1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuấn Hồ - Bồng Vũ (46C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40



      chỉ hồ thể có được !


      giống như bị trúng điện mạnh đẩy ra, vẻ mặt ảo não cùng với tức giận.


      「 La ?」 Hướng Uyển Thanh sửng sốt chút, khó hiểu mở to đôi mắt đẹp đầy sương mù nhìn .


      「 Uyển Thanh…… Em tốt nhất cách xa chút, đừng tới gần ……」 thở hổn hển quát khẽ, thân thể nhưng đứng ở bờ vực đau khổ .


      「 Sao vậy?」 vẫn hiểu.


      …… ra quyết định trở về vân tiên động」 hít hơi, vất vả mới đem dục hỏa trong cơ thể áp chế.


      giật mình nhìn , khuôn mặt vốn phi hồng giờ trở nên tái mét.


      …… phải về sao?」 đột nhiên cảm thấy lời của giống như tảng đá lớn nặng ngàn cân.


      Lúc trước hy vọng trở về nhưng tại trong tình huống này lại có cảm giác bị vứt bỏ.


      「 Phong hồn châm làm hao tổn ít sức lực, gần đây ngay cả duy trì hình người cũng rất khó khăn, chứ đừng biến thành người …… Cho nên, quyết định trở về Vân Tiên Động, tìm tiên nhân giúp thu châm……」 xoay người tránh ra, đành lòng nhìn vẻ mặt lúc này.


      「 Nhưng sau khi trở về…… vĩnh viễn là dáng hồ……」 can thiệp .


      biết, nhưng theo như lời em , làm hồ còn tốt hơn cả đời bị nhốt trong bóng tối.」 thản nhiên .


      「 Cũng đúng……」 thử muốn nhìn cười, nhưng biết vì sao cố gắng mãi vẫn cười được.


      Mới bao giờ nữa rời khỏi , nghĩ tới nhanh như vậy cách xa……


      「 Em nghĩ lâu, làm như vậy cả hai chúng ta đều tốt, mất hồn phách, mà em cũng có thể báo cáo với tiên nhân……」 chỉ có thể như thế an ủi và cả chính mình.


      Đối với hai người như vậy đều tốt……


      biết cũng là hạ nhiều quyết tâm mới có thể ở cùng chỗ với , lãng phí rất nhiều thời gian mới nghĩ thông suốt, muốn khai báo với ai, chỉ là muốn dũng cảm .


      nghĩ tới cố gắng hết sức, lại lùi bước……


      「 Sau khi rồi, tất cả đồ dung và cả phòng hoa đều để lại cho em,em có thể ở ở trong này nhưng mình tốt nhất cẩn thận chút, đừng có tiếp xúc gì với Lưu gia nửa, về sau muốn tìm đối tượng tốt nhất mở to hai mắt, đừng lại tìm người đàn ông xấu như tên khốn kia……」 nén đau lòng ra vẻ thoải mái mà .


      「 Đừng nữa!」 muốn nghe dùng loại gì khẩu khí nhắc nhở này chuyện với .


      ngẩn ngơ, ánh mắt lại nhìn vào con ngươi tối đen của .


      「 Chuyện của em, em tự mình xử lý……」 nhìn , sâu kín tiếp:「 Cuộc đời này dài cũng dài lắm, ngắn cũng ngắn lắm,em thay chính mình tìm người bạn đời, yên tâm……」


      「 Uyển Thanh……」 vì sao có vẻ mặt tuyệt vọng này.


      「 Sau khi trở về phải an phận tu hành! Đừng nữa trốn loạn,làm cho tự quan khó xử……」 xong lại có chút nghẹn ngào.


      trở về chờ em, có lẽ chúng ta thể thành người , vậy vĩnh viễn làm bạn , làm ngươi hồ còn em làm tự quan của , chúng ta vẫn có thể lấy loại phương thức khác ở cùng chỗ……」


      Lời còn chưa dứt rơi lệ đầy mặt.


      quyết định trở về làm chỉ hồ, nhưng mà lại chỉ có thể luân hồi ở nhân gian, bởi vì mình hạ phàm cho nên phải trả giá khá đắt –


      Vĩnh viễn về được tiên giới.


      bị nước mắt của làm hồ đồ, là muốn trở về, tại thuận theo lời của , vì sao ngược lại thương tâm thành như vậy?


      「Em làm sao vậy? Vì sao lại khóc? Hay là em muốn ?」 nhìn hận thể ôm vào lòng,khi tay vươn ra được nửa lại rụt trở về.


      sợ ôm được muốn buông tay.


      lắc đầu, vội la lên:「 , quyết định của là đúng, vậy trở về ! Trước khi Phong hồn châm đoạt hồn phách của mau trở về……」


      làm sao có thể vì bản thân mà hại , lại lúc trước hạ phàm mục đích là khuyên trở về sao.


      La cảm thấy hình như gạt hắnchuyện gì trong lòng có chút bất an.


      vội, ngày mai mới .」 muốn ở bên trong chốc lát.


      , phải liền, đừng trì hoãn thời gian.」 nhanh thanh thúc giục.


      「 Em chẳng lẽ muốn ở bên cạnh thêm chút sao?」 có chút oán giận.


      muốn.」 quả quyết .


      「 Em……」

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 41



      ở đây lâu giây tim của em đau mười năm, bởi vì em bị tương tư tra tấn đến già, loại tịch mịch này có lẽ ngươi về sau cũng có, mà em lại muốn vĩnh viễn chấp nhận……」 nhìn tha thiết trầm trọng .


      Ngực căng thẳng đưa tay kéo vào trong lòng.


      Nhưng rất nhanh tránh khỏi cái ôm của , cứng rắn quát:「 Đừng lãng phí thời gian, !」


      si ngốc nhìn …..


      Phút chốc tình ý dường như thúc dục Phong hồn châm, chỉ cảm thấy ngực mãnh liệt đau nhức, sắc mặt khỏi đại biến rống to.


      「 A……」


      quá sợ hãi vội vàng dìu đứng lên, tròng mắt rưng rưng :「 cần do dự, mau!」


      thở hổn hển ngẩng đầu nhìn , làm sao cũng nỡ để ở lại mình.


      「 Van cầu , mau trở về nha! Trở về giải trừ thống khổ của mình……」 muốn nhìn bị Phong hồn châm dày vò.


      thở hổn hển lại sâu liếc nhìn cái, rốt cục hạ quyết tâm lấy pháp lực còn lại hóa thành hình hồ, thoát ra khỏi phòng hoa xông lên phía chân trời……


      chạy theo tới ngoài phòng nhìn hồ ảnh trong trời đêm kia, nước mắt rốt cuộc nén được, ở mặt của lan tràn.


      「 Vĩnh biệt, là người mà em nhất……」 nức nở xong.


      ………………


      Thân thể La đột nhiên rơi xuống, kinh ngạc cúi đầu nhìn chính mình, ràng phát tứ chi của biết từ khi nào bắt đầu biến thành tay chân con người!


      hoảng sợ thôi, định tìm nơi trong núi ở tạm, nghĩ tới rơi xuống lại là trong vườn hoa của Bác Phúc .


      Trong lòng chưa kịp nhi ngờ trùng hợp này,giọng của bác Phúc bá lại đột nhiên ở sau lưng vang lên.


      trễ thế này, cậu lại chạy tới vườn hoa này làm gì? Hồ vương.」


      xoay người nhìn chằm chằm bác Phúc, vào đêm bác ấy lại biến thành lão khỉ .


      「 Tôi cũng biết chính mình làm sao có thể đến đây, vừa rồi phải về vân tiên động, cơ thể của tôi tự nhiên trở nên có điểm kỳ quái……」 vươn tay vẫn cảm thấy buồn bực.


      「 Cậu phải về tiên giới?」 Bác Phúc kinh ngạc hỏi.


      「 Đúng」


      muốn trở thành người?」


      phải muốn mà là thể đạt thành.」 nhíu lại mày, cảm thán .


      「 Làm sao có thể thể đạt thành? Tôi phải bảo cậu ăn tim của Hướng Uyển Thanh sao?」 Bác Phúc cau mày.


      「 Tôi thể! Tôi làm sao có thể nào ăn tim người phụ nữ mình nha? Tôi thà rằng làm chỉ hồ, cũng nguyện làm ấy bị thương dù chỉ chút……」 tức giận rống to.


      「 Cho nên cậu cam nguyện trở về ngoan ngoãn làm sủng thú của tiên nhân?」 Bác Phúc hừ lạnh.


      「 ít nhất, trở về còn có thể có mạng , còn có thể chờ mong ngày gặp lại ta……」 vừa mới , bắt đầu nhớ đến .


      「 Hừ! Cậu khờ,cậu nghĩ đến còn có thể nhìn thấy ta sao?」Bác Phúc khẽ gắt tiếng.


      「 Cái gì?」 trừng mắt nhìn Bác Phúc .


      ta là thiên nữ mình hạ phàm, tuyệt đối có khả năng trở lại tiên giới, làm tốt phải chịu luân hồi chuyển thế,cậu tưởng ở tiên giới có thể gặp lại ta căn bản là thể nha.」 Bác Phúc đạo hạnh mặc dù ít, nhưng chuyện ông biết cũng ít.


      「 Bác cái gì?」 khiếp sợ trợn to mắt.


      「 Còn nghe hiểu sao? Hướng Uyển Thanh, ấy vĩnh viễn trầm luân ở nhân thế,cậu trở về bao giờ gặp được ta nửa.」 Bác Phúc thở dài.


      thở hốc vì kinh ngạc rốt cục hiểu được Hướng Uyển Thanh vì sao nghe muốn về, vẻ mặt hội thống khổ như thế, đó là vẻ mặt phải xa nhau!


      ngu muội lại phát thống khổ của , cứ như vậy để ở lại mình, thế nhưng vì sợ chết mà ruồng bỏ cảm tình của ……


      Nghĩ đến mặc lễ phục mình đứng ở phòng tiễn , liền đau lòng khó có thể hô hấp.


      ấy vì cậu mà phạm luật trời,xem ra ấy nhất định vô cùng cậu, cậu rồi mỗi ngày đều giống như nhau, có lẽ ta vô cùng thống khổ, biết ấy có đau khổ đến nổi tự sát kết thúc cuộc sống này ……」


      !


      Lời của bác Phúc quả thực làm cho kinh hãi muốn chết, dường như là lập tức đứng dậy, nhảy lên , hận thể lập trở về phòng hoa.


      「 A, Hồ vương, đừng dễ dàng buông tha cho giấc mộng của cậu a……」 giọng của Bác phúc vọng ở trong núi rừng.


      bằng nhanh nhất tốc độ trở lại Xuân Lưu Hoa, vọt vào trong phòng nhìn chung quanh cũng thấy được Hướng Uyển Thanh.


      Ở nơi nào? ấy ở nơi nào?


      lo lắng tìm, tim dường như lo lắng muốn vỡ vụn, thực sợ tìm được thi thể lạnh như băng……


      Xác định trong phòng có bóng dáng của , muốn ra cửa tìm, lúc này vài đóa màu tím hoa chậm rãi bay ở trước mắt .


      Tim vừa động, bước chân nhanh nhẹn đến phía nhà ấm….

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42 (18+)



      Cửa nhà ấm khép hờ, đẩy cửa vào,nơi này do thiết kế trông giống như rừng rậm.


      Ngọn đèn mờ mịt, thấy .


      thay áo cưới, người khoác áo bào trắng của , ngồi ở ghế lẳng lặng, biết suy nghĩ cái gì.


      「 Uyển Thanh.」 gọi .


      kinh ngạc quay đầu thấy , tưởng ảo ảnh thào lầm bầm:「 Em…… nằm mơ sao?」


      La rồi sau dám ở mình trong phòng, sợ chính mình càng thêm đau thương, vì thế thong thả vào nhà ấm để cho chính mình lắng đọng lại cảm xúc, nghĩ tới vào nơi đây, nghĩ khởi lần đầu tiên ở trong này nhìn thấy , khuôn mặt tuấn tú, cười lạnh, trêu chọc trào phúng, đều xuất ràng ở trong đầu , ngược lại càng làm cho nỗi buồn ly biệt của thể bình ổn……


      Cho nên giờ phút này đột nhiên xuất , mới có thể hoài nghi vì nhớ mới sinh ra ảo giác?


      「 Uyển Thanh, trở về.」 La đau lòng nhìn , chậm rãi đến trước mặt ,vuốt ve mặt của .


      Đụng tới thể của , mới từ ảo mộng bừng tỉnh, phút chốc đứng lên tức giận hỏi:「 La , trở về làm gì?」


      「 Trở về…… vĩnh viễn ở chung với em.」 nở nụ cười yên lặng nhìn .


      「 Đừng như vậy nha, ở lại mất hết hồn phách nha……」 vội la lên.


      sợ.」 rất nhanh trả lời.


      「 Lỡ như được thành người……」


      「 Vậy coi như xong.」


      「 Lỡ như ngay cả thành hồ cũng được……」


      sao cả.」


      ……」 ngây dại. cần sao?


      mở ra hai tay ôm lấy , hai tay vòng chặt.


      em, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với em, cần mình thành cái gì, cần chính mình còn có thể sống bao lâu.」


      trợn to hai mắt, nghĩ tới trở về, cho dù bị ôm lấy vẫn quá tin tưởng trở lại bên người .


      「 Em là đồ ngốc! Vì sao cho biết em căn bản thể quay về tiên giới? Tiên giới có em, em bảo sống mình như thế nào? là vì có thể mỗi ngày nhìn thấy em cho nên mới trở về a! Là vì mới quyết định tiếp tục làm hồ,em chẳng lẽ hiểu……」 đem ôm chặt trước ngực,vừa hôn mái tóc đỉnh đầu ,vừa thầm oán vì sao giấu diếm.


      「 La ……」Mắt của lại bắt đầu rơi lệ.


      tại nếu em thể quay về cũng , muốn em……」 cúi đầu nhìn thâm tình .


      「 Nhưng mà Phong hồn châm……」 lo lắng .


      「 Tùy nó ! Trước phi nó phong hồn phách của , chỉ muốn em nhiều thôi ……」 xong nâng cằm của lên, chiếm lấy hai cánh môi làm mong nhớ ngày đêm.


      nhắm mắt lại khẽ thở dài hơi.


      Cả đêm tim của lúc cao lúc thấp, lúc nóng lúc lạnh, lên đến thiên đường lại rơi xuống địa ngục, hại đến bây giờ còn choáng váng .


      mềm mút lấy môi của , rất khó tưởng tượng chính mình lúc trước tại sao có thể rời khỏi , môi của mới món ăn quý và lạ mà muốn tìm, hơi thở của mới là khí để sống, vì sao nghĩ ra điểm này nha?


      hôn làm cho hiểu được, ngay cả ngày cũng sống nổi, càng đến vô số luân hồi.


      lần lại lần, hai người lại lần nữa gặp nhau ôm nhau, trong lòng bọn họ đều có tất cả quyết tâm, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian ở chung này.


      Môi bọn họ dính chặt vào nhau, hấp thụ lẫn nhau, đầu lưỡi làm càn giao triền, cái gọi là cấm kỵ và giới luật cũng có thể ngăn cản bọn họ nhau……


      hôn càng lúc càng cuồng dã, được đáp lại, dục vọng như củi khô lửa thiêu đốt cả người , khó kìm lòng nổi ôm lấy ngã xuống ghế, cả người đè ép lên, vây ở dưới hai cánh tay.


      「 Sợ sao?」 ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào .


      「 Sợ cái gì?」 thở hỏi lại.


      phải là người……」 .


      là!」 rất nhanh , đôi con ngươi như ao nước mùa thu lóe lên nhu tình mật ý.


      ngẩn ra, Phong hồn châm đâm vào ngực cho tới nay thủy chung dây dưa làm đau đớn bỗng nhiên giảm bớt ít.


      「 Trong lòng em, sớm là người đàn ông vô cùng tuấn mỹ……」 thương vỗ về khuôn mặt .


      trận kích động ở trong lòng nổ tung, hít hơi cúi đầu đáp lại bằng nụ hôn mãnh liệt nóng rực mất hồn.


      còn cái gì để tiếc nuối nha? sớm nhận định , phải sao?


      Toàn thế giới chỉ cần nhận định là người là đủ rồi, vậy là đủ rồi……


      Giống như dùng cả nghìn năm qua phóng thích lần, hôn giống nhưgió lốc, đem cuốn vào, nằmở trong lòng , để mặc sức thương……


      Dục hỏa gắn bó ở răng môi hai người từ từ tăng cao, dời trận địa khẽ cắn vành tai của , liếm hôn cổ trắng như tuyết của , tay dọc theo cổ áo bào trắng vào.


      「 A……」 than nghĩ đến chính mình hóa thành vũng nước.


      ngậm đỉnh nụ hoa cho đến khi nó đứng thẳng,tiếp theo ngón tay của dời xuống bụng ,chậm rãi thâm nhập vào chổ sâu giữa hai chân ,lúc mạnh lúc vuốt ve


      “A..La ……….” Thân thể run cái,thở gấp gọi tên .


      nâng người lên thưởng thức dung nhan kiều diễm của ,tất cả khắc chế đều bị tiếng gọi của hóa thành hư ảo.


      Nhìn như vậy khiến cho dục hỏa khó nhịn, mạnh mẽ kéo nịt ngực và quần lót của ra,sau đó cúi đầu hôn lên thân thể lộ ra trọn vẹn kia……


      muốn em…… Uyển Thanh, muốnem……」 khao khát nhìn chằm chằm , đau khổ và dục vọng bị đè nén vỡ đê.


      「 Em là của ……」 Ánh mắt của làm run rẩy, biết chính mình cũng sâu khát vọng , muốn giống như muốn .


      「A…… Uyển Thanh của ……」 thở dài nhanh chóng rút quần áo,ôm cả người lại lần nữa khóa trụ môi của .


      Bọn họ giống như nam châm hấp thụ lẫn nhau, chặt chẽ khe hở giống như trời sinh ra vốn là nhất thể, khi xác nhập rất khó phân ra……


      trận kịch liệt triền miên, bọn họ chiếm lĩnh lẫn nhau, trong tình mới có đau đớn và khoái cảm làm cho có được của , cũng làm cho có được tất cả của ……


      Đêm trăng u ám, trong nhà ấm hơi thở hoan ái lấn áp cả mùi hoa, giờ khắc này dường như tất cả tội cùng với trừng phạt đều rời xa, bọn họ chỉ hy vọng chìm đắm ở trong cơn mộng đẹp này vĩnh viễn cũng muốn tỉnh……

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 43



      lâu sau,La cho rằng mình biến thành người.


      Khi nhìn Hướng Uyển Thanh rúc vào trong ngực ngủ say, cái loại cảm giác thỏa mãn thể tràn đầy trong ngực .


      Chỉ có 「 người 」 mới có thể cảm nhận được loại hạnh phúc này nha? Cũng chỉ có 「 người 」 mới có thể khắc sâu như thế?


      Tính tình tại của có thể chứng tỏ là 「 người 」hay chưa?


      「 Ưm……」 Hướng Uyển Thanh giật mình dường như cảm thấy lạnh, càng hướng trong ngực thiếp .


      dịu dàng giúp kéo lại chăn,rồi cúi đầu hôn lên trán của .


      Ở nhà ấm trận mây mưa thất thường, sau đó ôm trở lại phòng hoa, hai người lại ở giường lớn của tiếp tục triền miên, thẳng đến kiệt sức mới cùng nhau nhủ.


      Nhưng ngủ say lại đột nhiên tỉnh, biết là nguyên nhân gì nhưng cảm thấy giống như sắp xảy ra chuyện gì, chút lo âu lẻn vào trong lòng , tuy rằng cho chính mình đừng miên man suy nghĩ ,chẳng qua là hiểu sao cảm thấy khó có thể bình tĩnh.


      Có lẽ là Phong hồn châm vẫn có động tĩnh gì sao?


      Cả đêm ràng cao trào mãnh liệt, nhưng vì sao Phong hồn châm hề làm cho cảm thấy đau đớn?


      Là vì tu thành người sao?


      tuy hy vọng xa vời nhưng quá chuyện tuyệt đối thể đơn giản như vậy, loại tình huống này chừng là hồi quang phản chiếu, hoặc là trước yên tĩnh là cơn bão sắp kéo đến……


      Cũng có lẽ là trời xanh từ bi làm tròn tâm nguyện của ,để cho tình của và Hướng Uyển Thanh có kết quả,sau đó mới muốn thu thập ?


      suy nghĩ cái gì?」 Hướng Uyển Thanh mở mắt ra thầm hỏi.


      có gì,em ngủ !」 ôm trong lòng bỗng dưng có chút sợ hãi.


      Tình vốn là cái động đáy, vốn tưởng rằng chỉ cần nhau ngày chống đỡ được vĩnh viễn, nhưng sau khi có được Hướng Uyển Thanh, trở nên tham lam muốn ngừng, ngày làm sao đủ? Ngàn năm cũng đủ a, muốn lâu, lâu……


      biết có phải là quá tham lam rước lấy trừng phạt, đúng lúc này đau đớn cỗ chưa bao giờ có phút chốc nổ tung ở trong lòng , toàn thân trong nháy mắt co rút, lớn tiếng gào thét –


      「 A–」


      Hướng Uyển Thanh thức tỉnh,ngồi dựng lên, thấy cả người vặn vẹo ở giường lăn lộn, sợ tới mức thẳng kêu.


      「 La ! La !」


      La cái gì cũng nghe thấy, cái xoay người ngã nhào xuống dưới giường giống như dã thú bị thương, ngừng thống khổ giãy dụa.


      「 Trời ạ! Là Phong hồn châm sao? Phải ? Làm sao bây giờ? Mình nên làm cái gì bây giờ? Ai tới ình biết……」 Hướng Uyển Thanh theo nhảy xuống giường, gấp đến độ đỏ hốc mắt lại biết làm như thế nào mới có thể giúp .


      La có thể cảm nhận được băng hỏa luân phiên di động ở trong ngực , đó có phải là Phong hồn châm sắp đoạt hồn phách của , cũng như cũ là chỉ hồ……


      Đáng ghét!


      muốn rời khỏi Hướng Uyển Thanh, thời gian quá ngắn! còn có nhiều điều muốn với , còn có nhiều việc làm chung với ….. muốn biến mất như vậy……


      Cuộn tròn than thể gầm , đau đớn than thể ngừng run rẩy, cảm thấy sức lực toàn than từng chút từng chút bị hút .


      「 La ……」 Hướng Uyển Thanh quỳ gối ở bên người , muốn ôm chặt muốn thay chia sẻ cơn đau, nhưng mà lại sợ ngược lại hại .


      「 Đừng khóc……」 miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn , chuyên chú nhìn dường như muốn khắc sâu mặt .


      「 Em nên làm như thế nào mới có thể cứu ?」 rơi lệ nhìn .


      「 Chỉ cần em , đau, Uyển Thanh……」 mới nửa đột nhiên cảnh giác nổi lên.


      Trong khí có tiếng động khác thường truyền đến, có người xâm nhập Xuân Lưu Hoa, hơn nữa người tới còn mang theo luồng sát khí tà ác.


      Mùi này……


      ngửi mùi hơi thở kia, đột nhiên sắc mặt đại biến.


      Cái loại nước hoa tinh phẩm này , từng ở người người ngửi qua……


      「 Làm sao vậy?」 phát giác sắc mặt thay đổi.


      「 Đáng ghét…… Có người đến……」 nhíu mày thầm nguyền rủa.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44



      Ai? Ai tới?」 kinh ngạc hỏi.


      「 Lưu Chí Tuyên.」 cắn răng , trong lòng thầm kêu ổn, tên kia lại muốn theo đến tận cùng, lại còn tìm tới cửa, hơn nữa còn dẫn theo nhóm người cưỡi ngựa.


      「 Cái gì?」 Khuôn mặt nhắn của toàn bộ trắng xanh. Lưu Chí Tuyên cái tên cố chấp biến thái vì sao chịu buông tha ?


      「 Chết tiệt…… Vì sao…… hết lần này đến lần khác lại chọn đúng thời cơ quan trọng……」 Nội tâm tràn ngập sầu lo, giờ phút này căn bản thể bảo vệ Hướng Uyển Thanh.


      「 Chúng ta trước nêntrốn , đừng đối mặt với ……」 lau nước mắt mặt, tính nâng dậy nhưng tay mới đụng tới , dường như bị hỏa chích đến kiệt lực hô to.


      「 A –」 Ngay sau đó, thân thể bắt đầu biến hình, đến vài giây người đàn ông tuấn mỹ lập tức biến thành con Bạch hồ.


      kinh hoàng thất thố theo dõi , cả người ngây ngẩn.


      làm sai sao? Là do ………… nên mới hại sao?


      「 La ……」 đau đớn gào khóc.


      Lúc này cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên vai còn băng vải chút khách khí tiến vào, thấy Hướng Uyển Thanh ở bên Bạch Hồ khóc.


      「 A! Mọi người mau đến xem, ra là , La lại là con hồ ly! là rất buồn cười……」 giống như là thấy động vật hiếm lại, quay đầu nhìn mấy tên vạm vỡ cười .


      Những tên đó cũng kinh ngạc, nhìn chằm chằm Bạch Hồ còn run rẩy mặt đất.


      「 Các ngươi làm sao có thể tùy ý tiến vào? Cút !」 Hướng Uyển Thanh vừa thấy đến xông thẳng vào, vừa sợ vừa giận vội vàng vọt tới trước người La , giơ tay che chở , lớn tiếng khiển trách.


      「 Chậc chậc chậc, đây là lựa chọn của em sao? đáng buồn nha Hướng Uyển Thanh, em thà rằng ở chung với súc sinh chứ nguyện gả cho sao?」 Lưu Chí Tuyên đứng ở bên, lạnh lùng nhìn .


      nên xem gương, Lưu Chí Tuyên, mới là súc sinh!」 lớn mật khinh thường phản kích.


      「 Em cái gì?」 Lưu Chí Tuyên mặt trầm xuống, tức điên lên.


      「 La là người, mặc kệ ngoại hình ra sao, đều là người đàn ông em nhất.」 nâng cằm lên, ngạo nghễ .


      La nghe thấy lời của , trong lòng mạnh lên đạo quang nhưng này hào quang chợt lóe rồi biến mất chỉ để lại loại xôn xao quái dị.


      「 Em là xuẩn ngốc lại con hồ ly, em có bệnh à?」 Lưu Chí Tuyên tức giận mắng.


      「 Đúng,em có bệnh nhưng mà là loại bệnh mang tên tình , hơn nữa em bị bệnh vài ngàn năm……」 xong quay đầu nhìn La liếc mắt cái.


      Lại có đạo quang nhanh chóng trong lòng La , lời của lay động, người đau đớn phút chốc giảm bớt rất nhiều, thậm chí còn mơ hồ cảm giác được trong cơ thể ở nơi nào đó nứt nẻ……


      Lưu Chí Tuyên chịu nổi bọn họ ở trước mặt liếc mắt đưa tình, tức giận đột nhiên bộc phát, tiến đến đưa tay kéo lấy tóc của Hướng Uyển Thanh , bắt buộc quay đầu lại đối mặt với .


      「 Em nhìn ai nha? Tiện nhân, cho phép em nhìn tên súc sinh kia!」 cuồng nộ rống to.


      「 A……」 đau đến rên rỉ tiếng, liều mình muốn tránh khỏi.


      La thấy thấy thế đột nhiên nhào đến, trảo quét về phía mặt Lưu Chí Tuyên.


      「 A!」 hoảng sợ vội vàng buông tay ra, nhanh chóng ra mệnh lệnh cho thủ hạ:「 Mau nổ sung bắn tên súc sinh này cho ta!」


      mang đến năm tên cường tráng lập tức giơ súng nhắm La , La sợ bọn họ tổn thương đến Hướng Uyển Thanh, nhanh nhẹn nhảy lên, đánh vỡ cửa sổ nhảy ra ngoài.


      「 Mau đuổi theo! Đêm nay ta nhất định phải làm thịt con Bạch Hồ này!」 Lưu Chí Tuyên cao giọng hét lớn.


      Năm người kia lập tức đuổi theo, sung liên tục bắn.


      「 La –」 Hướng Uyển Thanh lo lắng, muốn theo đuổi theo ra lại bị Lưu Chí Tuyên ngăn lại.


      「 Em được , tiện nhân,em làm cho mất mặt ở hôn lễ, khoản này muốn cũng muốn tính lần với em.」 Lưu Chí Tuyên tà cười, nhìn chằm chằm áo ngủ sa mỏng của , tới gần.


      muốn làm gì?」 Hai tay hoàn ở trước ngực, kinh hoảng run sợ lui về phía sau.


      「 Em ?」 nheo lại mắt, xoay mình đưa tay bắt lấy , đem áp đảo ở giường.


      muốn –」 sợ hãi thét chói tai.


      「 Kêu ! Kêu lớn tiếng chút, tốt nhất cho con Bạch Hồ kia nghe thấy thanh em bị hành hạ như thế nào……」Trong mắt của Lưu Chí Tuyên tản ra tia laser, dùng sức nắm cằm của , trực tiếp cắn môi của .


      「 A……」 liều chết chống cự, hai tay ở bên giường sờ lạon, bỗng nhiên đụng đến phải đồ dùng tỉa hoa, chút nghĩ ngợi liền cầm lấy nện xuống đầu .


      「 A!」 đau đến kêu to.


      thừa cơ cước đá văng , chạy trốn tới bên thở hổn hển liên tục.


      「Em……em đáng chết…… từng chút từng chút hành hạ em đến chết mới thôi……」 hung hăng trừng mắt nhìn , rút ra con dao giấu sau lưng nhe răng cười, khuôn mặt toàn máu tươi thoạt nhìn càng thêm quỷ dị dọa người.


      sợ tới mức toàn thân phát run,từng bước lui về phía sau, đến cuối cùng bị buộc đến góc chết tiến thoái được.


      「 Hắc…… Chờ ta giết xong Bạch Hồ, chặt nó thành tám khúc, sau đó lại để người ta từng miếng từng miếng ăn thịt……」 điên cuồng đến gần , xong lời làm người ta buồn nôn.


      đúng là ngay cả súc sinh cũng bằng!」 ghê tởm lên án mạnh mẽ.


      「 Em muốn chết!」 xong giơ con dao lên cao, muốn cắt lên mặt của , đúng lúc này Bạch Hồ nhảy vào, móng vuốt đâm vào phía sau lưng , thẳng nhập vào thân thể .


      「 A……」 Cả người chấn động, chậm rãi xoay người trừng lớn hai mắt, dường như tin mình chết ở trong tay Bạch hồ.


      La rút móng vuốt ra, đột nhiên chi trước nhảy lên.


      「 A……」 Lưu Chí Tuyên đau đến nằm đấy khóc thét.


      「 Cái gì là người? Cái gì là súc sinh? tại ta rốt cục hiểu……」Đầy người La đều là vết thương, cũng giảm run sợ, cao ngạo đứng thẳng nhìn , mặt hồ lại có vẻ mặt sâu sa.


      Vừa rồi lời của Hướng Uyển Thanh vẫn quanh quẩn ở trong lòng , ở bên ngoài cùng năm người kia chiến đấu hăng hái hết sức, suy nghĩ của bỗng nhiên trở nên ràng.


      Người và thú khác biệt ở nơi nào? biết được đáp án.


      「 Ngươi……」 Lưu Chí Tuyên hấp hối ngửa đầu nhìn , nghĩ đến chính mình hoa mắt, bởi vì giờ phút này lại thấy trong cơ thể Bạch Hồ lại có bóng dáng La .


      「 Vẻ bên ngoài chỉ là giả dối, chỉ có trong tâm mới là quan trọng nhất, cảm ơi ngươi làm cho tôi hiểu được điểm này, bởi vì ngươi tôi mới phát , tôi vẫn ước mơ trở thành người lại phát ,tôi ra sớm là con 『 người 』……」 La nhéo Lưu Chí Tuyên, khinh miệt cười lạnh, sau đó vung tay lên, đẩy ngã hướng vách tường, bản thân bị trọng thương lại bị va chạm mạnh như thế cho nên lập tức hộc máu ngất .


      La vừa mới dứt lời đột nhiên người bật ra ra rất nhiều hào quang, cây ngân châm phút chốc từ trong ngực thoát ra, hướng giữa trung hóa thành hư ảo, mà thể xác chồn bạc toàn bộ vỡ ra lộ ra hình dáng chân chính của La .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :