1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuyết Lạc Trần Duyên - Nhung Vũ Nhi Q ( 59 c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 5: Người tuyết …

      Edit Nana

      Beta Phù dung đào hoa

      Nếu hai người cùng đem hôn nhân ra làm trò đùa, lại gặp gỡ nhau, điều tất yếu nhất định ăn ý với nhau.

      Nhớ ngày đó, khi Nghê Giáng Trần nghe được hai chữ kết hôn, nhìn tôi khoảng chừng hai phút. Vẻ mặt của có chút lo lắng, cũng có ý sâu xa có phải là vui sướng hay , nhưng tôi chỉ nhớ ánh mắt trong sáng của , vẫn ảm đạm giống như năm xưa, làm tôi nhớ vẻ trong trẻo như màu trời xanh biếc, cái loại sầu lo này. Chỉ vì thời gian hoặc cuộc sống sớm đem chúng tôi khắc thành dáng vẻ như vậy, rốt cuộc trở về được……

      Tôi nghĩ cho dù tôi gả cho Giang Triều, cuộc sống của tôi cũng thay đổi cho nên cũng có gì tiếc nuối.

      Sau khi kể cho Nghê Giáng Trần biết hết tất cả mọi chuyện, chỉ nhàn nhạt, Nhạc Vũ thích Giang Triều cũng phải là thể, hỏi tôi muốn chờ ba tháng sau khi Giang Triều trở về rồi hãy sau. còn gần đây ông nội cũng ép buộc kết hôn, nhưng chưa tìm được người thích hợp để kết hôn, nếu chê bai có thể giúp tôi tham khảo chọn người. ra tôi cảm thấy mình có chút trèo cao, chúng tôi từ cùng thế giới, mà tại chênh lệch đó cũng càng lúc càng lớn .

      chỉ cười , tùy em……

      Đến khi chạng vạng, cho đến khi tan sở, đề nghị cùng nhau ăn bữa cơm, tôi liền đồng ý . Dù sao tôi cũng chẳng có chỗ nào để , cũng có việc gì làm, trong đầu giống như hồ dán. Khi thay quần áo, tôi nhìn chút bóng dáng phác hoạ trong bức tranh, thấy mặt đề hai chữ, ‘Mối tình đầu’. ra ta cũng có nỗi khổ thể được, cũng có đoạn quá khứ qua thể lãng quên.

      -

      Bên ngoài, mưa tạnh, gió thu hiu quạnh thổi vài chiếc lá bay bay, đơn lạnh lẽo. Có lẽ mất che chở của cây đại thụ , lơ thơ tự mình xoay sở có lẽ đó cũng là số mệnh.

      Tôi để mặc Nghê Giáng Trần khóac lên người chiếc áo khoác màu trắng, trong gió lạnh cũng còn cảm thấy lạnh nữa, liền đề nghị “Gần đây có nhà hàng rất sạch , chúng ta bộ tới đó nhé .”

      Nghê Giáng Trần gật đầu, đem chìa khóa xe lần nữa bỏ vào trong túi quần, ra người cao cao ở như cũng có thể chìu theo người khác như vậy .

      Tôi bước phải vũng nước mưa, lá rụng rách nát, mình nghĩ miên man, dường như quên cả người bên cạnh. Nhưng hễ cứ thấy vũng nước nào, đều ngay lập tức kéo tôi sát vào bên người, sau đó cười tôi vẫn giống như trước đây thích nghịch những vũng nước mưa. Tôi lần đầu tiên biết được đời còn có người có trí nhớ tốt như vậy, chuyện cũ thời thơ ấu, bản thân mình đều có chút mơ hồ ……

      vào nhà hàng kia, chúng tôi chỉ gọi hai chén hoành thánh, tôi nghĩ chắc là ăn quen loại đồ ăn này, ngờ lại ăn cách ngon lành như vậy, cuối cùng ngay cả canh cũng còn giọt. Mà ngày thường hoành thánh là món ăn thích nhất của tôi, nhưng tại lại có cảm giác thèm ăn, cuối cùng chén của tôi cũng vào trong bụng ……

      đường trở về, ngang qua cửa hàng KFC, mua hai cái hamburger cùng hai cánh gà cay, dặn tôi trước khi ngủ nhớ phải ăn vài thứ. Tuy tôi quen quan tâm của Giang Triều đối với tôi, nhưng với quan tâm này vẫn cảm thấy ấm áp, có lẽ đối với , tôi nghĩ có phần cảm kích .

      Sau đó, thấy tôi bộ xa mệt, nên lái xe đưa tôi đến dưới lầu, chúng tôi cũng gặp lại, có lẽ buổi chiều này chỉ là cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên, chỉ cần giây phút tách ra kia liền nhất định gặp lại nhau nữa.

      Khi về đến nhà, tôi mới phát , khăn quàng cổ của biết khi nào quấn quanh cổ tôi. Nhìn chiếc khăn quàng cổ hai màu đen trắng xen nhau, tôi bỗng nhiên nghĩ đến, thế giới của dường như đều là hai màu đen trắng, lại rực rỡ loá mắt, tôi khỏi cảm thấy có chút tò mò, Nghê Giáng Trần rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, vì sao những màu sắc đơn giản ở tay trong tay lại trở nên đầy màu sắc như vậy……

      Ngày hôm sau tôi nhận được đồ chuyển phát nhanh, đó chính là bộ quân phục của tôi để ở SNOWLET. Quần áo được ủi cẩn thận, vẫn còn mang theo hương thơm của SNOWLET. Tôi đem đặt trong tủ, bỏ xó, có ý định mặc lại lần nữa. Từ ngày đó, Nghê Giáng Trần cũng tìm gặp lại tôi, tôi dường như lại lừa mình dối người trở lại cuộc sống chờ đợi Giang Triều, nghĩ đến năm tháng bình yên, sóng gió. Chỉ là ngẫu nhiên trong những ngày mưa, lại nhớ tới dáng đứng kia ở trước cửa sổ, giống như bức tranh người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng .

      Nghê Giáng Trần, nếu ngày đó gặp , tôi như thế nào? Tôi mãi mãi có câu trả lời.

      -

      Đảo mắt tháng trôi qua, đầu mùa đông , trận tuyết đầu mùa đúng hẹn lại tới.

      Hôm nay là cuối tuần, tôi liền về nhà, tưởng thừa dịp mẹ còn chưa trở về, quét dọn phòng ốc sạch .

      vào phòng Nhạc Vũ, tôi lại phát thứ làm tôi thể bình tĩnh được nữa, đó là chiếc quần đùi nam xa lạ mà quen thuộc. Tôi nhìn ràng, bên trong có miếng vải thô màu xanh được may thành cái túi , đó là do năm trước, khi Giang Triều công tác, sợ sơ ý làm mất tài liệu quan trọng, nên tôi tự mình may vào cho . Tôi cùng Giang Triều là thuộc cùng loại người, bản thân vẫn còn tính bảo thủ, cho nên, quần đùi của dễ dàng rơi ở nơi khác……

      Ngày đó, tôi khóc chạy ra khỏi nhà, thậm chí quên cả mặc áo khoác. ở trong tuyết, tôi còn khờ ngốc nghĩ, vì sao tất cả đồng nghiệp đều biết Giang Triều ở Vân Nam, hơn nữa sắp hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị trở lại thành phố D, chỉ có tôi là chẳng hay biết gì, chẳng lẽ muốn tránh né tôi sao?

      Cho đến khi gió lạnh thổi qua, tôi mới nhớ tới nơi tạm thời làm tôi cảm thấy ấm áp hơn, cũng là nơi duy nhất tôi có thể vào lúc này.

      -

      “Nghê Giáng Trần, tôi muốn kết hôn, ngay lập tức!”

      Tôi xông vào gian phòng vẽ tranh, câu này chỉ làm kinh hãi Nghê Giáng Trần, đồng thời cũng làm kinh hãi người mẫu cùng trợ lý Từ Dĩnh bên cạnh.

      Tôi nghĩ rằng, từ ngày hôm đó có thêm ‘Giai thoại’, điên khùng xông vào văn phòng làm việc của SNOWLET, hướng Nghê Giáng Trần bức hôn, chuyện này trở nên ồn ào huyên náo ở giới truyền thông, cũng từ sau ngày đó, phòng làm việc SNOWLET liền trở thành nơi trốn tránh , khu nhà giống như thế ngoại đào nguyên. Cứ mỗi cuối tuần, tôi đều trốn vào phòng vẽ tranh, với máy tính, mấy quyển sách, các loại đồ ăn vặt, trở thành thú tiêu khiển của tôi ở đây, còn Nghê Giáng Trần vẫn mãi đứng ở trước cửa sổ, chăm chú vẽ những thiết kế của . Tôi có khi tưởng tượng, bao giờ cảm thấy mệt? Từng nghĩ đến có thành tựu hôm nay, hoàn cảnh là điều kiện cần thiết của thành công, thực biết, thường thường là bởi vì bối cảnh của gia đình , cho nên mọi người cũng xem thường mọi nỗ lực của .

      Tôi thể phủ nhận, người đàng ông tốt, ở chung với khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, nhiều, chúng tôi rất ít chuyện với nhau, cũng làm ảnh hưởng nhau. Tôi nghĩ nếu cùng kết hôn, cho dù cả đời này thể cứu giúp trong lúc hoạn nạn, ít nhất cũng kính trọng như mới quen nhau.

      Đúng vậy, tôi đem cuộc sống của mình sau này đặt lên người đàn ông này.

      Đám cưới của chúng tôi cũng dễ dàng thuận lợi, lúc ban đầu bị mẹ tôi phản đối quyết liệt . Bà cho rằng, cho dù kết hôn với người đàn ở tầng dưới chót của xã hội, cũng thể gả cho thương nhân, hoặc là người làm thời trang, mà trong khi đó Nghê Giáng Trần đều thuộc về cả hai thứ này .

      Nghê Giáng Trần lại an ủi tôi , tất cả cũng cần tôi quan tâm, mọi thứ cứ giao cho là được rồi. Vừa vặn mấy ngày nay học viện thi cuối kỳ, tôi phải ở trong học viện vài ngày, sau này khi về nhà, tôi mới nghe , ông nội của từ Bắc Kinh tự mình đến nhà thăm hỏi ba mẹ tôi. Mẹ tôi cả hai ông cháu đều tỏ ra rất chân thành, cũng lần nữa cam đoan với bà mang đến cho tôi cuộc hôn nhân trọn vẹn. Tôi lúc ấy chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Nghê Giáng Trần nên chỉ làm người thiết kế thời trang, làm diễn viên, là tổn thất lớn của Hollywood ……

      -

      Đây là lý do vì sao tôi bước vào cuộc hôn nhân có nguyên nhân trước và hậu quả này.

      Nằm ở giường, tôi đem những chuyện xảy ra trong thời gian , trước sau suy nghĩ lần, tôi phát số việc được an bài tất cả, xem ra đời phải ai cũng có tất cả mọi thứ, nhưng lại có thể người tính thắng cả số mạng.

      Có lẽ là do căn phòng rất im lặng, tôi nghe được tiếng khởi động xe bên ngoài, chắc đến nơi làm việc của mình. Đối với hôn nhân này, cả hai chúng tôi đều ràng tất cả, mọi thứ với chúng tôi vẫn còn xa lạ, xấu hổ, thậm chí đêm qua rất hoang đường. Nhớ từng , thuở thơ ấu luôn nhận hết mọi khi dễ của tôi, ngay cả đêm tân hôn, cũng thoát khỏi số phận bị khi dễ . Tôi nghĩ người đàn ông kiêu ngạo như vậy, trong tình trạng phòng bị gì, bị biến thành khống chế được, nhất định cảm thấy tôn nghiêm bị mất hết.

      Tôi chỉ có thể đổ lỗi cho nó thôi……

      Đồng hồ chỉ 12h, tôi lại như trước nằm thoải mái ở giường , vừa thưởng thức cách bài trí của căn phòng, vừa trốn tránh .

      Tôi rất hài lòng, căn phòng mới được bài trí cố ý bày ra dấu hiệu vừa kết hôn, cũng giống như phong cách của Nghê thị lấy trắng đen làm sắc màu chủ đạo. Toàn bộ căn phòng đều là phong cách điềm tĩnh, ấm áp. Tôi đứng dậy , mở hết tất cả các màn cửa sổ, nhìn về phía xa xa, cảnh vật mênh mông vô bờ bị băng tuyết dày bao phủ, thế giới rộng lớn làm mọi vật trở nên bé và yếu ớt. Tôi dần dần thu hồi tầm mắt, lại ngoài ý muốn phát trong sân có người tuyết mập mạp. Đột nhiên, tôi có chút thể đè nén vui vẻ, vội vàng khoác thêm áo khoác, chạy xuống lầu.

      Mở cửa sắt ra, người tuyết mỉm cười liền xuất trong tầm mắt tôi, đôi mắt tròn đen, cái mũi cà rốt đáng , hộp giấy các tông làm thành cái mũ, nhìn đẹp thêm vài phần…..

      Có lẽ Nghê Giáng Trần rời phòng ngủ , ở bên ngoài đắp thành người tuyết này sao? Tôi từ từ đến gần nó, nhìn người tuyết được quàng cái khăn quàng cổ màu đỏ bên hé ra tờ giấy:‘Biết người tuyết vì sao vui vẻ ? Nó tận hưởng những thứ quý nhất đời này , cho nên nó có thời gian bi thương. Nó quên nước mắt kiếp trước, chỉ nhớ kiếp này vui vẻ, nó hề quan tâm mùa đông tiêu tàn, lại phát mùa đông xinh đẹp. Nhạc tuyết, em biết tuyết mùa đông rơi rất đẹp sao?’

      Tôi nhìn người tuyết khóe miệng nhếch lên, mi mắt thế nhưng ươn ướt. Là Nghê Giáng Trần nhà thiết kế thời trang giỏi phát ra vẻ đẹp, mà theo như , tuyết rơi mùa đông rất đẹp sao?

    2. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 6: Tuyết giáng trần duyên

      Edit Hường Đoàn

      Beta Phù dung đào hoa

      Biệt thự trong trẻo nhưng lạnh lùng, tôi nhàm chán lên lầu lầu dưới vòng vòng vài lần qua lại vẫn tìm ra việc gì để làm. ra nhàn rỗi cũng là loại gánh nặng, vì thế tôi liền ghé vào cửa sổ muốn nhìn người và xe đường chút. Nhưng nửa giờ trôi qua, ngoài người tuyết làm bạn bên ngoài vườn kia, quạ đen cũng hề bay qua.

      biết Nghê Giáng Trần làm gì, đột nhiên tôi rất tưởng niệm phòng vẽ tranh yên tĩnh vắng lặng kia.

      Chuông cửa đột ngột vang lên, tôi vội vàng chạy xuống lầu, ra là người đưa đồ ăn tới, trong lòng hơi cảm thấy mất mát.

      “Là do chủ tịch Nghê căn dặn đưa tới.”

      Tôi gật đầu nhận đồ ăn, xem ra Nghê Giáng Trần sợ tôi đói chết trong căn phòng rộng lớn nhưng lạnh lùng này.

      vào phòng bếp, tôi đặt phần cơm ăn nhanh này bàn ăn, nhìn hồi lâu cũng có cảm giác thèm ăn. bàn ăn được trải khăn bàn màu xanh nhạt, bốn phía mang theo màu sắc rực rỡ của cỏ cây với bức tường màu trắng làm cho tôi có chút xúc động. Nhưng trong phòng bếp, tôi muốn nấu món gì cần tốn nhiều sức, liền có thể tiện tay làm thứ gì đó?.Tôi tự mình tìm mì ăn liền, tìm hơn mười phút rốt cục nhụt chí ngồi ghế, chẳng lẽ Nghê Giáng Trần mì ăn liền cũng ăn sao?

      Cuối cùng tôi quyết ̣nh ra ngoài mua.

      vào phòng thay đồ, trong tủ có đủ loại quần áo phụ nữ, tôi cần ́ tình lựa chọn bởi vì tôi biết Nghê Giáng Trần nhất ̣nh đã phối hợp hoàn mỹ treo trong đó, chỉ cần tôi đưa tay ra mặc vào người là được. Tôi nghĩ, làm vợ của nhà thiết kế, lúc nào cũng có thể hưởng thụ.

      Thay quần áo xong tôi nhìn bàn thấy có để thẻ tín dụng và một xâu chìa khóa, phía dưới còn có một tờ giấy nhắn: Nhạc Tuyết, ra khỏi nhà đừng quên mang theo ví cùng chìa khóa.

      Tôi cười cười, đem xâu chìa khóa bỏ vào trong túi xách. Đối với hành động cho thẻ tín dụng của Nghê Giáng Trần tôi cảm thấy rất ́ ý, cũng lấy đó là một loại sỉ nhục, chỉ là tôi cần. Nhớ rõ trước hôn nhân Chu Oánh nói với tôi, phải hiểu đàn ông đưa vật chất cho là thủ đoạn tất yếu để duy trì tôn nghiêm. Nhưng cuối cùng tôi cảm thấy, dựa vào tôn nghiêm dường như có điểm hay , mạnh mẽ. Huống chi tôi chỉ là ra ngoài mua chút đồ lặt vặt, nếu mua phi cơ, đại bác chỉ sợ bán Nghê Giáng Trần cũng đủ .

      Mặt khác đối với tiền tài tôi cũng có nhiều khái niệm, quần áo mặc thường ngày , khi ăn ở ngoài, mẹ ở nhà thường cho phép tôi mua đồ gì quá xa xỉ, cho nên tôi thường bộ vào doanh trại trong ngày, từ đó liền tạo thành thói quen, vừa có thể tiết kiệm, ngoại trừ mưa nắng còn có thể tránh bị cướp ở ngoài, tôi tự nhận mình được xem như một giàu có.

      ra bên ngoài, lo lắng nhìn lên bầu trời bốn phía thỉnh thoảng có cơn gió lạnh thổi tới.

      Theo bản năng tôi quấn nhanh khăn quàng ̉ trước ngực liếc nhìn xung quanh, đây là một khu vực rất thanh lịch và yên tĩnh, với tôi mà nói cũng là môi trường lạ lẫm vô cùng, đến nơi nào để mua mì ăn liền với tôi liền trở thành một vấn đề lớn.

      lúc tôi do dự, cách đó xa có một chiếc xe BMW màu trắng từ từ dừng ở trước mặt tôi.

      Nhạc muốn đâu, ta đưa .” Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi rất thân thiện bước xuống mở một bên cửa ra cho ta hỏi.

      “Chú là?” Tôi khó hiểu nhìn chú ấy.

      “Tôi là tài xế của chủ tịch Nghê .”

      Tôi gật đầu một cách lịch sự, nhưng tôi chỉ mua mì ăn liền mà thôi, thật sự cần tài xế cùng chiếc xe sang trọng thế này.

      Nhìn cửa xe mở ra đã lâu cùng ánh mắt mong chờ của chú tài xế, tôi miễn cưỡng ngồi vào trong xe. Tôi muốn xuất hiện tin đồn ngày thứ hai sau tân hôn, dâu mới của Nghê Giáng Trần ra ngoài mua mì ăn liền, lại càng muốn cho người khác biết làm vợ của trừ bỏ nghiêm, nghỉ, đều bước, cái gì cũng giống là người phụ nữ.

      muốn đâu?” Ngồi vào trong xe, chú tài xế dường như nhẹ nhàng thở ra hỏi.

      đến cửa hàng mua sắm ở trung tâm .”

      Xe chậm rãi khởi động, đại khái sau hai mươi phút nhìn trái nhìn phải chiếc xe tiến vào trung tâm thành phố nhộn nhịp.

      Trước mắt, những tòa nhà thương mại sang trọng lộng lẫy biết mọc lên từ khi nào? Còn có tủ kính trưng bày những sản phẩm rực rỡ muôn màu, đường người đến người thật đông đúc, tôi đều cảm thấy xa lạ. Tôi bắt đầu hoài nghi, là do tôi vứt bỏ cuộc sống hay cuộc sống vứt bỏ tôi. Có lẽ sống ở thành phố này quá lâu hay là do lâu năm ở trong quân đội khiến tôi từ bỏ cuộc sống cùng những thay đổi nhanh chóng từng ngày.

      Xuống xe, tôi nhìn quanh trung tâm mua sắm nhộn nhịp, có chút biết bắt đầu từ đâu. Nếu mẹ biết tôi đến tận nơi này chỉ để mua một gói mì ăn liền nhất ̣nh sẽ bị mắng là quá bày vẽ.

      Tôi theo dòng người mù quáng vào trung tâm mua sắm, thang máy tới lầu ba, đây là khu vực của phụ nữ. Chuyện gì đến cũng đến, dù sao tôi cũng là một người rảnh rỗi liền thong thả dạo nhìn ngắm xung quanh, ý ̣nh ban đầu mua mì ăn liền bị ném ra phía sau…

      tới lui, tôi thấy một gian hàng kinh doanh rất bắt mắt có chữ SNOWLET

      tôi liền tò mò vào.

      Tại quầy bán hàng, hai nhân viên nhiệt tình giúp đỡ một thử quần áo, một bán hàng kiên nhẫn đứng sau lưng tôi, giới thiệu một ít trang phục cho rằng thích hợp với phong cách của tôi. Bất quá, nói thật, tôi đối với quần áo bên trong thực thất vọng, có lẽ Nghê Giáng Trần vì thuận theo thị trường mà tạo ra các tác phẩm này, tôi cho rằng ngoại trừ quá bình thường và có gì mới lạ , lấy các trang phục trong nhà ra so sánh thì dường như thiếu một cái gì đó.

      Tôi hơi thất vọng ra ngoài, tới cửa, một chiếc áo khoác màu đen mặc người người mẫu trưng bày ở tủ kính lại hấp dẫn tôi. Thiết kế của nó cùng với phong cách của Nghê thị, đơn giản nhưng sang trọng, ̉ áo cùng ̉ tay có nhiều điểm trắng tựa như những bông tuyết bay bay, lại giống như hàng vạn vì sao yên tĩnh bầu trời dêm, bay bay trong sáng như những bông tuyết trong suốt. Có một loại cảm giác thảm thiết về số mệnh lại giống như một loại cảm giác hạnh phúc trở về, làm cho người tôi trở nên mơ hồ rõ….

      Đúng vậy, Nghê Giáng Trần trong thế giới thiết kế dường như vĩnh viễn đều phức tạp và chứa huyền bí. Tôi hơi mê muội vì nó …

      à, thực tinh mắt, đây là Nghê Giáng Trần vì SNOWLET thiết kế ‘Tuyết giáng trần duyên’, là trang phục được trưng bày tại Paris giành được giải thưởng.”

      “Tôi có thể thử xem ?”

      “Thực xin lỗi, đây là hàng bán, sản phẩm của Nghê Giáng Trần tự mình thiết kế chưa bao giờ bán thị trường.”

      “Tự mình thiết kế?” Tôi khó hiểu quay đầu, chỉ chỉ những kiểu dáng trưng trong tủ kính

      hỏi: “Ý của những thứ này phải do Nghê Giáng Trần thiết kế?”

      “Đương nhiên, đó là những tác phẩm do những nhà thiết kế của SNOWLET tạo ra, tác phẩm của nhà thiết kế lớn sao có thể tầm thường như vậy.”

      “Ý của là tác phẩm của ta chỉ có thể trưng bày tại tủ kính củaParis?”

      Đối với chất vấn của tôi, nhân viên bán hàng chỉ cười cười cũng cho tôi câu trả lời.

      Gian thương, tuyệt đối là gian thương, lộ vẻ làm cao …..Quên , tôi như thế nào có thể nói ta như vậy, dù sao ta cũng là chồng tôi. Nghĩ đến việc ta ở trong phòng tranh một tháng, mỗi ngày ta đều ngừng phác thảo, ở trong mắt tôi đã gần như rất hoàn mỹ rồi, lại nói có chỗ nào vừa lòng, vì thế tác phẩm suốt một tháng vất vả của ta ở trong tay liền biến thành mây khói. Tôi nghĩ sau lưng thành công các tác phẩm của ta nhất ̣nh phải trả giá mà người thường thể tưởng tượng được.

      Tôi có chút phẫn nộ ra khỏi quầy hàng SNOWLET, xem ra tôi cùng bộ quần áo này vô duyên, thậm chí ngay cả quyền lợi mặc thử cũng có. Cho dù đã kết hôn, tôi và Nghê Giáng Trần có được bao nhiêu quyền lợi đâu.

      Tôi vừa vừa nghĩ đến mẫu thiết kế “Tuyết giáng trần duyên” của Nghê Giáng Trần, hai tay trống trơn ở trung tâm thương mại dạo qua vòng lại vòng, khi ra bên ngoài trời gần tối, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi nhưng chú tài xế vẫn đợi tôi, vì thế tôi cảm thấy thực bất an.

      Về đến nhà trời tối, bên trong cửa sổ ngôi biệt thự lộ ra chút màu cam của ngọn đèn, cũng lộ ra hơi thở ấm áp.

      Nghê Giáng Trần ra mở cửa cho tôi, mặc bộ quần áo màu trắng ở nhà, bên ngoài còn đeo tạp dề màu phấn hồng, mặt có hai con heo con đáng , tôi nhịn được bật cười. thèm để ý tôi cười cái gì, chỉ tiện tay vỗ vỗ bông tuyết đầu tôi, ôn hoà “Coi chừng bị lạnh.”

      Trong lúc nhất thời tôi thất thần, đây là giọng của người đàn ông lạnh lùng, thậm chí có chút cao ngạo của nhà thiết kế sao? Nhưng thể thừa nhận, dáng vẻ của thực rất đẹp, ngọn đèn dìu dịu khiến mặt có chút sinh động và đáng . Tôi cười cười, mang vào dép lê để sẵn, theo phía sau vào nhà bếp.

      Đồ ăn bàn đầy màu sắc, nếu đây là mua tôi nhất định hoài nghi về thói quen ăn uống của , nhưng tại….Nhìn cửa sổ sáng lên lớp sương mù tự nhiên, toàn bộ phòng bếp đều tràn ngập chút hơi thở ấm áp, chút cảm động chưa từng có dâng lên. Tôi khỏi nhìn bận rộn, hỏi: “ biết nấu cơm sao?”

      “Nào có học sinh du học nào biết nấu cơm, luyện tập bao ngày cũng quá tệ chứ.” cười trả lời.

      Có lẽ hai người ở chung đều có thói quen im lặng, qua khoảng thời gian rất dài chúng tôi gì, tôi chỉ đứng bên nhìn bận rộn. Tôi nghĩ, nếu là Giang Triều, tôi nhất định đến gần , từ phía sau ôm thắt lưng , đem mặt dán tấm lưng dày rộng của , cho tôi lúc này có bao nhiêu hạnh phúc và vui vẻ. Nhưng là Nghê Giáng Trần, tôi ở trong lòng vẫn cố ý bài xích . ra, đường cong lưng của rất đẹp, ngẫu nhiên khi chuyển động , lưng áo làm lộ ra chút vẻ gợi cảm và mê hoặc…

      “Trong khoảng thời gian này muốn chuẩn bị triển lãm tác phẩm cá nhân, sau khi hoàn thành cùng em ra ngoài chút , em lợi dụng trong khoảng thời gian này nghĩ thích chổ nào.”

      “Ừm, được.”

      Thấy quay đầu lại chuyện với tôi, mặt tôi có chút nóng rực sợ nhìn ra tôi ngắm , liền vội tìm đề tài chuyện phiếm….

      “Đúng rồi, hôm nay em ở trung tâm thương mại dạo, có ghé vào quầy hàng SNOWLET.”

      “Phải ? Có ý kiến gì muốn đề nghị?” vừa xào rau vừa hỏi tôi.

      “Em cảm thấy quần áo nơi đó thực bình thường, thiết kế hơi mạnh mẽ.”

      “SNOWLET là một gian hàng lớn, chia đều tuổi vượt quá 30.” thản nhiên phản bác tôi.

      Thấy cho là đúng, tôi hơi bật cười, người này thật tự phụ.

      “Còn có một vấn đề.” Tôi dùng đũa gắp miếng rau bỏ vào miệng, tiếp tục nói: “Vì sao trưng bày nhãn hiệu SNOWLET cũng bán tác phẩm của vậy, việc này phải là lừa gạt người tiêu dùng sao?”

      Nghê Giáng Trần nghe tôi nói vậy nhưng hề tức giận, chỉ cười khẽ : “Em thật đúng là trong ngoài phân biệt được, thay người tiêu dùng đến lên án mạnh mẽ. chỉ có thể nói với em, nhà thiết kế chân chính là người tạo ra xu hướng chứ phải theo xu hướng.”

      “…….”

      nhìn tôi cái hiểu cái sững sờ ở đó liền cười cười: “Muốn ăn cơm, thay quần áo, rửa tay, vào đây giúp đỡ .”

      “Được.”

      Tôi nhẹ nhàng đáp ứng ra khỏi phòng bếp.

      vào phòng để quần áo, tôi lại sững sờ ở đó. Tôi nghĩ tới, bộ quần áo làm tôi mê muội “Tuyết giáng trần duyên” thế nhưng lại xuất hiện trong căn phòng của tôi. Hơi nâng tay lên, nhẹ nhàng chạm vào, thậm chí hơi cẩn thận, tôi cũng hiểu vì sao ở trong lòng rất trân trọng nó…..

      “Thích ?”

      Phía sau truyền đến một thanh, tôi quay đầu, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

      “Mặc vào thử xem.”

      Tôi nghe lời cởi bỏ áo khoác, thay vào bộ “Tuyết giáng trần duyên”, nó giống như là thiết kế cho tôi vậy, vừa vặn. Nhìn mình trong gương, tôi dường như nhìn thấy mình cảm động trong nháy mắt…

      “Vì sao lại đồng ý?”

      “Cái gì?”

      “Đồng ý lấy em làm vợ.”

      “Con người cuối cùng đều muốn kết hôn.” nhàn nhạt.

      “Vậy sao tìm một người nhau kết hôn?”

      ? Ý vui đùa đó bỏ từ mười lăm năm trước…”

      “Như thế nào? Mười lăm tuổi đã bị phụ nữ làm tổn thương?”

      “Đúng. Bị một đứa ngốc làm tổn thương.”

      “Là Nhạc Vũ? Dường như cũng phải, từng đối với ấy rất thắm thiết….”

      cần đoán, lấy chỉ số thông minh của em đoán ra đâu.”

      “Em đây nếu đoán được sao?”

    3. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 7: Người đàn ông nơi đầu sóng ngọn gió.
      Edit Hường Đoàn


      Beta Phù dung đào hoa

      Cám ơn bạn Yappa rất nhiều giúp mình sửa lỗi trong bản edit , nhất là chữ Giáng thay bằng chữ thuần việt là Lạc nhé.

      Sau bữa cơm chiều, tôi chủ động xin rửa chén, Nghê Lạc Trần giành với tôi. ta ném cho tôi cái tạp dề, mình chán ghét tẩy rửa đồ dầu mỡ gì đó. Giọng điệu của ta giống như đứa trẻ xấu tính, giống như ép đối phương cho hứa hẹn. Tôi liền cười , về sau chỉ cần nấu cơm, tôi sống chết nhận thầu rửa chén. Nhìn thấy vẻ hơi bỡn cợt cười , tôi có cảm giác bị bán còn giúp người ta kiếm tiền, nghĩ rằng nhất định là cố ý. Nhưng tôi biết, có đôi khi mắc mưu cũng phải chịu thiệt, loại giao dịch này cơ bản xem như hai bên cùng có lợi . Trong lòng tôi tính toán nhặt, đột nhiên cảm thấy ra bản thân mình cũng có tiềm chất làm gian thương.

      Tôi còn phát , Nghê Lạc Trần là người rất chú ý hưởng thụ cuộc sống, giống như sau khi ăn xong muốn dùng cafe hoặc hoa quả, còn trước khi ngủ liền uống chút rượu. Tôi có thó quen giống như vậy, chỉ đồng ý thử cái nào nóng, theo thưởng thức điểm mới mẻ thôi.

      Nhưng ngày này, rốt cục tối, đến thời khắc làm người ta xấu hổ. Ban đêm đối với đôi vợ chồng mới cưới mà , luôn mang theo chút mờ ám và ám chỉ.

      Tôi tắm rửa xong, thay bộ quần áo ngủ mới. Tuy rằng tôi cố gắng thuyết phục mình chấp nhận người đàn ông, nhưng giống đêm qua, tình huống xấu hổ mặc quân trang phòng kẻ háo sắc hôm nay dù thế nào cũng thể làm như vậy nữa. Nghê Lạc Trần là người kiêu ngạo, thừa nhận năng lực cũng có hạn, điều chủ yếu là tôi cảm thấy mình nên làm tổn thương .

      Tôi sớm quay mặt vào trong, trong lòng cảm thấy bất an, tôi hy vọng buổi tối hôm nay bận rộn ít công tác, như vậy tôi có thể có chút thời gian thoải mái, hoặc là có cơ hội giả bộ ngủ cũng tốt. Thường thường ý nguyện được như mong muốn, ngay tại thời điểm tôi miên man suy nghĩ, Nghê Lạc Trần sắp vào.

      hiển nhiên vừa tắm rửa xong, để lộ nửa thân , tóc ướt sũng, cầm khăn mặt trong tay, ngừng chà lau. Đối với việc để thân trần , tôi phải rất để ý, ở lâu trong quân đội, đôi khi gặp được những tình huống đặc biệt, cho dù là nữ quân nhân, cũng nên chú ý nhiều. Nhưng khi tôi nhìn thấy mặc như vậy, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, quả thực rất quỷ dị….

      cái quần bò màu lam, bên hông buộc dây lưng ở phía trước, thể , gợi cảm vô cùng, như là hình ảnh của nam nhân vật chính trong quảng cáo. Chỉ là định mặc như vậy ngủ sao? Đột nhiên tôi ý thức được, cố ý trả thù, ám chỉ tôi là nữ háo sắc và cần phải đề phòng. Nhưng tôi có biện pháp giải thích chuyện đêm qua, chính mình tưởng tượng ra cái bia diễn tập trong mộng mà thôi, nếu phải ở gần tôi như vậy, nếu phải thân thể nổi lên phản ứng trước , tôi nào có lợi dụng thời cơ.

      ra ở gần nhau mới biết được, đàn ông đều lòng dạ hẹp hòi hơn đứa trẻ . Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tức giận, ánh mắt gắt gao theo dõi dây buộc lưng của , phải là đàn ông, nên còn để bụng chuyện hôm qua.”

      hơi sửng sốt , lập tức khóe môi mang theo vẻ trêu tức, mỉm cười, chậm rãi : “Có phải đàn ông hay , em phải kiểm tra rồi sao.”

      , lưu manh.”

      “Dường như em đùa giỡn với lưu manh đó….”

      trả lời luôn nhanh chậm, trong lúc nhất thời tôi chán nản, còn muốn thêm nhưng lại cảm thấy giống như là đứa trẻ đấu võ mồm, liền xoay người dùng chăn bông trùm kín đầu để ý đến . lát sau, tôi nghe được tiếng cười khẽ, chăn đầu bị kéo xuống , sau lưng cảm thấy hơi lạnh, trong lòng lập tức cũng buồn bực như vậy nữa, ra tôi biết, tôi chỉ giận mình mà thôi.

      Đợi bên kia giường có cảm giác lún xuống, lòng tôi liền trầm ổn lại. nằm quay lưng , giữ khoảng cách với tôi, tôi nghĩ cho dù xoay người cũng chạm vào thân thể của đối phương.

      Hồi lâu, bên kia cũng có động tĩnh gì, chỉ nghe tiếng hít thở đều đều. Khi ngủ, thanh luôn như vậy, ra tôi hy vọng có thể giống Giang Triều , chuẩn bị ngái nhè , để cho tôi biết rốt cuộc ngủ chưa.

      Tôi nhàng xoay người, vẫn như trước hề cử động. Đột nhiên tôi rất muốn biết mặc quần bò hay , và thắt dây lưng nằm giường. Tôi dám đưa tay đụng , liền nhàng xốc chăn lên, ra thay đồ ngủ màu trắng, tôi liền thư thái nở nụ cười, dù sao là người phụ nữ bị người đàn ông đề phòng như vậy, đây đúng là kiện lạ.

      Ánh mắt của tôi kìm lòng được di động nhìn về phía trước, dừng lại ngực và bụng , tôi phát cùng Giang Triều thực giống nhau. Mùa hè, khi Giang Triều ở nhà cũng thích để trần thân , lộ ra cơ thể cường tráng, cường tráng của Giang Triều dường như có chút tùy ý, Nghê Lạc Trần giống, cơ ngực cùng cơ bụng giống như dùng thước đo, có thể là hoàn mỹ, mà mọi thứ của dường như luôn tốt đẹp, chẳng lẽ đây là khác nhau giữa nghệ sỹ và quân nhân sao?

      “Xem ra, em đúng là thích nhìn lén.”Chợt tiếng trầm thấp truyền đến, tôi giật mình, tay dừng giữa trung, để xuống cũng cử động. Sau vài giây, thấy thèm nhắc lại, tôi đem chăn nhàng đắp lên người , : “ ngủ còn giả bộ ngủ, cũng đâu tốt hơn em.”

      ngủ , chỉ là bị lạnh nên tỉnh.”

      Nghe được còn giải thích, tôi xấu hổ thôi, có cảm giác cố ý trêu đùa tôi, tôi cảm thấy khổ nổi. Tôi xoay người sang chỗ khác, để ý tới , hơn nữa quyết định mấy ngày tới cũng thèm để ý tới . lát sau, nhàng hỏi: “Ngủ được sao?”

      “Vâng.” biết có phải tiếng của dịu dàng quá mức hay , tôi hề đề phòng thừa nhận.

      “Dựa gần vào đây, kể chuyện xưa cho em nghe.”

      Tôi như bị bỏ bùa mê, nghe lời nhích lại gần. nâng lên cánh tay, luồn qua dưới đầu tôi, kéo tôi lại nằm gần . Thân thể có mùi hương thơm sạch nam tính tự nhiên, giọng của nhàng chậm rãi, đều đều về chuyện trước đây. Tôi biết mình ngủ quên từ lúc nào, chính là trong khi ngủ còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào, ấm áp vô cùng.

      Có lẽ mùa đông này, tuy rằng rất dài nhưng cũng khó qua……

      Đảo mắt năm mới trôi qua, lúc đầu muốn theo Nghê Lạc Trần về thủ đôi thăm hỏi ông nội của , cũng bởi vì chiếu cố hủy bỏ kế hoạch. Trừ bỏ định kỳ theo tôi cùng cha mẹ ra ngoài ăn cơm, cơ bản đều nhốt mình trong phòng làm việc, mà gần đây tôi muốn quấy rầy làm việc, mặt khác có rất nhiều chiến hữu trở về thăm người thân, cho nên tụ lại, tôi cũng chơi rất vui vẻ.

      Cảm tình đau xót, dường như bị mắc cạn như vậy…..

      “Nhạc Tuyết, nghe gả cho nhà thiết kế, thế nào, cùng chung sống với người đàn ông ở nơi đầu sóng ngọn gió, nhất định thực kích thích.”

      “Hoàn hảo, cuộc sống của tôi thực bình lặng, rất bận rộn, chỉ là thỉnh thoảng phải gặp ký giả và giới báo chí, nhưng cũng đều có liên quan tới công việc.” Tôi thản nhiên trả lời.

      Xem ra, hôn nhân của tôi muốn trở thành món điểm tâm ngọt cho mọi người bán tán lúc trà dư tửu hậu, cho dù phải là bạn bè quen thuộc, cũng vui vẻ cho biết tình trạng cuộc sống tại của tôi. Các ấy thậm chí cho rằng người mới kết hôn, cuộc sống chung nhất định có rất nhiều điều quái dị, bọn họ sinh họa cá nhân có phức tạp hay . ra, tôi hiểu được Nghê Lạc Trần cơ bản là người đàn ông rất bình thường, trừ bỏ người có danh vọng, ra cuộc sống thực bình thường, ngẫu nhiên có chút hơi cố chấp, giống như mỗi ngày nhất định phải tắm hai lần, ngủ nhất định phải mặc quần áo ngủ màu trắng, gặp được chuyện cao hứng tới đâu cũng thích cười to, ăn cơm phải có bát canh khổ qua.

      Nhắc tới khổ qua, ra tôi có chút chuyện buồn cười, lúc ban đầu, tôi cho rằng nó vừa đắng lại ngọt , cắn chút cũng chịu ăn. Nhưng có lần, bị dụ dỗ ăn miếng, phát nó đắng nhưng lại có chút ngọt, là bởi vì ngâm đường cùng dấm chua, món ăn này tựa như cuộc sống, trong đó có tư vị của đắng cay, lại làm cho người ta cảm thấy có chút ngọt ngào. Dần dần, tôi cảm thấy giống như bị nghiện, cũng thích hương vị đắng của khổ qua, đương nhiên, chính là thích làm cho ăn mà thôi. Tôi muốn nhờ hướng dẫn cách làm, cười cười nhưng như thế nào cũng chịu, đây là bí kip gia truyền trong nhà, giữ lại tức để dùng làm đòn sát thủ, ông nội của chính là bởi vì món ăn này mới cùng bà nội sống tới răng long đầu bạc. rất giống, lúc ấy tôi nhịn được cười, về sau thủ đô tìm ông của học, lại cho tôi biết, ông cũng dạy cho tôi.

      Tôi chỉ biết bà nội còn khỏe mạnh, lại chưa từng gặp qua, cũng chưa từng hỏi thăm , có đôi khi tôi cảm thấy Nghê Lạc Trần có điểm thần bí, có khi lại có điểm giống đứa trẻ mang theo chút bướng bỉnh.

      Còn tuần là đến ngày mười lăm tháng giêng, triển lãm cá nhân của Nghê Lạc Trần cơ bản gần hoàn tất, kế tiếp có chuyện gì cần quan tâm, muốn tôi chuẩn bị sẵn sàng dẫn theo tôi ra ngoài chút. Làm quân nhân, dĩ nhiên xuất ngoại nhất định là có chút hạn chế, cho nên tôi nghĩ chỉ có thể lựa chọn số địa điểm du lịch ở trong nước.

      , tôi rất ít ra ngoài, trừ bỏ giai đoạn vừa mới nhập ngũ cùng thụ huấn, tôi cơ bản đều quanh quẩn trong thành phố, cho nên nơi nào đối với tôi mà đều mới mẻ. Chỉ là tôi từng có giấc mộng được chạy bờ cát trắng, hưởng gió thổi ở biển Hải Nam, cảm nhận chút rừng nhiệt đới mơ mộng, tò mò về cảnh giữa chân trời và góc biển rốt cuộc là như thế nào…….

      Cho nên, HảiNamlà điểm đến đầu tiên tôi chọn.

      Người nếu chờ mong, dường như trời cũng trở nên xanh thẳm và rộng lớn hơn.

      Hôm nay, tới gần chập tối, tôi đơn giản thu dọn chút đồ, liền tính đến phòng làm việc của , cho biết quyết định của tôi. Đương nhiên cũng thuận tiện chờ tan sở, cùng nhau ở bên ngoài ăn bữa cơm rau dưa. Mấy ngày nay, công tác thực vất vả, muốn để về nhà nấu cơm, như vậy quá mệt nhọc.

      đường tôi mua ít hoa quả, có thơm Từ Dĩnh thích ăn, cũng có đào mà thích ăn, tôi đối với đồ ăn kén chọn, cho nên cũng lo cho mình.

      vào phòng làm việc của , hôm nay nhìn thấy Từ Dĩnh, tôi liền tự mình lên phòng vẽ tranh của ở lầu hai. đẩy cửa phòng, muốn quấy rầy , nhưng khi tôi đẩy ra, hình ảnh bên trong lại thực làm tôi sợ ngây người.

      Nếu tôi nhìn lầm, đó là người phụ nữ để nửa thân trần, ta đối mặt với Nghê Lạc Trần, cùng khoảng cách, mà tôi chỉ thấy được cái lưng duyên dáng của ấy. Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, tôi cách nào hình dung mình cảm thấy bối rối cùng sỉ nhục như thế nào, đúng vậy tôi thực có cảm giác bị sỉ nhục. Tôi chỉ nhớ Nghê Lạc Trần thản nhiên ngước mắt lên, nhìn thấy tôi, dường như sửng sốt chút, tôi liền chạy ra ngoài…..

      Ở hành lang, tôi đụng vào Từ Dĩnh vừa mới tới, tay ấy còn có hai ly cà phê….

    4. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chuong 9


      Tôi vẫn cho rằng Nghê Lạc Trần là loại đàn ông thâm tình, vì “ Bóng dáng “ kia mà kiên trì. Tôi có lần hân mộ kia, có được người đàn ông ấy như vậy quả là may mắn. Vừa rồi nhìn hình bóng ta trước mắt, trong nháy mắt tôi bỗng tỉnh ngộ, ra xã hội này căn bản tồn tại những người hiếm có vô cùng, mà những người tài giỏi mới này, tự nhân là những người đàn ông ở nơi đầu sóng ngọn gió, họ coi
      Tôi thậm chí có chút ảo não, nghĩ Nghê Lạc Trần lại là dạng đàn ông dối trá, kết hôn với tôi chỉ là cách để ta che dấu những thói hư tật xấu mà thôi. Tôi càng nghĩ càng tức giận , thậm chí tôi càng nghĩ đến việc Giáng Triều vẫn vui vẻ với tôi cho dù bị tôi phản bội.
      “Nhạc Tuyết, chờ tôi chút, mọi chuyện phải giống như thấy đâu.”
      Người ở phía sau gọi tôi lại phải là Nghê Lạc Trần mà là Từ Dĩnh. Đúng vậy, lúc này Nghê Lạc Trần vẫn nhởn nhơ, đối với tức giận của tôi , ta biết rằng ta là nguyên nhân chính, có lẽ ta cảm thấy trong lòng tôi còn có người đàn ông khác, thể có tư cách xen vào những hành động của ta.
      Nghĩ vậy tôi hề dừng lại mà bước nhanh hơn, chỉ có người người ngốc mới nhìn ra tâm trạng buồn bực của tôi đối với người đó chính là thể khống chế bản thân mình.
      Từ Dĩnh chạy lại gần tôi, thở hồng hộc giải thích “ Đó là người mẫu, hợp tác với SNOWLET lần đầu, ấy cùng chủ tịch Nghê thử trang phục. biết đấy, có đôi khi người mẫu như vậy, vì thời gian gấp gáp nên có số chi tiết mọi người chú ý, lâu rồi cũng thành quen. ra vừa rồi tôi vừa từ phòng vẽ ra pha café tới. Thấy chuyện đó quả chỉ là hiểu lầm.”
      ra là do đầu óc tôi xấu xa, tấm lòng của người ta trong sạch, vì nghệ thuật mà hi sinh. Trong lòng tôi khỏi dâng lên trào phúng, nếu Nghê Lạc Trần chính là hòa thượng với dáng vẻ xấu xí người mẫu có thể đứng trước mặt ta thay áo quần sao?
      “Nhạc Tuyết, đừng tức giận, theo tôi trở về , nếu chủ tịch Nghê lo lắng.”
      ta lo lắng? Tôi theo ánh mắt của Từ Dĩnh nhìn về phía tầng hai, Nghê Lạc Trần thân áo trắng đơn giản đứng đó. Có lẽ vì phòng vẽ ấm áp nên ta thường mặc quần áo đơn giản khi làm việc. Lúc này, con gió lạnh nhàng khoan khoái thổi tới làm rối tóc ta, quần áo cũng bay bay….
      Hồi lâu, ta cũng cử động. Tôi và ta tầng tầng dưới đối diện , giống như cùng nhau thị uy đối phương.
      “Nhạc Tuyết, xem mua dứa cho tôi , tôi còn chưa ăn, định mang về sao?”
      Tôi cười với Từ Dĩnh, ấy thực là người uyển chuyển, hiểu tâm lý phụ nữ. Ở thời điểm thích hợp, ấy tiếng động cho người khác cách giải quyết . Có khi tôi còn nghĩ ấy thích Nghê Lạc Trần nữa, ấy luôn để ý ta cả những điều nhặt nhất.
      Từ Dĩnh nhận hoa quả ở tay tôi, kéo tôi trở về phòng làm việc. Tôi nghĩ nếu bây giờ tôi giận dỗi bỏ về ta nhất định cho rằng tôi để ý ta nên mới quan tâm chuyện hôm nay. ra tôi phẫn nộ là vì muốn bảo vệ cuộc hôn nhân này của mình, dù sao tôi chưa bao giờ nghĩ buông tay với cuộc hôn nhân này, cho dù nó vốn có tình .
      Trở lại phòng vẽ, Nghê Lạc Trần cũng vừa mới từ ban công vào, ta hắt hơi liên tiếp vài cái ,thân thể cũng hơi run . Từ Dĩnh vội vàng đưa cho ta ly nước ấm, ta cầm nhưng hề uống, ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi. Tôi hề lảng tránh ánh mắt của ta mà thản nhiên đón nhận. Nghê Lạc Trần, vừa rồi tôi chỉ sợ hãi thôi, tôi quan tâm xem bao nhiêu thay đồ. *dối lòng rồi đó chị Tuyết*
      Lạc Trần, chúng ta bắt đầu .”
      Đợi Từ Dĩnh cầm hoa quả rời , người mẫu kia nũng nịu thong thả bước lại. ta mặc vào tác phẩm của Nghê Lạc Trần thiết kế, tạo vài tư thế như đùa nghịch . Áo quần mỏng manh ở thân thể trẻ trung, vũ đạo đẹp mắt, có lẽ Nghê Lạc Trần bị chính tác phẩm của mình mê hoặc.
      Ánh mắt của Nghê Lạc Trần thản nhiên dừng lại người , khi nhíu mày, khi tập trung, giống như mỗi chi tiết đều vừa lòng. Mà tôi chú ý tới kia mặc đồ lót. Tôi biết rằng vì để giữ được vẻ tự nhiên của trang phục nên bình thường người mẫu được phép mặc đồ lót, cũng hiểu vì sao trong lòng tôi lại có chút cảm giác ê ẩm.
      Lạc Trần, lần triển lãm cá nhân này chủ đề là “ Tuyết Lạc Trần Duyên” sao?”
      “Đúng.”
      Nghê Lạc Trần yên lòng hừ tiếng, người mẫu kia đột nhiên , “ Lạc Trần, bất công, thế nào em theo ba năm, đối với ngay cả “Tuyết Lạc Trần Duyên “ cũng hề chọn em, chẳng lẽ chỉ dùng người mẫu chính mình chọn sao? Nhưng mà sao lại chịu chọn em.”
      “Người mẫu của SNOWLET bắt đầu kí hợp đồng từ 18 tuổi, đều trải qua huấn luyện đặc thù.” ta thản nhiên trả lời.
      Tôi cũng nghe qua ít tin đồn, Nghê Lạc Trần có cách huấn luyện người mẫu độc đáo, chỉ cần là người mẫu do SNOWLET huấn luyện đều có tố chất rất tốt.
      Lạc Trần, phải là chê em già chứ? Nhưng trước giờ em đều làm rất tốt cho SNOWLET, thể chọn em.”
      phải muốn thế sao? SNOWLET cũng bạc đãi ?” Nghê Lạc Trần vẫn như trước lơ đãng đáp lời, tay ngừng ghi chép.
      Lạc Trần, phải biết , người mẫu kiếm cơm nhờ tuổi xuân, lên đỉnh cao rồi là xuống, tuy rằng cũng có có đạo diễn tìm em để chụp ảnh nhưng người mẫu hạng trung có mấy người có cơ hội phát triển thành công trong giới điện ảnh?”
      “Hôm nay , hãy đến phòng thay quần áo thay đồ .”
      này chỉ để ý Nghê Lạc Trần, cơ bản quan tâm đến tôi, liền cầm quần áo đến phòng thay đồ. lâu sau đó, ở phòng thay đồ bắt đầu hỏi ta “ Lạc Trần , nghe vợ mới cưới của nữ thiếu tá? kỳ lạ, khiến người ta bất ngờ.”
      Nghê Lạc Trần trả lời ta mà thản nhiên liếc mắt nhìn tôi cười. Tôi trừng mắt với ta rồi quay mặt . Tôi thích giọng điệu của này, nữ thiếu tá ở trong miệng ta chỉ như loại trào phúng.
      lát sau, từ trong phòng thay đồ ra, đem bộ đồ mới mặc treo cẩn thận ở giá treo quần áo, lại đến gần Nghê Lạc Trần.
      Giáng Trần , em năn nỉ cầu xin như vậy, cũng động lòng, là gian trá mà. Khó trách người ta , mang danh là nhà thiết kế, nhưng cũng là người thương nhân thành công…”
      “Tôi phải là cừu non, nhưng đối xử với cũng thể xem là chó sói”
      Nghê Lạc Trần trả lời kia, ánh mắt lại cố ý nhìn tôi. Đợi ta rồi ta mới chậm rãi đến bên cạnh tôi, dường như giống đứa trẻ, nhàng vuốt tóc tôi “ Chuyện buổi chiều nay từ giờ tái diễn nữa, bảo đảm .”
      “Cái gì?” Tôi giả vờ như , tránh tay ta, hỏi.
      có gì, em để ý cũng được, để ý cũng được, tóm lại đây là lần cuối, sau này chú ý.”
      “Có đẹp làm việc chung , cảm giác tốt?”
      Lời vừa ra khỏi miệng, tôi mới cảm giác trong đó có vị chua. Dường như ta cũng để ý, thản nhiên trả lời “ có gì tốt cả, chỉ làm càng trở nên khủng hoảng thêm.”
      Đúng vậy, ta quả có chút khủng hoảng . Có lẽ phụ nữ có thể chân chính xứng đôi cùng ta nhiều, chỉ có “Bóng dáng ” kia thôi. Lòng tôi chợt có chút thê lương, rất quyết đoán “ Sinh hoạt cá nhân của em can thiệp.”
      phải là sinh hoạt cá nhân, là công tác.” ta còn sửa lại lời tôi , cầm lấy bút máy vẽ bên bản phác thảo, “ Đột nhiên có linh cảm, lập tức tốt rồi. Chiều nay em muốn ăn gì?”
      Tôi để ý đến ta có linh cảm hay , tiếp tục theo ý nghĩ của mình “Nghê Lạc Trần , nếu đối với cuộc hôn nhân này vừa ý, có thể ly hôn, em nghĩ em oán . Đối với hôn nhân có tình , dù tan rã em cũng tiếc hận.”
      tiếng động trong trẻo vang lên, tôi ngẩng đầu nhìn cây bút trong tay Nghê Lạc Trần bị bẻ thành hai đoạn, đoạn bắn lên cửa rồi nhàng dội trở về, đoạn khác bị ấy nắm chặt trong tay…
      lát sau, tay ta cầm bút có máu từ từ chảy ra…

    5. KhánhLinh

      KhánhLinh Member

      Bài viết:
      71
      Được thích:
      65
      Chương 10: Thuốc đắng dã tật


      Tối mùa đông sầm sập kéo đến, khi tôi và Nghê Lạc Trần ra đến ngoài cửa, trời tối mịt. Đến quán ăn, tôi chọn các món như gan lợn, rau chân vịt, thịt bò, lươn… Phàm là những món có thể bổ máu tôi đều bỏ qua. Tuy biết tay trái và tay phải của Nghê Lạc Trần linh hoạt như nhau nhưng tôi vẫn gắp thức ăn liên tục vào bát , cứ như là ăn miếng là tôi lại yên tâm hơn. Tôi cảm thấy quan tâm của mình đối với Nghê Lạc Trần giống như bù đắp. Nhìn bộ dáng muốn ăn của Nghê Lạc Trần mà tôi thấy đau lòng. Trong cuộc hôn nhân giả này, tôi biết mình mang đến cho điều gì, càng biết khi nào bản thân mới thực chấp nhận , cho dù là về mặt sinh lí. Ăn tối xong, hai chúng tôi ngồi im trong xe chờ đối phương mở lời. Rất lâu sau tôi mới cười chua chát và : “Nghê Lạc Trần, có phải tất cả mọi người phụ nữ thế giới này đều nhàng hơn em? Ví dụ như Từ Dĩnh, Lạc Vũ, lại còn nhưng em người mẫu chân dài trẻ trung bên cạnh nữa.” “Vẫn còn Trương Mạn Ngọc, Lâm Thanh Hà[1], lại còn chị Phù Dung và chị Phượng[2]?” bĩu môi , khẩu khí mang vài phần châm biếm. Rất lâu sau tôi mới nghe thấy tiếng thở dài nhè của , “Nhưng những người đó có liên quan gì đến và em?” [1] Hai nữ minh tinh nổi tiếng của thập niên 80, 90 thế kỷ trước. [2] Hai người phụ nữ được biết đến với gương mặt mấy xinh đẹp. Tôi hiểu ý của là gì? Lẽ nào muốn duy trì cuộc hôn nhân này trong suốt quãng đời còn lại? Là bởi trong lòng có hình bóng của mối tình đầu, hay vì ly hôn ảnh hưởng đến nghiệp và tiếng tăm của ? Nhưng đối mặt với cuộc hôn nhân này, tôi thể tiếp tục an tâm được. “Nghệ Lạc Trần, em muốn về nhà mẹ ở mấy ngày, em muốn suy nghĩ kĩ lại chuyện em và …” “Sao vậy? Có phải thái độ hôm nay của làm em thất vọng?” Nghê Lạc Trần quay đầu từ phía cửa sổ lại, mặt thoáng nét hốt hoảng. Đột nhiên hạ giọng: “Lạc Tuyết, hôm nay đúng, nên cố chấp với em, cũng nên bướng bỉnh, chúng ta hãy thử lần nữa có được ?” Ánh trăng bàng bạc rọi vào gương mặt trắng bệch của , tôi dường như cảm thấy bất lực của . “Thôi được, ép em. Em cứ làm theo ý mình.” lạnh lùng lại trở về gương mặt của . Đây mới chính là Nghê Lạc Trần mà tôi biết. Xe từ từ chuyển động, chúng tôi im lặng suốt đường , chỉ có ánh trăng chiếu nền tuyết trắng bạc. Về đến khu tập thể mà tôi từng rất thân quen, xe dừng lại ở phía dưới. Hai cửa sổ nhà chỉ có cái còn sáng đèn, có thể bổ mẹ tôi ngồi xem tivi. Tôi để bọc thuốc mà Lạc Vũ chuẩn bị lên đùi ấy, cố gắng cách bình thường: “Em đây, nhớ uống thuốc đúng giờ, đừng để vết thương dính nước, nếu bị nhiễm trùng. … phải tự chăm sóc mình nhé.” Đóng cửa xe, tôi bước quay đầu lại, chỉ cảm thấy có ánh mắt nào đó vẫn vương vấn, bước chân tôi càng lúc càng nặng nề. “Lạc Tuyết, sao thế? Sao về nhà muộn vậy, cãi nhau rồi à? Lạc Trần đâu?” Nhìn thấy tôi bước vào nhà, mẹ đứng lên ngay lập tức, tiến lại gần tôi và hỏi dồn. “ phải cãi nhau, chỉ là con nhớ bố mẹ thôi…” Tôi ôm mẹ, hiểu sao giọng mình nghẹn lại. Nghê Lạc Trần độ lượng với tôi như vậy, sao tôi có thể cãi nhau với ấy. Tôi nghĩ mình là người phụ nữ vô tâm nhất thế gian, tôi bỏ ấy lại mình vào thời điểm này. “Lớn vậy rồi mà còn làm nũng. Con ăn cơm chưa?” “Con ăn rồi ạ. Mẹ xem tivi , đừng bận tâm, con đâu phải là người ngoài.” Chào mẹ xong tôi về phòng mình. Tôi bật đèn, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới sân. Chiếc xe Lamborghini màu đen tuy tắt đèn, nhưng dường như tôi vẫn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng trắng bệch của qua cửa sổ xe lờ mờ. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Đêm khuya, tôi trằn trọc mãi chiếc giường lạnh lẽo, tài nào chợp mắt được. Đột nhiên tôi nhớ đến mùi hương thoang thoảng của Eau de Cologne, nhớ đến thanh dứt khoát nhàng trong đêm mất ngủ. Hóa ra việc hai người có thể nương tựa, sưởi ấm cho nhau cũng là hạnh phúc. Tôi vén rèm cửa nhìn ra ngoài, chiếc xe vẫn đậu dưới ngọn đèn đường vàng heo hắt. Tại sao ấy chưa ? Hay cũng giống như tôi, quen với mùi của đối phương và cũng cho rằng tình phải là tất cả của hôn nhân? Trong lòng bắt đầu lo lắng, tôi mặc vội quần áo, nhàng cầm chìa khóa và lao xuống dưới. Có tiếng nhạc nho mà thiết tha. Tôi nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch dưới ánh trăng qua cửa kính ô tô, bất thần vô định và mang chút ưu tư. Có lẽ yếu đuối của chỉ được bộc lộ trong đêm khuya có người bên cạnh. Tôi ho tiếng, quay lại nhìn, sững người. Ánh mắt lấp lánh dưới ánh trăng. Mở cửa xe, bế thốc tôi lên xe, chúng tôi chằng với ai câu nào. Xe từ từ chuyển bánh, tiếng tuyết bám dưới lốp xe nghe rin rít. Tôi có cảm giác buồn ngủ, cơ thể tôi được gói trong chiếc áo khoác thoang thoảng mùi nước hoa Eau de Cologne và mùi cơ thể . biết ngủ bao lâu, đột nhiên tôi bị đánh thức bởi cảm giác nóng hôi hổi bên cạnh. Tội vội vàng ngồi dậy, phát mình nằm giường, bên cạnh là , kẻ vừa quen thuộc vừa lạ lẫm ngủ say sưa. Tôi bật đèn ngủ, khoác thêm áo ra phía bên kia giường. Bàn tay bị thương của đặt ngoan ngoãn phía chăn, nhưng miếng gạc bị tuột mất, miệng vết thương dường như bị nhúng vào nước và hơi sưng tấy lên. Nhất định khi tắm cẩn thận để nước dính vào. Tôi vội vàng đặt tay lên trán ấy, có vẻ hơi sốt, cũng may ấy vẫn ngủ say. Tôi thể thờ ơ được nữa, vội vàng tìm hộp cứu thương trong nhà, nhúng miếng gạc vào cồn rồi nhàng lau vết thương cho . biết vì cồn bôi vào hơi lạnh hay là tôi mạnh tay mà Nghê Lạc Trần mở mắt nhìn tôi giống như những đứa bé ngủ mơ bị giật mình dậy, trông rất dễ thương. “Tay bị dính nước rồi, xem có đáng đánh đòn .” Tôi vô cớ tức giận, rất muốn lôi từ trong chăn ra đánh cho trận. nhìn tôi cười . Sau khi đánh răng xong, tôi lấy thuốc hạ sốt và kháng sinh tiêu viêm cho . đưa tay đỡ lấy mà há miệng ra nhìn tôi. Tôi phì cười và bỏ thuốc vào miệng , lúc này mới chợt nhớ ra mình chưa lấy nước để uống. Trong khi đợi tôi lấy nước, nuốt thuốc vào, mỉm cười đau khổ. Trái tim tôi như bị bóp nghẹt, dường như có thứ gì đó chạm vào phần sâu kín, yếu đuối nhất trong lòng tôi. “Đắng ? Em lấy thứ gì ngòn ngọt để ăn cho đỡ đắng nhé…” “Ừ…” đáp. Đột nhiên ôm chặt tôi vào lòng, bờ môi nóng hổi nồng nhiệt áp vào môi tôi, hai tay tùy tiện vuốt ve khắp lưng tôi. “Tay của …” Tôi chỉ sợ động vào bàn tay bị thương của mà quên mất điều là nên gì vào lúc này. quả nhiên là được đằng chân lên đằng đầu, đầu lưỡi nóng bỏng của công kích vào giữa răng và môi tôi, từng bước từng bước chiếm thế thượng phong. thanh và ý thức của tôi như bị chìm trong những làn sóng cuộn trào mãnh liệt, thể nào thoát ra được. Dần dần, tôi nghiện mùi vị sạch , chút đắng đắng, thơm thơm của thuốc trong khoang miệng . Tôi cũng bị mê hoặc bởi bờ môi mềm mại và những chiếc hôn đam mê. Đây là điều mà Giang Triều chưa bao giờ mang đến cho tôi. Nghĩ đến cái tên Giang Triều, tôi đột ngột đẩy Nghê Lạc Trần ra chút do dự. Lúc này, tôi bởi mình phản bội lại trái tim, hay là nghĩ đến cuộc hôn nhân để trốn chạy Giang Triều mà trong lòng tôi dâng lên cảm giác vô cùng tội lỗi. Nghê Lạc Trần cố ép tôi nữa, vòng tay dần dần lòng ra, tôi ngồi thẳng người, quay lưng lại phía lặng lẽ lau môi. “Em giận rồi à?” “…” “Lạc Tuyết, xin lỗi, kìm chế được bản thân…” Người đáng lời xin lỗi phải là tôi. Tôi làm tròn nghĩ vụ của người vợ. Đây cũng là lí do chủ yếu khiến tôi muốn trốn chạy khỏi cuộc hôn nhân này, tôi thể nào sống trong cảm giác tội lỗi như vậy được. Nghê Lạc Trần dường như biết được giằng xé trong tim tôi, ngồi dậy ôm tôi vào lòng, thủ thỉ bên tai tôi: “Lạc Tuyết, chúng ta cứ ôm nhau cả đời như thế này cũng tốt. đấy… chưa từng muốn em phải làm cho cái gì, vì thế em cũng đừng có ý định phải dâng hiến gì cho .” Tôi quay lại ôm lấy . Hạ thân cương cứng của chạm vào người tôi. hiểu vì sao tự nhiên tôi kìm được nước mắt… Nghê Lạc Trần cười cười, đưa tay lau nước mắt cho tôi. “ coi như em rơi lệ vì .” “Còn lâu…” Đột nhiên tôi thấy nghẹt thở. ôm chặt tôi như trừng phạt, khiến tôi thể gật đầu thừa nhận.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :