1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 43:


      - Thúc thúc, người có muốn ăn kẹo ?

      Noãn Noãn đưa que kẹo cho Thanh Phong, tươi cười mời .

      Thanh Phong trong suy tư bị gọi dậy, sắc mặt càng khó coi, nhìn nụ cười của Noãn Noãn liền chấn tỉnh lại. hiểu sao, cảm thấy Noãn Noãn có nét gì đó rất quen thuộc.

      Tiểu Quang sợ Noãn Noãn bị Thanh Phong làm cho sợ hãi, liền lôi kéo Noãn Noãn :

      - Noãn Noãn. Phong thúc thúc thích kẹo đâu.

      Noãn Noãn liền cuống quýt xin lỗi.

      - Xin lỗi. Noãn Noãn vô ý.

      - Noãn Noãn, đừng sợ. Phong thúc thúc mặt nghiêm khắc như thế nhưng phải là người xấu đâu.

      - Noãn Noãn có sợ Phong thúc thúc nha. Phong thúc thúc phải người xấu. Phong thúc thúc rất tốt nha.

      Noãn Noãn lại mỉm cười với Thanh Phong. Tiểu Quang ra dáng lão nhân thở dài, biết Noãn Noãn được nuôi lớn thế nào.

      Noãn Noãn ở Tuyết Sơn cốc chỉ tiếp xúc có vài người. Mẫu thân Tiểu Nguyệt lúc nào cũng im lặng nghe theo lời nàng , Lãng Nguyệt bá bá bề ngoài nhìn nghiêm khắc thân cận nhưng trước giờ chưa từng phạt qua nàng, Hàn thái gia thỉnh thoảng lại thăm nàng, mang những thứ đồ chơi lạ cho nàng. Còn Hồng Trù tỉ tỉ là người luôn cùng nàng chơi đùa, bao che cho nàng.

      Có thể Noãn Noãn từ khi hiểu chuyện đến bây giờ, lúc nào cũng nghĩ người khác luôn che chở cho nàng, hề biết đến người xấu là gì.

      - Noãn Noãn, muội biết đường về nhà sao? Người nhà của muội có lo lắng ?

      Nghe Trần Nhật Quang thế, Noãn Noãn liền tự tin :

      - sao. Biết muội biến mất, bá bá nhất định tìm muội. Bá bá rất tài giỏi nha, lần nào cũng tìm được Noãn Noãn về. Chỉ là… Noãn Noãn sợ mẫu thân lo cho Noãn Noãn thôi.

      Thanh Phong nghe Noãn Noãn vậy ban đầu cũng chú ý lắm, đến khi nhìn thấy vòng cổ của nàng chợt nghi ngờ.

      Nhìn qua có vẻ là cái vòng cổ bình thường, nhưng bên trong có chứa số hương liệu. Chỉ cần lần theo hương liệu này, tìm được tung tích của Noãn Noãn. Rốt cuộc, Noãn Noãn có gia thế thế nào mà phải cẩn trọng đến như vậy.

      - Sắp đến nhà của ta rồi. Noãn Noãn có muốn vào ?

      - Được nha. Noãn Noãn muốn biết nhà của ca ca nha.

      Thế là ba người kéo nhau về Uy vương phủ.

      ——— ———-

      vào sân của mình, Tiểu Quang liền lớn tiếng gọi:

      - Tổ phụ. Tiểu Quang về.

      Hoàn lão cười ha hả từ bên trong bước ra đón lấy . Tiểu Quang lôi ra mấy cái que kẹo cho Hoàn lão.

      - Tổ phụ. Tiểu Quang cho người nè.

      Hoàn lão liền vui vẻ cười ha ha với nó. Trước đây, lão rất ít khi ở nhà, chỉ cần bó chân vài ngày lão cảm thấy thoải mái, tìm mọi cách để ra giang hồ du ngoạn. Nhưng, kể từ năm năm trước, biết được đứa của Tiểu Nguyệt còn sống, vì mặc cảm với nàng, lão luôn ở bên trông chừng Tiểu Quang, để nó phải chịu thiệt thòi.

      Sau khi đùa với Tiểu Quang xong, lão mới chú ý tới đứa bé đứng bên canh Thanh Phong.

      - Noãn Noãn chào tổ phụ.

      Noãn Noãn bắt chước theo Tiểu Quang chào Hoàn lão.

      Hoàn lão nhìn Noãn Noãn rồi nhìn Tiểu Quang bỗng nhiên nhíu mày, lão hỏi Thanh Phong:

      - Ngươi có thấy hai đứa có nét giống nhau ?

      vốn hồ nghi, giờ lại nghe Hoàn lão thế lại càng nghi ngờ hơn. Quả , Noãn Noãn có nét giống Tiểu Nguyệt, cùng Tiểu Quang cũng có phần tương đồng. Nhưng năm xưa, Tiểu Nguyệt chỉ sinh ra có đứa thôi. Thanh Phong càng nghĩ càng hiểu được.

      Chỉ cần người nhà của Noãn Noãn đến tìm nàng phải mọi chuyện sao. Bàn tay cầm kiếm của Thanh Phong càng siết chặt quyết tâm. Nếu Noãn Noãn có liên quan đến Tiểu Nguyệt, có cơ hội tìm được nàng.

      Cứ như thế, mấy ngày trôi qua.

      - Tại sao lần này bá bá đến chậm thế nhỉ?

      - Liệu người nhà muội có thể tìm đến ?

      - Nhất định mà. Có thể bá bá ra ngoài vẫn chưa về, chưa biết Noãn Noãn bị mất tích.

      - Chẳng lẽ người nhà nàng còn ai sao?

      - Có nha. Còn có mẫu thân, lão thái gia và tỉ tỉ nữa.

      - Nhà của Noãn Noãn ở trong Tuyết Sơn sao?

      - Phải. Noãn Noãn ở Tuyết Sơn Cốc nha.

      - Ta chưa nghe nơi đó…

      Thanh Phong đứng bên cạnh nghe Tuyết sơn cốc liền giật nẩy mình, gấp gấp hỏi:

      - Noãn Noãn, mẫu thân của cháu tên gì?

      Noãn Noãn ngây thơ đáp lại:

      - Là Tiểu Nguyệt nha.

      Vừa xong, Noãn Noãn đứng vụt dậy hô lớn:

      - Mẫu thân đến rồi!

      Lúc này, mọi người mới giật mình quay đầu lại nhìn, bạch y nữ nhân từ trời đáp xuống. Noãn Noãn mừng rỡ chạy đến gần nàng gọi:

      - Mẫu thân.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 44:


      - Tiểu… Tiểu Nguyệt…

      Khi thấy gương mặt của bạch y nữ tử, Thanh Phong xúc động gọi tên nàng.

      Tiểu Nguyệt nghe thấy có người gọi tên mình, nàng ngước nhìn.

      Biểu tình vô cảm của nàng đập vào mắt Thanh Phong, làm cảm thấy đau đớn.

      - Tiểu Nguyệt.

      - Ngươi… biết ta?

      biết trước nàng quên tất cả nhưng khi nghe nàng như thế Thanh Phong lại càng chua xót đến nên lời.

      Hoàn lão trong nhà nghe động tĩnh cũng chạy ra, gặp được Tiểu Nguyệt lão vui mừng đến rơi nước mắt.

      - Tiểu Nguyệt. Cuối cùng con cũng trở lại.

      Tiểu Nguyệt khẽ nghiêng đầu nhìn Hoàn lão, hiểu lời lão là ý gì.

      Hoàn lão hối hả lôi kéo Tiểu Quang tới trước mặt nàng :

      - Tiểu Nguyệt. Đây là Tiểu Quang, là đứa của con đó…

      Tiểu Quang nghe được nàng là mẫu thân của mình vô cùng kích động, nhìn nàng chớp mắt.

      Đứa ?

      phải là Noãn Noãn sao? Tại sao lại có thêm đứa nữa?

      Thấy Tiểu Nguyệt mãi chịu nhận mình, Tiểu Quang bật khóc bước lại gần nàng, ấp úng gọi:

      - Mẫu… thân…

      Nhưng Tiểu Nguyệt lại để cho Tiểu Quang chạm vào mình, nàng lùi về sau né tránh tầm tay của Tiểu Quang.

      - Mẫu thân…

      Nhìn đôi mắt bi thương của Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt cảm giác trái tim mình nhói đau. Nhưng nàng vẫn kiên quyết lại gần nó.

      - … làm ngươi… đau.

      Hoàn lão nghe câu úp mở của nàng liền hiểu ra, với Tiểu Quang.

      - Tiểu Quang, mẫu thân ngươi là sợ hàn khí từ nàng toả ra làm ngươi tổn thương. phải nàng muốn nhận ngươi đâu…

      Tiểu Quang nghe vậy liền lau nước mắt, nhìn nàng :

      - Tiểu Quang sợ, mẫu thân.

      Tiểu Nguyệt chịu được việc có nhìu người nhìn nàng như vậy. Nàng dứt khoát dùng lụa trắng quấn lấy Noãn Noãn phi thân bay .

      Võ công của nàng bây giờ cao đến mức dễ dàng bắt được, nhưng Thanh Phong vẫn từ bỏ, liền đuổi theo nàng trong vô vọng. Hoàn lão nhìn theo bất lực, Tiểu Quang lại ôm Hoàn lão khóc nức nở.

      - Mẫu thân chịu nhận ta…

      Hoàn lão hai mắt ươn ướt, ôm lấy Tiểu Quang an ủi:

      - Mẫu thân ngươi là nhớ ra ngươi được, chứ phải nhận ngươi. Chỉ cần… nàng nhớ ra…

      Hoàn lão càng ôm chặt lấy Tiểu Quang, Tiểu Nguyệt chính là rất thương đứa này, nàng dùng mạng của mình để đổi cơ hội sống sót cho nó, làm sao lại nó được. Nhưng mà… Tiểu Nguyệt nhớ lại quá khứ liệu có phải là việc tốt hay ? Hay nó giết chết nàng lần nữa?

      Mọi người biết rằng ở góc khuất, Trần Duy Cẩn nhìn thấy tất cả. lặng lẽ trở về phòng, phân phó thuộc hạ:

      - Tìm hiểu tin tức của nàng.

      Thanh Y nhận lệnh liền lui ra.

      Trần Duy Cẩn chỉ còn lại mình trong phòng, bắt đầu nghĩ ngợi.

      Tại sao khi nhìn thấy ánh mắt của nàng ta, lại đau đớn đến như vậy.

      Kể từ năm năm trước, bị đôi mắt vô cảm của Tiểu Nguyệt ám ảnh, mỗi khi nhớ đến nó trái tim của liền đau như bị cắn xé. muốn quên nàng nhưng càng như vậy càng nhớ ràng, tim lại càng đau.

      Nguyệt Nhi…

      Cái tên đó cứ ra trong trí óc , buộc phải nhớ kỹ làm nàng bị tổn thương đến như thế nào.

      Dạ Nguyệt bảo gọi là nàng “Nguyệt Nhi”, nàng luôn cầu gọi nàng là “Nguyệt Nhi” nhưng bao giờ làm được. cứ có cảm giác nàng phải là “Nguyệt Nhi” mà muốn tìm.

      Người bên cạnh lại càng kỳ lạ, ai cũng chỉ trích , xa lánh , còn còn mỗi Thanh Ca ở bên cạnh nhưng biết Thanh Ca cũng như những người khác trách móc . Nàng lúc nào cũng mang thuốc đến cho uống, nàng bị bệnh. biết rằng bệnh mà nàng là những chuyện liên quan đến nữ nhân gọi là Tiểu Nguyệt kia.

      Rốt cuộc, quên những gì?

      quên mất cái gì?

      ——————–

      - Mẫu thân, người có biết được đường về nhà ?

      Noãn Noãn kế bên Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi:

      Tiểu Nguyệt ngây người lúc rồi lắc đầu.

      - Vậy chúng ở đâu trong khi chờ bá bá tới đón?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu.

      - Mẫu thân, người có tiền ?

      Lại lắc đầu.

      Noãn Noãn khóc ra nước mắt. Trước mặt mẫu thân cái gì cũng hiểu, Noãn Noãn bỗng nhiên có cảm giác mình trưởng thành rất nhiều, phải nhận lấy trách nhiệm bảo vệ mẫu thân.

      Dù Noãn Noãn hiếm khi rời Tuyết Sơn cốc nàng vẫn biết muốn mua gì, làm gì cũng phải có tiền mới được. Bây giờ, người đến xu cũng có, trưa nay chịu đói là thấy rồi làm sao có thể kiên trì đến lúc Lãng Nguyệt bá bá đến đón về đây.

      Bỗng nhiên, cửa hiệu cầm đồ đập vào trong tầm mắt của Noãn Noãn, hình như chỗ này có thể đổi được tiền a.

      - Mẫu thân, mẫu thân. Người có thứ gì đáng giá ?

      Tiểu Nguyệt lại ngây ngẫn, đáng giá là gì? Nàng vô thức đưa tay lên sờ túi áo mình, cái gì cũng có. Mà trong lúc nàng lục túi như thế lại có mảnh ngọc bội từ trong người nàng rơi ra. Noãn Noãn nhặt nó lên, hỏi Tiểu Nguyệt:

      - Mẫu thân, thứ này là gì?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu, nàng biết.

      - Chúng ta đem bán nó được ?

      Tiểu Nguyệt gật đầu.

      Chủ tiệm cầm đồ thấy lớn lớn lóng ngóng vào, liền nghĩ gặp được cá lớn liền tươi cười niềm nở. Hai người đem mảnh ngọc bội cầm được mười lượng. Noãn Noãn thấy cầm được tiền, hai mắt liền sáng rực.

      - Mẫu thân, Noãn Noãn dẫn người ăn cơm nha.

      Tiểu Nguyệt gật đầu theo Noãn Noãn.

      Khi hai người vừa ra khỏi cửa hiệu cầm đồ, chủ tiệm còn hí hửng ngắm nghía mảnh ngọc bội người tiến vào.

      Thanh Y đanh mặt nhìn lão chủ tiệm gian thương.

      Chương 45:

      Trần Duy Cẩn dở khóc dở cười nhìn mảnh ngọc bội mà Thanh Y mang về.

      - Nàng ta đem cầm lấy mười lượng?

      Đây chính là mảnh ngọc tuỳ thân của đó, có thể dùng để điều động tiền trong tiền trang. Chính là muốn lấy mỗi lần mấy mươi vạn lượng cũng được. Làm sao lại để nó lọt vào tay của nàng ta được? Lấy trộm sao? Chỉ để đem cầm mười lượng?

      Nàng ta rốt cuộc là người thế nào đây?

      - Được rồi. Ngươi lui ra . Tiếp tục theo dõi nàng.

      - Thuộc hạ tuân lệnh.

      Thanh Y ra ngoài, khẽ khép cửa lại. dọc theo hành lang được vài bước thấy Thanh Ca đến từ hướng đối diện, tay nàng mâm có chén thuốc đó. Thanh Y nhíu mày nhìn nàng, biết chén thuốc đó là nàng dành cho vương gia.

      - Thanh Ca!

      Thanh Y lên tiếng gọi, Thanh Ca lúc này mới ngước mặt lên nhìn .

      Thanh Y khó chịu, rốt cuộc là vì lý do gì mà Thanh Phong và cả Thanh Ca, những người thề tận trung với vương gia lại thay đổi thái độ như vậy. Tiền vương phi Lương Tiểu Nguyệt kia rốt cuộc có gì tốt mà khiến mọi người lại trở mặt chống đối vương gia? Nàng ta chỉ là kẻ ngốc thôi.

      - Tại sao phải như vậy?

      Thanh Ca khẽ khép mắt, thửng thờ :

      - Vương gia bị bệnh.

      Thanh Y chịu nổi nữa mà lên tiếng gắt:

      - Vương gia hoàn toàn bình thường, người bị bệnh gì cả. Ta thấy người bệnh chính là các ngươi. Chẳng lẽ các ngươi quen trước kia khi chúng ta sắp chết đói, lão tướng quân cứu chúng ta về. Ba người chúng ta thề cả đời trung thành với vương gia sao?

      - Ta quên.

      - Vậy tại sao?

      Thanh Ca buồn bã nhìn Thanh Y thở dài:

      - Thanh Y, trước kia ngươi ở phủ nên biết chuyện. Vương phi Tiểu Nguyệt chính là người mà vương gia .

      Thanh Y mở to mắt tin. Vương gia… người ngốc đó?

      —————-

      Ở khách điếm, Tiểu Nguyệt và Noãn Noãn mướn căn phòng .

      - Mẫu thân, gia gia và Phong thúc thúc người là mẫu thân của Tiểu Quang ca ca, có ?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu, nàng biết.

      - Mẫu thân, phụ thân của Noãn Noãn là người như thế nào?

      Tiểu Nguyệt cố gắng suy nghĩ lúc, trí nhớ của nàng hoàn toàn mơ hồ, lại lắc đầu.

      Noãn Noãn quá quen với việc nàng như vậy, nhưng cũng cảm thấy bất lực đành bỏ qua vấn đề này, hỏi nữa. Đợi đến khi Lãng Nguyệt bá bá tới, hỏi sau. Noãn Noãn vươn vai ngáp hơi dài, buồn ngủ lắm rồi, cả ngày nay mệt mỏi lắm nha.

      Noãn Noãn đến giường nằm xuống, nàng vỗ vào chỗ trống bên cạnh với Tiểu Nguyệt.

      - Mẫu thân, ngủ cùng Noãn Noãn .

      Tiểu Nguyệt ngẩn người lúc lại lắc đầu.

      - Mẫu thân…

      Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới lắp bắp đc mấy tiếng ràng:

      - được… làm đau…

      Kể từ khi võ công của nàng cao lên, hàn khí do cơ thể nàng phát ra càng đậm đặc. Trước kia, có lần vô tình, Noãn Noãn bị hàn khí của nàng làm bị thương, từ đó Tiểu Nguyệt đâm ra sợ hãi dám chạm vào Noãn Noãn nữa.

      Noãn Noãn cũng biết nguyên do Tiểu Nguyệt né tránh mình, Noãn Noãn ngồi dậy tiến lại gần Tiểu Nguyệt, giọng như muốn khóc :

      - Mẫu thân… Noãn Noãn sợ hơi lạnh của mẫu thân… người ôm Noãn Noãn .

      Trong mắt Tiểu Nguyệt thoáng lên nét do dự, nhưng cuối cùng nàng vẫn chấp nhận được, phi người bay ra khỏi cửa sổ, né tránh vòng tay của Noãn Noãn.

      Nhìn Tiểu Nguyệt bay mất, Noãn Noãn bật khóc nức nở:

      - Mẫu thân… đừng … đừng bỏ Noãn Noãn lại.

      Tiểu Nguyệt sau khi bay xa được đoạn dừng chân nhánh cây cao, nàng cái gì cũng biết, đau lòng là gì cũng hiểu, tại sao nàng lại rối ren như vậy. Ứng với tâm trạng rối bời của nàng, hàn khí phát ra càng dầy đặc, chẳng mấy chốc làm đóng băng những cành cây xung quanh.

      lạnh lẽo, lạnh quá!

      Lạnh!

      Trong tiềm thức của nàng như nhớ tới hơi ấm nhoen nhúm, nhưng mãi nàng vẫn nhớ ra được, hơi ấm ấy là gì.

      ——————–

      Đêm nay, trái tim tưởng bình thường của Trần Duy Cẩn lại phát đau.

      Tại sao lại như vậy?

      Trần Duy Cẩn ôm lấy trái tim mình quằn quại. Nỗi đau này biết. Chính là từ năm năm trước khi bị ánh mắt của Tiểu Nguyệt ám ảnh, trái tim của đau lên như thế. Mỗi lần nhớ tới ánh mắt vô hồn đó, tim lại đau muốn chết .

      - Nguyệt… Nhi…

      lẩm bẩm gọi, Nguyệt Nhi chính là người , người luôn tìm kiếm.

      Trong thâm tâm, biết rằng Nguyệt Nhi mà muốn phải là Dạ Nguyệt, nhưng càng thừa nhận người gọi là Tiểu Nguyệt kia. Nàng ta là con của kẻ thù, là người mua chuộc được mọi người xung quanh , nàng ta…

      A a a…

      Thanh Ca đứng trực bên ngoài nghe thấy tiếng thét của Trần Duy Cẩn liền xông cửa vào, lập tức thấy Trần Duy Cẩn gục người bàn đau đớn.

      - Vương gia…

      - Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi…

      - Vương gia, người hãy bình tĩnh lại . Nguyệt Nhi chờ người đến đón nàng về…

      Thanh Ca càng lúc càng lạc giọng, cuối cùng, nước mắt kiềm nén bấy lâu cũng rơi xuống.

      Nghe thấy lời của Thanh Ca, Trần Duy Cẩn thanh tỉnh lại được chút. Cơn đau vẫn chưa mất, khó khăn mở miệng :

      - Rốt cuộc… Nguyệt Nhi là ai?

      Thanh Ca quỳ xuống chân , nước mắt rơi như mưa.

      - Nàng là ai?

      Trần Duy Cẩn thét lên.

      - Vương gia… Nguyệt Nhi của ngài… chính là…

      Nhưng Thanh Ca chưa kịp tròn câu bị ngăn lại.

      - Vương gia, ngài làm sao vậy?

      Dạ Nguyệt từ bên ngoài chạy vào đỡ lấy Trần Duy Cẩn. Thanh Ca bị đẩy sang bên.

      - Vương gia, ngài khó chịu sao…

      hiểu sao Trần Duy Cẩn thích Dạ Nguyệt chạm vào như vậy, mỗi lần nàng chạm vào, liền có cảm giác khó chịu, nhưng bây giờ còn đủ sức mà né tránh đụng chạm của nàng.

      Đến khi cơn đau qua, cả người kiệt quệ, mồ hôi thấm nước áo. Điều đầu tiên, làm là quay lại với Dạ Nguyệt:

      - Muộn rồi, nàng về nghỉ .

      Dạ Nguyệt ngờ Trần Duy Cẩn lại đuổi mình .

      - Vương gia…

      - .

      Biết nán lại cũng vô dụng, Dạ Nguyệt cắn môi bước chân ra ngoài. Sau khi được lúc, Dạ Nguyệt quay đầu lại nhìn cánh cửa đóng chặt kia, lẩm bẩm:

      - Ta chờ. Chờ chàng quên tất cả. Chờ đến khi chàng ta…
      Christhư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 46:

      Hôm sau, Noãn Noãn dẫn Tiểu Nguyệt dạo phố, vừa ra khỏi cửa khách điếm nhìn thấy Thanh Phong.

      - Phong thúc thúc.

      Thanh Phong gật đầu xem như đáp lời Noãn Noãn. Hai mắt vẫn chưa từng rời khỏi Tiểu Nguyệt, so với năm năm trước, nàng vẫn y như vậy, bề ngoài có gì thay đổi, nhưng… đôi mắt của nàng bây giờ lại tia sinh khí.

      - Phong thúc thúc, ngài ở đây làm gì?

      Nghe Noãn Noãn hỏi, Thanh Phong cũng biết trả lời thế nào, chẳng lẽ lại muốn đến tìm Tiểu Nguyệt, nhưng… tìm nàng để làm gì?

      - Ta… luôn lên Tuyết Sơn tìm nàng…

      Thanh Phong khó khăn lắm mới thốt ra được câu đó, nhưng Tiểu Nguyệt lại biết với nàng.

      Trong năm năm, gần như khắp Tuyết Sơn, nơi nào cũng có dấu chân của , nhưng tại sao… gặp được nàng dù chỉ lần?

      Noãn Noãn như cảm giác được khí ngại ngùng nên liền cười tươi lãng sang chuyện khác.

      - Phong thúc thúc có muốn dạo phố cùng Noãn Noãn và mẫu thân ?

      Thanh Phong nặng nề gật đầu.

      Vậy là Noãn Noãn lôi kéo Tiểu Nguyệt cách nhau bằng mảnh lụa phía trước, Thanh Phong như cái bóng theo sau bắt đầu cuộc dạo phố.

      Nhìn Tiểu Nguyệt cái gì cũng chú ý, chẳng có điều gì lọt được vào trong tầm mắt của nàng, Thanh Phong lại thầm nghĩ:

      Trước kia nàng cũng như vậy, cứ ngơ ngác suốt ngày. Nhưng… chí ít, chỉ cần là việc liên quan đến người đó, nàng phản ứng lại. Còn bây giờ? Điều gì khiến nàng quan tâm đây?

      Cuộc dạo phố nhanh chóng kết thúc khi Hoàn lão xuất , hốt hoảng :

      - thấy Tiểu Quang ở đâu cả…

      Hôm qua, khi biết được Tiểu Nguyệt chính là mẫu thân của mình, Tiểu Quang vô cùng xúc động, nhưng mà, nàng lại nhìn nhận , làm bị tổn thương. Đến giờ, Tiểu Quang mới hiểu được vì sao Phong thúc thúc luôn tới Tuyết sơn, dù nhiều lần rặng hỏi, Phong thúc thúc cũng trả lời. Hoá ra, Phong thúc thúc đến đó là để tìm mẫu thân cho .

      Khi biết được điều đó, từ đêm hôm, Tiểu Quang ngủ mà lần mò đến Tuyết sơn, muốn tìm mẫu thân của mình.

      ————–

      Tiểu Nguyệt nghe Tiểu Quang mất tích, nàng bỗng nhiên rối loạn, liền :

      - Ta tìm!

      Lập tức bay mất. Noãn Noãn hốt hoảng ở bên dưới chạy theo nàng:

      - Mẫu thân. Người đâu chứ…

      Noãn Noãn chạy theo vài bước bất lực nhìn bóng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng bay xa. Hoàn lão tới giờ mới ý thức được vấn đề liền tự trách:

      - Ta là! Sao lại để Tiểu Nguyệt biết chứ?

      Trong lúc Hoàn lão còn dậm tay dậm chân Thanh Phong đuổi theo hướng của Tiểu Nguyệt, buông lại câu:

      - Lo cho Noãn Noãn.

      Tiểu Nguyệt lại theo quán tính theo đường về Tuyết sơn. Nàng đặt chân xuống mặt đất nhìn xung quanh. Nơi này vẫn còn ở lưng chừng núi nên bị tuyết bao phủ, khắp nơi đều là hoa cỏ. cái hang động đập vào trong tầm mắt của nàng.

      Tiểu Nguyệt cảm thấy sợ hãi khi nhìn thấy hang động đó, bước chân thụt lùi về sau. Nàng sợ cái hang đó, ở đó, có những thứ khiến nàng đau đớn.

      số hình ảnh mờ nhạt, thứ tự tái trong trí óc của nàng. Đó chính là những mảnh vỡ ký ức của nàng.

      Tiểu Nguyệt quay lưng lập tức rời khỏi nơi đó.

      ——————–

      Tiểu Nguyệt lao đầu , dám quay đầu nhìn lại, có những tiếng vang lên bên tai nàng. Nàng nghe nó là gì, nàng muốn biết, nó khiến nàng cảm thấy đau khổ.

      Biến mất !

      Lúc này, Thanh Phong cũng đuổi đến Tuyết sơn, theo sau đó là đoàn nhân mã của Uy vương phủ. thèm nhìn bọn người kia cái phi thân lên núi.

      Tiểu Quang bị lạc ở nơi nào đó Tuyết sơn. Nó càng lúc càng sợ hãi, biết làm sao. Trước mặt nó là cái cây rất to và cao, nó lại nghĩ nếu như nó trèo lên được đó tìm ra được đường . Thế là, nó thu hết can đảm dần dần trèo lên cao. Nó cứ trèo, trèo mãi chưa dừng lại, nó vẫn chưa đến được đỉnh cây.

      Từ cành cây đứng, Tiểu Quang đưa mắt nhìn xung quanh, khắp nơi đều là rừng cây và núi cao, nó lại càng biết nơi nó phải đến là nơi nào. Cuối cùng, chịu nổi nữa, nó bật khóc:

      - Mẫu thân… mẫu thân… người cần Tiểu Quang… hu hu hu…

      Tiểu Nguyệt ở đó rất xa bỗng nhiên ngừng lại, nàng như nghe thấy tiếng khóc.

      Tiếng khóc của đứa , đứa mà nàng…

      Tiểu Nguyệt đổi hướng, theo linh cảm mách bảo.

      Đến nơi, nàng dừng chân, đưa mắt nhìn, vẫn có nó, đứa … của nàng.

      Đứa đó tên gọi là gì nhỉ? Nàng nghe người khác gọi nó.

      - Tiểu… Quang…

      cây cao, Tiểu Quang mở to mắt, thấy mẫu thân của nó ở bên dưới, nhưng nàng lại nhìn thấy nó. Nó liền hối hả lớn tiếng kêu:

      - Mẫu thân, mẫu thân. Tiểu Quang ở đây. Mẫu thân.

      Tiểu Nguyệt nhìn lên cây cao, Tiểu Quang đứng đó gọi nàng, trong mắt nàng thoáng ra chút tình cảm.

      Tiểu Quang cây nhanh nhẩu xuống leo xuống với Tiểu Nguyệt lại bị trượt chân, nó rơi thẳng xuống. Tiểu Nguyệt thấy vậy liền hoảng hốt phi thân về trước. Ngay khi Tiểu Quang sắp rơi xuống đất, nàng đón được nó. Nhưng Tiểu Quang vì quá sợ hãi mà ngất .

      Tiểu Nguyêt lại nghĩ ràng nó chết.

      ——— ————

      Chết…

      Đứa của nàng mất rồi.

      Đứa của nàng và…

      gương mặt nam nhân nhạt nhoà bỗng ra.

      … cũng mất rồi…

      kiềm chế được cảm xúc của mình, hàn khí từ trong cơ thể của nàng bị mất kiểm soát ùn ục trào ra.

      còn gì nữa.

      Chương 47:

      Đến khi mọi người tìm đến hàn khí xung quanh Tiểu Nguyệt dày đặc đến mức ai dám tiến lại.

      - Tiểu Nguyệt…

      - Tiểu Nguyệt…

      Những lời kêu gào bên ngoài hề lọt vào trong tai nàng.

      Đôi mắt nàng càng lúc càng trống rỗng.

      Cẩn

      Hoảng loạn, phần ký ức trong trái tim loé ra. Trong tuyết trắng, chỉ có mình nàng và đứa , đứa khóc, nàng cái gì cũng làm được. Chỉ biết gọi tên .

      - Cẩn…

      Trần Duy Cẩn cũng đến, nghe Tiểu Nguyệt gào tên của đầy đau khổ.

      - Cẩn… cứu đứa … Cẩn…

      Nàng đau đớn, tuyệt vọng đến mức nào.

      - Nguyệt…

      - Cẩn…

      Trần Duy Cẩn cắn răng định liều mình xông vào bên trọng. cánh tay đưa ra trước mặt , ngăn lại.

      Lại là Lãng Nguyệt.

      Chính người đàn ông này năm năm trước đánh bị thương và dắt nàng rời .

      - Ngươi…

      để ý đến thái độ cay nghiến của Trần Duy Cẩn, Lãng Nguyệt vẫn bộ dáng xuất trần. mở miệng :

      - Tiểu Nguyệt. Đứa vẫn chưa chết.

      Chìm sâu trong bi thống, lúc sau tiếng của Lãng Nguyệt mới vào tai Tiểu Nguyệt:

      - Chưa… chết…

      - Phải. Nó còn chưa chết. Nhưng nàng cứ giữ nó như vậy, nó chết .

      Tiểu Nguyệt mở to mắt nhìn Lãng Nguyệt, lại cúi đầu nhìn đứa trong lòng mình. Lúc này, môi Tiểu Quang tím tái, mi mắt thậm chí còn có băng động lại.

      Nàng hoảng sợ biết làm sao.

      - Buông nó ra.

      Lãng Nguyệt ra lệnh.

      Tiểu Nguyệt trong thoáng chốc chưa kịp hiểu, nhưng cơ thể lại bất giác hành động buông tay. Tiểu Quang ngã xuống đất. Tiểu Nguyệt giật mình với tay muốn đỡ Tiểu Quang nhưng dám. Nàng nhìn xung quanh tìm giúp đỡ nhưng lại thấy ánh mắt mọi người nhìn mình chằm chằm.

      Ngày đó, nàng cũng bị rất nhiều người nhìn như vậy, xoi mói, dò xét, nàng càng hoảng loạn.

      Tại sao? Nàng làm sai cái gì?

      Trốn! Trốn !

      Ý nghĩ đó loé lên trong đầu Tiểu Nguyệt, nàng liền nghe theo. Trước khi mọi người kịp hành động nàng bỏ trốn mất dạng.

      Lãng Nguyệt liền tiến đến bắt mạch cho Tiểu Quang, khó khăn :

      - nguy hiểm. Ta đưa nó .

      Nghe được lời của Lãng Nguyệt, mọi người mới trút được gánh nặng. Lập tức nhớ đến, Tiểu Nguyệt bây giờ sao?

      Thanh Phong tiếng đuổi theo hướng Tiểu Nguyệt biến mất. Trần Duy Cẩn cũng theo ngay sau đó.



      đỉnh núi Tuyết sơn, ở hốc cây rỗng nọ, Tiểu Nguyệt co người ở đó, hàn khí từ trong cơ thể vẫn phát ra ngùn ngụt, thân cây mục dần đông lại thành băng.

      Nàng trước kia rất sợ lạnh, nhưng bây giờ nàng lại thu mình trong thế giới giá lạnh hiu quạnh của mình.

      Mất rất nhiều thời gian và cực khổ, Trần Duy Cẩn mới leo lên được nơi này, trông thấy Tiểu Nguyệt mình trơ trọi và lạnh lẽo như vậy, trái tim lại bắt đầu đau nhói.

      Tại sao?

      phải rất ghét nàng sao? phải luôn chán ghét nàng sao? Tại sao mỗi lần nhìn thấy nàng đều cảm thấy đau đớn, thấy nàng chịu đau khổ càng căm hận bản thân mình, càng nhớ nàng nhiều hơn, đau nhiều hơn…

      - Tiểu Nguyệt…

      Trần Duy Cẩn thầm , bắt đầu bước vào trong hàn khí do Tiểu Nguyệt phát ra. Hơi lạnh thấm vào trong da như như muốn cắt xương, cắt thịt, mỗi bước tới lần lần chịu cực hình. Nhưng, Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục bước tới, nỗi đau này vẫn đau bằng nỗi đau trong tim của .

      - …cho ta biết… rốt cuộc ta quên mất chuyện gì…

      Trần Duy Cẩn lại bước lên bước.

      - … tại sao? Tại sao ta lại có suy nghĩ nàng chính là…

      Da thịt còn chịu đựng được nữa, bắt đầu nứt ra.

      - Tiểu… Nguyệt…

      Những tia máu phún ra, bây giờ thành huyết y nhân. gào lên:

      -…Nguyệt… Nhi.

      Tiểu Nguyệt co rúm người, khép mình trong tĩnh lặng của băng tuyết bỗng vang lên tiếng gọi.

      Nguyệt…

      .. Nguyệt Nhi…

      Là ai? Là ai gọi nàng?

      Nguyệt Nhi…

      phải là ảo giác, đúng ?

      Tiểu Nguyệt chần chừ ngước mặt lên nhìn, nàng liền rơi vào vòng tay ấm áp.

      - Nguyệt Nhi.

      Đến bây giờ, mới dám đối mặt với trái tim mình, thừa nhận nàng chính là Nguyệt Nhi của . Dù rằng nhớ gì về nàng, nhưng biết nàng chính là người luôn tìm kiếm.

      - Nguyệt Nhi. Ta đến rồi.

      Cuối cùng, ra được câu này.

      Thanh Phong đứng cách đó đoạn nhìn thấy mọi việc diễn ra. Suốt năm năm, mực tìm kiếm nàng, nhưng bao giờ tìm được. Còn người đó, chỉ cần lần tìm thấy nàng.

      cảm thấy hơi lạnh bên ngoài bây giờ cũng lạnh bằng trái tim của trái tim .

      Đây chính là số phận sao?

      ——— ———-

      Tuyết Sơn Cốc.

      Nhìn Tiểu Nguyệt ngủ say, Trần Duy Cẩn vẫn ngờ mắt khỏi nàng, cứ ngồi đó nhìn ngắm nàng như vậy.

      - Tiểu Nguyệt tạm thời sao. Ngươi phải trị thương.

      Lãng Nguyệt xuất buông ra câu. Trần Duy Cẩn lại nghe lời của mà hỏi ngược:

      - Ngươi nàng “tạm thời sao”?

      Lãng Nguyệt trả lời.

      Trần Duy Cẩn buông tha, tiếp tục rặng hỏi:

      - Ngươi vậy là có ý gì? Rốt cuộc nàng bị thương ra sao?

      Lãng Nguyệt phớt lờ Trần Duy Cẩn mãi được, mới lên tiếng thêm câu:

      - Ngươi bây giờ lấy tư cách gì để hỏi?

      Trần Duy Cẩn ngây người, bây giờ là gì của Tiểu Nguyệt.

      - Tại sao… ta lại mất những ký ức về nàng? Ngươi có biết hay ?

      Lãng Nguyệt trầm ngâm chốc lát lại :

      - Ngươi trúng trùng độc. Vong tình.

      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 48:

      - Vong tình…

      Trần Duy Cẩn biến sắc. Lại tiếp tục rặng hỏi:

      - Ngươi có thuốc giải ?

      - có thuốc giải.

      rồi, Lãng Nguyệt quay lưng ra khỏi phòng.

      Trần Duy Cẩn lúc sau cũng qua phòng khác băng bó những vết thương lớn người.

      Lời của Lãng Nguyệt vẫn quanh quẫn bên tai của Trần Duy Cẩn:

      “Ngươi bị trúng trùng độc vong tình…”

      Vì trùng độc đó nên mới quên tất cả những gì liên quan đến Tiểu Nguyệt hay sao?

      có thuốc giải.”

      Chỉ vì trùng độc đó mà chịu đau khổ suốt năm năm qua, còn làm tổn thương Tiểu Nguyệt đến như vậy…

      cam tâm. cam tâm bị điều khiển cuộc đời như thế.

      Nguyệt Nhi…

      Ta muốn nhớ… ta muốn nhớ lại những chuyện liên can đến nàng. Ta làm tổn thương nàng đến mức nào…

      Khi Trần Duy Cẩn bắt đầu muốn nhớ lại, trái tim lại phát đau. Cơn đau càng lúc càng mãnh liệt, Trần Duy Cẩn ngã xuống lăn lộn đất.

      Đau…

      Ta muốn nhớ!

      Ta muốn nhớ!

      được. Cơn đau nơi tim làm càng lúc càng mất lý trí.

      Bên ngoài, Lãng Nguyệt lẳng lặng đứng chờ, Trần Duy Cẩn bị hành hạ ngày đêm rồi.

      - Cuối cùng… ngươi có thể hoá giải ?



      Đau!

      Mỗi lần muốn nhớ lại, trái tim của đau quá.

      “Cẩn”

      Mỗi lần, gần như nhớ ra chuyện gì đó, trong tim lại đau xé lên làm đầu óc mê muội.

      A a a a…

      Hết lần này đến lần khác, dù chịu nổi đau xé tim xé thịt đó, Trần Duy Cẩn vẫn chịu buông tha, cứ cố phải nhớ cho được “Nguyệt Nhi” của .

      Trái tim của trở nên trói buộc, thành rào chắn ngăn tiếp cận với ký ức của mình.

      Nếu trái tim dùng để cũng được vậy nó để làm gì?

      Hai mắt Trần Duy Cẩn mở to đầy gân máu, trong phút chốc quơ lấy thanh đoản kiếm.

      Rốt cuộc ta cần ngươi để làm gì?

      Cuối cùng, Trần Duy Cẩn giơ thanh đoản đao lên đâm vào trái tim mình.

      Phập

      cảm nhận được trái tim của bị toát ra, nhưng điều đó lại khiến cảm thấy dễ chịu hơn, đầu óc dần trở nên thanh tĩnh.

      - A…

      Trần Duy Cẩn thét lên tiếng, rồi rút thanh đoản kiếm ra. dòng máu từ tim phụt ra theo.

      Trần Duy Cẩn kiệt sức nằm gục xuống sàn, trước mắt màn trắng xoá.

      - Hoá ra… thế gian trong mắt nàng… bi ai đến vậy sao?

      Trần Duy Cẩn biết mình gục bao lâu, dần dần mất cảm giác, biết mình chết dần.

      Đột nhiên, ở cơ thể cứng lại của , lại cảm thấy có chuyển động. Chính là trong trái tim của , có thử gì đó động đậy.

      Trần Duy Cẩn lại chờ đợi, dần dần thứ đó từ từ chui ra khỏi trái tim của . Là con sâu màu đen kinh tởm. Trần Duy Cẩn nhìn thấy đôi mắt đen ngầu của con sâu đó, dù rằng sắp chết, vẫn cảm thấy kinh tởm.

      Con sâu ngọ ngoạy trước mắt Trần Duy Cẩn.

      Phập

      Liên tiếp ba cái ngân châm biết từ đâu phóng tới ghim thẳng vào đầu của con sâu. Con sâu đau đớn muốn chui ngược lại vào người Trần Duy Cẩn, nhưng để cho nó hoàn thành ý nguyện, Lãng Nguyệt dùng nội lực hút nó ra rồi quăng sang góc nhà.

      Trần Duy Cẩn ngất xỉu.

      Lãng Nguyệt nhìn Trần Duy Cẩn chỉ còn có nửa cái mạng mà thở dài. trùng độc vong tình có thuốc chữa. Bởi vì, cách chữa duy nhất chính là phải đâm vào trái tim mình dẫn trùng ra. đời này, liệu có người nào vì ái tình mà cần mạng sống?

      ra, Trần Duy Cẩn Tiểu Nguyệt hơn tính mạng của .

      ——— ———

      Mở mắt ra, thấy mình nằm giường, cả người hoàn toàn vô lực. Trần Duy Cẩn đưa mắt nhìn sang thấy Lãng Nguyệt đứng ở bàn tròn giữa phòng chế thuốc.

      - Lãng…

      - May mắn là ngươi kiệt sức nên sức đâm lớn. Nếu sâu thêm phân nữa, ta cũng cứu được ngươi.

      Tâm trí của Trần Duy Cẩn bây giờ còn mơ hồ, biết là Lãng Nguyệt cứu thoát được trùng độc.

      - Ngươi nhớ toàn bộ.

      Trần Duy Cẩn khẽ gật đầu.

      nhớ lại tất cả.

      Lại nghĩ tới những hành động của mình đối với Tiểu Nguyệt, càng căm hận mình. bây giờ còn mặt mũi nhìn mặt nàng nữa.

      có lỗi với nàng và cả đứa của nàng.

      Cảm nhận được tâm tình của Trần Duy Cẩn. Lãng Nguyệt :

      - Đó chính là lỗi của ngươi.

      Trần Duy Cẩn cắn môi đến bật máu, toàn bộ đều là lỗi của .

      - Tình hình của Tiểu Nguyệt…

      Lãng Nguyệt lại lên tiếng , Trần Duy Cẩn nghe liên quan đến Tiểu Nguyệt liền chú tâm nghe.

      - Nàng rốt cuộc bị gì?

      - Ngươi cũng biết nàng có trí nhớ siêu phàm. Chỉ cần thấy lần nàng nhớ đến suốt đời, thể quên được.

      Trần Duy Cẩn trầm ngâm, đương nhiên biết chuyện đó.

      - Và tính cách của nàng, mình cách biệt khỏi khỏi thế gian, ngươi nghĩ đó toàn bộ đều là bản tính của nàng hay sao?

      Trần Duy Cẩn mở trừng mắt nhìn Lãng Nguyệt, lắp bắp :

      - Là chuyện gì?

      - Nàng bị bệnh.


      Chương 49:

      Giọng của Lãng Nguyệt đều đều vang lên:

      - Đó chỉ là phần bản tính của nàng mà còn là loại bệnh. Từ , nàng bị bỏ rơi, được tiếp xúc với người khác hình thành nên thế giới, mà thế giới đó chỉ có mình nàng. Trong thế giới đó, nàng độc. Sau khi có nhận thức, đối mặt với thực tại bị ruồng bỏ, xua đuổi, nàng càng trở nên khép kín, dám tiếp xúc với người khác mà thu mình vào trong thế giới kia.

      Trí nhớ của nàng lại trở thành rào cản, làm nàng bao giờ quên được những tổn thương mà nàng chịu. Bình thường, nàng cố gắng chú ý đến nó, lãng tránh nó, nhưng mà, vào ngày hôm đó, nàng chịu đả kích quả lớn, làm cho toàn bộ những ký ức đen tối trong chớp mắt bùng phát. Cộng với thực mất nhi tử, mất trượng phu, nàng chọn cách để trốn tránh đau khổ đó.

      Phá huỷ toàn bộ.

      Ký ức, nhận thức, cảm xúc… toàn bộ.

      Tiểu Nguyệt bây giờ chính xác là cái xác hồn. Đến ngày, những mảnh vụn ký kia cũng biến mất, nàng hoàn toàn mất ý chí để sống.

      - Làm… làm sao lại như vậy…

      Trần Duy Cẩn hai mắt ửng đỏ, gương mặt vì đau thương mà trở nên biến dạng.

      - Còn nữa, võ công mà nàng tu luyện là Hàn Băng công. Khi hoàn thành tầng cuối, cơ thể nàng như khối băng ngàn năm. Tới lúc đó, nàng lại có ý chí sinh tồn tâm trí của nàng cũng bị hàn khí ăn mòn… Cuối cùng, cũng chỉ có con đường huỷ diệt.

      Trần Duy Cẩn chịu nổi nữa, cuối cùng nôn ra ngụm máu.

      - Làm… làm sao… để cứu nàng…

      - Khơi gợi ý muốn sinh tồn của nàng.

      - Ý muốn sinh tồn…

      - Tình!

      Lãng Nguyệt nhắm mắt lại chấp nhận thực tại, “tình” là thứ duy nhất thể bù đắp cho nàng.

      ——— ———-

      Vài ngày sau, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt về Uy vương phủ.

      - Phụ thân, chúng ta dời nhà sao?

      - Ừ, chúng ta đến phương nam. Ở đó có rất nhiều cảnh đẹp, Tiểu Quang và Noãn Noãn thích nó.

      Tiểu Quang và Noãn Noãn sau khi biết được mình có phụ thân, có mẫu thân, gia đình toàn vẹn rất sung sướng. Chỉ cần có thể ở cùng mọi người, dù là sống ở đâu, cả hai cũng đồng ý.

      - Nguyệt Nhi, sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, chúng ta cùng nhau đến phương Nam nhé.

      Trong phòng, Trần Duy Cẩn ôm lấy Tiểu Nguyệt, luôn miệng chuyện cùng nàng, Tiểu Nguyệt vẫn cứ như vậy, hoàn toàn cảm xúc. Trần Duy Cẩn buồn phiền, lúc nào cũng luôn miệng, chỉ mong câu lọt vào tai nàng.

      Thanh Ca thấy Trần Duy Cẩn và Tiểu Nguyệt còn hiểu lầm xúc động đến phát khóc, nàng khóc rất lâu, lại luôn miệng :

      - Xin lỗi… xin lỗi…

      Thanh Phong càng lúc càng lạnh lùng, lời cũng . vẫn chưa tha thứ cho Trần Duy Cẩn nhưng cũng hiểu rằng Trần Duy Cẩn là người duy nhất có thể giúp được Tiểu Nguyệt, nên chấp nhận.

      Thanh Y mơ hồ chẳng chuyện gì xảy ra.

      Khi nghe tin Trần Duy Cẩn muốn chuyển xuống phương Nam, Dạ Nguyệt tìm bàn luận:

      - Vương gia. Tại sao ngài lại muốn rời .

      Trần Duy Cẩn ngồi ở thư phòng sắp xếp lại những công việc cần giao lại, chú ý đến Dạ Nguyệt, mặc nàng muốn làm loạn thế nào làm.

      - Vương gia. Ta là vương phi của ngài, có việc gì ngài cũng phải qua cho ta tiếng chứ.

      - Ta phương Nam.

      Cuối cùng, Trần Duy Cẩn mở miệng .

      Dạ Nguyệt thấy quyết tâm, cũng muốn làm lớn chuyện, hoà hoãn :

      - Vậy thiếp chuẩn bị cùng ngài.

      - có nàng.

      Dạ Nguyệt biến sắc.

      - Ngài vậy là sao?

      còn kiên nhẫn nữa, Trần Duy Cẩn đập bàn đứng dậy, nhìn Dạ Nguyệt bằng ánh mắt hung tợn.

      - Nếu phải trước kia, ngươi từng cứu mạng bổn vương. Chỉ cái tội dám hạ trùng độc với ta, ta giết ngươi ngàn lần rồi.

      Dạ Nguyệt run rẫy lùi về sau, nhìn Trần Duy Cẩn bằng ánh mắt ngờ vực:

      - Ngài… biết?

      Trần Duy Cẩn thu hồi ánh mắt.

      - Ngài… nhớ lại tất cả?

      - Nàng cút .

      Mọi việc xảy ra, Trần Duy Cẩn đổ hoàn toàn trách nhiệm lên người Dạ Nguyệt. Nàng đúng là hạ trùng độc với , làm quên toàn bộ những việc về Tiểu Nguyệt. Nhưng, lúc đó, nếu như đủ tỉnh táo mọi chuyện thảnh tệ như vậy.

      Tội lỗi gây ra, phải gánh chịu.

      Dạ Nguyệt rưng rưng nước mắt nhìn Trần Duy Cẩn:

      - Tại… tại sao… bao nhiêu năm rồi chàng vẫn chưa chịu quên… ta chờ chàng bao nhiêu năm cũng đủ để bù đắp sao. Ta có chỗ nào bằng nàng ta chứ.

      Dạ Nguyệt muốn lên cơn điên rồi.

      Năm xưa, Dạ Nguyệt sống cùng gia tộc ở rừng sâu. ngày kia, nàng ta vô tình cứu được Trần Duy Cẩn, vì , nàng phản bội lại gia tộc. Nhưng nào ngờ, có người trong lòng, lúc nào cũng mong muốn được trở lại với người đó. Dạ Nguyệt chấp nhận nên quyết định hạ trùng độc với Trần Duy Cẩn. Loại trùng đó làm nguy hiểm tới tính mạng của , chỉ làm phải quên người .

      Dạ Nguyệt nghĩ nàng thành công, nhưng suốt năm năm nay, Trần Duy Cẩn vẫn luôn nghĩ đến người đó. Dù cho mỗi lần nghĩ đến nàng ta, trùng độc lại tái phát làm trái tim đau đến muốn chết, vẫn quên được.

      Tại sao?

      Tại sao người mà lại phải là nàng?

      Nhìn gương mặt của Dạ Nguyệt vì thù hận và ác độc càng lúc càng trở nên méo mó, kinh tởm, Trần Duy Cẩn cũng chỉ lắc đầu, bỏ ra ngoài.

      Dạ Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Trần Duy Cẩn càng lúc càng xa, nàng lại hận.

      - Là do chàng vô tình với ta…

      ——————

      Tiểu Nguyệt ở trong phòng mình, nàng thích tiếp xúc với người lạ, nên mỗi khi Trần Duy Cẩn có việc ra ngoài, nàng lại ở mình trong phòng.

      Dạ Nguyệt lẻn vào trong phòng, nhìn Tiểu Nguyệt ngồi thẫn thờ. Lần đầu tiên gặp Tiểu Nguyệt, Dạ Nguyệt có cơ hội nhìn . Bây giờ mới biết hoá ra Tiểu Nguyệt lại là người như vậy, đúng đứa ngốc, nhan sắc cũng có nổi bật. Lòng căm hận lại trỗi dậy, tại sao nàng ta như thế lại có thể chiếm được tình của Trần Duy Cẩn?

      Dạ Nguyệt đứng trước mặt của Tiểu Nguyệt, thấy người lạ, Tiểu Nguyệt cũng mở miệng hỏi.

      - Ta chính là Uy vương phi.

      Đột nhiên, Dạ Nguyệt lên tiếng .

      Tiểu Nguyệt vẫn ngồi ngây ra, phản ứng gì.

      - … là thê tử chính thức của Uy vương, Trần Duy Cẩn.

      Lúc này, Tiểu Nguyệt mới đưa mắt lên nhìn Dạ Nguyệt.

      Dạ Nguyệt nhếch mép cười, cúi xuống vào tai Tiểu Nguyệt.

      - Ngươi có nhớ … năm năm trước, chúng ta gặp nhau ở hôn lễ của ta và… Cẩn.

      Lần này, Tiểu Nguyệt bị kinh động, nàng run rẫy cả người, bịt tai của mình lại.

      - Cẩn còn ngươi nữa. Chàng bỏ ngươi rồi. kẻ vô dụng như ngươi… ai cần.

      Dạ Nguyệt cứ độc ác buông từng lời, từng lời vào tai Tiểu Nguyệt. Bình thường, nàng cái gì cũng nghe thấy, tại sao bây giờ lại nghe đến như vậy chứ? Tiểu Nguyệt đau đớn nhắm tịt mắt lại để quên nhưng được, những lời của Dạ Nguyệt vẫn cứ vang lên.

      - Cẩn cần ngươi. Cũng chẳng ai cần ngươi. Bây giờ ta mới chính là mẫu thân của Tiểu Quang…

      Cuối cùng, Tiểu Nguyệt chịu nổi nữa, thổ ra ngụm máu, nó liền đông lại thành khối băng nằm đất.

      Tiểu Nguyệt bất lực đưa mắt nhìn Dạ Nguyệt, nàng ta cười hả hê, gương mặt độc ác chút che giấu.

      Tiểu Nguyệt muốn nhìn thấy nàng ta nữa, tại sao ở đây cũng có người muốn làm nàng bi thương? Tiểu Nguyệt cố gắng dùng chút sức lực còn lại phi thân bỏ trốn.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 50:

      Đến khi Trần Duy Cẩn về phòng mới phát ra chiếc áo choàng khoác cho Tiểu Nguyệt nằm ở dưới đất, còn có cả ngụm máu bằng băng tan ra.

      Trái tim Trần Duy Cẩn như bị xé nát, điên cuồng kêu gào mọi người chia ra tìm Tiểu Nguyệt.

      Lần này, tìm khắp cả Tuyết sơn cũng thấy bóng dáng của nàng.

      Rốt cuộc, nàng ở đâu? Nguyệt Nhi!

      Tìm suốt ngày đêm, cuối cùng mới phát được Tiểu Nguyệt chóp núi, bên dưới chính là vực thẩm ngàn trượng.

      Tà áo và mái tóc của nàng bị gió từ dưới vực thổi lên mà bay tán loạn, chỉ có điều, bây giờ, mái tóc của nàng còn là màu đen nữa, mà là màu trắng thuần khiết.

      - Nguyệt Nhi.

      Trần Duy Cẩn gọi nàng, nàng cũng phản ứng.

      Lãng Nguyệt cũng xuất , nhìn nàng bây giờ kinh ngạc thầm nhủ:

      - luyện thành rồi sao?

      Tiểu Nguyệt bây giờ đạt thành tầng cuối cùng của Hàn Băng Công. Rốt cuộc trong đêm qua, nàng hấp thu bao nhiêu hàn khí?

      - Mẫu thân…

      - Mẫu thân…

      Hai đứa cũng tới, mọi người níu chúng lại cho chúng bước tới. Tiếng chúng nó kêu khóc càng lúc càng to.

      - Tiểu Nguyệt, vào đây.

      Lãng Nguyệt lên tiếng , nhưng Tiểu Nguyệt cũng còn nghe thấy nữa.

      Bây giờ, liệu còn ai có thể khiến nàng mở trái tim ra đây?

      Noãn Noãn vùng vẫy cắn lấy cánh tay người giữ nó, người đó bị đau mà nới tay, nó liền chạy tới gần Tiểu Nguyệt.

      - Mẫu thân…

      Có người muốn đuổi theo, Lãng Nguyệt giơ tay lên ngăn lại.

      Noãn Noãn cũng dám lại quá gần, đứng cách nàng ba bước, gào khóc:

      - Mẫu thân… người cần Noãn Noãn sao…

      Tiểu Quang cũng chạy theo, cùng gọi nàng:

      - Mẫu thân, xin người đừng bỏ Tiểu Quang nữa mà.

      Mọi người hoàn toàn im lặng, chỉ có tiếng khóc của hai đứa .

      - Mẫu thân…

      cơn gió mạnh từ dưới vực thổi lên làm cả người Tiểu Nguyệt lung lay, mọi người khiếp đảm quên cả hô hấp.

      biết qua bao lâu, Tiểu Nguyệt mới có chút động đậy, nàng từ từ quay đầu lại nhìn hai đứa .

      - Mẫu thân…

      Tiểu Nguyệt thân trắng xoá, lông mi của nàng cũng biến thành màu trắng, đôi mắt ảm đạm tia sinh khí, như bức tượng được tạc ra từ băng tuyết, có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

      lúc lâu sau, Tiểu Nguyệt mới nghe được tiếng hai đứa khóc, nàng bất giác mở miệng :

      - …đừng… khóc…

      - Mẫu thân, có người Noãn Noãn và Tiểu Quang khóc đó. Người tới lau nước mắt cho chúng con .

      Tiểu Nguyệt nghe theo lời Noãn Noãn bước từng bước tới gần tụi nó. Chỉ chờ vậy, hai đứa đều ôm chặt lấy nàng.

      - Mẫu thân… đừng bỏ tụi con lại.

      Nàng muốn lau nước mắt cho tụi nó nhưng tụi nó cứ dúi mặt vào người nàng, làm sao nàng có thể lau được.

      - Mẫu thân, người có lạnh ?

      Cảm nhận được cơ thể nàng lạnh như băng, Noãn Noãn mới vuốt mặt nàng :

      - Mẫu thân, con là Noãn Noãn, con sưởi ấm cho người nha.

      - Mẫu thân, Tiểu Quang cũng sưởi ấm cho người.

      Tiểu Nguyệt để cho hai đứa tuỳ ý chà sát mặt tay nàng, nước mắt, nước mũi của chúng dây khắp người nhưng nàng cũng để ý.

      Lúc sau, Tiểu Nguyệt mới khẽ :

      - Ấm…

      Lãng Nguyệt thấy nàng vẫn còn phản ứng biết nàng vẫn chưa đánh mất hoàn toàn ý chí, lần đầu tiên trong cuộc đời , giọt lệ được rơi ra.

      ——— ———

      Lúc đầu, Lãng Nguyệt đề ý kiến cho Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt xuống phương Nam để giảm bớt hấp thu hàn khí của nàng kéo dài thời gian. Nào ngờ, chưa kịp thực Tiểu Nguyệt hoàn thành tầng cuối cùng của Hàn Băng Công. Điều may mắn là nàng vẫn còn chút cảm xúc còn xót lại, bị biến thành băng nhân. Dù vậy, Trần Duy Cẩn vẫn quyết định dọn để tránh xa những nơi khiến Tiểu Nguyệt đau lòng.

      Tiểu Nguyệt bây giờ, lại tiếp tục bài xích Trần Duy Cẩn, có cách nào khác. Nhưng tin, lòng thành của ngày cảm động được nàng, ngày, nàng lại mở trái tim mình ra, lần nữa.

      Dạ Nguyệt ngờ Tiểu Nguyệt lại có thể trở lại, nàng ra mặt ngăn cản cho Trần Duy Cẩn rời . Lúc tức giận, Trần Duy Cẩn tuyên bố:

      - Ngươi cứ ở đây là vương phi của ngươi. Ta làm vương gia nữa!

      bao giờ tha thứ cho kẻ phản bội , càng tha cho kẻ tổn thương Nguyệt Nhi của .

      —————

      - Nguyệt Nhi, nàng lại quên mặc áo choàng.

      Trần Duy Cẩn dịu dàng và vươn tay đắp áo cho nàng. Tiểu Nguyệt phản ứng, mặc muốn làm gì làm.

      Hôm nay, đoàn nhân mã bắt đầu lên đường.

      Dạ Nguyệt đứng ngay cửa lớn nhìn Trần Duy Cẩn, bây giờ nàng ta chỉ toàn thù hận và cố chấp. Nàng ta tin Trần Duy Cẩn có thể vứt bỏ vương vị của mình, bỏ lại tất cả sau lưng. Nàng là Uy vương phi, nàng ở đây, mãi mãi ở đây để chờ về.

      Về sau, ở Uy vương phủ càng lúc càng vắng vẻ, người làm mỗi lúc bỏ , vương phủ càng lúc càng trở nên hoang phế. Thỉnh thoảng, có người nghe thấy tiếng cười như oan hồn từ trong Uy vương phủ phát ra lúc nửa đêm.

      Người ta truyền nhau rằng trong vương phủ hoang tàn kia có vị vương phi…

      Trần Duy Cẩn nhìn Dạ Nguyệt lấy lần. Ra lệnh cho đoàn xe khởi hành, chầm chậm rời .

      được đoạn, Trần Duy Cẩn phát Lãng Nguyệt đứng bên đường, lệnh cho xe ngựa dừng lại.

      Lãng Nguyệt thích những chuyện ồn ào, càng thích thích những cuộc chia tay như thế này nên tới đưa tiễn. Nào ngờ, đôi chân của lại nghe lời mà đến đây.

      Lãng Nguyệt lúc lâu mới mở lời:

      - Tiểu Nguyệt…

      Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn Lãng Nguyệt, vẫn biểu tình vô cảm. Lãng Nguyệt chần chừ lúc lâu mới khó khăn được hai chữ:

      -…bảo trọng!

      Tiểu Nguyệt cúi đầu, Trần Duy Cẩn thở dài hơi rồi cho xe ngựa tiếp tục .

      xe ngựa, Tiểu Nguyệt lẩm bẩm:

      - Tạm biệt. Lãng… thúc.

      Câu thầm đó lọt vào tai Lãng Nguyệt, hoá ra, nàng biết chính là người nàng cứu năm xưa.

      Hai tiếng “Lãng thúc” này bao lâu mới được nghe?

      Nàng gọi như vậy, có phải hay chăng trí nhớ của nàng trở lại?


      Ngoại truyện 1:

      gọi là Lãng Nguyệt, là trong những để tử ở Thánh Y sơn trang. Vì tài năng xuất chúng của mà Lăng trang chủ có ý định để làm người kế thừa nghiệp của mình. Lăng thiếu chủ bất mãn ra mặt, nhiều lần tìm cách hãm hại .

      Năm đó, Lăng trang chủ bệnh nặng, biết mình qua khỏi, ra quyết định giao Thánh Y sơn trang lại cho . Bất ngờ là Lăng thiếu chủ trước giờ luôn chống đối lần này lại có phản ứng gì, mọi người nghĩ rằng mọi việc thế là ngã ngũ. cũng chẳng ham muốn gì chức vụ nóng phỏng tay đó, chỉ muốn có nơi yên tĩnh để nghiêm cứu y thuật thôi. Nào ngờ, Lăng trang chủ vừa chôn cất xong, chưa kịp lên tiếng nhường chức lại, Lăng thiếu chủ phản pháo quy tội cho mưu chiếm đoạt Thánh Y sơn trang mà độc hại Lăng trang chủ, còn tạo dựng những chứng cứ giả. Mọi người bị Lăng thiếu chủ qua mặt, quay lại chỉ trích . dừng ở đó, Lăng thiếu chủ còn muốn diệt cỏ tận gốc, làm hại bị đuổi giết khắp nơi.

      Đêm hôm đó, bị thương nặng, chạy trốn vào trong biệt viện. Ở đó, gặp được đứa bé kỳ lạ. Nó cứ đem thức ăn tới cho , đó toàn là cơm thừa của người khác, đến thức ăn cho chó còn tử tế hơn. đương nhiên ăn, trong người vẫn còn số đan dược, ăn nó cũng có thể duy trì được mấy hôm. Hôm sau rồi hôm sau nữa, đứa bé đó vẫn cứ đều đặn mang cơm tới cho . Phát thấy cơm hôm trước vẫn còn nó liền buồn bã quơ quào tay chân muốn gì đó mà hiểu. Cuối cùng, nó bỏ cuộc, cầm lấy chén cơm thừa kia ăn hết lại mang chén cơm mới đến cho .

      cảm thấy bất lực với đứa bé đó, lại phát , người của đứa bé có rất nhiều vết thương. Mỗi ngày, lại có thêm vết thương mới. Xem như trả công, với đứa bé:

      - Lại đây!

      Đứa bé như hiểu được liền lại gần . nhíu mày nhìn đứa bé đó, nó có thể nghe được sao?

      - Ngươi… có nghe ta ?

      Đứa bé gật đầu.

      Sau khi khám hết cho đứa bé đó biết được nó phải bị câm, vậy tại sao đến giờ nó vẫn biết chuyện? Nghĩ ngợi lúc, lại nghĩ đến lý do: là vì có người dạy nó ư? Hay là… nó được ?

      vẫn còn phải trốn lại biệt viện này ít lâu, còn đứa xem như cũng có lòng. Đột xuất, nẩy ra ý định dạy nó chuyện.

      chỉ vào chén cơm, buông ra lời vàng ngọc.

      - Cơm!

      Đứa bé nhìn ngạc nhiên, nó biết đó là cơm mà. gắt:

      - !

      Thế là đứa bé bắt đầu chuỗi ngày khó khăn tập phát ra những thanh đầu tiên.

      Nhiều ngày sau, nó mới có thể ra được vài chữ tạm cho là ràng.

      Bình thường, có thói quen viết y thư. Bị lưu lạc đến đây, vẫn bỏ được thói quen đó. ngồi chỗ, cào bằng phẳng chỗ đất trước mặt, dùng thanh cây luôn tay viết. Viết đầy xoá, xong lại tiếp tục viết. Đứa nhìn viết mà mê say. Phát ra vẻ mong mỏi của nó, hỏi:

      - Muốn học?

      Đứa gật đầu.

      Thế là bắt đầu viết những chữ đơn giản, vừa viết vừa đọc qua lần. trước giờ có kiên nhẫn thứ phải lặp lại nhiều lần, chỉ qua lần là giới hạn của rồi. Đối với đứa như nó, với cách dạy của mà nhớ được vài chữ cũng là thần kỳ rồi, chỉ đơn giản nghĩ phải dạy đứa học chữ mà là giúp nó phát thôi. vốn cũng chẳng thích nhiều, làm sao có thể trò chuyện cả ngày với nó.

      Đứa đó lại tiếp tục gây cho ngạc nhiên, những chữ từng dạy qua cho nó, nó đều nhớ được và viết lại sai nét. bỗng nhận ra rằng đứa này có trí nhớ siêu việt. Nếu như nó được lớn lên cách bình thường, có thể bây giờ nhân tài nổi trội rồi.

      - Ngươi có tên ?

      Đứa lắc đầu.

      im lặng, nữa.

      ngày kia, thương thế của khá hơn, quyết định rời khỏi chỗ này. Nhưng vẫn có chút lo lắng cho đứa kia. Mặc dù thừa nhận khả năng của nó nhưng cũng biết tâm tính của đứa đó bị thiếu sót. Sợ rằng nó phải đời nhờ vào chiếu cố của người khác mới có thể sống được. Mà thân phận bây giờ là kẻ bị truy sát, có thể chăm sóc cho nó được sao.

      kẻ lãng khách, cũng mong muốn bị ai đó làm chùn bước.

      - Ta gọi Lãng.

      Đứa bé nhìn râu róc mọc lỉa chỉa, liền gọi:

      - Lãng thúc.

      già đến như vậy sao? Đối với đứa bé như nó có thể là già . thèm so đo.

      Mấy ngày sau, biến mất.

      Sau này, nghĩ lại. Khi đó, dù cho bị truy sát, cũng cho rằng mình mang đứa đó . thích bị làm phiền, ghét nhất chính là những vật yếu ớt, lệ thuộc, lại càng sợ cái gọi là trách nhiệm với người nào đó.

      Lúc đó, nếu chạy trốn khỏi truy sát của kẻ thù rằng trốn khỏi đứa đó chính xác hơn.

      sợ bị ràng buộc, sợ… chữ “tình”.



      Vào ngày hôm đó, vừa nhìn thấy, nhận ra nữ nhân dưới tuyết kia chính là đứa bé năm xưa gặp. Nàng bây giờ có tên gọi, là Tiểu Nguyệt, còn có cả đứa của mình.

      Trong lúc nàng hôn mê, dùng hết bảo vật trong Tuyết Sơn cốc để cứu nàng. Nhưng, cuối cùng, vẫn thể cứu được nàng, chỉ có thể kéo dài sống cho nàng.

      Nàng quyết định học Hàn Băng Công, đương nhiên biết hậu quả khi học môn võ công đó, nhưng vẫn ngăn cản nàng. Chỉ thầm giúp nàng vượt qua khó khăn.

      Nàng muốn đến kinh thành để gặp Trần Duy Cẩn, từ sớm biết được tin kẻ đó thành hôn, cũng quyết định đưa nàng đến đó. , chỉ có mình biết được, hành động đó là ích kỷ bản thân mình. muốn nàng chết tâm, ở lại bên cạnh như trước kia.

      Nào ngờ, quá tự phụ, khiến nàng bị tổn thương đến mức quên tất cả, trở thành cái xác hồn.

      :

      “Ta đưa nàng !”

      Đó là câu nên từ mười năm trước.

      chính là kẻ xấu xa và ích kỷ như vậy đấy. Nhưng nàng vẫn tin tưởng , làm luôn cảm thấy hổ thẹn với nàng.

      Nếu năm xưa hèn nhát mà đưa nàng cùng rời khỏi nơi đó, với y thuật của , cũng có thể chữa trị được phần nào bệnh tình của nàng. Nhưng, khi đó lại chọn cách trốn tránh. Nếu chịu chữa trị cho nàng, chí ít dù miễn cưỡng nàng cũng cuộc sống như người bình thường. Nhưng, lại làm ngơ.

      Nếu năm xưa đưa nàng , có phải hay bây giờ nàng ở lại bên cạnh ?

      Nếu như…

      Chỉ tiếc rằng, có thể trị bệnh khắp thế gian này lại thể chữa được bệnh hối hận của .

      “Tiểu Nguyệt”

      Cùng chữ “Nguyệt” trong tên của . Mỗi lần nhắc đến tên mình là lần cảm thấy bi ai và nực cười cho hèn nhát của .

      Bây giờ, điều có thể làm là chúc phúc cho nàng. Cầu mong kẻ đó, người chí ít có dũng khí nắm lấy tay nàng, thương chăm sóc nàng cả đời.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :