NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 7: Thân thế Chung Khải! Từ Hồng Huyên ở tại bờ Lãnh Thủy ba hôm, dù đói khát nhưng tâm trạng buồn chán. cứ lấy việc nhổ cỏ cho Tiểu Mỹ ăn làm vui mà con súc sinh này ăn biết dừng lại. Chỉ ba hôm mà cái bụng xệ gần đụng đất, nhìn nó y như con lợn nái sề! Tiểu Mỹ nhìn hai mép môi trì xuống của chủ nhân, cái mũi bẹp của nó khịt khịt: _ đời có ba thất bại nhất: ăn nhầm quán, lấy nhầm chồng và chọn nhầm chủ ! Lần phò chủ này tôi may! _ Con ngựa heo láo toét! Tao vừa nhổ cỏ cho mày ăn mập ú béo tròn đấy nha! phát cái vào mông Tiểu Mỹ, môi cong hậm hực song nhớ ra : _ Mà này, bọn mày phò nhiều chủ lắm hả? Kể tao nghe ! _ ! vừa mắng vừa tét vào mông tôi còn gì! Nó giận lẫy úp mặt vào đống cỏ ...nhai tiếp, Hồng Huyên liền khoe hai lúm đồng tiền hòa giải: _ Kể tao nghe mà! Bất quá sau này đánh mày nữa! _ hứa đấy nhé! Chúng tôi là vong vật tu, tình nguyện làm vật cưỡi đưa vong hồn về u linh! Cứ trăm năm giả luận công, thưởng cho lần vào Thất bảo lâu để đọc kỳ thư. Nó vừa nhơi cỏ vừa , đôi mắt híp lên vui vẻ khi nhắc đến bảy tầng tháp nào đó. khỏi ngạc nhiên, ra những con vật vô tri mà cha vẫn làm hằng ngày lại có phát xuất như vậy! lại nhỏn nhẻn hỏi: _ Thế hình nhân giấy? Chúng nó có như bọn mày ? _ Hình nhân giấy chính là các phách lạc hơn trăm năm, hoặc hơn... nhớ được mình là ai, có tương lai. Những phách lạc mà được các giả thu nhận đường nhập vào người giấy. Họ hầu gia chủ đến khi gia chủ đầu thai lại hầu gia chủ khác. Đến khi đủ công phước giả cho họ bước qua cửa gương, lúc đó họ nhớ được quá khứ của mình là ai, từ đâu đến! Cho nên các hình nhân giấy rất trung thành với gia chủ và người tạo ra họ! thấy đó, chúng ta cứ đến nhà nào có dấu tích họ Từ đều được cho ăn cho uống là thế! Họ kỳ thực là những kẻ đáng tin cậy! ngồi dựa người vào bản lưng êm ái của Tiểu Mỹ đung đưa bàn chân: _ Chà, thế Chung Khải ắt được bọn hình nhân quý nhỉ? _ Đúng rồi! trận gió thoảng qua, Hồng Huyên giật mình nhìn trang phục người mình thay đổi: tà áo dài trắng lụa Hà Đông mát mịn sờ vào cứ như vuốt tay cánh hoa hồng! cười vang: _ Chung Khải điệu quá! Chắc thấy đẹp nên tự đổi bộ này cho tao! Cha vậy đâu, hồi trước cha bệnh, gọi tao lại trối rằng nếu cha chết cứ cho mặc bộ đồ vải nâu, quấn chiếu rồi thiêu. Đợi ngày có gió mang ra sông rải cho mát! Cha là nam thần...kinh! Ai lại muốn thiêu mình bao giờ? Cha bỏ tiền lớn mua những thứ đắt giá này chỉ để mặc cho cái xác đâu trời ạ! Tiểu Mỹ chợt vểnh tai nghe, từ xa luồng khói xám cuộn nhanh đến bờ Lãnh Thủy rồi xoáy sâu vào lòng nước. nhướng mày: _ Cái khỉ gì thế này? _ Truyền tin, U Linh giới truyền tin ! Tiểu Mỹ nằm bẹp xuống, bụng nó giãn rộng ra bằng cái bàn to dùng cắt giấy ở nhà: _ Bên kia cửa gương là U Linh giới! Vong hồn đủ bốn chín ngày qua đó xong đến địa ngục luận công tội. Khi U Linh giới truyền tin có nghĩa là có kẻ đào thoát khỏi địa ngục! _ Chà! Kẻ nào mà giỏi quá vậy ta? Hồng Huyên chống tay, lòng nhen lên chút hâm mộ kẻ nào tài ba thoát được cả địa ngục. Mà chịu ngoan ngoãn thọ công tội rồi tìm con đường tươi sáng hơn, vượt ngục chi cà??? Nước sôi lên sùng sục, vị giả uy phong kia cầm theo cây đuốc phong hỏa và ngọn roi vàng tiến vào bờ. Tiểu Mỹ no căng cũng cố thu bốn chân nằm ngay ngắn dám ngẩng đầu lên nhìn. Nom nó bây giờ như mấy con heo quay mà lễ lạc cha vẫn hay cúng kiến miếu! phì cười, vòng tay cúi chào giả cho phải phép. Ông ấy đứng lại nhìn , đoạn bảo cái tên đen trùi trũi bên cạnh: _ Ngươi dẫn đường cho ta đến đình Hạ Chiếu, ta truy bắt kẻ đào thoát về đến! _ Ai mà giỏi phỏng? Thoát được luôn à? chẳng kiêng dè mà hỏi, Tuyên gia chẳng thèm liếc cái cưỡi con trâu sắt rời khỏi. nhìn cái cột nhà cháy đen thui, lại hỏi: _ Ông ta vội thế? cho kịp đầu thai à? " Vút" ngọn roi từ trung giáng xuống, lần này bạt người thành hai khúc nhưng ghép lại được! Hồng Huyên nhìn Tiểu Mỹ: _ Quái lão giả tai thính quá! Nhìn tuấn tiêu sái mà cũng hẹp hòi! Tiểu Mỹ đáp lại, trực tiếp co giò nhét vào miệng , với tên hầu của Tuyên gia: _ Nhét chút cho chủ nhân im miệng, hồi đẻ ra ai mắc miến mà lớn lên câu nào là muốn cho ăn đòn câu đó vậy? Ngươi! Leo lên lưng ta cõng ! Hai tay ngươi ôm hai phần đầu và chân của chủ ! Cho chừa nhé! đường qua những đoạn đường từng qua mấy hôm trước, nhiều kẻ chỉ trỏ Hồng Huyên: _ Ơ sao bị chẻ đôi thế này? Tội nghiệp ! _ Chắc còn trẻ hiếu thắng, ăn lễ phép bị Tuyên gia dạy bảo chứ gì? _ Chà, con lợn lai ngựa, thiên thi đen như sình bùn và kẻ hai khúc... nhóm kỳ dị và tàn tật đây rồi! Tiểu Mỹ bậm môi trước những lời đàm tiếu, cúi đầu bước . thấy đỉnh đầu bốc hỏa, chửi đổng lên: _ Này, bà có phân thân hay nát vụn như tương tàu có ăn hết mả cha các vị ? Con vật cưỡi của ta có quái dị tới đâu các vị hết trời đất này cũng có con thứ hai! Còn gì ..? À , cái tên đen trùi trũi này đen hay trắng giành ăn của các vị sao? Có tin ta mách lại với Tuyên gia các vị đến ở đây còn ba hoa chích chòe ? Đám đông nghe đến Tuyên gia, lại nghe khẩu khí sắc bén như dao tản cả ra. mắng: _ Tiểu Mỹ, mày vẫn xấc xược với tao lắm mà? Sao mắng họ? là ... _ Họ có sai đâu! Tôi xấu xí mà! Mắng họ tôi có đẹp ra đâu! Hơn nữa bị thương như thế rồi còn hung hăng thế! Tôi học theo nhỡ gặp hồn dữ đuổi đánh đường đâu mà chạy! Nó ỉu xìu, lầm lũi bước. Hồng Huyên nhìn tên thiên thi cắp hai thân hai bên người hỏi: _ Ê! Mày tên là gì? Ai trốn khỏi địa ngục thế? _ Thiên thi biết ! hỏi phí công! Tiểu Mỹ lại tiếp tục tiến bước, nhìn những ruộng lúa chín vàng vẫn thu hoạch thèm thuồng: _ Giá ăn được hột thử nhỉ? _ Ăn hột là trở về được! ăn ? Hồng Huyên thở ra, đôi mắt sụp xuống lẩm bẩm: _ Cái này cũng được, cái kia cũng được! Chán chết được! Đình Hạ Chiếu là cái đình phủ ngói màu xanh lục đậm, bên trong đình là bộ bàn trà bằng đá cẩm thạch vân xanh lạnh toát. Có bộ trà cụ bằng bạc tinh xảo nhưng bám đầy tơ nhện vàng! Con thiên thi đặt xuống mặt bàn, quệt hết lưới nhện hòa cùng nước hồ U Linh thành chất sềnh sệch. Nó giúp ráp mảnh hồn Hồng Huyên trở lại, Tiểu Mỹ nhún hai chân trước cúi lạy con thiên thi. cũng mỉm cười: _ Cảm ơn ! Con thiên thi trả lời, lặng lẽ ra ngoài cửa đình đứng canh. lăn ra bàn trà, chống tay: _ Ngủ thôi! Mọi việc... tỉnh dậy hẵng tính! Tiểu Mỹ chưa bước được ba bước chân tiếng ngáy rền vang lên, nhìn chủ nhân dang thẳng tay chân ra ngủ như chết thầm cảm thán: _ May là năm ông chồng bị khắc chết ngay ngày cưới, nếu về nghe ngáy như kéo bễ cũng chết, ngủ bị đá xuống giường, thất kinh, cũng chết! Họ may mắn đa! Nằm ngay cửa đình cùng con thiên thi, Tiểu Mỹ híp đôi mắt heo vui vẻ: _ Ngủ đây, cảm ơn trông chừng chúng tôi! Con thiên thi vỗ cái đầu Tiểu Mỹ, ngón tay vuốt dài viết nền đất đen:" Ngươi đừng ngủ, chủ nhân Quỷ Ấn trốn khỏi địa ngục, nuốt hàng trăm đá sa kim. Cùng ta canh cho chủ nhân ngươi! Đợi Tuyên gia trở về!" Tiểu Mỹ nghe đến Quỷ ấn tỉnh táo trở lại, bốn chân chống thẳng đứng vòng quanh cảnh giác! Chủ nhân của Quỷ ấn cũng tên là Chung Khải, bốn mươi hai năm giới trước trong lúc các giả dự thiết yến tháng bảy, bằng mưu lược của mình lẻn xuống trộm Quỷ Ấn. nuốt quỷ ấn vào bụng, hòa nhập cùng nên tài nào thu hồi được! Với sức mạnh biến người sống thành người chết, xác chết thành quỷ thi trở nên nguy hiểm. mai danh tích trong U Linh mãi đến hai mươi năm U Linh trước, ngày chỉ còn phách đến trước mặt Tuyên gia đầu thú. Vì tội trộm Quỷ ấn nên bị bắt xuống địa ngục chịu roi vàng trong ba mươi năm giới. ngờ chưa hết hạn vượt thoát trở ra! Tiểu Mỹ lắc lắc cái bờm ngựa: _ Chung Khải hiền lành, Chung Khải tà ác... mong Tuyên gia sớm ngày bắt được !
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 8: Lời hứa! Chung Khải đặt cái xác Hồng Huyên lên cái giường vừa được thay tấm trải mới thơm lừng. Vắt khăn ẩm tẩn mẩn lau từng kẽ ngón tay sau khi lau sạch lớp phấn nụ mặt: _ Để làm em đẹp lên! Cái tên Chung Khải đần ấy cứ làm như em là mấy con hình nhân giấy, phết trét đầy mặt! Hồng Huyên em để tự nhiên là đẹp nhất! Chỉ cần em cười là đẹp nhất rồi! Áp mặt vào hai lòng bàn tay tròn lẳng, miệng nở nụ cười hiếm hoi. Đối với Chung Khải nằm trước mặt là cả bầu trời. Sáu năm trước lần đầu tiên gặp Từ Hồng Huyên chỉ là con bé mười ba tuổi ngang bướng, gan dạ! ... Nghĩa trang nằm lọt thỏm giữa hai ngọn đồi thấp, mộ chí nằm xiên xẹo theo trật tự nào. Hai ngôi mộ nằm giữa trung tâm nghĩa trang là của ông nội và mẹ Từ Hồng Huyên. bé mất mẹ nên cứ đêm rằm là nửa đêm trốn cha chạy ra nghĩa trang tìm mẹ. Bày gà luộc, trà, rượu và cơ man vàng mã cắm nhang: _ Ông nội, mẹ với bà con bác ra ăn này! Mẹ à, ba năm rồi ngày rằm nào con cũng ra đây mà sao mẹ về gặp con. Hu hu... cha người chết thịt rớt hết chỉ còn xương, dòi bò lổn ngổn... Hồng Huyên sợ! Hu hu... mẹ về với con , con bắt dòi cho mẹ...mẹ ơi! Gió hiu hiu thổi, những bia mộ bằng cây lâu ngày hư hại cứ lay lắt, tiếng ếch nhái rền vang trong đêm. Mẹ thấy đâu, thỉnh thoảng có vài cái bóng xanh mướt đến xin ăn, có lúc còn rủ rê, dọa nạt. bé chẳng sợ hãi, chỉ thẳng mà thét: _ Đất này cha tao mua để cho người ở đây làm nghĩa trang! Chôn cất ở đất nhà tao mà gây với con họ Từ, tao đào mổ cuốc mả đổ sông hết! Ăn trong rá ỉa trong rá, người hay ma cũng tát vỡ mồm, cút! Người ta kháo nhau rằng cha Từ chết nhát vừa chập tối dám ra khỏi cửa, nhà quanh năm luôn thắp sáng đèn cả đêm. Còn con thi thoảng lại thấy ta cầm bó nhang to đốt đỏ ngọn lang thang trong nghĩa địa. Những kẻ yếu vía còn thấy chung quanh luôn có những cái bóng lố nhố. Từ Văn Thuật cấm con ra ngoài nửa khuya nhưng dù khóa cửa nhà lại, ông giữ chìa khóa vẫn khỏi. Lâu dần thấy con bị ảnh hưởng gì, vẫn mạnh khỏe nên ông cũng để mặc. Chỉ dặn con cẩn thận, đêm có ngày gặp ma. Hồng Huyên chỉ bẹo má cha, cười khì khì: _ Con chỉ ngại ma sống thôi cha! Chứ ma quỷ, họ còn hưởng nhang khói từ con, đâu phải óc heo mà hại con. Hơn nữa nhà mình làm hàng mã, tiền mã đầy nhà... có câu" có tiền bắt ma đẩy cối xay"... ha ha... họ còn phải sợ con đấy chứ! _ Từ Hồng Huyên! Con là bố láo! ... Hồng Huyên cặm cụi đốt giấy tiền vàng mã nghe tiếng rên rỉ rất gần, chép miệng: _ Tao cúng cả con gà, đọc hết trú thí thực chân ngôn, ăn ăn rên rỉ gì nữa! _ Hư..hư.. Tiếng rên vẫn ngớt, vớ khúc cây tầm vông nhanh đến nơi phát ra tiếng động. Nếu kẻ nào giả ma hù dọa xem như hôm nay nó gặp xui xẻo. Ô kìa! Đó chẳng phải bàn tay người sao? Thảy khúc cây xuống đất, vội nhào đến đào hết lớp đất phủ. Ôm ngang nách người đó, cắn răng nghiến lợi cố sức kéo lên khỏi hố đất. Nghe tiếng thở yếu ớt, Hồng Huyên đỡ đầu người con trai dựa vào mình, mím môi: _ Con bà nó, dám đem chôn sống con người ta! xé tay áo lau gương mặt đó, ta có bầu mắt dài hơi xếch nhíu lại, đầu thủng lỗ mà đất và máu hòa vào nhau bện thành khối đặc quánh nhô ra. Hai bàn tay cũng bị đáng dập nát, nhìn thấy xót xa. Ở nhà cha chỉ vung roi trúc là đau thốn, huống hồ... cúi mặt áp mặt mình vào má ta, cọ cọ: _ Tỉnh dậy! Tỉnh dậy ! lúc sau đôi mắt ta động đậy, hé ra nhìn . Hồng Huyên mừng rỡ trưng ra nụ cười khoe lúm đồng tiền sâu hoắm: _ Tạ ơn trời, tỉnh rồi! _ Địa phủ có tiên nga sao? Đẹp vậy à? Câu hỏi của ta khiến vừa buồn cười vừa mắc cỡ, ngại ngần rụt bàn tay đặt ngực ta lại. Cánh tay bết máu và đất vội giơ lên đè bàn tay nằm yên ngực, thào: _ Ấm quá! _ Sao lại bị chôn sống? nhàng hỏi, thần sắc người này tám phần cứu chữa được nữa! ta trả lời , chỉ hỏi: _ xinh đẹp, nên về nhà , nguy hiểm lắm! _ Từ Hồng Huyên sợ! ráng gắng gượng, tôi cõng về gọi cha tôi ! đỡ ta ngồi dậy cõng vai nhưng người này chỉ đứng chưa đến ngực nên làm sao cõng được! thế sức nặng của ta đổ ập đè nằm luôn bên dưới ta. Hồng Huyên định đẩy ra nghe tiếng thở yếu ớt hơn nên im lặng. vuốt ve mái tóc đen tuyền, thở dài: _ ... thích gì ? _ Gả cho ! Tiếng thào êm như ru, bật cười thấy gã này sắp trút hơi tàn còn trêu song khi ngước mặt lên nhìn cười nổi nữa. Đôi mắt đầy u uất, chua xót làm nhóc mới mười ba biết làm sao! Ừ ta gần chết rồi! Hứa cho ta yên tâm lên đường cũng được! cười khẽ: _ Được, gả cho ! _ Trong túi quần có cọng dây chuyền, tặng cho em! mò túi lôi ra cọng dây chuyền vàng nhuyễn xinh xắn, lắc đầu: _ Tôi có gì cho cả! nhận được! _ Em họ Từ phải ? Từ gia nổi tiếng khéo tay... tự hào: _ Đúng rồi, nhưng tinh hoa đó đâu phải vật hữu hình mà tặng! Nhưng coi như là quà tặng , tặng cho hết! dụi đầu vào vai , khẽ cười: _ Từ Hồng Huyên... vợ của ! _ Này ... tên là gì? thấy ta lấy hơi lên, thầm biết sắp trút hơi thở sau cùng nên cố hỏi tên để ghi bia mộ. ta chỉ thào, gió bạt nên khi ta buông thõng tay chỉ nhàng vuốt mắt : _ Chương Khởi! Nhớ rồi! hì hục đào lại cái hố, lại cởi hết lần áo ngoài đắp lên cho rồi lấp đất. Trở về nhà lúc mờ sáng chỉ mặc độc váy và yếm đào, vừa ôm hai vai vừa run rẩy. Về ngay bụi tầm vông Hồng Huyên nghe cái lạnh buốt xâm vào da thịt, thời tiết mùa rét. run run cầm cọng dây chuyền chọi vào giữa lòng bụi tầm vông, định bụng mai sáng ra lấy lại. Nhảy mũi liên hồi, lắp bắp rồi bất tỉnh: _ Chương...Khởi... lên đường bình an!... Từ Văn Thuật bế con vào nhà, nhìn con chỉ còn mặc độc cái yếm lo lắng phát điên lên. Thầy thuốc trong chợ bảo chỉ bị cảm nặng, hề bị tổn hại gì ông mới yên tâm. Khi tỉnh dậy lại mơ hồ với cha: _ Cha ạ, con mơ rất kỳ lạ! Con thấy có người bị chôn sống! Con kéo ta lên nhưng ta cũng chết... hình như tên... Chương... _ Ôi con mơ hồ thôi, làm gì có chuyện đó! Khi mạnh khỏe Hồng Huyên có theo trí nhớ ra nghĩa trang nhưng tìm được nơi chôn chàng kia. Tìm hồi lâu vẫn thấy mới tin là mình mơ màng thôi! Ông Từ vừa vỗ về con vừa thở ra, ông kỳ thực đào được cái xác đó, cũng bí mật mang thiêu vì sợ tiếng đồn ảnh hưởng đến con sau này. Ông cũng dò la biết chàng trai đó bị vu là tư thông với vợ bé ông hội đồng nên bị đánh dã man, còn đem chôn sống. Nhưng vợ bé đó chẳng qua là bạn từ bé, rốt cuộc ấy cũng nhảy sông tự vẫn lâu sau đó! ... Chung Khải xách rựa ra đốn hạ bụi tầm vông, hồi lâu tìm nhìn ra kỷ vật vướng tòng teng trong nhánh khía. Mỉm cười vui vẻ, lau sạch tỉ mỉ đeo vào cổ cái xác Hồng Huyên: _ Cuối cùng cũng đeo được cho em! Nếu em là của chạy đằng trời em ạ! _ Cậu chủ! Tiếng con hình nhân rủ rỉ bên ngoài phòng, hỏi: _ nghe ngóng sao rồi? _ Có lão thầy bùa lượn lờ nãy giờ trong chợ, dò la về chủ. Các bà hàng tha hồ bốc phét lên trời! Kéo chăn đắp cái xác, Chung Khởi giơ bàn tay nổi Quỷ ấn đỏ rực lên kéo vòng chung quanh cái xác. Đóng cửa phòng, quắc mắt: _ theo xem lão ở đâu... Đêm nay ta tính sổ đây! Chung Khải đem cây đục chôn lại chỗ cũ, xoa tay: _ Ta có Quỷ ấn cần đất chí này! Phải phong lại phòng kẻ xấu lợi dụng hoặc ma tà trồi lên gây họa cho người sống! Khi cùng với mười hai con hình nhân rời khỏi, cẩn thận vẽ ký ấn giấu toàn bộ căn tiệm, nhếch môi: _ Đám tang này họ cần dự nữa! Hai đứa đón đường cha vợ, dẫn dụ ông ấy hướng khác đợi đến khi ta dẫn được Hồng Huyên trở về! Lúc ngang nghĩa trang, Chung Khải quệt Quỷ ấn gọi: _ Kẻ nào muốn về thăm nhà, ! Kẻ nào con cái bất kính, ! Kẻ nào có gia quyến bẻm mép, về dạy dỗ ! Vô số bóng ma trỗi dậy theo tiếng gọi, chắp tay chào Chung Khải rồi kéo về hướng chợ Láng. Cùng hình nhân đến ngõ nhà lão thầy pháp, nhếch môi: _ Để ta xem lão ba đầu sáu tay thế nào mà muốn giết vợ của ta!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ! Chap 9: Chợ Láng đêm ma! Căn nhà lá cạnh bờ sông im như tờ, bên trong thắp rất nhiều nến chung quanh cái bình thủy tinh đựng xác hài nhi . Lão thầy pháp lầm rầm niệm chú khẽ, bên miệng bình là con gà bị cắt cổ giãy , máu nó từng giọt, từng giọt vào bình. Con quỷ nhi choắt nhảy loi choi đà nhà, tay cầm đầu dây bùa thít cổ vong hồn mẹ hài nhi. gương mặt đó vừa đau khổ vừa phẫn uất, bởi là vợ của lão! ra những thương hết lòng, chăm sóc từng ngón chân chẳng qua vì đứa trẻ này. Nó là con của lão, và lão muốn giết nó để biến thành quỷ linh nhi. lầm rầm niệm con quỷ nhi hốt hoảng nhảy xuống đầu lão, líu ríu chui vào lòng trốn. Lão tức giận hất nó văng vào vách: _ Mày làm hỏng việc, tao phải niệm lại đây! _ Hu hu Quỷ... Quỷ ấn... ! Tròng mắt lão muốn lồi ra khi thấy hồn phách mang đầy oán hận xuyên bước tường lá vào, sau lưng gã là chín con hình nhân đứng phủ phục. cao lớn, mái tóc đen tuyền ngang vai, hàm rồng mắt phượng _ là tướng của kẻ làm việc lớn! bàn tay dấu Quỷ ấn đỏ rực, toàn thân đậm chút nữa là như người sống. Hồn phách như thế này hẳn có sức mạnh kinh người. chỉ nhướng mắt nhìn hai con hình nhân trèo lên tháo dây bùa. Vong hồn thai phụ được giải thoát bay lơ lửng, hỏi: _ là mẹ đứa kia? _ Thưa vâng, lão ấy là cha nó! Hu hu... nhưng lão luyện bùa tà... tôi có mắt như mù... Lão nghe tiếng vong hồn thổn thức thụt lùi lại, xoa hai bàn tay vào nhau và... quỳ sụp xuống, lạy như tế sao: _ Chủ nhân! Tôi chờ ngài hồi sinh, tôi cả là để phụng ngài! Ngài xem, xác bào thai này có ngậm máu gà, lúc trong bụng mẹ tôi nuôi bằng sâm rất tốt cho ngài... Hay ngài. Lão chưa xong bị hai con hình nhân lướt đến nắm hai cánh tay bẻ gãy, máu bắn ra khắp nhà. Lão rú lên, khớp vai giờ dính lủng lẳng hai cánh tay bất động. Chung Khải nhìn khinh bỉ, xòe tay bóp bể bình thủy tinh lôi bào thai chỉ bằng bàn tay ra. Dịu dàng đặt nó vào bàn tay có Quỷ ấn đỏ rực, bảo: _ Bé con, sống dậy nào! Lão vừa đau vừa nhìn say mê cái thi thể bé xíu đó dần động đậy, hai tay chân như cây đũa va vào nhau . Cái đầu trắng nhợt nổi đầy mạch máu li ti lắc qua lắc lại, nó lộn người bò chung quanh lòng bàn tay chủ nhân Quỷ ấn. Từng nghe sư phụ về Quỷ ấn và kỳ diệu của nó nhưng hôm nay được mắt thấy tai nghe là may mắn _ dù trong hoàn cảnh chết chóc như thế này! Kẻ nào nắm giữ quỷ ấn có thể tự do về dương lưỡng giới, gọi được người chết sống dậy nhưng Quỷ ấn được đóng cửa gương địa ngục, chỉ nghe truyền miệng chứ thấy được. Cái thứ bào thai vừa sống dậy chầm chậm bò từ bàn tay lên cánh tay Chung Khải, cũng từ tốn nhìn sinh linh vô tội kia: _ Tên khốn, nhìn cho kỹ! Nó có tội, đoạt sống của nó là tàn ác, còn muốn biến nó thành quỷ linh nhi để sai khiến? _ Chủ nhân, ngài sỡ hữu Quỷ ấn chẳng phải cũng là kẻ có oán niệm sâu hay sao? Chủ nhân, xin tha cho tôi, xin để tôi phụng ngài! Lão dập đầu van nài, Chung Khải lườm: _ Ta tưởng lão ba đầu sáu tay gì, dám giết vợ của ta. ta chỉ là lão thầy bùa hèn nhát! _ Ngài minh giám! Tôi nào dám động đến vợ của ngài! Lão thấy Chung Khải tiến bước thụt lùi lại, cơ mặt rúm ró biến dạng. khều đứa trẻ đu vành tai mình, lơ đễnh: _ Vợ của ta là Từ Hồng Huyên! Lão dám giết? Lão bao nhiêu cái gan mà dám làm nhiều việc ác như thế? Đứa nào đến móc ta coi lão bao nhiêu lá gan xem nào! tên hình nhân nam lao đến nhanh như cắt lôi ra hai lá gan, lão đau đến chết sống lại nhưng với vòng lan tỏa của Quỷ ấn e là muốn chết cũng dễ dàng! Chung Khải liếc lão đoạn quay qua vong hồn kia: _ Ngươi, có muốn trả thù ? Lão mổ bụng ngươi bắt con giờ ngươi mổ bụng lão lại! _ Xin..xin ngài tha cho... thà là giết tôi ! Lão phun máu, đầu đập đập xuống nền bi thiết. Gương mặt Chung Khải vẫn lạnh như tiền, hỏi lại thiếu phụ kia: _ Ngươi có muốn báo thù ? _ Dạ lão có ngài xử, tôi coi như hả giận. Cúi lạy cảm tạ ngài! ta chắp tay xá Chung Khải nhưng xua tay: _ Thôi! Người tâm lành như hiếm thấy! Ta tặng cho món quà! Bắt ấn quỷ đưa đứa trẻ trở vào bụng mẹ, vẽ vòng đỏ đoạn bảo: _ Lúc nãy ngang nhà ông bán thịt thấy hai tên đầu trâu mặt ngựa chuẩn bị bắt vong hồn. Hai đứa đưa này đến đó, khi vong vợ và con ông bán thịt bị đưa dùng quỷ ấn giúp nhập xác. Nghe kỹ lời ta , ta cho mượn xác để cùng con trai sống trọn tình mẫu tử nhưng có ba điều kiện. Thứ nhất, hãy rời khỏi nơi này! Thứ hai, phải đối xử tốt với ông hàng thịt, phải làm người tốt! Thứ ba, từ đây đến lúc trả xác được ra ngoài lúc trời sập tối, bước chân vào chùa miếu. chưa? Vong hồn thiếu phụ chắp tay cảm tạ rối rít rồi theo chân hai hình nhân lướt ra khỏi cửa. Chung Khải vòng quanh nhà, chắt lưỡi: _ Lão cũng quỷ quyệt lắm! Chôn xác vợ xuống nền nhà để khi chế phục được làm ma giữ cửa. Con quỷ nhi kia, xuống đây! Chung Khải nắm vặn cái đầu choắt đó xoay vòng vòng, bẻ gãy tay chân lại nhấn cả cái đầu vô chậu nước. Nhìn con quỷ nhi loay hoay thoát ra mà có cơ hội nào, hỏi: _ Sao rồi? Cảm giác bị dìm chết có thoải mái ? _ Con lạy ông! Con chỉ nghe lời ông ấy! Con lạy ông! Nó lê lết vòng dưới chân Chung Khải, khẽ nhắm mắt: _ Phạt cũng phạt rồi! Đứa nào cuộn nó vào áo, khi chúng ta đến U Linh thảy nó xuống chỗ của Mạnh Bà. Bà ấy từ bi chắc bố thí cho nó muỗng canh hóa kiếp quỷ nhi! Con đường sau này để xem nó có may mắn hay ! rời khỏi căn nhà, lửa bừng lên dữ dội, lúc này tiếng rủa xa từ trong căn nhà vang lên : _ Tên quỷ xéo xắt! Mày giết tao lại cho lửa thiêu toàn thân phỏng khét, vẽ quỷ ấn cho tao mãi lở loét chết được, nguyền tao lê lết ăn xin đầu đường ngõ chợ ai thấy cũng đuổi đánh! Đồ tàn độc! _ nhiều quá! Đứa nào quay vào, cắt lưỡi lão luôn cho ta! Ta muốn sau này ngày ngày lão phải nhìn thân thể thối rữa gớm ghiếc của mình. Tai nghe lời mắng chửi của người đời mà thể mở miệng cãi lại! Có những kẻ... chết là quá hời! Mà Chung Khải ta làm ăn chịu lỗ lã! Đỏ làm xong nhiệm vụ đến vòng tay báo tin, nhìn về phía căn nhà ba gian sang trọng của hội đồng Kiên, bảo: _ Ta còn món nợ phải đòi! thôi! cái sập gỗ ba bốn lão gầy đét nằm sải tay hút thuốc phiện, bên cạnh mấy con ả đào vừa xoa bóp vừa hát êm tai. Khói thuốc bay mù mịt trong phòng, ông hội đồng Kiên mở cửa bước vào ho sặc sụa, quát: _ Trời đất! Con cháu nhà này riết bạc nhược, ăn chơi đến thế này! Bọn bây có biết là gia sản nhà này vơi nửa rồi ? _ Ậy cha ơi! Cha còn giữ hòm vàng miếng của thằng Chung Khải bị chúng ta chôn sống. Lâu năm rồi sao mang ra bán mà trang trải? Thằng con thứ ốm như cọng cỏ liêu xiêu bước , nhìn cha thành năm bảy lão già tóc bạc trắng, hề hà: _ Ôi cha là ma à, sao hóa ra lắm thế! cha còn nuôi nổi, lắm thế! _ Trời ơi nè trời! Con với cái! Ông thở phì phò vì giận, chưa nguôi nghe tiếng gọi nhưng rét tận xương: _ Bác Kiên! Hội đồng Kiên! Ông nhìn qua bên cạnh thằng con út phê thuốc, gương mặt điển trai ghé sát mặt nhìn chòng chọc vào con ông: _ Mấy năm qua ông có khỏe ? _ Há há... ma...! Ông mở áo cầm cái mặt dây chuyền tượng vàng giơ lên hòng làm Chung Khải sợ nhưng giơ cánh tay dài ngoằng giật ngang, cười hung tợn: _ Ha ha... ha ha... kẻ làm ác như ông lại muốn phật độ à? có đâu! Tôi đối với ông tệ, nhưng ông vì tham số vàng mà tôi đào được trong bãi vàng vu vạ cho tôi loạn luân với Triệu Du! Ông biết chúng tôi là bạn từ , Triệu Du vì nghèo về làm vợ bé cho ông. Tôi theo phép tắc gọi ấy tiếng bác ! Ông đánh dập nát hai tay tôi, mang đến nghĩa trang chôn sống... lại cột đá vào người Triệu Du ném xuống sông khi ấy muốn báo quan... Ông xem ông xem... phật nào độ cho kẻ như ông? Hội đồng Kiên thấy đám hình nhân tiến tới sợ vỡ mật mà chết, hồn liền bị Chung Khải kéo ra khỏi xác. Đỏ vội : _ Nó ác như vậy hãy để địa ngục giải quyết! _ Ta thích! Chung Khải giáng quỷ ấn vào đầu ông hội đồng, ông ta bị phân tán hồn phách thành mảnh vụn. Khẽ cười, bảo: _ Như thế này cơ hội làm phách lạc cũng có, hãy tận hưởng bác Kiên à! Ôm hòm vàng rời khỏi đó đến chợ Láng, nhiều ngôi nhà vang tiếng hỗn loạn bởi có kẻ bị nhập, bị lửa ma trơi rượt đuổi . dừng lại trước cổng chùa, bóc hai miếng vào trao cho con hình nhân: _ Mang cái này trao cho ông hàng thịt! nửa Đỏ hãy mang đặt gối sư thầy! Chùa mục cả rồi, tượng phật lành lặn ai ngụ, ai chứng cho? Còn nửa hãy chôn ở mộ mẹ vợ ta! E là sau này họ Từ cũng buôn bán hàng mã được nữa!