1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27:

      Hoàng cung,

      - Hoàng thượng, người đến rồi.

      Nghe tiếng của Trương công công hồi báo, lão hoàng đế Nam Thiên Quân ngồi ghế dựa mới mệt mỏi mở mắt ra. Có cung tì vào, nàng vẫn cúi thấp đầu thi lễ với lão hoàng đế.

      Lão hoàng đế lên tiếng gọi:

      - Lan nhi, nàng đến rồi.

      Nếu có người khác chứng kiến, chắc chắn người đó kinh ngạc đến mất hồn. Có bao giờ lão hoàng đế cư xử như thế ai đâu. vậy, trong ánh mắt của lão còn có chút chờ mong và sợ hãi…

      Vị cung tì kia mới từ từ ngẩng mặt lên nhìn lão hoàng đế. Đó là nữ nhân tuổi hơn ba mươi, nhan sắc thanh tú phải thuộc loại cực kỳ đặc sắc, bình thản phát ra từ nàng mang tới khí chất khác biệt, khiến người đối diện nẩy lên tâm tôn kính. Người đó chính là Lan phi, mẫu thân của tứ hoàng tử Nam Thiên Thần.

      Lan phi, tên là Thương U Lan, vốn là tiểu thư thương gia giàu có ở phương nam, nhưng gia đình của nàng bị vu tội mà tan nhà nát cửa, nàng phải về quê tránh nạn. Ở đó, nàng gặp được Nam Thiên Quân.

      Vốn từ lâu nhìn tranh đoạt trong gia tộc, bản tính nàng lại thích tranh giành nên nàng chỉ có tâm nguyện gả cho người bình thường, gia đình đầm ấm sống hết quãng đời. Nào ngờ, số phận của nàng bước sang ngả rẻ khi Nam Thiên Quân xuất .

      Nàng mãi vẫn thể quên được ngày định mệnh đó. Năm đó, Nam Thiên Quân hơn ba mươi tuổi đột ngột đứng trước mặt nàng, nụ cười tự mãn, dáng vẻ cao cao tại thượng, :

      “Ta gọi là Quân, là “Quân” của nàng!”

      Nàng né tránh, càng tiếp cận. Nàng tự biết mình thuộc loại mỹ nhân, làm sao nàng lại thu hút ? Dù biết thân phận của , nhưng nàng có thể đoán được phú quý, nàng có đủ tư cách để chấp nhận ? người xuất chúng như , nàng lại càng tin chưa có thê tử, mà nàng chỉ muốn sống cuộc đời bình lặng.

      Hiểu mình và cách biệt đến thế nào nên nàng dám đem lòng mơ tưởng. Khi đó, có người đàn ông khác chú ý đến nàng, đó là chủ tiệm bán bánh , nhà giàu nhưng cũng tạm đủ sống, ngỏ lời mang sính lễ đến để cưới nàng về, nàng chần chừ chưa đồng ý.

      Khi Nam Thiên Quân biết được chuyện đó, nổi giận, thô bạo chiếm lấy thân thể nàng.

      “Nàng là nữ nhân của ta!”

      Nàng chấp nhận, nàng tuyệt đối muốn bản thân mình trở thành vật phụ thuộc vào . bên dụ dỗ, bên ép buộc nàng phải nghe theo lời của .

      “Vì nam nhân kia nên nàng chú ý đến ta? Vậy… ta cho biến mất khỏi cõi đời này.”

      Nàng biết đó phải đơn giản là lời đe doạ, trực giác mách bảo rằng nam nhân trước mặt nàng có khả năng để làm việc đó. Nàng muốn người vô tội bị liên luỵ, đành chấp nhận ở lại bên cạnh .

      Sau này nghĩ lại, nàng tự cười bản thân mình. Khi đó, nàng miễn cưỡng bị buộc bên cạnh Nam Thiên Quân rằng nàng lưu luyến muốn ở bên cạnh cũng sai…

      Thời gian đó, nàng chỉ ở trong phòng bước bước ra khỏi cửa, Nam Thiên Quân buổi sáng đều có việc vắng, chỉ đến tối khuya mới về được. Nàng lúc nào cũng chỉ gặp được trong bóng tối.

      “Nàng tuyệt đối được bỏ trốn. Dù nàng có trốn đến chân trời góc bể nào ta cũng tìm được nàng…”

      “Gọi ta là Quân!”

      “Nàng muốn giúp cho gia tộc của mình minh oan sao?

      “Ta mang tiền tài, quyền lực bậc nhất thế gian này đặt dưới chân nàng.”



      Nhưng đáng tiếc, dù có làm gì cũng thể mang lại nụ cười cho nàng.

      Nàng từng nghĩ, có lẽ nên thử chấp nhận , xóa bỏ ranh giới, trở thành thê tử đúng nghĩa của , dù rằng chỉ trong phút chốc. Nhưng đáng tiếc, ông trời lại cho nàng có cơ hội đó, ngày nàng đưa ra quyết định mở lòng với cũng là ngày thân phận của được bộc lộ. gọi là Quân, nhưng phải phu quân của nàng, mà là Nam Thiên Quân, quân vương của thiên hạ.

      Tia sinh cơ vừa loé lên trong mắt nàng trong nháy mắt tắt ngủm.

      Nàng được đưa vào cung, phong làm Lan phi, miễn hết tất cả lễ nghi cho nàng, cho bất cứ ai đến quấy rầy nàng.

      “Ta nhất định bảo hộ nàng đời.”

      Phượng hoàng hậu lúc đó cũng rất bất mãn nhưng cũng dám công khai chống đối với quyết định của Nam Thiên Quân.

      Kể từ lúc nhập cung, Nam Thiên Quân càng ít lui tới chỗ nàng, nàng trơ trọi trong cung, biết sống để làm gì, biết ngày mai của mình ra sao. Biết bao lần thầm ước: nếu như… chỉ là phu quân bình thường hạnh phúc biết bao. Đáng tiếc, phải phu quân của nàng, nàng cũng phải là thê của .

      ngày kia, nàng biết được mình mang thai. Nụ cười biến mất rất lâu bất giác trở lại môi khi nàng sờ vào cái bụng vẫn còn bằng phẳng của mình. Chí ít, nàng có đứa con của . Nàng mãn nguyện rồi.

      Nào ngờ, dù nàng động chạm đến ai, người ta vẫn bỏ qua cho nàng. Thấy nàng mang thai sợ rằng sau này Nam Thiên Quân vì tình mà thiên vị nhường ngôi cho đứa chưa ra đời đó nên bỏ thuốc hại bào thai trong bụng nàng và muốn đoạt luôn cả tính mạng của nàng.

      Khi Nam Thiên Quân nhận được tin báo, lập tức lao , bỏ luôn cuộc họp quan trọng mà chạy đến Nguyệt Lan cung. May mắn là nàng vẫn còn mạng sống, đứa con trong bụng vẫn giữ được.

      “Lan nhi, xin lỗi…”

      Để cho đế vương như ra tiếng đó là điều khó khăn đến cỡ nào. Nhưng Lan phi vẫn thể nào bỏ qua cho .

      “Chàng từng bảo vệ ta. Nhưng, cả đứa con của chúng ta chàng cũng thể bảo vệ được…”

      Kể từ ngày đó, hoàng đế Nam Thiên Quân bao giờ ghé vào Nguyệt Lan cung lần nào nữa. Mọi người đều cho rằng Lan phi bị thất sủng, đứa dù khó khăn lắm mới giữ được nhưng sinh ra mang trọng bệnh, còn uy hiếp nào với ngôi vị đế vương kia nên nó được bình an lớn lên dù đôi khi cũng có số bất trắc.

      ——— ———

      Nhớ lại chuyện xưa, đến giờ lão hoàng đế Nam Thiên Quân vẫn cảm thấy có lỗi với Lan phi. Nếu năm xưa cường ngạnh ép buộc nàng có phải bây giờ nàng cuộc sống hạnh phúc? Nếu bắt ép nàng phải sống trong cung, phải chăng nàng có thể nở nụ cười vui vẻ?

      biết nàng thích hợp sống trong hậu cung, nhưng vẫn thể buông tha nàng, tự huyễn hoặc rằng mình có đủ khả năng bảo toàn cho nàng, nhưng… chỉ toàn mang đến cho nàng bi thương.

      Tất cả, chỉ vì nụ cười tình cờ năm xưa bắt gặp.

      Nàng phải xinh đẹp nhất, nhưng nụ cười của nàng lại đẹp nhất mà được thấy. muốn chiếm giữ nó cho mình, nhưng hoàn toàn thất bại. Thiếu nữ ấy từ khi gặp bao giờ nở được nụ cười nữa.

      an nguy của nàng, bắt buộc mình được đến gặp nàng, chỉ có thể thầm từ xa nhìn nàng. Mà có lẽ, điều đó cũng hợp ý nàng , nàng chẳng phải lúc nào cũng muốn trốn sao. Về sau, lại càng dám đối mặt với nàng, dám đối diện với nàng, cứ như vậy trốn tránh mười lăm năm. Suốt mười lăm năm, phải chịu giày vò như vậy suốt mười lăm năm.

      - Lan nhi… nàng có hận ta ?

      Lan phi nghe câu hỏi của Nam Thiên Quân nhìn thẳng vào mắt . già rồi, làm gì còn vẻ phong lưu năm xưa nữa, đôi mắt cũng còn tinh tường như trước.

      Hận hay hận?

      Hận! Đương nhiên là nàng hận rồi. Hận tự ý bước vào cuộc đời của nàng, lại tuỳ tiện quăng nàng vào chốn thâm cung. Nhưng mà… nàng chưa từng hối hận vì gặp được .

      mới hận!

      Phải. So với hận, nàng lại càng nhiều hơn.

      Lan phi chua xót với Nam Thiên Quân:

      - Hận? Ngài sợ ta hận ngài sao? Nếu ngài sợ tại sao năm xưa lại bỏ rơi ta ngó ngàng?

      - Lan nhi…

      - Tại sao… đến lúc ngài sắp ra mới để ta được gặp lại ngài?

      Nước mắt của Lan phi từng dòng từng dòng chảy xuống.

      Lão hoàng đế như hiểu ra, run rẫy đưa cánh tay già nua của mình lên chạm vào mặt Lan phi. mong ước như vậy biết bao lâu rồi, chỉ mong muốn được chạm vào nàng thôi.

      Hoá ra điều này lại đơn giản như vậy. Chỉ cần vươn tay là có thể chạm vào nàng. Vậy tại sao lại phải chịu hành hạ bao nhiêu năm như vậy chứ?

      Nước mắt lão hoàng đế cứ như vậy trào ra.

      - Là lỗi của ta. Là lỗi của ta…

      Lan phi nắm lấy tay , trong nước mắt:

      - Nếu như lúc trước, ta chịu nhường bước đến gặp ngài, ngài có bỏ mặc ta

      Lan phi tự hỏi mình có nên tha thứ cho Nam Thiên Quân hay ? tha cho cũng chính là làm khổ mình. Nàng chịu đau khổ và độc hơn mười mấy năm vẫn chưa đủ sao?

      Lão hoàng đế nước mắt lại càng nhiều, ra lời.

      Nam Thiên Quân cảm thấy ông trời đối xử tốt với . Ông lấy tính mạng của đổi lại cho biết được thế nào là tình thân, để tìm lại được tình của mình. , tất cả điều đáng giá…
      Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 28:

      Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, tháng mười , ngày hai mươi ba. Hoàng đế băng hà, cả nước để tang.

      - Ngươi gì? Sau trăm ngày mới đọc di chiếu nhường ngôi của phụ hoàng?

      Thái tử Nam Thiên Nhất túm lấy cổ áo của Trương công công gặng hỏi. Trương công công nao núng, thành đáp:

      - Đó chính là ý chỉ của hoàng thượng. Người trước kia trong triều mọi việc thế nào trong ba tháng tới cứ tiếp tục hành xử như vậy.

      Tự biết làm căng có hiệu quả, Nam Thiên Nhất điên tiết hất mạnh tay làm Trương công công té ngã đất. Trương công công cũng phật lòng, bình thản đứng lên túc trực bên di thể của tiên hoàng. quả cảm thấy bi ai thay cho tiên hoàng, người vẫn còn chưa nhập quan mà các con xáo xào muốn tranh đoạt ngôi vị rồi.

      —————-

      Nguyệt Lan cung

      - Mẫu phi, người sao chứ?

      Nam Thiên Thần lo lắng hỏi thăm Lan phi, kể từ lúc phụ hoàng mất Lan phi đóng kín cửa, lặng thầm khóc bên trong. cũng biết qua việc phụ hoàng và mẫu phi làm lành với nhau, nàng ở bên cạnh vào những giây phút cuối cùng dù rằng phải cải trang thành cung nữ.

      Lan phi nhìn trìu mến, nhàng khuyên nhủ:

      - Thần Nhi, thời gian tới ngươi nhất định phải bảo trọng, tự lo liệu cho bản thân mình. Ngôi vị đó, có được có, được cũng đừng cưỡng cầu, đều quan trọng nhất chính là bảo hộ bản thân mình…

      Cảm thấy như Lan phi lời trân trối, Nam Thiên Thần liền hoảng hốt gọi:

      - Mẫu phi…

      Lan phi hỏi:

      - Thần nhi. Mẫu phi vô dụng trước giờ thể giúp gì được cho con, con có trách mẫu phi ?

      Nam Thiên Thần cuống quýt :

      - Mẫu phi, người đừng như vậy. Trước giờ Thần nhi chưa từng có ý nghĩ đó.

      Thấy nhi tử của mình hiếu thuận như vậy, Lan phi liền mãn nguyện, cười :

      - Thần nhi. Có những chuyện thể thay đổi được, con cũng đừng cảm thấy đau lòng. Bởi vì, đó cũng chính là tâm nguyện của mẫu phi…

      Nam Thiên Thần nghe thấy liền kinh hoàng, chẳng lẽ…

      - Mẫu phi, người…

      - Thần nhi, mẫu phi và phụ hoàng của con bị chia cách rất lâu rồi…

      Nam Thiên Thần xiết chặt nắm tay lại, đau đớn muốn chấp nhận .

      ——————

      Buổi chiều ngày tiên đế mất, Trương công công đọc di chiếu của tiên đế bắt những phi tử tiên đế từng sủng hạnh, kể cả hoàng hậu đều chôn cùng, những người chưa được sủng hạnh cho xuống tóc xuất gia.

      Lan phi biết điều này từ trước nên bình thản đón nhận, khoé miệng còn lên nét cười.

      “Thần Nhi, mẫu thân trước giờ đem lại lợi ích gì cho con, hãy để cái chết của mẫu thân giúp con bớt gánh nặng…”

      “Phượng hoàng hậu… ngươi phải cùng ta thôi.”

      Ngược lại, ở những nơi khác liền vang lên tiếng khóc oán than, nhất là ở Phượng Hoàng cung, Phượng hoàng hậu chấp nhận nổi này đương trường chết ngất. Sau khi tỉnh lại điên cuồng khóc lóc, nài nỉ Phượng Thành cứu bà, nhưng thánh chỉ hạ, tuân theo chính là kháng chỉ, giết cả nhà, làm sao Phượng Thành chấp nhận được.

      Trong cung gần như hỗn loạn, mọi người ai nấy đều hoang mang lo sợ cho số phận của mình.

      Thái tử Nam Thiên Nhất gương mặt càng lúc càng khó coi, đập vỡ toàn bộ đồ trong phòng, phát tiết lên cơn giận những cung nhân.

      Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn vẻ thờ ơ, bàng quan thế .

      Tam hoàng tử Nam Thiên Phong lại đắc ý suy nghĩ: nếu như phụ hoàng muốn nhường ngôi cho thái tử Nam Thiên Nhất công bố chiếu chỉ ngay luôn rồi cần gì phải chờ đợi trăm ngày sau. Nhất định là trong chiếu chỉ phải tên của Nam Thiên Nhất. Càng suy đoán, Nam Thiên Phong lại càng khẳng định trong chiếu chỉ truyền ngôi kia chỉ có thể là tên của .

      Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần túc trực bên linh cửu đưa tiễn phụ hoàng của mình và sắp tới là còn cả Lan phi, mẫu thân của .

      ——— ————-

      Uy vương phủ.

      Trần Duy Cẩn hôm nay đóng cửa thư phòng tiếp kiến ai, ở trong phòng cũng thắp nến, toàn bộ là màn tối mờ.

      Ba tháng. Đây chính là khoảng thời gian mấu chốt. Trong thời kỳ này, hai phe của thái tử Nam Thiên Nhất và tam hoàng tử Nam Thiên Phong lại càng đấu nhau quyết liệt đây. Đây cũng là giai đoạn quyết định thành bại của .

      Trần Duy Cẩn bất giác đưa hai tay mình lên, hai tay trống rỗng nhưng lại cảm thấy nặng trĩu. Chính hai bàn tay này, là hai bàn tay này cầm lấy hai chiếu chỉ của lão hoàng đế, à , phải gọi là tiên hoàng truyền lại. Hai chiếu chỉ đó đương nhiên có hai cái tên khác nhau rồi.

      Nam Thiên Quân chết rồi cũng suy tính cẩn thận, để lại hai chiếu chỉ truyền ngôi. cái là truyền ngôi cho Nam Thiên Thần. cái lại để tên người kế vị là Nam Cung Phong. Lão để lại lựa chọn cho Trần Duy Cẩn, nếu tình thế bắt buộc Nam Thiên Thần thể nối ngôi, giúp cho Nam Thiên Phong đăng ngai vị và để cho Nam Thiên Thần trở thành thân vương, cả đời ở đất phong, được hồi kinh. Lão hoàng đế suy tính mọi đường chỉ để giữ lại mạng cho Nam Thiên Thần.

      Việc có hai di chiếu chỉ có Trần Duy Cẩn và Trương công công biết tới.

      Dù biết tâm cơ của lão tiên hoàng, Trần Duy Cẩn vẫn thể kèm được mà buộc miệng mắng:

      - Lúc nào chuyện khó xử cũng để lại cho ta…
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 29:

      Ngày đưa hoàng đế nhập lăng, các cung phi nối gót phía sau đoàn tuỳ tùng. Cả bầu trời màu trắng của tang thương. Tiếng kèn cất lên, đoàn người bắt đầu rải bước . Càng đến gần hoàng lăng, tiếng khóc từ nhóm cung phi càng vang lớn, biết là họ khóc thương cho tiên hoàng hay là khóc vì bản thân mình đây.

      Phượng hoàng hậu cũng ở trong nhóm cung phi, cứ ngất lên ngất xuống, gần như là được cung nữ kéo theo xuống quãng đường. Trong cả đoàn người nhốn nháo ấy, lại thấy Lan phi bình thản, nàng cả giọt nước mắt cũng rơi, hiên ngang ngẩng cao đầu bước , giống như nơi nàng sắp đến phải là mộ địa mà là chốn thần tiên vậy.

      Đoàn người dần bước vào trong lăng mộ, những người có bổn phận ở bên ngoài đứng đợi. Những cung phi vào hoàng lăng đều được sắp đặt nơi an nghỉ của mình, rượu độc được đưa tới, có người chịu được gào khóc chạy trốn, nhưng cuối cùng họ vẫn bị bắt phải ở lại chốn lạnh lẽo này mãi mãi.

      Phượng hoàng hậu biết mình thể tránh khỏi số kiếp, cả người suy sụp quỳ rạp đất.

      Trương công công dẫn theo hai thái giám tiến về phía Phượng hoàng hậu, cung kính :

      - Hoàng hậu, chỗ của ngài ở bên này.

      Phượng hoàng hậu nhìn theo hướng tay Trương công công chỉ, đó chỉ là căn phòng bình thường. Dù rằng sắp chết, Phượng hoàng hậu vẫn bỏ xuống uy quyền của nàng được. Tại sao nàng được chôn cùng tiên hoàng?

      - Trương công công. Ông lầm rồi.

      Trương công công lắc đầu, thê lương đáp:

      - . Lão nô lầm. Đây chính là ý chỉ của tiên hoàng.

      Phượng hoàng hậu chấp nhận, giãy giụa chịu , Trương công công thuyết phục được, khẽ hắt đầu chỉ thị cho hai thái giám phía sau tiến tới ép hoàng hậu phải rời .

      Sau khi Phượng hoàng hậu ra ngoài, có bóng người từ từ bước tới. Nhìn thấy người đó, Trương công công liền cúi đầu cung kính gọi:

      - Lan phi.

      Lan phi nhìn Trương công công cứ sải từng bước từng bước lại gần chiếc giường Nam Thiên Quân nằm đó.

      Hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt thanh thản, khoé miệng còn cả ý cười. Lan phi lúc này kiềm được nữa, nước mắt cứ thế chảy dài. Mãi lúc sau, nàng mới khó khăn mở miệng :

      - Quân… thiếp tới rồi.

      Trương công công đứng đó cũng xúc động mà rơi lệ, theo hầu tiên hoàng hơn bốn mươi năm, kể từ lúc tiên hoàng còn là đứa bé tới khi trưởng thành trở thành người chí cao vô thượng. Nếu có ai biết được từng diễn biến trong cuộc đời của Nam Thiên Quân nhất đó chính là Trương công công. Nếu có người hiểu Nam Thiên Quân nhất đó cũng chính là Trương công công.

      Mối tình giữa tiên hoàng và Lan phi, Trương công công cũng chính là người tỏ ngọn ngành. Lan phi là người duy nhất mà tiên hoàng trong cuộc đời của mình, cũng là người mà tiên hoàng cảm thấy đau lòng nhất. Đối với Trương công công, Lan phi mới là thê tử mà tiên hoàng thừa nhận.

      Cảm thấy thời gian trễ, Trương công công tiến tới khẽ dâng lên cái hộp. Lan phi nhìn cũng nhìn cũng hiểu đượcc cái hộp đó chứa thứ gì.

      - Lan phi, viên thuốc này giúp ngài ra thanh thản. Ở đây còn chuyện của lão nô nữa. Lão nô… xin kính tiễn ngài.

      tới đây, Trương công công bật khóc thành tiếng. Lan phi vẫn để tâm đển lão. Sau khi lau nước mắt, Trương công công lặng thầm lui ra. Cánh cửa bằng đá của gian phòng nặng nề khép lại, niêm phong mãi mãi.



      Trong gian phòng bây giờ chỉ còn lại tia sáng le lói từ chiếc đèn chưa cạn dầu. Khi ánh sáng đó tắt , nơi này chỉ còn lại bóng đen bao phủ.

      chiếc giường lớn, Lan phi nằm cạnh Nam Thiên Quân, nàng thủ thỉ:

      - Quân, bây giờ giống như trước kia phải ? Thiếp chỉ có thể gặp chàng trong bóng đêm…

      - Quân, chàng có biết khi lần đầu gặp nhau, thiếp cũng chàng ?

      - Quân, chàng có biết khoảng thời gian trong cung thiếp đơn đến thế nào ? Chàng lại đến gặp thiếp…

      - …thiếp rất mệt mỏi…

      - Quân, nếu như… có kiếp sau, chàng nhất định phải tìm được thiếp… kiếp sau, dù chuyện gì xảy ra… thiếp cũng chọn ở bên cạnh chàng… bao giờ buông tay nữa…

      Quân…

      Tiếng trong phòng từ sớm còn, chiếc hộp đựng thuốc độc vẫn nằm nguyên vị trí được mở ra.

      ——— ———–

      Ở bên ngoài hoàng lăng được đóng kín, mọi người dần dần rời khỏi, Nam Thiên Thần vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt hướng về cánh cửa đá vô tình kia.

      Màn đêm dần buông xuống, hai mắt của Nam Thiên Thần vẫn chưa lần rời mắt khỏi vị trí cửa đá đó.

      - Tứ hoàng tử…

      Nghe tiếng gọi, Nam Thiên Thần mới chậm rãi quay đầu lại nhìn. Trần Duy Cẩn đứng ở đấy nhìn , dù bề ngoài Trần Duy Cẩn lộ vẻ gì nhưng Nam Thiên Thần vẫn cảm nhận được quan tâm của .

      Nam Thiên Thần nở nụ cười vô ưu :

      - Ta sao.

      Trần Duy Cẩn lần đầu cảm thấy nụ cười của Nam Thiên Thần khó coi, :

      - Nếu muốn khóc hãy khóc .

      Nam Thiên Thần phân trần:

      - Ngươi có biết đây chính là ước nguyện của mẫu phi ? Nàng nhưng ta biết nàng luôn mong muốn được ở cạnh phụ hoàng. Cả cuộc đời của nàng có lẽ đây là lúc cảm thấy mình hạnh phúc nhất. Bản thân ta phải là nên vui mừng cho nàng sao? Cuối cùng… cuối cùng nàng còn cảm thấy đơn nữa rồi…

      Những giọt nước mắt bất giác cứ thế rơi xuống, Nam Thiên Thần như biết, vẫn tiếp tục . Đến cuối cùng, cũng chịu được mà quỳ xuống khóc thê lương.

      Nếu là bình thường, Trần Duy Cẩn nhất định trách Nam Thiên Thần quá mềm yếu. Nhưng lúc này, để cho Nam Thiên Thần khóc chính là giải pháp tốt nhất. chịu đựng quá nhiều rồi. Trong lúc mất cả phụ mẫu, bây giờ, còn người thân nữa rồi.

      Trần Duy Cẩn xoay lưng về phía Nam Thiên Thần, lạnh nhạt :

      - Ngươi chỉ có ngày hôm nay để yếu đuối thôi. Ngày mai hãy lau sạch nước mắt . Còn rất nhiều việc chờ ngươi.

      Nam Thiên Thần càng khóc càng lớn tiếng, Trần Duy Cẩn lặng thầm lui về. được đoạn lại bị Lão Khấu từ trong bụi rậm lao ra, tưởng lão lại muốn sinh , Trần Duy Cẩn liền cảnh giác. Nào ngờ, Lão Khấu lại nước mắt ngắn nước mắt dài cảm tạ :

      - Uy vương, cảm ơn. Đứa đó quá cứng rắn, người lớn như ta còn chịu được thế mà nó cứ gồng ép bản thân mình. Ta lại có cách nào để an ủi nó…

      Trần Duy Cẩn trợn mắt nhìn Lão Khấu, lão già hơn năm mươi tuổi, mặt mày hung tợn, râu tóc xùm xuề lại bật khóc như đứa trẻ làm cho Trần Duy Cẩn thể khen tặng, càng nhanh chân rời .
      Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 30:

      qua nhiều ngày mà bên thái tử Nam Thiên Nhất vẫn án binh bất động, phù hợp với cách làm việc của Nam Thiên Nhất lắm. Sợ rằng Nam Thiên Nhất và Phượng Thành giải hoà. Đó chính là điều mà Trần Duy Cẩn e ngại nhất.

      Thời gian gần đây, tâm tình của Trần Duy Cẩn càng lúc càng bất an, lần hành động tiếp theo của Nam Thiên Nhất hồi kinh thiên.

      Trần Duy Cẩn bây giờ bị Phượng Thành nhận định là thành phần mấu chốt cần bị loại bỏ, nguy hiểm càng lúc càng tăng cao.

      Nếu chỉ có mình, có lẽ sợ những mưu kế người ta bày ra, nhưng bây giờ, lại còn có Tiểu Nguyệt. So với bản thân, lại càng lo cho an nguy của nàng hơn.

      - Nguyệt Nhi, nàng nghe ta . Có thể sắp tới ta đưa nàng rời khỏi đây.

      - Là du ngoạn giống lần trước sao?

      - Ừ. Là du ngoạn. Nhưng mà, ta cùng với nàng được.

      - Vậy Tiểu Nguyệt .

      - Nguyệt Nhi. Ta sắp có việc quan trọng phải làm, nếu nàng ở đây làm ta an tâm. Nàng xem như du ngoạn thời gian được ? Đến lúc xong việc, ta nhất định rước nàng về.

      - Tiểu Nguyệt làm liên luỵ Cẩn sao?

      Dù rằng muốn Trần Duy Cẩn cũng phải gật đầu.

      - Đúng vậy. Nên nàng nhất định phải nghe lời ta.

      Tiểu Nguyệt buồn bã cúi mặt, vẫn miễn cưỡng nhận lời.

      - Tiểu Nguyệt chờ Cẩn đến rước Tiểu Nguyệt về.

      ——— —————

      Vài ngày sau, có tin báo khẩn:

      - Đội quân bị tập kích?

      - Gia, gần nơi đóng binh dạo gần đây hay xuất sơn tặc quấy nhiễu, làm thiệt hại binh lực… Liệu đây có phải là mưu của Phương Thành ?

      - Bên phía Phượng Hàn vẫn chưa điều tra được nơi cất giấu tư binh sao?

      - Phải.

      điều tra thời gian dài, Trần Duy Cẩn vẫn thể nào biết được vị trí đoàn tư binh bí mật được Phượng gia nuôi dưỡng. Quả nhiên, hổ là con cờ cuối cùng của Phượng gia, Phượng Thành che giấu quá kỹ càng. Đám sơn tặc kia có lẽ cũng là phần trong tư binh của Phượng gia.

      - Ta đến đó dò xét.

      Thanh Phong nghe vậy liền hốt hoảng ngăn cản:

      - Gia, đây chính là mưu của Phượng gia ép ngài phải lộ diện.

      - Phải. Nhưng ta có lựa chọn khác sao? Nếu may mắn, có thể nắm được vị trí đoàn tư binh của Phượng gia. Nếu , ngồi đây cũng chỉ là chờ chết.

      Biết Trần Duy Cẩn hạ quyết tâm, Thanh Phong dám nhiều lời nữa.

      - Gia, thuộc hạ cùng với ngài.

      - . Thanh Phong, ngươi phải ở lại đây.

      - Gia!

      - Ta muốn ngươi ở lại bảo hộ cho Tiểu Nguyệt.

      Thanh Phong cúi gầm mặt phản đối nữa, cũng phần hiểu được địa vị của Tiểu Nguyệt trong trái tim của Trần Duy Cẩn. Nếu nàng có bất trắc, ảnh hưởng rất lớn tới tâm lý của Trần Duy Cẩn.

      lúc căng thẳng như vậy, bất ngờ lại vang lên tiếng cười đùa:

      - Ha ha, tiểu tử. Hình như ngươi gặp khó khăn.

      Trần Duy Cẩn liền biết người vừa đó là ngoại công bỏ nhà biền biệt bấy lâu nay.

      Hoàn lão đột ngột xuất ngồi gác chân lên bàn làm việc của Trần Duy Cẩn, trách mắng:

      - Vẻ mặt ngươi như vậy sao? Nhìn thấy lão già ta về vui à?

      - Gia gia, Duy Cẩn mừng còn kịp nữa là. Lần này ngài về định ở bao lâu đây?

      Hoàn lão hừ lạnh, lại đổi tư thế bất nhã khác.

      - Lão già ta là biết ngươi khó khăn nên có ý tốt về giúp đỡ ngươi đây.

      - Thế sắp tới an nguy trong phủ dựa vào gia gia rồi.

      Trần Duy Cẩn vẻ ngoài thờ ơ đáp, nhưng trong bụng cũng thầm mừng, võ công của Hoàn lão có thể độc bá phương, dù rằng tính khí lão quái gỡ nhưng khi gặp chuyện vẫn có thể tin tưởng được. Có lão ở đây, thêm phần an tâm.

      - Thanh Phong, chuẩn bị ngựa. Ta lập tức xuất phát.

      - Dạ.

      Thanh Phong rồi, Trần Duy Cẩn lại nghiêm túc nhìn Hoàn lão nhờ vả:

      - Gia gia, chắc ngài cũng phần hiểu được tình cảnh bây giờ của Duy Cẩn. Bây giờ Duy Cẩn cần ra biên ngoại, an toàn của Tiểu Nguyệt trông cậy vào ngài. Nếu như… nếu lỡ như có chuyện gì bất trắc xảy ra, hãy đưa Tiểu Nguyệt trốn

      Hoàn lão cũng biết nặng , nhưng thích tôn tử của mình nghiêm túc như vậy nên vờ nghe, bịt lấy hai tai mình lại :

      - Được rồi. Ngươi nhiều. cần phải cáo biệt Tiểu Nguyệt sao? Mau mau .

      Trần Duy Cẩn thở dài hơi, quay người . Được vài bước, Trần Duy Cẩn lại dừng chân, nhìn Hoàn lão :

      - Gia gia, người cũng phải bảo trọng.

      Hoàn lão vẫn vờ bịt lấy hai tai, nhưng gương mặt ra chút thăng trầm.
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 31:

      Sau khi Trần Duy Cẩn rời phủ được gần mười ngày bất ngờ đêm, Uy vương phủ bị quân lính bao vây.

      - Bắt tất cả lại, được để xổng!

      Hoàn lão đùa nghịch với Tiểu Nguyệt, nô tì hốt hoảng chạy từ ngoài vào bẩm báo:

      - Nguy rồi! Nguy rồi! Vương phủ bị bao vây rồi…

      Trong mắt Hoàn lão liền ra tia sắc bén, còn vẻ đùa cợt thường ngày nữa, lão lập tức ra lệnh cho Thanh Phong:

      - Ngươi xem chuyện gì xảy ra.

      Thanh Phong liền biến mất.

      Thấy mọi người loạn thành đoàn, Hoàn lão lên tiếng gắt:

      - Các ngươi sợ hãi cái gì? Đây là vương phủ! phải muốn bắt người là bắt được!

      Trong chốc lát, Thanh Phong trở lại, bên tai Hoàn lão. Hoàn lão nghe xong liền tức giận, tay xiết đến mức nổi đầy gân xanh.

      - Giỏi cho Phượng Thành. Ngươi là ỷ thế hiếp người sao.

      Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn hai người, chẳng ai cho nàng biết chuyện gì xảy ra.

      Hoàn lão tức giận vẫn cố gắng kiềm chế, nhìn sang Tiểu Nguyệt thở dài hơi, với Thanh Phong.

      - Ngươi đưa Tiểu Nguyệt trước .

      - Gia gia, sao Tiểu Nguyệt phải ?

      - Tiểu Nguyệt, người xấu đến rồi. Nếu ngươi , bị người xấu bắt đó. Ngươi nhớ Cẩn nhi bảo ngươi phải nghe lời sao?

      Tiểu Nguyệt trần trừ chốc lát cũng gật đầu, nghe theo lão phân phó.

      Thanh Phong nhiều lời, liền tiến tới bắt lấy cổ tay Tiểu Nguyệt kéo .

      Đột ngột, Hoàn lão gọi lại:

      - Thanh Phong! Bảo hộ Tiểu Nguyệt bình an.

      Thanh Phong gật đầu đáp ứng rồi biến mất khỏi tầm mắt của Hoàn lão.

      Đợi cả hai rồi, Thanh Ca mới lên tiếng hỏi:

      - Lão thái gia. Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ… vương gia gặp chuyện sao?

      Hoàn lão khó khăn :

      - Cẩn Nhi… Cẩn Nhi nó bị mất tung tích.

      - Mất… mất tích? Vương gia?

      - Phượng gia lại vu cáo nó mưu phản. Phượng Thành! Ngươi được lắm! Nếu tôn tử của ta có bề gì, dù chết ta cũng phải lôi cả Phượng gia theo.

      ——————-

      Ở quán rượu trong địa phương phía Bắc.

      - Ngươi nghe gì chưa? Uy vương bị định tội mưu phản.

      - Cái gì? Làm sao có thể được? Chẳng phải Uy vương là chiến thần của Nam Quốc sao?

      - Thời buổi rối ren, chuyện gì cũng có thể xảy ra được.

      - Ta còn nghe Uy vương phủ bị niêm phong rồi, còn Uy vương tới giờ vẫn chưa xuất

      nam nhân mặc quần áo thô, đầu đội nón rộng vành chậm bước ngang qua, lưu tâm lắng nghe những lời bàn tán trong quán rượu. ta lặng lẽ tới chỗ bán bánh bao mua nhanh vài cái rồi lập tức ngay.

      Sau khi đảo vài vòng, xác nhận an toàn, mới về phía miếu hoang, rồi cẩn thận khép kín cửa lại.

      - Phu nhân.

      Nghe thấy tiếng gọi, nữ nhân trốn trong góc ló đầu ra, nữ nhân ấy chính là Tiểu Nguyệt.

      - Thanh Phong, về!

      Nam nhân mặc áo thô kia, ai khác ngoài Thanh Phong. phủi cái ghế nằm đất cho Tiểu Nguyệt ngồi rồi lấy bánh bao ra cho nàng ăn.

      - Phu nhân, cực khổ rồi. Đợi đến khi chúng ta đến nơi tốt hơn.

      Thanh Phong cũng là người kiệm lời, cần thiết mở miệng chuyện. Suốt mấy ngày hôm nay, và Tiểu Nguyệt cũng với nhau được mấy câu.

      nhai bánh bao trong miệng nên Tiểu Nguyệt chỉ có thể ấp úng :

      - ông… ao…

      Con ngựa nghỉ ngơi đủ, Thanh Phong lay Tiểu Nguyệt ngủ gật dậy.

      - Phu nhân, chúng ta phải tiếp thôi.

      Tiểu Nguyệt mơ màng mở mắt gật gật đầu đáp ứng.

      Thanh Phong và Tiểu Nguyệt cùng ngồi lưng ngựa, mỗi khi quá mệt, Tiểu Nguyệt lại tựa vào người Thanh Phong ngủ gật. Thanh Phong vẫn bình tĩnh như thường, nẩy chút tà tâm. vốn người nghiêm túc đến khô khan chẳng khác tảng đá, trước giờ để ý đến nữ nhân, thêm nữa đây lại là phu nhân của chủ tử , lại càng có ý nghĩ xằng bậy. Nếu phải là người như thế, Trần Duy Cẩn cũng an tâm mà giao Tiểu Nguyệt cho .

      Đến được trấn tiếp theo, Thanh Phong dừng ngựa lại, định gọi Tiểu Nguyệt dậy.

      - Phu…

      Gương mặt tái nhợt của Tiểu Nguyệt đập vào mắt Thanh Phong, Tiểu Nguyệt khó khăn lắm mới bật lên được chữ:

      - Đau…

      Thanh Phong liền hốt hoảng ôm Tiểu Nguyệt nhảy xuống ngựa, lớn tiếng quát:

      - Đại phu! Đại phu ở đâu?

      Mọi người phố đều quay đầu lại nhìn , thấy hốt hoảng như vậy có người có lòng tốt chỉ dẫn:

      - Ở ngã tư đằng trước quẹo bên trái.

      trì hoãn giây, Thanh Phong ôm Tiểu Nguyệt phóng như bay. Trong tích tắc, đứng trước y quán.

      - Đại phu. Đại phu mau ra xem bệnh .

      Vừa vào y quán, Thanh Phong đặt Tiểu Nguyệt xuống giường góc tiệm, hối thúc xung quanh.

      Vị lang y già bị Thanh Phong làm quýnh quáng chạy ra, Thanh Phong liền túm lấy lão :

      - Mau xem bệnh cho phu nhân của ta.

      Lang y bị thô bạo lôi kéo đến chẩn mạch cho Tiểu Nguyệt.

      Chẩn mạch xong, lang y nhíu mày, lấy ngân châm ra châm vài huyệt cho Tiểu Nguyệt, gương mặt của nàng dần giãn ra. Nãy giờ tim của Thanh Phong như treo đọt cây, thấy lang y châm kim cho Tiểu Nguyệt lại càng lo lắng, đến khi lang y rút hết kim về liền lên tiếng hỏi:

      - Phu nhân bị bệnh gì? Có nguy hiểm hay ? Chừng nào nàng tỉnh lại?

      Lang y bị Thanh Phong làm cho rối tinh đầu óc, lão gắt:

      - Ngươi có im hay ?

      Thanh Phong liền im lặng, đứng thẳng tắp qua bên làm lão lang y biết nên khóc hay cười.

      - Phu nhân của người bị động thai khí. May mắn là sao nhưng tuyệt đối chịu được sốc nẩy.

      Đầu Thanh Phong như nổ bùm cái.

      - Thai… thai khí?

      - Ngươi biết phu nhân của mình mang thai sao?

      - Nàng… nàng…

      Thanh Phong định nàng phải là phu nhân của mình nhưng rồi lại thôi, làm vậy càng khiến người khác nghi ngờ.

      - Nàng… mang thai được bao lâu rồi?

      - Hừ. Ngươi quả là người chồng tệ bạc, phu nhân của ngươi có thai được ba tháng rồi.

      Tiểu Nguyệt quả mang thai? Vương gia bây giờ tung tích, đứa bé trong bụng Tiểu Nguyệt chính là hậu nhân duy nhất của Trần gia. Thanh Phong cảm thấy trách nhiệm của mình nặng nề hơn. Trong mắt lại lóe lên lòng quyết tâm phải bảo toàn cho mẹ con Tiểu Nguyệt.

      - Nhớ kỹ, cơ thể nàng tốt, phải chịu khó tĩnh dưỡng. Nếu việc hôm nay xảy ra lần nữa, ta chắc có thể giữ đứa được mà cả tính mạng của nàng cũng khó bảo toàn.

      Thanh Phong hạ quyết định, liền gật đầu :

      - Ta biết.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :