1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. JZii

      JZii New Member

      Bài viết:
      9
      Được thích:
      9
      Cám ơn editor nha :5:
      tart_trung thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Một câu " Ta đồng ý" đủ trực tiếp :yoyo52:
      saoxoaytart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 089: Mua tặng

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Trong phút chốc, Tống Bách Nghiệp cho rằng ông nghe lầm.

      Tĩnh Vương việc bận quấn thân, khi nào có thời gian rảnh mà quan tâm tới hôn giữa nhà ông và Phủ Quốc Công? Vì sao lại đồng ý? Tống Bách Nghiệp rối như tơ vò, tưởng là mình đắc tội với ở đâu, ngồi ghế bành như đứng đống lửa, như ngồi đống than, dè dặt hỏi: “ biết lời của Tĩnh Vương điện hạ là có ý gì?”

      Triệu Giới đem bất an sợ hãi của Tống Bách Nghiệp thu vào mắt, mày kiếm giương lên, ra hiệu cho Chu Cảnh: “Lấy thứ đó mang ra, để Trung Nghĩa Bá xem chút”.

      Chu Cảnh đứng ở ngoài cửa, sớm chờ đợi lúc. Nghe vậy liền lấy từ trong tay áo ra quyển sách được sao chép lại, đưa tới trước mặt ông, câu nào, lui về chỗ cũ.

      Đó là quyển danh sách bìa màu xanh, Tống Bách Nghiệp chuyện gì nhận lấy, mở ra xem hai trang, sắc mặt lập tức còn trắng hơn cả tờ giấy!

      Hai tay ông run rẩy, dường như cầm yên quyển danh sách, nơm nớp lo sợ nhanh chóng đóng lại, lại nhìn về phía Triệu Giới, ngay cả lời cũng có chút ràng: “Điện hạ… đây là…”

      Tâm tình Triệu Giới vô cùng vui vẻ, môi mỏng mỉm cười, dù bận vẫn ung dung hỏi: “Trung Nghĩa Bá tìm được tên mình sao?”

      Trong lòng Tống Bách Nghiệp hoảng sợ tột độ, vắt hết óc cũng đến tột cùng có ý gì.

      Tập sách đó là của Triệu Chương, đó chỉ ghi lại danh sách tất cả các đại thần cùng ta bí mật qua lại, còn ghi chép những việc mà bọn họ từng mưu , từ việc lớn như bí mật tàng trữ binh khí, đến việc như nhận hối lộ làm việc trái luật, từng thứ đều được viết ràng tường tận, khiến người khác có muốn cũng thể xem được. Vốn dĩ Triệu Chương chỉ thuận tiện ghi lại bản, miễn cho bản thân quên , về sau việc càng lúc càng nhiều, vô hình chung trở thành tử huyệt của ta. khi rơi vào trong tay người khác, chỉ Triệu Chương, mà cả thủ hạ lẫn đại thần phe ta đều gặp nạn.

      Triệu Chương giấu quyển sách này rất kỹ, ngoại trừ chính ta căn bản ai biết .

      Bây giờ quyển sổ này lại nằm trong tay Triệu Giới! Đến tột cùng làm sao Triệu Giới lấy được nó? Bọn họ còn có thể có đường thoát sao?

      Tống Bách Nghiệp vội vàng thu hồi tâm tư, vài năm nay ông theo Triệu Chương làm những việc gì, có thể bị ghi chép trong đây hay ? nghĩ tới biết, vừa nghĩ liền toát ra thân mồ hôi lạnh, ông lại nhìn Triệu Giới trấn định bình tĩnh trước mặt, có chút thở ra hơi: “Vương gia…”

      Những năm nay ông vì bảo toàn Phủ Trung Nghĩa Bá, làm ít việc. Phần lớn ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng có vài việc trí mạng, bây giờ chỉ có thể khẩn cầu Triệu Giới trước mắt còn chưa biết hết mọi việc.

      Đáng tiếc, Phật nghe thấy lời ông khẩn cầu. Triệu Giới vẫn bộ dáng nhàn nhã thong dong như trước, giọng nhàn nhạt, nhàng bâng quơ liền có thể khống chế sinh tử nhà bọn họ: “Nếu ta nhớ lầm, chuyện bí mật tàng trữ binh khí này, Trung Nghĩa Bá cũng tránh khỏi liên quan ? Các ngươi giấu ở nơi nào, Nam Xương -Từ Châu sao? Chỗ đó có ba ngọn núi vây quanh, chỉ có đường ra, đúng là chỗ tốt. Đáng tiếc có chút xa, nếu muốn nổi dậy, chỉ sợ là tính mỗi vận chuyển binh khí, liền phải tốn vài ngày”.

      Lúc này Tống Bách Nghiệp biết gì, Triệu Giới vậy mà cái gì cũng biết! biết ràng tường tận hành động của bọn họ, thậm chí còn rảnh rỗi giúp bọn họ phân tích thế cục, rốt cuộc trong tay nắm được bao nhiêu điểm yếu của bọn họ?

      Lần đầu tiên Tống Bách Nghiệp lĩnh giáo lợi hại của Triệu Giới, khó trách ai cũng người này tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn lão làng, đắc tội ai chứ ngàn vạn lần đừng đắc tội Tĩnh Vương Triệu Giới. nhìn như im hơi lặng tiếng, ra sớm nhìn thấu toàn cục, đem người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.

      Tống Bách Nghiệp lau lau cái trán đầy mồ hôi, thất kinh quỳ xuống trước mặt Triệu Giới, năng lộn xộn: “Vương gia tha mạng, binh khí ở núi Xương Nam liên quan tới thần… Thần bất quá chỉ tới đó lần mà thôi…”

      Triệu Giới hề bị lay động, cười hỏi: “Nếu liên quan, vậy Trung Nghĩa Bá đến đó làm gì?”

      Tống Bách Nghiệp á khẩu được, nghĩ nghĩ tìm ra lý do tốt, nhưng “Thần…” cả nửa ngày cũng được gì cả. Suy cho cùng ông quả có liên quan tới việc giấu binh khí, mặc dù phải chủ mưu, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể liệt vào tòng phạm. Mấy năm nay Triệu Chương tìm người chế tạo binh khí, đều do ông chu toàn, mỗi tháng có thể rút từ trong đó ra hai phần, duy trì chi tiêu của Phủ Trung Nghĩa Bá. Bây giờ chuyện này bị Triệu Giới biết , nếu truyền tới tai hoàng đế, ông đảm bảo mình còn đường sống…

      Nghĩ tới đây, ông càng thêm sợ hãi.

      Triệu Giới lại xoay xoay chiếc nhẫn ngón tay, rất thong thả : “Trung Nghĩa Bá nếu muốn bảo toàn tính mạng của mình và gia quyến, liền nghe bản vương, lui hôn với Phủ Quốc Công ”.

      Tống Bách Nghiệp biết phải làm sao, hai chuyện này có liên quan sao? Lui hôn với Phủ Quốc Công, ông liền có đường sống? Ông cầm quyền sách trong tay, giống như cầm phải củ khoai lang nóng phỏng tay: “Vì sao Tĩnh Vương điện hạ cho phép hôn giữa Phủ Trung Nghĩa Bá và Phủ Quốc Công?”

      Triệu Giới liếc Tống Bách Nghiệp cái, đôi mắt đen sâu thẳm hàm ý cảnh cáo: “Đây là chuyện của bản vương, tới phiên ngươi nhiều lời”.

      Tống Bách Nghiệp bị liếc tới sợ hãi, chỉ cảm thấy sau lưng trận lạnh buốt, lập tức gật đầu liên tục, : “Là… Là Tống mỗ quá giới hạn”.

      Chuyện nên xong, ông lại cân nhắc kĩ lưỡng phen, hôn này sợ là thể tiếp tục duy trì. Tĩnh Vương Triệu Giới tự mình mở miệng, cho dù nỡ, cũng phải nhẫn tâm cắt đứt quan hệ. Dù sao so với Ngụy La, trăm cái đầu của Phủ Trung Nghĩa Bá cũng quan trọng hơn chút, tức phụ nhi có có thể thú người khác, mạng mất rồi kiếm lại được. Ông kinh sợ đồng ý, lúc cáo từ vẫn : “Quyển sổ kia…”

      Triệu Giới xem thường : “Nếu muốn liền cầm lấy, bản vương có thể chép quyển, liền có thể chép quyển thứ hai, thứ ba”.

      Tống Bách Nghiệp ông nào dám, trán từng giọt mồ hôi mẹ mồ hôi con to như hạt đậu tuôn ra, vội vàng : “ dám… Nếu Vương gia còn dặn dò gì khác, thần xin cáo lui”.

      Triệu Giới chẳng đúng sai, tiện đường nhắc nhở: “Trong vòng tháng, nhất định phải hủy bỏ hôn này”.

      Tháng sau là sinh thần mười bốn của Ngụy La, chờ Ngụy La tròn mười bốn tuổi rồi, liền chuẩn bị tới Phủ Quốc Công cầu hôn. Chỉ cần giải quyết xong việc của Tống Gia, chuyện khác tự nhiên thành vấn đề.

      Tống Bách Nghiệp liên tục đồng ý, cho tới khi ra khỏi Phủ Tĩnh Vương, mới nặng nề thở ra hơi, cảm giác hệt như được sống lại lần nữa. đáng sợ, Phủ Tĩnh Vương này, ông cũng muốn tới lần thứ hai!

      *** *** ***​

      Thịnh Kinh Thành sau nhiều ngày nóng bức, cuối cùng cũng có vài giọt mưa. Mặc dù mưa lớn, nhưng cũng khiến khí mát mẻ hơn chút. Hôm sau Ngụy La rời giường, thần thanh khí sảng, hưởng thụ trận gió mát, nàng đứng ở hành lang duỗi thắt lưng, nhận lấy cái ly hoa cúc ngũ sắc mà Kim Lũ đưa tới để súc miệng, vô cùng hào hứng hỏi: “Rất lâu rồi ra ngoài, chúng ta dạo chút!”

      Gần đây trời nóng, nàng lười ra ngoài, mỗi ngày nếu phải nằm sau vách ngăn lụa mà ngủ là trốn dưới tàng cây hóng mát. Trừ phi phải học hoặc thỉnh an trưởng bối, nếu ngay cả động nàng cũng muốn động, vừa động toàn thân đều đầy mồ hôi.

      Cũng chính vì vậy, người khác khi mùa hè tới thể nào cũng đen chút, nhưng hai gò má của Ngụy La vẫn trắng nõn, giống như có thể nhéo ra nước.

      Qua bao lâu nữa là sinh thần của nàng và Thường Hoằng, lễ vật của nàng Thường Hoằng sớm chuẩn bị xong, nhưng lễ vật cho Thường Hoằng nàng còn chưa nghĩ ra. Ngụy La nghĩ nghĩ, vừa vặn hôm nay ra phố nhìn chút, xem có gì thích hợp với Thường Hoằng , nếu có, nàng liền mua về làm lễ vật cho .

      Kim Lũ kêu người chuẩn bị xe ngựa, dùng xong điểm tâm Ngụy La liền với Ngụy Côn tiếng, được Ngụy Côn đồng ý, mới ra khỏi phủ.

      Thời tiết hôm nay rất tốt, đường có ít người qua lại. Dọc con phố là những tiểu thương ăn vận trang phục đủ màu đủ loại, còn có những thiếu nữ trẻ tuổi giống như Ngụy La ra ngoài dạo phố, hoặc mang mạn che mặt, hoặc ngồi xe ngựa, người đến người , náo nhiệt vô cùng.

      chiếc xe ngựa Chu Luân Bát bảo dừng lại trước cửa hàng ngọc, nương mặc xiêm y mật hợp, váy trắng thêu hoa bước xuống xe ngựa, chỉ thấy làn da nàng trắng như tuyết, xinh đẹp, khiến ít người qua đường ghé mắt nhìn. Ngụy La nghĩ chỉ dạo cửa hàng chút, liền mang theo mạn che mặt. Nàng vén váy vào trong cửa hàng, trong đó có hai nương mặc nhu váy màu xanh nhạt chọn đồ, người nhiều lắm, coi như thanh tịnh.

      Chưởng quầy thấy nàng phong thái bất phàm, liền vội vàng tự mình bước lên phía trước tiếp đón: “ biết vị nương này muốn mua gì?”

      Ngụy La đảo mắt nhìn quanh cửa tiệm vòng, nghiêng đầu hỏi: “Sắp tới sinh thần của đệ đệ ta, có thứ gì thích hợp cho thiếu niên ?”

      Chưởng quầy liên tục gật đầu, dẫn nàng tới tủ sơn đen mạ vàng bên trái: “Ở đây đều là trang sức của nam tử, mời nương xem qua”.

      Ngụy La dừng bước đứng trước tủ mạ vàng, kê cài tóc bằng ngọc rực rỡ muôn màu, nhìn mãi hết, chỉ thấy ở giữa có cái khay đen mạ vàng ngũ phúc, khay có cái kê bằng bạch ngọc khắc hình rồng li (1), cùng cái ngà voi rũ xuống chạm khắc hình con li cuộn tròn (2), cả hai đều vô cùng tinh xảo, Ngụy La liếc mắt cái liền thích. Nàng cầm trong tay nhìn nhìn, cả hai cái đều thích, biết Thường Hoằng thích cái nào. Nghĩ lại, Thường Hoằng còn chưa làm lễ đội mũ, thể dùng ngọc kê được, chỉ có thể tặng ngà voi. Nàng hỏi chưởng quầy giá tiền, chưởng quầy giơ bàn tay lên : “Nếu nương thành tâm muốn mua, bổn tiệm chỉ thu năm trăm lượng bạc”.

      Cũng quá đắt, Ngụy La chuẩn bị kêu Kim Lũ trả tiền, lại nhịn được mà chỉ ngọc kê hỏi: “Còn cái này?”

      Chưởng quầy : “Cái này quý hơn chút, bảy trăm lượng bạc”.

      Ngụy La rất thích nó, bạch ngọc nhẵn nhụi, sờ vào vừa bóng lại vừa trơn, vừa nhìn nàng liền nghĩ tới tám chữ: “Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc”. Trong lòng nàng nhớ tới người, tự chủ được hình dung bộ dáng của lúc mang ngọc kê, do dự lúc liền hỏi: “Ta ra giá ngàn lượng, ngươi bán cả hai cái cho ta, thế nào? Nếu được ta liền mua”.

      Chưởng quầy tỏ vẻ chần chừ, vất vả mới có được cuộc mua bán lớn, nương này lại ra tay hào phóng, giá cả cũng quá thấp, tính ra còn có thể kiếm ít. Nghĩ vậy, ông liền giả bộ đau lòng : “Nếu nương thành tâm thích nó, vậy liền bán cho giá này”.

      Kim Lũ lên trả tiền, chưởng quầy đặt hai đồ vật vào hộp tử đàn khắc nổi hình hoa sen, đưa tới trước mặt Ngụy La: “ nương thong thả”.

      Ngụy La cầm lấy cái hộp, giao cho Bạch Lam mà tự mình cầm, vừa lòng thỏa mãn ra khỏi cửa hàng.

      Vừa định lên xe ngựa hồi phủ, Kim Lũ bỗng nhiên “Ồ” lên tiếng, chỉ chỉ phía trước hỏi: “Tiểu thư, đây có phải Ngân Lâu ?”

      Ngụy La đứng trước xe ngựa, nghe tiếng nhìn theo hướng Kim Lũ chỉ, quả nhiên thấy cách đó xa là nha hoàn mặc xiêm y màu vàng mùa thu, đúng là nha hoàn Ngân Lâu của Ngụy Tranh. Ngân Lâu từ trong hiệu thuốc ra, cất thứ gì đó vào tay áo, tỏ ra quá mức khẩn trương, nàng ta nhìn quanh rồi vội vàng rời , căn bản chú ý tới các nàng.

      Kim Lũ hỏi: “Nàng ta đến hiệu thuốc làm gì? Ngũ tiểu thư bị bệnh sao?”

      Ngụy La bước lên xe ngựa : “Trở về rồi hỏi thăm”.

      Trở lại Tùng Viên, Kim Lũ hỏi thăm chút, quả Ngụy Tranh bị nhiễm phong hàn, ở trong phòng nghỉ ngơi.

      Vì thế Ngụy La cũng nghĩ nhiều.

      *** *** ***​

      Bên kia.

      Ngụy Tranh bị nhiễm phong hàn, nàng chỉ giả vờ bị bệnh mà thôi, tìm cớ kêu Ngân Lâu ra ngoài, thay mình làm chút việc.

      Thấy Ngân Lâu từ bên ngoài vào, Ngụy Tranh ngồi dậy hỏi: “Mua được ? Có bị ai trông thấy ?”

      Ngân Lâu vào bình phong, lấy từ trong tay áo ra cái lọ sứ bằng men xanh, đưa tới trước mặt Ngụy Tranh, giọng : “ bị ai trông thấy, đây là thứ tiểu thư dặn dò, người xem qua”.

      Ngụy Tranh nhận lấy, đối với mấy thứ này nàng cũng rành, chỉ thấy bình viết chữ “Kiều”, liền biết đây là Niệm Xuân Kiều mà mình muốn.

      Ngân Lâu có bí mật quen biết bà tử của Bình Khang Phường, lần này là liên lạc với bà tử kia, mới lấy được vật này. Vật này có công dụng thúc tình, phải dùng để uống, mà sử dụng như hương liệu. Chỉ cần ngửi mùi hương này trong chốc lát, giống như bị thôi thúc, khiến cho thể khống chế bản thân và thần trí, chỉ có nam nữ kết hợp mới giải được.

      Ngụy Tranh được Tống Như Vi mời, tháng sau cũng Tử Ngự Sơn trang.

      Nàng nghe Như Vi , Tống Huy cũng .
      -------------------

      (1) Nguyên văn: 白玉龙首螭纹玉笄
      [​IMG]
      (2) Nguyên văn: 镂雕蟠螭象牙坠
      [​IMG]
      -----------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      ly sắc, levuong, phuongtuhao47 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      lòng ko muốn Tống Huy bị Ngụy Tranh nhúng chàm chút nào cả, Tĩnh cục cưng liệu có trở thành chủ nhân món quà mà A La xinh đẹp muốn tặng ko nhỉ hay Thường Hoằng lấy cả nhỉ
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    5. song ngư

      song ngư Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,177
      Được thích:
      8,349
      haiz, Ngụy Tranh còn mà tâm tư đáng sợ, tự mình bày kế như thế...
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :