1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 38:

      - Chủ nhân, ngài đột nhiên ra đây làm gì chứ?

      Tuyết sơn bổng truyền ra giọng than vãn, có phần nũng nịu của thiếu nữ.

      Thiếu nữ đó mặt y phục màu hồng, nổi bật cực kỳ so với khung cảnh xung quanh. Người mà nàng gọi là chủ nhân là nam nhân mặc y phục màu trắng, có bề ngoài khoảng hơn ba mươi tuổi, mắt phụng sáng quắc, mặt mày cương nghị chút cảm xúc. cơn gió thổi qua, làm mái tóc xỏa dài của bay bay, trông cứ như vị thần tiên giáng thế.

      Nam nhân ấy để ý đến lời của thiếu nữ, mực đưa mắt tìm kiếm. Đêm qua, bỗng dưng dự cảm rất lạ, trực giác mách bảo phải đến đây. Trước giờ, tình huống như thế rất ít xảy ra, mà mỗi lần xuất như có điều gì trọng đại diễn ra, nên mới đến đây xem xét.

      Mãi lúc lâu, vẫn phát được gì, buông tay, nghĩ rằng có lẽ lần này mình cảm giác sai rồi. quay đầu lại, định bỏ . Đúng lúc ấy, tiếng khóc oe oe phát ra.

      Thiếu nữ liền giật mình, nhảy xổm lên:

      - A… có khi nào là ma ? Chỗ này làm sao lại có tiếng khóc được chứ…

      Nam nhân theo hướng tiếng khóc phát ra tìm kiếm. mãi về trước, cuối cùng phát ra nữ nhân mặc y phục trắng ngất xỉu đất, tuyết gần như che lấp cơ thể của nàng. Đứa mới sinh được nàng ôm trong lòng để giữ hơi ấm, nhưng nó gần như còn chịu đựng được nữa, cơ thể tím tái, thanh càng lúc càng dần.

      Để thiếu nữ áo hồng ẵm lấy đứa bé, còn liền bế thốc nữ nhân kia lên. Nhìn thấy chủ nhân thường ngày như băng sơn của mình bây giờ lại ôm lấy nữ nhân xa lạ, thiếu nữ áo hồng há hốc mồm, ngây người lúc lâu mới tỉnh lại chạy theo hướng nam nhân .

      - Chủ nhân, chờ Hồng Trù với…

      ——————–

      Khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại phát mình ở trong gian phòng lạ, bày trí tươm tất ngạc nhiên bật tiếng :

      - Đây là đâu?

      Chẳng lẽ nàng bị bắt rồi sao? Tiểu Nguyệt nhớ lại, sau khi đứa thứ hai chào đời, nó cứ khóc mãi, nàng làm sao nó cũng nín. Cuối cùng, nàng bí thế đành bế lấy nó ra khỏi hang động, muốn tìm người giúp đỡ. Nhưng, nàng mãi gặp được ai, cuối cùng, nàng còn nhớ gì nữa…

      Thấy nàng tỉnh, nam nhân bạch y tiến tới trước mặt nàng. Nhìn thấy người lạ, Tiểu Nguyệt liền sợ hãi, lên tiếng hỏi:

      - Ngài… là ai?

      Nhìn đôi mắt hoang mang của nàng, nam nhân xem như thương hại mới mở miệng cho hai chữ:

      - Lãng Nguyệt.

      - Đứa đâu? Đây là đâu…

      Nghe nàng hỏi nhiều quá, Lãng Nguyệt lười đáp lại, xoay người . Lúc đó, Hồng Trù bưng cháo từ bên ngoài bước vào.

      - A, chủ nhân, ngài chẩn trị xong rồi sao?

      Lãng Nguyệt cũng thèm đáp mà thẳng đường. Hồng Trù quen với việc bị phớt lờ nên chỉ bĩu môi cái rồi bỏ qua. Thấy Tiểu Nguyệt cố ngồi dậy lớn tiếng can ngăn:

      - nương. Cơ thể người còn yếu lắm, đừng có ngồi dậy.

      - Đứa… đứa ?

      - nương, đứa bây giờ được chữa trị…

      - Ta xem…

      Tiểu Nguyệt cứ vùng vẫy đòi , làm Hồng Trù ôm lấy nàng lại khó xử :

      - nương, nàng giờ gặp được đứa đâu. Chủ nhân có phép ai tiến vào. Nàng làm như vậy là hại nó đó.

      Cuối cùng, Tiểu Nguyệt cũng bình tĩnh lại, kiệt quệ ngồi giường.

      Hồng Trù thấy nàng yên, thở phào hơi, bưng cháo tới cho nàng ăn.

      - Nàng mau ăn . Bệnh tình của nàng cũng tốt đâu.

      Sau cơn phát tác, bây giờ cơ thể của Tiểu Nguyệt như kiệt lực, tới cánh tay cũng đưa lên nổi. Hồng Trù lại thở dài vừa đút cháo cho nàng ăn vừa :

      - Ở đây là Tuyết Sơn Cốc nha. Chủ nhân của ta là Lãng Nguyệt đại nhân, ngài chính là thần y được nhân gian tôn sùng nha. Ba hôm trước, chủ nhân của ta cứu nàng ở…



      Mấy hôm sau, Tiểu Nguyệt được Hồng Trù dìu ra ngoài sân để hít thở khí trời. Hồng Trù ngồi được lúc lại biết chạy đến đâu, chỉ còn lại mình Tiểu Nguyệt ở đó.

      - Nàng cảm nhận được, phải ?

      Nghe tiếng , Tiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn. Đúng là Lãng Nguyệt.

      - Cơ thể của nàng.

      Lãng Nguyệt thêm như để giải thích cho nghĩa câu của . Nếu như Hồng Trù ở đây, hẳn nàng ta rất ngạc nhiên vì vị chủ nhân băng sơn của nàng lại liên tiếp hai câu, mà mỗi câu lại dài như vậy.

      Tiểu Nguyệt gật gật đầu.

      Lãng Nguyệt lại bình bình , giọng chút cảm xúc:

      - Nàng bị suy kiệt cơ thể quá mức, bị hàn khí tổn hại lục phủ ngũ tạng, ta còn cách nào cứu nữa.

      Đôi mắt Tiểu Nguyệt vẫn bình lặng, như biết rằng Lãng Nguyệt đến sống chết của nàng, nhưng Lãng Nguyệt lại hiểu rằng nàng hiểu tất cả và cũng chấp nhận tất cả.

      - Ta chỉ có thể giúp nàng sống thêm hai tháng, nàng muốn làm gì?

      - Đứa

      - được.

      Tiểu Nguyệt thất vọng cúi đầu, lúc lâu lại :

      - Cẩn! Tìm Cẩn!

      - Cẩn là ai?

      - Là tướng công.

      Lãng Nguyệt vui, người tướng công lại để nương tử của mình rơi vào tình trạng như vậy xứng đáng làm trượng phu.

      - Trần Duy Cẩn?

      Nghe được tên của Trần Duy Cẩn được phát ra từ miệng Lãng Nguyệt làm Tiểu Nguyệt ngạc nhiên.

      - Từ đây muốn về kinh thành trong hai tháng là có khả năng. Nàng cũng chịu đựng nổi.

      Bỏ lại câu đó Lãng Nguyệt phất tay mất. Tiểu Nguyệt ngẩn ngơ ngồi đó. Nàng được gặp mặt đứa cũng còn cơ hội để gặp Trần Duy Cẩn sao?

      Tiểu Nguyệt chấp nhận, nàng muốn với Lãng Nguyệt nàng có thể chịu được quãng đường đó để quay lại kinh thành. Nhưng vừa đứng dậy, Tiểu Nguyệt ngã nhào đất. Nàng nằm dài đất, có cả sức để đứng lên.

      Cứ nằm như vậy lúc lâu.

      - Ngươi chính là người Lãng Nguyệt cứu về sao?

      Tiểu Nguyệt từ từ ngước mặt lên nhìn, đó là lão giả, râu tóc trắng xoá, lão nhìn Tiểu Nguyệt cười :

      - Nghe ngươi bị hàn khí xâm nhập còn đường cứu?

      Tiểu Nguyệt im lặng.

      - Hừ, cũng kiệm lời như tên Lãng Nguyệt kia. Lão phu ta đây phải tìm ngươi mỉa mai đâu, lão có cách giúp ngươi…

      Tiểu Nguyệt mở bừng mắt nhìn , hy vọng lại le lói.

      Thấy nàng kỳ vọng như vậy, lão già liền chột dạ lại :

      - Ta cũng dám chắc đâu. Chỉ là… à, ta có sáng chế ra loại võ công gọi là Hàn Băng Công. Người muốn luyện được loại võ này phải để cho hàn khí nhập thể, càng luyện càng phải hấp thu nhiều hàn khi, loại đau đớn đó phải ai cũng chịu được đâu… cả lão phu cũng chịu nổi đến tầng thứ ba nữa là…

      Lão giả đó gọi là Hàn lão, là người mê võ, suốt đời lão cứ suy nghĩ đến việc sáng chế loại võ công mới. Và Hàn Băng Công chính là võ công lão tự nhận là kiệt tác nhất đời của lão và của cả giang hồ nữa chứ. Nhưng mà… để tập loại võ công này, như lão , phải để hàn khí nhập thể, hàn khí bình thường tàn phá lục phủ ngũ tạng, đau đến muốn chết ngay lập tức, lúc đó còn mấy người còn đủ ý chí để điều khiển nó chứ, cứ như vậy, mấy chục năm trôi qua, chưa ai có thể luyện thành công Hàn Băng Công.

      Bình thường, dù lão có dụ hoặc đến đâu cũng ai chịu thí nghiệm cho lão, hôm nay, lại nghe được Lãng Nguyệt cứu được người bị hàn khí ăn sâu, lão liền mừng rỡ tìm ngay, có rảnh để nghĩ gì nữa đâu.

      - Ta đồng ý!

      Trong khi Hàn lão vẫn còn mải mê giảng về những ưu điểm để lấn áp khuyết điểm của Hàn Băng Công Tiểu Nguyệt lên tiếng đồng ý. Hàn lão chú ý tới vẫn mê mệt :

      - … ngươi cứ suy nghĩ lại . Loại võ công phải đâu cũng có đâu. Lão phu là niệm tình mới truyền thụ cho ngươi… Hả? Ngươi gì? Đồng ý sao?

      Tiểu Nguyệt gật đầu xác nhận.

      Lúc này Hàn lão mới chú ý tới tư thế nằm đất của Tiểu Nguyệt khó coi, lão xem như có lòng tốt phẩy tay cái cơ thể Tiểu Nguyệt liền được nâng lên ngồi đàng hoàng ghế.

      Tiểu Nguyệt nãy giờ vẫn rời mắt khỏi lão, như sợ lão đổi ý vậy

      - Sư phụ…

      Hàn lão nghe nàng gọi sư phụ chột dạ, liền lắc tay :

      - Đừng đừng gọi ta là sư phụ. Ngươi cứ gọi ta là Hàn lão là được rồi. Mắc công sau này ngươi có gì bất chấp lại phiền đến ta.

      Câu sau là lão thầm trong bụng, để Tiểu Nguyệt nghe.

      Tiểu Nguyệt gật đầu xem như hiểu.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 39:

      Xem như thảo luận xong, Hàn lão bắt đầu xem xét cơ thể của Tiểu Nguyệt. Xương cốt của nàng phải là người thích hợp để học võ, Hàn lão chậc lưỡi, nhưng cũng ý kiến gì. Bởi vì, trước kia, lão cũng từng tìm mấy người xương cốt tốt thích hợp để luyện công tu tập bộ võ công Hàn Băng Công này, nhưng họ phải chết cũng thành phế nhân đó sao. Từ đó, lão lại có ý nghĩ khác có thể lão cần tìm người có ngộ tính cao, thích hợp với hàn khí hơn.

      Lúc đầu, nhìn thoáng qua lão cứ nghĩ nàng chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi là cùng, ngờ gân cốt mười bảy, mười tám tuổi. Lão lại thở dài, là ốm yếu chịu nổi.

      Lại xem đến thương thế của nàng. Quả nàng bị hàn khí xâm nhập sâu vào lục phủ ngũ tạng, nàng có thể sống được đến giờ quả nể phục tên tiểu tử Lãng Nguyệt kia y thuật quá cao. Nếu năm xưa, lão biết Lãng Nguyệt sớm biết mấy gã lão tìm về luyện công có chết sớm đến vậy .

      Nghĩ vậy, lão lại thở dài.

      Nãy giờ, cứ nghe lão thở dài mãi, Tiểu Nguyệt cũng biết tư chất của mình được rồi, biết lão có đổi ý đây.

      - Hàn lão…

      Hàn lão thu lại bộ mặt thất vọng của mình, lại cười với Tiểu Nguyệt.

      - Hàn khí trong cơ thể ngươi đủ để bắt đầu luyện tầng của Hàn Băng Công rồi.

      Tiểu Nguyệt nghe vậy gật đầu. Hàn lão bắt đầu truyền lại khẩu quyết cho nàng.

      Kể từ ngày đó, Tiểu Nguyệt bắt đầu luyện Hàn Băng Công. tháng sau, xem như cũng có chút thành tựu, nàng có thể xuống giường bắt đầu lại lại. Thêm mười ngày nữa, xem như tầng thứ nhất nàng đạt thành. Hàn lão thấy kết quả như vậy liền há hốc mồm liên tục trách ông trời công bằng với lão mà.

      Nhưng mấy ai biết được để đạt được trình độ đó, suốt thời gian qua Tiểu Nguyệt trả giá đến thế nào. Mỗi ngày, nàng đều chịu đau đớn tới chết sống lại, biết bao nhiêu lần bị hàn khí công kích mà hôn mê bất tỉnh, nhưng nàng rất kiên quyết, mỗi khi tỉnh dậy lại tiếp tục ngồi xuống luyện công khống chế hàn khí trong cơ thể mình.

      Lãng Nguyệt thấy nàng như vậy cũng ngăn cản, dù sao cũng có cách cứu được nàng, nếu đây là con đường nàng chọn cứ để nàng làm thôi.

      Sau hai tháng, nàng có thể khống chế được hàn khí trong cơ thể của mình, lại có biểu hấp thu hàn khí xung quanh vào cơ thể. Hàn lão lúc này hoàn toàn há hốc mồm, lại tự an ủi vì nàng có cơ thể đặc biệt đặc biệt thích hợp với hàn khí, chứ phải vì bất tài. Nghĩ như thế, lão lại vui vẻ, thỉnh thoảng còn chỉ dẫn nàng vài bí quyết mà lão có được.

      Thêm tháng nữa trôi qua, Tiểu Nguyệt hoàn thành tầng thứ hai của Hàn Băng Công.

      - Ha ha, a đầu, nếu với tốc độ này của ngươi ngày ngươi luyện thành Hàn Băng Công cũng còn xa nữa đâu. Khi đó, ngươi có thể độc bá thiên hạ được rồi. Nhớ là tới lúc đó, có người hỏi gia sư ngươi là ai ngươi phải trả lời là Hàn lão ta đó.

      Tiểu Nguyệt gật đầu đáp ứng.

      Bây giờ, nàng hoàn toàn điều khiển được hàn khí trong cơ thể, tính mạng của Tiểu Nguyệt còn gì lo ngại nữa.

      Nhưng mà, khi nàng tìm đến gặp Lãng Nguyệt xin gặp đứa , Lãng Nguyệt lại lạnh nhạt :

      - Hàn khí từ ngươi phát ra làm tổn thương nó.

      Cơ thể của Tiểu Nguyệt khẽ run lên, cuối cùng, nàng vẫn thể gặp được đứa của mình.

      - Cẩn? Tiểu Nguyệt tìm Cẩn được ?

      Lãng Nguyệt nghe nàng thế lại trầm ngâm, lâu sau mới mở miệng :

      - Nàng đừng về đó nữa hơn.

      Tiểu Nguyệt bàng hoàng nhìn . Lãng Nguyệt vẫn biến sắc, kiên định nhìn thẳng vào mắt nàng.

      Cuối cùng, nước mắt như muốn rớt xuống, Tiểu Nguyệt run rẩy :

      - Lãng Nguyệt… người xấu!

      Tiểu Nguyệt bỏ chạy.

      Lãng Nguyệt khẽ thở dài.

      ——————-

      - xong! xong rồi!

      Mới sáng sớm, Hồng Trù lớn tiếng la hét khắp Tuyết Sơn Cốc.

      Lãng Nguyệt trong thư phòng đọc y thư bị Hồng Trù phá cửa xong vào làm tâm trạng trùng xuống. Trầm giọng hỏi:

      - Chuyện gì?

      Hồng Trù biết chủ nhân của mình bình thường rất ghét người khác ồn ào, nàng làm ồn như vậy biết chủ nhân có ghét nàng . Nhưng việc này thể chậm trễ được nha.

      - Chủ… chủ nhân. Tiểu Nguyệt nương mất tích rồi.

      Lãng Nguyệt nghe thế cũng chỉ thở dài. Đứa ngốc ấy vẫn cố chấp như vậy…

      Hồng Trù lại lấy làm kỳ lạ, phải bình thường chủ nhân rất quan tâm đến Tiểu Nguyệt nương sao? Việc lớn gì cũng phải bẩm báo. Sao bây giờ lại im lặng như vậy?

      - Chủ… nhân.

      Hồng Trù lại lí nhí gọi.

      Lãng Nguyệt đứng lên khỏi ghế ngồi. Hồng Trù nghĩ muốn trừng phạt mình co rụt người đứng qua bên. Lãng Nguyệt lại quan tâm đến nàng, thẳng đường.



      Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới xuống được Tuyết Sơn, bây giờ là mùa xuân. Càng xuống dưới càng thấy có nhiều hoa dại nở, cả khu rừng đủ màu sắc chứ chỉ màn trắng xóa của tuyết như đỉnh núi. Nhưng những cảnh sắc đó trước giờ chưa từng mang đến cảm xúc đặc biệt cho Tiểu Nguyệt.

      Nàng biết đường nên mất rất nhiều thời gian mới xuống núi được. ngờ, vừa xuống chân núi nàng lại nhìn thấy Lãng Nguyệt đứng chờ. Tiểu Nguyệt quay đầu định chạy nghe Lãng Nguyệt hỏi:

      - Nàng biết đường về kinh thành sao?

      Tiểu Nguyệt biết. Tiểu Nguyệt bối rối quay lại nhìn Lãng Nguyệt.

      - Ta dẫn nàng .

      - Đứa ?

      - Có người khác chăm sóc cho nó.

      Tiểu Nguyệt nghe thế mới an tâm, gật đầu đáp ứng.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 40:

      Lần này, Tiểu Nguyệt xe ngựa đường thẳng về kinh thành, thời gian nhanh hơn rất nhiều so với lần trước. Nàng khó hiểu hỏi Lãng Nguyệt:

      - cần trốn sao?

      Lãng Nguyệt dựa lưng vào vách xe, hai mắt nhắm tĩnh thần, hiểu ý Tiểu Nguyệt muốn hỏi là gì nên thong dong đáp:

      - cần. Nam Thiên Thần dẹp xong chướng ngại mà đăng ngai rồi.

      Ý Lãng Nguyệt rằng bây giờ còn ai đuổi giết nàng, cũng còn người muốn bắt nàng nữa.

      Trong những tháng Tiểu Nguyệt ở Tuyết sơn, cuộc chiến giành ngai vàng ngã ngũ. Trần Duy Cẩn phụ trợ Nam Thiên Thần đánh bại được thái tử hay chính xác là Phượng gia, bước chân lên ngai vàng. Trong nhân gian lúc này cứ truyền miệng nhau Uy vương làm như thế này, lập nên chiến tích kia, còn tân hoàng Nam Thiên Thần ra trước kia là giấu tài, xuất chúng ra sao…

      Nhưng đằng sau bức màn kia chẳng mấy người biết được.

      Thoáng chốc, Tiểu Nguyệt đặt chân đến kinh thành.

      Nơi này vẫn luôn ồn ào náo nhiệt như vậy, mặc cho loạn lạc hay chiến tranh, con người ta vẫn phải sinh tồn. Nhìn thấy những cảnh tượng quen thuộc, trong đáy mắt Tiểu Nguyệt lên tia mông lung, ấm áp.

      Ở đây, có Cẩn của nàng.

      Nhưng xe ngựa của Lãng Nguyệt lại thẳng đến Uy vương phủ mà lại dừng ở quán trọ.

      - Lãng Nguyệt…

      Nhìn gương mặt khó hiểu của Tiểu Nguyệt, Lãng Nguyệt đành mở miệng :

      - Hôm nay, đến Uy Vương Phủ được. Ngày mai ta đưa nàng .

      Tiểu Nguyệt lại sợ ngăn nàng như lần trước. Lãng Nguyệt giọng khuyên nhủ:

      - Tiểu Nguyệt, ngày mai ta dẫn nàng đến gặp… Uy vương. Được ?

      Tiểu Nguyệt đau đớn lắc đầu, nàng lâu, lâu được gặp Cẩn rồi. Nàng rất muốn gặp .

      Nàng nhớ tới mức nào, nàng mong đến chừng nào, còn có hai đứa , nàng muốn với

      nghe lời Lãng Nguyệt, Tiểu Nguyệt tung người phi lên trung. Sau khi đạt được tầng hai của Hàn Băng Công, nàng có thể sử dụng khinh công rồi. Nhưng trình độ vẫn còn thấp, với tốc độ của nàng bây giờ chỉ cần Lãng Nguyệt muốn liền có thể đuổi kịp nhưng lại đứng yên đấy nhìn theo bóng nàng bay . Để cho nàng .

      Lãng Nguyệt lẩm bẩm:

      - Nếu như… nàng chỉ là nữ nhân bình thường…



      Với trí nhớ chỉ cần nhìn lần là nhớ mãi của Tiểu Nguyệt, việc tìm được đường về Uy vương phủ khó. Nhưng khi đến trước cửa Uy vương phủ, Tiểu Nguyệt lại chùn chân.

      Ngoài cửa dán giấy đỏ thẩm, từng dòng người ăn mặc xa hoa, trang trọng xếp hàng để thị vệ kiểm tra thiệp mời để vào trong.

      - Tại sao… lại đông như vậy?

      Những người binh lính ấy ai cũng lạ mặt, Tiểu Nguyệt dám xông vào. Nàng tìm đến chỗ vắng người mới phi người vào trong. Chỗ nàng đứng là trong hậu viện, xung quanh ai cũng tất bật chạy ra chạy vào, ai để ý đến nàng.

      - Cẩn ở đâu?

      nô tì chuẩn bị trái cây nghe thấy tiếng hỏi bất giác trả lời:

      - Vương gia đương nhiên ở đại sảnh rồi.

      Ngẫm lại, thấy câu hỏi kỳ quặc, người nô tì đó mới quay đầu lại nhìn nhưng chẳng thấy ai cả.

      đường đến đại sảnh, nơi nào cũng được giăng màn đỏ, lồng đèn đỏ. hiểu sao, trong lòng Tiểu Nguyệt lại dấy lên dự cảm lành.

      Ngoài đại điện bây giờ, người đông như kiến. Đại điện được sửa sang lại, lót đầy thảm đỏ, khắp nơi ồn ào náo nhiệt, kẻ cười người . Những bông hoa được tung lên rơi lả tả, chữ “Hỉ” to dán khắp nơi đập vào mắt Tiểu Nguyệt.

      Nàng chới với.

      Có vài người thấy Tiểu Nguyệt mặc áo trắng lấy làm tò mò đưa mắt nhìn nàng. Tiểu Nguyệt càng lúc càng sợ hãi, nàng chưa từng mình xuất ở chỗ đông người như thế này, người nào cũng nhìn nàng dò xét.

      Cẩn! Chàng ở đâu?

      Tiểu Nguyệt hoảng sợ đưa mắt nhìn khắp nơi, cuối cùng cùng phát ra chỗ Trần Duy Cẩn đứng, cười tiếp đón khách quý. Nhưng người đông quá, nàng cố gắng đến đâu cũng chen vào được.

      Bất lực, Tiểu Nguyệt lên tiếng gọi:

      - Cẩn.

      Trần Duy Cẩn ngạc nhiên quay đầu lại nhìn. hôm nay lại mặc hỉ phục, thân trường bào màu đỏ người khiến càng toát lên vẻ cao quý, rực rỡ tới chói mắt, bất khả xâm phạm.

      Chưa bao giờ Trần Duy Cẩn dùng biểu cảm như thế nhìn nàng…

      Trần Duy Cẩn nhíu mày khó chịu, nữ nhân dám mặc áo trắng trong lễ cưới của ?

      - Vương… vương phi.

      Thanh Ca bên cạnh bất giác kêu lên.

      - Nàng ta là ai?

      Trần Duy Cẩn nghiêm mặt nhìn Thanh Ca hỏi.

      - Là… vương phi trước kia.

      - Vương phi? Nàng ta?

      Tiểu Nguyệt nghe được đoạn đối thoại của Trần Duy Cẩn và Thanh Ca liền kinh hoàng.

      Cẩn… biết nàng?

      - Cẩn…

      Trần Duy Cẩn nhìn Tiểu Nguyệt bằng đôi mắt lộ vẻ chán ghét.

      Mọi cặp mắt đều đổ dồn về phía Tiểu Nguyệt, người tò mò, người vui sướng khi thấy người gặp nạn, cũng có người cũng chỉ muốn xem cuộc vui.

      Trần Duy Cẩn mất kiên nhẫn, cảnh cáo nàng:

      - Ngươi được gọi tên của bổn vương.

      Thanh Ca thấy mọi chuyện ổn liền phân phó người gọi lão thái gia đến.

      - Cẩn… tại sao?

      - Tại sao cái gì? Ngươi nghĩ mình là ai? Thân phận là nữ nhi của Lương thừa tướng, tên phản tặc. Còn là người thế thân, ngươi nghĩ ngươi có tư cách làm vương phi của bổn vương sao?

      Tiểu Nguyệt cảm thấy trước mắt như sụp đổ.

      Tại sao Cẩn lại nàng như vậy?

      Tại sao lại như vậy?
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 41:

      Khi nghe được tin Tiểu Nguyệt trở lại, Hoàn lão lập tức liền chạy đến đại sảnh. Từ xa lão luôn miệng gọi:

      - Tiểu Nguyệt! Tiểu Nguyệt!

      Hoàn lão xô đẩy những người chắn đường lão qua bên, chạy tới bên Tiểu Nguyệt, xúc động :

      - Tiểu Nguyệt. May mắn vẫn bình an. Trở về là tốt rồi.

      - Gia gia…

      Nhìn biểu tình của nàng, Hoàn lão dường như cũng đoán ra được việc diễn ra. Lão :

      - Ngươi theo gia gia về. Để lão già ta xem ai dám khi dễ ngươi.

      - Gia gia, giờ lành sắp tới rồi. Ngài còn định đâu?

      Hoàn lão trừng mắt nhìn Trần Duy Cẩn.

      - Lão già ta chỉ nhận duy nhất người là cháu dâu của mình. Đó là Tiểu Nguyệt.

      Trần Duy Cẩn hừ lạnh.

      - Ta có thê tử là nàng.

      - Ngươi…

      Tiểu Nguyệt nắm lấy tay áo của Hoàn lão, giọng như muốn khóc hỏi:

      - Gia gia, đứa đâu?

      Hoàn lão nhìn nàng khó hiểu.

      - Gia gia, Tiểu Nguyệt muốn đứa . Cho Tiểu Nguyệt gặp đứa .

      - Tiểu Nguyệt… đứa nào?

      Tiểu Nguyệt sững sờ nhìn lão.

      - Gia… là đứa của… Tiểu Nguyệt.

      Hoàn lão như hiểu chuyện gì đó, cũng muốn làm nàng kích động, nhưng vẫn phải :

      - Ta… thấy.

      - Thanh Phong? Thanh Phong đâu?

      - Thanh Phong tới giờ chưa trở lại.

      Lần này Tiểu Nguyệt hoàn toàn suy sụp. Làm sao lại như vậy? Lúc đó phải Thanh Phong đưa đứa sao? Chẳng lẽ… bị bắt được? Còn… đứa của nàng sao?

      - Tiểu Nguyệt, bình tĩnh lại. Tiểu Nguyệt.

      - Đứa … ở đâu? Tại sao lại có? Chẳng lẽ…nó… mất rồi sao?

      - Tiểu Nguyệt. Bình tĩnh lại ! Gia gia tìm đứa về cho ngươi…

      Hoàn lão cố lay tỉnh Tiểu Nguyệt, nhưng giờ đây nàng làm gì nghe thấy lời của lão nữa.

      Trần Duy Cẩn lúc này còn tâm trạng mà nghe nữ nhân điên kia nhăng cuội nữa, khó chịu ra mặt, còn kiên nhẫn. Có bàn tay đẹp đẽ vươn tới nắm lấy cánh tay , giọng cất lên:

      - Vương gia, ngài ở đây làm gì?

      Trần Duy Cẩn quay đầu lại nhìn nữ nhân mặc hỉ phục kia, gương mặt nàng rất đẹp, từng nét hài hoà, thanh thoát, nàng ta khẽ mỉm cười dịu dàng như nước trong, mực nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt đầy thương.

      số người thấy được nhan sắc của nàng lấy làm tiếc rẻ. người như tiên nữ như thế lại thành đôi với hung vương tàn độc.

      Trần Duy Cẩn gọi:

      - Dạ Nguyệt.

      Dạ Nguyệt nũng nịu với :

      - Chàng gọi ta là Nguyệt Nhi a.

      Tiểu Nguyệt mắt thấy hai người tình tứ mà trái tim đau xót. Cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn ngước lên trừng mắt nhìn nàng.

      Dạ Nguyệt cũng trông thấy Tiểu Nguyệt, lên tiếng hỏi:

      - Cẩn, nàng ta là ai?

      Trần Duy Cẩn lạnh lùng từng lời:

      - Ngươi còn là vương phi của bổn vương nữa. Hưu thư, ta viết. Niệm tình ngươi chưa làm ra chuyện gì quá xấu, bổn vương tha cho ngươi. Hãy .

      Tất cả hy vọng của nàng sụp đổ.

      còn đứa .

      Cẩn cần nàng.

      ai cần nàng cả.

      Những ký ức đen tối xưa kia, trong thoáng chốc đều tái trong trí óc nàng.

      “Ngươi là tiện nhân.”

      “Ngươi sống để làm gì?”

      “Chết !”

      “Chết !”



      Cảm giác được thân thể Tiểu Nguyệt càng lúc càng lạnh, Hoàn lão cuống quýt :

      - Tiểu Nguyệt. Đừng nghe lời của

      “Nguyệt Nhi! Chờ ta!”

      “Ngươi có tư cách làm vương phi của bổn vương sao…”

      “Cẩn! Nàng ta là ai…”

      “Đứa … mất rồi…”

      - …mất rồi…

      Rốt cuộc, thế gian này, nàng còn gì? Hơi ấm cuối cùng cũng biến mất.

      Lạnh quá!

      Tiểu Nguyệt hai mắt mờ mịt nhìn Trần Duy Cẩn, mấp máy mấy lần mới lên thành tiếng:

      - …Chàng là người cho ta biết hơi ấm. Là người dạy ta nở nụ cười, cái gì gọi là hạnh phúc… và chàng cũng là người để ta biết thế nào “bi thương”…

      Từ khoé mắt của nàng, giọt lệ rơi ra, Tiểu Nguyệt nhắm nghiền mắt. Giọt lệ dần dần hoá thành băng và rơi xuống đất vỡ toang.

      Choang!

      Tiếng vỡ đó cũng chính là tiếng vỡ những ký ức của nàng. Từng mảnh, từng mảnh vỡ vụn.

      Nhiệt độ xung quanh Tiểu Nguyệt càng lúc càng hạ thấp, lạnh đến mức mọi người phải thối lui về sau, để lại cho nàng khoảng trống.

      - Tiểu Nguyệt…

      Hoàn lão cố gắng gọi nàng, nhưng tiếng của lão còn vào tai Tiểu Nguyệt được nữa.

      Trần Duy Cẩn thoái lui, sử dụng võ công của mình để chống cự. Việc trước mắt làm nghi ngờ tại sao nữ nhân như nàng lại có nội lực lớn đến vậy? Dạ Nguyệt cũng chịu nổi hàn khí mà Tiểu Nguyệt phát ra nhưng nàng ta vẫn cố gắng bám lấy cánh tay của Trần Duy Cẩn, quyết buông ra.

      Khi Tiểu Nguyệt mở mắt ra lần nữa, trong mắt của nàng hoàn toàn mất cảm xúc.

      Nhìn nàng bây giờ chẳng khác gì bức tượng được tạc ra từ băng.

      hỉ nộ, chẳng ái ố.

      bóng người áo trắng xuất trước mặt Tiểu Nguyệt, che lại tầm mắt của nàng.

      Lãng Nguyệt ngờ mọi chuyện lại tệ đến như vậy. hối hận để nàng đến đây. Nhìn nàng tại, Lãng Nguyệt lại càng day dứt lương tâm.

      - Ta đưa nàng !

      Câu vang lên khi thế giới của nàng sụp đổ. Tiểu Nguyệt ngây dại nhìn Lãng Nguyệt.

      Lãng Nguyệt lặp lại:

      - Ta đưa nàng rời khỏi đây.

      Tiểu Nguyệt bất giác gật đầu.

      Nhưng, chỉ mới quay đầu, tiếng thét vang lên:

      - Đứng lại!

      Người ngăn cản chính là Trần Duy Cẩn.

      - Uy vương phủ phải là nơi muốn tới là tới, muốn .

      Lãng Nguyệt nhìn Trần Duy Cẩn lấy lần, chỉ buông câu :

      - Ngươi cản được ta.

      Cảm thấy bạch y nhân xúc phạm đến uy nghiêm của mình, Trần Duy Cẩn liền lao vào đấu tay đôi với .

      Lại càng ngờ, Lãng Nguyệt ra những chiêu nhìn như yếu thế, nhu nhược lại hoàn toàn khống chế được Trần Duy Cẩn.

      Tiểu Nguyệt lại như muốn tiếp tục lưu lại, tung người bay lên trung.

      - Tiểu Nguyệt…

      Hoàn lão muốn ngăn nàng lại nhưng khi nhìn thấy đôi mắt vô cảm của nàng lại chùn bước. Phải rồi. Trần Duy Cẩn thay đổi, nàng có ở lại cũng chỉ thêm đau lòng thôi. Nơi này đối với nàng chỉ toàn bi ai. Chi bằng để nàng ra .

      Mắt thấy Tiểu Nguyệt rời , Trần Duy Cẩn liền cuống quýt mà để lộ sơ hở. Lãng Nguyệt nhân cơ hội mà đánh lui .

      Thấy Trần Duy Cẩn té ngã đất, Dạ Nguyệt liền chạy đến đỡ .

      - Vương gia!

      Lãng Nguyệt phất tay áo, cao cao tại thượng nhìn xuống Trần Duy Cẩn, mở miệng :

      - Ngươi xứng với nàng!

      rồi, cũng phi thân mất.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 42:

      Trở lại Tuyết Sơn cốc, Tiểu Nguyệt cứ như người vô hồn, cái gì cũng biết, cái gì cũng để ý.

      Đột nhiên chuyến về, công lực Tiểu Nguyệt lại tăng lên gấp bội, còn tâm trí lại trở nên mơ hồ Hàn lão rất muốn biết nguyên do nhưng làm mọi cách Lãng Nguyệt cũng chịu mở miệng.

      Muốn ? phải cái gì đây? Bởi vì nàng có trí nhớ siêu phàm, bao giờ quên được những gì xảy ra nên càng chấp nhận được tàn nhẫn, chịu được đau đớn, mất mát nên chọn cách phá huỷ ký ức của mình, khép chặt trái tim lại.

      rằng, nàng trở nên như vậy đều là lỗi của sao?

      đẩy nàng vào vòng luẩn quẩn này…



      ngày kia, Lãng Nguyệt bế đứa đến gặp nàng.

      - Đây là con của nàng.

      Tiểu Nguyệt vô thức lặp lại:

      - Con?

      - Phải. Là con của nàng.

      Đôi mắt của Tiểu Nguyệt vẫn mờ mịt. Chẳng lẽ, bây giờ còn gì khiến nàng quan tâm nữa hay sao?

      - Ấm…

      Ấm áp sao? Ừ. Thân nhiệt của đứa đặc biệt cao nên nàng cảm thấy ấm sao?

      - Vậy gọi nó Noãn Noãn .

      - Noãn… Noãn.

      ——— ————–

      Năm năm sau.

      đỉnh núi Tuyết Sơn, quanh năm bị tuyết bao phủ. cái cây trơ lá, có nữ nhân ngồi tựa người vào thân cây. Nàng mặc bộ y phục mỏng manh màu trắng, nếu chú ý bị y phục và nước da trắng toát của nàng làm lẫn với màu trắng của tuyết. Để mặc cho gió lạnh thổi qua làm tà áo và tóc của nàng tung bay khắp nơi. Nàng cảm nhận được hơi lạnh. người nàng cũng tia sinh khí. Cứ như nàng là phần của băng tuyết.

      độc, trơ trọi và lạnh lẽo.

      Tuyết Sơn Cốc.

      - Trời ơi là trời. Làm sao đây?

      Vừa về đến cửa nghe thấy tiếng oán than của Hồng Trù. Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi:

      - Có việc gì?

      Hồng Trù vô ý :

      - Noãn Noãn mất tích rồi. Hu hu hu… sao số ta lại khổ thế này…

      Nghe thấy Noãn Noãn, trong tâm trí của Tiểu Nguyệt lên dáng vẻ . Đứa bé đó là con của nàng. Tiểu Nguyệt :

      - Ta tìm!

      Vừa dứt lời Tiểu Nguyệt phi thân bay mất. Đến bây giờ, Hồng Trù mới nhận ra tình thế, nàng lại càng khóc ra nước mắt.

      - Trời ơi, thay vì tìm người bây giờ phải tìm hai người rồi. Hu hu hu… Chủ nhân ơi! Ngài ở đâu?

      —————-

      Kể từ cái ngày Tiểu Nguyệt biến đổi tâm trí, cơ thể của nàng cũng xảy ra đột biến. Nó cứ điên cuồng hấp thu hàn khí mà gây chút trở ngại nào cho Tiểu Nguyệt, lại còn tự động chuyển hoá, làm cho công lực của nàng cần tu luyện vẫn cứ đường thăng tiến. mấy lần Hàn lão phải giậm ngực kêu trời công bằng, công lực suốt mấy chục năm của sắp bị nàng đuổi kịp rồi.

      Còn Lãng Nguyệt thấy nàng như vậy lại hề vui mừng, lời nào, mặt khác còn tìm thuốc ngăn chặn khả năng hấp thu hàn khí của nàng lại, nhưng hoàn toàn có hiệu quả. Đến nay, Tiểu Nguyệt bước qua tầng thứ tám của Hàn Băng Công. Chỉ còn tầng nữa là nàng hoàn thành bộ võ công này.

      ——————–

      Tiểu Nguyệt trong chớp mắt bay xuống thị trấn dưới chân núi. Gặp ai nàng cũng hỏi:

      - Ngươi có gặp Noãn Noãn ?

      - Có gặp Noãn Noãn ?

      Mọi người cảm thấy nàng bình thường nên ai cũng nhanh phủi tay rời .

      lão nhân tốt bụng nhắc nhở nàng:

      - Nàng muốn hỏi người khác phải miêu tả diện mạo của đứa đó chứ?

      Diện mạo!

      - Noãn Noãn…

      Trong đầu cố gắng lên gương mặt của Noãn Noãn như hoàn toàn thất bại, càng lúc hình dáng của Noãn Noãn trong tâm trí càng trở nên nhạt nhoà hơn.

      Nàng bất lực :

      - Ta… nhớ.

      Lão nhân lúc này nghĩ nàng bị điên , thở dài tiếng thương tiếc rồi cũng mặc nàng đứng ngây người giữa phố.

      ——————

      - Ca ca, cám ơn huynh cứu muội.

      - Tiểu muội muội, lần sau đừng để người xấu dụ dỗ nữa, biết .

      - Dạ, Noãn Noãn biết.

      Đứa bé đáng chính là Noãn Noãn, đứa mà Tiểu Nguyệt tìm khắp nơi. Còn đứa bé trai tình cờ chính là Trần Nhật Quang, thế tử của Uy vương phủ.

      Hôm nay, Noãn Noãn lén Hồng Trù chạy khỏi Tuyết Sơn Cốc chơi, nào ngờ lại gặp nam nhân xấu xa dụ dỗ. Trước giờ, Noãn Noãn chưa từng gặp người xấu nên đề phòng, liền nghe theo lời của xuống núi. May mắn là gặp được Tiểu Quang và Thanh Phong, nếu Noãn Noãn bị bán rồi.

      Vì sao người của Uy vương phủ lại ở đây? Hơn ba năm trước, Uy vương Trần Duy Cẩn dâng sớ xin tân hoàng được quy . Tân hoàng Nam Thiên Thần dù rất tiếc rẻ, dùng đủ mọi cách cũng thay đổi được quyết định của Uy vương nên đành chấp thuận cho chuyển về Bắc Bình. Dù sao ở đó, cũng có số sản nghiệp danh nghĩa là của Uy vương nhưng chất là của Nam Thiên Thần đứng phía sau cần quản lý.

      Nhắc đến Uy vương, thể kể đến ngày thành hôn kinh thiên động địa diễn ra vào năm năm trước. Ngày đó, Uy vương Trần Duy Cẩn lập thê mới, nào ngờ vương phi cũ là Lương Tiểu Nguyệt lại xuất gây hồi náo loạn.

      Lần đó, Uy vương bị thương rất nặng phải cáo bệnh thời gian dài, mọi người châm chọc rằng phải thương thế của trầm trọng mà là lòng tự trọng của Uy vương bị tổn thương nghiêm trọng.

      Mọi chuyện càng trở nên xôn xao khi sau đó ít lâu, Thanh Phong, thân tín của Uy vương biến mất hơn năm nay ẵm đứa về đó là con của Uy vương và tiền vương phi.

      Uy vương chết cũng chịu thừa nhận, lúc đó lão thái gia đem cái chết ra uy hiếp bắt phải nhận con, làm Uy vương nửa buồn bực nửa căm hận lớn tiếng cảnh báo:

      “Dù có mang danh nghĩa là con của bổn vương cũng đừng hòng nhận được lợi lộc gì từ bổn vương.”

      Lại càng kinh ngạc hơn, Thanh Phong, thề tận trung với Uy vương lại lên tiếng bác bỏ quan hệ của cả hai, kể từ lúc đó chỉ xem Trần Nhật Quang là chủ nhân của mình.

      Nội bộ xích mích, à , công khai chống đối mãnh liệt mới đúng.

      Việc Uy vương bị tổn hại thanh danh như vậy lại mang đến niềm cho số người khác chẳng hạn như Cung vương gia, Nam Thiên Cung chẳng hạn.



      Thanh Phong kể từ ngày hồi vương phủ, biết được tình xảy ra với Tiểu Nguyệt đâm ra căm hận bản thân mình. Nếu lúc đó, đủ mạnh mẽ bị đám sát thủ của Phượng gia truy sát bị thương, phải nằm chỗ suốt mấy tháng kịp trở về để bảo vệ Tiểu Nguyệt, để nàng phải chịu tổn thương như thế.

      Vì suy nghĩ đó, Thanh Phong ngày đêm điên cuồng tập luyện kết quả là bây giờ trở thành người thân mang đầy sẹo, sát ý ngùn ngụt, ai dám đến gần.

      Sau khi điều tra được người hôm đó dẫn Tiểu Nguyệt chính là Lãng Nguyệt, thần y của Tuyết Sơn Cốc, suốt năm năm nay, Thanh Phong thường xuyên đến Tuyết sơn để tìm Tuyết Sơn Cốc, nhưng mãi vẫn phát được rốt cuộc Tuyết Sơn Cốc nằm ở đâu và cũng chưa từng tìm được Tiểu Nguyệt…
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :