1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết thành hoa - Hắc Đế U ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12

      - Thái tử án binh bất động?

      Trần Duy Cẩn ngạc nhiên hỏi lại.

      Thanh Phong cung kính đáp:

      - Đúng vậy, gia.

      Trần Duy Cẩn cau mày suy nghĩ:

      - Chuyện này hợp với tính tình của lắm… Chẳng lẽ, có người chỉ điểm?

      - Gia, thuộc hạ nhận được mật báo, Phượng Thành xuất .

      Lúc này, Trần Duy Cẩn bất ngờ.

      - Lão hồ ly đó xuất động rồi sao. Xem ra, thái tử vẫn còn chưa tận số.

      - Gia, chúng ta có nên chuẩn bị gì ?

      - cần. Lão hồ ly Phượng Thành chắc chắn biết ai mới là người lão cần đối phó. May mắn là Phượng gia chỉ có Phượng Thành, nếu xuất thêm Phượng Thành thứ hai, chúng ta chết chắc.

      Thấy Trần Duy Cẩn suy nghĩ, Thanh Phong im lặng chờ đợi bên. Trần Duy Cẩn lẩm bẩm:

      - Quả thể tránh khỏi cuộc phân tranh này sao? Lão hoàng đế rốt cuộc muốn chơi trò gì đây?

      Đột ngột, Trần Duy Cẩn ngẩng mặt lên hỏi:

      - Bên tam hoàng tử có động tĩnh gì ?

      - Bên tam hoàng tử có lẽ rút được kinh nghiệm từ việc của thái tử nên cũng thu bớt hành động của mình, gần đây gây chuyện lớn gì.

      Tam hoàng tử Nam Thiên Phong xét ra cũng là kẻ có tài, mẫu thân của chỉ là phi tử bình thường lại mất sớm, thế lực ngoại thích có nên từ lâu chiêu dụ quần thần về bên mình. Nhưng đáng tiếc, lại là kẻ tự cao biết thu liễm, quá manh động, dụng ý phân tranh ngai vị quá ràng. Luôn nghĩ rằng mình có khả năng lật đổ thái tử. Đáng tiếc, ngày còn Phượng gia, địa vị thái tử của Nam Thiên Nhất thể lung lay…

      Thấy Trần Duy Cẩn vẻ mặt càng lúc càng trầm trọng, Thanh Phong e ngại hỏi:

      - Gia, chúng ta phải quy về thế lực sao?

      Trần Duy Cẩn cười khổ, thế lực nào đủ sức chống lại thái tử? Thế lực nào có thể so với sức mạnh của hoàng đế đây?

      - Còn bên nhị hoàng tử thế nào?

      Bỗng nhiên nghe hỏi đến nhị hoàng tử Nam Thiên Cung, Thanh Phong buột miệng :

      - Gia, chẳng lẽ người cho rằng nhị hoàng tử trở thành…

      Nhị hoàng tử Nam Thiên Cung bề ngoài hứng thú với ngai vị, ăn chơi lêu lỏng, hoàn toàn có chủ ý quan hệ với các thế lực trong triều đình, hoàn toàn có sức ảnh hưởng đến ai. Nhưng nào ai biết được thế lực ngầm sau lưng ? Nếu phải do tình cờ, Trần Duy Cẩn cũng phát ra điều này. Khi biết được, Trần Duy Cẩn cũng bất ngờ rất lâu. ngờ, Nam Thiên Cung tự biết bản thân mình triều đình đủ sức lay chuyển ai nên thầm chuyển hướng tạo dựng thế lực ngầm bên ngoài. chính là điển hình của người có đủ mưu trí và lòng hiểm cũng có thừa.

      - Thanh Phong, chuyện quan trọng bây giờ, phải ai lên được ngôi vị đó, ta cũng có khả năng phán đoán. Mà quan trọng, sau khi ngôi vị đó đổi chủ, ai là người còn sống sót.

      ————

      Hơn năm năm trước, đại tướng quân Trần Đình Quyết, phụ thân của Trần Duy Cẩn hy sinh, hoàng đế Nam Thiên Quân hạ chiếu chỉ phong hậu nhân cuối cùng của Trần Đình Quyết là Trần Duy Cẩn làm Uy vương, cả đời được hưởng hoàng ân. những vậy, lại còn đặc cách cho Trần Duy Cẩn tiếp tục nắm giữ binh quyền của Trần Đình Quyết, điều hành hai mươi vạn quân. Trần Duy Cẩn lúc đó lấy lý do là bản thân còn tuổi, xin trả lại binh quyền, nhưng hoàng đế chấp thuận.

      Vì hai mươi vạn binh trong tay, Trần Duy Cẩn sớm biết ngày bị vướng vào vòng phân tranh giang sơn kia nên luôn bày tỏ thái độ bàng quan dính líu đến bất kỳ thế lực nào.

      Nhưng tại, sau vụ trọng án của Lâm Khiếu, Trần Duy Cẩn trở thành cái gai trong mắt của thái tử, phá vỡ tình trạng cân bằng tại. Trần Duy Cẩn bị dồn ép lựa chọn thế lực để chống đỡ.

      Liệu… đây có phải là ý định của lão hoàng đế?

      Vậy ý định của lão là muốn quy thuận ai?

      —————-

      Ở trường đấu.

      Phập

      Mũi tên được rời cung, mạnh mẽ cắm phập vào hồng tâm. Có những tiếng hoan hô vang lên.

      Người bắn mũi tên đó là thanh niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi, biểu tình nghiêm túc, vì bắn thành công mũi tên đó mà thả lỏng. tiếp tục lấy ra mũi tên thứ hai, tiếp tục giương cung, bắn!

      Phập

      Mũi tên thứ hai lại trúng ngay hồng tâm. Lại thêm mũi tên thứ ba, thứ tư.

      Sau khi bắn liên tiếp năm lần như vậy, thiếu niên mới thả lỏng người, đưa cung tên cho hầu cận.

      - Tứ hoàng tử càng lúc càng lợi hại.

      Thiếu niên đó chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, ngước mặt nhìn về phía người vừa , thấy Trần Duy Cẩn nở nụ cười chào hỏi:

      - Ra là Uy vương. Ngài chế giễu ta sao, ai ở Nam Quốc chẳng biết danh hiệu bách phát bách trúng của ngài.

      - May mắn là khi đó tứ hoàng tử vẫn chưa xuất nghệ thôi.

      Nam Thiên Thần cười giả lả tiếp tục vấn đề này, mời Trần Duy Cẩn vào trong uống trà.

      Hai ly trà được bưng ra, Nam Thiên Thần nhìn lá trà trôi nổi trong đó, khẽ nhấp ngụm.

      Nam Thiên Thần là tứ hoàng tử của Nam Quốc, mẫu phi của là Lan Phi, nàng xuất thân là dân nữ bình thường, tình cờ lọt vào long nhan của hoàng đế Nam Thiên Quân khi vi phục xuất tuần. Khi vào cung, nàng được phong làm Chiêu Nghi, sau ngày sinh được tứ hoàng tử mới được sắc phong làm Lan phi. Lan Phi là người trầm tính, trước giờ qua lại với ai, tiệc tùng cũng hiếm khi có mặt, là minh chứng cho dạng người an phận thủ thường.

      Nam Thiên Thần cũng vì thế mà trở thành hoàng tử có người chống lưng, sống đúng bổn phận, mong cầu.

      Nhìn nụ cười nhàng ngây thơ của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng có suy nghĩ riêng của mình. Bề ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ rằng Nam Thiên Thần là người bình thường, có tài năng vượt trội, có mưu toan, chỉ mong cầu cuộc sống tự do thoải mái. Nhưng, Trần Duy Cẩn lại có cách nhìn khác.

      Nam Thiên Thần lúc này cũng nhàn hạ mà suy nghĩ đủ vấn đề:

      “Trần Duy Cẩn trước giờ đều khước từ qua lại với mọi người, dù là hoàng thân cũng nể tình, hôm nay đột ngột lại đến đây là có ý gì?”

      Cuối cùng, Nam Thiên Thần phải lên tiếng hỏi:

      - Hôm nay, Uy vương đến đây có chuyện gì?

      Vẫn là nụ cười vô hại kia, thuần tuý là biểu của kẻ có tâm cơ.

      Trần Duy Cẩn nửa nửa giả đáp:

      - Nếu ta là tình cờ ngang, tứ hoàng tử có tin ?

      “Có quỷ mới tin.”

      Trong lòng Nam Thiên Thần thầm rủa, nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười.
      Christhư hồ thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:


      Ở chốn hậu cung kẻ tranh người đấu kia, dù bản thân ngươi là người bình dị muốn trải qua những ngày tháng lặng lẽ cũng phải là chuyện đơn giản. Lại thêm người tiền tài, thế lực, thế mà, đến giờ vẫn có thể sống an ổn ở chốn hậu cung bị người khác bóp chết?

      Lại thêm, lão hoàng đế Nam Thiên Quân lại chỉ có bốn người con trai, dù cho ngươi xếp hàng cuối, lại là người bình thường đến mức nào cơ hội trở thành hoàng đế vẫn khá cao. Phượng hoàng hậu và thái tử trước nay có dung thứ cho những cái gai trong mắt của mình? Thế mà, tứ hoàng tử Nam Thiên Thần vẫn bình bình an an lớn lên trong tranh đoạt đấy. Trưởng thành lại càng khiêm tốn hữu lễ, tài năng quá xuất chúng để người khác nghi kị, cũng lu mờ đến mức bị lãng quên. tóm lại, Nam Thiên Thần sống đúng mực với thân phận hoàng tử của mình, tốt đến thể tốt hơn.

      Càng nghĩ, Trần Duy Cẩn càng cảm thấy mẫu thân của Nam Thiên Thần – Lan phi cũng hẳn là người đơn giản.

      Trần Duy Cẩn khép hờ mắt, thong dong hỏi:

      - Tứ hoàng tử có biết những chuyện xảy ra gần đây?

      Nam Thiên Thần cười cười :

      - biết Uy vương tới việc gì? Là trọng án có hơn hai trăm người bị chém đầu hay là… tin đồn Uy vương trở thành thân tín mới của phụ hoàng?

      - Tứ hoàng tử nghĩ thế nào?

      Nam Thiên Thần vẫn cười cười tỏ vẻ biết gì, nhưng đôi mắt khẽ đảo Trần Duy Cẩn dò xét, đáng tiếc cái gì cũng phát được. Nam Thiên Thần lại cười :

      - Ha ha ha, việc quốc gia đại bổn hoàng tử kém hiểu biết. Bổn hoàng tử cũng chỉ nghe lời đồn mà thôi, làm sao có thể cho ý kiến gì.

      Nghe Nam Thiên Thần thế, Trần Duy Cẩn cũng chỉ nhếch mép cười:

      - Vậy lẽ Duy Cẩn tìm sai đối tượng hợp tác?

      Nam Thiên Thần liền giật mình, tin tưởng nổi, giọng ngờ vực:

      - Uy vương… muốn hợp tác cùng ta? Ta cũng biết chúng ta có thể hợp tác cái gì a…

      Trần Duy Cẩn bỏ qua bộ dáng ngây thơ khó hiểu của Nam Thiên Thần, tiếp tục :

      - Tứ hoàng tử, chắc ngài cũng nghe có nhiều người muốn lôi kéo Duy Cẩn ta?

      Nam Thiên Thần vẫn nhìn Trần Duy Cẩn bằng cặp mắt trong vắt, tạp niệm.

      Trần Duy Cẩn giọng trầm xuống:

      - …so với những người đó, ta xem trọng khả năng của ngài hơn.

      Nam Thiên Thần cười xoà:

      - Ta tự thấy bản lãnh bằng ai. Uy vương quá lời rồi.

      Mắt thấy Nam Thiên Thần cứ bo bo giữ mình như vậy, Trần Duy Cẩn liền suy tính lại.

      Nhưng cũng cách nào trách được Nam Thiên Thần, đột nhiên có miếng bánh ngọt đưa đến tận cửa làm sao lại khiến Nam Thiên Thần thể nghi ngờ cho được. lại là người hành thấu đáo, muốn sắp đặt để tự tìm đến mình quả khó khăn. Quan trọng hơn, bây giờ Trần Duy Cẩn có thời gian để làm việc đó. Ván bài lật ngửa rồi, còn chần chừ quyết đoán chắc chắn kết quả thê thảm.

      Ai lại ngờ rằng Trần Duy Cẩn cuối cùng lại lựa chọn tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, người tưởng chừng như có cơ hội thắng trong cuộc tranh đấu sắp tới. Dù rằng mình là người tìm đến để hợp tác, Trần Duy Cẩn cũng mong mình mất lợi thế trong mối quan hệ này.

      Trần Duy Cẩn thở dài thất vọng :

      - như vậy, có lẽ hôm nay Duy Cẩn đến sai chỗ rồi. Tứ hoàng tử, xin cáo từ.

      chờ Nam Thiên thần thêm gì, Trần Duy Cẩn quyết liệt ra về. Nhìn theo bóng của Trần Duy Cẩn bước , Nam Thiên Thần đấu tranh nội tâm dữ dội: nhẫn mấy năm nay mới có được chút thành tựu, muốn sớm bị người khác phát . Trần Duy Cẩn liệu có phải là đến thử hay ? Nhưng… nếu để ra khỏi cửa ngày hôm nay, chính là mất lực lượng lớn! Dâng tặng cơ hội cho kẻ khác hay sao?

      Sắp bước ra khỏi cửa vẫn chưa nghe Nam Thiên Thần gọi mình lại, Trần Duy Cẩn từ sớm lo lắng nhưng vẫn giữ biểu bình thường, mồ hôi của thấm ướt áo.

      Bảy bước…

      Còn ba bước…

      Hai bước…

      Chỉ còn bước!

      Bước qua khỏi cửa này xem như Trần Duy Cẩn thất bại. Nếu thể trở thành đồng minh, từ hôm nay mối quan hệ giữa Trần Duy Cẩn và Nam Thiên Thần chính là đối địch. suy tính sai lầm? chọn sai người hay sao?

      Trong khoảng khắc khi bàn chân của Trần Duy Cẩn đặt xuống mặt đất, từ phía sau có tiếng của Nam Thiên Thần vang lên:

      - Uy vương!

      Bàn chân đặt xuống được dừng lại giữa trung. Trần Duy Cẩn thở ra hơi, bàn tay siết chặt trong tay áo được buông lõng.

      Khi quay đầu lại nhìn, Trần Duy Cẩn liền nhìn thấy biểu tình của Nam Thiên Thần còn dáng vẻ ngây thơ như thường ngày nữa. Thay vào đó là ánh nhìn sâu sắc, trầm tĩnh. Có lẽ, đây mới là mặt của . Đột nhiên trong lúc này, Trần Duy Cẩn lại nhớ đến Tiểu Nguyệt, ra, tứ hoàng tử cũng sống vui vẻ gì .

      Bây giờ, chỉ còn chuyện: mong cho lão hoàng đế cho và tứ hoàng tử thêm ít thời gian để chuẩn bị nữa.
      Christhư hồ thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14:

      - Cẩn! Xem, xem kìa!

      Tiểu Nguyệt hết chạy đông lại chạy tây, thấy cái gì cũng ngạc nhiên, thích thú. Cũng phải thôi, đây là lần đầu tiên nàng được ra ngoài mà, nhìn nàng có cái gì hay cũng nhớ tới mình, Trần Duy Cẩn cũng cảm thấy vui .

      Trần Duy Cẩn nắm lấy tay Tiểu Nguyệt kéo sát vào người, quan tâm :

      - Đừng chạy loạn, vấp té bây giờ.

      Tiểu Nguyệt cười cười gật đầu với .

      - Gia, phòng chuẩn bị xong.

      Đột ngột, Thanh Phong xuất thưa với Trần Duy Cẩn. Trần Duy Cẩn gật đầu xem như biết, quay lại với Tiểu Nguyệt:

      - Nguyệt Nhi, chúng ta về khách điếm nghỉ ngơi.

      Tiểu Nguyệt luyến tiếc những thứ trước mắt chưa được xem nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời.

      Nơi này là Bắc Bình, vùng ở lân cận biên giới phía Bắc. Trần Duy Cẩn lần này đến đây với danh nghĩa là thương nhân gọi là Trần Nguyên để đấu giá mỏ khoáng sản vừa được tìm thấy, cũng chính là mục tiêu lần này của Phượng gia.

      Sau khi dùng bữa xong, Trần Duy Cẩn ngồi xem xét tài liệu cuộc đấu giá lần này, Tiểu Nguyệt ngồi thẫn thờ bên cạnh, chìm trong suy tư của nàng.

      - Nguyệt Nhi.

      Nghe tiếng gọi, Tiểu Nguyệt từ từ tỉnh lại, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Trần Duy Cẩn khẽ mỉm cười gọi:

      - Cẩn.

      Nhìn nàng như vậy, lại thấy đau lòng, vòng tay lại càng ôm chặt hơn, :

      - Nếu nàng thích đừng miễn cưỡng cùng ta.

      Trước kia, sau khi trở thành chủ gia đình, Trần Duy Cẩn cũng kế thừa lại số sản nghiệp của Trần gia, lúc đó vẫn còn lại tự biết có tài trong lĩnh vực thương nghiệp nên lúc ban đầu cũng gặp khó khăn rất nhiều. May mắn là những chưởng quỹ kia người thụ ân phụ thân , người ngưỡng mộ thanh danh của ông nên ai dốc lòng tận tuỵ, nhờ vậy sản nghiệp Trần gia những thụt lùi mà lại càng phát triển hơn. Cũng theo đó, sổ sách cần kiểm tra càng chất chồng làm luôn đau đầu.

      Nhớ đêm kia, khi đầu tất mặt tối chôn đầu vào mớ sổ sách và bàn tính lạch cà lạch cạch Tiểu Nguyệt cũng nhặt lên quyển dưới đất lên đọc. lúc đó cũng chú ý, đôi lúc nghe nàng hỏi những vấn đề hiểu trong đó, chỉ giải đáp bâng quơ. Đến khi nhận ra mới biết nàng tính xong toàn bộ đáp án trong quyển sổ đó.

      ngạc nhiên hỏi thử nàng, nàng chỉ cần nghe xong câu hỏi liền cho kết quả luôn, số liệu lại hoàn toàn chính xác.

      - Làm sao nàng có thể làm được?

      nhìn nàng với cặp mắt kinh ngạc. Tiểu Nguyệt chỉ đơn giản cười :

      - Tiểu Nguyệt biết nha.

      Nghe nàng đáp vậy mà Trần Duy Cẩn mếu mặt cười khổ, tiểu nương tử của quả hết sức đặc biệt.

      - Được rồi. trễ rồi, nàng ngủ trước .

      Khi đó, nghĩ rằng mình được khen nào ngờ lại nghe Trần Duy Cẩn bảo nàng , Tiểu Nguyệt liền lộ vẻ thất vọng. Mãi lúc sau, Tiểu Nguyệt vẫn đứng ngây ở đó, Trần Duy Cẩn lại hỏi:

      - Sao nàng còn chưa .

      Tiểu Nguyệt lắp bắp trả lời với vốn từ ít ỏi của mình:

      - Tiểu Nguyệt… giúp… làm…

      - Nàng muốn giúp ta?

      Tiểu Nguyệt liều mạng gật đầu. Trần Duy Cẩn lại an ủi:

      - Nàng an tâm, ta có thể làm được. cần lo lắng.

      Nào ngờ, lần này Tiểu Nguyệt lại to gan phản bác:

      - Tiểu Nguyệt… làm được. Cho Tiểu Nguyệt làm…

      mãi được, Trần Duy Cẩn cũng để cho nàng phụ tiếp, nào ngờ nàng làm càng lúc càng nhanh, xong hết toàn bộ sổ sách biết từ lúc nào. Trần Duy Cẩn ngày hôm đó bị ngạc nhiên lớn.

      Dù Tiểu Nguyệt tỏ ý nàng có thể làm công việc ấy nhưng cũng dám để nàng làm quá sức, thỉnh thoảng chỉ nhờ nàng giúp đỡ. Những người khác thấy Trần Duy Cẩn đưa sổ sách cho Tiểu Nguyệt làm cũng rất bất ngờ, đến khi nhìn thấy Tiểu Nguyệt làm việc lại càng kinh ngạc hơn, há to mồm đến nổi có thể nhét cả quả trứng vào. Xem , ai dám vương phi là kẻ ngốc chứ.



      Nếu là trước kia, Trần Duy Cẩn chắc chắn nhúng tay vào những việc tranh giành như thế này. Nhưng từ sau khi xác định mối quan hệ hợp tác với tứ hoàng tử, Trần Duy Cẩn bắt đầu hành động.

      tứ hoàng tử Nam Thiên Thần hãy vờ như có chuyện gì xảy ra, cứ tiếp tục hành xử như thường, trước nay thế nào bây giờ thế đó, cần thiết củng cố thế lực gì cả. Trong lòng tự nhủ:

      “Dù thế lực có mạnh cỡ nào cũng có thể hơn được lão hoàng đế sao. Lão muốn ai chết người đó sống cũng chẳng xong.”

      Còn ? trở thành hậu thuẫn cho Nam Thiên Thần, dùng thủ đoạn làm suy yếu thế lực Phượng gia từ từ. Và cuộc đấu thầu mỏ khoáng sản trước mắt chính là mục tiêu đầu tiên của .

      Trong cuộc đấu giá này, tài năng tính toán thần sầu của Tiểu Nguyệt chính là lợi thế quan trọng nhất của Trần Duy Cẩn, nhưng đến giờ vẫn nhẫn tâm để nàng lộ diện, sợ ảnh hưởng đến tinh thần của nàng.



      Thấy Trần Duy Cẩn phân vân khó xử, Tiểu Nguyệt lên tiếng trấn an:

      - Cẩn mệt. Tiểu Nguyệt… giúp.

      Nàng cái gì cũng biết, nếu có thể giúp được chút nào nàng đều muốn làm để giúp .

      Trần Duy Cẩn hưởng thụ lấy hơi ấm của nàng, giảng lại lời nàng vừa :

      - Nàng sợ ta mệt nên muốn giúp ta sao?

      Tiểu Nguyệt suy nghĩ câu của Trần Duy Cẩn, thấy đúng là vậy nên gật đầu.

      - Nhưng phải gặp những người lạ mặt, có người xấu trong đó, nàng sợ sao?

      Nghe vậy, Tiểu Nguyệt khẽ run cái, nhưng vẫn cứng rắn :

      - sợ. Có Cẩn.

      Nghe câu trả lời của Tiểu Nguyệt, Trần Duy Cẩn lại càng hạ quyết tâm:

      - Phải, có ta nàng cần phải sợ. Ta nhất định để nàng bị tổn thương.

      Tiểu Nguyệt mãn nguyện cười gật đầu.

      Lại ngờ, sau này, chính là người làm nàng bị tổn thương nhiều nhất…
      thư hồ thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15:

      Ngày đấu giá cuối cùng cũng đến, nó diễn ra công khai mà chỉ có số người có thiếp mời mới có thể vào được.

      Trần Duy Cẩn cải trang thành nam trung niên, mặt đầy râu, còn Tiểu Nguyệt được cải trang thành thuộc hạ của Trần Duy Cẩn, theo sát bên cạnh .

      Mọi người ai nấy mặt mày cũng nghiêm trọng, đủ thấy cuộc đấu giá này có ảnh hưởng lớn thế nào.

      Trần Duy Cẩn đưa thiếp mời cho nam nhân kiểm tra. Sau khi nhìn ngó Trần Duy Cẩn vài lượt để xác nhận, nam nhân đó mới lùi qua bên để Trần Duy Cẩn tiến vào trong.

      Trong sảnh lúc này dù vẫn còn sớm nhưng người đến đông đúc, tiếng cười, tiếng xôn xao vang lên. Trần Duy Cẩn định tiếp chuyện với ai nên lui vào chỗ vắng người trong sảnh. Khi ai chú ý, lặng thầm nắm lấy bàn tay run rẫy của Tiểu Nguyệt để động viên.

      Thời gian vừa điểm, buổi đấu giá liền bắt đầu. đài cao, người chủ trì buổi đấu giá lên tiếng thông báo:

      - Cuộc đấu giá mỏ khoáng sản ở Vĩnh Thanh sơn bắt đầu. Giá khởi điểm là mười vạn lượng.

      Theo phán đoán, mỏ khoảng sản này đa phần là sắt, dựa vào tính toán sơ bộ số lượng có thể khai thác được mà quy ra kim tệ nó có giá khoảng hơn tám mươi vạn lượng. Trừ tiền công khai thác, vận chuyển và những thứ linh tinh khác ra bây giờ phải mua mỏ khoáng sản dưới ba mươi vạn mới có thể có lãi.

      - Số tám ra giá mười vạn lượng. Số mười hai ra giá mười vạn năm ngàn lượng…

      Những con số lần lượt được đọc lên, Trần Duy Cẩn vẫn thong dong ngồi đó nhấp trà, kịch tính vẫn còn ở phía sau, liếc mắt nhìn về phía nam nhân râu có gương mặt hung hăng, râu ria che kín mặt. Người Phượng gia cử ra lần này là Phượng Mạc, người con thứ ba của Phượng Thành, tam đương gia mang số hiệu trong buổi đấu giá này là số ba.

      Cuối cùng, cảm thấy thời cơ đến, Phượng Mạc cũng hành động, biển hiệu số ba lần đầu tiên được đưa lên, hô lớn:

      - Hai mươi vạn lượng!

      Quả nhiên là có bản lãnh, vừa ra tay liền khiến người ta chú ý. Có vài người bắt đầu phân vân tính toán. Đấu giá viên lặp lại:

      - Số ba ra hai mươi vạn lượng có ai ra cao hơn ? Hai mươi vạn lượng lần thứ nhất…

      Phượng Mạc nhếch mép cười đắc ý như nắm chắc phần thắng.

      - Hai mươi vạn lượng lần thứ hai… Hai mươi vạn…

      - Hai mươi lăm vạn lượng!

      Mọi người giật nẩy mình khi đột ngột nghe có người trả giá cao thế, đồng loạt nhìn sang tấm bảng đưa lên là số tám, cũng chính là Trần Duy Cẩn.

      Phượng Mạc nhăn mặt, liếc mắt nhìn sang Trần Duy Cẩn chằm chặp như thể có thể dùng ánh mắt giết được , lập tức giơ ngay bảng số của mình lên hô:

      - Hai mươi sáu vạn lượng!

      Trần Duy Cẩn cũng giơ bảng của mình lên ngay sau đó.

      - Hai mươi tám vạn lượng!

      Lần này gương mặt Phượng Mạc nhăn nhó như bị nuốt phải ruồi, siết chặt cái bảng số trong tay rồi lại giơ lên cao, hô:

      - Hai mươi chín vạn lượng!

      Lần này Phượng Mạc nghĩ rằng số tám chịu thua, thể ra hơn số này được. Cái giá này cũng khiến đau như mất miếng thịt, nếu như phải phụ thân của , Phượng Thành, cầu nhất định phải mua cái mỏ sắt này ra cái giá này đâu. Là hai mươi chín vạn lượng đó.

      - Ba mươi vạn!

      để tâm đến ánh mắt cảnh cáo mà Phượng Mạc dành cho mình, Trần Duy Cẩn vẫn cứ thong thả nâng giá.

      Lần này, Phượng Mạc chịu đựng được nữa, bóp nát tay cầm của cái bảng số trong tay, đứng vụt dậy chỉ thẳng vào mặt Trần Duy Cẩn hăm doạ:

      - Ngươi to gan! Ngươi có biết mình tranh giành với ai ?

      Trần Duy Cẩn cũng thèm nể mặt, đưa tách trà lên nhấp ngụm lại :

      - Đây phải là tam đương gia của Phượng gia sao? Ta là đấu giá công bằng, ngài thể ra giá cao hơn rút lui. Hành động của ngài là lấy cường quyền ra ép lương dân sao?

      Xung quanh bắt đầu có những tiếng xì xào bàn tán. Ai chẳng biết vụ trọng án Lâm Minh vừa rồi, bị tru di tam tộc đó, mà Lâm Minh phải cũng có quan hệ với Phượng gia sao?

      Phượng Mạc tức tới đỏ mặt, ngón tay chỉ vào Trần Duy Cẩn run run. đập tay xuống bàn trà, cái bàn lập tức vỡ nát, lại quát:

      - Ta ra ba mươi mốt vạn lượng. Ai dám trả cao hơn chính là đối nghịch với Phượng gia.

      Mọi người đồng loạt biến sắc, ai chẳng biết thế lực của Phượng gia ra sao chứ, đến cả hoàng đế còn phải nể mặt ba phần. Nhưng đáng tiếc, Trần Duy Cẩn lại nằm trong số đó.

      - Ba mươi hai vạn lượng!

      tiếng hít vào, ngờ số tám đó lại dám bỏ mặc lời cảnh báo. Xem gương mặt méo mó của Phượng Thành bây giờ đủ biết tâm trạng tới mức độ nào, chỉ hận là thể phân thây số tám lập tức .

      Trần Duy Cẩn đây cũng là xuất hết tiền vốn ra, là gia sản của đó. cũng muốn việc diễn ra tới mức này, nhưng tuyệt thể Phượng gia nắm được mỏ sắt này. Sắt! Có thể luyện thành vũ khí.

      - Ba mươi lăm vạn lượngggg…

      Phượng Mạc điên tiết hét lên.

      Lần này, Trần Duy Cẩn cũng phải nheo mắt, xem ra Phượng gia quyết tâm phải giành bằng được mỏ sắt này rồi. phải làm sao đây?

      Đúng lúc đó, bàn tay đặt lên vai Trần Duy Cẩn, quay đầu lại nhìn, Tiểu Nguyệt mấp máy môi với .

      Nghe xong, Trần Duy Cẩn cũng biến sắc. Nếu ra giá đó lỗ nặng, chẳng lẽ Tiểu Nguyệt biết?

      Tiểu Nguyệt lần nữa lại gật đầu như để khẳng định quyết định của mình.

      Trần Duy Cẩn nghiến chặt răng :

      - Bốn mươi vạn lượng.

      Toàn bộ con mắt trong hội trường đều đổ dồn về Trần Duy Cẩn, như nhìn gã điên.

      Phượng Mạc cũng nghĩ như vậy, tâm tình trở nên tốt hơn, lại bật tiếng cười sang sảng.

      - Ha ha ha. Được. Tốt. Ngươi muốn cái mỏ này đến vậy ta cũng nhường lại cho ngươi.

      Nắm đấm của Trần Duy Cẩn siết chặt lại.

      còn ai ra giá, cái mỏ đó thuộc về Trần Duy Cẩn.

      Cảm thấy tâm tình của Trần Duy Cẩn tốt, Tiểu Nguyệt lo lắng nhìn . Trần Duy Cẩn có thế nào cũng muốn bộc phát với Tiểu Nguyệt nên lên tiếng an ủi nàng cũng xem như an ủi mình:

      - sao. Ta vui. Ít nhất cũng khiến Phượng gia đạt được mục đích.

      Dĩ nhiên câu cuối là Trần Duy Cẩn cho mình nghe, Tiểu Nguyệt để nàng biết, nhẫn tâm để nàng dính đến cuộc chiến trong bóng tối kia…
      Chris thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16:

      Sau khi mọi việc xong, Trần Duy Cẩn đưa Tiểu Nguyệt hồi kinh, tạm thời để Thanh Phong ở lại lo thu xếp những việc ở đây.

      Về tới kinh thành, Trần Duy Cẩn lại tiếp tục vùi đầu vào lo công việc. Cuộc đấu giá vừa rồi khiến tổn thất nặng nề, bây giờ tìm đủ mọi đường để vớt vát.

      Còn Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn ở trong hậu viện, làm việc duy nhất: thẫn người.

      - Nàng chính là Uy vương phi sao?

      Nghe có tiếng , Tiểu Nguyệt thoát khỏi suy tư của mình, từ từ quay đầu lại nhìn, thiếu niên tuấn tú mặt tươi cười nhìn nàng với ánh mắt tìm tòi. Suy nghĩ người thiếu niên tới “Này vương phi” hình như là mình nên Tiểu Nguyệt ngờ nghệch gật đầu.

      Nhìn vẻ mặt khờ khạo của nàng, thiếu niên bỗng cảm thấy hứng thú chọc ghẹo, nhếch mép cười gian xảo tiến lại gần nàng, nhưng chưa kịp làm gì nghe thấy Trần Duy Cẩn hằm hừ:

      - Tứ hoàng tử.

      Thanh niên kia chính là tứ hoàng tử Nam Thiên Thần, quay đầu lại nhìn liền bắt gặp Trần Duy Cẩn nổi giận, Nam Thiên Thần liền bày ra gương mặt vô tội, nở nụ cười tươi tắn:

      - Uy vương, bổn hoàng tử đến thăm ngươi a.



      Trong thư phòng, Trần Duy Cẩn ngồi đối diện với Nam Thiên Thần, hừ lạnh:

      - Tại sao ngài lại đến đây? phải ta thể để người khác biết…

      Lần đầu tiên, Nam Thiên Thần biết được hoá ra Uy vương Trần Duy Cẩn lạnh lùng như bề ngoài của . Xem , phải Trần Duy Cẩn vẫn ghi hận chuyện lúc nãy nên cố ý làm khó dễ sao?

      - Ngươi an tâm. Bổn hoàng tử tự biết nặng . Hôm nay ta là lẻn đến, ai biết đâu.

      Nam Thiên Thần cười cợt đáp lời.

      Trần Duy Cẩn vẫn chưa nguôi giận, lại tiếp tục :

      - Việc nguy hiểm như vậy, ta muốn thấy lần thứ hai.

      - Ta biết. Ta biết.

      Nam Thiên Thần nhanh nhẩu đáp ứng để thôi màn thuyết giáo dong dài này.

      - . Tại sao lại tới đây?

      - Ha ha… bởi vì ta nhận được mật tín Uy vương hào phóng tung ra số bạc lớn để mua về thứ rất đặc sắc nên ta mới tò mò đến xem thử.

      Nghe câu mỉa mai của Nam Thiên Thần, mặt của Trần Duy Cẩn lại trở nên khó coi.

      - Ngài an tâm. Việc đó ảnh hưởng gì đến kế hoạch của chúng ta đâu.

      Nam Thiên Thần nghe vậy cười khổ, lại :

      - Ta luôn tin tưởng vào khả năng của Uy vương mà.

      Trần Duy Cẩn thèm nghe, nhấp ngụm trà hạ hoả.

      - . Có việc gì để ngài tìm tới đây?

      Lúc này Nam Thiên Thần cười cợt nữa, biểu tình trở nên nghiêm túc, suy nghĩ lúc, thấp giọng :

      - Ta có mật tin.

      Trần Duy Cẩn liền chú tâm lắng nghe.

      Nam Thiên Thần vẫn phân vân biết thế nào, miễn cưỡng có, lo lắng có. Nhìn vẻ mặt thay đổi luôn hồi của Nam Thiên Thần, Trần Duy Cẩn cũng tự hiểu có chuyện hay.

      Cuối cùng, Nam Thiên Thần mới :

      - Có vẻ như… phụ hoàng khoẻ.

      Trần Duy Cẩn chuẩn bị tinh thần trước vẫn khỏi bất ngờ:

      - Ngài gì?

      - Tin này có thể chính xác đến tám phần.

      - Có thể biết được tình trạng bây giờ ?

      - . Toàn bộ được giữ rất kín. Nếu phải tình cờ phụ hoàng lên cơn ho khan lúc triệu tập số đại thần ai biết được.

      - vậy, có thể có nhiều người biết tin?

      Nam Thiên Thần trầm mặc gật đầu.

      Cả hai cùng im lặng, chìm trong suy nghĩ của bản thân. Trần Duy Cẩn lên tiếng hỏi:

      - Ngài sợ sao?

      Nam Thiên Thần nghe vậy bật cười, nét mặt bi ai.

      - Ngươi có biết khi nghe tin này, ta có suy nghĩ gì ?

      Trần Duy Cẩn im lặng, đương nhiên thể biết được, Nam Thiên Thần chịu cho nghe chứng tỏ Nam Thiên Thần tín nhiệm .

      - Điều đầu tiên ta nghĩ tới phải là sức khoẻ phụ hoàng ra sao, mà là: “ai là người ngồi lên ngôi vị đó. Lúc đó, ta liệu có còn mạng ?”

      Trần Duy Cẩn chợt hiểu Nam Thiên Thần ra là phải giả vờ hiếu kính với hoàng đế mà lòng quan tâm lão . Nhưng, đáng tiếc, lại sinh vào nhà đế vương vô tình, lúc nào cũng phải lo giữ mạng của mình. cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà bị buộc phải trưởng thành sớm.

      - Ngươi an tâm. Lão hoàng đế đó dễ chết như vậy đâu.

      Nam Thiên Thần ngớ người, đây… có được xem là an ủi ? Trần Duy Cẩn an ủi ?

      Nam Thiên Thần bật cười, liền trở lại dáng vẻ vô tư lự như trước.

      Đúng lúc đó, người mặc hắc y, thuộc hạ của Trần Duy Cẩn hối hả chạy vào, nhìn thấy tứ hoàng tử cũng có trong thư phòng rất ngạc nhiên, phân vân biết có nên ra .

      Trần Duy Cẩn lên tiếng :

      - Có chuyện sao?

      Hắc y đáp:

      - Vương gia, có thư báo khẩn.

      - Trình.

      Hắc y cung kính đưa bức thư lên. Biểu cảm Trần Duy Cẩn khi đọc bức thư đó vô cùng phong phú, liên tục biến đổi, từ trầm mặc thành ngạc nhiên, tin nổi. Sau khi đọc thư lại mấy lần, mới cười lớn với Nam Thiên Thần:

      - Ha ha ha… biết lần này là ta may mắn hay là ngài gặp thời vận đây.

      Nam Thiên Thần sốt ruột hỏi:

      - Có tin tốt sao?

      Trần Duy Cẩn vẫn cười khép miệng lại được:

      - phải tin tốt, mà là tin cực tốt. Tứ hoàng tử, bây giờ ngươi cần lo lắng bạc đủ nữa rồi.

      Nam Thiên Thần liền lỗi nhịp tim, hối thúc:

      - Rốt cuộc là tin tốt lành gì?

      Trần Duy Cẩn vẫn tiếp tục đắc chí làm ra vẻ thần bí:

      - Ha ha… lần này Phượng gia nhường lại cho ta món hời, biết đến ngày Phượng Thành biết được liệu có hộc huyết vì tức .

      - Vậy ngươi có định ra hay ?

      Nam Thiên Thần sốt ruột gắt gỏng.

      Trần Duy Cẩn thôi đùa, hai mắt nheo lại, đắc ý :

      - Cái khu mỏ đó… là vàng!

      ————

      Ngày đó, Trần Duy Cẩn hỏi Tiểu Nguyệt:

      - Nàng sớm biết khu mỏ đó là vàng sao?

      Tiểu Nguyệt lắc đầu.

      - Nếu làm sao nàng lại dứt khoát muốn ta mua nó?

      Tiểu Nguyệt ngẫm nghĩ lời của Trần Duy Cẩn, rồi lại nở nụ cười vô ưu với :

      - Tiểu Nguyệt biết nha.

      Nhìn biểu của nàng, Trần Duy Cẩn đoán là Tiểu Nguyệt biết được khu mỏ đó đơn giản chỉ là sắt, nhưng chính xác là cái gì nàng xác định được, nên mới khăng khăng muốn mua về. Còn vì sao nàng biết? Có thể là qua những tư liệu về vùng đất đó mà cho nàng đọc .

      Chỉ là, biết mình có đủ sức chịu đựng để mạo hiểm như thế này lần nào nữa .
      Christhư hồ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :