1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết ti thiên thiên nhiễu - Dạ Lai Chử Tửu Luận Anh Hào(50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 06



      Thời điểm tỉnh lại, ta phát trong phòng mình có bàn thức ăn thơm phức. Tối hôm qua ăn được bao nhiêu nôn ra bấy nhiêu nên bây giờ quả rất đói. Ta nghĩ đây chính là thiếu gia ban thưởng, rất thực tế nha!

      Cứ như vậy, ta lần đầu tiên nhận ra mình có thể giết người.

      Ta liều mạng tắm rửa, ra sức dùng nước cọ sát thân thể. Bao nhiêu nước đổ xuống người cũng đủ sạch, ta lạnh cóng, ướt đẫm toàn thân đứng trong sân. Chỉ đao trong tay ngừng lưu lại vết tích thân người gỗ.

      “Ngươi hối hận sao? Hay là bất mãn?”, Thanh thiếu gia truyền đến từ phía sau, vào thời điểm lên tiếng ta thu lại chỉ đao.

      “Nô tỳ dám, chỉ muốn luyện tập cho nhuần nhuyễn thủ thuật mà thôi”. Hối hận, dường như phải, ta chỉ cảm thấy ghê tởm. Bất mãn, loại cảm xúc này quả chưa từng nếm qua.

      Ta cảm giác thiếu gia bước lại gần, rất gần, thanh bên tai, “Vậy à? Có đúng vậy ? Ta còn nghĩ ngươi mượn cơ hội để phát tiết gì đó chứ? Hay là…ngươi đem người gỗ kia trở thành ta, ngươi muốn giết ta?”

      Giết ngươi? Trước mắt giết ngươi ta chẳng được gì cả, lại còn mang đến phiền toái, ta ngốc như vậy. Bất quá, năm sau khó , “Thiếu gia minh giám, nô tỳ tuyệt đối có ý này, chỉ đơn giản là tập luyện thôi”.

      “Phải ? Tại sao chọn lúc nào khác mà lại chọn lúc này?” Thời điểm thiếu gia chuyện, đem đầu đặt lên vai ta, đầu lưỡi đảo quanh cổ ta, thái độ biến đổi bất định, “Ngọt? Tại sao vậy? Ngươi tắm bằng tổ yến sao?”

      “Nô tỳ đáng chết làm vỡ bát tổ yến, thỉnh thiếu gia trách phạt”, ta thấp giọng thỉnh tội, chừng nào thiếu gia còn chưa buông tay ta tốt nhất đừng nhúc nhích. Hơi nóng từ thân thể truyền đến ta, bất giác cả người ta cứng đờ.

      “Còn bát súp nữa, ngươi cũng đánh vỡ sao?”, chiếc lưỡi chậm rãi kéo lên vành tai, lời của thiếu gia mơ hồ , nhưng cuối cùng ta vẫn hiểu được muốn gì. Chỉ là…giọng của có phần thở dốc.

      “Nô tỳ đáng chết”, vẫn là đừng giải thích, mọi hành động của ta đều bị giám thị, ta làm gì biết.

      “Nghe mấy ngày nay ngươi có nam nhân mới, thế nào? tại bắt đầu cảm thấy sợ hãi?”, giọng điệu trào phúng, thiếu gia thích chế giễu người, “Mấy ngày nay ngủ có ngon giấc ? Có vài thứ dù có đóng cửa cũng ngăn được, tới tìm ngươi sao?”

      “Nô tỳ ti tiện, làm sao có người đến tìm nô tỳ?”, có tìm cũng đến tìm ngươi, huống hồ nếu người nọ thực tìm đến bất quá ta sợ chết khiếp, lúc đó cả và ta đều là quỷ, ai sợ ai? Lúc còn là người ta còn sợ, lại sợ quỷ sao?

      sai, có nô tài ngay cả quỷ cũng sợ, ta làm chủ nhân nên cao hứng hay nên lo lắng?”

      “Nô tỳ ngu dốt, dám phỏng đoán tâm tư của chủ nhân”, ta cố gắng ổn định hơi thở đáp lời.

      biết là vì câu trả lời của ta làm cho cảm thấy buồn cười, hay là cảm thấy sảng khóai mà cười, dù sao lần này thiếu gia cũng cười ra tiếng, bất quá trong tiếng cười vẫn mang theo lãnh, “Ngươi lần trước làm rất tốt, ta thưởng cho ngươi. xem, ngươi muốn cái gì?”

      Ta muốn khế ước bán mình, ngươi chịu giao ra sao?, “Cám ơn thiếu gian, đây là trách nhiệm, nô tỳ dám cầu thưởng”.

      “Nếu ta nhất định phải thưởng sao?” Thiếu gia buông tay ra, ôm ta nữa bước đến trước mặt, áp lực vô hình đè lên ta.

      Ta quỳ xuống , “Thiếu gia thưởng gì đều là phúc của nô tỳ, nô tỳ lĩnh thưởng.”

      “Hảo nô tài.” Miệng khen nhưng tay lại mạnh mẽ kéo tóc của ta về phía trước, bắt ta ngẩng cao đầu, bỗng nhiên cười lạnh, “Nên thưởng ngươi cái gì đây? Hay là thưởng cho ngươi thượng lên gường ta, thế nào?”. hiển nhiên tức giận, cơ mặt vặn vẹo.

      Cái này cũng gọi là ban thưởng sao? Nhớ hai lần cùng nam nhân trải qua chuyện đó, ta cảm thấy run rẩy cả người. rất đau! thể ban thưởng cái gì tầm thường chút sao, ví dụ như kim ngân, trân châu, nếu con rối gỗ mới cũng tốt a! Đương nhiên, ta nghĩ lời này nên ra, vô luận thế nào cũng phải sống qua năm này. Tóc ta bị kéo nên thể cúi đầu, vậy nên ta đành phải cung kính đáp lời, “Nô tỳ tạ thưởng.” Người này hỉ nộ vô thường, tốt nhất vẫn nên hỏi ràng chút, “Thiếu gia có cần nô tỳ tắm qua ? Nô tỳ sợ làm bẩn thân thể của thiếu gia”.

      “Vậy tắm chút ”, càng lúc càng tức giận, vì sao chứ?

      Ta mình đắc tội thiếu gia lúc nào. Theo lý mà , ta làm gì sai, mặc dù thích cũng đến mức chán ghét như vậy chứ! Quên , muốn chán ghét cứ chán ghét, ta nhịn.

      Ta chuẩn bị xong dụng cụ tắm rửa, lại nhìn thấy thiếu gia tựa nửa người gường, đôi mắt tự tiếu phi tiếu, hoàn toàn có ý định ra ngoài. Ta cởi áo váy trước mặt rồi tiến vào bồn tắm. Nghĩ đến màn tra tấn đàng chờ đợi, ta thoáng rùng mình. Ta cẩn thận tắm sạch toàn thân mới bước ra, quỳ dưới chân thiếu gia. Ta tưởng tượng mình là con rối gỗ bên ngoài kia, tâm trí bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Thiếu gia nãy giờ gì, chỉ chằm chằm nhìn ta, tại mới lên tiếng, “Ngươi làm bộ dáng thẹn thùng xem”.

      “Dạ”, ta nhớ lại yếu lĩnh sư phụ dạy trước kia, quan trọng là mặt phải đỏ lên chút, “Thiếu gia, vậy được chưa?”

      Ta quỳ mặt đất khá lâu vẫn nghe thấy thiếu gia gì, ta cảm giác ánh mắt của vẫn dừng lại người mình. Haizz…! Chắc là thất bại rồi. Cũng tốt, phạt quỳ quỳ, cũng biết bị phạt bao lâu, lần sau ta phải lén lút kê chiếc gối mới được.

      “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu nam nhân? Nhiều đến nổi ngay cả vẻ mặt thẹn thùng cũng phải ngụy trang? Ngày ấy phóng đãng cũng là ngụy trang? Bộ dáng chân chính của ngươi là gì?”, thanh của thiếu gia nghe hỉ giận.

      “Bẩm thiếu gia, nô tỳ trước khi bị bán đến đây rơi vào tay thổ phi, vốn phải hầu hạ rất nhiều người, nhưng bởi vì người thứ nhất còn chưa tận hứng nơi đó bị công chiếm. Sau đó nô tỳ hầu hạ thiếu gia, trước sau tổng cộng hai nam nhân”, ta thành trả lời câu hỏi của thiếu gia, tận lực làm cho mình có vẻ cung kính, “Nô tỳ là kẻ hầu hạ, thuận theo chủ tử là bổn phận. Về phần bộ dáng nguyên bản của bản thân, nô tỳ cũng mình ra dạng gì. Sau năm được thiếu gia ban thưởng tự do, đến lúc đó có thể nô tỳ …cũng biết chừng”.

      “Tàn hoa bại liễu”, Thiếu gia đứng lên, sau đó bỏ ra ngoài. Đến trước cửa còn dừng lại, tàn nhẫn , “Họ Triệu kia là người tội ác tày trời, chết chết, có nhớ nam nhân cũng cần nhớ .”

      Ta xoay người đối mặt thiếu gia dập đầu, nhìn như vậy phỏng chừng hôm nay ta có thể tránh được hồi đau đớn, “Dạ, tiễn thiếu gia”

      Ta nhìn thiếu gia đẩy cửa nghiêng người ra ngoài, đợi lát, xác định trở lại ta mới thở dài hơi trầm tĩnh lại. Hôm nay may mắn. Ta vui sướng phát nguyên lai việc bản thân từng đến chỗ bọn thổ phỉ hóa ra còn có lợi thế này, thiếu gia vừa nghe liền lập tức chán ghét, làm cho ta đau đớn. là Tái ông mất ngựa! Lần sau nếu gặp lại tình huống như thế này, ta biết nên làm thế nào. Cứ việc bản thân từng hầu hạ qua rất nhiều thổ phỉ! Dù sao, thanh danh gì gì đó ta cũng cần.

      Sau khi mặc xong quần áo, ta lại hăng hái luyện tập với con rối gỗ. Từ khi nghe họ Triệu kia chết chưa hết tội, ta cảm thấy thoải mái hơn, buổi tối cũng gặp ác mộng. Ta có tiềm chất làm sát thủ.

      Ngày hôm sau, thiếu gia sai người đến truyền lời, bảo ta được mặc quần áo vải thô, được làm việc như nha hoàn. còn phái vài nha hoàn đến đây hầu hạ ta, rằng ta dù sao cũng là thị thiếp nên phải có bộ dáng thị thiếp. Ta phát sắc mặt Diệp Nhi hồng hào hơn, thức ăn mỗi bữa so với trước kia cũng ngọn hơn rất nhiều. Thiếu gia và phụ thân rất giống nhau, khi phát ta có giá trị lợi dùng liền tiếc tiền. Cũng tốt, công cụ cũng cần thường xuyên lau chùi mà!

      phải ngày nào cũng có người cần giết, vậy nên những ngày tiếp theo ta an tâm luyện tập trong phòng. Thiếu gia thường xuyên đến đây giám sát, ý đồ châm chọc thủ thuật của ta. Mặc xác . , cũng phải tạ ơn đám thổ phỉ đó, thiếu gia chê ta bẩn nên cầu ta hầu hạ ngủ. Đây quả là kinh hỉ ngoài ý muốn.

      “Ngươi muốn mặc quần áo sao? Muốn quyến rũ ta nên cởi sạch mới đúng.” Thiếu gia cau mày, đem toàn bộ chán ghét viết hết lên mặt.

      “Dạ”, gió thu đến, phòng ta có thêm nhiều quần áo nhưng…ta đau lòng a! Quần áo này đắt tiền, ta vốn giữ lại để sau này bán a!

      “Cho ngươi nhiều trang sức như vậy tại sao lại mang? Ai sai ngươi bày ra bộ dáng đáng thương?”, trách cứ tóc ta buông xả đính bất cứ thứ gì lên đó, đúng là hung dữ.

      “Dạ”, ta trở về phòng lục tìm mấy cây trâm. Mớ đồ vật leng keng lỉnh kỉnh này chỉ có mỗi tác dụng cản trở việc luyện tập của ta.

      “Uống hết bát súp này, ai nhờ ngươi làm ra bộ mặt người chết, ngươi muốn ếm ai?”

      “Dạ”, ta tiếp nhận bát súp uống cho bằng hết, sau đó đưa trở lại cho nha hoàn bên cạnh. là, lãng phí a! Đem súp này đổi thành tiền tốt biết bao, sau này bỏ trốn cũng cần tiền mà!

      “Về sau chỉ luyện tập buổi sáng, buổi tối được luyện, ngươi tưởng ngã bệnh có thể trốn tránh nhiệm vụ sao?”

      “Dạ”, Vớ vẩn, luyện tập đến lúc đó thất thủ làm sao bây giờ? Người rơi đầu phải là ngươi mà là ta đây nè!

      “Về sau trước mặt người khác phải gọi ta bằng tên, bằng khiến người khác phát , phá hư kế hoạch của ta”.

      “Dạ”

      “Về sau dù tại thời điểm có người cũng được phép xưng hô nô tỳ, bộ dạng nô tài nhìn ghê tởm.”

      “Dạ”

      “Về sau……”

      “Dạ”

      Thiếu gia ngừng cầu này nọ, ta bình tĩnh vượt qua.
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 07



      Ngày qua ngày, mặt trời mọc rồi lại lặn, nhiệm vụ tiếp theo rốt cục cũng đến. Ta ngồi trong kiệu, tay ôm gói hàng khá nặng. Lúc xuất môn, thiếu gia cẩn thận đưa cho ta gói hàng này và là nó rất quan trọng. Biết nhiều bí mật nhất định sống lâu, vậy nên ta thèm liếc mắt đến nó lần. Ta ôm gói hàng leo lên kiệu, nơi nhận nó ắt hẳn cũng tốt lành gì.

      Kiệu dừng lại trước khách điếm, ta vén rèm nhìn hai chữ “Phúc Lai” bảng hiệu, đúng nơi này rồi. Ta từ cửa sau xuyên qua đại sảnh, dọc theo hành lang hậu viện đến căn phòng có treo chữ “Thiên”. Sau khi nhớ lại toàn bộ lời dặn của thiếu gia, ta đưa tay gõ ám hiệu lên cửa phòng. Hai nhanh chậm, liên tục như vậy ba lượt.

      Đúng dự kiến, cửa phòng mở ra, nam nhân trung niên xuất trước cửa. Động tác mở cửa của vừa nhanh vừa gấp gáp. nhìn ta, đôi mắt thành khẩn, khóe môi tươi cười giấu được tia hưng phấn. Ta cảm thấy nơi này rất lạnh, tựa như tiết trời lúc tuyết tan.

      Ta lui bước ra phía sau, khom lưng hành lễ, “Nô tỳ là Thanh Nhi xin bái kiến Triệu công tử, công tử vạn phúc”. Chiếu theo lý, phải ở trong phòng ho khan tiếng rồi mới ra lệnh cho ta tiến vào, tại sao lại vội vã đích thân ra mở cửa?

      “Thanh nương cần đa lễ”, ngây người đáp lễ, khi chuyện, ta chú ý vẻ mặt của tựa như dân đổ bác đặt cược ván lớn. Lúc trước ta từng thấy bọn hạ nhân tụ tập đánh bạc, chính là bộ dáng này đây. Ha ha ha, vận khí của ta tệ nha, xuất hành liền gặp chuyện ổn rồi.

      có khả năng biết ta suy nghĩ điều gì, vậy nên trong khi chuyện ta thầm cân nhắc, “Công tử nhà ngươi sai ngươi đến trao đồ vật, đúng ?”, vừa vừa thuận tay chìa ra nhận đồ. Vội vàng nhỉ?

      “Dạ”, ta gật đầu đáp lời đồng thời hướng mắt nhìn vào bên trong phòng. Vì cửa mở nên ta có thể thấy bên trong phòng có cái bàn, bàn vô cùng sạch và trống rỗng. Ta cúi đầu kính cẩn với nam nhân trung niên, “Công tử, nô tỳ được chủ nhân phân phó đến trao hàng, chỉ là thể trọng đại, xin công tử cho phép nô tỳ được vào phòng trình bày”.

      “Được, được, tất nhiên rồi”, vội vàng ứng lời, nép người để ta bước vào.

      “Đa tạ công tử”, ta cân nhắc bước qua cửa, nhưng chỉ ngừng lại sau ngạch cửa tiến sâu vào, “Nô tỳ đứng đây là được rồi”.

      Ta động thủ, dùng chỉ đao lướt nhanh qua cổ nam nhân. Trong nháy mắt, ánh mắt chớp động, thi thể còn mang theo nụ cười. Hiển nhiên, chết thống khổ chút nào.

      Loại tình giết người như thế này chỉ cần vượt qua lần đầu tiên, những lần sau liền dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc này, ta hề có chút cảm giác nào.

      Giết người dễ dàng, vấn đề khó khăn là nên xử lý thi thể này thế nào đây. Làm tốt gặp phiền toái. tại là ban ngày, ta đủ can đảm vác xác người ra ngoài. Trước tiên nên giấu ở đâu đó, đợi trời tối xử lý nó sau. Ta đánh giá xung quanh căn phòng lượt, ánh mắt tập trung xuống dưới gầm gường. Ta thừa dịp miệng vết thương vẫn còn chưa đổ máu liền đem chăn cuộn thi thể lại, sau đó đạp nó lăn vào trong gầm gường. Ngoài ý muốn, dưới gầm gường còn có người bị trói gô đóng chiếm.

      Ta gì, mặt lôi người bị trói ra, mặt đẩy mạnh thi thể vào. Đợi đến khi hết thảy mọi việc đều sắp đặt thõa đáng ta mới rút mảnh vải trong miệng người nọ ra. Khi nhìn mặt , ta phát mình biết người này. Chính là Hoàng công tử thuyền hôm nọ.

      Kỳ quái, tại sao lại ở chỗ này? Ám hiệu là dùng để liên lạc giữa hai người quen biết, nhưng Hoàng công tử này ta gặp qua mà! Ta vội cởi trói cho mà đem tựa vào chân gường, ta khách khí hỏi, “Nô tỳ bái kiến công tử, khiến công tử sợ hãi. Ngài tại sao lại ở nơi này?”. Lúc ta chuyện, chỉ đao sẵn sàng tay. Chỉ cần câu đúng, dưới gường chỉ thi thể. Dù sao cũng giấu diếm, giấu cái hay hai cái cũng thành vấn đề.

      Dường như để ý bản thân mình bị trói, cũng lập tức đưa ra cầu cởi trói. cẩn thận cao thấp đánh giá ta phen, cứ vậy lâu, xem ra tin tưởng ta dễ dàng cởi trói, vậy nên mới bất đắc dĩ mở miệng , “Ám hiệu gõ cửa là hai nhanh chậm, chờ ta ho khan tiếng ngươi mới tự mình mở cửa bước vào”, nhìn thấu nghi ngờ của ta nên trả lời, cư nhiên đem ám hiệu lặp lại lần, sau đó mới cười khổ , “Vốn dĩ ta tự mình đến, chẳng qua đột nhiên có việc nên mới tiện đường ghé qua. ngờ chính mình lại bị ám toán. Sao rồi? tại có thể cởi trói cho ta chưa? Thanh Nhi.” Thanh hai chữ cuối cùng rất nặng.

      Ám hiệu đúng rồi, xem ra chính là người ta muốn tìm. Ta lặng lẽ thu hồi chỉ đao, tiến lên cởi trói cho . Thừa dịp đứng lên tự mình tháo nốt dây trói, ta nhanh chóng quỳ xuống , “Do tình thế bắt buộc, thỉnh công tử tha thứ cho tội bất kính của nô tỳ”.

      “Được rồi, đứng lên . tình trọng đại, ngươi cẩn thận như vậy rất tốt. Cũng may hôm nay ngươi cẩn thận, nếu hậu quả rất nghiêm trọng”, hàm ý bảo ta đứng lên, hậu quả truy cứu nữa. tự mình chỉnh trang lại y phục, sau nó mới ngồi xuống gường hỏi, “Người vừa rồi tuy rằng võ công cao, nhưng lại là cao thủ dụng độc, ngay cả ta cũng bị trúng bẫy, suýt chút nữa bị giết. Ta nhìn ngươi giống bộ dáng của người có võ công, ngươi làm sao giết được ?”

      “Bẩm công tử, nô tỳ chỉ thừa dịp chuẩn bị mà đắc thủ thôi”, kể lể nhiều cũng vô ích.

      nhìn ra ta muốn nhiều nên đổi đề tài, “Thanh Nhi, ngươi làm sao phát người này có vấn đề?”

      “Vì ám hiệu của đúng”, Kỳ người này sơ hở chồng chất. Trước sai ám hiệu, sau phải giỏi ngụy trang thần sắc. Lại thêm vấn đề phủ nhận mình họ Triệu, đấy là tên họ ta bịa đặt hoàn toàn. Mà cho dù quả là họ Triệu khi nhìn đảo qua căn phòng ta phát nơi này quá sạch . căn phòng trong khách điếm đến cả bộ tách trà cũng có sao? Điều tối quan trọng chính là thà giết lầm hơn bỏ sót, nếu có trách cũng chỉ trách dùng sai ám hiệu, ta giết giết ta a! Bất quá, những nghi vấn này ta nhất định ra. tại tính mạng của ta như con kiến, bộc lộ khả năng quan sát của mình chẳng hay ho gì.

      Nghe ta xong, gật đầu khen ngợi, vấn đề này cũng tiếp tục dây dưa. Đột nhiên, nhớ ra thân phận của ta, “Ta nhớ ngươi chính là thị thiếp của Phong thiếu gia”, tới đây, bỗng nở nụ cười, “Tên Diên Tử này, ta biết đời nào chịu thu nhận thị thiếp, nguyên lai ngươi là người rất hữu dụng, khó trách…”

      Người hữu dụng? Phải là vật hữu dụng mới đúng. Hãy còn mười tháng lẻ hai mươi mốt ngày nữa, trong khoảng thời gian này, ta tốt nhất đừng làm người mới có thể sống sót a! Việc xong, ta nên sớm cáo từ để tránh đêm dài lắm mộng. Ta đem gói hàng trong tay cung kính dâng lên, “Công tử, đây là vật thiếu gia phân phó nô tỳ mang đến. Thời gian còn sớm, nếu còn chuyện gì nô tỳ xin phép cáo lui, nô tỳ nên trở về báo cáo kết quả lên chủ tử”.

      Khi tiếp nhận gói hàng, đối mắt quét nhanh qua dấu niêm phong. may mắn, thiếu gia tín nhiệm ta đâu. Mà cũng tốt thôi, tránh cho ta can thiệp quá sâu vào hoạt động của bọn họ. Thêm chuyện chi bằng bớt chuyện.

      Sau khi xác định gói hàng bị mở qua, nét vui mừng mặt làm ta run sợ, “Đừng vội, ta còn chút chuyện muốn hỏi ngươi”, đem gói hàng đặt bên cạnh, tựa nửa người vào thành gường rồi nhìn ta hồi.

      “Thỉnh công tử chỉ dạy, nô tỳ biết gì thưa ”, ta cái gì cũng biết, muốn hỏi hỏi .

      “Lần trước tên họ Triệu kia là ngươi xử lý? Ngày đó ngươi giả vờ say rượu để quyến rũ mắc mưu?”, hỏi xong thản nhiên chờ đợi, tựa như muốn xác định điều gì…hay hy vọng điều gì.

      Ách! Vấn đề này…ta phải trả lời thế nào đây!? Cân nhắc hồi, chi bằng ta cứ thừa nhận cho rồi, dù sao cũng biết chuyện ta giết người. cùng thiếu gia xem ra là đồng hội đồng thuyền, chắc vì tên họ Triệu kia đến tìm ta báo thù a!

      “Dạ”

      “Ngươi làm thế nào?”, mỉm cười, giọng điệu nhu hòa phảng phất giống như khi Vương đại nương hỏi xem ta ăn vụng cái gì.

      “Là dùng vật này”, ta xòe lòng bàn tay cho xem chỉ đao. Muốn che giấu cũng vô ích, người này cũng thiếu gia có quan hệ mật thiết, nếu trực tiếp hỏi, thiếu gia thay ta giữ bí mật đâu. Kỳ quái, hiểu sao ta thấy thiếu gia và những người bên cạnh mỗi khi cười lên đều đáng sợ.

      Nhìn chỉ đao trong tay ta, khẽ kéo tay áo ta lại để nhìn cho , “Ngươi luôn mang theo sao?”, sờ vào chỉ đao, “ bị thương chứ?”

      ”, ngươi để ta sao? Ngồi phía thi thể người khác chuyện thú vị lắm sao?

      nghiên cứu chỉ đao của ta nữa mà chuyển đề tài với tốc độ kinh người, “Ngươi hôm nay cứu mạng ta, vậy phải có thưởng. Ngươi , ngươi muốn gì?”. vừa vừa chăm chú quan sát ta.

      “Là công tử có hồng phúc, nô tỳ dám nhận thưởng, đây là bổn phận của nô tỳ”, để ban thưởng chỉ phiền toái thêm mà thôi.

      “Ngươi muốn gì cứ việc ra”, có vẻ thành khẩn, “Vàng bạc châu báu thành vấn đề, hay là…”, ngừng lại, sau hồi do dự mới nốt lời dang dở, “hay là ngươi muốn điều đặc biệt gì đó, cứ việc mở miệng”.

      Làm gì sâu xa đến thế a? Ta cần suy nghĩ, trực tiếp quỳ xuống , “Bất luận công tử thưởng cái gì nô tỳ cũng nhận, nô tỳ tạ thưởng”.

      đặc biệt muốn thứ gì sao?”, cố chấp cúi đầu nhìn ta mà hỏi.

      còn muốn dây dưa vấn đề này thêm bao lâu? Chi bằng ta đại thứ gì đó để rời khỏi đây sớm chút. Ta cúi đầu, quyết định thực tế chút, “Nô tỳ muốn tiền”. Tiền, chính xác là ta cần tiền. Về sau muốn chạy trốn cũng hữu ích.

      “Ngươi thiếu tiền?”, có chút kinh ngạc, sau đó cười khẩy, “Ngươi xác định mình cần tiền?”

      Vô nghĩa! Ta có tiền còn quỳ gối ở đây làm gì? Bất quá, ta quả cần tiền tiêu, quần áo thức ăn trang sức thiếu gia cung cấp đầy đủ. Dĩ nhiên, nếu có thêm tiền ta cũng chê nhiều. Hơn nữa, trừ tiền ra, ta còn cần cho ta cái gì nữa? Tự do? Khiến ngươi chê cười rồi!

      “Ngươi cần bao nhiêu?”, trong lời của có mất mát, có khinh bỉ làm người khác cảm thấy xấu hổ. Đáng tiếc, ta xấu hổ.

      trăm lượng”, ta muốn ngàn lượng, nhưng ta biết cái mạng của có đáng giá đến thế . Ý tứ, đây tuyệt đối là ý tứ!

      “Đây là ngàn lượng, ngươi cầm lấy rồi sớm trở về ”, khinh thường chán ghét càng lộ ra ràng. lấy ra tờ ngân phiếu ngàn lượng, còn chưa đợi ta tiếp nhận buông tay. Tờ giấy mỏng manh bay xuống. Cảm xúc con người biến hóa nhanh .

      Ta nhặt tờ ngân phiếu trước mặt bỏ vào trong áo, sau đó dập đầu lời cảm tạ, “Đa tạ công tử ban cho, nô tỳ cáo lui”. dễ dàng nha, nhận thưởng lần phải dập đầu vài lần!

      Ta tổng kết kinh nghiệm lần này, thấy chết mà cứu mới là vương đạo.
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 08



      Ta rốt cục may mắn thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, Hoàng công tử lưu ta lại. thực tế, ta nghĩ nếu mình còn mau chóng rút lui chắc tống cổ ta ra khỏi cửa. ngàn lượng bạc và chán ghét từ đồng bọn của thiếu gia, chuyến này đáng giá. Hy vọng nhiều chuyện chút, đem tình ngày hôm nay kể lại cho thiếu gia nghe, biết đâu càng ghét ta hơn. Ha ha ha, chừng cuộc sống hạnh phúc ở xa tít ngoài vũ trụ kia quay trở lại.

      Hy vọng luôn tốt đẹp nhưng lại luôn tàn khốc, xuân thu mộng đẹp của ta khéo dài bao lâu. Lão thiên quả nhiên phát ra ta hạnh phúc ở chỗ này nên hài lòng.

      Hai ngày này ta nghe bọn nha đầu trong phủ thầm to , là trong phủ có khách đến thăm, nghe đâu là vị Hoàng công tử phong lưu tuấn mỹ, ôn hòa đôn hậu, đối nhân rất khách khí hiền hòa. Ta vừa nghe thấy liền đoán chừng đó chính là vị Hoàng công tử kia. gặp mới tốt, gặp mặt khéo lại nảy sinh phiền toái nên ta tận lực né tránh. Mấy ngày kế tiếp, ta ngay cả cửa phòng cũng bước chân qua.

      Những ngày hòa bình trôi qua, ta luyện tập với con rối gỗ lúc mặt trời còn chưa mọc, lúc này mọi người cơ bản vẫn còn say ngủ. Trong viện phủ có ai, quả rất yên tĩnh, đây là khoảng thời gian luyện công tốt nhất. Mỗi lúc luyện công như vậy, thế giới xung quanh chỉ còn lại ta và con rối gỗ, tĩnh lặng nhưng vô cùng tuyệt vời.

      “Thanh Nhi”, thanh từ phía sau truyền đến, mặc dù lớn nhưng thời gian hạnh phúc của ta tuyên bố chấm dứt.

      Kỳ quái, thiếu gia có việc gì lại đến đây sớm như vậy? Quá sớm là đằng khác. Ta vội vàng thu hồi chỉ đao, xoay người cúi đầu quỳ gối hành lễ, “Dật Dương”. còn cách còn khác, chính thiếu gia cầu ta gọi thẳng tên của dù trước mặt có hay có người ngoài.

      “Thanh Nhi, nên nhìn kỹ xem ta là ai mới thi lễ chứ”, thanh buồn cười, “Vài ngày trước mới cứu người, giờ quên ta nhanh như vậy sao?”

      Ách! phải thiếu gia, vậy là ai?! Ta sai rồi, thiếu gia làm sao lại đến sớm như vậy chứ! Sợ thứ gì là thứ đó đến, người đến là tên Hoàng công tử kia. Người này tuyệt đối nên xuất ở đây mới đúng? Sớm như vậy chường mặt ra, săn quỷ sao? Bỏ , phải chuyện của ta. Ta cúi chào lần nữa, liếc nhìn gương mặt mang theo vẻ tươi cười. Nụ cười này lạnh tựa gió thu khiến người ta cảm thấy run lên từng chập.

      Ta cố đè nén cảm xúc giao động, người này tuyệt đối thể đắc tội, “Nô tỳ lỗ mãng, xin công tử thứ tội!”. Làm nô tài phải hiểu được hai đạo lý: chủ tử luôn luôn đúng, chủ tử làm việc gì cũng nên hỏi ngược lại. Quỳ xuống nhận sai tránh được nhiều tai kiếp.

      “Đứng lên , ta trách ngươi”, thanh mềm mại, động tác nhàng, tâm tình xem ra rất tốt.

      Ta đứng lên rồi bước lui sang bên. Ta biết mình nên gì. Ta nhìn tìm chiếc ghế, thân người tựa vào lưng ghế vô cùng thoải mái. Bộ dáng kia rất quen thuộc, đừng muốn chuyện phiếm nha! cần ngủ sao, dù ngủ cũng đừng đến nơi này mới phải. Lần trước ràng rất chán ghét ta, tại sao lần này lại mò tới cửa?

      khí cổ quái. Quên , thiếu gia phân công ta nhiệm vụ bồi tiếp khách nhân chuyện phiếm, làm ít sai ít, làm sai, đây là định lý thiên cổ tuyệt sai. Chỉ là…ta muốn đứng như vậy a, ta muốn xuống nhà bếp kiếm thứ gì đó bỏ vào bụng. Ta tìm lý do cáo lui mở miệng trước.

      “Ta ở lại đây vài ngày vẫn gặp ngươi, còn tưởng ngươi xuất phủ. Hỏi Diên Tử mới biết được ngươi ở nơi này, thế nào? Ngươi luôn luôn nhốt mình ở trong viện, đến cửa cũng bước ra sao? Hay là bình thường Diên Tử cho phép ngươi ra ngoài? Biệt viện này chỉ có mình ngươi ở sao?”

      “Bẩm công tử, biệt viện này ngoài nô tỳ vẫn còn những người khác, lúc này vẫn còn sớm nên ngài thấy họ. Ngài cần nô tỳ gọi bọn họ tới sao, vậy để nô tỳ ”, ta tìm được lý do bỏ của chạy lấy người, sau đó gọi ai đến đây mà chẳng được.

      cần”, nhìn thấy ta xoay người tính chạy , liền phất tay ngăn cản, “Bây giờ cũng rất tốt”.

      Bây giờ chút cũng tốt, quấy rầy thời gian hạnh phúc nhất của ta, lại tỏ ý còn tiếp tục quấy rầy. cho ta gọi người đến, ta hóa thành cây cột ngay tại đây, đúng lúc làm thành đôi cùng với con rối gỗ đằng kia. Ta lặp lặp lại bí quyết sử dụng chỉ đao trong tâm trí, đầu cũng thèm ngẩng lên lần nào nữa.

      Thời gian trôi qua nặng nề, ta vừa cúi đầu vừa nghĩ ngợi chuyện của chính mình thanh của lại truyền đến tai, “Thanh Nhi, gia đình của ngươi ở đâu? Trong nhà còn có những ai? Ngươi thế nào lại lưu lạc đến Phong phủ?”

      “Bẩm công tử, nô tỳ là bị bán đến đây. Về phần gia đình ở nơi nào nô tỳ cũng nhớ”, ta đáp nửa giữ lại nửa, tuy rằng về sau cũng có cơ hội trở về, tương lai chừng ta phải bỏ mạng thiên nhai nha! Xem như ta lưu lại đường lui vậy.

      “Bị bán? Là cha mẹ ngươi bán đến đây sao? Hay là bị bọn buôn người bán đến? Tại sao lại nhớ gia đình ở đâu?”

      Việc gì lại hỏi lắm thế, ta tìm kiếm trọng điểm rồi trả lời đơn giản, “Là bọn buôn người”.

      “Ngươi làm sao lại rơi vào tay bọn buôn người?”

      “Là bị bọn thổ phỉ cướp, sau đó lại bị bán trao tay cho bọn buôn lậu”, đây là ta , chẳng qua nhắc đến việc tiến cung tuyển tú thôi. Kháng mệnh thất tiết là tội lớn, chiếu theo quy củ ta phải tự sát thủ tiết mới đúng. Chỉ là…ta ngốc vậy sao?

      “Thổ phỉ? Ngươi từng bị thổ phỉ bắt cóc? Vậy ngươi…”, hỏi tiếp nhưng ai cũng biết muốn hỏi gì.

      “Nô tỳ còn trong sạch”, Ha ha ha, vấn đề này rất tốt, lúc trước nhờ vào vấn đề này mà ta thu được thành quả tệ a!

      Căn phòng lại trở về yên lặng, trầm tư, ta tiếp tục làm vật bày trí. Haizzz, ở nhà thiếu gia đúng là tốt, phiền toái tìm đến tận cửa phòng, bỏ , chỉ còn mười tháng lẻ hai ngày nữa thôi!

      Ta đứng yên nửa ngày nhúc nhích, vẫn nỗ lực tìm đề tài chuyện phiếm. Phương diện này nhất định có vấn đề, đáng tiếc ta cũng muốn giúp . Ta cúi đầu, liếc mắt có thể trông thấy ngừng dùng hai tay xoa đùi cách hài lòng. Cố gắng chuyện phiếm quả dễ dàng nha, cứ chà xát tay chân như vậy moi ra đề tài được sao?

      “Diên Tử ngươi phải là thị thiếp , chỉ là mượn tạm thân phận này, năm sau ngươi liền tự do, là sao?”

      Thiếu gia cũng ra, ta còn thứ gì có thể giấu diếm? Ta biểu cung kính chút, “Đều là ân điển của thiếu gia”.

      “Thanh Nhi, ở trong mắt ngươi, ta và Diên Tử là loại người thế nào? Người tốt? Hay là người xấu?”

      Vấn đề này ngây thơ, bởi vì ta ngẩng đầu nên nhìn thấy vẻ mặt của . khó tin đến bây giờ vẫn còn có người đặt vấn đề như vậy. Hơn nữa, ta chỉ là môt nô tài, ngươi là người tốt hay người xấu ai thèm quản? Chỉ cần đừng ảnh hưởng đến ta là được. Trong đầu tuy nghĩ vậy nhưng ta dám ra, chỉ cho có lệ, “Thiếu gia là chủ tử của nô tỳ, ngài là bằng hữu của thiếu gia, nô tỳ ngu dốt chỉ biết tận tâm hầu hạ chủ tử, dám xét đoán tâm tư của người”. Tốt hay xấu sao? Đối với ta, người xấu còn dễ đối phó hơn so với người tốt. thực tế, tại thời điểm giết người xấu ta cũng cần lo nghĩ gì nhiều, trực tiếp lấy mạng là được.

      “Ngươi cũng thiếu tiền, thiếu gia cho ngươi thứ này vật nọ, trăm lượng đáng nhắc tới. cho ta biết, lần trước vì sao chỉ cần trăm lượng? Ngươi cứu mạng ta, ngươi có thể cầu thứ gì đó, hoặc là rất nhiều tiền a, tại sao lại cần?”

      Phải trả lời rằng ta muốn sớm bỏ của chạy lấy người sao? Dĩ nhiên thể. Cũng may công phu vuốt mông ngựa của ta tệ, nịnh hót cũng khá trôi chảy, “Lần trước là thiếu gia mệnh quí phúc thâm, nô tỳ chẳng qua là vừa vặn gặp phải, nhận lấy trăm lượng an phận rồi”.

      Lại im lặng. dường như tìm nổi đề tài chuyện nữa. Kỳ quái là tại sao vẫn chưa chịu , còn ngồi lì ở đó làm gì? Ta muốn ngẩng đầu liếc mắt nhìn cái, ách! Vẫn là quên , chừng ngồi thêm lát liền cảm thấy việc này có ý nghĩa tự động rời . Thời gian trầm mặc trôi qua, ta phát huy khả năng nhập định đến cảnh giới cao, làm cho tâm trí của chính mình hoàn toàn “thần du thiên ngoại”, bọn ta dường như đấu trận xem định lực của ai cao thâm hơn vậy. Bình minh lên, rốt cục chịu nổi. Ta cảm giác cuối cùng cũng chịu đứng lên, dễ dàng, xem ra muốn rời .

      “Nô tỳ cung tiễn công tử”, ta thở dài hơi, vội vàng qùy xuống biếu cho cái hành lễ. Ngay cả ta cũng cảm nhận được chính mình có ý tứ đuổi khách.

      “Thanh Nhi, ngươi là…”, nghiêng đầu muốn gì đó rồi lại thôi, lại liếc mắt cái, mở miệng rồi đóng lại, cuối cùng hướng ra ngoài viện gọi lớn, “Diên Tử, ngươi thắng. Nàng hỏi câu đáp câu, nhiều hơn câu cũng có”.

      Nguyên lai cùng thiếu gia cá cược. Thảo nào thái độ của lại biến đổi nhanh như vậy, lại còn kiên trì ngồi đến tận bây giờ.

      “Ha ha ha, ta ngươi nhất định thua mà, còn tin!”, thiếu gia biết từ nơi nào nhảy tới, giọng mang theo vui vẻ, ta biết rất cao hứng, “Nàng và cái đầu gỗ khác gì nhau”, tới đây, ta có cảm giác vừa liếc mắt sang mình cái, tiếp, “Hoàng công tử, làm phiền ngươi rồi, danh hoa về tay ta, được đổi ý nha!”

      đổi ý, đêm nay để nàng đến hầu hạ ngươi. Thanh Nhi, ngươi hại ta mất danh hoa, ngươi tính bồi thường ta thế nào đây?”

      với ta sao? Bồi thường? Ta thế nào lại bồi thường ? hỏi thể đáp, ta tùy cơ ứng biến, “Nô tỳ đáng chết”. Cái này…cứ để vậy !

      “Ngươi nên chết, ngươi giúp thiếu gia của ngươi thắng cược, Diên Tử nên thưởng ngươi mới đúng”.

      Lời của Hoàng công tử mang theo cười khổ. Kỳ quái, ta tại sao lại nghe có chút cay đắng. Xem như thua nữ nhân , ha ha ha, mặc kệ, liên quan đến ta.

      “Ha ha ha, Thanh Nhi, nếu ta thua Hoàng thiếu gia có được ngươi, là thất vọng hay vui vẻ?”, vấn đề khó khăn a!

      Ta trả lời thế nào cũng đúng. Kỳ ta quan tâm chủ tử mình là ai, dù sao kẻ được gọi là chủ nhân cũng thể đắc tội. là, năm tháng làm nô tài này dễ làm a! Trả lời thế nào bây giờ, ta cảm giác có hai đôi mắt đều đặt người mình, kỳ quái, ta thú vị đến mức đó sao? Được rồi, thể diện, muốn có bao nhiêu thể diện có bất nhiêu. Ta quỳ xuống cúi đầu, giả vờ run rẩy , “Nô tỳ sợ hãi”.

      “Đứng lên , Thanh Nhi, đừng quỳ, mặt đất rất lạnh, ta cũng có ý trách cứ ngươi”, Hoàng công tử tình tình cũng tệ.

      “Tạ công tử”, ta dập đầu lời cảm tạ nhưng cũng dám đứng lên, thiếu gia vẫn còn chưa lên tiếng a! Cuối cùng, thiếu gia mới chân chính là chủ tử của ta.

      Nhìn ra tâm tư của ta, Hoàng công tử giọng điệu hòa giải , “Diên Tử, người của ngươi phải là ngươi ra lệnh mới được, để Thanh Nhi đứng lên , cho cùng nàng thay ngươi thắng cược, thưởng thôi, lại còn bắt phạt quỳ?”

      Haizz… cố ý muốn hại ta sao? Ta cùng thù oán a! Ta vốn dĩ chỉ quỳ xuống để biểu lộ kính cẩn tuân theo mà thôi, tại sao qua miệng liền trở thành phạt quỳ, ta có làm gì nên tội đâu mà phạt! Thiếu gia tính tình cổ quái, kỵ nhất việc nô tài lấn át chủ nhân, giờ cảm thấy ta dựa vào Hoàng công tử mà xem chủ tử ra gì. Trước mặt dĩ nhiên thiếu gia làm gì, nhưng còn sau lưng…”

      “Hoàng công tử biện hộ cho ngươi rồi, đứng lên ”, Quả nhiên, khẩu khí của thiếu gia có phần hờn giận, “Còn mau tạ ơn Hoàng công tử?”

      “Nô tỳ đa tạ ân điển Hoàng công tử”, Ta cúi đầu, đứng lên, xong rồi, bây giờ chỉ còn chờ xui xẻo.

      “Trời lạnh như thế mà ngươi lại ăn mặc đơn giản vậy sao, mau trở về mặc thêm xiêm y ”, là họa vô đơn chí, họ Hoàng này thể ngậm miệng lại sao?

      “Được rồi, chúng ta đêm ngủ, cần ở lại đây tốn thời gian với đầu gỗ này nữa. , chúng ta nghỉ ngơi lát, buổi tối ta làm ông chủ dẫn ngươi Bách Hoa Lâu tuyển chọn nương, ngươi cứ tùy ý mà lựa chọn”. đợi ta mở miệng lời cảm tạ, thiếu gia vội vã kéo Hoàng công tử ra ngoài. là gấp gáp a! Ta có cảm giác thiếu gia kích động, sau lưng dường như có quỷ đuổi theo .

      Xác định được bọn họ xa ta mới từ từ đứng dậy. Ta xoay người trở về phòng mặc thêm áo, lại xuống bếp tìm bát canh nóng uống hơi, sau đó còn phải tìm ít thuốc trị thương. Ban nãy khi tập luyện ta bị thương, liệu có nên từ bỏ phương pháp giết người mới luyện này ? Lần sau mà gặp phải loại người giống Hoàng công tử, ta cứ trực tiếp giết chết cho xong việc, bằng người cuối cùng gặp phiền toái chính là ta. Bị người mang ra đặt cược, thắng còn bị phạt, ta làm nô tài khốn khổ a!

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 09



      ngày bình thường trôi qua, ta thấy ai đến xử phạt mình. Buổi tối trước khi ngủ, ta nghĩ có lẽ thiếu gia cùng Hoàng công tử bận rộn ôm ấp mỹ nhân nên còn thời gian quan tâm đến chuyện của ta. Xem ra vận khí của ta cũng may mắn, chừng thiếu gia vì quá cao hứng nên quên luôn chuyện ban sáng. Ha ha ha, ngủ ngủ.

      Ta nằm mơ giấc mộng kì quái, ta thấy bản thân mình là con cá nằm chơi vơi giữa trung. tự do nhưng cũng khó chịu, bởi vì cá vốn dĩ nên rời khỏi nước, cũng giống như ta nên xuất ở nơi này. Ta biết rất mình mơ, hết thảy đều hư hư ảo ảo, ta cũng sợ hãi vì biết rằng khi tỉnh dậy tất cả biến mất. Ta giật mình mở mắt, nhận ra bản thân mình vẫn nằm gường. Ác mộng đôi khi cũng có tác dụng tốt, nó khiến ngươi phát bản thân mình vốn dĩ bất hạnh như vậy, ác mộng rằng ngươi còn có thể bất hạnh hơn. Ách! Chỉ là… phải lần này.

      Thiếu gia ngồi bên gường trừng mắt nhìn ta, nương theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ, gương mặt khuất sáng trở nên tối đen đáng sợ. Cũng may ta bị dọa thành thói quen, công phu trấn tĩnh của ta luyện thành “lô hỏa thuần thanh”. Ta nhớ bản thân mình từng có thời gian đặc biệt sợ ma quỷ, mỗi lần bị đệ đệ giả quỷ hù dọa, ta đều sợ đến co rúm, mình ngồi ở góc phòng khóc thút thít, đệ đệ cực kỳ đắc ý. Nhưng sau vài lần bị dọa, ta bắt đầu suy nghĩ cẩn thận, nếu có quỷ khi ta chết cũng hóa thành quỷ, lúc đó hai bên đều là quỷ ta cần gì phải sợ hãi? Từ đó về sau, ta vẫn như cũ kêu la khóc lóc sợ hãi, nhưng đa số chỉ là diễn trò.

      Thiếu gia hóa trang nên chắc chắn phải đến đây để dọa quỷ, vậy nên ta tốt nhất đừng ngạc nhiên, khôn khéo như vậy dễ dàng phát ta đóng kịch. Mà ta nghĩ cần giả quỷ, bản chất còn đáng sợ hơn cả quỷ rồi! Chỉ là, làm gì ở đây? Ta thèm suy nghĩ nhiều mà vội vàng lăn lông lốc sang bên, lồm cồm bò dậy rồi quỳ gối gường. Chịu thôi, ta vô pháp chống đỡ ý nghĩ kỳ quái của , “Nô tỳ ngủ say, thiếu gia thứ tội”.

      Người ở bên gường nửa ngày mở miệng, đến khi chịu mở miệng lại hỏi câu cực ngốc, “Ngươi vừa rồi ngủ say?”. Hình như tức giận.

      Ta ca thán, ai oán nhưng dám ra, “Dạ”. Mắt mũi để đâu? Chuyện này mà cũng đem ra hỏi sao?

      “Nằm mơ sao? Gặp ác mộng?”, lên tiếng, bàn tay vươn lại đây xoa xoa gương mặt của ta.

      “Dạ”, quên , muốn làm gì mặc kệ .

      “Khóc? Ngươi nằm mộng thấy gì?”, bàn tay vẫn còn mặt ta cọ qua cọ lại, thanh của trầm mà đáng sợ, “Thấy ta sao?”

      Hả? Ngươi đêm hôm khuya khoắt đến tận gường của ta chỉ để hỏi vấn đề này sao? Ta thể dối, nhưng cũng cách nào , loại tình này làm sao trong hai câu, “Nô tỳ chính là…”, nữa, ngón tay thiếu gia đặt lên môi ta.

      “Ngươi tại sao lại có nhiều nước mắt như vậy? Ta mỗi lần nhìn thấy ngươi ngủ đều rơi lệ. Hận? Hay sợ?”

      tại ta có thể khẳng định thiếu gia cần giả quỷ cũng có khả năng dọa người. Rừng sâu u, từ từ hai chiếc răng nanh trắng toát nhọn hoắt nhe ra… nghĩ nữa, còn chuyện gì làm sao mà lại hù dọa chính mình? Tập trung đối phó với quan trọng hơn. Khoan , “mỗi lần nhìn thấy ngươi ngủ”, lẽ thường xuyên nhìn ta ngủ? Tại sao ta lại biết? Hận hay sợ? Ha ha ha, ta hận cũng sợ, ta chỉ cảm thấy thống khoái, có thể khóc hết nước mắt chính là chuyện tốt, sáng sớm tỉnh dậy thoải mái hơn rất nhiều. Nhưng lời này cũng thể ra, cũng may ta cần phải vì ngón tay kia vẫn chặn ở môi.

      “Thanh Nhi, ngươi ngoan nha, ta dặn ngươi được gọi ta thiếu gia, cũng phép xưng mình nô tỳ, ban sáng ngươi phạm giới, ta phải phạt ngươi thế nào đây?”

      Phạt ta mất ngủ sao? Người này luôn đặt câu hỏi nhưng lại hàm ý cần ta trả lời, có ý tứ gì? Đây tuyệt đối là điều cổ quái! , trả lời khéo còn rước họa vào thân. Mà dù có phải mở miệng trả lời, ta cũng biết phải trả lời thế nào.

      “Lại là bộ dáng đầu gỗ này”, Haizz! Quả nhiên muốn tìm người rút giận, ta làm sai gì chứ? tình giống như lần trước xe ngựa, vẫn bàn tay nắm chặt cằm ta, càng lúc càng đau, “Ngươi làm bộ mặt xác chết này bao lâu rồi? Ngươi thể thẹn thùng hay sợ hãi được sao? Trả lời ta”.

      Ách! Vấn đề này dường như rất trọng yếu, thiếu gia sau khi hỏi xong liền buông tay chờ ta phản ứng. là chủ nhân, ta phải làm sao bây giờ?, “Thiếu gia muốn nhìn biểu tình sợ hãi sao? Nô tỳ chỉ biết kiểu, chính là thét chói tai, ngài muốn nghe sao?”. Đây là quấy rầy người khác, nhưng lại quấy rầy chính mình. Xem ra, ta cũng cần quá lo lắng.

      “Ngươi…”, lại là tiếng gầm tức giận, cả người thiếu gia căng cứng, có chút run run. Ta thấy giơ tay lên, haizz, giống đệ đệ mà, cả hai đều thích đem ta ra làm bao cát luyện quyền. Ta mi mắt cũng động, nhìn thiếu gia chờ đợi. Sau lúc lâu, cánh tay hạ xuống, tận lực khắc chế thanh , “Được, cho ta xem bộ dáng sợ hãi của ngươi rốt cuộc là như thế nào, khóc lớn cho ta”. vừa vừa cởi áo khoác rồi tiến lên gường.

      “Nô tỳ tuân mệnh”, xem ta sợ hãi lẽ lại thú vị như vậy sao? Ta thụt lùi vào sát mép gường, hoảng sợ đem hai bàn tay xiết chặt quanh người, tưởng tượng là loài lang sói đáng sợ, kiềm chế được nữa ta liền thét to lên, tiếng thét chói tai xé tan tĩnh lặng trong biệt viện, cùng với tiếng thét là nước mắt thi nhau chảy ra, ta ôm lấy đầu, ta nhận ra mình sợ hãi giả vờ hay sợ hãi!

      lúc đầu rất cao hứng nhìn ta “biểu diễn”, nhưng bao lâu sau thần sắc liền có chỗ đúng. đột nhiên ôm lấy ta, động tác này…là trấn an ta sao? Xong, ta làm sao nghĩ được chủ nhân cùng nô tài phối hợp diễn xuất a! Ta khát nước, nhưng xem ra phải đợi rồi! Ta tiếp tục “sợ hãi”.

      Thiếu gia diễn xuất quá xuất thần, vẫn ôm ta buông tay, phải làm sao bây giờ? Loại tình huống này ta có kinh nghiệm a! Miệng khóc thút thít, nhưng trong đầu ta nghĩ bước tiếp theo, phỏng chừng tiếng thét ban nãy gọi người đến. Bên ngoài có tiếng ồn ào, ánh đuốc chiếu sáng nửa sân, người đến ít! Ta vừa định rời khỏi vòng tay thiếu gia có giọng truyền đến, “Tiếp tục khóc”. Còn phải diễn tiếp? Ta ngửi được mưu!

      Cửa phòng bị đá văng, đám người hùng dũng bước vào, đèn lồng chiếu sáng bốn phía. Những người đến đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn ta cùng thiếu gia nội y xốc xếch ôm chặt nhau gường. Người xông vào phòng đầu tiên chính là Hoàng công tử, nhìn cách vọt đến ta liền biết cửa là bị đá văng. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cần đóng kịch nữa. Ta muốn đứng lên nhưng thiếu gia chịu phối hợp, muốn gì? Hay ta phải hỏi là các ngươi đánh cược cái gì? Ta cảm giác đắc ý, lại nhìn sang Hoàng công tử, haizzz…Người này lại thua cái gì nữa? Chỉ mình ta gặp chuyện hay ho.

      có việc gì, Thanh Nhi gặp ác mộng. biết nàng ở sau lưng ta làm gì mà gần đây thường như vậy. còn cách nào khác!”, Thiếu gia ôm ta sủng ái ngọt ngào, nếu biết đánh cược với người khác ta nôn ra ngoài, rốt cuộc vật đặt cược là thứ gì đáng để diễn trò như vậy? Hoàng công tử trầm mặc hồi, định gì nhưng lại thôi. Ta nghe thấy phân phó đám gia đinh ra ngoài, sau đó quay sang thiếu gia lời xin lỗi, “Diên Tử, ngươi đừng trách ta a! Thanh Nhi, ngươi nghỉ ngơi tốt !”

      Ta xem biểu tình của Hoàng công tử liền đoán vật thua cược lần này là thứ mà muốn mất. vẫn đứng sửng sờ ở nơi đó, giống như người bị đả kích, ánh mắt chằm chằm nhìn ta đầy phẫn nộ. Haizz! liên quan đến ta nha! Chính ngươi đánh cược với người ta, thua chịu thua ! Ta tuy rằng biết bọn họ đánh cược vật gì, bất quá việc này ta hòan toàn vô can. Ngẫm lại thể trách , buổi sáng với vừa thua danh hoa mỹ nhân a!
      sao, ta cũng chưa ngủ”, Hoàng công tử nhìn ta rồi lại nhìn sang thiếu gia, dường như nghĩ thông suốt điều gì, sắc mặt đại biến, giọng điệu ôn hòa nhìn ta hỏi, “Thanh Nhi, biểu tình vừa rồi ngươi diễn lần nữa cho ta xem”.
      Lại diễn lần nữa sao? Mệt chết ta a! Hơn nữa thiếu gia cũng phân phó. Ta đưa mắt nhìn thiếu gia hỏi ý, lại thấy sắc mặt tốt, phỏng chừng là cho phép. Chủ tử cho phép, ta bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Hoàng công tử, thứ lỗi ta thể tuân mệnh. Sắc mặt thiếu gia càng khó coi, Hoàng công tử càng cao hứng. Tâm tư của thiếu gia lẫn bằng hữu của đều khó hiểu, bỏ , liên quan đến ta.

      “Diên Tử, dù sao cũng ngủ được, chi bằng cùng ta uống vài chén, thế nào?”

      Hoàng công tử tâm tình rất tốt mở miệng mời thiếu gia uống rượu. vừa rồi sắc mặt sững sờ như thế, đảo cái liền thành ra dạng này. Người ta “vật họp theo loài, nhân lấy đàn phân” sai a! Khó khách và thiếu gia thân thiết như vậy.

      “Ngươi lên tiếng mời, ta sao dám ?”, sắc mặt thiếu gia biến đổi so với cũng nhanh kém. Thiếu gia đứng dậy mặc thêm áo khoác, ném cho ta ánh mắt an ủi rồi với Hoàng công tử, “ thôi, ta còn bình nữ nhi hồng ủ hai mươi năm chưa đụng tới, hôm nay chúng ta say về”.

      “Đây chính là ngươi a, đừng có nuốt lời”, Ánh mắt Hoàng công tử mang theo ý cười, xem ra vô cùng đắc ý, ta mặc dù ngồi xa cũng đánh hơi được mùi mưu.

      Hai người đều ra ngoài, thời điểm bước chân qua cửa liền ăn ý liếc nhìn ta cái, sau đó bỏ .

      đêm điên cuồng rốt cục cũng qua, ta hữu kinh vô hiểm sống sót được thêm ngày.
      tart_trung thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10


      Sáng sớm, lúc ta luyện tập trong sân nghe thấy bọn nha đầu làm việc ngoài viện ghé đầu thầm to , ta mơ hồ nghe nhắc tới chữ “Hoàng công tử”. Chuyên liên quan đến mình có nghe cũng vô ích, vậy nên ta tiếp tục luyện tập với chỉ đao. Chỉ là, nội dung câu chuyện theo gió bay vào tai ta khá ràng.

      “Các ngươi biết gì chưa? Đêm qua Hoàng công tử và thiếu gia sau khi rời khỏi phòng của Thanh phu nhân liền cùng nhau uống rượu đến tận bây giờ”.

      Giọng của Tiểu Đào rất đặc biệt, thoạt nghe giống như tiếng vải lụa loạt xoạt nên ta nhớ rất kỹ.

      “Ngươi tối qua ngủ như chết, biết cái gì mà . Thanh phu nhân tại rất được sủng ái nha, tối hôm qua thiếu gia ngủ trong phòng phu nhân, ngay cả danh hoa cũng chẳng đụng tới. Lúc Hoàng công tử đạp cửa xông vào, chính là gặp cảnh hai người ôm nhau gường. Cũng biết phu nhân sử dụng thủ đoạn gì…”

      Lời trong miệng ra có rất nhiều tầng nghĩa, ha ha, có ý tứ! Ta cố ý buông chậm động tác, để chút tâm tư lắng nghe họ hóng chuyện. Sau buổi tối hôm qua ta rốt cuộc bị người khác chú ý.

      “Thủ đoạn gì? Còn có thể là thủ đoạn gì chứ? Ta nghe phu nhân ngày trước chỉ là nha đầu hạ đẳng, suốt ngày cả người vừa bẩn lại vừa thối. Nàng chính là thừa dịp thiếu gia uống rượu say mà được thượng lên gường của ngài, sau vụ đó, bên kia chịu chứa nàng nên mới đẩy qua bên này”.

      “Đúng rồi, Lục Nhi, tỷ tỷ ngươi làm việc ở bên đó, ngươi nhất định biết chuyện của Thanh phu nhân, kể cho chúng ta nghe ”.

      “Đâu có, đâu có a!”, Nàng ta giả vờ từ chối, đợi đến khi mọi người nóng lòng mới từ từ mở miệng, “Ta chỉ với các ngươi, cũng được truyền ra ngòai, bằng về sau có tin tức gì ta cũng cho các ngươi nghe”.

      “Biết rồi, ngươi mau ”, ba bốn thanh nho thúc giục cùng vang lên. Lúc phát tiền tiêu vặt hằng tháng cũng thấy các nàng kích động như vậy.

      “Ta nghe phu nhân trước kia từng chung sống với ít nam nhân. Chính tỷ tỷ của ta phát ra chuyện này, phu nhân sợ bị tỷ tỷ ta tố giác nên xúi giục thiếu gia đem tỷ tỷ bán gấp. Người này lòng dạ xấu xa, các ngươi cũng phải chú ý chút”.

      Ha ha ha, lời đồn quả trăm ngàn chỗ sơ hở, bất quá người nghe lại thích tiếp thu nên dễ dàng tin tưởng nội dung của nó. Phương pháp đơn giản an toàn nhất để đả kích nữ nhân chính là phá hoại danh tiết của nàng, đặc biệt nếu lời đồn có liên quan đến “quan hệ nam nữ” kết quả thu được lại càng kỳ diệu.

      vậy sao? Thanh phu nhân này bình thường vô thanh vô tức, tại sao lại hư hỏng như vậy chứ? là nhìn ra!”. Nhìn , cái này gọi là người tung người hứng.

      “Lục Nhi, tỷ tỷ của ngươi tên gì? Bị bán đâu rồi? Lần sau nếu được xuất phủ chúng ta có thể đến gặp nàng ?

      “Tỷ tỷ của ta tên gọi là Thúy Nhi, nàng bị bán quá xa nên gặp lại được, tóm lại các ngươi đối với phu nhân nên cẩn thận chút”.

      Ta và Thúy Nhi quả có duyên, ha ha ha, nàng bị bán xa, tại ngụ tại Bách Hoa Lâu, vài ngày trước ta còn nghe thiếu gia nhắc qua.

      “Lục Nhi, ngươi Thanh phu nhân có thể ra tay với…Ta còn có…”

      “Yên tâm , ngũ ca ca của ngươi trong lòng cũng chỉ có mỗi mình ngươi. Hơn nữa, ta ngươi buổi tối nên ra sức chút, nơi đó rất mạnh…”

      “Ai nha…! Ta đánh chết ngươi a! Ngươi bậy gì đó, ai cho ngươi bậy…”

      Đám nha đầu nháo loạn phen, việc làm cũng thèm để ý tới, vừa đúng lúc có người chạy tới mắng cho bọn họ trận. Buổi tụ họp “bàn luận” nhanh chóng bị giải tán.

      Động tác xuất chỉ đao của ta nhanh hơn chút, độ chính xác cũng bị ảnh hưởng. Ta phải mau chóng rời khỏi đây, chân trời góc biển…nơi nào cũng được.

      “Ngươi cảm thấy tức giận sao? Ta xác định lời của bọn họ phải là , vì sao lại giải thích?”, thanh hòa khí dễ nghe.

      Dừng động tác, ta thầm than vãn, cái tên Hoàng công tử này nhất định phải đứng sau lưng người các mà chuyện sao? Đến sớm như vậy…lại đánh cuộc gì nữa đây? Tại sao cứ muốn quấy rầy thời gian của ta? Tức giận sao? Ta tại sao phải tức giận? Mà dù có tức giận phải làm sao đây? Chẳng lẽ bảo ta tiến lên cùng các nàng tranh cãi, ta chỉ mới bị hai nam nhân thượng qua? Hai người và hai mươi người có phân biệt sao? Chê cười rồi!

      Ta thu hồi chỉ đao rồi quỳ xuống hành lễ, “Nô tỳ bái kiến Hoàng công tử”.

      “Trả lời vấn đề của ta, tại sao biện giải?”

      Lại tức giận? Tám chín phần là lại thua thứ gì đó rồi. Ta ta vô tội a, vì sao lại phải rút giận lên ta? còn cách nào khác, vẫn xếp ta bậc nha, ta chỉ có thể vừa oán thầm vừa lên tiếng, “Lời mặc dù đúng nhưng cũng cách bao xa, nô tỳ thể biện giải”. Đừng xa, cho dù có cách xa vạn dặm cũng vẫn vậy. Mạng của ta nằm trong tay các nàng ấy.

      “Ngươi cần sao? Người ta phỉ báng ngươi như vậy mà ngươi cũng có thể giả vờ mắt điếc tai ngơ? Thanh Nhi, rốt cuộc ngươi để ý đến thứ gì?”

      “Nô tỳ ti tiện, chỉ là cỏ cây mà thôi, so với cỏ cây trong viện này cũng giống nhau”. Ách! Chỉ có điểm khác nhau, đó là cây cỏ cần ăn cơm nhưng ta biết đói bụng a! Suốt buổi sáng ngày hôm bị cảm lạnh, buổi tối lại náo loạn hồi, mà ngươi thấy ta vẫn quỳ đất hay sao? Ta thể sinh bệnh a, nếu phiền toái, thể lực đối với ta vô cùng trọng yếu, “Hoàng công tử dường như có chuyện cần phân phó, nô tỳ xin cáo lui”.

      “Tối qua ta cùng Diên Tử uống rượu, say”, quan tâm đến ta, tự mình, “Thanh Nhi, ta thắng”.

      Quả dễ dàng nha, cuối cùng cũng thắng lần. Nhưng mắc mớ gì tới ta? Những người này cũng kỳ quái, chính mình thứ gì cũng có mà lại cứ muốn thắng người khác. Rắn thể nuốt được voi nha, muốn chết hay sao? Cho dù có chết cũng tới phiên ta nhặt xác. Thấy , ta cũng dám hỏi, chỉ là quỳ mãi mặt đất nên đầu có chút choáng váng. Ta hận mình phạm phải sai lầm, lúc đó ta nên thừa dịp giết chết lần cho xong, đao vĩnh viễn thoát khỏi phiền toái.

      Thấy ta im lặng tựa hồ vừa lòng. hạ thắt lưng cúi người xuống, tay đặt lên vai ta hỏi, “Ta thắng, ngươi vui? Hay ngươi hy vọng Diên Tử thắng? Ngươi để ý ?”. Bàn tay vai ta càng lúc càng nặng, ta cảm giác được trọng lượng người đổ dồn vai mình. Khoảng cách quá gần, ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Đột nhiên ngã lăn xuống, bởi vì ta kịp thời lách người sang bên nên toàn thân “tiếp xúc” mạnh với nền đất. Người này cư nhiên cảm thấy đau, nằm đất mà vẫn tiếp tục hỏi, “Thanh Nhi, cho ta biết, ngươi để ý đến thứ gì?”

      Vấn đề này rất quan trọng sao? Tại sao ai cũng hỏi? Ta biết mình muốn để ý đến thứ gì nha! Sinh mạng hay tự do? Dường như phải, dường như lại là chính nó. Ta nhìn người mặt mày đỏ bừng nằm mặt đất, cả người toàn là mùi rượu. say. Ta đứng lên chạy tìm gia nhân giúp mang về phòng. Nhìn vẻ mặt tò mò “ham hiểu biết” của hai tên gia nhân, ta phỏng chừng đến giữa trưa mọi người được nghe tin đồn mới.

      Sau khi đưa Hoàng công tử trở về phòng của , ta mình quay về biệt viện của mình. Dọc đường quả ít người hướng phía ta rầm rì chỉ trỏ, có người thấp giọng cười , có người lắc đầu, thậm chí còn có người nổi giận xắn tay áo định xông lên “trừ ma vệ đạo”. Đáng tiếc, chỉ sợ có người muốn nghe ta giải thích.

      Ta cúi đầu vào sân, lúc chuẩn bị thay quần áo ăn điểm tâm mùi rượu nồng nặc lần nữa xông vào mũi. Lâu như vậy còn chưa tản sao? Ta kinh ngạc ngẩng đầu lên, phải chưa tản mà là người vẫn còn đứng lù lù ở đây. Ta ai oán tiếng, điểm tâm sáng nay biết bao giờ mới ăn được. Ta lại quỳ gối cúi đầu kính cẩn thỉnh an, “Nô tỳ thỉnh an thiếu gia”. Hai ngày nay là…tối quỳ sáng quỳ, quỳ cả ngày a! phải thiếu gia say rượu sao? Thế quái nào lại mò đến đây? Lại còn bảo thua…

      “Ngươi vừa gọi ta thế nào?” Mở miệng thấy điều bất thiện, người say quả tính tình tốt.

      “Nô tỳ thỉnh an Dật Dương”, được tự nhiên, câu cú gì thế này!

      đúng, gọi lại”, Thiếu gia ghé vào bàn đá, đôi mắt khép hờ nhìn ta.

      Vẫn chưa đúng sao? Ta tiếp tục , “Nô tỳ thỉnh an ngài”. Có say làm ơn trở về ngủ ? Còn muốn ép ta sao?

      đúng, gọi lại”, có thể vì quá say rượu mà mặt thiếu gia đỏ như phát sốt, đem nửa gương mặt ấn lên bàn, cọ qua cọ lại.

      “Nô tỳ thỉnh an Dật Dương thiếu gia”. Phen này còn bảo đúng ta chỉ còn cách gọi hai tiếng “tổ tông”. Hay là say quá nên hồ đồ mất rồi.

      đúng, gọi lại”, thanh thiếu gia còn kiên nhẫn, loạng choạng muốn đứng lên những cũng thành công, lần nữa ngã xuống ghế.

      “Nô tỳ ngu dốt, thỉnh thiếu gia chỉ dạy”, ta khẳng định say khướt, biết khi tỉnh lại còn nhớ chuyện này .

      “Phải gọi là…”, lời ngừng lại, lồng ngực phập phồng, ngủ?

      “Thiếu gia…Thiếu gia?”, ta gọi hai tiếng thăm dò, xác định ngủ. Cảm ơn trời đất, rốt cuộc cũng có thể đứng lên.

      Lặp lại trình tự vừa rồi, ta chạy ra ngoài tìm người hỗ trợ đưa thiếu gia về phòng. Nhị vị ôn thần đều ngủ, lần này xem như còn ai có thể đến gây phiền toái. Còn về việc tại sao bọn họ lại tới tìm ta gây phiền toái …nó nằm trong phạm vi tò mò của ta. Bình an qua được năm này là quan trọng nhất.

      Ta là chú chim lặng lặng ở trong biệt viện này ấp trứng, đợi đến ngày mọc đủ lông đủ cánh bay xa.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :