1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết Lạc Trần Duyên - Nhung Vũ Nhi Q ( 59 c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chap 10 Thuốc đắng dã tật …

      Edit Nana

      Beta Phù dung đào hoa

      Mùa đông ban đêm luôn tới hề báo trước, khi tôi cùng Nghê Lạc Trần ra khỏi bệnh viện, trời tối hẳn. vào nhà hàng, tôi gọi các món gan heo, rau chân vịt, thịt bò, cá chình…… Nếu có thể bổ máu , đều bỏ qua. Tuy rằng tôi biết đều có thể thuận cả tay trái và tay phải, vẫn liên tục gắp đồ ăn vào trong bát của , chỉ cần ăn miếng, tôi đều cảm thấy an lòng, tôi cuối cùng cảm thấy bản thân mình dần quan tâm tới , càng giống như loại đền bù.

      Nhìn thấy Nghê Lạc Trần mệt mỏi muốn ăn, tôi đột nhiên cảm thấy có chút đau lòng, cuộc hôn nhân của chúg tôi nay vẫn chưa phải thực , cho nên tôi biết mình rốt cuộc có thể mang lại cho điều gì, càng biết bản thân mình khi nào có thể chân chính chấp nhận , cho dù chỉ là thân thể chấp nhận.

      Ăn xong bữa tối, hai chúng tôi đều im lặng ngồi trong xe, dường như đều chờ đợi đối phương mở miệng.

      Sau lúc lâu, tôi tự giễu cười cười, “Nghê Lạc Trần, có phải tất cả các thế giới này đều dịu dàng hơn em ? Ví dụ như Từ Dĩnh, hay Nhạc Vũ, còn có những trẻ xung quanh ……”

      “Còn có Trương Mạn Ngọc, Lâm Thanh Hà, còn có Phù Dung tỷ tỷ cùng Phượng tỷ?” với vẻ mặt thản nhiên, giọng điệu có chút trào phúng. lâu sau, tôi nghe tiếng giọng thở dài “Nhưng những người này với lại chẳng có quan hệ gì……”

      Tôi có chút hiểu ý của , chẳng lẽ đời này thà rằng uất ức cầu toàn, cũng muốn duy trì cuộc hôn nhân như vậy sao? Là vì bóng dáng vô vọng trong lòng , hoặc là vì ly hôn ảnh hưởng đến hình tượng và danh dự của ? Nhưng đối mặt cuộc hôn nhân thể trả giá, tôi cảm thấy được yên tâm, thoải mái……

      “Nghê Lạc Trần, em muốn về nhà ở vài ngày, muốn suy nghĩ thêm vè cơ sở hôn nhân của chúng ta……”

      “Như thế nào? Có phải thái độ của hôm nay làm em thất vọng ?” Nghê Lạc Trần nghiêng đầu, mặt mang theo vẻ kinh hoảng. Đột nhiên, thấp giọng “Nhạc Tuyết, hôm nay là đúng, nên đối với em tùy hứng, cũng nên cứng đầu cố chấp, chúng ta thử làm lại, được ……”

      Ánh trăng phản chiếu bên mặt tái nhợt, tôi dường như có thể cảm giác được rất yếu đuối.

      Thấy lúc lâu tôi vẫn trả lời, mới thản nhiên “Được rồi, cũng muốn miễn cưỡng em, tất cả đều tùy thuộc vào ý của em……”

      vẻ lạnh lùng lên nét mặt , đây mới là Nghê Lạc Trần …..

      Xe chậm rãi khởi động, dọc theo đường chúng tôi lời nào nữa, chỉ có ánh trăng ở ngoài của sổ xe cùng tuyết dung hợp thành mảnh nhợt nhạt……

      -

      vào khuôn viên quen thuộc, tôi dừng xe đứng ở dưới lầu, chỉ còn hai cửa sổ có ánh sáng mờ mờ, có lẽ ba mẹ xem phim truyền hình.

      Tôi đem thuốc Nhạc Vũ đưa đặt trong lòng Nghê Giáng Trần, cố gắng giữ giọng bình tĩnh “Em rồi…… Nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để miệng vết thương dính nước, nếu bị nhiễm trùng…… tự mình chăm sóc bản thân cho tốt……”

      Đóng cửa xe, tôi có quay đầu lại, chỉ cảm thấy phía sau có ánh mắt vẫn chăm chú nhìn theo, làm cho tôi bước cũng càng ngày càng nặng nè ……

      -

      “Nhạc Tuyết? Con như thế nào…… Như vậy quay trở về, cãi nhau à? Lạc Trần đâu?” Mẹ vừa thấy tôi vào nhà, vội vàng từ sô pha đứng lên đến bên người tôi, lo lắng hỏi.

      cãi nhau, con chỉ nhớ ba mẹ quá thôi ……” biết như thế nào giọng lại có chút nghẹn ngào. Nghê Lạc Trần bao dung tôi như vậy, như thế nào có khả năng cãi nhau, tôi nghĩ tôi đúng là kẻ có lương tâm nhất thế giới, bỏ lại người đơn ở phía sau……

      “Lớn như vậy , còn làm nũng, ăn cơm chưa?”

      “Ăn rồi ạ, mẹ, mẹ phải vội, cứ xem TV , con cũng phải khách mà……”

      Sau khi thăm hỏi ba mẹ, tôi trở lại phòng cũ của mình. Cũng bật đèn, lặng lẽ ghé vào cửa sổ nhìn xuống dưới lầu. Đèn trong xe tắt, nhưng theo ánh sáng phản chiếu của cửa kính xe dường như có thể nhìn thấy bên mặt đẹp trai nhưng tái nhợt. Trong lòng bỗng nhiên nhói lên cơn đau, đúng vậy, vì sao người đàn ông thuộc về cuộc sống phồn hoa như vậy lại đơn mình như thế này, tôi cảm thấy trong lòng nhức nhối.

      Đêm càng khuya, tôi trằn trọc lăn qua lăn lại ở giường mãi thể vào giấc ngủ. Bỗng nhiên nhớ tới mùi nước hoa thoang thoảng tự nhiên, nhớ tới những đêm ngủ được, và giọng dịu dàng nồng ấm kia. Dường như thở thành tói quen khó thay đổi rồi, cùng nhau sưởi ấm cho nhau cũng là loại hạnh phúc.

      Tôi nhấc bức màn lên, dưới lầu trong xe như trước vẫn còn ánh đèn mờ nhạt. Vì sao vẫn chưa , có phải cũng giống như tôi, quen mùi hương của nhau, cũng nhận định trong hôn nhân tình cũng phải là tất cả? Trong tim tôi giống như có cỏ dại mọc, cảm thấy bối rối, giống như khắc cũng ngồi yên, vội vàng mặc quần áo, lặng lẽ mở cửa phòng, chạy xuống dưới lầu……

      Bên trong truyền ra tiếng nhạc nhàng, cách chiếc quạt gió cửa sổ, tôi nhìn thấy nhìn bóng trăng tuyết đến xuất thần, gương mặt trông mỏng manh yên tĩnh, còn có nét ưu thương dễ phát . Có lẽ, chỉ trong đêm dài có ai trông thấy mới để lộ ra yếu ớt của mình……

      Tôi nhàng khụ tiếng, quay đầu lại, sửng sốt chút, đôi mắt lạnh nhạt phản chiếu ánh trăng lập tức trở lên trong sáng. Mở cửa xe, tôi bị ôm vào trong xe ủ ấm, chúng ta gì với nhau, xe liền chậm rãi khởi động …… Bên ngoài tuyết đọng ở bánh xe phát ra tiếng kêu xèo xèo, tôi dần dần ngủ quên, theo mùi nước hoa thoang thoảng nhàn nhạt, dùng áo khoác của mình phủ lên người tôi, bên trong vẫn còn hơi ấm từ nhiệt độ cơ thể lưu lại.

      -

      biết ngủ bao lâu, tôi cảm giác bên cạnh người giống như có lò sưởi êm ái, tôi bỗng nhiên bừng tỉnh . Vội vàng ngồi dậy, phát mình ngủ giường lớn trong phòng ngủ, bên cạnh vẫn ngủ say như trước, có chút xa lạ lại quen thuộc. Tôi mở đèn ngủ ở bên đầu giường mình, phủ thêm áo ngủ, sang phía bên kia giường, cánh tay để lộ ra khỏi chăn, miếng băng gạc thấy đâu, miệng vết thương khâu lại bị nước thấm vào làm cho chung quanh hơi sưng đỏ. Nhất định khi tắm rửa để miệng vết thương dính nước gây nhiễm trùng , tôi vội vàng sờ tay lên trán , nóng rực, chắc mệt quá nên vẫn còn ngủ say.

      Tôi dám chậm trễ, vội vàng tìm hộp thuốc trong nhà, dùng dầu xoa lên hai thái dương của , nhàng mát xa. Có lẽ do dầu có mùi hăng hăng, hoặc do tôi hơi mạnh tay, Nghê Lạc Trần từ từ mở to mắt, giống như đứa trẻ nhìn tôi, có chút đáng .

      “Miệng vết thương của bị dính nước, xem ra nghe lời em dặn.”

      Tôi hiểu sao cảm thấy có chút tức giận, rất muốn tung chăn của ra, hung hăng mắng cho trận. lại cười nhìn tôi, cũng lên tiếng. Tôi băng miệng vết thương cẩn thận, lấy thuốc hạ sốt cho uống, cũng cầm lấy, mà hé miệng ra nhìn tôi, tôi cười cười đem thuốc bỏ vào miệng , mới nhớ tới quên lấy nước. Khi tôi đem nước đến, nuốt xong thuốc, mặt nhăn lại cười khổ, trong lòng bỗng nhiên co rúm chút, dường như có thứ gì đó chạm vào đáy lòng mềm yếu nhất của tôi……

      “Có đắng lắm ? Hay ăn chút đồ ngọt nào đó để giảm vị đắng……”

      “Uhm……” ừm tiếng, đột nhiên ôm tôi vào ngực, đôi môi nóng bỏng bá đạo đặt môi tôi, hai tay tùy ý ở lưng xoa nắn……

      “Tayanh……”

      Tôi lo lắng sợ đụng phải vết thương tay, lại quên phía sau nên chuyện. quả nhiên được tấc lại muốn tiến thước, đầu lưỡi nóng bỏng tiến vào trong miệng của tôi, công thành đoạt đất, từng chút đoạt lấy, thanh của tôi cùng ý thức như bị nuốt hết ở trong sóng triều mãnh liệt, thể tự kềm chế.

      Dần dần, tôi cũng tiếp nhận cùng dây dưa hương vị mát lành, còn có mùi hăng hăng của thuốc, cũng dần dần mê luyến theo đôi môi cùng dây dưa cắn mút, GiangTriều chưa từng cùng tôi trải qua như vậy……

      Đột nhiên nghĩ tới tên này, tôi chút do dự đẩy ra, giờ phút này, tôi biết là phản bội chính mình, bởi vì vẫn chưa bao giờ nghĩ đến phản bội Giang Triều, cho nên cảm thấy có loại cảm giác tội lỗi tự nhiên dâng lên ở trong lòng ……

      Nghê Lạc Trần miễn cưỡng tôi, vòng ôm dần dần buông lỏng ra, tôi ngồi dậy, đưa lưng về phía , yên lặng lau khóe miệng……

      “Giận sao?”

      ……”

      “Nhạc Tuyết, thực xin lỗi, khống chế được mình……”

      Nên thực xin lỗi ra là tôi, tôi vẫn chưa sẵn sàng làm nghĩa vụ vợ chồng cùng , đó là nguyên nhân tôi muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân này, tôi muốn sau này mình phải hối tiếc cả đời.

      Nghê Lạc Trần như nghe được tiếng lòng khó xử của tôi, ngồi xuống nhàng ôm lấy tôi, ở bên tai “Nhạc Tuyết, ra ôm cả đời như vậy cũng rất tốt rồi, , cho tới bây giờ mong đợi em cho điều gì, em cũng cần phải cố buộc mình phải trả giá……”

      Tôi xoay người cũng ôm , cơ thể của bao trùm lấy tôi, biết như thế nào, tôi nhịn được rơi lệ ……

      Nghê Lạc Trần cười cười, nâng tay giúp tôi lau khô nước mắt,“ Chỉ cần cho thêm chút thời gian……”

      phải vậy……”

      Bỗng nhiên trận hít thở được, ôm sát tôi để trừng phạt, tôi thể gật đầu, thừa nhận.

    2. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Edit: hoa hồng nhung

      Beta: Pandao đào hoa

      Chương 11: Hạnh phúc như thế nào…

      Tôi bị tiếng chuông điện thoại đánh thức,mở mắt ra trời chỉ mới tờ mờ sáng. Tôi nhìn Nghê Lạc Trần ngủ say chút, vội vàng dậy nhận điện thoại.

      “Chu Oánh, có việc gì vội lắm sao, mới sáng sớm…” Tôi khoác áo vào muốn đứng dậy, nhưng Nghê Lạc Trần lại giật giật, đưa cánh tay quấn lấy lưng của tôi. Tôi vội vàng kéo chăn qua đắp cho , sợ tỉnh lại dám cử động

      “Nhạc Tuyết, Giang Triều quay lại rồi…”

      “…”

      Đây là cái tên có lực rung động rất lớn, đột nhiên Giang Triều lại quay về, tôi lặng người, biết phải làm sao.

      “Nhạc Tuyết, mình cho cậu biết, để cậu chuẩn bị tư tưởng, ngoài ra, tối hôm nay học viện muốn tổ chức tiệc hoan nghênh, cậu có thể ?”

      “Nghê Lạc Trần sốt, mình được…” Tôi vội vàng tìm lý do cự tuyệt, tôi nghĩ Chu Oánh có thể hiểu tâm tình của tôi, người phụ nữ bị vứt bỏ, dù hận, cũng có cách nào đối mặt với người đàn ông sáng chói kia được. Nhưng tôi biết, những đồng đội kia hẳn cũng hiểu , tôi trong lòng bọn họ sớm là đương kim nữ vương Trần Thế Mỹ (Phò mã Trần Thế Mỹ, đỗ tân khoa trạng nguyên rồi kết hôn công chúa, cho người ngầm giết chết vợ con ở nhà. Sau bị Bao Công xử tội chết.) thấy lợi quên tình.

      “Nhạc Tuyết, muốn đến đừng đến nữa, dù sao sau khi học viện khia giảng, Giang Triều cũng bị điều đến quân khu, sau này mọi người cũng có cơ hội gặp mặt.”

      “Ừ” Tôi thản nhiên mà trả lời tiếng rồi liền ngắt điện thoại.

      Chu Oánh biết, Giang Triều trở thành em rể của tôi, cho dù trong quân đội gặp được trong cuộc sống cũng tránh khỏi liên quan, đây là cuộc sống mở ra trò chơi với tôi, tôi với người đàn ông tôi trở thành người nhà, mà lại phải là chồng tôi…(bực chị này ghê, Lạc Trần sốt cao đấy chị ơi)

      “Nhạc Tuyết, em làm sao thế?” Nghê Lạc Trần tỉnh lại, dùng tay nhàng lau mặt của tôi, ra tôi lại khóc.

      Cho dù là thói quên yếu ớt ở trước mặt cũng che giấu được, tôi liền xoay người ôm cổ , người đàn ông này nhất định là người cứu tôi lúc tôi chết đuối, khi tôi chật vật nhất, luôn vươn cánh tay ấm áp về phía tôi, để trấn an tôi và tiếp thêm dũng khí để tôi đối diện với cuộc sống.

      Tôi khóc hồi lâu mới cho là Giang Triều trở lại. Đúng vậy, tôi nghĩ có chút gì giấu chiếm , tôi nghĩ tôi cùng trong lúc này đáng khen nhất chính là tính ỷ lại và tin tưởng lẫn nhau.

      “Nhạc Tuyết, có thể làm gì cho em ?”

      dịu dàng nhìn tôi, có chút nghi ngờ gì khi tôi vì người đàn ông khác mà khóc lóc. Tôi lắc đầu, ôm lại càng chặt hơn, lúc này, tôi muốn chỉ là hai cánh tay và bờ ngực ấm áp, vẫn thế để tôi tùy ý bắt nạt, lại có thể tùy ý ỷ lại vào

      Nghê lạc Trần làm, suốt buổi sáng, chúng tôi chỉ ôm nhau, giống như hai con người lưu lạc chân trời cùng thương, nương tựa lẫn nhau.

      Buổi chiều, tôi nhận được rất nhiều điện thoại của đồng đội, mới biết Giang Triều trở thành người tâm phúc của quân khu. Lần này hoàn thành nhiệm vụ trở về, vinh dự nhận được quân hàm nhị đẳng, từ phó doanh đặc cách được đề bạt lên cấp phó đoàn, cũng nghe sắp chuyển đến quân khu làm việc, nghĩ đến ngày kế tiếp xung quanh là hào quang sáng chói và hoa tươi rực rỡ.

      Tôi nghĩ, Giang Triều rất cố gắng, đồng thời cũng có chút may mắn, cùng người theo năm tháng mà , có bao nhiêu quạnh, đại đa số quân nhân và tôi giống nhau, giữ chức vụ bình thường làm hết phận , hiến dâng im lặng, lại có số người, ngay cả cơ hội dẫn đầu thao diễn đều có, tốt nghiệp học viện quân liền trở thành văn chức, cùng huấn luyện quân mà mộng tưởng lúc đầu cũng ngày càng xa xôi.

      số đồng đôi trong lúc gọi điện thoại hỏi tôi, sau khi vứt bỏ Giang Triều hối hận sao, tôi cười trả lời, tôi hiểu, đối với quân nhân mà , có gì quan trọng hơn so với vinh dự, ở trong mắt bọn họ, cho dù Nghê Lạc Trần có tiền, có tài, lấy so sánh với Giang Triều, cũng vĩnh viên có cách nào siêu việt hùng bằng.

      Nhưng mà, hùng cũng tốt, công thần cũng tốt, cũng quann trọng với tôi nữa, cuộc đời của tôi phải là thời khắc cùng Nghê Lạc Trần nắm tay nhau bước vào lễ đường, liền tro bụi rơi định rồi sao, cũng có lẽ là sớm chút.

      ngày này hỗn loạn mà dài dằng dặc, buổi tối lại vì Nghê Lạc Trần cẩn thận mà tắm nước lạnh, liền sốt cao như đốt, tôi hiểu như thế nào cẩn thận mà tắm nước lạnh, nhưng tôi vội vàng đến độ xoay vòng vòng mà cũng làm hạ sốt được. Đàn ông có bệnh thực ngay cả như đứa trẻ cũng bằng, khuyên tiêm, lại lẩm bẩm đau, làm cho người ta có chút đành lòng, tôi lại muốn phiền toái gọi Nhạc Vũ đến.

      Cơm tối cũng cũng là vấn đề lớn, những cái khác , chỉ cần nấu cơm, làm mướp đắng, nhưng Nghê Lạc Trần chỉ ăn loại cách làm. Nhìn thấy nấu cơm cảm thấy rất đơn giản, tôi cũng học trộm chút, nhưng thực tế mới biết, chuyện này đối với tôi cũng là khiêu chiến cực hạn. Cuối cùng mướp đắng lại quên mất mà bỏ đường vào, đó là vì tôi làm quen, nhưng vẫn là đem tất cả ăn hết, đây là đau khổ tôi cho , ăn xong cũng là ngọt, nghĩ đến Nghê Lạc Trần vẫn là cao thủ lừa phụ nữ, nghe lời của tôi cẫn rất vui, mặc dù tôi vẫn hoài nghi tính của nó.

      Cả buổi tối suy nghĩ của tôi đều đặt người Nghê Lạc Trần, còn tâm trí suy nghĩ cái khác, mãi tới 3 giờ sáng mới hạ sốt, tôi ghé vào gối của mệt mỏi mà ngủ , ngay cả giấc mộng cũng lười đến, cũng chính là rời xa cái loại đau khổ này.

      Vừa tỉnh lại là giữa trưa ngày hôm sau, ánh mặt trời mùa đông ấm áp mà theo vào, khiến người ta có chút mãn nguyện.

      Tôi duỗi tay, đột nhiên phát thấy Nghê Lạc Trần đâu, nghĩ cũng biết đâu, liền hổn hển mà chạy tới phòng tắm…

      “Nghê Lạc Trần, lại nghe lời, lại tắm…” Đẩy cửa phòng tắm, tôi sững sờ trong đó.

      Chùm sương mù của hơi nước, Nghê Lạc Trần đứng ở trong đó, nước lỏng chảy qua cơ thể , đem làn da trở thành trong suốt như màu nước, như sắc màu cuộc sống, đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy cơ thể đàn ông, biết là nên hay nên ở lại.

      Nghê Lạc Trần thản nhiên liếc tôi cái, tắt vòi nước, cần lấy khăn tắm vây quanh ở lưng “Nhìn kỹ rồi đừng quên đem cửa giúp đóng lại…”

      “oh” tôi có chút biết phải làm sao, hoang mang đóng cửa phòng tắm lại. Tôi tựa ở tường, tôi cảm thấy trông ngực gia tăng tốc độ, có thể giận tôi hay ?

      Qua hồi lâu, Nghê lạc Trần mới từ phòng tắm ra. Tôi tự biết đuối lý nên nhìn bàn tay bị thương của , phát dùng màng nilon bọc lại. Tôi đến bên giúp mở ra, bên cẩn thận giải thích: “Thực …em, cái gì cũng đều thấy …”

      “oh?” mặt lên nụ cười ranh mãnh: “Em muốn nhìn cứ tự nhiên, em là vợ của , nên được hưởng chút phúc lợi…”

      “Vô vị, có cái gì tốt mà nhìn, đừng có mà tự phụ …” Tôi bỏ qua tay , thèm để ý đến nữa.

      Qua hồi lâu tôi thấy gì , liền hỏi: “Tên của là ai đặt cho ?”

      “Ông nội , sao vậy?”

      “Bùn-Lạc -Trần, chung cảm giác cùng đất bụi có chút liên quan, cho nên ngày tắm hai lần, muốn thoát khỏi phàm trần?”

      biết có phải là ảo giác, tôi nhìn thấy mặt thoáng qua chút đau buồn, lúc lâu, thản nhiên mà : “Ông nội của hi vọng tương lai chỉ làm người bình thường, rất bình thường thôi, ông trời ghen ghét người tài, chỉ cần bình thường mới có thể bình an, cho nên ông luôn gọi là tiểu Bùn.”

      “…”

      Đây là lô gic gì, căn bản là muốn trêu chọc nhũ danh Tiểu Bùn, nhưng cuối cùng vì bầu khí có chút áp lực, đành từ bỏ. Tôi cảm thấy Nghê lạc Trần rất thần bí, gia thế của ai , hoặc là cũng có chuyện xưa đâu buồn.

      Ăn qua bữa tối, thấy lại cầm lấy bút lông vẽ tranh, tôi liền tò mò mà qua “Còn vẽ người phụ nữ kia?”

      gật đầu mỉm cười: “Ừ, nhưng từ hôm nay trở , hề chỉ đối mặt với bóng lưng của ấy nữa…”

      đối mặt với bóng lưng ấy, biết làm sao, nghe thấy những lời đó, trong lòng tôi có chút tư vị. Quả nhiên, mất nhiều thời gian, bức tranh ràng xuất chính là khuôn mặt kia, có loại ảo giác giống như quen biết, thấy tôi nghiêng đầu dường như tìm tòi nghiên cứu, liền che che đậy đậy muốn tôi nhìn, tôi lại càng tăng thêm tò mò.

      “Tại sao muốn cho em nhìn?”

      “Sợ em thấy rồi cũng hối hận.” thản nhiên trả lời

      Cho đến khi cơ thể người phụ nữ được vẽ ra,tôi mới hiểu lời của có ý gì. đem bức tranh khỏa thân ra, tôi liền bối rối nhìn, trong lòng có chút tức giận.

      “Nghê lạc Trần, rất dung tục, dám ở trong nhà vẽ phụ nữ khỏa thân…” xong, tôi cảm thấy bản thân như vợ ăn giấm chua (ghen)mà lại cười đắc ý.

      Có lẽ là vì trốn tránh Giang Triều quay lại, mang đến cho tôi bóng ma, tay Nghê Lạc Trần mới cắt chỉ, vẫn có thể dính nước, liền quyết định giúp ra ngoài giải sầu.

      Hành trình Hải Nam vốn bị tôi coi như hành trình mộng ảo, giờ khắc này, rốt cuộc hề là mộng.

      Máy bay đón tia nắng ban mai dần rời khỏi mặt đất, nhìn ngoài cửa sổ máy bay bầu trời xanh lam trong vắt như tẩy, như sợi bông mây trắng, vẫn dùng tia sáng tạo thành quầng sáng màu tím nhạt, chính như mảnh lóe sáng trong đời người, giờ khắc này, trong tim tôi tự hỏi, cái gì là hạnh phúc, đây là vấn đề tối hôm qua tôi cùng Nghê Lạc Trần thảo luận qua, , hạnh phúc mà khái niệm rất trìu tượng, em cảm thấy có chính là có, đúng vậy, nghĩ giờ khắc này, hạnh phúc…

      Nhớ kỹ Phật từng , thứ trân quý nhất thế gian phải là thứ chiếm được cũng phải là thứ mất , mà chính là hạnh phúc tại mà ta có thể nắm bắt được. Tôi nhưng lại có loại cảm giác, cảm giác vẫn là hạnh phúc nắm chặt tôi, nó vững vàng mà nắm tay tôi, chỉ là đem tôi lơ đãng mà thất lạc…(thế mới biết lạc Trần cho chị cảm giác hạnh phúc như thế nào…)

      “Mắt có đau ? Đừng nhìn, nghỉ nghơi tí.”Nghê Lạc Trần đem tắm chắn ở cửa sổ máy bay kéo xuống, lại vỗ vỗ bả vai mình, tôi cười dựa vào, tôi nhắm mắt lại cảm thấy có chút chua xót, lúc này mới nhớ tới ánh sáng mặt trời chiếu vào mình rất lâu. Lúc này, đỉnh đầu lại truyền đến giọng ôn hòa: “Ngủ chút , dậy sớm để kịp lên máy báy là chuyện vất vả nhất.”

      Môi gần như áp vào tóc tôi, ngữ khí gần như nuông chiều. Tôi gật đầu cái, tự giác mà sát lại gần .

    3. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Edit Nana

      Beta Phù dung đào hoa


      12, Nguyện vọng trong ngày sinh nhật…

      Cả bờ biển đều bị bao phủ bởi làn mưa phùn, đơn và xám xịt, ngay cả khí cũng tràn ngập vị mặn của nước biển.

      Vốn tưởng rằng bầu trời xanh phươngNamtrong xanh vạn dặm phong cảnh đẹp đẽ lãng mạn, nhưng thực tế nhắc nhở tôi, mơ mộng và thực cách xa vô cùng . Vì tôi muốn thoát khỏi cái bóng của quá khứ, nắm chắc tương lai của mình, nhưng mưa gió trong thế giới này lại cố tình dây dưa .

      Nghê Lạc Trần đại khái nhìn ra tôi có chút thất vọng, liền nhấc chiếc mũ áo len của tôi, đùa giỡn chụp nó lên đầu tôi, giống như trò đùa của những đứa trẻ con.

      Tôi trừng mắt với , lại đem mũ bỏ xuống. Tôi nghĩ dáng vẻ tại của mình nhất định thực ngốc, vốn cũng tình nguyện mặc bộ hồng nhạt này, cho dù tôi và là bạn học thời tiểu học, cũng cần biến tôi hành học sinh tiểu học. Nhưng bảo tôi phải tin tưởng vào ánh mắt của , cũng mặc giống bộ đồ của tôi, chỉ khác màu.

      Bây giờ chúng tôi người mặc màu trắng màu phấn hồng, đứng ở đại sảnh trong sân bay, càng cảm thấy dù mặc cái gì cũng đều đẹp, dáng vẻ thanh lịch lại mất khí chất cao quý, thu hút ít người ngắm nhìn, tôi lại bình thường thể bình thường hơn, đứng ở bên cạnh , tựa như lá cây có sức hút nào.

      lát sau, tôi thấy người phụ nữ hơn 30 tuổi vội vã chạy tới, cười xin lỗi với Nghê Lạc Trần,“Chủ tịch Nghê, luôn đúng giờ như vậy ……”

      “Là do phi cơ đúng giờ.”

      Sắc mặt của Nghê Lạc Trần hơi lãnh đạm, vừa cự tuyệt người phụ nữ kia giúp sắp xếp hành lý, vừa kéo tôi hướng ra phía ngoài.Tayanh nắm tôi chặt, sợ cẩn thận có thể đánh mất tôi tại thế giới lạ lẫm nơi đây. ra luôn đối xử cách lo lắng như thế về tôi, còn ,‘Nhạc Tuyết, em là lơ đễnh nhất đời này, nếu có ngày, thể chăm lo cho em, chừng ngay cả bản thân mình em cũng có thể đánh mất.’

      và Giang Triều hoàn toàn giống nhau, tôi ở trong mắt Giang Triều, là người phụ nữ vô cùng độc lập, là quân nhân cứng cỏi. Cho nên Giang Triều cho rằng tôi có hay cũng tự sống tốt.

      -

      Chúng tôi ngồi chiếc xe công vụ màu đen, Nghê Lạc Trần tự mình lái xe, dường như rất quen thuộc nơi này khiến tôi cảm thấy rất tò mò. Mặc dù vẫn nhìn về phía trước, nhưng dường như nhận ra suy nghĩ của tôi, cười “Tổng công ty SNOWLET ở trong này, đây là nghiệp đầu tiên của ……”

      Tôi cười cười lên tiếng, vậy là tôi lại hiểu thêm chút nữa về . Nhưng muốn hiểu hết toàn bộ về , còn cần bao lâu thời gian nữa tôi dám xác định.

      lát sau, lại hỏi “Em quan tâm chúng ta đâu sao?”

      “Em bận tâm, dù sao cũng đem em bán.” Tôi có chút xấu hổ nghiêng người vào ghế, cười trả lời .

      Chúng tôi biết rằng ra khỏi màn mưa, dù bầu rời vẫn còn u ám nhưng mưa ngừng rơi. Cách tấm cửa kính xe tôi nhìn ra ngoài trời, đột nhiên đối với thành phố xa lạ này sinh ra cảm giác tò mò nơi này biển là màu xanh, hay là màu xám ?

      “Nghê Lạc Trần, nhiệt độ như vậy có thể xuống biển ?”

      “Ngốc, nhiệt độ nước biển mới 24℃, đương nhiên được, Tam Á chính là vùng cận nhiệt đới, hôm nay em mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi đêm, ngày mai chúng ta Tam Á.” Nghê Lạc Trần quay sang nhìn tôi, đột nhiên hỏi “Em trưởng thành ở thành phố biển, nhìn biển vẫn chưa đủ sao?”

      “Em muốn biết nước biển ở nơi này có hương vị gì ……”

      “Đắng .”

      biết có phải do tôi bị ảo giác hay , tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần đột nhiên thu hồi ý cười, khóe môi gợi lên chút chua sót giống như lạc trong thế giới phồn hoa. Xem ra, trong thế giới độc có phân loại thân phận cao hay thấp, vẫn đối với chuyện cũ thể hoài niệm.

      Sau đó Nghê Lạc Trần vẫn gì, chỉ còn lại tôi và người phụ nữ kia chuyện, tên của là gọi Nhâm Nguyệt, là phó tổng công ty của Nghê Lạc Trần, ra cũng là người phụ nữ xuất sắc. ta nguyên nhân vì đường gặp cố giao thông nên gây ra việc xe bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Tôi nghĩ đây là cho Nghê Lạc Trần nghe , dù sao ai cũng nhìn thấy Nghê Lạc Trần có chút bất mãn do ta đến muộn, mà ta lại là người phụ nữ rất thông minh nên cố ý giải thích với . Xã hội này là như vậy, mọi người chỉ biết người đó phạm sai lầm, nhưng lại quan tâm lý do của sai lầm đó. ta còn , tuy rằng bước đầu Nghê Lạc Trần khởi nghiệp ở đây, nhưng đối với thành phố này cũng quen thuộc, hơn nữa đối với khu du lịch Tam Á, lại càng xa lạ. Sau đó ta còn giỡn , tôi nên chuẩn bị tâm lý bị lạc đường với .

      Xe dừng ở biệt thự MY, ba người chúng tôi cùng ăn bữa trưa đơn giản, sau đó Nghê Lạc Trần liền phái Nhâm Nguyệt lái xe trở về công ty.

      Nghê Lạc Trần dẫn tôi vào gian phòng khách lịch tao nhã, bên trong sạch ngăn nắp, mở cửa sổ ra đó là cảnh xanh um sâu kín , giống như có thể ngửi được chút hương hoa sau cơn mưa, toàn bộ cảnh vật đều yên tĩnh khiến người ta có cảm giác muốn vào giấc ngủ.

      Tắm rửa xong, tôi liền nằm giường, vô tư ngủ mạch……

      Khi tôi tỉnh lại, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu rọi vào trong phòng, ra thời tiết ở HảiNamthay đổi nhanh như vậy, tựa như tình cảm của con người. Đột nhiên theo bản năng tôi đưa tay sờ sờ, dường như muốn tìm thân thể khác làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn.

      “Ngủ như con heo con, em có biết tại mấy giờ rồi ?” Dưới đèn phòng ngủ, Nghê Lạc Trần cầm lấy tay tôi ở giữa trung, cố ý làm như vô tình nhéo nhéo.“Em ngủ suốt chín giờ, tại là 9h 10 phút tối.”

      Tôi bị dọa ngồi bật dậy, nhìn ăn mặc chỉnh tề, liền hỏi “ dậy khi nào, sao gọi em dậy cùng?”

      chỉ cười cũng trả lời tôi, tôi nghĩ có lẽ hề ngủ.

      “Đừng ngẩn người như vậy, mặc quần áo vào đưa em ăn tối, sau đó chúng ta kế hoạch quan trọng khác.”

      Tôi biết, kế hoạch mà Nghê Lạc Trần , đó chính là suối nước nóng ngoài trời của biệt thư MY

      -

      Bóng đêm yên tĩnh, mùi hoa thanh nhã tỏa ra đâu đây.

      khu vườn có hòn non bộ bao quanh suối nước nóng, bốn phía khói lượn lờ cùng ánh trăng sáng rọi xuống, tạo nên cảnh sắc vô cùng yên tĩnh . Tôi im lặng ngổi trong dòng nước ấm áp, dòng nước sạch mềm mại quấn quýt lấy da thịt thoải mái, làm cho thân thể thư thái đến từng lỗ chân lông. Tôi tinh nghịch vỗ mạnh mặt nước để bọt nước bắn tung tóe lên cả người đứng bờ, tiếng nước trong trẻo dễ nghe. Cái gọi là ‘Trộm phù sinh nửa ngày nhàn’ đó là loại tình cảnh này.

      Nghê Lạc Trần mặc chiếc quần bơi màu đen bạc, vai khoác khăn tắm, ngồi ở bờ bên cạnh tôi gọi điện thoại. tươi cười nhàng tươi sáng như ánh trăng, tôi chưa bao giờ gặp qua cười thoải mái đến như vậy, thể dùng ngôn ngữ để điểm đó mê hoặc lòng người như thế nào , tôi biết nhất định gọi điện thoại cho ông nội, cũng chỉ có khi đối diện với ông nội, mới có thể bỏ xuống phòng bị và xa cách của mình.

      lát sau, đem điện thoại đưa cho tôi, ông nội muốn chuyện với tôi, tôi có chút thẹn thùng, nhưng cũng thể tiếp.

      “Ông nội…..”

      “Nhạc Tuyết, tiểu bùn có nghe lời ? Nó có hay chọc giận cháu ?”

      “Rất tốt ạ……” Tôi cười nhìn Nghê Lạc Trần, hình như nghe được ông nội về điều gì, vì vậy xấu hổ đỏ mặt .

      “Ông nội, trễ thế này ông còn chưa ngủ sao?”

      có, hàng năm vào hôm nay, ông đều qua mười hai giờ mới ngủ.”

      “Hôm nay có cái gì đặc biệt ạ?” Tôi tò mò hỏi.

      “Xem ra, tiểu bùn với cháu rồi, hôm nay là sinh nhật của nó. Nhạc Tuyết, mặc kệ như thế nào, ông nội cậy nhờ cháu, hãy thay ông nấu cho nó chén mỳ trường thọ……”

      “Vậng ạ, ông nội, cháu làm ……”

      Buông điện thoại, biết tại sao trong lòng tôi có chút buồn buồn. Nghê Lạc Trần, mặc kệ tương lai chúng ta như thế nào, hôm nay là sinh nhật của , lẽ ra phải cho em biết. Thấy tôi lời nào, Nghê Lạc Trần ngồi xuống, dùng chân khuấy động dòng nước làm bắn cả người tôi

      “Em giận à?”

      có,” Tôi lắc lắc đầu, hỏi “ muốn quà sinh nhật gì?”

      cười cười, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, “Hồi có rất nhiều mong ước, có những nguyện vọng mà cầu, nhưng cha mẹ cùng ông nội giúp thực được, cho nên nghĩ khi trưởng thành, nhất định phải tự mình thực nguyện vọng đó. Nhưng khi trưởng thành rồi mới biết được, có những thứ dù bản thân cố gắng hết sức cũng chưa chắc thực được, cho nên dần dần cuối cùng có nguyện vọng gì nữa .”

      “Nguyện vọng trước đây của là gì mà thể đạt được?”

      “Uhm……” Nghê Lạc Trần nghiêng đầu nhìn tôi, nhưng chỉ cười làm tôi có điểm lắm “Trước đây, em vẫn thường hay gọi Giang Triều , khi đó nghĩ, khi nào em có thể gọi tiếng Lạc Trần ……”

      …… Nhàm chán.” Tôi biết là do lúng túng hay là xấu hổ, mặt tôi cảm thấy hơi nóng.

      “Là em muốn …… Còn muốn giúp đạt được……”

      Nhìn thấy tự nhiên giống như đứa trẻ, khóe miệng khẽ phụng phịu, tôi liền cười xấu xa,“Tốt, tại em liền giúp thực nguyện vọng của mình……”

      Thừa dịp chưa chuẩn bị, tôi đột nhiên kéo cái, bị bất ngờ kịp đề phòng rơi tõm vào trong nước, tôi vui vẻ cười theo tiếng nước tung tóe khắp nơi, trong màn đêm yên tĩnh, càng vui sướng cách đặc biệt…..

      bì bõm vài cái, tôi thấy dường như biết bơi, vội vàng đưa tay kéo đứng lên, cười “Lúc này cảm thấy thỏa mãn rồi chứ?”

      ngơ ngác nhìn tôi, nước từ mái tóc chảy xuôi xuống dưới khuôn mặt trắng nõn, tôi và với đối diện với nhau…… Đột nhiên ôm mạnh tôi vào lòng, chịu buông ra……

      “Nhạc Tuyết, có nguyện vọng gì khác, chỉ mong được nhìn nụ cười mặt em như thế này mãi mãi……”

      biết là do nước suối quá nóng, hay là do Nghê Lạc Trần ôm quá chặt, phút này tôi cảm giác thân thể cùng trái tim của mình như bị thiêu đốt…

    4. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 14- Chân trời góc biển


      con đường ven biển tràn ngập hương vị biển nồng đậm, đây là lần đầu tiên tôi được hưởng thụ ngày hè gió mát cùng ánh mặt trời trong mùa đông, từng vội vàng, thậm chí trốn chạy tình cảm, nhưng lúc này giờ phút này hoàn toàn còn nữa .
      Giống như có người , cát bụi tất rơi xuống……
      -
      “Có mệt ?”
      Nghê Lạc Trần quay đầu nhìn tôi, bé sáu tuổi kia ở trong lòng cũng thích thú hướng về phía tôi hoan hô,“Chị đuổi theo nhanh lên……”
      Tôi kéo vành nón che nắng, cầm trái dừa vội vã hút căng phồng hai má, “Mặt trời ở HảiNamgay gắt như thế này sao?”
      “Ánh mặt trời gay gắt cũng là cảnh tượng nhiệt đới tự nhiên hạng nhất, hãy hưởng thụ nó ……” Nghê Lạc Trần cười cười, vươn bàn tay tới tìm gì đó trong tay tôi “Cho xem, khí chất quân nhân đâu……”
      “Quân nhân sao? Em chỉ quen với khí hậu ở nơi này.” Đừng tưởng rằng có bé con này làm chỗ dựa, dám tùy tiện cười nhạo quân nhân. Tôi cá là khi thoát khỏi tay , mau vài bước, phía sau vẫn còn thanh vui vẻ như cũ của họ
      ơi, chân trời góc biển còn xa ạ?”
      “Nhanh, ngay tại phía trước, em nhìn xem mấy tảng đá cao cao đó?”
      Nhìn phía xa, ra chân trời góc biển chính là hai tảng núi đá cách nhau xa, ngẩng đầu lên lập tức có thể nhìn thấy. Như vậy đời này khoảng cách xa xôi nhất rốt cuộc ở nơi nào? Tôi khỏi quay đầu lại nhìn phía sau người đàn ông mặc áo trắng, mỉm cười vươn bàn tay to, che ánh nắng gay gắt cho bé con. Cũng chính là nụ cười này, nó cũng từng thản nhiên, ôn hòa xua tan những buồn phiền trong lòng tôi……
      Lúc này, chân trời góc biển trở nên gần trong gang tấc.
      -
      Cuộc du lịch mỏi mệt cũng chính là để đổi lấy tâm tình vui sướng.
      vào vịnh Á Long bơi lặn, tôi hiểu sao cảm thấy rất cao hứng.
      Trời xanh, nước biển, ánh mặt trời cùng bờ cát trắng xóa, còn có những cây dừa bên bờ cao ngất, thể dùng ngôn từ nào để hình dung phong cảnh nhiệt đới bày ra ở trước mắt như mộng như ảo này. Còn có kia những mơ ước, từng vô số lần ảo tưởng bước chậm dưới đáy biển, cùng những đám san hô tươi đẹp làm bạn, hưởng thụ những con cá nhiều màu sắc bơi qua bơi lại quanh người……
      “Chúng ta lặn xuống nước.”
      Ngay thời điểm hướng dẫn viên du lịch hướng dẫn công việc lặn xuống nước, sau lưng truyền đến giọng trầm vang lên khiến tôi xoay người lại, Nghê Lạc Trần với vẻ mặt lạnh như băng, biểu tình cố chấp đánh tan giấc mộng của tôi. xong, cũng thèm nhìn tôi liếc mắt cái, liền thẳng hướng bờ biển lên.
      Tôi có chút cam lòng theo phía sau ,“Nghê Lạc Trần, đây là mong ước của em từ lâu , để cho em tham gia, được ?”
      “Rất nguy hiểm,” dừng bước quay đầu lại, giơ tay vò loạn tóc của tôi “ cần suy nghĩ, giao sinh mệnh của em cho những người hướng dẫn bơi lặn này đâu.”
      “Vậy theo hướng dẫn cho em……”
      “Taycủa thể để dính nước.” lạnh lùng trả lời.
      Đây chẳng qua chỉ là lấy cớ, tay ở thời điểm nghiêm trọng nhất cũng bị dính nước, huống chi tại còn e ngại gì nữa, thực hiểu vì sao kiên quyết như vậy. Tôi cuối cùng thuyết phục, theo giúp tôi lặn xuống, cũng bị cự tuyệt, đây là lần đầu tiên tôi lĩnh chứng kiến chủ nghĩa cố chấp của .
      Sau đó tôi cũng thèm chuyện với nữa, người nhìn mặt biển, nhìn những người mặc áo lặn, chuẩn bị cùng người huấn luyện chuẩn bị lặn, trong lòng hâm mộ. Tôi nghĩ, nếu là Giang Triều, nhất định vui vẻ cùng tôi lặn xuống đáy biển, cảm nhận vẻ huyền bí tuyệt đẹp của đại dương ……
      Vẻ tràn đầy vui mừng ban đầu tại đây giây, biến thành nỗi mất mát cùng tiếc nuối vô tận . Còn Nghê Lạc Trần ở bên cạnh tôi, làm như có việc gì cùng bé con kia ở bờ cát viết chữ rất vui vẻ.
      -
      Buổi tối, mọi người cùng nhau tham gia vào trò giải trí đặc sắc khác của những người gay, chỉ có tôi cùng Nghê Lạc Trần ở lại khách sạn.
      “Em ? Nghe những người đó so với phụ nữ còn đẹp hơn……”
      Nghe như vậy, tôi mạnh mẽ ngồi dậy, tay gỡ mặt nạ đắp mặt xuống,“ thích tự mình cũng được, nghĩ tới còn có sở thích này, có phải thường xuyên tiếp xúc với người đẹp, thẩm mỹ còn, cần thay đổi khẩu vị để kích thích chút linh cảm phải ?” Tôi cách kích động, cũng hoàn toàn là vì trả thù , mà vì nhắc tới gay, trong lòng liền có chút phản cảm, tôi thể gật bừa xem vẻ đẹp như vậy, chỉ cảm thấy vô nghĩa, cũng đồng tình cho cuộc sống may mắn của họ.
      Nghê Lạc Trần lại cười cười, đến bên giường ngồi xuống, vừa dùng khăn mặt lau tóc ướt cho tôi, vừa chỉ biết là ở trước mặt phụ nữ thể khen người phụ nữ khác, ai biết ngay cả gay cũng thể được……”
      ít tự mãn , em còn sa đọa đến mức ghen với người gay. Hơn nữa, người đẹp Nghê ở ngay trước mắt, em làm gì phải thưởng thức những người gay kia……”
      Tôi liếc trộm Nghê Lạc Trần vô cùng kinh ngạc, trong lòng khỏi cảm thấy có chút sung sướng, trong lòng như hát khúc nhạc vui.
      Nghê Lạc Trần cho dù là đàn ông, nhưng là người đàn ông ngay cả nước cũng sợ.
      -
      Đêm khuya, ghé vào cửa sổ hóng gió Nam Hải, nó giống như nụ hôn nhàng của tình nhân, mê hoặc mà ôn hòa. Giờ phút này, tôi nửa như say trong hương vị biển, nửa lại như mất mát, cảm xúc gì nữa ……
      ngủ sớm chút, cho dù thời tiết ấm áp, đứng trong gió lâu cũng tốt lắm…… Còn nữa, về sau cố chấp như vậy ……”
      Nghê Lạc Trần ôm tôi, ở bên tai tôi hít thở nhàng , biết điều này có tính là giải thích vì chuyện ban ngày cho tôi lặn, nhưng trong lòng tôi còn bận tâm tới chuyện đó nữa . ra tôi cũng phải người cẩn thận, luôn luôn sơ ý, lần này ra ngoài thực vội vàng, những thứ cần tôi quên mang đều có thể tìm được trong hành lý của , đây là điều tôi nghĩ tới . Dọc theo đường , luôn tỉ mỉ săn sóc tôi, tôi cũng hoàn toàn để trong lòng, chỉ là tôi cũng biết vì sao thích khi dễ , tựa như theo như lời , khi khi dễ , tôi liền cảm giác được thể xác và tinh thần khoái trá……
      Trở lại giường, tôi phát vẫn như cũ đứng ở phía trước cửa sổ, đưa lưng về phía tôi, lâu vẫn cử động.
      ngủ sao?”
      “Ở trong lòng em, giống người đàn ông sao?”
      ra, Nghê Giáng Trần cũng buồn bực. Tôi đơn giản xoay người sang chỗ khác, hề để ý đến . lát sau, tôi nghe được nhàng ho khan, liền có chút thiếu kiên nhẫn “ nếu là bị cảm, thực phải đàn ông……”
      Giường bên kia như nguyện trầm xuống, cánh tay quen thuộc nhàng đặt ở bên hông tôi, thong thả ôm chặt.“Nhạc Tuyết, em chán ghét sao?”
      Thân thể vì lạnh hơi run rẩy, tôi liền đưa tay vào trong áo ngủ của , nhàng xoa tấm lưng bóng loáng.
      Đột nhiên, mạnh mẽ đè lên tôi, dồn dập thở hào hển……
      “Nhạc Tuyết…… Nhạc Tuyết……”
      lần lại lần kêu tên tôi, tựa như từng dưới đáy lòng kêu gọi trăm ngàn lần, nhàng phủ những cơn mưa hôn từ cổ xuống xương quai xanh tới những bộ phận mẫn cảm của tôi, đối với tôi tiếng động nào hết khát vọng của .
      Tôi phát đàn ông khi bản năng bùng nổ trong nháy mắt kia, hoặc là ở thời điểm họ biểu mạnh mẽ nhất, cũng là thời điểm họ yếu ớt nhất. Tôi nâng cánh tay lên ôm chặt thắt lưng của , kìm lòng được ôm nhanh thân thể của chặt dán sát vào lòng mình……
      -
      Theo đoàn lữ hành cưỡi ngựa xem hoa du ngoạn các cảnh hai ngày ở Tam Á, cứ việc có chút vội vàng, nhưng lại cùng với , du khách trong lúc đó ở chung rất hòa hợp, lại khiến mọi người nảy sinh tình cảm thân thiết. Ngày thứ ba, Nghê Lạc Trần liền quyết định tách khỏi đoàn, muốn dẫn tôi tới bờ biển du ngoạn hai ngày, bù lại tiếc nuối ngày đó thể lặn xuống nước.
      Làm cho bé con sáu tuổi kia khóc lóc ôm chặt lấy cổ Nghê Lạc Trần, khó mà chia tay được, vốn tưởng rằng nhìn quen trường hợp ly biệt nhưng trong lòng tôi cũng khó bỏ qua được. Có lẽ đời người luôn có những cuộc gặp nhau tình cờ như vậy, sau đó lại vô tình chia lìa……
      Khi bắt tay vào làm, nhìn theo đoàn xe du lịch về phía xa, tôi quay đầu hỏi “Vì sao lại đột nhiên quyết định tách khỏi đoàn?”
      nếu rời , quá hai ngày, người khóc là em. Có đôi khi, ỷ lại chính là thói quen……”
      Tôi cúi đầu gì nữa, biết trong miệng thói quen là chỉ Giang Triều, hay là chỉ bản thân ……
      -
      Lại vào vịnh Á Long, tôi cũng cầu lặn xuống nước nữa, thầm nghĩ lẳng lặng hưởng thụ cảnh biển cùng những cây dừa bên bờ biển này……
      “Em định xuống nước sao? Thay áo tắm .”
      “Vậy còn ?”
      Nhận lấy áo tắm trong tay Nghê Lạc Trần, tôi nhịn được hỏi . cũng trả lời tôi, chỉ cười cười, rồi đến chỗ thuê phao.
      Tôi thay xong quần áo, cũng làm theo nhận lấy phao cấp cứu, nhịn được bật cười. Nghê Lạc Trần hề cười chút nào, hướng tôi cười “Em , nhưng đừng xa, khi thổi còi, em lập tức quay trở về……”
      “……”
      Sau lúc lâu, tôi mới định thần lại, hờn dỗi liếc cho là thả cá hay là chăn dê ……”
      cười cười, tranh luận gì, miệng cười cười đặt kính bảo vệ mắt vào tay tôi. Tôi nhận lấy cùng cái phao, rồi xuống biển, đột nhiên quay đầu lại hướng về phía “Chớ xa, nghe được tiếng còi, vẫy tay cho em……”
      Đây căn bản chỉ là câu vui đùa, ngờ lại nghiêm túc gật đầu.
      -
      Nước biển dần dần ngập từ hai đầu gối, đến quá phần eo, rồi qua trước ngực, nước biển hơi lạnh lạnh. Tôi đeo ống thở vào rồi chìm vào trong nước biển, biết như thế nào, tôi đột nhiên cảm giác nó đem tình cảm mông lung trong lúc đó của tôi cùng với Nghê Lạc Trần bắt đầu xích lại gần nhau hơn, tôi khỏi quay đầu nhìn bên bờ, bầu trời xanh thẳm, bờ cát trắng xóa, hàng dừa cao ngất, giống như ảo ảnh trong mơ, mà người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ trắng ở trước mắt tôi lại càng ngày càng ràng……
      là tia nắg mặt trời trong trái tim tôi
      Có người , cuộc sống là mộtccuộc hành trình có mục đích, nhưng tôi đồng ý suy nghĩ tiêu cực như vậy. Tuy rằng trước khi đến HảiNam, tôi cũng có nghĩ tới, muốn đem tình cảm mỏi mệt của mình trục xuất ra tại thành phố xa lạ này, để nó chết lặng hoặc hư thoát, nhưng cuối cùng, trong lòng vẫn khát vọng bị ánh mặt trời chiếu sáng……
      Như vậy, Giang Triều lại trở thành cái gì của tôi?
      Tôi hiểu vì sao lúc này lại nghĩ tới cái tên này, bỏ phao cấp cứu ra, tôi ngụp lặn trong nước biển, ý nghĩ vẫn như cũ phiêu đãng về những nhớ lại đứt quãng. Ở bờ biển thành phố D, đôi nam nữ trẻ tuổi chạy bờ cát , vui cười, ở trong biển hôn nhau……
      “Nhạc tuyết…… Nhạc tuyết……”
      biết có phải là ảo giác hay , tôi nghe được có người gọi tên của mình. Là Giang Triều sao? Tôi nghe cẩn thận , sau lúc lâu mới thanh tỉnh lại, vội vàng từ trong nước biển trồi lên, bên bờ còn thấy nữa , khi tôi thu tầm mắt, mới phát , nơi cách tôi xa, ở trong nước có nhóm người loạn thành đống……
      Chap sau rất cảm động.^^

    5. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 15- Sắc thái nghiêm trọng


      Tôi nhìn thấy hai người đàn ông cố đưa người lên bờ, nhưng người kia lại dùng hết toàn lực giãy dụa muốn chạy về hướng ngược lại.

      Trực giác cho tôi biết, Nghê Lạc Trần xảy ra chuyện.

      -

      “Đánh cho ta ngất xỉu , nếu rất khó mang lên bờ.”

      Tôi nghe hai người kia ở trong nước thương lượng cách khó khăn, vội vàng la lên “Đừng đánh, ấy là chồng tôi……”

      biết có phải là do tiếng của tôi bị gió biển thổi át , mấy người đó dây dưa quá mức nhập tâm, tiếng la hét của tôi càng có tác dụng gì, những người chung quanh càng vòng quanh tham gia vào…

      Tôi vừa cố hết sức hướng về phía bên kia kêu vừa run run giọng gọi tên Nghê Lạc Trần, nhưng vẫn chống cự sống chết , giống như người tuyệt vọng, vì sống chết cuối cùng mà càng giãy dụa nhiều hơn. Trong giây phút này, tôi có cảm giác mình bị mmột vật bén nhọn nào đó đâm xuyên qua trái tim……

      Tiểu Bùn, ngoan ngoãn chút, đừng phản kháng nữa, thể xảy ra chuyện gì đâu.

      Đột nhiên, tôi nhìn thấy chiếc còi trước ngực cậu bé nên vội vàng đưa nó lên miệng……

      thanh trong trẻo lướt qua mặt biển, giống như cắt qua gian, chung quanh hề có tiếng gió, tiếng nước, cùng thanh huyên náo, toàn bộ thế giới tại phút này đây đều trở nên yên tĩnh…..

      Tôi dường như cũng bị chính thanh đó làm chấn động và kinh hoảng, nên dừng lát, tôi liền cố hết sức bơi về hướng đám người yên lặng bên kia…… Bơi tới gần họ, chỉ còn cách vài bước, tôi nhìn thấy Nghê Lạc Trần được nhấc lên khỏi mặt nước, vài sợi tóc ướt sũng dán trán của , gương mặt hơi tái nhợt. ngơ ngác nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên dễ phát là cười hay cười, nhưng lại làm tôi tự chủ rơi nước mắt……

      Tôi dang hai tay ra, cố gắng hướng về phía mỉm cười, dịu dàng gọi “Lại đây……”

      Những người đó thấy thế buông ra, liền giống như được cổ vũ, về hướng của tôi.

      Trong giây phút khi ôm lấy , tôi giống như tìm lại được món đồ quý giá bị thất lạc, lại giống như lần nữa có được mạng sống cùng toàn thế giới……

      -

      phải có bệnh tâm thần chứ? biết bơi lại còn chạy ra vùng nước sâu, cứu , còn liều mạng chống cự.”

      Phía sau Nghê Lạc Trần vang lên hàng loạt tiếng mắng, tâm trạng cảm kích của tôi trong nháy mắt bị xóa sạch. phải tôi là người biết cảm ơn, chỉ là muốn bất kì kẻ nào như vậy, tôi nghĩ nhất định là tìm thấy tôi , mới liều mạng chạy vào vùng nước sâu , ra ở trong lòng tôi có thể khiến quan tâm đến an nguy mạng sống của bản thân ……

      Tôi để ý đến những người đó mắng, chỉ thấp giọng bên tai Nghê Lạc Trần “Thả lỏng chút, nếu cả hai ta đều bị chìm xuống đáy biển ……”

      nhất thời buông tôi ra, tự mình bởi vì khẩn trương nên bị chìm xuống, tôi vội vàng dùng sức bám ấy , dạy nín thở như thế nào , gọi khí, thả lỏng bản thân mình như thế nào …… nhất nhất làm theo, giống như đứa trẻ rất biết nghe lời. Giờ phút này đem mạng sống của mình hoàn toàn phó thác cho tôi , hoặc có thể khi chúng tôi ở bên cạnh nhau dĩ nhiên quan tâm tới sống chết.

      Lúc này có người có lòng tốt bơi tới, hỏi tôi cần hỗ trợ gì , tôi lắc lắc đầu, cự tuyệt . Với quật cường của tôi cùng kiêu ngạo của Nghê Lạc Trần, tự xem bản thân mình và đối phương hoàn toàn là duy nhất cho nên cần bất cứ ai tham gia cùng ……

      -

      biết mất bao nhiêu thời gian, tôi cùng với gian nan lên bờ. Nghê Lạc Trần nôn ra mấy ngụm nước biển, tôi xác định có gì nguy hiểm, liền thấp giọng xa xa chút, nếu thủy triều lên, lại cuốn chúng ta trôi ……”

      Liều mạng dùng sức lực cuối cùng, chúng tôi dìu dắt nhau, hết đoạn đường này tới đoạn đường khác, cho đến khi nghĩ rằng tới được nơi an toàn nhất, mới còn chút lực nào ngã xuống……

      Bờ cát màu bạc vẫn mềm mại như cũ , trãi dài, ánh mặt trời vẫn nóng bỏng như vậy, lấp lánh. kéo tay tôi vẫn chịu buông ra, tôi nghĩ đó chắn hẳn là sức lực còn lại duy nhất của . Đời người tựa như hạt bụi, bay lên rồi lại rơi xuống, chỉ có mạng sống ở trong lòng của nhau là trân trọng và quý nhất.

      -

      Mặt trời chiều ngã về Tây, gió Nam Hải mang theo trong lành thổi lại đây. Tôi đứng dậy, phát ngủ, mặt tái nhợt giống như bờ cát màu trắng bạc, yếu ớt giống như trong nháy mắt bỏ tôi mà …… Tôi vội vàng lay “Nghê Lạc Trần, mau đứng lên, mau đứng lên …..”

      Tôi thấy có hồi đáp nào, đột nhiên bất lực khóc lên,“Tiểu Bùn, ngày sinh nhật của , em quên nấu mỳ trường thọ cho , nếu chết, em biết phải với ông nội như thế nào……”

      bàn tay nhàng xoa mặt tôi, giúp tôi lau khô nước mắt “ Ngốc, đừng khóc. chết, bởi vì giao em cho ai, cũng yên tâm. Cho dù có ngày, chết , cũng đem em an bài thỏa đáng trước……”

      “Nghê Lạc Trần, lời này là điềm xấu, về sau được phép nữa……” Giọng xem thường của khiến tôi sợ hãi, tôi phủ lên thân thể , dùng miệng ngăn môi lại, hôn điên cuồng.

      cười khẽ, đẩy tôi ra,“Quân nhân cũng mê tín vậy sao?”

      Tôi gật đầu, lại hôn , hàm hồ “Nếu đồng ý theo giúp em cả đời, hãy dùng nhiệt tình của đáp lại em.”

      ra tôi phải mê tín mà chỉ là sợ hãi, chính là muốn nghe như vậy.

      quả nhiên đáp trả lại tôi, từ mềm đến dây dưa dứt, thế cho nên lúc ban đầu né tránh, làm cho tôi có cảm giác giống như là lạt mềm buộc chặt.

      lúc lâu, chúng tôi mới dần dần tách ra, bình tĩnh nhìn tôi, trong ánh mắt có ánh tà dương phản chiếu, ánh sáng rất trong trẻo, lại giống như sâu thẳm. Khi tôi nhìn đến xuất thần, bỗng nhiên thay đổi nét mặt, cười khẽ “Miệng em có hạt cát kìa……”

      “……” Tôi định thần lại sau nụ hôn kia, giống như cũng cảm giác được có hạt cát trong miệng rất ràng, nhịn được cười lên “Đó là cát ở trong miệng mà……”

      Tôi nâng tay lên giúp lau những hạt cát mặt, cũng dùng động tác như vậy đáp lại tôi, tay dừng ở mặt tôi, luôn nhàng như vậy , dịu dàng như vậy, thương giống như vuốt ve thứ đồ sứ quý giá vô cùng .

      -

      Tà dương rốt cục trầm xuống, mang chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà.

      Bầu trời và bãi biển đều mất màu sắc, bị vẽ loạn thành màu u, ngay cả bờ cát trắng noãn cũng trở nên mờ mờ. Cảnh sắc như vậy, đột nhiên làm tôi nghĩ tới ngôi nhà ở thành phố D, ở phòng đọc sách của Nghê Lạc Trần có bức tranh về biển, bờ cát màu xám , bầu trời màu xanh đen cùng với biển cả bao la trở thành khối, toàn bộ sắc điệu u buồn, đen tối, làm người ta cảm thấy áp lực thoải mái, sắc thái bắt mắt duy nhất hổ trợ cho biển cả mênh mông chính là có cây màu nâu giống như chuyển động…..

      Tôi hiểu về hội họa, nhưng cũng nhìn ra đó là người sắp lìa xa cõi đời, tự độc thoại lần cuối cùng. Tôi vì sao Nghê Lạc Trần lại đặt bức tranh đó trong phòng đọc sách, nhưng cũng rất ít khi vào căn phòng đó……

      “Em phải nhớ tới bức tranh ở trong phòng đọc sách của chứ?”

      đột nhiên ngồi xuống hỏi tôi, tôi hoang mang chút rồi gật đầu.

      “Đó là tác phẩm cuối cùng của Nghê Thiên Vũ…..”

      “Nghê Thiên Vũ?” Tôi cố gắng tìm lại trong trí nhớ, đột nhiên nhớ tới chồng của Châu Doanh thích sưu tập tranh chữ, ở trong nhà họ tôi thấy bức họa của Nghê Thiên Vũ, cũng nghe qua ông là họa sĩ rất tài hoa thuộc phái trừu tượng, đáng tiếc qua đời khi còn trẻ.

      “Em ở nhà Châu Doanh có xem qua tác phẩm của Nghê Thiên Vũ, nhưng thấy có màu sắc đen tối……”

      “Em xem đó là những tác phẩm lúc đầu, sau đó ông ấy vẽ càng ngày càng u ám, ông muốn gây hiếu kì, nên đều giữ ở nhà……”

      “Vì sao biết?”

      Tôi khó hiểu nhìn , bởi vì quay lưng về phía ánh trăng nên nhìn ra cảm xúc gì.

      “Ông ấy là chú của ……”

      “……”

      “Bức tranh ở nhà là tác phẩm cuối cùng của chú ấy trước khi qua đời, bức tranh đó được vẽ nửa giờ trước khi chú ấy mất……”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :