Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 10: Hội ngộ!

      Đình Hạ Chiếu nằm mặt hồ U Linh, chung quanh là hồ sen bát ngát. Sen ở địa phủ thường là màu đen mun, lá trắng. Mỗi khi hồ nở sen trắng báo hiệu con thủy mãng thoát kiếp. Thủy mãng là tên gọi những con ma chết nước lâu năm, chịu đói lạnh và quyết bắt người thế thân! Đình Hạ Chiếu thuộc quản hạt của giả Tuyên Thừa Chí, tự cổ chí kim mấy kẻ được bước chân vào. nóc đình có viên ngói tử sa, khơi gợi ký ức lãng quên. Từ Hồng Huyên ngủ say chiếc bàn đá, chìm vào khoảng đầy mây trắng. Những hình ảnh cũ lên mồn từ khi còn bé trong lòng mẹ, ngày mẹ mất, nhiều đêm tìm mẹ và cái đêm tự tay lấp huyệt chôn xác tên con trai vừa gặp! Hình ảnh cầm sợi dây chuyền chọi vào bụi tầm vông đánh thức !
      Hồng Huyên ngồi bật dậy, bất giác sờ lên cổ, thảng thốt:
      _ Sợi dây chuyền? Lẽ nào.... là ? Như thế là có Chương Khải chết?

      Tiểu Mỹ dậm vó trước lối vào đình, con thiên thi vẫn đứng im như tượng. Gió U Linh mang dư vị âu sầu, thoảng mùi nước mắt và nuối tiếc. Con thiên thi chợt dỏng tai rồi nắm bờm ngựa ra hiệu, móng vuốt vẽ xuống nền đất: " Chung Khải! "
      Trong đám bụi mù kẻ khoác hồng y ngông cuồng bước tới, sau lưng là" thập nhị hung hầu". Tiểu Mỹ ngây người nhìn gương mặt lạnh lùng như đá cẩm thạch, đôi mắt đỏ tươi sáng quắc... Chung Khải quả dung mạo thua kém Tuyên gia chút nào! Thiên thi bước lên bước, dang hai cánh tay hóa thành hai trụ đứng, thân hình hóa thành bức tường đen tỏa khói đen kịt cản lối. Tiểu Mỹ vội chạy xộc vào đình la toáng lên:
      _ Chết! Chung Khải dẫn thập nhị hung hầu tới rồi! Chúng ta làm sao bây giờ?
      _ ư? Tao muốn xem như thế nào mà tài vậy?
      Hồng Huyên tỏ vẻ hứng thú bước Tiểu Mỹ cắn tà áo trắng kéo lại:
      _ bị lú lẫn hả? đoạt rất nhiều đá sa kim của hồn khách dữ tợn. ra đó chỉ tổ nuốt luôn vào bụng! Chạy thôi! biết bơi ? Chúng ta nhảy xuống hồ U Linh bơi vòng vào bờ!
      nhún vai, nhìn ra phía ngoài thấy có sáu bảy con người giấy khênh nguyên bức tường thiên thi rời . Tiểu Mỹ run cầm cập:
      _ chủ, tôi bảo vệ ! Lùi ..lùi ra sau.
      Nó rùng mình, từ cái mũi heo những luồng lửa xanh tía phừng ra, hai sừng băng phiến vươn dài , cả chùm đuôi ngựa cũng xoắn lại hóa thành đuôi bò cạp cong ngược lên cao. Nó dậm vó thở phì phì đầy lửa, Chung Khải nhìn nó khắc ... phì cười:
      _ Trời đất! Mày là con quái gì vậy? Nhìn buồn cười quá thể ...ha..ha
      Tiểu Mỹ quay đầu nguýt Hồng Huyên, vừa cười vừa xua tay:
      _ Này tao cố ý đâu nha, chỉ là lúc chán nghĩ linh tinh nên viết vài câu điên khùng lên bụng mày thôi mà!

      Tiểu Mỹ chun mũi, nhắm vào Chung Khải mà phóng đến phun lửa, đuôi bò cạp của nó quất thẳng vào thân hình khoác hồng y đẹp đẽ kia. chẳng phản kháng, để mặc cho nó tùy ý tấn công, đôi mắt đỏ chỉ đăm đắm nhìn Từ Hồng Huyên. Nụ cười má lúm đồng tiền xinh đẹp kia luôn khắc sâu trong tim . Mỗi đợt roi vàng giáng xuống trong đầu tràn ngập nụ cười rạng rỡ đó! Em bây giờ còn là bé con gầy guộc như năm xưa, khuôn mặt tròn tựa trăng rằm, bờ môi cong linh hoạt khiến vừa nhìn say mê.

      Tiểu Mỹ tấn công tới tấp nhưng vẫn làm Chung Khải suy suyễn, vẫn đứng yên ngắm chủ phía sau. Nó giận dữ:
      _ chủ chưa có chết! chủ bị lạc hồn, họ Từ là người tốt! Ngươi biến !
      _ Con linh vật xấu kinh thiên động địa này biết bảo vệ chủ! Ta làm gì ấy cả! Nhưng ngươi lắm điều quá!
      nắm cái sừng nó xoắn tròn, giật đuôi bò cạp cuốn quanh thân hình Tiểu Mỹ thành bó tròn như quả banh. Mặc cho Tiểu Mỹ mắng vang chỉ cười, đưa cho tên hình nhân:
      _ Ngươi mang nó đến bờ Lãnh Thủy, buộc lại cho nó ăn cỏ! Từ Hồng Huyên có ta bảo vệ!

      Hồng Huyên bước đến trước mặt , hai tay chụp vai kéo xuống ghé sát mặt vào:
      _ Chà... da mặt là mịn! Địa phủ nuôi tốt vậy à?
      _ Hì hì...
      mỉm cười mặc cho trước mặt hết véo má rồi xem từng nếp áo đỏ phủ thếp vàng. Với cái kẻ trước mặt đầy uy phong lại quá tuấn tú, Chung Khải ở nhà chỉ đáng xách dép! ghị ghị đai áo, hỏi dồn:
      _ Này, có vượt ngục địa phủ ? tội gì? Cướp của? Giết người? Hãm hiếp ? ... phải phải! Mặt đẹp như Phan An thế này hãm hiếp thế nào được! chợ Láng mà thấy khéo lại cắm đầu chạy vào xin giống ấy! Đồ mặc tinh xảo vậy ắt nghèo rồi! Hay là ...
      _ Nào... im lặng!
      Đặt ngón tay lên môi , khẽ. Thanh ấm cất lên bên tai, dịu dàng cúi người bế lên:
      _ Chúng ta thôi!
      _ được! Trả Tiểu Mỹ lại cho tôi! Chúng tôi phải đợi Tuyên gia, ông ấy chỉ đường tôi trở về nhà!
      giãy nãy, xoay qua cắn cổ chặt hòng thoát ra nhưng gương mặt lạnh như tiền vẫn đổi sắc. Nhìn các hình nhân giấy, Chung Khải bảo:
      _ nghe ngóng tin tức Triệu Du cho ta!
      _ Triệu Du? Ai thế? Người ? Vợ?
      tò mò nhưng Chung Khải đáp, trực tiếp nhảy xuống hồ U Linh . Nước dưới hồ lạnh cắt cả hồn phách, mỗi bước là cảm nhận người rất đau. Đáy hồ có huyệt động đỏ như máu, Chung Khải bước nhanh vào. Đặt Hồng Huyên xuống tảng đá rêu to, xoa đầu :
      _ Đau lắm phải ?
      _ Tôi và quen biết! Tôi lại cướp đồ ăn của ! Sao lại bắt tôi theo ?
      Nỗi đau thấm vào hồn khiến rướm nước mắt, Chung Khải cởi lần áo hồng y bên ngoài lộ tấm lưng trần chằn chịt những vết voi vàng. Vừa nhìn nín khóc, đưa tay sờ những vết sẹo ánh kim gồ lên da thịt:
      _ Bị đánh thế này còn gì là con người ta! có cách chữa à?
      _ ! Đó là cái giá phải trả để tìm người!
      nhìn xoáy vào mắt , ánh nhìn đầy trông đợi. Hồng Huyên thoáng ngẩn ngơ rồi nhớ ra:
      _ À! muốn tìm Triệu Du, ta đến vậy à?
      Chung Khải biết nên cười hay mếu, con rượu họ Từ chỉ số tình cảm dường như có hay sao? Em cứ ngây thơ như thế biết làm thế nào?
      _ Vậy em từng ai chưa? Từng đính ước với ai chưa?
      Hồng Huyên bật cười:
      _ lên dương gian đến chợ Láng mà hỏi, tôi có tiếng lắm đó! Năm đời chồng, sát phu vô địch nhưng tôi lại được ai! Tôi vừa nhớ ra mình từng hứa với người.... nhưng chết rồi...
      mân mê sợi dây chuyền cổ thoáng trầm ngâm, cả mừng :
      _ Em nhớ ra từng hứa ...
      _ ta là Chương Khởi ! Tội nghiệp lắm, bị đánh nát cả hai bàn tay, bị chôn sống... tôi cố lôi lên nhưng vẫn cứu được... ta chết ngay tay tôi này... Hức..hức... cảm giác bất lực khi cố cứu người mà cứu được có biết ?
      Hồng Huyên ôm mặt khóc nức nở, cảm nhận trái tim mình đau khi bao nhiêu năm nay bỏ quên người khuất! Sáu năm rồi... ta vất vưởng nơi nào, đói rét nơi nào... nhận vật đính ước rồi quên bẵng .
      Chung Khải lại cảm thấy tim mình đập rộn ràng reo vang niềm hạnh phúc! Hồng Huyên à, ra là vẫn có chút giá trị trong tim em.
      dỗ dành , dịu dàng khoác hồng y lên bờ vai thon rồi dọn chỗ nghỉ. Khóc chán, khịt mũi:
      _ Sao lại nhốt tôi ở đây? Tôi phải về nhà với cha!
      _ ở bên cạnh em mà!
      Chung Khải khẽ cười , quét quỷ ấn khóa luôn của huyệt động. bậm môi:
      _ lẽ muốn bắt tôi làm vợ lẽ? đa tình vậy sao?
      _ Trái tim lắm, chỉ chứa được người thôi! Những kẻ khác chỉ là... khí thôi!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Hy vọng có kết thúc đẹp cho cặp này
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 11: Mất dấu!

      giả Tuyên Thừa Chí khoác cho mình lớp áo thương buôn vào chợ Láng lúc bình minh. Chợ Láng trông như vừa qua trận càn quét, quầy hàng sập hẳn, đôi gian còn cháy ra tro. vài căn nhà còn vang lên tiếng cãi nhau ầm ĩ, kêu khóc. Ông cúi xuống bế bé cả người lem luốc, nhìn chung quanh xem mẹ nó ở đâu nhưng thấy ai. Tiến vào ngôi nhà, vừa nhìn ông già trạc tám mươi hùng hổ nhảy từ nóc xuống, tay huơ con dao bầu thọc huyết heo liền thét:
      _ Có xuống ngay ?
      Ông già vừa trông thấy ngài thương buôn quỳ sụp xuống:
      _ Lạy ngài, xin tha cho!
      _ Còn mau thoát xác?
      Tuyên gia lừ mắt, ông già liền đổ gục xuống, bất tỉnh! Nhìn vong hồn nam còn rất trẻ chắp tay vái lạy xin đừng vung roi vàng, Tuyên gia chỉ thẳng hỏi:
      _ mau! Tại sao lại nhiễu loạn người sống?
      _ Lạy ngài, ông già này là cha con. Lúc trẻ ông ta sống ác với vợ con, nguyền rủa mẹ con là sinh con trai làm cướp, sinh con làm bán hoa. Mẹ mình nuôi các con, sau ông ta mang bà vợ lẽ và đàn con dòng sau về nhà. Trong đêm cắt cổ mẹ và hai em con. Hơn bốn mươi năm mẹ và em đầu thai nhưng con vẫn vất vưởng... Đêm qua có vị tướng soái mặc hồng y dùng Quỷ ấn giúp những vong hồn oán hận trở về... Con chỉ muốn ông già này theo lót xác... Nợ máu phải trả bằng máu!
      Vong hồn cúi đầu dám nhìn thẳng vào vị giả, Tuyên gia chép miệng:
      _ Chung Khải tại sao lại lên chợ Láng làm gì? Cái vong kia, ta nhìn sắc vong năm nữa ngươi đúng hạn trình diện trước gương. Đừng tạo nghiệp nữa! Rời khỏi đây ! Ta thể xử án dương gian nhưng nhân quả khó tránh. Cha ngươi nhận báo ứng thôi! , cha ngươi làm sai là ràng nhưng ngươi đừng vì oán hận mà càng sai thêm.
      Vong hồn cúi lạy Tuyên gia rồi rời khỏi, ông dùng đuốc phong hỏa thắp lên, chốc giả gương cạn Tịch Vu Xuyên có mặt. Tịch Vu Xuyên được mệnh danh là mỹ mạo đẹp nhất tộc Ma, là đóa hoa hồng trong lữ đoàn giả! Nét đẹp tươi mới như sương sớm, chỉ nụ cười nhoẻn làm băng tan, hoa nở. Khoác áo màu ngọc lục bảo, ông vòng tay chào:
      _ Tuyên gia, xin chỉ giáo!
      _ Chung Khải _ kẻ nuốt Quỷ ấn lên chỗ này phát động vong hồn gây loạn. Địa hạt này của ông, xin hãy thu dọn! Ta theo dấu Quỷ ấn đây!

      rồi vị giả gương nước biến mất, Tịch Vu Xuyên nhàng cầm con quay bằng thạch hồng, niệm khe khẽ nghe như bài hát từ núi cao, có tiếng chim hót lẫn tiếng ruối róc rách. Những vong hồn nhập xác theo tiếng niệm liền tách khỏi thân giác, mê muội theo vị cầm con quay xoay vòng vòng kia. Khi biết chắc gom hết số vong hồn Tịch gia liền dừng con quay, giơ tay dập xuống tức cái lưới lớn trùm xuống! Tất cả vong hồn quằn quại trong cái lưới, lúc hóa thành những mắt lưới mới. Tịch gia thu lưới vào tay, mỉm cười:
      _ Các ngươi ở ngoài gây phiền quá, chi bằng làm mắt lưới bắt cá cho ta. Khi nào đến ngày qua cửa ta tự có thu xếp!
      Khi đến cổng chợ Tịch gia gặp lão già bị thương nặng, ruột lòi cả ra ngoài nhìn gớm ghiếc ra hình người. Nhìn trán lão có đóng Quỷ ấn thở dài:
      _ Nhân tâm ngươi có lại gặp phải Chung Khải coi như xui xẻo. Để xem, ngươi còn hai mươi năm dương thọ, e là phải lê lết tới đó rồi!
      Lão bị cắt đứt lưỡi nên chỉ ư ư nhìn thiếu niên đẹp như hoa như ngọc ôm tay cái lưới và con quay. Lão có chút ngạc nhiên nhưng thể nhìn ra trước mặt lão là vị giả gương cạn Tịch Vu Xuyên. Tịch gia đến cổng chùa gặp chú tiểu tầm bảy tám tuổi, ông xoa đầu cho xâu tiền:
      _ Chú tiểu , con thấy ông ăn mày đó ? Sau này mỗi ngày con bố thí cho ông ta tô cơm chay nhé!
      _ Nhưng nhìn ông ta rất đáng sợ, đáng ghét ạ! Nhìn mặt chỉ muốn đánh thôi!
      Chú tiểu non nớt đáp, Tịch gia cười hiền hậu:
      _ Người tu hành được như thế! Chúng sinh bình đẳng, con cứ bố thí cho lão qua ngày là được!
      _ Thưa vâng!
      Rời khỏi chợ Láng, ông lững thững hòa mình vào rừng cây rồi mất dạng. Ông nhìn được chú tiểu ấy sau này mắc đại nạn, chỉ mong việc bố thí giúp người đỡ nạn được.

      Đình Hạ Chiếu vắng lặng có bóng dáng ai, Tuyên gia cau mày:
      _ Hừm... Từ Hồng Huyên là con vùng chợ Láng. Nơi này có mùi của thập nhị hung hầu... Chung Khải bắt ấy để làm gì?
      Ông dùng đuốc soi khắp U Linh nhưng chỉ thấy những đốm sáng mờ của thập nhị hung hầu rải khắp địa phủ. Cả Chung Khải và Từ Hồng Huyên đều thấy tăm tích! Cứ như cả hai tan vào hư vô.

      Hồng Huyên vòng quanh huyệt động nhìn những trụ đá cao đỏ au, cả nước đọng xuống cũng là màu đỏ! nhìn trộm Chung Khải cởi trần ngồi xếp bằng tảng đá phủ rêu. Gương mặt với góc hàm vuông nghiêm nghị và cánh mũi thẳng tắp nhọn hoắc là khiến trái tim loạn nhịp. chăm chú ngắm đôi môi mỏng khẽ mấp máy:
      _ Nhìn trộm phải trả tiền đấy!
      _ Hứ! Tiền tôi có! Có mạng thôi!
      chống nạnh, môi cong lên đanh đá. Dù có bị vẻ đẹp của lôi cuốn nhưng bản tính ngang bướng trong vẫn ở thế thượng phong. Thấy trả lời Hồng Huyên liền :
      _ Muốn tôi nhìn thả tôi ra! Tôi về được nhà đời còn dài, trai còn đầy. Tôi tha hồ ngắm, sá chi !
      _ lại muốn em phải nhìn trộm cả đời!
      Khóe môi chỉ nhếch khẽ rồi lại thấy tập trung ngồi lại, ánh sáng đỏ từ bàn tay phải từ từ lan ra khắp người. Gương mặt đổ nhiều mồ hôi ...máu đỏ thẫm, hai chân mày nhíu lại như rất đau đớn. đến cúi mặt nhìn sát làn da rịn máu kia, lời cao ngạo có chút chùn xuống:
      _ làm sao vậy? Đau lắm hả? Nào, thả tay! Tôi đỡ nằm nghỉ!
      Chung Khải khẽ cười, gục đầu vào vai là trái tim của mình. Máu rịn thấm qua làn áo dài trắng , chắt lưỡi:
      _ Áo mắc lắm đấy ông ạ! Cha lại mắng tôi cho xem!
      Chung Khải rất nặng, hồn như cách nào đỡ nằm xuống. Cố đẩy bật ngửa ra nhưng vô hiệu, đành đứng tấn chịu đựng cái gã ngủ vai:
      _ Con bà Chung Khải! Tôi chưa từng nghĩ mình đứng cái tướng đẩy xe nước như thế này vì con quỷ như ! trả tôi về với cha tôi rủa suốt đời gặp được người !

      Tiểu Mỹ bị cột vào gốc cây tre địa ngục lá đỏ, nó cố cắn đứt dây nhưng tài nào nhau được cọng dây se từ tơ sen đen của thập nhị hung hầu. Chung quanh rất nhiều cỏ trắng, nó tha hồ ăn đến đầy bụng nhưng nó lại buồn ăn. chủ ra sao rồi? Từ Hồng Huyên nể nang ai, biết có chọc giận Chung Khải khiến hồn mỏng manh ấy làm món điểm tâm ?? Tiểu Mỹ nhún hai chân trước xuống nhìn lên bầu trời u của địa ngục:
      _ Lạy trời, lạy thần xin che chở cho chủ nhân con là Từ Hồng Huyên! ta tuy cục súc, hung hãn nhưng lại có trái tim từ ái, xin giúp cái miệng xinh xắn đó bớt buông lời châm chích... xin đừng để nghiệp tụ vành môi!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ.
      Chap 12: Người trong tim!

      Chung Khải tỉnh dậy trong vòng tay , có chút ngạc nhiên vì sao Hồng Huyên lại ôm rất chặt! Bên tai nghe tiếng thở đều đều, cẩn thận đặt tay lên lưng và cổ từ từ đẩy ra. Nhìn bộ vó đứng tấn mà ngủ từ cổ chí kim chưa thấy bao giờ, Chung Khải cố nén cười nhàng bế đặt nằm xuống mặt đá phủ rêu. Nhìn những vết máu rịn thấm loang từ vai xuống ngực áo, khẽ cười âu yếm:
      _ Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời nhỉ! Đối với ai cũng dùng cả tấm lòng mà đối đãi!

      Bên tai truyền đến những thanh từ bọn thập nhị hung hầu, cau mày:
      _ Lạ , thấy Triệu Du! ấy cũng chưa đầu thai, địa ngục cũng thấy bóng dáng!
      Vẽ ấn quỷ hình lông chim phượng lên trung, Chung Khải phát lệnh triệu hồi thập nhị hung hầu. quay lại nhìn ngủ say đến chảy cả dãi phì cười, dịu dàng lau mặt đoạn bày bàn ăn thịnh soạn. Rời khỏi huyệt động, Chung Khải trùm áo choàng hồng y kín đầu vượt sông Niệm Kiếp để đến nơi Mạnh Bà ở. Ngôi nhà phủ đầy hoa bỉ ngạn đỏ rực từ nóc nhà đến từng góc tường. Mạnh Bà mang dáng vóc thiếu phụ đôn hậu, cần mẫn nấu những nồi canh to bên bếp lửa. Bà giơ những ngón tay ngoáy vào khoảng tức hàng trăm cái que trong nồi cũng xoay khuấy liên hồi. Nghe được mùi lạ, Mạnh Bà liền hỏi:
      _ Khách lạ đến nơi của lão bà?
      _ Ta có việc cần Mạnh Bà chỉ giáo!
      Chung Khải bước vào, dù biết là kẻ sở hữu Quỷ ấn nhưng hề lo ngại. Chẳng thèm nhìn lấy cái, tay vẫn xoay đều nấu canh. đến bên cạnh cất lời tán thưởng:
      _ Mạnh Bà đúng với tên vô ưu vô lo!
      _ Ngươi làm gì được bà già này? Chẳng lẽ muốn thay ta nấu canh? Công việc này cũng đâu phải là thượng phẩm chứ?
      Mạnh Bà đáp, vòng tay cúi đầu khẩn khoản:
      _ Ta muốn hỏi bà có từng ban chén canh nào cho tên Triệu Du ? ta sinh giờ Dậu tháng Tý năm Canh Ngọ!
      _ ! Ta chưa từng ... ấy là người ngươi à?
      Bà khẽ nhếch đầu chân mày, hỏi song đôi mắt lên chút cảm xúc nào:
      _ Ta nợ ấy! Ta muốn trả. Chung Khải ta muốn nợ ân tình bất kỳ ai, trừ vợ của ta!
      _ Ngươi uống trà ?
      Bà rót hai ly trà, vừa quay bị đổi ly thành canh vong tình . Uống cạn Mạnh Bà thấy mình lơ đãng hẳn, hỏi :
      _ Ngươi là ai? Ta là ai?
      _ Tôi là người đưa chỉ của Diêm Vương gia! Bà rất tốt! Ông ấy thưởng cho bà từ hôm nay lẻn chức...Mạnh Bà! Nấu canh tiễn vong hồn đầu thai nha! Chức tước oai lắm đấy!
      Chung Khải rót ít canh vào bình, vòng tay cúi chào rồi rời khỏi! Lúc cưỡi sóng trở về, khoe nụ cười tám phần gian manh:
      _ Mạnh Bà ơi Mạnh Bà! Bà vẫn như vậy ! Lần nào trả chức Diêm Vương cũng dụ uống bát canh... Rồi lại quên sạch và tiếp tục nấu canh... lần bị dụ là khờ mà vô số lần là do số phận rồi!

      Trở về huyệt động thấy Hồng Huyên nhìn thức ăn thòm thèm nhưng dám động đũa. hỏi:
      _ Sao em ăn?
      _ Tiểu Mỹ ăn thức ăn địa phủ trở về được ! định bắt tôi ở lại nơi quái quỷ này với luôn sao?
      gác chân lên bàn đá, tay chống nạnh đầy bực bội. nhìn cái kẻ khoác hồng y kia đứng nghiêng đầu nhìn , tia mắt đầy vui vẻ lửa giận lại bùng lên:
      _ đúng là đầu gỗ lỗ tai cây! Sao , cứ nhìn tôi cười, tôi là con rối của đấy ư?
      Chung Khải bước đến, chỉ động tác kéo ngồi vào lòng mình:
      _ Thức ăn này được mang về từ dương gian! Em ăn được, tự nhiên!
      _ Tôi lấy cái quái gì để tin ?
      Hồng Huyên ngại ngùng nhảy khỏi chân , giận đỏ mặt tía tai. chợt nhận ra Chung Khải này khó đối phó với tên Khải học việc của cha rất nhiều. càng tỏ vẻ giận dữ càng bình tĩnh hơn, miệng luôn mỉm cười thâm ý.
      lại kéo ngồi xuống, gắp cái đùi vịt to vào bát:
      _ Đây là thịt vịt ở hàng lão Lý ở chợ Láng, em nhìn xem có phải ?
      _ Ừ nhỉ! Chỉ có lão mới ướp hạt mắc khén và lá mắc mật cùng thịt vịt nướng thôi!
      chun mũi ngửi ngửi, mùi thức ăn là hấp dẫn khiến phút chốc quên luôn lời dặn của Tiểu Mỹ! Cầm đùi vịt lên xé bằng răng mảng to, nhồm nhoàm:
      _ hay nhé, đùi vịt nướng này rất ngon nếu...
      _ Rượu nếp cái hoa vàng đây em!
      cười, tay rút chai rượu đựng trong ống tre đổ vào chung. tròn mắt ngạc nhiên, uống cạn chung rồi cười sảng khoái:
      _ tài nha! Giỏi, tôi thích !
      _ có gọi là guốc trong bụng em ?
      Dịu dàng lau khóe miệng dính đầy mỡ, nheo mắt cười. cắm đầu ăn vẫn quên trả lời:
      _ Hứ! guốc trong bụng tôi đường nào ra? Láo toét!

      Chung Khải bất ngờ nghe câu của , ngã người ra bàn cười sảng khoái. này làm càng thêm ! Đợi cơm no rượu say lại trêu:
      _ Nếu muốn ở trong tim em mãi sao? Có đồng ý chứa ?
      _ Hứ! Đừng ba hoa, định chờ tôi say thả dê hả? Hức... cho biết, năm thằng chưa đưa tôi lên giường gia nhập hàng buôn muối... định là thằng thứ sáu phỏng...?
      Hồng Huyên say mặt đỏ rần, tay chống cằm nhìn . ngừng nấc, nhưng miệng vẫn im :
      _ Này Chung Khải, tôi đàn ông sao mà đèo bòng! xuống tới đây còn bận lòng tìm Triệu Du, ừ nghĩa nặng tình sâu. Tôi trân trọng! Nhưng lại chăm chút cho tôi, định kiểng hai quê... hay sao? Đừng có hao tâm tổn sức lấy lòng tôi, biết chưa? Tôi hay, tôi nhớ ra là nhận vật đính ước rồi! Tôi sao cũng là góa phụ! nên lùi xa tám thước! Nếu Triệu Du cùng tình mặn nghĩa nồng đừng phụ ta!
      Hồng Huyên gào lên, khi say rượu trở nên mạnh miệng và gàn bướng rất nhiều. kéo vào người mình tránh để té xuống đất, âu yếm:
      _ Em còn muốn gì nữa nào?
      _ Hức... Sông sâu ngựa lội ngập kiều, dù có phụ còn nhiều thương! ... Tôi mà gặp Triệu Du như thế với ấy! Bảo ấy bỏ mặc , tôi cũng cuốn thành banh chân đá thẳng về địa ngục! Đàn ông thối!
      dụi đầu vào ngực , chìm vào cơn say biết trời đất chi nữa. Chung Khải bế đặt lên chân, cọ cọ mũi vào gò má hồng nóng hổi:
      _ thối chỗ nào nào? Trái tim Chung Khải chỉ có kẻ say gàn dở như em thôi!

      Thập nhị hung hầu tụ lại ngay bên hồ U Linh, vài tên bạc màu tèm lem do nhảy xuống hồ U Linh để xuống địa ngục tìm kiếm Triệu Du. Đỏ nhìn đồng bọn tặc lưỡi:
      _ Thôi tiêu! Cậu chủ mà ra tay làm lại e rằng quỷ thấy các ngươi cũng co giò chạy!
      _ xấu chủ nhân!
      từ mặt hồ lên, mắt liếc con hình nhân đẹp nhất. Nhìn bốn con hình nhân của mình muốn mủn ra, sờ cằm chốc bảo:
      _ Đỏ! Dắt bốn đứa nó đến căn nhà cạnh ruộng lúa vàng của ông nội Hồng Huyên, nhờ ông ấy sửa lại. Đến đây ta xóa Quỷ ấn , kẻo ông ấy lại sợ!
      _ Thưa vâng!


      con hình nhân nữ mặc áo tím léo nhéo bên tai :
      _ Cậu chủ! Em chỉ nghe được có tên Triệu Du hóa thành thủy mãng, canh giữ đoạn sông dương thế!
      _ Ta biết rồi! Nếu ấy ngốc ! Tuyên gia chắc đến được chợ Láng, e là lùng sục dương gian tìm ta! Mấy đứa trở lên đó tìm đến khúc sông xem thử có đúng là Triệu Du ?
      Con hình nhân hỏi:
      _ Cậu chủ, tại sao khuấy động chợ để Tuyên gia đến ?
      _ Vì phải rời khỏi địa phủ ta mới mang Hồng Huyên ! Dương đông kích tây, hiểu chửa?
      định quay bước chúng lại hỏi:
      _ Cậu chủ ạ? Bao giờ chúng ta mới đưa ấy về nhập xác?
      _ Còn thời gian, vội! Mấy đứa tản ra đừng gây chú ý của các giả! mình được càng tốt. Đợi ta!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 13: Vong dữ !

      Từ Hồng Huyên say tận mấy ngày, khi tỉnh dậy thấy Chung Khải xiêm áo chỉnh tề. bện cuộn dây dài bằng nhiều sợi đen, lắc đầu qua lại bảo:
      _ Chung Khải chết bầm! làm gì tôi đấy chứ?
      _ thích cưỡng ép, hơn nữa, vui vẻ với kẻ say làm mất mặt Chung Khải lắm đa!
      nhảy xuống nền đất, dậm chân cả giận. nhếch môi cười, tay ngừng bện dây. Cả cuộn dây tỏa mùi sen thơm thoang thoảng, phảng phất chút hương trầm. ngồi xuống kéo cả cuộn lên mũi hít lấy hít để:
      _ Bện cái này làm gì?
      _ Trói em lại!
      Chung Khải làm mặt nghiêm nghị, quả nhiên lừa được với cái mặt còn ngơ ngác. Hồng Huyên ngã người ôm cuộn dây vào lòng, khai khẩu:
      _ Chung Khải chết tiệt! Tôi yếu đuối như thế này này, chỉ cần huơ tay là tôi quay đến biết Đông Tây Nam Bắc. Hà cớ chi còn bện dây trói tôi? Tôi đâu có chạy trốn? đúng là máu lạnh vô tình!

      trông bộ điệu giãy như cá lóc bị đập đầu buồn cười, tay bện nút cuối cùng, vẫn xoa dịu trước mặt. Kéo đầu dây ghị luôn cả cuộn khiến Hồng Huyên lăn xuống đất mấy vòng. cau có nhìn xem tay chân có bị trầy trụa lại cười:
      _ Hồn bị xây xát đâu em! Đến đây! Nào! Ngoan, Hồng Huyên!
      vẫy tay, khoanh tay ngó sang chỗ khác... Chỉ chốc mùi thức ăn thơm lựng khiến nhịn được, mắng:
      _ có thôi trò dụ dỗ tôi ?
      _ cứ thích dụ dỗ em đấy! Ăn ? ăn lên đường!

      Chung Khải im lặng ngắm chiến đấu với cả cái chân giò heo hon, họ Từ này ngược hoàn toàn với câu:" Nam thực như hổ, nữ thực như miêu!". Cứ cho nàng ăn ngon là ngoan ngoãn, chăm chú thưởng thức màng đến có ai nhìn ngó mình. cạp chân giò, phá lên cười phô cái miệng đầy mỡ:
      _ Ha ha Chung Khải, tôi phát có năng khiếu chăn nuôi. Chi bằng thả tôi ra, đưa tôi về. Tôi hứa bảo Khải ở nhà làm nhiều nhà cửa, chuồng trại, tôi ra tay làm cho bầy heo. Tôi làm trâu, làm ngựa xấu thôi! Tôi làm heo đẹp mà, dì và Khải cũng khen tôi !
      _ tính! Chỉ có lời khen của cha em mới chính là được công nhận!
      cười tươi rói khoe hàm răng trắng ngần, ai chả biết mẹ kế Hồng Huyên thương quý , tên Chung Khải hiền như đất đó vốn là nên gà nghe gà, vịt nghe vịt ý kiến! Cho dù Từ Hồng Huyên chỉ con chó con mèo họ vẫn gật đầu tán thưởng. Nhà ấy chỉ có Từ Văn Thuật chuyên tuốt roi trúc phết vào mông con rượu thôi. Cứ nhìn thấy những sản phẩm từ tay là ông đều ôm đầu bịt mắt, tức tối phết cho mấy roi rồi bảo mang hủy . Con Tiểu Mỹ ấy chẳng qua Hồng Huyên lười hủy nên mang làm vật tặng kèm. Ở địa ngục chịu phạt roi vàng nhưng tâm linh tương thông với hồn phách mình. Cứ mỗi khi thấy những thứ làm ra dù bị đánh đau vẫn bật cười sảng khoái!

      Hồng Huyên ăn no, tiếp tục câu chuyện dang dở:
      _ thả tôi ra nhé! Tiểu Mỹ tôi chỉ có bảy ngày để trở lại, tôi có thời gian đâu! Nhé, gật đầu , tôi hứa tặng cho cả bầy heo!
      _ thích! chỉ thích chăn em thôi! Tặng em cho , được ?
      Dịu dàng vuốt mái tóc ngang lưng, khẽ . chun mũi:
      _ Xì... khỉ mốc ! lo mà tìm Triệu Du của , đàn ông rắc rối! Có muốn được hai, được đằng chân lân đằng đầu!

      Chung Khải trả lời, tay xỏ quấn hai vòng dây vào eo Hồng Huyên, tay cầm cuộn dây. nhấc lên vai, bước ra khỏi huyệt động. Kỳ lạ! Luồng nước cứa vào hồn nữa! Mở to mắt nhìn làn nước màu tím nhạt, có bọt khí li ti cũng chẳng có cá. Nơi nào vừa qua là nước vỡ ra như thạch găng mà ở nhà dì vẫn hay vò cho ăn. hỏi:
      _ Sao chúng ta bị đau nữa nhỉ?
      _ Cuộn dây này làm từ tơ sen đen của địa ngục, nước U Linh gặp phải nó mềm ra! Em nhớ mặt hồ U Linh có đình Hạ Chiếu trồng rất nhiều hoa sen đen ? Kỳ thực dưới đầm sen đó là vô số những con thủy mãng tu hơn trăm năm. Chúng thà chịu đói lạnh cũng bắt người thế thân. Hơn trăm năm Tuyên gia cho chúng về hồ U Linh niệm phật, vào tháng bảy nghe giảng pháp. Nếu ngộ được chánh pháp sen trắng nở, chúng được hóa sanh về cõi trời. Nhưng hồ U Linh có luồng nước băng cắt nát cả hồn phách, địa tạng vương mới rải sen đen để giúp chúng có thể trú ngụ. Khi em ngủ tước tơ sen, muốn em bị cắt hồn. hiểu chưa?

      Giọng Chung Khải trầm thấp êm hơn cả tiếng nước, lời của khiến lòng chút dư vị hạnh phúc. Khi những gã kia đến hỏi cưới dù mang nhiều lễ vật, mời đến những hàng quán ngon nhưng chưa khi nào có cảm giác vui vẻ cả! Cha khó chối từ lời mai mối dù lần nào nhận lời đáy mắt cha đều u, biết là thương hay lo phải cân vàng trả lại vàng cưới?

      Cả hai đặt chân trước cánh cổng đình Hạ Chiếu, tò mò:
      _ Các kẻ hầu nhà hôm đó rinh con thiên thi nhà người ta đâu thế, thịt à?
      _ Bọn chúng chỉ đem thiên thi trói ở sông Niệm Kiếp! Thiên Thi dễ chết vậy đâu. cũng chẳng có ý đoạt mạng nó.
      Cả hai mông lung ngó xuống đầm sen thình lình luồng khói đen kịt ùa đến. Luồng khói chồm lên bao trùm lấy Hồng Huyên kéo khỏi tầm tay Chung Khải. vừa giơ Quỷ ấn cái kẻ trong luồng khói đẩy hồn Hồng Huyên ra đỡ đòn. liền thu Quỷ ấn, bị nắm chặt cổ thở được, cố lấy hết sức bình sinh thét:
      _ Con bà mày, dám khống chế tao để làm vật hi sinh hả? Chung Khải! Đừng lo cho tôi, tung Quỷ ấn đánh nó tơi bời hoa hẹ ! Từ Hồng Huyên ghét nhất là bị uy hiếp! Chung Khải...
      _ Chung Khải! Giao Quỷ ấn, ta thả cái hồn này... ta theo ngươi mấy hôm nay, ngờ ngươi tìm được huyệt động mà cả Tuyên gia biết đến! Mau giao Quỷ ấn!
      Từ trong luồng khói gương mặt xám xịt, miệng lòi hai nanh trắng nhợt hung tợn xuất . Nhìn bộ vuốt bấu chặt cổ Hồng Huyên giãy giụa, đôi mắt vốn đỏ tươi của nổi tơ gân đen nhánh, phút chốc đổ hai hàng lệ máu xuống gò má trắng phếu:
      _ Ghừ... ta quên mất ngươi, kẻ bị nhốt trong ngục cùng ta!
      _ Há há... ta học theo ngươi, nuốt nhiều đá sa kim rồi thoát! Nhưng ta may hơn vì nắm Quỷ ấn. Tuyên gia chỉ mải tìm kiếm ngươi. Ta rảnh tay theo dõi! nhiều! Đưa Quỷ ấn đây!
      Trong lúc mải ngạo nghễ Chung Khải cầm đầu cuộn dây thảy mạnh về phía luồng khói. Đầu dây tơ sen liền cuốn vào người cái vong hồn nanh gút kia. cầm giữa đoạn dây giật mạnh, cả Hồng Huyên và ở hai đầu dây đều bị kéo về bên phía Chung Khải đứng. hai tay đón lấy cái vong kia, chưa kịp phản ứng bị Quỷ ấn khống chế. Chung Khải cười lạnh, bàn tay thon nõn nà nổi hàng vạn đường tơ máu đen, móng tay dài sắc sáng loáng:
      _ Ta thù nhất là ai uy hiếp ta! Ngươi lại dám làm đau vợ của ta?
      Bóp miệng vào hai giọt canh vong tâm, cái tên vong ác phút chốc nở nụ cười ngờ nghệch nhìn cả hai :
      _ Hơ..hờ..
      bóp họng cướp mấy mươi đá sa kim, vẫn cười hềnh hệch:
      _ Ha.. ha.. ngươi là ta...ta là ai.
      _ Có muốn biết ?
      thầm vào tai , gật gật đầu Chung Khải chỉ tay xuống hồ U Linh:
      _ Nhảy xuống đó ngươi biết!

      Hồng Huyên trân mắt nhìn cái vong kia ngây dại mà nhảy xuống, nhanh như chớp bị sóng nước xé hồn thành vạn mảnh. nhìn gương mặt lạnh lẽo bên cạnh, run rẩy:
      _ Đáng sợ ! Tôi...
      _ Em đừng sợ mà!
      thu vuốt về, gương mặt nhìn đầy hòa ái. hoảng sợ lùi về, vấp phải bụi cỏ té nhào đầu. lại nắm đầu dây kéo cái, chưa kịp sắp xếp suy nghĩ nằm gọn hai tay. Cái miệng xinh xắn mếu máo:
      _ Này đừng ném tôi xuống nhé! Cùng lắm tôi mắng nữa!
      _ cần!
      _ Tôi .... thôi được! Ném ném luôn , hồn phi phách tán thôi chứ gì! Hic..
      khịt mũi, hai dòng lệ vương đôi mắt to đen như hai hạt nhãn. lại nhoẻn cười, nghiêng đầu áp mặt vào má khẽ:
      _ Nghe lời... gả cho !
      _ Hic... bị điên à? Từ Hồng Huyên chỉ làm chính thất, quyết ôm gối nhị phòng! Hic...

      vừa nấc vừa , cảm giác uất ức như bị dồn ép, bắt nạt khiến trái tim mạnh mẽ bị tổn thương! Chung Khải khẽ hôn lên trán , âu yếm:
      _ Nhị phòng gì chứ? Chung Khải chỉ muốn mình em! Ngoài em ra tất cả đều phải!
      _ Còn Triệu Du? người rồi giờ có mới nới cũ, bỏ con người ta cho chó tha à?
      cong môi, giơ tay tát cái đau. Chung Khải chỉ cười, vòng tay bế chắc chắn:
      _ thôi vợ ! Chi bằng đưa em đến chỗ Triệu Du, rồi xem xem ta có phải là người nhé?
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :