1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Tuấn Hồ - Bồng Vũ (46C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 18



      Hướng Uyển Thanh cười rộ lên dáng vẻ xinh đẹp vô cùng, độ cong của đôi môi, đường cong của lông mày cùng với ánh sáng trong con ngươi đều làm cho càng thêm động lòng người.


      Chỉ tiếc là luôn nghiêm mặt, luôn hậm hực vui, linh hồn của bị chính giam cầm cho nên chỉ còn chờ có người thay giải phóng.


      Để đến thay giải phóng……


      quỷ dị cười cười, tới gần ở bên người giọng :「 Hoa này có cái tên rất đẹp,gọi là 『 Lam công chúa 』.」


      「 Lam công chúa?」 ngạc nhiên .


      「 Cao quý thanh lịch, độc nhất vô nhị, đây chính là tôi nghiên cứu lâu mới cho ra chất lượng tốt giống.」 xong đưa tay nhàng sờ lên lá hoa.


      nghiên cứu?」 quay đầu nhìn , càng thấy kinh ngạc hơn.


      「 Đúng vậy,『 Lam công chúa 』 là đích thân tôi chăm chút, cũng lợi hại tôi chưa từng thấy qua loại hoa hồng này!」 Bác Phúc cười .


      「 Đúng, rất lợi hại……」 cũng thể bội phục,「 hoa ma pháp sư 」 quả nhiên danh bất hư truyền.


      「 Hoa này vừa mới thử liền thành công,nó tượng trưng cho xử nử, chính là được dung trong hôn lễ của .」 cười nhìn .


      「 Hôn lễ của tôi ?」 trợn to hai mắt.


      「 Đúng vậy, tôi vì xây dựng hôn lễ mộng ảo từ trước đến nay chưa từng có, toàn bộ dùng 『 Lam công chúa 』 đến bố trí, từ cổng vào đến sân khấu……」


      「 Tất cả sao?」 Theo như lời khỏi tưởng tượng hôn lễ này đẹp như thế nào a.


      「 Đến lúc đó, dâu xinh đẹp nhất toàn thế giới.」 xong liền hái đóa hoa hồng xanh lên ngửi, sau đó chậm rãi cầm hoa hồng xanh trong tay cắm ở rãnh tai của .


      cảm giác tê dại từ lỗ tai phát tán toàn thân, nín thở nhìn , cả người bị mùi nồng đậm của hoa hồng vây quanh, làm cho mất thần cũng mất hồn.


      「 Rất đẹp, cùng hoa này…… rất tương xứng.」 nhìn chăm chú vào trong lòng lại cười lạnh.


      xinh đẹp này rơi vào tay , tim của là của ……


      thiếu chút nữa chìm đắm ở trong mắt , may mắn bác Phúc vào lúc này hô to tiếng, mới đưa lún xuống bừng tỉnh.


      「 Ai nha! Có đóa hoa bị côn trùng ăn! Con rệp đáng ghét! Dám ăn vụng hoa của ta……」 Mắt bác Phúc vô tình phát đóa hoa 「 Lam công chúa 」 bị sâu ăn tức giận đến oa oa kêu to.


      rùng mình vội vàng quay đầu ra, về phía hoa kính, cúi đầu làm bộ ngắm cảnh hoa để che dấu tâm trạng mình.


      La đem tất cả dáng vẻ hốt hoảng của đặt trong mắt, nở nụ cười quỷ dị.


      ta là con mồi kế tiếp sao? Hồ vương.」 Bác Phúc lặng lẽ đến gần bên cạnh lộ ra nụ cười quái dị.


      giọng chút, lão khỉ già.」 La quăng cho bác Phúc cái liếc mắt lạnh lẽo.


      「 Đây là người thứ mấy rồi? Ngươi ăn nhiều tim của phụ nữ như vậy, còn chưa đủ sao?」Bác Phúc châm chọc nhìn .


      「 Đây là chuyện của tôi, ngươi đừng quản nhiều, ngươi chỉ cần an phận giúp tôi trông giữ vườn hoa này là được.」 hai tay hoàn ở trước ngực, nghiêm khắc .


      「 Tôi chỉ là sợ ngươi ngừng sát sinh, nghiệp chướng tạo nhiều , ngược lại hoàn toàn ngược lại a!」 Bác Phúc lắc đầu.


      biết La vài trăm năm, lần nhân duyên tế hội La cứu bị thương nặng, vì báo ân tự nguyện thay trông coi vườn hoa. Trăm năm qua,ông vẫn là người làm vườn của ,bởi vì dựa vào La cũng hiểu được tu hành, cuối cùng rốt cục cũng sửa được bộ dáng hình người, chẳng qua sau khi mặt trời lặn biến mất, vừa vào đêm lại biến trở về nguyên dạng hình khỉ.


      có thể biến thành hình người ngắn ngủi như vậy cảm thấy hài lòng, nhưng La vẫn muốn buông tha cho, đem hết các loại phương pháp chỉ vì biến thành hình người chân chính, người ngoan cố chấp nhất như ngay cả ông cũng làm gì được.


      「 Ngươi biết cái gì? Tim của phụ nữ chính là dược liệu trợ giúp tôi thành người mà thôi.」 khẽ gắt.


      「 Nhưng nhất định là tánh mạng kia sao! Nhìn dáng vẻ xinh đẹp, khí chất ưu mỹ tinh khiết cùng các bình thường giống nhau, ngươi ăn ta sao?」 Bác Phúc nhìn Hướng Uyển Thanh cảm thấy này rất đặc biệt.


      “Hừ! Ngươi được vài năm đạo hạnh của ta cho nên cũng là biết nhìn hang. Hướng Uyển Thanh xác thực giống với các bình thường, bởi vì ấy là thiên nữ.」 La tinh nhuệ nhìn Hướng Uyển Thanh cúi đầu ngắm hoa.


      ta là thiên nữ?!」 Bác Phúc kinh hô mặt biến sắc.


      「 Đúng vậy, ấy nhìn thấy được nguyên hình của ta.」 cười lạnh.


      「 Cái gì? Vậy sao ấy còn dám cùng ngươi cùng chỗ?」 Bác Phúc ngạc nhiên .


      chuyển sinh làm người phàm, thiên nhãn còn, đạo hạnh cũng ít bởi vậy ta nghĩ rằng nhìn thấy đều là ảo giác.」


      「 Nếu ta là thiên nữ, ngươi còn dám chạm vào ấy?」 Bác Phúc kinh hoảng .


      「 Có cái gì dám?Ta lấy đạo hạnh ta đối với ta mà cũng rất hữu dụng.」 lãnh khốc nở nụ cười.


      「 Ngươi sợ ấy là sứ giả chủ tử ngươi phái tới thu phục ngươi sao?」


      「Chủ tử của ta khó khăn như vậy, muốn bắt ta trở về từ lúc ngàn năm trước liền ra tay, chờ tới bây giờ. nửa bằng Hướng Uyển Thanh này mà cũng muốn thu phục ta? Đúng là rất buồn cười.」 La ngạo nghễ nhíu lại đôi mắt hẹp dài.


      「 Vấn đề là chủ tử của ngươi từ bỏ ý đồ dễ như vậy sao?」Bác Phúc đối với vị chủ tử mấy ngàn năm nay đều án binh bất động cảm thấy sợ hãi.


      Nghe năm đó hồ, khuyển, phượng, điêu, bốn linh thú lên trời đại náo lên trời xuống đất, tất cả mọi người đều bó tay, cuối cùng là vị kia tiên nhân cư nhiều năm ra mặt thu phục, mới bình ổn cuộc hỗn loạn kia. Nay tứ thú lại thoát , vị tiên nhân kia cũng nghe thấy cũng hỏi, nghĩ như thế nào cũng đúng lắm.


      là muốn nhìn chút năng lực của ta sao? nhận định ta vĩnh viễn đều là súc sinh bao giờ có thể thành người, ta liền nhất định phải biến thành người, để cho nhìn lợi hại của ta.」 ngẩng đầu lên khiêu khích nhìn bầu trời bao la.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 19



      Tthận trọng từ lời đến việc làm nha Hồ vương, chừng tại theo dõi từng việc làm của ngươi nha.」 Bác Phúc hoảng sợ ngẩng đầu.


      「 Vậy làm cho xem ! Ta rất nhanh có thể thoát khỏi trói buộc của , trở thành con người chân chính……」 xong nhìn về phía Hướng Uyển Thanh, khóe miệng gợi lên.


      「 Nhưng mà ngươi tu luyện lâu như vậy thủy chung vẫn thay đổi chút, ngươi thấy là có điểm kỳ quái sao? Có thể chủ nhân của ngươi để phù chú gì người ngươi hay nha……」Bác Phúc khó hiểu nhìn mặt hồ của La .


      Trong lòng La run sợ, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống.


      Vấn đề này phải nghĩ tới, năm đó thoát tiên giới vốn tưởng rằng cuộc đuổi bắt, nhưng mấy ngàn năm nay tiên nhân vẫn có áp dụng hành động gì, tất cả yên tĩnh làm người ta bất an.


      Mà nay lời của lão lại khơi mào nghi ngờ trong lòng , phù chú, phải có khả năng, tiên nhân muốn cản trở tứ thú thành người, ai cũng đoán ra làm bày thủ đoạn đáng sợ nào.


      Nhưng chuyện đến lúc này mặc kệ là phù chú hay là vũ khí gì cũng để ý, ai muốn ngăn cản , tiêu diệt tất cả, bởi vì chờ lâu lắm rồi còn tính nhẫn nại.


      nhíu lại hai hàng lông mày, phía trước Hướng Uyển Thanh bỗng nhiên kinh hô tiếng, tiếp theo trận tiếng cười như chuông bạc vang lên.


      ngẩng đầu liền thấy biết từ nơi nào chạy tới chú sóc con quấn quít lấy mắt cá chân Hướng Uyển Thanh, tuyệt sợ người lạ.


      「 Ha…… đáng ……」 cười ngồi xổm xuống, lấy lòng bàn tay nhàng xoa lông con sóc, con sóc lúc đầu nghịch ngợm hiếu động nhưng sau đó lại dựa đầu đưa vuốt ve, thậm chí còn nhảy lên trong lòng của làm nũng.


      「 A, đó là con sóc trong rừng cây hoang, kỳ quái, bình thường nó chịu đến gần người khác……」 Bác Phúc gãi gãi đầu cảm thấy kinh ngạc.


      「Tthật vậy ? Nhưng các người nhìn xem, nó rất dễ bảo nha!」 Hướng Uyển Thanh ôm lấy con sóc, vừa xoa lên người con sóc vừa nìn La và bác Phúc thản nhiên mỉm cười.


      Mây mù vùng núi mờ mịt, bóng hình xinh đẹp linh lung, cảnh tượng chơi súc vật sao mà quen thuộc như thế……


      La giật mình, trong lòng vừa động.


      「 Hướng tiểu thư đối động vật rất thành thạo nha?」 Bác Phúc hỏi.


      có a, tôi cho tới bây giờ có nuôi qua sủng vật.」 Hướng Uyển Thanh lắc đầu.


      「 Sao? Vậy đúng là kỳ diệu nha!」 Bác Phúc chậc chậc lấy làm hiếu kỳ.


      「 Nhưng mà tuy rằng có nuôi qua nhưng cảm giác lại giống như từng ôm qua như vậy……」 quay đầu, cảm thấy biết khi chính mình cũng từng vỗ về thân mềm mại da lông như vậy.


      La chậm rãi ninh khởi hai hàng lông mày, hề chớp mắt nhìn chằm chằm .


      Có thể sao?


      , khéo như vậy, thể nào……


      ở trong lòng tự hỏi tự đáp, khuôn mặt tuấn tú bịt kín tầng bụi sáp.


      Sóc ở trong lòng Hướng Uyển Thanh oa oa thời gian, lại bỗng nhiên nhảy ra chạy về cây đại thụ, nhìn thấy dáng vẻ hoạt bát lủi thẳng về rừng cây, nhịn được cười khẽ.


      「 Sóc con này rấtđáng ……」 cười nhìn về phía La , lại phát dùng loại ánh mắt kỳ lạ nhìn cho nên nụ cười lập tức cứng ở mặt.


      làm sao vậy? có chút băn khoăn.


      「 Vườn hoa có rất nhiều hoa, chúng ta hái them ít hoa nửa, hôm nay chúng ta học ở đây sau đó xuống núi.」 La đột nhiên .


      「 Chúng ta phải học ở trong này sao?」 ngẩn người.


      「 Nếu đến đây nên vội vã trở về, núi khí thanh tịnh, hoa lại nhiều.Ở nơi này học ngủ gà ngủ gật.」 khẽ cười chế nhạo.


      đương nhiên biết giễu cợt , mặt đỏ lên ngượng ngùng :「 Nhưng mà tôi cho Chí Tuyên biết hôm nay ra ngoài……」


      「 Ai là Chí Tuyên?」 Bác Phúc xen mồm.


      「Vị hôn phu của ấy.」 La thay trả lời.


      có vị hôn phu sao? Tôi còn nghĩ đến là bạn của thầy La nha!」 Bác Phúc xong nhanh chóng ném cho La ánh mắt trách cứ.


      Người ta có vị hôn phu còn buông tha như vậy có chút quá đáng nha.Ánh mắt chính là như vậy.


      La đáp lại bằng nụ cười cuồng vọng「 Vậy thế nào 」.


      phải đâu……」 Hướng Uyển Thanh đỏ mặt .


      đáng tiếc, hai người thoạt nhìn rất xứng đôi nha!」Bác Phúc mở ra nụ cười đùa giỡn nhìn La nháy mắt.


      「 Xin đừng lung tung!」 vội la lên.


      ? Tôi đây có phải nên đoạt lấy ta hay ?」 La ngắm Hướng Uyển Thanh liếc mắt cái,giở trò đùa dai.


      「 La tiên sinh! Xin đừng giỡn……」Trong lòng Hướng Uyển Thanh hít mạnh ngụm khí, trừng lớn hai mắt.


      「 Ai tôi giỡn? Tôi rất tình nha.」 La vứt cho nụ cười bí , xoay người vào con đường mòn khác.


      Hướng Uyển Thanh ngây ngốc đứng ở chỗ cũ,chỉ số tim đập càng ngày càng tăng.


      「 Coi chừng nha thầy La cũng là người đối nghịch với phụ nữ,người đào được coi trọng chưa từng có ai thoát được, chưa từng có.」 Bác Phúc tiến đến phía sau thấp giọng cảnh cáo,sau đó lập tức tránh ra.


      quay đầu nhìn chằm bóng dáng của bác Phúc, có ý tốt nhắc nhở hay là lên tiếng đe dọa?


      「 Mau tới đây Hướng Uyển Thanh, còn sững sờ đứng đó làm gì nha?Tầng mây rất dày đại khái là sắp trời mưa, động tác chúng ta nhanh lên chút.」 La ở phía trước gọi .


      「 Ừm……」 vội vàng theo sau, tâm tư cũng bị đảo loạn.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 20



      ra sương mù cũng có thể làm quần áp ẩm ướt ……


      Hướng Uyển Thanh theo La ở trong vườn hái hoa, phát sương mù đem làm quần áo và tóc của ẩm ướt, cảm giác lạnh lẽo thấm vào xương cốt, cầm hoa nhìn sương mù đậm đặc bốn phía làm cho người ta mờ mịt phân phương hướng, nhịn được dừng lại động tác, ngửa đầu đón hơi nước như tơ kia, nhắm mắt lại hưởng thụ tĩnh mịch khó được.


      Sau khi mẹ mất ở trong nhà họ Lưu cùng với Lưu Chí Tuyên, trong lúc đó trong lòng sớm mệt mỏi chịu nổi, khó được ngày thanh nhàn như hôm nay, có thể tạm thời thoát khỏi việc vặt đáng ghét, lẳng lặng để cho tâm tư thả lỏng nghỉ ngơi cái gì cũng đừng suy nghĩ.


      biết qua bao lâu hơi thở ấm áp phút chốc tới gần, vội vàng mở mắt ra, ràng thấy La mặt gần trong gang tấc, đôi con ngươi thâm triệt nhìn chằm chằm vào .


      kinh hãi muốn tránh ra nhưng lại bắt lấy bả vai của , khẽ quát tiếng:「 Đừng nhúc nhích!」


      cho nên muốn mở miệng hỏi, liền cảm giác được trận ẩm ướt lạnh lẽo chậm rãi lướt qua mắt cá chân của , nhất thời hoảng sợ trố mắt nụ cười mặt cũng biết mất.


      「 Đó là…… Đó là cái gì……」 run rẩy .


      「 Hư, đừng sợ, chẳng qua là con độc xà, chỉ cần đứng im cắn .」 ở bên tai .


      「 Mau…… Mau đuổi nó ……」 Cả người sợ hãi đến phát run, khó thở hét lớn.


      được, như vậy càng nguy hiểm chọc giận nó nha.」 cười xấu xa.


      ……」 ràng vui sướng khi người gặp họa! buồn bực trừng mắt .


      「 Đừng lo lắng, đợi thêm chút nửa nó .」 ra còn rất thích nhìn thấy dáng vẻ thất kinh của .


      cần đợi lát nữa…… đáng sợ…… làm ơn mau đuổi nó !」 Con rắn kia dường như cuộn tròn ở chân , sợ tới mức nàng dường như muốn khóc lớn.


      「 Được rồi, tôi giúp lần, bất quá cần phải đưa tôi phần tạ lễ.」 nhìn thấy hốc mắt phiếm hồng, thầm buồn cười, sau đó mới nhặt lên cành cây khô, nhàng khiêu con rắn quăng ra bụi cỏ xa xa kia.


      Con rắn bị lấy ra dường như lập tức liền nhảy đến phía sau , gắt gao ở sau lưng , chưa hết hoảng sợ thở gấp gáp.


      「 Tốt lắm, có việc gì.」 xoay người nhìn , thấy mái tóc ẩm ướt dính ở trước trán,cả khuôn mặt nhắn tái mét giống như giấy,trong lòng đột nhiên nảy lên cỗ thương tiếc, khỏi vươn tay ôm vào trong ngực.


      Hướng Uyển Thanh nhất định biết, tổng hội biết mình tản mát ra loại mê hoặc động lòng người, thản nhiên ưu thương, nhợt nhạt lo lắng, dễ dàng có thể khơi mào ý muốn bảo vệ của phái nam.


      sợ hãi ngẩn ra sau đó vội vàng đẩy ra, cúi đầu :「 Cám ơn……」


      「 Chỉ có câu cám ơn? Tôi muốn phải tạ lễ đơn giản như vậy.」 nhướng lông mày lên.


      「 Vậy muốn tạ lễ như thế nào nha?」 buộc chặt nhìn .


      「 Tôi muốn……」 yên lặng nhìn , vươn tay nhàng lướt qua mái tóc rũ xuống ở giữa lông mày.


      nín thở giống như gặp ma, nhưng lại quên né tránh.


      Đầu ngón tay của dọc theo mái tóc rồi dời về phía sau gáy của , tiếp đó mới chậm rãi hết lời ban nãy:「 nụ hôn.」


      kinh ngạc mở to hai mắt, còn có xác định lại giỡn hay , kéo đến gần đôi môi nóng rực chút khách khí lấn tới phía trước.


      căn bản kịp né tránh,đôi môi mạnh mà có lực liền trực tiếp công chiếm môi và lưỡi của , cái loại vừa cuồng dã lại ngang ngược hôn này lại giống như đúc cảnh trong mộng của ….


      Là mộng sao? Lại là mộng sao?


      Cả người run rẩy hoảng hốt nhắm mắt lại, giống như đặt mình trong cảnh mơ.


      tuần qua thủy chung lay động trái tim chính là mùi hương thâm trầm này, hâm nóng đầu lưỡi, khêu gợi đôi môi, khắp nơi khiêu khích cảm quan của , lý trí của mê say giống như ở trong mộng, hề trốn tránh cũng có ý muốn trốn tránh, hoàn toàn thần phục ở bên trong, theo đuổi tình cảm nở rộ ở trong lòng.


      La gặm cắn đôi môi ngọt ngào của , tham lam hấp thụ mùi tinh thuần người tản mát ra, như đóa hoa nở lúc sáng sớm trong suốt hòa với quyến rũ, nếm thử chút liền say mê……


      Hàng đêm chính là hôn như vậy, lấy ảo thuật mê hoặc , làm cho tự chui đầu vô lưới, làm cho nghĩ đến tất cả đều chính là mộng, sau đó từng tấc ăn hết lý trí của .


      tại có thể tin tưởng, mục đích của đạt được, Hướng Uyển Thanh trúng độc, trúng độc do hạ, độc dược tình ……


      Đắc ý cười khẽ từ trong miệng của phát ra, nghe tới như là dã thú kêu rên, càng sâu càng dữ dội hơn hôn cánh môi của , muốn đem phòng tuyến cuối cùng của hoàn toàn đánh tan.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 21



      run rẩy bởi vì phát trong cơ thể nơi nào đó từng giọt từng giọt rơi mất.Khi loay hoay mút nhưng lại nghĩ tới muốn chống cự, ngược lại giống ôn tập chuyện rất quen thuộc ,lặp lại tiến hành từng chi tiết ở trong mơ, lại lần nữa nhớ kỹ hô hấp của , động tác của ,phương thức hôn ……


      Tim có chút bối rối nhưng là lại yên ổn như thế, giống như bơi lội hồi lâu rốt cục tìm được lối ra. mặc ôm lấy……


      Nụ hôn mãnh liệt vẫn liên tục, cùng hôn với khó có thể chia lìa, thẳng đến trời vang lên tiếng sấm, sau đó mưa rơi xuống La mới buông ra.


      nghĩ tới lại hợp tác như vậy, quà đáp lễ đúng là đáng giá, chẳng qua nếu còn muốn tôi đề nghị chúng ta vào trong phòng ……」 ngẩng đầu mê hoặc .


      phút chốc mở mắt ra, ngây dại.


      Đây…… phải mộng? phải mộng……


      「 Môi rất mềm, xúc cảm tốt.」 lấy đầu ngón tay vỗ về môi dưới hồng nhuận của , khinh bạc cười.


      Ảo giác mê ly xoay quanh mình trở nên ràng, đại não đình trệ bắt đầu vận hành bình thường, thế này mới hoảng sợ phát , hôn môi với La ……


      Cùng …… Giống ở trong mộng cuồng nhiệt hôn……


      Ông trời! làm cái gì a?


      Kích động thoát khỏi tay , biết tại sao lui ra phía sau từng bước, bị hành vi điên cuồng khó có thể giải thích của mình dọa choáng váng.


      Từ trước đến giờ luôn có chừng mực, làm sao có thể làm ra loại tình này? Làm sao có thể hồ đồ đến phân hoặc mộng ảo?


      「Làm sao vậy? Tại sao dáng vẻ như làm sai chuyện vậy? Chẳng lẽ sợ có lỗi với Lưu Chí Tuyên sao?」 cười .


      「 Tôi……」 Nghe nhắc tới Lưu Chí Tuyên, càng cảm thấy tội lỗi mãnh liệt, khuôn mặt vốn phiếm hồng nhất thời mất huyết sắc.


      Loại tình này nếu như bị Lưu Chí Tuyên biết, nghĩ như thế nào? Bất luận là ở trong mộng hoặc là giờ phút này, hành vi của đều biến thành phản bội!


      「 Tôi nghĩ chưa từng hôn môi với Lưu Chí Tuyên như vậy? trong lúc đó căn bản có tình , bởi vậy cũng kích ra tia lửa……」 châm ngòi nhìn chằm chằm .


      「 Câm mồm!」 xấu hổ khiển trách.


      「 Nếu thương , tại sao chút nào chống cự đón nhận nụ hôn của tôi.」 lại .


      「 Đừng nữa! Tôi chỉ là…… Chẳng qua là……」 lớn tiếng thấp kêu, nhưng cách nào thay chính mình tìm được lý do.


      「 Chẳng qua là cái gì? biện giải như thế nào cũng che dấu được trong lòng chân chính cảm thụ.」 từng bước đến gần .


      「 Tôi…… cảm thụ?」 kinh ngạc rút lui.


      thích tôi, thậm chí thương tôi.」 tràn đầy tự tin tuyên bố.


      ! Tôi có!」 thở hốc vì kinh ngạc, khuôn mặt nhắn biến thành buồn bả.


      có sao? Xem ra thân thể của so vớ cái đầu ngoan cố của còn thành thực hơn.」 phút chốc đưa tay bắt lấy cánh tay của , đem kéo gần.


      tức giận giãy dụa, cấp kêu:「 Buông!」


      buông tay ngược lại giam giữ càng chặt, khuôn mặt tuấn tú gần sát mặt , ác ý cười lạnh,「 Nếu thương tôi,vậy làm sao có thể hàng đêm ở trong mộng lưu luyến hôn môi với tôi? Lại làm sao có thể để tôi ôm ấp?」


      ngây dại kinh ngạc trợn to hai mắt!


      …… Biết?


      thế nhưng biết mộng của ? Biết hàng đêm ở trong mộng làm chuyện ám muội lại cảm thấy thẹn?


      ở trong mộng cũng dối trá giống như bây giờ nha! Hướng Uyển Thanh.」 trầm thấp nở nụ cười.


      ……」Khuôn mặt nhắn của ba hồi trắng ba hồi xanh, vừa lung túng vừa sợ hãi, yết hầu như là bị kháp trụ hoàn toàn phát ra thanh .


      làm sao có thể biết? Làm sao có thể biết? Trong đầu có ngàn dấu chấm hỏi.


      hẳn là nhớ , ở trong mộng luôn gắt gao bám víu vào tôi, tôi chỉ nhàng trêu chọc cả người đều nóng lên, ở trong lòng tôi thở gấp rên rỉ giống như khác khao chờ tôi , đòi hỏi càng nhiều……」 cố ý để sát vào bên tai lấy giọng tuyệt hảo xong.


      「 Im miệng! Im miệng! cần !Đó chẳng qua là mộng! Chẳng qua chỉ là giấc mộng –」 dùng sức tránh khỏi kiềm chế của , che lỗ tai chịu nổi hô to.


      「 Đó phải là mộng nha! Đó là giải tỏa bất mản, là sâu trong nội tâm chân chính khát vọng……」 nhìn chằm chằm , ý cười càng sâu.


      phải! Tôi có khát vọng gì, tôi chỉ có mình Lưu Chí Tuyên, tôi chỉ mình ấy, mộng kia tất cả là giả! Giả!」 ngẩng đầu trừng , thanh rống giận.


      Mặt trầm xuống, nụ cười theo khóe miệng biến mất.


      「 Đến lúc này còn tưởng rằng Lưu Chí Tuyên sao? là lừa mình dối người.」 vui hừ .


      「 Tôi từ đầu tới cuối đều chỉ Chí Tuyên,ngoại trừ tôi bất luận kẻ nào……」 như là thề với chính mình, tiếng đặc biệt có lực.


      La nghe nổi nữa, cỗ ghen tỵ chưa từng có qua nháy mắt xẹt qua ngực , xoay mình bắt lấy bả vai của côn dùng sức ôm cúi đầu lấy môi che lại miệng của , trực tiếp ngăn chặn nghĩ đằng chuyện nẻo này.


      kinh sợ khước từ, né tránh nhưng vô luận như thế nào chẳng qua là trốn được hung tàn hôn lên môi .


      Đầu lưỡi nóng bỏng bừa bãi quấy ở trong miệng , hôn như lúc nằm mộng vậy, nóng bỏng đến nỗi dường như muốn thiêu đốt cánh môi của .

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 22



      hoang mang cả người căng thẳng, vừa muốn đẩy đầu lưỡi của ra vừa quyết định để cho muốn làm gì làm, nhưng mà dưới sức lực bé đáng kể của tài nào phản kháng được ngược lại làm iệng hai người ma sát lẫn nhau, ngoài ý muốn càng kích thích dục hỏa La , cũng càng cho quyết tâm muốn khuất phúc.


      nâng cằm của lên cao, đầu buộc nghiêng về phía, đôi môi bị buộc hé ra, vì thế thừa cơ cướp bóc mật ngọt trong miệng , liếm mút lấy cánh môi câu hồn con người, hơn nửa rung động chiếm đoặt cánh môi mịn màng của .


      lại cảm giác tê dại quen thuộc do lưỡi dây dưa phát ra, rải rác khắp cơ thể làm kháng cự của dần dần biến yếu, đến cuối cùng thậm chí còn tự chủ được đáp lại , giống như sớm học thuộc lòng mỗi động tác, thực tự nhiên bị cuồng dã dẫn dắt, tiến vào trong mộng kích tình lẫn nhau.


      Mưa bụi từ từ trở thành lớn, tiếng sấm vang lên ở bốn phía bọn họ, nhưng Hướng Uyển Thanh hề phát lúc sương mù dày đặc trong biểu hoa kia, lại lần nửa lâm vào đích tình với La giống như tình cảnh trong mộng, ngả vào hai cánh tay mạnh mẽ của , chủ động đem môi của ,tim của , linh hồn của , đều hiến cho ……


      Hồi lâu sau La mới phóng thích môi của , cuồng vọng lấy mười ngón siết chặt khuôn mặt nhắn của , cười ngang ngược giống như nắm chắc phần thắng.


      「 Chậc chậc chậc, bị tôi hôn thành như vậy, còn mạnh miệng tôi sao?」 giễu cợt nhìn chằm chằm vẻ mặt đỏ hồng của .


      Giống như đột nhiên bị rút cái gì đó, sắc mặtcô đột nhiên biến đổi, trong khoảnh khắc từ thiên đường ngã xuống địa ngục.


      Vừa rồi còn luôn miệng người mình là Lưu Chí Tuyên, nhưng tình cảnh này bảo làm sao tự bào chữa nha? căn bản quản qua được tim chính mình , thậm chí quản được cảm tình chính mình, mới có thể lần lượt ngã vào trong tay La , lần lượt thần phục dưới tay ……


      Bất luận là ở trong mộng hoặc là .


      Trong phút chốc đột nhiên xấu hổ đến muốn chết, con ngươi xinh đẹp sợ hãi, ghét cay ghét đắng cùng với tự trách, đương nhiên còn có oán hận đối với La .


      Người đàn ông này ràng muốn phá hư !


      「 Theo cảm giác của mình đừng nữa miễn cưỡng chính mình, căn bản Lưu Chí Tuyên, cần gì phải bắt buộc chính mình gả cho ? Cuộc đời ngắn ngủi có bao nhiêu vui vẻ, tốt nhất vẫn ở bên người cùng chỗ với tôi, cùng hưởng thụ tình chân chính……」 La xong lại cúi đầu để sát vào môi của .


      ra sức đẩy ra , lớn tiếng rống giận:「 Đừng lại mê hoặc tôi! Cho dù tôi Lưu Chí Tuyên, tôi cũng thà rằng ở bên người ấy, tuyệt đối rời khỏi ấy! Tuyệt đối !」


      vừa xong lập tức xoay người hướng đường khác ở chỗ sâu trong rừng rậm chạy nhanh, thầm nghĩ mau chóng thoát khỏi La , cách càng xa càng tốt.


      La trừng mắt nhìn dáng người khẩn cấp bỏ trốn,cả khuôn mặt tuấn tú giống như bầu trời giăng đầy mây đen.


      Lần đầu tiên có con quả quyết cự tuyệt như thế, ràng thể kháng cự lại liều mình thoát khỏi , ràng rơi vào cạm bẫy của nhưng kiên quyết rời khỏi……


      Trái tim của thiên nữ này tại sao lại khó có thể phục tùng như vậy nha?


      Dĩ vãng chỉ cần ra ít tiểu xảo, con liền tự động kéo đến, vì sao Hướng Uyển Thanh lại ngoan ngoãn nghe lời? Dám giày vò tính nhẫn nại của ?


      Đôi mắt hẹp dài kiên nhẫn lóe lên ánh sáng lạnh, quyết định thể tốn thêm thời gian với nửa.Nếu khó ứng phó như vậy trực tiếp ăn tim của .Dù sao cũng động tình với , khi như vậy thim của đối với cũng có công hiệu mới đúng.


      Khóe miệng dữ tợn nhếch lên, cất bước đuổi theo hướng chạy trốn, giống như dã thú muốn giết con mồi, người đầy sát khí xông vào vào rừng rậm.


      Cơn giông bao phủ trời đất, mảnh mờ mịt, cuộc săn bắn sắp triển khai……


      ………………


      Hướng Uyển Thanh chạy như điên về phía trước, giống như bị quái thú đáng sợ đuổi theo, bất chấp mưa to tầm tã, trong đầu thầm nghĩ phải nhanh trốn, chạy mau……


      Chẳng qua là rốt cuộc muốn chạy trốn khỏi cái gì nha?


      Hoặc là muốn chạy trốn phải La , mà là chính , muốn chạy trốn khỏi nơi mình khó khống chế tình cảm trong lòng.


      Kể từ khi gặp La ,tim của vốn có bình tĩnh qua, luôn dễ dàng khơi mào cảm xúc của , dễ dàng chi phối cảm giác của giống như gió xuân thổi lên mặt hồ nước làm dâng lên luồng sóng, rất ràng nhất cử nhất động của mình đều bị ảnh hưởng, từng ánh mắt của đều có thể nhiễu loạn ao hồ của , cho dù ngừng báo cho chính mình phải cẩn thận phòng bị,nhưng tim của vẫn như trước nghe phản bội ……


      Làm sao bây giờ? nên làm như thế nào để xóa bỏ tình cảm nên có kia? Nên làm như thế nào mới có thể trở lại như trước kia tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy, đỏ mặt tới mang tai chính mình? Nên làm như thế nào mới nghĩ tới La ?


      tâm loạn như ma chạy trốn, bỗng nhiên tiếng huýt gió ở trong rừng vang lên –


      「 A ô –」


      kinh hãi xoay người tìm đến chỗ phát ra tiếng động, nhưng rừng cây rậm rạp mưa to giàn giụa, ngoại trừ mảnh tối đen cái gì cũng nhìn thấy.


      Là tiếng kêu của động vật nào đó sao! phỏng đoán đột nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, chạy càng nhanh về phía trước.


      「 Gào khóc –」


      Lại là tiếng thét dài, hơn nữa thanh càng lúc càng gần, vừa chạy vừa quay đầu đột nhiên thoáng nhìn đạo bóng trắng ở trong rừng cây bay tán loạn.


      Đó là cái gì?


      kinh hoảng trừng lớn hai mắt,bước chân dám ngừng ngược lại chạy trốn càng cấp.


      Nhưng mà bóng trắng kia dường như xác định là , nó theo , lên trước nó cũng lên trước, sợ tới mức hai chân như nhũn ra,trong lòng sợ hãi tới cực điểm.


      Bởi vì bị đuổi đến tâm hoảng ý loạn, hơn nữa trời mưa đường trơn, cẩn thận cái liền bị rễ cây làm trật chân, cả người ngã về phía trước, ngã vào vũng nước.


      「 A……」 đau đến đứng dậy nổi.


      Đúng lúc này sau lưng truyền đến kêu của động vật, lưng cứng đờ, lông tơ dựng thẳng lên.


      Chậm rãi quay đầu, chỉ thấy bóng trắng núp ở trong bụi cây, đôi mắt như như gắt gao nhìn chằm chằm vào .


      Đó là…… Đó là……


      còn tại phân biệt là loại động vật nào đến, bóng trắng kia lại chạy ra, ngang nhiên đứng thẳng liếc nhìn .


      thở hốc vì kinh ngạc, mắt bị dọa choáng váng.


      Đó là…… con Bạch hồ !


      con hồ ly xinh đẹp màu trắng!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :