1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ 1 - Dịch Lạp Quán (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương.11

      Bàn Tử nâng khuôn mặt dính đầy dầu mỡ của cậu ta lên, dùng ánh mắt đặc biệt vô tội, đặc biệt đơn thuần, đặc biệt chân thành tha thiết, đặc biệt thành khẩn câu:

      "Cám ơn bạn mỹ nữ, từ nay về sau bạn chính nữ thần trong mắt tôi ! Tôi rốt cục hiểu được vì sao ông trời lại để cho cái người giống ai như tôi sống sót thế gian này, ra là vì có tồn tại của bạn."

      xong, đôi mắt tròn tròn lóe sáng.

      "Ách. . . . . ." Trời đất chứng giám, tôi ra những lời vĩ đại như vậy là vì thần kinh sung huyết, nhưng đối mặt với ánh mắt như thế. . . . . .

      "A! Thực kiêu ngạo, nữ thần chính nghĩa !" Y Lưu Xuyên ôm mèo Ba Tư đứng lên, híp mắt nhìn tôi."Vật họp theo loài, người chia theo bầy, kẻ ngu ngốc chỉ có thể ở cùng kẻ ngu ngốc, đồ bỏ vĩnh viễn ra khỏi thùng rác được!"

      "Xú tiểu tử! Lặp lại lần nữa thử xem!" Tôi dùng tiếng rống của sư tử Hà Đông.

      Y lưu xuyên liếc ta liếc mắt cái, cười đến đáng giận: "Bổn thiếu gia phải lúc nào cũng khắc khắc đều có thời gian mà dạy ngươi."

      "Hỗn đản chết tiệt ——"


      "Nhắm mắt lại, nhắm lại! Tao hận mày, hận ánh mắt của mày!" Tiếng kêu thê lương vang tận mây xanh, giống như tiếng sấm ầm ầm đánh vào người tôi.

      Tôi lui vào trong góc, khóc kêu: "Đừng bỏ lại con, mẹ, đừng bỏ Mễ Kì lại. . . . . ."

      người đàn ông đến gần, vươn tay đến chỗ tôi. Nụ cười của ông ấm áp sáng ngời, giống như ngọn lửa soi sáng bóng tối: "Kì Kì, đừng sợ. Chú vĩnh viễn bảo vệ con, chú cũng bao giờ , ."

      Tay ông thoạt nhìn rất ấm áp, nụ cười của ông rực rỡ như vậy. Tôi cố vươn tay, muốn cầm lấy ánh sáng kia, nhưng bóng dáng kia lại nhoáng cái, biến mất trong bóng tối.

      "Chú, chú! phải vĩnh viễn bảo vệ con sao? Vì sao lại bỏ con? Vì sao lại bỏ con mà !"

      Tôi đứng lên, lảo đảo bước trong bóng tối.

      Đột nhiên, tôi ngã trong vòng tay ai đó.

      ta đưa tay, nhàng lau nước mắt của tôi, mỉm cười, thở dài: "Mễ Kì. . . . . .Công chúa của tôi. Tôi bao giờ khiến em rơi nước mắt nữa, lần cũng ."

      Tôi ngừng khóc, ôm cổ ta. Đừng bỏ em. . . . . . Xin , trăm ngàn lần đừng bỏ em mình, nếu em chết mất. . . . . .

      Ngẩng đầu, tôi muốn thấy mặt ta, nhưng mặt ta càng ngày càng mơ hồ, trở nên trong suốt. . . . . . Đầu tiên là đầu, sau đó là thân thể, sau đó nữa là chân, cuối cùng toàn bộ đều biến mất trong khí, chỉ còn lại bóng tối, mù mịt vô tận. . . . . .

      lần nữa tôi lùi vào góc, bóng tối cùng lạnh lẽo vô tận bao vây tôi. Tôi ôm đầu gối, lệ theo khóe mắt chảy xuống: "Doãn Địch! Ngay cả cũng. . . . . . Vứt bỏ em sao?" o(╥﹏╥)o

      "Mỹ nữ, này, mỹ nữ. . . . . . Tỉnh tỉnh a, mau tỉnh lại. . . . . ."

      Tôi cảm thấy mình chạy biển rộng song lớn, thuyền lay động, lay động. . . . . . Khiến tôi muốn nôn mửa.

      Nháy mắt mấy cái, tôi bắt gặp gương mặt núc ních thịt của Bàn Tử!

      "Mỹ nữ. . . . . . Ách, rốt cục cũng tỉnh rồi. . . . . ."

      "Bàn tử( Chắc vì giống Vương Bản Tử( Đạo Mộ bút ký)! Cảnh cáo cậu cách xa tôi năm thước!" Tôi chìa bàn tay ra giống như tay Phật, bàn tay chuẩn xác vỗ vào gương mặt kia.

      Bàn Tử cúi đầu, hai tay bất an che lại: "Tôi. . . . . . Ách, tôi chỉ là muốn cho bạn biết. . . . . . tại . . . . . Ách, là tiết thể dục, tôi sợ bạn biết hướng sân thể dục. . . . . ."

      Ừm? Tôi ngẩng đầu, trong phòng học sớm có lấy bóng người. . . . . .

      Tôi giơ tay lên, vỗ vỗ đầu Bàn Tử : "Còn gì nữa, mau dẫn tôi !"

      "Ừm!" Bàn Tử xoay mông, xoay người, " theo tôi."

      Tâm trạng của tôi bị cái ác mộng chết tiệt kia khiến cho buồn bực! -_-#

      Tôi vừa thầm nguyền rủa, vừa theo sát phía sau Bàn Tử. Thế quái nào sau đó, chúng ta ra khỏi lầu dạy học, vào chiếc "Audi"màu vàng.

      "Chú Kì, sân thể dục." Bàn Tử ngồi ở chỗ ngồi của lái phụ, vỗ vỗ ông chú tóc hoa râm bên cạnh cậu ta.

      Choáng váng! sân thể dục còn phải ngồi xe, trường học kiểu gì đây a!

      8 phút sau, xe dừng lại cạnh sân thể dục rộng kinh người.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12: Chàng trai tuấn mỹ thần bí

      Sân thể dục này thiết kế theo dạng ao lõm, cách khác sân thể này xây ở phía. Đường băng màu xanh lục có những đường biên màu đỏ vây lại( Saimọi người nha, em ko nhớ gọi là gì nên ghi tạm a). Bốn phía là khán đài, và loạt quần áo thể dục được sắp xếp ngay ngắn —— bên trái là màu trắng, bên phải là màu đen —— giống như bàn cờ đen trắng khổng lồ.

      Bên khán đài, có màn huỳnh quang được dựng cách đó mấy chục mét, màn huỳnh quang thủy tinh bị ánh mặt trời độ chiếu vào, càng thêm chói mắt.

      Ở trong màn huỳnh quang siêu cấp to bự, lên sân khấu loại ngoài trời, người cầm micro phone thử : "Uy ? Uy . . . . . . Phù. . . . . . Uy . . . . . Tiếng quá , Lưu Đốc, vặn lên mức lớn nhất —— uy , uy uy uy . . . . . ."

      Có khá nhiều lớp đến sân thể dục, đầu người đông nghìn ngịt đều tụ tập ở sân khấu

      Vài lão sư thể dục cầm loa khuếch đại thanh kêu to: " học, học ! Nhanh tập hợp!" Nhưng mấy học sinh đó vẫn tản ra.

      làm gì a? Tôi kiềm chế hiếu kỳ trong lòng mình, chậm rãi bước xuống cầu thang.

      "Uy ? Uy . . . . . . Ừm, lượng ok! Phía dưới, mọi người hãy nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh Xuyên vương tử lên sân khấu phát biểu." xong, ta giao micro cho Y Lưu Xuyên.

      trận tiếng vỗ tay truyền đến, Y Lưu Xuyên vung tay lên giống như hiến vật quý, cao giọng : "Đến đây —— Mọi người lại xem màn hình —— Tiểu Lace( ren)!"

      Theo phương hướng Y Lưu Xuyên chỉ, tôi nhìn thấy cái gì? Tôi sống lâu như vậy chưa từng gặp phải chuyện nhục nhã như vậy.

      (﹁﹁)~~~→ màn ảnh siêu lớn lên hình ảnh —— cái mông bự mặc quần lót ren màu hồng phấn! cần hoài nghi! Chính là chị đây —— mông của tôi đó!

      Toàn sân thể dục, nhiều màn hình như vậy, tất cả đều lên cảnh tôi ngã tới mức mông hướng lên trời!

      Bốn phía ồ lên, nhóm"Bọ chó" phía dưới "Ha ha ha" cười đến run hết cả người.

      Tôi ngây ra, ánh mặt trời ôn hòa cũng trở nên chói mắt, đâm vào mắt tôi, khiến tôi đau nhói!

      Mà cái tên nhóc Y Lưu Xuyên chết tiệt kia vẫn còn phun nước miếng, hưng phấn diễn thuyết sân khấu :

      "A, để tôi kể cho mọi người về Tiểu Lace ( vải ren). Hừm. . . . . . Tên: Mễ Kì —— gương mặt lẫn ngoại hình đều 'Hai lúa", nghĩ tới ngay cả cái tên cũng 'hai lúa' như vậy. Ha, Mễ( gạo), phù hợp với con chuột nhà quê đó. Ngoại hiệu: Mộng Yểm ( * ma nữ xuất trong giấc mơ hút sinh khí của đàn ông lấy sức mạnh). Giới tính: nữ ; Chiều cao: 166cm; cân nặng: 45kg; ba vòng: ngực 86cm—— chậc chậc, sao lại như vậy a —— vòng eo: 57cm—— Ừm, cũng tệ lắm, ha ha. Mông: 91cm—— này, này này, hoàn toàn có ý kiến . . . . . . Truyền thuyết về nữ ma đầu ‘ con chuột mặc quần lót ren ’ ở Tử Kinh, chuyên lấy nam sinh đẹp trai là mục tiêu. Chỉ cần bị ta nhìn trúng nhất định phải phục tùng ta vô điều kiện. . . . . ."( Đòi hỏi hơi bị cao a. Người ta đg GATO muốn chết nè)

      Con chuột mặc quần lót ren? ! Nữ ma đầu? !

      Cái đồ ăn tỏi thối miệng!

      Tôi bước nhanh, gần như là chạy vội tới sân khấu.

      Khiến tôi bất đắc dĩ là sân thể dục này quá lớn, chạy nửa ngày rồi mà hết, gì là tới sân khấu !

      "Ồ? Chậc chậc! Vì sao các nam sinh lại cúi đầu tôn ‘ Con chuột mặc quần lót ren' lên làm thần? Nghe đây công lao của nam sinh tên là Doãn Địch. . . . . ."

      Nghe thấy hai chữ "Doãn Địch" này, tôi mau chóng dừng bước, đầu tựa như bị điện giật đứng yên tại chỗ.

      Cái tên thối miệng kia vẫn còn chít chít méo méo:

      "Doãn Địch ------ mối tình đầu hay bạn trai của ‘ Con chuột mặc quần lót ren '
      , con trai của người giàu nhất Tử Kinh, thiếu niên thiên tài iq 200, 15 tuổi tiếng tăm lừng lẫy, chuẩn bị sang nước ngoài du học. Nghe chẳng những cậu ta tài mạo xuất chúng, còn được xưng là ‘Mars’( Chiến thần ), hai năm trước vì ‘ Con chuột mặc quần lót ren ’ mà khiêu chiến Tử 9 bang phái lớn nhất Tử Kinh. . . . . . Nghe từng bang phái đều có Huyết Thạch Ban Chỉ ( Giống như nhẫn đeo ở ngón tay cái, xem phim hành động Hồng Kông thấy. Phim nào mình biết a, vì coi nhiều lắm rồi )

      Doãn Địch chỉ cần đánh cái thắng hết thủ lĩnh của các bang phái kia lấy được Huyết Thạch Ban Chỉ của bọn họ, từ đó về sau các bang phái này đều phải nghe lệnh của ta. Khi Doãn Địch khiêu chiến đến thủ lĩnh của bang phái cuối cùng, ngã xuống tử vong ——"( Em ko nghĩ ra từ nào hay, hơi bị bí từ.)

      "Oa, nam sinh si tình a, đáng tiếc chết như vậy đáng giá ! ta dùng sống của mình để bảo vệ nữ sinh như vậy, đáng giá a. . . . . ."

      biết gì? ! Biết gì chứ!

      có tư cách gì phê bình tôi? !

      Cái gì cũng hề biết! Đừng tự cho là đúng!

      Tôi cắn chặt răng, môi tái nhợt, hai chân bước nhanh như bay tới sân khấu.

      Đồ khốn ! Tôi khiến hối hận !

      Vương tử chơi dương cầm màn ảnh, là ác ma

      đầu tôi là hàng ngàn lửa giận, cháy cách mạnh mẽ, bây giờ gặp ai đốt người đó: "Cút ngay! Mấy tên ‘ bọ chó ’ chết tiệt, tránh đường cho ta!" Đẩy đám người ra, tôi liền thấy sân khấu, càng ngày càng gần cái tên ngu ngốc miệng còn lớn hơn ếch kia.

      "A, hoan nghênh hoan nghênh, đây chính là 'Con chuột mặc quần lót ren’ nổi tiếng.

      " Là con heo sợ chết, thấy tôi mà còn có thể đến đây dùng cái giọng như vịt hào hứng cổ vũ, tiếp theo còn định đưa cổ ra chờ người ta túm lấy.

      Đám"Bọ chó" phía dưới nhìn tôi, bộ dạng giống như vừa mới tỉnh ngộ, tiếp theo lại nhìn về phía màn hình lớn, bộ dạng giống như nghĩ gì đó kỳ quái.

      Tôi nguy hiểm nheo mắt, đến trước mặt 'con heo ', kiễng chân, ngăn chặn lửa giận, cố ý dùng giọng đùa cợt:

      "Tiểu quỷ! Nóng lòng như vậy chứng minh ngay cả quần lót nữ sinh tiểu quỷ cậu cũng chưa thấy, đừng cho rằng người khác cũng là tiểu quỷ như cậu. . . . . . Tôi tin các bạn học phía dưới nhất định đều có suy nghĩ riêng, giống như cậu đứa nhóc (mãi lớn nổi), hẳn là họ cảm thấy hứng thú với trò đùa của đứa nhóc như cậu!"

      Lời của tôi được khuếch đại theo micro phone, quanh quẩn từng góc trong sân thể dục .

      Mặt của Y Lưu Xuyên ở trước mặt tôi biến đổi liên tục ——

      Trước tiên là trắng, tiếp theo là tím, cuối cùng lại tối sầm. Haha, lần đầu tiên phát mặt của người cũng có thể kỳ lạ như vậy.

      Quả nhiên, nhóm"Bọ chó" phía dưới nghe xong lời của tôi mặt liền đỏ lên, số ít cảm thấy ngượng ngùng bắt đầu bỏ .

      Mấy nhóm"Bọ chó" khác cũng bỏ hết.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :