Tuyết Đoạt Hồn - Quỷ Cổ Nữ

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961

      Chương 48: Cú phôn lúc nửa đêm
       

      Đây là đâu?

      Trần nhà trắng, đèn sáng trắng, đệm trắng muốt, áo khoác trắng. Hình như tôi vẫn ở trong tuyết trắng trải khắp núi rừng, mất hết hồn vía. Tôi thở dốc, kinh hãi nhìn quanh, rồi ngồi dậy.

      Cánh tay tôi cắm kim truyền nước gì đó, tôi rút phứt ra luôn, chút do dự.

      “Gì thế? Sao lại rút kim ra?” Chị y tá đứng tuổi vừa bước ra cửa quay lại, cứ như chị ta có mắt mọc sau gáy.

      “Các người bơm thuốc gì cho tôi thế?” Tôi bịt chặt cánh tay, nếu chị ta cứ tiêm nữa khó tránh khỏi cuộc vật lộn.

      “Đừng dại thế! Chúng tôi truyền kháng sinh và dung dịch gluco, vết thương ở chân bị nhiễm trùng, người yếu lắm. Chịu khó nằm xuống ! Bây giờ tôi ra gọi điện cho đội trưởng Ba.”

      “Đội trưởng Ba?”

      “Đúng! Là cảnh sát ở Giang Kinh đến. vào viện này đều do ấy thu xếp. Nằm xuống !” Chị lại cắm kim vào tay tôi. Nghe thấy tên Ba Du Sinh, tôi vùng vằng nữa. Ngực áo chị y tá in chữ “Bệnh viện số 1 Đại học Cát Lâm”, ga trải giường cũng in chữ như vậy.

      ra tôi ở thành phố Trường Xuân.

      Tôi gắng nhớ lại tỉ mỉ những việc trước đó, hình như tôi ngất lăn tuyết, trước đó là đâm xe, bị truy đuổi...

      “Có lẽ tôi cần gọi điện nữa!” Chị y tá mỉm cười.

      Ba Du Sinh bước vào, tay vắt chiếc áo khoác. mỉm cười an ủi tôi: "Hoan nghênh em trở về trần gian!”

      Tôi chăm chú nhìn , rồi lắc đầu : “Đúng, phải là !”

      Ba Du Sinh ngạc nhiên, rồi lập tức hiểu ra: “Có kẻ mạo danh tôi, xưng là công an Giang Kinh chứ gì?”

      Tôi cũng hiểu ra: “Chắc Triệu Sảng chuyện với rồi?”

      gật đầu, rồi kéo cái ghế đến bên đầu giường tôi ngồi xuống. “Việc em cần nhất lúc này là nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Thực ra em cảm thấy vẫn ổn, thấy có vấn đề gì lớn. , tại sao lại ở miền đông bắc?”

      Ba Du Sinh hơi nhíu mày. vốn bao giờ thể tâm trạng buồn vui nét mặt, tôi nhiều lần tiếp xúc với nên mới nắm bắt được nét thay đổi rất tinh tế này. hơi do dự rồi mới : “Em nhớ ra được à?”

      Tôi chưa hiểu ý, nhìn , chầm chậm lắc đầu: “Chưa nhớ ra điều gì ạ?”

      Ba Su Sinh lại do dự, lần này rất lâu. Mãi mới : “Em đến khu nghỉ dưỡng, hôm sau gửi Email cho em, đề nghị điều rất riêng tư, rằng em cùng nhóm người ấy có phần mạo hiểm... chưa có chứng cứ gì, chỉ là cảm giác, muốn em lưu ý. Và còn rằng, nếu hai ngày liền có tin gì về em chắc em có chuyện, em cứ thông tin với , giúp. ngày sau đó, tức là ngày thứ ba em đến khu nghỉ dưỡng, nhận được thư em báo tin bình an ổn thỏa cả. Nhưng nửa đêm hôm đó bỗng nhận được cú phôn của em...”

      “Em gọi điện cho ư?” Tôi kinh ngạc.

      Ba Du Sinh gật đầu, chăm chú nhìn tôi, như muốn quan sát đánh giá lại tôi lần nữa. “Đúng thế. Em lại về chuyện có cảm giác tâm trạng mình bị xáo trộn mạnh, lúc sợ hãi, lúc chán nản bất lực. Và còn đến người chị họ...”

      “Em gọi điện cho khi nào? Có phải là khoảng 2h rưỡi sáng ?” Tôi nhớ đến hình ảnh mình trong đoạn video của Giản Tự Viễn.

      Ba Du Sinh thở phào: “ ra em quên. Đúng là khoảng 2h rưỡi sáng.”

      “Xin lỗi, em phá giấc ngủ của .” Đúng là sau đó tôi mới biết mình gọi điện thoại, nhưng tình hình và nội dung gì tôi quên sạch.

      lần nữa Ba Du Sinh lại nhíu mày: “Ngủ? Đâu có phá giấc ngủ gì chứ? Đêm hôm đó và các đồng nghiệp thức để khám phá vụ án lớn phóng hỏa phá hoại, ngủ nghê gì đâu! Có lẽ em nhớ ra ?”

      Tôi lắc đầu: “Sau đó xem đoạn video em mới biết mình gọi điện thoại.”

      “Em mình ngủ được, cảm thấy những người xung quanh đều trở nên kỳ lạ, hai vợ chồng người chị họ nghi kỵ lẫn nhau, hôn nhân đến chỗ bế tắc, ông rể La Lập Phàm bị lùa khỏi phòng vợ chồng ở chung, phải ra ngủ -văng phòng khách; chị ấy viết blog ám chỉ tuyệt mệnh gì đó...”

      Tôi lẩm bẩm: “Em ra phòng khách gọi điện, mà La Lập Phàm ngủ ở phòng khách...” Tại sao tôi lại đứng trước mặt La Lập Phàm gọi điện kể về những chuyện lan man ấy?

      Ba Du Sinh : “Lúc đó em rằng Lập Phàm có mặt ở phòng khách, em đoán ta lẻn về phòng; còn là Thành Lộ thường ngủ rất say, nhận ra Lập Phàm lại về giường nằm.”

      Tôi lập tức nhớ ra chiếc ba-lô của mình. với Ba Du Sinh rằng rất có thể biết Lập Phàm sau khi rời phòng khách đâu, nếu xem lại đoạn video kia. “Em còn những gì nữa?”

      “Sau đó hai ngày liền em thông báo gì cả. xem bản tin biết chân núi Trường Bạch có bão tuyết, bèn gọi điện hỏi bãi trượt tuyết, họ đúng là có vài du khách bị kẹt núi, nhưng họ cam đoan rằng, chỉ cần du khách mạo hiểm ra ngoài có gì nguy hiểm cả; khi thời tiết dịu , họ huy động các nhân viên thông thuộc địa hình, giàu kinh nghiệm, tiếp tế đồ ăn lên núi.

      “Lúc đầu cũng tạm yên tâm, nhưng nghĩ đến Email và cái cảm giác bức xúc của em khi gọi điện lúc nửa đêm... Kể từ sau “vụ án 5 xác chết” tin rằng em có trực giác khá tốt, em phải con người dễ hoang mang, thổi phồng , em cảm nhận ra nguy hiểm rình rập chắc phải là bỗng dưng vô cớ. Cho nên phóng xe đến bãi trượt tuyết.”

      Tôi cảm động : “ hiếm khi có được kỳ nghỉ phép dài ngày, còn phải về quê Trùng Khánh, sao lại...”

      Nhưng tôi lại trả lời thay : "Đúng thế, hiểu tại sao em thể nhớ nổi những việc mình làm. Nay nhớ ra rồi, đúng là lúc đó em có ý nghĩ cầu cứu . Sau khi vào ngôi nhà gỗ đó ở em thấy hưng phấn, tiếp đó là nhức đầu, chóng mặt, buồn nôn. Em tưởng đó là phản ứng bình thường khi lên núi cao, nhưng về sau mới biết tượng đó dứt, chỉ sau khi uống trà lại hưng phấn, tiếp đó lại nhức đầu, cho nên em mới ngờ mình bị đầu độc. Em còn cảm thấy những người cùng ở ngôi nhà gỗ, dù là người quen thân hay người lạ, quan hệ với nhau trở nên rất lạ. Người đứng ra tổ chức chuyến là Cốc Y Dương, bạn trai cũ của em. Đến đông bắc lần này em nhận ra chính ấy lại là điều bí mật. Em tuyệt đối tin những chuyện “ngẫu nhiên” hoặc “xác suất rất ” xảy ra, trái lại em cho rằng biến số càng lớn rủi ro cũng càng lớn. Em đoán rằng, vì em có những phán đoán nên em mới báo động để biết. Có lẽ vì mấy ngày vừa rồi em quá nhức đầu, đến nỗi quên cả những việc mình làm.”

      Tôi nghĩ, trong óc tôi thậm chí có thể xuất những việc tôi chưa từng làm!

      “Ý em là em bị nhức đầu, mất trí nhớ, đều do bị uống thuốc độc?”

      Tôi cúi đầu, nhận ra mình mặc quần áo bệnh nhân, chăn bông mỏng mềm mại. Tôi : “Trong túi áo khoác của em có gói trà túi, em đoán rằng nó bị tẩm thuốc độc. Trong nhóm người cùng ở ngôi nhà gỗ, lại chỉ có mình em uống trà, chắc có kẻ trộn ma túy vào trà, em là người duy nhất bị nhức đầu. Còn về cà phê hòa tan, trong nhà chỉ mình chị Thành Lộ uống cà phê, tâm tính chị ấy cũng trở nên buồn vui thất thường và nảy ra những ý nghĩ kỳ quái. Khi em ngừng uống của độc ấy lại ngủ li bì mê man, Giản Tự Viễn là thành viên, nhân lúc em mơ hồ mất ý thức, ta định khai thác điều bí mật, về việc kho báu Bá Nhan bị mất cách bí hiểm.”

      Ba Du Sinh mím chặt môi hồi lâu, rồi thở dài: “Xem ra, kho báu ở đáy hồ Chiêu Dương khiến em phải chịu bao tai tiếng... à, xin lỗi, ví dụ như thế đúng.” áy náy, gượng cười.

      chàng Giản Tự Viễn là người như thế nào, đều nằm trong chiếc di động bên cạnh em đây. ta có cơ hội cho em biết ai sai khiến ta làm mọi việc; manh mối duy nhất nằm trong chiếc di động này.”

      ta đâu?”

      ta chết rồi, cũng như mọi người cùng ở ngôi nhà gỗ ấy. Trừ mình em.” Tôi nhớ đến Thành Lộ và Cốc Y Dương, hai người tôi quan tâm nhất trong những người bị nạn. Tôi rơm rớm nước mắt.

      Có lẽ tại mắt nhòa lệ nên tôi nhìn , hình như Ba Du Sinh hơi nhếch mép cười? đúng, tuyệt đối phải hạng người hẹp hòi, lạnh lùng trước tai họa của người khác.

      hỏi tôi: “Lúc này em thấy thế nào, có vận động được ?”

      Tôi thử cựa quậy dưới chăn, thấy hai chân hơi tê mỏi, có gì nghiêm trọng: "Chỉ muốn bỏ kim tiêm đáng ghét này ra, em nghĩ mình vấn đề gì.

      Ba Du Sinh cười: “ cần phải bỏ ra. nâng chai dung dịch, dẫn em dạo."

      đỡ tôi xuống giường, tay nâng cái chai, dẫn tôi ra ngoài buồng bệnh. Rồi qua hành lang chật ních người vào thăm bệnh nhân và những giường bệnh kê thêm bên ngoài, thang máy xuống tầng trệt, bước ra cửa tòa nhà, choàng thêm cho tôi chiếc áo khoác của .

      Tôi đứng ở cửa tòa nhà, lưỡng lự.

      Tuyết trắng lóa mắt.

      Có lẽ tôi trở thành con bệnh mắc chứng “sợ tuyết” đầu tiên trong lịch sử y học cũng nên.

      Ba Du Sinh đứng bên khẽ : “Nếu cảm thấy ổn em lại trở vào vậy.”

      Tôi nhìn , mỉm cười: “ thầy giáo rất giỏi dùng kế khích tướng!”

      đấy, nhất thiết phải ra bây giờ, đâu phải việc gấp gì?”

      Tôi do dự nữa, cùng ra khỏi khu buồng bệnh. Tôi để ý nhìn dưới chân, mặt đường vừa được quét tuyết và rắc muối lên, nó chuyển sang màu tro; tuy chẳng đẹp mắt nhưng ít ra cũng khiến tôi thấy kinh hãi nữa.

      Chúng tôi đến tòa nhà mới tinh, thang máv lên tầng hai, rồi bước vào buồng điều trị tích cực ICU.

      Phòng dành cho bệnh nhân nặng, tường được sơn màu da cam, gam màu ấm áp, ít thấy, nhưng hình như lại có tác dụng cho tôi thêm cảm giác về sức sống. Ba Du Sinh mấy câu với y tá ở cửa rồi dẫn tôi vào, bước đến bên giường bệnh.

      phụ nữ. Sắc mặt nhợt nhạt, thiếu não, hai mắt nhắm nghiền, mũi chụp ống thở ô-xy.

      Tim tôi dường như quên đập trước niềm vui bất ngờ này.

      Đó là Thành Lộ.

                              Chương 49: Sa lưới  


      đường trở về khu buồng bệnh, Ba Du Sinh cho tôi biết: chính ngồi trong chiếc xe cảnh sát đụng độ với xe tôi lái. Lúc đó họ nhận ra hình như xe tôi mất kiểm soát, cứ thế phóng thẳng vào xe họ, nhưng đến phút chót tôi nhận ra tình thế nghiêm trọng nên đánh tay lái sang bên; lái xe của họ cũng ứng biến kịp thời nên mới bị húc trực diện rất thảm khốc.

      Tôi ngất lăn tuyết, họ vội đưa tôi vào bệnh viện gần nhất, sau đó họ phóng xe vào thị trấn Hổ Cương. Tên khốn giả danh công an bị xe tôi đâm vẫn chưa kịp tháo chạy, bị công an địa phương bắt giữ, tên công an rởm còn lại và mụ “bác sĩ” kia trốn thoát.

      Tôi im lặng lắng nghe, vẫn thấy rất băn khoăn: vậy là chỉ có hai tên khốn giả danh công an? Chúng bị xe tuyết của Cốc Y Dương húc xuống vực Hồi Phong Nhai rồi, sao lại bị xe tôi đâm? Chỉ có cách giải thích: màn diễn oanh liệt ở Hồi Phong Nhai chưa từng xảy ra!

      Sau khi tôi trốn ra khỏi đồn công an, biết mình thể chạy xa, bèn nước cờ mạo hiểm là trốn ngay vào thùng rác sát nách đồn công an. Ngồi trong bóng tối, vừa mệt vừa đói, tôi ngất lịm. Cảnh vô cùng đau đớn giã biệt Cốc Y Dương, chỉ là cơn ác mộng của tôi.

      Ba Du Sinh và đồng đội nghe Triệu Sảng thuật lại tình hình về tôi mấy ngày vừa rồi. Cảnh sát địa phương lập tức quyết định hành động ngay: cử đội cảnh sát giàu kinh nghiệm tuyết, nhân khi gió tuyết dần suy yếu tiến vào núi ngay trong đêm. Họ tìm thấy xác La Lập Phàm và Trương Cầm ở ngôi nhà gỗ chúng tôi thuê; xác Giản Tự Viễn cũng được tìm thấy ở ngôi nhà gỗ chứa đồ, mặt bị loài dã thú nào đó gặm nát bét.

      ngôi nhà gỗ khác, chúng tôi từng phát ra ba thi thể bị linh miêu cắn xé, nay công an cũng tìm thấy. Chó nghiệp vụ còn phát ra xác nam nữ cách ngôi nhà này xa, chắc cũng bị linh miêu cắn chết, sau đó bị tuyết rơi vùi lấp.

      Các đội viên cứu hộ còn đến ngôi nhà gỗ dấu chân người, họ lên gác và lại phát ra xác phụ nữ. Có điều, công an thận trọng xem xét, thấy “cái xác” này tuy bất động phản ứng gì, nhưng nhịp tim vẫn còn và vẫn thoi thóp thở.

      Người ấy là Thành Lộ.

      “Có lập luận gì ? ấy đến ngôi nhà đó như thế nào?” Tôi chịu, thể gì, tôi chỉ biết Mục Hân Nghi sát hại Thành Lộ, ta dùng xe tuyết chở xác đến ngôi nhà chứa dụng cụ đó, rồi giấu xuống hầm.

      Ba Du Sinh : “ người Thành Lộ có vết thương gì rệt, chỉ có vài màng tím mặt, bác sĩ là do bị ngạt thở, ví dụ dùng gối bịt chặt mồm mũi. Nhưng đôi khi cách này lại tạo thành tượng chết giả, tức là khi nạn nhân giãy giụa nước bọt hoặc dịch vị trào lên làm tắc khí quản, nên chỉ tạm thời tắc thở, ngất xỉu, còn dấu hiệu sống. Thành Lộ bị hại, sau đó bị chở , có thế là bị xóc đường nên tỉnh lại; vì nhận ra tình thế của mình nên ta giả chết để thoát khỏi cơn nguy hiểm. đoán rằng tuy ta tỉnh lại nhưng vẫn ở trạng thái hôn mê, điều này lại giúp ta tránh được nguy cơ tiếp tục bị hại. Có điều, các bác sĩ cho rằng với tình trạng sức khỏe và các dấu vết người Thành Lộ, ta đủ sức từ ngôi nhà kho ấy đến ngôi nhà gỗ kia để nấp."

      Tôi : “Vấn đề bây giờ là ai "giải cứu" được Thành Lộ?”

      Ba Du Sinh : "Có chiếc xe tuyết hết sạch nhiên liệu đỗ ở chỗ cách ngôi nhà phát ra Thành Lộ xa, các em tin rằng có người dùng nó để chở Thành Lộ đến ngôi nhà đó."

      “Trương Cầm! Có thể là Trương Cầm."

      Ba Du Sinh : "Rất có thể như vậy. Khi bão tuyết ập đến, trước khi mất điện và đứt dây điện thoại, Trương Cầm có liên lạc với tổng đài Khu nghỉ dưỡng, lần cuối, đúng là từ ngôi nhà gỗ ấy. đoán rằng có lẽ Trương Cầm đến ngôi nhà chứa dụng cụ để lấy thứ gì đó, và phát ra Thành Lộ ở dưới hầm, vẫn còn sống, bèn chở ta đến ngôi nhà gỗ”.

      Tôi nghĩ, tại sao Trương Cầm phải cất công đưa Thành Lộ lên tận gian gác để giấu? Hẳn là do ta sợ bọn Vạn Tiểu Lôi phát ra tung tích Thành Lộ. Trương Cầm và bọn Vạn Tiểu Lôi rất quen nhau, thậm chí ta từng hợp tác với chúng chế biến và buôn bán ma túy, nhưng vẫn còn chút lương tâm, ta nỡ để những người vô tội như chúng tôi bị giết hại.

      Tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi nhất định giết chúng tôi đến cùng? Nguyên nhân sâu xa là vì Cốc Y Dương có quyết tâm tìm hiểu đến cùng mọi việc, khiến bọn chúng nghi ngờ chúng tôi; chúng lo Cốc Y Dương tìm hiểu có kết quả, sợ chúng tôi nắm được về cái chết của Thạch Vi, cũng tức là nắm được chứng cứ chúng điều chế và buôn bán ma túy năm xưa. Cho nên chúng phải giết bằng được.

      Di động của Ba Du Sinh đổ chuông, nghe xong, điềm tĩnh “Tốt!” rồi tắt máy. "Công an địa phương làm việc rất cừ, bắt được Vạn Tiểu Lôi và mấy nghi phạm bỏ trốn. Cũng vì tuyết lớn làm tắc rất nhiều ngả đường nên chúng chưa chạy được bao xa, đều bị sa lưới ở vài thị trấn và huyện lỵ quanh đây. Nhưng chúng rất ngoan cố, hỏi cung sơ bộ, hầu như chưa thu được kết quả gì.”

      Tôi : “Chắc chắn chúng chỉ là bọn tay chân, hung thủ vẫn giấu mặt. Có lẽ cần có thêm nhiều manh mối và chứng cứ mới có thể bắt tên đầu sỏ lộ mặt.”

      Ba Du Sinh : “ khó để đoán ra tên cầm đầu giấu mặt. Vạn Tiểu Lôi và mấy tên kia đều là nhân viên Khu nghỉ dưỡng; nếu có được chứng cứ hiệu quả càng cao.”

      có biết tại sao bọn Vạn Tiểu Lôi muốn giết bọn em ?” Tôi hỏi.

      đoán rằng, tại vì các cậu biết những chuyện nên biết.”

      cho đúng là, bọn chúng cho rằng bọn em biết những chuyện nên biết! Cốc Y Dương chỉ muốn tìm ra về cái chết của An Hiểu, dựa vào bức tranh ký họa mà Thạch Vi để lại, ấy tìm ra ngôi nhà gỗ trong rừng. Tức là có nằm trong bức tranh của Thạch Vi. Cốc Y Dương xuất khiến bọn Vạn Tiểu Lôi sinh nghi, em đoán rằng ban đầu chúng chỉ nghi ngờ và bàn bạc trong nội bộ, khi thấy Cốc Y Dương sắp tìm ra chúng ra tay. Lê Vận Chi là quân cờ chúng cài vào trước tiên, ta “si mê” Cốc Y Dương, tiếp cận nhằm giám sát và nghe ngóng xem biết được những gì. Bão tuyết phong tỏa núi tạo cơ hội rất tốt cho bọn Vạn Tiểu Lôi hành hung. Lúc đầu chúng còn e dè, nhưng khi thấy núi bị lập nhiều ngày chúng sợ gì nữa, ý đồ giết chóc càng rệt. Việc Trương Cầm xuất và định báo công an trở thành tín hiệu để chúng ra tay.”

      “Kể cũng lạ, bọn em khiến chúng lo sợ là phải: trước khi gần như tuyệt vọng, bọn em tìm thấy hộp chứng cứ mà Thạch Vi chôn giấu từ lâu, có thể chứng minh bọn Vạn Tiểu Lôi chế biến và buôn bán ma túy, trong đó ghi cả họ tên số người. Chắc chắn hữu ích cho các .”

      Ba Du Sinh ngạc nhiên: “ hộp chứng cứ? Ở đâu?” “Em chôn ở chỗ bí mật tuyệt đối, nếu các muốn nhanh chóng tìm ra tên trùm còn giấu mặt em ta có thể lên đường ngay!”

                              Chương 50: Bà già kỳ dị biến mất


      Đêm hôm kia sau khi vĩnh biệt Giản Tự Viễn, tôi chạy trốn về phía sau núi, mang theo cái hộp mà Thạch Vi chôn giấu. Lúc đến sườn núi cực hiểm trở, tôi sợ an toàn nên lại lui về khu rừng, vào trú tạm trong căn nhà hoang để tránh giá rét. Cốc Y Dương bất ngờ tìm ra tôi, nhưng lại phải để đánh lạc hướng bọn truy binh. Tôi qua đêm yên ổn, sáng hôm sau trước lúc lên đường, tôi ra bên ngoài căn nhà đó dùng dao phay đào đất rồi chôn cái hộp ấy.

      Bão tuyết gần như kết thúc, tôi được trang bị rất chuyên nghiệp, giày tốt, ngồi xe tuyết, mặc áo gió, đeo kính trượt tuyết, thế mà khi tìm đến căn nhà ấy tôi chỉ muốn ngất xỉu.

      Đúng thế, cái hộp đó chứa những nội dung “vô giá”, chỉ cung cấp các tội chứng của tập đoàn chế biến buôn bán ma túy, rửa tiền, mà còn bắt được cả mạng lưới tiêu thụ ma túy đứng đầu là tên Tôn Duy Thiện chủ đầu tư Khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Diên Phong. Tôn Duy Thiện sau khi nghe bọn Vạn Tiểu Lôi sa lưới, y vội vã chạy đến Trường Xuân, và bị bắt chuyến máy bay Bắc Kinh.

      cảnh sát tiếp tục điều tra xem có phải từng có du khách uống trà túi và cà phê hòa tan ở Khu nghỉ dưỡng rồi mắc nghiện, sau đó liên hệ với bọn Vạn Tiểu Lôi để mua ma túy?

      Các kỹ thuật viên của cảnh sát chẳng tốn mấy sức lực thâm nhập chiếc máy tính của Giản Tự Viễn, tìm ra hai thư mục video “ 1” và “ 2”. “ 1” ghi lại buổi tối thứ nhất và thứ hai ở ngôi nhà gỗ, tôi ngồi mình trong phòng; sau khi Lê Vận Chi chuyển vào video lại ghi tiếp ta. “ 2” ghi lại tối thứ ba tôi sang ở cùng phòng Lê Vận Chi. “ 1” chứng minh phỏng đoán của tôi, La Lập Phàm bị Thành Lộ đuổi ra, ta ngủ ở -văng phòng khách, sau đó bí mật lên giường Lê Vận Chi. ta nhiều lần xuất trong phòng Lê Vận Chi, chất vấn ta có liên quan đến việc Thành Lộ mất tích ; sau đó ta mới bị giết. Sau khi Lập Phàm ra khỏi phòng, Lê Vận Chi dùng bộ đàm liên lạc với bên ngoài, sau đó rút thuốc mê vào bơm tiêm rồi ra ngoài, chắc là tìm Lập Phàm để giết hại.

      2” chứng minh suy đoán khác của tôi, có cả các hành vi của Mục Hân Nghi trong cái đêm Thành Lộ mất tích.

      Trong máy tính có thông tin gì về con người của Giản Tự Viễn, cho nên đến giờ chỉ có thể tạm đoán rằng ta được ai đó thuê tìm tung tích kho báu Bá Nhan chưa trình làng bị thất lạc. ta cho rằng tôi và Cốc Y Dương hợp tác để nẫng kho báu ấy , nên ta tập trung chú ý vào chúng tôi.

      Trong chiếc di động ta đưa cho tôi có địa chỉ của vợ chồng họ ở thành phố Đại Liên. Tôi tạm chưa giao di động này cho công an, vì tôi nên thực lời hứa với Giản Tự Viễn lúc lâm chung. Tôi nhờ người sành sỏi, đáng tin xem kỹ chiếc di động, nếu vấn đề gì tôi thu xếp Đại Liên chuyến, trao trả vợ ta.

      Nhưng, ai “tài trợ” Giản Tự Viễn chuyến này, ai cung cấp cho ta các thiết bị tiên tiến để giám sát chúng tôi, ai nát óc tính toán nhằm tìm thấy kho báu Bá Nhan, đến giờ vẫn là câu đố. Tôi tin câu của Giản Tự Viễn lúc lâm chung: bọn họ dễ gì lộ dấu vết để bị theo dõi. Tôi cũng tin rằng dù kẻ thuê Giản Tự Viễn là ai, vẫn tiếp tục hành động, còn tôi cũng vẫn là đối tượng đáng ngờ nhất giang hồ; chừng nào kho báu Bá Nhan chưa “trình làng” tôi vẫn chưa được sống yên thân.

      Việc cuối cùng trước khi rời núi Trường Bạch, là tôi cùng cảnh sát đến siêu thị “Hoan Lạc Phúc” ở thị trấn Ngân Dư. Tôi muốn viếng thăm bà già họ Miêu mài đá, để hỏi xem có đúng là bà biết được quá khứ, tương lai ? Bà còn biết những gì nữa? Có nghe câu chuyện về Ngọc Liên, Ấu Liên ? Có phải Cốc Y Dương từng đến gặp bà để hỏi về những chuyện quái dị xảy ra bên hồ Chiêu Dương từ vài trăm năm trước ?

      Nhưng tôi có cảm giác lần trước đến là lần cuối cùng gặp bà.

      Đúng thế, cửa hàng trống , cái máy mài đá cũng chuyển . Cảnh sát hỏi người phụ trách siêu thị cho bà Miêu thuê cửa hàng, ông ta , ngày trước cơn bão tuyết, bà bỗng nhiên chuyển , đâu, chẳng với ai câu. đúng hơn là, bà ấy biến mất từ đêm trước khi bão tuyết trút xuống. Nghe bà Miêu đến thị trấn Ngân Dư này hai chục năm, vì bà vừa điếc vừa câm (hoặc ít ra là giả vờ câm điếc), nên ai biết về bà. Chỗ bà ở thuê cách siêu thị xa, cũng trống , và xưa nay chưa từng thấy người thân hoặc bạn hữu nào giao du với bà.

      Điều tra bước đầu cho thấy, siêu thị này và cửa hàng của bà Miêu đều thuộc sở hữu của Tôn Duy Thiện và tập đoàn Khu nghỉ dưỡng. Đứng trước cửa hàng trống trải tối om, tôi chỉ có thể đoán rằng: có lẽ bọn Vạn Tiểu Lôi thường ra vào nơi này, cho rằng bà Miêu câm điếc, chúng có thể khỏi cần kiêng dè, tha hồ bàn mưu tính kế, nhất là đối với Cốc Y Dương, tất cả lọt vào tai bà Miêu, cho nên, khi nhận ra Cốc Y Dương bà cảnh cáo chúng tôi nên quay về.

      Nhưng quá muộn.

      Sinh mệnh, như những viên đá tròn mất hút vào cái âu gốm.


      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/gInZLuI.gif" width="55" height="180" />

      Vĩ thanh 1


      “Na Lan! Tôi rất mừng khi biết tin an toàn trở về!” Cửa phòng làm việc mở ra, giọng quen thuộc, bóng người quen thuộc.

      Tôi mỉm cười đứng lên: “Chào giáo sư Du!”

      Phần lớn mọi người đều gọi Du Thư Lượng là “bác sĩ Du” hoặc “chủ nhiệm Du”, còn tôi, học môn Bệnh lý học thần kinh lâm sàng của Đại học Y Giang Kinh, nên gọi ông là “giáo sư Du”. Du Thư Lượng tuổi ngoài bốn mươi, người tầm thước, trông rất trẻ, chỉ như cậu sinh viên vừa ra trường học nghiên cứu sinh.

      Tôi nhìn ra ô kính cửa sổ, biết rằng Ba Du Sinh ở ngoài đó quan sát.

      Du Thư Lượng nhận ra ánh mắt đó của tôi, : “Lúc đội trưởng Ba liên lạc với tôi, tôi cảm thấy nên, nhưng rồi lại nghe chủ động đề nghị...”

      Tôi gật đầu, chờ ông ngồi xuống rồi, mới : “Trước tết, em và mấy người, có người quen, có người lạ, cùng du lịch trượt tuyết núi Trường Bạch, xảy ra rất nhiều chuyện. Em vô tình uống phải thuốc về thần kinh, ma túy, nên xuất số triệu chứng, kể cả sau khi thôi dùng cũng có vài tượng. Trước hết là hưng phấn, sau đó nhức đầu, ủ rũ, ngủ li bì, hay quên. Khi nhận ra số , em thấy có số việc hình như chỉ có trong ảo giác của mình, cho nên muốn xin thầy chẩn đoán giúp tình trạng thần kinh của em, vì sức khỏe của em và cũng nhằm trợ giúp đội trưởng Ba trong công tác phá án hình và tố tụng sau này.”

      Du Thư Lượng : “Cảm ơn tin cậy tôi.”

      Tôi cười buồn bã. đời này vẫn còn rất nhiều người để ta tin cậy. Mẹ, Đào Tử, Ba Du Sinh, Du Thư Lượng... lòng tôi xót xa, trong danh sách này có Tần Hoài.

      “Ma túy, trong quá trình dùng và cai, đều xuất ảo giác.” Du Thư Lượng . “Đó là do rối loạn thần kinh tạm thời, rất hiếm khi có các di chứng lâu dài về phương diện bệnh học thần kinh.”

      Tôi : “Đây là điều em lo lắng... những chuyện em trải qua... ba tuần rồi, nhưng đêm qua, bên hồ sen cạnh vườn hoa của trường ta... nơi ngày trước chúng em hay dạo, em nhìn thấy Cốc Y Dương.”

      Du Thư Lượng hơi kinh ngạc: “Cốc Y Dương... là bạn trai của ngày trước? Vừa rồi cùng Khu nghỉ dưỡng, ta bất hạnh...”

      Chuyện tôi nhìn thấy Cốc Y Dương, tôi kể với Ba Du Sinh, nhưng kể lại với giáo sư Du, vì muốn tôi trực tiếp ra.

      Tôi gật đầu: "Hoàn toàn ràng, rất , chúng em còn ôm nhau... hôn nhau... Trong vụ án này, Cốc Y Dương muốn tạo cơ hội để em trốn thoát nên chạy ra đánh lạc hướng kẻ xấu; em hiểu ấy hy sinh để cứu được em. Nhưng vài giờ sau em lại gặp ấy an toàn lành lặn, và lần nữa lại dụ bọn xấu truy kích ấy để em tiếp tục chạy trốn. Rất lâu sau đó, em đến bên vách núi ven thị trấn mà bọn em từng đến ngắm mặt trời mọc, Y Dương lại xuất , lái cỗ xe tuyết húc hai kẻ xấu dồn em đến cùng đường, rơi xuống vực sâu. Thưa thầy, ở đây có quá nhiều vấn đề, trước hết là hai tên kia, sau đó em biết, tên bị xe em đâm, tên tháo chạy... nhưng đáng nhất là Cốc Y Dương...” Mắt tôi trào lệ.

      Du Thư Lượng nhàng an ủi: “Về Cốc Y Dương, đội trưởng Ba kể với tôi rồi.”

      Điều kỳ lạ là, người ta phát ra xác Cốc Y Dương ở gần ngôi nhà gỗ mà chúng tôi từng thuê, nằm trong cỗ xe tuyết bị đâm vào núi, phát đạn xuyên qua lưng, phát nữa bắn ở cự ly gần, trúng hộp sọ. Có lẽ Cốc Y Dương bị hại sau khi rời ngôi nhà gỗ lâu, thành công thu hút bọn người áp đến bám theo , tạo cơ hội cho tôi và Giản Tự Viễn chạy trốn. Cũng tức là, đường chạy trốn hai lần tôi gặp , đều xảy ra trong thực tế.

      Chờ tâm trạng tôi tạm ổn định, Du Thư Lượng : " chạy trốn giữa đất trời tuyết trắng, đói rét và mệt nhọc, nên nảy sinh ảo giác là chuyện bình thường. hy sinh của Cốc Y Dương, khiến ý thức của xuất ý niệm hoang tưởng mang tính bù đắp, hy vọng ấy có thể trở về, đồng thời lý trí lại cho biết ấy có rất ít cơ hội sinh tồn; cho nên phải chấp nhận ấy lại ra lần nữa, lại dùng hành động vô tư để giải thoát ra khỏi bế tắc.”

      Tồi gật đầu: "Thầy rất có lý. Nhưng tối qua em lại trông thấy ấy, nên giải thích ra sao?”

      Du Thư Lượng nhìn thẳng vào mắt tôi, chậm rãi :

      "Y Dương là bạn trai cũ của , hai người cùng nghỉ dưỡng, vậy quan hệ là gì?”

      “Em và ấy nhau hồi học đại học, chính thức chia tay nhưng ấy bỗng bước ra khỏi cuộc sống của em, em bấy lâu vẫn rất giận. Về sau mới biết, người đầu tiên của Y Dương thời trung học vừa thoát khỏi tình trạng người thực vật, cần dồn tâm trí cho ấy, và lúng túng biết nên “cắt đứt” với em thế nào cho phải. Biết chuyện rồi, em hết giận nhưng cũng tin Y Dương nữa, vì cảm thấy ấy còn giấu em nhiều chuyện. Khi các tình tiết sáng tỏ, chúng em dần tin cậy nhau hơn. Sau này, trong các lần chạy trốn hết sức nhọc nhằn, gian khổ, kiệt sức, tình cảm trở nên mềm yếu, có lẽ em lại ấy. Em lại có được lý do để cảm nhận và mến thương như hồi học đại học: con người có khí phách, ra vẻ ta đây, con người dám xả thân... Có lẽ em quá nhiều phải?”

      tốt lắm!” Du Thư Lượng nghĩ ngợi, rồi hỏi: “Những ngày vừa qua thích ứng trở lại rồi chứ?”

      Tôi hơi ngần ngừ: “Cũng ổn ạ. kể thỉnh thoảng đến chỗ đội trưởng Ba ở đây, cuộc sống của em trở lại bình thường.”

      “Đây mới chính là vấn đề.” Du Thư Lượng .

      Tôi ngạc nhiên: “Vấn đề?”

      “Theo lẽ thông thường, sau khi trải qua những thử thách như ở núi Trường Bạch, người ta cần quá trình mới có thể thích ứng với cuộc sống cũ; nhưng ... tôi nghĩ rất cứng cỏi, nhưng những kích thích, những nỗi sợ hãi, những cú sốc tình cảm ấy đều là tồn tại khách quan, chúng hằn sâu trong tâm trí . Thời gian qua khống chế những cảm xúc và kích thích đó rất tốt, để chúng ảnh hưởng đến cuộc sống, nhưng chúng chỉ bị khống chế chứ tan biến, khi mất cảnh giác, chúng bùng nổ... bùng nổ e hơi nặng, nhưng chắc hiểu ý tôi là gì. ”

      Tôi lặng lẽ gật đầu.

      Hồ sen trong Đại học Giang Kinh, ôm hôn, ảo giác, tình cảm rối bời... bùng nổ.

      Du Thư Lượng lại ngẫm nghĩ, rồi : “Ý tôi là, đến nay vẫn xuất ảo giác, có thể coi là tượng bình thường, hợp tình hợp lý. Nhưng, dấu hiệu ban đầu của số bệnh thần kinh cũng có thể giải thích rất hợp tình hợp lý, nếu được quan tâm điều trị đúng hướng phát triển theo chiều hướng tiêu cực.”

      Tôi lại gật đầu, : “Trong tháng liền, em xin thầy kiểm tra định kỳ và điều trị cho.”

      Du Thư Lượng cười: “ cần chính quy như thế đâu. Sau mỗi lần tan học, thầy trò ta chuyện lúc là được. biết rồi, tôi luôn rất thận trọng trong việc kê đơn, tôi nghĩ, ở giai đoạn này chưa cần thiết phải dùng thuốc.”

      Tôi đứng bên cửa sổ phòng làm việc nhìn thầy Du Thư Lượng bước ra khỏi cổng chính Sở Công an. Cửa phòng lại mở ra, Ba Du Sinh bước vào, : “Tin tốt lành!”

      Khi “tin tốt lành” bao giờ thể vẻ vui mừng hồ hởi, tính vẫn thế. Lần này có thể sắc mặt hơi nghiêm nghị.

      Tôi gượng cười: “Bác sĩ Du em có vấn đề thần kinh, mà là tin tốt lành ư?”

      Ba Du Sinh mỉm cười: “ phải chuyện đó. Còn nhớ tấm ảnh trong cái hộp chứng cứ, có người thò cẳng chân xăm hình phượng hoàng chứ? tìm thấy người ấy!”

      “Thế ạ? Đúng là tin tốt lành. Phải thẩm vấn đến nơi, chắc biết rất nhiều chuyện.”

      chết rồi!” Ba Du Sinh . Thảo nào vẻ mặt nghiêm nghị. “Xác được tìm thấy ở thung lũng trong Khu nghỉ dưỡng; cùng nơi đó còn thấy cái xác nữa. Đoán xem là ai?”

      “Lê Vận Chi?” Tôi suy luận dễ thôi: vì Lê Vận Chi sảy chân rơi xuống vực; và cho đến giờ chỉ có xác ta và Mục Hân Nghi là chưa tìm thấy.

      “Rất đúng!” Ba Du Sinh . “Bọn Vạn Tiểu Lôi rất lỳ lợm, nhưng chúng đều thừa nhận: khi truy đuổi , tên Phạm Hoa Vũ trượt chân rơi xuống dốc núi.”

      Tôi chép miệng: “Cũng tốt, ít ra cũng sáng tỏ được chi tiết.”

      Ba Du Sinh gật đầu.

      và tôi đều biết, nay chỉ chưa biết tung tích Mục Hân Nghi. Bọn Vạn Tiểu Lôi mực phủ nhận nhìn thấy hoặc sát hại Mục Hân Nghi, nhưng trong môi trường thời tiết khắc nghiệt như thế, xác suất sinh tồn có được là bao?

      Vĩ thanh 2


      người đứng nhìn Na Lan từ Sở Công an Giang Kinh bước ra. Người ấy mỉm cười hài lòng. Hoan nghênh sinh viên Na Lan trở về!

      Quá dễ nhận ra, Na Lan rất thiểu não. Người ta vẫn bảo sau mùa đông dễ phổng phao, nhưng Na Lan gầy rộc . Người ấy bỗng nhận ra mình ái ngại tiếc ngọc thương hoa, có lẽ vì quá chú ý đến Na Lan, mình sắp tẩu hỏa nhập ma rồi. Người ấy hiểu tẩu hỏa nhập ma nguy hại ra sao, người ấy từng chứng kiến những kẻ quá đắm đuối có kết cục như thế nào, cho nên người ấy luôn nhắc nhở mình phải giữ được tâm thái cân bằng. Tay đút túi áo khoác, ngón tay mân mê lưỡi dao găm rút ra nấc, lạnh buốt; tâm trạng người ấy cũng lắng xuống rất nhiều.

      Người ấy nghe Na Lan đông bắc, suýt nữa bỏ mạng, gần đây thỉnh thoảng lại ra vào Sở Công an, chắc là hỗ trợ cảnh sát hai nơi kết thúc vụ án.

      Kết thúc là cách tương đối thôi. Người ấy hiểu hơn ai hết, trong cái xã hội ngày càng phức tạp này, những vụ án có thể kết thúc , hiếm như tìm vàng trong sa mạc!

      Người ấy cũng mừng vì Na Lan an toàn thoát nạn, người ấy phải thất vọng. Vì Na Lan cuối cùng thuộc về người ấy.

      Cũng như hầu hết mọi lần, lập luận của người ấy lại chính xác.

      lâu sau khi người ấy mất hút trong dòng người vô tận, ở phía dưới cây cầu vượt bên đường Lao Sơn cách Sở Công an vài con phố, mặc áo gió màu đỏ nhạt, ủng da hươu, đứng đối diện với tấm biển gỗ đen mốc lem nhem. Tấm biển viết mấy dòng nguệch ngoạc: “Nhận chế tác in ấn các loại thẻ: làm lại chứng minh thư, thẻ công tác, thẻ sinh viên, hộ chiếu; công nghệ tiên tiến, bảo đảm chính xác sai sót; giá rẻ nhất Giang Kinh. Chi tiết xin liên hệ: 18645393162.

      Phía sau tấm biển là chiếc chăn bông cũ rách, thấy người. nhìn quanh, dân chúng rảo bước ngược xuôi, mải lo nghĩ việc của mình. rút di động ra. Màn hình phản chiếu khuôn mặt vốn xinh xắn ưa nhìn có đôi nét phong sương và những vết nẻ do giá lạnh. rất tự tin ở làn da của mình, biết rằng trước khi xuân về, làn da lại mịn màng, mình lại xinh đẹp. nhập số điện thoại kia vào máy.

      “A lô, cứ , thẻ Toàn Mỹ xin nghe!” giọng nam hơi “thái giám”.

      “Tôi biết ở gần đây thôi, ra đây chúng ta chuyện. Tôi cần chứng minh thư và hộ chiếu. Ảnh, tôi cầm theo. ra đây hai bên bàn về giá cả. Tôi cần nhất là chất lượng. Nếu chất lượng và độ tin cậy đạt đừng ra chuyện làm gì!” tỏ ra rất phong độ, kẻ cả.

      “Thẻ Toàn Mỹ” ở đầu kia bình tĩnh : “Tiền nào của nấy, chất lượng tùy thuộc giá cả. Tôi phát giá, dành cho sản phẩm hạng bét để lòe đối phương thôi; nếu muốn qua mặt các cơ quan chính quyền phải trả giá cao bọn tôi mới làm!”

      “Tiền thành vấn đề, nhưng tôi vươn cổ ra cho các người chặt chém đâu, tôi biết giá thị trường, đừng hòng lừa tôi. Tôi tin bất cứ ai!” dõng dạc .

      “Yên tâm , chữ tín hết, là nguyên tắc của bọn tôi.”

      Nghĩ đến “chữ tín”, thở dài. Thời buổi này còn có ai giữ chữ tín? : “Sau giờ nữa, ta gặp nhau ở quán Starbucks ngã tư đường Giao Đông - Thông Hóa. Tôi mặc áo gió màu vàng chanh.”

      “OK, nhất định đến!”

      thở phào nhõm, sải bước ra khỏi gầm cầu vượt, cởi áo gió đỏ nhạt, lộn trái, mặt này là màu vàng chanh.

      góc khác của thành phố, trong “Câu lạc bộ Kính Hoa Duyên” thuộc top 5 hàng đầu thành phố Giang Kinh, vị khách thường xuyên có mặt, vẻ như ngẫu hứng hỏi vị rất đẳng cấp: “Có biết nghệ nhân nào tẩy hình xăm , ông mách tôi với?”

      Vị này người có ba hình xăm lớn, cười : “Đương nhiên tôi biết, nếu ông rỗi mai tôi dẫn ông đến nơi.” Rồi vị này nhìn lại con người ngồi đối diện rất “tay chơi”, tuổi trung niên, nhưng trông chỉ như mới ngoài ba chục, có gia sản triệu đô, chả trách đẹp bám theo hàng đàn, nhưng thường rất cẩn trọng điềm tĩnh, người có xăm trổ gì .

      cần. Cho tôi số di động và địa chỉ là được!” Giọng ông “tay chơi” chắc nịch, có sức mạnh khiến người khác thể nghe.

      Lấy số di động và địa chỉ xong, ông “tay chơi” dẫn hai người đẹp rời câu lạc bộ, sang khách sạn Cao Đăng đối diện với quảng trường Đằng Long. Trong phòng “tổng thống”, cả ba người cởi hết trang phục, tận hưởng lạc thú. về sau hai người đẹp mới nhận ra chân phải “sếp” này vẫn chiếc bít-tất kéo lên tận đầu gối, từ đầu đến cuối cuộc vui hề tháo ra.
      Hoàn

      <img class="aligncenter" alt="" src="https://i.imgur.com/gInZLuI.gif" width="55" height="180" />

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :