1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết ti thiên thiên nhiễu - Dạ Lai Chử Tửu Luận Anh Hào(50c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      @vulinh uầy, sao lại post thread này trong đây? phải vào khu sưu tầm chớ :yoyo20::yoyo20::yoyo20:

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chuyển sang bên sưu tầm hộ tui vs , mạng điên điên, loà mãi mới đc huhu,

    3. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      vào post nào? hoàn hay ed ???

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Hoàn :3

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 05



      Sau khi trở thành thị thiếp của Dật Dương ( đây là thân phận mới của ta, cho nên ở trước mặt người khác phải gọi là Dật Dương) ta dọn đến sống ở biệt viện này. Ta có sân riêng, có tượng gỗ mới tinh, hơn nữa cũng cần dùng đồng tiền xuất thủ nữa mà đổi thành đôi “chỉ đao” màu bạc. Đây là loại vũ khí ta từng tha thiết mơ ước, vừa gọn vừa dễ dàng che giấu.

      “Thanh phu nhân, thiếu gia cho gọi. theo ta”, nha hoàn Diệp Nhi đến đúng lúc ta định luyện tập, giọng của nàng khinh thường ràng.

      “Được rồi”. Ta thu chỉ đao, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Diệp Nhi. thể trách nàng ta, thê thiếp bị thất sủng đôi khi còn bằng a đầu chuyên hầu hạ bên người chủ nhân a! Ta đến nơi này hơn tháng, thiếu gia cũng đến tìm ta thêm lần nào.

      theo Diệp Nhi đến bên ngoài thư phòng thiếu gia, nàng bĩu môi bảo ta tự mình vào. Ta khom người cúi chào cái, xem như cảm ơn nàng dẫn đường, tất cả đều vì tương lai sau này nên ta muốn đắc tội với ai. năm sau đó…như thế nào vẫn còn chưa biết được.

      Bước vào thư phòng, gặp thiếu gia ngồi đằng kia biết suy nghĩ cái gì, ta nhìn quanh bốn phía xác định có người mới mở miệng lấy thân phận nô tỳ thỉnh an, “Thiếu gia, ngài tìm nô tỳ có việc gì phân phó?”. Thời điểm có người cần giả vờ nữa, cứ lấy quan hệ chủ tớ mà đối xử.

      Thiếu gia nhìn ta nửa ngày mới nhàn nhạt , “Nghe ngươi gần đây quả thực im lặng, hơn tháng ngay cả viện môn cũng chưa bước qua” mặt thiếu gia nhìn ra cảm xúc, nhưng chỉ câu đầu tiên này để lộ rất nhiều tin tức .

      “Ngài phân phó, nô tỳ dám vọng động”. luôn luôn giám thị ta, xem ra quãng thời gian thử thách trước khi sử dụng chấm dứt. Ta cung kính đáp lời, dĩ nhiên biết thiếu gia dễ dàng tin tưởng ta hoàn toàn, lại muốn kiểm tra định lực của ta sao? Đáng tiếc, ra khỏi cửa và định lực vốn dĩ quan hệ, ta muốn cũng có chỗ để , hơn nữa, đây cũng phải thời điểm bỏ trốn.

      “Được rồi”, dường như vừa lòng với thái độ của ta nên gật đầu , “ chuẩn bị chút, buổi tối ta mang ngươi xuất môn”.

      “Dạ, nô tỳ cáo lui”, xem ra đến lúc dùng ta rồi. Ta rời khỏi thư phòng đến nơi ở của mình.

      Ta vốn phải là thị thiếp nên bình thường vẫn mặc quần áo vải thô, trang sức trang điểm gì cả. Về phần muốn ta làm chuyện gì bản thân ta cũng cần để ý, bảo sao làm vậy, sớm muộn gì cũng phải giết người. Cũng may đến thời điểm thích hợp thiếu gia cho người mang đến chỗ ta rương lớn chứa quần áo trang sức linh tinh gì đó. Nhưng thứ này… thể dùng a!

      thân áo váy màu vàng nhạt, chỉ đao giấu trong tay áo, ta tùy ý búi tóc đơn giản, trang điểm sơ qua gương mặt, đợi đúng thời gian thiếu gia phân phó mới rời khỏi biệt viện. ngồi đợi sẵn trong xe ngựa, người hầu ra dấu bảo ta cùng leo lên. Vậy nên ta thành lên xe, đón thấy ánh mắt vẫn như trước nhìn cảm xúc. khẩn trương gì chứ, hay là vẫn chưa quyết định xong có nên dùng ta hay ?

      Bên trong xe rộng rãi, ta đương nhiên ngốc đến nỗi nghĩ mình có thể ngồi ngang hàng với thiếu gia. Vậy nên ta quỳ gối dưới chân , cúi đầu đợi ra mệnh lệnh.

      Rất kỳ quái, tại sao vẫn im lặng, giống như cân nhắc điều gì, lâu sau mới nghe thấy mệnh lệnh lạnh nhạt của , “Hôm nay chúng ta gặp hai người, người họ Hoàng, người họ Triệu. Nhiệm vụ của ngươi là xử lý gã họ Triệu, được lưu lại dấu vết. Hiểu chưa?”

      “Dạ”, ta giọng đáp lại, vì muốn phát sinh sai lầm nên ta phải hỏi chi tiết ràng, “Ý tứ của thiếu gia chính là chỉ cần để người khác nhận ra cái chết của có liên quan đến chúng ta phải ? Có thể dùng sắc dụ ?” Nếu việc quái gì lại bảo ta trang điểm thành thế này. đầu chữ sắc có thanh đao a! Ta biết chính mình nhìn tệ, nếu phụ thân hao tâm tổn trí đưa ta tuyển phi. Ha ha ha, chỉ là mất cả chì lẫn chài rồi!

      “Tùy ngươi” Bỗng nhiên ta có cảm giác thiếu gia nghĩ đến phương pháp giết người này, trong giọng của chỉ thấy khinh bỉ, “Ngươi nghĩ mình rất xinh đẹp sao?”. lắc đầu ta tựa như gia súc, “Nhớ kỹ nhiệm vụ của người, đừng thượng lên gường người ta và cũng đừng quên mình sống là vì cái gì.”

      “Dạ, nô tỳ nhớ kỹ”, ta ngu xuẩn mà giãy dụa, điểm nhục nhã này đối với ta mà đáng nhắc tới.

      Cần thận nhìn chằm chằm mắt của ta lâu, phòng chừng nhìn thấy nét xấu hổ, giận dữ hay khuất nhục nên cảm thấy thú vị. buông bàn tay giam cầm đầu ta, ra lệnh bảo ta quỳ sang góc. Cuối cùng cũng có thể an tĩnh, dù sao ta vẫn có chút khẩn trương…đây là lần đầu tiên ta phải giết người mà!

      khí trong xe nặng nề, thiếu gia suy nghĩ chuyện của , ta tận lực trấn tĩnh hơi thở. Đây là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, vạn nhất thất thủ chính là vĩnh viễn siêu sinh. Ta chậm rãi nhắm mắt lại, vĩnh viễn siêu sinh so với tại…khác nhau sao?

      Khoảng khắc cùng thiếu gia bước lên hoa thuyền ta tự nhiên trở thành thị thiếp “hàng giá ”. Hơi thấp đầu nép sau lưng thiếu gia, ta đưa khóe mắt nhìn quanh, trăm mị ngàn kiều. Bọn họ vì muốn đem ta tiến cung nên tận tâm giúp ta bồi đắp bản quyến rũ hoàng đế, biến ta trở thành báu vật hại nước hại dân.

      Họ Triệu kia thấy thiếu gia đến liền lập tức đứng lên, bọn họ hai ngừơi vấn an lẫn nhau.

      “Đây là Thanh Nhi, là thị thiếp ta mới mua được”, thiếu gia cùng gã họ Triệu kia sau khi khách khí phen liền lấy tay chỉ chỉ ta , “Tốn của ta ít bạc nha!”, Thiếu gia cười tuấn lãng, bộ dáng ăn chơi trác táng đến vô cùng. Nếu phải ta biết lâu như vậy, chỉ sợ cũng là bị bộ dáng tại của lừa gạt. “Còn lại đây vấn an Triệu công tử.” Đây là muốn cho ta cơ hội quyến rũ đây mà!

      Uyển chuyển mềm mại tiến lên, ta nhàng nghiêng người hành lễ, làm cho thanh của mình vừa có vẻ ngọt ngào, vừa vô cùng dụ dỗ, “Thanh Nhi vấn an Triệu công tử”. Ta nâng tay làm như vô tình vén lọn tóc rũ xuống mi mắt, thoáng cúi đầu để lộ ra chiếc cổ trắng ngần như tuyết, ngón tay hoàn mỹ tạo độ cong thích hợp, mái tóc đen bóng xõa xuống cánh tay trắng ngần nhẵn nhụi càng tạo hiệu quả thị giác. Nhìn bộ dạng kinh diễm của tên họ Triêu kia biết, ta bước đầu quyến rũ thành công.

      cần khách khí, cần khách khí.” Triệu công tử thân thủ có chút luống cuống muốn đỡ ta, lại cảm thấy như vậy thích hợp nên kịp thời thu hồi ý đồ, cười cười với thiếu gia, “Dật Dương huynh diễm phúc tệ a, là cực phẩm giai nhân nha!” chuyện nhưng khóe mắt đảo quanh người ta.

      “Cực phẩm giai nhân gì thế?” thanh rất dễ nghe từ bên ngoài truyền đến, ta đoán chắc người đến chính là đại nhân vật, bởi vì thiếu gia cùng tên họ Triệu đều đứng dậy trịnh trọng nghênh đón . Đó là vị công tử toàn thân toát lên khí chất tôn quý, trường bào tinh tế, phỏng chừng đây chính là Hoàng công tử. Ta khom người đứng phía sau thiếu gia, bởi vì nhân vật này phải là mục tiêu nên ta tự động cho qua, chú ý trước sau vẫn tập trung người gã họ Triệu.

      Ba người gì ta cũng chú ý lắng nghe, ta trước sau vẫn làm bộ dáng “chim yến ” nép vào người thiếu gia. Ta lưu ý hành động của Triệu công tử, vào thời điểm nhìn về hướng này ta liền bày ra bộ dáng lưu luyến ai oán, sóng mắt phiêu dạt bên. Sư phụ dạy, thuật quyến rũ cao minh nhất chính là cự tuyệt. Ta muốn vừa phải suy nghĩ đến ta vừa phát sinh cảm giác lo ngại cấm đoán trong lòng, chỉ tại thời điểm đương vụng trộm giết mới bị người hoài nghi. Có ai nghe người trong lúc vụng trộm thê thiếp của kẻ khác lại còn để tâm đến người bên ngoài ?

      Ta tập trung tất cả tâm tư đưa mắt với Triệu công tử, thân thể lại tựa vào lòng thiếu gia phóng xuất hết thảy phong tình. Ta mặt dây dưa với thiếu gia, mặt lại đem ánh mắt quyến rũ họ Triệu. thẳng ra, thiếu gia chính là công cụ để ta quyến rũ mục tiêu. Liếc mắt, cúi đầu, thầm, nhíu mày,…ta đây dùng thân thể thiếu gia để khơi gợi dục vọng của Triệu công tử. Ta đột nhiên nhận ra mình thập phần am hiểu loại tình như thế này nha! Ánh mắt của gã họ Triệu kia càng ngày càng thể rời khỏi ta, vẻ mặt cũng ngày càng dâm đãng ngã ngớn. Haizzz… chết chắc rồi!

      Ta nghe thấy thiếu gia cùng Triệu – Hoàng hai vị công tử phải ra ngoài làm gì đó. Cơ hội tới! Ta ngã nhào vào lòng thiếu gia làm nũng, “Dật Dương nha, ta uống hơi nhiều nên đầu cảm thấy choáng váng, sợ là được”. Ta vỗ vào trán làm ra bộ dáng say rượu mà ôm lấy cổ thiếu gia, khóe mắt đảo qua Triệu công tử. Ta thổi vào tai thiếu gia, nhưng ta biết, luồng hơi thở này đâm xuyên qua dục vọng của Triệu công tử. Bỗng dưng ta liên tưởng đến vuốt mèo, vì nó quá cong nên làm da bị tổn thương, chỉ là xôn xao khó nhịn chút thôi.

      “Vậy ngươi ở lại đây nghỉ ngơi chút , chờ chúng ta xong việc lại đến đón ngươi”, Thiếu gia nhanh nhanh kéo ta sang bên, cứ như thể ta là thị thiếp vô cùng sủng ái. Ta rất vừa lòng với biểu của thiếu gia, tại thời khắc mấu chốt biết điều để ta lưu lại.

      “Có nên lưu lại vài thị vệ ? Để phu nhân nghỉ lại đây mình hình như tốt lắm”, thanh dễ nghe, chính là Hoàng công tử.

      Cái tên họ Hoàng bị ta xem nãy giờ bỗng dưng xen vào, muốn phái người đến bảo hộ ta. là trở tay kịp a! Bất quá đúng thời điểm này thiếu gia lại thay ta nghĩ biện pháp, dù sao…người muốn lấy mạng Triệu công tử phải là ta mà là a!

      cần, cần, chỉ là tiểu thiếp thôi, cần đa như vậy. Chúng ta mau, bằng được chiêm ngưỡng phong thái của Thủy nương”. từng bước lôi kéo Hoàng – Triệu hai vị công tử ra ngoài. Trước khi rời khỏi, ánh mắt thiếu gia nhìn ta rất kỳ quái.

      Ta gác nghiêng đầu lên bàn, lâu sau cũng nhúc nhích, lâu đến độ ta tưởng chính bản thân mình ngủ. Bên ngoài bỗng có động tĩnh, hoàn hảo ta trước sau vẫn nhúc nhích, bằng lộ tẩy rồi! Nghe thấy thanh quần áo cọ sát xột xoạt, ta hé mắt nhìn qua cánh tay. Quả nhiên, đống quần áo rơi nền chính là của Triệu công tử! Ta ổn định tinh thần, tiếp tục giả vờ say rượu.

      Cuối cùng bàn tay chạm vào vai ta. Đôi mắt kia dục vọng bốc lên hừng hực, khuôn mặt dâm mỹ. Ta giả vờ say sưa hờn dỗi rên rỉ, “Công tử a…”, chỉ đao tay sẵn sàng. Ngân quang lóe lên, sinh mệnh trong nháy mắt bị ta tước quyền được sống.

      Lần đầu tiên giết người nhưng biểu của ta ngờ lại bình tĩnh đến vậy. Nhìn thi thể của Triệu công tử, ta kinh ngạc phát nguyên lai động tác quá nhanh, vũ khí lại quá sắc bén nên miệng vết thương lúc sau mới bắt đầu đổ máu. Ta có đủ thời gian đem áo bịt chặt miệng vết thương, cho máu chảy tràn ra rồi lôi ném xuống sông. Chờ hết thảy mọi việc xử lý xong, ta ngồi bệch xuống ghế, tại mới bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Dạ dày xáo trộn, ta ghé vào mạn thuyền nôn thốc nôn tháo, dường như muốn đem tất cả những gì có trong dạ dày tống hết ra ngoài. Ta vô thanh vô tức áp chế cảm xúc, cũng may ở đây có người, bằng họ nhìn thấy mặt ta…nhòe nhoẹt nước mắt.

      Đến khi ta quay trở lại biệt viện của mình, sắc trời dần sáng tỏ. Ta cúi đầu đẩy mạnh cửa, tại ta chỉ muốn được tắm rửa sạch, ta muốn lưu lại bất cứ thứ gì người mình. Hy vọng có thể ngủ giấc ngon lành! Ai biết được, chừng họ Triệu kia đến tìm ra đòi đền mạng.

      nghĩ ngươi đúng là trời sinh làm sát nhân!” Thanh tuyệt đối nên xuất lúc này bỗng dưng…xuất . Ta rất nhanh thu dọn sắc mặt, bình tĩnh nhìn thiếu gia ngồi gường, “Rất nhanh gọn, thi thể xử lý cũng rất thích hợp. Ngươi đáng được thưởng.”

      “Đa tạ thiếu gia”, xem ra vẫn thầm phái người giám thị ta. Cũng tốt, thích cứ giám thị !

      “Lại đây”, ngoắc tay bảo ta tiến đến, bộ dáng của thoạt nhìn vô cùng tà ác nhưng cũng cổ quái. Dường như trong lòng có gì đó được hài lòng.

      “Dạ”, ta kính cẩn nghe theo, tiến đến quỳ gối dưới chân . Việc ngươi phân phó ta đều làm theo, còn hài lòng cái gì nữa?

      “Biểu hôm nay của ngươi tốt lắm, so với kỹ nữ trong kỹ viện còn phong tình hơn nhiều. Ngươi ở nơi này lâu như vậy được gần nam nhân, chịu nổi rồi sao?”, dùng tay nâng đầu ta lên làm cho ta thể đối diện với ánh mắt của . Ta hiểu cảm xúc bên trong đôi mắt kia, “Lần sau, nếu đến thời điểm ngươi cần nam nhân có thể với ta tiếng, nếu lúc đó tâm tình ta tốt, có thể cho phép ngươi thượng lên gường ta lần nữa”.

      “Dạ, nô tỳ biết, đa tạ thiếu gia”, lúc nào cũng chuyện khó nghe như vậy sao? Đáng tiếc, đối với ta đều vô dụng.

      “Tiện nữ, ngươi ngay cả chút cảm giác xấu hổ cũng có sao?”, đột nhiên gia tăng lực đạo làm ta đau, thiếu gia dường như nổi giận.

      “Dạ, lần sau nô tỳ nhớ xấu hổ”, muốn giãy dụa cũng khó vậy nên ta cung kính vâng lời, trả lời cách lưu loát ràng. buồn cười, việc gì ta phải cảm thấy xấu hổ, cả cái mạng này cũng nằm trong tay ngươi rôi! Đương nhiên lời này ta ra, nếu cầu ta xấu hổ, vậy cứ đỏ mặt chút là xong. Chỉ là, ta có chút thắc mắc, “Thỉnh thiếu gia chỉ dạy, nô tỳ nên cảm thấy xấu hổ trước khi giết người hay sau khi giết người?”

      “Ngươi…”, thiếu gia phẫn nộ chỉ vào ta, “Vô sỉ”. chán ghét nhìn ta cái rồi đứng dậy bỏ .

      Ta nhàng thở phào, ngồi phịch xuống gường, thiếu gia này khó hầu hạ a! Bất quá, bây giờ ta có thể ngủ được rồi. quá mệt mỏi, vừa đặt lưng xuống gường ta liền lập tức mê man. Trong giấc mộng họ Triệu đến đòi mạng. Giãy dụa, bối rối, khóc lóc… thần kỳ, ta cảm nhận ràng mình nằm mơ. Ở trong mộng ta yên tâm bật khóc, khóc òa ra, nguyên nhân tại sao mình khóc ràng lắm, dù sao ta cứ việc khóc trận cho thống khóai!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :