Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 7: em!
      Thầy Tư lặng người nhìn người đàn ông có vóc người vạm vỡ nhưng đôi mắt đầy tuyệt vọng, thâm tâm dấy lên niềm thương cảm sâu xa. Trần Biểu tuy lạnh lùng tàn nhẫn nhưng lại là kẻ cực kỳ thông suốt trong tình cảm. Với ông ấy chỉ cần để người trong lòng là toàn tâm đối đãi. cần biết kết quả sau cùng, chỉ cần người ông được bình an. Tư thở dài, ông đúng là ba mươi năm nay chưa ngày nào quên được Liễu Như Mai! Từng nụ cười, từng câu của người thời thanh xuân cứ như khoảnh khắc lập lập lại. Ba mươi năm rồi, Như Mai hẳn quý bà trung niên. biết khi gặp có còn nhận ra Khiếu Quang Lâm của ngày xưa ???
      Ông Trần hít hơi sâu, đôi mắt khẽ khép lại tận hưởng mùi sen trắng thanh mát. Người làm bế bé Thừa Yên đến, con bé thấy người lạ ngừng quấy khóc! Ông Trần trầm ngâm lúc đoạn bảo:
      _ Trời sáng rồi! Tôi yên tâm giao con bé cho ai, nó là cháu thầy, hay nhất là thầy giúp mang nó trở về nhà. Bảo với họ Khiếu là Y Y ở lại nhà, khi nào sinh song tôi định liệu!
      _ Được rồi! Vậy Y Y để lại đây!
      Khi thầy vừa bế Thừa Yên rời khỏi nhà ông Trần liền dặn người nhà:
      _ Chốt chặt cửa nhà, từ hôm nay họ Trần tiếp khách! Kể cả Khiếu Quang Lâm cũng được bước vào nhà ta nửa bước!

      Ông Khiếu nghe tiếng khóc nức nở của vợ và con dâu trong phòng gầm lên bực tức:
      _ Im ? Đồ đàn bà đái qua ngọn cỏ! Khóc lóc giải quyết được phỏng?
      Thừa Tự ngồi góc ghế dài, tay mân mê cái khăn choàng hồng đẫm máu. Ai đưa Y Y ? Nếu muốn hại ấy và con cứ để ở đó, cần phải đưa làm gì! Nhưng tại sao lão Cử Hào cứ nhất định Y Y là ma lai? Người ta đồn ma lai đẻ ra con ma lai, chẳng lẽ Y Y muốn con mình lại sống khổ như ấy hay sao?
      _ Thưa ông, thưa cậu! Bên ngoài có nhà sư bế bé Thừa Yên!
      _ Mau mời vào!
      Khổng Oanh vừa nghe đến tên con chạy nhanh ra cổng, vừa thấy con nhào đến giằng con bé khỏi tay nhà sư nọ. Ông Khiếu nhìn vị khách vừa đến trân trối còn bà vợ bấu thành ghế, rưng rưng:
      _ Khiếu....
      _ Thưa, tôi pháp danh là Tư ! Ông bà cứ xưng hô như thế cho tiện!
      Thầy chắp tay cúi chào, đôi mắt chỉ dừng lại mái tóc điểm sương của mẹ Thừa Tự khắc rồi nhìn chăm chăm lên bàn thờ. Như Mai là nàng dâu tốt, bàn thờ gia tiên mâm quả đủ đầy, hương khói nghi ngút. Thừa Tự tin vào mắt mình, vị sư trước mặt như bản sao nhuốm màu thời gian của mình. Cả khóe miệng chếch lên cũng sai lệch! Thầy xin phép đến thắp nhang xong điềm đạm:
      _ Ông Trần Biểu giải cứu con và bé Thừa Yên! Ông ấy nhờ tôi chuyển lời là cả nhà yên tâm, Y Y có ông ấy lo liệu. Mọi yên tâm! Tôi làm tròn lời gửi gắm, xin phép rời khỏi!
      _ Em dừng lại , Khiếu Quang Lâm! Em sám hối cả đời rồi, thấy cũng đủ rồi! Hãy ngồi lại !
      Ông Khiếu cất giọng khàn đục, Thừa Tự cũng giật mình khi nghe cha mình xưng hô đầy tình cảm như thế! Cả mẹ xưa nay cha cũng gọi là bà Thừa Thân, mẹ Thừa Tự hay lúc bực mình gọi " chị Như Mai". Chẳng khi nào nghe cha gọi tình cảm như vậy!
      Thầy nhìn trai của mình, thời gian khiến ông béo núch ních nhưng khóe miệng vẫn trễ xuống, đôi mắt vẫn tinh . Ông Khiếu gọi:
      _ Thừa Tự, Khổng Oanh ra cha bảo! Hai đứa ra chào chú ! Đây là em trai của cha tu lâu, Khiếu Quang Lâm!
      _ Tụi con chào chú!
      Thầy run run chạm khẽ mái tóc Thừa Tự rồi gương mặt bình lặng như nước:
      _ Thưa , em quên tục danh từ lâu! Lần này trở về chỉ vì mang cháu về, thấy cả nhà bình an là em yên lòng rồi!
      _ Mọi người ra cả nhà sau, cha cần bàn chuyện với chú!
      Ông Khiếu lên giọng, bà vợ liền đẩy hai con tiến về phía vườn sau dám chậm trễ. Thầy chấm nước vẽ những vòng tròn bàn, ngẩng đầu nhìn thẳng trai. Ông Khiếu châm thuốc , rít hơi dài khẽ:
      _ em ta rốt cuộc vì con đàn bà mà cách biệt ba mươi năm, em thấy có đáng Quang Lâm? Nếu ngày lên tiếng hỏi Như Mai, em cứ thẳng thắn ra mối quan hệ này đến nỗi! Đàn bà thôi mà! có con này có con khác, em im lặng khiến mọi thứ có đường lui. Ngày em rời khỏi nhà trong đêm mưa, sáng về nghe tin Như Mai tự tử nhưng cứu được. ta thào thú nhận cùng ! tất nhiên giận sôi gan nhưng khi cha nhất quyết đuổi em , khi nghe em tu tịnh thất họ Trần chẳng giận được nữa! Sau đó cha trông em về nhưng tuyệt nhiên em quay đầu lại, cha nghĩ em hận cha, cha ôm theo nỗi ray rứt mà chết. Cha chết em cũng về! Thừa Tự càng lớn càng y hệt em, thấy nó cũng như thấy em. Ít nhất ba lần cố tình cho người dắt thằng nhóc lân la đến tịnh thất cố để em thấy nó, để em có thể quay về gặp lần. Nhưng em vừa nhác thấy Thừa Tự liền đóng chặt cửa niệm kinh! đến chặt lòng chặt dạ chắc là chỉ có mình em! Nếu việc này, hẳn đến ngày chầu ông bà cũng gặp được em phải ?
      _ Xin lỗi Cả! Sai là sai, em dám mong tha thứ! Chỉ mong thời gian gột rửa hết tất cả.
      Thầy chắp tay vái ông Khiếu cái, gương mặt lên vẻ khó xử. Ông Khiếu đứng dậy đến bên thầy, chợt bóp bờ vai gầy:
      _ em mình già cả rồi Quang Lâm à! Cho dù là lấp liếm quá khứ cũng muốn em sống tốt! Của cải phần của em chưa từng sử dụng, hay trả lại em để tu sửa tịnh thất khang trang hơn?
      _ Thưa , em quen nhà tranh vách đất bao nhiêu năm, cơm canh đạm bạc qua ngày. mong cầu gì cả. Hãy để lại cho Thừa Tự!
      Cảm ơn thương em!
      Thầy đứng dậy cúi chào ông Khiếu rồi quay lưng thẳng. Bà Như Mai bọc ngõ sau đón đầu thầy ngay trước ngõ, tay bê mâm bánh nếp chay bịn rịn:
      _ Thưa...thầy, xin mang về dùng!
      _ A di đà phật! Cảm ơn thí chủ!
      Thầy cố nén lòng ngước nhìn lại người xưa, tay bóc cái bánh nếp rồi rời khỏi. Thừa Tự nhìn mẹ thoáng lờ mờ hiểu, vội chạy đuổi theo thầy đến bờ lau. Khoanh tay chào thầy, cậu lễ phép:
      _ Sau này xin cho phép con đến tịnh thất thăm hỏi thầy... xin thầy!
      _ Công dưỡng dục to như trời bể, con hãy hiếu kính với cha con, coi như thăm hỏi thầy! Làm người chính trực thôi chưa đủ, phải chân thành đối diện với tình cảm của mình. Con làm tốt hơn thầy, nha con!
      Thầy giơ tay xoa đầu Thừa Tự rồi rời khỏi. Nhìn đôi chân trần dẫm lên đá khấp khểnh mà , cái đầu trọc ngẩng cao tiến về phía chân núi bất giác Thừa Tự lẩm bẩm:
      _ Thầy... buông bỏ tất cả rồi!
      Cậu bỗng quỳ sụp xuống vái lạy ba cái, đôi mắt ngấn nước:
      _ Cho con kính thầy ba lạy... người sinh ra con!

      Trần Biểu đặt Y Y vào bồn vải lanh mềm, dùng lược chải mái tóc bóng mượt thắt thành bím dày qua bên vai, tấm tắc:
      _ Đẹp lắm Y Y!
      _ Người tìm thầy giỏi vẫn chưa về à ?
      đăm đắm nhìn cái bụng phập phồng bên cạnh lo lắng, có vòng yểm thi thể ráp lại thân thể, nếu đúng ngày mà sinh được đứa trẻ chết! Trần Biểu mang nước nhàng đút Y Y uống, dỗ dành:
      _ cho rất nhiều người , trở về kịp mà! Em đói ?
      _ đói! Sao lại để gã thầy Mèo sống, em muốn nhìn ông ta bị tra tấn như thế! Khổ sở quá!
      chép miệng, ông Trần nghe đến lão thầy Mèo liền đanh giọng:
      _ Nó đáng bị như vậy! Dám gọi vong hồn vây hãn họ Khiếu, nếu Khiếu Quang Lâm giải được trận này sau này nhà họ Khiếu bị ám cất đầu lên được! Hơn nữa nó mà chết còn nguy hiểm hơn, tìm thấy người nó xâm trấn thuật. Chết trở thành quỷ! Trước khi em bình an trở lại, để nó chết! Nhưng cũng để nó sống yên ổn!
      _ Vậy Quang Lâm?
      hỏi, Trần Biểu mở cửa sổ nhìn về phía núi xa, đôi mắt nheo lại:
      _ nghĩ Khiếu Quang Lâm tu phần vì chán đời nhưng phần là vì em. Ông ấy hẳn đoán có ngày chúng ta bị nạn bởi những kẻ ta giết. Chỉ có lượng từ bi mới cứu rỗi được! Mà người tâm từ bi như thế chỉ có Khiếu Quang Lâm thôi!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 8: Mẹ chồng Y Y!
      Y Y nghe Trần Biểu về Khiếu Quang Lâm le lưỡi bông đùa:
      _ ấy nghĩ nhiều vậy đâu! ấy em nên vì em. Chỉ có là vì em!
      Đôi môi ông chếch lên thành nụ cười mỉm, đôi mắt lấp lánh niềm vui xen chút chua xót:
      _ Em vẫn biết như vậy nhưng chỉ Khiếu Quang Lâm. Đời là như vậy! ai có thể quyết định ai phải ai.
      bắt được ánh nhìn đầy thương của Trần Biểu chạnh lòng, thế nào làm sao cảm nhận được! Mỗi đêm , mờ sáng trở về là thấy trăn trở, hỏi bảo phải thấy trở về mới yên tâm ngủ! Ba mươi năm nay Trần Biểu chưa từng được ngủ ngon giấc. Đáng tiếc dù thế nào thanh giọng lẫn nụ cười của Quang Lâm vẫn ngự trị trong trái tim . Cọ mặt vào hai bàn tay , khẽ:
      _ phải em muốn quên mà càng tìm quên càng nhớ! Em xin lỗi !
      _ Cứ để em là được! Còn em ai chẳng quản được, mà cũng muốn quản!
      Nâng cái đầu lên, Trần Biểu hôn lên vầng trán dịu dàng.
      Thừa Tự mang nhiều lễ vật đến nhà họ Trần để thăm Y Y nhưng bị chặn ngang trước cửa. Ông Trần nghe báo liền ra, trầm giọng:
      _ Con trở về ! Y Y có cha lo liệu! Khi nào mẹ tròn con vuông cha tự khắc đưa về nhà họ Khiếu!
      _ Thưa cha, là con lo cho Y Y chu đáo! Con chỉ xin được gặp ấy, thấy ấy bình an con trở về ngay!
      Thừa Tự khoanh tay khẩn khoản nhưng nét mặt ông cha vợ vẫn lạnh như băng:
      _ Ta há thương Y Y hơn con sao? Nó ở đây là an ổn nhất rồi! Con trở về ! Nghe lời cha!
      Thừa Tự đành gửi lại lễ vật, thất thểu trở về. Mang mối hoài nghi lý do cha vợ nhất định cho mình gặp vợ, cậu về nhà hỏi cha nơi ở của thầy Tư :
      _ Thầy là người bế Thừa Yên về! Chắc là thầy biết ít nhiều về Y Y! Xin cha cho con đến hỏi thầy!
      Ông Khiếu nhìn con trai hồi lâu đoạn vào phòng lấy tấm chăn màu đồng đưa cho:
      _ Thầy ở tịnh thất lưng chừng núi, con từ phía nhà Y Y thấy cái nóc tịnh thất xíu đó. Mang chăn ấm cho thầy!
      Thừa Tự lên đến tịnh thất trời xế chiều, nắng phủ cả nơi này màu u tịch! Trong sân có khoảnh vườn trồng rau, cái giếng rổ khoai lang con con mới đào. Trong phòng chỉ có bức tượng phật bằng gỗ, vòng chuỗi hạt ngọc lam ( chắc là vật đắt giá nhất nơi này) và tấm chăn màu đồng xuống màu, rách rưới. Cậu đặt cái chăn mới xuống và định mang chăn cũ vất thầy ngăn lại:
      _ Đừng con! Nó gắn bó với thầy ba mươi năm rồi! Cứ để ở đó!
      _ Thầy ơi, con ngờ thầy sống khổ quá! Thầy để con mang thêm đồ dùng lên cho thầy nha thầy!
      Cậu nắm bàn tay thầy, đôi mắt ẩm ướt. Thầy nom gầy hơn mấy hôm trước nhưng giọng vẫn từ tốn:
      _ khổ! khổ! Khổ hay là do mình nghĩ thôi! Mỗi năm cha vợ con đều cho người vác gạo muối lên, nếu đủ thầy ăn độn khoai. núi cây cỏ đầy, thầy nấu nước uống nên mạnh khỏe cả. Con đừng lấy làm buồn!
      Thừa Tự nhìn thẳng vào người đàn ông qua năm mươi mỉm cười nhìn mình, gương mặt thanh thản đó gợn chút dối lòng nào! Thầy là thấy yên ổn với kiểu sống đạm bạc này. Cậu mở lời:
      _ Thầy có gặp Y Y lúc bế Thừa Yên về thầy? Con hiểu vì sao cha vợ nhất định cho con gặp Y Y?
      _ Nhà họ Trần quy củ, cha vợ con lại là đại phú hào có tiếng nghiêm nghị, lạnh lùng. Thầy gặp Y Y rồi! ấy khỏe. Con yên tâm gửi gắm Y Y ở đó . đời này ai thương ấy hơn Trần Biểu đâu!
      Thầy giọng, Thừa Tự nghe ra trong lời tám phần như thầy rất hiểu cha vợ mình. Cậu lại :
      _ Thầy thân với cha vợ con ạ?
      _ thân! Là quý trọng người biết sống hết mình vì điều chọn lựa! Con quay về , tối rồi!
      Thầy mở cửa tiễn Thừa Tự, lúc thầy đóng cửa cậu còn kịp thấy cái bánh nếp chay để ngay ngắn bệ thờ.

      Y Y bay lơ lửng nhìn gã thầy Mèo rên ư ử ra tiếng, đôi mắt gã bị Trần Biểu móc sống thảy cho con chó mực ăn. Trần Biểu cũng kỳ quái, ép gã ăn toàn đồ bổ nhưng tra tấn tàn nhẫn. Đúng là người ta đúng: đắc tội với ai đắc nhưng tránh xa ngài Trần Biểu! Đòn trả đũa của ấy luôn dứt khoát, tàn độc. nhớ như in việc hai mươi năm trước làm ăn chung với khi đến nhà chơi thấy Y Y. Lần sau ta hẹn Y Y dạo nhưng lại cho người bắt cóc, ý đồ giết người đoạt chồng! chưa kịp xử lý ta cùng ba tên tay sai Trần Biểu dẫn người ập đến! Hôm đó bữa ngon với ba bộ lòng đàn ông, kia thôi rồi! Trần Biểu chỉ bóp miệng ta rít:
      "_ mưu đồ giết vợ của tôi! đừng hòng tôi bỏ qua! "
      Trần Biểu quăng ta cho cả chục tên làm nhục đoạn hủy cả dung nhan lôi ra chợ cho làm ăn mày. Y Y thấy bất nhẫn bèn lén ra chợ cõng ta chạy về định giao cho nhà ta nhưng căn nhà khang trang đó trong đêm cháy ra tro! Gia sản toàn bộ bị thiêu rụi, trách Trần Biểu ta vừa cười vừa :
      _ phải cho nhà nó tiêu tùng, để nó có cơ hội dùng tiền thuê người khác làm hại em. Gia đình đó cũng chẳng phải thiện lương gì. Cha ta làm đầu nậu bán thuốc phiện, đốt cả kho thuốc phiện coi như trừ hại !
      Sau việc đó Trần Biểu nhạy cảm hơn, đồ ăn của Y Y đều được dùng trước. Nhà họ Trần thu nhận nhiều kẻ ác bá vào nhà làm việc, thời gian sau là mất tích. Trần Biểu lại hay cứu tế, phát gạo cho người nghèo lại tích cực o bế Tổng trấn nên mọi xuôi chèo mát mái! Chẳng ai nghi ngờ gì cả.
      Y Y thở dài nhìn gã người Mèo:
      _ Phải chi ông đừng có xâm trú thuật tôi ăn ông cho rồi! ấy sợ ông chết thành quỷ nên cho sống lây lất, tôi thấy mà mệt dùm ông!
      bay về phòng mình, Trần Biểu chăm chú lau rửa cái xác, thay bộ đồ vải lụa xanh. thấy liền nở nụ cười:
      _ Em đói ?
      _ !
      Bên ngoài có tiếng gõ cửa, hỏi:
      _ Ai?
      _ Ông chủ, người ông sai tìm thầy về rồi! Bửu dẫn về bà tên Tú Lệ!
      Trần Biểu bảo Y Y ở trong phòng đoạn lên phòng khách. Thằng Bửu dẫn về người đàn bà trạc ba mươi, hiểu sao vừa trông thấy có cảm giác quen thuộc! chưa kịp chào hỏi khách lạ toét miệng cười:
      _ Trần Biểu, con trai ta!
      _ Hả???
      ...
      Trần Biểu nghe người đàn bà kể chuyện, tuy bán tín bán nghi nhưng vẫn dắt đến phòng thờ. Vừa thấy bài vị của cha Tú Lệ mắt liền long lên, chỉ cái lẩy tay bài vị bị kéo lên trung, xé nát vụn:
      _ Lão Trần Hồng đáng ghét! Lão dám thừa lúc ta sinh Trần Biểu dắt thầy đến bắt nhốt ta... Lão chết sớm thế? đợi ta thoát ra về tìm lão tính sổ!
      _ Này, con mụ điên! Mụ là ai mà náo loạn cả phòng thờ này vậy?
      Y Y bay vào hỏi, Tú Lệ chỉ ngửa người nhìn cái đầu có dính nội tạng sáng rực bay lơ lửng rồi cười lớn:
      _ Ta là mẹ chồng của con! Và ta...giống con!
      rồi Tú Lệ cởi khuy áo cổ cao, cái đầu liền lắc tách rời thân trong kinh ngạc của Trần Biểu và Y Y. Nội tạng bà Tú Lệ mang tuyền màu đen chứ phát sáng như Y Y! Trần Biểu trợn mắt như tin vào mắt mình:
      _ Ý bà là tôi là...
      _ Con là Trần Biểu, đứa con của ma lai và người chính trực. Tiếc là chính trực quá, vị tình nghĩa phu thê! sợ ta lại tàn hại người nên dứt khoát bắt nhốt ta. may là cái lão thầy Mèo trông giữ ta bắt ma lai, ta thoát ra giết cả nhà lão. Vốn định tìm Trần Hồng tính sổ gặp thằng Bửu ngáo ngơ chợ bản. Nó khai tất thảy mọi thứ! Ta nghe biết ngay là con nên theo nó trở về! Y Y, con dâu xinh đẹp của ta! Con lấy thằng nào có bầu vậy? Chứ thằng con trai ta nó chỉ thoát dòng ma lai chứ nó bị tiệt giống mà!!!
      Bà Tú Lệ tỉnh queo còn Trần Biểu nóng phừng cả lỗ tai, gay gắt:
      _ Này này, cho là bà là mẹ tôi cũng đừng bôi bác tôi như thế chứ? Tôi từng uống rượu hoa, có vài con bảo có thai với tôi! Tôi ép uống thuốc bỏ hết! Tôi chỉ muốn con của Y Y sinh thôi!
      _ May quá! là con thành quà quạ nuôi tu hú! Ha ha... đáng đời lão Trần Hồng! nghiệp vinh danh, giàu có rồi cũng tuyệt tự! Đáng đời lão lắm!
      Y Y hết nhìn Trần Biểu lại nhìn bà Tú Lệ, mặt có chút buồn cười:
      _ có bà mẹ cổ quái ó đâm thế này bảo sao tánh tình biến thái độc địa!
      Last edited: 9/8/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 9: Hai con ma lai!
      Thừa Tự cầm cái chuỗi hạt bằng ngọc lam ngồi trầm tư, biết thầy bỏ vào túi áo cậu từ lúc nào? Cha tiệc chưa về, người làm nghỉ cả, chỉ còn Khổng Oanh bế con qua lại. Thừa Yên vốn quen được Y Y ôm kể chuyện nên đến tối lại khóc đòi, Khổng Oanh cứ phải dỗ dành:
      _ Thừa Yên ngoan, con ngủ ngoan, mai cha đon mẹ Y Y về chơi với con!
      Bước vào căn phòng của Y Y, bình hoa sen trắng tàn rũ cả. Căn phòng này hồi xưa là của chú Khiếu Quang Lâm, bao nhiêu năm nay cha vẫn cho dọn dẹp ngăn nắp. Khi kết hôn lúc đầu Thừa Tự xin cha căn phòng này vì nó to hơn nhưng cha từ chối, bảo muốn để trống. Chỉ khi Y Y về, chẳng biết bằng cách nào cha lại vui vẻ giao căn phòng này cho ấy. Y Y dường như rất đơn giản, ấy vẫn để nguyên trạng, chỉ cầu bình hoa sen trắng. Giờ nghĩ lại ấy cũng ít ăn uống, dọn bàn ăn bao giờ cũng lấy cớ bế Thừa Yên rồi ăn sau. Quần áo ngoài cha cho người mang đến chứ Y Y khi nào xin Khổng Oanh tiền mua sắm! Mấy hôm nay vắng ấy mẹ cũng buồn, Khổng Oanh cứ ra vào trông ngóng.
      "Chát!" Thừa Tự giật mình nghe tiếng ai đó bị đánh rồi tiếng khóc ré của Thừa Yên khiến cậu vội chạy ra nhà . Khổng Oanh trừng mắt đánh tới tấp vào con bé, Thừa Tự nhào đến giật lại con quát:
      _ Em điên à? Sao đánh con ác thế?
      _ Đánh nó! Giết nó! Hự hự... Thừa Tự... em bị giết rất thảm... theo em cho đỡ buồn!
      Đôi mắt vợ dại , chồm tới bấu vào người cậu. Thừa Tự đá mạnh vào vai vợ lách ra ngoài, hô hoán:
      _ Người đâu?
      _ Hừ...hừ..
      _ Hư ..hư..
      Bốn năm người hầu mang bộ dạng kỳ quái như Khổng Oanh từ trong phòng phía sau lên, cả mẹ cũng khệnh khạng ra. Thừa Tự thấy lạnh cả mình, ôm chặt con đâm đầu chạy khỏi nhà. Lạ là chẳng ai đuổi theo cậu cả! Thừa Tự xé áo ngoài buộc thành địu vai cõng con , trèo lên tường nhà nhìn vào: cả nhà đều trở nên như vậy, họ xiêu vẹo khắp nhà lục lọi, đập phá nhưng bước ra khỏi nhà dù cửa mở sẵn! Tuột xuống, trong đầu cậu chỉ có ý định là chạy nhanh tìm thầy Tư ! Song vác Thừa Yên theo tiện, tịnh thất lạng lẽo lại ai trông coi cả. Cậu rẽ vào cổng nhà họ Trần, đập cửa:
      _ Cha ơi! Y Y ơi!
      Người làm mở cửa, theo sau là ông cha vợ:
      _ Việc gì mà con ôm Thừa Yên đến đây vậy?
      _ Cha ơi, cả nhà con như bị quỷ nhập! Cha cho con gửi cháu ở đây! Con tìm thầy Tư ! Cha làm ơn cho người đến nhà Tổng trấn báo cha con hay, bảo đừng về nhà!
      Cậu vội tháo địu trao con mình cho ông Trần rồi chạy vội về hướng núi. Trần Biểu cẩn thận ôm Thừa Yên, bảo người làm:
      _ Gọi thằng Bửu nhanh báo tin cho ông Khiếu! Cắt thêm hai đứa chạy theo Thừa Tự, xem nó cần gì chạy về báo cho ông!
      Y Y ngắm nghía cái bụng bầu của mình nghe tiếng con nít khóc liền nhìn ra cửa sổ. Thừa Yên! Bà Tú Lệ cũng mở cửa phòng bước ra, nhìn con bé thèm thuồng:
      _ Trẻ con... ngon phải biết!
      _ Bà tránh ra, nó phải đồ ăn!
      Trần Biểu lừ mắt đoạn bế nó vào phòng Y Y! nấp vào trong chăn lên tiếng dỗ :
      _ Thừa Yên ngoan !
      _ Mẹ! Mẹ!
      Con bé vừa thấy nín khóc, giơ hai tay đòi bế. Trần Biểu kéo ghế ngồi cạnh giường cho Y Y ngắm con bé, chỉ nghe tiếng Y Y chốc là Thừa Yên ngủ say sưa!
      Nghe Trần Biểu vắn tắt tình Y Y liền chắc lưỡi:
      _ Thôi rồi, chắc đám vong hồn bị lão người Mèo sai đến đó giờ có lão gọi về, đói nên vạ vật quậy phá! Em lại quay về được!
      _ Con dâu của mẹ! Hay con cho mẹ đứa này, mẹ dẹp loạn cho con!
      Bà Tú Lệ vẫn nhìn Thừa Yên chớp mắt, Y Y nghiêm mặt:
      _ Đừng hòng đụng đến Thừa Yên!
      xong liền rướn người le lưỡi liếm con bé, liếm đến đâu là mình nó phủ lân tinh lấp lánh. Bà Tú Lệ cả giận:
      _ là con dâu quá đáng! Cản miếng ngon của mẹ chồng!
      Trần Biểu chưa hiểu lắm nhưng thấy vẻ mặt của bà Tú Lệ bật cười:
      _ Y Y làm gì bà?
      _ Con thấy nó dùng nước dãi phủ con bé, sao mà ăn được?
      Y Y bảo Trần Biểu:
      _ mang Thừa Yên cho người làm chăm sóc !
      Lúc trở lại bà Tú Lệ véo mặt Y Y, liền xông đến:
      _ Này, bà bỏ cái tay của bà ta khỏi mặt vợ tôi ngay!
      _ Nó vừa là vợ con vừa là vợ Khiếu Thừa Tự! Con là vĩ đại, hai tay dâng vợ cho người ta!
      Bà Tú Lệ mát mẻ, Trần Biểu bình thản:
      _ Vợ của tôi! Tôi chiều theo ấy!
      _ Nhưng mẹ muốn như vậy! Nếu Y Y chỉ cần đổi dòng ma lai giờ như ý! Y Y phải trở về nhà mình, ở cạnh con. Con của nó sinh ra là con của Trần Biểu!
      Bà rướn người lôi nội tạng khỏi thân xác khiến cái xác đổ ập xuống sàn. Y Y thở dài:
      _ Cái vòng yểm thi phá được, con ráp xác được làm sao sinh?
      _ Mẹ có cách! Dùng máu của cả nhà họ Khiếu tháo được vòng! Y Y nghe lời mẹ, con vốn cũng thương gì Thừa Tự. Cả nhà nó chết mẹ con con sống! Người vì mình trời tru đất diệt con ạ!
      vừa nghe liền chau mày, cái đầu bay lên đối diện với đầu bà Tú Lệ. Trần Biểu ngồi nhìn hai bộ lòng trắng sáng quắc đen kịt đối đầu, trong lòng dâng lên dự cảm hai người đàn bà này đánh nhau. Y Y nghiến răng:
      _ bao giờ! Nếu chỉ vì đứa con này mà tắm máu họ Khiếu thà rằng hai mẹ con cùng chết! Bất quá thành hồn dã quỷ mà thôi!
      _ Con ngu ngốc ! Con phải nghĩ cho Trần Biểu chứ! Con chết nó cũng nhẫn nhục sống tiếp, mà nó chết bà già này cũng làm cỏ cả thôn này tế con trai! Đằng nào họ Khiếu cũng phải chết!
      Bà Tú Lệ buông lời, trong ý tứ là tình thương đối với Trần Biểu. Chắc chẳng ai hiểu nỗi lòng con ma lai trót tên ăn mày đầu đường xó chợ. Tên ăn mày rất đẹp trai: Trần Hồng! Vì bà làm mọi cách để trở thành giàu có, cũng là người ngay thẳng. Nhưng ngay đêm bà sinh Trần Biểu liền gọi thầy bắt bà lại, bảo giết trừ hậu hoạn. Nhưng lão thầy pháp lại mưu luyện bà thành tà linh nên chỉ giam lại, bắt nhịn đói nhịn khát chỉ cho uống máu mèo nên nội tạng sau năm mươi năm chuyển đen.... ngờ trời còn thương nên đến ngày bà thoát được, cả nhà lão dưới mười người bị moi nội tạng ăn sạch. Trần Hồng lại mang con trai và vài tên thân cận rời khỏi bản làng cũ, đến thôn này lập nghiệp! Bao năm nay bà luôn nhớ thương con trai, món quà duy nhất bà tặng cho con lúc chào đời là cái tên Trần Biểu! Khi bà kể lại cho Trần Biểu nghe chỉ cười khẩy:
      "_ Thấy chưa, mê trai đẹp là chết! Đàn ông như cha chỉ biết hành thiện, ông làm sao chịu dung dưỡng bà chứ! Kỳ án này chỉ kết gọn là mê trai, tự đa tình tự chịu!"

      ..
      Thừa Tự lên đến tịnh thất hơn nửa đêm, thầy lấy cái chăn mới đắp quấn cho cậu đỡ lạnh. Nấu ấm cỏ gấu, thầy châm đầy ly từ tốn:
      _ Con uống cho đỡ lạnh! Việc con thầy hiểu!
      _ Tại sao lại nhằm vào cả nhà mình, thưa thầy? lẽ cha con đắc tội với cả người chết?
      Thừa Tự lo lắng, thầy khẽ lắc đầu nhưng vẫn đầu dây mối nhợ là từ Y Y! Thầy ngồi nhìn cậu lát rồi bảo:
      _ Con chợp mắt ! Con cũng mệt rồi! Thầy lên núi kiếm chút đồ! Ngày mai thầy cùng con về nhà!
      mình leo lên sườn núi bứt vài loại lá lạ, gió thổi hun hút bên tai, trong hơi gió lẫn mùi tanh lạ. Thầy bình tĩnh bỏ lá vào gùi tre, chắp tay:
      _ Khách lạ đến tìm Tư , xin lộ mặt!
      _ Há há... cực phẩm! Tâm tịnh, lòng sáng! Đúng là món ngon nhất đời!
      Bà Tú Lệ nhìn thầy cười man dại, so với Trần Hồng lão thầy tu này đẹp hơn rất nhiều. Tuy có gầy chút nhưng vầng trán cao, sống mũi thẳng cương nghị và đôi mắt dài chếch lên cực đẹp! Thầy nhìn phớt qua bà vẻ mặt vui buồn, lặng lẽ vác gùi về hướng tịnh thất. Bà bay lên chặn đầu:
      _ Thế này nhé thầy tu! Ta dẹp mớ rác rưởi nhà họ Khiếu, ông theo ta về ở cạnh ta! Con trai ta rất giàu có, xây cho ông ngôi chùa đẹp để tu!
      _ Nữ ma là phiền! Chi bằng bà bảo bà dẹp mớ hỗn tạp đó, tôi dâng cái xác già này cho bà ăn còn nghe được!
      Thầy giơ tay đẩy cái đầu qua bên, lầm lũi tiến bước. Bà Tú Lệ nghiêng đầu nhìn theo dáng thầy, có chút ưa thích:
      _ Lão đầu trọc thú vị! Thà cho ta giết chứ theo ta! Thảo nào Y Y lại mê lão như điếu đổ! Nhưng con dâu ta hiền quá, lương thiện quá! Gặp phải tay bà lên giường cùng bà, bà tiễn lên... bàn thờ ngay tức khắc!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 10: Tú Lệ!
      Thầy màng việc con ma lai bay là đà phía sau, miệng niệm phật mà tiến bước. Bà Tú Lệ cứ buông lời châm chọc, trêu ghẹo suốt đoạn đường. Gần đến cửa tịnh thất thầy bỗng dừng lại khiến cái đầu va vào tấm lưng kêu " bộp!" to. Quay mặt lại chắp tay, thầy khẽ:
      _ Tịnh thất là chốn thanh tu, mong dừng bước!
      _ Ta nhất định khiến ông thay đổi suy nghĩ!
      Thừa Tự uống ít trà cỏ gấu ngủ say, thầy nhàng thấm khăn ấm lau những vết xước tay chân cậu. Dù Thừa Tự là kết quả của cơn say oan nghiệt nhưng khi nhìn thấy nó, lòng thầy vừa dâng lên niềm thương vừa tự oán ghét chính mình. Sai, khởi đầu là sai mà!
      Rang những cây cỏ lạ chảo gang , thầy cố làm khẽ tránh để Thừa Tự nghe thấy! Trời dần sáng, tầng tầng lớp lớp sương phủ dày đặc khắp nơi, Thầy nắm tay Thừa Tự dắt :
      _ Con yên tâm! Chỉ cần bước theo thầy, thầy để con té đâu!
      _ Dạ, thưa thầy!
      Thừa Tự bóp bàn tay gân guốc của thầy, lòng ấm lạ. Cha từ tuy thương để cậu thiếu thốn thứ gì nhưng cũng chưa từng nắm tay cậu tình cảm như vậy. Trong đôi mắt thầy là an định, hòa ái, sân si bất cứ việc gì đời. Cậu bỗng nhớ ra:
      _ Thầy ơi, thầy từng thấy ma lai chưa thầy?
      _ Có!
      Tiếng thầy như bấc, cậu tò mò:
      _ Nó giết thầy ạ?
      _ Thầy nghĩ chúng sinh đời đều có đức hiếu sinh. Người cũng có người tốt người xấu, ma cũng có ma ác ma hiền. Lòng người thiện cũng hóa thành quỷ dữ cả thôi! Con ma lai thầy gặp là đặc biệt thiện lương, ấy nghe kinh còn nhiều hơn thiện nam tín nữ!
      Thừa Tự nghe trong lời thầy là cả tán thưởng, vui vẻ với con ma lai kia. Cứ như nó là bằng hữu của thầy vậy! Cậu lại hỏi:
      _ Thế ta đâu rồi thầy? ta có phải là kẻ giết nhiều người gần đây ?
      _ Thầy biết! Nhưng nếu ấy ra tay ắt là kẻ đáng chết! Có điều nếu họ chưa tới số ấy tạo nghiệp ác, phải gặp nhân quả báo ứng!
      Tiếng thầy trầm lại, Thừa Tự nghe được cả tiếng thở dài...

      Thừa Tự gặp cha đường về, cả ba về phía nhà họ Khiếu! Thầy trao túi cỏ bảo:
      _ Thừa Tự, con nấu nước cỏ giúp thầy! lát khi thầy cột được họ con cho họ uống nhé! Thầy chỉ biết khống chế bắt họ nằm yên chứ biết cách đuổi họ ra khỏi thân xác. Tạm thời như vậy !
      Ông Khiếu sợ ma nên từ chối theo thầy vào nhà, bảo Thừa Tự tìm gạch làm cái bếp tạm trước nhà:
      _ Cha nấu lá cỏ! Con vào với thầy giúp tay ! Cẩn thận!
      _ Cha, giờ con mới biết cha nhát gan đến như vậy!
      Thừa Tự trêu ông Khiếu đoạn nhanh chân vào nhà. Khổng Oanh vừa thấy liền nhào đến, miệng đầy ớt sưng vều:
      _ Thừa Tự... em chết thê thảm lắm...
      _ Em là con nào?
      Cậu né ngang đẩy thân xác vợ té sấp mặt, cái miệng vêu ấy thào:
      _ Thủy Tiên...!
      _ biết em là ai, em lại khiến vợ ăn ớt vêu mỏ thế này là thích! Em chết thê thảm kệ em!
      Thừa Tự nhanh tay trói nghiến , lại xé mớ vải nhét đầy miệng Khổng Oanh! Thầy trói hết cả nhà lại, miệng họ ngừng ú ớ. Thừa Tự mang nước lá đổ vào miệng họ, chỉ lúc nằm ngay đơ cán cuốc. Vác họ vào phòng cột lại, cậu với cha:
      _ Hay cha lên trấn ở đỡ ! Khi nào việc nhà xong con đón cha về!
      _ Ý hay! Cha sợ chết được, qua nạn này cha dám ngủ cùng mẹ con nữa. Lỡ đêm bà ấy bị nhập cắn cha chết!
      Ông Khiếu vội thu xếp quần áo, tiền bạc mang . Vỗ vai thầy, ông khẽ:
      _ Em ở lại thu xếp nhé! tài hèn sức mọn, trước bước đây!
      _ thong thả!
      Thầy mỉm cười đoạn xoay qua bảo Thừa Tự:
      _ Thầy đến nhà cha vợ con chuyến, ông ấy giao tiếp rộng chắc là có cách!

      ...
      Người làm từ chối mở cửa cho thầy, lễ phép:
      _ Dạ ông chủ dặn dù là ngài Khiếu Quang Lâm vẫn tiếp!
      _ Ông chủ tiếp thôi, mẹ ông chủ tiếp là được!
      Bà Tú Lệ hất cái là tên người làm ngã chỏng gọng qua bên, bà nhìn thầy lượt từ xuống:
      _ Khiếu Quang Lâm, tên đẹp! Mời vào!
      Dưới ánh nắng rọi, gương mặt bà Tú Lệ ánh lên sắc da vàng nhuận tươi tắn, đôi mắt ướt mị tình nhìn xoáy vào thầy. Bà rót trà mời nhưng thầy uống, mực muốn gặp Trần Biểu và Y Y!
      Trần Biểu mặc bộ âu phục màu xanh thiên thanh, tay cầm khay trà đến:
      _ Thầy uống trà sen tôi pha vậy!
      _ Cảm ơn!
      Bà Tú Lệ nhìn tách trà có giọt máu của mình tức tối, lão thầy tu này tinh mắt. Trần Biểu nhếch miệng nhìn bà mẹ cười đểu:
      _ Đừng giở trò mê hoặc Khiếu Quang Lâm! Rước ê chề vào mình thôi, mẹ của con à!
      _ Hừm...
      Bà liếc xéo cả hai rồi quay bước về phía nhà sau, thấy người làm bế Thừa Yên đến định cắn má con bé phát bõ ghét nhưng vừa chạm vào da con bé là hai hàm răng liền tê buốt, tóe máu. Tiếng Y Y từ trong phòng vọng ra to:
      _ Bà Nguyệt, bế Thừa Yên chơi !
      Bà Tú Lệ vào phòng con dâu, thấy Y Y bay qua bay lại ra chiều suy nghĩ liền châm chọc:
      _ Con dâu của mẹ, con đừng nghĩ nữa! Nghĩ hết kiếp Khiếu Quang Lâm cũng con!
      _ Mẹ nhiều lời ! Con nghĩ làm sao câu hồn lũ kia ra khỏi người nhà họ Khiếu!
      Y Y lừ mắt nhìn bà cái rồi trầm tư suy nghĩ tiếp, bà giơ tay nắm rị bím tóc dài của xuống bảo:
      _ Y Y, con cho mẹ nghe về Khiếu Quang Lâm ! Mẹ kể con nghe đêm qua mẹ gặp ông ta thế nào!
      nhíu mày vì đau nhưng vẫn nở nụ cười lạnh lẽo:
      _ Những gì mẹ biết, con cũng biết! Những gì con biết mẹ đừng mong biết!
      Bà Tú Lệ bực bội bỏ ra ngoài, lanh quanh lại mò xuống được chỗ giam giữ lão thầy Mèo. Nhìn cái tên người ra người ma ra ma nằm vũng máu khô, bà kiếm mép:
      _ Trần Biểu cũng ác nhỉ! Thôi để lão bà hóa kiếp cho!
      rồi trong tích tắc bà moi cả nội tạng lão thầy Mèo nuốt tọt vào bụng. Lúc tuốt cái đầu dính nguyên xương sống lên, bà lật tấm da thấy vết xâm trú thuật chắt lưỡi:
      _ Chà, thảo nào Trần Biểu cho lão chết! Ba ngày sau hóa quỷ à? Chậc, lão sống vì Y Y mà đến hóa quỷ cứ tìm con bé!

      Trần Biểu nghe thầy Tư thở ra:
      _ Tôi và Y Y cũng suy nghĩ cách vẹn toàn!
      _ biết cách phá vòng yểm thi chưa?
      Thầy hỏi, Trần Biểu mím môi lắc đầu. thể cách phá vòng là tắm máu nhà họ Khiếu được! Nếu vì Y Y cái gì Trần Biểu cũng dám làm nhưng ông sợ, sợ ấy đau lòng, sợ thấy giọt nước mắt hoen mi đó! Thầy ưu tư:
      _ Có lần thầy hữu duyên gặp giáo sĩ, người đó bảo máu của bảy con mèo đen, bảy con chó mực và máu của con trai ma lai có thể phá được số vòng yểm tà thi. Nhưng biển người mênh mông, làm sao tìm được? Mà tìm được biết có phá được ?
      Trần Biểu chớp đôi mắt như thấy ánh sáng cuối đường hầm, cách của Khiếu Quang Lâm ít gây thương tổn nhất! Thầy lại :
      _ Mẹ của ông hẳn có luyện tà thuật! Thầy thấy thoải mái lắm! Thầy trở về nhà họ Khiếu đây, nếu có tin hãy đến báo nhé!

      Y Y thấy Trần Biểu có chút lơ đễnh khi khuấy nước nóng trong bồn gỗ hỏi:
      _ lo việc gì à?
      _ Y Y, tính ngày tháng còn bao lâu nữa đứa trẻ ra đời?
      Trần Biểu bế cái xác Y Y đặt xuống bể nước ấm, tận tình kỳ cọ. nhìn gương mặt chăm chú phì cười:
      _ à, ngại sao? Người ta bảo đứng trước người đàn bà mình , lại trần như nhộng thế này động tình à?
      _ Y Y à, ai dạy em ăn bỗ bã thế?
      Trần Biểu xoay qua véo gò má đau, đôi mắt trầm lại:
      _ Có muốn cũng được! Em có mang, hơn nữa, muốn em chịu đựng người em ! Muốn giải sầu thiếu gì đàn bà, rượu hoa đầy ra đó!
      Y Y lặng nhìn cẩn thận lau khô thân thể , mặc vào bộ áo màu thiên thanh và đặt lên giường. kéo cái đầu lại, dịu dàng:
      _ Đến đây rửa mặt, chải tóc lại cho em!
      Trần Biểu tỉ mỉ kẻ mày cho , gương mặt ánh lên say mê:
      _ í, chỉ muốn mỗi ngày được kẻ mày cho em như thế này!
      _ ngốc quá!
      mỉm cười nhìn , lòng xúc động. nợ cả trời tình, kiếp này biết làm sao trả đủ! Chu môi hôn lên má Trần Biểu, Y Y thổn thức:
      _ Nếu có kiếp sau đổi lại em chăm sóc , dù đuổi theo cả đời cũng hối hận!
      ngước nhìn thấy đôi mắt luôn lạnh lùng nhòa lệ, Trần Biểu âu yếm:
      _ Chỉ cần có câu này của em, dù có kiếp sau vẫn vui lòng!

      Thằng Bửu gõ cửa la hoáng lên:
      _ xong rồi ông chủ, lão thầy Mèo bị moi ruột chết ngủm rồi!
      _ Bà Tú Lệ đâu?
      Trần Biểu ôm cái đầu Y Y đặt lên giường, kéo chăn đắp bộ lòng lại:
      _ Em ở đây !
      Trần Biểu nhìn cái xác lão thầy Mèo mặt đanh lại :
      _ Bà mẹ này....
      _ Bà lúc nãy ôm gói đồ ra ngoài rồi!
      Trần Biểu ngó thấy cái đầu lão thầy Mèo liền chép miệng:
      _ biết lại giở trò gì? Cha là thông minh khi kêu thầy bắt mẹ lại! Bà ấy chẳng giống Y Y chút nào cả! Vừa cuồng ăn lại cuồng trai! khổ mà!
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 11: Đêm mưa!
      Trời vừa sẩm tối trời đổ mưa như trút nước, từng đợt sấm rền sáng lóa xé toạc bầu trời. Bên trong căn nhà vốn náo nhiệt của họ Khiếu giờ chỉ còn nghe tiếng mưa, tiếng sấm lẫn với tiếng hú hét của những kẻ bị cột. Thừa Tự vừa đổ thêm nước lá cho họ vừa lau mồ hôi trán. Thầy ngồi xếp bằng dưới nền đất, mắt nhắm hờ, miệng lẩm nhẩm đọc kinh. Cứ nhìn gương mặt thanh thản của thầy là lòng Thừa Tự lại, cứ như mọi việc được giải quyết! Cậu ra trước sân nhìn dòng nước chảy hàng hàng lớp lớp xuống thềm nhà, lòng nghĩ bâng quơ! Dù sao Y Y và con an toàn, nếu vãn hồi được, thể cứu được người trong nhà cậu thà châm lửa thiêu rụi cả nhà... Có cậu cùng đường gian Khổng Oanh cũng độc! Cậu tin Y Y chăm lo cho con tốt! Lần đầu tiên trong đời cậu thấy biết ơn cha vì ép mình lấy Trần Y Y!
      Sét lóa lên sáng lòa khiến Thừa Tự chói cả mắt, vội lùi vào nhà. Kìa! người đàn bà mặc bộ áo dài đen tha thướt bước vào nhà, túi đồ trong tay bà ta ướt nước hằn lên gương mặt người... Thầy liền mở mắt, chắp tay:
      _ A di đà phật! Bà lại tạo nghiệp!
      Thừa Tự lùi về cạnh thầy, thầy kéo cậu ra phía sau mình, :
      _ Đeo cái chuỗi thầy cho vào cổ con, mau!
      Người đàn bà kia vừa trông thấy vòng chuỗi ngọc lam được Thừa Tự tròng vào cổ liền cười đanh:
      _ Khiếu Quang Lâm, giỏi lắm! ra ông tu tập khổ hạnh để trì chú cái vòng này...để bảo vệ dòng dõi họ Khiếu!
      _ Thừa Tự, con ở yên phía sau thầy!
      Đôi mắt vốn nhu hòa như nước giờ như có nguồn sét tụ lại, đôi mày quắc lên như lưỡi kiếm:
      _ Bà luyện tà thuật? ngờ Trần Biểu đời lỗi lạc lại là con của kẻ mang tà niệm như vậy!
      _ Sai rồi! Ta luyện tà, ta là ma lai!
      Bà vặn cổ vòng, cái đầu bứt ra khỏi thân mang theo bộ lòng đen kịt. Thừa Tự thất kinh té nhào ra sau, lòng lo sợ: Y Y và Thừa Yên ở nhà họ Trần! Nếu bà ta là ma lai, mẹ của Trần Biểu Y Y là gì?
      Cái bọc đồ rớt xuống đất lộ cái đầu còn dính cột xương sống của gã đàn ông! Bà ta chỉ trừng mắt nhìn lập tức cái đầu đó liền cử động, mi mắt mở ra để lộ hốc mắt sâu hoắm. Kỳ lạ là những người trong nhà bị cột đều như có ma lực lôi kéo, bứt đứt cả dây trói và lê bước ra ngoài. Thừa Tự nhìn người vợ mình đầu ấp tay gối giờ di chuyển như cái xác hồn vượt qua mặt để tiến về phía cái đầu lão già đó. Cả nhà đến phía đó rồi đồng loạt quỳ mọp xuống, mắt đảo tròng!
      Bà Tú Lệ liếc đôi mắt ướt sâu thẳm nhìn ông thầy tu dang tay bắt thủ ấn nhà phật mà :
      _ Khiếu Quang Lâm, ta là làm! Ta giải quyết lũ vong hồn này giúp ông! Nhớ những gì ông , giao thân xác cho ta ăn!
      Bà ngửa cổ lên trời từ cần cổ trắng ngần có hai dây thanh quản đâm xuyên lớp da bắn ra ngoài lao đến cái đầu lão thầy Mèo. Hai cọng dây đâm xuyên hai hốc mắt kéo cả cái đầu về phía bà Tú Lệ. Khi gần đến cái miệng trái tim đỏ mọng đột ngột phun ra ngụm chất lỏng đen tanh vào cái đầu, thầy trân mắt nhìn:
      _ Máu mèo đen!
      Cái đầu bị phun máu mèo bốc khói đen, mùi xác thối lan tỏa, những kẻ quỳ chợt vươn người lên rồi té đổ ập xuống. Bà ta lại phun thêm ngụm nữa, lần này cả cái đầu có xương sống như bị trúng chất phân hủy, bốc khói trắng phút chốc mất hút nền đất.
      Thầy tiến đến xem người nhà họ Khiếu, hơi thở của họ bình thường trở lại. Thầy thở ra, chắp tay:
      _ Cảm tạ giúp đỡ! Xin để bần tăng thu xếp xong việc nhà, rồi giữ đúng lời hứa!
      _ thầy ơi! Con ma kia, nếu thèm ăn Khiếu Thừa Tự này đây!
      Thừa Tự tự mình tháo dây chuỗi xuống, đôi mắt cương nghị tiến đến trước mặt bà. Thầy cố kéo cậu lại nhưng kịp, bà Tú Lệ nghiêng đầu nhìn, lại dùng hai dây thanh quản sờ mó khắp mặt Thừa Tự:
      _ là thanh niên tốt! Chậc, lão bà cũng muốn ăn cậu nhưng muốn làm Khiếu Quang Lâm nổi giận! Bà ăn... nhưng ta phát ra người... ta nhất định phải ăn!
      Đẩy Thừa Tự ngã đè lên người thầy , cái đầu lao vun vút vào đám người mê man. Thầy chỉ kịp nhìn theo thét:
      _ Như Mai!
      kịp nữa! Trong nháy mắt mẹ của Thừa Tự chỉ còn là cái xác với lồng ngực trống rỗng. Thừa Tự bò đến ôm xác mẹ gào khóc thảm thương:
      _ Mẹ ơi, đừng bỏ con mẹ ơi! Mẹ ơi!
      _ E hèm... ta còn tưởng trái tim người đàn bà này ngon lắm... Cũng tầm thường mà lại để ông cả đời như vậy! ngu ngốc!
      Bà Tú Lệ liếm mép, đôi mắt ánh lên nét chán nản. Thầy bước từng bước đến bên Thừa Tự, bàn tay run run vuốt mắt cho người thuở thiếu thời:
      _ Như Mai...

      Trần Biểu chạy đến, lưng ông ta đeo cái gùi tre. Thấy trường như thế thét:
      _ Mẹ điên rồi!
      _ Thừa Tự!
      Y Y bay đến cạnh Thừa Tự nước mắt ràn rụa, cậu nhìn thấy Y Y vội quơ tay hất ra xa, oán hận:
      _ Loài ma lai khát máu, tôi hận các người! Chắc giết Thừa Yên luôn rồi chứ gì? Thừa Yên! Cha giao trứng cho ác rồi!
      Y Y ngơ ngác, khắc thấy trái tim mình nhói đau. chưa bao giờ có ý nghĩ hại bất cứ người nào của họ Khiếu! Để bảo vệ Thừa Yên thậm chí dùng nước dãi quý giá bọc lấy con bé. Trần Biểu lật úp thân xác bà Tú Lệ lại khiến bà la hét tức tối:
      _ Thằng con ngốc! Trời ơi, đúng là nóc nhà cao hơn chợ, hím vợ gần hơn mả cha!
      _ Mẹ gây nghiệp quá rồi!
      Trần Biểu lạnh lùng quăng cái lưới ánh lân tinh ụp lên đầu bà Tú Lệ kéo xuống đất! Mặc bà giãy giụa, Trần Biểu vác lên vai, tay cắp cái xác nhìn Khiếu Thừa Tự:
      _ Đây là mẹ! Dù có là quỷ dữ cũng là mẹ! Muốn báo thù cứ đến tìm Trần Biểu ta đây, nguyện gánh hết tất cả tội lỗi của bà ấy! Còn nữa, Thừa Yên bình an. Y Y bảo vệ nó rất tốt. Y Y, chúng ta về thôi !
      Y Y mang đôi mắt đẫm lệ hết nhìn Thừa Tự rồi nhìn thầy, thầy chắp tay niệm phật :
      _ Y Y, em hãy trở về ! Em là thế nào tim hiểu rất ! Về em!
      _ Thầy???
      Thừa Tự kinh ngạc khi nghe lời êm dịu của thầy dành cho Y Y, thầy chỉ nhìn theo dáng Trần Biểu vác gùi tre hòa vào màn mưa:
      _ Y Y chính là bạn thân của thầy! ấy là con ma lai tinh thông kinh kệ, luôn hành thiện giúp người. Con lãng quên thôi, ngày con còn bé mấy lần lạc, rớt xuống nước đều là Y Y đưa con về! Ngày xưa Y Y cũng cứu thầy mạng, ấy làm sai cũng nợ họ Khiếu! Chỉ là chúng ta nợ của ấy....
      Mưa vẫn ngớt hạt, Trần Biểu dầm trong cơn mưa ướt vác mẹ và Y Y vai thấy từng bước chân nặng như chì! Y Y vẫn khóc rấm rức, mẹ vẫn giãy giụa gào thét nhưng làm chùn bước chân ông. Sét luồng từng đợt, bà Tú Lệ sợ sét đánh trúng la hoáng lên. Trần Biểu liền đặt gùi tre và túi lưới vào lòng dùng hai tay che lại, ngửa mặt nhìn trời kêu trong nước mắt:
      _ Trần Biểu con chỉ cầu vọng sống qua ngày cùng người con nhất! Nếu ước muốn trọn xin ông muốn trừng phạt hãy để con gánh chịu cho mẹ và Y Y!
      Last edited: 11/8/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :