1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      @quỳnhpinky ủa đọc convert hay sao mà biết vậy nàng? Ta edit tới đâu đọc tới đó ah, edit chỗ nào bí quá hỏi @Hằng Lê nên cũng chả biết nữa

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      @xuanquynhdesign hic ta nào có đọc thấy thái độ của ô bố đoán thui....nuôi cgai như món đồ lợi dụng còn j
      xuanquynhdesign thích bài này.

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 3: Huyết mạch bị đánh cắp

      Tề Mặc nhíu nhíu mày, đứng dậy tự mình tìm, nhìn lục chỗ này tìm chỗ kia, Thiên Mị vội vàng nhảy từ giường xuống, đẩy ngồi xuống giường, mặt đen lại , “Tề đương gia, có hiểu cái gì gọi là lễ phép hả?”

      Cũng trông cậy Tề Mặc trả lời , Thiên Mị giơ chân đá về phía cái tủ gỗ xinh xắn bày sát vách. “Cạch” tiếng, hộc tủ tự động lộ ra, Thiên Mị nhấc hòm thuốc bên trong ra, tới bên giường, nặng nề đặt xuống, sau đó bò lên giường, ngồi xỗm xuống phía sau Tề Mặc, “roẹt . . .” tiếng, rất ư thô lỗ xé áo lót của Tề Mặc, sau đó mở hòm thuốc, bắt đầu xử lý vết thương lưng .

      Tề Mặc thành thành thực thực ngồi im, hó hé tiếng nào, cảnh tượng như vậy, ai thấy cũng cho bọn họ là người xa lạ, nhưng thực tế bọn họ quả thực là người xa lạ. Thiên Mị mặc dù biết tướng mạo của đương gia Tề gia, nhưng chưa từng gặp trực tiếp, Tề Mặc có thể là rất thần bí, rất ít lộ diện, người gặp qua chỉ đếm đầu ngón tay.

      Thiên Mị nhìn vào vết thương có chút kỳ quái kia, hai mắt híp lại, vết thương tuy nhưng lại ngừng rướm máu, khó trách kiên trì muốn tìm hòm thuốc như thế.

      Nhếch nhếch khóe miệng, mang theo vài phần tà mị, cũng khó trách Thiên Nghiêm bất an như thế, người đàn ông này quả thực đơn giản, mặc dù nhiều năm qua chưa từng xuất cách danh chánh ngôn thuận, nhưng lại hoạt động mạnh mẽ từ nơi bí mật gần đó, số việc Thiên Nghiêm biết, có số việc Thiên Nghiêm tuyệt biết, vết thương như thế này chắc hẳn là chỗ đó rồi đây!

      Kỳ thực cũng từng qua, khi đó tay có chút ngứa ngáy muốn cầm thứ đồ đó chơi chút, nhưng thứ đồ kia nghe là huyết mạch của Bắc đảo, cơ quan lão tổ tông lưu lại thể khinh thường. Cho dù chỉ còn bước cuối cùng, nhưng nếu muốn cầm vật đó phải trả cái giá rất lớn, thể miễn trừ.

      ràng Tề Mặc giảm thương tổn đến mức thấp nhất, lấy trả giá nhất đổi lấy huyết mạch của Bắc đảo, bất quá đối xử với bản thân mình như thế, tuyệt đối ngu như vậy, cho nên khi đó cũng chỉ là thưởng thức phen mà thôi.

      vất vả cầm được máu, Thiên Mị lên tiếng hỏi, “ đắc thủ?”

      "Ừ."

      Thiên Mị đột nhiên có chút buồn cười, rốt cuộc có biết, tồn tại của chính là bảo vệ Bắc đảo, đả kích Nam đảo? Nhoài người về phía trước, gác cằm lên vai , nghiêng đầu nhìn sườn mặt lộ ra biểu tình gì của , phần tử xấu xa trong cơ thể bắt đầu rục rịch, đột nhiên rất muốn thấy biến sắc, nhất định rất có ý tứ!

      Vết thương được băng xong, bàn tay chậm rãi dao động vết thương, thuận theo nơi áo lót bị xé ra kia mà chui vào. Đầu ngón tay chậm rãi du ngoạn dọc theo đường nét cơ thể, cái tay khác vòng qua thắt lưng , lần mò giữa các khe hở nút áo chui vào, cả người đều dán lên lưng .

      Tề Mặc đột nhiên xoay người, nắm lấy cánh tay đè ngã xuống giường, Thiên Mị ngước mắt nhìn , trong mắt là mị hoặc vô tận. Hai người lẳng lặng đối mắt, bàn tay đè cánh tay chậm rãi dọc theo cánh tay trượt xuống cổ tay, sau đó đẩy ra, bên trong ràng là viên đá đen lớn chừng ngón tay cái. Thiên Mị mặt đổi sắc giãy tay ra, cầm viên đá đen đến trước mặt quan sát phen, hơi ghét bỏ , “ ngờ lại xấu thế này!”

      Thấy Tề Mặc vội vàng đoạt trở về như dự định, Thiên Mị có chút tò mò nhìn hỏi, “ cũng giống như để ý vật này lắm, vậy cần gì phải dùng mạng để đổi chứ?”

      Tề Mặc lạnh nhạt , "Chỉ là vết thương thôi!”

      Thiên Mị cũng hỏi thêm gì nữa, dường như chút ý thức tới ái muội giữa hai người, lắc lắc viên đá trong tay, lười biếng , “Là vàng phát quang cho tao xem xem!” Bộ dạng xấu như thế này thực khiến người ta khó mà tin được nó là huyết mạch Triêu Thiên Châu của Bắc đảo nha.

      Dường như để chứng minh cho bản thân, Triêu Thiên Châu bị lắc lắc, đúng là trút bề ngoài xấu xí. Vốn là tấm áo khoác xấu xí có màu từa tựa như màu đen, sau khi áo khoác biến mất, viên đá tầm thường kia biến thành hạt châu mượt mà màu trắng ngà, quần sáng trắng ngà lại xen lẫn ánh bảy sắc nhàn nhạt, nhìn qua rất ư xinh đẹp!


      Thiên Mị liếc nhìn Tề Mặc, như cười như hỏi, “ phải là nó nhận chủ rồi chứ?”

      Tề Mặc nhíu nhíu mày, có chút áo não , "Hình như phải!”

      Mặc dù mặt vẫn có biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại là nhàn nhạt ảo não nhìn Thiên Mị hớn hở, chỉ thấy cầm viên Triêu Thiên Châu sáng long lanh kia, nằm dưới thân Tề Mặc cười ha ha, có chút nào khí chất của thục nữ.

      “Cốc, cốc . . .”

      Tiếng gõ cửa vang lên, nụ cười mặt Thiên Mị thu lại, lạnh nhạt , “Động tác chậm như vậy, khó trách bị trộm mất!”

      Sau đó chỉ thấy nhanh chóng đẩy kẻ người ra, nhét hộp thuốc xuống dưới giường, giơ tay cầm nước hoa tủ đầu giường xịt vài cái, át mùi máu tươi thoang thoảng. Cùng lúc đó, tay kia cầm lấy bật lửa đốt khúc cây nhìn như rễ của loại thực vật được đặt tủ đầu giường. Ánh lửa lập lòe đỉnh, khúc cây kia dưới ánh lửa liền lộ ra đường vân xanh thẳm rất đẹp.

      Thiên Mị nhảy xuống giường mở cửa, vừa với Tề Mặc, “Nhanh thổi !”

      Tề Mặc giơ tay quạt vài cái trước ngọn lửa kia, trong phòng thoáng chốc khói mù dày đặc, khiến cho người ta có chút nhìn .

      Cửa phòng mở ra, Thiên Mị nhìn người ngoài cửa nhíu mày, nghĩ tới Thiên Nghiêm đích thân đến, cũng đúng thôi, huyết mạch bị trộm mất, tuyệt phải chuyện !

      Thiên Nghiêm nhìn khói mù dày đặc trong phòng cau mày hỏi, “Con làm gì đó?” Ông tới là có đại , vốn có ý định tiến vào, hơn nữa giờ lòng ông nóng như lửa đốt, nào có thời gian vào?

      Tề Mặc an vị giường, nhưng người bên ngoài lại hoàn toàn nhìn thấy, thể , hai người này đều quá to gan!

      Thiên Mị lười biếng cười , “Con biết ý của cha, đây phải là chuẩn bị sao? khí rất quan trọng đấy cha à!”

      Thiên Nghiêm nhíu nhíu mày, " cần gấp như vậy." Hơn nữa Tô Hạo kia bộ dạng như bị mê hoặc tâm thần, căn bản cần những thứ vớ vẩn này!

      Chuyển hướng nghĩ đến mục đích mình tới đây, Thiên Nghiêm lạnh mặt , “ phải con chú ý sao?”

      Thiên Mị hảo tâm nhắc nhở, “Cha, con vừa mới về phòng!”

      Sắc mặt Thiên Nghiêm vẫn còn khó coi, nhưng giờ cũng phải lúc truy cứu trách nhiệm, giờ chuyện quan trọng nhất là phải tìm đồ về.

      Ông nghĩ tới Tề Mặc hành động nhanh như vậy, tất cả chuẩn bị của ông căn bản còn chưa phát huy công dụng, càng nghĩ đến mục tiêu của Tề Mặc là Triêu Thiên Châu. Mặc dù nghe năng lực của Tề Mặc kém, nhưng chỉ dẫn theo người tới, ông cũng nghĩ tới có thể xông vào thánh địa.

      Tề Mặc là người đứng đầu Nam đảo, tại Nam Bắc đảo còn chưa thích hợp để xé rách mặt, do đó ông có chứng cứ, thể trực tiếp tới cửa khởi binh hỏi tội, tại chuyện đầu tiên cần làm chính là phải giữ lại Tề Mặc, thể để cứ thế mà rời !

      Thấy Thiên Nghiêm hồi lâu lời nào, Thiên Mị miễn cưỡng ngáp cái, hỏi, “Cha, con nghỉ ngơi trước được chưa?”

      “Nghỉ ngơi? Bây giờ mày còn muốn được nghỉ ngơi?” Gân xanh thái dương Thiên Nghiêm giật giật, rốt cuộc nó có biết tính nghiêm trọng của chuyện này hay ?

      Ai . . . nếu như ông biết đồ vật ông ta tâm tâm niệm niệm nhất định phải tìm trở về tại ở trong túi áo Thiên Mị, hơn nữa kẻ trộm kia lại còn ngồi đối diện ông ta, biết có cảm tưởng thế nào?
      Last edited: 22/12/14
      Dunghyt97, Fuu, luongnhu964 others thích bài này.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      chăc k phải con ruột ........lão già này ghét thế k byt
      thank nàng

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 4: Trị thương

      Thiên Nghiêm đột nhiên phản ứng kịp, hình như ông vẫn chưa xảy ra chuyện gì, mặc dù bên ngoài ồn ào như vậy, vừa nhìn biết xảy ra chuyện, nhưng Thiên Mị khẳng định biết Triêu Thiên Châu bị trộm, cho nên mới có bộ dáng thèm để ý như thế.

      “Con theo ta đến thư phòng!”

      Thiên Mị thở dài trong lòng, có chút oán giận người trong phòng, đây phải là kiếm chuyện cho nàng làm sao?

      Mặc dù Thiên Nghiêm chuyện Triêu Thiên Châu bị trộm, cũng biểu đầy đủ lo lắng cùng phẫn nộ, nhưng Thiên Mị vẫn là bộ dạng nóng lạnh, chỉ nhìn chằm chằm Tề Mặc.

      Về đến phòng, Tề Mặc còn, Thiên Mị đứng trong phòng lúc lâu, sau đó mới xoay người ra ngoài.

      "Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa vang lên, sắc mặt Tề Hiền trầm xuống, liếc nhìn Tề Mặc. Mặc dù mới vừa rồi vẫn còn tốt, nhưng lúc này Tề Mặc nhìn qua cũng quá lạc quan, tuy vẫn nhìn ra trạng thái suy yếu, nhưng sắc mặt lại dị thường tái nhợt.

      Tề Mặc mở mắt ra liếc nhìn cánh cửa kia, gật đầu với Tề Hiền, Tề Hiền có chút do dự, “Thiếu gia . . .” thể trách y lo lắng, thiếu gia sau khi ra khỏi nơi đó, cũng chưa từng bị thương, tại ngờ lại bị thương nặng như vậy, nếu như bị Thiên Nghiêm tóm được chứng cứ, hai người bọn họ có khả năng còn mạng ra khỏi Bắc đảo!

      Tề Mặc dường như lại tuyệt lo lắng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ, “Mở cửa.”

      Tề Hiền nhíu nhíu mày, đến mở cửa, thấy người ngoài cửa, khỏi ngẩn người, thăm dò hỏi, “Thiên đại tiểu thư?”

      Thiên Mị có biểu tình gì liếc y cái, sau đó đẩy y ra tiến vào, nhìn Tề Mặc nằm giường.

      Tề Hiền đóng cửa phòng lại, dường như thở phào nhõm, mở miệng , “Tiểu tiểu thư, thiếu gia người . . .”

      Còn chưa xong, Tề Mặc liền lạnh giọng cắt đứt, “ ấy là Thiên Mị!”

      "Cái gì?" Tề Hiền phục hồi lại tinh thần, trong mắt lập tức mang theo phòng bị, đánh giá Thiên Mị. Thấy động tác hơi nhíu mày của , từ trong khung lộ ra mị hoặc khiến y xác định bản thân là nhận lầm người!

      Trong lòng Tề Hiền có chút ảo não, Thiên tiểu thư này dáng dấp sao lại giống tiểu tiểu thư như đúc thế này? Trước đó ở yến hội lúc nhìn thấy y rất kinh ngạc, nhịn được hoài nghi tiểu tiểu thư và Thiên tiểu thư có phải là có quan hệ gì hay , nhưng lúc đó y điều tra, tiểu tiểu thư và Thiên gia căn bản hề có quan hệ.

      Cũng thể trách y nhận lầm người, y vốn sốt ruột, Thiên tiểu thư này lại là bộ dạng trầm mặc, là giống như đúc tiểu tiểu thư, y còn tưởng rằng tiểu tiểu thư tới tiếp ứng bọn họ!

      Ngược lại y quên, thiếu gia xuất thủ chưa bao giờ cần người giúp!

      Tề Hiền đối với sai lầm của mình rất ư ảo não, trong lòng suy nghĩ có cần phải giải quyết Thiên đại tiểu thư này hay , đột nhiên thấy Thiên Mị giơ tay bắt đầu cởi cúc áo của Tề Mặc, liền vội vàng tiến lên muốn kéo ra, lại bị ánh mắt của Tề Mặc ngăn lại.

      Tề Mặc liếc nhìn Thiên Mị, lên tiếng, “ sớm biết thế này?”

      Thiên Mị nhìn vết thương trước ngực và khối tròn màu đen nhô lên tương ứng với miệng vết thương sau lưng , cười , “Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ thể xem thường lão tổ tông!” Giơ tay sờ cái khối tròn trịa nhô lên kia, hăng hái bừng bừng , “Trơn nhẵn, sờ vào rất thoải mái, nếu cứ giữ lại !”

      Tề Mặc liếc cái, thanh đều đều , “Giữ lại nó lâu nữa cả người tôi đều biến thành trơn nhẵn!” Bất quá chờ khi toàn thân trơn nhẵn, cũng mất mạng, bởi vì vật kia ngừng lớn lên, hơn nữa còn là thông qua hấp thụ khí huyết mà lớn!

      Tề Hiền kinh ngạc nhìn Tề Mặc, thiếu gia rất ít khi nhiều, huống chi là chuyện như thế này!

      Mà Thiên Mị sớm cười cười dựa vào người Tề Mặc, đưa tay sờ khuôn mặt biểu tình có chút tái nhợt của , tà mị , “Hóa ra Tề đương gia cũng đáng !” Bộ dáng kia giống như là trêu ghẹo nhà lành.

      lúc Tề Hiền bị vây trong ngây ngốc, Thiên Mị liền nhích gần thêm chút nữa, cùng Tề Mặc mắt đối mắt, cười híp mắt dụ dỗ, “Nào, mỹ nhân, cười cái !”

      Tề Hiền nhịn được giật giật khóe miệng, nhìn sắc mặt Tề Mặc, lại phát mặt vẫn chút thay đổi như trước, trong lòng khỏi bội phục, định lực của thiếu gia thực tốt mà!

      Tề Mặc giơ tay bắt lấy tay đặt ngực mình, xem như là chuyện đương nhiên phun ra hai chữ, “Trị thương!”

      Thiên Mị nhìn hắc khí nhô lên càng ngày càng đậm, có chút tiếc nuối , “Được thôi!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền, nhíu mày , "Còn đứng ngây ra đó làm gì?"

      Tề Hiền mặc dù có chút tin tưởng , nhưng bởi vì tin Tề Mặc, nên cũng miễn miễn cưỡng cưỡng tin Thiên Mị, “Tôi có thể làm gì?”

      Thiên Mị nhìn y, mở miệng , "Xoay người, về phía trước, mở cửa, ra ngoài, đóng cửa!" Tề Hiền y theo khẩu lệnh mà hành động, mở cửa ra, sau đó mới đột nhiên phục hồi lại tinh thần, cau mày quay đầu nhìn Tề Mặc, Tề Mặc gật đầu, y mới chiếu theo lời của Thiên Mị, ra ngoài, đóng cửa lại.

      Thiên Mị cầm con dao giải phẫu lắc lư, cười đến rất xán lạn, "Tề đương gia, xin lỗi, trong nhà có thuốc tê.” Có quỷ mới tin lời của nàng, đường đường là Thiên gia, tại trong căn biệt thự này muốn tìm bác sĩ riêng cũng có vấn đề gì, làm sao lại có thể tìm được thuốc tê?

      Tề Mặc chỉ gật đầu, ý bảo nhanh lên chút, cũng muốn tiếp tục dùng máu bản thân đút cho cái thứ này đâu.

      Kỳ thực phải là Thiên Mị cố ý chỉnh , mà là thể dùng thuốc tê, vật bên trong kia nếu như bị hôn mê, đúng là thể lấy ra.

      Mặt đổi sắc vạch dấu chéo lên chỗ nhô ra kia, Thiên Mị quơ quơ dao trong tay, với Tề Mặc cũng đổi sắc mặt, “Nhắm mắt lại!”

      Tề Mặc nhìn cái, nghe lời nhắm mắt lại, Thiên Mị hình như sợ nhìn lén, vứt dao trong tay, giơ tay che hai mắt , sau đó giơ tay trái lên.

      Tề Mặc cảm thấy thứ gì đó lạnh lẽo dán lên vết thương, sau đó nghe thấy thanh dụ dỗ của Thiên Mị, “Ngoan nào, mau ra đây, chị cho em ăn kẹo.”

      Tề Mặc kéo kéo khóe miệng, biết có phải là muốn cười hay , Thiên Mị cũng chú ý tới. như giọng điệu đứng đắn của , lúc này sắc mặt ngưng trọng, mắt chớp nhìn sinh vật màu đen từng chút từng chút chầm chậm nhô ra ngoài.

      Rốt cuộc sinh vật màu đen kia hoàn toàn bị hấp dẫn trồi lên, bám vào vòng ngọc nơi cổ tay , sau đó đột nhiên biến mất, Thiên Mị ghét bỏ , “Huyết, càng ngày mày càng buồn nôn rồi đó, ngay cả thứ ghê tởm thế này cũng ăn!” Vòng ngọc kia dường như kháng nghị, hồng quang lóe lên vài cái, sau đó liền khôi phục diện mạo bích lục như ban đầu.

      Có lẽ bởi vì mất máu quá nhiều, miệng vết thương của Tề Mặc vẫn chưa chảy máu, Thiên Mị thu lại tay che mắt , lấy hòm thuốc ra, giúp băng bó, sau đó nhìn nhìn băng gạc băng trước ngực, lại nhìn chút băng gạc phía sau, “Thực rất cân đối nha!”

      Lúc này, trong thư phòng Thiên Nghiêm, Thiên Ngữ kích động , “Cha, cha tin con , con thực thấy chị ta lén lén lút lút vào phòng của Tề Mặc, chị ta nhất định là cấu kết với người Nam đảo. Nhiều năm như vậy cũng trở về, tại đột nhiên lại quay về, chừng là định trà trộn vào làm nội gián đó cha à!”
      Dunghyt97, Fuu, luongnhu963 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :