1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Tu La chi sủng - Nhược Thủy Lưu Ly (Update 72/105 - Từ c69 vào VIP)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      mừng nàng trở lại a.........tung bông tung bông

    2. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 34: Tang lễ


      “Rắc” tiếng, ly rượu trong tay bị bóp nát, ánh mắt vụ của Tề Tu chú mục vào người trước mặt, thanh lãnh khiến lông tơ dựng đứng, “Cậu cái gì?”


      Cổ Ngạn nhíu mày, trong mắt mang theo tia nghi hoặc, vì sao nghe thấy Huyết Sắc Mị chết, Tề Tu có chút nào là hào hứng, trái lại lại khủng bố như muốn giết người!


      Nam Cung Diệu thở dài trong lòng, vốn cho là Cổ Ngạn trở về, y có thể dễ thở hơn chút, nghĩ tới ta lại mang theo tin tức như vậy. Nhìn bộ dạng ù ù cạc cạc của Cổ Ngạn, Nam Cung Diệu chỉ tiếc rèn sắt thành thép giơ tay dùng sức kéo quần áo y, trực tiếp vứt Cổ Ngạn lên ghế salon, đợi Cổ Ngạn phát hỏa, liền trầm giọng hỏi, “Cậu khẳng định tin tức sai?"


      Cổ Ngạn cũng ý thức được tình tầm thường, vẻ mặt nghiêm túc , “ sai!”


      “Cạch” tiếng, bàn trà trước mặt Tề Tu trực tiếp bị bóp nát góc, vẻ mặt căng cứng như đè nén điều gì đó, lát sau, mới nghe cắn răng , “ ấy dễ dàng chết như vậy!"


      Cổ Ngạn cau mày muốn điều gì đó, Nam Cung Diệu vội vàng đá y cước. biết nhìn sắc mặt gì cả, Tề Tu tại chính là quả bom hẹn giờ, y cũng dám đụng?


      Tề Hiền đứng ở bên, lòng đầy lo lắng, thời gian y theo bên cạnh Tề Tu lâu nhất, bởi vì lúc huấn luyện được Tề Tu cứu mạng, cho nên kể từ đó y bắt đầu ở cạnh Tề Tu. Mà Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn là sau này mới theo Tề Tu, so ra, y hiểu Tề Tu hơn, bây giờ Tề Tu quá nguy hiểm, cẩn thận hại người hại mình.


      Tề Tu đột nhiên đứng lên, phun ra ba chữ, " Bắc đảo!" Giờ đây rất hối hận, vì sao lại yên tâm để mình trở về như vậy?


      Bởi vì là người duy nhất ngang hàng với , nên cho rằng ai thương tổn được , chỉ lẳng lặng chờ làm xong chuyện mình muốn làm tự mình trở về, lại nghĩ tới nhanh như vậy xảy ra chuyện. Nhưng dù cho Cổ Ngạn mang tin tức về, cũng tin chết, nhất định !


      Tang lễ của Thiên Mị lớn chưa từng có, nhân vật có mặt mũi ở Bắc đảo đều tới, bất kể là tò mò, sùng bái, sợ hãi, hay chán ghét với Huyết Sắc Mị , đều tới. Tang lễ do Bùi thị và Ngải thị cùng tổ chức, chết là đại tiểu thư Thiên gia, bất kể như thế nào, đều phải giữ lại chút thể diện phải sao.


      Mặc dù mọi người đều hiếu kỳ, vì sao đại tiểu thư Thiên gia chết, tang lễ lại do Bùi thị và Ngải thị tổ chức, nhưng ai hỏi, bởi vì ba nhà này đều dễ chọc vào.


      Người tới ít, nhưng Thiên gia lại ai tới. Thiên Nghiêm giờ còn chưa tỉnh lại, bác sĩ ông ta tỉnh lại cũng bị liệt, thương thế của Thiên Ngữ cũng còn chưa lành, hơn nữa ta vốn ước gì Thiên Mị chết , tự nhiên tới tham gia tang lễ. Thư Cầm tại tiều tụy chịu nổi, đối với đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này oán hận nguôi, cũng muốn tới tham dự hôn lễ. Tô Hạo tự nhiên làm chuyện Thiên Ngữ và Thư Cầm vui, lúc Thiên Mị chưa chết , giờ đây chết rồi y lại càng thể nào làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.


      Hôm nay gia chủ là Thiên Nghiêm xem như phế nhân, Thiên Ngữ hẳn rất nhanh ngồi lên vị trí gia chủ, thời khắc mấu chốt này, y càng thêm phải cẩn thận, thể gây ra chuyện sai lầm!


      Hơn nữa, mặc dù Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi thương tâm thôi, lại muốn tổ chức cho tang lễ của Thiên Mị, thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, nhưng đối với đầu sỏ hại chết Thiên Mị, bọn họ vẫn có thừa thời gian đả kích.


      Thiên gia giờ đây lòng dạ đều ứng phó với chèn ép của Bùi thị và Ngải thị, nào có ai còn có tâm tư tới dự tang lễ của Thiên Mị.


      Bất quá, mặc dù gia chủ Thiên Nghiêm còn chưa tỉnh lại, nhưng Thiên gia dù sao cũng là gia tộc cổ xưa, muốn tổn thương đến gốc rễ, dễ dàng như vậy. Hơn nữa có Tô gia trợ giúp, Thiên gia dưới chèn ép của Bùi thị cùng Ngải thị, mặc dù có chút áp lực, nhưng cũng đến mức dễ dàng sụp đổ như thế. Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi cũng biết tạm thời thể gấp gáp, chẳng qua Thiên gia, bọn chúng tất phải bị hủy!


      Về phần ả đàn bà kia, bọn họ hoàn toàn thể tra ra.


      Trời mưa rả rích, Ngải Dĩnh Nhi mắt nhìn về phía trước, mặt biết là nước mắt hay nước mưa. Mỗi lần chị trở về đều nhớ mang quà cho , mặc dù lần nào cũng là bắt chẹt Diễm mà có được, nhưng đó là chị ấy tỉ mỉ chọn lựa, biết, lúc này đây, chị ấy còn có thể quay về sao?


      gương mặt Bùi Diễm có biểu tình gì quá lớn, nhưng đáy mắt lại cất giấu tia bi thương. Bọn họ thân tại đại gia tộc, người có thể thổ lộ tình cảm quá ít, ba người bọn họ có thể ở gần nhau là duyên phận hiếm có, nhưng lại ngờ tới duyên phận này cạn như thế. Mặc dù chuyện Thiên Mị làm rất nguy hiểm, nhưng y chưa bao giờ nghĩ tới là người đầu tiên rời !


      Trước mộ là khoảng tĩnh lặng, bầu khí có chút áp lực.


      Bùi Diễm và Ngải Dĩnh Nhi cũng nguyện ý hỏa táng Thiên Mị, dường như mong mỏi có lẽ vào thời khắc cuối cùng sống lại, nheo đôi mắt mê người kia nhìn bọn họ, khóe miệng mang theo nụ cười nguy hiểm, bày ra bộ dạng vui vì thiếu chút nữa bị chôn sống với bọn họ.


      Hai người đều nhìn chằm chằm nắp quan tài, nhưng tiếc rằng bên trong từ đầu tới cuối vẫn vang lên tiếng động nào, nhìn quan tài nhập thổ, bùn đất từng chút từng chút phủ lên nắp quan tài, Ngải Dĩnh Nhi rốt cuộc nhịn được khẽ khóc, Bùi Diễm cũng nắm chặc hai tay.


      Đúng lúc này, những tiếng phành phạch vang lên đầu mọi người, chiếc trực thăng luẩn quẩn bầu trời, thang dây từ từ buông xuống, bốn người đàn ông từ trực thăng leo xuống.


      Khi nhìn thấy người dẫn đầu, xung quanh tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập của người khác, dường như ngay cả tiếng mưa cũng trở nên . Mặc dù nơi này là Bắc đảo, nhưng mọi người đều từng nghe về kẻ tên Ám Dạ Tu La này.


      Kỳ thực cũng ai biết Ám Dạ Tu La bộ dạng ra sao, nhưng Tề Tu lúc này đây như Tu La tái thế, khí tức cuồng bạo quanh thân ép tới mức khiến người ta thở nổi, khí thế kinh khủng nhường ấy, là rất khó khiến người ta liên tưởng tới Ám Dạ Tu La cùng nổi danh với Huyết Sắc Mị . Hơn nữa lại còn đeo chiếc mặt nạ màu đen, nghe Ám Dạ Tu La đeo mặt nạ đen.


      Cho nên mọi người bất tri bất giác liền liên hệ và Ám Dạ Tu La, dù thể khẳng định, nhưng cũng dám làm càn.


      Ba người đàn ông theo phía sau , người trong đó ngũ quan kiên nghị, dáng dấp phải đặc biệt xuất chúng, nhưng càng nhìn càng có hứng thú, chỉ là biểu tình có chút nghiêm túc, mà lúc này trong mắt y đầy lo lắng.


      người khác, giơ tay nhấc chân như quý công tử ưu nhã, ngũ quan tuấn mỹ, đôi mắt hoa đào hẹp dài khiến thân quý khí của y mang theo tia tà khí, lại lộ vẻ ngả ngớn, chỉ khiến người khác cảm thấy càng có mị lực hơn mà thôi.


      Người còn lại, đôi mắt ưng lợi hại sắc bén lãnh khốc, đường nét ngũ quan thâm thúy mê người, chiếc cằm kéo căng khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng cứng rắn, nhưng cũng rất có mị lực.


      Ba người như vậy vừa nhìn biết phải người thường, nhưng dạng người như thế mà lại cung kính theo sau người đàn ông kia, làm người ta khỏi suy đoán, người đàn ông này rốt cuộc có thân phận gì? Là Ám Dạ Tu La sao? Nhưng Ám Dạ Tu La phải độc lai độc vãng hay sao?


      Liếc nhìn bóng lưng có chút cứng ngắc phía trước, ba người liếc nhìn nhau, đều thở dài trong lòng, phải ba người họ quá mức hưng sư động chúng, là bây giờ Tề Tu khiến bọn họ rất lo lắng.


      ------ Lời ngoài lề ------


      Ách . . . hình như còn chưa ngược Tu La đại nhân, chương sau ngược ~
      Dunghyt97, phuongnhat, linhdiep172 others thích bài này.

    3. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      tội thế nhỉ.......cứ NGƯỢCC thui........ko biếtt a có nhậnn ra khi chị TS KO A

    4. phuongnhat

      phuongnhat Active Member

      Bài viết:
      471
      Được thích:
      108
      Hehee, chị chết cơ mà mình vẫn vui vì chị sắp được ở gần nhau rồi :yoyo69::yoyo69::yoyo69:

    5. xuanquynhdesign

      xuanquynhdesign Well-Known Member

      Bài viết:
      108
      Được thích:
      1,666
      Chương 35: Phát điên


      Bùi Diễm trông thấy Tề Hiền, trong nháy mắt hiểu ra việc, nếu Huyết Sắc Mị là người Thiên gia, Ám Dạ Tu La là người của Tề gia có gì là kỳ quái? tại y chỉ hoài nghi, Ám Dạ Tu La phải là chính bản thân Tề Mặc đấy chứ?


      Tề Tu nhìn những người xung quanh lấy cái, cũng ai có thể nhìn thấy biểu tình của , nhưng cơn bão táp trong đáy mắt , lại khiến cho người ta động cũng dám động.


      “Rầm” tiếng, mọi người có những suy tư riêng đều phục hồi lại tinh thần, phát chiếc quan tài vừa mới hạ xuống, biết từ lúc nào về lại mặt đất.


      Chỉ thấy Tề Tu chưởng vỗ lên nắp quan tài, toàn bộ đinh ốc quan tài đều bay ra ngoài, tiếp đó lại giơ chưởng đẩy cái, làm lộ ra thi thể bên trong.


      Người bên ngoài Lam đảo nếu nhìn thấy thân thủ như thế này có lẽ kinh ngạc, nhưng đối với người Lam đảo mà , cũng có gì giật mình, dù sao Lam đảo có ít người thân mang dị năng.


      Bùi Diễm rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, nhất thời giận dữ, muốn tiến lên, lại thấy Tề Tu vươn tay nhàng phủ lên gương mặt trắng bệch của Thiên Mị, động tác rất ôn nhu, bàn tay kia mơ hồ còn có chút run rẩy.


      Bước chân Bùi Diễm khựng lại, tầm mắt rơi lên người Tề Tu, ban đầu y biết thái độ của Thiên Mị với Tề Mặc rất bình thường, giữa bọn họ hẳn xảy ra chuyện gì rồi!


      Tề Tu nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng bệch lạnh giá kia, môi mỏng mím chặt, đường cong sắc sảo như lưỡi dao sắc bén, muốn cắt đứt tất cả, hủy diệt tất cả.


      Mưa rơi lên người, thời tiết như thế này vốn dĩ hề lạnh, nhưng lúc này lại khiến người ta cảm thấy rét lạnh thấm vào tận xương cốt, dường như ngay cả quả tim cũng bị đóng băng.


      Tề Tu đột nhiên giật giật môi, khẽ phun ra vài từ, “Em tàn nhẫn!” ai nghe thấy gì, chỉ thấy đột nhiên thu tay về, đứng lên, chậm rãi thu hồi tầm mắt, giống như cái gì cũng chưa từng xảy ra, xoay người rời .


      Lúc bước tới cạnh Ngải Dĩnh Nhi, đột nhiên bước chân hơi khựng lại, lãnh , “ là người ấy quan tâm, tôi động tới !”


      Đáy lòng Ngải Dĩnh Nhi đột nhiên dâng lên cỗ hàn khí, ngoảnh lại lại chỉ nhìn thấy bóng lưng băng lạnh của . Bùi Diễm đứng bên cạnh Ngải Dĩnh Nhi, tự nhiên cũng nghe thấy lời của . Xem ra, Thiên gia chỉ đối mặt với trả thù của Bùi thị và Ngải thị thôi đâu!


      Mưa rả rích kéo dài liên tục vài ngày, Tề Tu đứng nơi song cửa nhìn màn mưa, cũng biết đứng bao lâu, cuối cùng nghe thấy trận gõ cửa.


      “Vào !” Có lẽ được nghỉ ngơi tốt, cũng có lẽ là quá lâu mở miệng , thanh nghe vào tai rất khàn.


      Tề Hiền mở cửa bước vào báo, “Thiếu gia, thân phận của kia tra được, có điều hình như ta có liên hệ với kẻ ở bên cạnh lão gia tử.” Tề Hiền nhịn được cau mày, thế lực Diêm Môn lại chỉ có thể tra được chút dấu vết như thế, xem ra thế lực sau lưng kia thể khinh thường.


      Ánh mắt Tề Tu lạnh lẽo, lời nào, xoay người liền bước ra ngoài, Tề Hiền nhíu nhíu mày, vội vàng theo.


      Tề Mặc nhìn người đột nhiên xuất , cười hỏi, "Có việc?" phải trong kỳ nghỉ phép sao?


      Huyết Sắc Mị chết, với Nam đảo với Tề gia đều là chuyện tốt, tâm tình Tề Mặc tất nhiên tệ.


      Mà hôn lễ trước đó bởi vì sau cùng thể hoàn thành nên giải quyết được gì, đây cũng là chuyện đáng để vui vẻ. Chuyện này vẫn nên cảm tạ Tề Tu, bởi vì biểu vô tình của , hù dọa đại tiểu thư nhà Đông Phương, cho nên vị đại tiểu thư nhà Đông Phương kia rốt cuộc lấy được dũng khí, muốn vì hạnh phúc tương lai mà kháng cự lần, liều chết theo. Mà Đông Phương Lễ hình như cũng từ lần hôn lễ này mà nhìn ra, cho dù là thông gia, Tề Lương cũng hẳn chừa mặt mũi cho ông ta, mà Tề Mặc, nhìn qua ôn hòa, thực tế cũng là người vô tình, cũng hy vọng gì nhiều, hơn nữa con lấy cái chết ra bức, ông ta cũng đành phải xóa bỏ.


      Tề Tu tất nhiên biết y vui chuyện gì, ánh mắt càng lạnh hơn phần. Tề Mặc rốt cuộc phát bình thường, cau mày hỏi, “Tu, em làm sao thế?” Sao lại cảm thấy có chút đúng?


      Vốn dĩ Tề Tu cho người ta cảm giác băng lãnh vô tình, tại cũng là rất lạnh, nhưng lại có chút giống, hình như càng thêm có nhân khí!


      Tề Tu lạnh lùng , “ có gì!”


      Nhìn Tề Tu bộ dạng muốn nhiều, Tề Mặc tự giác hỏi nữa, lảng sang chuyện khác, “Em tìm có việc?” Nếu có việc, Tề Tu nhất định chủ động tìm y.


      Tề Tu híp hai mắt, ánh mắt lãnh lệ như bản thân, “Giúp tôi đối phó Thiên gia!” Kỳ thực bản thân hoàn toàn có năng lực đối phó Thiên gia, nhưng nếu chuyện này có quan hệ với Tề Lương, vậy Tề gia đừng tưởng có thể thoát.


      Hơn nữa, chỉ muốn đối phó với Thiên gia, Thiên Nghiêm phải là vì Bắc đảo mà muốn mạng của sao? Vậy để ông ta nhìn thấy Bắc đảo từng chút từng chút bước về phía hủy diệt. Hy vọng Thiên Nghiêm nhanh tỉnh lại, nên đoản mệnh mới tốt!


      Tất cả những kẻ từng thương tổn , thà giết lầm nghìn, thể buông tha !


      Trong mắt Tề Tu mang theo tia điên cuồng, Tề Mặc nhíu nhíu mày, luôn cảm thấy bây giờ Tề Tu quá mức nguy hiểm, nhưng y cũng biết, Tề Tu muốn , y cũng thể hỏi được gì.


      Chẳng qua, bây giờ đối phó Thiên gia? Thiên gia thời xác thực chịu chút đả kích, nhưng căn cơ chẳng hề dao động, vẫn chưa phải lúc. Hơn nữa Đông Phương gia và Âu Dương gia lại nhìn chằm chằm Tề gia, cho dù lúc trước Đông Phương gia thiếu chút nữa kết thông gia với Tề gia, nhưng có nghĩa là bạn, vả lại chắc hẳn Bùi thị Ngải thị và Tô gia đều nhìn chằm chằm Thiên gia! Sao lại để Tề gia dễ dàng đắc thủ như vậy? Đến lúc đó sợ rằng nhất trí đối ngoại.


      Muốn đánh chủ ý lên Thiên gia tất phải trả giá lớn.


      Nếu như có thể nuốt trọn Thiên gia y cũng ngại trả giá chút, nhưng theo như tình hình tại, Thiên gia cũng phải dễ dàng sụp đổ như vậy, y biết giờ Bùi thị và Ngải thị bắt đầu tiến hàng chèn ép Thiên gia, bây giờ y hẳn nên yên lặng theo dõi kỳ biến, chờ đến lúc bọn họ lưỡng bại câu thương, ngư ông đắc lợi.


      Tề Tu biết suy nghĩ của y, nhưng muốn chờ, cũng muốn để Tề gia ngư ông đắc lợi. Ánh mắt lạnh như băng rơi lên người Tề Mặc, gằn từng chữ, “Nếu như muốn hỗ trợ, tôi ngại để bản thân làm gia chủ đâu!”


      Tề Mặc hơi biến sắc mặt, y biết Tề Tu vẫn luôn có ý định này, nhưng hôm nay lại như thế, có thể thấy được chạm đến ranh giới cuối cùng của rồi, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?


      “Giúp, hay giúp?” Vài từ ngắn ngủn, như dao băng rét thấu xương.


      Tề Mặc thở dài bảo, “Được, giúp em.” Do dự chút, rốt cuộc y vẫn nhịn được hỏi, “Tu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Chuyện gì có thể khiến tâm tình kịch liệt như thế.


      Lãnh ý người Tề Tu hơi thu liễm, nhưng lại càng khiến người khác cảm thấy nguy hiểm, dưới vẻ ngoài nhìn như bình tĩnh, dường như nuôi dưỡng cơn bão táp đáng sợ, tùy thời đều có thể bạo phát.


      “Chỉ là người rất quan trọng rời mà thôi.” Thanh nhàn nhạt tựa như chuyện râu ria mà thôi, giống như ngay cả phần băng lãnh cũng sẵn lòng bố thí, đợi Tề Mặc mở miệng hỏi, thanh lại lạnh xuống, “Tốt nhất động tác của nhanh lên chút, tôi có nhiều thời gian để chờ đâu!” Dứt lời liền xoay người rời .


      Tề Mặc nhìn bóng lưng của hỏi, “ có thời gian chờ? Em gấp gáp như vậy làm gì?”


      tìm ấy.” Thanh thấp Tề Mặc nghe thấy, nhưng Tề Hiền chờ ở ngoài thư phong lại nghe thấy, thoáng thấy Tề Tu lướt qua mình, lòng Tề Hiền cả kinh, những lời kia dù Tề Mặc nghe thấy cũng hiểu được, nhưng y lại cực kỳ ràng, ý của thiếu gia là người muốn tìm Thiên Mị? Thiên Mị chết, người đâu tìm? phải cái dạng như y nghĩ chứ!


      Tề Hiền lắc đầu, có khả năng có khả năng, thiếu gia là hạng người gì, làm sao có thể nghĩ thông như vậy? Nhưng nhìn bóng lưng lạnh đến dường như cái gì cũng để ý kia của Tề Tu, bất an trong lòng y dần bành trướng.


      Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn chờ ở biệt thự, ngoại trừ lo lắng cho Tề Tu, còn có chính . Mặc dù Tề Tu chuẩn bị để Tề gia đối phó Thiên gia, nhưng có nghĩa làm gì cả.


      Thấy hai người trở về, Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn tựa hồ thở phào nhõm, nhưng rất nhanh bọn họ liền phát giác sắc mặt Tề Hiền rất khó coi, Cổ Ngạn cau mày hỏi, " xảy ra chuyện gì?"


      Tề Hiền liếc nhìn Tề Tu, kéo Nam Cung Diệu qua bên, giọng thầm vài câu, Nam Cung Diệu đột nhiên hét lớn, "Cậu điên rồi!"


      Cổ Ngạn phát tầm mắt của y phải nhìn Tề Hiền, mà là nhìn Tề Tu, lời này ràng là với Tề Tu.


      Tề Tu mím mím môi, cạnh khóe miện mơ hồ lộ ra vết cười, nhưng lại khiến người ta thấy đó là cười hay là bi.


      có thể đoán được Tề Hiền gì với Nam Cung Diệu, nhưng để ý, cũng quan tâm, chỉ bước từng bước lên lầu, muốn yên lặng chút.


      Nam Cung Diệu muốn xông lên, lại bị Tề Hiền và Cổ Ngạn nhất tề kéo lại, khỏi quát thét, “Kéo mình làm gì? Tề Tu điên rồi, mình muốn đánh cho tỉnh!”

      Cổ Ngạn thoạt nhìn là người lãnh khốc, nhưng thực tế lại có bộ dạng nóng nảy, lúc này rống còn to hơn cả Nam Cung Diệu, “Cậu đần à? Cậu đánh thắng được sao?”


      Nam Cung Diệu rụt rụt cổ, ngượng ngùng , “Cùng lắm đánh hội đồng..."


      Cổ Ngạn và Tề Hiền nhất tề thưởng cho y ánh mắt khinh thường, Nam Cung Diệu phiền não , “Vậy các cậu phải làm sao?” Lúc này đây ưu nhã gì đó cũng còn nữa.


      Tề Hiền vẻ mặt ngưng trọng bảo, “Chuyện thiếu gia quyết định, ai có thể thay đổi!” Lần này thiếu gia thực thương tâm, y cũng nghĩ tới thiếu gia lại thích Thiên Mị như vậy.


      thừa!” Nam Cung Diệu muốn giậm chân rồi, cũng bởi vì biết chuyện Tề Tu quyết ai có thể thay đổi, nên y mới sốt ruột nha! “Thiên Mị kia chết rồi sao lại còn muốn gieo họa cho người ta . . . Ưm ưm . . . “


      Cổ Ngạn bịt miệng y lại, ngẩng đầu liếc lên lầu, thấy có dị thường, mới cước đá văng y, tức giận quát, “Cậu muốn chết cũng đừng kéo bọn mình làm đệm lưng.” giờ môn chủ chính là ngọn núi lửa hàn, tùy thời cũng có thể có thể bạo phát đông chết người, lại còn dám đụng vào vảy ngược của , đơn giản là muốn chết!


      Tề Hiền vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ, đối với kiện bạo lực phát sinh trước mắt làm như thấy, lát sau, mới thấp giọng , “Tôi có biện pháp.”


      "Biện pháp gì?" Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu nhất tề nhìn về phía y.


      Tề Hiền liếc nhìn lầu, thấp giọng , “ giờ chuyện đầu tiên thiếu gia muốn làm chính là báo thù cho Thiên Mị, nếu như . . . “


      Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn liếc nhau, hiểu được ý tứ của y, đồng thanh , “ để báo được thù!”


      gương mặt nghiêm túc của Tề Hiền lộ ra ý cười, “Chuyện này liền giao cho các cậu, tôi phụ trách bảo vệ thiếu gia an toàn." Bình thường hộ vệ là y đây chính là chân chạy vặt, nhưng tại Tề Tu chán chường như vậy, quả thực cần y bảo vệ.


      Nam Cung Diệu vẫn luôn cảm thấy Tề Tu nô dịch y, cho nên mỗi lần gặp Tề Tu sắc mặt đều nhăn nhó, nóng nảy gầm thét, làm việc cam nguyện, nhưng lần này lại hết sức tích cực.


      Nhìn hai người rời , sắc mặt Tề Hiền lại trở nên ngưng trọng, thiếu gia là người khôn khéo, rất nhanh phát vấn đề, làm như vậy thực hữu dụng sao?


      Trong căn phòng lầu, Tề Tu lẳng lặng nằm giường, rèm cửa khép chặt, tất cả đèn trong phòng đều mở, tại càng ngày càng thích bóng tối, thích bóng tối tĩnh lặng đến chút tiếng động, môi trường như thế, có thể lẳng lặng cảm nhận phần đau đớn kia.


      Ngay từ đầu biết mình muốn , muốn làm bạn, tại đột nhiên mất , mới phát sau khi thiếu , thế giới này khuyết thiếu rất nhiều thứ, bao gồm lý do để tiếp tục sống, dường như cả thế giới bỗng trở nên còn tí màu sắc nào, còn chút hứng thú.


      Hóa ra quan trọng đến thể mất .


      kỳ quái, ràng bọn họ quen nhau bao lâu, trước kia, ràng vẫn có thể sống rất tốt, nhưng giờ đây lại thể.


      Con người thực là loài động vật lạ lùng, tự kiềm chế dễ dàng sa vào vũng bùn như vậy, cứ luôn cho rằng ai có thể đánh ngã được , cho dù ngã xuống cũng có thể rất nhanh đứng dậy, nhưng giờ đây phát căn bản muốn giãy dụa, thậm chí cảm thấy loại phương thức tự ngược này rất tốt, đau đớn đồng thời cũng có thể cảm nhận được khoái lạc, có lẽ điên rồi!


      Khẽ vuốt ve chiếc nhẫn xanh thẫm ngón tay, Tề Tu cười ra tiếng, tiếng cười trầm thấp được nén lại nơi cổ họng, tịch mà đau thương.


      ------ Lời ngoài lề ------

      Hôm nay số lượng chữ hơi nhiều nha ~

      Mọi người có thấy ngược được Tu La đại nhân chưa?

      Hết phần 1

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :