Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 3: Dạo vòng!

      Cãi nhau chán chê rồi Hồng Huyên ngủ khoèo lưng con vật cưỡi, mùi giấy dầu từ nó khiến thấy ấm áp. Lúc cực kỳ thích chui vào giữa những cuộn giấy trắng vừa phủ dầu của cha. Nhà họ Từ có phương pháp làm ra loại giấy phủ dầu rất thơm, dễ bắt lửa cháy và cho ngọn lửa vàng rực rất đẹp! Sở dĩ phải làm ra loại giấy dầu này là để bảo đảm khi đốt cháy sạch , lam nham tàn giấy khiến vong hồn nhận được. nhớ từng bị cha tét roi trúc vào mông tội phết dầu cẩu thả. Lúc đó có ý giận cha làm quá lên, cha chỉ cầm cọ nhàng phết lại chỗ sai mà :
      "_ Nghề nào nghiệp đó, con phải dùng tâm mà làm. phải cái gì mắt thường nhìn thấy là hữu! "

      Hồng Huyên tỉnh giấc khi thấy bụng đói cồn cào, vừa gãi mặt vừa chửi đổng:
      _ Con bà nó Chung Khải, sao cúng gì đó cho em ăn? Đói chết được!
      _ là sinh hồn, ăn được đồ cúng đâu! Ráng nhịn !
      Tiểu Mỹ , chợt nhìn quanh: cảnh vật đổi khác rất nhiều. Màu nắng ở đây là màu vàng chết, nó rọi đến đâu mọi thứ nhìn tiêu điều, u tối hơn. thắc mắc:
      _ Này, tao nghe cha đường hoàng tuyền có hoa bỉ ngạn nở rất đẹp, sao tao thấy?
      _ phải theo dòng người kia, qua cửa gương rồi mới đến con đường hoàng tuyền! Chỗ này là ranh giới của sống chết. Những người thọ công tội, trả hết nợ mà chưa tới lúc đầu thai hoặc muốn đầu thai đến ở đây. Họ vào kho lãnh nhà cửa tiền bạc người thân đốt cho, rồi ở đây!
      Hồng Huyên nhìn nhiều căn nhà đẹp có, xấu có nằm cạnh nhau. Có những căn lọt thỏm trong mảnh vườn rộng trồng cây chung quanh. Có những căn nằm san sát như xếp gạch! buông lời:
      _ Chà, ở đây có trọc phú và dân đen nữa nhỉ?
      _ Tầm bậy! Đất phủ có tranh chấp hay sang đoạt, ai thích ở thế nào ở thế ấy! Hôm nay thích làm hàng xóm ở cạnh, mai ghét bứng nhà lên núi ở mình! Họ là những kẻ trải qua sinh tử, đâu có sân si như người sống mà "tấc đất, tấc vàng"!

      Hồng Huyên vỗ mông con vật cười vang:
      _ Mày giỏi quá, biết nhiều ! Nhưng tao đói thiệt!
      _ xin ăn!
      Tiểu Mỹ quẹo vào cổng căn nhà, quỵ hai chân trước hí vang. Trong nhà có hai hình nhân xinh đẹp chạy ra, lễ phép:
      _ Xin hỏi cần gì?
      _ Xin lỗi, tôi đói quá... biết có thể xin ít thức ăn ?
      mỉm cười cầu tài, trong hai đứa chạy biến vào nhà mang ra dĩa bánh :
      _ Vừa hay hôm nay giỗ chủ nhà, có ít bánh tro, Hồng Huyên ăn tạm!
      _ Sao lại biết tên tôi?
      thắc mắc, con hình nhân che miệng cười, nắm tay dắt đến góc tường. Chỗ đó có in dấu hoa văn đỏ của họ Từ và dòng chữ: " Chung Khải Từ Hồng Huyên! " . Chỉ tay vào hàng chữ lắp bắp:
      _ Cái này...cái này... Chung Khải thiệt là đáng ăn đòn mà...
      _ Chúng tôi từ họ Từ ra nên tất biết là ai, đường nếu đói cứ tìm nhà có dấu hiệu họ Từ. Họ đều vui vẻ tiếp đón !
      Hồng Huyên vừa ăn bánh tro vừa nghểnh đầu ngó hai bên đường những ruộng lúa chín vàng óng. Có những người thu hoạch đằng kia, hỏi:
      _ Lúa này của ai?
      _ Của các giả! Có những người muốn đầu thai, ở lại đây nhưng thời gian lâu dài người nhà của họ trần dần quên ngày giỗ. Họ gặp các giả xin làm tay chân, trồng lúa, gác cổng, giữ ngựa, giữ trâu... đổi lấy lúa gạo này nè! vốc lúa vàng ăn được cả mười năm giới! chớ dại mà ngắt dù hột lúa, họ truy sát tới cùng !

      Hồng Huyên càng nghe càng thấy tò mò, ngốn hết mớ bánh tro liền nhảy xuống cúi người quan sát những hột lúa mẩy vàng óng. Sắc vàng lóng lánh như cái kiềng cưới mà mỗi lần lấy chồng được cho. chợ chẳng có ai sỡ hữu nhiều trang sức cưới như Từ Hồng Huyên hết! Cứ thằng chồng ngủm là cha tự khắc mua vàng trả lại cho nhà trai vì nhất định giữ lại bộ vàng cưới đặt dài kệ... ngắm!
      Họ Từ tuy chẳng phô trương nhưng kiểu của Từ Văn Thuật luôn có sẵn vàng miếng trong nhà khiến người ngoài chắc mẩm nhà là đại gia ngầm. Thế mới có chuyện dù biết Từ Hồng Huyên có số sát phu nhưng thiếu kẻ mang trầu cau dạm ngõ! Lần gần nhất là ba tháng trước Cao Văn làng bên cũng nổi tiếng sát thê vì cưới ba bà chưa tàn chiếu cưới sắp hàng buôn muối. Bà mối hai bảo cha là hai đứa đều cao số, hai sát cưới nhau ổn thôi! Lúc đó Chung Khải ậm à ậm ực vừa dán ngựa vừa :
      _ Toàn vì của cải nhà thầy chứ thương gì Hồng Huyên!
      _ khéo lo! Biết có bước đến cửa nhà này được ?

      Thế mà chết ! Rạng sáng ngày rước dâu người ta thấy chết do trượt ngã đập đầu vào đá. Cha lúc đó vừa cân vàng vừa mắng:
      _ Mồm thối thiêng! Cha lạy mày, sau này im im miệng lại giúp!

      _ Này kia, tránh xa ruộng lúa ra!
      bà bác xắn quần cao cầm liềm tiến đến, mỉm cười :
      _ Con chào bác! Bác thu hoạch ạ?
      _ Đúng rồi! tránh xa ra, gớm... người xinh đẹp thế mà cưỡi con gì thế kia?
      Bà ta chỉ vào Tiểu Mỹ vừa cong môi vừa cười. Con vật tội nghiệp dậm vó, hét lên:
      _ , ngay ?
      _ Khoan! Bác ơi, bác có biết đường nào về dương gian ạ? Cháu bị lạc hồn!
      hạ giọng, bà nhìn thoáng rồi bảo:
      _ Thấy trán có vầng sáng chắc cũng là người tốt! Thôi hãy đến gặp giả mà hỏi ! chết khô hay chết nước?
      Hồng Huyên kể lại tình cho bà nghe, bà gật gù:
      _ Bị nhấn đầu vào nước ngạt nước chết! Thế này, bảo con vật này đưa đến bờ Lãnh Thủy. giản Tuyên Thừa Chí hay ở đó! Có lẽ ngài ấy có cách giúp !
      _ Ông ta là ai?
      Bà bác vừa nhanh tay cắt lúa vừa :
      _ Ngài ấy là chủ quản gương nước, bất kỳ ai chết nước đều phải qua gương ấy! Ngài ấy cũng là chủ quản tất cả các vùng có nước!
      _ Hà Bá hả?
      Hồng Huyên hỏi, bà vội lắc đầu:
      _ phải, to hơn Hà Bá nhiều! , hi vọng trở lại được dương thế!

      người ngựa lại lên đường, hết ngồi lại nằm xoài lưng Tiểu Mỹ. Nhìn nó chỉ to hơn con chó tí nhưng nằm cái lưng đó bè ra như phản gỗ to, vừa êm vừa dễ chịu! Nằm vắt chân chữ ngũ lim dim mắt, lại hỏi:
      _ Tiểu Mỹ! Mày biết cái gương mà bà ấy là thế nào ?
      _ Biết!
      _ Láo! Sao mày biết mà tao biết? Tao làm ra mày cơ mà?
      ngồi vùng dậy , kéo tà áo dài vắt lên vai, chống nạnh. Tiểu Mỹ thủng thẳng:
      _ Nhưng tôi là ngựa giấy , vật cưỡi của chủ! Khi vừa xuống đây đều được nghe những điều cần biết cả! như ... xuống địa phủ ngốc còn to mồm!
      _ Láo ! Mày biết thế nào nào? trôi tai tao đem mày làm món ngựa heo nướng lá sả!

      Hồng Huyên ngoáy mũi, tay vỗ bồm bộp vào lưng Tiểu Mỹ. Nó tiến ba bước, lùi sau bước, chậm rãi lắc mông hai cái rồi thẳng tiến:
      _ Bốn mươi chín ngày là thời gian còn lại của các linh hồn dương thế. Khi vừa tắt thở hồn lìa khỏi xác mà tận tám canh giờ sau. Nên người nhà nếu từng tu tập phật Pháp vội tắm rửa, thay xiêm áo. Ba ngày sau khi cửa mả mở ra, họ theo tiếng gà trở về nhà. Khi họ vòng quanh nhà lấy nước rửa mặt, nước xối đến đâu thịt rơi đến đó mới nhận thức mình chết. Thông thường họ vừa đau thương vừa hoảng hốt quay lại ngồi mộ và khóc! Thất đầu tiên họ trở về nhà nhận cơm canh, nhang lễ... Đến thất thứ bảy là hoàn duyên. Ai vừa mất ở đâu, chết khô hay chết nước đều phải đến cửa gương vấn danh, sau đó mới trở về dương gian trong bốn mươi chín ngày.Tất cả ai đến bốn chín ngày đều phải xếp hàng trước cửa gương, và người canh giữ là giả! Đúng ngày giờ giả câu hồn, cho qua cửa vào u linh đến địa ngục luận công tội. Những người chưa tới số qua cửa được, họ vất vưởng đến khi tới số, đó gọi là oan hồn. Những người tới số mà lưu luyến người nhà đến trình diện, qua cửa trở thành hồn. Họ có ba cơ hội, sau giáp năm cửa cho qua, lại trốn nữa đầu trâu mặt ngựa lùng bắt, đến năm thứ ba cửa u linh đón tiếp nữa... Họ lang thang giữa hai cõi, sống sống mà chết chết, đói khát vất vưởng, đây là dã quỷ. Còn loại nữa là chưa được vào mà cố xông vào, cứ lần như thế thời gian phải chờ đợi dài thêm năm mươi năm. Có kẻ ngoan cố cuối cùng trở thành phách lạc, chính là thời gian dài quá cũng còn nhớ mình là ai!
      Last edited: 11/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 4: Bờ Lãnh Thủy!

      Hồng Huyên nghe Tiểu Mỹ hồi lâu, tâm trí mở mang thêm ít, gật gù:
      _ Hiểu rồi! Nhưng bờ Lãnh Thủy ở đâu, bao lâu tới?
      _ Bảy ngày!
      nhảy nhổm khỏi lưng nó, miệng méo xệch:
      _ Trời đất! như thế khi đến nơi xác tao thúi sình mất rồi, con cứu chữa chi nữa?
      _ Bảy ngày ở giới chỉ bằng ngày trần thôi chủ ngốc nghếch ạ!
      Nghe được lời này liền vui vẻ trở lại, suốt mấy ngày Từ Hồng Huyên cứ đói xin, hết cãi nhau lăn ra ngủ lưng Tiểu Mỹ. cũng khâm phục con ngựa lai heo này, nó cứ di chuyển liên tục kêu ca chi cả! So về độ cần mẫn nó hơn gấp bội, lúc làm việc gì cần kiên nhẫn là y như rằng bị cha mắng té tát:
      "_ Con đó, làm cái gì cũng nhanh nhưng chẳng cái nào cha coi được! Cơ nghiệp nhà ta làm thế nào đây?"

      nghĩ đến khẽ cười, lúc cha nôn nóng muốn tìm người kế thừa Chung Khải từ trời rơi xuống. Trong đêm mưa lớn đến bay cả mái lá ở các quán bên cạnh cha cõng ấy về! Cha bảo thấy nằm trong ruộng ngô, sờ thấy ấm nên vác về! Nếu cứu được chôn! mê man suốt mấy hôm, hết chạy tìm thầy thuốc lại thức canh bón từng thìa thuốc. May mà ta tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi:
      _ Từ Hồng Huyên, em nhớ ?
      _ Đồ thần kinh!
      đẩy cái đầu ta xuống gối, mê man trở lại suốt bảy ngày. Khi tỉnh dậy nhớ gì cả, nhà cửa, gia đình đều nhớ trừ cái tên Chung Khải. Cha vốn định cho ta ở lại phụ giúp giao hàng nhưng khả năng diễn đạt lại rất kém. Cái miệng ấy cứ như dán nút bần, trừ cha và ra chẳng hở răng! Khi cha cưới dì về đến giờ cũng nhiều, dì hỏi gì cũng đều gật hoặc lắc đầu! Bù lại rất khéo tay, lần đầu tiên ngồi nhìn làm cái mũ quan chỉ cười. lúc sau cha tự nhiên vỗ đầu :
      _ Con khá lắm! Cái mũ con làm là đẹp!
      Cha giơ cái mũ lên tán thưởng, liền trả lời:
      _ Cha ăn dưa bở rồi! Cái này mới là cái con làm!
      giơ cái mũ mà cả hai cánh chuồn cũng con đậu con bay lên, cha liền quay sang hỏi:
      _ Thế cái này...?
      _ Dạ... con!

      Vậy là cha hồ hởi nhận làm đệ tử, bao nhiêu kỹ thuật cha đều truyền lại. Mỗi khi cha nhờ các quan thông báo xem có nhà nào mất tích người thân chỉ cười , lắc đầu:
      _ Con ở đây với thầy! Nếu người nhà muốn tìm, hai năm rồi họ tìm từ lâu!
      ...
      ...
      _ chủ! Đến nơi rồi! thức dậy !
      Từ Hồng Huyên dụi mắt nhìn, trước mắt bờ đá sỏi dài đến chân trời, bờ nước rộng lớn thấy điểm dừng. Chung quanh chỉ mọc loại cỏ trắng muốt như tuyết, Tiểu Mỹ liền chạy ngay đến ăn lấy ăn để. khoanh tay nhìn:
      _ ra bọn ngựa giấy ăn cái cỏ này! Mấy ngày nay thấy mày ăn gì cả!
      _ Ngon quá!
      Tiểu Mỹ ngậm đầy họng cỏ vui vẻ , thấy nó ngon miệng như thế bèn nhổ thêm om cỏ phía sau tảng đá lớn đem lại:
      _ Ăn no ! Mày cũng vất vả rồi!
      Thử cắn cắn cọng cỏ , Hồng Huyên phun phèo phèo:
      _ Mùi gì ngai ngái, mày thấy ngon vậy à?
      Nó chẳng thèm trả lời , cứ cắm cúi ăn bằng hết mớ cỏ dưới chân. Mặt nước chao động mạnh, giật mình chạy nấp sau tảng đá. Dưới mặt nước cái đầu, hai cái, bốn cái ló lên tiến vào bờ. Dẫn đầu là người đàn ông cao gần hai mét, làn da trắng xanh mang đôi hài đỏ gân xanh mày rồng mắt phượng đầy uy lực. Phía sau là bốn kẻ đen như mực tàu, toàn thân trơn bóng như phủ mỡ heo kính cẩn chắp tay. chưa kịp khen gương mặt đẹp như bức tượng thần trong miếu hốt hoảng khi thấy phía sau cái đầu đó là gương mặt khác nhắm nghiền mắt! run rẩy khều Tiểu Mỹ:
      _ .. thôi! Quỷ...quỷ kìa!
      _ Ai đấy?

      Tiếng gầm lên khiến bầu trời bờ Lãnh Thủy trong chuyển sang màu đỏ thẫm. Hai kẻ hầu nhanh chóng trói gô cùng Tiểu Mỹ mang đến trước mặt người đàn ông kia. bình thường hung hãn, đanh đá nhưng trước đôi mắt cuồng nộ như sóng thần im bặt, tay bấu bấu lấy chân ngựa. Bốn tên kia mắt xanh đục màu vỏ đậu dường như thể chuyện, chúng nhìn nhau rồi hú lên nhiều vực. Người đàn ông ngồi lên mỏm đá lớn, hỏi:
      _ Nhìn chỉ có hồn, , tại sao đến bờ Lãnh Thủy?
      _ Tôi lạc! Nhưng sao tôi phải với ?
      bậm môi ngờ vực, liền nghe tiếng cười rung động cả vùng nước:
      _ Dám hỏi ngược cả giả Tuyên Thừa Chí? Gan chắc làm bằng vàng đây mà!
      Vừa nghe đại danh Tuyên Thừa Chí liền sụp xuống lạy:
      _ Thưa ngài, con người trần mắt thịt biết. Ngài làm ơn chỉ đường con về nhà!
      _ Tên là gì? Tại sao lại xuống đây?
      Hồng Huyên kể rành rọt mọi chuyện, Tuyên gia nghe xong liền bảo:
      _ Hiểu rồi! Cái thứ lôi tuột và nhấn đầu xuống vũng nước ắt là quỷ nhi. Ta bây giờ còn bận số công vụ, gặp được ta coi như có duyên. Hơn nữa nhà cũng chuyên làm hàng mã phục vụ giới. Hãy ở yên đây, bảy ngày sau ta xong việc dẫn về!
      Hồng Huyên nhìn theo bóng cái áo choàng lông trắng chìm dần xuống nước, chặc lưỡi:
      _ biết có tin được ? Quan lại giờ hách dịch quan liêu lắm đa!

      Vừa xong dưới nước đạo roi vung lên chẻ đôi người :
      _ Hỗn xược!
      Hồng Huyên ré lên đau đớn, song hai nửa người lập tức nối lại, chỉ là độ trong suốt lại tăng hơn. Tiểu Mỹ bực mình co chân đá phát vào mông khiến cả người văng xa, cà mặt dài sỏi đá:
      _ Trời ạ đồ ngốc! Đạo roi đó còn nương tay, mà bị quất thêm roi nữa xác định tan biến nhé!
      _ Tiểu Mỹ chết tiệt! Mày ganh tị sắc đẹp của tao hay sao? Trầy mặt đây này!
      ngẩng mặt lên thấy bên má tét đường dài, hở ra nhưng chảy chút máu nào!
      tên đen như dầu hắc khác từ dưới nước lên, tay cầm bình nước và dĩa bánh trao cho . Hồng Huyên nhận ngay:
      _ Chu choa Tuyên gia cũng biết điệu quá vậy ta!
      _ Đừng nhiều lời! Cái bánh này giúp no lòng trong bảy ngày, đây là rượu xà cổ, nó giúp ổn định hồn phách. Tuyên gia tuy lạnh lùng nhưng là vị giả từ bi, ngoan ngoãn chút !

      Tiểu Mỹ ăn no căng bụng, nằm ngửa chỏng bốn cẳng lên trời lẩm bẩm. nhìn nó tặc lưỡi:
      _ Tao thề nếu trở về được tao dù mài nát đũng quần cũng nhất định học làm đàng hoàng! Hôm nay tao mới biết thế nào là xấu mà cả má nó cũng thương nó nổi!
      Last edited: 11/9/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 5: Ba hồn sáu phách!


      Trăng treo tận đỉnh trời, gió lùa qua những mái lá từng gian hàng trong chợ Láng nghe xào xạc. Nhà nào cũng kẻ đóng then cài chỉ trừ căn nhà họ Từ vẫn chong đèn. Chung Khải hé nắp áo quan đút nước đường vào miệng cái xác Từ Hồng Huyên. Lúc cẩn thận dùng bông hoa giấy ngụy trang nghe tiếng Đỏ:
      _ Cậu chủ!
      _ Trời đất! Tôi chưa ngủ mà sao nghe tiếng em rồi?

      quay lại thấy con hình nhân xinh đẹp vẫn đứng yên đầu quan tài nhưng cái đầu nó xoay ngược ra sau nhìn :
      _ Đất địa này trở lại chí , nghe em là bình thường! mau thắp hai cây đèn cầy đỏ lên, lấy sợi dây đỏ đầu buộc vào chân quan tài, đầu buộc vào tay . Em dắt vào u linh tìm Hồng Huyên!
      _ Nhưng rồi canh chỗ này? Ngộ nhỡ ăn trộm hoặc kẻ nào đó hại em Huyên đến biết làm thế nào?
      Chung Khải , phát ra mình chuyện với binh sao mà trôi chảy quá!
      Tiếng cười của Đỏ vang lên lanh lảnh:
      _ đừng lo! Đất chí có hại cũng có lợi, có mười kẻ hầu ở đây kẻ nào vào được nhà này. Cho dù là thầy pháp cũng vào được!
      Chung Khải yên tâm làm theo lời Đỏ. Vừa cột dây đỏ, thắp nến xong là gục xuống bàn ngay. Chung quanh quan tài chỉ còn mười con hình nhân giấy!

      Lão thầy bùa bỏ xác thai nhi ngâm rượu vào cái hũ bùa trong khi vong linh thai phụ bị lão dùng Khóa vong bùa trói lại khóc lóc rủa xả ngớt. Lão vừa niệm thuật Thiên linh vừa vẩy tay gọi quỷ nhi trở về. Con quỷ nhi loi nhoi nhảy từ nóc nhà xuống, ôm chân lão:
      _ Hí hí..thầy gọi con?
      _ Mày rình sao rồi? Con đó chết chưa?
      Cái bóng đen lùn tịt đó cầm xích vung lên thắt chặt cổ vong hồn thai phụ cho gào thét, nhai nhải:
      _ Chắc là chết rồi!
      _ Sao lại chắc là? Mày vào sờ xác nó à?
      Lão hét, nó giật mình nhảy tót lên nóc, kéo theo cái xích khiến cái đầu thai phụ dãn ra, dài ngoằng:
      _ Có đống đứa trai có, có bu quanh cái quan tài và thằng học việc ngủ bên cạnh. Mặt đứa nào cũng có dấu quỷ ấn, mặt ác hơn mặt thầy nữa! Con dám lại gần!
      _ Quỷ ấn? Mày quỷ ấn?

      Lão dừng tay, thoáng ngạc nhiên. Làm cách nào nhà họ Từ có thể sở hữu quỷ ấn? Lão từng vào tiệm đó mua ít nhang đèn, từng thấy rất nhiều con hình nhân nhưng chưa từng nhìn thấy quỷ ấn người chúng. Quỷ ấn là dấu tích của kẻ ở tào địa phủ, bất cứ cái gì có dấu quỷ ấn đều có lực mạnh. Kể cả thầy bùa như lão cũng khó lòng đến gần, lão phân vân:
      _ Ngày mai dắt tao đến nhìn xem!

      Chung Khải nắm tay Đỏ nhắm mắt bước theo , nghe gió vù vù bên tai lúc lâu. Chừng bàn tay lạnh ngắt Đỏ bỏ tay ra tiếng nó cũng thảng thốt:
      _ Trời đất! Cậu chủ, cậu đổi mặt!
      _ Hả???
      Đỏ rút cái gương cho coi, gương mặt trong gương hoàn toàn khác: Đôi mắt sáng quắc lên , cánh mũi cao vút và xương hàm én uy phong! khác biệt với gương mặt cằm nhọn và mắt bồ câu của Chung Khải! kinh ngạc:
      _ Thế này là thế nào?
      _ Cậu chủ! Cậu chỉ có ba hồn sáu phách! Cậu là mượn xác hoàn hồn phải ?
      Đỏ trợn mắt, đôi mắt vẽ mực đen của nó dãn ra khiến nhiều lằn giấy tét hẳn. ngờ vực:
      _ Vô lý! quá vô lý!
      _ Em gạt cậu đâu! Nhân dạng khi xuống u linh chính là hình dáng ! Nghĩa là cậu chính là người có dáng vẻ oai vệ thế này! Chỉ là em biết lại sao cậu mất phách?

      ngồi phịch xuống, ôm đầu:
      _ Làm sao mà tôi biết được ? Như thế này nghĩa là sao? Tại sao vừa vào u linh tôi đau đầu như thế này?
      cảm nhận đầu như nứt ra, phút chốc ngất xỉu ngay tay Đỏ. Con hình nhân lo lắng nhìn chung quanh u linh, đằng xa đám bụi mù đỏ cuộn lên khiến Đỏ lo ngại. Nó mím môi nhấc khỏi mặt đất, nhảy xuống hồ U Linh trốn. Khi chín con ngựa đen phun lửa chạy qua mới kéo Chung Khải lên bờ, màu đỏ áo nó loang cả lên mặt. Đỏ ôm vào lòng, thủ thỉ:
      _ Cậu chủ, tỉnh lại! Em ướt cả rồi, cậu phải làm lại cho em thân giấy mới!
      ...
      Dưới tầng sâu của ngục thất _ nơi nhốt những hồn phách hung hãn nhất _ để Tuyên gia dùng roi thanh tẩy để bỏ ác tính, độ chúng cho làm binh lính canh ngục. Mặc cho cây roi vàng hóa trăm ngàn ngọn roi quất tơi bời xuống, bọn hồn phách dù tan tác bóng hình nhưng khuất phục. Trong đó có phách hề kháng cự, nó đứng im chịu roi nhưng miệng mải mê niệm gì đó! hồn lao đến che cho, kéo cái phách vào sát chấn song :
      _ Ngươi điên à? Phách dễ tan biến lắm!
      _ Ngươi tốt quá nhỉ? Thế cho ta mượn tàn hồn này , ta nhìn ngươi cũng te tua lắm rồi! Cảm ơn!
      Cái phách vốn im lặng vừa mở lời chộp yết hầu của hồn bóp mạnh, lấy đá sa kim trong họng hồn nuốt vào bụng. Hồn nóng phách lạnh, nuốt được đá sa kim cái phách hình dạng là chàng trai tuấn tú. Vươn cánh tay đầy lằn roi vàng ra chộp nhanh những tàn hồn để đoạt đá sa kim, khi hoàn thiện cả người chàng vươn người vượt khỏi ngục thất:
      _ Cảm ơn em! Tôi chịu roi chẳng qua muốn đoạt đá sa kim mang phách về dương thế! Tôi nghe được mùi hồn của mình trở về u linh rồi! Lại nghe hương thơm của Hồng Huyên phảng phất! Phải tìm bạn ngọc đây!
      Bọn lính canh hoảng hốt lẫn ngạc nhiên, trước giờ chưa có hồn phách nào thoát được tầng ngục này. tên léo nhéo:
      _ Mau truyền tin về bờ Lãnh Thủy, phách Chung Khải đoạt trăm đá sa kim phá ngục chạy rồi!
      Last edited: 11/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      PHẦN: DU LỊCH ĐỊA PHỦ!
      Chap 6: Chung Khải !


      Con hình nhân cả người nứt toác ra bởi lớp giấy dầu bở từng bệt, nó vừa lay vừa khóc:
      _ Cậu chủ, cậu tỉnh lại! Em sắp rã thân rồi, chín con " hỏa thượng chi mã" tuần u linh mà thấy cậu là nó vớt luôn! Em kéo cậu trốn được!
      Chung Khải vẫn im lìm phản ứng nhưng hơi lạnh buốt phả từ đáy hồ U Linh ngày nhiều. Đỏ ôm chặt Chung Khải, giấu mặt vào lồng ngực giấy rách mủn. luồng sáng vút lên cao, phút chốc bóng hình cao lớn sừng sững đứng trước mặt Đỏ. Con hình nhân nhìn khách lạ rồi nhìn kẻ nằm trong lòng mình, lập bập mãi mới bật được câu :
      _ Sao giống hệt nhau.... cậu là phách của ...?
      _ Phải, Chung Khải! Là ta đây!
      Cái phách nở nụ cười nhếch môi ngạo nghễ, giơ tay kéo cái phần ba hồn sáu phách về phía mình. Đỏ chỉ thấy ánh lóe chớp nhoáng : cả hai hòa thành ! Chung Khải lắc đầu rũ khô mái tóc dài qua vai đen bóng, đôi mắt sáng lấp lánh cao ngạo:
      _ Hừm... thôi con hình nhân xinh đẹp! Chúng ta về trước , đêm mai lại trở lại, lật tung U Linh tìm cho được Từ Hồng Huyên!

      Đỏ chưa kịp trả lời bị nắm đầu lôi , so với lúc nãy Chung Khải giờ dịu dàng ấm áp nữa! Cái phách cuối cùng bị giam giữ ra là tính cách của Chung Khải.
      Mặt trời ló dạng sau bụi tầm vông, Chung Khải vươn vai ngồi dậy ngó chung quanh. Thấy xác Hồng Huyên nằm trong quan tài liền cau mày:
      _ Đứa nào lôi ấy đặt vào đây?
      _ Nếu xóm làng dị nghị, kẻ hại ấy sinh nghi!
      Đỏ rụt rè, nó bị vứt vào góc nhà, nhũn ra thê thảm. Mười hình nhân kia vòng tay chào , Chung Khải nhìn gương mặt mình trong chén nước thở dài:
      _ Cấp bách đành mượn cái xác này, mặt đần thế này bảo sao Từ Hồng Huyên thương nổi!
      Trải giấy dầu cặm cụi làm thân mới cho Đỏ, khi hoàn tất Đỏ nhập vào liền chui rúc trong góc nhà khóc tu tu. Chung Khải nhướng to mắt:
      _ Sao thế? Ta làm cho thân mới, mừng phát khóc à?
      _ Hu hu, cậu thoát ra trước , để Chung Khải làm lại cho em! Cậu và Hồng Huyên đúng là trời sinh cặp, toàn làm ra quái nhân và quái thú thôi! Hu hu..

      Con hình nhân nước mắt ròng ròng trương cái mặt ra, nhìn cũng giật mình:
      _ Chết ! Sao ta vẽ ngược nhỉ, giờ môi trán, mắt dưới cằm mất toi rồi?
      _ Hu hu... Chung Khải người ta là kỳ tài làm đồ mã, cậu là kỳ nhân tạo quái thi hu hu... Cậu trả mặt lại cho em!
      Nó khóc váng lên, Chung Khải nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười nhưng thể thoát phách ra được! Gãi gãi đầu, cầm tờ giấy mềm và cây dao:
      _ Ở yên đây nhé! Ở yên đây, lão tử đền cho em cái mặt là được chứ gì?
      Chung Khải đến nghĩa trang lớn đồi, nheo mắt nhìn những đốm lửa ma mờ nhạt trong nắng sớm. Đằng xa có đốm sáng nhất liền lao đến:
      _ Này em! Chúng ta thương lượng !
      _ Hu hu... em chết oan ức lắm đa! Bà cả ghen ghét nên lén bỏ thuốc độc vào bát cháo, em chết tức tưởi...hu hu!
      Vong hồn trạc mười tám thút thít nấm mộ mới lấp, hỏi:
      _ Nhìn là biết chưa tới số! Thế này, em cho tôi xin lớp da mặt em , ta lôi con mụ vợ ấy xuống làm ma chung với em! Lúc đó đều là kẻ chưa tới số, hai người dùng vài chục năm để lý cũng được! Này, em trả lời là đồng ý nhé, rồi , né ra!

      Chung Khải tự mình đoạn bật nắp quan tài dùng dao lột da mặt cái xác kia, làm dấu quỷ ấn khiến miếng da mặt dính chặt vào miếng giấy. lấp vội đất lại rồi vẫy tay:
      _ ! Chỉ ta nhà bà vợ cả! Tối nay ta thỉnh bà ta lên bàn thờ ngồi ăn trầu với em ...cho vui!

      áp miếng giấy vào con hình nhân, nó tức trở nên xinh đẹp vô cùng! Mang gương mặt của xấu số, nó mỉm cười cúi đầu cảm tạ:
      _ Cậu là giỏi!
      _ Làm người hay làm ma cũng vậy! Vô công bất thụ lộc, , theo ta về nhà, dùng cái mặt đó giết bà vợ cả ! Đàn bà là phiền, chỉ trái chuối xanh, giành chi cho mủ dính tay, mày chết tao sống! Chậc, trách được! Lão chồng chắc cũng dâm tà. Đỏ, dắt theo đứa nữa, đến nhà nếu lão chồng là người tốt tha! Bằng tốt nắm cổ lão luôn cho đồng vợ đồng chồng !
      rót nước uống khẽ , rất lâu uống ngụm nước mát ngọt như thế. Bị nhốt phách chịu đói chịu khát chỉ vì mong ngày trở lại tìm Hồng Huyên. Nhìn bụi tầm vông nhếch môi, trong nụ cười là cả niềm chua chát:
      _ Chưa có nào phũ phàng như em cả! Hứa gả cho xong vừa về ngang bụi tầm vông vất lời hứa vào trong bụi. Quên sạch sành sanh lời hứa! Báo hại dùng quỷ ấn khắc thất sát vào tay em. Nếu về kịp mà em khắc chết bảy thằng, liệu em có lên chùa tu hay là khăn gói lấy thêm thằng nữa? Từ Hồng Huyên, em là duyên hay là nghiệp của đây?

      Có vài người khách đến viếng, họ đều cảm thấy kỳ lạ với cách cư xử của thằng đệ tử ông Từ Văn Thuật. Hôm qua còn lễ phép như thế, tuy mở miệng nhiều nhưng khiêm cẩn. Hôm nay thay đổi rồi! ngồi bắt tréo chân cạnh quan tài, châm trà, rót nước, chẳng tiếp nhang. Ông Phù Bình vuốt chòm râu dài bao dung:
      _ Chung Khải! Tội nghiệp, chắc thức đêm quá nên mệt mỏi. Con cứ ngồi nghỉ, ông tự đốt nhang!
      _ Đốt ít thôi, Hồng Huyên có hưởng được đâu! Đốt nhiều chỉ tổ ông bị sặc, mau chầu ông bà ông vải mà thôi!

      Chung Khải dùng ngón tay ngoáy lỗ tay, nghiêng cái mặt lên cao ngạo. Ông Phù Bình cả giận, vỗ cái gậy cái bộp rồi quay trở về nhà. đuổi mọi người hết nhưng họ lại xì xầm ta chiều thông cảm:
      _ Tội nghiệp! Có mình nó lo tang lễ, lúc thường Hồng Huyên hay chơi với nó. Con bé chết rồi nên nó hụt hẫng!
      Giở nắp quan tài bế cái xác ra, nhìn bộ áo dài đỏ liền phì cười:
      _ Hay đa ! Chung Khải à Chung Khải, sao lại mặc cho em ấy cái thứ sến súa này?
      Xòe lòng bàn tay ra, quỷ ấn đỏ lên, liền gọi:
      _ đứa chạy đến hiệu may lấy về đây bộ áo dài trắng bằng lụa Hà Đông cho !
      _ Thưa cậu, hiệu may cũng có thần môn! Con có tiền hối lộ được. Hay cậu mua ạ! Cậu để dành tiền rất nhiều trong bao gối ạ !

      Con hình nhân nam lí nhí, chu môi liếm mép đoạn bảo:
      _ Ta thích mua bằng tiền! vào được dùng quỷ ấn đánh thần môn thất điên bát đảo, chôm được cướp! Lấy bằng được bộ áo ta cần về đây! là ta đem mày nhúng nước đấy!
      Con hình nhân vút cái rời khỏi, phủi hai tay vào nhau rồi đút túi quần:
      _ Hai đứa dùng quỷ ấn nghe ngóng cho mau, có kẻ nào xài bùa tà quanh đây ? Có kẻ nào bàn tán xấu về Hồng Huyên ? lần để ta đá đít về phủ hết! Chậc! nghe đại danh của Chung Khải mà!
      Last edited: 11/9/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Jasmine Thanh Thảo

      Jasmine Thanh Thảo Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      52
      Thích nhất là đọc truyện của bạn trước khi ngủ đấy cố gắng nhé.. ủng hộ bạn
      Lữ Vũ Uyên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :