1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ 1 - Dịch Lạp Quán (11)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 5

      EDIT: Quynhgiao240

      Chú mèo Ba Tư vai cậu ta tỉnh dậy dựng lỗ tai lên, tràn đầy địch ý nhìn tôi .

      Lúc này, cái tên "đầu hình tam giác " cầm dụng cụ bơm hơi, thành công biến tấm plastic mỏng manh thành sô pha lớn.

      "Đầu hình tam giác "lau mồ hôi trán, đẩy ghế sofa được thổi phồng tới chỗ Y Lưu Xuyên, sau đó cung kính : "Lão đại, mời ngài ngồi."

      Cậu ta (Xuyên) đứng nhúc nhích, ánh mắt trong veo như mặt nước gắt gao nhìn chằm chằm tôi.

      Tên "bí đao lùn" bắt chước cậu ta giả bộ nghiêm mặt, sợ "Rolls-Royce" màu trắng nổi giận, phun lửa lên người !

      "Làm sao vậy? Tiểu quỷ ( Xuyên )! Ha ha, thích nhìn quần lót sao? Yên tâm, về sau theo tiểu thư ta, nhất định cho cậu mở rộng tầm mắt, muốn thấy kiểu quần lót gì đều no problem!"

      Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, đắc ý . Hừ, trong từ điển của Mễ Kỳ tôi có ba chữ —— sợ chết!

      "Rolls-Royce" màu trắng hừ lạnh tiếng, hai chân bắt chéo ngồi ghế sofa. Cậu ta nâng tay lên, chỉ vào người tôi : "Các em, lột váy của ta ra."(QG: Tên biến thái, biết xấu hổ a.)

      Vài giây trước, cái đám lâu la còn vây quanh cái tên "đồng phục màu đen " nhận được mệnh lệnh, lập tức vung móng vuốt lao về phía tôi. . . . . .

      "Rolls-Royce" màu trắng híp mắt suy nghĩ, cười ha ha. Khuyên tai đinh tán đính tai cậu ta lóe lên ánh sáng lấp lánh, giống như ánh mắt sáng ngời của cậu ta .

      Cậu ta giơ tay lên, vươn ngón trỏ cùng ngón giữa tạo thành tư thế rất ưu nhã, người hầu đứng ngoan ngoãn sau lưng cậu ta lập tức phản ứng, nhanh chóng móc cái gì đó từ trong túi quần ra.

      Má ơi!

      Nếu lấy ra cây xì gà, bộ dạng kiêu ngạo kia hệt như xã hội đen mà tôi thường thấy mạng.

      Nhưng là đáng tiếc, người hầu móc ra cây kẹo que, đưa vào tay"Rolls-Royce"màu trắng .

      "Rolls-Royce"màu trắng bóc giấy gói kẹo, mặt mày hớn hở bỏ vào miệng, chết tiệt...nụ cười kia, tựa như chiếm được hạnh phúc khắp thiên hạ.

      này chứng minh suy luận của tôi ——

      Cậu ta, chính là đứa trẻ trong thân hình của thiếu niên. tôi đoán như vậy vì lúc cậu ta ngậm cái kẹo, rất mất mặt a.

      Nhưng, tại tôi có thời gian nghĩ nhiều như vậy, trước mắt tôi phải giải quyết cái đám ruồi bọ quyết liệt lao tới đây.

      Tôi nhắc chân, cước, cước, lại cước. . . . . .

      Sau khi biểu diễn động tác đầy hoa lệ, đám ruồi muỗi đó đều bị tôi quật ngã. A! Cũng nhìn xem tôi là ai, vắt mũi chưa sạch mà đòi đụng tới bổn tiểu thư.

      Tôi chống nạnh, ngửa mặt lên trời cười lớn, mấy tên"ruồi muỗi" bị tôi quật ngã nhanh chóng đứng dậy, từ phía sau đánh về phía tôi.

      Thiên phòng vạn phòng, ám tiến nan phòng(* Phòng bị ngàn lần , đánh lén khó phòng)! Mấy tên xấu xa này!

      "Mấy tên ngốc! Lột đồ người ta có gì đẹp mặt !" Tôi học theo bọ ngựa, quét ngã mấy con ruồi.

      Nhưng tên"Ruồi bọ”, ngã xuống vẫn cam lòng kéo váy của tôi. Váy trượt xuống, lộ ra quần lót an toàn màu trắng. ( vì để phòng sáng sớm phát sinh gièm pha, tôi sớm chạy vào trong toilet mặc cái quần an toàn hơn. Quả nhiên, chứng minh Mễ Kì tôi là thông minh ^o^ . )

      chân tôi dẫm lên mặt cái tên"Ruồi bọ"vừa kéo váy của tôi, ra sức nghiền nghiền, sau đó hai tay ôm ngực, nhìn "Rolls-Royce" màu trắng cắn kẹo que nổi giận mắng: "Đồ hèn hạ, khốn nạn, lưu manh! Ngay cả quần an toàn cũng chưa thấy qua sao!"

      Mỗi câu của tôi đều là nhục mạ, mặt "Rolls-Royce"màu trắng liền biến đen, đợi tôi mắng xong, khuôn mặt cậu ta đen như đáy nồi cháy.

      Cậu ta miễn cưỡng nhìn tô, ánh mắt tỏ ra nên lời, đột nhiên cậu ta vẫy tay, ra lệnh : "Bắt lấy ta."

      đợi tôi kịp phản ứng, tôi bị mấy tên"Ruồi bọ" ba chân bốn cẳng nhấc lên vai. Tôi giãy dụa, tay chân huơ loạn.

      "Làm gì? Các người muốn làm gì? Nhanh chút bỏ tôi xuống, bỏ chị hai này xuống mau. . . . . ."

      "Rolls-Royce"màu trắng đứng lên, hai tay vẽ vòng tròn, tiếp tục dùng ánh mắt miễn cưỡng nhìn tôi: "Đem ta —— quăng ra khỏi trường."

      "Uy —— ngươi dám! Mau thả tôi xuống. . . . . . Thằng quỷ biết xấu hổ, đồ có mắt! A —— biết bổn tiểu thư tôi bao lâu rồi mới đến được đây ? giờ nha. . . . . . Nhanh chút —— bỏ —— tôi —— xuốngi ——"

      Tôi la, la to, điên cuồng hét lên. . . . . .

      Nhưng mặc kệ tôi la thế nào, cảnh vật trước mắt vẫn xa dần.

      "Rolls-Royce"màu trắng cười càn rỡ.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6 Thiên Sứ vs Tử Thần

      20 phút sau, tôi bị ném xuống nền xi măng trước cổng trường. . . . . . Ôi, tiểu pp đáng thương của tôi . . . . .

      "Rolls-Royce" màu trắng chết tiệt, dám trêu đùa tôi ! Tôi khiến cậu phải trả giá đắt, cừ chờ đó, chờ đó cho tôi! Tôi ra sức gõ mặt đất, bộ dạng thảm hại muốn chết, kém chút nữa thôi là tôi lấy vải trắng treo cổ trước cửa chính của "Học viện Uy Liêm".

      Sau khi gào thét điên cuồng, tôi đứng dậy vỗ vỗ bụi đất dính quần áo, chán nản chạy vào nhà vệ sinh cạnh cổng trường.

      Rửa sơ qua xong, tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt trong gương, đây là tôi sao?

      Khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, tiều tụy!

      , tôi ghét nhất là bộ dạng yếu đuối đó.

      Vì thế tôi kéo khóa túi, lấy đồ trang điểm trong túi ra, nhanh chóng trang điểm cho chính mình.

      Tôi thường trang điểm, đó là , bởi vì mùi thơm nồng nặc của đồ trang điểm, là mùi mà tôi ghê tởm nhất. Nhưng càng khiến tôi khó chịu hơn . . . . . . Là gương mặt tái nhợt này! Edit by Quynhgiao240

      Lúc ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy hài lòng với làn da hồng nhuận khỏe mạnh nhờ tác dụng của đồ trang điểm, có cảm giác tràn đầy sức sống.

      tốt, tôi mỉm cười với chính mình, về phía bên trái tới thư viện có chữ “Light”. ( Chú thích của tác giả: Light = ý là "Quang Minh" )

      Trước cửa lớn của thư viện “Light”, có treo tấm biển hình thiếu niên tuấn nở nụ cười sáng lạn.

      Nụ cười này, thuần khiết phóng túng, nếu như có thêm đôi cánh trắng bay lên bầu trời, chắc chắn rực rỡ lắm.

      Ách, khoan ! Đây phải cái tên chết tiệt "Rolls-Royce"màu trắng sao! Chẳng lẽ tên đó chính là trong hai người trong truyền thuyết chia cắt trường học này? ! ⊙o⊙|||

      Từ lúc tới trường học này tôi nghe ít về chia cắt"Học viện Uy Liêm" trong học viện này có đủ loại tin đồn về hai em này.

      Bọn họ kiêu ngạo! Bọn họ cuồng vọng! Bọn họ phóng đãng bất kham! Bọn họ tự cao tự đại! Bọn họ chính là —— Tà Ác Y Lưu Xuyên cùng Kiệt Ngạo Y Lưu Ảnh! !

      Đại biểu Quang Minh Y Lưu Xuyên ——

      ta khiến con si mê, làm con trai kinh sợ, những từ ngữ tầm thường đủ để miêu tả gương mặt "Tuấn Mỹ" ấy ; ta lãnh khốc tàn bạo giống như ma quỷ, nụ cười mê hoặc lòng người giống như Thiên Sứ. Vẻ ngoài mê người của ta, tạo nên danh hiệu ——" Thiên Sứ Quang Minh".

      Dưới tay ta có hai đại hộ pháp"Thần tình " và "Thần Thủ Hộ", hàng năm bọn họ nhận thỉnh cầu của người, chỉ cần trong vòng ba tháng đạt thành tâm nguyện của người đó.

      Đại biểu Hắc Ám Y Lưu Ảnh ——

      ta khiến con điên cuồng, có khuôn mặt khiến đàn ông ghen tị, "Lãnh khốc" từ hoàn toàn bình thường như vậy đủ để miêu tả khí chất kiêu ngạo của .

      ta có nội tâm dịu dàng thiện lương giống như Thiên Sứ, cùng bề ngoài thô bạo lãnh khốc giống như ma quỷ. Bề ngoài tàn ác khiến con tim người ta rung động đó, tạo nên danh hiệu ——"Tử Thần Hắc Ám " .

      Dưới tay ta có hai đại hộ pháp " Sứ Giả Câu Hồn" cùng"Tiểu Ma Vương", hàng năm bọn họ nhận thỉnh cầu của người, chỉ cần trong vòng ba tháng đạt thành tâm nguyện của người đó.

      Nếu. . . . . . Nếu "Rolls-Royce"màu trắng là Y Lưu Xuyên, vậy "Rolls-Royce"màu đen nhất định là Y Lưu Ảnh !

      Đúng vậy, trừ hai em họ ra, còn ai có thể làm mưa làm gió trong học viện này chứ!

      Hừ! Xem ra bọn họ cũng tài giỏi như trong truyền thuyết, phải cũng như người thường có hai con mắt cái mũi sao!

      nghĩ nhiều nữa, vẫn nên vào thư viện ngồi chút, chờ đầu gỗ xuất . Vừa mới gọi điện thoại cho đầu gỗ xong, hẳn là rất nhanh đến đây.

      Vừa bước vào, tôi liền trợn tròn mắt! Choáng váng! Đây rốt cuộc là cái kiểu thư viện gì a? ! Tại sao ở đâu cũng có cái gương mặt muốn ói kia? !( Nè lúc đầu chị còn khen ấy mà!)

      Tạp chí rực rỡ muôn màu —— toàn bộ đều là những nữ sinh ngu ngốc viết thư tình cho "Rolls-Royce"màu trắng, bức rồi bức tập hợp lại xuất bản, biến thành"Thư tình thập cẩm" .

      Còn có tạp chí tập hợp hình ảnh của tên đó ——

      Trừ "Rolls-Royce" màu trắng ra, vẫn là "Rolls-Royce"màu trắng , bên trong nữa có ảnh chụp"Rolls-Royce"màu trắng đàn Piano, ảnh chụp kiss thiếu nữ, ảnh chụp nằm ở mặt cỏ ngủ, ảnh chụp bắt chéo chiếc đũa khi ăn cơm. . . . . . vân vân.

      Tiểu thuyết đủ mọi hình thức ——

      Đó là chuyện "Rolls-Royce"màu trắng kết giao với nữ sinh viết tiểu thuyết, bên trong ghi lại chuyện tình của cùng"Rolls-Royce".

      Áp phích, này cũng cần tôi giải thích, nếu tin tưởng vào chỉ số thông minh, mọi người biết đó là về cái gì.

      Báo chí, những việc từng trải qua của"Rolls-Royce"màu trắng. . . . . .

      Nội dung bên trong muốn bao nhiêu nhàm chán có bấy nhiêu nhàm chán, dù sao tôi cũng nữa, xem biết thôi.

      Chướng ngại vật trời rơi xuống

      ( Đề nghị: khinh bỉ tập thể! )

      Sáng sớm hôm nay, 7 giờ 10 phút 26 giây trận chiến đua xe lay động lòng người lần thứ 3658 của"vương tử Satan"Y Lưu Xuyên và"thiếu gia Lucifer " Y Lưu Ảnh chính thức bắt đầu, theo đạo lý mà bọn họ thường bất phân thắng bại, cùng nhau đến lầu dạy học.

      Nhưng, tại thời khắc hết sức quan trọng, chướng ngại vật từ trời rơi xuống chắn trước xe"theo Quang Ảnh". Đó là chiếc xe trừ chuông ra tất cả các thứ khác đều vang lên, chiếc xe đạp nát, xe ngồi nam nữ ( Sau điều tra, được biết đó là ông chú và bà giao đồ ăn mới của học viện ).

      Các học sinh kính mến, kia chính là cỗ xe chắn đường Xuyên Vương Tử đáng kính của chúng ta, khiến cho ngài chậm 7 phút 6 giây thời gian đến lầu dạy học.

      Chúng ta có nên vì tổn thương của ngài? Chúng ta có nên mãnh liệt khinh bỉ cái bà nhà quê kia sao? Đúng vậy, chúng ta nên là. . . . . .

      Oa a a a a a a —— tôi là chướng ngại vật? Tôi là bà nhà quê? Tôi bị mấy tên ngu ngốc khinh bỉ. . . . . .

      Tôi càng nghĩ lòng càng bốc hỏa, quả thực là lửa lớn ngút trời!

      Chương tiếp theo

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 7 Tôi đắc tội với "Tử Thần"

      EDIT: Quynhgiao240

      Tôi quăng tờ báo lên bàn, thở phì phò nhìn nhân viên phục vụ rống to: "Mới mở ra xem chút làm người ta chán rồi! Chẳng lẽ nơi này có thứ liên quan tới sao?"

      " có." Người bán hàng hung hăng trừng mắt nhìn tôi, sau đó tay ta chỉ vào thư viện lớn đối diện, dùng giọng điệu hết sức ngạo mạn vô lễ , "Muốn nhìn Ảnh thiếu gia, mời thư viện đối diện, về sau chớ lầm, nếu đến lúc đó tôi đuổi khỏi đây, đừng trách tôi nhắc nhở ."

      . . . . . .

      Rồng bơi vũng cạn bị tôm cợt, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh(* Câu thành ngữ chỉ về thất thế) ! Nghĩ tới năm đó tôi ở Tử Kinh, có ai nhìn sắc mặt của tôi? !

      Nếu thuận theo, nếu tôi tức giận cùng quỳ xuống lạy tôi, lập tức tôi vung cánh tay, cho người bán hàng kia cái tát."Ba" tiếng, thanh thúy, vang dội!

      Nữ nhân viên bán hàng ôm ôm bên má bị tôi đánh, sững sờ đứng yên tại chỗ, hơn nữa ngày mới kịp phản ứng kêu to: "Oa a, dám đánh tôi? dám đánh tôi?"

      Tiếng kêu của ta lập tức khiến vài nam nhân viên bán hàng chú ý, bọn họ xoa tay chậm rãi tới gần tôi.

      Tôi ôm ngực, đối với nhóm ngu ngốc càng tiến càng gần tôi, tôi cười nhạt: "Làm gì? Các người muốn làm gì? Trước khi đụng đến tôi đến Tử Kinh hỏi thử, danh hiệu ‘ Mộng Yểm ’ vang dội đến cỡ nào!" (Mộng Yểm: là nữ tinh xuất trong giấc mơ, truyền thuyết nàng có dung mạo xinh đẹp mị hoặc, chuyên hút tinh khí của đàn ông làm năng lượng. Nhớ năm đó tôi ở Tử Kinh, mấy nam sinh ở đó tạo cho tôi danh hiệu này. )

      Nhớ năm đó ở Tử Kinh, vừa nghe tới danh hiệu "Mộng Yểm" này, bao nhiêu người sợ tới mức tè ra quần, hai chân như nhũn ra quỳ rạp xuống đất, ngay cả sức để cũng có.

      Nhưng, kết cục của tôi ở đây vẫn là —— bị mấy đồ bỏ kia ném ra khỏi cửa.

      Vì thế, pp của tôi vinh hạnh khi lần thứ hai được kiss thân mật với nền xi măng.

      Nữ nhân viên bán hàng bị tôi cho bạt tai đứng tựa vào cửa, dùng chổi lông gà chỉ vào cạnh cửa có cái bảng, tôi suy nghĩ nhìn:

      "Thấy ? Ở viết ‘ phải Fan của Xuyên vương tử và động vật thân phận thấp kém được vào ’ xem kìa, hai cái này đều có."

      Sau đó mông ta uốn éo, để lại cho tôi bóng lưng vênh váo hóng hách.

      Tôi muốn bóp chết ta! Tôi thề! Nhất định phải bóp chết ta!

      Tôi giật mình đứng lên, vung móng vuốt lao về phía ta, nhưng bàn tay thô của những nam nhân viên gạt tôi ra, khí thế uy nghiêm kia. . . . . .

      Ô! Đời này của Mễ Kì tôi chưa từng làm việc sai lầm gì, lần này từ Tử Kinh chuyển trường đến đây chính là sai lầm lớn nhất !

      Oa oa oa oa. . . . . . ~>o<~

      "Các người, cái đồ óc bã đậu! Cái đồ sinh vật đơn bào! Cái gì Xuyên vương tử, cái mặt nhìn biết đúng đắn, cả ngày cắn kẹo que nhảy nhót lung tung. . . . . . Giống như con khỉ. . . . . . Các người lại tôn làm thần, tôi phỉ !"

      Tôi vỗ bụi, căng cổ họng gào to, khiến ... mặt mấy người bán hàng kia từ cười cợt biến thành đỏ như cà chua.

      "Oa, em này em rất lợi hại a, em thay tiếng lòng của tất cả chúng tôi, nha!" giọng nữ cao vút đột nhiên vang lên, sau đó tràn ngập tiếng vỗ tay.

      Tôi xoay người sang nhìn, thấy thư viện"dark"đối lập với thư viện "light", đứng đám người bán hàng mặc đồng phục nhân viên, nhiệt liệt vỗ tay. ( chú thích của tác giả: dark= ý là hắc ám )

      "Mau, mau tới đây, lại đây với chúng tôi. là người kính trọng Ảnh thiếu gia nhất, cấp bậc là kim cương. . . . . ."

      nữ nhân viên bán hàng mập mạp cười tủm tỉm nhìn tôi, vung cánh tay mời tôi vào.

      Lửa giận trong lòng tôi có chỗ phát tiết, bây giờ thấy cái gì là cắn cái đấy.

      Lập tức, tôi tay chống nạnh, tay chỉ vào người bán hàng mập mạp kia hùng hùng hổ hổ .

      "Tôi sùng bái cái đầu ! Ha! Ảnh thiếu gia? Tôi thấy là rubbish( đồ bỏ )! Bắt chước bộ dạng tàn bạo của trùm xã hội đen, tự biến mình thành màu đen, giống như người tham gia tang , chỉ có mấy người kém cỏi mới sùng bái cái tên tồi tệ đó . . . . . ."( Chưa gặp người ta mà chửi là sao)(= _ :)

      Người bán hàng béo vừa rồi còn cười đến mặt mày nở hoa nghe đến lời tôi lập tức ngây ra đó, còn có nhóm nhân viên phục vụ đứng bên cạnh ta, tất cả đều hóa đá. . . . . .

      Vù. . . . . . Vù. . . . . .

      Mắng xong, trong lòng thoải mái hơn rồi!

      Lúc này, đột nhiên nam sinh lùn mặc đồ đen trong cửa hàng cạnh thư viện "dark" lao tới, bước nhanh tới chỗ tôi cười : "Oh, xong rồi, mắng Ảnh thiếu gia, muốn chết sớm a, ha ha."

      Ngay sau đó, hai nam sinh mặc đồng phục màu đen theo đuôi ra, nhưng bọn đứng tại chỗ, cũng tới gân tôi.

      ‘Nam sinh lùn’ đứng trước mặt tôi, cao hơn tôi chút, gương mặt giống như em bé thể đáng hơn nữa, mặt trắng mập tươi cười lộ ra tính cách trẻ con: "Này, thấy xinh đẹp như vậy, tôi giúp xin tha, thế nào?"

      nhếch môi cười, lộ ra hai cái răng nanh, hết sức đáng a.

      Tôi xua tay với : "Trong lòng chị đây tức giận! muốn làm vật hi sinh đừng tới gần!"

      " cần? Cơ hội khó tìm nha." "Răng hổ" chớp đôi mắt to, cực kỳ nghiêm túc .

      "Muốn chết à, bí đao lùn, muốn đến gần tôi đợi hai năm nữa ." Tôi ôm ngực, khinh thường hừ hừ. Mễ kỳ này, cần ai giúp.( Hai này hình như đều có bí đao lùn : ))

      "Răng Tiểu Hổ" cũng tức giận, tiếp tục tươi cười, sau đó nghiêng đầu, ngoắc tay với hai nam sinh vừa nãy đứng đằng kia: "Ảnh, tôi tìm được rất thú vị a, người biết chữ ‘ Tử ’ viết thế nào, ha ha. Cậu cũng lại đây chơi chút ."

      Tôi sửng sốt.

      Người bán hàng trong thư viện "light" sửng sốt.

      Người bán hàng đứng ở cửa thư viện "dark" cũng sửng sốt.

      Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nam sinh dưới có chút khí phách vương giả nào: đầu tóc xanh đen kiệt ngạo, dáng người cao lớn bị đồng phục màu đen làm cho cao ngạo thêm mười phần.

      ( Bộ dạng bởi vì khoảng cách quá xa thể thấy ) Nam sinh cúi đầu nhìn cổ tay (Hẳn là xem đồng hồ ), cũng thèm nhìn tôi lấy cái, trực tiếp đến bên chiếc đen tỏa sáng dáng dài.

      nam sinh khác hung hăng trừng mắt nhìn tôi cùng" Răng Hổ", đến chiếc "Mitsubishi"màu đen theo sau"Rolls-Royce" chạy chầm chậm.

      "Tiểu thư xinh đẹp, ác mộng của chính thức bắt đầu. Ha ha, a ha ha."

      "Răng hổ"cười xấu xa, vẫy tay với tôi sau đó nhanh tới cỗ xe "Ferrari"màu hồng bảo thạch theo sau"Mitsubishi" chạy .

      Trong tiếng kinh hô của mọi người, "Rolls-Royce"màu đen hiên ngang chạy tới"Học viện Uy Liêm". "Mitsubishi"màu đen, "Ferrari" hồng bảo thạch theo sát sau đó.

      bình thường như vậy chứ? ! ? +﹏+?

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8 Tôi cùng lớp với bọn họ

      Vài giây sau đó ——

      "Oa! Là Ảnh thiếu gia, đẹp trai! lãnh khốc! có hình ảnh!"

      "Nhanh chút, lại có tin tức mới, tiêu đề là ——‘ thành hận’. Nội dung là bởi vì rất thích Ảnh thiếu gia, nhưng bất đắc dĩ. . . . . . ấy thể tiếp cận được thiên thần giống như Ảnh thiếu gia. Vì muốn Ảnh thiếu gia chú ý, bất chấp sử dụng phép khích tướng, ngang nhiên chỉ vào mũi Ảnh thiếu gia mắng. . . . . ."

      "Đúng đúng, nhanh in ! Đừng để cho thư viện ‘light’ chạy trước bước."

      "Oh, Ảnh thiếu gia của tôi ——"

      "Đừng hoa si nữa, nhanh hành động ."

      Choáng váng! Trong miệng bọn họ, bổn tiểu thư vĩ đại lại có thể thành " " ? Mà tôi căm giận mắng lại thành" thành hận " ? Tôi muốn giết người. . . . . .

      Miệng tôi chuẩn bị mắng, chiếc xe vẽ chữ "Uy Liêm Cổ Bảo" cùng chữ "Jetta" đứng trước mặt tôi. Lâm Sâm mở cửa xe vươn bàn tay tới chỗ tôi: "Tiểu thư, lên xe."

      "Xe ở đâu ra thế?" Tôi cầm bàn tay giơ ra của Lâm Sâm, lên xe.

      "Đây là xe thuê, mười đồng tiền thuê ."

      ". . . . . . #¥%*. . . . . ."

      Hai mắt tôi tối sầm, muốn ngất thôi. chiếc xe thuê cũng mới như vậy, về sau xe đạp của tôi như thế nào trong trường học này a ——



      Mười phút sau, xe thuê theo bảng chỉ dẫn dừng lại trước lầu lớn.

      Đây là lầu dạy học như thế nào a, ông trời của tôi ơi! ( ̄ o  ̄||)|

      Lấy ý tưởng từ truyện cổ tích Grim, từ tòa tháp và hai tòa thành gộp lại thành lầu lớn.

      dòng sông nhân tạo chảy quanh lầu dạy học. Hai bức tượng thiên sứ và ác ma phân biệt hai bên sông. Phun ra bọt nước ánh bạc.

      qua 8 tòa nhà phong cách Châu u, qua cây cầu bắc qua sông, là đến lầu dạy học.

      Điểm kỳ lạ duy nhất ở đây là dòng sông nhân tạo chảy qua lầu dạy học, ngừng phun ra sương mù, tạo nên khung cảnh mơ mộng. Như vậy từ xa nhìn vào, làm người ta tưởng lầm là mình bước vào tòa thành ma pháp, kỳ lạ mà xinh đẹp.

      "Tiểu thư, tôi tìm ra rồi, phòng học của ở lầu hai, cao nhất bốn lớp. thôi, tôi đưa ." Lâm Sâm giơ tay ra, dẫn tôi vào "Tòa thành nước" .

      Giờ phút này, tôi có quyết định —— chuyển trường hối hận, chết cũng hối hận! Có thể ở nơi như là cổ tích này, chết cũng cam lòng!

      Con đường trải đá cẩm thạch, chỉ có theo con đường này mới nhìn thấy được cửa sổ thủy tinh khắc hoa văn. Dùng gậy trúc trang trí hành lang dài, gió thổi qua, gậy trúc liền vang lên"Hoa hoa hoa" .

      Cầu thang xoắn ốc tạo thành đương cong, dẫm lên liền có tiếng leng keng leng keng.

      Mộng đẹp nha, là mộng đẹp. . . . . . \(*^o^*)ノ

      Trong lúc tôi còn kinh hô, Lâm Sâm đưa tôi tới cửa phòng học.

      "Tiểu thư, đúng 12 giờ tôi đến đón , bây giờ tôi phải đem chiếc xe đạp hư kia sửa đây." Lâm Sâm xong những lời này, lại nghiêm túc bỏ thêm câu, "Tiểu thư, thuốc, trăm ngàn lần đừng quên uống. . . . . ."

      Tôi nhìn Lâm Sâm trợn tròn mắt: " biết, cậu đừng dài dòng như vậy nữa, giống hết mama! , ."

      Tôi lạm dụng uy quyền khiến Lâm Sâm rất nhanh phải ngậm miệng, sau đó lấy tốc độ gió rời khỏi tầm mắt tôi.

      Tôi lấy chiếc gương từ trong túi ra, sửa sang lại dung nhan của chính mình, sau đó cất bước đến cửa phòng học.

      A ha ha! Tôi đến đây. Oa nha!

      Thiết bị trong phòng học này rất tân tiến: ở bảng đen có màn hình TV, màn hình lóe lên hình ảnh. bục giảng có Laptop, thầy giáo tuổi còn trẻ ngồi bục giảng, vừa cầm chuột vừa cầm micro giảng bài.

      "Thưa thầy giáo! Em vừa mới tới !"

      Tôi bày ra pose tàn khốc—— ngẩng đầu, ưỡn ngực, hóp bụng, nâng hàm lên, tay hành lễ theo tiêu chuẩn.

      Khẽ ngẩng đầu nhìn, tại nơi đây, tôi nhìn thấy cái đầu mà tôi muốn nhìn thấy nhất —— "Rolls-Royce"màu trắng !

      Sau đó nữa, khi tôi nhìn thấy"Răng hổ" khe khẽ cười mắt của tôi kịch liệt nhảy lên, dự cảm tốt mãnh liệt va vào ngực tôi .

      thể nào? Tôi xui xẻo như vậy chứ? Nhưng cho tôi biết—— tôi xui xẻo như vậy. . . . . .

      Bởi vì ánh mắt tinh tường của tôi, lại có cái bóng mà tôi muốn nhìn thấy hơn —— có đầu tóc đen kiệt ngạo bất kham. . . . . .

      Giống trường học kỳ lạ này, chính là lớp học kỳ lạ . ︽⊙_⊙︽

      Chỗ ngồi đầu tiên bên trái là "Rolls-Royce"màu trắng, ba cái bàn hợp lại cùng chỗ, cộng thêm sô pha lớn màu trắng. con mèo Ba Tư màu trắng, điểm mũi chân mặt bàn qua lại, ra vẻ mười phần.

      Chương 9

      Đối lập với "Rolls-Royce"màu đen ngồi hàng đầu tiên bên trái, cũng là ba cái bàn hợp lại thành chỗ, còn có sô pha lớn, chẳng qua cái bàn cùng sô pha đều là màu đen .

      Ở sau lưng"Rolls-Royce"màu trắng là hai nữ sinh ——

      tóc dài có phong thái yểu điệu, ngũ quan xinh xắn lộ ra cỗ mị; răng trắng môi đỏ mọng như chú chim , diện mạo thanh tú phảng phất hương hoa sen mới nở.

      Ở sau lưng "Rolls-Royce" màu đen có hai nam sinh ——

      người là "Răng hổ"tôi vừa mới gặp, khuôn mặt tròn tròn, nụ cười xấu xa che dấu được hơi thở non nớt; người khác bất cẩu ngôn tiếu( cười tùy tiện), má trái có vết sẹo dài, chỉ là vết sẹo này cũng ảnh hưởng đến ngoại hình tuấn của .

      Giờ phút này tôi hoàn toàn khẳng định "Rolls-Royce"màu trắng chính là"Quang minh Thiên Sứ" —— Y Lưu Xuyên, "Rolls-Royce"màu đen là"Hắc ám Tử Thần" —— Y Lưu Ảnh!

      Nếu tôi đoán sai —— hai nữ sinh kia chính là " thần tình " cùng" thần thủ hộ" trong truyền thuyết, mà hai nam sinh kia chính là "Tiểu Ma vương" cùng"đại sứ câu hồn " trong truyền thuyết.

      Học sinh ngồi phía sau Y Lưu Xuyên cùng Y Lưu Ảnh chia làm ba tổ, mỗi tổ bảy người. Bên trái sắc trắng đồng phục, cái bàn trắng, bên phải sắc đen đồng phục, cái bàn đen.

      "Hello, tôi tên là Mễ Kì, từ trường trung học ‘ Thánh Ni ’ ở Tử Kinh chuyển đến. Về sau hãy giúp đỡ nhau nhé, ha ha, ha ha ha ha." Tôi đứng ở giảng đài có chút xấu hổ .

      May mắn Mễ Kì tôi trải qua sóng to gió lớn, nếu làm sao tôi đứng đỉnh của cục diện này được ——

      Toàn phòng học có đôi song tặc(?) chuyển ánh mắt, toàn thể học sinh cũng dùng ánh mắt tốt nhìn chằm chằm tôi, giống như tôi là món điểm tâm ngon miệng!

      "Khụ khụ! Tôi đại biểu cho toàn thể 4 lớp hoan nghênh Mễ Kì." Thầy giáo nhìn quanh phòng học vòng, đánh vỡ cục diện bế tắc, "Đến đây, Mễ Kì, đưa giấy ‘ giới thiệu’cho tôi."

      "Ách? ‘ giới thiệu ’? Cái gì ‘ giới thiệu ’?" Tôi nhìn thầy giáo đưa tay qua chỗ tôi, trong đầu treo đầy dấu chấm hỏi lóe sáng .

      "Lúc em báo danh, thầy hiệu trưởng đưa cho em ‘giấy giới thiệu’! Lấy đến đây ." Thầy giáo nhíu mày, kiên nhẫn giải thích.

      " có, phải em báo danh! Em lắm cái gì ‘ giấy giới thiệu’!" Cái gì"giấy giới thiệu" a? Thứ quỷ gì vậy? ! Đầu gỗ! Lại có thể cho tôi là thứ này tồn tại!

      "Cái gì? ! Em có? !" Thầy giáo dám tin quát lớn.

      Ông ta la to, lập tức khiến Y Lưu Xuyên cầm cây bút chơi cùng mèo và Y Lưu Ảnh cắm đầu ngủ. Hấp dẫn tầm mắt của hai đại ma đầu .

      Cả phòng học vốn tranh luận ầm ĩ nay lại càng náo loạn hơn, mọi người đều chỉ trỏ với tôi, hi hi ha ha thầm với nhau.

      Tôi bộc lộ tính tình, trừng mắt la lên với thầy giáo: " có nếu có, làm sao!"

      "Em tới phòng giáo vụ lấy . Học sinh ở trường của chúng tôi đều phải chọn ‘ quang minh ’ hoặc ‘ hắc ám ’! Em lấy ‘ giấy giới thiệu ’ qua đây!" xong, thầy giáo đẩy tôi ra cửa phòng học.

      Tôi nhanh tay lẹ mắt, hai tay gắt gao leo trẻo, bấu víu ở bàn giáo viên: "Làm cái quỷ gì vậy? ! Muốn tôi lấy? ! Trường học này còn lớn hơn mê cung, có khi chưa được nửa đường tới phòng giáo vụ tôi dã mệt chết rồi !"

      "Thầy giáo. . . . . . Hay là phân ta cho em ." Y Lưu Xuyên nhìn tôi, cười gian trá "Ha ha, nha đầu này tôi thu!"

      Nghe Y Lưu Xuyên xong, Thầy giáo lập tức đổi sang sắc mặt lấy lòng, tất kính hỏi: "A? vậy sao? Ngài là —— ngài nguyện ý thu học sinh này? !"

      "Ừ. . . . . ." Y Lưu Xuyên liếc ôi, nụ cười càng ngày càng lớn, ở khuôn mặt tuấn mỹ viết ràng"Tiểu Dạng (?), tôi khiến sống bằng chết".

      "A ha, sao, tốt lắm, cứ như vậy . Mễ Kì kia. . . . . ."

      Tôi đánh gãy lời thầy giáo định ra, dùng hét khí thế : "Stop! Thầy giáo, tôi muốn cùng chỗ với tên giấy vệ sinh cháy, đệ nhất yếu kém này!"

      Oa ha ha! thuận theo ngươi đâu!

      Muốn trị tôi? Muốn biến tôi thành người hầu? Đợi tám đời !

      Lời của tôi lập tức khiến đám" bọ chó trắng" nổi trận lôi đình, ánh mắt rực lửa tựa như muốn thiêu đốt tôi . ( Tôi quyết định về sau mặc đồng phục trắng giống nhau gọi là"bọ chó trắng", mặc đồng phục đen giống nhau gọi là" bọ chó đen" ! Cho tiện. )

      Nghe xong lời của tôi, sắc mặt Y Lưu Xuyên đen còn hơn than, cắn răng trừng tôi.

      "Cái gì. . . . . . Cái gì. . . . . . Cái gì? Em , , , , . . . . . . Cái gì? !" Thầy giáo bởi vì quá mức kinh ngạc, đến mức rớt cả cằm.

      "Em muốn cùng chỗ với tên siêu cấp ngu ngốc!" Tôi tay chỉ vào Y Lưu Xuyên, sợ chết lắc đầu, "Như vậy , tôi miễn cưỡng chọn ‘ hắc ám ’."

      "Này. . . . . ." Lão sư nhặt cằm rơi dưới đất lên, sau đó quay đầu, dùng ánh mắt hỏi ý nhìn Y Lưu Ảnh.

      Y Lưu Ảnh liếc mắt nhìn tôi, sau đó khinh thường hừ hừ : "Tôi đây phải chỗ đổ rác!"

      "Cái gì. . . . . . Cái gì. . . . . . Cái gì? . . . . . . . . . . . . Cái gì? !" Lần này đến phiên tôi Cà Lăm . A ——Mễ Kì! Như thế nào lại quên, cùng có cừu oán a? ! Chết tiệt!

      "Tôi —— tôi, , nhận, phế, vật!"Y Lưu Ảnh từng chữ trả lời, còn đáng đánh đòn hơn nữa là, chỉ vào thùng rác sau phòng học ! Này 跩 xú tiểu tử chết tiệt kia!

      "Ha! cho mình là Tổng Thống Mĩ hay là chủ tịch liên hiệp quốc? ! Hừ, đồ rắm thối !" Tôi cố nén lửa giận mới có núi lửa bùng nổ, "Thầy giáo, tôi lại lần nữa miễn cưỡng chính mình. . . . . . đem tôi phân đến ‘ quang minh ’. . . . . ."

      Tôi còn chưa xong, Y Lưu Xuyên mở miệng trước : "Tôi chưa bao giờ nhận thứ người khác cần. . . . . . phắn xa chút ."

      Ai cho tôi dao . . . . . .

      Tôi —— muốn —— giết —— người. . . . . . 〒▽〒. . . . . . 〒▽〒. . . . . . 〒▽〒. . . . . .

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 10 Tôi theo “Chủ nghĩa độc thân"

      "Ha ha ha. . . . . . Ha ha ha. . . . . . Hì hì hi. . . . . . Ha ha ha. . . . . ." " Bọ chó Trắng" cùng" bọ chó Đen" tựa như bị điện giật, cả đám cười như điên.

      Tôi nín thở. . . . . . Nín thở. . . . . . Nín thở. . . . . . Lại nín thở. . . . . . Rốt cục. . . . . . Tôi thể nhịn được nữa!

      "Ai dám thêm câu nữa, hôm nay tôi đồng quy vu tận(*Cùng đến chỗ chết) với !" Tôi"Ầm" tiếng đá lắn cái ghế xoay bục giảng, dùng tiếng giống như sấm.

      Đừng hoài nghi lời của tôi! Trăm ngàn lần đừng hoài nghi! Ai hoài nghi kết cục chính là theo tôi đồng quy vu tận!

      Quả nhiên, nhóm bọ chó bị tiếng rống giận dữ của tôi làm cho chấn động ngoan ngoãn ngậm miệng, cả đám ngạc nhiên trợn to mắt nhìn tôi.

      " , nếu tôi tham gia, làm cách nào để bị đuổi học? Thầy !" Tôi hai tay ôm ngực nhìn Lão sư, chuẩn bị chờ cái gật đầu, sau đó tôi lập tức phất tay áo chạy lấy người!

      Hừ, lui liền lui !

      Cùng lắm lại chuyển trường về, có gì đặc biệt hơn người ! Lại còn muốn tôi trở thành nô bộc ở nơi này cúi đầu cúi người, sợ đầu sợ đuôi, các người chết .

      " . . . . . . Chính là, nếu em tham gia hai phái này chỉ có thể, em chính là ‘chủ nghĩa độc thân ’. . . . . ." Lão sư lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, lau mồ hôi trán.

      "Ok! ‘ chủ nghĩa độc thân’! Em thích! Được rồi, quyết định tôi là ‘ chủ nghĩa độc thân’ !" Oa ha ha ha a! phải chịu quản lý của người khác, quá được ấy chứ.

      "Em thích. . . . . . Được, thích là tốt rồi, thích là tốt rồi. . . . . ."Mồ hôi trán Lão sư chảy mạnh hơn, ông lau mồ hôi càng nhanh hơn .

      Lúc này, tôi phát mặt đám bọ chó đều lên nụ cười quỷ dị, bao gồm cả Y Lưu Xuyên dắt hai chân con mèo để khiêu vũ cùng Y Lưu Ảnh vừa nghe mp3 vừa ghé sát vào mặt bàn ngủ say . . . . . . mặt tất cả đều lên nụ cười quỷ dị. . . . . .

      Ừm, quỷ dị, quỷ dị!

      Lão sư thở dài, xoay người, ấn cái nút màu đỏ vách tường, chậm rãi :

      " ‘ Phòng giáo vụ ’ à? A, tôi là chủ nhiệm lớp cao nhất 4 lớp, trong vòng 5 phút các người hãy chuyển cái bàn lại đây. . . . . . Cái gì? sai, là cái bàn màu lam sai đâu. . . . . . Đúng, là ‘ chủ nghĩa độc thân ’. . . . . ."

      "Oa ha ha ha. . . . . . ‘ chủ nghĩa độc thân ’. . . . . . Oa ha ha. . . . . ."

      Bọn bọ chó chết tiệt! Ồn ào chết được! Khi nào hết giờ học phải mua bình giết côn trùng, tiêu diệt bọn chúng!

      5 phút sau. . . . . .

      ông chú lưng hùm vai gấu đem cái bàn của tôi khiêng đến cuối phòng học, tôi phát —— còn có tên "chủ nghĩa Độc thân" ngồi ở đây a!

      Ha ha, còn có bạn nha . <( ̄︶ ̄)>

      Đó là tiểu tử mập mạ, toàn thân thịt núc ních giống như trái cầu.

      Lúc này cầm túi đồ ăn , "Xoạch xoạch" ăn ngon lành. Thấy tôi tới, lập tức ngẩng đầu lên cười ngốc nghếch với tôi . . . . .

      Oh my god! Bệnh Parkinson tổng hợp có phải biến chứng thành bộ dạng này?

      Tôi đặt mông ngồi ghế .

      Ừm, ghế da xoay mềm, có thể tùy tâm sở dục chuyển động. . . . . . Ha, tôi thích.

      Cậu bạn mập mạp thấy tôi ngồi bên cạnh , cười đến miệng đều rút gân :

      "Mỹ nữ. . . . . . Xin chào. . . . . . Ách! Tôi tên là. . . . . . Ách, ách, Trương Hàm, muốn ăn đồ ăn vặt ? Ách. . . . . . Chỗ này của tôi. . . . . . Có. . . . . . Ách, có nhiều lắm, ha ha."

      Sao tên đó lại vừa vừa ngừng nấc cục thế, còn vừa câu miệng lại ngừng rớt ra vụn thức ăn, câu thôi khiến toàn thân tôi nổi da gà . -_-#

      "Bạn. . . . . . Bạn cũng bị bọn họ bài xích. . . . . . Ách, bài xich tới đây sao ? Bạn. . . . . . Ách, xinh đẹp như vậy, vì sao. . . . . . Ách, vì sao cũng bị bài xích. . . . . . Ách. . . . . ." Cậu bạn mập gãi đầu, bộ dạng vô cùng ngốc nghếch, "Tôi rất vui, bạn nguyện ý. . . . . . Ách, làm bạn tôi ? Tôi mình ở đây. . . . . . Ách, nhàm chán, ai chơi với tôi. . . . . ."

      Bàn Tử ( người mập) từng miếng từng miếng ăn cánh gà ... Này nọ, lải nhải để tôi yên.

      Tôi hung tợn quơ tay về phía Bàn Tử : "Câm miệng Bàn Tử! chuyện với cậu phiền chết được, tôi nghe mệt rồi!"

      Ánh mắt lóe sáng của Bàn Tử lập tức phai nhạt, lóe lên lệ quang: "Tôi. . . . . . Tôi biết. . . . . . Ách, bạn cùng bọn họ. . . . . . Giống nhau, cũng chán ghét tôi. . . . . ."

      "Oa ha ha, oa ha ha ha, tên Trương Hàm đáng ghê tởm, ngàn người ghét vạn người ghê tởm. . . . . ."

      " mình, mày vĩnh viễn chỉ có mình! Ha ha, vừa bẩn vừa phì lại còn béo còn xong, mày vĩnh viễn bị người ta chán ghét . . . . . ."

      "A ha ha ha ha! ai kết bạn với mày, bởi vì mày là người bị cả thế giới ghét bỏ!"

      Tôi rốt cuộc nghe nổi nữa, "Ba" tiếng, tôi vỗ bàn, đầu bốc khói "Hồng hộc". . . . . ."Đám Bọ chó" đều á khẩu, mắt đậu xanh (?) nhìn tôi.

      Tôi cố gắng khắc chế mình mới phun ra lửa: "Các người! muốn làm vật hi sinh cũng đừng lời vô nghĩa, nếu thử xem! So với các người vô liêm sỉ chỉ biết móc tiểu tử này, so với các người còn tốt hơn gấp ngàn lần!"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :