1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 51: săn sóc của Tề Tu


      Nam Cung Diệu chân chó sáp lại gần, nịnh nọt lấy ra viên thuốc đưa cho Tề Bảo Bảo, cười còn tươi hơn cả hoa, “Tiểu thư, mời ngài dùng!” Hai mắt lấp lánh khâm phục, đồng thời trong lòng quyết định sau này tuyệt đối thể trêu chọc vị đại tiểu thư này!


      Trước đây mặc dù biết tiếng tăm Huyết Sắc Mị phải vô duyên cớ mà có được, nhưng y khách khí với Tề Bảo Bảo hoàn toàn là nể mặt Tề Tu. Nhưng bây giờ y rất khâm phục Tề Bảo Bảo!


      Đồng thời cũng biết, nếu như chọc tới Tề Bảo Bảo nhất định rất thê thảm. Vị đại tiểu thư này giống loại người biết nương tay, lại còn thêm thằng cha Tề Tu lãnh khốc kia nữa, nếu hai người này tìm y tính sổ, mới nghĩ thôi thấy sợ rồi!


      Sau khi lên thuyền, Nam Cung Diệu lộ ra khác thường nào nữa cả, mọi người cũng nhiều lời. Tề Tu hình như rất tin tưởng Nam Cung Diệu, chút lo lắng y có dị tâm.


      Tề Tu giơ tay nhận viên thuốc đút vào miệng Tề Bảo Bảo. Sau khi nuốt xong, mệt mỏi dần biến mất nhưng Tề Bảo Bảo vẫn tựa vào người Tề Tu, nhúc nhích chỉ nhíu mày hỏi, “Đồ tốt thế này sao chúng ta có?” rồi nhìn thoáng qua Cổ Ngạn, thuốc này chắc chắn là của Cổ Ngạn!


      Thuốc này và thuốc Cổ Ngạn đưa cho bọn họ như nhau, ràng phải cùng cấp bậc, phải đơn giản chỉ là khôi phục thể lực thôi đâu.


      Sử dụng dị năng càng nhiều càng tiêu hao lực tinh thần, lực tinh thần và dị năng phải gắn bó chặt chẽ, người có lực tinh thần càng mạnh, tu luyện dị năng càng dễ dàng, uy lực có thể phát huy cũng mạnh mẽ hơn!


      Ngược lại Tề Tu tuyệt cảm thấy lạ, cũng tức giận, dù sao cũng phải lần đầu.


      Cổ Ngạn trả lời Tề Bảo Bảo, mặt mày bình tĩnh liếc Nam Cung Diệu, phun ra hai chữ, "Vô sỉ!" Lấy thuốc của ra nịnh nọt, cướp công của , quả thực vô sỉ đến cực điểm, hơn nữa thuốc này lại còn là thuốc mà Nam Cung Diệu cướp !


      Tề Hiền vỗ vỗ vai , như dỗ dành bảo, “Nghĩ thoáng , cậu cũng nên quen với cái tính mặt dày của câu ta !” Nam Cung Diệu cướp công của Cổ Ngạn thành thói quen rồi!


      Tề Hiền vẫn là vẻ mặt nghiêm túc bất biến, thế nhưng Cổ Ngạn lại nghe ra hả hê trong giọng của y, hai mắt bỗng híp lại xẹt qua tia sáng, đột nhiên , “Lần trước mình thấy cậu ta chẳng biết lấy ở đâu được đôi găng tay bảo hộ.” Ngừng chút, lại từ tốn phun ra hai chữ, “Rất tốt!”


      Vừa nghe thấy thế, Tề Hiền liền biến sắc, đầu tiên là tỉnh ngộ, sau đó giận dữ nhìn Nam Cung Diệu như thể muốn ăn tươi ta, cắn răng rít ra chữ, “Nam, Cung, Diệu!” Y rất vất vả mới có được món đồ đó, nhưng sao tìm lại được, tra tới tra lui đều có kết quả, xem ra là thủ hạ dưới quyền dám tùy tiện đắc tội Nam Cung Diệu, biết mà báo!


      Tề Hiền biết gì, lẽ nào uy tín của y kém hơn Nam Cung Diệu?


      ra chuyện này rất bình thường, Tề Hiền vẫn luôn là vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng nghiêm trang, còn Nam Cung Diệu lại giảo hoạt hơn rất nhiều, những ai đắc tội y đều cẩn thận phạm phải sai lầm, phạt cũng là cảnh cáo, hoặc trực tiếp hơn vô duyên vô cớ sưng mặt sưng mày, dần dà, trong lòng những người đó hình thành bóng ma tâm lý, dù cho Nam Cung Diệu có cười thân thiện đến cỡ nào nữa cũng có ai dám đắc tội với y!


      Nam Cung Diệu giống như nghe thấy đối thoại của hai người kia, vẫn là vẻ mặt sùng bái nhìn Tề Bảo Bảo. Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, cuối cùng hiểu, Nam Cung Diệu chính là tên cướp cạn!


      Đảo mắt nhìn Tề Tu, Tề Bảo Bảo thở dài , “Cha, có người chọc giận quần chúng rồi nha!”


      Lúc này hình như Nam Cung Diệu mới chú ý tới ánh mắt mãnh liệt kia, quay đầu nhìn Tề Hiền, đầy nghi hoặc hỏi, “Làm sao thế?”


      Tề Hiền vẫn luôn trầm ổn thế mà giờ suýt nữa bạo phát! Tiến tới vài bước chộp lấy cánh tay Nam Cung Diệu, nhưng tay y lại chẳng có gì cả, Tề Hiền cắn răng hỏi, “Găng tay của mình đâu?”


      Nam Cung Diệu giãy ra, nghĩ nghĩ rồi mới lên tiếng, “Chẳng biết vứt đâu rồi!” Thấy Tề Hiền bày ra vẻ mặt khó coi, liền vừa cười vừa giải thích, “Cậu biết đấy, đồ quý của mình nhiều lắm!”


      Cổ Ngạn đứng bên cạnh khóe miệng co giật, đồ quý của cậu ta? Tất cả những thứ đó đều là cậu ta cướp được đấy! Cướp đồ quý của người ta lại biết trân trọng, thực muốn ăn đòn đây mà!


      Tề Tu để ý đến ba người cấu xé lẫn nhau, ôm Tề Bảo Bảo ngồi xuống cạnh đó, bảo, “Nghỉ ngơi chút nữa !”


      Tề Bảo Bảo gật đầu, tựa vào ngực nhắm mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức.


      Những kẻ khác mặc dù tránh được kiếp đều mừng thầm trong bụng, nhưng cũng càng thêm ngưng trọng. Còn chưa tới Nam Sơn đảo gặp nguy hiểm thế này, khiến tinh thần của đoàn người vốn căng thẳng nay càng thêm dám thả lỏng.


      Trông thấy ba người bọn Tề Hiền thoải mái cười đùa, ai nấy khỏi nhíu chặc mi, lại thêm Tề Bảo Bảo bỗng dưng tựa vào lòng Tề Tu ngủ, càng thêm biết gì. Đám người này rốt cuộc tới đây làm gì? Ngay cả chút ý thức nguy cơ cũng có.


      Đối với những ánh mắt khinh thường kia, ba người bọn Nam Cung Diệu rất vui. Nếu nhờ Tề Bảo Bảo, bây giờ bọn họ còn cơ hội đứng ở chỗ này sao? Đám người này quá biết điều, quá tự cho là đúng rồi!


      Thực ra Tề Bảo Bảo cũng chả có lòng tốt để cứu đám người này, chẳng qua chỉ muốn mình bị ướt như chuột lột mà thôi!


      Những người khác đều nghĩ vượt qua nguy hiểm vừa rồi là do công lao của Âu Dương gia, nhưng Tề Mặc lại cho là vậy. Y hỏi lái thuyền, căn bản phải do kỹ thuật ta tốt, mà là do thân thuyền đột nhiên bị khống chế vọt qua khỏi xoáy nước, y cảm thấy đây là vận khí!


      Vì thế, y nhìn Tề Bảo Bảo như có điều suy nghĩ, đột nhiên chống lại tầm mắt của Tề Tu, Tề Mặc ngẩn ra. Thấy trong mắt Tề Tu tỏ ý vui vội vàng dời mắt, thở dài, xem ra Tu thực rất xem trọng Tề Bảo Bảo, cũng biết rốt cuộc thích Tề Bảo Bảo hay thích Thiên Mị nữa!


      Đến giữa trưa, cuối cùng đoàn người cũng bước chân lên Nam Sơn đảo. Đó là hòn đảo lớn vô cùng hoang vu, điều kiện ở đây cực kỳ tồi tệ, tạo cho người khác cảm giác nặng nề ngột ngạt, đến nỗi khi hít thở cũng cảm thấy đủ dưỡng khí.


      Nhìn bao quát hòn đảo xong mọi người đều nhíu chặc mi. Bọn họ biết món đồ đó ở đâu, thậm chí còn biết món đồ đó ra làm sao, do đó chỉ có thể tìm từng ngóc ngách .


      Đoàn người dâng cao cảnh giới tiến về trước. Đường rất khó , hìn như trời vừa mưa xong nên mặt đất rất trơn trượt, lại thêm cây cối cản đường vì thế tốc độ rất chậm.


      được lát, Tề Bảo Bảo đột nhiên than thở, “Leo núi thực là công việc mệt nhọc mà!” thấy ai nấy đều di chuyển khó khăn, vừa phải cẩn thận đường dưới chân, vừa phải chú ý động tĩnh xung quanh, còn thấy mệt thay bọn họ nữa là!


      Trong hoàn cảnh môi trường như thế này nhất định ít động vật có độc, vì thế mọi người bước rất cẩn thận, đồng thời cũng lo lắng xuất dã thú quanh đây, nên hiển nhiên dám thả lỏng chút nào.


      Nhưng Tề Bảo Bảo lại giống mọi người, đối với việc cảm nhận được nguy hiểm vô cùng nhạy bén, cho nên cần phải tận lực chú ý bốn phía. Về phần động vật có độc có Huyết, làm sao dễ dàng trúng độc được? Hơn nữa dưới chân núi hề có động vật nào quá đáng sợ, đương nhiên quá đáng sợ chỉ là cảm nhận của mà thôi!


      Đám người kia nghe như vậy, khỏi hừ lạnh, đại tiểu thư chính là đại tiểu thư! Chẳng qua vào tình huống này, ai có tâm tình châm chọc !


      Tề Tu biết cảm thán những người khác, nhưng nghĩ đến trước đó hao phí ít sức lực khỏi nhíu nhíu mày, rồi bỗng kéo ra sau lưng, tiếp đó ngồi xổm xuống, bảo, “Lên đây !”


      Đám người kia trông thấy động tác của , đều á khẩu. Vào hoàn cảnh này mà ta còn muốn cõng thêm gánh nặng sao?


      Tề Bảo Bảo hơi ngây ra, rồi cười cười nhảy lên lưng Tề Tu. ra sớm khôi phục nhờ uống thuốc, vả lại chút mệt nhọc này cũng chẳng coi là gì, chỉ có điều nếu như thân ái nhà săn sóc như thế làm sao có thể cự tuyệt được chứ?
      Dunghyt97, quỳnhpinky, Vân Chóe2 others thích bài này.

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      phuongnhat, linhdiep17LạcLạc thích bài này.

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 52: Bầy rắn


      Mặc dù mọi người đều khinh thường Tề Bảo Bảo, nhưng nụ cười kia vẫn khiến ít người thất thần. Tề Tu hừ lạnh tiếng, cõng Tề Bảo Bảo rất nhàng bước .


      Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn, Tề Hiền theo sát phía sau, cũng là bộ dạng nhàn nhã, người biết còn tưởng bọn họ tới đây tản bộ đấy!


      Tề Bảo Bảo nằm lưng Tề Tu bắt đầu thành thực, thỉnh thoảng lại sờ sờ mặt , gặm gặm cổ , khi dán vào lỗ tai thổi thổi khí.


      Đoàn người phía sau nhìn thấy bước chân Tề Tu có chút bất ổn đều khỏi lắc đầu, bày ra vẻ mặt khác nhau, người giễu cợt, kẻ hả hê, người thờ ơ, nhưng chỉ giống nhau ở điểm duy nhất chính là đều cảm thấy Tề Tu chắc gượng nổi rồi!


      Chỉ có ba người bọn Nam Cung Diệu nhìn thấy ràng đều khỏi á khẩu, vị đại tiểu thư này quả nhiên giống người thường, bây giờ mà còn có tâm tình đùa giỡn trai đẹp!


      Đột nhiên Tề Tu dừng bước, giơ tay kéo ra bàn tay bé sờ tới sờ lui trước ngực , rồi để tay vòng lên cổ mình, sau đó mở miệng , "Bầy rắn."


      Tề Bảo Bảo thò đầu ra, dán vào sườn mặt nhìn nhìn xung quanh, sau đó rụt cổ lại run giọng , “ đáng sợ, , mạng của em giao cho đó, nhất định phải bảo vệ tốt người ta nha!”


      Đoàn người phía sau cũng phát khác thường, tất cả đều dừng bước cảnh giới nhìn xung quanh.


      Những tiếng xuy xuy xuy vang lên ngừng, càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng to, cây cỏ quanh đó bắt đầu lay động.


      "Là bầy rắn!"


      “Trời ơi! Nhiều quá!”


      “Thực xui xẻo, sao vừa tới nơi gặp rắn thế này?”


      Những câu oán trách pha lẫn khẩn trương, còn cách nào khác, cho dù ai bị bầy rắn bao vây cũng thể thả lỏng. hai con, thậm chí là mười con, trăm con bọn họ có thể hoàn toàn để vào mắt, thế nhưng giờ đây rải rác khắp xung quanh đều là những con rắn sặc sỡ thè lưỡi, mọi người nhìn vào đều khỏi cảm thấy da đầu tê dại.


      Ngườ rắn giằng co, rất nhanh ra tay. Mặc dù rắn nhiều nhưng người ở đây đều có chút bản lĩnh nên tạm thời ai bị thương cả, chẳng qua là bầy rắn đó cứ giết mãi mà chẳng hết khiến vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng. Nếu cứ tiếp tục thế này bọn họ chỉ có thể bị tiêu hao thể lực mà chết!


      Tề Bảo Bảo vẫn nằm lưng Tề Tu, nhìn bầy rắn nhíu nhíu mày, hạ giọng, “Đám rắn này có vấn đề.” Bầy rắn này như rắn bình thường, màu sắc đặc biệt sặc sỡ, cũng vô cùng độc, hơn nữa còn cho người ta cảm giác bọn chúng có trí thông minh, lúc công kích có đội hình đâu vào đấy, phía trước bị giết, phía sau nhanh chóng bổ sung vào, đội hình lại còn hơi phức tạp nữa.


      Đám rắn này, hình như phát sinh biến dị!


      Tề Tu mở miệng , “Có lẽ bởi vì chúng ta muốn tìm món đồ kia.” Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, nhưng quả thực có khả năng địa phương có linh vật khác với những nơi khác.


      Trước kia tới đây phát ở đây có hơi kỳ quái, chẳng qua gặp phải bầy rắn này.


      Tề Bảo Bảo thở dài tiếng, vô lực nằm lên lưng , , “Hình như chúng ta tới chỗ nên tới rồi!” Nếu quả như thế khẳng định kế tiếp còn có chuyện kinh khủng hơn thế này nữa.


      Mọi người giết đến đỏ mắt bỗng dưng nghe thấy tiếng kêu đầy hưng phấn, “Cha, con rắn kia đẹp!”


      Nghe vậy có người theo tiếng nhìn thiếu chút nữa tức muốn hộc máu, bởi vì năm người bọn Tề Tu rãnh rỗi đứng ở đó, mà bầy rắn lại công kích bọn họ. Tề Hiền và Cổ Ngạn thỉnh thoảng còn ra tay giải quyết hai con rắn gần đó, còn Nam Cung Diệu khoanh tay trước ngực, hoàn toàn là bộ dạng xem trò vui, thấy có người nhìn cười cười hô to, “Mọi người cố lên nhé!”


      Đám người kia rất muốn phủi tay làm, nhưng cũng tức giận đến mất lý trí, ai cũng biết khi ngừng tay chỉ có chờ bị rắn cắn chết.


      Bọn họ cam lòng! Bầy rắn này quá phân biệt đối xử rồi, đám người oán khí ngút trời, ra tay càng thêm ngoan độc!


      Còn Tề Mặc nghe tiếng kêu của Tề Bảo Bảo liền theo tầm mắt của nhìn tới, hai mắt bỗng chốc sáng ngời, con kia hẳn là Xà Vương rồi!


      Bắt giặc phải bắt vua trước, ngay lập tức Tề Mặc chút chậm trễ tiến về phía đó.


      Tề Mặc thân thủ tốt, nhanh chóng giải quyết xong con Xà Vương núp trong bầy rắn. còn Xà Vương, dưới giết chóc của mọi người, cuối cùng bầy rắn dần dần giải tán, có lẽ do cảm nhận được sát ý kinh khủng của đám người nên bầy rắn từ từ trườn .


      Giải quyết hết khoảng trăm con rắn còn lại, mọi người mới phát xung quanh đám người Tề Tu có vòng phấn màu trắng liền bừng tỉnh. Hóa ra bầy rắn tới gần bọn họ là bởi vì nhúm bột trắng này.


      Sắc mặt Âu Dương Lạc trở nên khó coi, mở miệng , “Tề Tu, đây là ý gì? Đừng quên bây giờ chúng ta là người ngồi cùng chiếc thuyền!”


      Tề Tu căn bản để ý tới y, Nam Cung Diệu cười hì hì , “Âu Dương gia chủ đừng nóng giận mà! Đây phải là do thuốc đủ sao?”


      Sắc mặt Âu Dương Lạc vẫn khó coi như trước, thuốc đủ? Loại chuyện hoang đường này ai tin?


      Đông Phương Duệ đứng cạnh y, là thiếu niên đáng với đôi mắt to ngập nước, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, nếu biết thân phận của cậu ta, khẳng định khó mà tin cậu ta chính là gia chủ tương lai của Đông Phương gia.


      Bộ dạng này quả thực rất lừa tình, có điều khi giết rắn ban nãy cậu ta ra tay cũng khá tàn nhẫn!


      Tề Bảo Bảo vươn tay về phía cậu ta, mặt đầy ý cười bảo, “Lại đây cho chị véo cái nào!” Vẻ mặt như “ông chú hư hỏng”, thực khiến người ta mắc ói, đương nhiên nếu như bỏ qua tinh quang nơi đáy mắt .


      Đông Phương Duệ sừng sộ hẳn lên, trầm giọng cảnh cáo, “Tề tiểu thư xin tự trọng!"


      Tề Bảo Bảo bày ra vẻ đau lòng, rưng rưng nhìn cậu ta, cánh tay vòng cổ Tề Tu thu lại đưa xuống bên hông, sau đó dùng sức đẩy bàn tay bóp hông ra, thở dài trong bụng, thực biết thương hương tiếc ngọc là gì mà!


      Tề Tu lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương Duệ, hoàn toàn để ý tới oán khí của mọi người, tiếp tục cõng Tề Bảo Bảo tiến về phía trước, hạ giọng cảnh cáo ai đó sợ chết nằm lưng, “ cho phép trêu ghẹo đàn ông!"


      Mắt Tề Bảo Bảo lộ ý cười, ôm cổ rồi cọ cọ lên mặt , chớp mắt hỏi, “Nhưng người ta rất muốn trêu làm sao đây?”


      Ba người theo phía sau liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lắc đầu, cũng chỉ có vị đại tiểu thư này mới dám thế với Tề Tu mà thôi!


      Mà lời kế tiếp của Tề Tu lại càng khiến bọn họ suýt nữa ngã ra đất, “Em muốn trêu ghẹo thế nào cũng được!”


      Tuy giọng điệu vẫn tốt nhưng ý tứ trong câu lại quá ràng khiến Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, nhịn được chen vào, “Hai người có thể khiêm tốn chút được ?” Lẽ nào bọn họ cảm thấy những ánh mắt mãnh liệt chứa đầy oán khí ở phía sau rơi lên người bọn họ hay sao?


      cười thầm, Tề Bảo Bảo nghe được lời của y liền quay đầu lại liếc y cái, hừ lạnh, “Nhiều chuyện!”


      Nam Cung Diệu vô tội sờ sờ mũi, lẩm bẩm trong miệng, “Mình hâm mộ đố kỵ được sao?”


      Cổ Ngạn liếc y cái, giơ ngón tay chỉ ra đằng sau, “Phía sau có mấy người đẹp kia kìa!”


      Kỳ quái là, Nam Cung Diệu bỗng dưng phản bác lại, mà chỉ thoáng nhìn ra sau, rồi lại khẽ cau mày, mặt đầy sầu muộn bắt đầu trầm tư.
      Dunghyt97, quỳnhpinky, linhdiep173 others thích bài này.

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 53: Cùng tiến cùng lùi


      Tề Hiền nhìn Nam Cung Diệu, rồi lại nhìn Cổ Ngạn hỏi, “Rốt cuộc cậu ta làm sao thế?”


      Cổ Ngạn liếc trắng mắt, “Sao mình biết được.”


      Tề Hiền bắt đầu đề nghị, “Bộ dạng này của cậu ta khiến người khác thích ứng được, nếu cậu cho cậu ta uống thuốc , để cậu ta bình thường trở lại?”


      Cổ Ngạn suy nghĩ chút, gật đầu tán thành, "Ý kiến hay!"


      Nam Cung Diệu quay đầu lại trừng hai người kia, tức giận , "Đừng tưởng là mình nghe thấy!"


      Tề Hiền và Cổ Ngạn mắt chớp, đều bày ra vẻ mặt biết y gì. lượng bọn họ chuyện ngay cả Tề Tu và Tề Bảo Bảo cách đó khá xa cũng nghe thấy ràng, lúc này Tề Hiền và Cổ Ngạn giả nghiêm trang phẫn vô tri như thế, thực làm người khác cảm thấy buồn cười.


      Phía sau bọn họ, Tề Mặc cau mày nhìn Tề Bảo Bảo, y dám khẳng định vừa rồi Tề Bảo Bảo cố ý nhắc nhở vị trí của Xà Vương.


      Đông Phương Duệ ở bên phải y, đột nhiên mở miệng , "Tề đương gia, thế nào và Tề Tu cũng là em, ta giúp chúng ta thôi sao ngay cả cũng quản chứ?”


      Tề Tu và Tề Bảo Bảo mặc dù tuốt ở đằng trước, nhưng vẫn nghe thấy lời của ta, Tề Bảo Bảo nằm dựa lên lưng Tề Tu, cảm thán , “ biết Đông Phương Duệ thoạt nhìn đáng như bề ngoài, thực đáng tiếc cho gương mặt đó nha!” Khi lại khích bác ly gián mà!


      Tề Tu lại lần nữa làm mặt lạnh, nghiêng đầu nhìn , có chút nguy hiểm hỏi, “Em rất thích gương mặt đó?"


      Tề Bảo Bảo chớp mắt , “Nếu em phải sao?”


      Tề Tu bỗng nhếch môi, ý cười kia như là sát ý, chỉ nghe từ tốn , “Vậy để tôi giúp em lột xuống!”


      Tề Bảo Bảo liền vội vàng lắc đầu, cau mày nhìn , thở dài , “ , giờ em mới phát máu tanh đó!”


      Nhìn hồi, đột nhiên sáp tới, hôn cái lên khóe miệng , vừa cười vừa , “Nhưng em thích.”


      lát sau, lại nhịn được cười , “Nhưng mà ăn dấm chua nhiều quá cũng tốt đâu.” Đáy mắt mang theo ý đùa.


      Tề Tu hừ lạnh , "Biết là tốt rồi!"


      Tề Bảo Bảo dán vào lỗ tai cười khẽ, phát thân ái nhà thực là càng ngày càng đáng ! Cánh tay vẫn vòng cổ hơi siết lại, Tề Bảo Bảo thấp giọng bảo, “Thực ra em thích gương mặt này của nhất đó.”


      Tề Tu nghiêng đầu hôn cái, tiếp tục bước về phía trước.


      Sau đó cũng gặp phải nguy hiểm gì lớn nữa, đoàn người hơi thoáng buông lỏng, có điều cũng dám quá tùy ý.


      Sắc trời tối dần, ở trong hoàn cảnh như thế này tự nhiên dám hành tẩu trong bóng tối, chỉ có thể tìm chỗ bằng phẳng qua đêm tuy nhiên gần đây có nguồn nước nào cả.


      Cứ tiếp tục như thế, bởi vì tinh thần liên tục căng thẳng nên đoàn người đều thấm mệt, sau khi kiểm tra tình hình xung quanh liền ngồi xuống nghỉ ngơi.


      Còn đám người Tề Tu lại dư thừa tinh lực khiến người ta hận đến nghiến răng, nhớ tới chyện gặp phải bầy rắn trước đó, có kẻ nhịn được mở miệng , “Tề thiếu gia, con đường kế tiếp còn dài hơn nữa, mà Nam Sơn đảo lại nguy hiểm thế này, cho nên bây giờ chúng ta hẳn nên đoàn kết nhất trí bằng đến lúc đó sợ rằng chúng ta ra khỏi đây được!”


      Mở miệng là người của Âu Dương gia, gã tỏ ra thông minh, ngữ khí cũng tính là quá tệ. Nhìn tình huống trước mắt, Tề Tu chắc chắn phải có người giỏi về chế thuốc, thế nhưng dựa vào tình hình này nếu bức ép bọn người Tề Tu đối với bọn họ cũng có chỗ tốt gì.


      Tề Tu tự nhiên chấp nhận lời của gã, tên gian thương Nam Cung Diệu liền mở miệng, mặt vẫn là nụ cười mê người như thường ngày, cất giọng đầy chân thành, “Về điều này chúng ta cũng biết, trước đó đúng là thuốc đủ, các người cũng thấy đấy, người chúng tôi căn bản có cái gì thừa cả, thuốc kia cũng vừa đủ, do đó . . .” Áy náy nhìn gã nọ, sau đó vỗ ngực hùng hồn bảo, “Mọi người yên tâm , lần sau nếu gặp nguy hiểm nữa, chúng tôi nhất định cùng tiến cùng lùi với mọi người!”


      Nam Cung Diệu hiển nhiên thành phát ngôn viên cho Tề Tu, mà trong đám người bọn họ, quả thực y là người am hiểu giao tiếp nhất.


      Tề Bảo Bảo nhìn bộ dạng đầy hào khí của Nam Cung Diệu, lắc đầu , “Giả vờ giả vịt!" Rồi lại quay đầu ngừng quan sát Cổ Ngạn.


      Tề Tu quay đầu lại, hỏi, “Làm sao thế?”


      Tề Bảo Bảo tựa vào người , “Chỉ là có chút hiếu kỳ cậu ta móc thuốc từ chỗ nào ra mà thôi.” Cổ Ngạn toàn thân nhàng, ngoại trừ hai thanh chủy thủ và khẩu súng lục, những cái khác đều bình thường, nhưng quả thực trước đó y móc ra lượng lớn thuốc.


      Nam Cung Diệu dễ dàng áp chế cơn phẫn nộ của quần chúng, dù sao vẫn còn phải mượn sức của bọn họ do đó đám người kia cũng gây khó dễ gì nhiều, vừa nghe Tề Bảo Bảo như thế, Nam Cung Diệu quay đầu bảo, “Cậu ta có hòm thuốc tùy thân!” Ngữ khí pha chút đố kị.


      “Hòm thuốc tùy thân?” Tề Bảo Bảo nghi hoặc liếc Cổ Ngạn, sau đó bừng tỉnh, “Ý là cậu ta có gian tùy thân?” Đồ tốt là đây! Mặc dù có tính công kích, nhưng rất thuận tiện khi đến những địa phương thích hợp cho việc mang vác quá nhiều.


      “Vậy tại sao chúng ta lại còn phải uống thuốc?” Mặc dù hiệu quả như nhau, nhưng vẫn thích mỹ thực hơn! Cho dù giữ tươi được nhưng vẫn có thể ăn được hai ngày cơ mà!


      Lúc có thể hưởng thụ cứ việc hưởng thụ, nên ủy khuất bản thân nha!


      Cổ Ngạn lau chùi chủy thủ của mình, bảo, “ gian quá , chỉ đủ chứa thuốc!” Vì thế Nam Cung Diệu mới có thể là hòm thuốc tùy thân.


      Chút gian kia đủ để chứa thức ăn chi bằng mang theo nhiều thuốc, dù sao cũng chết đói được!


      Đông Phương Duệ khích bác ly gián đạt được hiệu quả, Tề Mặc tuyệt vì thế mà có ý kiến với Tề Tu, dường như y rất dung túng Tề Tu, giống như cho dù Tề Tu làm gì nữa y cũng đều có thể tính toán, điều này làm cho Tề Bảo Bảo cảm thấy hơi kỳ lạ.


      Có điều cảm nhận được Tề Mặc có ác ý với Tề Tu, do đó cũng dây dưa về vấn đề này nữa. sờ sờ bụng mình đáng thương hỏi, “Chúng ta thực chỉ có thể uống thuốc thôi sao?”


      Tề Tu quét mắt đánh giá tình hình xung quanh, sau đó bảo, “Hẳn là cần!” muốn đứng dậy, lại bị Tề Bảo Bảo kéo lại, “ rồi lấy ai bảo đảm an toàn cho tính mạng của em hả!”


      Quay đầu nhìn Nam Cung Diệu, khách khí ra lệnh, “Nam Cung Diệu tìm thức ăn !”


      Nam Cung Diệu ra vẻ buồn bực, “Sao lại là mình?”


      Cổ Ngạn khách khí mở miệng , “Nhớ hái thêm hoa quả nữa!” Tuy rằng có thể tìm được sinh vật sống nhưng lại có nước cũng tiện xử lý, dưới tình huống chắc chắn thể chết đói cũng ủy khuất bản thân.


      Tề Hiền muốn bổ sung thêm, bị Nam Cung Diệu trừng cái nhún vai. , dù sao lát nữa phải mình cũng được ăn sao!


      Nam Cung Diệu túm lấy Cổ Ngạn cười đầy thân thiện, “ tại nên đoàn kết nhất trí, cùng tiến cùng lùi!” ngốc đến nỗi làm hùng mình đâu nhé! Vẫn là nên tóm thêm tên hộ vệ nữa cho chắc ăn!


      Nhìn hai người rời , đám người kia vẫn nhúc nhích, ở đây cho dù có hoa quả cũng ai dám ăn bậy, ai biết có độc hay ? Có điều bọn họ cũng lười nhắc nhở, vị đại tiểu thư vô tri kia sớm muộn gì cũng chết ở đây, chết sớm hay chết muộn cũng đều như nhau cả.


      ra bọn họ chỉ nhìn trúng người am hiểu chế thuốc trong đám người đó, nếu như am hiểu dược vật hẳn là đến mức bị hoa quả có độc hại chết!


      Đây cũng là nguyên nhân Nam Cung Diệu kéo theo Cổ Ngạn, muốn biết có độc hay Cổ Ngạn là người am hiểu nhất!


      đạt được mục đích khích bác ly gián, ngược lại Nam Cung Diệu cũng biểu nôn nóng ra mặt, như là sớm nghĩ đến kết quả này.


      Mặc dù là phải đoàn kết nhất trí, nhưng ba đại gia tộc ngừng tranh đấu gay gắt, bọn họ thể đề phòng lẫn nhau, do đó tại người của ba đại gia tộc đều tự quay thành vòng tròn, đốt lửa bên trong. Địa phương này là nơi mặt trời vốn dĩ dễ chiếu vào, hơn nữa lúc này đây mặt trời lại xuống núi nên khí rất u và lạnh lẽo.


      Bọn họ đều mang theo thuốc bổ sung thể lực, cho nên sau khi dùng xong đều lặng lẽ nghỉ ngơi.


      Tề Bảo Bảo nằm tựa trong lòng Tề Tu mơ màng thiếp , quả thực giống như đại tiểu thư chưa trải đời vậy.


      Trong bầu khí tĩnh mịch đột nhiên ở xa xa truyền đến tiếng ầm ầm, mọi người lập tức đề phòng.


      Sắc trời chưa tối hẳn nên theo tiếng ầm ầm càng ngày càng gần, mọi người đều nhìn thấy chuyện gì xảy ra. Chỉ thấy có hai người chạy về hướng này, con voi khổng lồ lớn gấp đôi so với bình thường chạy phía sau hai người đó, theo bước chạy của nó mặt đất ngừng chấn động.


      Tề Bảo Bảo bị đánh thức, khó chịu nhìn hai người chạy tới, cau mày hỏi, “Nam Cung Diệu, hai người các làm gì thế hả?” phải chỉ hái hoa quả thôi sao?


      Nam Cung Diệu vừa chạy vừa la, “Voi giết người này! Mọi người mau đến giúp ! Chúng ta phải cùng tiến cùng lùi!” La xong liền phóng tới chỗ đám người của ba đại gia tộc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :