1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 49: Làm chút chuyện có ý nghĩa


      Gần như là trong nháy mắt giọng Tề Mặc vừa dứt, Tề Tu lắc mình xuất trước mặt y, vươn tay ra bóp cổ y.


      gương mặt tuấn mỹ của Tề Tu là mảng băng lạnh, đáy mắt mơ hồ lóe lên tia sáng xanh sẫm, như loài soái hung ác lãnh tàn bạo nhìn chòng chọc vào y, ánh mắt kia thực khiến người ta khiếp sợ.


      Có điều, Tề Mặc thân là gia chủ đương gia Tề gia, xác thực rất có định lực. Cho dù bị Tề Tu bóp cổ, biểu cũng rất trấn định, hai mắt chỉ híp lại nhìn Tề Tu gì.


      Y sớm biết thân thủ Tề Tu người thường nào có thể so sánh, nhưng đích thân lĩnh hội vẫn khỏi chấn kinh. Thân thủ của y cũng được coi là rất xuất sắc, thế nhưng mới vừa rồi ngay cả thời gian phản ứng cũng có.


      Còn bây giờ, vẻ mặt u ám của Tề Tu làm y hiểu , y chạm vào điểm mấu chốt của . Y tin vào giờ khắc này chỉ cần y làm ra hành động khiến Tề Tu mất hứng, Tề Tu trực tiếp giết y!


      Chẳng qua y thực nghĩ ra, rốt cuộc y chọc giận chỗ nào? Những lời y đều là !


      Mặc dù Tề Bảo Bảo từng đảm nhiệm chức hộ vệ của y, thế nhưng những kẻ đến đây lần này đều là những người ưu tú nhất trong ba đại gia tộc.


      Nếu như Tề Bảo Bảo vẫn còn là Tề Bảo Bảo trước kia, năng lực của đương nhiên chỉ là đệm lót lưng. Nhưng y lại biết giờ đây Tề Bảo Bảo này phải là Tề Bảo Bảo nguyên bản nữa rồi.


      Cho nên, y thấy có hơi lạ lùng, Tề Tu lại trở nên mất lý trí như thế, nghe vào tai lời lòng!


      Y hoàn toàn biết nguyên nhân thực khiến Tề Tu nổi giận!


      Tề Bảo Bảo mắt lóe lên, thong thả tới, nhàng khoác lên cánh tay Tề Tu, ôn nhu cười , “Cha, ngoan nha, trước buông tay ra !” Tề Mặc này đối với Tề Tu hình như rất bảo vệ, do đó thể để cho Tề Tu dưới cơn xúc động giết y. Những lời Tề Mặc đều xuất phát từ việc lo lắng cho Tề Tu, hơn nữa chẳng qua y chỉ lời “ lòng” mà thôi.


      Tề Tu bỗng khựng lại, liếc mắt nhìn Tề Bảo Bảo, dần bình tĩnh lại, thu tay về, thế nhưng sắc mặt vẫn lãnh như cũ, lạnh lùng với Tề Mặc, “Người phụ nữ của tôi cần lo lắng!” Dứt lời giơ tay kéo Tề Bảo Bảo vào trong khoang thuyền, chỉ để lại câu u phiêu đãng trong trung, “ có lần sau đâu!”


      Tề Mặc sờ sờ cần cổ, tại mới thấy cần cổ lạnh lẽo, sắc mặt cũng khó coi gì mấy liếc nhìn Tề Hiền, hỏi, “Ta sai cái gì sao?” Ngữ khí pha chút vô tội, thực y thấy mình rất oan uổng.


      Tề Hiền vẫn luôn theo Tề Tu, cho nên trong ba người ở đây, chỉ có Tề Hiền là Tề Mặc khá quen thuộc.


      Tề Hiền cúi đầu kiểm tra súng ống, nghe vậy, ngẩng đầu liếc y cái, rồi bảo, “ muốn thiếu gia tự tử, chớ rủa tiểu tiểu thư chết!”


      Tề Mặc rất muốn hỏi rốt cuộc là Tề Tu xem Tề Bảo Bảo như thế thân của Thiên Mị, hay là lòng ta, nhưng lời vừa đến bên miệng, lại thể hỏi. Trong lòng thở dài, cho dù thế nào, chỉ cần Tu vui vẻ là được.


      Tề Tu có thể coi là người thân duy nhất của y, y cũng hy vọng giữa em bọn họ thân thiết hơn, chỉ hy vọng đừng vì chuyện nào đó mà phá hỏng thân tình vốn nhạt này. Do đó đối với chuyện của Tề Tu, y rất ít khi hỏi đến, cũng chưa bao giờ muốn miễn cưỡng cái gì.


      Đối với người quen biết Tề Mặc, cảm thấy y là người ôn hòa. Đối với người quen biết cảm thấy y là kẻ cao thâm khó dò, làm người khác sao đoán được y nghĩ gì, thế nhưng ai biết được, ra y cũng khát khao tình cảm ấm áp, chỉ là sinh tại gia tộc thế này, định tất phải mất rất nhiều điều tốt đẹp.


      Ngẩng đầu ngắm vầng mặt trời đỏ au, Tề Mặc hơi híp mắt, trong lòng y còn có khát vọng như thế, nhưng Tu, kể từ khi trở lại Tề gia, biết, ngay cả khát vọng như thế cũng có. Đối với lạnh lùng của Tề Tu, y thể nào oán trách , bởi vì đây đều là do y tạo thành, giờ đây y chỉ muốn bù đắp cho ít mà thôi.


      có người thích là chuyện tốt, y cần phải tin tưởng có đủ khả năng bảo vệ tốt người thích!


      Tề Tu lời nào kéo Tề Bảo Bảo vào trong phòng, “Ầm” tiếng, dùng sức đá cánh cửa, cũng biết là tức giận với ai.


      Tề Bảo Bảo muốn gì đó, bỗng bên hông bị siết lại, liền nhào thẳng vào trong lòng Tề Tu. Giơ tay sờ sờ lỗ mũi bị đụng đau, Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn khuôn mặt trầm của Tề Tu, trong lòng khẽ động, giơ tay ôm chặt , khẽ , “Em chết, nếu em chết , em cho phép theo em!” biết cái chết của trở thành gút mắc trong lòng Tề Tu, dù cho cam đoan bản thân có việc gì, cũng thể nào an tâm được.


      Cho dù có chết, bọn họ cũng xa nhau, lời thoại này rất hữu dụng.


      Tề Tu cúi đầu nhìn , lực đạo tay hơi giảm , cơ thể khẩn trương cũng dần thả lỏng, trong đáy mắt thâm thúy toàn là phức tạp. nghĩ tới ngày, lại bởi vì từ mà muốn giết người, thậm chí còn là người thân duy nhất của .


      Mặc dù đối với Tề Mặc rất lãnh đạm, nhưng cũng thừa nhận Tề Mặc là thân nhân, bằng sao lại thay y làm những chuyện nguy hiểm kia? Từ rất lâu rồi đánh mất toàn bộ tình cảm và nhiệt tình, mãi cho đến khi gặp được Thiên Mị, tình cảm của mới thức tỉnh, cũng làm hiểu , phải là người có tình cảm, chỉ là biết từ khi nào, tất cả tình cảm của đều bị chôn giấu.


      Tề Bảo Bảo ngửa đầu nhìn tâm tình phức tạp nơi đáy mắt , bỗng cười cười, , “Tu, em !” Dứt lời, vươn tay ôm cổ liền hôn lên, động tác rất đột ngột, cho Tề Tu thời gian né tránh, đương nhiên Tề Tu cũng né tránh.


      Ngay từ đầu nhận ra bản thân đối với Tề Tu bất đồng, nhưng cho dù có hảo cảm với , cũng có chút giữ lại, thế nhưng trong khoảnh khắc sắp chết, mới biết được, mặc dù có giữ lại, Tề Tu vẫn trở thành người quan trọng nhất trong tim , vì trong khoảnh khắc kia người nghĩ tới là .


      Đó là phản ứng theo bản năng theo lý trí, có cách nào tự lừa gạt mình.


      Bỗng nhiên đối mặt với tử vong, rồi lại hoàn toàn biến thành người khác, thế nhưng lại có chút nào thích ứng, ngoại trừ sinh mệnh ngoan cường cùng năng lực thích ứng mạnh mẽ, còn là bởi vì !


      Cho dù tất cả mọi người đời này đều cho rằng chết, cho rằng còn tồn tại, cho dù tất cả mọi người quen thân với lúc gặp lại , đều chỉ xem như người xa lạ, thế nhưng ít nhất vẫn còn có có thể nhận ra , phụng bồi .


      như vậy, biến thành ai có quan hệ gì? Trong mắt , vẫn luôn là , như thế đủ rồi!


      “Ưm . . .” Tề Bảo Bảo đột nhiên đẩy Tề Tu ra, giơ tay che miệng mình, cau mày trừng , dám cắn sao!


      Tề Tu giơ tay kéo tay ra nhìn, phát căn bản chẳng có gì cả, bản thân dùng lực rất ràng, chẳng qua Tề Bảo Bảo diễn thực quá giỏi.


      Giơ tay vuốt ve đôi môi , Tề Tu hung tợn , “Nếu em dám chết, tôi phanh thây em!” mặt là biểu tình lãnh, trong miệng là lời tàn nhẫn, thoạt nhìn ngữ khí hung ác, cùng động tác dịu dàng tay hoàn toàn khác biệt.


      Tề Bảo Bảo mặt đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm, run rẩy hỏi, “Thân thể tại của em vốn khiếm khuyết trọn vẹn rồi sao?”


      Tề Tu trầm mặc , Tề Bảo Bảo thấy lời nào, giơ tay vỗ vỗ ngực, thở ra hơi, mừng rỡ , “Em mà, cơ thể đẹp thế này, nếu lạt thủ tồi hoa, vậy quá biến thái rồi!"


      Tề Tu trầm mặc hồi, thình lình quét mắt từ xuống dưới nhìn , trịnh trọng , “Quả thực đẹp hơn bây giờ!”


      Khóe miệng Tề Bảo Bảo giật cái, cước đạp tới, giận dữ hét, "Tề Tu, chết !"


      tại cỗ thân thể này kỳ thực so với thân thể ban đầu của kém là bao, những người khác có lẽ nhìn ra, nhưng bản thân Tề Bảo Bảo vẫn biết, dù sao cỗ thân thể này mới mười tám tuổi, còn chưa phát dục nha!


      Mà đối với Tề Tu cái kẻ thấy sạch sờ hết của này, trí nhớ lại còn kinh người mà , khác chỗ nào tự nhiên rất tường tận.


      Đáy mắt Tề Tu mang theo ý cười hài hước, bớt chút băng lãnh, nhiều hơn phần tà khí. Hai mắt Tề Bảo Bảo híp lại, sau đó nhào thẳng lên người , đeo dính như gấu lên người xoay xoay, mị nhãn như tơ nhìn , ỏn ẻn , “ , chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa !”


      Hơi thở ấm nóng như có như phun vào tai Tề Tu, cộng thêm cố ý ma sát, ràng cảm giác được cơ thể Tề Tu có chút cứng ngắc.

      Tề Bảo Bảo nhìn hai tròng mắt hơi tối xuống của Tề Tu, chớp chớp mắt, vô tội , “Cha, người nghĩ đâu thế? Ý con muốn , chúng ta nên kiểm tra vũ khí trang bị thêm lần nữa mà!”


      Mặc dù có dị năng, nhưng phải thời khắc mấu chốt tự nhiên dùng, sức lực thể tùy tiện phung phí, nhất là dưới loại tình huống phải trường kỳ kháng chiến như nay, có thể bảo tồn thực lực cứ việc bảo tồn, cần phải để lộ bản thân nhanh như thế, để những kẻ giỏi giang của ba đại gia tộc kia mở đường là được!
      Dunghyt97, thanh thanh, phuongnhat3 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Nghẹn chết a hử............moahhhhhhhaaaaa.....

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @xuanquynhdesign nàng ơi :052: cập nhật mục lục nhé :052: mục lục có 4 chương, ko đc đâu

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      @LạcLạc : làm mục lục sao nàng ui, chỉ với.

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 50: Xoáy nước


      Tề Tu nhìn chằm chằm vào gương mặt vô tội mà bày ra kia, trong mắt xẹt qua tia nguy hiểm, thực là càng ngày càng vô pháp vô thiên mà!


      Nếu phải sắp đến Nam Sơn đảo, nhất định xử tử ngay tại chỗ.


      Xem ra Tề Bảo Bảo cũng biết có thứ bảo vệ như thế mới dám lớn mật, có điều hình như quá sợ chết rồi!


      Nhìn sắc mặt u ám của Tề Tu, đáy mắt Tề Bảo Bảo để lộ vui vẻ, hôn lên cằm cái, chớp mắt hỏi, “Cha, người nghĩ gì vậy? Sao lại có thứ gì đó chĩa vào con thế này?” Vẻ mặt đầy vô tội.


      Tề Tu đè lại cơ thể nhích tới nhích lui của , híp mắt nhìn hỏi, “Em muốn chúng ta đơn độc hành động hử?”


      Hả . . . Tề Bảo Bảo hơi ngẩn ra, tại sao phải đơn độc hành động? Có người mở đường rất tốt, nhiều người náo nhiệt mà! Gặp phải dã thú cũng có người cho bọn chúng ăn no, tới tìm , tốt nha!


      Tề Tu duỗi tay vỗ bạch cái vào cặp mông vểnh lên của , bảo, “ muốn đơn độc hành động thành chút ."


      Nghe vậy, Tề Bảo Bảo dám lộn xộn nữa, đúng là sợ Tề Tu liều lĩnh ăn sạch sành sanh sau đó mới chậm chạp đến Nam Sơn đảo.


      cứ cảm thấy chuyện gì Tề Tu cũng làm được!


      Thấy cuối cùng cũng thành thực lại, cơ thể Tề Tu thoáng buông lỏng, nhưng hình như định buông ra. Vươn tay sờ sờ đầu , muốn chuyện đột nhiên thân thuyền lắc lư cái, Tề Tu bước lên trước bước ổn định lại thân hình, nhíu nhíu mày.


      Tề Bảo Bảo từ người nhảy xuống, thấy thân thuyền càng lắc lư dữ dội hơn, vẻ mặt ngưng trọng, bảo, “Ra ngoài xem .”


      Tề Hiền trông thấy Tề Tu liền vội vàng báo, “Thiếu gia... Chúng ta gặp phải xoáy nước rồi!” Giọng điệu rất ư tỉnh táo.


      Xoáy nước? Tề Bảo Bảo nhíu mày, dựa sát vào lòng Tề Tu bảo, “Cha, chi bằng chúng ta ngủ !”


      Người của ba đại gia tộc cũng tụ tập ở nơi này, nghe vậy, đều khỏi cau mày. Bây giờ ngủ? Ngủ rồi sợ tỉnh lại nữa sao?


      Có người nhịn được mở miệng bảo, “Tề tiểu thư quả nhiên khác người, lúc này mà còn có thể ngủ, phần định lực này thực ai bằng mà!” Câu nghe như khen ngợi, ngữ khí lại toàn là châm chọc.


      Những người của ba đại gia tộc đều là tinh , tự nhiên có chút cao ngạo, xem thường những kẻ tay mềm chân yếu, mà bây giờ câu đúng lúc kia của Tề Bảo Bảo, thành công khiến đám người của ba đại gia tộc xem như đại tiểu thư ngu xuẩn vô dụng.


      Chắc là sợ rồi, cho nên mới muốn trốn ngủ đó mà! Nếu người bình thường dưới tình huống như thế này ra lời như thế!


      Thế nhưng bây giờ gặp phải chính là xoáy nước, ta cho rằng trốn rồi sao sao? khi thuyền chìm, người thuyền ai cũng chạy được!


      Nghe lời kẻ kia , mắt Tề Bảo Bảo lóe lên, đột nhiên ngửa đầu nhìn Tề Tu, cười híp mắt, “Cha, có người khen con kìa!”


      "Ừ." Tề Tu khẽ gật đầu cái, liếc kẻ mở miệng kia thêm vài lần. Nhìn như có gì khác thường, thế nhưng kẻ bị quét mắt qua lại cảm thấy trận phong thổi tới, trong lòng run lên, thành thành thực thực thêm lời nào nữa.


      “Tề tiểu thư lạc quan!" Kẻ nọ lời nào, những người khác lại nhịn được lên tiếng, quả thực bởi vì Tề Bảo Bảo quá buồn cười, thậm chí ngay cả câu trào phúng ràng như thế cũng hiểu, vốn còn tưởng ta có năng lực đặc biệt gì nên mới được chọn , bây giờ xem ra chỉ sợ là bám lấy Tề Tu để tới đây mà thôi!


      Có điều lúc này đây đại tiểu thư này sợ rằng vì kiêu căng của ta mà trả giá thê thảm, mặc dù Tề Tu thoạt nhìn hình như phải kẻ đơn giản, nhưng ở đây có ai là đơn giản? Bọn họ đều dám khẳng định tiến vào Nam Sơn đảo còn có thể sống trở ra, cũng tự nhận thể phân tâm để bảo vệ người khác, còn Tề Tu lại dám mang theo ả ngu ngốc như thế bên cạnh mình!


      biết có phải bởi vì ưa ta, nên mới cố ý mang ta tới Nam Sơn đảo chịu chết hay ?


      Tề Bảo Bảo mặc kệ những lời này, cũng có sức phân tâm. Tề Tu híp mắt nhìn kẻ chuyện, sát ý trong mắt chút che giấu, nhưng lại ra tay, chỉ rất cẩn thận che chở Tề Bảo Bảo.


      Gã nọ cũng giống như kẻ trước, sau khi cảm thấy phong vụt qua liền ngậm miệng, may mà những kẻ rảnh rỗi nhảm nhiều, đa số những người ở đây căn bản thèm châm chọc Tề Bảo Bảo, hơn nữa giờ cũng phải là lúc những chuyện này.


      Những người khác đều định nghĩa Tề Bảo Bảo là ả vô dụng, thế nhưng Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn tuyệt dám xem thường . Huyết Sắc Mị , đó là người nổi danh sánh ngang cùng Ám Dạ Tu La, là có thể khiến Tề Tu tự tử, đơn giản được sao?


      Lúc này nghe Tề Bảo Bảo vậy, dường như vốn để chuyện này vào mắt. Đầu tiên ba người hơi nghi hoặc, sau đó quả đoán tin tưởng, Tề Bảo Bảo nhất định có biện pháp!


      Vì vậy mọi người nhìn thấy Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn chẳng biết tại sao bỗng bình tĩnh lại, đứng ở bên tán gẫu cười đùa, khỏi biết gì. Những kẻ bên cạnh thiếu gia Tề gia tự nhiên lòi ra này sao tất cả đều kỳ kỳ quái quái như thế?


      Tề Mặc cau mày nhìn về phía Tề Tu và Tề Bảo Bảo, mặc dù Tề Bảo Bảo vẫn luôn bám lấy y, khiến y chán ghét, nhưng y biết Tề Bảo Bảo tuyệt phải ngốc đến ngay cả châm chọc của kẻ khác cũng nghe hiểu. Hơn nữa những kẻ đó Tề Bảo Bảo như thế, nhưng thấy Tề Tu phát hỏa, là kỳ quái, trước đó Tề Tu thiếu chút nữa bóp chết y đó!


      Mọi người lo lắng nghĩ biện pháp, thế nhưng muốn chống lại sức mạnh của tự nhiên há lại dễ dàng. Mọi người đều có bản lĩnh, nhưng bản lĩnh này giờ đây đều có ích gì, chỉ có thể lo lắng suông.


      chẳng lẽ cứ thế này bại ở đây? Thậm chí bọn họ còn chưa tới Nam Sơn đảo nữa!


      Cảm thấy thân thuyền lắc lư càng thêm dữ dội, với bản lĩnh của đám người kia nếu muốn đứng vững đều có chút khó khăn, sắc mặt đám ai nấy đều khó coi chứng tỏ bọn họ cam lòng!


      Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn ba người cũng ngừng đùa giỡn, liếc nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo. Thấy hai người vẫn có phản ứng như trước, cũng nóng nảy.


      Tề Mặc lại nhìn Tề Tu và Tề Bảo Bảo, bọn họ làm gì, nhíu nhíu mày, nhìn về phía mọi người hoảng loạn, trầm giọng bảo, “Nếu thực được hãy nhảy xuống biển!" Người ở đây đều là những người có bản lĩnh, nhảy xuống biển có thể bảo toàn bản thân hoặc có lẽ vẫn còn con đường sống khác.


      Mọi người bắt đầu trầm mặc, sắc mặt ngưng trọng dị thường. Ở đây phải ai cũng có dị năng, cũng phải người có dị năng đều có ích cho bản thân vào tình huống này. Nhảy xuống biển, đối với đại đa số những người ở đây mà cũng là con đường chết.


      Nhưng vào lúc này nhảy xuống biển là lựa chọn tốt nhất, chí ít còn có người có thể sống sót!

      Dưới bầu khí trầm trọng như thế, thân thuyền bỗng nhiên run lên dữ dội, hơn phân nửa người đứng vững, người ngã ngựa đổ, sau đó mọi người cảm thấy thuyền hình như “Vút” cái, vọt lên trước, lát sau lại thả chậm tốc độ, vững vàng hạ xuống.


      Thuyền . . . lắc nữa?


      "Ta... Chúng ta qua xoáy nước rồi?”


      khó tin! Mọi người đều là vẻ mặt thể tưởng tượng nổi, vốn cho rằng chiếc thuyền bị cuốn vào xoáy nước là chuyện sớm hay muộn, nhưng nghĩ tới lại cứ thế vọt qua.


      Có người nhịn được khen, "Âu Dương gia quả nhiên nhân tài xuất lớp lớp!" Trong giọng mang theo hưng phấn sống sót sau tai nạn.


      Phụ trách lái thuyền chính là người của Âu Dương gia, mọi người đương nhiên xem như công lao này thuộc về người Âu Dương gia.


      Tề Hiền, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn lại cho là đúng, nhìn thấy Tề Bảo Bảo có chút vô lực tựa vào trong lòng Tề Tu, bọn họ khá chấn kinh. cần phải bọn họ cũng biết, nhất định là Tề Bảo Bảo làm!


      lại có thể kéo cả chiếc thuyền ra khỏi xoáy nước dễ như trở bàn tay? Đây là dị năng gì? Thế này cần phải có công lực bực nào?
      Dunghyt97, phuongnhatquỳnhpinky thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :