Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 2: thăm tù đêm.
      Tám Mỹ ngồi đợi cả buổi trưa vẫn chưa được gọi tên trai. Ai được gọi lục tục đứng dậy theo tên lính cầm bảng sổ. bà bác xoa đầu :
      _ Chắc chưa tới lượt! Đóng sổ rồi, bà cháu mình đợi mai thôi!
      _ Bà ơi, bà thăm con trai hả?
      bóp bóp bàn tay bà lão tóc gần bạc trắng, đôi mắt sâu hằn những vết bụi thời gian rơm rớm nước mắt:
      _ Bà thăm cháu trai! Nó mới mười tám! Cha mẹ nó chết cả rồi, chết hồi tết Mậu Thân 1968! Nó lại nối gót theo Việt cộng rồi bị bắt ra đây! Tổ cha mấy thằng Việt gian!
      Tám Mỹ giật mình như chính mình bị bắt ăn cắp, vì nhớ có lần ba với cò bót gì đó. Rồi nhà Năm Thúy bị bắt, chồng chống trả bị bắn chết tại nhà. Lúc đó Năm, chồng và hai con bị dắt ngang nhà, Năm hét lớn:
      _ Chín Ngọc, đồ Việt gian bán nước! Nhà mày trả báo!
      Về phòng ngồi thu lu trong góc phòng, thấy buồn! Ba mình làm cho cả nhà cơm no áo ấm nhưng chưa bao giờ thấy vui vẻ. thích những buổi hội hợp dân quân tự vệ, hát hò rất vui . Nhưng ba cho tham gia, mà có cho chắc gì tập thể đó chào đón !
      " Cộc! Cộc!"
      tên lính nhìn Tám Mỹ hỏi:
      _ Tên người nhà!
      _ Dạ, Nguyễn Thành Sinh và Nguyễn Xuân !
      mừng rỡ, nhìn qua lượt rồi bảo:
      _ Tù đặc biệt! Tối nay 8 h theo tôi vào trại thăm !
      Sau khi cám ơn rối rít, mỉm cười:
      _ Cái con ma nam mắc dịch! Dám hai mình chết!
      nhớ đoạn từ chỗ tập trung nếu bộ đến trại tù chừng nửa giờ. Nhưng sao cứ theo ánh đèn pin hơn giờ vẫn chưa tới! lí nhí:
      _ lính ơi! Tới chưa?
      _ đoạn nữa!
      Tên lính ngập ngừng, biết tại sao lòng hồi hộp lạ. Tám Mỹ dừng bước:
      _ ơi! Em nhớ xa vậy đâu !
      _ Rồi sao?
      Tên lính quay ngoắt lại, rọi thẳng đèn pin vào mặt khiến lóa mắt té nhào. thảy đèn pin xuống đất chụp vội bàn chân toan chạy :
      _ Chạy đâu em? Ở đảo trống vắng lắm! Đến đây! Ngoan nào!
      _ Bỏ tôi ra ! Cứu với! Cứu với!
      Tám Mỹ la thất thanh, ghị mạnh tóc xuống nền lá khô. Vừa đau vừa sợ, Tám Mỹ khóc lớn:
      _ Hu hu tha cho tôi!
      ..
      ...
      Tên lính giãy giãy như con cá lóc bị đập đầu, hoảng sợ chụp cây đèn pin soi vào chỗ tên lính. Cái bóng trắng nhờ đu đưa đầu tên lính, bịt miệng mình lại, chỉ sợ cái bóng kia phát thở!
      _ Em ! Sao mà ngây thơ vậy? Ai cho thăm tù đêm bao giờ?
      Oái! Cái thằng cha mặt xanh tái mốc meo đêm qua chứ ai !
      Cái bóng dần đậm hơn lộ vóc dáng cao ráo, hai cánh tay chi chít vết roi và vết phỏng. đứng cách xa độ hai đòn gánh, bảo:
      _ Theo ! dắt về lại chỗ cũ. Nghe lời ! Ngày mai lên tàu về nhà !
      _ Mà sao nhất định bắt tôi trở về? Tôi chưa gặp tôi mà? Hu hu..
      Tám Mỹ vừa khóc rấm rức vừa theo cái bóng đó. Kỳ lạ là hề lo sợ mình theo con ma chút nào! Có lẽ do lúc này thoát khỏi tay tên người mà nguy hiểm hơn ma quỷ nên thấy sợ nữa!
      Cái bóng lúc cao lúc thấp, lúc to lúc nhưng chưa bao giờ biến mất. Dắt về gần đến cánh cổng, chợt nghe tiếng :
      _ Về phòng , ngày mai ai hỏi có đâu ban đêm biết! Nghe chưa?
      _ ...Nghe..nghe rồi!
      Nằm trùm mền mà vẫn run lẩy bẩy. Lúc nãy suýt nữa thành đàn bà bất đắc dĩ, có thể bị giết! nghe mấy bà thăm tù thời này..mạng người rẻ lắm! Dễ chết lắm! Nếu chết ở đây bất quá họ chỉ báo về nhà là bịnh hoặc té xuống biển chết là hết chuyện... Tám Mỹ nắm hai tay vào nhau niệm Phật, mong cho trời sáng mau lên!
      Tin tức tên lính bị chết trong rừng cây phía bên kia đảo khiến bọn chỉ huy nhốn nháo. Tên này tên kia rằng cổ người chết có vết bóp cổ màu đen thâm. Mấy bà già thăm tù nghe lỏm được bảo nhau:
      _ Hay nó bị ma giết? Hồi xưa má tui kể có những con ma chết oan nó mạnh lắm! Nó bóp là chết mà da hằn dấu đen thâm.
      Tám Mỹ im ru góp lời cũng hó hé câu nào. nghĩ vậy là tối qua ta giết luôn tên lính!
      Chẳng ai hỏi tới cả, mọi người lại chờ đợi gọi tên. nghe kêu! Đợi đến khi vắng người, đến lén dúi vào tay lính từng xếp phòng cho mình trăm đồng:
      _ ơi, làm ơn giúp dùm em! Hỏi dùm hai em là Nguyễn Thành Sinh và Nguyễn Xuân . Xem các ấy có khỏe ?
      _ Được! Để hỏi cho!
      Đêm thứ ba ở khu tập trung, tẩn mẩn xếp tiền gọn gàng vào ống tre. lúc chuẩn bị ngủ có tiếng gõ cửa. Sợ lại như hôm qua nên nằm im thin thít. nghe tiếng lính lúc chiều vọng vào:
      _ Em ! Chỉ huy hai em vượt ngục rồi! Em nên về nhà !
      _ Hả? Trời ơi! Có năm nữa thôi sao hai ổng chịu cố gắng!
      Tám Mỹ than, nhanh chóng xếp gọn hành lý để mai sáng trở về sớm. Phải về sớm báo với ba thôi! Có lẽ ba chạy chọt thu xếp được. Chừng hơn nửa khuya nghe tiếng gọi mình:
      _ Em Mỹ! Em Mỹ! Dậy ! dắt em !
      lồm cồm bò dậy ôm bị đồ theo cái bóng ấy. hiểu tại sao mình cứ nghe là lại nghe lời. băng ngang qua chỗ hai tên lính mà bị chặn lại, chợt nhớ đêm qua về cũng như vậy! Nhưng lính canh lại thấy . Nếu lôi tra hỏi vì sao ra ngoài ban đêm rồi?
      theo cái bóng đến cầu cảng, có tàu câu neo. nghe tiếng :
      _ Em leo lên tàu câu , cho lão chủ tàu vài trăm, bảo lão chở em rời khỏi!
      _ Nhưng... tại sao giúp tôi?
      hỏi nhưng trả lời! Khi tàu rời cảng được lúc, ôm bị đồ dựa vào đống lưới thiu thiu nghe tiếng thào:
      _ Bọn cai nghe tên lính em nhờ hỏi hai thằng kia muốn bắt em đó! Nên giúp em thoát nạn!
      _ Sao giúp tôi?
      Tám Mỹ mơ màng hỏi, có tiếng cười:
      _ Hồi siết cổ hai thằng em, nó cứ dãy dụa kêu Mỹ ơi, Mỹ ơi! sợ tụi nó buồn tính đẩy em xuống biển cho em đoàn tụ. Mà thấy cái mặt non chẹt, ói đến tèm lem thương! Thôi tha, đưa em về nhà vậy!
      Tám Mỹ giật mình vì cơn gió bạt qua rét run người. Nửa tin nửa ngờ, lẩm bẩm:
      _ Úi chời, lẽ tui thoát vì gặp con ma mê ???
      Last edited: 28/7/19
      Jasmine Thanh ThảoBetty thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 3: tìm xác!
      Tám Mỹ về đến nhà lúc giữa khuya nhưng thấy ba vẫn ngồi ngay hàng ba uống trà mình. Vừa thấy ba chạy ùa đến ôm ông, khóc rấm rức:
      _ Ba ơi, con tưởng con về được!
      _ Nín , hai thằng trời gầm đó chết rồi hả?
      Ba vỗ vỗ vai nhưng câu hỏi của ba khiến trợn tròn mắt:
      _ Hơ.. sao ba biết?
      _ Má mày ! Bả về dưới bếp kìa!
      Ba vấn thuốc rê, đốt lên hít hơi dài. Ba má bỏ nhau lâu rồi! Hồi Tám Mỹ mới sáu bảy tuổi là má dắt mấy Hai, Ba , Tư . Lúc đầu má định dắt theo nữa nhưng ba chịu, ổng giằng lại bằng được! Rồi ba cưới dì Hạnh, ở nhà này có chuyện mẹ ghẻ con chồng xảy ra! Ba khét tiếng tàn nhẫn, dì Hạnh hồi trước chỉ tát trong cơn nóng giận bị ba lôi ra đánh vêu cả miệng. Dì Hạnh sinh cho ba thêm hai đứa là Chín Thu và Mười Ngà! Hồi đó ba kêu là Út Mỹ, sau có em cái ổng kêu Tám Mỹ tới giờ.
      Dì sau trận đòn thừa sống thiếu chết đó dám động đến bất cứ đứa nào hết! Năm Sinh, Sáu Lý và Bảy được đằng chân lân đằng đầu. Có lúc say Năm còn đè đánh luôn dì Hạnh, nên hai ông ấy tù dì mừng lắm!
      Má ở tận Quang Trung, chỉ khi giỗ nội mới dắt mấy về. Mà các theo má giờ có gia thất lại ưa gì ba nên chẳng mấy khi về thăm.
      Tám Mỹ ngang cửa buồng chỉ thấy hai đứa em ngủ liền bước vào bếp. Má ngồi trò chuyện với dì Hạnh bên bếp lửa cháy bập bùng. ngồi bệt xuống, ôm má:
      _ Má ơi!
      _ Về rồi hả con, má lo quá nên bắt xe về!
      Má ôm vào lòng, lúc này mới nhận ra ngực áo má ướt đẫm... Chắc là khóc chiều giờ! hỏi:
      _ Má, sao má biết hai chết? Người ta chỉ hai vượt ngục thôi mà!
      _ Thằng Bảy nó về nó kiu má, nó tui với Năm Sinh chết rồi, bà về kiu ổng kiếm xác tụi tui về chôn !
      Má quệt nước mắt sụt sịt, ba bước ra nhà sau bảo:
      _ Con Tám, tắm . Hạnh bắc cho con miếng cháo, xa về chắc đói rồi! Bà Chín, bà ra phòng khách tui bàn cái!
      Dì Hạnh vội ra dấu bảo tắm , dì cũng mau đến khạp gạo. Ba xưa giờ vẫn thế! Bỏ nhau bao nhiêu năm nhưng khi gặp ba vẫn kiu má là bà Chín Ngọc chứ kiu bà Hai Trân ( tên thời con ) hay bà Bảy Thịnh ( là tên của chồng sau). Tám Mỹ nhớ có lần dì Hạnh gây với ba hỏi tại sao ba kiu má như vậy? Ba chỉ gườm gườm bảo:
      "- Bà ấy làm vợ ai tao đếch cần biết, tao chỉ biết bả là bà Chín Ngọc, má của các con tao!"
      từng nghe bà nội lúc còn sống là má hận ba chỉ điểm, trong số người bị chết đêm đó có chị ruột của má. Dù bà nội năn nỉ thế nào má cũng tha thứ, chỉ ngày hôm sau dẫn mấy về thẳng bên ngoại. Bà nội bảo là có gương mặt của má nên ba thương, nhất định bắt lại!
      Mệt mỏi nên chỉ húp vội vài thìa cháo trườn lên bộ ván gõ ngay bàn thờ nội ngủ chèo queo. Cả đêm căn nhà sáng đèn và có tiếng rì rầm của ba má...
      Mờ sáng hôm sau ba cuộn đồ vô túi dặn:
      _ Ba Phú Quốc! Con ở nhà phụ dì chăm sóc nhà cửa nghe chưa? Số má gì chút nữa chú Sáu qua làm thế ba!
      _ Dạ! Còn má?
      Tám Mỹ nhìn má cũng chuẩn bị rời . Má bẹo má mỉm cười nhưng đôi mắt sưng húp:
      _ Con ngoan! Má về Quang Trung lo việc nhà rồi cũng ra Phú Quốc. Phải tìm cho ra mấy chứ! Sống thấy người, chết thấy xác!
      Ba má hai ngày vẫn chưa thấy tăm tích, lo lắng cứ ra vào. Dì Hạnh đưa hai em về nhà ngoại giỗ nên nhà còn mỗi mình ! Chị Sáu Lý cùng rể về ngủ lại cho đỡ sợ! Đêm khuya lơ khuya lắt mà Tám Mỹ vẫn chưa chủ, nhìn bên cạnh chị Sáu ngáy pho pho. Sáu bắc cái võng ngay hàng ba nằm, tay cầm cây mác dài. Nhà được hàng xóm ưa nên lúc nào cũng đề phòng. Ba nuôi mấy con chó hung dữ, đêm nào ba về Sài gòn là chú Sáu _ em cậu của ba_ đến ngủ canh chừng nhà.
      Chó bỗng sủa dữ dội, vang cả mấy căn nhà bên cạnh. Sáu bật dậy xách mác vòng quanh nhà, chị Sáu cũng sát bên chồng. ra sau bếp nhóm lửa nấu nước châm thêm trà, quạt quạt nghe tiếng lanh lảnh quen thuộc:
      _ Em ! cùng ! chỉ chỗ tìm xác cho!
      _ Ai đấy?
      Tám Mỹ hỏi lại bốn bề chỉ có tiếng chó sủa vang dội, gần sáng vừa đặt lưng xuống bộ ván thấy ta đứng ngay đầu ván. tay cầm cái đồng hồ mạ vàng của Năm Sinh huơ huơ:
      _ Ba má em kiếm nhầm chỗ rồi! Tìm gặp đâu. Mai cúng cho ba con gà mái dầu, ăn no dắt em !
      _ đâu?
      hỏi thấy ta gãi mặt, lớp da mặt ta trôi tuột ra lộ lớp cơ mặt đỏ hối:
      _ kiếm xác ! dắt em chết đâu! Tiện thể dắt em gặp ba em.Ổng sắp đổi nghề rồi!
      Tám Mỹ ngớ người:
      _ Ba tui... đổi nghề gì?
      _ Bán muối!
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 4: Bỏ nhà theo...ma!
      Tám Mỹ bất tỉnh ngay khi thấy miếng da đầu cuối cùng tuột xuống lộ hộp sọ trắng nhợt. Hai cơ xương hàm còn vương mấy cuộn cơ vàng nhạt mở ra thành nụ cười:
      _ Đồ con mẻn có lá gan chuột nhắt!
      Sáu Lý dọn dẹp nhà cửa gọn gàng đoạn chỉ tay vào dì Hạnh:
      _ Tui về nhà tui đây! Dì coi sóc nhà cửa, tối chú Sáu qua canh nhà. Con Tám nó bịnh hay sao đó, hồi hôm nó xỉu bộ ván. Dì cho nó uống thuốc đàng hoàng. Nó mà có gì là ba tui ổng lột da cả nhà dì đó!
      Bà Hạnh gật gật đầu rồi dắt hai con vào buồng. Đừng là Tám Mỹ được ông Chín Ngọc thương, cả hai thằng mắc ôn kia bà cũng dám tiếng bấc tiếng chì. Khi bà được gả về đây người trong ấp ai cũng bảo tốt phước! Ông Chín làm trưởng ấp lại biết làm ăn, có tiếng lại là vợ hai chắc được thương nhiều. Bà cũng từng nghĩ vậy! Cho nên đầu hôm sớm mai về bà định thị uy nhằm đàn áp đám con chồng tuổi lớn. Nào ngờ vừa tát con Tám bạt tai là ông Chín nổi cơn thịnh nộ. Lúc đó bà có bầu bốn tháng mà ông đánh thương tiếc. Mỗi khi nhớ câu ông đay nghiến là bà lại rơi nước mắt:
      _ Cái ngữ đàn bà như mày tao cưới về để chăm sóc con tao chứ phải mày đánh nó! Tao thiếu đàn bà, mày nên nhớ tao cưới mày cái nhà cờ bạc như ba má mày có nước mày làm đĩ nha con!
      Bà Hai Trân_ má ruột Tám Mỹ từng rằng ông Chín xuất thân là đứa trẻ mồ côi được gia đình bà nội nhận nuôi. Nhưng ông được chăm sóc, lớn lên bằng những trận đòn nên sinh chai lỳ, cay nghiệt. Ông khinh ghét nên ngày má chồng còn sống dù ông cho ăn đầy đủ nhưng say say lên là vật đầu má chồng vô lu nước mấy lần. Ông bảo ông trả lại y những gì ông nhận từ hồi . Bà Hai Trân bảo nếu sống vì con, vì những đồng tiền gửi về cho bên ngoại nhịn ông Chín vậy!
      Đầu giờ chiều bà Hạnh tìm khắp nhà vẫn thấy Tám Mỹ mặt tái xanh còn hột máu. Vội đóng cửa rào, bà đạp xe đạp nhanh qua nhà chú Sáu :
      _ Chú Sáu ơi! Khổ quá, tui định đem cháo vô phòng con Tám đâu mất tiêu! Tui thấy mất bị đồ . Ông Chín về mà ổng tưởng tui làm gì nó chắc ổng giết tui!
      _ Thím đừng sợ! Hồi nãy xe ngựa chở con Tám ngang nè, nó tui với thím là nó Phú Quốc kiếm ba nó. Thím cứ về lo việc nhà, chút tui qua làm số má cho chú Chín!
      Ông Sáu Ảnh là em bà con với ông Chín nhưng cũng chẳng máu mủ ruột rà gì! Chẳng qua ông mang ơn Chín Ngọc từng cứu vợ con hồi trước nên qua phụ giúp tay. Chín Ngọc lang bạt hồi trẻ, gặp được Hai Trân rồi dắt nhau về đây xin miếng đất cất cái chòi thấp. Hồi ấy má Chín Ngọc rất hay mắng mỏ hai vợ chồng, lúc đó ông ta chỉ mím môi ôm vợ thèm . Sau này phất lên, khi những đứa con khác chia của xong chịu nuôi dưỡng bà má. Ông ta mang về nuôi nhưng từ đó chuỗi ngày đầy nước mắt của bà má mới bắt đầu. Bữa cơm dọn lên, chỉ cần bà nội của Tám Mỹ sểnh răng lời chọc ngoáy bà Hai Trân là y như rằng ông ta cầm nguyên tô canh úp thẳng vào đầu bà già. Có lúc ông ta đánh bà già chảy cả máu miệng, toàn là bà Hai la hét nhào vô chắn ngang ông ta mới bỏ . Sau này hai ông bà thôi nhau, ông lấy bà Hạnh về thôi rồi! ai dám can hết. Bà nội Tám Mỹ bị dằn vật đến ngày mất! Bà Hạnh nhớ ngày má chồng nắm tay bà thào:
      _ Con phải ráng ăn ở cho tốt! Nghiệp báo rành rành, hồi má ghét nó, cay nghiệt với nó giờ cũng chết vì tay nó. Thời sau này có cha làm con chịu đâu, ai làm nấy chịu thôi!
      Biết ông Chín chẳng thương gì mình nhưng vì hai con bà cũng nhịn. Sáu Lý lấy chồng chẳng mấy khi về, hai thằng kia tù, sống với con bé Tám Mỹ nhút nhát đầu hơn xưa nhiều lắm! Con Tám chỉ quanh quẩn từ sân vào bếp, nhiều, trả treo, dường như nó đắm vào thế giới riêng của nó! Có mấy mối tới hỏi cưới mà ông Chín lắc đầu mãi, ông bảo:
      _ Nó còn , khi nào kén rể tao bắt luôn. Ở nhà tao, tao cho con Tám rời khỏi tao!
      ...
      Tám Mỹ mở lon li _gô lấy gà ra ăn, nhìn sang cái bóng phất phơ bên cạnh:
      _ đừng có lột lột da nữa, tui sợ !
      _ Nhát cáy! ăn gà no rồi! Nghe , sau khi tàu cập cảng em đừng đến trại tập trung. Em về phía bên trái bờ biển chừng giờ đồng hồ là gặp cái chòi. Có hai ông bà già ở đó, cho họ ít tiền rồi ở tạm đó! Tối dắt em tìm xác!
      xong gió bạt khiến mặt mũi ta bạt ra xa, cắn cái đùi gà tự hỏi:
      _ Mà tên gì mới được chứ? lẽ tui kêu con ma ơi, con ma à sao?
      _ Hùng, tên là Hùng!
      Có tiếng đáp lại. Hôm nay nhiều người tàu lên đảo. nhóm người về phía trại tập trung chỉ riêng Tám Mỹ về hướng ngược lại. Nước biển liếm lên bờ cát, vỗ vào bàn chân mát rượi. Mấy hôm trước đến đây toàn ở trong trại, nào biết nơi này ngoài nhà tù còn có bờ biển đẹp như vậy! Nước biển xanh ngắt dưới ánh nắng chuyển màu ngọc lam, xa xa là những rặng dừa in bóng. Kia rồi! Con ma tuột da dối. Căn nhà lá nằm nép mình sau cồn cát, Tám Mỹ chỉ cần đưa hai trăm là hai ông bà gật đầu ngay. Họ nhường cho cái vạt tre, buổi chiều bà nấu sẵn nồi cơm, cá kho rồi dặn:
      _ Ông bà câu! Con khép cửa lại rồi ngủ! Sáng mai ông bà về!
      _ Dạ!
      Gió lùa qua kẽ hở bên vách mang hơi lạnh từ biển vào. Tám Mỹ thót lên võng nằm đu đưa đến khuya. Mắt vừa lim dim thấy gió mạnh tạt vào cửa tre khiến nó bật mở. Định bước xuống đóng cửa thấy ta đứng trước mặt:
      _ thôi em! Theo !
      _ Đợi...đợi tui cột cửa nhà!
      lắp bắp, hôm nay thấy ta hơn. Cái đầu đắp da lại liền lạc, tóc lởm chởm, có chỗ lòi cả mảng da đầu. Gương mặt cũng xấu trai lắm, khi nhếch cười còn khoe răng khểnh! lon ton chạy theo sau , chừng ngưng được tò mò liền hỏi:
      _ Đáng lẽ giết tui, tui phải ghét lắm! Nhưng tui lại cảm thấy ghét được!
      _ Ờ, em thương hả?
      _ phải! Ai thương ma bao giờ! Chỉ là tui cảm thấy hại tui!
      Tám Mỹ nhanh, nghe được điệu cười ma mãnh trong gió:
      _ Ha ha, làm sao hại em chứ! Em dễ thương quá mà!
      cứ theo vào sâu trong rừng, trời tối om om nhưng cái bóng ta cứ như có đom đóm sáng lập lòe. Có lúc cả hai im lặng, có lúc ta bảo:
      _ Có cành cây vắt ngang dưới chân, khéo té bưu đầu!
      _ ngó dưới đất nữa em, có phải ma đâu mà lướt khỏi mặt đất!
      Tám Mỹ cười rúc rích:
      _ lúc còn sống chắc vui tính lắm nhỉ?
      _ Ờ, cũng ba trợn lắm! Ka ka..
      _ Mà sao chết vậy?
      Câu hỏi của khiến cái bóng sựng lại, thắng kịp nên xuyên qua người ta. Quay lại thấy mặt ta lộ nét cổ quái, hai con mắt lồi ra:
      _ chết thê thảm lắm! Hai thằng Năm Sinh Bảy phải người tốt. Ở tù nhưng có tiền, tụi nó mua chuộc cai tù. Dần dà làm thủ lĩnh chuồng cọp. cũng là thằng tù! Nhưng tụi nó ngứa mắt . đêm ngủ cùng các đồng chí tụi nó nắm đầu lôi dậy. Chúng đèn cầy lên đầu , lấy dao gọt đầu lởm chởm. Chúng tra tấn... hai ba hôm sau chúng lột da sống ... nhằm để thị uy, răn đe tù nhân. Ha ha... xui cho tụi nó, bị giết ngay ngày xấu, tụi nó đào hố lấp vội nên càng khởi dậy tà ác! đau buốt, thống khổ tới chết nên ba ngày sau vong hồn trỗi dậy được. Lại nơi này là tử địa của tù nhân, mồ chôn tập thể cũng có. hút hết oán niệm trở nên mạnh mẽ... về bóp chết hai thằng đó cùng ba thằng nữa tham gia giết mình. Bọn cai sợ hãi nên lập tức đem vào rừng sâu chôn cất! Lại là tụi nó vượt ngục để thoái thác . Cho nên khi nghe em đến tìm mấy thằng cai mới định bắt em đến tra hỏi coi em biết gì ?
      Tám Mỹ rùng mình, sợ quá nên tiểu ướt cả quần! ngại quá ngồi thụp xuống, ta vẫn cười hỉ hả:
      _ Ôi con chi chi của ! Sợ đến vậy à? thôi em! Gần tới rồi!
      Mùi xác thối dần hơn, phải dùng hai tay áo bà ba buộc ngang mũi mới đỡ được mùi xộc vào mũi. Cái bọn vác xác chôn cũng ẩu tả! Chúng là vất năm cái xác dưới tán cây lớn, dòi bọ bò lúc nhúc kinh tởm. nhìn ra hai bởi hai cái nhẫn đeo ngón tay đầy giòi. Tám Mỹ ụa ói ngừng, mệt đến quên cả khóc! thất thần:
      _ Rồi làm sao lôi hai ổng về được?
      _ Rửa xác, lấy xương gói mang về!
      lại ói ra mật xanh, ta lại cười:
      _ Thôi về! Ngày mai em nhờ bà lão đến trại đưa tin cho ba em. Đêm mai em dắt ông ta đến đây. Mấy lão ác ôn như ông ta chẳng ngại làm mấy chuyện này đâu!
      ta lại dắt quay lại căn nhà lá, đường hỏi:
      _ Đêm mai lại dắt ba với tui chứ?
      _ , em tự dắt!
      _ Hic... hic... tui có biết đường đâu. Tối om, tui toàn theo !
      Mặt méo xệch, ta nhìn ra chiều khoái trá, cười đến lọt tròng mắt ra ngoài. chụp vội đoạn vừa gắn lên vừa cười kha khả:
      _ Hồi nãy nhân em để ý, gắn nửa cánh tay thúi vào lưng em. Em lắc lư thịt rớt lả tả đường! Mai em cứ theo mớ thịt thúi giòi đó mà quay lại! Ha ha...
      Last edited: 30/7/19
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Chap 5 : Ông Chín Ngọc.
      Ông Chín khá bất ngờ khi nhận tờ giấy có nét chữ con , ông đưa bà vợ trước coi rồi thầm :
      _ Tui chuyến! Bà cứ ở yên đây nhen! Ai có hỏi đại tui theo tàu câu chơi nhen!
      _ Tui theo được hả? Sao con gan vậy trời?
      Bà ôm đầu còn ông lại cười nhếch ra chiều tự hào:
      _ Vậy mới là con của Chín Ngọc và Hai Trân chớ! Bà ở lại , tui lo được. cả hai chúng sinh nghi.
      Ông rảo bước ra khỏi trại tập trung sau khi nhét tiền dặn tụi lính cắt người lo ăn uống cho bà. Bà đứng ban công nhìn dáng ông nhanh về phía cầu tàu. Mấy hôm nay ở trại tìm hai con bà ngủ phòng riêng, ông trải chiếu ngủ bên ngoài phòng. Mấy tên lính thấy ông có tiền xu nịnh bảo dọn cho ông phòng khác nhưng ông quát:
      _ Tao ở đâu là chuyện của tao! Tụi mày câm mẹ miệng lại!
      Ông cũng bảo lính tuần cần tuần gần phòng, muốn bà thức giấc. Song bà có ngủ được đêm nào đâu! Cứ đặt lưng ngủ là tiếng của con cứ nheo nhéo bên tai kêu phải tìm xác nó về. Bà hé cửa phòng thấy ông ngồi hút thuốc, nhác thấy bà nhìn liền :
      _ Bà ngủ ! Để tui lo.
      Những lúc như vậy bà chỉ thở dài, ông Chín thương bà sao bà biết! Nhưng bà buông xuống được, hình ảnh Cả và chị dâu chết ngay trước mắt mà người bắn là chồng bà! Cả ở trong khu, hôm đó về định vác bao gạo để chị dâu sắp sanh có cái mà ăn. Chẳng dè Chín Ngọc chỉ điểm, Cả vác bao gạo đè lên vai rút súng kịp. Chị dâu nhào ra đỡ cho chồng bị bắn chết, Cả thảy bao gạo xuống đỡ vợ cũng bị bắn. Lúc đó bà chạy đến la hét bảo muốn bắt mang nhà thương . Nhưng Chín Ngọc lạnh lùng nã hai phát cuối vào người Cả:
      _ Vợ con chết rồi, sống cũng còn ý nghĩa!
      Chín Ngọc thương bà, lo cho bà nhưng vì bà mà bỏ qua cho người nhà bà. Bà hận thể giết ông, phẫn uất bà còn định tự tử nhưng ông ghì sát mặt bà vào lòng, thâm trầm:
      _ Bà có thể thôi tui nhưng bà thể chết! Tui cho bà hay, bà mà tự tử là tui giết hết sắp rồi tui chết theo bà!
      _ Vậy tại sao ông giết chị tui? Tại sao?
      khóc tức tưởi, ông trả lời bà. Bà dẫn ba thằng con trai lớn , định bế theo Tám Mỹ ông dằn lại:
      _ Để nó lại cho tui nuôi!
      _ Nó nhất, ông để tui nuôi nó ! Sau này... ông cũng có vợ khác... Nó biết gì. Mẹ ghẻ con chồng... Tội lắm!
      như thế nhưng ông vẫn kiên quyết:
      _ Bà cứ để tui lo, nó mà thiệt thòi gì tui lấy đầu làm ghế cho bà ngồi! Tin tui !
      Ông Chín giữ đúng lời hứa, con Tám là đứa duy nhất được ngồi trong lòng khi ông làm việc. Nó luôn được ông chăm chút, có lúc bà ghé về thăm, bà vợ sau cũng :
      _ Chín thương con Tám Mỹ lắm! Má cái mặt con bé giống chị nên ảnh thương!
      ...
      Đêm khuya gió thổi hầy hậy, Tám Mỹ cùng ba lầm lũi soi đèn pin trong đêm. vai ông là hai thùng nước lớn. Tám Mỹ soi đường cho ba bước, phía trước cái bóng lập lòe. bĩu môi :
      _ Xí! Lừa người ta! Sao hôm nay bỏ tui mình ên ?
      _ Sợ em té lộn đầu! Cái chân ngắn tũn, té nhào cái là bẹp chả thấy đầu đít đâu hết!
      Tiếng lanh lảnh trong gió khiến mắc cỡ dậm giò. Ông Chín hỏi:
      _ Con làm gì đó?
      _ Dạ hong! Con ma dẫn đường chê con lùn!
      ngoáy mũi, ông Chín trầm ngâm lúc đoạn :
      _ Con với nó, Năm Sinh Bảy giết nó rồi bị nó giết. Mạng đền mạng rồi, sau khi ba với con rửa xác gom xương trở về nó cũng rời khỏi ! Đừng có theo con!
      _ Dạ!
      gật đầu nhìn về phía cái bóng nhún nhảy nơi gốc cây to. Ông Chín khịt mũi, đưa cho con dải dây dày:
      _ Bịt mũi vào! Hơi xác độc lắm con! Ở yên đây, soi đèn pin cho ba làm!
      Ông Chín nhanh chóng tháo rời từng bộ phận rửa trong nước, lớp thịt và váng mỡ, lớp giòi bọ nổi lềnh bềnh trong thùng nước! Tám Mỹ trông thấy ói ra mật xanh, con ma cười khoái trá:
      _ Thấy chưa? ba em làm rất tốt mà! Ông ta tà như thế! Sau lưng có bao vong oan theo mà làm gì ông ta được! Ha ha ... nhưng thời sắp hết rồi! Nhanh thôi!
      _ Hic... đồ con ma trù...
      Tám Mỹ rủa xả. Gần sáng ông Chín gói gọn hai bộ xương còn tươi vào túi vải. đất vương vãi bộ lòng, da thịt bầy nhầy. thấy mặt ba lộ chút cảm xúc nào hết!
      Ba vác hai túi trước, chỉ vào cái bóng dần mờ hơn:
      _ Ba tui xong việc rồi! đầu thai ! Đừng theo tui nữa!
      _ hay ở là quyền của !
      ta cười toét miệng rồi tan trong nắng sớm. gặp má dưới cầu tàu, cả nhà trở về.
      Má cứ ôm hai túi vải dày mím chặt môi nhưng nước mắt cứ tuôn ngừng. Tám Mỹ ôm má, nghĩ hai làm ác chi mà cao to lực lưỡng, về chỉ còn hai túi vải mà thôi!
      Ba chôn hai trong đất nhà cũng làm ma chay gì cả. Dì Hạnh nấu cháo cúng ông quát:
      _ cúng kiến chi hết! Bỏ đói tụi nó, sống đàng hoàng sung sướng chịu! Cậy tiền, cậy thế giết người! Cho đói nhăn răng !
      Những lúc như vậy vẫn nghe dì Hạnh lén ba:
      _ Ông cũng cậy tiền, cậy thế giết người đó! Trời cũng trả báo ông cho mà coi!
      Bẵng hai năm cả nhà nguôi ngoai, Tám Mỹ năm nay tròn mười bảy tuổi. quen bà con bên dòng họ nhà dượng Bảy Thịnh! Ba cũng chẳng cấm đoán, chỉ là cầu bắt rể. Hai bên ấn định ngày làm lễ ăn hỏi. Đêm tháng bảy, ba ngồi với má và dượng Bảy Thịnh uống trà trước sân. Má mang tiền của nhà trai xuống đưa ba mua heo mần đám hỏi, ba xua tay:
      _ Thôi ông bà giữ đó, tui lo được! Để dành cho tiền vợ chồng con Tám làm vốn mần ăn!
      _ Dạ phải!
      So với ba dượng Bảy Thịnh _chồng sau của má hiền khô! Dượng có con nên khi gá nghĩa với má dượng thương luôn mấy . Hai No, Ba Đủ, Tư Nên thương dượng còn hơn ba ruột vì dượng hiền.
      Ba vấn thuốc rê đốt lên, rít hơi dài:
      _ Tui cho con Tám hai miếng đất bên cạnh! Cưới xong tui cất cho căn nhà, cho ra riêng! Tui chỉ cần ngày ngày thấy con , phòng hờ con tui bị ăn hiếp! Nên ông bà với nhà thằng chồng con Tám, đừng lo ở rể là chó chui gầm chạn!
      Tám Mỹ ngủ mơ mơ màng nghe nhiều tiếng súng nổ liên tiếp. nghe tiếng ba hét lên:
      _ Việt Cộng về! Hạnh dắt hai con và Tám Mỹ xuống hầm trú, mau!
      hoảng hồn ngồi bật dậy như lò xo, nắm tay hai đứa em lôi xuống căn hầm trong buồng. Dì Hạnh cũng xuống ngay sau đó! lo cho ba nên nắm chặt tay dì Hạnh:
      _ Dì giữ hai em, con lên đó!
      _ được, ba con có súng! Lên đó lỡ có bắn nhau , đạn lạc là chết!
      Dì Hạng lo lắng nhưng kiên quyết:
      _ Sống chết có số rồi dì! Nếu con và ba có gì dì đợi yên rồi lên. Tiền giấy của nhà mình con cuộn tròn đút ống tre giàn bếp! Dì rút xuống rồi dắt hai em về ngoại! Đừng lo!
      xoa đầu hai đứa em chừng chín mười tuổi rồi bước lên! Phủ chiếu che nấp hầm, Tám Mỹ rút cây mác dài vách bếp.
      Bên ngoài rất nhiều ánh lửa vun vút, lòn cửa sau nhìn ra sân thấy ba và chú Sáu Ảnh bị thương. Nước mắt chảy dài, gương mặt ba vẫn lạnh lùng như vậy! Đương lúc đó nghe tiếng lanh lảnh mà hai năm qua xuất :
      _ Em ! lại về tìm em!
      _ Quỷ tha ma bắt! mò về từ chỗ nào, lúc dầu sôi lửa bỏng! Ba tui ...chú Sáu nữa...hu hu...
      bưng mặt khóc, ta chợt nghiêm giọng:
      _ Sáu Ảnh có thể thoát nạn nhưng Chín Ngọc phải chết hôm nay rồi!
      _ ! Tui ra đánh lạc hướng tụi nó cho ba tui chạy!
      quệt nước mắt chạy ra trước sân, hét:
      _ Ba ơi chạy !
      thấy ánh lửa sáng hướng về phía mình, vội quay đầu chạy về phía hàng rào dâm bụt! Có loạt đạn nổ nhưng chỉ viên trúng vào lưng . Tám Mỹ nghe thốn rồi toàn thân như tê liệt. ngóc đầu nhìn kẻ bước ra từ hàng ngũ nổ súng.... Là chồng sắp cưới của ! về phía , bế lên :
      _ theo đồng chí về diệt Việt gian, em có liên quan! đưa em nhà thương!
      _ ! thả tui xuống! Hôm nay dù chết ở đây tui cũng theo ! Đồ khốn!
      thét, dùng hết sức thoát khỏi vòng tay ta. nhớ ta mình làm cảnh sát kiểng cho quân đội, ta lừa cả ba! nghiến răng :
      _ Đồ khốn, ăn cơm quốc gia thờ ma cộng sản!
      _ Nghe ! Ba em làm ác cả đời! giải phóng thôi em! còn áp bức nữa! Tự do !
      ta ôm vào lòng, mê man ...
      Xác ông Chín Ngọc bị treo trước cửa nhà mãi đến tận trưa hôm sau chính quyền mới hay. Ông Sáu Ảnh thoát chết do lúc đó ông Chín bảo:
      _ Nó giết con tao rồi! Tao sống mái với nó! Mày bò vào nhà, xuống hầm ! Mày còn mẹ già con dại, mày phải sống!
      Ông Chín lao ra nhắm thẳng đầu thằng rể tương lai mà bắn. Ông ngã xuống thằng rể cũng tắt thở!
      Tám Mỹ tỉnh dậy trong nhà thương, má rửa vết thương lưng . ngóc đầu lên nhìn thấy con ma lột da đầu ngồi tréo nguẩy giường đối diện. nhìn lúc rồi chép miệng:
      _ Sống rồi! Sống rồi!
      _ Chết tiệt! sao cứ vẩn vơ bên cạnh tui vậy? Sao cho tui chết luôn ?
      nhíu mày vì đau, cảm giác bị phản bội chiếm lấy trái tim . Ba chết rồi! Ba ở ác với nhiều người nhưng ba thương nhất! Bây giờ ba chết rồi!
      Cái bóng tiến đến bên cạnh , giơ ngón tay trong suốt lên chạm vào gò má ướt:
      _ Em chưa tới số mà chết chóc gì? Em thấy ? Thằng đó theo con đường đúng, theo chính nghĩa nhưng nó lừa em. bẻ đường đạn của ông Chín Ngọc ghim vào đầu nó coi như xả giận cho em. Ba em rồi! Em hãy dũng cảm mà sống tiếp!
      ....
      Về sau này người ta biết Tám Mỹ lấy ai nữa, lủi thủi lo nhang khói cho ba. chia nửa tài sản của ba cho dì Hạnh lo cho các em, nghe đâu dì cũng tái giá rồi! Có người thấy vừa quét sân vừa chuyện mình, có khi thấy dọn cơm ăn mình nhưng có thêm chén cơm, đôi đũa bàn. khép kín với xóm làng, bỏ ngoài tai tất cả! Số tiền ba gửi nhà băng và tài sản ăn cả đời cũng hết!
      Tám Mỹ rót trà, bày bánh ít ra sân. lúc cái bóng quen thuộc tiến đến ngồi đối diện:
      _ Em ! Đợi à?
      _ Tui còn có ai để chuyện đâu!
      ta giũ tay áo cười vui vẻ:
      _ Em xem, bộ đồ em đốt cho đẹp!
      _ thích được rồi!
      mỉm cười, quay mấy vòng đến khi bay hơn mái nhà ngừng lại:
      _ Em à! Hay lấy chồng ?
      _ Tui thích!
      phóng vèo xuống ịn mặt vào mặt cười ranh mãnh:
      _ thích là được rồi! Lấy chồng nhé!
      _ Đồ thần kinh! kiu tui lấy ai?
      giơ tay véo cái má phúng phính cười vang:
      _ Rồi nhân duyên lại đến thôi! Ha ha... thương em nhưng cưới em được... gả em cho cháu gọi bằng cậu nhen! làm chồng em được làm...cậu chồng em nhen!
      ....
      Vài năm sau Tám Mỹ lấy chồng , khi cùng mẹ chồng xem hình gia đình thấy người đứng cạnh mẹ. Mẹ chồng đon đả:
      _ Đây là cậu Hùng, em trai mẹ ! Ở tù rồi chết mất xác. Cậu vui tính lắm!
      nhướng chân mày nhìn cái bóng gắn tròng mắt vào hốc mắt sau lưng mẹ chồng, nhoẻn cười:
      _ Vui lắm hả mẹ?
      _ Vui lắm!
      Buổi tối khi ngủ thấy ta vẽ nghệch ngoạc lên bụng mình. chun mũi:
      _ lại giở trò gì?
      _ làm gì đâu! hết hạn rồi, phải nhưng lại muốn xa em... Hay làm con em nhé? theo chăm sóc em ! Khi nào em leo lên bàn thờ ngồi !
      ........ Kết!....
      Jasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      NHỮNG CÂU CHUYỆN NGOẠI RU TÔI!
      Phần : Nàng dâu họ Khiếu!
      Chap 1: Rước dâu!
      Thôn Thượng sáng nay nhộn nhịp hơn hẳn mọi ngày bởi nhà họ Khiếu cưới vợ cho cậu con trai thứ. Khiếu Thừa Tự Tây du học về, cả học thức lẫn dung mạo đều xuất chúng. Học theo lối Tây nên cậu chọn vợ cũng hỏi ý cha mẹ. cùng cậu nên duyên là thiếu phụ góa chồng, có cậu con trai ba tuổi. Khi cậu dẫn về ra mắt bà Khiếu lo ngại thanh danh gia đình còn ông Khiếu cương quyết phản đối. Thừa Tự quắc đôi mắt to dài nhìn cha:
      _ Con cưới Khổng Oanh vì ấy tốt, quá khứ... cả nhà cần quan tâm!
      _ Mặt mũi dòng họ bị mày bôi tro trét trấu rồi con ạ! Bộ hết con đời rồi sao trai tân lấy nạ dòng?
      Ông Khiếu to tiếng, Thừa Tự cũng chẳng nhún nhường:
      _ Cha mẹ chịu con vẫn cưới. ấy có thai với con. Cha dạy con làm người chân chính, con phải có trách nhiệm!
      Trước cương quyết của con trai ông Khiếu đành phải nhún nhường nhưng ông ra điều kiện: Khổng Oanh chỉ trở thành vợ chính thất nếu sinh con trai, còn con chỉ là vợ bé. Thừa Tự cười khẽ :
      _ Nếu ấy là vợ lẽ cả đời này con lấy ai nữa. ấy vẫn là duy nhất!
      Đám cưới nhà giàu nên mâm cỗ linh đình, sau đãi cỗ bà Khiếu kéo dâu mới ra sau bếp chỉ :
      _ Con thay đồ rửa dọn phụ cỗ bàn, xong rồi nghỉ nhé!
      Khổng Oanh vui vẻ gật đầu, với Thừa Tự như mùa xuân thứ hai. Dù có chịu chút uất ức cũng đáng! Cỗ bàn trăm mâm ( mâm vùng này là 5 người) bày la liệt chén bát . Ông Khiếu cho người làm nghỉ, ông chống cây ba ton nghiêm giọng:
      _ Con hãy chứng tỏ mình là nàng dâu đảm!
      Thừa Tự đưa ông ngoại về nhà ở làng bên, lúc về trời rất khuya. Cậu lái chiếc xe hơi đời mới nhất thời bấy giờ mà cha bỏ ra mấy chục ngàn để mua cho thắng gấp. Phía trước xe là dáng người đổ ập xuống. Cậu vội xuống xe, !
      Lay mãi vẫn thấy tỉnh, cậu đành bế lên xe đặt ở băng sau chạy thẳng lên nhà thương huyện. Kỳ lạ! Gần đến nơi cậu nhìn qua kính chiếu hậu thấy băng sau trống lốc. Giống như chưa từng có ai nằm đó! Quái gở! Thừa Tự nhớ chưa từng dừng xe, lẽ ngay ngày cưới gặp ma???
      Thừa Tự nhìn đồng hồ hơn hai giờ sáng, vẫn có tiếng lách cách sau bếp. Cậu bước ra sau thấy vợ mình úp chén bát lên nia hỏi:
      _ Sao chỉ có mình em ?
      _ Dạ em gần xong rồi! nghỉ thôi !
      đẩy lưng chồng về phòng, vừa đặt lưng xuống là ngủ ngay. Thừa Tự kéo chăn đắp cho vợ, tay mân mê đôi tay trắng bạch, lột cả da vì ngâm nước lâu. Cậu biết cha mẹ cố tình làm vậy, nếu như cậu bênh vực vợ Khổng Oanh càng được lòng ông bà. Cậu nhóc Thế Hiếu được bà ngoại nuôi dưỡng, cha mẹ chỉ cho phép tháng về thăm con lần.
      Hôn khẽ vầng trán , cậu âu yếm:
      _ Ráng lên vợ ơi, vì !
      Bà Khiếu ghét bỏ gì con dâu nhưng rất sợ ông Khiếu. Ông ấy theo lệ xưa là chồng chết phải ở vậy thờ chồng. Theo ý ông Khổng Oanh đam mê nhục dục, đoan chính. Đến sau khi sinh ông người, bảo Thừa Tự:
      _ Con lo mà cưới thêm vợ để hương hỏa sau này!
      _ Sau này Khổng Oanh lại sinh tiếp nữa, lo gì có con trai!
      Thừa Tự mải mê nhìn đứa bé mới sinh chú ý đến cặp mắt của cha thâm sâu khó lường!
      Mấy tháng sau chính với Thừa Tự:
      _ Bác sĩ em sinh được nữa. Hay cưới vợ nữa !
      _ Để sau rồi tính!
      Thừa Tự lại ôm con đu đưa , trong lòng có chút nghi hoặc. Lý do Khổng Oanh sinh được nữa bình thường chút nào! Đợi đến khi vợ ẵm con vào phòng cậu xuống nhà sau ngoắc con Hiền nấu bếp:
      _ Hiền, lại cậu nhờ !
      _ Dạ!
      Con Hiền lớn lên từ với cậu, luôn nghe lời. Nhờ nó hốt lại vụn thuốc bổ sắc cho vợ mình, cậu ra khỏi nhà sau khi dặn nó im lặng. Thầy thuốc ngửi bã thuốc, lắc đầu:
      _ Trong này có quá nhiều hồng hoa, chả trách vợ cậu sinh được nữa!
      _ Có cách nào thầy?
      Thừa Tự sa sầm mặt, tự cảm thấy chua xót cho vợ mình. Chỉ vì làm vợ cậu mà lâm vào cảnh như vậy...
      Khổng Oanh ngạc nhiên khi chồng bảo:
      _ Em đừng uống thuốc bổ nữa! Nó hợp với em! Mai em ẵm Thừa Yên về bà ngoại chơi cùng Thế Hiếu vài hôm !
      _ Phải xin phép cha mẹ nữa!
      giọng, cậu gọi :
      _ Hiền à, thu xếp đồ rồi đưa mợ về bên ngoại. Chỗ cha mẹ để lo!
      Ông Khiếu sa sầm mặt khi Thừa Tự đổ vụn thuốc đầy bàn:
      _ Con nghĩ cha mẹ vì thích Khổng Oanh mà làm ra việc này! Nhưng con cha hay, dù thế nào con cũng cưới thêm nào nữa!
      _ Thằng bất hiếu! Mày muốn họ Khiếu tuyệt tự hả?
      Ông Khiếu vỗ bàn tức giận, Thừa Tự thêm bỏ ra ngoài trấn uống rượu đến say khướt! Cậu lái xe lạng qua lạng lại đường làng, miệng lải nhải:
      _ Họ Khiếu có con trai là tại cha! Tại cha hết! Con cưới vợ nữa đâu!
      Két! Chiếc xe thắng gấp quay vòng tròn sa bánh xuống ruộng, đầu Thừa Tự đập vào vô lăng tứa máu. Quá say cậu thể mở cửa ra ngoài, mơ màng nhìn ra cửa kiếng thấy mặc bộ đồ đỏ quạch bước đến. ta chỉ nắm đuôi xe kéo là cả chiếc xe lên đường làng. Cậu lại thấy ta chui vào xe ngồi bên cạnh, đẩy cậu qua ghế phụ thào:
      _ Em đưa về nhà! Khiếu Thừa Tự, em nhắm trúng rồi!
      BettyJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :