Tuyển tập truyện ma có thật Vn._ Lữ Vũ Uyên.

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      Bướm ma
      Tác giả: Lữ Vũ Uyên
      Tuyển tập truyện ma có từ lời kể của những người trong cuộc.
      Tác giả là người Việt Nam, truyện này là truyện sáng tác chứ phải truyện edit hay dịch nên vui lòng hỏi convert nha
      Truyện đọc lúc nửa đêm.
      PHẦN 1
      MA GƯƠNG!
      Chuyện kể năm 2014 ở công ty dệt trong thành phố H.Công ty này khá lâu đời với nhiều máy móc cũ kỹ, mỗi lần nó vận hành đều vang lên những tiếng kin kít nghe rợn tóc gáy.Bánh bao vừa được luân chuyển công tác từ làm ngày sang làm hai ca. Công việc của là kiểm tra chất lượng hàng hóa được dệt nhuộm. ca làm việc của gồm bảy người: trưởng ca, đốt lò nhuộm, kcs ( là ) và bốn người vận hành máy.Duy chỉ mình là con trong tập thể này!
      Hoa lạc giữa rừng gươm nên được mấy chăm chút.Làm đêm nào sữa, nào trà, quà bánh đủ đầy...duy có việc giải quyết nỗi buồn là ai cùng được!!! Nhà tắm nữ cách xa khu vực làm việc và vì rất nhát gan nên bao giờ Bánh bao cũng ráng chạy trước 12 h đêm! Câu đêm có ngày gặp ma là có ! đêm trăng sáng xui khiến thế nào mà lò dò vào nhà tắm nữa mình.Cái gương mà bình thường dù ban ngày cũng cho phép mình nhìn vào ( vì rất sợ lên cái gì đó trong gương!) bất giác lại nhìn thẳng vào đó như bị thôi miên!Trong gương là người khoác miếng vải màu cháo lòng, mắt đen và môi đỏ nhưng gương mặt mờ mịt.Bánh bao theo phản xạ quay ra phía sau mình kiểm tra có ai! Xoay lại nhìn trong gương úi cha, nó vẫn đứng sừng sững! run rẩy,muốn hét cũng ra tiếng, bàn chân thụt lùi đoạn đâm đầu bỏ chạy với vận tốc của gió.Đâm sầm vào trưởng ca Tử Phi, ấy trông gương mặt tái xanh vội ôm đầu :
      _ Em sao thế?
      _ K..k...sao!
      Bánh bao ngồi ngây ra như mất hồn khiến các phải làm thế chỗ cho đến trời sáng.Vừa nghe tiếng chuông reng báo hết giờ làm là Bánh bao kéo Tử Phi vào góc, thào kể lại việc tối qua. chăm chú lắng nghe và tỏ vẻ gì ngạc nhiên lắm, chỉ xoa đầu :
      _ Em mệt nên mơ màng thôi, về ngủ ! gỡ gương đem cất, như thế em lo lắng nữa!
      Đêm sau đúng là Tử Phi gỡ gương đem cất, Bánh bao thở phào nhưng vẫn bán tín bán nghi. lẽ nào mình nảy sinh ảo giác được! Tử Phi điềm đạm mang đến ly trà sen pha đường:
      _ sao rồi, có đây,yên tâm!
      " Con mẹ nó, theo tôi vào nhà tắm được đâu mà có đây, yên tâm?!!"_ rủa thầm trong bụng nhưng mùi trà thơm lựng cưỡng được đành uống ực cho hết ly...
      Cả tháng sau Bánh bao coi như quên cố cũ, vui vẻ hát véo von dù đồng hồ điểm gần đến 12h đêm! Ngó ra cửa sổ thấy Tử Phi ăn mì gói ngon lành, còn lớn tiếng trêu:
      _ Ý ngồi ăn mình, tí có con ma ra ngồi kế bên đấm bóp!
      Định là thợ đốt lò cho máy nhuộm cười hồ hởi:
      _ Nay biết dọa ma luôn ta ? đời làm gì có, ngon ra cho coi !
      Tử Phi xì xụp húp nước mì chợt quay đầu nhìn, tia mắt bảy tám phần là lo ngại:
      _ Đốt lò cha nội, tuột độ vải ăn màu là bị khỏ đầu!
      3 h sáng cúp điện! Trong ca làm được bỏ về nên mạnh đứa nào đứa nấy ôm bọc vải màn kiếm chỗ ngủ đợi trời sáng.Các ông tụm lại với nhau mở điện thoại chơi game, coi phim xxx gì đó!!! Bánh bao ôm mảnh vải màn lớn ngồi tần ngần trước lò hơi_ nơi vẫn có ánh lửa sáng lập lòe! Ngủ ở đâu bây giờ? Nằm gần các ông ấy được, chui rúc chỗ lỡ gặp ma ai cứu?... Trong lúc miệng sắp méo xệch Tử Phi ra đến. biết lôi ở đâu được hai cái võng, lẳng lặng cột lên những cột trụ gần lò.Vỗ cái đầu tóc xoăn của , bảo:
      _ Ngủ , có trông chừng!
      ... lúc lâu sau Bánh bao vẫn ngủ được, bật đầu dậy nhìn sang cái võng của Tử Phi.Nó nhúc nhích kiểu như có người xoay người qua lại.Có tiếng ho khàn, vội cất tiếng:
      _ bị sao thế?
      " Chắc sặc khói!" _ nghe tiếng trả lời mình hỏi nữa, tự dỗ giấc ngủ!
      ... Tối hôm sau, mang vào gói trà Sen Hà Nội , đắc ý:
      _ Hàng tốt đấy nha! Mà Phi tối qua ho , sao bị sặc khói mà em hong bị vậy?
      _ sặc khói bao giờ? định thức mà ngó sang vẫn thấy em chịu ngủ,mệt quá ngủ lun!_ Tử Phi trả lời tỉnh bơ, thêm Định bồi thêm:
      _ Ờ! ra tản bớt củi thấy thằng Phi nó ngáy, em bấm bấm điện thoại chơi trò kim cương mà!
      Lần này đến Bánh bao gãi đầu, cảm giác rờn rợn lại đến!
      Bẵng vài tuần trong đêm Định tự nhiên chạy từ trong phòng thay đồ ra la oai oái:
      _ Phi,Phi ! Hình như có trộm, nãy thay đồ thấy bóng người phớt ngang!
      _ Thấy ở đâu ? _ Tử Phi hút thuốc lúc nghỉ giữa ca liền đứng bật dậy, vớ đèn pin và ống tuýp dài bước về phía xưởng phía tây. Định lau mồ hôi:
      _ Trong gương!
      Bánh bao ngước lên nhìn đồng hồ, hơn 12 h đêm ! Tử Phi lúc trở về nhìn chòng chọc vào Định:
      _ Tui nhớ gỡ cái gương đem cất vào kho hóa chất, sao hôm nay nó nằm trong tủ để đồ của ?
      _ Bữa ngang kho tình cờ nhìn vào thấy nó đẹp, bỏ phí nên đem dựa trong hộc tủ, chải đầu ấy mà!
      Vừa nghe đến cái gương huyền thoại ấy gương mặt bèng bẹt chỉ có hai hốc mắt đen thui và cái mỏ đỏ lại như ịn ngay trước mặt.Bánh bao nhìn hai đầu mày chau lại của Tử Phi, thầm chắc chắn là những gì hôm trước mình thấy phải là thần hồn nát thần tính. im lặng cả mấy ngày đợi xem có tiết lộ gì nhưng cái miệng của Tử Phi kín như hũ nút! Định là người đạo Thiên Chúa, vốn tin những chuyện ma quỷ nhưng Bánh bao nhận ra càng về sau hành động của ta càng kỳ quặc!
      Mùng 2 tháng 7 lịch, buổi chiều vào ca cẩn thận mua ít giấy tiền vàng bạc, miếng heo quay, cháo trắng bỏ trong hộp nhựa và muối , gạo, đường. và Tử Phi với nhau là để tối chút mang ra sân cúng. Bánh bao nghĩ trần sao vậy, năm có tháng ..chắc họ cũng đói lòng! Mới hơn 7 giờ tối, Định đốt lò chợt đứng bật dậy đến trước mặt Tử Phi bảo:
      _ Sao cúng ?
      _ Ờ! Tối cúng, giờ còn sớm bảo vệ thấy đốt nhang bị la bây giờ! _ Tử Phi tay kéo chồng màn cao ngất miệng trả lời người đốt lò.Bánh bao ngạc nhiên sao cái ông này nay biết nhắc cúng ta? Chẳng ngờ Định nhanh đến chỗ để xe_ nơi treo đồ cúng _ xách tất cả đến để bàn kiểm hàng của :
      _ Cúng !
      _ Ể! Hay Định ăn cơm chiều mà làm? _ dù khá thắc mắc nhưng vẫn ôm đồ ra sân bày cúng! Nhang tàn nhét heo quay bánh mì đưa cho Định:
      _ Nè, ăn trước !
      _ No rồi!_ chẳng ngó tới ổ bánh mì luôn, ra cặm cụi đốt lò. kể lại cho Tử Phi nghe, đoạn :
      _ Em vẫn có cảm giác là giấu em việc gì đó!
      Tử Phi làm ở đây bảy tám năm, cũng vậy nhưng ngày trước làm bên khâu hành chánh nên cũng biết gì cả! trầm lặng:
      _ có giấu gì đâu, thôi đừng có nghĩ linh tinh mà!
      Đời mà cái gì càng tò mò càng muốn tìm hiểu. Sáng ra ca xong lượn vòng rồi lại chạy vào công ty.Lấy cớ ghi sai số hàng ca đêm, Bánh bao vào kho lớn rồi băng qua kho hóa chất! Đúng là Tử Phi giấu cái gương ở đây! ấy còn cẩn thận quấn mấy lớp vải màn, kéo cả mấy cái ghế che lại.Ban đêm nhát bao nhiêu khi có ánh mặt trời Bánh bao gan lạ.Rinh nguyên cái gương mang ra phòng bảo vệ, thẽ thọt:
      _ Chú Bình, Phi kiu con mang cái gương này qua xưởng 2!
      _ Ờ, ký vào đây!_ Chú bảo vệ chỉ quyển sổ cho ký tên xuất đồ, để lên xe chở thẳng đến nhà ông Tám.Ông là thầy coi phong thủy xây cất cũng là em trai của ông nội . Bánh bao mở hết lớp vải màn lộ ra mặt gương sáng dù viền đồng của gương xỉn đen.Ông Tám nhấc gương ngó chút, hỏi:
      _ Con lấy nó ở đâu?
      _ Trong công ty đó ông Tám! kia soi nó xong thấy kỳ quặc lắm!_ Ông thở dài , lấy bột chu sa trong cái hộp pha rượu thành hỗn hợp nhão đoạn quệt dấu thập lên góc gương, dặn:
      _ Con đem trả nó về chỗ cũ ! Ngày cuối cùng của tháng này đúng chính ngọ ( 12 h trưa) bày mâm gà, cháo, giấy tiền, hoa quả vái tiễn . Con hãy , người cần đợi quay về nữa! Đốt giấy tiền xong bọc lại rồi đập vỡ , nhớ chưa?
      Bánh bao nghe ù cả tai, vâng dạ nghe lời ông Tám dù dám hỏi lý do ông dạy như vậy.Tối đó máy nhuộm bị hư chạy được, cả bọn coi như ngồi chơi từ tối đến sáng! Hơn 10 h Tử Phi bảo:
      _ Định, Nguyện, Bảo, Phương ngủ 4 tiếng ! 2 h dậy cho tụi này ngủ!
      Còn lại , Tử Phi và Khả ngồi uống trà, lúc Khả ôm điện thoại nằm xoài ra góc bệ chất hàng . thỏ thẻ kể cho Tử Phi nghe những gì được dạy, nghiêm túc lắng nghe rồi gật gù:
      _ Thế cũng tốt! Em đấy, sau này đừng tự tiện cho mang đồ công ty ra ngoài đấy! Biết chưa?
      _ Nghe rồi mà!_ cười ra chiều hối lỗi, kỳ thực muốn hỏi xem Tử Phi có biết gì ! châm thêm nước nóng vào bình trà :
      _ Hồi trước lúc nhà tắm nam còn ở cạnh nhà tắm nữ, tụi sau khi xuống vải nực là tắm.Đêm hay ngày cũng tắm! Có đêm có nghe tiếng chuyện râm ran dù biết gì. nghĩ là kế vách là công ty may nên chắc người ta làm đêm.Có ngày ăn sáng, uống cà phê gặp bảo vệ công ty.Hỏi ông ấy ông ấy bảo công ty ai làm đêm cả!
      _ Ý, vậy có nghĩa là ?
      _ Nghĩa là những gì tụi thỉnh thoảng nghe phải người ! Sau đó hỏi lại trong ca có người nghe, có người !_ Tử Phi bật điếu thuốc rít hơi dài , đôi mắt hai mí nheo lại như hình dấu ngã ra chiều mông lung lắm.Bánh bao hỏi :
      _ Sau đó sao?
      _ có sau đó! Rồi nhà tắm nam bị đập làm kho hóa chất, chỉ còn nhà tắm nữ thôi! Mà do bên này độc hại nên toàn nam, bên nữ chỉ để ban ngày mấy làm bên kho à! Chỉ vì giám đốc mới lên bắt kcs theo kiểm ban đêm nên nhà tắm nữ mới bật đèn ban đêm đó!
      vừa định hỏi biết gì về cái gương bị bóp má hăm he:
      _ Em đó! Đừng có tài lanh tìm cái này cái nọ !
      _ Hứ! thoi! _ Xoa má, nguýt dài rồi te rẹt về phía sau dàn máy nhuộm. Cắm cọng dây sạc điện thoại, lẩm bẩm:
      _ ràng là muốn mình biết mà!
      2 h đêm bốn tên kia bò dậy cho ba đứa này ngủ! Tử Phi lại dăng hai cái võng như hôm trước còn khuyến mãi thêm cho cái gối kê đầu:
      _ Ngủ dùm tui , chị hai!
      _ Hứ!
      Đêm đó Bánh bao chìm vào giấc ngủ rất nhanh, mơ thấy mình vào xưởng nhuộm, thấy mình đứng trước gương chải đầu nhưng khi mái tóc được rẽ ngôi gương mặt nhòe nhoẹt đó lại ra...
      _ Á ! _ Bánh bao giật mình dậy, co người rớt cái bịch xuống sàn, tỉnh cả ngủ.Tử Phi phóng như bay đến, lấy tay áo khoác lau mồ hôi trán :
      _ Em có sao ?
      _Anh à, em lại thấy đó! Sợ quá à! _ Tử Phi cúi người bế đến bàn gỗ cạnh lò. nhàng đặt xuống ghế dài, vắt khăn đưa:
      _ Em lau ! pha cho em ly trà đường nha.
      Thằng Phương lơn tơn ra nghe lại giấc mơ chép miệng:
      _ Hôm bữa mà Định có trộm đó, em có lại với Hồng thủ kho nghe. Hồng hồi gần hai mươi năm trước có làm bên nhuộm nè.Hôm đó kéo vải vô máy bị trợt chân rơi xuống hồ nước nhuộm, rồi dây điện bị đứt rớt vô nước! Lúc lôi được ấy lên chết rồi, người quấn mấy lớp vải mộc!
      _ Vải mộc màu gì mạy?_ Bánh bao hỏi , nó chúi mũi vào màn hình điện thoại trả lời:
      _ Màu trắng ngà, ầy, như màu cháo lòng á!
      Thấy Tử Phi cầm ly trà đến nên khép miệng ngay, đẩy thằng Phương:
      _ Thui chơi game tiếp !
      ... Gần đến cuối tháng 7, Bánh bao chọn buổi sáng cuối tuần mua ít bánh đến nhà Hồng chơi. đon đả mời sấu ngâm đường_ đặc sản Hà Nội quê :
      _ Hôm nay sao đến đây thế này? Dùng cháu!
      _ Hồng ơi, cho con hỏi cái bị điện giật mất hồi xưa có chồng con gì ? Năn nỉ con nghe với! _ Bánh bao khẩn khoản, Hồng thoáng ngần ngừ rồi trả lời:
      _ Lúc đó ấy có ông người , nghe là cuối năm cưới nhưg sau đó mất! Sau đó mấy tháng nghe ông í lấy vợ !
      _ Tội quá nhỉ! Con cám ơn !
      Ngày cuối cùng của tháng 7, rất may là rơi vào ngày chủ nhật! và Tử Phi bày biện mọi thứ như ông Tám dặn, nhang khói đầy đủ và nhờ giám đốc Hiệp _ người làm giám đốc phân xưởng từ hai chục năm trước _ đến thắp nhang :
      _ Hân à, chú biết là phải con ở trong gương hay .Nếu đúng là con con, đừng đợi nữa! Người ta lấy vợ từ lâu, con con !
      Bánh bao thấy đôi mắt già nua của bác Hiệp hoen đỏ ! Tử Phi sau đó đập nát tấm gương ...
      *** tên nhân vật được thay đổi.
      *** Tác giả lẫn những những trong cuộc biết là Hân ấy siêu thoát hay chưa nhưng năm 2017 khi Bánh bao cùng Tử Phi về thăm bác Hiệp ; bác ấy sau khi hàn huyên :
      _ Tụi mày biết , cái thằng hồi đó quen Hân mất rồi! Nghe là lúc hồi quang phản chiếu có thào với vợ:" Hân đến đón rồi!"...
      levuongChris thích bài này.

    2. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      KHO 08!
      Những mẩu chuyện về cái kho cũ chứa đồ này liền lạc.Vì là câu chuyện nên đôi khi chỉ có bắt đầu, có kết thúc hoặc có kết thúc mà biết lý do. Tác giả kể lại, lý giải theo góc nhìn của mình nên người đọc đừng thắc mắc sao con ma lại hù người đó, sao lại đè người đó v.v.. ( vì chỉ có chính chủ mới trả lời được ạ!)
      Mẩu chuyện 1: Vòi nước tự động chảy!
      Kho 08 là ngôi nhà lớn có hai tầng được xây từ thời ông Ngô Đình Diệm sau này giải phóng được nhà nước tiếp quản, giao cho công ty dệt quản lý.Nằm trong khu hẻm đông dân nhưng cổng kho gỉ sét luôn đóng kín.Công ty trưng dụng nó để làm kho chứa vải ở hai tầng và nửa sàn phía sau.Sàn phía trước là gian phòng trống có toa lét phía trong, chung quanh ốp gỗ vân đỏ! Nhìn chung trong cái kho này chỗ đắt giá nhất là cái phòng này vì nó luôn được bảo vệ vào dọn dẹp, lau chùi mỗi ngày.
      2010, công ty muốn thay đổi phương thức làm việc nên phân chia 2 nhóm qua kho 08 để phân loại hàng dệt.Mỗi nhóm gồm 6 người gọi tắt là nhóm của Ánh Diệp và nhóm của Thu Linh ! Tôi nằm trong nhóm của Ánh Diệp và mỗi tuần có mặt ở kho 08 ba ngày. Ấn tượng đầu tiên khi chúng tôi qua đến kho là nó quá cũ kỹ ( trừ căn phòng kiểm hàng), số chỗ trần phòng rơi lổ chỗ, số chỗ tần hai còn bị ngập nước.Mùi ẩm mốc thi thoảng vẫn gợn lên, chúng tôi hay ca cẩm là các bác lãnh đạo ở cao quá, ấm quá nên thấy cảnh này! Công việc bắt đầu lúc 7 h sáng nhưng tôi và chị em Ánh Diệp rất sớm vì nhà xa.Tầm hơn 6 h tiếng chìa tra vào ổ tanh tách vang lên, bảo vệ luôn nhóm của tôi làm sớm hơn nhóm của Thủy Linh!
      Tôi leo lên chồng vải cao coi lại phiếu ghi ngày hôm qua nghe tiếng vòi nước nhểu tỏng tỏng hỏi:
      _ Chị Diệp, coi dùm cái vòi có bị hở mà nước kêu tỏng tỏng kìa!
      Diệp da trắng, vóc người con và cực xinh đẹp, đặc biệt là rất hoạt bát .Nhảy chân sáo vào toa lét xem lại rồi bước ra bảo:
      _ Vòi nước có chảy giọt nào đâu, sảng à?
      Tôi lóng tay nghe đúng là có tiếng gì .Lắc đầu xua những hoài nghi , tôi chú ý đến nữa...
      Buổi sáng của vài hôm sau đến lượt Diệp vừa mở cửa chạy nhanh vào toa lét, tôi và Ánh_ em chị ấy đều chưng hửng:
      _ Tào tháo rượt bả à?
      Tụi tôi bước vào phòng Diệp bước ra khỏi toa lét, mặt cứ ngớ ra:
      _ Ê nãy tụi bây có nghe tiếng vòi nước chảy rất lớn ? Tao sợ chiều qua mình về quên tắt nên chạy vô.
      _ ! Tụi em có nghe gì đâu! Với nếu quên từ chiều qua chắc ngập lụt rồi bà ơi!_ Tôi xua tay cười, thầm nghĩ hay là kêu kỹ thuật vô coi lại vòi nước xem sao. Giờ nghỉ trưa là từ 11h 30 đến 1 h, chúng tôi ngủ sau bữa trưa " ào ào" ... cả sáu đứa bật dậy nhìn nhau:
      _ Đứa nào vừa vào toa lét mở vòi?
      _ Sáu đứa nằm đây mà !_ Ánh gãi đầu, tôi đứng dậy vào xem sao. Vòi nước đúng là chảy ào ào, nước tuôn tràn khỏi xô lớn đổ ào ạt xuống khe cống. Diệp đứng phía sau tôi chợt chỉ cái vòi:
      _ Ê! Nó tự tắt kìa!
      Cái núm xoay mở tắt vòi vẫn nằm yên song nước ngưng chảy đột ngột, tôi hết nhìn cái vòi đến nhìn cả năm người còn lại.Trong mắt đứa nào cũng chứa e sợ, nhất thời biết làm thế nào...
      "... Vì ham mê cuộc chơi..."...tiếng chuông điện thoại bài Nàng kiều lỡ bước của HKT vang lên khiến cả bọn giật bắn mình.Sếp bảo chúng tôi tranh thủ làm xong sớm trong chiều nay. Tạm bỏ qua vụ cái vòi nước, công việc thường ngày vẫn tiếp tục.Diệp vẫn cười hi ha như mọi khi, chúng tôi tránh nhắc đến việc lúc trưa.Hoàng hôn rực màu đỏ cam góc trời, bảo vệ chép miệng:
      _ Trời này chừng có mưa to!
      _ Vinh ơi, cái vòi trong toa lét nó bị điên, biết nghẹt gì mà lúc chảy ồ ồ lúc ngưng, núm vòi đứng yên.Kiu thằng Tuấn kỹ thuật qua sửa được ?_ Diệp nhanh nhảu, Vinh bảo:
      _ Nhóm của Thủy Linh cũng phản ánh như vậy! Thằng Tuấn qua coi rồi, đường ống sao hết, nó còn mắng con Thủy Linh tào lao!
      Tôi nhìn Diệp đoạn cả bọn kéo nhau ra hết nhà xe. Cưỡi con wave tàu cà tàng của mình tôi chạy song song với chiếc xe của chị em Ánh Diệp :
      _ Tụi mình còn làm dài dài bên kho này, cứ như vậy đau tim quá!
      _ Tao về kẻ bàn cơ, trưa mai tụi mình thử . là có gì nghỉ làm nữa!Hai là có lý do khác!_ Diệp mím môi, trong nhóm 6 đứa chúng tôi Diệp lớn tuổi nhất, cũng là người gan dạ nhất!
      Trần Y Diệp là làm, lúc trước ưa thích vẻ nam tính của Hình bên tổ lao động là tấn công ngay. Bao nhiêu chiêu thả thính đều mang ra sử dụng, gươm bén mấy cũng nhũn ra dưới nụ cười xinh đẹp. đám cưới ấm cúng diễn ra và giờ có thêm người luôn đồng ý mọi cầu của nàng.Trưa hôm sau chúng tôi ăn cơm xong quây quần bên chiếc bàn cơ kẻ bằng mực tàu, đó có bảng chữ cái và bộ số.Y Diệp tháo chiếc nhẫn cưới ra , dùng đoạn chỉ đỏ xỏ qua treo lủng lẳng phía bàn cơ.Cả bọn hồi hộp dám cục cựa khi nghe tiếng kinh cầu cơ mà Diệp đọc:
      " Hỡi những kẻ gục đầu bên nấm mộ
      Hãy về đây trong đêm tối quạnh hiu
      Lấy đau thương xóa bỏ hận thù
      nơi đây chỉ là quán trọ..."
      ..Chỉ mới đọc tới đây tôi thấy bàn tay cầm chỉ đỏ của Diệp run , chiếc nhẫn bắt đầu lay động. Sáu đôi mắt căng ra nhìn để xem chiếc nhẫn rê như thế nào ..
      "Ào ào".. tiếng nước trong nhà tắm lại vang lên ngay lúc này càng khiến óc ác chúng tôi nổi gai lên.Y Diệp liếc nhìn Ánh ý bảo kêu vào coi sao nhưng lắc đầu quầy quậy, hai bàn tay bấu chặt lấy cái gối con gấu. Diệp lại nhìn sang tôi, tôi hít hơi trấn tĩnh đoạn bước chậm về phía toa lét. Mẹ tôi bảo khi nào sợ hãi quá hãy niệm Phật.Tôi vừa lầm rầm niệm vừa hé đầu vô toa lét nhìn: có miếng nước nào chảy ra từ vòi cả! Nền toa lét khô ran!
      Bước ra tôi lắp bắp:
      _ Chị Diệp... có nước!
      Y Diệp chẳng nhìn tôi mà bỏ nhẫn xuống, ngón tay trắng mịn tự dưng mày mò từng chữ bàn cơ. Ánh tò mò gọi:
      _ Chị ơi, sao vậy chị?
      Tôi ngồi xuống đối diện với bàn cơ phát đôi mắt Diệp tối sầm, các cơ mặt đanh lại. Ánh lay mạnh vai chị mình:
      _ Chị!
      Gương mặt xinh đẹp lúc thường biến đâu mất, chúng tôi chỉ thấy gương mặt vừa ngước lên lạnh lẽo, xa lạ. Y Diệp vẫn gì cả, ngón tay rê qua những chữ cái mà khi chúng tôi thấy được chữ thứ ba ngã dạt ra : " Q..u..y"... Kể cả Ánh cũng lùi sát tường, tôi giận mình sao lại đồng ý bày ra cái trò cầu cơ này chi?..
      " Ha..ha.." ..Y Diệp bỗng bật cười, nét mặt đanh lại nữa. Ngân nghe tiếng cười hoàn hồn, la lên:
      _ Trời ơi bà nội, trưa hết chuyện sao mà còn giả thần giả quỷ hù tụi tui?
      Bốn đứa còn lại nghe vậy cũng nghĩ là bà Diệp giở trò chọc ghẹo nên thở phù. Ánh véo mặt chị mình:
      _ Làm tụi em hết hồn! Chị giả y như thiệt!
      _ Kiếm tao mà, sao sợ vậy?_ Hai bàn tay Diệp kịp chụp cánh tay của Ngân và Ánh, chúng tôi hét thất thanh:
      _ Quỷ..!..
      Bảo vệ kho nghe tiếng hét chạy vào thấy Y Diệp ngồi gục đầu, hai tay nắm chặt Ánh và Ngân la đến nước mắt chảy ròng ròng. Ba đứa còn lại đứa nép góc phòng, Hải An nhắm tịt mắt giơ mặt dây chuyền thánh giá lên,Ngọc Liên co quắp người lại, giấu mặt hai bàn tay run rẩy còn Nhu Yến ( là tôi) miệng lép nhép tụng niệm. Bảo vệ bước vào nắm mạnh bàn tay Y Diệp gỡ ra nhưng nó rất chặt, đại để yếu đuối như Diệp thể có sức mạnh như vậy được! Tôi thấy có thêm người vào đỡ sợ hơn chút, liền rút điện thoại trong túi gọi về trụ sở công ty. Tôi sơ sơ với Nguyệt_ sếp của mình việc này. bảo tôi báo với thủ kho 08! ( Những lúc thế này tôi mới biết là sếp tôi bình thường như rồng như hổ là gạt người thôi!). Phóng thủ kho 08 bước vào phòng sau cú điện thoại của tôi. nhìn Y Diệp lúc rồi với bảo vệ:
      _ Chú chạy qua công ty chặt cho con nhánh dâu, nhanh lên!
      bình tĩnh ngồi xuống cạnh Diệp, lại trấn tĩnh cả Ngân và Ánh:
      _ Hai em nín , sao đâu!..
      Tôi ngồi xa quan sát Y Diệp, đúng là ngoài việc chụp chặt hai người kia hề hoạt động thêm, mặt cúi gằm xuống. có như những bộ phim ma tôi từng xem là rượt đuổi hay giết chóc gì cả!
      Bảo vệ mang về nhánh dâu xanh mướt, Phóng vừa đặt nhánh dâu lên bàn cơ Y Diệp liền có phản ứng. bấu chặt hai người kia hơn, lừ mắt nhìn thủ kho:
      _ Đánh tao ?
      _ Nếu ra mới đánh. Ra !_ Tôi bật cười, sao ấy lại bình tĩnh như vậy chứ.Y Diệp bỏ hai tay xuống bàn cơ, nước mắt xuống con chữ:
      _ Tao đói!
      _ Ngày mai cúng cho ăn nhé! Đừng có phá công nhân người ta!_ thương lượng nhưng Y Diệp lắc đầu:
      _ Ăn bây giờ!
      .... Sau đó Phóng bảo Ngọc Liên chạy ra đầu đường mua cái bánh bao. Y Diệp ăn ngấu nghiến xong ngã vật ra bất tỉnh. Chúng tôi mấy hôm sau còn bị gọi lên khiển trách vì mê tín ( rinh bàn cơ vô công ty) và căn dặn được linh tinh. Sau trận đó chúng tôi biết sợ nhưng dường như lại càng tò mò... Song khi chúng tôi kết thúc công việc tại kho 08 vào năm 2012 gặp nữa! Tuy nhiên, thỉnh thoảng vòi nước vẫn tự chảy...!!!
      Chris thích bài này.

    3. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      KHO 08!
      Mẩu chuyện 2: Đừng ngủ khi ma ở chung quanh!
      Cái nhóm rớt vô tình trạng này là nhóm của Thủy Linh , khi chúng tôi về họp cuối tuần Thủy Linh cặp cổ tôi :
      _ Ê, mấy bà qua kho ngủ ngon ?
      _ Trừ những lúc cái vòi nước chết tiệt lên tiếng ngủ thẳng cẳng! Sao vậy?_ Tôi tò mò, hay nhóm bên kia cũng bị trêu như tụi tui?. Thủy Linh giọng :
      _ Họp xong ra cháo vịt, cho nghe!
      Phải công nhận là quán cháo vịt mấy chục năm bên Tân Bình đúng ngon, da vịt giòn gây ngấy, nước chấm đặc gừng.Tôi cùng Thủy Linh kêu hai tô cháo húp xì xụp, tuy chia hai nhóm làm việc song tôi và Thủy Linh quan hệ khá tốt. Cứ có việc gì hay đều gọi điện báo cho nhau. Tôi gắp cho bạn cái đùi vịt:
      _ nghe xem, phải mấy bà cũng nghe tiếng vòi nước chảy ?
      _ Thỉnh thoảng nhưng nhóm tui để ý lắm, trưa đứa nào cũng ôm dây đeo tai nghe nhạc! Nhưng mà Hoàng với Thùy ngủ được! Tụi nó cứ mơ màng ngủ là thấy hai mặc áo dài trắng qua lại... Có bữa còn đá nó cái đau! Nên giờ hai đứa nó trưa ăn xong là nằm chơi điện thoại, dám ngủ!_ Thủy Linh thào kể như sợ bàn kế bên nghe thấy. Tôi gật gù:
      _ Nhóm tui có vụ này, chỉ là bữa chơi ngu mang bàn cơ vô , may có Phóng là méo biết làm sao! Ê, kể cho ấy nghe .Tui nghĩ rừng nào cọp nấy, ổng làm thủ kho lâu nay mà!
      Uống cạn ly trà đá, Thủy Linh chép miệng:
      _ Ừa, mai qua kho !
      .... Buổi trưa mùa hè năm 2011, chuyển sang mùa mưa nên trời uôi uôi, mưa lâm thâm ngoài cửa sổ. Hoàng bắc cái ghế ngồi ngắm mưa, mơ màng:
      _ Trời này mà được chở bát phố sướng lắm nè!
      _ ngủ ngả lưng , lãng mạn gớm à!_ Thủy Linh xoay người ôm Hoài Thu, lúc sáng vừa gặp chàng thủ kho với việc như thế. chỉ rằng cái kho này cũ kỹ lắm rồi, sang năm là bàn giao cho công ty mẹ tiếp quản. Bảo hãy chịu khó chút! hỏi từng thấy gì ở đây trả lời thấy! ( Mà như những gì Nhu Yến kể dường như thằng cha này biết ít.Chỉ là hoặc thể thôi!).
      Đồng hồ trong điện thoại báo 1 h, hết giờ nghỉ trưa nên đứa nào cũng lồm cồm bò dậy trừ Kim Trang. Bà chị này mồm miệng đanh đá nhất, bậy cũng kinh nhất. Nhìn thấy đôi mắt vẫn nhắm nghiền cơ hồ ngủ rất say, Thủy Linh giơ chân đá đùi :
      _ Trang ới, bớ ba hồn chín vía bà Trang!
      Lúc thường bà này rất thức, rục rịch là mở mắt ngay mà hôm nay đá đùi vẫn nhúc nhích. Thùy cúi người, lấy tay tán má:
      _ Dậy, dậy làm kìa!
      Kim Trang vẫn chẳng nhúc nhích, Thùy :
      _ Để vô toa lét nhúng khăn ướt lau mặt cho bả thức, làm gì nay ngủ như heo!
      Thủy Linh kéo cây vải ra cạnh Hoàng , chuẩn bị làm việc. Chợt nghe miệng Trang phát ra những tiếng ú ớ dù mắt vẫn nhắm...
      " Bốp!".. Thủy Linh giơ tay tán mạnh vào má Kim Trang, chị ta mới mở mắt, vã mồ hôi:
      _ Nãy giờ tao kiu tụi bây quá trời, đứa nào nghe hả?
      _ Kiu gì ngoại, 1 h 15 rồi kìa! Bà ngủ như chết! _ Thùy thảy cái khăn ướt cho Trang tự lau mặt, má còn hằn năm dấu tay của Thủy Linh.
      Phóng cùng tổ lao động qua vận chuyển hàng trong kho , cả nhóm tập trung vào làm nên tạm bàn tán việc khi nãy. Gần 4 h chiều tổ lao động bốc xong mớ hàng cuối dưới kho sau, Phóng bước vào phòng kiểm lấy phiếu tay Thủy Linh . Thấy cái mặt Kim Trang hơi sưng bên, hỏi:
      _ Bà làm gì mà Linh nó xán bạt tai vậy? Giành ăn hay giành bồ nó?
      _ Đánh chết cm em nha Phóng! Trưa chị mày bị ma đè nè, kiu giãy đều được hết! Sao sáu đứa mà đè có mình tao ?_ Trang đốp chát, mặt hậm hực. nghe thế gì nữa, cầm cọc phiếu ra ngoài. Thủy Linh vỗ vỗ vai bà chị:
      _ Đau phải ? Em hơi quá tay ! biết tại sao chị cứ ú ớ...
      _ Hên á, mày tát chị là nó đè tự nhiên biến mất! Lúc đầu tao ngủ thấy cái tướng xa xa tưởng con Thùy, lại gần thấy mặt. Tao chưa kịp hỏi gì nó nhảy vào đè tao, con mẹ nó, nhìn mặc áo dài trắng mảnh dẻ mà ốp xuống như quả tạ! Vùng vẫy cỡ nào cũng thoát!
      Kim Trang vừa xoa má vừa , lúc cả nhóm ra về Thủy Linh nghe chị nàng lẩm bẩm:
      _ Rằm này tao vô chùa thỉnh cái chuỗi, coi mày còn đè tao !
      An yên được đâu vài tuần buổi trưa thứ bảy, nhóm 6 đứa nghỉ phép hết hai, thủ kho sợ đủ hàng nên cũng chạy qua phụ ghi sổ. Phóng cao gầy, gương mặt thư sinh song lại có sức khỏe rất tốt. Bao nhiêu vải ra đều khuân giúp ra chỗ chất phía sàn sau cách phòng kiểm ba chục mét. Thủy Linh cứ nhìn bóng mất hút trong khoảng xa tối mịt đó:
      _ u ! Cái công ty gì mà đến cây đèn nhà kho cũng lắp. Ban ngày mà nhìn sàn sau chứ như đêm đen vậy!
      _ Mày để ý coi thằng cha ấy có bị giấu đấy!_ Kim Trang lại nổi tính chọc ghẹo. Thùy lườm bén ngót:
      _ Bà sợ bị đè nữa sao?
      Bốn nàng đợi khá lâu cũng thấy chàng thủ kho trở lại, Trang ngó đồng hồ:
      _ Gần 12 h rồi, nó khuân vải rồi ngủ luôn chắc?
      _ Để em xuống tìm!_ Thủy Linh bật đèn pin của điện thoại xỏ dép bước về phía sàn sau. Làm ở đây gần năm rồi nhưng chưa bao giờ cả bọn xuống đến chỗ này. Giờ vải giao hết nên buộc phải khuân xuống đây chất. Hàng hàng lớp lớp pallet gỗ dài sắp ngay ngắn cách mặt đất nửa sải tay. Nhiều miếng ván trần rớt xuống nửa nửa dưới, còn nghe tiếng chuột chạy đó. Mùi ẩm càng lúc càng nồng hơn, ánh sáng đèn pin chỉ soi được khoảng cách gần. Vừa nhác thấy bóng người lên, đứng lại cười:
      _ xong chưa, lên ăn cơm!
      nghe được tiếng trả lời nên Thủy Linh lại bước tiếp, thấy bỗng quẹo trái vào góc kho. Giơ cao đèn định xem ấy còn làm gì thêm để giúp phát ra: nơi đứng lúc nãy quẹo trái mét là cái tủ sắt cũ! Người đâu? Chả có ai trong cái tủ! Thủy Linh cảm thấy mồ hôi lạnh chảy hai bên thái dương, hai chân có cảm giác tê. đứng chôn chân ở đó, mắt dán vào cái tủ dám quay đầu lại vì sợ! Biết đâu quay lại cái gì đó phải ấy đứng sững trước mặt chắc chết.
      .... lúc sau ba đứa còn lại bày cơm trưa ra sẵn vẫn thấy Phóng và Thủy Linh đâu. Kim Trang xắn tay áo bốc cái đùi gà cạp :
      _ Tao xuống xem hai đứa nó làm gì dưới đó! Hun nhau chăng?
      Hai đứa còn lại cũng bước theo sau Kim Trang, bộ vó cả ba cứ như bắt gian. Đến nửa sàn sau thấy Thủy Linh đứng xoay mặt vào cái tủ sắt, Thùy la lên :
      - Linh! Bà làm gì quay vô đó ?
      Kim Trang nắm hai vai kéo giật về phía mình, cả người Thủy Linh mềm nhũn như có xương vậy!Ôm ngang người Linh, Trang sờ trán:
      - Nó sốt mà tay chân sao lạnh ngắt nè! Phóng ơi, ở đâu vậy?
      - Ơi!- Tiếng thanh niên quen thuộc đáp lại, thủ kho chạy nhanh đến- người đầy bụi.Thấy Thủy Linh như thế, lẳng lặng vác lên vai về phòng kiểm hàng. Được lúc mở mắt, ghì chặt cổ áo :
      - lúc nãy là đâu thế?
      - khuân vải, thấy phía đó bụi bặm nên dọn chút cho sạch! Hồi nghe tiếng Trang chạy lên ngay!- Phóng trả lời,đôi mắt nhìn gương mặt có chút xót xa. ngập ngừng kể,hỏi lại cho chắc chắn:
      - thấy em, cũng nghe tiếng em gọi phải ?
      - !
      Thủy Linh cảm giác như hai bàn tay mình như lạnh hơn vậy! Như thế lúc nãy thấy ai, hỏi ai?
      Buổi chiều cả nhóm tranh thủ vét hàng để Thủy Linh về sớm nghỉ ngơi.Tối đó giấc mơ kỳ lạ. Trong mơ lái chiếc xe hơi lớn chở nhóm người du ngoạn, còn cười rất vui vẻ! Có tiếng với : " Thủy Linh, mai mua vé số ! Chúng ta ăn cháo gà nhé!".Khi dừng xe cho họ xuống còn kịp thấy tòa nhà lớn rất đẹp,trước nhà có số:08!!!
      Thủy Linh chẳng kể lại giấc mơ đó cho bất kỳ ai nghe.Hôm sau khi đổ xăng người đến mời mua vé số.Bình thường chơi vé số song nhớ giấc mơ đêm qua cũng tùy tiện rút 2 tờ.Phần là vì muốn kiểm định giấc mơ của mình, phần là muốn mua giùm người bán vé số.
      2 tờ vé đó đúng là trúng được 200 ngàn đồng! Khi đổi tiền trúng xong tay hơi run, lẽ nào những kẻ thấy trong giấc mơ lởn vởn trong kho 08?
      Qua giữa tuần nhóm mới trở lại kho 08 thế cho nhóm của Y Diệp. Ăn trưa xong Thủy Linh nằm xuống ngủ ngay_ muốn xem có ai đến quấy quả giấc ngủ của mình ! Song ngủ rất ngon mộng mị gì cả. Chỉ có Kim Trang là lại ngủ như chết, tát nữa thấy tội nên cả nhóm đỡ chị ấy dậy...giật tóc mai! Giật vài cái tỉnh ngủ, có phần cáu :
      _ Tao mơ ăn cháo gà, mất ngon!
      _ Chị thèm cháo gà hả? Mai em mua vô mình ăn nha, khỏi cơm trưa!_ Thủy Linh thoáng bần thần người , lẽ nào bị nhắc nhở sao?
      Cả nhóm có buổi trưa no căng bụng với cháo gỏi gà ( tất nhiên Thủy Linh có mời cả người khuất mặt dùng cùng ). Mỗi đứa nằm góc nghỉ trưa, thiu thiu được chốc cảm giác có ai đó đá đít mình cái. Giật mình ngó quanh quất mấy người kia ngủ cả. lại nằm nhưng tập trung cao độ. Mười phút sau chẳng thấy động tĩnh gì, tâm trí bắt đầu mơ màng cảm giác như có tiếng chân qua lại nền nhà. muốn mở mắt ra xem là ai nhưng dường như mắt bị dán lại, rất nặng... Có tiếng con thầm bên tai, giọng êm như gần như xa: .." Thủy Linh, gà ngon quá! Đừng nằm giữa đường , đá mất đầu đó!"
      levuongChris thích bài này.

    4. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      KHO 08!
      Mẩu chuyện 3: Tiểu hài tử!
      Trần Y Diệp từ ngày bị nhập thỉnh thoảng lúc khóc lúc cười khiến ông chồng Hình đôi khi sợ chết khiếp. ấy kể có lúc nửa đêm thấy vợ khều khều, tưởng bở quay sang định ôm thấy bả ngồi đống bên cạnh. Tóc tai bù xù thôi , mặt đánh kem dưỡng trắng bệch thôi ... Đằng này chị nhà khuyến mãi thêm cho màn lúc khóc lúc cười, lúc đòi ra đường lúc đòi ăn...Dẫn thầy được phán là Y Diệp vía còn từng là Cơ chủ bàn cầu cơ nên giờ chị nhà như cái nhà mất cửa.Thỉnh thoảng có ai đó hợp mệnh cách mượn đỡ lúc! ( Nên khuyến cáo là nếu bạn nắm vững qui luật Cầu cơ đừng nên chạm vào!)
      Mùa mưa năm 2011, Y Diệp và tôi ngồi ngó mưa đổ ngày lớn hơn. Hàng hóa do mưa nên vận chuyển qua cho bọn tôi kiểm được! Về được về, sếp bảo cứ ở đó, khi nào tạnh mưa làm. Hôm nay mới hơn 10 h cơm nước xong, bốn đứa kia nằm xếp cá mòi coi điện thoại. Tôi ngồi sau lưng Y Diệp nhổ tóc ngứa. Những sợi tóc ngứa xoăn màu đỏ như máu chường lên khi tôi ép phần tóc thẳng xuống, Diệp chép miệng:
      - Đừng có nắm nguyên chùm nhổ lun tóc đen của chị mày!
      - Khéo lo bò trắng răng! Tóc ngứa đỏ chét sang mà lầm được!- Tôi giơ cọng tóc ra trước mặt , phì cười. Y Diệp có mang được ba tháng, trừ phần cổ ngẳng ra, mũi to hơn tôi chẳng thấy thay đổi gì nhiều. Có điều tính năng động suy suyển, có lúc kéo cây vải chạy vèo khiến tụi tôi lo hết sức! Lâu dần chúng tôi cũng quen với việc cái vòi nước tự chảy, thi thoảng có đứa bị đè ngộp thở nên xem những việc đó như thường nhật. Khi giải quyết được lựa chọn sống chung với nó vậy!
      Vinh bảo vệ thấy tôi và Y Diệp ngồi cũng vào trò chuyện. Hỏi han về đứa bé của chị nàng xong Vinh hỏi tôi:
      - Nhu Yến bao tuổi rồi?
      - Con 26 !- Tôi cười- chắc là định Y Diệp lớn hơn tôi hai tuổi mà người ta sắp có con, còn tôi mãi vẫn chưa thoát ế!!! Vinh hiền hậu, trong giọng chứa hoài niệm:
      - 26 là tuổi đẹp nhất nhỉ! Hồi đó con mất cũng tầm tuổi này, nó bảo du lịch cùng bạn trai...rồi cả hai về nữa!...
      - Chị ấy mất lâu chưa ơi? - Y Diệp khe khẽ. Vinh dịu dàng:
      - Năm năm rồi con! Mọi thứ rồi cũng qua... Nhu Yến à, con còn trẻ, thanh xuân đừng để lỡ mất! Hồi đó luôn bảo bọc con , cho quen bạn trai, đưa đón về. Con bé hình như có bạn bè, đến năm 26 tuổi mới quen cậu làm chung với bố nó...Vậy mà ..Nhiều lúc nghĩ..giá như cởi mở hơn con bé vui vẻ hơn...
      Nhìn dáng Vinh tôi chợt cảm thấy thương những tấm lòng cha mẹ. Họ chỉ là muốn mọi thứ tốt nhất, đẹp nhất cho con dù cho biện pháp có cực đoan vẫn làm. Tôi nắm hai bàn tay xương đầy gân khẽ:
      - Chị ấy biết thương chị ấy. làm tất cả để bảo vệ chị ấy, có lẽ phần số đến đó là hết! Chị ấy có lẽ hành trình mới cho riêng mình...
      Hic ..hic... Vinh chẳng khóc mà tôi thấy Y Diệp nước mắt rơi lã chã. Đôi mắt đỏ tơ máu long lanh chợt ôm lấy Vinh :
      - Mẹ ơi con nhớ mẹ! Con tốt mà mẹ đừng lo!
      - Y Diệp, con gì vậy?- xoa mái tóc suôn mềm của chị hỏi lại. Bốn đứa kia thấy như thế cũng tiến đến ngồi xung quanh. Y Diệp vẫn thút thít khóc:
      - Con là Mỹ Nhi nè mẹ ơi! Ba mẹ giữ gìn sức khỏe! Đừng buồn cho con nữa nha!
      Chúng tôi trông Vinh xúc động ôm lấy Y Diệp, hôn lên trán đầy thương :
      - là con sao, Mỹ Nhi? Mẹ nhớ con lắm! Con ngoan !
      Tôi nhìn gương mặt tái xanh của Y Diệp, nước mắt vẫn dài má nhưng... Ánh mắt và nụ cười ranh mãnh... Tôi lại có cảm giác đây là kiểu cười của những đứa bé khi lừa được ai cái gì đó!...
      Y Diệp ngã ra xụi lơ, Ánh vội đỡ chị nằm xuống, thở dài:
      - Lại nữa rồi ! Ở nhà em mọi người tối là giấu hết dao kéo, biết chị có thức dậy nửa đêm hay , lại biết chị làm gì...
      Vinh ra ngoài phòng trực, tôi nhìn đồng hồ mới hơn 12 h chút uể oải:
      - Vẫn mưa! Ngủ đại cho rồi hết mưa hẵng hay.
      Chúng tôi nằm xuống cạnh nhau, tôi quay mặt đối diện mặt của Y Diệp. Tôi vẫn thắc mắc nụ cười lúc nãy của chị! Nụ cười đó phải kiểu cười quen thuộc! Sao tôi cứ có cảm giác đây là trò lừa nhỉ???
      Tôi lan man nghĩ ngợi hề nhận ra Y Diệp tỉnh dậy từ lúc nào. Hồn nhiên nắm những sợi tóc của tôi xoắn vào tay mình, Y Diệp thích thú cười khúc khích:
      _ Tóc nè, tóc đẹp, tóc màu đen nè...
      _ Diệp, chị làm gì vậy? Nay chuyển qua nghịch tóc nữa trời! Bỏ ra !_ Tôi giơ ngón tay chỉ vào gò má trắng muốt, Diệp liền phồng má chu môi :
      _ !
      Tôi rùn vai nhìn vẻ mặt hào hứng khi vuốt vuốt những sớ tóc dày của mình. Đôi mắt này tựa hồ giống như mới được thấy, mới được chạm vào món đồ chơi.Liếc nhìn ngoài cửa sổ thấy mưa dường như nặng hạt hơn, tiếng dội vào mái tôn tiền chế phía trước nghe bôm bốp. Tôi nằm yên thêm lúc xem khi nào Y Diệp chán cái trò này. Bốn người kia trở mình dậy rửa mặt cả, Y Diệp giờ lần ngón tay rờ rẫm gương mặt núc ních thịt của tôi. Chụp bàn tay, tôi thăm dò:
      _ Định véo mặt em à, Y Diệp!
      _ Xì...cho rờ , này mềm mềm nè, thơm thơm nè!... Xì... nãy tao giả giống hong? Mày muốn bà đó bớt buồn mà!...Xì... _ Y Diệp vừa vừa phun nước miếng văng đầy mặt tôi, ngữ khí càng nghe càng kỳ lạ. Tôi đúng là có thoáng nghĩ trong đầu là giá như Vinh có thể gặp lại con ấy chắc là bớt day dứt. Nhưng tôi chỉ mới nghĩ thui...làm cách nào Y Diệp biết được?
      Ái da! _ Y Diệp bất thần chồm tới cắn phát vào má tôi, hai hàm răng còn nghiến vào. Thấy tôi như thế bốn người kia nhào vào nắm vai ấy kéo khỏi tôi.Gò má hằn lên hai hàng răng đều tắp, số chỗ còn rịn máu. Tôi đau đến chảy nước mắt, Ánh vội lấy khăn giấy chậm cho tôi:
      _ Xin lỗi Yến nha, chị Diệp bị sao vậy trời ơi!
      _ Phì ....phì..!_ Y Diệp phun phèo phèo nước miếng, đầu lắc quầy quậy:
      _ Thịt có ngon đâu, lão đầu trọc xạo!...
      _ Lão đầu trọc, là ai? _ Tôi quên cả đau nhào lại bóp má Y Diệp, giả vờ hung dữ. Y Diệp khóc nhanh hơn diễn viên nữa, la um trời:
      _ Tao chơi nữa hic hic....
      Năm đứa chúng tôi nhìn Y Diệp nằm ngay đơ cán cuốc thở dài:
      _ Làm sao giải quyết vụ này đây?
      _ Em về gia đình, chắc là phải cho chị em nghỉ thời gian! Chứ làm thế này phiền mọi người quá!_ Ánh áy náy vuốt má tôi như hối lỗi.
      Y Diệp nghỉ bệnh tuần, nhóm chúng tôi thiếu người làm ngơi tay. Buổi trưa chỉ kịp ăn cơm rồi vào làm ngay, chẳng đứa nào còn tâm trí nhớ đến những thứ kỳ quặc ở đây nữa! Ngày tháng mười chưa cười tối, mới 5 h 30 mà trời sẩm tối rất nhanh. Chúng tôi còn gần chục cây vải cần làm. Ngày mai là nhóm Thủy Linh qua, phải hoàn tất trong hôm nay! Tôi bảo bốn người còn lại làm hàng, tôi ú nhất, tôi ôm hàng xuống kho cất. Tất nhiên là xuống sàn sau tôi khoái chút nào hết ( từng nghe Thủy Linh kể) nhưng cái bụng đói nó bắt tôi phải gan dạ lên! Khi chỉ còn làm hai cây hàng cuối cùng gần 7 h, tôi quệt mồ hôi sau khi đặt cây vải lên kệ chất hàng! Chung quanh đúng là đen như mực tàu, chỗ duy nhất có ánh sáng là phòng kiểm hàng tít kia. Bụp! Đèn đuốc tắt ngúm! Tôi nghe tiếng la " á cúp điện! " của mấy người kia. Tình cảnh tôi thảm hơn, khuân vải nên bỏ điện thoại phòng. Giờ biết thế nào để né mấy vũng nước lẫn mấy cây mảng trần phòng rơi nửa nửa dưới. Tít đằng xa có bốn cái chấm sáng lóe lên, hẳn là bốn người đằng kia mở đèn pin điện thoại.Tôi la to:
      _ Mang xuống đây dẫn tui lên mấy má ơi!
      Ê, sao mấy người họ cứ loay hoay mà tiến về phía tôi? Bụng đánh trống liên hồi; tôi đành mắt nhìn về phía đốm sáng xa lấy tinh thần, tay cung lại và chân dò dẫm bước. Người ta thần hồn nát thần tính chắc là có! Tôi bước bước là cảm giác sau lưng có người bước theo mình.Tim cơ hồ nghe trái tim mình đập thình thịch, gấp gáp. "Bõm!" chân tôi dường như dẫm phải vũng nước đọng, tôi bực mình:
      _ Chết tiệt !
      _ Hé hé...hé hé..._ Tôi ràng vừa nghe giọng cười của đứa trẻ, nãy giờ làm gì có! Tôi lấy tay ôm ngực tự trấn tĩnh mình, tay kia giơ ra phía trước mò đường như mấy người mù! Vài giây sau khi tôi định bước chân lên lại có tiếng trẻ con:
      _ Bước qua trái...hé hé...!
      Tôi cố chấp bước qua phải chân đá ngay vào đế kệ đỡ hàng đau điếng. Tôi rùng mình...hình như có ai vừa thở vào gáy mình...lạnh buốt! Vừa đau, vừa sợ ..tôi chỉ ước giá như tôi bất tỉnh luôn chắc đỡ đau tim hơn.
      ... Tim tôi càng đập nhanh hơn, dồn dập khiến tôi khó thở hơn... Chỉ mấy mươi mét mà sao tới vậy?
      _ Hé hé.... bước bên phải... thẳng...hé hé...!_ Tiếng trẻ con lại vang lên bên tai, chốc tôi có cảm giác mình sợ quá phát rồ rồi....
      Lúc nãy tôi nghe lời và chân đá vô cây nên giờ tôi bước theo lời đứa trẻ đó .Tôi cứ thế bước đúng là trúng nước lẫn va chạm bất cứ gì nữa! Lúc này tôi nhìn thấy bốn người kia cứ giơ đèn pin soi soi, tôi gắt:
      _ Sao cầm huơ huơ ở đây mà ai xuống dẫn tui lên vậy mấy má?
      _ Tụi tao định xuống đó chứ mà nhìn xuống dưới ..hình như có mấy cục lửa ánh xanh bay lơ lửng nên sợ quá!
      Ánh kéo tay tôi, thầm:
      _ Tui sợ quá són tiểu ra quần luôn nè! Tui thấy mấy đốm lửa vờn chung quanh bà, bà thấy hả?
      _ , tối như hũ nút! còn đá vô chân kệ gỗ kê hàng, mai bầm cái chắc!_ Tôi cau có chỉ vô cái chân đau. Bảo vệ lúc này mới mang đèn sạc dự phòng vào, tôi gọi điện thoại cho Thủy Linh nhờ sáng mai dẹp giúp hai cây vải cuối cùng! Lúc bảo vệ kéo cửa khóa lại, tôi vừa xoay người lại nghe tiếng cười " hé ..hé..!" phát ra từ phía sàn sau hun hút ấy...!
      levuong, ChrisJasmine Thanh Thảo thích bài này.

    5. Lữ Vũ Uyên

      Lữ Vũ Uyên Well-Known Member Moderator

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      371
      KHO 08!
      Mẩu chuyện 04: Cơ chủ !
      Ngày 1 tháng 7 lịch. Dân gian luôn tháng này rất nhiều hồn dã quỷ được lên dương thế. Có kẻ về thăm người nhà, cũng có kẻ vất vưởng lang thang. Tháng 7 các bô lão ở nhà thường dặn dò đừng đường quá vắng, đừng về quá khuya, nghe tiếng gọi lạ đừng trả lời. Mấy lời dặn này với Thủy Linh cứ như nước đổ đầu vịt! tính cách trầm ổn, rất thích tìm hiểu về chuyện u linh dị giới. Ở nhà mình vẫn mở truyện ma Nguyễn Ngọc Ngạn ra nghe. cà phê thích ngồi mình gác thượng- nơi ít có người mò lên tới! Dẫu từng mơ, từng nghe được lời của ai đó trong kho 08 song Thủy Linh vẫn chẳng thấy lo lắng! Công ty mở chiến dịch 12 ngày đêm để kịp tiến độ hàng. Thế là hai nhóm phải luân chuyển thành ngày và đêm! Tất nhiên là nhân được chia và tăng thêm hỗ trợ. Hai nhóm chia lại thành ba nhóm ca 8 tiếng! Ba người bên tổ lao động theo phụ cho từng ca để khuân vác, đảm bảo vải vóc ra cây nào xào cây ấy. Y Diệp có em bé nên hai nhóm quyết định ấy chỉ thuần ca sáng từ 6 h sáng đến 2 h chiều, còn lại mọi người chia nhau ra.Ngày đầu tiên Thủy Linh xung phong ca 10 h đến 6 h sáng, ca kéo dài tuần. Để cổ vũ các bạn đồng nghiệp, mua rất nhiều bánh ngọt,bim bim,cà phê...
      Đêm đầu tiên thức dễ dàng! Dù nốc hết ca cà phê và ngủ giấc trước khi làm bốn đến gần 1 h gà gật. Kim Trang vừa kéo hàng vừa gục, Thủy Linh cũng bắt đầu ghi chữ xiên xẹo lên phiếu hàng.A Hình ngồi chơi điện thoại đợi khuân hàng chất, nhìn các cười thông cảm:
      - Ráng mấy em, làm đêm ăn hai! Cố lên!
      - Buồn ngủ quá ơi!- Thùy ngáp chảy cả nước mắt
      , hàng hóa vừa dệt ra là được vận chuyển bằng xe đẩy qua ngay. Bốn thấy nhớ cái ổ của mình ở nhà, giờ này mọi ngày là ngủ say biết trời trăng. Kim Trang bóc miếng bánh bỏ vào miệng:
      - Ai cái gì cho tao đỡ buồn ngủ !
      - Kể chuyện ma !- Thủy Linh chợt nhớ ra câu chuyện mà bác Nguyễn Ngọc Ngạn kể lúc chiều, định kể cho đỡ buồn ngủ Thùy vội xua tay:
      - Thôi thôi trời ơi, bà nghe nửa đêm kể linh tinh, nhắc nó nó nghe thấy đến hay sao?
      Cố gắng được chút nữa nữa bốn đứa hết gượng nổi, Hình :
      - Thôi mấy đứa ngả lưng đỡ nửa tiếng ! A thức tí gọi dậy!
      Như chỉ chờ có thế, cả bốn liền nằm gối đầu lên cây vải nhắm mắt ngay. Thủy Linh mình ngủ bao lâu nhưng bị đánh thức bởi tiếng con :
      "- Dậy làm kìa...!"
      Mở mắt nhìn chung quanh ba người kia vẫn còn ngủ, Hình ngồi ngoài sân hút thuốc. Nhìn đồng hồ, nhẩm tính:
      - lẽ nãy giờ mình mới ngủ có mười lăm phút sao?
      Nhón tay bóc vỏ bịch bim bim, bước ra sân đến chỗ Hình:
      - Em vừa chợp mắt có tiếng gọi em dậy, là biết làm khó em mà!
      - Ai?- hỏi, lơ đãng ngó lên tầng hai: - Ai biết là ai đâu!Ế!
      Giật mình làm rớt bịch bim bim, ràng thấy bóng người đàn ông bế đứa trẻ đứng ban công tầng 2. Hình đứng dậy nhìn theo hướng tay Thủy Linh chỉ:
      - nào có thấy gì đâu! Em buồn ngủ nên trông gà hóa cuốc thôi!
      Gãi đầu, tự trấn an mình. Làm gì có cha con nhà nào lên được tầng 2 của kho đâu? Bây giờ là hơn 2 giờ sáng, bảo vệ kho bắc nguyên cái ghế bố ra trước cửa lớn ôm nguyên cuốn sổ xuất nhập ngồi.Trông thấy chú Từ cười :
      - Uống trà con? Uống cho tỉnh.
      - Dạ thôi! Con cũng bớt buồn ngủ rồi. Tranh thủ làm cho xong!- Thủy Linh quay trở lại phòng ba người kia thức, Kim Trang vừa thấy cất giọng sang sảng:
      - đâu đó? Cả ông Hình lẫn mày đều gọi tụi tao, để chú Từ ổng đứng ngay cửa quát tao cái muốn thủng nhĩ!
      - Chú Từ ? Mới đây hả?- Thủy Linh hỏi lại, nhớ lúc bước ra chỗ Hình chú ấy ngồi ghế bố.Nếu muốn bước vào phòng phải ngang chỗ đứng.Vậy ai gọi Kim Trang dậy?
      Thủy Linh mím môi đoạn bắt tay vào làm, cho ba người kia biết. nghĩ khi nào đến rằm mua đồ vào cúng mâm ở đây, mong kẻ khuất mặt phù hộ các làm ăn suôn sẻ!
      Tháng 7 đúng là có nhiều việc quái dị hơn, Y Diệp vài hôm nghe làm bỗng phun nước miếng phì phèo, lấy bút lông vẽ đầy tường, cản cho là khóc lóc giãy nãy... Phóng bỗng dưng thành người giải quyết. biết tại sao mỗi lần Y Diệp như con nít mà thấy ấy là khép nép, ấy chỉ cần chỉ vào mặt bảo:" !" là Y Diệp ngã ngang ngay.
      Thủy Linh làm đêm nay là đêm thứ năm, bắt nhịp được nên còn buồn ngủ nhiều nữa. Kim Trang lấy ở nhà cái máy nghe nhạc, cứ mở đủ thứ nhạc từ êm dịu tới remix, từ nhạc hoa tới hồ quảng. Hát đến hết pin, và vừa sạc vừa hát. Thùy huơ đầu vải lắc lắc cái cổ cho đỡ mỏi:
      - Cố lên! Đêm nay, đêm mai là nhóm mình hoàn thành ca đêm...
      - Tao ghét chiến dịch 12 ngày đêm này quá! Ăn đêm tao lên hai ký rồi, đau lòng quá !- Kim Trang vẫn ngừng ăn, miệng ca cẩm. Thủy Linh phì cười, ăn như thế mập là hẳn rồi! cũng mong kết thúc ca đêm, tuy là mấy hôm nay công việc suôn sẻ nhưng luôn có cảm giác là có nhiều cặp mắt nhìn mình... Cái bóng người đàn ông ôm đứa trẻ ở ban công tầng 2 vẫn ám ảnh tâm trí !
      Vừa qua nửa đêm chú Từ mang vào cho bốn đứa mấy cái bánh nếp quê chú gửi vào. Kim Trang bóc lúc hai cái ăn ngon lành, Thủy Linh chống tay:
      _ Bà ăn cho cố vào! Ăn hết luôn , rồi phát ách ói nha chưa! Khuya rồi ăn vừa vừa thôi, nặng bụng!
      Dường như nghe lời , chị ta bóc tiếp hai cái nữa thồn hẳn vào miệng. Thùy vội rót sẵn ly nước :
      _ Từ từ...nghẹn bây giờ...cho pà ăn hết..ai mà giành đâu!
      _ Ăn hết! Ăn hết!..._ Kim Trang hai má hai bên độn hai cục bánh miệng còn tay vơ tiếp bịch bánh gạo bàn. Thủy Linh liền giật bịch bánh gạo lại, đôi mày chau lại khó chịu:
      _ bảo ngừng ăn , có nghe ?
      _ Ăn hết! Kiu tao ăn hết...ăn hết..! _ Hình từ cửa sổ nhìn vào nãy giờ vội :
      _ Sao bị giống Y Diệp vậy? Thủy Linh, tán đại !
      Phải từ tới lớn Thủy Linh chưa từng đánh ai dù là đứa trẻ. Thế mà Kim Trang tận hai lần ăn tát như trời giáng của . Miếng bánh nếp văng ra khỏi miệng, thấy đôi mắt kia quắc lên nhìn Hình. Thủy Linh bóp chặt hai má Kim Trang, gằn giọng:
      _ Muốn ăn cúng cho ăn, phá là được!
      _ Cơ chủ...bảo ăn hết!... _ Làn môi mỏng mấp máy, Thủy Linh từng nghe Nhu Yến Cơ chủ chính là người sử dụng được bàn cầu cơ. Y Diệp cũng là Cơ chủ nhưng do yếu vía lại biết mà sử dụng mới bị. Tại sao Kim Trang lại gọi là Cơ chủ? Cả bàn cầu cơ tròn méo ra sao còn chưa từng nhìn thấy? Cơ chủ quái quỉ gì ở đây?
      Mặc kệ! gằn từng tiếng:
      _ Biến , nhanh!
      ... Kim Trang hề nhớ gì cả, Thủy Linh cũng dặn đừng gì cho chị ấy biết. về vội, thẳng đến phòng của thủ kho ngồi đợi. 7 h Phóng đến thấy , kịp cởi áo khoác hỏi :
      _ Em làm đêm sao về ngủ còn qua đây? Hàng hóa có vấn đề à?
      _ ! nhất định phải cho em biết. Cơ chủ là gì? Em nghĩ cả rồi, làm thủ kho này rất lâu rồi lại luôn bình tĩnh. lý nào biết gì hết. Nếu em về công ty xin nghỉ việc, nhất định sống trong mơ hồ nữa!_ Thấy ánh mắt kiên định của Thủy Linh tâm tình mặt có phần khó xử. Nghĩ ngợi lúc thở ra, chậm rãi:
      _ biết em là Cơ chủ từ lúc em sắp qua đây làm! Ở đây đúng là có linh thể. Họ biết Cơ chủ sắp đến.Họ em có thể giúp đỡ họ... Họ bảo với em..nhưng lo cho em nên gì cả! Có lẽ vì thế mà họ mới gây ...
      _ Làm sao nghe được? _ nghi ngờ, vậy là vốn biết hết lý do cả hai nhóm bị hù lên bờ xuống ruộng mà hở răng. Nhìn nét ưu tư mặt có cảm giác là muốn bảo vệ , muốn biết quá nhiều những việc này. Nắm chặt bàn tay , dịu dàng:
      _ à, em mình biết nhau cũng năm năm rồi. tốt với em em biết chứ nhưng nếu em có thể làm được việc gì, chỉ cần phải hại người... Dù là giúp người hay giúp ma... Em chưa từng ngần ngại!
      Đôi mắt nâu nhìn gương mặt thanh tú trân trối, những gì Thủy Linh quả tình nằm trong dự liệu của . Thủy Linh luôn khác người, thích ngồi mình đọc sách, hay trầm lặng thậm chí sẵn sàng nhường cái áo mưa của mình cho người bán vé số, còn dầm mưa về! Song giúp người là việc còn chịu tin tưởng, chịu giúp những linh thể của u linh lại là việc khác!
      bóp vai :
      _ Em suy nghĩ kỹ, nếu lòng em muốn giúp.Nếu em sợ nguy hiểm đêm nay vào kho cùng em... Trong kho có bàn cầu cơ đợi Cơ chủ của nó!
      levuongChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :