1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 32:


      Khi Tiểu Nguyệt tỉnh lại trời tối, nhìn thấy mình nằm giường lạ, Tiểu Nguyệt bất ngờ đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm.

      lúc sau, Thanh Phong từ bên ngoài bê theo mâm thức ăn bước vào, lại gần giường hỏi:

      - Nàng tỉnh rồi?

      Tiểu Nguyệt gật đầu, lại hỏi:

      - Đây là đâu?

      - Chỗ này là khách điếm. Chúng ta tạm thời ở đây.

      - nữa sao?

      - nữa. Phu nhân, nàng bây giờ phải an tâm tĩnh dưỡng, nàng mang thai rồi.

      - Mang thai?

      Biết nàng hiểu, Thanh Phong học theo cách của Trần Duy Cẩn chỉ cho nàng, đặt tay lên bụng mình và :

      - Ở đây. sinh mạng. Chính là đứa của nàng và gia.

      Tiểu Nguyệt vô thức đặt tay lên bụng mình, đứa của nàng và Cẩn?

      - Đứa ? có đứa sao?

      Có lẽ trong tiềm thức nàng cảm nhận được thiêng liêng của mẫu tử, hai tay run rẫy, như muốn bật khóc.

      - Tại sao ta thấy?

      - Bây giờ nó còn lắm. Phải chờ thêm bảy tháng nữa, nó mới có thể xuất được.

      Bảy tháng! Thêm bảy tháng nữa là nàng có con.

      Thấy Tiểu Nguyệt cũng ý thức được việc mình mang thai, Thanh Phong như trút được gánh nặng, thở hắt ra hơi. Nếu như nàng vẫn hiểu cũng biết làm sao để giải thích với nàng đây.

      Việc lưu lại thị trấn này được xác định, nhưng lại có vấn đề khiến Thanh Phong đau đầu. Chính là tiền.

      Bình thường, ít khi mang theo tiền trong người. thân lai vãng, mỗi khi hành , lấy trời làm nhà, lấy đất làm giường, đói săn thú rừng ăn, hoàn toàn chú ý đến vấn đề tiền bạc. Lần này, mang theo Tiểu Nguyệt, số tiền trong mình xài gần hết, sắp tới sống như thế nào đây. tuyệt thể để Tiểu Nguyệt lưu lạc được.

      Càng nghĩ, lại càng hận bản thân. Biết thế, bình thường bỏ vài tờ ngân phiếu trong người có phải tốt . phải tìm cách giải quyết vấn đề tiền bạc mà thể để Tiểu Nguyệt lo lắng được. Bất quá… trộm là được chứ gì. Sau này, hoàn trả lại luôn cả tiền lời là được. Nghĩ như vậy, Thanh Phong liền cảm thấy dễ chịu.

      Nhưng… mọi việc đơn giản như vậy.

      Nhà thứ nhất,

      - Triều đình rối ren, bọn tham quan lại tranh cơ hội mà nâng cao thuế má, áp bức dân lành chúng ta sắp bị chúng dồn ép đến còn đường sống rồi.

      - Cha, chẳng lẽ phải bán rẻ những điền trang cho chúng sao?

      - Chẳng lẽ còn có cách nào khác sao?

      - Đằng nào sớm cũng chết, muộn cũng chết hãy liều mạng lần cho xong luôn

      Nghe thấy những lời than vãn của người trong nhà, Thanh Phong dù có túng thiếu đến thế nào cũng nhẫn tâm cướp được. buông tay.

      Nhà thứ hai,

      - Cha, người lại mang tiền sao?

      - Nữ nhi à, đại bá của con rất cần tiền, nếu như có số tiền này, bị chủ nợ giết mất.

      - Vậy cha nỡ để cho con và mẫu thân phải chết đói sao? Trước cũng mất sau cũng mất, sao cha đem con bán luôn . Hu hu hu…

      Thanh Phong càng đen mặt.

      Nhà thứ ba.

      Nhà thứ tư.



      Thanh Phong thừa nhận, ăn trộm cũng phải là nghề dễ dàng. Trước nay luôn là cánh tay đắc lực của Trần Duy Cẩn, việc lớn gì cũng có thể hoàn thành. Hôm nay, ngờ lại lâm vào tình trạng muốn có vài thỏi bạc vụn cũng phải sứt đầu mẻ trán như thế này. có tài năng làm ăn trộm.

      ——— —————-

      Sáng sớm hôm sau, Thanh Phong ra ngoài thứa ăn sáng cho Tiểu Nguyệt, trong đầu vẫn quay quanh chuyện tiền bạc.

      - A, đây phải là tiểu tướng công hôm qua sao?

      Thanh Phong nhíu mày nhìn sang người vừa , đó là phụ nhân khoảng hơn năm mươi tuổi, hình như… chính là người chỉ đường tìm đại phu cho vào hôm qua. Bà lại quan tâm hỏi:

      - Nương tử của ngươi sao chứ?

      Thanh Phong khó xử biết nên đáp lời thế nào, úp mở :

      - Nàng… khoẻ. Đa tạ…

      - Trông ngươi là người từ nơi khác tới đây phải ? Dự định ở lại trấn Thanh Hoà này vài ngày hay sao?

      Lần đầu tiên bị người quen lại thân thiết bắt chuyện như vậy làm Thanh Phong cảm thấy quen. Nhưng cảm giác người này có ý xấu nên cũng tiện phát tác. biết tại sao, Thanh Phong lại ăn ngay :

      - Phu… phu nhân nhà ta có thai. Phải ở lại thời gian…

      Sau khi buộc miệng ra, Thanh Phong liền giật nẩy mình, muốn tát cho mình cái. Làm sao có thể tung tích cho người lạ như thế, còn tiết lộ chuyện Tiểu Nguyệt mang thai nữa…

      - Ngươi có người thân ở đây ?

      - có.

      - Vậy là tại ở quán trọ sao?

      - Đúng vậy.

      - Trông ngươi cũng là thư sinh yếu đuối, tiền bạc mang theo được bao nhiêu, ở trọ như vậy thời gian dài cũng tốt. Đúng rồi, ngươi theo ta về nhà , nhà ta có gian ai ở, ngươi có thể ở tạm đó. Tiền thuê nhà ta tính rẻ cho, quyết định vậy .

      - Ừ.

      Thanh Phong nãy giờ cứ theo bản năng mà trả lời, đầu óc vẫn chưa tiêu hoá được những lời phụ nhân kia . đồng ý rồi sao?

      Thanh Phong mặt tái nhợt, muốn kiếm cái cột đâm đầu vào quách cho rồi.

      - À, ngươi cứ gọi ta là Thẩm nương. Bây giờ ta về thu xếp phòng cho ngươi, ngươi hãy dắt nương tử của mình đến đó sau.

      chần chừ giây, Thẩm nương vụt mất để lại Thanh Phong hai mắt mở trừng, há hốc mồm đứng giữa đường.
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 33:


      Cuối cùng, Thanh Phong xuất ở nhà của Thẩm nương, cả Tiểu Nguyệt cũng theo cùng.

      - Vào ! Vào !

      Thẩm nương liền sốt sắng từ trong nhà chạy ra mời hai người vào.

      Khi Thẩm nương mất, Thanh Phong liền bám theo phía sau. Sau khi xác nhận bà ấy chỉ là nông phu bình thường, có liên hệ với triều đình Thanh Phong quyết định đưa Tiểu Nguyệt đến đây. Chí ít, có thể che đậy được thân phận của hai người.

      Nhà của Thẩm nương là nhà bình thường có ba gian, gian nhà chính và hai gian phụ. Gian nhà mà Thẩm nương để cho Thanh Phong ở là gian nhà ở phía đông, nó được lợp bằng mái lá cũ, bên trong có vật dụng gì nhiều nhưng sạch , thoáng đãng. Thanh Phong và Tiểu Nguyệt trước giờ cũng cầu cao nên cảm thấy gì.

      Thẩm nương lôi kéo tay Tiểu Nguyệt, bắt đầu kể chuyện nhà của bà:

      - Trước kia, con trai của ta ở gian này, nhưng thời buổi khó khăn phải đưa vợ nơi khác tìm kế sinh nhai nên còn ai ở nữa. Nó cũng muốn đưa ta cùng nhưng ta lại nỡ bỏ căn nhà này, cũng muốn thành gánh nặng cho nó nên ta nhất quyết mà ở lại đây mình…

      Tiểu Nguyệt rất im lặng lắng nghe hết câu chuyện của Thẩm nương.

      - À, ta còn chưa hỏi tên hai người.

      Thanh Phong nãy giờ mới lên tiếng :

      - Ta gọi là Trần Phong, còn nàng là Tiểu Nguyệt.

      Thẩm nương tươi cười quay sang với Tiểu Nguyệt:

      - Hôm qua, nàng ngất làm tướng công của nàng lo lắng lắm đấy. mang thai ba tháng rồi mà vẫn gầy yếu thế này cần phải bồi bổ thêm nhiều…

      Tiểu Nguyệt nghe Thẩm nương gọi Thanh Phong là tướng công của mình liền mở to mắt kinh ngạc nhìn Thanh Phong nhưng liền cụp mắt xuống tiếng nào. thay đổi trong thoáng chốc đó của Tiểu Nguyệt lọt vào trong mắt của Thanh Phong.

      Thẩm nương sau khi tâm tình xong vui vẻ nấu cơm. Nhìn Tiểu Nguyệt ngồi ngẩn ngơ ở đó Thanh Phong cũng ngại ngùng biết làm sao.

      - Tại sao… lại Thanh Phong là tướng công?

      Cuối cùng, Tiểu Nguyệt lên tiếng hỏi.

      Thanh Phong nghe thấy cuống quýt phân trần:

      - Đó chỉ là che mắt người khác thôi. Tình thế giờ được an toàn, thể để người khác nghi ngờ được.

      Tiểu Nguyệt gật đầu, lát sau lại nhìn Thanh Phong hỏi:

      - Vậy… Cẩn vẫn là tướng công của Tiểu Nguyệt? Phải ?

      hiểu tại sao, trong lòng Thanh Phong như có gì đó hụt hẩng, liền bỏ qua, kiên định với Tiểu Nguyệt:

      - Đương nhiên!

      Nghe được lời chắc chắn đó Tiểu Nguyệt mới thả lỏng người, nhàng nở nụ cười.

      ——————–

      Tối đêm đó, sau khi Tiểu Nguyệt ngủ say, Thanh Phong vẫn ngồi trong bóng tối đắn đo suy nghĩ. Số bạc trong túi gần như hết rồi, nếu giải quyết sớm tình trạng này quá nguy hiểm, nhưng mà, ăn trộm có khả thi. Thị trấn này quá nghèo, muốn vì lợi ích của mình mà khiến bá tánh lương thiện phải chịu khổ. Càng nghĩ, lại càng căm hận bọn tham quan ở địa phương này, nếu như bọn làm đúng chức phận của mình, bá tánh ở đây phải cơ cực như thế…

      Đột nhiên, Thanh Phong ngẩn ra. Đúng rồi! có thể cướp từ bọn tham quan ấy mà! Tại sao bây giờ mới nghĩ ra chứ? Nghĩ xong, Thanh Phong liền quyết định thi hành ngay. Nhìn sang chiếc giường mà Tiểu Nguyệt ngủ, thấy nàng vẫn ngủ say liền an tâm phi người ra khỏi phòng gây ra tiếng động .



      Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng Thẩm nương thức giấc vào bếp nấu cháo. Vừa vào liền thấy Thanh Phong cặm cụi nhóm lửa, mặt mũi dính đầy nhọ nồi đen thui giật mình, liền hỏi:

      - Trần Phong, ngươi làm gì vậy?

      - Ta định nấu cháo cho phu nhân. Nhưng mà…

      Thấy khổ sở như vậy, Thẩm nương liền hiểu, bà cười :

      - Ngươi cứ để ta làm. Dù sao mỗi ngày ta đều phải nấu mà.

      Thẩm nương liền sắn tay áo lên đến giành nồi cháo nấu dỡ của Thanh Phong. cũng thuận theo bà, dù sao cũng có khả năng làm tốt việc này. Tiểu Nguyệt bây giờ lại cần bồi bổ.

      - Đúng rồi. Thẩm nương, ta có thể nhờ bà chăm sóc phu nhân của ta ?

      Thẩm nương ngạc nhiên nhìn Thanh Phong.

      - Nàng bây giờ mang thai, sức khoẻ lại quá yếu. Ta muốn bà nấu ăn cho nàng… Yên tâm, ta nhất định trả công cho bà…

      Thẩm nương cười :

      - Ngươi cứ an tâm. Việc gì chứ việc này ta làm được. Dù sao ta cũng chỉ thêu thùa ở nhà đem bán, thường ngày cũng cảm thấy buồn, có nương tử của ngươi ở đây là tốt rồi. Ngươi cần lo lắng, cứ giữ tiền lo cho nàng .

      Thanh Phong đồng ý, dúi tiền vào tay bà :

      - Bà yên tâm. Chút tiền này ta có. Chỉ mong bà giúp đỡ nàng thôi.

      Dùng dằng mãi được, Thẩm nương cũng khó xử cầm lấy tiền :

      - Thôi được rồi. Tiền này xem như ngươi để chỗ ta, ta mua thức ăn tẩm bổ cho nương tử của ngươi.

      Nghe được lời chắc chắn của Thẩm nương, Thanh Phong liền thở phào hơi, cung kinh :

      - Đa tạ.

      Tối hôm qua, đột nhập vào nhà tên quan huyện. Ở trong mật khố, thể ngờ được tên tham quan này lại dám vơ vét nhiều của cải đến như vậy. Thanh Phong muốn lần gom hết chỗ tài sản phi nghĩa ấy trả lại cho dân chúng, nhưng vì tình cảnh nay, phải bảo toàn cho Tiểu Nguyệt nên mới dằn lòng xuống, chỉ lấy số ít để người khác phát ra. cắn răng thề:

      ngày, để cho tên tham quan này còn mảnh áo che thân.”

      Dù tiền có, nhưng nếu như làm gì mà ở nhà mãi cũng khiến người khác nghi ngờ. Thanh Phong quyết định kiếm công việc, việc nào có thể ở gần để tiện bề trông nom Tiểu Nguyệt.

      - Ngươi muốn có việc làm sao?

      - Phải. Dù sao ăn mãi vẫn tốt. Thẩm nương, bà có việc nào ở gần đây ?

      Thẩm nương nghe vậy liền hiểu, tủm tỉm cười:

      - Ha ha, ngươi chính là muốn cách quá xa nương tử của mình .

      Thanh Phong trả lời. Thẩm nương suy nghĩ chút lại :

      - Nếu ở gần đây chỉ có thể phụ việc nông thôi. Nhìn ngươi như thế liệu có chịu làm hay ?

      Thanh Phong liền đồng ý:

      - Việc gì ta cũng có thể làm được.

      Nhìn Thanh Phong, Thẩm nương thở dài tiếng. Dù rằng bây giờ mặc áo thô, nhưng nhìn khí chất bà có thể tưởng tượng được trước kia chắc cũng con nhà giàu có, chưa làm qua việc nặng, biết có thể làm được bao lâu đây. Thôi cứ để cho thử vậy
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 34:

      - Này, ngươi có nghe tin gì chưa?

      - Lại có tin gì mới sao? Thử ta nghe xem.

      - Nghe tam hoàng tử chết rồi.

      - Hả? Làm sao lại như vậy? tuổi còn trẻ, nghe bệnh tật gì làm sao lại chết sớm như thế?

      - Nghe là bị ám sát chết.

      - Ai lại dám ám sát hoàng tử như thế? sợ bị chém cả nhà sao?

      - Hừ, thế mới ông chẳng biết chính gì cả. Thái tử và tam hoàng tử vì tranh giành ngai vị mà cấu xé lẫn nhau…

      - Hoàng thượng vừa mới chết chưa được trăm ngày mà con cái kẻ tranh người đấu tới mất mạng như vậy…

      Dù nơi này hẻo lánh vẫn có những tin tức truyền về. Những nông phu vào những lúc nghỉ ngơi cũng túm lại bàn năm tụm bảy.

      Thanh Phong ở nơi này được gần hai tháng, ngày ngày đều ra đồng như những nông phu bình thường, mỗi khi nghe người khác bàn tán việc chính liền để tâm nghe. Đó chính là nguồn cung cấp tin tức duy nhất của . Cho tới bây giờ, vẫn dám thử liên lạc với bất cứ ai vì sợ để lộ hành tung của Tiểu Nguyệt. Kỳ hạn trăm ngày công bố di chiếu của tiên hoàng càng lúc càng đến gần. Thái tử càng lúc hành động càng quyết liệt, tam hoàng tử bây giờ chết vậy ngôi vị này như thế nào đây? Chẳng lẽ thái tử muốn công khai đoạt vị sao? Gia đến bây giờ vẫn chưa hành tung, chẳng lẽ ngài lành ít dữ nhiều rồi sao…

      !

      Thanh Phong tin Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy. Tuyệt đối là !

      lúc chìm trong suy nghĩ Thanh Phong giật mình tỉnh dậy bởi tiếng gọi:

      - Phong!

      Thanh Phong liền giật mình nhìn lên, Tiểu Nguyệt đứng trước mặt , tay nàng còn mang theo chiếc lồng cơm. Thanh Phong cuống quýt đón lấy cái lồng cơm :

      - Tại sao nàng lại ra đây?

      Tiểu Nguyệt thà đáp:

      - Tiểu Nguyệt mang cơm đến nha.

      Bây giờ, Tiểu Nguyệt mang thai hơn năm tháng, bụng của nàng lộ ra khá , nhưng người vẫn cứ gầy ốm như thường dù đại phu thai nhi vẫn phát triển bình thường, nàng cũng có gì đáng ngại nhưng vẫn làm Thanh Phong bớt lo được. Bình thường, tranh thủ về nhà ăn cơm cùng nàng, những lúc rảnh rỗi cũng liền chạy về xem chừng. Thẩm nương thấy về về như thế tội nghiệp, lại nghĩ nên để đôi vợ chồng son này có chút riêng tư nên hôm nay gợi ý bảo Tiểu Nguyệt mang cơm đến ăn cùng .

      Những người khác thấy Thanh Phong bình thường như toà băng sơn lời cũng giờ lại hành động cuống cuồng như vậy liền đâm ra thích thú chọc ghẹo.

      - A, có nương tử đến đưa cơm kìa…

      - Trần Phong ngươi là có phúc nha. Lão bà nhà ta còn mơ mới tinh ý như thế…

      Tiểu Nguyệt biết mọi người trêu chọc nên vẻ mặt vẫn bình thản, còn Thanh Phong xấu hổ đến đỏ bừng mặt. Thấy vậy, mọi người liền lớn tiếng cười ha hả.

      Khó khăn lắm, Thanh Phong mới dắt Tiểu Nguyệt ly khai đến bãi đất trống, Tiểu Nguyệt bày cơm ra.

      - Nàng cũng ăn .

      Tiểu Nguyệt lắc đầu :

      - Của Thanh Phong, Tiểu Nguyệt ở nhà.

      Đôi khi, Tiểu Nguyệt lại chấp nhất như vậy, cái gì nàng nhận định khó lòng thay đổi. Thanh Phong tạm thời danh nghĩa là tướng công của nàng, nàng gọi là Phong. Tiểu Nguyệt liền nghe lời, trước mặt mọi người gọi là “Phong”, khi có ai lại theo như trước gọi là “Thanh Phong”. Thẩm nương bảo nàng mang cơm đến cho Thanh Phong, nhưng là nàng cũng được ăn cùng nên nàng ăn.

      Thanh Phong cũng phần tính tình nàng như thế nên mềm giọng giải thích:

      - Cơm này rất nhiều, ta ăn hết. Nàng thấy Thẩm nương để đến hai bát cơm sao, nàng cũng đói rồi, cùng ăn .

      Tiểu Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ chút rồi gật đầu.

      Nếu có việc gì cần thiết cả hai đều rất ít mở miệng, nên những lúc chỉ có hai người như thế này hầu như chỉ im lặng. Bữa cơm diễn ra trong khí im ắng như thế.

      Ăn được vài đũa, bỗng nhiên Tiểu Nguyệt ngẩn ra, hai mắt bàng hoàng nhìn Thanh Phong. Nhìn vẻ mặt tái nhợt của nàng, Thanh Phong liền cảm thấy có chuyện, liền hốt hoảng hỏi:

      - Nàng làm sao vậy?

      Tiểu Nguyệt run run đưa tay đặt lên bụng mình, lắp bắp nó:

      - … bụng…

      đến câu thứ hai, liền bế Tiểu Nguyệt lên chạy thẳng đến nhà đại phu.

      - Đại phu! Đại phu!

      Từ xa nghe giọng, Hồ đại phu biết Thanh Phong lại đến rồi, lão chưa từng thấy qua người nào lo cho thê tử của mình như , chỉ cần thê tử của giật mình, hắt hơi đều đến làm phiền lão. Mỗi lần như thế, lão cũng chỉ có thể thở dài.

      Thanh Phong đặt Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế, hối thúc:

      - Đại phu, bụng của phu nhân ta…

      Hồ đại phu từ tốn bắt mạch cho Tiểu Nguyệt, vẫn bình thường nha. Ông nhíu mày hỏi:

      - Nàng cảm thấy thế nào?

      Tiểu Nguyệt ngờ nghệch miêu tả lại cảm giác lúc đó:

      - Cứng, đau, như bị đạp…

      Hồ đại phu nhìn nàng lại nhìn Thanh Phong xanh mặt :

      - Đó là máy thai. Thai nhi lớn, có thể cử động được rồi.

      Tiểu Nguyệt nghe vậy liền mở to mắt, Thanh Phong như trút được gánh nặng. May mắn chỉ là máy thai thôi.

      - Nàng cần lo lắng. Từ giờ, nó có thể còn đạp nhiều hơn.

      bụng lại có động tĩnh như là đồng ý với lời đại phu . Tiểu Nguyệt ngây người chạm lên bụng của mình, vẻ mặt lên nét hạnh phúc.

      - Con… lớn. Cẩn!

      Cái tên “Cẩn” đập vào tai Thanh Phong làm bừng tỉnh, còn Hồ đại phu ngạc nhiên hỏi lại:

      - Sao cơ?

      muốn cho lão thêm gì, Thanh Phong liền lãng sang chuyện khác:

      - Vậy bây giờ phu nhân của ta có cần phải uống thêm thuốc bồi bổ gì ?

      Hồ đại phu khóc ra nước mắt :

      - Ta sức khoẻ của phu nhân ngươi ổn định rồi mà…

      ——————–

      Tiểu Nguyệt vẫn chìm đắm trong hạnh phúc của mình mà biết mình về đến nhà. Chốc chốc nàng lại mỉm cười, nhìn nàng như vậy Thanh Phong biết nên vui mừng hay chua xót.

      - Thanh Phong.

      Đột nhiên nàng gọi, Thanh Phong liền chạy đến hỏi:

      - Sao vậy?

      Tiểu Nguyệt nắm lấy tay đặt lên bụng mình, cười :

      - đạp.

      Nhìn nàng ngây ngô như vậy, Thanh Phong lại càng cảm thấy nặng trĩu.

      -------------------

      Chương 35:

      Những ngày tháng yên ắng như thế tiếp tục trôi qua, cuộc tranh đấu giành ngai vị kia ảnh hưởng nhiều tới chốn hẻo lánh, nghèo nàn này. Đôi khi, người ta chỉ bàn tán thế vào lúc rảnh rỗi. Đối với những người dân chúng cơ hàn ấy, ai lên làm vua cũng quan trọng, họ hằng ngày vẫn phải làm việc để tiếp tục cuộc sống và bị những tầng tầng lớp lớp cao hơn bóc lột…

      Thẩm nương cuống quýt chạy vào với Thanh Phong:

      - Trần Phong, ngươi nghe chỉ thị mới từ đưa xuống chưa?

      Nhìn Thẩm nương sợ hãi như vậy Thanh Phong cũng hiểu có việc lành.

      - Lại có chuyện gì?

      - Triều đình bắt mỗi hộ phải đóng thêm thuế, nữ nhân cùng trẻ con mỗi người lượng còn nam nhân hai lượng …

      Thanh Phong nhíu mày, làm sao lại có chỉ dụ như thế? Cái này chín phần dám chắc rằng do bọn tham quan thừa cơ lộng quyền vơ vét đút túi riêng rồi.

      Nắm tay xiết lại nghe răng rắc. Nếu nghĩ cho đại cuộc, kiếm giết hết bọn tham quan này. Dù nghĩ thế vấn trấn an Thẩm nương:

      - Thẩm nương, bà an tâm. Số tiền đó ta nghĩ cách.

      Thẩm nương vẫn khá hơn, lại tự trách:

      - Nếu lúc trước ta khăng khăng bảo hai phu phụ ngươi ở lại đây mà đến vùng khác giờ đâu phải ra nông nỗi này…

      - Thẩm nương, lúc đó phu nhân của ta cũng cách nào khác được, bà cần tự trách.

      ——— ———

      Và rồi, ngày mọi người mong đợi cuối cùng đến.

      Di chiếu nhường ngôi được công khai, người được chọn kế thừa ngôi vị là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần.

      - ngờ tứ hoàng tử lại là người được tiên hoàng chọn kế ngôi.

      - Vậy tam hoàng tử phải chết oan uổng rồi sao?

      - Dù sao tứ hoàng tử quyền thế, làm sao có thể so được với thế lực của thái tử được chứ… Ta thấy, ngôi vị này cuối cùng cũng là của thái tử thôi.

      - Ngươi biết gì sao?

      - Ngươi biết được tin gì?

      - Uy vương Trần Duy Cẩn xuất rồi, lên tiếng ủng hộ tứ hoàng tử. Bây giờ hai phe công khai tranh đấu rồi…

      Thanh Phong liền mở trừng mắt kinh ngạc.

      Gia… gia xuất rồi. biết mà. Làm sao Trần Duy Cẩn lại dễ dàng chết như vậy.

      Khoé miệng Thanh Phong bất giác nhếch cười.

      Dù rằng có tin tức của Trần Duy Cẩn, Thanh Phong bây giờ cũng dám manh động. Trần Duy Cẩn xuất , phát Tiểu Nguyệt đến giờ vẫn chưa đến được căn cứ, nhất định cho người tìm kiếm tung tích hai người. Cho đến lúc đó, bảo hộ Tiểu Nguyệt hoàn hảo chịu tổn thương…



      Nhưng mọi việc như dự định của Thanh Phong. Kể từ lúc di chiếu được công bố và Trần Duy Cẩn xác nhận về phe của tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, phe cánh của Phượng Thành lại tiếp tục mở rộng cuộc truy tìm Tiểu Nguyệt, hòng áp chế Trần Duy Cẩn.

      —————–

      Mấy ngày gần đây, Thanh Phong phát trong trấn xuất nhiều người lạ mặt và những kẻ đó đều có võ công. Thanh Phong luôn lẫn tránh tầm mắt của những kẻ đó.

      Bước vào trong sân và đóng cửa kỹ lại, sau khi quan sát thấy có gì bất ổn, Thanh Phong mới vào nhà.

      Tiểu Nguyệt thấy Thanh Phong về liền đứng lên gọi:

      - Thanh Phong, về rồi.

      Thanh Phong nhanh chóng tiến tới đỡ nàng ngồi xuống :

      - Sau này đừng tuỳ tiện như vậy.

      Tâm tình của tốt, dự cảm xấu cứ len lỏi, Thanh Phong với Tiểu Nguyệt:

      - Sau này, nàng đừng ra khỏi nhà.

      - Sao vậy?

      - Dạo này khắp nơi nổi loạn. nguy hiểm.

      Tiểu Nguyệt gật đầu xem như hiểu.

      Bụng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng lớn, có cảm giác dường như bụng nàng to hơn những người mang thai được sáu tháng khác, biết liệu có nguy hiểm gì , lại tự an ủi có thể vì nàng quá gầy nên mới khiến có cảm giác đó.

      Thẩm nương lúc này cũng từ ngoài về, Thanh Phong liền hỏi:

      - Thẩm nương, lại giao hàng sao?

      - Ừ. Lần này hơi giao hàng hơi xa nên giờ mới về tới.

      Suy nghĩ lúc, Thanh Phong lại :

      - Sau này bà cũng nên ra ngoài, có việc gì cứ bảo ta.

      Thẩm nương khó hiểu nhìn , lại nghĩ đúng là dạo này an toàn nên cũng đồng ý.

      —————-

      đêm nọ, có hắc y nhân đột nhập vào phòng của Tiểu Nguyệt. Hắc y nhân rón rén bước tới chiếc giường đặt trong góc phòng, người nằm giường dùng chăn che kín mặt, với tay định kéo cái chăn ra. Đột ngột, người giường động, hất cái chăn lên che mặt hắc ý nhân lại, dùng kiếm đâm tới. Hắc y nhân bị bất ngờ lùi về sau để né tránh, chỉ trong tích tắc đó, hắc y nhân bị khống chế.

      Thanh Phong điểm huyệt hắc y nhân, siết thanh gươm trong tay, gằng giọng hỏi:

      - ! Là ai phái ngươi tới?

      Hắc y hừ lạnh, trả lời. Thanh Phong liền dùng gươm đâm vào đùi của , rồi tiếp tục cắt đứt kinh mạch.

      - Còn ?

      Hắc y nhân kêu lên đau đớn nhưng vẫn kiên quyết mở miệng.

      - Ta chắc chắn tha chết cho ngươi. Ngươi là muốn chết dễ dàng hay là bị hành hạ từ từ tới chết?

      Sau hồi bị tra tấn, hắc y nhân chịu nổi, mấp máy :

      - …Phượng…

      Nhưng chưa tròn câu, gục xuống chết.

      Bấy nhiêu đó cũng đủ để Thanh Phong hiểu được. Chủ nhân của hắc y là người của Phượng gia. Phượng gia tìm được tới đây rồi.

      Thanh Phong liền khiêng xác của hắc y nhân quăng xuống giếng rồi bước vào phòng đến chỗ cái tủ. Cánh cửa được mở ra, Tiểu Nguyệt co rúm góc. Thanh Phong liền cảm thấy có lỗi, nhàng :

      - có việc gì nữa rồi.

      Thanh Phong đỡ Tiểu Nguyệt bước ra, dùng cơ thể của che tầm mắt của Tiểu Nguyệt, để nàng nhìn thấy vết máu vương đất. Thanh Phong dẫn Tiểu Nguyệt ra ngoài, tiến tới phòng của Thẩm nương gõ cửa. Thẩm nương mơ hồ cũng biết có chuyện lành, nãy giờ vẫn trốn trong phòng dám bước ra.

      - Thẩm nương, là ta!

      Nghe được giọng của Thanh Phong, Thẩm nương mới hớt hãi ra mở cửa, sợ hãi :

      - Trần… Trần Phong. Lúc nãy ngươi có nghe gì ?

      Thanh Phong mạch dẫn Tiểu Nguyệt vào và :

      - Vào trong rồi .

      Thẩm nương liền hiểu liền đóng kín cửa lại. Thanh Phong để Tiểu Nguyệt ngồi xuống ghế, cho nàng uống nước để bình tâm lại rồi mới lên tiếng :

      - Xin lỗi. Thẩm nương, là kẻ thù của ta tìm đến. Ta phải rời .

      Thẩm nương nghe vậy liền sốt ruột :

      - Các ngươi định đâu? Tiểu Nguyệt bụng lớn như vậy…

      Thanh Phong lại :

      - Kẻ thù tìm được vị trí của chúng ta. Ta phải đưa nàng .

      - Hai người định đâu?

      - Ta thể bà nghe được.

      Thẩm nương thất vọng nhưng cũng hiểu được khó xử của Thanh Phong nên dò hỏi nữa.

      - Thẩm nương. Ở đây có số bạc, bà hãy cầm lấy đến chỗ con trai của mình .

      Thanh Phong lấy ra cái hà bao đưa cho Thẩm nương. Thẩm nương chịu lấy.

      - được. Bây giờ hai người cần tiền hơn ta.

      - Thẩm nương. Bà cũng phải rời khỏi đây thôi. Nếu lần sau bọn họ tìm đến thấy ta làm liên luỵ tới bà… Xin lỗi, bà phải rời bỏ căn nhà này thôi.

      Thấy Thanh Phong tự trách như vậy, Thẩm nương càng xót lòng.

      - sao. sao mà.

      - Thẩm nương, sau này ta nhất định báo đáp ân nghĩa của bà.

      Trời chưa sáng, Thanh Phong dẫn theo Tiểu Nguyệt cùng với Thẩm nương chia ra hai đường rời . Trước khi , Thẩm nương chua xót với Thanh Phong:

      - Tiểu Nguyệt… dù nàng … giống người bình thường lắm… nhưng nàng là nương tốt. Trần Phong, ngươi đừng vì vậy mà ruồng bỏ nàng…

      Thanh Phong cũng bất ngờ trước lời của Thẩm nương, kiên định :

      - Bà an tâm. Ta bao giờ ruồng bỏ nàng.



      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 36:

      con đường vắng vẻ, cách xa đường lớn có chiếc xe ngựa lộc cộc chạy qua. Thấy mặt trời đứng bóng, nam nhân đánh xe ngựa mới cho ngựa dừng chân bên đường, vào trong xe, giọng hỏi:

      - Tiểu Nguyệt. Nàng đói chưa?

      Tiểu Nguyệt mơ màng mở mắt ra, nàng cả người mệt đến nhúc nhích cũng làm. Suốt mấy tháng nay cứ trốn chạy như vậy, Thanh Phong cũng hiểu Tiểu Nguyệt sớm kiệt sức.

      - Nàng phải cố gắng ăn nhiều hơn, vì… đứa .

      Nghe tới đứa , trong mắt Tiểu Nguyệt liền lên tia sáng.

      Tới bây giờ, nàng đều luôn cố gắng cũng chỉ vì đứa của nàng và Trần Duy Cẩn. Vì đứa , có cực khổ thế nào nàng cũng cố chịu.

      Tiểu Nguyệt chống tay xuống đáy xe để ngồi dậy, Thanh Phong cũng giúp nàng tay. Bụng của nàng mỗi lúc to còn nàng càng lúc càng gầy. Thanh Phong rất muốn đưa nàng đến đại phu để khám nhưng lại rồi dám mạo hiểm, đành cố dụ nàng ăn nhiều hơn, dù rằng thức ăn có thể cung cấp cho nàng cũng được tốt. Chỉ có lương khô, bánh bao và thỉnh thoảng bắt được con thú nào đó hoặc số thức ăn dễ tìm khác. cố hết sức rồi.

      Càng đến gần phương Bắc, khí trời càng lúc càng lạnh, cả hơi thở toát ra cũng biến thành hơi.

      đến gần điểm hẹn, nhưng tại sao đến giờ vẫn chưa từng gặp người tiếp cứu? Lẽ ra từ sớm Trần Duy Cẩn phải tìm được hai người rồi chứ? Với cách làm việc của Trần Duy Cẩn mà đến giờ vẫn có động tĩnh khiến người ta lo ngại, chẳng lẽ có chuyện gì hay xảy ra?

      Thanh Phong kéo áo choàng lại cho Tiểu Nguyệt, quan tâm hỏi:

      - Nàng có cần thêm áo ấm ?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu.

      Thanh Phong bất lực, đưa thức ăn và nước cho nàng rồi :

      - Cố gắng ăn nhiều vào. Đến được Bắc Bình rồi chúng ta thoát khỏi nguy hiểm.

      Địa phương mà Thanh Phong muốn đưa Tiểu Nguyệt đến chính là Bắc Bình, nơi có mỏ vàng trước kia Trần Duy Cẩn mua được. Ở đó, có căn cứ bí mật của Trần Duy Cẩn. Đến được đó, an nguy của Tiểu Nguyệt được bảo đảm.

      - Cố chịu đựng. Chúng ta sắp đến nơi rồi.

      Tiểu Nguyệt nghe như nghe, chẳng tỏ ra cảm xúc gì. Lát sau, khó khăn lắm mới mở miệng hỏi:

      - Nơi đó… có Cẩn ?

      Tim Thanh Phong chợt đau, mở miệng mấy lần mới được câu:

      - Vương gia… sắp tới đón nàng rồi.

      Nghe vậy, Tiểu Nguyệt mới lòng mà nhắm mắt lại.

      Xe ngựa lại tiếp tục lên đường.

      ——— —————-

      Đến tối, Thanh Phong dắt ngựa nấp vào trong góc kín để che giấu.

      - Tiểu Nguyệt, nàng có muốn xuống dạo lúc ?

      Tiểu Nguyệt nghĩ lúc lại gật đầu. Nàng lâu được ra ngoài hít thở khí trời rồi. Thanh Phong đỡ Tiểu Nguyệt xuống xe. Lúc này Thanh Phong mới thấy cái bụng của Tiểu Nguyệt, biết từ lúc nào nó lớn tới như vậy rồi. Ngày nàng sắp sinh càng lúc càng gần.

      Tiểu Nguyệt chập chững bước từng bước, nếu có Thanh Phong đỡ lại nàng té từ lúc nào rồi.

      Cảm thấy tình trạng của Tiểu Nguyệt càng lúc càng xấu, Thanh Phong cũng rất sốt ruột nhưng biết làm gì cho tốt.

      bây giờ càng hơn bất cứ ai muốn cái cuộc chiến giành ngai vàng chết tiệt kia mau kết thúc . Để cho Tiểu Nguyệt cần sợ hãi lẫn trốn nữa, để cho… vương gia nhanh đến đón nàng về.

      Mới lúc mà Tiểu Nguyệt mệt đến đỏ mặt. Thanh Phong dịu dàng :

      - Về thôi.

      Tiểu Nguyệt khó nhọc gật đầu.

      Vừa đưa được Tiểu Nguyệt nằm vào trong xe ngựa Thanh Phong nghe thấy những tiếng vó ngựa dồn dập chạy tới.

      Thanh Phong liền phi người lên cây cao nhìn, là người của Phượng gia.

      Thanh Phong liền ngồi vào xe ngựa, dùng roi thúc ngựa chạy, lớn tiếng cho Tiểu Nguyệt trong xe nghe:

      - Có kẻ địch đuổi theo. Nàng hãy giữ chắc.

      Bên trong, Tiểu Nguyệt mệt mỏi nhắm hai mắt lại, hai nắm tay siết chặt.

      ——— ———

      Thanh Phong nhanh chóng cho xe ngựa chạy về phía Bắc Bình, xe ngựa phóng nhanh như bay những con đường. Mắt thấy cổng thành Bắc Bình trước mắt Thanh Phong liền loé lên tia hy vọng, nhưng hy vọng đó liền biến mất khi thấy phía trước cánh cổng đóng chặt kia có cả người của Phượng gia.

      Nhân mã của Phượng gia từ xa nhìn thấy Thanh Phong, liền lên ngựa đuổi theo. Thanh Phong liền cho ngựa quay đầu chạy hướng về phía sơn lâm.

      Tuyết lắt phắt rơi.

      Năm nay, mùa đông đến sớm, chỉ trong đêm, tuyết rơi trắng xoá cả phương Bắc.



      Tuyết Sơn, ngọn núi cao chọc trời, vì đỉnh núi quanh năm đều có tuyết rơi, khắp nơi bị tuyết bao phủ nên được nhân gian đặt cho nó cái tên: Tuyết Sơn.

      Dưới chân núi, có xe ngựa điên cuồng chạy. Hai con ngựa kiệt sức, mắt đỏ au còn miệng sùi bọt nhưng nam nhân đánh xe vẫn cho nó ngừng lại mà tiếp tục quất tới tấp bắt nó phải lao về trước. Nhưng chỉ được thêm đoạn, con ngựa ngã gục nằm đất, con ngựa kế bên cũng té nhào xuống, xe ngựa vì mất thăng bằng lung lay muốn đổ. Nam nhân liền nhanh chóng bế người trong xe ngựa ra lao ra khỏi xe ngựa để tránh nguy hiểm.

      Mắt thấy hai con ngựa còn dùng được nữa, nam nhân liền quyết định bỏ chúng lại, ôm chầm lấy nữ nhân được bao bọc kỹ trong lòng nhanh chóng phi thân lên núi như để trốn tránh cái gì đó.

      Chỉ trong chốc lát, lại có đoàn nhân mã chạy tới, nhìn thấy hai con ngựa nằm chết đường liền phân phó:

      - thể chạy xa được. Các ngươi hãy chia nhau tìm kỹ.

      - Dạ.

      Tuyết Sơn quanh năm luôn yên tĩnh vì xuất của nhóm người đó mà thoáng chốc trở nên đảo lộn, bọn thú rừng xưa nay sống bình an núi cuống quýt chạy loạn, tiếng kêu hét vang khắp nơi.

      ——— ———

      Càng lên cao, tuyết rơi càng nhiều làm mờ cả mắt Thanh Phong.

      Tiểu Nguyệt lúc này mơ màng nửa tỉnh nửa mê, luôn miệng gọi:

      - …Cẩn…

      Thanh Phong càng ôm nàng sát vào lòng, an ủi :

      - Nàng hãy cố gắng lên, ta mau chóng tìm ra nơi trú chân.

      lúc lâu sau, Thanh Phong cuối cùng cũng tìm ra khe đá trong núi. liền đưa Tiểu Nguyệt vào trong, lót bên dưới cho nàng nằm xuống.

      - Tiểu Nguyệt. Nàng có nghe ta ? Nàng thể ngủ được đâu! Tiểu Nguyệt!

      Đôi mắt Tiểu Nguyệt vẫn nhắm nghiền, khó khăn lắm mới thành tiếng:

      - … nước…

      Thanh Phong nghe thế lại đâm mừng, liền :

      - Ta lấy nước cho nàng ngay.

      Thanh Phong liền nhóm lấy đống lửa, nắm tuyết trong tay đưa lại gần lửa cho nó tan ra rồi cho Tiểu Nguyệt uống. Như thế mấy lần, Tiểu Nguyệt mới đỡ được cơn khát, Thanh Phong lại lấy hai tay tím tái của mình lên lau miệng cho Tiểu Nguyệt. Thấy nàng mở mắt ra, Thanh Phong liền mừng rỡ hô:

      - Nàng tỉnh rồi!

      Tiểu Nguyệt đưa mắt nhìn , như hiểu vì mình rất vất vả, nhí lí :

      - Thanh Phong, xin lỗi…

      Thanh Phong lại giận dữ :

      - Nàng có làm gì sai cả! Đừng xin lỗi ta!

      Tiểu Nguyệt lại nhắm nghiền hai mắt. Cảm thấy hơi thở của nàng ổn định, Thanh Phong mới thở hơi như trút được gánh nặng trong lòng.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 37:

      Trong hang đá dù có thể tránh được gió, được tuyết nhưng cũng có thức ăn. Dù còn sót lại số lương thực nhưng cũng duy trì được bao lâu, sau hai ngày, Thanh Phong quyết định mạo hiểm ra ngoài săn bắt.

      Sau khi nguỵ trang cửa hang kỹ càng, Thanh Phong mới lao người . muốn nhanh chóng tìm được thứ gì đó, an tâm để cho Tiểu Nguyệt ở mình như vậy.

      Từ xa, phát ra con thỏ, Thanh Phong nhàng từ trong chỗ nấp dùng cục đá phóng về phía nó. Con thỏ liền ngã xuống động đậy, Thanh Phong liền chạy tới nhặt nó lên. Trong phút mừng rỡ đó sơ ý phát ra có kẻ cũng rình mò mình, ta liền phát ra tín hiệu triệu tập đồng bọn.

      Ngay tức khắc, Thanh Phong nhận ra dị biến lập tức liền bỏ chạy. Nhưng muộn, có mấy hắc y tiến tới chỗ của . Vừa đánh đuổi vừa bỏ chạy, khó khăn lắm mới bỏ bọn chúng được đoạn, chưa kịp vui mừng đống tuyết dưới chân sụt lún, Thanh Phong bất ngờ bị rơi xuống hố tuyết, những đống tuyết ở lại rơi xuống che lấp cái hố lẫn Thanh Phong bên dưới.

      Mấy tên hắc y nhân chạy đến đó còn vết tích của Thanh Phong nữa, hơi thở của của biến mất. Mấy tên hắc y nhân chần chừ trong chốc lát cũng tản ra tìm.

      Bên dưới đống tuyết, Thanh Phong nhịn thở lắng nghe động tĩnh của mấy tên hắc y nhân chạy loạn xạ đầu mình. lúc sau, xác nhận còn ai nữa, Thanh Phong mới khó nhọc trèo lên khỏi cái hố, thở hắt ra từng hơi. Cái hố tuyết tuy cứu Thanh Phong mạng nhưng khi rơi xuống vai của bị va đập bị thương.

      Khó khăn lắm Thanh Phong mới quay trở về hang đá được.

      Tiểu Nguyệt ngửi thấy mùi máu, lo lắng hỏi:

      - Thanh Phong… bị thương?

      Thanh Phong mặt tái nhợt vẫn nở nụ cười an ủi Tiểu Nguyệt:

      - sao. Chỉ là bị sướt thôi.

      Tiểu Nguyệt muốn giúp Thanh Phong băng bó nhưng Thanh Phong từ chối, tự mình động thủ. Tay trái của bị động đến xương cốt, thể cử động được nữa.

      Làm xong, Thanh Phong lôi con thỏ ra với Tiểu Nguyệt:

      - Ta nướng cho nàng ăn.

      Tiểu Nguyệt lắc đầu :

      - Tiểu Nguyệt cần. Thanh Phong ăn thôi.

      Thanh Phong liền nổi giận:

      - Dù nàng ăn đứa cũng phải ăn, nàng để nó chịu đói được sao?

      Để kiếm được thức ăn, cực khổ đến thế nào chứ?

      Bị quát, Tiểu Nguyệt liền co rụt người lại, lí nhí :

      - Thanh Phong… cũng đói. Chúng ta… cùng ăn…

      Hoá ra, nàng biết cả. Biết Thanh Phong luôn nhường thức ăn cho nàng, còn chẳng lúc nào no bụng, đó cũng là phần lý do mà Thanh Phong trở nên suy yếu như thế. Thanh Phong nghĩ mình làm rất tốt, để nàng phát ra, hoá ra… nàng đều biết.

      Giọng liền mềm lại, thuận theo ý nàng:

      - Được rồi. Chúng ta… cùng nhau ăn.

      ——— ————-

      Đêm hôm đó, ngủ Thanh Phong giật mình tỉnh giấc bởi tiếng rên của Tiểu Nguyệt.

      Cả người nàng lạnh toát, mồ hôi lại rơi đầy, Thanh Phong hốt hoảng.

      - Tiểu Nguyệt nàng làm sao vậy?

      Tiểu Nguyệt ráng lấy lại bình tĩnh, nhìn Thanh Phong khó nhọc :

      - Sinh…

      Thanh Phong liền nhìn xuống hạ thân nàng, nước ối vỡ ướt cả mảng. run rẫy biết làm sao. Tiểu Nguyệt khó khăn an ủi :

      - Tiểu Nguyệt… sao…

      Đến lúc này rồi mà nàng còn an ủi sao? Thanh Phong liền tán mạnh vào mặt mình cái, má của đỏ bừng, miệng rướm máu, nhờ đau đớn đó lấy lại bình tĩnh, chuẩn bị những thứ cần thiết.

      - Tiểu Nguyệt, bây giờ ta làm gì?

      May mắn là lúc trước Thẩm nương vì lo sợ nàng biết gì nên từng đề cập qua, Tiểu Nguyệt theo trí nhớ :

      - Nấu… nấu nước… kéo… cắt rốn đứa

      Thanh Phong liền lật đật lấy cái nồi bể mà tình cờ tìm thấy mấy hôm trước hốt đầy tuyết rồi đặt lên lửa cho tan ra. có kéo! lại lấy thanh gươm của mình rửa sạch rồi hơ qua lửa để sát khuẩn.

      Bây giờ, chỉ còn phụ thuộc vào Tiểu Nguyệt.

      Càng về sau, Tiểu Nguyệt càng đau đớn, nàng cắn lấy khăn trong miệng để kêu ra tiếng. Thanh Phong cứ như bước lửa.

      - Tiểu Nguyệt, cố lên. Nhất định phải cố gắng…

      Vì đứa của nàng và Cẩn, nàng chịu đựng.

      Tiểu Nguyệt đau như vậy suốt đêm. Đến tảng sáng, lại cơn đau truyền tới làm Tiểu Nguyệt nhăn mày, trong cổ họng truyền ra tiếng rên đau đớn.

      Cuối cùng, đứa cùng ra.

      - Ra rồi. Ra rồi.

      Thanh Phong vui mừng la lên.

      Tiểu Nguyệt có được chút tinh thần liền cố gắng ngồi nhỏm dậy, ra lệnh:

      - Cắt… rốn.

      Thanh Phong lúc này mới run rẫy cần lấy thanh gươm định cắt rốn cho đứa , nhưng hai tay run cầm cập dám xuống tay.

      Tiểu Nguyệt liền hối thúc:

      - Thanh… Phong…

      Thanh Phong lúc này nhắm tịt mắt cắt xuống cái. Nhưng đứa vẫn khóc.

      - Đánh… đánh mông nó…

      Thanh Phong nhìn đứa càng lúc càng trở nên tím tái, xuống tay đánh mạnh vào mông đứa . Bị đau, đứa bật tiếng khóc the thé.

      Nghe thấy tiếng khóc của đứa , lần đầu tiên trong cuộc đời của Thanh Phong xúc động đến rơi mắt. Tiểu Nguyệt nhìn thấy đứa an toàn liền vui mừng, hai mắt đỏ au.

      Sau khi lau chùi và quấn khăn cho đứa xong, tâm trạng hạ xuống của Thanh Phong trở nên nặng nề.

      Bây giờ chỉ phải bảo vệ cho Tiểu Nguyệt mà còn cả đứa mới ra đời này, lại bị thương, bên ngoài bị bao vây…

      Dường như đoán được suy tư của Thanh Phong, Tiểu Nguyệt cố nhướng người ngồi dậy, nhìn đứa con của mình rồi với Thanh Phong:

      - Thanh phong đưa đứa .

      Thanh Phong giật mình ngước nhìn nàng. Hai mắt Tiểu Nguyệt ửng đó, đau đớn :

      - Đem đứa về cho Cẩn…

      Thanh Phong liền bác bỏ:

      - Nàng vậy là sao? Làm sao ta có thể bỏ nàng lại được?

      Tiểu Nguyệt rơi nước mắt nhìn :

      - Tiểu Nguyệt… muốn đứa sống…

      Nếu phải bảo vệ tới hai người, Thanh Phong thể làm được.

      Sau khi suy nghĩ lúc lâu, Thanh Phong cắn môi đến bật máu :

      - Được. Ta đưa đứa trước…

      Rồi Thanh Phong mở trừng đôi mắt đầy tia máu hứa với Tiểu Nguyệt:

      - Ta bảo vệ đứa được an toàn!

      Tiểu Nguyệt lại rơi lệ.

      Ngay lập tức, Thanh Phong cột đứa ngủ say ở trước ngực quyết định rời . Khi bước chân ra khỏi cửa hang, Thanh Phong lại quay đầu với nàng:

      - Sau khi mang đứa về cho vương gia, ta quay lại tìm nàng!

      Tiểu Nguyệt chỉ còn lại trơ trọi mình, đầu óc nàng trống rỗng. Thanh Phong rồi, đứa cũng còn ở đây nữa…

      Rồi bỗng nhiên, từ bụng, cơn đau quặn lại truyền đến.

      Tiểu Nguyệt nằm dài đất, hoảng loạn, tại sao lại còn đau thế này? Nàng có cảm giác có gì đó muốn rời khỏi cơ thể nàng. Chẳng lẽ… chẳng lẽ… còn đứa sao?

      Sau hồi quằn quại đau đớn, lại tiếng khóc nữa phát ra.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :