1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết Lạc Trần Duyên - Nhung Vũ Nhi Q ( 59 c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 22


      Đêm hôm đó tôi ngủ ở phòng đọc sách, nhưng trong lúc mơ màng cảm thấy Nghê Lạc Trần bật đèn làm việc suốt đêm, mãi cho đến sáng sớm hôm sau, khi tôi tỉnh lại mới phát nằm ngủ trước máy tính. Tôi nhàng chụp hình ngủ, thấy dụi mắt, kinh ngạc nhìn tôi, dáng vẻ mơ mơ màng màng như con mèo vô hại, khiến tôi có chút nỡ. Ngày kia, có lẽ hai chúng tôi đều bận nên có gian cho hai vợ chồng tương đối là điều may mắn đỡ cho người khỏi cảm thấy đơn…
      Ngày thứ 3, đến huyện Z rèn luyện binh sĩ, 6 giờ sáng bắt đầu khởi hành.
      Tôi nghĩ những người từng lính hiểu, hành quân huấn luyện dã ngoại trong quân đội là cách huấn luyện dã chiến tương đối khổ cực nhất, đặc biệt là với nữ quân nhân. chỉ thách thức ý chí của họ, mà còn thách thức cơ thể chịu rèn luyện hàng ngày và đến cảnh giới cực hạn của mỗi người. Từ thành phố D đến huyện Z mất 170 km, mấy người sĩ quan huấn luyện chúng tôi cùng người dẫn đường sắp xếp tương đối hợp lý, bộ 150 km mất hết 3 ngày, cũng phối hợp với nhà bếp rất tốt, cố gắng đảm bảo thức ăn ở đường của học viên, xảy ra bất cứ vấn đề gì lớn. Lúc này đường phố còn yên tĩnh, mọi người dường như ngủ say trong giấc mộng, nhưng các của tôi phải diễu hành trong sương sớm.
      suốt cả quãng đường là hát quân ca hướng tới cuộc hành trình mới của họ, tuy phải lần đầu tiên tôi trải qua huấn luyện như thế nhưng trong lòng vẫn hơi kích động mà hiểu vì nguyên nhân gì.
      Có lẽ đây là sứ mạng nghề nghiệp và niềm kiêu hãnh của quân nhân,
      Sau khi bộ hơn 10 km chúng tôi bỏ lại tiếng ồn ào ở phía sau và càng ngày càng cách xa thành phố.
      Tôi nhịn được ngẩng đầu lên, bầu trời là màu xanh lam, bốn phía xung quanh là cảnh nông thôn rất đẹp, khi mặt trời lên đến đỉnh núi chiếu sáng khắp các đường ở nông thôn, bên cạnh là đồng ruộng rộng lớn mùi hương từ từ ngấm vào lòng người, giống như chìm vào trong mộng, lạ lẫm mà thân thuộc.
      Lúc này các cũng bắt đầu reo hò, trong thành phố từ trẻ con đến khi trưởng thành vẫn bị cấm ở doanh trại nên tự nhiên rất ít khi nhìn thấy cảnh tượng như thế khiến tôi khỏi cảm thán thế giới như thế này có đủ các mọi lứa tuổi cống hiến giai đoạn đẹp nhất của mình cho quân đội, chúng tôi có hối hận khi trải qua ?
      Bỗng nhiên bên tai truyền đến hát đều đều mà quen thuộc, đó là khi tôi vừa nhập ngũ học được bài hát đầu tiên này…
      “Mười tám tuổi mười tám tuổi tôi tham gia vào quân ngũ, phù hiệu đỏ chiếu vào tôi khai mở những năm tháng, mặc dù mang theo huy hiệu trường đại học, tôi vì lựa chọn của tôi hô to vạn tuế, với cuộc sống của người lính cả đời cũng cảm thấy hối tiếc, với lịch sử của người lính cả đời đều có thể cảm thấy đáng giá, với lịch sử của người lính, cả đời đều có thể cảm thấy quý giá.”
      Nghe xong biết mắt ươn ướt từ khi nào, có lẽ đây là câu trả lời của toàn bộ quân nhân.
      Trong cuộc sống, có lẽ có rất nhiều hâm mộ nghề nghiệp của nữ quân nhân cả người mặc quân phục, bọn họ chúng tôi rất oai, rất uy nghiêm, rất đẹp… thực hành trình của quân nhân giống như các ấy tưởng tượng, nó chỉ gian khổ mà hơn nữa còn rất khô khan, mỗi ngày đứng phải nghiêm trang, huấn luyện bắn súng, dọn dẹp trong phòng là lịch học bắt buộc, còn nhớ ba tháng khi mới làm lính mới, ngoại trừ đêm đầu tiên vì nhớ nhà khóc có thời gian để nhớ nhà, mới bắt đầu vì buổi tối tập hợp bất ngờ hoặc kiểm tra trong phòng, chúng tôi liền ngủ dám cởi quần áo. Chỉ gục vào bên giường nghỉ ngơi chờ đợi tiếng còi tập hợp. kể là thời gian huấn luyện hay làm việc và nghỉ ngơi, có chút nhầm lẫn dẫn tới đủ loại hình phạt nghiêm khắc, rất nhiều quân nhân ưu tú được đào tạo ra từ đây. Tôi luyện được ý chí kiên đinh, Giang Triều là người như vậy (chị này hay nghĩ tới tình cũ quá!!bực ). Nghe là lính mới đầu tiên đạt được vị trí xuất sắc…
      Nghĩ đến Giang Triều thể nghĩ đến Nghê Lạc Trần, hiểu làm sao, gần đây trong đầu tôi bóng dáng hai người kia cứ luân phiên xuất ( tin vui đó chị, chị sắp thay triều bằng trần rồi), lúc nào tôi cũng với mình, đừng so sánh hai người họ như thế, nhưng tôi lại luôn ngừng tự hỏi hai người bọn họ đối với tôi mà rốt cuộc là ai quan trọng hơn chút? Tôi thậm chí tự hỏi mình câu rất ấu trĩ, nếu khi cả hai người rơi xuống nước tôi cứu người nào trước….
      “Nhạc Tuyết, để các em học viên nghỉ ngơi chút .”
      Đội trưởng tiên phong đồng thời cùng tôi bàn bạc cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, tôi nhìn các học viên có chút mệt mỏi chút, quả thực có chút mệt mỏi, liền cho các em ngồi xuống, uống nước, nghỉ ngơi, đây là các em học viên sắp tốt nghiệp, huấn luyện như vậy còn thường xuyên, có lẽ cũng quá sức.
      “Đội trưởng Nhạc, ăn socola bổ sung chút năng lượng nhé…”
      em học viên nhét thanh socola vào trong tay tôi, tôi kiềm chế được nhìn xung quanh lúc, phát các gáo cẩn thận dùng đồ ăn vặt bổ sung năng lượng, tôi nửa đùa nửa “Các em biết , nếu trong mục diễn tập quân bí mật , nguồn nhiệt dễ dàng làm lộ dấu vết của các em?”
      “Vâng, đội trưởng Nhạc!” họ vội vàng nuốt thức ăn trong miệng xuống, lại đồng loạt trả lời “Bọn em lần sau như thế này nữa.”
      Nhìn thái độ nhận khuyết điểm của họ tương đối thành khẩn, tôi liền đưa thanh socola trong tay cho học viên khác, cười “Trong hành lý giấu nhiều đồ ăn như thế, các em sợ nặng à?”
      “Yên tâm, chúng em mất da mất thịt cũng đầu hàng, máu chảy mồ hôi cũng đổ lệ…”
      chung quân nhân tham gia hành quân dã chiến , đối với khẩu lệnh này hề xa lạ, tôi hỏi mà chỉ mỉm cười.
      “Báo cáo đội trưởng, phía trước có chiếc xe khả nghi gần về hướng của chúng ta, chiếc xa nhà binh, chiếc quân dụng, còn chiếc…..”
      Tôi ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, quả nhiên là có 3 chiếc xe hướng về phía bên này, liền lập tức ra lệnh toàn bộ quân sĩ tập hợp, tôi nghĩ có thể đó là viện trưởng học viện đến tuần tra huấn luyện và an ủi học viên, đương nhiên tập hợp đội ngũ cũng phải là phần ngoài của công việc, chỉ muốn đem trạng thái tốt nhất của học viên biểu ra ngoài.
      qua hồi ba chiếc xe dừng lại trước mặt chúng tôi, hai người từ xe nhà binh bước xuống , điều làm tôi kinh ngạc chính là vị là Viện trưởng lưu, người kia là Nghê Lạc Trần…
      đùa kiểu gì đây? Tôi qua kính trọng chào theo nghi thức quân đội “ Báo cáo thủ trưởng, toàn bộ học viên tập hợp đầy đủ, mời ngài kiểm duyệt.”
      “Em Nhạc, các cực khổ rồi.”
      Viện trưởng Lưu gật đầu, cùng sĩ quan huấn luyện khác , đội trưởng và các em học viên thực xong các lễ tiết, liền xoay người giới thiệu Nghê lạc Trần với đội trưởng Triệu, “Em Triệu, đây là chủ tịch Nghê ngày hôm qua tôi qua với , cậu ấy từ cũng ở trong khu tập thể quân đội lớn lên, hơn nữa bây giờ còn là người nhà quân nhân thi hành nghĩa vụ quân ?” Viện trưởng Lưu cười nhìn tôi nháy mắt, tôi nhất thời cảm thấy mặt nóng rực , xấu hổ vô cùng, hận thể tay ngăn lại nụ cười hoàn mỹ kia của Nghê lạc Trần, rồi ném tới núi lớn bên kia…
      Viện trưởng Lưu lại : “Tôi giao cậu ấy cùng người mẫu tham gia huấn luyện quân cho các , thể xuất bất kỳ sai lầm nào, cuộc sống cùng đợt huấn luyện ở bên kia huyện Z cũng được bố trí tốt, chỉ cần phối hợp chút…”
      “Vâng” mấy người tiên phong chúng tôi đều trả lời.
      Sau khi đợi chúng tôi và viện trưởng Lưu chia tay rồi ngồi xe quân đội xa, tôi mới biết chiếc xe nhà binh oai hùng kia là xe của nhà mình, Từ Dĩnh cũng từ xe bước xuống. Tôi nhịn được mỉm cười, câu ấm nhà họ Nghê tham gia huấn luyện dã chiến cũng mang theo bảo mẫu.
      Lúc này Nghê lạc Trần nhìn tôi mà mỉm cười bắt tay với đội trưởng Triệu, hàn huyên với nhau, trong cuộc chuyện của họ tôi mới chuyện ngày hôm qua, chẳng trách nghê Lạc Trần nghe tôi muốn tới Huyện Z liền thức đêm làm việc, ngày hôm sau suốt ngày bận việc ở bên ngoài, nhưng đây là quân đội phải ai cũng có thể ra vào như cái chợ, sao có thể cho phép tới quấy rối.
      Tôi nhìn về phía Đài Trung, từ bên nhìn xuống nhóm các trẻ cao thon, nhìn rất buồn cười hoàn toàn hợp với quân trang mặc, đương nhiên mang quân hàm và phù hiệu, trong các bé còn có nam sĩ quan, tôi nghĩ có lẽ là huấn luyện viên huấn luyện quân , xem ra Nghê Lạc Trần có vẻ nghiêm túc, trong lòng tôi khỏi cảm thấy hơi tức giận, vì sao trước khi quyết định việc trao đổi với tôi chút, chẳng lẽ hề trải qua huấn luyện, hơn nữa các bé được nuông chiều từ bé sao có thể trãi qua hơn 100 km huấn luyện dã ngoại được.
      Trước mắt tôi có nhiều thời gian chuyện với vì tiếng quân ca lại vang lên.
      Tôi bên cạnh đội quân, thỉnh thoảng lại trừng mắt về phía Nghê Lạc Trần, giả bộ như nhìn thấy làm bộ ra dáng vượt qua tôi, bên cạnh tôi. Tôi phát hôm nay mặc đồ công sở nhưng ăn mặc thời trang quá, chỉ là bộ thể thao màu xám đơn giản, giày thể thao màu trắng, có trận gió xuân chợt thổi tới, đột nhiên run lên, tôi hơi hoảng hốt, khó trách có ngưới , gió xuân là hương vị trong lành thuần khiết.
      Nhưng lần này dù sao cũng là huấn luyện dã chiến, phải là trẻ con qua từng nhà, tôi luôn cảm thấy việc này có chút buồn cười, liền giọng quát
      “Nghê Lạc Trần, làm loạn gì thế, mau về nha .”
      “Ai làm loạn, cho dù em là đội trưởng cũng thể gây trở ngại xây dựng tình quân dân.” cũng khẽ phản bác lại tôi, thái độ nghiêm túc mà kiên định, để cho ai cự tuyệt.
      “Xây dựng tình quân dân cái gì, em đồng ý.”
      “Viện trưởng Lưu đồng ý giúp huấn luyện vài tuần , đây là giáo vụ định rồi, em tính đâu.” cười có chút đắc ý.
      “Huấn luyện người mẫu cũng phải là huấn luyện . về nhà .”
      dẫn các ấy tới đây, chịu trách nhiệm với các ấy, em thể đuổi .”
      “Cần bao lâu?” bước chân tôi dừng lại nhìn , rất lo lắng.
      Lúc này tôi quay đầu lại, cười miễn cưỡng, giọng có chút đanh đá “ bao lâu, tổng cộng 4 kỳ, mỗi kỳ tháng, vừa vặn đến lúc học viên tốt nghiệp.”
      “Em …đừng theo .”
      Tôi giận dỗi để ý đến , lúc lâu sau, quay lại nhìn tôi, cười nhàn nhạt, giống như cam đoan gì đó ‘Yên tâm , làm ảnh hưởng đến công việc của em, có tự giác của người nhà quân nhân.”
      Xem ra muốn khuyên quay về là thể, tôi nhận lệnh ở phía sau gì nữa, trong lòng lại bối rối vô cùng, luôn cảm thấy phía sau có nhiều ánh mắt nhìn mình, biết mọi người loan truyền như thế nào đây, là đội trưởng Nhạc rời khỏi chồng, hay là chồng rời xa ấy, nhưng dù là thế nào cũng đều chuyện phiền muộn…
      Đột nhiên Nghê Lạc trần dừng lại, xoay người cười trêu tức ‘Dì giải phóng quân ơi, dì chậm thôi…”
      Đáng chết, trong lòng tôi phiền não, vậy mà vẫn có can đảm quay đầu cười nhạo tôi, nếu biết cần phải 150 km, chỉ sợ thể cười đắc ý như thế nữa. lại dì giải phóng quân gì đó, vẫn già hơn tôi mấy tháng mà.

    2. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 23

      Sau khi được khoảng tiếng đồng hồ Nghê Lạc Trần bảo xe của các người mẫu đến huyện Z trước rồi đợi ở đó. Nhưng Từ Dĩnh và chiếc xe Hummer vẫn lẵng nhẵng bám theo, khi vượt trước chúng tôi đoạn, lúc sau chúng tôi khảng cách khá xa. Tôi nhịn được cười, như vậy là làm khó cho lái xe, cái xe sang trọng như vậy mà cứ phải như rùa bò. Xem ra Từ Dĩnh hiểu Nghê Lạc Trần, huấn luyện dã ngoại vất vả như thế này liệu có thể kiên trì được bao lâu đây?

      Tôi nghĩ, có thể lát sau thôi, trèo lên xe và mất ngay lập tức. Nhưng việc giống như tôi dự đoán. Cả buổi chiều hôm đó Nghê Lạc Trần trong đội ngũ của chúng tôi với tốc độ nhanh chậm. quãng đường hành quân chúng tôi nghỉ hai lần, cũng biết khi nào vai gánh hai bọc hành lí của hai học viên. Có thể sợ bị tôi đuổi về nên sau đó cứ lẩn tránh tôi, đến cơ hội chuyện cũng có. Cho đến tận khi mặt trời đổ về phía tây và chuẩn bị xuống núi, chúng tôi theo kế hoạch rời xa thành phố được năm mươi cây số và tiến đến gần làng .
      Chúng tôi vào làng ngay mà dừng ở khu cỏ phía ngoài chỉnh đốn trang phục. Ở đó chiếc ô tô chở vật tư đứng đợi chúng tôi. Tôi bèn gọi học viên đến lĩnh lều trại và những đồ vật thiết yếu, còn đội trưởng Triệu và giáo viên huấn luyện tổ chức cho nhóm học viên nấu cơm chiều. Bận rộn khoảng nửa tiếng đồng hồ, hơn mười cái lều màu xanh được dựng lên thảm cỏ. Mặt trời xuống núi, khung cảnh chiều hôm như trầm xuống, những làn khói bếp vươn lên trời xanh, mùi thịt bò hầm với cà rốt xộc vào mũi. Mùi vị thức ăn của trần gian được nấu lên tại miếng đất , vắng và ít người này, y như kì tích…
      Đột nhiên tôi nghĩ đến Nghê Lạc Trần, hiểu chạy đâu. Nếu trước rồi nhất định phải báo với tôi tiếng chứ. Tôi lặng lẽ đưa mắt tìm, khó tìm thấy lẫn trong đám học viên của tôi. biết kiếm đâu được bộ quân phục mặc lên người, lửa trại ở bên cạnh ánh lên gương mặt khiến nó trở nên rạng rỡ trong gian đêm vắng, nhưng lại xa vời và nhạt nhòa. Tôi nhìn đắm đuối khi chỉ huy đám học viên mang củi đến đốt lửa, lại còn dỗ dành các hát cho nghe. Dường như biết rất nhiều bài hát, bất luận là quân ca hay những bài hát lưu hành, đều lắng nghe và khẽ hát theo. Dưới chỉ huy của , chỉ trong nháy mắt ba bếp lửa cháy bùng lên. Những ngôi sao sáng điểm xuyết trong bầu trời đêm mênh mông, trước mắt tôi là khung cảnh vô cùng ấm áp. Đột nhiên tôi nhớ ra cái gì đó, mở điện thoại, len lén gọi điện thoại cho Nghê Lạc Tr

      ần, sau đó ra chỗ vắng người để đợi ấy. lát sau tôi nhìn thấy tới, mặc người bộ quần áo quân phục dày nặng càng làm cho dáng vẻ nghiêm túc hơn. Tôi nghĩ, nếu như có bộ quân phục vừa người, chắc khi mặc vào cũng oai phong chẳng kém ai. “Tìm có việc gì? bận đây này…”
      tay nghịch cành cây, tay liên tục phủi bụi bộ quần áo, dường như phía xa kia có việc gì đó chờ đợi . Tôi lướt lượt ở xung quanh và : “Cái xe kia đâu? Còn Từ Dĩnh nữa, sao thấy ấy?” “ bảo họ hết rồi.” trả lời rất thẳng thắn, dứt khoát. Nhưng vấn đề là tại sao vẫn ở lì đây mà chịu ? Chẳng lẽ định ở đây ăn gió nằm sương với chúng tôi sao? dường như nhìn được suy nghĩ trong đầu tôi, đột nhiên hạ giọng như thương lượng: “Đừng đuổi , hãy để ở lại, thể để giải phóng quân dầm sương dãi nắng và ăn củ cải trắng ở đây, còn mình chạy đến khách sạn nghỉ ngơi hưởng thụ, như vậy nhân đạo chút nào.” “Vấn đề là ở đây có nước nóng để tắm, thậm chí nước để rửa mặt, đánh răng cũng , có quần áo ngủ sạch , có giường Laudation để ngủ. Hơn nữa buổi tối ở đây lại rất lạnh, đến miếng dán nhiệt làm ấm người cũng luôn, thậm chí nửa đêm còn có chuột chui ra chui vào chăn của …”

      Tôi bối rối biết tìm lí do gì để đuổi được . ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm và cười, càng cười càng sảng khoái, thậm chí hai vai cũng run lên vì cười. Tôi chưa từng nhìn thấy Nghê Lạc Trần cười vui vẻ như vậy. Tôi biết gì trong lúc đó. lát sau cười nữa, nhưng niềm vui vẫn lên mặt . nhìn tôi chớp mắt, nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “ cần gì hết, chỉ muốn ở lại cùng em thôi.” “Nhưng mà ở đây có cơm cho ăn. Hay là bảo Từ Dĩnh quay lại đón …” Nghe vậy, đôi lông mày ôn hòa của từ từ nhíu lại, ra chiều bất lực: “Đeo hành lí giúp học viên của em lâu như vậy, lại còn nhóm bếp giúp họ nấu cơm chiều, chắc họ cũng cho ăn thôi. Em đừng đuổi …” “ làm em tức chết được.” “Là thương hay là tức?” hỏi lại tôi, khua khua cành cây trong tay , chỉ vào trung: “Em có nhìn thấy hai ngôi sao gần nhau nhất kia ? thế gian này ai giống như , gần em nhất.” Cành cây trong tay vẽ vòng cung lên bầu trời, sau đó vứt nó rồi quay người bước , bóng dáng đẹp đẽ của lắc lư trong tầm mắt của tôi. Tôi nghĩ mình lại thua bởi cố chấp của , hay đúng hơn là kiên quyết của .
      Đến giờ ăn tối, Nghê Lạc Trần có ghé qua chỗ tôi lát, sau khi gắp hết số thịt trong bát mình cho tôi xong lại ra xa, ngồi xuống và ăn cơm. Mỗi khi nhìn, tôi đều thấy ăn ngon lành, nhưng trong lòng tôi biết, hề thích ăn bắp cải xào, cũng thích mùi cà rốt, chỉ là muốn tôi lo lắng mà thôi. biết tự khi nào, trái tim tôi bị khắc lên vài dấu tích. Ăn tối xong, tôi bắt nhịp cho vài học viên hát, sau đó ra lệnh cho mọi người ngủ sớm. Sau khi thương lượng với mấy thầy dẫn đoàn xong, chúng tôi quyết định mỗi nhóm trực ba tiếng, như vậy vẫn đảm bảo thời gian ngủ cho toàn bộ học viên. Nhưng khiến tôi đau đầu nhất lại là Nghê Lạc Trần, với tính cách cố chấp và ưa sạch của mình, thà ngồi cả đêm ở ngoài còn hơn là ngủ chung với đội trưởng Triệu hoặc ngủ cùng lều với các thầy dẫn đoàn khác. Tôi đành phải muối mặt để ngủ cùng mình. Sau khi kiểm tra xong toàn bộ công việc, tôi xách bình nước nóng về lều, nhìn thấy Nghê Lạc Trần chỉ mặc quần áo lót bó sát, chân tay lều khều bò bò lại chiếc đệm quân dụng điệu bộ trông rất buồn cười. Tôi vội buông rèm xuống : “ mặc như vậy để trưng bày cho người khác xem sao? Trời lạnh như vậy mặc quần áo vào mà cứ bò bò lại…” “ có đâu…” nửa quỳ lên đệm và : “Chiếc đệm này mỏng quá, đêm em bị lạnh.” Tôi nhìn sang thấy chỉ trải bộ quần áo thể thao mình mặc ban sáng đến lên vị trí tôi nằm. T
      ôi nghiêm mặt lệnh cho mặc quần áo vào, uy hiếp nếu nghe lời bị đuổi ngay trong đêm. quả nhiên có hơi sợ hãi, ngoan ngoãn mặc quần áo lên người, dám ho he câu nào. Sau khi đánh răng, rửa mặt xong, tôi nhìn thấy vết phồng rộp ở bàn chân , bèn đổ cả bình nước trong chậu, sau đó bảo ngâm chân. nhìn chậu nước, vội vàng lắc đầu : “Chỉ có chậu nước thôi, đợi em rửa mặt xong ngâm chân.” “Đến lúc này rồi còn cầu kì cái gì nữa. rửa chân xong rồi ngủ , lát nữa em còn phải tuần vòng, em có chút hơi lo lắng.” Kì thực tôi nhường hết nước nóng cho , làm gì còn nước để rửa mặt nữa. Nhưng nếu biết tôi để hết cho , nhất định chịu rửa nữa. Đợi rửa xong tôi cùng chui vào cái chăn bộ đội vừa vừa mỏng. Thời tiết ở vùng núi sương nhiều, lại còn rất lạnh và ẩm ướt, hai người ôm nhau nằm cũng ấm hơn. Tôi ôm chặt lấy , cũng ôm chặt lấy tôi, cố gắng giữ trọn đầu tôi vào lòng. “ giải phóng quân, sao cởi quân phục để ngủ?” “ lát nữa em phải kiểm tra…” Tôi khẽ trả lời, cảm giác mình chỉ giây nữa thôi chìm vào giấc ngủ. “ cùng em nhé, được ?” “Đều là học viên nữ, tiện.” “Vậy bây giờ em luôn để về nghỉ sớm.” “Nếu bây giờ lát nữa mười hai giờ cũng phải lần nữa. Em muốn lần thôi.” “Vậy em ngủ , đến giờ gọi em.” Nghe vậy, mặc dù buồn ngủ díp cả mắt nhưng tôi vẫn bật dậy ngay, hỏi cách rất nghiêm túc: “Nghê Lạc Trần, thực muốn giúp em à?”
      Nhìn thấy gật đầu tôi liền tiếp lời: “Vậy Từ Dĩnh mai đến đón , được ? Học viên có người bị ốm rồi, giúp em bớt lo lắng chút có được ?” “Có phải là vô dụng lắm ?” ngẩng đầu nhìn tôi, dường như muốn tìm câu trả lời trong mắt tôi. Tôi nhìn lắc đầu, lại : “ biết em muốn tốt cho , em cảm thấy từ đến lớn chưa từng bị vất vả bao giờ. Nhưng em cần thiết phải lo lắng như vậy, người đàn ông, cũng có thể lực hơn cánh phụ nữ.
      Khi cần thiết cũng có thể cõng học viên bị ốm thay em. Còn nữa… Thực ra thua kém cánh đàn ông trong quân đội là mấy đâu.” Câu cuối cùng của làm tôi đau đớn. Chẳng nhẽ Nghê Lạc Trần vẫn thầm so sánh mình với Giang Triều hay sao? Thực tế tôi chưa từng cảm thấy thua Giang Triều, thậm chí còn là người đàn ông rất xuất sắc, nhưng điều đó đâu quan trọng. Dù sao tôi cũng Giang Triều nhiều năm, tình đó ai có thể xóa nhòa được, kể cả Nghê Lạc Trần… Trong lều im ắng hồi lâu, chắc thấy tôi trầm mặc nên Nghê Lạc Trần đột nhiên hỏi tôi vấn đề rất thực tế:
      giải phóng quân, buổi tối tôi muốn vệ sinh làm thế nào?” Tôi cười chút, chỉ vào cái đèn pin trong tay và : “Cầm lấy, ra chỗ xa ở bên ngoài…” “Có chuột sao?” “ sao, nó nhìn kệ nó, cắn là được.” Tôi biết mình gì mà làm cho Nghê Lạc Trần giống như phát điên, lật người đè tôi xuống, dụi đầu liên tục lên khắp người tôi và : “Lạc Tuyết, em là đáng sợ!” Tôi cười thừa nhận, thực ra tôi chẳng nghĩ ngợi gì, cũng chú tâm chuyện lắm, tôi nghĩ cũng biết điều đó nên cố ý làm tôi cười. Trong lòng tôi đột nhiên có cảm giác hơi đau đớn, tôi ôm vào lòng. lát sau cơ thể nặng dần trong tay tôi, tôi véo vào mặt hai cái mà có phản ứng gì. Tôi ngồi dậy mát xa chân cho , treo đôi tất mà vừa vào chỗ thoáng gió nhất trong lều.

      Thời tiết như thế này nếu có bị ướt đến mai cũng thể khô được, may thay chân có mùi. Nếu người ưa sạch như lại phải đôi tất có mùi, cảm giác chắc chắn rất khó chịu. Tôi chui ra khỏi lều. Bầu trời bên ngoài đen sẫm với ánh trăng sáng lạnh và vài ngôi sao lấp lánh.
      Thi thoảng có đợt gió lạnh thổi đến càng làm trái tim tôi thêm rối tung lên. Hoặc cũng có thể vì trong quân đội tôi có quá nhiều kí ức, những kí ức làm cho trái tim tôi khó ngủ yên, thi thoảng trỗi dậy đau nhói. Tôi luôn nhắc nhở bản thân, đời này có ai đối xử với tôi tốt như Nghê Lạc T rần, tuy chưa bao giờ thể trực tiếp, nhưng bất luận là hay , tôi vẫn phải trân trọng tấm chân tình đó.
      Tôi chầm chậm về phía xa, xung quanh bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích, khoảng trăm mét về phía trước là chốt gác của học viên. “Khẩu lệnh.” “Thảo nguyên, khẩu lệnh.” “Đêm khuya.” Tôi hài lòng gật đầu. Là quân nhân bất luận vất vả như thế nào cũng phải luôn phải cảnh giác, với tình liệu có nên như vậy ?” “Đội trưởng Lạc, vẫn chưa ngủ sao?” “Chuẩn bị ngủ, các em chú ý giữ ấm đề phòng bị cảm.” xong tôi rảo bước về lều kẻo đêm lạnh thế này người trong lều cảm thấy đơn.

    3. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 24


      Tốc bộ hành quân của chúng tôi kết thúc sớm hơn 4 tiếng so với dự định
      Bây giờ là đúng 8 giờ sáng, mục tiêu huyện Z ở phía trước còn cách 20 km, tôi liền nghe tiếng học viên reo hò, đó là lời reo hò mang theo niềm vui sướng vì thắng lợi . Trong quân đội mỗi lần huấn luyện nghiêm khắc đều là chiến dịch của khói thuốc súng mà mỗi chiến sĩ chỉ có chiến thắng và vượt qua bản thân mình mới có thể giành được thắng lợi cuối cùng.
      Ngay lúc đội ngũ nghỉ ngơi chờ hồi phục lại để chuẩn bị khi chạy nước rút lần cuối cùng, tôi phát có hai học viên ngã bệnh, cơ thể bị bệnh rất yếu, nhưng hai vẫn cố chấp muốn tiếp. Tôi và đội trưởng Triệu đều hơi do dự, bố mẹ các em giao các em cho quân đội, dù sao chúng tôi cũng nên chịu trách nhiệm, thể chỉ vì thành tích mà khiến cơ thể của các em mạo hiểm. Nhưng làm sao tôi có thể nhẫn tâm khi ở thời khắc cuối cùng thuyết phục các em từ bỏ? Điều này đối với quân nhân mà , thể nghi ngờ chính là mối hận suốt đời…
      Lúc này mấy trăm ánh mắt nhìn tôi và đội trưởng Triệu chăm chú, đợi chờ chúng tôi quyết định.
      “Đội trưởng Nhạc, chúng ta thể vứt bỏ đồng đội sang bên, thôi cõng , chúng em cũng muốn cõng các bạn đến đích..”
      “Em muốn cõng…”
      “Để em cõng
      Nhìn thấy vài học viên tự nguyện xung phong nhận việc, tôi và đội trưởng Triệu dung ánh mắt trao đổi chút, động tác của đội trưởng Triệu nhanh vô cùng, sau khi đem hành lý giao cho chính trị viên phía sau, liền cõng học viên lên lưng rất nhanh về phía trước… nhưng khi tôi cũng muốn đem hành lý giao cho chính trị viên, Nghê Lạc Trần đoạt lấy trước mặt tôi, cõng học viên khác lên theo sát phía sau đội trưởng Triệu…
      tôi vẫn cho rằng Nghê Lạc Trần có thể chịu khổ, chịu mệt nhưng tuyệt đối thể chịu được ngày tắm rửa, thay đồ lót, điều này giống như rất gian khổ cho nên đường tôi đặt ra giả thiết có rất nhiều lý do để rời , nhưng nghĩ đến kiên trì đến cùng như thế này.Còn tôi và cũng ở trong khoảng thời gian ngắn ngủi hai ngày, từ tinh thần đến thể xác dường như dung nhập vào thế giới của nhau, giống như hay đùa chúng tôi cùng ở trong cái chậu rửa mặt hay cái chậu rửa chân, được định trước ở trong chậu rửa mặt của cách mạng, bồi dưỡng tình đồng đội trong cách mạng. Lời này tuy hơi nhảm nhưng thực cùng mọi người trải qua, là quãng thời gian khó quên nhất, có lẽ là đời này có mấy cặp vợ chồng được may mắn như chúng tôi…
      rể, em lại hạnh phúc 5 phút, nhân tiện để em xuống , em có thể tự được.”
      “Nếu em nghe lời, đội trưởng Nhạc của bọn em, ném em lại chỗ quái quỷ này.”
      “Em tin, em thấy trong nhà , rất giống đội trưởng Nhạc là do định đoạt mà”
      “…”
      Nghe thấy lời của hai người, nhìn thấy Nghê lạc Trần kinh ngạc, tôi nhịn được cười phá lên, ra hai vợ chồng nào có quy định ai là người định đoạt đâu vì tôi với Nghê Lạc Trần vẫn luôn tôn trọng ý kiến của đối phương, rất ít khi thể hiểu nhau.
      “Em cười gì vậy?” Nghê Lạc Trần bỗng nhiên xoay người lại hỏi tôi, gương mặt trắng nõn cùng với mồ hôi ở hai bên thái dương chảy xuống được ánh sang phản xạ có vẻ trong suốt. Tôi cầm lòng được giơ tay lên, giúp lau lau, bỗng nhiên cảm thấy giống như gầy rất nhiều…
      hướng về tôi mỉm cười, bỗng nhiên hỏi “Đau lòng phải ?”
      “Mới phải…” Tôi vội vàng thu tay lại, chuyển đề tài “Em nghĩ, cuộc huấn luyện dã ngoại lần này nên cho toàn bộ học viên của em đạt thành tích ưu tú .”
      “Vậy còn em, em cho mấy điểm?”
      Thấy vẫn giữ vẻ mặt tươi cười sáng chói, tràn đầy chờ mong nhìn tôi, tôi liền cười “Thấy cười như vậy cũng đáng được 60 điểm.”
      quả nhiên dừng ngay dáng điệu tươi cười, quay đầu trêu chọc tôi nữa. Qua lúc lâu tôi nghe thấy giọng của cùng học viên lưng chuyện phiếm, giống như đến những năm tháng du học và gầy dựng nghiệp. dịu dàng của là niềm ao ước của rất nhiều học viên, ngay cả tôi là vợ mà cũng sinh ra cảm giác hâm mộ, về sau này có rất nhiều học viện đều muốn ngã bệnh, muốn chàng đẹp trai cõng đoạn đường cũng phí cuộc đời này…
      Buổi trưa quân đội rốt cuộc chào đón ánh rạng đông thắng lợi, khoảng cách trước mặt chúng tôi chỉ còn mười mét, liền tới đón tiếp xe chúng tôi, các khua khua cái mũ quân đội, vui vẻ nhảy lên, dùng các loại phương thức để biểu đạt tâm tình vui vẻ của mình, tôi thậm chí còn nghe được tiếng khóc vui sướng, trong lòng hiểu sao cũng trở nên kích động…
      Đương nhiên trong đoàn xe đến nghênh đón, còn có hai chiếc xe hãn mã lâu gặp. Tôi thấy Từ Dĩnh từ xa nghênh đón , hướng về phía tôi mỉm cười, lại ở bên cạnh Nghê Lạc Trần hỏi han mọi chuyện, lo lắng và quan tâm của đối với Nghê Lạc Trần mà người vợ như tôi cũng đều sánh kịp, như vậy cũng tốt, tôi đỡ phải lo lắng vì trước mắt tôi còn có rất nhiều công việc cần phải bố trí, liền chỉ có thể gửi chồng mình vào tay ấy…
      Sau khi tôi cùng đội trưởng Triệu bàn bạc, đem hai học viên bị bệnh nặng bố trí ở xe của Nghê Lạc Trần, muốn họ về doanh trại trước để kịp điều trị và truyền dịch. khi tập hợp, học viên điểm danh, Nghê Lạc Trần tay vịn cửa xe, cử động, hướng về phía tôi phất tay, cười như vậy giống như có dòng nước ấm chậm rãi chảy vào lòng tôi, phảng phất đó là loại quan tâm và an ủi vô hình khiến lòng tôi nảy sinh rất nhiều sức manh hề thắc mắc mà làm việc.
      Khoảng cách với doanh trại còn khoảng vài dặm nữa, ước chừng sau hai mươi phút chiếc xe đầu tiên tới đích.
      Điều kiện trường học tốt hơn rất nhiều so với suy nghĩ của tôi , cây ngô đồng xanh xanh bốn phía, nhưng căn nhà nằm cạnh nhau ngay ngắn, trong đó có căn nhà hai tầng màu trắng dung để chiêu đãi khách, Nghê Lạc Trần chắc hẳn là bị sắp xếp ở chỗ này, tôi nhịn đường nhìn về bên kia…
      Sau khi bỏ hành lý xuống, đầu tiên tôi tìm hai học viên bị bệnh kia, biết được có gì đáng ngại, liền yên tâm bố trí giáo viên và học viên nghỉ lại, cũng căn dặn nhà tắm mở cửa đến 6 giờ tối để học viên có đủ thời gian tắm rửa, nhưng điều duy nhất tôi nghĩ tới là ở trong bữa cơm hôm nay xảy ra chút thoải mái.
      Tôi vốn nghĩ các em học viên vô cùng khổ cực, liền cùng sĩ quan hậu cần trong này thỏa hiệp, cố gắng để bữa cơm hôm nay thịnh soạn hơn chút, sĩ quan hậu cần kia có lẽ cũng ở trong quan đội mười mấy năm nên quen rất nhiều thủ trưởng, kiên nhẫn với tôi hôm nay thức ăn có hạn, cần cân nhắc dành cho người mẫu của công ty SNOWLET, hơn nữa còn mời thượng khách từ xa là Nghê Lạc Trần..
      Nghe đến những thứ này trong lòng tôi cảm thấy hơi tức giận, người mẫu phải giảm béo sao hơn nữa, mình nghê Lạc Trần ăn hết bao nhiêu, có lẽ thiếu tá như tôi đủ có sức thuyết phục, tại có rất nhiều người đều rất thực, cho dù là bộ đội cũng tránh đươc, tôi nghĩ nếu tôi tôi là vợ của Nghê Lạc Trần, sắc mặt của ta nhanh chóng biến thành như thế nào? Nhưng tôi vẫn nhẫn nại, luôn cảm thấy nên nhẫn nại, vì muốn làm giống như cướp cơm từ miệng của dân chúng…
      Sau khi bố trí toàn bộ thỏa đáng hơn 3 giờ chiều, tôi từ phòng y tế liền hướng về nơi chiêu đãi Nghê Lạc Trần.
      Xa xa, tôi liền nhìn thấy ở cửa sổ mở ra ở tầng hai ra khuôn mặt đẹp trai nhìn quanh bên ngoài, liền cười vẫy tay với tôi, tô có cảm giác rằng nhất định đứng trước cửa sổ từ lâu…
      vào trong phòng tôi mới biết, phòng chiêu đãi khách sang trọng như thế nào, là xa xỉ, thực ra cũng chỉ hơn phòng vệ sinh để tắm rửa và trong phòng còn có bộ ghế sa lon
      Tôi thấy Nghê Lạc Trần nhìn tôi, cũng lời nào, liền ra lệnh cho ngồi xuống giường.
      mệt, vừa mới tắm rửa qua, ngủ giấc rồi…” Tuy giải thích, nhưng cũng nghe lời quay về ngồi giường, có lẽ sợ tôi đuổi .
      phải em muốn ngủ mà là muốn nhìn chân .”
      “Chân của làm sao? Rất tốt nha…”
      “Đừng nhiều lời, đàng hoàng duỗi chân qua đây.”
      Tôi xong liền chìa tay ra sờ chân của , thực ra từ dáng cẩn thận của , tôi biết bàn hai chân nhất định bị rộp nước, quả nhiên hai ngón chân ở bàn chân chảy nước, tôi cầm ống tiêm mở ra, theo bản năng rụt chân trở về…
      “Em làm gì vậy?”
      làm gì, chỉ muốn giúp nặn bọc nước ra, nếu ngày mai thể xuống giường được.” biết tại sao, trong lời của tôi có chút nghẹn ngào.
      Nghê Lạc Trần giãy dụa, chỉ ngoan ngoãn đem chân duỗi qua, tôi chưa từng nghĩ qua chân người đàn ông lớn lên lại đẹp như thế, trong lòng hơi muốn cười, đẹp có tác dụng gì vì ngay cả bộ cũng bị nổi bọc nước.
      “Tối nay có thể tiệc mời khách, có thể cố gắng , nằm ở giường cho tốt, để Từ Dĩnh giúp mang về là được.”
      “Vậy em sao?” giọng hỏi tôi
      “Em vì còn nhiều chuyện chưa bố trí xong.” Tôi quả thực là có chút chuyện cần làm, ngoài ra nghĩ đến vị sĩ quan hậu cần kia tối nay nịnh hót với Nghê Lạc Trần trong lòng lại có cảm giác hơi khó chịu
      “Ừ, vậy cũng …’
      Tôi ngẩng mặt lên cười với , có cảm giác thay đổi rất nhiều, người đàn ông lạnh lùng kia dường như bị cái gì đuổi rồi.
      Giúp băng bó chân xong, tôi vừa muốn xoay người rời , liền tay ấn tôi ngồi xuống giường, “Để cũng nhìn chân em xem…”
      ngại, để nhìn xem…” để tôi nhiều lời, liền đặt chân tôi đùi của . Bình thản khiến tôi an tâm, tôi dường như muốn ôm lấy , cho biết tôi rất mệt, và muốn ngủ chút… nhưng tôi biết là thể, nếu như thả lỏng trong giờ phút này có sức để hoàn thành hết công việc của ngày hôm nay.
      Khi xắn quần của tôi lên, tay bỗng nhiên dừng lại, tôi cúi đầu xuống nhìn mới phát chân của mình sưng phù như củ cải, tôi hơi cười muốn rụt chân lại, nhưng làm sao cũng động đậy được.
      “Đừng động đậy, để xem chân cho em…”
      Tôi liền ngăn cho cởi giày từ hai chân tôi ra, “ thể cởi, cởi rồi lại phải vào, em còn có công việc chưa làm xong…”
      Nghe tôi công việc, tay của dừng lại, hai tròng mắt hồng hồng nhìn ra phía ngoài cửa sổ. trong lòng bỗng nhiên có đau đớn chầm chậm lướt qua, tôi vươn tay véo mặt , mỉm cười “Làm sao thế, muốn khóc sao?”
      tránh khỏi tay tôi, như kiểu giận dỗi, vùi đầu mạnh chăn “Đổi nghề , thích chỉ huy tới công ty của làm bà chủ.”
      cho rằng em dẫn đầu đội ngủ vì muốn chỉ huy sao…”
      Tôi cười trừng mắt liếc , tuy xoay đầu sang bên nhưng tôi vẫn nhìn thấy rơi lệ. trong lòng tôi có chút sợ hãi, cũng rất đau lòng, tôi phải chưa nhìn thấy qua đàn ông rơi lệ. Giang Triều cũng khóc, chỉ là khi rơi lệ là xem olympic, tuyển thủ Trung Quốc đoạt được huy chương vàng, có lẽ vì huấn luyện quân khóc vì vui mừng khi được thành tích phi thường, nhưng hôm nay người đàn ông rơi lệ vì tôi, đây lại là lần đầu tiên tôi trải qua, hơn nữa Nghê Lạc Trần từng là người đàn ông lạnh lùng…
      Lúc này cảm nhận trong lòng tôi nên lời là loại cảm nhận gì nữa…

    4. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 25


      Quả nhiên ngoài dự liệu của tôi, buổi chiều đúng 5 giờ lúc chúng tôi và vài cán bộ cùng giáo viên họp liền nhận được lời mời tham dự tiệc tối, là các lãnh đạo quan trọng của huyện Z đều tham gia, hy vọng chúng tôi ít nhất có thể phái ra người đại diện tham dự. Bởi vì đội trưởng Triệu còn có công tác phải làm, tôi đành phải đồng ý tham dự.
      Năm giờ rưỡi, tôi tới rất đúng giờ.
      theo lý tôi phải quan lớn và quyền quý, lại biết thế nào để ứng phó trong những trường hợp như vậy nên tôi cảm thấy có chút mờ mịt ……
      Đúng lúc này cửa mở ra, tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần hơi mỉm cười nhàn nhạt, thân mặc quần áo sang trọng nhàn nhã đến. Tôi bừng tỉnh ra nhân vật chính của buổi tiệc tối này vẫn là như cũ.
      “Chủ tịch Nghê, thực đúng giờ, rất có tác phong của quân nhân.”
      Nghe được vài người nịnh hót , tôi nhịn được hơi bật cười. ràng là người cuối cùng đến trình diện, hơn nữa đến muộn ba phần thời gian, tại sao lại đúng giờ?
      Người ta có thể đừng dối trá như vậy hay .
      Nghê Lạc Trần nhìn nhìn tôi, mới mỉm cười chào hỏi mọi người, được an bài ngồi ở bên cạnh chủ tịch huyện, vừa lúc đối diện với tôi, còn Từ Dĩnh ngồi bên cạnh , tôi chỉ im lặng nhìn và những người bên cạnh . Tôi phát cũng có bởi vì mình tuổi trẻ mà có vẻ khiêm tốn quá mức, mà chỉ biểu thái độ cao quý, có loại thong dong và lão luyện mà tôi chưa từng gặp qua, tôi thế này mới chân chính hiểu được cuộc sống và con người của Nghê Lạc Trần , ngoài chuyện là nhà thiết kế thời trang mới và người chồng, còn là thương nhân thành đạt và cái gọi là nhân vật của xã hội thượng lưu.
      Khi bữa tiệc diễn ra khoảng hai mươi phút, có lẽ bởi vì Nghê Lạc Trần hơi mỏi mệt, có vẻ hào hứng, mở miệng chuyện rất , mọi người vì muốn làm tăng cảm xúc của , liền thay nhau tiến lên chúc rượu , mỗi lần bưng lên chén rượu đều tiếng động nhìn tôi liếc mắt cái sau đó lễ phép khéo léo nhấp môi chút tỏ vẻ kính trọng . Có lẽ bởi vì mỉm cười có vẻ xa cách nên người mời rượu cũng miễn cưỡng nên tôi liền cảm thấy yên tâm .
      Toàn bộ tiệc tối, có cấp lãnh đạo huyện dưới có cán bộ trong quân đội và những người khách cao quý như chủ tịch Nghê cho nên tôi chỉ là cán bộ nho có vẻ quan trọng gì , ước chừng nửa giờ sau tôi lấy cớ vội vàng rời khỏi buổi tiệc.
      -
      ra bên ngoài, tôi thở phào hơi.
      Hôm nay ánh hoàng hôn thực đặc biệt trông như quả cầu màu đỏ rực treo lơ lửng trong trung, ngay ngắn chiếu ra ánh sang nào tôi rất khó nhận biết là nó đẹp hay đẹp , chỉ cảm thấy rất kỳ quái, có loại mong muốn tự mình chạm tới, tìm tòi nghiên cứu cảm xúc chân khi chạm vào nó.
      “Nhạc Tuyết, ăn ngon miệng sao?”
      biết từ khi nào Từ Dĩnh xuất ở phía sau tôi, tôi xoay người lại cười “Tại sao cũng theo tôi ra , vất vả ngày mau trở về ăn cơm .”
      “Tôi ra ngoài muốn hít thở chút khí trong lành , chủ tịch Nghê bình thường rất ít xã giao, cho nên tôi và giống nhau, cũng có thói quen xã giao trong những trường hợp này……” nửa, rốt cục chợt hiểu ra ý đồ của tôi , liền vừa cười “Yên tâm , tửu lượng chủ tịch Nghê trước mắt còn có thể ứng phó, chút tôi trở về lại.”
      Tôi cười gật đầu gì nữa, chúng tôi liền trước sau tới sân vận động của quân đội.
      cơn gió đêm nhàng thổi bay mái tóc dài của Từ Dĩnh khiến nó rũ xuống dưới, ngẩng đầu nhìn ánh chiều tà nơi chân trời, giọng “Tôi cùng chủ tịch Nghê học cùng nhau học ở Pháp, chúng tôi hai nhà có quan hệ thân thiết cho nên rất quen thuộc……”
      Tôi biết ấy vì sao lại đột nhiên giãy bày chuyện này với tôi đó chỉ cảm thấy giọng của cũng như mái tóc dài hơi bay bổng. Tôi cười gật đầu, xem ra về chuyện của Nghê Lạc Trần, cuối cùng tôi muốn tránh cũng được từ miệng người khác biết được, chỉ là tôi hơi hiếu kì vì sao Từ Dĩnh, xuất sắc như vậy nhưng đến nay chưa đến chuyện đương và kết hôn?
      đừng thấy tài hoa cùng năng lực xã giao của ấy, ra cũng là người thực trầm mặc, chỉ là sau khi kết hôn với ấy mới thay đổi. Khi từ huấn luyện dã ngoại trở về, tôi phát ta luôn cười, cho tới bây giờ tôi chưa thấy qua có thể cười giống như đứa trẻ…… Tôi nghĩ chỉ có mới có thể cho niềm vui …..”
      “……”
      Khi Từ Dĩnh rời , tôi vẫn nhìn theo bóng dáng của ấy, cuối cùng tôi cảm giác ấy có gì đó muốn với tôi, là về Nghê Lạc Trần , có lẽ ấy còn phân vân có nên ra .
      -
      Trở lại văn phòng, viết bản báo cáo tổng kết về cuộc huấn luyện dã ngoại, cùng bình luận và xét thành tích của các học viên xong là buổi tối hơn chín giờ.
      vào căn tin , hỏi thăm chút về thức ăn buổi tối nghe là ‘Phong phú vô cùng’, thế này tôi mới hiểu được vì sao Nghê Lạc Trần đáp ứng tôi tham gia tiệc tối sau đó lại lật lọng bởi vì hiểu tôi là người nghĩ gì đó, lại là lần đầu tiên độc lập đảm đương chức vị lãnh đạo nên có rất nhiều quan hệ giữa người với người đều hiểu phải phối hợp thế nào, liền thầm giúp tôi lần. Chỉ là để ứng phó người tình nguyện thế nhưng phải sắp đặt cẩn thận như vậy, là lao sư động chúng rồi .
      Tôi cười đến ký túc xá của học viên, lúc này kèn báo hiệu vừa mới thổi, 10 giờ đúng nên toàn bộ quân khu chìm trong bầu khí vô cùng im lặng.
      Xa xa, là thành phố với ánh đèn rực rỡ, sáng tối tạo thành hai thế giới khác nhau.
      Đột nhiên đội trưởng Triệ vội vàng chạy qua bên người tôi, tôi vội vàng kêu ta lại “ đâu?”
      “Tiêu bản của phòng thực nghiệm vừa mới đưa đến, tôi dỡ hàng.”
      “Tại sao lại đưa đến vào lúc khuya khoắt thế này , ……”
      là xe bị hỏng ở đường .”
      “Để tôi theo …..”
      , được vậy?” đội trưởng Triệu do dự nhìn tôi liếc cái.
      “Tại sao lại được, đừng xem tôi như phụ nữ nha.” Tôi cười trả lời ta, ở trong quân đội phải có câu như vầy sao, xem phụ nữ thành đàn ông, xem đàn ông ngang hàng.
      Trải qua lúc yên lặng con đường vừa dài vừa , chúng tôi mới nhìn thấy phòng thí nghiệm kia ở mấy ngôi nhà ngói cũ. Phòng ở thực cũ, bốn phía tối như mực , chỉ có những ánh đèn pha từ xe tải phát ra ánh sáng, mấy người công nhân đứng phía trước hút thuốc tạo thành vùng khói trong ánh đèn mờ mờ, gian yên lặng ra vài phần quỷ dị.
      Đội trưởng Triệu mở cửa phòng thí nghiệm, bật công tắc đèn, tôi mới phát phòng thí nghiệm được chiếu sáng là dùng bốn mươi cái bóng đèn, ở trần nhà nhàng sáng lên.
      “Mang qua đây.”
      Nghe tiếng công nhân , tôi vội vàng tiếp, mới phát tay họ nâng dĩ nhiên là thi thể nguyên vẹn, màu đỏ sậm của cơ thể cùng gương mặt xám xịt vừa xem hiểu ngay, có mùi dung dịch hooc môn gay mũi tỏa ra trong khí, trong nháy mắt kia tôi dường như muốn phát nôn……
      “Được ?”
      Có lẽ do thấy sắc mặt tôi tốt, đội trưởng Triệu khẩn trương hỏi câu. Tôi lắc lắc đầu, cắn răng kiên trì , trong lòng lại đột nhiên dâng lên ấm ức muốn tìm nơi ấm áp để khóc trận.
      Ước chừng hơn mười phút, chúng tôi đem 4 thi thể toàn bộ đặt ở bốn phòng thí nghiệm thực nghiệm, sau đó khi bọn họ khuân vác chặt bốn chân tay cùng phần thân, tôi giúp đỡ chỉ đứng bên, im lặng chờ đợi. Tôi đột nhiên nghĩ đến trong buổi tối huấn luyện dã ngoại, Nghê Lạc Trần nằm trong lều trại hỏi tôi là làm quân nhân có cảm thấy vất vả , lúc ấy tôi chỉ cười lắc đầu. Nếu tại hỏi tôi, tôi nghĩ tôi nhất định nhào vào lòng khóc lóc thỏa thích.
      “Nhạc Tuyết, thôi.”
      Đội trưởng Triệu bảo tôi, tôi mới biết được vài người công nhân lên xe rồi, ở phía sau khóa cửa, hai chúng tôi khoảng cách mới nhớ tới quên tắt đèn, định quay lại thế nhưng đèn trong mấy phòng thí nghiệm tự tắt quỷ dị…..
      Tôi tự chủ hơi run lên, đội trưởng Triệu vội vàng “Có thể là do đèn bị hỏng rồi.” Nhưng giọng ràng cũng mang theo sợ hãi.
      Hai chúng tôi thêm câu nào nữa , bước chân vội vàng về hướng nơi đóng quân, ánh trăng ảm đạm làm cho cây cối hai bên đường trầm hoà mình vào nhau.
      Tôi và hơi trở lại nơi đóng quân, vội vàng chào tạm biệt đội trưởng Triệu liền về hướng nhà khách .
      Phòng của Nghê Lạc Trần chưa tắt đèn, tôi đẩy cửa, cửa liền mở ra, ngồi trước máy tính làm việc, nhìn thấy tôi tiến vào, liền cười ra đón. Giờ phút này tôi chút do dự nhào vào trong lòng , khóc lớn lên……
      “Làm sao vậy? Uhm? Mau cho biết làm sao vậy?”
      “Nghê Lạc Trần, em muốn về nhà……”
      Tôi chỉ cảm giác tay vẫn dịu dàng vỗ về lưng tôi, vòm ngực rộng lớn làm cho tôi cảm thấy vô cùng an ủi và ấm áp. Tôi khóc bao lâu, liền bế tôi bấy lâu, an ủi tôi, cho đến khi tôi khóc đủ, mới năng lộn xộn ra màn trong phòng thí nghiệm kia. cười trách cứ tôi, vì sao gọi điện thoại cho để cùng với tôi, sau đó còn nhất định là đèn hỏng đúng lúc rồi……
      Vẻ tươi cười của có thể cho tôi loại an ủi vô hình, rất nhanh tôi liền khôi phục lại tự tin, liền cười tôi, lại là dáng vẻ của nữ quân nhân kiên cường . Tôi ở phòng tắm của tắm sạch , nghĩ ngay cả áo ngủ đều giúp tôi chuẩn bị tốt , cũng biết ở nơi nào, là vào thời điểm nào tìm được thuốc Đông y để giúp tôi xoa bóp chân hồi, là cho bớt sưng và giúp máu lưu thông .
      Sau đó tôi mệt mỏi nằm giường , liền ngồi ở bên giường mát xa cho tôi, mỗi khi ấn chút thân thể liền truyền đến trận đau nhức mãnh liệt, tiếp theo đó là cảm giác tê dại mà lại thoải mái, thực thoải mái.
      Tôi mơ mơ màng màng hỏi “Dễ nhìn giống vậy, ấn lần có thể kiếm khá tiền nha?”
      cần tiền.”
      sắp ngủ tôi đột nhiên còn nghe trả lời như vậy, chợt bật cười . Đây có lẽ là loại hài hước của Nghê Lạc Trân , khi người khác đùa, còn vẽ loạn thêm nét bút.
      Sau đó tôi rất mệt nhọc, chỉ nhớ trước khi ngủ có cho biết làm quân nhân rất tốt , ít nhất hôn nhân của quân nhân cho phép có người dễ dàng đến phá hỏng.
      như vậy hợp lý chổ nào, chất lượng của hôn nhân thể dựa vào chuyện này để bảo đảm .
      Sau đó tôi ngủ đến nỗi còn biết gì nữa .
      -
      Rời giường sau khi kèn báo hiệu thổi lên, tôi vội vàng từ nhà khách trở lại phòng ngủ của mình, thay thân quân trang.
      Hôm nay là sau khai giảng, thứ nhất là thể dục buổi sáng, sáng sớm đầy sương mù, trong vườn trường vang lên khẩu hiệu trong trẻo, tôi vẫn cho rằng đây là thanh đẹp nhất, luôn khiến tinh thần người ta trở nên hăng say và phấn chấn.
      Rất xa, tôi nhìn thấy bong dáng của Nghê Lạc Trần, đại khái là thích chạy bộ, chỉ theo phía sau mấy học viên, chậm rãi thong thả , tôi nghĩ nếu biết những học viên là vì tượng sinh lý, mới theo , nhất định xấu hổ thôi. Nghĩ vậy, tôi cười rốt cuộc ngừng chạy, liền chậm bước chân, vừa vừa chờ . cười tới, chuyện thứ nhất liền cho tôi biết, tìm người kiểm tra qua, mấy bóng đèn trong phòng thí nghiệm kia bị hư rồi, tôi cười cười nữa, ra chuyện tối hôm qua tôi muốn quên rồi ……
      -
      Ước chừng hơn mười ngày trôi qua, Nghê Lạc Trần đột nhiên bởi vì phải tham gia triển lãm thiết kế thời trang thế giới, thể ra ngoài tìm kiếm vật liệu, tuần, bên người tôi đột nhiên có cảm giác lạnh lẽo trống trải rất nhiều, nhưng tôi vẫn còn thói quen khi tập thể dục buổi sáng đều nhìn xung quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, thói quen khi ngang qua tòa nhà khách hai tầng kia, kìm lòng được nhìn về phía cửa sổ phòng .
      Trong lòng cảm thấy mất mát hồi lâu, mới chậm rãi điều chỉnh lại.
      Hôm nay ăn xong cơm trưa, tôi chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, đội trưởng Triệu đột nhiên chạy tới
      “Nhạc Tuyết, mau tập hợp học viên ở lễ đường, người ở quân khu trưởng tới kiểm tra thành tích báo cáo.”
      “Sao lại đột nhiên như vậy?” Lòng tôi co thắt đau đớn chút, Giang Triều , cái tên này vẫn còn tạo nên dấu vết sâu.
      “Có thể là muốn thuận tiện kiểm tra công tác đội xuất.”
      Tôi muốn tìm lý do lảng tránh, liền nhìn thấy có mấy chiếc xe quân đội xa lạ ở bãi đỗ xe kia, đám quan quân các cấp bậc đứa bên cạnh, bóng dáng kia lâu gặp nhưng chỉ cần liếc cái tôi có thể nhận ra ngay……
      Sau 12 giờ trưa những tia nắng mặt trời bao phủ thân thể tạo thành vầng sáng mông lung, vẫn cao ngất như vậy, kiên nghị, hấp dẫn khiến tôi thể dời mắt. Chỉ là dường như đen rất nhiều, cũng gầy rất nhiều, giống như còn gầy hơn Nghê Lạc Trần ít .
      Tôi thế nhưng nhìn si ngốc hồi lâu, bất tri bất giác, ánh mắt bị nước mắt làm cho trở nên mơ hồ nhìn ……

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :