1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuấn Hồ - Bồng Vũ (46C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 28



      Em rất kinh ngạc vì sao biết, đúng ?」 ác liệt cười.


      ……」 trừng mắt , loại bị nhìn trộm vui ở trong đáy lòng lan tràn.


      「 Chỉ cần là chuyện em đều giấu qua được mắt , cho nên em tốt nhất thành cho biết, ngày hôm qua La sáng sớm tới đón em, các ngươi nơi nào? Em cả đêm trở về là cùng La làm cái gì?」 kéo lại gần lạnh lùng cảnh cáo.


      …… Luôn luôn theo dõi em?」 tìm tòi các góc trong phòng, trực giác mach là ở trong phòng này có gắng máy quay lén……


      theo dõi hơi khó nghe, chỉ là quan tâm cuộc sống của em, hy vọng em bị người khác quấy rầy.」 hợp tình hợp lý.


      ……」 hoảng sợ phát Lưu Chí Tuyên quả nhiên như lời La , thích khống chế người khác.


      「 Hơn nữa, có gắng rất nhiều máy chụp ảnh lỗ kim mới có thể hiểu biết thêm cuộc sống hằng ngày của em……」 nở nụ cười mờ ám.


      nghe vậy sắc mặt kinh biến, cỗ sợ hãi run rẩy phút chốc trụ ở trong lòng.


      Lưu Chí Tuyên…… lại dám rình cuộc sống hàng ngày của ?


      「 Tại sao có sắc mặt như vậy nha? làm tất cả đều là vì muốn tốt cho em.」 liếc nhìn nét mặt của .


      …… biến thái!」 sợ hãi.


      「 Em cái gì?」 trầm mặt xuống.


      có quyền nhìn trộm em!」 tức giận trách cứ.


      có quyền? là vị hôn phu của em có tư cách làm bất cứ chuyện gì với em, , em và La đâu? Làm cái gì?」 tăng mạnh sức tay,sắc mặt trở nên càng dữ tợn.


      「 La chẳng qua chỉ đưa em ngắm hoa……」 Cổ tay bị nắm đến đau, mặt nhíu lại vội la lên.


      「 Ngắm hoa? Ngắm hoa mà đến ngày đêm? Em lấy cớ này khỏi quả dở nha, Uyển Thanh, em xem ngu ngốc lắm sao?」 rốt cục phát hỏa, lớn tiếng quát.


      「 Em cùng La lên núi ngắm hoa, tin hay tùy .」 phẫn nộ bỏ tay ra hô to.


      Lưu Chí Tuyên dường như bị thái độ của chọc càng thêm đại hỏa, đột nhiên nắm chặt cổ , cắn răng :「 Được, lá gan của em lớn lắm, dám chuyện với như vậy, là ai làm hư em? Là tên La kia sao? Là sao?」


      「 Buông……」 vừa kinh sợ vừa cố gắng muốn thoát khỏi tay .


      「 Ngày đó ở nhà của , nhìn ra La rất có hứng thú với em, mà em tuy rằng rất sợ dáng vẻ của , nhưng em ra cũng bị hấp dẫn, nhất cử nhất động của đều làm cho em bất an,mà theo như biết,em càng bất an càng muốn chạy trốn, đây là tật xấu của em, tật xấu của em…… Làm cho người ta nhịn được muốn đùa với em, cái loại lạc thú này giống như đem tiểu cẩu biết bơi lội quăng vào hồ nước, rồi nhìn nó thống khổ giãy dụa như vậy rất thú vị……」 hơi buông tay ra, lấy đầu ngón tay xoa lên khuôn mặt đỏ do thiếu dưỡng khí của , cười gian trá tiếng sau đó lại tiếp:「 Em nhất định biết? Khi em khó xử, nội tâm giãy dụa, hoặc là thống khổ h, làm người ta mến thế nào! chết dáng vẻ đó của em……」


      thở hổn hển, giật mình ngạc ra lời. ra từ trước kia đến bây giờ, mỗi lần miễn cưỡng đều chính là cố ý chỉnh ……


      Người kia có bệnh!


      「 Cho nên em càng muốn tránh khỏi La , càng muốn đẩy em về phía , muốn cho em tô luyện chút ý chí, vốn tin tưởng em và dĩ vãng giống nhau, nội tâm khúc mắc giãy dụa sau sau đó ngoan ngoãn trở về,nhưng nghĩ tới lần này em tránh được dụ hoặc phản bội , thể tha thứ……」 để sát vào bên tai , thấp giọng hừ .


      Người điên! Lưu Chí Tuyên nhất định đầu óc có vấn đề, lại đem nổi khổ của làm niềm vui.


      kinh hãi quay đầu , hiểu chính mình lúc trước rốt cuộc suy nghĩ cái gì lại cho rằng là người có thể dựa dẫm cả đời, lại càng muốn gả cho ……


      ! Em cùng làm cái gì?」 nắm chặt mặt của , bắt buộc đối mặt với .


      「 Em và La trong lúc đó căn bản có xảy ra chuyện gì!」 tức giận làm sáng tỏ.


      ? Chuyện gì cũng có sao? Các ngươi có ôm ? có hôn môi ? lên giường ?」 tiến thêm bước ép hỏi.


      「Em……」 cảm thấy chột dạ chút, nhớ tới La cuồng nhiệt hôn môi làm mất hồn, nghĩ đến giãy dụa thống khổ, nghĩ đến chính mình đối tàn nhẫn như thế nào, cả trái tim lại nhíu chung chỗ.


      「 Xem ra là xem , ảnh hưởng của với em so với tưởng tượng là lớn nha.Sau khi gặp em mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng còn luôn nghĩ tới , thực đáng giận……」 Lưu Chí Tuyên thấy vẻ mặt rung động của làm nhớ tới lúc nhìn thấy vì La trằn trọc khó ngủ, nhất thời ghen ghét dữ dội, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của .


      kinh hãi lập tức ra sức chống c nhưng hai tay của giống như gọng sắt khóa chặt khuôn mặt , căn bản thể động đậy chỉ có thể mặc nổi giận chà đạp cánh môi của .


      cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy đáng buồn……


      Giờ khắc này rốt cục hiểu được căn bản Lưu Chí Tuyên, cho dù cố gắng như thế nào cũng thể ……


      Lưu Chí Tuyên dường như làm nhục hôn lên môi , rốt cuộc khó có thể chịu được, đem hết sức lực đẩy , sau đó khi muốn tiến thêm bước xâm nhập vào môi, chút do dự há mồm dùng sức cắn lên môi !


      「 A!」 kinh ngạc kêu tiếng, vội vàng che miệng buông ra.


      lui về phía sau ba bước, trợn to hai mắt trừng mắt , càng ngừng thở gấp gáp.


      「 Chết tiệt,em dám cắn ?」 đột nhiên rống to chút,lúc này mới phát môi bị cắn nát,máu tươi ngừng chảy ra.


      「 Xin lỗi, Chí Tuyên……」 cũng bị hành vi chính mình dọa đến thất thanh giải thích.


      「 Em bị La làm hư rồi,em trước kia chưa bao giờ ngỗ nghịch với , nghĩ tốt nhất nên tẩy sạch mùi vị của người em ……」 liếm vết máu ở khóe môi, có ý tốt đến gần .


      muốn làm gì? Đừng tới đây!」 hoảng sợ vọt đến phía sau sô pha, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Chí Tuyên trước mắt hoàn toàn thay đổi thành người khác.


      「 Uyển Thanh, em làm cái gì? Chúng ta kết hôn, em tại sao lại né tránh ?」 tăng nhanh bước chân về phía .


      「 Chí Tuyên, bình tĩnh chút, chúng ta từ từ chuyện……」 vừa trốn vừa muốn đánh lạc ý đồ của .


      rất lười chuyện, dĩ vãng đối phó với bạn ngoan và sủng vật nghe lời đều là trực tiếp xử phạt, cho tới bây giờ vẫn lười lời vô nghĩa……」 xong đột nhiên phóng qua sô pha, trực tiếp đánh về phía .


      「 A!」 sợ hãi muốn nhảy ra, khó khăn mới bước ra bước, cả người đều bị thân hình áp đảo.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 29



      còn nghĩ em giống những hư kia, nghĩ em thực ngoan, thực nghe lời, nghĩ tới em cũng giống như các ấy,quen với bao lâu muốn trốn, thậm chí còn người đàn ông khác, thể tha thứ!」 đem tay chân áp đảo nệm, khởi động người cúi đầu nhìn chằm chằm quở trách.


      sợ tới mức cả người phát run, khuôn mặt nhắn tái nhợt như tờ giấy, bởi vì phát dáng vẻ lúc này của Lưu Chí Tuyên quả thực giống như dã thú, mặt hề trong sáng ngược lại che kín bóng ma quái dị, hai mắt tàn bạo, hơi thở ồ ồ hỗn loạn, hàm răng giống như thèm thuồng mùi máu tanh……


      「 Vốn muốn để đến sau khi kết hôn mới từ từ thưởng thức em, bất quá tại em chọc giận , tốt nhất nên để em hiểu được ai mới là chủ nhân của em.」 dứt lời liền để sát mặt vào , vươn đầu lưỡi liếm mặt của .


      Khuôn mặt nhắn nhíu chặt, ngực trận buồn nôn.


      「 A! là mỹ vị a! Da phái nữ chính là non mềm như vậy, hại luôn khó có thể kháng cự……」 kiệt kiệt cười quái dị, đầu lưỡi dọc theo của nàng gáy tử hướng ngực hoạt hạ.


      「 Lưu Chí Tuyên, cần như vậy!」 nàng tức giận vặn vẹo thét chói tai.


      「 tốt lắm, ngươi giãy dụa a, ngươi càng giãy dụa ta liền càng hưng phấn……」 nở nụ cười xấu xa, tiếp theo đưa tay xé rách áo, cúi xuống hôn lên gáy và ngực của côtay thậm chí còn dùng lực kéo quần dài của .


      ! nha –」 kinh sợ reolên, làm sao cũng đoán được chính mình lựa chọn lại là cầm thú khoác lớp da người!


      「 Kêu ! rất thích nghe tiếng phụ nữ kêu……」 Cảm xúc của dâng cao , tay càng lúc càng dung lực, mười ngón trực tiếp nhào nặn vú của , giống như muốn véo cả người .


      「 A! Buông tay…… La , cứu em! Cứu em –」 vừa đau lại sợ trong lúc bối rối bất an bật thốt lên tên của La .


      Nghe thấy tiếng la lên, động tác Lưu Chí Tuyên bỗng nhiên tạm dừng, mặt lên vẻ dữ tợn làm người ta sợ hãi.


      「 Em gọi tên ! Vào lúc này em lại tên người khác! Đồ đê tiện!」 lớn tiếng tức giận mắng, tiếp theo tát cái lên mặt .


      bị đánh thiếu chút nữa ngất xỉu , cả đầu vo ve, mặt lập tức sưng đỏ mảnh.


      là thiếu đánh, hại hăng hái mất hết, chờ chúng ta sau khi kết hôn phải giáo huấn em tốt mới được.」 lửa giận chưa tiêu, đứng dậy lại đá cái, mới từ túi lấy ra di động,thông qua dãy số.


      Hướng Uyển Thanh lui lại góc, thân thể tự giác run rẩy, trong lòng thầm nghĩ phải nhanh trốn, phải trốn xa hơn ở bên con người đáng sợ này……


      「 A, là ta, mọi chuyện đều xử lý tốt chứ?」 Lưu Chí Tuyên hỏi.


      「 Dạ, thiếu gia, tất cả đều chuẩn bị tốt.」


      ? tốt, vậy chiếu theo kế hoạch mà tiến hành.」 Lưu Chí Tuyên ngắt điện thoại,sau đó nhìn về phía Hướng Uyển Thanh bị dọa đến thất thần, lạnh lùng cười.


      「 Em biết bận chuyện gì ?」


      Hai mắt Hướng Uyển Thanh dại ra, căn bản ra lời.


      ác ý giơ lên khóe miệng, ngồi trở lại trước mặ côt, khẽ cười :「 quyết định đem hôn lễ dời đến ngày kia, hơn nữa chọn khách sạn và lễ phục đẹp, tại chỉ chờ La đến giúp chúng ta bố trí hội trường.」


      「 Hôn…… hôn lễ…… sớm hơn sao?」 kinh ngạc sắc mặt càng thêm tái mét. Lưu Chí Tuyên cần đồng ý liền dời ngày kết hôn đến sớm?


      「 Đúng vậy, kịp chờ ngày em vào cửa, đến lúc đó xem em đến cỡ nào!」 Lưu Chí Tuyên nở nụ cười khoa trương.


      ! Em muốn kết hôn! Em thà chết chứ kết hôn với ……」 sợ hãi rống.


      「 Chậc chậc chậc, nhìn em xem, sợ tới mức mặt đều tái rồi, đáng thương.」 xoa lên khuôn mặt c giống như hưởng thụ hoảng sợ của .


      「 Đừng chạm vào em!」 chán ghét xoá sạch tay .


      「 A…… Rất hung hãn nha, bất quá như vậy càng thú vị.」 cười. hì hì


      「 Tôi tuyệt gả cho , hết hy vọng !」 nhận diện mục của , tại ngay cả giây cũng muốn cùng ở chung chỗ.


      「 Đừng như vậy nha! Đừng quên còn giữ CD ghi hình cuộc sống hàng ngày của em nha! Bao gồm em ăn uống ngủ, còn có tắm rửa…… Nếu em nghe lời, liền công khai nó……」 cười uy hiếp .


      trừng lớn hai mắt, cả người choáng váng.


      Thằng khốn này…… Thực xấu xa……


      「 Nếu ngươi cần CD này, như vậy mạng của La em để ý chứ?」 lại bổ sung thêm câu.


      「 La ? …… muốn đối phó với La như thế nào?」 kinh hãi mặt biến sắc.


      phái người quan sát , nếu em dám xằng bậy giết trước!」 hung ác nheo lại mắt, cười giống như ác thú.


      ……」 Cả người ngừng run rẩy.


      Nếu La chết mấy ngàn năm tu hành toàn hóa thành hư ảo, đến lúc đó lại biến trở về con vật bình thường, chồn hoang có nhân tính……


      muốn biến thành như vậy! muốn……


      「 Cho nên em phải biết điều chút ngoan ngoãn kết hôn với , biết ? Nếu em dám hành động thiếu suy nghĩ, tuyệt nương tay với .」 Lưu Chí Tuyên nhéo nhéo mặt của , lạnh lùng quát nạt.


      suy sụp vô lực giống như thể xác mất hồn, rốt cuộc khí lực chống cự.


      「 Hai ngày này được đâu, chúng ta còn có rất nhiều việc phải làm, ngày mai mời La đến bàn chuyện.nếu em muốn bị thương tốt nhất nên năng cẩn thận.」 Lưu Chí Tuyên xong cười tiếng, xoay người ra ngoài.


      Hướng Uyển Thanh mình ngồi ở dưới đất, bởi vì kinh sợ quá độ mà tuyến lệ mất tác dụng rốt cục lại khôi phục vận hành, thoáng chốc nước mắt như nước suối tràn mi mà ra.


      「 Hu hu……」 che lại miệng, thể xác và tinh thần bị thương khóc nức nở.


      Có gì đáng sợ hơn gặp người “mặt người dạ thú”? Người kia thậm chí là vị hôn phu của !


      Là mắt bị mù? Hay là rất ngu xuẩn? Cho nên mới nhìn ra Lưu Chí Tuyên là người biến thái?


      Nhớ đến sắc mặt vừa rồi của , nỗi khiếp sợ của vẫn còn tồn tại.


      căn bản phải người, phải người……


      Đúng vậy! So với La Lưu Chí Tuyên càng giống thú vật, dã thú khoác da người……


      Kinh hoảng bất lực nước mắt ngừng chảy xuống, tại khắc kia giật mình lĩnh ngộ, ra người và súc sinh khác nhau phải là hình thể bề ngoài, mà là tim!


      Cũng bởi vì như thế mới La , bởi vì ở trong mắt , La từ rất sớm trước kia trái tim người……


      Chẳng qua là La có thể hiểu được đạo lý này sao? Liều mạng chỉ để thành người 「 Nó」, có thể hiểu được điểm này sao?


      「 La , La ,em nên làm cái gì bây giờ, lại nên làm cái gì bây giờ……」 Mỗi lần nghĩ đến La khóc càng thương tâm gục mặt đất, bây giờ chỉ có thể ngừng gọi tên của , lần lại lần……

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30



      La ngồi ở ghế phòng khách Xuân Lưu Hoa, hai tay ung dung, tim đập mạnh và loạn nhịp, hồi tưởng lại những lời Bác phúc với ngày hôm qua trước khi xuống núi, lâu thể tiêu tan.


      Ngày hôm qua sau khi Hướng Uyển Thanh rồi, ở lại núi nghỉ ngơi hồi lâu, vừa lắng đọng lại những rung động lộn xộn của vừa nghĩ đến tương lai của và Hướng Uyển Thanh.


      Lúc này Bác Phúc đột nhiên mở miệng, trực tiếp làm tỉnh mộng đẹp của .


      「 Có lẽ phương thuốc cuối cùng để ngươi trở thành người chính là tim của Hướng Uyển Thanh.」


      「 Ngươi cái gì?」 nhíu mày ngẩn ra.


      「 Ngươi lâu trước kia ngươi gặp vị pháp sư ở Trường An kia ông ấy chỉ ngươi, chỉ cần ăn tim của người『 ngươi 』, có thể trở thành người.」


      「 Đúng vậy, pháp sư có qua như vậy nhưng căn bản có tác dụng quá lớn!」 tức giận .


      có hiệu nghiệm là vì ngươi ăn tim của các nữ nhân lòng ngươi.」 Bác Phúc .


      「 Ngươi vậy là có ý gì nha?」 mở to mắt trừng lại.


      「 Dĩ vãng các đó chỉ mê luyến vẻ bề ngoài của ngươi chứ phải bộ dáng , nếu các ấy thấy gương mặt của ngươi chắc chắn tất cả đều bị dọa chạy.」


      Trong lòng có chút sợ hãi muốn hiểu được Phúc bá muốn cái gì.


      Nếu là Hướng Uyển Thanh khác nha, ấy chính là ngươi, biết ngươi là hồ ly, biết ngươi thuộc thế giới của mình nhưng cảm tình của ấy đối với ngươi chưa từng thay đổi. ấy mới là người ngươi, nếu ngươi ăn tim của ta……」 Bác Phúc tiếp tục .


      cần !」 kinh hoảng khiển trách, trong lòng hiểu cảm thấy sợ hãi.


      làm sao có thể ăn tim của Hướng Uyển Thanh? Làm sao có thể nha? là vì ấy mới muốn biến thành người, nếu phải dùng tim của ấy để đổi thành hình người,vậy biến thành người có ý nghĩa gì nửa nha?


      ra nếu ấy biết tim của ta có thể giúp ngươi thành người, có lẽ ấy đồng ý……..A!」 Bác Phúc đến nửa, móng vuốt kháp trụ cổ.


      cho phép ngươi lắm miệng, lão hầu, ta thà rằng dùng biện pháp khác chứ tuyệt đối thể thương tổn ấy.」 trầm giọng giận giữ .


      「 Ngươi…… phải nhớ…… ràng…… thể trở thành người,làm…… sao có thể thành thân với ấy nha?Với lại làm sao có thể nào tránh được.. kết cục…. Bị phong hồn……?」 Giọng bác Phúc khàn khàn .


      bị trúng câu hỏi khó,tay buông bác Phúc ra,tiếp theo đáp lại câu nào.


      thể trở thành người làm sao Hướng Uyển Thanh? Làm sao có thể sống cùng ? Hoặc là khi bị phong hồn, chẳng những cố gắng ngàn năm qua đều trở thành bọt nước,đến khả năng thấy cũng thấy được.


      Càng nghĩ càng hỗn loạn cũng càng tuyệt vọng, bỗng nhiên cảm thấy bản thân lâm vào vùng lầy tiến thối lưỡng nan……


      「 Ngươi tốt nhất suy nghĩ lại , bởi vì thân thể của ngươi bắt đầu có điểm thoái hóa.」 Bác Phúc theo dõi nghiêm túc .


      khiếp sợ vọt tới trước kính, quả nhiên thấy người của hình người của chút biến hóa, chẳng những đầu hồ ràng,ngay cả cánh tay cũng mọc ra lông dài.


      Chuyện này làm sợ hãi, thậm chí tiêu tốn gấp đôi pháp lực mới có thể hơi chút đè nén xuống .


      Tâm trạng yên hạ sơn, trở lại Xuân Lưu Hoa cả đêm tài nào chợp mắt lo lắng thôi.


      biết Phong hồn châm phong là phong hồn phách thú.Nếu trước lúc bị châm đâm đến trái tim mà có thể biến thành người, châm này mất pháp lực tự động biến mất.


      Nhưng phải làm như thế nào mới có thể biến thành người? Chẳng lẽ phải ăn tim của Hướng Uyển Thanh mới được sao? Chẳng lẽ đây mới là khảo nghiệm chân chính tiên nhân đưa ra cho ?


      thống khổ trầm tư, di động phút chốc vang, đón nghe ràng là Lưu Chí Tuyên điện tới.


      「Thầy La, hôn lễ của tôi và Uyển Thanh được tổ chức vào buổi tối ngày mai, có thể mời thầy lập tức đến khách sạn thảo luận cách bố trí hội trường chút ?」


      Lưu Chí Tuyên thoải mái nhưng lại đủ để làm khiếp sợ thất thần hồi lâu.
      Chương 31




      Hướng Uyển Thanh phải gả gấp cho Lưu Chí Tuyên đến thế sao? Hơn nửa còn muốn dời hôn lễ đến sớm hơn?


      cỗ lửa giận ở trong nội tâm nổi lên, ngắt điện thoại lập tức lao ra khói phòng hoa, vào khách sạn Lưu Chí Tuyên .


      phải gặp mặt Hướng Uyển Thanh hỏi chút, hỏi vì sao lại ra quyết định nhanh như vậy, hỏi vì sao lo lắng chút tâm trạng của ?


      Nhưng mà khi nhìn thấy Hướng Uyển Thanh, mới phát căn bản thể chuyện với , bởi vì chẳng những đứng bên người Lưu Chí Tuyên nhìn , lại càng chuyện với , đem tất cả chi tiết kết hôn giao hết cho Lưu Chí Tuyên làm.


      cố nén tức giận, vẻ mặt nghiêm nghị đứng ở đối diện Lưu Chí Tuyên, nghe Lưu Chí Tuyên hưng phấn bàn luận ít chuyện lien quan đến hôn , nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Hướng Uyển Thanh ngồi ở bên.


      Cẩn thận nhìn mới phát có điểm khác thường, thần sắc mệt mỏi,buồn bã,lúc ở bên người Lưu Chí Tuyên chẳng những có sắc mặt vui mừng của dâu, thậm thánh còn mang theo tia sợ hãi.


      ấy làm sao vậy?


      Vì sao rầu rĩ vui? Vì sao khẩn trương lo âu? Vì sao mặt có chút sưng đỏ? Vì sao ràng Lưu Chí Tuyên còn muốn kết hôn cùng với ? Vì sao lại dời hôn lễ đến sớm như vậy?


      có đầy bụng nghi vấn nhưng khổ nổi thể hỏi ra miệng, Lưu Chí Tuyên thao thao bất tuyệt xong cầu hạng mục công việc, dường như cố ý vô tình ngăn cản tới gần Hướng Uyển Thanh. bởi vậy cũng chỉ có thể theo vẻ mặt cứng ngắc của cùng với sưng đỏ má trái nhìn ra ít manh mối.


      「 Như thế nào? Thời gian hôn lễ là sáu giờ tối ngày mai, tuy có chút cấp bách nhưng thầy hẳn là có thể đúng giờ đem nơi này thiết kế thành hôn lễ đẹp nhất ? Đúng thầy La.」 Lưu Chí Tuyên vui đề cao lượng, ý đồ đem lực chú ý La từ người vị hôn thê kéo trở về


      La thu hồi ánh mắt lạnh lùng nhìn Lưu Chí Tuyên.


      「 Đương nhiên, hoa của tôi lúc nào cũng có thể dùng, thời gian tương đối đầy đủ.」 thản nhiên .


      tốt quá, Uyển Thanh,em mau với thầy La em thích hoa màu gì để thầy có thể chuẩn bị.」 Lưu Chí Tuyên xong ôm bả vai Hướng Uyển Thanh, ra vẻ thân mật.


      Cả người của Hướng Uyển Thanh cứng như đá, thầm cắn răng.


      Lưu Chí Tuyên lại đùa , biết thích La nhưng vẫn như cũ đưa hội trường thiết kế giao cho La , ràng muốn hành hạ , xem dáng vẻ thống khổ dày vò của .


      「 Cũng được, chỉ cần là hoa em đều thích.」 kiềm chế trụ phản cảm mãnh liệt trong lòng, cố gắng mỉm cười.


      「 Em đừng khách khí với thầy La! Đúng rồi, ngày hôm qua các người phải lên núi ngắm hoa sao? Có nhìn thấy thích hoa gì ?」 Lưu Chí Tuyên ác ý liếc mắt cái.


      cả kinh nhìn về phía La , vừa vặn chống lại tầm mắt : Tim càng bối rối cúi đầu ,「 có……」


      「 Có nhaa!」 La cắt đứt câu trả lời của :「 ấy thích loại hoa tên là 『 Lam công chúa 』,tôi quyết định dùng loại hoa này giúp ấy bố trí hội trường.」


      Nghe thấy 「 Lam công chúa 」 nghĩ khởi kiện trong núi, nhớ tới gọi tên , ngực lại càng căng thẳng.


      「 Sao? Tốt, vậy dùng loại hoa này ! Chỉ cần là Uyển Thanh thích, tôi có ý kiến.」 Lưu Chí Tuyên ôm Hướng Uyển Thanh càng chặc,làm thân thể dán lên người vị hôn phu.


      Môi của Hướng Uyển Thanh khẽ run, rũ mí mắt xuống .


      La thấy bất an, tim liền động nhìn Lưu Chí Tuyên :「Bố trí hội trường còn phải phối hợp lễ phục của dâu, có thể để tôi mình chuyện với Hướng tiểu thư ?」


      !」


      「Được!」


      Hướng Uyển Thanh dường như là lập tức cự tuyệt, nhưng Lưu Chí Tuyên lại hào phóng đáp ứng, còn bộ lơ đễnh vỗ vỗ tay .


      「 Em và thầy La chuyện 『 tốt 』 nha!」 thoáng lấy ngữ khí cường điệu , sau đó liền ra trước hội trường.


      Hướng Uyển Thanh nghe ra trong lời của có ý cảnh cáo, theo dõi bóng dáng ,khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ lo lắng.


      làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?」 Lưu Chí Tuyên vừa La lập tức cầm tay truy vấn.


      「 Buông tay! Mời tôn trọng tôi chút.Thầy La, chúng ta nên thảo luận là chuyện áo cưới !」 bỏ ra tay ra bất an liếc nhìn Lưu Chí Tuyên đứng ở bên ngoài hội trường cái.


      La nhíu lại lông mày xinh đẹp, theo tầm mắt ủa nhìn phát Lưu Chí Tuyên đứng ở ngoài hội trường chuyện với thư kýcủa nhưng ánh mắt nhưng vẫn giám thị Hướng Uyển Thanh.


      hôm nay thoạt nhìn dường như rất sợ Lưu Chí Tuyên, vì sao?」 La lạnh lùng hỏi.


      ấy là vị hôn phu của tôi,tôi làm sao có thể sợ , xinh đừng đoán mò, nhanh chút đàm luận chủ đề , lễ phục của tôi dùng màu trắng và màu tím.Nếu muốn phối hợp hoa hồng『 Lam công chúa 』hẳn là……」 vui chuyển đề tài,nhìn chung quanh hội trường để né tránh ánh mắt sâu sắc phỏng đoán của .


      La rốt cuộc nhịn được, giận tái mặt bước về hướng , khỏi kéo tay bước .


      「 A? làm cái gì? Mau thả tôi ra, Lưu Chí Tuyên thấy……」 hoảng sợ hạ giọng còn liều mình muốn tránh thoát.


      Khuôn mặt La giận dữ, nắm chặt cổ tay ,kéo đến của khác, đường, sau đó đưa đến căn phòng khách .


      Vừa vào cửa, xoay người đem cả người Hướng Uyển Thanh dán lên ván cửa, hai tay để ở bả vai của ,nhìn chằm chằm vào , khuôn mặt tuấn tú tràn ngập phẫn nộ.


      「 La , rốt cuộc muốn làm gì?」 Lưng tựa lên của, tức giận trừng mắt .


      「 Những lời này là lời muốn hỏi em, em biết mình làm cái gì ?」 tức giận hỏi lại.


      「 Tôi đương nhiên biết,tôi chuẩn bị chuyện kết hôn……」 lớn tiếng .


      「 Nếu em là vì muốn cho chết tâm mới dung chuyện kết hôn này, em có thể ngưng hành động nhàm chán này lại rồi , bởi vì tuyệt đối buông em ra!」 cắn răng .


      「 Em kết hôn hay đều liên quan đến , em rất …… Lưu Chí Tuyên mới muốn gả cho .」 thống khổ dối.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32



      ? Vẻ mặt của em phải là như vậy, cảm giác được em sợ , phẫn nộ và chán ghét,em ràng bị dọa chết khiếp……」 đau lòng thấp giọng .


      bậy! biết cái gì? là súc sinh làm sao biết suy nghĩ của em?」 tức giận vội vàng phản kích, chỉ sợ bị nhìn thấu tim mình.


      「 Đừng là súc sinh! Ai đều có thể nhưng chỉ có mình em là được……」 đau kịch liệt nhìn , vẻ mặt tràn đầy bị thương.


      ngẩn ra ngực nóng lên, hốc mắt xoay mình phiếm hồng, cắn môi dưới, chải lại tóc vừa vặn lộ ra toàn bộ nửa bên mặt trái, vừa sưng vừa đỏ.


      nhìn đó là dấu vết bị người khác đánh,cả trái tim dường như đau đớn, tức giận quát:「 Là thằng khốn đó đánh, đúng ?」


      dám mở miệng, sợ nhất là mở miệng nhịn được hướng khóc kể.


      Đợi vài giây đợi đến đáp án, thở dài đành lòng ép hỏi, chẳng qua là vươn tay khẽ vuốt mặt của , thương tiếc lại tha :「 Rất đau phải ?」


      Ở trong mắt nước mắt đảo quanh bị tiếng hỏi dịu dàng này thúc giục hóa tuôn rơi xuống, kích động che lại mặt nhưng hai tay lại bị cầm, nhàng vặn bung ra, sau đó, tay ôm lấy mặt , cúi đầu xuống ở bên má trái in lại dấu hôn.


      Trong lòng lay động nước mắt ngừng tuôn rơi, dùng môi hôn lên nước mắt tuôn rơi nhưng những nụ hôn nhàng như sợ làm đau, ngược lại làm cho khóc càng dữ hơn.


      「 Ngoan! Đừng khóc, đừng khóc……」 ôm chặt, vừa hôn lên mắt của , rồi xuống cái mũi vừa trấn an, cuối cùng đem môi mình hôn lên cái miệng nhắn ngừng khóc nức nở kia.


      Hơi thở nóng rực mà quen thuộc phun vào trong trong miệng , ấm áp giúp hòa tan tim lạnh như băng của mình. dịu dàng tựa ở trong lòng quên kháng cự, quên Phong hồn châm, quên Lưu Chí Tuyên cảnh cáo, thầm nghĩ hưởng thụ chút cảm giác an toàn này, chỉ hy vọng từ người hấp thụ thêm ít dũng khí.


      mút lấy đôi môi thơm làm say lòng người kia, hai cánh môi trơn mềm dán chặt vào nhau, so với bất kỳ tiên quả nào trời đều ngon miệng hơn, trước kia chỉ có thể tưởng tượng, tại rốt cục có thể được đền bù nguyện vọng lâu nay,mấy ngàn năm qua làm chịu nhiều nguyền rủa thống khổ bỗng nhiên đều trở nên đáng giá.


      Giờ khắc này dần dần cảm thấy hoang mang, thể thành người như thế nào? thể gần với như thế nào nha?


      Trải qua ngàn năm tịch, trăm năm tương tư……


      Hướng Uyển Thanh bị hôn sâu trong lúc đó cũng cảm nhận được tâm tư của , tim có chút bối rối giống như có thể thấy tâm linh của , quá trình thành người của nhất định chịu rất nhiều thống khổ, mà thống khổ đó đều do tạo ra.


      Nếu chưa từng cầu nguyện chồn bạc biến thành người, nếu chưa từng tưởng tướng mạo chồn bạc khi thành người như thế nào, linh thú này cũng lựa chọn con đường biến thành người khó khăn như vậy……


      Tâm tư hai người tại đây cái chớp mắt hiểu nhau, lửa tình hết sức căng thẳng trong lúc đó có suy nghĩ lóe lên nếu như phải là 「 tự quan 」 Lưu Tô, cũng phải là chồn bạc, giờ khắc này là Hướng Uyển Thanh, là La , có tư cách được , có bất luận kẻ nào có thể ngăn cản ……


      Trong lòng kích động, ngực điên cuồng nhịn được xâm nhập cái miệng của càng mãnh liệt hơn, trêu chọc cái lưỡi đinh hương của , quấn quýt si mê mút, luyến tiếc buông ra.


      Nhưng mà ngay lúc hai người hôn đến trời đất quay cuồng, Phong hồn châm trong cơ thể La giống như cảnh cáo , đột nhiên chui lên, giống như có mấy ngàn cái châm đồng thời đâm vào địa điểm xác định làm cho cả người đại chấn, mạnh tay đẩy ra, khóc thét vọt tới vách tường ngã xuống đất quay cuồng.


      「 La ……」 Hướng Uyển Thanh kinh ngạc nhìn bộ dáng đau đớn của , khỏi che lại miệng, sợ tới mức mặt trắng bệch.


      làm cái gì? Biết trúng Phong hồn châm, biết chút tình hại , lại biết tiết chế tham luyến hơi thở của ……


      Hướng Uyển Thanh tự trách lại lo lắng,muốn qua lại sợ tiếp cận , chỉ có thể biết làm sao đứng ở tại chỗ cả trái tim đau đớn theo.


      「 A……」 La cắn n hàm răng liều mình chống cự lại đau đớn người, rốt cục hiểu được Phong hồn châm đáng sợ ở chỗ phải là phong hồn, mà là trước khi phong hồn là đoạn lăng trì đau đớn.


      「 La , em van cầu , trở về ! Thừa dịp còn kịp trở về sám hối với tiên nhân……」 nghẹn ngào hô.


      ……」 ngẩng đầu nhìn , cố sức bật ra câu.


      nên cậy mạnh nửa,chỉ cần ngươi trở về chịu khổ, thừa dịp Phong hồn châm chưa xâm nhập tim của ngươi, nhanh chóng trở về vân tiên động, như vậy ngươi chẳng những có thể sao mà Lưu Chí Tuyên cũng tổn thương ngươi được……」 ngồi quỳ gối bên người , ý đồ lại lần nữa thuyết phục .


      「 Em như vậy là sao? Lưu Chí Tuyên làm bị thương?」 nhíu mày nghe ra trong lời của có chút sợ hãi.


      chẳng qua là đối với …… Có chút hiểu lầm, vì muốn tốt cho bản thân ngươi làm ơn cần lại lưu luyến ở nhân gian, trở về !」 Tim cả kinh, vội vàng giải thích, muốn cho biết mới bị Lưu Chí Tuyên bắt kết hôn.


      「 Với Lưu Chí Tuyên…… Căn bản thể thương tổn ……」 thở hổn hển cười lạnh

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 33



      biết thôi là người điên, khi chọc giận căn bản biết làm ra chuyện gì……」 bật thốt lên vội la lên.


      là người điên em còn muốn gả cho ? Vì sao?」 căm tức nhìn .


      「 Em……」 ngẩn ra biết đáp trả như thế nap2.


      「 Chẳng lẽ…… uy hiếp em?」 rùng mình cái.


      có, đừng có đoán mò, có uy hiếp em, ……」 cực lực muốn phủ nhận.


      càng muốn phản bác, liền càng khẳng định phỏng đoán của mình.


      dùng bạo lực uy hiếp em, dùng mạng của làm điều kiện bức em kết hôn với , đúng ?」 lạnh lùng .


      phải…… Là em cam tâm tình nguyện……」 khó khăn .


      「 Đủ rồi! Đừng dối nữa!」 hét lớn tiếng.


      ngẩn ngơ gì nhìn .


      「 Lưu Chí Tuyên là dạng người như thế nào sớm biết, bạn trước kia của bị thương chính là tàn phế, trời sinh chính là cuồng ngược đãi, lấy thống khổ người khác làm niềm vui, chỉ cần phụ nữ được coi trọng đều có kết cục tốt. lần này xem em trở thành mục tiêu, nếu em gả cho , tuyệt đối sống tốt.」 bắt được tay cổ tay , thần sắc ngưng trọng . Tính tình của Lưu Chí Tuyên cũng lương thiện bằng Hồ Nhi.


      nghe được trong lòng đối với Lưu Chí Tuyên càng thêm hoảng sợ, nhưng mà càng biết xấu xa, càng thể để cho La bởi vì mà xung đột với Lưu Chí Tuyên.


      「 Được, cho dù là thằng khốn, cho dù em kết hôn với , em cũng thể sống cùng chỗ với .」 lớn tiếng .


      「 vì sao thể?」 nhíu mày hỏi.


      「 Bởi vì…… em .」 hít hơi lạnh lùng .


      lại lần nữa xem.」 trừng mắt .


      「 Em , nghe hiểu sao? Muốn em ngàn lần cũng vậy, em làm sao có thể con hồ ly? Căn bản thể nha……」 trừng mắt nhìn ngược lại .


      đợi cônói xong, chế trụ sau gáy của , đem kéo về phía trước, trực tiếp lấy môi mình ngăn chặn cái miệng ngừng dối kia.


      「 A!」 kinh hãi hổn hển đẩy ra, khẩn trương hét lớn:「 Đừng chạm vào em! Vạn nhất lại thúc dục Phong hồn châm, muốn mình đau đến chết sống lại sao…..」


      「 Cứ để cho nó đau ! cần.」 nhìn chằm chằm vào , hừ .


      làm sao có thể cần nha? Sắc mặt đau đớn của mình vừa rồi chính biết đó thôi……」 Dưới tình thế cấp bách ngữ khí của lộ vẻ lo lắng.


      「 Nhưng mà nếu bởi vậy có thể thấy em đau lòng vì , tình nguyện đau thêm vài lần nửa.」 si tình nhìn , giọng .


      ……」 lại là tức giận còn có cảm động, câu cũng nên lời.


      Ngốc tử này……


      sợ bị phong hồn phách, chỉ sợ em chán ghét vứt bỏ .Nếu có thể sử dụng hồn phách của đổi lấy tình của , cho dù trọn đời phải ở trong bóng tối, cũng oán.」.


      muốn khóc.


      La nhất định biết có thể ra những lời như vậy, kỳ muốn là con người hơn kém……


      Thế gian này có rất ít người đàn ông nào si tình……


      theo ! Uyển Thanh, đừng lãng phí sinh mệnh lẫn nhau nữa, tin tưởng em và đều là giống nhau,có đúng hay ?」 dịu dàng thuyết phục, chỉ hy vọng dứt bỏ cố kỵ toàn tâm lần.


      có chút dao động, tình ngọt ngào vẫy tay với , muốn liều lĩnh ôm ấp , có lẽ giống như , tình nhất định liên quan đến diện mạo, chỉ cần có thể liền tâm, ngày cũng đủ……


      Nhưng ý niệm này trong đầu vừa mới quật khởi, ngoài cửa liền truyền đến trận tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lưu Chí Tuyên xanh mặt đưa theo người làm đến.


      Sắc mặt của lại lần nữa trở nên tái mét, tim vốn bồng bền vừa vặn ngã xuống vực sâu.


      「 Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, dám hẹn hò sau lưng tôi!」 vừa vào cửa liền nắm lấy tóc của Hướng Uyển Thanh ,kéo sang bên.


      「 A……」 đau kêu tiếng.


      Buông ấy ra!」 La quát chói tai tung người lên, nhưng vừa mới tiến lên bước, tùy tùng Lưu Chí Tuyên liền rút súng ra để ở tim .


      「 Chậc chậc chậc, ngươi tốt nhất đừng lộn xộn, La , cẩn thận viên đạn có mắt.」 Lưu Chí Tuyên nhìn cười lạnh.


      yên lặng bất động trừng mắt Lưu Chí Tuyên, trong lòng lửa giận bốc lên.


      「 Ngươi thực quá đáng, Uyển Thanh muốn là người của tôi, ngươi thế nhưng còn muốn câu dẫn , nên a……」 Lưu Chí Tuyên xong ôm sát Hướng Uyển Thanh, vươn đầu lưỡi liếm lỗ tai của .


      Hướng Uyển Thanh ghê tởm tức giận né tránh.


      「 Em quay qua đây!」 Lưu Chí Tuyên vui nắm cằm của , bắt buộc chuyển hướng sang , nhe răng cười :「 Chúng ta nên để cho Thầy La thấy quan hệ của chúng ta thân mật như thế nào, để cho hiểu được.」

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :