1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 39: Bảo Bảo ngoan


      lúc lâu sau, mới lúng túng hỏi, “ cứ thế khẳng định nhận lầm người.”


      Tề Tu lườm cái, hừ lạnh , “ đời này cũng tìm ra người thứ hai như em.” Còn có ai dám chọc tức như thế!


      “Chậc chậc . . . Em này, lời này phải dùng ngữ khí ôn nhu ra mới có thể làm người khác cảm động được.”


      Tề Tu ôm chặt cánh tay , muốn dài dòng với , mở miệng , “Cái chết của em cùng Tề gia thoát khỏi quan hệ, tại Tề Mặc bắt đầu đối phó Thiên gia, nhưng hiệu quả chẳng tốt chút nào.”


      Thiên Mị hơi hí mắt, “Có liên quan tới Tề gia? ả kia?”


      Thấy Tề Tu gật đầu, Thiên Mị nhìn , “ hẳn là hiểu Tề Lương hơn em, cho rằng ả kia có thể là người của ông ta sao?”


      Tề Tu lắc đầu , " phải, Tề Lương có dã tâm có thủ đoạn, nhưng người như thế, ông ta còn chưa nắm trong tay được.” Kẻ có đủ khả năng thương tổn được Thiên Mị há có thể dễ dàng khống chế sao? Chắc hẳn là hợp tác đôi bên cùng có lợi.


      Vốn có thể tự mình diệt Thiên gia và Tề gia, như vậy tốc độ có lẽ nhanh hơn, nhưng làm thế, là vì muốn nhìn Thiên gia và Tề gia đánh nhau, ả thần bí kia có phản ứng hay , mặc dù tỷ lệ này rất , nhưng cũng là đầu mối duy nhất. Mà quan trọng nhất là, có dự cảm đại biểu cho ả kia phải là người, mà là thế lực, cho nên lúc này thế lực của thích hợp để ra ánh sáng!


      Kẻ từng thương tổn , kẻ cũng bỏ qua!


      Ban đầu Thiên Mị trực tiếp giết chết Thiên Nghiêm, trong những nguyên nhân cũng là bởi vì ả kia, vốn định thông qua Thiên Nghiêm để điều tra ả kia, chẳng qua lại nghĩ tới cứ như vậy mà chết .


      Thiên Mị nghĩ nghĩ , “Chuyện đối phó Thiên gia cứ thuận theo tự nhiên !” Dù sao bây giờ cũng chết, có chính là thời gian, ngược lại chuyện để ý nhất chính là ả kia, có dự cảm, ả kia hẳn còn xuất .


      Tề Tu cũng phản đối, biết Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn cản trở từ bên trong, Tề Mặc cũng có tận lực, tại Thiên Mị chết, cũng cần gấp gáp như vậy, trước nghĩ biện pháp dẫn ả kia ra mới là chính .


      "Từ giờ trở em chính là Tề Bảo Bảo!"


      Thiên Mị liếc cái, phản đối, hiểu ý tứ của Tề Tu. ả kia nếu hưng sư động chúng đối phó , nếu biết chưa chết, nhất định lại xuất thủ với . Mặc dù rất muốn dùng mình làm mồi nhử, nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng của Tề Tu, vẫn là quyết định nên mạo hiểm, chỉ là Bùi Diễm và Dĩnh Nhi...


      Muốn trong bóng tối đối phó ả kia, chuyện còn sống tự nhiên càng ít người biết càng tốt, Dĩnh Nhi tại nhất định rất tự trách!


      Thấy cứ luôn nhíu mày, Tề Tu khỏi hỏi, "Sao thế?"


      “Em chỉ là nghĩ đến Bùi Diễm . . .” nhíu mày, lời còn chưa dứt, trong lòng có quyết định, chuyện này sợ rằng thực thể cho Bùi Diễm và Dĩnh Nhi, ngờ ả kia lại biết phòng bị Dĩnh Nhi, đây phải là việc , cho dù là Thiên Nghiêm cũng biết mối quan hệ giữa và Dĩnh Nhi tốt như vậy.


      Cũng ai biết Bùi thị và Ngải thị có bao nhiêu ánh mắt, nếu Bùi Diễm và Dĩnh Nhi hơi chút lộ ra tâm tình, dễ có thể bị kẻ núp phát được. Vả lại tùy ý liên hệ với Bùi Diễm và Dĩnh Nhi, đối với bản thân cũng là chuyện nguy hiểm.


      Trước kia vẫn luôn đến vô cùng thoải mái, nhưng trải qua chuyện lần này, biết kẻ nọ đơn giản, dám quá tùy ý.


      “Được rồi, ngủ thôi!”


      Giờ tối, nếu mọi chuyện đều quyết định xong rồi, tự nhiên nên nghỉ ngơi, nhưng đảo mắt nhìn về phía Tề Tu, lại phát sắc mặt có chút khó coi.


      Thiên Mị trong chốc lát đúng là nghĩ ra sao lại thế.


      Nhìn ra nghi hoặc mặt Thiên Mị, Tề Tu ý tứ bất minh phun ra hai chữ, "Bùi Diễm."


      Thiên Mị vẫn hiểu, " sao?" Bùi Diễm có vấn đề gì sao? cảm thấy Bùi Diễm có vấn đề gì nha! tin vào ánh mắt của mình.


      Tề Tu hít hơi sâu, tận lực bình tĩnh , “Ở trong lòng tôi lại nghĩ đến gã đàn ông khác, em lại hỏi tôi sao?” tận lực khống chế tâm tình của mình, nhưng câu kia vẫn như rít ra từ kẽ răng.


      Thiên Mị thoáng sửng sốt, sau đó cười phá lên, ngả ngớn gãi gãi cằm , cười , “Hóa ra là chánh cung nương nương nổi máu ghen!” Bất quá hôm nay Tề Tu có chút bình thường, tâm tình quá biến hóa rồi.


      Mắt lóe lên, đợi Tề Tu tức giận, Thiên Mị ôm cọ cọ, chớp chớp mắt, rất ư thâm tình , “Người ta rất chung thủy, hậu cung cũng chỉ có mình .” bộ dạng em rất thuần khiết nha.


      Tề Tu thoáng chốc hết giận, giơ tay xoa xoa mái tóc ngắn của , bảo, “Bảo Bảo ngoan!”


      Quác quác . . . Thiên Mị chỉ cảm thấy đầu đám quạ đen bay qua, sau đó là từng đợt sấm sét, đùng đùng đoàng . . . Sét đánh ngoài cháy trong mềm.


      Bảo Bảo ngoan? Bảo Bảo ngoan?


      Thiên Mị bùng nổ, xoay người đè lên người , rống lên từng chữ, “ cho phép gọi em như thế!”


      Đáy mắt Tề Tu xẹt qua ý cười, thoáng lóe lên rồi biến mất, sau đó nhìn nghiêm trang nhắc nhở, “Em bây giờ là Tề Bảo Bảo!"


      Thiên Mị thế nhưng bỏ qua ý cười trong mắt , cắn răng , “Vậy bây giờ là cha nuôi của em, cút xuống giường cho em!”


      Tề Tu nhíu mày, “Đây là giường tôi.”


      Thiên Mị khí thế suy yếu, được thôi, bây giờ là kẻ nhà, lại còn cần Tề Tu thu nhận đấy! Bằng vừa ló đầu ra khỏi nhà, kẻ trong tối kia vừa phát ra , khẳng định thà giết lầm, còn hơn bỏ qua cơ hội làm thịt , cho dù có biết Tề Bảo Bảo là người Tề gia nữa!


      Bất quá đối với xưng hô sét đánh này vẫn còn có chút khó có thể tiếp thu, khỏi hừ lạnh hỏi, “ có chuyện làm hay sao mà đặt cho Tề Bảo Bảo cái tên nhược trí thế này?”


      Tề Tu nhìn bộ dạng bài xích của , cười , “ phải tôi đặt!” mới có cái thú vui nhàn hạ đặt tên cho người ta đâu.


      Kỳ thực ngay cả họ Tề, cũng là Tề Bảo Bảo muốn dùng, còn Tề Tu phản đối thế thôi. Bởi vì đối với họ Tề thực có tình cảm gì, về phần hai chữ Bảo Bảo, là vì khi Tề Bảo Bảo còn , mẹ ta gọi ta như thế, ta liền cho đó là tên của mình. Mà đối với những chuyện này Tề Tu quan tâm tới, tự nhiên biết tên này từ đâu mà có.


      Nhìn Thiên Mị vẫn có bộ dạng buồn bực như trước, Tề Tu lảng sang chuyện khác, “Mấy ngày nữa là sinh nhật em, tôi muốn mời toàn bộ nhân sĩ có tiếng Nam đảo.”


      Nhìn ánh sáng trong mắt Tề Tu, Thiên Mị biết có quyết định của riêng mình, cũng so đo vấn đề sinh nhật có thể quá mức náo nhiệt, vẻ mặt vô tình bĩu môi , “Dù sao cũng là sinh nhật Tề Bảo Bảo!”


      Tề Tu khẽ cười “Em bây giờ chính là Tề Bảo Bảo, vả lại Thiên Mị và Tề Bảo Bảo có cùng ngày sinh.” Thực cho rằng biết sao?


      Ngược lại Thiên Mị cảm thấy quá mức ngoài ý muốn, chỉ rụt vào ngực lảm nhảm thầm, “ cần cứ nhắc em hoài, em tự thôi miên mình.” xong liền bắt đầu ngừng niệm, “ Tôi là Tề Bảo Bảo . . . Tôi là Tề Bảo Bảo . . . Tôi là Tề Bảo Bảo . . .”


      Hiệu quả thôi miên quả tệ, chỉ chốc lát sau thực bị thôi miên.


      Nhìn gương mặt ngủ say của , Tề Tu lại buồn ngủ chút nào, chỉ nhàng vuốt tóc , động tác rất dịu dàng, như sợ đánh thức , ánh mắt cũng ngày càng ôn nhu. Dù thế nào nữa, chỉ cần vẫn ở bên cạnh là tốt rồi.
      Dunghyt97, phuongnhat, quỳnhpinky5 others thích bài này.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      TT ĐÁNH NHANH RÚT GỌN NHẺ.......CHỈ CẦN LÀ CHỊ THÌ BAO NHIÊU TUỔI CŨNG LÀM THỊT TẤT...........2 A CHỊ NẮM TAY LÀM CHỊÊN XẤU RỒI.........BI AI CHO AI ĐÂY.....KA...KA

    3. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 40: Tranh làm mồi nhử


      Sinh nhật mười tám tuổi của Tề Bảo Bảo, Tề Tu muốn mời toàn bộ nhân sĩ có tiếng Nam đảo, lại thực mời. Thế cho nên buổi sinh nhật này náo nhiệt trước giờ chưa từng có, mà Thiên Mị, đúng, bây giờ là Tề Bảo Bảo, tại có chút buồn bực, về phần nguyên nhân...


      "Bảo Bảo..." Giọng gợi cảm hàm chứa ôn nhu, thực là đầy sức hấp dẫn.


      Ặc . . . Đây chính là nguyên nhân!


      Tề Tu giơ tay kéo vào lòng, thấy bày ra vẻ mặt “tôi biết ”, trong mắt lộ ra ý cười, nhắc nhở, "Em bây giờ là Tề Bảo Bảo."


      Tề Bảo Bảo liếc cái, “ bớt đắc ý !” Vừa dứt lời, khóe miệng bỗng nhếch lên thành nụ cười khẽ mị hoặc, mị nhãn như tơ nhìn về phía , chút dấu vết tiến đến gần , bàn tay dán lên ngực , khẽ di chuyển, mang theo tia khiêu khích.


      Mắt Tề Tu thoáng tối , cúi đầu liền muốn hôn , Tề Bảo Bảo lại dùng sức ngăn lại, dịu dàng hỏi, “Cha, người sao thế? Say rồi phải ?”


      "Tề thiếu gia say sao?"


      Thanh từ phía sau truyền đến khiến sắc mặt Tề Tu tối sầm, Tề Bảo Bảo lại cười đến vẻ mặt xán lạn, thừa dịp người nọ còn chưa tới, thấp giọng , “Cha , người cũng đừng quên, giờ con là con nuôi của người, hôm nay náo nhiệt thế này, sân thượng cũng an toàn đâu.”


      Người tới phải ai khác, chính là gia chủ Đông Phương gia – Đông Phương Lễ. Vốn ông ta biết Tề Lương có hai người con trai, nhưng chỉ gặp qua Tề Mặc, tại gặp được Tề Tu, cuối cùng cũng vì sao Tề Tu vẫn luôn lộ diện rồi.


      Cặp mắt xanh thẫm vẫn luôn là dấu hiệu của Tề gia, nhưng Tề Tu lại có cặp mắt đen, ông nhìn kỹ, xác thực là mắt đen, màu đen thuần pha lẫn tạp chất, khó trách ràng là dung mạo giống y Tề Mặc, nhưng lại ai biết đến.


      Chẳng qua, vị Tề thiếu gia này mặc dù được Tề Lương coi trọng, nhưng cũng phải là nhân vật đơn giản!


      Đông Phương gia và Âu Dương gia chịu đến đây là cấp cho Tề gia mặt mũi, lại nghĩ tới ngay cả phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên – Nam Cung Diệu cũng tới, hơn nữa thoạt nhìn, quan hệ giữa Tề Tu và vị phó tổng kia hình như tệ lắm, chỉ biết đây là giao tình cá nhân của Tề Tu và Nam Cung Diệu, hay là giao tình với tập đoàn Lăng Thiên!


      Nếu Tề Tu thực có quan hệ với tập đoàn Lăng Thiên, vậy chỉ là đơn giản thôi đâu!


      Tập đoàn Lăng Thiên có thể phát triển dưới tầm mắt của ba đại gia tộc, vẫn luôn có kẻ hoài nghi tập đoàn Lăng Thiên có lẽ có hậu đài vững chắc, thậm chí nghe đồn tập đoàn Lăng Thiên có thể là sản nghiệp thuộc Diêm Môn. Hôm nay xem ra, quả thực phải có khả năng, nếu hậu đài của tập đoàn Lăng Thiên phải là Tề gia, vậy nhất định là Diêm Môn rồi!


      Diêm Môn là thế lực ngoài phạm vi ba đại gia tộc của Nam đảo, rất thần bí, ai biết môn chủ là ai, cũng ai biết được thế lực Diêm Môn bao lớn, càng biết Diêm Môn bắt đầu tồn tại từ khi nào, chỉ biết là chờ đến khi ba đại gia tộc phát , nó tồn tại rồi!


      Ba đại gia tộc mặc dù có chút kiêng kỵ, nhưng cũng có cách nào, bởi vì quá mức thần bí, dễ đối phó, may mà Diêm Môn hình như cũng muốn đối nghịch với ba đại gia tộc.


      Nếu như Tề Tu và Diêm Môn có quan hệ, chỉ sợ thế lực của Tề gia phỏng chừng phải thay đổi lần nữa!


      Nếu hậu đài của tập đoàn Lăng Thiên phải Diêm Môn mà là Tề gia, vậy năng lực của Tề Tu chỉ sợ cũng kém hơn Tề Mặc. Tề gia có hai người như thế, khỏi khiến người ta kiêng kỵ, lão hồ ly Tề Lương kia chỉ sợ phải là coi trọng đứa con này, mà là cố ý làm vậy.


      Lúc này Tề Tu lấy thân phận của bản thân lộ diện, lại còn để Nam Cung Diệu lộ mặt, chính là muốn dẫn đến các loại suy đoán, muốn xem xem thế lực náu kia, mục đích đối phó với Thiên Mị đến tột cùng là cái gì!


      ả bên cạnh Tề Lương lại là kẻ bắc cầu, hoặc giả kẻ bên cạnh Tề Lương căn bản chính là người của thế lực nọ, nhìn thế nào nữa, sao cũng giống như đặc biệt để đối phó Thiên Mị, lại có khả năng là có dã tâm lớn hơn nữa, mà Thiên Mị vừa vặn gây trở ngại cho bọn chúng!


      Thiên Mị là người thủ hộ Bắc đảo, như thế, mục đích của bọn chúng hẳn là Bắc đảo, mà bên cạnh Tề Lương cũng có kẻ thừa dịp thâm nhập vào, rất có thể Nam đảo cũng là mục tiêu của bọn chúng. Vậy , Ám Dạ Tu La cũng là trở ngại, mà bây giờ lại muốn kẻ phía sau kia hoài nghi thân phận của !


      Chỉ cần kẻ núp trong bóng tối hoài nghi thân phận , nhất định nghĩ biện pháp điều tra ràng, thậm chí có thể vì phòng ngừa vạn nhất, nghĩ cách trừ bỏ , chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang!


      Chẳng qua, giờ vẫn còn chưa muốn Diêm Môn bại lộ, mặc dù có người hoài nghi tập đoàn Lăng Thiên và Diêm Môn có quan hệ, nhưng dù sao có chứng cứ, nên cũng lo lắng.


      Tề Bảo Bảo thấy Nam Cung Diệu nghênh ngang xuất , liền hiểu mục đích của Tề Tu, cho nên buồn bực phải là vì cái tên. vì Tề Tu nên mới mạo hiểm, cũng biết Tề Tu chắc chắn cho phép mạo hiểm, kết quả hay , tự bản thân nhảy ra làm mồi nhử rồi!


      Trông thấy Đông Phương Lễ đến gần, thân thể Tề Tu lắc lư, như có phần đứng vững, ánh mắt mông lung, bày ra bộ dạng say rượu, cuối cùng dứt khoát trực tiếp dựa lên người Tề Bảo Bảo.


      Tề Bảo Bảo nhìn bộ dạng giả say của , giật giật khóe miệng. Trước đây sao lại cho rằng Tề Tu chính là tảng băng cơ chứ? lúc tự kiểm điểm mình, bên tai bỗng truyền đến lời thầm của Tề Tu, “Tôi cứ thích con nuôi đấy!” Dứt lời, còn dùng chóp mũi cọ cọ vành tai trắng noãn của .


      "Khụ. . ." Tề Bảo Bảo cẩn thận bị sặc, lời này của phải đồng nghĩa với tôi thích loạn luân sao?


      Tề Bảo Bảo đầu đầy hắc tuyến, giơ tay cấu cái vào eo , cảm thấy trọng lượng người đột nhiên tăng thêm gấp bội, càng thấy nghẹn họng, cho rằng dám vứt xuống sao?


      Đông Phương Lễ tới, trông thấy bộ dạng Tề Tu, cười , "Tề thiếu gia hình như say rồi!”


      mặt Tề Bảo Bảo là nụ cười mỉm khéo léo, thanh cũng là ôn ôn nhu nhu, “Để Đông Phương gia chủ chê cười rồi, hôm nay cha thực uống nhiều quá!” Dáng điệu ôn nhu khéo léo kia hoàn toàn chính là đại tiểu thư có tính cách, rất biết nghe lời mà những nhà quyền thế bồi dưỡng ra.


      Đông Phương Lễ mắt lóe lên, hôn lễ trước đó ông ta cũng gặp qua Tề Bảo Bảo, bộ dạng cuồng loạn tiếc lấy cái chết ra bức ép kia, cùng bộ dạng khéo léo tại chênh lệch quá nhiều, có người Tề Bảo Bảo là hộ vệ bên cạnh Tề Mặc, sao là dáng dấp nhu nhược như thế này?


      Tề Tu thầm cau mày, giơ tay nhéo nhéo lên eo Tề Bảo Bảo, nhắc nhở chớ diễn quá mức, đây phải là cố ý để người khác hoài nghi sao?


      Nhưng Tề Bảo Bảo căn bản để ý tới , muốn làm mồi nhử đúng ? Vậy xem ai thành công hơn, muốn xem xem đến tột cùng là có sức dụ hoặc, hay cái người chết mà phục sinh như đây dụ hoặc hơn!


      Đúng lúc Tề Mặc nhìn thấy tình huống ở bên này, chỉ sợ Tề Bảo Bảo lại làm ra chuyện gì phù hợp, gây phiền toái cho Tề Tu, nên tùy tiện ứng phó vài câu với lão tổng xí nghiệp nào đó muốn nịnh nọt y, liền tới.


      "Sao thế?" lúc chuyện, tầm mắt quét về phía Tề Tu, hơi nhíu mày. Tu tùy tiện uống say? Nhưng hình như lại càng biết giả say.
      Dunghyt97, sunnysmile1012, linhdiep172 others thích bài này.

    4. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 41: Dị động dưới sô pha


      Tề Mặc cũng Tề Tu đến tột cùng muốn làm cái gì, sao đột nhiên lại muốn công khai thân phận của mình? phải , thân phận của khi công khai, gặp rất nhiều nguy hiểm. Tên của chỉ có chữ Tu, cộng thêm là người Tề gia, hơn nữa lại còn chút che giấu khí thế người, rất dễ khiến người của hai gia tộc khác hoài nghi chính là Ám Dạ Tu La.


      Tuy Ám Dạ Tu La là người thủ hộ toàn Nam đảo, nhưng dù sao cũng là người Tề gia, vào thời khắc mấu chốt giúp đỡ Tề gia, đối với chuyện này, hai gia tộc khác vốn cam tâm, giờ bộc lộ thân phận, ai biết được hai gia tộc khác có ra tay trừ ?


      Tề Bảo Bảo liếc mắt nhìn Tề Mặc, mở miệng , “Chú, cha say rồi, cháu dìu cha lên lầu nghỉ ngơi trước !” xong liền thực dìu Tề Tu lên lầu.


      Tề Mặc có chút ngơ ngác nhìn bóng lưng của hai người. Chú? Tề Bảo Bảo lại có thể gọi y là chú?


      Tề Mặc nhịn được cau mày, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?


      Đông Phương Lễ cũng nhíu nhíu mày, mặc dù hôn giữa Đông Phương Oánh và Tề Mặc thất bại, nhưng Đông Phương Lễ vẫn có chút chưa chết tâm, vốn muốn thăm dò căn cơ của Tề Tu, thuận tiện quan sát chút thái độ làm người của , nghĩ tới Tề Tu cứ như vậy mà .


      Mặc dù ông đáp ứng Đông Phương Oánh ép gả cho Tề Mặc, nhưng nếu tính tình Tề Tu tệ, ông vẫn có ý định kết thông gia cùng Tề gia.


      Gia chủ Âu Dương gia - Âu Dương Lạc và Bùi Diễm có chút tương tự, đối đãi với mọi người tao nhã lễ độ, cũng cùng là tuổi trẻ tài cao, bất đồng chính là, Âu Dương Lạc dã tâm quá nặng, lúc này đây vị Âu Dương gia chủ này chọn hạ thủ từ Nam Cung Diệu.


      "Nam Cung Phó tổng tài..."


      Nam Cung Diệu ưu nhã ngồi ghế sô pha, dấu vết đạp phát lên ghế sô pha mình ngồi, mặt mang theo nụ cười hoàn mỹ, khẽ cười , “Âu Dương gia chủ cảm thấy xưng hô này quá dài sao?" Cặp mắt hoa đào hẹp dài khẽ nháy, dường như mang theo dòng điện vô hình. Nếu người trước mặt y là phụ nữ, tại sợ rằng toàn thân như nhũn ra.


      Âu Dương Lạc khe khẽ cười, ngồi xuống sô pha đối diện, hướng về phía y nâng ly, cười , “ như vậy, chúng ta cũng cần khách khí thế, cứ gọi thẳng tên .”


      xong cũng quản Nam Cung Diệu phản ứng gì, ngửa đầu uống cạn rượu đỏ trong ly, mở miệng hỏi, "Diệu, và Tề Tu rất quen sao?”


      Nam Cung Diệu có chút á khẩu, bọn họ có quen đến mức này ? Y đúng là quá thích người đàn ông này, mặc dù Tề Tu cho người khác cũng là cảm giác vô hình trung lộ ra tia cuồng vọng ngạo thị thiên hạ, nhưng đó là khí thế tự nhiên, khiến người ta tâm phục khẩu phục. Còn người đàn ông này lại cho người khác cảm giác tự cho là đúng, làm người ta có chút chán ghét.


      Song Nam Cung Diệu là ai? Cho dù chán ghét, cũng có thể mảy may lộ ra, mặt vẫn mang theo nụ cười như cũ, nhưng giọng lại quá mức ý vị thâm trường, "Âu Dương gia chủ, đây chỉ là giao tình của riêng tôi mà thôi!” Âu Dương Lạc khách khí với y, y vẫn muốn khách khí với , dù sao bọn họ quen, y cũng có ý định làm quen với !


      Âu Dương Lạc hơi hí mắt, sau đó cười khẽ ra tiếng, trong mắt cũng lại là sâu lường được, “Chỉ mong đây là giao tình của , mà phải của tập đoàn Lăng Thiên.”


      Nam Cung Diệu nhàng lắc lắc ly rượu trong tay, chỉ cười , muốn dò hỏi ra Tề Tu và tập đoàn Lăng Thiên có quan hệ hay , vậy phải xem có bản lãnh đó !


      "Nam Cung Diệu, vậy mình trước đây!” Thanh rất dứt khoát truyền tới từ bên cạnh.


      Tề Hiền cũng biết chạy đâu, Cổ Ngạn vốn rất ghét những trường hợp như thế này, có thể đợi đến bây giờ rất dễ dàng, yến hội này căn bản cần ta, thực hiểu ta tại sao phải đến!


      "Chờ chút!" Nam Cung Diệu nhanh tay kéo ngồi xuống bên cạnh, sán đến bên tai thầm câu, nhanh chóng nhảy ra, ngồi xuống cạnh Âu Dương Lạc, cả người hoàn toàn thả lỏng ra, bộ dạng như thoát khỏi phiền toái lớn nào đó.


      Mà Cổ Ngạn đối diện, sắc mặt lại thể nào dễ coi, nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu ánh mắt mang theo sát ý mãnh liệt.


      Nam Cung Diệu ho hai tiếng, cười , "Đừng nhìn mình như vậy, là huynh đệ, chẳng lẽ chút chuyện ấy cũng giúp chứ?” Khoảng thời gian trước y lại phải quản lý tập đoàn Lăng Thiên, còn phải giúp chiếu cố Diêm Môn, mệt bở hơi tai, tại coi như báo đáp xong rồi, nghĩ như thế, Nam Cung Diệu chút áy náy, trái lại cho rằng tiện nghi cho Cổ Ngạn rồi!


      Cổ Ngạn hừ lạnh hỏi, “Ai là huynh đệ với cậu?” Ánh mắt nhìn Nam Cung Diệu chút che giấu ghét bỏ.


      Nam Cung Diệu hình như tập mãi thành thói quen, bắt chéo hai chân nhàn nhã thưởng thức rượu, đối với việc y bị ghét bỏ làm như thấy.


      Cổ Ngạn thấy dáng vẻ kia càng nhịn được muốn phát hỏa. Nam Cung Diệu chết tiệt! Cướp công của thôi , lại còn lúc nào cũng tính kế , hết lần này tới lần khác lại bày ra bộ dạng có ai thảm như y, quả thực là thiếu ăn đòn rồi!


      Âu Dương Lạc liếc nhìn Cổ Ngạn, mắt lóe lên, lên tiếng hỏi, "Vị này là?" Trước đó y phát ra Cổ Ngạn rồi, nhưng thân phận của , chỉ cho là lão tổng của xí nghiệp nào đó, nên y mới biết. Nhưng tại xem ra hẳn là phải, quan hệ giữa và Nam Cung Diệu tựa hồ cũng tệ lắm!


      "A..." Nam Cung Diệu kinh hô tiếng, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vừa cười vừa , “Tôi quên giới thiệu mất, vị này chính là hộ vệ của tôi, Tiểu Cổ.”


      Tề Hiền vừa tới liền nghe thấy lời giới thiệu như thế, khỏi giật giật khóe miệng, bước chân khựng lại, sáng suốt quyết định chờ thêm lát nữa mới tới.


      “Vụt . . .” tiếng, sô pha sau lưng Nam Cung Diệu nhiều thêm thanh chủy thủ lắc lư, nếu phải Nam Cung Diệu đúng lúc nghiêng đầu, chủy thủ kia hẳn là cắm lên mi tâm y rồi.


      Tề Hiền bày ra vẻ mặt sớm biết như thế, lúc này mới tới, khách khí bảo Nam Cung Diệu, “Nam Cung Phó tổng tài, thiếu gia , kể từ giờ yến hội làm phiền rồi.”


      "Dựa vào cái gì?" Mới vừa rồi còn là vẻ mặt bình tĩnh Nam Cung Diệu vừa nghe lời này, trong nháy mắt nhảy dựng lên, quát, “Tôi quen ta, tôi quản yến hội gì chứ, tự giải quyết !”


      Tề Hiền thở hơi dài trong lòng, biết là như thế này mà, đáng thương cho chỉ là hộ vệ mà thôi, để giao tiếp với đám lão tổng xí nghiệp, đại nhân vật của ba đại gia tộc kia ư? Vẫn là miễn !


      Thấy Nam Cung Diệu bày ra bộ dạng chuẩn bị phản kháng đến cùng, trong lòng Tề Hiền có chút á khẩu. phải y hẳn nên nghĩ tới sớm sao? Lẽ nào y đúng là cho rằng y chỉ cần lộ mặt là được, chẳng lẽ y còn trông cậy vào thiếu gia đích thân ứng phó đám khách khứa này sao?


      Tề Hiền lắc đầu, dù sao lời cũng truyền, còn dư lại chính là chuyện của Nam Cung Diệu rồi!


      Nhìn Tề Hiền xoay người rời , Nam Cung Diệu bất kể, giậm chân quát, “Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? !" Tại sao bị áp bức cứ luôn là y?


      Nhìn sắc mặt nhăn nhó, còn chút nào nữa ưu nhã của Nam Cung Diệu, sắc mặt Âu Dương Lạc cũng có chút co quắp, đây là Phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên?


      May mà chỗ này khá vắng, bằng mọi người nhìn thấy bộ dáng bùng nổ này của Nam Cung Phó tổng tài!


      Cảm giác được dị động dưới sô pha, sắc mặt Cổ Ngạn trầm xuống lần nữa, dấu vết dậm chân, dưới sô pha lập tức an tĩnh lại. màn này ai phát , ngay cả Âu Dương Lạc đối diện cũng phát ra.
      Dunghyt97, quỳnhpinkyphuongnhat thích bài này.

    5. trangtrangbun

      trangtrangbun Active Member

      Bài viết:
      448
      Được thích:
      151
      nang oi, nghe van an thay hay qua di, nang cho ta hoi lich post di ^_^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :