1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 066.1: Mềm mại khó tin

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Cửa Điện Đại Hùng Bảo

      Vừa nhìn thấy Lương Ngọc Dung đẩy Ngụy Thường Dẫn tới, Ngụy La liền cảm thấy ổn.

      Nàng trăm phương ngàn kế ngăn cản bọn họ lâu như vậy, nhưng cái gì nên tới trước sau gì cũng tới.

      Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn tới gần nàng, Ngụy La hướng Ngụy Thường Dẫn quy củ gọi “Đại ca”. Ngụy Thường Dẫn gật đầu, với Ngụy La vài câu, cũng nhiều, liền kêu hạ nhân đẩy về phòng khách ở hậu viện.

      Lương Ngọc Dung nhìn Ngụy Thường Dẫn xa, lúc đó mới tới chỗ Ngụy La, nghi ngờ hỏi: “A La, phải là thân thể thoải mái sao, sao lại tới đây?”

      Vẻ mặt Ngụy La nghiêm túc, đáp mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi ngươi cùng đại ca ta đâu vậy?”

      Lương Ngọc Dung chỉ chỉ điện đằng sau, thấy Ngụy La nghiêm túc hỏi, còn tưởng xảy ra chuyện gì vô cùng lớn, thẳng thắn : “Ta ra sau điện nghe trụ trì giảng kinh”. Vừa vừa lôi kéo Ngụy La về phòng, lại lải nhải oán hận : “Kinh pháp cao thâm khó hiểu, ta nghe đến thiếu chút nữa là ngủ luôn rồi. May mà Thường Dẫn ca ca có mang theo kẹo mạch nha, ta ăn xong liền ngủ gật nữa”.

      Hai người đường lát đá xanh, bước chầm chậm mà . Phòng khách ở hậu viện cách tiền viện khoảng, lúc thấy các vị tu sĩ mặc áo cà sa lại. Tăng nhân chắp tay trước ngực hành lễ với các nàng, các nàng cũng quỷ củ hành lễ đáp lại.

      đường tới phòng khách, Ngụy La đứng trước cửa gian phòng của mình, nghiêng đầu hỏi: “Thường Dẫn ca ca cho ngươi kẹo?”

      Lương Ngọc Dung cười gật đầu, cho rằng Ngụy La tin, đem giấy dầu mình gấp chỉnh tề đưa nàng xem, bày tỏ bản thân dối: “Ta định tặng lại cho Thường Dẫn ca ca bao kẹo. A La, ta mua rồi, đến lúc đó ngươi giúp ta đưa cho ca ca được ?”

      Ngụy La cần suy nghĩ, liền : “ được”.

      Lương Ngọc Dung ngẩn người, vốn nghĩ Ngụy La đồng ý, bây giờ lại chút do dự mà từ chối, khiến nàng biết phải làm sao: “Tại sao?”

      Tại sao chứ… đương nhiên là vì nàng muốn hai người họ càng ít tiếp xúc càng tốt, thừa dịp bây giờ còn chưa có bao nhiêu tình cảm, nên dứt dứt, miễn cho sau này càng thêm bi thương. Ngụy La đẩy cửa Trực Linh ra, cất bước vào trong: “Thường Dẫn ca ca ở tại Dung Viên, ít khi ra ngoài, ta cũng ít khi nhìn thấy huynh ấy, tiện lắm”.

      Lý do này quá miễn cưỡng, ai mà tin chứ? Bọn họ ở cùng phủ, muốn gặp mặt còn phải dễ dàng sao? cho cùng là muốn giúp Lương Ngọc Dung nàng! Hai má Lương Ngọc Dung phồng lên, đôi mắt hạnh tròn to nhìn chằm chằm sau ót Ngụy La, tức giận : “Ngươi giúp ta, vậy hôm nào ta tự mình đưa”.

      Ngụy La giậm chân, suy nghĩ cẩn thận lời của Lương Ngọc Dung. Nếu nàng giúp Lương Ngọc Dung đưa kẹo cho Ngụy Thường Dẫn, tối thiếu hai người bọn họ gặp nhau, nếu để Lương Ngọc Dung tự mình đưa, chưa biết họ gặp nhau rồi có phát sinh chuyện gì . Như vậy xem ra, tự nàng phải đem mới an toàn.

      Ngụy La xoay người, thỏa hiệp : “Được rồi, ta giúp ngươi”.

      Lương Ngọc Dung nhất thời cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền, vui vẻ cảm tạ Ngụy La.

      *** *** ***​

      Hậu viện Thên Phật Tự có mảnh rừng đào, chiếm hơn nửa sườn núi, lúc Ngụy La ngồi xe ngựa nhìn thấy. Hoa đào rực rỡ, nở rộ sáng cả mảnh rừng, khiến người mê loạn.

      Sớm tinh mơ Ngụy La thương lượng với Lương Ngọc Dung, chờ buổi trưa dùng cơm chay ở Phật Tự xong, trong lúc mọi người nghỉ ngơi các nàng ra rừng đào nhìn ngắm chút. Ăn trưa xong, Ngụy La an bài mọi thứ thỏa đáng, lúc chuẩn bị xuất phát, đẩy cửa ra liền thấy Lương Ngọc Dung gọi Ngụy Thường Dẫn!

      Ngụy Thường Dẫn và Ngụy Thường Hoằng cùng đứng dưới gốc đa cách đó xa, người ôn hòa nho nhã, người tuấn tuấn lãng.

      Lương Ngọc Dung và Ngụy La tới đó, trong tâm Ngụy La dù muốn nhưng mặt cũng biểu gì, miễn cưỡng cười cái: “Thường Dẫn ca ca sao cũng tới đây?”

      Lương Ngọc Dung chắp hai tay sau lưng, cười híp mắt giải thích: “Là ta gọi Thường Dẫn ca ca tới, nghe lúc nào Thường Dẫn ca ca cũng ở trong nhà, ít khi ra ngoài, nên muốn ca ca cùng ra sau núi xem hoa đào chút”.

      Buổi sáng lúc ra khỏi Điện Đại Hùng Bảo, Lương Ngọc Dung liền mời Ngụy Thường Dẫn cùng mọi người ra sau núi. Lúc đó Ngụy Thường Dẫn từ chối, muốn quấy rầy nhã hứng du ngoạn của bọn họ. Chỉ là lúc đó Lương Ngọc Dung có chút tức giận, lúc đó nàng thế nào nhỉ? A, nàng : “Làm sao ca ca biết quấy rầy bọn muội? Thường Dẫn ca ca muốn , có phải là vì chê bọn muội quấy rầy ca ca ? Nghe ca ca thích yên tĩnh, ra bọn muội cũng ồn ào đâu, ca ca rồi biết. năm hoa đào chỉ nở lần, vừa kịp lúc, xem đáng tiếc!”

      Từ Lương Ngọc Dung mồm miệng nhanh nhảu, giống như Ngụy La vậy, hai ba câu liền lay động được người ta rồi.

      Sau khi Ngụy Thường Dẫn nghe xong bật cười, tiếng cười chậm rãi động lòng người, cuối cùng cũng đồng ý.

      Bây giờ ngồi xe lăn, gương mặt bình thản, mặt mày tuấn tú có chút ý cười: “Ngọc Dung hoa đào sau núi nở rất đẹp, ca ca liền mời mà tới. A La hoan nghênh ca ca sao?”

      Lương Ngọc Dung đứng bên cạnh, tươi cười xán lạn, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

      Loại tình huống này Ngụy La sao có thể ra ba chữ “ hoan nghênh”, nàng gật đầu, dối lòngnói: “Sao có thể? Đại ca ca với bọn muội, tất nhiên là hoan nghênh rồi”.

      xong nàng suy nghĩ lát, cười : “Cũng còn sớm nữa, chúng ta thôi”.

      Đoàn người về phía sau miếu, rừng đào cách Thiên Phật Tự xa, mỗi người chỉ dẫn theo nha hoàn hoặc người hầu cùng .

      Ngụy La phía sau, nhìn bóng lưng Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn mà rơi vào trầm tư.

      Lương Ngọc Dung là tiểu nương biết ăn , tính tình hoạt bát, cùng nàng ấy ở chỗ lo buồn chán. Lương Ngọc Dung và Ngụy Thường Dẫn bù trừ cho nhau, người hoạt bát, người ôn hòa yên tĩnh. Lúc nàng ấy chuyện, Ngụy Thường Dẫn ở bên yên lặng lắng nghe, hình ảnh hài hòa. Nếu phải hai người họ định trước có kết quả tốt gì, cặp xứng đôi.

      Ngụy La lại nhớ đến kết cục đời trước.

      Lúc đó nàng mới vừa trở về Phủ Quốc Công nhận thân, bị Đỗ Thị và Ngụy Tranh đuổi , dám vào phủ, đành phải núp ở góc cửa bên chờ Ngụy Côn trở về. Sau đó, nàng đợi được Ngụy Côn, lại thấy Lương Ngọc Dung.

      Khi đó Lương Ngọc Dung bị phu thê Bình Viễn Hầu bức bách, cùng người khác định hôn, nhưng trong lòng nàng ấy bỏ được Ngụy Thường Dẫn, liền tới Phủ Quốc Công muốn gặp lần. Ngụy Thường Dẫn xuất , nàng ấy cố chấp quật cường đứng bên cửa, lặng lẽ rơi lệ. Lương Ngọc Dung khóc, khóc mãi, đại khái là quá tuyệt vọng, cuối cùng co người ngồi xổm dưới đất mà khóc, thân thể ngừng run rẩy. người bình thường vui vẻ như vậy, khi đó còn biết cười, chỉ còn lại chết lặng, trống rỗng và tuyệt vọng.

      Cuối cùng Lương Ngọc Dung đợi được Ngụy Thường Dẫn, lúc trời tối đen bị người của Phủ Bình Viễn Hầu dẫn về.

      Nếu đời này bọn họ cũng có kết cục như vậy, Ngụy La gì cũng thể để cho hai người họ lại nhau.

      *** *** ***​

      ra cửa sau Thiên Phật Tự là đường xuống núi. Hai bên đường là cây bụi gai che kín, chỉ còn con đường mòn ở giữa để . Cũng may đường này coi như bằng phẳng, cũng hẹp lắm, hai người sóng vai nhau cũng được.

      Dọc theo đường Ngụy La đều kéo tay Lương Ngọc Dung, để nàng ấy tiếp xúc với Ngụy Thường Dẫn. cũng may Lương Ngọc Dung nghi ngờ gì, đoạn đường này coi như trót lọt.

      Khoảng nửa canh giờ trôi qua, phóng tầm mắt xa là mảnh rừng, hoa đào nơi đó nở rộ sáng cả khoảng trời, cánh hoa trắng mịn, màu sắc diễm lệ, nhìn lại giống như bức tranh thiên nhiên đậm màu. Lúc bọn họ tới gần, đắm mình giữa rừng hoa đào, cánh hoa theo gió bay lả tả, quẩn quanh tới trước mặt họ, từng đợt hương cũng nương theo đó tỏa ra xung quanh.

      mảnh hoa đào rơi đỉnh đầu Ngụy La, Thường Hoằng đưa tay thay nàng lấy xuống, lại hỏi: “A La, có phải tỷ thoải mái ?”

      Sắc mặt nàng tốt, cánh môi trắng bệch, giống như thầm chịu đựng nỗi thống khổ rất lớn.

      Ngụy La khỏe cho lắm, nàng tự đánh giá cao bản thân, hôm nay là ngày đầu quý thủy, thân thể yếu ớt. Buổi sáng đoạn đường núi dài như vậy , lúc nãy xuống núi tiêu hao nhiều sức lực, khiến nàng mệt mỏi kiệt sức, toàn thân còn chút sức nào. những như thế, bụng nàng còn đau đến muốn chết. Ngụy La nức nở nghẹn ngào tiếng, kêu Kim Lũ đỡ mình vào đình đằng trước: “Ta có chút mệt…Ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi chút !”

      Có điều bộ dạng Ngụy La đơn giản chỉ là “Hơi mệt”, nàng ngồi ghế đá trong đình, đầu cúi gằm, bộ dáng vui.

      Ngụy Thường Hoằng khẩn trương tới, hỏi: “ là chỉ hơi mệt sao? Tỷ có chỗ nào thoải mái ?”

      Ngụy La gật đầu, nhắm mắt : “… đệ chơi với Thường Dẫn ca ca , tỷ ngồi đây lát là ổn rồi”.

      Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, muốn : "Tỷ thoải mái, đệ ở lại đây với tỷ”.

      Có điều đây là loại chuyện riêng tư của nữ nhân, sao nàng lại có thể để biết chứ! Ngụy La kiên quyết đuổi Ngụy Thường Hoằng ra ngoài, còn cách nào khác, đành cẩn thận chậm rãi rời .

      Trong đình chỉ còn lại mình nàng, Kim Lũ quan tâm hỏi: “Tiểu thư, nô tỳ có mang theo trà gừng, ngài có muốn uống chén cho đỡ lạnh ? núi lạnh, hoặc là bị hàn khí nên mới đau bụng”.

      Kim Lũ xong, thấy Ngụy La phản đối, liền lấy ra cặp lồng đựng thức ăn sơn đỏ chạm khắc tranh hoa văn tùng trúc mai, mở ra, lấy chén trà khắc hoa hồng đựng trà gừng nóng bên trong ra, bưng tới trước mặt nàng: “Vẫn còn nóng lắm, tiểu thư uống !”

      Lúc này Ngụy La cũng thể làm gì khác, thể vừa mới tới liền kêu về, huống gì còn phải lên núi lại, nàng vừa nghĩ thấy thích rồi. Ngụy La nhận chén trà, uống từng chút , sau đó lại nằm rũ bàn, tay ôm bụng, tay kê dưới đầu, nhắm mắt dưỡng thần.

      Trong lúc đó, Lương Ngọc Dung có qua đình hai lần xem Ngụy La, thấy tình trạng nàng tốt cũng quấy rầy. Chuyện như vậy ai cũng giúp được, đầu năm nay Lương Ngọc Dung cũng có quý thủy, có lần nàng chú ý bị lạnh, cũng đau như vậy, vì thế là cảm động lây, rất đồng tình với Ngụy La.

      Sau khi Ngụy La uống trà gừng xong thân thể cũng ấm hơn, đau đớn cũng giảm bớt, biết vậy ngay từ đầu đừng để bị lạnh. Nàng nhắm mắt lại, nhớ tới lát nữa còn phải ra ngoài, đột nhiên có bàn tay ấm áp sờ trán nàng, thử nhiệt độ trán.

      Bàn tay đó thon dài cường tráng, là tay nam nhân. Ngụy La cho là Ngụy Thường Hoằng, nhàng “Ngô” tiếng, dúi đầu vào khuỷu tay, giọng mềm mại : “Thường Hoằng, đừng động… Tỷ khó chịu”.
      minhhanhng, ly sắc, levuong56 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 066.2: Mềm mại khó tin

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Tay kia dừng lại giữa trung lát, cũng thu lại, mà chạm vào lỗ tai nàng, nắm lấy thùy châu (1) của nàng mà vuốt vuốt, thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: “Sao vậy? Nhóc con, thân thể thoải mái sao?”

      Thanh này…

      Ngụy La ngẩng đầu, nghênh đón đôi mắt cười như cười nhìn nàng, là Triệu Giới! Nàng kinh ngạc hỏi: “Đại ca ca, sao ca ca cũng ở đây? Ca ca tới đây lúc nào?”

      Triệu Giới tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nàng, lấy tay chỉ chỉ, nhếch môi : “ phải muội phía sau chùa có rừng hoa đào, hoa nở rất đẹp, kêu bản vương nếu có thời gian liền tới xem chút!”

      Ngụy La ngẩn ngơ a tiếng, thành : “Muội quên mất!”

      Tình trạnghôm nay của nàng tốt, đầu óc của chậm chạp, nhớ gì cũng là bình thường.

      Triệu Giới nhếch mi, nhớ tới bộ dáng ỉu xìu của nàng, suy nghĩ gì đó nhìn nàng lúc, lại hỏi: “Thân thể muội thoải mái sao?”

      Ngụy La mím môi, gò mà trắng mịn có chút phớt hồng. Nàng nghĩ với Triệu Giới, dù sao loại chuyện này cũng tiện mở miệng, rất nhanh nghĩ ra cái cớ tốt : “Mới vừa xuống núi nên có chút mệt, muội nghỉ ngơi lát là được rồi”.

      Đôi mắt đen của Triệu Giới chợt lóe, nhớ tới hôm qua thấy màn kia của nàng, cũng đoán được đại khái. Triệu Giới mặt biến sắc, môi khẽ cong, có nhiều chuyện nương tiện mở miệng, nàng muốn , cũng ép.

      Cách đó xa, Lương Ngọc Dung đẩy Ngụy Thường Dẫn dưới tán cây đào, cánh hoa vươn đầy đất, xe lăn từ từ nghiền qua, đóa hoa vùi sâu trong đất, ngay cả đất cũng tràn ngập mùi hương. Ngụy Thường Hoằng phía sau, am hiểu giao tiếp với người khác, nãy giờ cũng gì, chỉ yên lặng theo sau.

      Ngụy La nhìn bọn họ, muốn lời cáo biệt với Triệu Giới, lại nghe : “A La, nếu muội thấy thoải mái, Đại ca ca đưa muội về Thiên Phật Tự”.

      Ngụy La theo bản năng muốn từ chối, nàng sao có thể bỏ Thường Hoằng và Lương Ngọc Dung ở đây mà về! là cùng nhau xem hoa đào, sao mình nàng trở về được chứ!

      Nhưng tiếp theo đó, Ngụy La thấy Chu Cảnh biết từ đâu dắt ra con tuấn mã màu mận đỏ. Triệu Giới nhận lấy dây cương, với nàng: “Bản vương cưỡi ngựa, nó có thể đưa muội lên núi”.

      "..."

      , Ngụy La động tâm.

      Nếu như cưỡi ngựa, nàng phải tự bộ về Thiên Phật Tự. Đường núi dài như vậy, với sức của nàng bây giờ, nhất định quay về được.

      Ngụy La đứng tại chỗ giãy giụa khổ sở, tình thế khó xử, nàng cũng chưa nghĩ kĩ, vậy mà Triệu Giới tới bồng nàng lên, giữ eo của nàng bế nàng lên ngựa. khẽ cười: “Bản vương bảo Chu Cảnh với bọn họ tiếng, bọn họ biết”.

      Ngụy La nắm lấy bờm ngựa, khẽ chống người dậy, cánh môi khẽ nhếch, cuối cùng gật gật đầu.

      Triệu Giới cho Kim Lũ theo, trước dắt dây cương, mang theo nàng tới bên kia rừng đào.

      Ngụy La ngồi yên lưng ngựa, độ cao này vừa vặn có thể nhìn được toàn bộ quang cảnh rừng đào. Cánh hoa đào bay lả tả rơi người nàng, Ngụy La nhìn bóng lưng Triệu Giới phía trước, nghiêng đầu rồi lâm vào trầm tư. Bả vai rộng lớn, sống lưng thẳng tắp, ràng là người có thân phận tôn quý, khí chất cao nhã, hết lần này tới lần khác lại nguyện ý dắt ngựa cho nàng.

      Bọn họ càng lúc càng xa, nhìn thấy đình phía sau. Hoa đào đỉnh đồi nở rộ, hương hoa xông vào mũi, trong khí tràn ngập hương thơm.

      Ngụy La cảm thấy thích hợp, kêu tiếng: “Đại ca ca”.

      Triệu Giới xoay người lại, ừ tiếng, giọng từ tính mê người.

      Nàng hỏi: “ phải chúng ta về sao, đường này hình như đúng lắm?”

      Triệu Giới cong môi giải thích: "Đây là đường khác, ra khỏi rừng đào có suối nước nóng, chúng ta theo đường đó lên núi”.

      Ngụy La tỉnh ngộ a tiếng, nghe thấy có suối nước nóng vừa ngạc nhiên vừa mừng. phải nàng chưa từng ngâm mình trong suối, chỉ là suối nước nóng tự nhiên chưa từng thấy qua, biết như thế nào, lập tức liền tò mò.

      bao lâu, rời khỏi rừng đào, quả nhiên có ôn tuyền tự nhiên. Ôn tuyền này được ba mặt núi vây lại, vách núi dựng đứng, đá lởm chởm, chỉ có mặt giáp rừng có thể ra vào. Bên bờ ít đá tảng chồng chất, diện tích lớn có phần hơi , mặt nước có hơi nước bốc lên, khí nóng đập vào mặt, cực kỳ mê người.

      Ngụy La nhảy từ lưng ngựa xuống, đến cạnh suối nước nóng, đôi mắt ngóng nhìn trông mong. Nếu phải có Triệu Giới ở đây, nàng thực muốn xuống ngâm mình trong nước. Nhưng nghĩ lại, tình hình của nàng bây giờ khá đặc biệt, cho dù có Triệu Giới ở đây cũng thể ngâm. Nghĩ vậy, nàng lại bình tĩnh, trong lòng cũng dễ chịu hơn. Nàng nhìn thấy mấy khối đá đẹp mắt khéo léo xếp quanh ôn tuyền, nhịn được nhặt lên khối, cầm vào tay liền cảm nhận được độ nóng, Ngụy La ngạc nhiên mừng rỡ nắm trong tay: “Đá cũng nóng này!”

      Triệu Giới đứng bên, mỉm cười nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng: “Bây giờ còn muốn vội vã trở về sao?”

      Nàng thành thực lắc đầu, cái ôn tuyền này hấp dẫn hơn nàng nghĩ nhiều. Ngụy La muốn ở lại lúc nữa, tròng mắt xoay chuyển, rất nhanh liền có ý tưởng, môi hồng nhếch lên, hỏi : “Đại ca ca, muội muốn ngâm chân, ca ca cần ở đây, ở bên kia đợi muội được ?” rồi chỉ khóm cây chỗ xa xa, giọng khẩn thiết.

      Nàng đứng có chút khó chịu, nước nóng có thể giảm đau, huống gì ôn tuyền tự nhiên này có tác dụng trị liệu, nếu dùng nước ở đây ngâm chân còn gì tốt hơn.

      Triệu Giới nhìn nàng lát, gật đầu : “Được”.

      Nàng lại yên tâm dặn dò: "Nếu có người đến, Đại ca ca nhất định phải ngăn cản , sau đó cho muội biết”.

      Tiểu nương chỉ huy Triệu Giới cũng rất ra hình ra dạng, Triệu Giới bật cười, nàng gì nghe nấy: “ biết!”

      Triệu Giới tới chỗ nàng chỉ, ngồi dưới tán cây, người ung dung dựa vào thân cây, mỉm cười nhìn tiểu nương cách đó xa. Ngụy La đưa lưng về phía , đại khái là cởi hết hài và tất, đôi hài mẫu đơn để bờ, nàng ngâm hai chân vào nước, thân thể nho rụt lại, vẻ mặt bây giờ nhất định là rất thỏa mãn.

      Ngụy La cầm lấy khối đá nóng vừa rồi, cách lớp y phục để bụng, lập tức cảm thấy toàn thân ấm áp, mệt mỏi và đau đớn cũng bớt nhiều.

      Ngụy La thích ý thở dài hơi, đột nhiên có chút muốn rời .

      Triệu Giới đứng dưới tán cây đợi khắc, thấy tiểu nương đối diện nhúc nhích. Lúc đầu cho rằng nàng thích tới quên thời gian, lại đợi chút nữa. Nhưng nàng mãi vẫn động, cái đầu rũ xuống, thân thể có chút nghiêng về hướng, Triệu Giới lúc này mới cảm thấy có gì đó đúng.

      Triệu Giới tới gần, giữ lấy bả vai gầy mảnh mai của nàng, nhìn nhìn, hai mắt tiểu nương đóng chặt, môi đào hơi mở, đúng là ngủ thiếp rồi!

      Triệu Giới nhịn được cười phá lên, bất đắc dĩ cọ cọ cánh mũi của nàng. Như vậy cũng có thể ngủ được, là quá sơ ý!

      Cứ tiếp tục ngâm như vậy cũng phải biện pháp, Triệu Giới ôm Ngụy La từ trong ôn tuyền ra, bế tới tảng đá bằng phẳng. Đôi chân ngọc của nàng dính nước, bọt nước từ lưng bàn chân trượt xuống, vào trong bụi cỏ. cầm hai chân nàng lên, cũng bỏ xuống đất mà để tựa lên đùi mình. Triệu Giới lấy khăn tay trong tay áo, tỉ mỉ lau khô bọt nước chân. Người sinh ra kiều mỹ, ngay cả đôi chân cũng đẹp hơn so với người khác, da bàn chân vừa trắng lại vừa mịn, mười đầu ngón chân oánh nhuận đáng , móng chân hồng phấn, lưu luyến mê người, khiến thích nỡ buông tay.

      Đôi mắt sâu của Triệu Giới khẽ chuyển, ngón cái đặt ở ngón chân của nàng, nhàng xoay vòng. Rất lâu sau mới buông nàng ra, giúp nàng mang tất vào.

      Tiểu nương có vẻ rất mệt, ầm ĩ như vậy mà vẫn tỉnh. Triệu Giới ôm nàng lên ngựa, xoay người lên theo, ngồi phía sau nàng, cánh tay dài đưa ra phía trước, ôm nàng vào lòng. Bọn họ cưỡi ngựa lên núi, Ngụy La biết, núp ở trong ngực Triệu Giới, dụi dụi, gò má dán vào lồng ngực , cuối cùng cũng tìm được tư thế thoải mái, tay vòng qua eo tiếp tục ngủ.

      Đôi mắt đen của Triệu Giới càng thêm thâm trầm, tay ôm lấy eo nàng, tay nắm dây cương. Bàn tay nóng hổi cơ hồ tỏa nhiệt.

      Rất nhanh liền tới Thiên Phật Tự, người cưỡi ngựa với tốc độ ngày càng chậm.

      Còn đoạn nữa mới tới cửa, Triệu Giới nắm chặt dây cương cho ngựa dừng lại. ôm tiểu nương trong lòng, cúi thấp người, tỉ mỉ nhìn nàng lát, ghé vào người nàng, thấp giọng gọi: “A La”.

      Ngụy La có phản ứng, gương mặt nhắn yên tĩnh, an ổn ngủ yên.

      Triệu Giới nhìn gương mặt nhắn trắng nõn của nàng, Ngụy La ở trong lòng , cuộn thành đoàn, chiếm toàn bộ trái tim . Kể từ lần đầu tiên biết nàng, chân tình đè nén lâu ngừng bộc lộ, bây giờ chình nhiều khi cũng thể kiềm chế nỗi.

      Cuối cùng nàng cũng trưởng thành, thể chờ được đem nàng biến thành của .

      Nhìn lâu, cuối cùng Triệu Giới cúi đầu, hôn lên trán Ngụy La.

      Tiểu nương vẫn ngủ say như cũ, có phản ứng.

      Triệu Giới đứng thẳng, cảm thấy như vậy đủ, quá muốn nàng, nhịn lâu, bây giờ cũng sắp tới cực hạn. Triệu Giới nhìn chằm chằm cánh môi phấn hồng, càng lúc càng tới gần, chóp mũi kề vào chóp mũi nàng, thong thả, nhẫn, hôn xuống đôi môi của nàng. Con ngươi đen nhánh nhìn Ngụy La chằm chằm, đáng tiếc nàng nhắm mắt, nhìn thấy chân tình trong mắt , càng thấy sóng to gió lớn trong đôi con ngươi đó.

      Triệu Giới đưa lưỡi liếm môi Ngụy La, chỉ thân thể nàng mềm, ngay cả đôi môi cũng mềm mại đến khó tin. dừng lại quá lâu, sợ khắc chế được bản thân. Triệu Giới đứng dậy ôm chặt eo nàng, vùi đầu vào cổ nàng thở dốc sâu.

      vất vả mới bình ổnđược dục niệm trong lòng, Triệu Giới nhảy xuống ngựa, ôm nàng về phòng khách.

      Lúc này đám người Ngụy Thường Hoằng còn chưa về, đến sân cho nữ, hỏi bọn họ chỗ nàng ở, sau đó bế nàng về phòng. Đẩy cửa, vào trong phòng, nhàng đặt nàng lên giường, giúp nàng đắp chăn. Triệu Giới đứng bên cạnh giường nhìn Ngụy La lúc, cúi người vuốt ve nốt ruồi hồng trán nàng, lúc này mới xoay người rời .

      Triệu Giới được lúc, người giường khẽ động.

      Lông mi dài của Ngụy La run rẩy, hai mắt chậm rãi mở ra.

      -----------------

      (1) Thùy châu: Thùy châu là phần cuối cùng ở phía dưới của tai có thịt trề xuống. Thùy châu còn được gọi là dái tai hay trái tai.
      minhhanhng, ly sắc, levuong60 others thích bài này.

    3. Sương đêm

      Sương đêm Member

      Bài viết:
      80
      Được thích:
      69
      truyên hay quá nhưng đến bao giờ hai chị mới về chung nhà đây:yoyo51:
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ô hô nụ hôn đầu đầy ngọt ngào, ăn đậu hũ non thành công 10 điểm cho Triệu Giới
      lananhtran51, AChutart_trung thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      A La biết tình cảm của đại ca ca rồi. tò mò thái độ của nàng.
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :