1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22:

      - Gia.

      Trong đêm, có tiếng Thanh Phong khẽ gọi. Trần Duy Cẩn lập tức mở mắt tỉnh dậy, chút mê man. Sợ Tiểu Nguyệt bị đánh thức, Trần Duy Cẩn thận trọng ngồi dậy, đắp chăn lại cho nàng, xong xuôi mới bước ra khỏi phòng. Nhìn Thanh Phong đứng an phận ở góc gật đầu cái rồi bước đến thư phòng.

      Thời gian chầm chậm trôi qua, Trần Duy Cẩn vẫn chăm chú đọc cẩn thận từng quyền sổ mà Thanh Phong cực khổ lấy về. Khoé môi của từ từ nhếch cao, bỏ xuống quyển sổ, Trần Duy Cẩn với Thanh Phong:

      - Tốt lắm. Nếu để thái tử nhìn thấy quyển sổ này, quan hệ giữa và Lương thừa tướng nhất định bị rạn nứt…

      - Người dự định đưa cho thái tử sao?

      Nếu như để thái tử biết số lượng tư binh mà Lương thừa tướng nuôi dưỡng nhiều hơn gấp bội so với số mà giao phó với Nam Thiên Nhất, Nam Thiên Nhất nhất định nghĩ đến Lương thừa tướng làm vậy là để uy hiếp sau ngày Nam Thiên Nhất tạo phản. Hơn nữa, Lương thừa tướng còn thầm sử dụng nhiều danh nghĩa khác nhau để thâu tóm rất nhiều ruộng đất, nông thương nghiệp… để gia cố thế lực của mình. Đây chỉ là đơn thuần trợ giúp cho Nam Thiên Nhất thôi chứ phải có những mưu đồ khác?

      Trái ngược với suy nghĩ của Thanh Phong, Trần Duy Cẩn lại :

      - ! Là đưa cho Lương thừa tướng!

      Thanh Phong kinh ngạc nhưng lên tiếng, Trần Duy Cẩn làm vậy hẳn là có lý do của mình, Thanh Phong bao giờ trái lệnh. Sau khi suy nghĩ lúc, Trần Duy Cẩn hạ quyết tâm, lại với Thanh Phong:

      - Ngươi cùng ta đến Lương phủ.

      ——— ———

      Lương phủ.

      Nhìn bề ngoài Lương phủ cũng có quá nổi bật, đúng tiêu chuẩn gia viên của quan lại trong triều, nhưng nếu nhìn kỹ càng hơn mới phát được những đồ vật bày trí trong Lương phủ đơn giản như vẻ bề ngoài, mỗi thứ đều có giá trị nhất định mà phải người nào cũng có thể có được.

      Lương thừa tướng hiếm muộn phải là chuyện bí mật, may mắn là hơn mười mấy năm trước tiểu thiếp sinh được cho đích tử, đó cũng là độc đinh duy nhất của Lương gia. Về phần nữ nhi, mọi người chỉ biết tới Lương thừa tướng có ái nữ là Lương Quế Chi, người được mệnh danh là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, còn về Lương Tiểu Nguyệt, nếu như có cuộc tráo đổi tân nương náo động trước kia, chắc là thế gian chẳng ai biết đến tồn tại của nàng.

      Lương phu nhân cũng phải là người dễ sống cùng, tính ghen của bà ta cũng rất cao. thể thay đổi là bà thể sinh thêm đứa nào cho Lương gia nên bà ta mới cắn răng để cho Lương thừa tướng nạp thêm tiểu thiếp. Năm xưa, sau khi tứ phu sinh được nhi tử, Lương phu nhân liền lập tức cướp đấy đứa nhận làm con mình, cấm tuyệt tứ phu nhân tiếp xúc. Vừa bị mất con, lại được lòng trượng phu, bản thân lại có năng lực phản kháng nên tứ phu nhân mới trút toàn bộ căm hận của mình lên người đứa con ra đời sau là Tiểu Nguyệt…

      Đứng trong biệt viện chỉ có gian phòng cũ nát xập xệ, mái ngói bong tróc, cỏ bên ngoài cao đến cả thước, côn trùng sâu bọ đầy rẫy. Nơi này, có thể để cho người sống sao? Trần Duy Cẩn xiết chặt nắm đấm của mình. nổi giận. Phải, tức giận. Đây chính là nơi ở trước kia của Tiểu Nguyệt. Tại sao Lương gia lại có thể đối xử với đứa bé vô tội như vậy? đứa còn chưa biết chuyện, chút năng lực bảo vệ cũng có.

      Nhớ tới Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại đau xót. Nàng trở nên như vậy toàn bộ là do Lương gia gây ra. nhất định phải bắt dưới nhà họ Lương phải trả giá.

      ————-

      Lương thừa tướng ngủ say giật mình tỉnh dậy, phát ra trong phòng có người lạ muốn la lên nhưng cử động được, cả cũng lên được tiếng.

      - Ngài dường như sống rất tốt phải , Lương thừa tướng? Để cho Lương phu nhân biết được ông lại muốn nạp thêm tiểu thiếp mới, hẳn đó cảnh tượng đặc sắc…

      Người thần bí ngồi ở bên bàn lên tiếng mỉa mai.

      Lương thừa tướng nghe xong liền tái mặt, chẳng thương gì phụ nhân luống tuổi mà lúc nào cũng tô son trét phấn dày đến cả mảng to, lại còn độc ác, cay nghiệt như Lương phu nhân. Nhưng chẳng hiểu vì sao, Lương thừa tướng lại cảm thấy rất sợ bà la sát đó, mỗi lần bà ta lên cơn liền đem ra trút hận. Lương thừa tướng tự thuyết phục là bản thân rất muốn hưu thê tử của mình lắm rồi, nhưng nể tình phu thê bao nhiêu năm, lại thêm bên nhà Lương phu nhân là đại thế gia nên mới nhường nhịn tới bây giờ, còn ra sao có lẽ chính Lương thừa tướng cũng muốn tới.

      Dù biết tính ghen của Lương phu nhân rất nặng, nhưng nhìn những nữ nhân tuổi xuân cập kê lãng vãng trước mắt Lương thừa tướng vẫn nhịn được ham muốn của mình. Mỗi lần như vậy, Lương phu nhân liền làm lớn chuyện đánh đập gian phụ, chì chiết gian phu là . Càng nhớ, Lương thừa tướng càng căm giận.

      Đến ngày, thành nghiệp lớn, nhất định bắt bà ta phục tùng mình, rồi cưới về vô số thê thiếp để đền bù chịu đựng bao nhiêu năm qua của .

      bóng đen khác tiến tới kéo Lương thừa tướng nằm giường xuống quỳ rập đất, lại giải huyệt câm cho Lương thừa tướng, bị đau nhưng dám lên tiếng kêu, khó khăn lên tiếng hỏi:

      - Ngươi là ai? Muốn gì ở bản thừa tướng?

      Người thần bí phất tay, bóng đen kia liền hiểu mà đốt lên ngọn lửa mồi cho chiếc đèn cầy bàn. Qua ánh sáng le lói, Lương thừa tướng cuối cùng cũng nhận diện được người thần bí đó, liền biến sắc lắp bắp gọi:

      - Uy… Uy vương…

      Trần Duy Cẩn nhếch mép cười, thèm nhìn lấy cái. Hít vào mấy hơi, Lương thừa tướng như lấy lại được tinh thần, cứng miệng :

      - Ngài làm vậy là có ý gì? Lẽ nào ngài biết mưu hại mệnh quan triều đình phải bị tội gì sao?

      Trần Duy Cẩn lại giễu:

      - Bản vương dám đến đây lẽ nào lại còn sợ?

      Phải. Người khác có thể sợ, nhưng Uy vương mà sợ đâu còn là Uy vương. sợ quyền lực, chẳng ngại quyền thế, chính người như mới khó đối phó, điều gì có thể làm lay chuyển đây.

      Quan trọng hơn là bây giờ, Uy vương phải về vây cánh của tam hoàng tử Nam Thiên Phong sao, lẽ nào lần này đến đây để giết người thủ tiêu?

      Càng suy nghĩ, Lương thừa tướng càng sợ hãi, mồ hôi ứa ra như tắm.

      - Ngài… muốn gì?

      - cần sợ hãi như thế. Lần này, bổn vương tới là có việc muốn bàn với ngài. Đương nhiên, bắt Lương thừa tướng phải chịu thiệt thòi rồi.

      Lương thừa tướng nghe thế càng biến sắc.

      Thanh Phong cầm quyển sổ quăng trước mặt Lương thừa tướng, Lương thừa tướng run rẫy cầm lên đọc, càng đọc càng tái mặt.

      Làm sao có thể? làm việc cực kỳ cẩn thận, làm sao Uy vương lại có thể tìm ra được manh mối, những vậy, mà lại còn nắm giữ rành mạch những việc làm nữa.

      Lương thừa tướng nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt thể ngờ được.

      Trần Duy Cẩn tỏ ra biểu tình, chỉ bình bình :

      - Bổn vương muốn ngươi làm việc. biết Lương thừa tướng đáp ứng ?

      Lần đầu tiên trong đời, Lương thừa tướng cảm thấy uy hiếp đến như vậy, là do quá tự mãn với trí thông minh của mình hay trước nay vẫn là xem thường khả năng Uy vương?

      Dù là nguyên nhân nào cũng thay đổi được bây giờ có quyền chọn lựa…
      Christhư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 23:

      ngày nọ, trong kinh thành lan truyền tin tức: Lương thừa tướng từ mặt nữ nhi của mình là Lương Tiểu Nguyệt, kể từ bây giờ nàng còn là người của Lương gia nữa. Lương Tiểu Nguyệt là ai? Chính là chính phi của Uy vương Trần Duy Cẩn.

      Nhiều người đoán già đoán non, có người cho rằng kể từ khi Tiểu Nguyệt gả cho Uy vương còn qua lại với Lương gia nên chọc Lương thừa tướng tức giận, lại có người đoán rằng là vì Uy vương bây giờ tình thế bất lưỡng lập với thái tử Nam Thiên Nhất, giữa hai hiền tế Lương thừa tướng quyết định từ bỏ Uy vương, để chứng minh lòng trung của mình với thái tử Nam Thiên Nhất…

      Dù họ có suy đoán đến mức nào vẫn cách nào biết phía sau bức màn và những lời đó cũng bao giờ đến được tai của Tiểu Nguyệt.

      Từ trước, Trần Duy Cẩn cẩn thận dặn dò hạ nhân trong phủ tuyệt đối được bàn tán để đến tai Tiểu Nguyệt, ai vi phạm loạn côn đánh chết, gia đình bị đem bán ra ngoài. Vậy nên Tiểu Nguyệt được bảo hộ kỹ lưỡng, hoàn toàn hề biết gì về mọi bên ngoài. Mà liệu rằng, nếu biết được, nàng cũng có hiểu “từ mặt” là gì ? Nàng còn chẳng ý thức được phụ thân là gì kia mà.

      Khi thái tử Nam Thiên Nhất nghe được tin này chỉ nhíu mày thầm trách Lương thừa tướng trong lúc này còn làm chuyện. Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung vẫn mặt bàng quan thế , nhưng ai biết được suy nghĩ gì. Tam hoàng tử Nam Thiên Phong chỉ hừ lạnh để ý. Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần cũng lâm vào suy tư trong gây phiền hà của Lão Khấu ở kế bên.

      Thấy Nam Thiên Thần vẫn lo nghĩ cho Uy vương như vậy, Lão Khấu điên cuồng gào thét:

      - Uy vương làm phản rồi…

      Lão hoàng đế giường bệnh nghe xong chỉ đơn cười nhạt xem như có như , giọng thầm nhủ:

      - Đến lúc rồi sao…

      Và tình tiết ấy cũng chỉ là nét bút để tô điểm cho cuộc chiến tới hồi quyết liệt triều đình kia…

      ——— ———–

      Phủ tứ hoàng tử.

      - Ngài có vẻ vẫn bình tâm nha.

      Tứ hoàng tử Nam Thiên Thần viết chữ ở thư phòng, nghe tiếng ngẩng mặt lên nhìn, thấy gương mặt của Trần Duy Cẩn như cười như ở đối diện, ánh mắt lóe sáng tỏ vẻ hài lòng. Nam Thiên Thần đặt bút xuống, vẫn giữ vẻ vô ưu cười cười với Trần Duy Cẩn.

      - Uy vương ngài cực công làm việc như thế, bổn hoàng tử đương nhiên cũng phải làm đúng bổn phận của mình chứ.

      Trần Duy Cẩn tiếp tục hỏi:

      - Ngài vẫn tin ta?

      Nam Thiên Thần vẫn cười nhưng trong mắt lại tia sắc bén.

      - Dù ta tin ngài, ta cũng phải tin tưởng vào cách nhìn người của ta chứ.

      Nếu Trần Duy Cẩn muốn chọn tam hoàng tử Nam Thiên Phong làm đối tượng ký thác ngay từ đầu tìm tới Nam Thiên Thần. Cũng có thể, tìm đến Nam Thiên Thần là cách nghi binh, dù sao từ trước đến giờ có thể là Nam Thiên Thần đơn phương nhận lấy thành quả do Trần Duy Cẩn tạo ra, dù có bị bỏ rơi, cũng có quyền gì trách cứ Trần Duy Cẩn, nhưng suy tính lại, Nam Thiên Thần vẫn tin Trần Duy Cẩn lại phản bội lại hiệp ước, ít nhất người người khiến có thể làm trái lời hứa phải là Nam Thiên Phong.

      Trần Duy Cẩn cười cười bỏ qua, rồi vào vấn đề chính:

      - Sắp tới cục diện có nhiều biến đổi, ta có khả năng bảo hộ cho ngài nên ngài phải tự lo lấy.

      - Bổn hoàng tử tự hiểu.

      Nam Thiên Thần nhíu mày , cũng phải loại vô hại vô dụng như bề ngoài tạo ra, cũng có ý định hoàn toàn ỷ lại vào năng lực của Trần Duy Cẩn.

      Nhìn thấy nắm tay của Nam Thiên Thần siết chặt, Trần Duy Cẩn khẽ thở dài, biết có nên cho biết chuyện này hay . Cuối cùng, Trần Duy Cẩn vẫn úp mở :

      - Tứ hoàng tử… chúng ta phải có cơ hội thắng đâu.

      Nam Thiên Thần liền nhìn Trần Duy Cẩn với ánh mắt kinh ngạc. Lẽ ra theo kế hoạch, nếu như Nam Thiên Thần có cơ hội bước lên ngôi đế vị kia, hai người giúp cho người khác bước lên ngai vị đó, người được đồng tình chọn chính là tam hoàng tử Nam Thiên Phong.

      Thái tử là tuyệt đối thể, đó chính là tử địch sống còn. Nhị hoàng tử tâm tư quá trầm, nếu lên ngôi, biết người tiếp theo phải chết có phải là những kẻ lót chân như bọn hay . Nhìn qua nhìn lại, người thích hợp chỉ có Nam Thiên Phong, ít nhất nặng tâm cơ như hai người kia, chỉ cần sau khi lên ngôi, Nam Thiên Thần chấp nhận trở thành vương gia đến đất phong ở vùng hẻo lánh còn Trần Duy Cẩn buông bỏ toàn bộ quyền lực cơ hội sống còn vẫn cao hơn.

      Trước giờ Nam Thiên Thần luôn nghĩ: giúp Nam Thiên Phong đăng ngai.

      Nếu như… lời Trần Duy Cẩn .. người cho Nam Thiên Thần có cơ may chạm đến ngôi vị kia chính là…

      - Uy vương, ngài vậy là có ý gì?

      Nam Thiên Thần kích động hối thúc.

      Trần Duy Cẩn biết có nên để Nam Thiên Thần hy vọng hay . Dù Nam Thiên Thần có bộ dạng trưởng thành như thế nào vẫn thể thay đổi được việc Nam Thiên Thần cũng chỉ mới hơn mười ba tuổi. Ở độ tuổi Trần Duy Cẩn luôn khát khao chiến thắng và mong muốn nhận được thừa nhận của phụ thân mình.

      - Hoàng thượng… có suy nghĩ tốt về ngài.

      Đầu của Nam Thiên Thần như bị đánh boong tiếng. Bật lên nụ cười ngờ nghệch. Trước nay, luôn hy vọng, luôn hy vọng phụ hoàng nhìn đến , khen ngợi chỉ lần. Nhưng vì bảo tồn cái mạng , lúc nào cũng phải nhịn nhục, dám phô bài tài năng. Cái nhìn thờ ơ của lão hoàng đế khi chứng kiến những lúc đó làm thấy hỗ thẹn, muốn bùng nổ, muốn rằng có thể làm được tốt hơn, hãy nhìn

      rất muốn thét lên rất nhiều như thế.

      Cuối cùng, vẫn im lặng.

      Phụ hoàng là người tôn kính nhất, sùng bái nhất. Ngài thông minh, ngài tài giỏi, ngài sắc sảo nhưng ngài cũng quá vô tình… là người khiến Nam Thiên Thần vừa kính vừa hận.

      Nam Thiên Thần kích động chạy tới lay lấy tay Trần Duy Cẩn, liên miệng hỏi:

      - Ngài sao? phải gạt ta chứ?

      Nhìn đôi mắt kỳ vọng của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn trịnh trọng :

      - Là . Những việc ta làm bây giờ cũng là ý của hoàng thượng.

      Nam Thiên Thần quá bất ngờ tiếp thu được, cứ mở to mắt nhìn.

      Trần Duy Cẩn lại :

      - Bây giờ chỉ là bảo toàn tính mạng của mình, chúng ta còn có trách nhiệm mới.

      Nam Thiên Thần nghe thấy lời đó liền bừng tỉnh, hai tay nắm chặt lại, hai mắt nheo lại suy ngẫm.

      Đúng vậy! Bây giờ, còn có cả uỷ thác của phụ hoàng. Đây là lần đầu tiên cũng có thể là lần cuối cùng được phụ hoàng giao cho, nhất định phải hoàn thành hy vọng của phụ hoàng.

      Ngọn lửa quyết tâm bừng cháy mãnh liệt trong đáy mắt của Nam Thiên Thần.

      Sắp đến lúc, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần người tưởng chừng như vô hại, có khả năng giành lấy ngôi đế vương bước chân lên đài.
      Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24

      Nam Thiên Quân, hoàng đế của Nam Quốc, lên ngôi khi mới mười tuổi dưới nhiếp chính của Tần thái hậu, lấy hiệu là Thánh Minh. Sau khi Nam Thiên Quân trưởng thành, Tần thái hậu vẫn muốn buông quyền lực trong tay mình, Nam Thiên Quân rất bất mãn nhưng khi đó chưa có khả năng đối nghịch với thế lực của Tần thái hậu và Tần quốc công nên đành nhẫn. Bề ngoài vẫn sắm vai hoàng đế nhu nhược, cái gì cũng ngó ngàng nhưng sau lưng, Nam Thiên Quân bắt đầu xây dựng thế lực của mình…

      Tần thái hậu đương lúc đắc ý nên đề phòng nhi tử của mình, mắt thấy tình thân dần trở nên xa cách cũng có ý định hàn gắn. Cứ thế, khoảng cách giữa bà và nhi tử càng lúc càng xa.

      Đến ngày, khi bị chính hoàng nhi của mình kéo ngã từ ghế thái hậu xuống, Tần thái hậu mới tỉnh ngộ. Nam Thiên Quân bây giờ còn là đứa trẻ tuỳ theo sắp đặt của bà, có năng lực quyết định mọi chuyện, thậm chí còn có sức mạnh để lật đổ gia tộc họ Tần của mình.

      Tần thái hậu nhiều lần tự hỏi: nếu biết trước kết cuộc này, năm xưa bà nhẫn tâm phế bỏ nhi tử thân sinh của mình để Nam quốc thay thành họ Tần hay bà sớm trao trả quyền lực lại để đổi đường sống cho Tần gia?

      Dù trong tâm tưởng của bà có chọn kết quả nào nữa vẫn thể thay đổi được tại. Tần thái hậu bao giờ có cơ hội để hối hận.

      Nhìn nụ cười giễu cợt vô tình của Nam Thiên Quân, Tần thái hậu tự hiểu rằng tất cả quá muộn, bà nhắm mắt buông xuôi, chấp nhận tất cả.

      ngày kia, toàn Nam quốc bị tin tức làm trấn động: cả gia tộc Tần quốc công bị nhấn chìm trong biển lửa, người sống sót.

      Có nhiều phỏng đoán là Tần gia hết thời vận phật ý trời nên bị trừng phạt, có người Tần gia bị kẻ thù ám toán, nhưng ai lại có đủ năng lực để diệt luôn cả tộc Tần gia như thế…

      Hoàng đế Nam Thiên Quân sau khi nghe tin dữ bị kích động đến thổ huyết, Tần thái hậu càng bệnh liệt giường, đóng cửa gặp bất cứ ai.

      Nam Thiên Quân lấy danh nghĩa là hậu duệ của Tần gia, đầu đội khăn tang, hạ lệnh cả nước chịu tang ba năm.

      Đó là ba năm ảm đạm của Nam quốc, lễ tiệc nào được diễn ra. Nam Thiên Quân lúc ấy gánh thay trách nhiệm của Tần quốc công, ngày đêm lao lực, xử lý chính . Khi đó, người ta mới biết rằng hoàng đế của họ là người cực tài ba chứ phải chỉ là hoàng đế bù nhìn chỉ biết hưởng thụ. Trong ba năm đó, hoàng đế miễn luôn việc đưa tú nữ vào cung, phát chẩn thiên tai…

      Ở nhân gian, bá tánh tiếc lời khen ngợi Thánh Minh Đế Nam Thiên Quân, những lời tốt đẹp cứ thế lan truyền. Chẳng mấy chốc, chẳng mấy ai còn đến huy hoàng của gia tộc Tần thị năm xưa, nếu có, chỉ có tiếng “chậc” vang lên tiếc nuối. Tất cả vào dĩ vãng…



      Thánh Minh, năm thứ mười, tháng sáu, ngày mười tám, năm sau ngày Tần gia bị diệt tộc, Tần thái hậu mất.

      Thánh Minh, năm thứ mười ba, tháng tám, ngày tám, Thánh Minh Đế lập hậu.

      Thánh Minh, năm thứ mười bốn, xảy ra hạn hán, Thánh Minh Đế hạ lệnh mở kho gạo.

      Thánh Minh, năm thứ mười lăm, biên giới phía bắc bị xâm lăng, Thánh Minh Đế đích thân dẫn binh ra trận.

      Thánh Minh, năm thứ mười tám, tháng giêng, ngày hai mươi, đại hoàng tử ra đời, phong tên Nam Thiên Nhất, lập làm thái tử.



      Thánh Minh, năm thứ bốn mươi hai, Lương thừa tướng mưu phản, bắt giam cả nhà, chờ ngày định tội…

      ——— ————–

      Ngồi trong ngục, cẩm y bào thay bằng áo tù rách nát, mùi hôi thối sốc lên mũi, thỉnh thoảng còn có mấy con chuột chạy qua, cả ánh sáng cũng thấy được, Lương thừa tướng vẫn thể ngờ lại có ngày ra nông nỗi này. Tại sao lại ra như vậy? sai chỗ nào?

      Bên cạnh Lương thừa tướng thất thần là Lương phu nhân gào khóc. Tóc tai bà ta rối tung, quần áo nhăn nhúm xộc xệch, bà ta cứ luôn miệng la hét khóc lóc inh ỏi trông chẳng khác nào người đàn bà bị điên.

      - Mau thả ta ra! Ta là thừa tướng phu nhân! Con ta là thái tử phi! Các ngươi được đối xử với ta như vậy…

      Mấy vị thê thiếp khác của Lương thừa tướng cũng ngoại lệ, tất cả đều bị tống giam vào ngục, tiếng khóc than thành đàn, chỉ là, họ dám lớn tiếng kêu gào như Lương phu nhân thôi.

      Sau khi suy nghĩ nhiều lần, cuối cùng Lương thừa tướng cũng hiểu ra, người đứng phía sau chuyện này chắc chắn chính là Uy vương Trần Duy Cẩn! Chẳng trách vì sao Trần Duy Cẩn lại buộc phải đoạn tuyệt quan hệ với Tiểu Nguyệt, chỉ như vậy, ngày hôm nay Tiểu Nguyệt mới bị liên luỵ.

      Trần Duy Cẩn!

      Lương thừa tướng càng nghĩ càng tức giận, tại sao Trần Duy Cẩn cứ phải khăng khăng đối nghịch với như vậy?

      Đúng rồi! Còn Quế Chi! Đến giờ Quế Chi vẫn chưa bị bắt, chắc chắn thái tử che chở cho nữ nhi của . Phải! vẫn còn thái tử! Nhất định Nam Thiên Nhất tìm cách cứu ra. vẫn còn nhiều tài sản bí mật khác, chỉ cần đem nó ra làm vật trao đổi, nhất định Nam Thiên Nhất cứu ra.

      May mắn là nhi tử duy nhất của có ở kinh thành, tránh được kiếp này. Nhi tử đó chính là mang tất cả kỳ vọng của và là người duy nhất kéo dài hương hoả của Lương gia.

      Lương thừa tướng sau khi thấu suốt đôi mắt còn vẻ ảm đạm nữa mà loé lên tia sinh cơ cùng tức giận.

      Uy vương. Thù này ta nhất định trả!

      —————–

      Lương thừa tướng suy đoán đúng, việc Lương thừa tướng nuôi dưỡng tư binh ý định mưu phản chính là do tiết lộ cho Nam Thiên Phong biết. Nam Thiên Phong liền vui mừng cười to ba tiếng, nghĩ đến việc lại có thể nhổ thêm cánh tay đắc lực của thái tử lại càng đắc chí liền tâu việc này lên với lão hoàng đế. Lão hoàng đế bệnh nặng nghe được tin này liền tức giận mà ho mấy tiếng làm cho Trương công công và mấy lão thái y phen hốt hoảng. Lão hoàng đế hạ chiếu để Nam Thiên Phong lãnh binh tiêu diệt đoàn tư binh đó.

      Trần Duy Cẩn nghe được tin đấy trong lòng lại thầm mắng lão hoàng đế cáo già, lão từ sớm biết tất cả, làm gì có việc mà tức giận công tâm tới ói máu chứ. Lão hoàng đế cũng diễn đạt .

      ra, quyển sổ lần trước Trần Duy Cẩn đưa cho Lương thừa tướng chỉ có nửa quyền, ghi về phần tiền tài bất chính của lão, còn phần về đội tư binh bí mật trong bóng tối của Lương thừa tướng vờ xem như biết, để Lương thừa tướng buông lỏng cảnh giác. Mặt khác, có hứa giữ bí mật chuyện này nha. Trần Duy Cẩn mang bản sao chép khác đưa đến Nam Thiên Nhất, bây giờ, chắc là tay Nam Thiên Nhất rồi.

      Lương thừa tướng, lần này ngươi đừng nghĩ có người cứu được ngươi.

      ——— ———

      Phủ thái tử.

      Nam Thiên Nhất quăng quyển sổ tay xuống, mặt hầm hầm tức giận.

      Giỏi cho Lương thừa tướng! Ngươi lại dám qua mặt bổn thái tử như vậy!

      Đương lúc đó, Lương Quế Chi hốt hoảng từ bên ngoài xông cửa vào, sốt ruột gọi:

      - Thái tử…

      Nàng bình thường xinh đẹp tuyệt luân, nay đến khóc cũng đặc biệt hơn người, nhìn vào liền khiến người khác cảm thấy đau lòng, muốn che chở. Nhưng đáng tiếc, giờ đây nhan sắc của nàng còn khiến Nam Thiên Nhất xao xuyến nữa mà cảm thấy chán ghét thôi.

      - Thái tử… phụ thân bị bắt rồi…

      Lương Quế Chi giọng rưng rưng tỉ tê, cầm khăn tay lau nước mắt nên nhìn thấy vẻ mặt kiên nhẫn của Nam Thiên Nhất.

      Thấy Nam Thiên Nhất mãi đáp lời, Lương Quế Chi mới ngẩng mặt lên nhìn, vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn của Nam Thiên Nhất đập vào mắt nàng. Lương Quế Chi khẽ run rẩy nhưng vấn cố nài nỉ:

      - … thái tử… phụ thân là vô tội. Ngài nhất định phải cứu phụ thân ra…

      Phải rồi, nhất định phải cứu được phụ thân ra, nếu phụ thân còn, nàng cũng mất tất cả. Nàng đương nhiên hiểu Nam Thiên Nhất lấy nàng phần là vì nhan sắc của nàng nhưng phần lớn lại vì giá trị của Lương thừa tướng. là thái tử, muốn nữ nhân thế nào mà được, chỉ có quyền lực mới là cái xem trọng. Nếu Lương phủ mất, nàng còn giá trị lợi dụng nữa, đến lúc đó, Nam Thiên Nhất đối xử với nàng như thế nào đây?

      ! Nàng chấp nhận mất tất cả như vậy! Nàng là thái tử phi! Tương lai, nàng chính là hoàng hậu!

      - Thái tử…

      Nam Thiên Nhất vẫn nhúc nhích, Lương Quế Chi cắn môi, siết chặt khăn tay, lại lên tiếng ngon ngọt:

      - Thái tử, thiếp biết bí mật…

      Nam Thiên Nhất vẫn bất động, Lương Quế Chi liều mình tiếp:

      -… thiếp biết… phụ thân vẫn còn nhiều tài sản cất giấu khác. Phụ thân làm rất bí mật, thiếp chỉ tình cờ mà biết được. Nếu như thái tử có thể cứu được phụ thân ra, nhất định, nhất định phụ thân báo đáp thái tử.

      Nam Thiên Nhất nghe nổi nữa, phì cười. Lương Quế Chi nghe giọng cười Nam Thiên Nhất chẳng hề cảm thấy lòng mà lại thấy lo sợ nhiều hơn.

      - Ha ha ha… Nếu từ đầu Lương cẩu tặc kia thành có lẽ bổn thái tử còn suy nghĩ lại. Đáng tiếc! Đáng tiếc!

      Lương Quế Chi biết việc xong, lại cố gắng thay đổi tình thế:

      - Thái tử, làm sao ngài lại phụ thân như vậy. Phụ thân trước giờ luôn trung thành với thái tử.

      Nghe vậy, Nam Thiên Nhất lại càng cười lớn, trừng mắt với Lương Quế Chi, nhấn mạnh:

      - Ta … Lương thừa tướng xong rồi! Cả nàng cũng vậy…

      Lương Quế Chi như bị sét đánh ngang tai, bước chân run lẩy bẩy thụt lùi, tin được mở to mắt nhìn Nam Thiên Nhất.

      - Lương thừa tướng hết thuốc cứu rồi. Còn cái này là của nàng.

      Dứt lời, Nam Thiên Nhất quăng cho Lương Quế Chi phong thư, Lương Quế Chi chết đứng khi nhìn thấy dòng chữ đó: Hưu thư.

      Lương Quế Chi chấp nhận này, chăm chăm nhìn Nam Thiên Nhất tin nổi:

      - Ngài đùa Quế Chi sao? Ngài làm sao có thể đối xử Quế Chi như vậy được…

      thèm nghe lấy lời, cũng chẳng câu giải thích, Nam Thiên Nhất cho gọi người vào ra lệnh:

      - Lương Quế Chi bây giờ còn là thái tử phi nữa. Hãy đưa nàng ta tới đại lao hội hợp với Lương gia .

      Hai tên tuỳ tùng tiến lên bắt lấy hai tay Lương Quế Chi kéo , Lương Quế Chi chấp nhận, điên cuồng giãy giụa thoát khỏi khống chế của hai người đó, lớn tiếng :

      - Thiếp chấp nhận. Thái tử. Ngài thể đối xử với ta như vậy…

      Bàn tay cầm tờ hưu thư run rẫy đưa lên, đôi mắt lên bất cam, Lương Quế Chi xé nát bức hưu thư đó.

      - Ta muốn. Ta chấp nhận…

      Nam Thiên Nhất chán ghét, kiên nhẫn quát:

      - Dẫn .

      Lần này, hai tên tuỳ tùng nương tay nữa, kẹp chặt lấy Lương Quế Chi lôi . Lương Quế Chi vẫn điên cuồng gào thét:

      - Thái tử, ngài được làm vậy. Ta ! Ta ! Các ngươi buông tay ra! Ta là thái tử phi! Ta là thái tử phi…

      Thái tử, ngài thể tàn nhẫn như vậy…
      Christhư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25

      Uy vương phủ.

      Hôm nay, Trần Duy Cẩn ra ngoài, thảnh thảnh thơi thơi ở nhà với Tiểu Nguyệt.

      Tiểu Nguyệt vẽ tranh, còn Trần Duy Cẩn nằm lười ghế dài. Sau khi vẽ tranh xong, Tiểu Nguyệt cảm thấy có gì đó đúng, suy nghĩ lúc mới nhìn Trần Duy Cẩn hỏi:

      - Hôm nay, chàng đâu sao?

      Nghe Tiểu Nguyệt hỏi vậy, Trần Duy Cẩn buồn bực, vì thường ngày luôn tối mịch mới về nên có mặt của vào ban ngày khiến Tiểu Nguyệt cảm thấy kỳ lạ sao? Sinh hoạt vào buổi sáng của nàng được mặc định có Trần Duy Cẩn ở bên. Vì vậy, nàng mới quấn lấy như lúc tối mà xem như vô hình để ý tới?

      Trần Duy Cẩn thở dài, nỡ trách nàng, nhàng :

      - Hôm nay là ngày đặc biệt. Ta làm việc mà ở bên cạnh nàng, được ?

      Tiểu Nguyệt theo quán tính gật đầu, xong trầm tư suy nghĩ lời của Trần Duy Cẩn, lại hỏi:

      - Vậy ngày mai chàng có, phải ?

      Trần Duy Cẩn cười khổ gật đầu:

      - Ừ.

      Tiểu Nguyệt dường như hiểu “ngày đặc biệt” là có ý gì, là hôm nay, dù trời chưa tối, nàng vẫn có thể ở bên Trần Duy Cẩn. Nghĩ thế, Tiểu Nguyệt liền lon ton chạy tới ngồi cạnh Trần Duy Cẩn và hơi dựa vào .

      Trần Duy Cẩn buồn cười, tiểu nương tử của hiểu ra rồi sao?

      Trần Duy Cẩn khẽ siết tay ôm Tiểu Nguyệt vào lòng, bỏ toàn bộ những suy tính mệt mỏi qua bên. Bên cạnh Tiểu Nguyệt chính là thời gian cảm thấy dễ chịu nhất. Nàng nhu thuận, nàng tĩnh lặng khiến cảm thấy bình an, nhõm.

      Trần Duy Cẩn nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc chỉ thuộc về , thời gian cứ thế trôi qua, Tiểu Nguyệt vẫn ngồi yên như vậy mà cảm thấy có gì khó chịu.

      Đến khi mở mắt ra, Trần Duy Cẩn nở nụ cười hiếm hoi với Tiểu Nguyệt:

      - Lúc nãy, nàng vẽ tranh sao?

      Tiểu Nguyệt gật đầu.

      - Chúng ta xem.

      Tiểu Nguyệt gật gật đầu rồi đứng lên, Trần Duy Cẩn vẫn giữ tư thế ôm lấy bên eo của nàng bước tới.

      Bức tranh Tiểu Nguyệt vẽ rơi vào mắt của , nàng phải vẽ theo kiểu thuỷ mạc hay bất cứ loại nào mà từng thấy qua. Nhìn bức tranh của nàng cứ như nhìn thấy cảnh vật trước mắt nàng lúc đó, chính xác đến từng cọng cỏ.

      khẽ thở dài, tự hiểu rằng nàng vẽ là vẽ lại cảnh vật mà nàng từng nhìn thấy, dù cảnh ấy có đẹp đến thế nào, nàng cũng chỉ nhớ được hình dạng chúng mà bao giờ hiểu được tình ý trong đó.

      Nàng học cầm, nàng có thể đàn, nhưng thể hiểu được ý cầm.

      Nàng chơi cờ, nàng có thể ứng biến tốt nhờ trí nhớ, thể hiểu được sâu xa trong từng bước cờ.

      Nàng có thể đọc thơ, nhưng thể làm được bài thơ đơn giản nhất.

      Tiểu Nguyệt thấy Trần Duy Cẩn cầm bức tranh của mình xem lâu, biết suy nghĩ gì nên hướng mắt chờ đợi.

      Chợt tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt thuần khiết của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn mới xoa đầu nàng, cười :

      - Nguyệt Nhi vẽ rất đẹp nha. Nàng làm tốt lắm.

      Nghe vậy, Tiểu Nguyệt cảm thấy vui nhàng cười gật đầu.

      Trần Duy Cẩn lại đau lòng.

      - Nguyệt Nhi!

      Tiểu Nguyệt ngẩn đầu lên nhìn Trần Duy Cẩn, thấy biểu tình nghiêm túc của hơi rụt lại nhưng vẫn chờ đợi.

      - Nàng chỉ được nghe lời của ta, những lời của người khác… nàng thích nghe nghe, nghe cũng sao… bởi vì, họ có ác ý muốn làm nàng bị tổn thương.

      - Tổn thương?

      - Phải. Bên ngoài, có rất nhiều người xấu, họ muốn chúng ta hạnh phúc, nên những lời làm tổn thương nàng.

      - Họ cái gì để “tổn thương” Tiểu Nguyệt?

      phút lãng mạn, Trần Duy Cẩn bị Tiểu Nguyệt làm cho cứng miệng, họ cái gì? có thể ra sao? nàng bị Lương phủ từ mặt? Tiểu Nguyệt hiểu được “từ mặt” là gì sao? là Lương phủ bị tống giam mưu phản? là…

      Trần Duy Cẩn rớt mồ hôi hột.

      - Là… những lời làm nàng cảm thấy buồn, nàng khóc… như là… nàng thể ở bên ta nữa…

      Tiểu Nguyệt liền hoảng sợ, co rúm người lại, nấp vào người Trần Duy Cẩn. Trần Duy Cẩn liền cảm thấy hối hận, ôm lấy nàng trấn an.

      - Nàng đừng sợ, đó chỉ là lời , thành được.

      Tiểu Nguyệt dúi mặt vào ngực khó khăn lắm mới ngẩng lên được, hai mắt đỏ au :

      - Tiểu Nguyệt nghe. Tiểu Nguyệt chỉ tin lời Cẩn thôi.

      Trần Duy Cẩn vỗ về nàng an ủi:

      - Ừ, Nguyệt Nhi chỉ cần nghe theo lời ta thôi… ngoan…

      Tiểu Nguyệt vẫn ôm chầm lấy Trần Duy Cẩn, dù có những lời hứa hẹn của vẫn làm cho nàng cảm thấy sợ hãi. Đôi tay níu lấy áo của khẽ run lên từng hồi.

      Bây giờ, nàng hiểu thêm nhiều thứ, biết tắm rửa, biết thay y phục, cũng biết được người nào tốt với nàng. Bởi vì trước kia nàng bị bỏ đói thời gian dài nên cơ thể rất bé, gầy yếu, tay cũng có rất nhiều vết chai. Sau này, Thanh Ca được phân đến đặc biệt chăm sóc nàng, những vết chai tay nay biến mất, da dẻ được dưỡng cho trắng noãn, mềm mại, nhưng vẫn có nhiều vết thương mãi thể biến mất, nhất là những vết sẹo trong trái tim của nàng.

      Trong thế giới của nàng, đến bây giờ, mọi thứ xa cách, tất cả đều lạnh lẽo, chỉ có duy nhất mình Trần Duy Cẩn mang tới hơi ấm cho nàng. Nàng rất sợ, rất sợ phải mất nơi ấm áp duy nhất đó.

      Trong vô thức, thầm :

      - Cẩn… đừng bỏ rơi Tiểu Nguyệt…
      Christhư hồ thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26


      - Thả ta ra! Thả ta ra!

      Trong đại lao vang lên những tiếng gào thét, nghe giọng ấy, Lương phu nhân liền giật mình tỉnh dậy, mơ mơ màng màng:

      - Là Quế Chi. Chính là giọng của Quế Chi. Quế Chi đến cứu chúng ta…

      Nghĩ vậy, Lương phu nhân lịch bịch bò dậy tới cửa nhà lao ôm lấy thanh chắn chờ đợi. Trái với mong đợi của Lương phu nhân, Lương thừa tướng cảm thấy mọi chuyện dường như ổn. lúc sau, Lương Quế Chi từ bên ngoài bị áp giải vào, cánh cửa gian phòng nhốt Lương thừa tướng và Lương phu nhân được mở ra. Những tên lính thô bạo xô Lương Quế Chi vào trong, Lương Quế Chi mất đà ngã bịch dưới đất.

      - Quế Chi, Quế Chi…

      Lương phu nhân hốt hoảng lại đỡ Lương Quế Chi dậy.

      - Tại sao lại như vậy? Con phải tới cứu mẫu thân sao? Tại sao lại như vậy?

      Lương Quế Chi nằm đất bật lớn tiếng khóc, bỏ mặc Lương phu nhân. Lương phu nhân tuyệt vọng la lên:

      - Hết rồi! Hết rồi! Mất hết rồi!

      Mấy người thê thiếp bị nhốt trong những gian khác mắt thấy Lương Quế Chi cũng bị tống giam, biết là còn hy vọng nữa, cũng bắt đầu bật khóc, thoáng chốc loạn thành đàn. Lương thừa tướng chịu nổi nữa lên tiếng quát:

      - Im hết ! Quế Chi, con , rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Lương Quế Chi nghe, vẫn khóc nức nở.

      - Con ra làm sao phụ thân có thể giải quyết.

      Lương Quế Chi nghe vậy, buông tay bưng mặt ra, trừng mắt nhìn Lương thừa tướng căm hận, gắt gỏng:

      - Còn giải quyết được gì nữa? Thái tử bỏ Lương gia rồi, hưu ta rồi!

      Lương thừa tướng choáng váng. , thái tử bỏ rơi như vậy. phải Nam Thiên Nhất còn muốn dựa vào thế lực của sao?

      - Làm sao có thể? Làm sao có thể?

      Lương thừa tướng chấp nhận, chụp lấy hai vai Lương Quế Chi, bắt nàng nhìn thẳng vào , gặng hỏi:

      - Con có cho thái tử biết được những điều cha dặn ? chưa biết phải ? Nếu biết làm sao lại có thể…

      Lương Quế Chi chịu nổi nữa, vùng thoát khỏi tay Lương thừa tướng, làm Lương thừa tướng ngã lăn ra đất. Nàng ta gào thét:

      - biết! đều biết cả rồi!

      - Quế Chi…

      Lương Quế Chi khinh thường liếc nhìn Lương thừa tướng, bật cười giễu:

      - … Lương gia xong rồi.

      Lương thừa tướng nghe đến đây chịu nổi nữa, mặt trắng bệch, co rút cái rồi phun ra ngụm máu. Lương phu nhân hốt hoảng chạy tới đỡ lên:

      - Lão gia. Lão gia…

      Lương thừa tướng hai mắt mờ mit, mấp máy :

      - … xong rồi…

      ——— ————-

      Tin tức thái tử hưu thê trong chớp mắt lan truyền khắp nơi.

      Trong cung, lão hoàng đế vẫn tỏ thái độ gì, cứ nhắm mắt dưỡng thần.

      Phượng hoàng hậu sợ Lương gia liên luỵ Nam Thiên Nhất còn kịp lấy gì mà phản đối.

      Khi Phượng Thành biết được tin này, mở to mắt suy sụp, liên tục lắc đầu.

      - Tại sao Thiên Nhất lại làm ra chuyện này. Mọi chuyện vẫn chưa ngả ngũ, làm như vậy sau này còn ai dám theo nữa.

      Ở bên Trần Duy Cẩn cũng nghe thái tử hưu thê, bật tiếng cười:

      - Thái tử hành động là dứt khoát.

      ——— ————-

      Mấy hôm sau, trong đại lao giam giữ Lương thừa tương, nơi mất sinh khí, Trần Duy Cẩn thong thả bước từng bước tiến tới trước gian phòng của Lương thừa tướng.

      Lúc đầu, Lương thừa tướng còn chú ý đến, Lương phu nhân sau nhiều ngày gào khóc, sớm kiệt sức, còn Lương Quế Chi từ hôm bị bắt vào đây vẫn mặc y phục cao quý biểu cho địa vị thái tử phi của nàng, sớm nhào nát, dơ bẩn chịu được. Đầu tóc nàng rối tung, hai mắt thâm quầng, môi nứt nẻ, nào còn dáng vẻ của kinh thành đệ nhất mỹ nhân chứ. Lương Quế Chi nhìn thấy Trần Duy Cẩn, cay độc hỏi:

      - Uy vương? Ngươi đến đây làm gì?

      Lương thừa tướng trong lúc thất thần nghe đến “Này vương” vô thức ngước mặt lên nhìn, mãi lúc sau mới lấy lại ý thức.

      - Uy vương.

      Nhìn hai phụ tử Lương gia nhìn mình bằng cặp mắt căm hận, Trần Duy Cẩn trong lòng khỏi khen: “quả hổ danh là người nhà, vẻ độc ác cũng giống hệt nhau…”. Lại thầm may mắn là Tiểu Nguyệt của thuộc về Lương gia.

      - Lương thừa tướng vẫn khoẻ chứ?

      Lương thừa tướng nhìn thấy điệu bộ mỉa mai của Trần Duy Cẩn, cơn tức lại bộc phát, cay nghiến gằn từng chữ:

      - Ngươi chính là người tính kế Lương gia?

      Trần Duy Cẩn cười như cười, cũng lên tiếng phủ nhận.

      - Tại sao? Lương gia đắc tội gì với ngươi chứ? Chẳng lẽ ngươi đem lòng căm hận vì cuộc hôn nhân với Tiểu Nguyệt…

      Nghe tên Tiểu Nguyệt từ miệng Lương thừa tướng phát ra, Trần Duy Cẩn liền phát ra lãnh khí, trầm giọng cảnh cáo:

      - Ngươi có quyền nhắc đến tên của nàng.

      Lương thừa tướng bất ngờ, lại cười chua xót :

      - Phải rồi. Ngươi vì nó mà phí bao công sức buộc ta phải đoạn tuyệt quan hệ, để ngày hôm nay liên luỵ nó .

      Trần Duy Cẩn trả lời.

      - Vì nữ nhân như thế… đáng sao?

      - Nàng là thê tử của ta!

      Câu khẳng định của Trần Duy Cẩn vang lên đập mạnh vào tai từng người. Ai lại ngờ được hung vương như Trần Duy Cẩn lại xem trọng nữ nhân như thế, lại còn là kẻ ngốc chứ.

      Lương thừa tướng cố gắng bám trụ vào hy vọng cuối cùng:

      - Nếu ngươi xem nó là thê tử của mình, vậy tại sao lại đối phó với chúng ta như vậy?

      - Vì các ngươi đáng tội.

      - Ngươi… ngươi… sợ có ngày Tiểu Nguyệt biết sao? Ngươi lại đối xử với người nhà của nàng như vậy…

      - Nàng bao giờ biết được. Và… các ngươi phải người nhà của nàng.

      Trần Duy Cẩn còn kiên nhẫn để đôi co với Lương thừa tướng nữa, quay đầu bước . Khi ngang gian nhà lao giam giữ những thê thiếp của Lương thừa tướng, phụ nhân hơn ba mươi từ bên trong lao ra, nếu có thanh củi chắn, chắc chắn bà ta ngần ngại mà ôm chầm lấy chân Trần Duy Cẩn ăn vạ. Người đó chính là tứ phu nhân.

      - Uy vương. Uy vương, ngài chính là Uy vương sao?

      Trần Duy Cẩn liếc mắt nhìn bà ta, tứ phu nhân trước giờ sống ru rú trong sân, có khi nào được nhìn thấy người có thân phận cao đâu, bây giờ đối mặt với Uy vương, toàn thân lạnh lẽo, khí chất cao quý bất khả xâm phạm phát ra làm bà ta cảm thấy sợ hãi, run lẩy bẩy.

      Lúc nãy nghe đoạn đối thoại của Trần Duy Cẩn và Lương thừa tướng, bà ta hiểu rằng vị Uy vương cao cao tại thượng này rất quan tâm đến Tiểu Nguyệt . Còn thân phận của bà là gì đây? Dù rất sợ nhưng vì cơ hội sống còn nên bà ta vẫn cố gắng thành câu:

      - Ta… ta… , nô tỳ chính là mẫu thân Tiểu Nguyệt. Uy vương, xin ngài hãy niệm tình Tiểu Nguyệt mà cứu nô tỳ

      Những người khác khi nghe nàng như vậy, có người lo lắng, người ghen tị vì sao bà ta may mắn như thế…

      Đây là lần đầu tiên Trần Duy Cẩn nhìn thấy người mẫu thân tàn nhẫn đến cả cốt nhục của mình cũng vứt bỏ. Nếu Lương gia có tội, tội của bà ta lại càng tăng gấp bội, vì chính bà ta là người trực tiếp khiến Tiểu Nguyệt lâm vào cảnh khốn quẫn.

      - Ngươi xứng đáng sao?

      Trần Duy Cẩn bỏ lại câu rồi thẳng ra khỏi nhà lao dơ bẩn này. muốn nhanh chóng quay về tẩy sạch những ô uế nơi này, về nơi có tiểu nương tử của chờ đợi, hưởng lấy mùi hương của nàng.

      biết, khi nhìn thấy về, nàng dịu dàng nở nụ cười và gọi tên .

      Cẩn…

      ——— —————

      - Nguyệt Nhi, gia đình đối với nàng là gì?

      đêm nọ, Trần Duy Cẩn buâng quơ hỏi Tiểu Nguyệt. Tiểu Nguyệt suy nghĩ nghiêm túc rồi trả lời rằng:

      - Là Cẩn và lão gia gia.

      - Còn ai nữa ?

      - Thanh Ca và Thanh Phong có được tính vào ?

      Đó là hai người Tiểu Nguyệt tiếp xúc nhiều nhất nha.

      Trần Duy Cẩn gật đầu :

      - Ừ, được.

      Tiểu Nguyệt nghe Trần Duy Cẩn đồng ý cũng ngờ nghệch mỉm cười gật đầu.

      Vẫn chưa tìm được câu trả lời mà mình muốn, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục hỏi:

      - Vậy còn Lương gia sao?

      Tiểu Nguyệt nghe thấy liền im lặng, biết nghĩ gì.

      - Lương thừa tướng, Lương phu nhân hay như… tứ phu nhân chẳng hạn.

      Tiểu Nguyệt trầm lặng lúc lại :

      - phải là Lương gia sao?

      À, nàng bây giờ là người của Trần gia, còn Lương gia là nơi nàng từng sống trước kia, cũng chỉ là từng sống ở đó, phải là thành viên, nên Lương gia là Lương gia thôi, phải nhà của nàng.

      Như vậy, Lương gia có xảy ra chuyện gì cũng liên quan đến nàng?

      Nhưng có điều Trần Duy Cẩn chắc chắn, so với lúc đầu gặp Tiểu Nguyệt, nàng hiểu biết thêm rất nhiều. Trần Duy Cẩn ra cũng muốn đối xử với Lương gia quá quyết liệt. Lỡ như, ngày nào đó, Tiểu Nguyệt hiểu ra mối quan hệ của nàng và Lương gia, liệu Tiểu Nguyệt có cảm thấy hận , chắc là nàng hối hận, vì nàng chẳng biết hối hận là gì nhưng nàng cảm thấy đau buồn.

      Trần Duy Cẩn tuyệt đối muốn Tiểu Nguyệt bị chút thương tổn nào.

      Tư binh mà Lương thừa tướng thầm tạo dựng hoàn toàn bị dẹp bỏ. Còn về phần gia sản bí mật của Lương thừa tướng cũng bị Trần Duy Cẩn bí mật nắm trong tay. Thái tử Nam Thiên Nhất nghĩ rằng phần tiền tài đó lọt vào tay tam hoàng tử Nam Thiên Phong, tam hoàng tử Nam Thiên Phong lại hề biết được hữu của nó, vô tình chuốc thêm mối hận của Nam Thiên Nhất.

      Nghĩ đến đây, Trần Duy Cẩn có chút cảm thấy đắc ý, xong lại thầm thở dài tự nhủ:

      Tứ hoàng tử à tứ hoàng tử, Trần Duy Cẩn ta vì ngài mà dốc toàn lực rồi đó. Ngài cũng phải cố gắng nha…
      Christhư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :