NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 2: Trần Y Y ! Khiếu Thừa Tự thức giấc trong phòng mình, ngạc nhiên thấy người nằm cạnh phải là Khổng Oanh. Ngồi bật dậy, cậu lay mạnh có mái tóc dày đen mun : _ Này là ai mà chui vào chăn của tôi thế? _ Đêm qua em đưa về mà, còn bảo em là ở lại ! nũng nịu dựa đầu vào vai cậu nhưng nhận được cú hất vai lạnh lùng: _ Cút! Chỉ có vợ tôi được nằm cùng chăn, ngủ cùng giường! Cậu Khiếu ôm đầu, cậu chỉ nhớ mình uống khá say và xe dường như lao xuống ruộng. Thế làm cách nào tướng mỏng manh thế này lại đưa về được? dợm mở cửa bước ra bị cậu gọi giật lại: _ Đứng lại! phải là người cha tôi muốn cưới cho tôi chứ? _ Nếu em em chỉ cần ở bên , cần danh phận và cũng phá hoại tình cảm của vợ chồng liệu có tin ? kéo cao cái khăn choàng đỏ quấn quanh cổ nhìn mỉm cười. Thừa Tự bĩu môi: _ Quỷ mới tin ! Hoặc bị hâm hoặc là con đàn bà quá cao tay mà tôi nhìn chưa ra. Đàn bà là vua đa nghi, cả nghĩ... làm gì có chuyện chấp nhận bên người mà đòi gì cả, thậm chí làm hại người vợ của ta! _ thấy là em láo! lại cười, đôi mắt sâu nấp dưới hàng mi đen nhánh đó lóe lên tia sáng lấp lánh. Ông Khiếu dường như rất ưa thích lạ, chẳng những trách cậu con trai mang về nhà mà còn mời dùng cơm. Khi nghe bảo mình là con Trần Biểu _ chủ cửa hàng vải ở thôn bên khấp khởi mừng : _ Cháu có chỗ nào hỏi cưới chưa? _ Cháu muốn làm vợ của Khiếu Thừa Tự đây thôi ạ! Thừa Tự trợn tròn mắt nhìn ăn có phần dạn dĩ này. ấy để ông Khiếu lên tiếng, khẳng khái: _ Cháu là người thẳng thắn, cháu vào nhà sau quyết lấn quyền chị Khổng Oanh! Cháu làm vợ lẽ, chị ấy là chính thất. Chỉ cần làm vợ ấy là cháu mãn nguyện! _ Cháu ngoan quá, bác rất thích! Ông Khiếu cười tít mắt. Trần Biểu giàu có hơn cả nhà ông, nếu con ông ta về đây ắt được chia hồi môn hậu hĩ. Thừa Tự chống tay: _ hỏi ý tôi chưa mà đồng ý như chuyện hai năm mười vậy? _ Cha quyết rồi! Mày nghe đừng làm con tao nữa! Khổng Oanh phản đối hôn này, ngược lại còn có cảm tình với Trần Y Y ! có gương mặt đỏ hồng như đánh phấn, mái tóc mây và gương mặt xinh như mộng luôn hòa nhã với . Thừa Tự dẫu nghe lời cha nhưng cưới Y Y về cả tháng vẫn ở lì bên phòng Khổng Oanh. Ông Khiếu rầy cậu vừa nựng con vừa giọng châm chọc: _ Con thích! Người là do cha đòi cưới, thích ngủ cha sang mà ngủ! _ Thằng bất hiếu! Ông giơ ba ton toan đánh cậu Y Y chạy vội đến chụp đầu gậy: _ Cha, chồng con thích ngủ đâu ngủ đấy! ấy có ép cha đâu mà cha ép ấy? _ Trời ơi, thế bao giờ tao có cháu trai? là... Ông tức giận khỏ đầu Y Y, xoay qua nựng má Thừa Yên cười khì: _ chọc cha giận làm gì? Cứ giả vờ vào phòng em cho ông thấy, chừng ông ngủ ra! _ Này Y Y , tôi nghĩ mãi biết có bị dở người ! có chút tranh giành, ghen tị nào sao? Mà rất đẹp, biết bao thằng sẵn sàng quì dưới chân sao chịu ép mình làm lẽ? Thừa Tự nhìn xoáy vào gương mặt tìm câu trả lời nhưng chẳng quan tâm. Ẵm Thừa Yên , cười lanh lảnh: _ Ai chọn em quan trọng, quan trọng là em chọn ai! Khổng Oanh vẫn khuyên chồng nên đồng đều, dẫu muốn chịu kiếp chồng chung nhưng sinh được con nữa. muốn chồng vì mình mà bị cha đay nghiến! Thừa Tự chỉ ôm mà rằng: _ Y Y là đứa kỳ lạ, mà sống cùng thiệt thòi! Để ít lâu nó qua cơn dở người lại tự thôi chứ gì! _ Em thấy ấy cũng tốt tính, ít ra chăm sóc Thừa Yên rất chu đáo! Thừa Tự vuốt ve cánh mũi thon của vợ, âu yếm: _ theo Tây, thích vợ chồng thôi! Y Y có tốt mấy cũng phải kẻ , mà vì ta tốt nên mong ta tìm đúng người chân thành. Vài hôm sau chuyện khủng khiếp xảy ra, con Hiền nấu bếp chết sau hè, bụng bị rạch ra và nội tạng mất sạch! tay nó còn vương vãi ít hồng hoa. Thừa Tự vừa thấy liền giơ tay che mắt Khổng Oanh bước đến: _ Nhắm mắt lại! Em nên xem. nghe, dạo này con Hiền có nấu thuốc bổ cho em uống nữa ? _ Dạ ! Chỉ là hay nấu chè hoặc cháo đậu đen bưng cho em và Y Y! Thừa Tự đẩy vợ về phòng, dặn: _ Nó chết kinh khủng quá! Em ôm con ở yên đây! Cò bót đến mang cái xác kiểm tra, ông Khiếu vã mồ hôi: _ Sao lại xảy ra việc này? _ Chắc là ghẹo người nhằm chỗ! Y Y thản nhiên cầm ly trà uống, Thừa Tự liền hỏi: _ sợ sao? Lá gan to thế? _ Gan em to lắm! Rất sáng nữa! muốn xem ? Thừa Tự khẽ lắc đầu, hôm trước có gặp ông Trần Biểu. Biểu của ông ta là gả được Y Y là thoát nạn. Cậu chép miệng: _ Cũng may cho ! Nó mà cho uống thêm thời gian nữa e là cũng sinh con được! _ Ui ba cái thứ này làm gì em được đâu! Y Y rảo bước về phòng, ông Khiếu than thở: _ Trời ạ! Tưởng vớ được của ngon ai ngờ con dâu hâm hâm, dở người. Bảy ngày sau người chăn trâu cho nhà ông Khiếu cũng chết tương tự. Người trong thôn bắt đầu đồn thổi về truyền thuyết ma lai. Họ đồn nhà ông Khiếu có nuôi ma lai nên mới có người chết dã man như vậy! Khổng Oanh chợ nghe bàn tán xôn xao liền về thầm với Y Y. Đáp lại là nụ cười nghiêng nước nghiêng thành: _ Chị khéo lo! Cứ sống đúng đêm nghe ma gõ cửa cũng sợ. Trời hại mới chết, người hại chết đâu! _ Tôi sợ lắm mà sao tỉnh khô vậy? Tôi chợ mua tặng cái khăn choàng, hay đau họng mà! Khổng Oanh thành , có ác cảm với Y Y chút nào. Thâm tâm xem như em , trong nhà này người dám thẳng, với cha chồng ngoài Thừa Tự chỉ có Y Y! Cầm tấm khăn choàng màu hồng phấn, Y Y chỉ gật gù: _ Khăn đẹp! Tối nay chị cho em mượn Thừa Tự đêm nhé! _ Hả? với ấy chứ! Tôi ừ nghĩa lý gì đâu! Khổng Oanh ngại ngùng, đôi lúc những câu thẳng của Y Y khiến đỏ bừng mặt. Y Y khoác khăn choàng quấn quanh cổ, quay : _ Em hỏi chị tiếng là cả nể, trọng chị là người đến trước. Em chỉ sợ nước mắt chị rơi chứ Khiếu Thừa Tự em xơi lúc nào chả được! Tối hôm đó Thừa Tự tiếp khách trấn lúc về nhà ngà ngà say, cậu trông thấy Y Y mặc bộ áo the mỏng bước ra cửa phòng cởi áo khoác ngoài thảy lên vai : _ Khoác vào! Định rù quến hết trai tráng trong nhà ...hay sao? _ Em muốn thôi! Đêm nay! nắm tay kéo mạnh vào phòng, nụ hôn cuồng bạo khiến Thừa Tự vừa bất lực vừa ngạc nhiên: Con này hôm nay điên sao kìa? Cậu cố đẩy gương mặt đó ra khỏi mặt mình nhưng chạm vào đáy mắt như có nước, mặn chát có chút đành. mút cần cổ Thừa Tự: _ Chỉ cần bên em đêm nay thôi! Xin ! Giọng nài nỉ ngọt ngào pha lẫn nấc hoàn toàn đánh gục thành lũy của chàng. Những cú vật người mạnh bạo, những nụ hôn chóng vánh khiến Thừa Tự rơi vào mơ màng... Cậu rút khăn choàng định hôn cổ Y Y sờ thấy cần cổ cao ba ngấn, nửa say nửa tỉnh mà hỏi: _ Này Trần Y Y! đừng với tôi là con ma lai mà người ta đồn đại đấy nhé? _ Nếu em là ma lai có sợ ? nép vào người Thừa Tự, cậu cười vang: _ Ngủ , tôi đùa thôi! Làm gì có con ma lai nào tưng tửng như chứ!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap3 : Tiểu thư gặp tử thiêu! Mờ sáng Thừa Tự tỉnh dậy thấy chỉ có mình nằm giường, Y Y rời khỏi phòng từ lúc nào. Vội mặc lại quần áo, cậu mở cửa phòng gặp ngay Y Y bế Thừa Yên, tay cầm chén cháo cá: _ dậy rồi à? _ Tôi... xin lỗi... tối qua tôi say...! Cậu ngập ngừng như cậu học trò bị bắt ăn vụng, nàng tỉnh như : _ Em là vợ mà! Em cho Thừa Yên ăn sáng, vào dỗ dành Khổng Oanh kìa! Người Thừa Tự thương nhất vẫn ngủ rất say, cậu ngồi xuống cạnh khẽ lay bờ vai: _ Vợ à! Em thức chưa, cần chuyện! _ Hưm... ôi xin lỗi , sao hôm nay em ngủ trễ vậy. Thừa Yên đâu rồi? vợ ngơ ngác nhìn cậu, dường như hiểu việc gì xảy ra. Thừa Tự ôm chặt , ray rứt: _ Nghe ! làm sai việc với em, Khổng Oanh! Đêm qua say ... cho nên... _ ngủ ở phòng Y Y hả? sao mà, việc này sớm muộn cũng xảy ra! Tuy em muốn chia sẻ cho bất kỳ ai. Nhưng nếu là Y Y đành vậy! Hy vọng ấy sinh được cho cậu con trai. Khổng Oanh dùng hai bàn tay ôm trọn gương mặt chồng, dịu dàng dù đôi mắt thoáng đỏ. Đêm qua Y Y pha trà hoa cúc cho cha mẹ, có mang cho ly. Uống xong lăn ra ngủ, chắc Thừa Yên cũng do ấy dỗ ngủ! Thừa Tự hôn lên bờ môi vợ, nhanh: _ Sau này để mình say nữa! Nếu Y Y tốt cũng muốn ta thiệt thòi. Cả tháng sau Thừa Tự luôn sớm về muộn, khi về là thẳng về phòng Khổng Oanh. Song cậu để mình say bữa nào! Ông Khiếu cằn nhằn khi gặp con trai tại bữa tiệc của gia đình ông Lý: _ Mày cả tháng nay gặp con Y Y , về là trốn riết trong phòng con Oanh! Làm trai hai vợ phải thương cho đồng chứ! _ Thứ nhất, con lấy vợ hai phải con tự nguyện. Thứ hai, Y Y muốn phê bình tự biết tìm con. Cậu dứt khoát đoạn bỏ ra ngoài, ông Lý cười ha hả: _ Chà, ông đau đầu với cậu con trai này nhỉ? _ Nó giống tôi chút nào! Ngang tàng, bướng bỉnh! là điên tiết với nó! Ông Khiếu nện cây ba ton xuống sàn bực bội, ông Lý lại châm dầu vào lửa: _ Cậu ấy là con ông, nếu vợ hai xài được tìm vợ ba! Cứ cưới cho cậu ấy thêm sợ cao tay hơn là ổn cả! _ Ai đâu? _ Thủy Tiên! Con của ông Cử Hạo. ấy rất ưng cậu Khiếu, tuổi trẻ tài cao lại khí chất vô cùng! .... Khổng Oanh dọn cơm đợi lúc vẫn thấy cha mẹ chồng xuống ăn cơm. định bước lên nhà Y Y như chạy đến. Cả tháng nay ấy vẫn chăm chút Thừa Yên chu đáo, chưa lần có ý kiến về việc Thừa Tự tránh mặt mình. Ngay cả khi ông Khiếu hỏi ấy vẫn cứng cỏi: "_ Cha là cha ấy nên hiểu ấy! Con là vợ ấy cũng hiểu ấy. Chỉ cần vui, ở đâu cũng được!" Y Y buộc lại dải khăn choàng hồng, nhìn chăm chăm vào mặt Khổng Oanh: _ Chị ra ngoài cùng em ! Để Thừa Yên cho người hầu trông! _ Mà đâu? Khổng Oanh khoác thêm áo nối bước Y Y, loáng thoáng nghe giọng ấy: _ mang Thừa Tự về! Cha muốn cưới thêm vợ cho ấy. E là bị phục dược rồi! Mau lên! đường Y Y chỉ vắn tắt là nghe được câu chuyện của cha bàn với lão Lý lúc trưa. Họ định gài cho Thừa Tự uống thuốc hưng phấn rồi đưa con Cử Hào vào phòng tình tự. Y Y tiện báo với cậu Khiếu vì cứ vừa nhác thấy bóng là chạy như ma đuổi! Cả hai đến Hội quán của mấy lão trọc phú thấy hai tên vác Thừa Tự đến căn phòng phía sau. mặc váy tân thời, mái tóc uốn lọn xinh đẹp bước vào sau đó! Y Y nắm tay Khổng Oanh: _ , em dắt chị vào! _ Lỡ cha gặp chúng ta... Khổng Oanh lo lắng, vợ hai ghì mạnh kéo theo: _ Chồng sắp bị giật mất còn lo bị mắng! , em dắt ...đánh ghen! Thủy Tiên cởi hết quần áo người mình, vừa cúi xuống hôn trán Thừa Tự cửa bị đá tung. Hai người vợ của cậu Khiếu nhìn con đàn bà trần như nhộng trân trối khiến Thủy Tiên biết cất mặt vào đâu! Trần Y Y vớ hết quần áo cuộn cả vào tay, rít : _ Hay ! Đánh thuốc mê chồng bà định giết người cướp răng hay chi? _ ... Trần Y Y! cũng chỉ là vợ lẽ, cũng là kẻ thứ ba, vợ cả tư cách gì dạy bảo tôi? Thủy Tiên vội cuốn chăn quanh người che thân, Y Y nghiêng người đỡ Thừa Tự đứng dậy! Lúc này Khổng Oanh mới phát Y Y quả có sức mạnh hơn người, ấy nâng người đàn ông nhàng. Đẩy Thừa Tự cho Khổng Oanh, giọng: _ Chị mang ấy về nhà chăm sóc! Ở đây để em lo! Thủy Tiên nhân lúc Y Y để ý định vơ quần áo lại liền bị thét: _ để yên cho tôi! chưa xong với tôi đâu! Ông Khiếu nghe người báo liền cùng các lão già chạy đến song cửa bị Y Y khóa chặt. Ông Khiếu quát: _ Y Y, mở cửa! Thừa Tự say, là cha nhờ Thủy Tiên chăm sóc! Con đừng hiểu nhầm! _ Cha đừng dây vào! Đây là việc của đàn bà, bộ cha là đàn bà...hay sao? Y Y thẳng thắn , chỉ tay vào quấn chăn: _ cho biết, bà đây lười để ý đến ! Bỏ cái thói rình rập chồng người . Đàn ông đầy như đá lót đường, hà cớ tự chuốc nhục vào thân! _ Thế sao con danh gia vọng tộc họ Trần như vẫn ép mình làm lẽ? Con Cử Hào đanh đá, Y Y vuốt vuốt mang tai bảo: _ Đừng đem bụng so với bụng bà! Bà đây vô sỉ như đây! Cảnh cáo lần đầu cũng như lần cuối, tránh xa Khiếu Thừa Tự ra! Ôm mớ quần áo tay rời khỏi phòng, quên quắc mắt với mấy lão già thập thò bên ngoài: _ Ông nào chui vào đó giải cứu tôi với vợ các ông là các ông đàn đúm đỉ điếm! Xem mấy con sư tử Hà Đông xé xác các ông ra sao! .... Ông Khiếu bị ông Lý và Cử Hào mắng nhiếc hết lời nhưng lại dám mắng Y Y bởi bên nhà họ Trần rất giàu có. Ông giận chó mắng mèo nên trăm dâu đổ lên đầu Khổng Oanh. Việc nhà, việc đồng áng chỉ cần sái ý là ông trách cứ luôn miệng. Thừa Tự sau hôm bị phục rượu và thuốc hưng phấn quá mạnh liền đổ bệnh. Cậu nằm mê man cả mấy ngày, cơm nước động đến. Y Y nhìn Khổng Oanh vất vả bảo: _ Chị cứ ở nhà trông ấy và Thừa Yên! Việc đồng em coi người làm là được! Xẩm tối khi Y Y ôm mớ tiền trong giỏ đệm thong dong về nhà thình lình năm sáu kẻ võ biền chặn ngang. Sau lưng chúng là Thủy Tiên, ta chỉ Y Y bảo: _ Thưởng ta cho tụi mày, cứ tùy ý! Dám động đến con Cử Hào là phải trả giá! _ Bà bảo lười tính sổ với mày rồi, sao lại tự đào mồ chôn mình? Vừa hay bà cần nuôi con, đến cả đây nào! Y Y kéo tuột cái khăn choàng, vòng cổ ba ngấn chợt lắc vòng tra, cái đầu liền bứt ra khỏi thân mang theo mớ nội tạng phía dưới sáng lấp lánh như phủ lân tinh. Đám võ biền khiếp đảm định chạy nhưng trễ, chỉ thoáng ruột cả năm tên đổ cả ra ngoài. Thủy Tiên sụp xuống vái lạy xin tha mạng, cái đầu Y Y mỉm nụ cười xinh đẹp bảo: _ Bà rồi! Chúng ta giống nhau! Bà vì muốn đổi dòng ma lai cho con bà có ngày mai mới tìm người chính trực. Bà chẳng thèm khát Khiếu Thừa Tự! Bà lại càng muốn hại ta! Nhưng thôi! Bà đói rồi! Cho bà xin tim gan, bà hứa đưa xác mày về với mẹ! rồi con Cử Hào chẳng được thốt lên câu nào chết tốt dưới tay Y Y. Quẹt mỏ ráp lại mình, quấn khăn choàng hồng nhếch môi: _ Đồ ngốc! Đồ cực phẩm như Thừa Tự bà nỡ dùng làm sao cho nhãi nhép như mày đụng vào! Đàn ông có tiền giữ được đàn bà có sắc, đàn ông có tình giữ được đàn bà có tâm! Mà ta vừa có tiền lại có tình, vẫn là nên ở cùng người đàn bà cau trầu xứng đáng!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 4: Bắt cóc! Cả thôn bùng lên sợ hãi khi lúc sáu xác chết xuất trong buổi sớm mai. Xác Thủy Tiên nằm ngay trước cổng nhà Cử Hạo. Ông ta ôm xác con gào khóc thảm thiết, ông Lý chắt lưỡi: _ Thôi rồi! Ắt nhà họ Khiếu có con ma lai, Thủy Tiên vừa định gả vào nhà họ bị giết. Hai con vợ của Khiếu Thừa Tự đáng nghi lắm! _ Hừ! Giết con tao tao giết con nó! Người đâu! ... Ông Khiếu viếng đám tang về, gương mặt vô cùng giận dữ. Gọi hai con dâu ra bàn thờ ông bà, ông nện cây ba ton xuống sàn hỏi: _ Hai đứa mày, đánh ghen oai đâu thấy. Giờ con Thủy Tiên và năm thằng người làm chết người ta đổ cho họ Khiếu có ma lai. Giờ ông Cử Hào đòi tao giao hai đứa bây ra thử chì ( đổ chì vào tay) để coi có phải ma lai ? Bảo tao phải làm sao? _ cha cứ làm theo ý họ, chúng ta cây ngay sợ chết đứng! Y Y lạnh lùng, Khổng Oanh vội xua tay: _ được cha ơi, Y Y có mang! Ai lại làm như thế! _ À, Y Y có tin vui rồi à? Thừa Tự tẩm ngẩm tầm ngầm mà giỏi nhỉ! cáu giận nghe tin sắp có cháu ông Khiếu giãn cả cơ mặt ép chặt, hai mép môi giãn ra thành nụ cười: _ Thế hai đứa bây ở cả trong nhà! Việc này để tao lo! Ông Khiếu mang số tiền bằng ba mươi công ruộng đến nhà ông Tổng trấn nhờ vả. Đồng tiền trước là đồng tiền khôn! Dưới cái miệng có gan có thép của Tổng trấn việc trở thành : đêm đó cả nhà họ Khiếu đến dự tiệc ở nhà ông ta nên hai người vợ của Thừa Tự thể là ma lai giết người được! Cử Hào và ông Lý đành ngậm bồ hòn làm ngọt nhưng trong lòng bỏ qua! Cử Hào cử người tìm khắp nơi suốt mấy tháng ròng rã, đêm cuối tháng tám dẫn về lão thầy người Mèo! Lão nghe câu chuyện xong lẩm bẩm: _ Ma lai ít khi giết lúc nhiều người... chắc là người nhà ông dây vào nó! Được rồi! Ông dọn cho lão gian phòng cách biệt với gia đình! Lão bắt con ma lai này! Lão thầy Mèo tất nhiên hết những gì lão biết! Khi quật mộ tử thi coi lão phát xác chúng có dính ít bột lân tinh phát sáng. Đây là con ma lai đặc biệt trăm năm có ! Nó thuộc dạng ma lai biết nghe kinh, có lòng tốt, chỉ cần bắt được nó, lấy phần đầu dính nội tạng phát sáng mang luyện ngải được loại bùa may mắn lại có sức tàn sát cao. Nếu nó có mang đứa trẻ dòng chính trực càng tuyệt vời, đứa trẻ đó được luyện thành quỷ thi chiến đấu. Chỉ nghĩ đến đây là nước dãi lão dài hai bên mép! Thừa Tự gõ cửa phòng Y Y, khẽ : _ Y Y, tôi vào được ? _ vào ! tám tháng bước vào gian phòng này, đêm hôm đó cũng nhìn kỹ căn phòng. Y Y bày trí đơn giản, góc phòng chưng bình hoa sen trắng thanh mát. ấy ngồi dựa vào thành ghế, cái bụng to nhô cao nhọn hoắc. Cậu kéo ghế ngồi đối diện , cất giọng trầm ấm: _ sắp sinh rồi, đúng lý tôi định đưa về nhà mẹ cho thoải mái nhưng cha chịu. ở lại đây sinh nhé, được ? _ Được! Thừa Tự này, tôi muốn lên chùa lạy phật trước khi sinh, cầu phật che chở cho con! mỉm cười nhìn , càng nhìn Thừa Tự càng nhận ra Y Y quả rất xinh đẹp, nụ cười chất chứa sân hận khiến cậu cảm thấy thư thái. Cậu bất giác giơ tay nắm bàn tay : _ Y Y, xin lỗi ! Tôi biết rất tốt với tôi, Khổng Oanh và Thừa Yên . Nhưng trái tim con người thể tự chủ, đời này tôi chỉ chứa được Khổng Oanh! _ Em hiểu! là người chính trực, chung tình! Em chỉ cần con, đứa con mang dòng máu của là được. chỉ cần thương bảo vệ nó là em mãn nguyện. đời này thứ thể cưỡng cầu là tình cảm! Y Y phải kẻ khóc mướn, vay mượn tình làm gì. Thừa Tự nhìn vợ hai, cả hai nắm chặt tay nhau cười nồng ấm. giao ước giữa họ được ký kết, dù phải tình nhưng là tình thân! Thừa Tự vỗ đầu Y Y: _ Tuy tôi thể đáp lại cho nhưng mãi mãi là mẹ của Thừa Yên! Tôi tin thương con bé thua Khổng Oanh chút nào! ... Người làm hớt hải về báo là đường về toán người bắt cóc mợ hai Y Y và cả bé Thừa Yên. Nhà họ Khiếu náo động cả lên, Thừa Tự tức tốc lên báo với cò bót và cả Tổng trấn nhờ giúp đỡ. Khổng Oanh khóc thống thiết, cứ quỳ lại bàn thờ tổ tiên đến chảy máu trán: _ Cửu huyền thất tổ, xin chuyển hung thành cát! Xin bảo vệ Y Y và Thừa Yên! Họ Khiếu nhà con làm gì ác, ngày thường đều làm thiện kính phật. Xin cứu giúp nhà con! Trong đêm đuốc sáng rực rỡ cả thôn, nhiều người của phủ Tổng trấn xuống giúp đỡ tìm kiếm. Ánh đuốc biến cả thôn thành vùng đỏ cam nhìn từ xa, tịnh thất nhìn mồn . Thầy Tư niệm Phật chuỗi đứt ngang vội chắp tay lạy tượng phật bằng gỗ rồi ra ngoài nhìn về phía thôn. Nhà...! ba mươi năm thầy về lại, khép đời trong tịnh thất bé lưng chừng núi này. Gió lay xào xạc, thầy bỗng nghe tiếng gọi tục danh mình từ lâu tưởng chừng quên lãng: _ Khiếu Quang Lâm! Quang Lâm! Thầy vội phóng về phía có tiếng gọi, bụi gai phía sau tịnh xá phát sáng. Thầy vừa nhìn thốt lên bi thương: _ Y Y! Nội tạng của Y Y bị vướng vào bụi gai, miệng tứa máu vì ngậm cái lồng nhốt bé Thừa Yên say ngủ. Thầy vội gỡ lồng, tháo gai cho Y Y thoát ra. bay vào phòng, đôi mắt nhìn thầy ướt lệ: _ Quang Lâm! Cứu con em! Lão thầy Mèo xích em lại, em chỉ bứt rời đầu cứu được Khiếu Thừa Yên! _ Khiếu Thừa Yên? Đứa trẻ này là con của Khiếu Thừa Tự, cháu ta? Thầy bế đứa bé ngủ trong lồng ta ngoài, đặt nó nằm xuống phản. hơn ba mươi năm mới gặp lại, thầy rót trà đút lên miệng Y Y: _ đó! Mất tăm tích bao nhiêu năm, thầy nghĩ buông xuống rồi! _ Quang Lâm, cứu con em! Y Y nức nở lặp lại, thầy giơ tay lau nước mắt má bảo: _ Để thầy mang Thừa Yên trở về giao cho họ Khiếu ! chui vào gùi, thầy cõng ! Y Y khẽ cười, ngoan ngoãn chui vào gùi tre. ai còn nhớ họ Khiếu còn người thân là Khiếu Quang Lâm _ vai chú của Thừa Tự. Ba mươi năm trước cũng trong cơn say mà Quang Lâm xảy ra tình đêm với chị dâu. Sáng ra vội vã rời khỏi họ Khiếu, bỏ lại tất cả gia sản để lên tịnh thất! Người chị dâu ấy vốn là người của Quang Lâm nhưng được cha mẹ gả cho Cả. Y Y lúc đó là bạn chí thân của Quang Lâm, cũng là người rất ông! Tịnh thất ông ở vốn là đất của họ Trần, bảo Trần gia thầm giúp đỡ ông ấy tu tập. Bao nhiêu năm nay chưa từng xuất quấy quả ông thanh tu. Nếu gặp nạn này muốn làm phiền người nhất. Thầy vác gùi lưng, tay bế Thừa Yên nhanh về thôn. Y Y cười khúc khích: _ Như hồi xưa nhỉ! Mỗi khi em thoát xác vướng bụi gai là lại mang gùi đến vác em về! _ Y Y! Tôi tưởng gả cho Trần Biểu vì là người chính trực có thể đổi dòng ma lai! Y Y nghe xong cười xòa: _ Ha ha..em gả cho vì giàu, có thể giúp đỡ , nuôi người cho em ăn bao nhiêu năm nay... giúp em che dấu để đợi... con lớn! Cha con giống nhau, cứ trong cơn say mới làm nên chuyện ha ha...
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 5: Quá khứ ùa về! ... _ Khiếu Quang Lâm! Quang Lâm! Trong đêm khuya thanh vắng tiếng gọi tên truyền đến tai người thanh niên trẻ say ngủ trường kỷ. Đôi mắt với hàng mi dày lay động, Quang Lâm nghiêng đầu vểnh tai nghe: " Quang Lâm!"... Lập tức khoác thêm áo, vác gùi tre lên vai, chạy biến ra ngoài theo ngõ sau. Tiếng kêu vẫn vang lên, đôi chân dài chạy nhanh nhất có thể về nơi phát ra tiếng: bụi xương rồng dưới chân núi! Giữa bốn bề đen thăm thẳm quầng sáng lân tinh lẫn vào bụi xương rồng. Cái đầu tóc đen mun lắc qua lắc lại cố rướn thoát khỏi đám gai nhưng bộ lòng vướng quá sâu. Vừa nom thấy dáng cao quen thuộc, Y Y mếu máo: _ Quang Lâm! Vướng! _ Yên nào! Yên nào! gỡ ra cho! Vạch bụi gai mặc cho hai bàn tay bị cứa ngang dọc tóe máu, cẩn thận giải thoát cho người bạn thân. Là bạn từ lúc Y Y còn vắt vẻo lưng trâu nhưng chỉ biết là ma lai từ ba năm trước. Nhà họ Khiếu có tiền của nhưng cũng đắc tội ít người. Nhất là Cả Khiếu Thừa Thân ! Hai tên kia theo lệnh bắt cóc Cả nhưng bắt lầm Quang Lâm vì hôm ấy Cả ngủ say nên tiệc đêm nhà cụ Nguyễn. Lúc bọn chúng lôi vào căn nhà hoang định trói tay chân lại Y Y tông cửa chạy vào. thét: _ Chạy Y Y! _ Con bé xinh đẹp quá! Chạy đâu, đêm nay giữ thằng nhãi này có tơ ủ ấm cũng tốt! tên trong bọn chúng đóng chốt cửa, nhìn quấn khăn choàng trắng cổ thèm thuồng. Y Y nhìn thấy mặt hằn những vết đỏ cau mày: _ ! Bà tha cho đó! mau ! _ Lại đây! Gương mặt nhăn nhó đẹp như Tây Thi! tên nhào đến nắm đầu khăn choàng kéo mạnh khiến khăn choàng rách toạc. nghiến răng: _ Con bà mày! Cái khăn choàng duy nhất của bà! Quang Lâm thất kinh khi thấy cổ bạn thân lách cái liền rứt đầu rời khỏi thân. Trong nháy mắt phanh bụng hai tên kia nuốt gọn bộ lòng. Khi ráp đầu vào lại vác rời khỏi đó, đến nhà họ Khiếu đặt vào phòng mà ai phát ra. Lúc tỉnh lại Cả bảo có người bị ma lai giết ở nhà hoang , cha cấm cho cả nhà ra ngoài ban đêm. nằm nhà suốt mấy hôm, đêm thao thức ngửi được mùi hoa sen trắng nhàn nhạt. quay mặt lại thấy Y Y ngồi bên mép giường, tay ôm bình hoa sen. ngắm gương mặt tái xanh của lúc đoạn đặt bình hoa lên giá gỗ, thầm: _ Em biết hết bệnh chưa nên đến xem! mau khỏe nhé! Sau này em xuất trước mặt nữa! _ Y Y! Nhìn này... _ Quang Lâm chụp lấy cánh tay bóp đầy tình cảm: _ Y Y, mặc kệ em là giống gì nhưng nợ em mạng! Đời này trả cho em. Sau này lòng heo, lòng bò lo tất. Em đừng giết người nữa, biết ? ... Quang Lâm bỏ Y Y vào gùi tre vác , cằn nhằn: _ Em tham ăn cho lắm vào! có gỡ cho em mai mặt trời lên có món ..khô ma lai! _ Em đói! Em tìm ! vẫn giận thèm chuyện, lầm lũi về căn nhà tranh của . Y Y đợi lúc nghe tiếng rên rỉ: _ Quang Lâm! Đau tim! _ Quang Lâm! Đau gan! _ Quang Lâm! Đau ruột! Đặt cái gùi tre lên mỏm đá to, mở nắp lôi ra chăm chú gỡ bằng hết dằm gai bám vào nội tạng. Máu từ vết cứa tay thấm qua trái tim Y Y khiến nó đập mạnh, biến màu đỏ rực. lại gỡ dằm gai vương vãi cổ , thở dài: _ Phải làm sao để em làm ma lai nữa đây Y Y? _ Số phận rồi! Chỉ là nếu em gặp người chính trực, nhờ tinh huyết người đó để biến dòng ma lai con em sau này thoát kiếp ma lai! cọ cọ mặt vào lòng bàn tay trầy vệt ngang dọc, phì cười: _ Nũng nịu thế à? Nhưng tìm đâu bây giờ? Hay mai gặp Như Mai hỏi thăm xem chợ có đàn ông nào như thế nhé? _ Đồ ngốc! Đàn ông như thế có phải rau đâu mà ra chợ kiếm? mỉm cười tươi rói, thầm trách Quang Lâm vô tư quá! Đàn ông chính trực sợ ma quỷ, ngán cường quyền, đứng ngồi ngay thẳng chẳng phải là Khiếu Quang Lâm đây sao? từ lâu hình bóng nam nhi đĩnh đạc in hằn trong trái tim của Y Y nhưng lại thể hé môi! Bởi có người ! Chỉ cần nhắc đến ba chữ Liễu Như Mai là đôi mắt sáng như sao, miệng toét nụ cười vui vẻ. Chỉ cần Quang Lâm vui dù kiếp này ngậm mối tình câm cũng cam lòng! Những ngày Quang Lâm hẹn hò chùa giúp thầy dọn dẹp phật đường, quen biết đại thiếu gia Trần Biểu! Trần Biểu hai mươi lăm tuổi giàu có luôn ngồi mình trong phật đường uống trà nhìn có làn da trắng xanh, cổ luôn quấn khăn choàng trắng lui cui quét dọn. bữa kềm lòng ta mua tấm khăn choàng, vài lạng trần bì và gói trà sen thượng hạng đến đặt vào tay Y Y: _ , thấy em lúc nào cũng quấn khăn chắc là yếu họng. Em dùng cái này , đừng ngại! mỉm cười nhìn , thầm nghĩ:" tôi nuốt sống luôn chứ ở đó mà yếu họng!" . Trần Biểu cũng là người tốt, vì mà từ chối nhiều mối hôn tốt. ngày cuối thu Y Y chùa về thấy Quang Lâm đứng mình triền đê, đôi mắt u uất. vội chạy đến xoa xoa cánh tay : _ Quang Lâm sao thế? Khó chịu ở đâu à? _ Cha mẹ hỏi Như Mai cho Cả, tuần sau làm đám cưới! rồi ngồi phịch xuống đất, hai tay ôm đầu chán chường. Nếp nhà họ Khiếu là trai phải lấy vợ trước, Cả lại nhắm đúng Như Mai! Cha của Như Mai trọng Cả là con dòng lớn, mong con sau này sang cả nên vừa được Cả ngỏ lời hối cưới ngay. Lòng cha mẹ thương con, nghĩ cho con Quang Lâm thấu hiểu, chỉ buồn cho mình chứ trách phiền ai. Y Y vừa nghe như đỉa phải vôi: _ Sao ngốc thế? Em từng , cưới vợ cưới liền tay, để lâu ngày thằng khác nó rinh! Giờ ấy là vợ người ta, làm sao giành lại được đây? im lặng , Y Y lại chẳng chịu ngừng lại: _ Quang Lâm, nếu hai người thương nhau hay dắt Như Mai trốn , về Nam lập nghiệp ! Hay để em thịt Khiếu Thừa Thân? còn ai giành Như Mai với nữa! vội bịt miệng , gằn khẽ: _ Nghĩ cũng đừng có nghĩ, Y Y! Thôi vậy! Duyên số rồi! biết đối mặt với Như Mai thế nào, định về chùa nơi sống hồi ở thời gian. Tĩnh tâm rồi tính tiếp! Quang Lâm được thầy coi là đứa khó nuôi nên từ lúc lọt lòng được ôm vô chùa cho thầy nuôi dưỡng, đến năm mười hai tuổi mới trở về nhà. Vì thế nên cha cũng cưng chìu như Cả. xoa đầu Y Y dịu dàng: _ Nếu cũng dặn người làm tin tưởng mang lòng sống đều đặn đến cho em! Em ngoan ngoãn ở nhà đừng quậy quọ gì đấy! Chẳng ngờ chỉ hai tuần sau trong đêm mưa dầm chạy đến nhà Y Y, mái tóc ướt rối bù : _ Y Y, làm sai rồi! Lúc tối Cả rủ uống hũ rượu đào sau nhà... sau đó Cả lại bảo người dẫn uống rượu hoa... say quá... nên... lỡ ..với Như Mai! _ sao! Vào đây với em! choàng chăn quấn người , đốt lửa nấu trà. Đặt ly trà nóng nghi ngút khói vào đôi tay cóng lạnh, vỗ về: _ sao mà! _ thôi, còn mặt mũi gặp Cả! Y Y, nghe , lúc nãy đưa hết số vàng mẹ để lại cho cậu Tài. Cậu ấy lo lắng ăn uống cho em sau này! Ôm lấy thổn thức, Y Y chỉ biết ôm chặt , cả hai im lặng... Trần Biểu thấy mình u sầu ảo não xót xa: _ Y Y, em cưng của ! Làm sao để em cười bây giờ? _ Quang Lâm bị cha đuổi khỏi nhà vì ấy muốn tu! Cha ấy mắng bất hiếu! Chùa nơi hồi trước ấy ở lúc cũng dám chứa, sợ cha ! Nhắc đến Quang Lâm là gương mặt trở nên bi thương, Trần Biểu giơ tay quệt nước mắt mặt : _ Đừng khóc! Nhà còn mảnh đất khai phá lưng chừng núi. Ngày mai cho người dựng tịnh thấy ở đó! Lão Khiếu ngon cứ đến đất họ Trần đuổi người. _ Hic hic... cảm ơn ! Khi lo yên ổn chỗ ở cho Quang Lâm cả hai bộ trở về, Trần Biểu bỗng nắm tay : _ Y Y! Quang Lâm như thế, em còn đợi làm chi? Hay lấy nhé! Để đời này chăm sóc cho em! _ Trần Biểu! nhìn kỹ nhé! Rồi hãy quyết định xem còn dám lấy em ? Rút bỏ khăn choàng, lắc liền rứt đầu khỏi thân. nhìn thoáng ngạc nhiên rồi bật cười: _ Chà, lòng đẹp nhỉ! Sáng lấp lánh! _ sợ em à? Y Y trợn mắt nhìn , Trần Biểu véo má cười khì: _ chính là thẳng thắn này của em! biết em muốn tốt cho nhưng Y Y à, lòng luôn muốn chăm sóc cho em dù em là gì nữa! Lấy ! Tài bảo nhà nuôi em được, lòng heo lòng bò lo tất. thậm chí có thể nuôi người cho em ăn. nghiêng đầu nhìn Trần Biểu chắt lưỡi: _ Giá như Quang Lâm cũng quyết đoán như ấy đau khổ! Nhưng lại vô tâm với em như ấy! _ Khiếu Quang Lâm vô tâm, chỉ là tâm cậu ấy đặt ở chỗ em thôi! Về cùng , Y Y! ...Từ đó nhà họ Khiếu ai còn nhắc đến Khiếu Quang Lâm nên nhiều người nghĩ họ Khiếu có duy nhất là Khiếu Thừa Thân và đứa cháu đích tôn là Khiếu Thừa Tự. Quang Lâm cũng chôn vùi tên họ, tự đặt pháp danh cho mình là Tư , sớm chiều muối dưa kinh kệ! Trần Biểu dù ba mươi năm ngủ cùng phòng nhưng cùng giường, đêm đêm đều nhìn cái xác đầu mà ngủ nhưng vô oán vô hối. Y Y đêm nào cũng rút ruột lặng lẽ nép bên cửa sổ nghe tiếng gõ mõ tụng kinh. Người ta chỉ kháo nhau rằng Trần phu nhân bệnh nặng từ trần, con duy nhất giống tạc mẹ là Trần Y Y! Ngày Y Y với Trần Biểu hãy đứng ta gả cho Thừa Tự, đôi mắt hằn sâu vết chân chim của lão gia hơn năm mươi như cười: _ Sau cùng em vẫn trở thành nàng dâu họ Khiếu! chìu lòng em Y Y à! Mong là em vui vẻ! Họ Trần là nhà của em, uất ức gì hãy trở về nhà, làm cỏ cả nhà họ Khiếu cho em! _ Ha ha , biết em là mẹ thiên hạ à? Ai mà bắt nạt được em chứ? Trần Biểu, cảm ơn luôn tốt với em! Trần Biểu vuốt ve gương mặt xanh non như ba mươi năm trước , âu yếm: _ Trong tình cảm người tốt chưa chắc được tròn vẹn... tình cảm, ai nhiều người đó nhận thua rồi! Như em vậy, nữ nhân kiên cường tình trường bại tướng! Sau cùng em vẫn thua Liễu Như Mai!
NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI! Chap 6: Tình của Trần lão gia! Thầy Tư lầm lũi về phía ngã rẽ bờ lau, xa xa là chóp mái nhà cong của họ Khiếu! Tu tập hơn ba mươi năm thầy nhận ra chung quanh căn nhà có rất nhiều hồn ma vây quanh, kẻ nào cũng phanh ngực mất ruột gan. Chúng gào thét tên Trần Y Y liên hồi. Thầy liền nấp vào bụi lau, than khẽ: _ Y Y , thầy đừng giết người nữa mà! Bọn chúng đều thét Trần Y Y, ba mươi năm qua chắc là Trần Biểu cho tự tung tự tác nhỉ? _ Hư hư... _ Thừa Yên cựa mình tỉnh giấc, thấy thầy mỉm cười nhưng chốc là mếu khóc ngay. Y Y vội ngóc đầu khỏi sọt tre nhìn con bé, miệng nhoẻn cười: _ Thừa Yên, mẹ Y Y đây! Ngoan nào con ! _ Mẹ, mẹ !_ Thừa Yên bập bẹ đoạn rướn người đến hôn má Y Y, liền : _ Thừa Tự và rất giống nhau, lúc nãy nó tưởng cha nó nên nó cười. Sau đó cảm nhận phải nên òa khóc! Thầy cầm chuỗi hạt niệm bài kinh rồi quay đầu rời khỏi: _ thể đến nhà họ Khiếu! Chắc lão thầy Mèo khơi bọn vong hồn này đến nhà họ Trần canh chừng xem có cắp Thừa Yên bay về ! _ Được thôi! Chúng ta về nhà họ Trần. thôi! Lối này nhanh nhất! Y Y hất mặt chỉ đường mòn phía sau hàng lau sậy, thầy ngạc nhiên: _ Đây là... _ ra hồi em hay đến dắt Thừa Tự chơi, chỉ là em có cách làm cậu ấy quên hết! Khiếu Thừa Tự trong lúc bị bắt mất Y Y và hai con điên tiết, vừa nghe có người báo thấy bọn cõng bao tải to có người giãy giụa vào nhà Cử Hào liền kéo người đến trước cửa la hét: _ Cử Hào! Ông ra đây! Muốn tính sổ việc chi cứ tìm Khiếu Thừa Tự tôi đây. Đừng như con rùa rụt cổ đối phó đàn bà con nít. _ Khiếu Thừa Tự, tao thay trời hành đạo. Con Y Y vợ mày là ma lai, con của nó cũng là nghiệt! Đều phải chết! Cử Hào kéo người ra cửa dõng dạc, đôi mắt Thừa Tự long lên sòng sọc, gằn: _ Thả vợ con tôi ra! Nếu hôm nay dù tắm máu hai họ Khiếu Cử tôi cũng quyết chùn bước! _ Cậu Khiếu, bớt giận! Chi bằng lão Cử hãy dắt cậu Khiếu vào xem, nếu vợ cậu ta là ma lai ta làm chủ. Cậu Khiếu phải rút người về và ta đem ma lai thiêu sống ngay! Tổng trấn đến ngăn cuộc xô xát, Cử Hào nể uy ông cũng dịu lại: _ Được! Ta cây ngay sợ chết đứng! _ Tức là ông thừa nhận bắt cóc Trần Y Y? Tổng trấn lặp lại, Cử Hào liền gật đầu. Lão đầu dẫn Tổng trấn và Thừa Tự về phía căn phòng của lão người Mèo. Đến cửa nhìn Thừa Tự mai mỉa: _ Người lấy lại lấy ma! Két! Cánh cửa bật mở, trong phòng có nhiều vết máu nhưng tuyệt nhiên thấy thân xác Y Y lẫn lão người Mèo. Thừa Tự lượm tấm khăn choàng hồng vương máu, gương mặt như đông lại: " Y Y , sao chứ? Lão thầy gì đó làm gì ?" Lao đến nắm cổ áo Cử Hào nhấc khỏi mặt đất, hai hàm răng nghiến ken két: _ Mày làm gì vợ con tao? _ Thế này là sao? ràng lão thầy Mèo bắt ta trói nghiến, ràng ta thấy cái xác đầu ghế mà! Cử Hào lắp bắp, mặt chuyển từ đỏ sang tím vì thở nổi. Tổng trấn lừ mắt: _ Ông thừa nhận bắt cóc vợ con người ta, giờ ma lai đâu thấy, người cũng mất tích! Lính đâu, lôi Cử Hào về giam trong nhà lao của trấn, bắt cả nhà ông ta tra hỏi xem làm gì vợ con của cậu Khiếu! Thừa Tự ngồi lại tìm kiếm xem có dấu vết của Y Y và con , trái tim cậu thắt lại. Cậu ấy nhưng ấy rất tốt lại mang giọt máu của cậu. Cho dù nhưng bảo vệ đến cùng! Y Y, chờ tôi. Tôi nhất định tìm ra ! .. Thầy Tư vác gùi tre đến trước cổng nhà họ Trần, người làm liền chặn ở ngõ: _ Sư phụ, xin thứ lỗi! Ông Trần đóng cửa tiếp bất cứ ai! _ Xin làm ơn chuyển lời, Khiếu Quang Lâm cần gặp! Quả nhiên ba chữ Khiếu Quang Lâm rất có cân nặng, người làm lúc liền mở rộng cửa: _ Sư phụ, ông chủ mời vào! Xin theo con! Hành lang dẫn vào nhà họ Trần sâu hun hút, cứ như mê cung. Y Y hé mắt nhìn qua kẽ hở của gùi tre, từng cột hàng lang quá ư quen thuộc với ! Người làm dẫn thầy Tư đến cánh cửa lớn, cúi chào: _ Sau cánh cửa là cầu thang dẫn xuống hầm, ông chủ đợi thầy ở đó! Cầu thang sau cánh cửa lớn khá rộng, Y Y giật mình: _ Kỳ lạ, sao ba mươi năm nay mình hề biết có chỗ này ? Phía cuối cầu thang là hành lang, từ chỗ này nghe tiếng rên rỉ rất lớn của người đàn ông. Thầy ôm chặt Thừa Yên vào lòng đoạn bước vào nơi có ánh sáng. Quang cảnh trước mắt khiến thầy tin vào mắt mình: cái sập dài bằng gỗ gõ đỏ rực Trần Biểu ngồi, trong lòng ông ấy là cái xác đầu của Y Y! Cái xác bị quấn vòng bùa yểm thi, bên trái là lão già mặc đồ dân tộc, mười ngón tay bị chặt xuống. Máu vương vãi khắp nơi, Trần Biểu lạnh lùng nhìn lão: _ Khốn kiếp! Tao mày hay, mày dám dùng bàn tay dơ bẩn này trói Y Y quí của tao tao chặt hết! Tao cho người tìm thầy giỏi, nhất định tháo vòng yểm thi này. Mày đừng hòng tự sát, đụng đến Y Y của tao sống bằng chết! _ Trần Biểu! Y Y tung ra từ nắp gùi bay đến bên ông Trần, vừa thấy đôi mắt giận nổ con ngươi chợt dịu lại, như nắng hạn gặp mưa dầm: _ Y Y! Ông Trần dang tay đón vào lòng, khóe mắt trào ra hai dòng lệ nóng, thấm vào mặt . Y Y dụi đầu vào vai ông đoạn cúi xuống hôn cái bụng bầu của chính mình, thở phào: _ May quá, con sao! _ Y Y, em đói rồi phải ? cho người mang Cử Hào đến cho em xơi! Ông Trần vuốt ve gương mặt , chợt nhìn thầy Tư cười khẽ: _ Ba mươi năm mới gặp lại! Chúng ta nên chuyện với nhau chút nào, Khiếu Quang Lâm! _ Đừng tạo nghiệp, đừng giết người nữa! A di đà phật! Thầy khuyên can nhưng ông Trần cương quyết: _ Tôi ác ác bao nhiêu năm, sớm chấp nhận xuống địa ngục. Đây là nhà tôi! Nhà nào nếp ấy! Thầy chỉ có thể khuyên tôi ở tịnh thất của thầy thôi! Y Y, em ở đây ! Tí nữa có thức ăn của em. Còn lão thầy pháp đó, cắt lưỡi lão. Đừng hòng hô chú hay làm gì đó hại em! Thầy theo tôi lên phòng khách ! Tôi bảo người hầu chăm sóc Thừa Yên! Phòng khách đượm mùi đàn hương, bó sen trắng cắm lài lài trong bình sứ cổ trẹt. Thầy nhìn liền nhớ lúc nãy dọc hành lang đều có ao chạy dọc trồng sen trắng. Rót trà sen, ông Trần đẩy tách đất nung đỏ rực mời: _ Thầy dùng xem có ngon ? Trà này tôi mới ướp gần đây! _ Ông vẫn tao nhã như xưa. Chỉ là bên trong thay đổi! Ông còn chính trực như xưa, tay ông nhuốm quá nhiều máu. Lúc nãy tôi và Y Y định về nhà họ Khiếu nhưng tôi nhận ra quá nhiều vong hồn vây căn nhà réo gọi Y Y! Ông tạo nghiệp cho chính mình và cả ấy! " Coảng!" Tách đất bị ông Trần hất xuống đất bể nát, đôi mắt ông quắc lên nhìn thầy Tư căm ghét: _ Thầy biết ! Ai cũng có thể phê phán tôi, trừ thầy! Thầy có tư cách tôi! Thầy chẳng qua chỉ là người chính trực nhân hậu nhưng tôi thấy thầy chẳng qua là thằng hèn! Như Mai nhưng dám đấu tranh vì tình . Lỡ ngủ với người ta chọn con đường lẩn trốn. Tu ba mươi năm tôi dám hỏi thầy quên Liễu Như Mai chưa? Thầy có tư cách phê phán tôi! Tôi có cách của mình! Nếu thể cứu ấy, tôi tình nguyện đọa địa ngục vì ấy! có cái gì tôi cho Y Y được! _ Ông mù quáng quá! Thầy chắp tay niệm phật, ông Trần còn giận dữ hơn: _ Tôi ghét nhất cái tứ đại giai của thầy đấy! Thầy biết ba mươi năm nay Y Y đêm nào cũng lén đến nghe thầy đọc kinh, đêm nào về tôi cũng thấy ấy buồn rười rượi. Mỗi lần ấy đói đều :" Quang Lâm cho giết người!", tôi ước gì chỉ đêm ấy ở nhà với tôi! Tôi ước gì ấy ôm tôi mỉm cười chứ phải ôm cái áo cũ của thầy ngồi thơ thẩn! Thầy nào có hiểu? Thầy ba mươi năm trốn trong tiếng mõ ba mươi năm Y Y thổn thức còn tôi sống trong dày vò? Nhiều lần tôi ghen đến phát điên, tôi muốn cho người giết thầy nhưng chỉ cần nhìn Y Y là tôi giật mình lo sợ. Tôi sợ đêm đêm ấy nghe tiếng thầy tụng kinh buồn! Tôi sống trong dằn vặt ngày này qua ngày khác... cho nên Khiếu Quang Lâm. Hãy im miệng lại nếu còn lòng tự trọng! Thầy Tư lại chắp tay niệm phật, người đàn ông trước mặt thầy vừa đáng thương lại đáng ngưỡng mộ. Tình mà Trần Biểu dành cho Y Y vượt qua ngưỡng sinh tử. Trần Biểu vọng cầu cả đời chỉ để bảo vệ Y Y, chỉ mong ấy lần rút ruột trong đêm, chỉ mong có thể ngủ giấc ngon bên người vợ hữu danh vô thực! Ông Trần nghẹn ngào: _ Thầy biết có lúc tôi nghĩ điên khùng rằng chỉ cần thầy quay đầu lại, đón nhận Y Y tôi cũng nén lòng đưa ấy đến chỗ thầy. Tôi ấy, hi sinh cho ấy như thế! Thầy sao? Cho nên Khiếu Quang Lâm, đạo và đời khác nhau. Tu đạo, tôi kính trọng thầy giữ giới luật, từ bi nhưng trong đời sống, trong tình thầy chỉ là kẻ hèn! Thầy đáng được Y Y , đáng thương cho Y Y của tôi, vì kẻ hèn như thầy mà đau khổ!