1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      @trangtrangbun : hem có lịch post cụ thể nàng ơi. Nhưng 1 tuần chắc cũng đc 4 -5 chương ah

    2. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 42: Triêu Thiên Châu đáng thương


      Nam Cung Diệu cáu kỉnh giơ tay chỉ về phía Cổ Ngạn, “Cậu !”


      Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt , “Mình được.” câu nhìn như lạnh lạnh nhạt nhạt, Nam Cung Diệu lại nghe ra chút hả hê trong đó.


      Nam Cung Diệu hít thở sâu vài hơi, nặng nề giậm chân bỏ , tới ngồi xuống bên cạnh , hí mắt , “Bây giờ cậu có thể ra ngoài rồi!”


      Cổ Ngạn nhanh chóng đứng dậy, tiện tay rút chủy thủ sô pha đối diện ra, gương mặt lạnh lùng cứng rắn lộ ý cười, “Vậy mình trước!”


      Nam Cung Diệu ngẩn ra, có chút dự cảm bất hảo, phục hồi lại tinh thần, liền thấy Cổ Ngạn về phía cửa chính, trong nháy mắt Nam Cung Diệu mặt đen lại, ngờ dám trực tiếp bỏ , giỏi !


      Nhìn gương mặt trầm của Nam Cung Diệu, , Âu Dương Lạc giương mắt nhìn về phía cửa, thẳng đến khi bóng dáng Cổ Ngạn biến mất, mới mở miệng bảo, “Diệu, vậy tôi cũng quấy rầy nữa!” xong liền đứng dậy rời , phương hướng cũng là cửa lớn.


      Đối với hộ vệ mà Nam Cung Diệu vừa , Âu Dương Lạc tự nhiên tin. Dáng vẻ kiêu ngạo của Cổ Ngạn, căn bản để Nam Cung Diệu vào mắt, làm sao có thể chỉ là hộ vệ? Chẳng qua biết cho dù có hỏi nữa, Nam Cung Diệu cũng cho biết, cho nên cũng tỏ vẻ hoài nghi, nhưng trong lòng tính sau khi yến hội chấm dứt, để người tra chút, chừng có thu hoạch ngoài ý muốn.


      Lúc này thấy Cổ Ngạn mình rời , liền định theo ra ngoài bắt chuyện vài câu, nhưng chờ đến lúc ra cửa, nào còn bóng dáng Cổ Ngạn nữa?


      Âu Dương Lạc sắc mặt trầm xuống, hơi khựng lại, mới phân phó thủ hạ điều tra thân phận Cổ Ngạn.


      Nhưng nhất định tính sai rồi, Diêm Môn nếu thần bí đến mức ba đại gia tộc cũng có biện pháp, thân phận Cổ Ngạn há có thể dễ dàng điều tra như vậy sao?


      Nhìn Âu Dương Lạc rời , Nam Cung Diệu sắc mặt bình tĩnh trở lại, khóe miệng mang theo tia trào phúng. Muốn lôi kéo làm quen Cổ Ngạn sao, cầu thượng đế phù hộ người nhiều thêm vài cái lỗ!


      Thừa dịp ở chỗ này có ai, Nam Cung Diệu nhanh chóng ngồi xổm người xuống, hai tay khum lại mò xuống dưới sô pha, sau đó trầm mặt chạy lên lầu, mảy may quan tâm nhiệm vụ Tề Tu giao cho y, dù sao mục đích của Tề Tu cũng phải làm quen với những kẻ này, hà tất quản bọn họ.


      Hơn nữa, phải còn có Tề Mặc ở đây sao? Tề Mặc thân là gia chủ Tề gia đối với việc này hẳn là quá am hiểu rồi, nếu là em, giúp đỡ chuyện như thế này hẳn là có việc gì chứ?


      Nam Cung Diệu tay Tử Ngọc Bôi, tay Triêu Thiên Châu, đôi mắt hoa đào trừng cái này cái, lại trừng cái kia cái. ngờ lại dám chạy xuống lầu, là muốn cho Tề Tu trở thành cái đích để mọi người chỉ trích sao?


      Hoàn hảo dưới ghế sô pha kia gian lớn, Tử Ngọc Bôi đứng ở dưới đó độ cao vừa vặn, cho nên chỉ cần Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu ra ngoài, người bên ngoài phát được. Nam Cung Diệu vẫn luôn ngồi ở đó chính là vì uy hiếp Triêu Thiên Châu hiếu động, cho phép nó lăn ra. Về phần Tử Ngọc Bôi, y vẫn khá yên tâm, trải qua mấy ngày ở chung, y cũng nhìn ra, Tử Ngọc Bôi khá trầm ổn, mà Triêu Thiên Châu chính là đứa bé nghịch ngợm, chút cũng để cho người ta bớt lo!


      Triêu Thiên Châu uể oải bị Nam Cung Diệu nắm lấy, nhúc nhích. Mấy ngày nay nó bị ít khi dễ, Nam Cung Diệu đuổi theo nó luận võ, đạp nó mấy đạp, Cổ Ngạn lại cầm nó làm bia ngắm, chốc né đạn, chốc lắc lư tránh chủy thủ, thiếu chút nữa mệt chết, chủ nhân cũng giúp nó, tùy ý để nó bị người ta khi dễ, thực là quá đáng hận mà!


      Cũng bởi vậy, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn mới có lực uy hiếp như thế, ngồi xuống chỗ đó, giậm chân cái, cảnh cáo cảnh cáo, Triêu Thiên Châu liền thành thành thực thực rồi.


      Triêu Thiên Châu tại khá là phiền muộn, lúc ở Bắc đảo bị chủ nhân khi dễ, bây giờ ngay cả hai con kiến cũng khi dễ đến đầu nó, tiểu tử lại còn ở bên xem náo nhiệt!


      vất vả mới gặp được tiểu tử, nhưng tiểu tử chút cũng định gặp nó, nó thiếu chút nữa hại chết chủ nhân của nó, nó nào có hại chủ nhân của tiểu tử chứ? Hu hu . . . nó thực quá oan uổng mà!


      Thiên Nghiêm vì Triêu Thiên Châu, vì Bắc đảo, quyết định giết Thiên Mị, nhưng ông ta lại biết, kể từ khi Thiên Mị mất , Triêu Thiên Châu cũng triệt để thoát khỏi Bắc đảo, huyết mạch của Bắc đảo mới chân chính bị mất !


      Trong phòng, hai người mắt to trừng mắt , ai cũng tỏ ra yếu thế.


      "Bảo Bảo..." Trong mắt Tề Tu có chút bất đắc dĩ.


      Tề Bảo Bảo trực tiếp coi .


      Mắt Tề Tu lóe lên, bỗng nhiên mở miệng hỏi, “Sao đột nhiên em lại tức giận? Em là quan tâm tôi?” chớp mắt chú ý biểu tình của Tề Bảo Bảo.


      Tề Bảo Bảo ngẩn ra, nhìn đôi mắt thâm thúy của , nhíu mày hỏi, "Có vấn đề?" mảy may tránh né vấn đề của , cũng tránh né lòng mình.


      Trong mắt Tề Tu lộ ra ý cười, đột nhiên kéo ôm vào trong lòng, thấp giọng , " có vấn đề."


      mặt Tề Bảo Bảo cũng lộ ra ý cười, giơ tay ôm , bảo, “Tề Tu, em yếu ớt đến vậy.” Có người bảo vệ cảm giác cũng tệ lắm, nếu như người này là , tuyệt bài xích, nhưng lại thích trốn sau tán ô bảo hộ của , nhìn mình đối mặt với nguy hiểm.


      Tề Tu hơi hơi siết lấy cánh tay , lát sau mới lên tiếng, “Tôi biết rồi.”


      biết cái gì, nhưng Tề Bảo Bảo lại biết thực hiểu, ý cười nơi đáy mắt càng thêm đậm, bỗng nhiên ôm lấy cổ hôn lên môi . Người đàn ông này có lẽ là người hiểu nhất, có thể là bởi vì bọn họ có thân phận tương tự, cảnh ngộ tương tự, những việc từng trải qua tương tự, cho nên càng có thể lý giải suy nghĩ của nhau.


      Vả lại, bọn họ lại còn là “kẻ địch”, kẻ địch của bạn chính là người hiểu bạn nhất, những lời này sai chút nào. Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mặc dù trước đây hai người gặp nhau, nhưng lại vô tình hay cố ý lưu tâm đến hành động của đối phương, có thể vào trước lúc hai người gặp nhau, sớm trở thành vị trí ai có thể thay thế trong lòng đối phương.


      "Bảo Bảo..." Tề Tu nhìn người bị đặt dưới thân, quần áo có chút xốc xếch, ánh mắt càng thêm thâm thúy, “Em tôi ?” phải là người thiếu kiên nhẫn, kiên nhẫn của tốt hơn bất cứ ai, nhưng tại lại vẫn nhịn được hỏi ra miệng.


      Tề Bảo Bảo nhìn , muốn mở miệng gì đó, bỗng vang lên tiếng gõ cửa.


      Tề Tu muốn để ý tới, vẫn chăm chú nhìn người dưới thân, muốn nghe câu trả lời của , người ngoài cửa lại chút nào tự giác, tiếng gõ cửa liên tục vang lên, còn có xu thế càng ngày càng lớn.


      "Tề Tu..." Nam Cung Diệu gõ nửa ngày, cửa cũng mở, dứt khoát mở miệng rống lên, giờ y chỉ muốn nhanh chút đem hai củ khoai lang này giao vào trong tay chủ nhân bọn nó.


      Ở đây còn có người của ba đại gia tộc, người khác có lẽ biết huyết mạch, nhưng gia chủ ba đại gia tộc khẳng định nhận ra được, đến lúc đó khẳng định vướng phải phiền phức . Vả lại nếu như bị người ta nhận ra được Triêu Thiên Châu, thân phận của Thiên Mị khó bảo toàn bị phát , đến lúc đó phiền phức càng lớn!


      Bởi vì Tề Hiền, Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn đều là người Tề Tu tín nhiệm, cho nên thân phận của Thiên Mị cũng gạt bọn họ, vả lại mấy người này đều là người thông minh, muốn gạt chỉ sợ cũng gạt được.


      Thiên Mị chết mà phục sinh, khiến ba người kinh hách , dù sao thi thể kia là Tề Tu tự mình xác nhận, bất quá nghĩ đến Thiên Mị chết, Tề Tu cũng cần chết nữa, bọn họ ngược lại cảm thấy rất may mắn, cũng chưa từng hỏi Thiên Mị vấn đề vì sao chết.

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 43: Có biện pháp sửa chữa


      Nhìn sắc mặt trầm của Tề Tu, Tề Bảo Bảo ôm cổ khẽ cười ra tiếng. Nam Cung Diệu này tới cũng quá đúng lúc rồi!


      Thấy cười đến vui vẻ, thân thể Tề Tu ép ép xuống, cơ thể hai người dán chặt vào nhau, trọng lượng thân khiến Tề Bảo Bảo hô hấp có chút khó khăn, cảm giác được Tề Tu khác thường, cũng dám lộn xộn, lo lắng đại phát thú tính.


      "Tề Tu..." Nam Cung Diệu tiếp tục ở bên ngoài rống, chân mày bỗng nhíu chặt lại, như nghĩ tới gì đó, trong nháy mắt ngừng lại, sau đó xoay người tiến về phía thư phòng.


      Nam Cung Diệu vào thư phòng, đóng kín cửa sổ, đem Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu vứt vào trong thư phòng, đóng chặt cửa, mới xoay người xuống lầu.


      Thấy bên ngoài còn động tĩnh, Tề Tu tiếp tục nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo, chờ mở miệng.


      Tề Bảo Bảo trừng mắt nhìn, rốt cuộc mở miệng , “Cha, con thở được!"


      Tề Tu sắc mặt tối sầm, cúi đầu chặn miệng , hô hấp nhân tạo!


      lát sau, ngẩng đầu, tiếp tục nhìn . Tề Bảo Bảo hơi thở dốc, nhìn dáng vẻ kiên trì của Tề Tu, đáy lòng mềm ra, nhếch môi cười , “ phải em phong làm chánh cung nương nương rồi sao?”


      Tề Tu sắc mặt thoáng nhu hòa, mổ lên môi cái, “Nghe hiểu!"


      Tề Bảo Bảo thiếu chút nữa bị sặc, nhìn dáng vẻ đường hoàng đĩnh đạc của , khỏi liếc mắt, "Nghe hiểu thôi!”


      Muốn đứng lên, Tề Tu lại đè lên buông, giơ tay bóp vào hông , Tề Bảo Bảo trong nháy mắt mềm nhũn ra, đôi mắt phượng căm tức nhìn người phía .


      Tề Tu mảy may ảnh hưởng, tay đặt bên hông nhàng nắn bóp, nặng, mang theo chút ái muội, “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”


      Tề Bảo Bảo vẻ mặt vô tội, “Câu hỏi nào?” Chẳng biết tại sao, chính là muốn đối nghịch với Tề Tu, đây có tính là hứng thú xấu xa ?


      “Quên rồi sao?” Trong mắt Tề Tu xẹt qua tia nguy hiểm, giọng , “Em nhớ ra thôi.”


      "Oa oa... làm gì đó? đây là cường bạo!"


      Tề Bảo Bảo bộ dạng giống như con nhà lành bị người ta khi dễ, đấm đá lung lung người muốn hành hung, thế nhưng đấm đá nhìn như có quy luật kia, lại mang theo mười phần uy lực.


      Thế nhưng sắc lang này cũng phải người bình thường, Tề Tu tùy tiện tránh né tay đấm chân đá, hết lần này tới lần khác vừa đúng tránh được toàn bộ nguy hiểm. Tề Bảo Bảo uốn tới ẹo lui, nhưng thủy chung trốn thoát kiềm kẹp của .


      "Hu hu... Tề Tu, khi dễ người ta!"


      “Ngoan, tôi là em.” Lời này dùng gương mặt chút biểu tình của Tề Tu ra, thực có chút buồn cười.


      Tề Bảo Bảo cười cũng được tức cũng xong, tên đàn ông này quả thực chính là khắc tinh của , ngờ lại ăn gắt gao, mặc dù dùng hết toàn lực, nhưng biết Tề Tu cũng dốc hết sức, nhưng lại vẫn trốn thoát!


      “Cha, sao cha lại nhẫn tâm đối xử với con của người như vậy?” Bảo Bảo lã chã chực khóc nhìn người phía , cơ thể từng chút từng chút nhích ra ngoài, bên nức nở , “Nếu để người ta biết chuyện giữa chúng ta, con nhất định bị vạn người chỉ trỏ, chừng còn phải bị dìm lồng heo đó! Cha nhẫn tâm sao?”


      Ặc, cho bây giờ là thời đại nào chứ?


      Thân thể nhích được nửa, mắt thấy sắp hết khổ rồi, trọng lượng người đột nhiên buông lỏng, Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, sau khắc bên hông bị siết chặt, cả người bị Tề Tu kéo vào trong lòng, sau đó...


      “Ai cho cởi quần áo của em?”


      “Roẹt . . .” tiếng, Tề Bảo Bảo triệt để biết gì, cho cởi, cũng cho xé nha!


      Tề Bảo Bảo thoáng trầm mặc, đột nhiên rất nghiêm túc bảo, “ phải đền cho em bộ y phục khác.”


      Tề Tu nhìn , màu mắt khôi phục thành màu xanh thẫm, đáy mắt chứa ôn nhu khó phát giác, “Tôi là của em.” Tiền tài vật ngoài thân, làm sao quan trọng hơn ? Với kiếm tiền tuyệt khó, đừng bộ y phục, muốn trăm bộ nghìn bộ cũng thành vấn đề.


      Hơn nữa, chỉ cần là thứ muốn, cho dù có hay có cũng tìm bằng được cho !


      Tề Bảo Bảo nhíu mày , “ phải muốn em mặc quần áo của chứ?”


      Tề Tu hơi khựng lại, đối với việc cố ý xuyên tạc của , mặt đổi sắc , “Nếu em thích, cứ việc mặc!”


      Tề Bảo Bảo làm bộ lau khóe mắt, “ cảm động . . .” Dứt lời, đột nhiên vòng lên cổ , ngửa đầu hôn lên môi , cơ thể uốn éo ma sát người , trong nháy mắt trở nên vô cùng nhiệt tình.


      Cơ thể quấn quit, bầu khí ái muội ngày càng đậm, tiếng thở dốc ồ ồ vang vọng trong gian phòng, dưới lầu vẫn náo nhiệt như cũ, thế nhưng lại bị cánh cửa kia triệt để ngăn cách ở bên ngoài, mảy may ảnh hưởng đến thế giới bên trong.


      Yến hội cuối cùng cũng kết thúc, Tề Mặc tại góc sô pha tìm được Nam Cung Diệu. Quan hệ giữa Tề Tu và tập đoàn Lăng Thiên y biết, nhưng chỉ làm như , thậm chí còn giúp đỡ lừa gạt Tề Lương.


      “Tu đâu?”


      Nam Cung Diệu như chết rồi nằm ghế sô pha, miễn cưỡng liếc y cái, bảo, "Ở trong phòng."


      Đáy mắt lên mạt tinh quang, tiếp đó lại giật giật khóe miệng, lộ ra tia ảo não.


      Vốn là muốn nhìn Tề Mặc làm trò hay, nhưng y đột nhiên nghĩ đến, vạn nhất Tề Mặc phát ra Tề Bảo Bảo này phải là Tề Bảo Bảo làm sao?


      Phải biết rằng Tề Bảo Bảo tự sát tại hôn lễ của , tình cảm đối với ra sao, có thể nghĩ tới. ở nơi này Tề Bảo Bảo cùng Tề Tu thân mật, thời gian ngắn như vậy, đột nhiên di tình biệt luyến, ràng chính là khiến người ta hoài nghi mà! Hơn nữa nghe trước kia Tề Bảo Bảo rất sợ Tề Tu!


      Ngao ngao ngao... Y là đồ ngốc mà!


      Nhìn Tề Mặc hướng lên lầu, Nam Cung Diệu vội vàng nhảy dựng lên, xông lên lầu.


      Nhìn người xông lên trước như cơn gió, Tề Mặc hơi nhíu mày, buồn cười lắc đầu. Nam Cung Diệu này thực có chút thú vị, có thể trở thành Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên năng lực tất nhiên là cần phải , nhưng tính tình này khiến người ta dám khen tặng!


      “Ầm ầm ầm . . .”


      Cửa phòng nghênh đón trận ngược đãi, "Tề Tu, Tề đương gia muốn gặp cậu!” Cung Diệu rống xong liền đứng ở cạnh cửa làm thần giữ cửa, bản thân phạm lỗi tự nhiên phải chịu trách nhiệm, y nhất định phải ngăn Tề Mặc.


      Bất quá y hoàn toàn là lo lắng thừa rồi, Tề Mặc căn bản có ý xông vào. Thấy y chắn ở đó, bên trong cũng có người mở cửa, liền lẳng lặng đứng ở bên chờ, thúc giục, càng chút hiếu kỳ Tề Tu ở trong phòng làm cái gì.


      Nam Cung Diệu trầm tĩnh lại, dựa vào cửa phòng, lại khôi phục thành hình tượng quý công tử ưu nhã, cặp mắt hoa đào mang theo tà khí đánh giá Tề Mặc. thể thừa nhận, Tề Mặc là nhân vật, Tề gia ở trong tay , chút cũng cần lo lắng bị hai gia tộc khác vượt mặt.


      Cửa phòng bỗng mở ra, Nam Cung Diệu chút phòng bị, hướng thẳng về phía sau ngã xuống, nhận mệnh nhắm tịt hai mắt. Y cũng cho là Tề Tu cứu y, giờ Tề Mặc lại còn ở đây, y chỉ có thể nhận mệnh té cái, chỉ mong mặt mày đừng trầy trụa là được!


      Vào lúc này, Tề Hiền vừa lúc tới, đúng lúc tiện tay cứu y mạng, Nam Cung Diệu khỏi cảm động đến rơi nước mắt, " em, cậu đúng là cha mẹ tái sinh của mình!"


      Tề Hiền giật giật khóe miệng, muốn để ý tới y.


      Tề Tu từ trong phòng ra, “cạch” tiếng đóng cửa lại, hỏi, "Chuyện gì?"


      Nam Cung Diệu lắc đầu, này quá ràng rồi, ràng chính là cho người khác biết, trong phòng giấu phụ nữ nha! Huống chi bộ dạng quần áo xốc xếch của Tề Tu, ai nấy đều thấy được trước đó làm gì.


      Tề Mặc liếc mắt nhìn , hỏi gì cả, chỉ bảo, “Lão gia tử bảo em quay về Tề gia.”


      Tề Tu gì, Tề Lương bảo quay về Tề gia nhất định là có chuyện muốn dùng đến .


      Tề Mặc bèn tiếp, “Huyết mạch mất, lão gia tử có biện pháp sửa chữa.”


      cần phải , biện pháp này cần Tề Tu thực thi.
      Dunghyt97, stbn, mattroiden28102 others thích bài này.

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 44: Ít thể địch đông


      Tề Tu thoáng suy tư, mở miệng , “Để tôi suy nghĩ chút .”


      Tề Mặc còn muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, bảo, “Em suy nghĩ kỹ .”


      Nhìn Tề Mặc xoay người xuống lầu, dứt khoát rời , Nam Cung Diệu khỏi nhíu mày. Tề Mặc trái lại quá giống Tề Lương, hình như rất bảo vệ Tề Tu.


      Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tề Bảo Bảo bọc áo choàng tắm màu trắng nghiêng người dựa vào khung cửa, tóc vẫn còn giọt, nhíu mày ánh mắt mị hoặc lòng người chiếu đến, “ định trở lại?” Nếu như phải có tính toán này, câu trả lời của phải là suy nghĩ chút.


      Nếu ả thần bí kia có quan hệ cùng Tề Lương, vậy quay về Tề gia có lẽ phát ra chút manh mối. Tề Bảo Bảo giơ tay vén lọn tóc dính vào trán, động tác lười biếng trêu chọc người khác, mở miệng bảo, “Em quay về cùng !”


      Tề Hiền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Nam Cung Diệu lại sợ chết mở to cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo. luồng gió bỗng đập vào mặt khiến y giựt mình tỉnh lại, kinh hoảng vội lên, vỗ vỗ ngực, muốn oán giận, cửa phòng lại “cạch” tiếng đóng lại, Tề Tu và Tề Bảo Bảo sớm biến mất.


      Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, xoay người nhìn về phía Tề Hiền, căm giận hét, “Thực quá đáng mà, mỗi lần đều là nhằm vào mặt mình!”


      Tề Hiền nhàn nhạt quét mắt nhìn y cái, mặt là vẻ nghiêm túc thay đổi, bảo, "Đó là lỗi của cậu!"


      xong, liền xoay người rời . Thiếu gia muốn trở về, tự nhiên cũng cùng, cần chuẩn bị chút, có thân thủ như thiếu gia. đến người hộ vệ như đây thực đúng là danh xứng thực, căn bản chỉ có thể chạy vặt, trong lòng khỏi có chút thất bại, lần hành động này hẳn là rất nguy hiểm đây!


      Nghĩ xong liền lắc lắc đầu, hành động mà thiếu gia phải tự mình ra tay, có lần nào nguy hiểm chứ? Nhưng lần nào thiếu gia cũng đều cần bảo vệ, điều duy nhất có thể làm chỉ là tận lực kéo chân thiếu gia mà thôi!


      Có điều nếu như gặp phải ít thể địch đông, vẫn giúp được tay!


      Thần sắc mặt Nam Cung Diệu có chút ngưng trọng, nhưng thân phận của y là Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên, người đường đường là thương nhân, nếu giờ Tề Tu chưa định bại lộ Diêm Môn, thân phận của y cũng thể bại lộ.


      Nhưng y có dự cảm lần này tuyệt đối phải là chuyện tốt, lão già Tề Lương kia tâm cơ vốn sâu nặng, ai biết được ông ta có bất ngờ ra tay với Tề Tu hay , huyết mạch mất cũng có thể có biện pháp sửa chữa sao? Cho dù là thực, vậy nhất định cũng là nguy hiểm trùng trùng, mặc dù Ám Dạ Tu La và Huyết Sắc Mị liên thủ hẳn là sợ có kẻ tính kế, nhưng để ngừa vạn nhất, chuẩn bị trước bao giờ cũng sai!


      Nghĩ xong liền móc điện thoại di động ra, ấn xuống vài số, thanh có chút trầm trọng bảo, "Trở về, lập tức!"


      Lại hai người vào trong phòng chút cũng gấp gáp, chút cũng lo lắng, thực là điển hình hoàng đế vội thái giám gấp!


      Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo cau mày , “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Giờ mới nhớ tới, trước đó cẩn thận bị Tề Bảo Bảo lảng sang vấn đề khác, thậm chí sau đó quên mất mục đích của mình.


      Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, tựa vào trong ngực bật cười, nghĩ tới vẫn quên cái vấn đề này nha!


      Giơ tay ôm lấy cổ , mắt nhìn thẳng vào mắt , Tề Bảo Bảo mở miệng , “Em .” chết qua lần, cần gì phải ngượng ngùng chứ.


      Sau khắc, hai đôi môi dán vào nhau, nụ hôn ôn nhu triền miên khiến bầu khí tràn đầy ấm áp, ái muội mà lại ngọt ngào.


      Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo ngã lên giường, sờ mái tóc ngắn sũng nước của , nhíu nhíu mày, sau đó mổ lên môi cái, đứng dậy lấy máy sấy, kéo ngồi lên, dịu dàng giúp sấy tóc, , “Nghỉ ngơi đủ rồi về Tề gia.” Dù sao gấp, về phần những người khác có gấp hay , nằm trong phạm vi lo lắng của .


      Mặc dù trốn khỏi yến hội gây ra tiếng động lớn, nhưng hai người vẫn luôn rảnh rỗi, cho nên lúc này Tề Bảo Bảo quả có chút mệt rã rời, dứt khoát dịch vào gần , giơ tay ôm hông , đầu đặt vai bắt đầu ngủ.


      Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, động tác trong tay càng thêm dịu dàng.


      lầu hai người ôm nhau ngủ, dưới lầu ba người lại nghiêm túc thảo luận với nguy cơ sắp sửa phải đối mặt.


      Cổ Ngạn cau mày , "Nếu mình cũng ?" Mặc dù biết bản lĩnh của môn chủ, nhưng Thiên Mị phải cũng bị tính kế rồi đó sao? Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là Thiên Mị có chuẩn bị, nhưng cũng chứng minh kẻ trong bóng tối đơn giản, ai biết có thể theo dõi môn chủ rồi hay ?


      Tề Hiền lắc đầu , "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng quá bất lợi, giờ thiếu gia có ý định che giấu thế lực của Diêm Môn, chính là muốn bộc lộ hoàn toàn bản thân, lại thấy ngọn nguồn của đối phương.”


      “Mình nhất định bại lộ.” Mặc dù như vậy, nhưng Cổ Ngạn ràng bỏ chủ ý rồi, là bởi vì cái chết của Thiên Mị, bọn họ cũng dám khinh thị thế lực còn chưa tỏ náu trong tối.


      Hai người thảo luận hết sức nghiêm túc, còn Nam Cung Diệu lại nằm ghế sa lon giả chết, giống như căn bản nghe thấy đối thoại của hai người, bộ dạng chuyện liên quan tới mình.


      Cổ Ngạn cước đạp tới, lạnh lùng , "Nam Cung Diệu, chết chứ!"


      Nam Cung Diệu chuyển động con ngươi liếc cái, lại liếc Tề Hiền cái, lười biếng , “Mình là thể , dù sao mình đường đường chính chính là dân làm ăn. Cậu cũng thể , đừng nghĩ mình giúp cậu trông chừng Diêm Môn. Về phần Tề Hiền, cậu là hộ vệ của Tề Tu, đương nhiên là ở đâu, cậu ở đó rồi.”


      Cổ Ngạn đen mặt bảo, “Cậu quyết định hết rồi, còn gọi mình về làm gì?”


      "Ách..." Nam Cung Diệu trừng mắt nhìn, đột nhiên vỗ trán cái, ngồi dậy, ngượng ngùng , “Mình quên mất, mình muốn cậu chuẩn bị ít vũ khí, Tề Tu khẳng định phải dùng tới..."


      “Vụt . . .” Chủy thủ lóe hàn quang lại lần nữa lướt qua gò má y cắm phập vào chỗ dựa lưng sô pha, Cổ Ngạn tức giận , "Chỉ chút chuyện như vậy phải kêu mình đích thân chạy về sao?"


      Nam Cung Diệu trầm mặc , chân mày cau lại, Tề Hiền nhìn biểu tình giãy dụa của y, hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”


      Nam Cung Diệu đột nhiên oa oa hét lớn, "Người ta muốn nha! Vì sao mỗi lần đều là đám các người chạy ra ngoài chơi, còn mình phải ở lại trông chừng cái công ty rách kia, công bằng ?” Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm hai người, oán khí đầy mặt.


      Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, song song gì, muốn để ý tới y.


      Nam Cung Diệu nhảy dựng lên, "Hai người các cậu chứ! Có công bằng ? chút cũng công bằng, lần này hai người các cậu đều lưu lại cho mình, mình !”


      Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau lần nữa, sau đó Cổ Ngạn yên lặng đứng dậy, giơ tay túm lấy cổ áo Nam Cung Diệu kéo y ra cửa.


      "Này... Cổ Ngạn, cậu làm gì đó? Lần này cái gì mình cũng phải !" Nam Cung Diệu liều mạng đeo bám chịu , y nghĩ xong rồi, cùng lắm là tạm thời che gương mặt tuấn tú của y là ổn thôi!


      Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, khinh thường , “Cậu tham gia náo nhiệt làm gì, vẫn là làm gian thương của cậu ! Những chuyện khác, cậu thích hợp!"


      Nam Cung Diệu trầm mặc, sau trầm mặc là bạo phát, “Cậu đây là khinh người!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền chuẩn bị tìm chi viện, nhưng Tề Hiền nhìn trời ngắm đất, chỉ nhìn y.


      Nam Cung Diệu phẫn nộ, “Tề Hiền, cậu tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”


      Tề Hiền rốt cuộc quay đầu liếc y cái, lạnh nhạt , “Mình vừa mới cứu gương mặt của cậu đó.” Ngụ ý là, nếu là tiểu nhân căn bản cứu y!


      “Lẽ nào mình chưa từng cứu cậu sao?” Nam Cung Diệu rống lên, trong lòng tức nghẹn, ít địch nổi đông mà, ít địch nổi đông! Hai người này ràng là kết bè khi dễ y!


      Tề Tu thoáng suy tư, mở miệng , “Để tôi suy nghĩ chút .”


      Tề Mặc còn muốn gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ thở dài, bảo, “Em suy nghĩ kỹ .”


      Nhìn Tề Mặc xoay người xuống lầu, dứt khoát rời , Nam Cung Diệu khỏi nhíu mày. Tề Mặc trái lại quá giống Tề Lương, hình như rất bảo vệ Tề Tu.


      Cửa phòng lại lần nữa bị mở ra, Tề Bảo Bảo bọc áo choàng tắm màu trắng nghiêng người dựa vào khung cửa, tóc vẫn còn giọt, nhíu mày ánh mắt mị hoặc lòng người chiếu đến, “ định trở lại?” Nếu như phải có tính toán này, câu trả lời của phải là suy nghĩ chút.


      Nếu ả thần bí kia có quan hệ cùng Tề Lương, vậy quay về Tề gia có lẽ phát ra chút manh mối. Tề Bảo Bảo giơ tay vén lọn tóc dính vào trán, động tác lười biếng trêu chọc người khác, mở miệng bảo, “Em quay về cùng !”


      Tề Hiền mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, Nam Cung Diệu lại sợ chết mở to cặp mắt hoa đào nhìn chằm chằm Tề Bảo Bảo. luồng gió bỗng đập vào mặt khiến y giựt mình tỉnh lại, kinh hoảng vội lên, vỗ vỗ ngực, muốn oán giận, cửa phòng lại “cạch” tiếng đóng lại, Tề Tu và Tề Bảo Bảo sớm biến mất.


      Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, xoay người nhìn về phía Tề Hiền, căm giận hét, “Thực quá đáng mà, mỗi lần đều là nhằm vào mặt mình!”


      Tề Hiền nhàn nhạt quét mắt nhìn y cái, mặt là vẻ nghiêm túc thay đổi, bảo, "Đó là lỗi của cậu!"


      xong, liền xoay người rời . Thiếu gia muốn trở về, tự nhiên cũng cùng, cần chuẩn bị chút, có thân thủ như thiếu gia. đến người hộ vệ như đây thực đúng là danh xứng thực, căn bản chỉ có thể chạy vặt, trong lòng khỏi có chút thất bại, lần hành động này hẳn là rất nguy hiểm đây!


      Nghĩ xong liền lắc lắc đầu, hành động mà thiếu gia phải tự mình ra tay, có lần nào nguy hiểm chứ? Nhưng lần nào thiếu gia cũng đều cần bảo vệ, điều duy nhất có thể làm chỉ là tận lực kéo chân thiếu gia mà thôi!


      Có điều nếu như gặp phải ít thể địch đông, vẫn giúp được tay!


      Thần sắc mặt Nam Cung Diệu có chút ngưng trọng, nhưng thân phận của y là Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên, người đường đường là thương nhân, nếu giờ Tề Tu chưa định bại lộ Diêm Môn, thân phận của y cũng thể bại lộ.


      Nhưng y có dự cảm lần này tuyệt đối phải là chuyện tốt, lão già Tề Lương kia tâm cơ vốn sâu nặng, ai biết được ông ta có bất ngờ ra tay với Tề Tu hay , huyết mạch mất cũng có thể có biện pháp sửa chữa sao? Cho dù là thực, vậy nhất định cũng là nguy hiểm trùng trùng, mặc dù Ám Dạ Tu La và Huyết Sắc Mị liên thủ hẳn là sợ có kẻ tính kế, nhưng để ngừa vạn nhất, chuẩn bị trước bao giờ cũng sai!


      Nghĩ xong liền móc điện thoại di động ra, ấn xuống vài số, thanh có chút trầm trọng bảo, "Trở về, lập tức!"


      Lại hai người vào trong phòng chút cũng gấp gáp, chút cũng lo lắng, thực là điển hình hoàng đế vội thái giám gấp!


      Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo cau mày , “Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.” Giờ mới nhớ tới, trước đó cẩn thận bị Tề Bảo Bảo lảng sang vấn đề khác, thậm chí sau đó quên mất mục đích của mình.


      Tề Bảo Bảo thoáng sửng sốt, tựa vào trong ngực bật cười, nghĩ tới vẫn quên cái vấn đề này nha!


      Giơ tay ôm lấy cổ , mắt nhìn thẳng vào mắt , Tề Bảo Bảo mở miệng , “Em .” chết qua lần, cần gì phải ngượng ngùng chứ.


      Sau khắc, hai đôi môi dán vào nhau, nụ hôn ôn nhu triền miên khiến bầu khí tràn đầy ấm áp, ái muội mà lại ngọt ngào.


      Tề Tu ôm Tề Bảo Bảo ngã lên giường, sờ mái tóc ngắn sũng nước của , nhíu nhíu mày, sau đó mổ lên môi cái, đứng dậy lấy máy sấy, kéo ngồi lên, dịu dàng giúp sấy tóc, , “Nghỉ ngơi đủ rồi về Tề gia.” Dù sao gấp, về phần những người khác có gấp hay , nằm trong phạm vi lo lắng của .


      Mặc dù trốn khỏi yến hội gây ra tiếng động lớn, nhưng hai người vẫn luôn rảnh rỗi, cho nên lúc này Tề Bảo Bảo quả có chút mệt rã rời, dứt khoát dịch vào gần , giơ tay ôm hông , đầu đặt vai bắt đầu ngủ.


      Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, động tác trong tay càng thêm dịu dàng.


      lầu hai người ôm nhau ngủ, dưới lầu ba người lại nghiêm túc thảo luận với nguy cơ sắp sửa phải đối mặt.


      Cổ Ngạn cau mày , "Nếu mình cũng ?" Mặc dù biết bản lĩnh của môn chủ, nhưng Thiên Mị phải cũng bị tính kế rồi đó sao? Mặc dù nguyên nhân chủ yếu là Thiên Mị có chuẩn bị, nhưng cũng chứng minh kẻ trong bóng tối đơn giản, ai biết có thể theo dõi môn chủ rồi hay ?


      Tề Hiền lắc đầu , "Địch ở trong tối ta ở ngoài sáng quá bất lợi, giờ thiếu gia có ý định che giấu thế lực của Diêm Môn, chính là muốn bộc lộ hoàn toàn bản thân, lại thấy ngọn nguồn của đối phương.”


      “Mình nhất định bại lộ.” Mặc dù như vậy, nhưng Cổ Ngạn ràng bỏ chủ ý rồi, là bởi vì cái chết của Thiên Mị, bọn họ cũng dám khinh thị thế lực còn chưa tỏ náu trong tối.


      Hai người thảo luận hết sức nghiêm túc, còn Nam Cung Diệu lại nằm ghế sa lon giả chết, giống như căn bản nghe thấy đối thoại của hai người, bộ dạng chuyện liên quan tới mình.


      Cổ Ngạn cước đạp tới, lạnh lùng , "Nam Cung Diệu, chết chứ!"


      Nam Cung Diệu chuyển động con ngươi liếc cái, lại liếc Tề Hiền cái, lười biếng , “Mình là thể , dù sao mình đường đường chính chính là dân làm ăn. Cậu cũng thể , đừng nghĩ mình giúp cậu trông chừng Diêm Môn. Về phần Tề Hiền, cậu là hộ vệ của Tề Tu, đương nhiên là ở đâu, cậu ở đó rồi.”


      Cổ Ngạn đen mặt bảo, “Cậu quyết định hết rồi, còn gọi mình về làm gì?”


      "Ách..." Nam Cung Diệu trừng mắt nhìn, đột nhiên vỗ trán cái, ngồi dậy, ngượng ngùng , “Mình quên mất, mình muốn cậu chuẩn bị ít vũ khí, Tề Tu khẳng định phải dùng tới..."


      “Vụt . . .” Chủy thủ lóe hàn quang lại lần nữa lướt qua gò má y cắm phập vào chỗ dựa lưng sô pha, Cổ Ngạn tức giận , "Chỉ chút chuyện như vậy phải kêu mình đích thân chạy về sao?"


      Nam Cung Diệu trầm mặc , chân mày cau lại, Tề Hiền nhìn biểu tình giãy dụa của y, hỏi, “Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”


      Nam Cung Diệu đột nhiên oa oa hét lớn, "Người ta muốn nha! Vì sao mỗi lần đều là đám các người chạy ra ngoài chơi, còn mình phải ở lại trông chừng cái công ty rách kia, công bằng ?” Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm hai người, oán khí đầy mặt.


      Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau, song song gì, muốn để ý tới y.


      Nam Cung Diệu nhảy dựng lên, "Hai người các cậu chứ! Có công bằng ? chút cũng công bằng, lần này hai người các cậu đều lưu lại cho mình, mình !”


      Cổ Ngạn và Tề Hiền liếc nhau lần nữa, sau đó Cổ Ngạn yên lặng đứng dậy, giơ tay túm lấy cổ áo Nam Cung Diệu kéo y ra cửa.


      "Này... Cổ Ngạn, cậu làm gì đó? Lần này cái gì mình cũng phải !" Nam Cung Diệu liều mạng đeo bám chịu , y nghĩ xong rồi, cùng lắm là tạm thời che gương mặt tuấn tú của y là ổn thôi!


      Cổ Ngạn liếc mắt nhìn y, khinh thường , “Cậu tham gia náo nhiệt làm gì, vẫn là làm gian thương của cậu ! Những chuyện khác, cậu thích hợp!"


      Nam Cung Diệu trầm mặc, sau trầm mặc là bạo phát, “Cậu đây là khinh người!” Đảo mắt nhìn về phía Tề Hiền chuẩn bị tìm chi viện, nhưng Tề Hiền nhìn trời ngắm đất, chỉ nhìn y.


      Nam Cung Diệu phẫn nộ, “Tề Hiền, cậu tên tiểu nhân vong ân phụ nghĩa!”


      Tề Hiền rốt cuộc quay đầu liếc y cái, lạnh nhạt , “Mình vừa mới cứu gương mặt của cậu đó.” Ngụ ý là, nếu là tiểu nhân căn bản cứu y!


      “Lẽ nào mình chưa từng cứu cậu sao?” Nam Cung Diệu rống lên, trong lòng tức nghẹn, ít địch nổi đông mà, ít địch nổi đông! Hai người này ràng là kết bè khi dễ y!
      Dunghyt97, phuongnhat, stbn2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :