1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      A La đáng quá. :3
      tart_trung thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      sao bao ngay ngong cho rot cuoc cung co chuong dau tien

    3. Tiểu Mận Mận

      Tiểu Mận Mận New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      mong đợi từng ngày aaaaa :3

    4. Winter

      Winter Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      534
      để ở ngay phần cần chú thích ấy nàng
      Linh Lê thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 002: Ngây thơ chết

      Edit: tart_trứng​

      Ngày hôm sau, quả nhiên như A La , mưa xuân liên tiếp nửa tháng rốt cuộc cũng ngừng, trời quang mây tạnh.

      Ánh nắng chiếu lên mái ngói lưu ly của Phủ Quốc Công, phản chiếu xuống sân sau, tạo nên những bóng cây loang lổ sáng.

      Nha hoàn ở Tùng Viên hầu hạ chủ tử xong, sớm cầm dây thừng ngũ sắc ở trong viện chơi nhảy dây. Bọn nha hoàn mặc váy hồng phấn, qua lại giữa đám dây thừng, dáng người uyển chuyển, tiếng reo hò hoan hô. Trong đó có nha hoàn rất lợi hại, có thể vừa nhảy dây vừa đá cầu, chỉ thấy nàng ta đem quả cầu đá lên trung, nhảy lên né dây thừng, chân sau duỗi ra vững vàng tiếp được quả cầu. Bọn hạ nhân đều trầm trồ khen ngợi nàng ta.

      Phủ Quốc Công quản lý hạ nhân cũng quá mức nghiêm khắc, bình thường chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, sau đó xin phép chủ tử, ngẫu nhiên có thể chơi đùa chút.

      trong lúc đám nha hoàn hưng phấn, bỗng nhiên từ trong tàng cây nhảy ra tiểu nha đầu đeo mặt nạ răng nanh nhọn hoắc hung tợn, hướng tới chỗ mọi người giang tay: “Vù… oa oa….”.Có mấy nha hoàn bị nàng hù giật mình kịp phòng bị. Có người nhát gan, trực tiếp ngồi sụp xuống đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!

      Dưới lớp mặt nạ bật ra tiếng cười trong trẻo, Ngụy La ưỡng bụng cười to, thở hồng hộc chỉ vào nha hoàn ngồi mặt đấu: “Kim Các tỷ tỷ là nhát gan!”.

      Kim Các chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính áo váy, có chút mất mặt: “Tứ tiểu thư lại khi dễ người khác!”

      Tiểu nha đầu đưa tay cởi bỏ dây cột sau đầu, tháo mặt nạ xuống. Đầu tiên lộ ra đôi con ngươi đen láy, cái mũi xinh, cánh môi phấn nộn, cuối cùng là gương mặt đẹp như tượng tạc. Nàng mặc váy lụa màu xanh non, thêu những nụ hồng viền vàng kéo dài tới đuôi váy. Ngụy La đứng dưới táng cây cười tủm tỉm, những bông hoa bay lượn rồi dừng lại đầu nàng, hai tay chống nạnh hỏi: “Ta đều dùng mặt nạ này hù dọa các ngươi nhiều lần rồi, giờ còn bị ta dọa đến như thế, rốt cuộc là ta khi dễ các ngươi hay do các ngươi quá ngốc?” ràng nàng chỉ mới sáu tuổi, nhưng miệng mồm nhanh nhẹn, lại càng quấy đạo lý, khiến ai cũng thể lại.

      Kim Các phản bác lại được, đỏ mặt bỏ chạy.

      *** *** ***​

      Ngụy La đứng ở dưới hiên, phảng phất thấy bản thân trước kia.

      Đó là cuộc sống của nàng trước khi trọng sinh, vô cùng ấu trĩ.

      Cảnh tượng hôm nay, nàng nhớ rất . Nàng đeo mặt nạ hù dọa đống người, sau đó phụ thân và Đỗ thị lại, Đỗ thị hai ba câu dỗ dành, lại mình mang theo nàng ra khỏi phủ, để Ngụy Tranh ở nhà. Đáng lý ra lúc đó nàng nên cảm thấy kỳ quái, Đỗ thị thương Ngụy Tranh như vậy, làm gì có chuyện lễ Thượng Tị1 náo nhiệt như vậy lại đem nàng theo mà bỏ nàng ta ở nhà?

      Hóa ra tất cả đều được lên kế hoạch tốt, phụ thân có biết chuyện này ? Nàng năm đó thiếu chút nữa bị Đỗ thị hại chết, phụ thân lại có phản ứng gì?

      Ngụy La biết, dù sao nữa, nàng vẫn hận Ngụy Côn. Hận ông sớm lấy kế mẫu, hận ông cho nàng biết sanh mẫu của nàng là ai, càng hận ông bắt nàng gọi nữ nhân tâm ngoan thủ lạt2 đó là mẫu thân. Nàng giơ hai tay lên, đem mặt nạ hung tợn tay ném xuống bậc thang, chiếc mặt nạ cũng ứng thanh vang lên tiếng nứt, rồi vỡ ra làm đôi.

      Hạ nhân trong viện đều bị tiếng động này dọa tới, vội vàng ngừng động tác nhìn nàng.

      Nàng lại cảm thấy rất thống khoái, thậm chí còn nhảy hai chân tới dẫm lên nó, khiến chiếc mặt nạ vỡ ra làm năm bảy mảnh mới chịu dừng lại. Cái mặt nạ đó là Ngụy Côn đưa cho nàng hôm tết Nguyên Tiêu. Nàng vốn dĩ ham chơi, cũng rất thích chiếc mặt nạ này, hai ba ngày đều lấy ra dọa người khác, đem nó trở thành bảo bối. tại, nàng chút cũng muốn nó, chỉ muốn phá hư.

      “A La, sao lại đem mặt nạ ném ?”

      Phía sau truyền tới tiếng chất vấn nghiêm túc. Ngụy La quay đầu lại, chỉ thấy hành lang cách đó xa có hai người đứng, người là phụ thân Ngụy Côn, người còn lại là kế mẫu Đỗ thị. Giọng vừa rồi chính là của Ngụy Côn.

      Ngụy Côn mặc áo bào đỏ tía thêu lá trúc, gương mặt nghiêm khắc, sâu trong ánh mắt lại đầy sủng nịch. Ông lại phía trước: “A La phải rất thích mặt nạ phụ thân tặng sao?”

      Ngụy La để ý tới ông, cúi đầu lại đạp cước lên mặt nạ, giống như nghe thấy câu hỏi vừa rồi.

      Ngụy Côn khom lưng ôm nàng lên, cong môi cười : “Có phải ai chọc giận A La ? cho phụ thân, phụ thân giúp con hả giận!”

      Đỗ thị đứng cách vài bước, bà ta mặc áo yếm thêu hoa sen bằng tơ vàng,phối với váy màu tím ráng chiều, đầu đeo trang sức ngọc trai, y phục đẹp mắt. Đỗ thị vốn dĩ tươi cười, nhìn thấy Ngụy Côn sủng Ngụy La như vậy, tươi cười mặt trở nên cứng ngắc.

      Ngụy La ghé đầu vào vai Ngụy Côn, vừa vặn nhìn thấy biểu tình biến hóa của bà ta.

      Trước kia nàng còn , hiểu cách đối nhân xử thế, cho dù thấy những điều này cũng nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ giống như vậy, nàng chỉ cần nhìn Đỗ thị, lúc nào cũng cảm giác bà ta dối trá.

      Ngụy La ở vai Ngụy Côn cọ cọ, thanh mềm mại, tội nghiệp lên án: “A La ngã bệnh phụ thân cũng tới thăm, phụ thân thương A La…”

      Hóa ra là vì cái này!

      Ngụy Côn sao có thể thương nàng chứ? Chính là vì thương nàng, cho nên khi nàng sinh bệnh, ông mới ngồi chăm cả đêm, đợi tới lúc trời sáng mới rời . Đứa lương tâm này, chỉ biết tỉnh lại thấy ông, lại biết lúc nàng ngủ ông tới thăm vài lần. Ngụy Côn thở dài hơi :”Là phụ thân tốt, phụ thân phải tới thăm con nhiều chút. A La ném mặt nạ là đúng, đều là phụ thân sai”.

      Ngụy La ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Đỗ thị càng lúc càng khó coi.

      Ngụy Côn sủng ái nàng như vậy, bà ta hẳn cảm thấy nguy cơ ! Là vì sợ nàng cướp sủng ái của Ngụy Tranh sao, cho nên mới chờ kịp mà đem nàng bán ?

      Cẩn thận ngẫm lại, phụ thân quả sủng ái nàng hơn so với Ngụy Tranh. Là vì cái gì chứ? Cả hai phải đều là nữ nhi của phụ thân sao, có gì khác nhau?

      Ngụy La nghĩ nghĩ, mọi chuyện chắc từ mẹ ruột của nàng mà ra.

      Ngụy La đối với mẹ ruột của mình cũng có ấn tượng gì. Nàng nghe Tứ bá mẫu , nàng cùng Thường Hoằng sinh ra bao lâu, người rồi. Người ngoài đều bà vì hậu sản xuất huyết nhiều mà chết, nhưng tứ bá mẫu lại , mẫu thân nàng chết, chỉ là cần bọn họ, tìm khắp nơi cũng thấy. Tứ bá mẫu còn phụ thân rất thương mẫu thân, đến lúc nào cũng muốn ở bên cạnh. Lúc trước vì làm cho Quốc Công đáp ứng phụ thân lấy mẫu thân về, ước chừng quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, cuối cùng ngất vì đói. Cũng vì thế Quốc Công mới miễn cưỡng đáp ứng.

      Nghe , sau khi thành thân, phụ thân gần như đem mẫu thân sủng lên trời, cuộc sống của hai người cũng rất ân ái. Sau này cũng biết xảy ra chuyện gì, mẫu thân sau khi sinh nàng và Thường Hoằng xong liền rời . Lúc đó phụ thân điên rồi, tìm kiếm tung tích mẫu thân khắp nơi, tìm ba tháng cũng có kết quả. bao lâu sau, phụ thân lấy Đỗ thị làm kế thất, chín tháng sau sinh hạ Ngụy Tranh.

      tại trong lòng ông còn có mẫu thân sao? Còn nhớ bộ dạng của mẫu thân sao?

      Ngụy La chôn đầu trong hõm cổ Ngụy Côn cười lạnh. Nàng chưa thấy qua mẫu thân, đối với bà ấy cũng có bao nhiêu tình cảm. Chỉ có điều nàng muốn biết, đó là năm xưa vì sao ruồng bỏ phụ tử nàng mà .

      *** *** ***​

      “Mặt nạ cũng vỡ rồi, vừa vặn hôm nay mẫu thân mang A La ra ngoài, lại mua cho con cái mới được ?” Đỗ thị mới rồi chen miệng được, bây giờ thấy A La im lặng liền cười đề nghị.

      Ngụy La nâng mắt nhìn bà, ánh mắt lạnh băng, giống ánh mắt mà đứa trẻ nên có. Đỗ thị bổng dưng sửng sốt, mạc danh kỳ diệu bị ánh mắt này làm cho kinh hãi. Bà ta muốn nhìn kĩ, A La đổi dang bộ dáng tươi cười ngọt ngào: “Phụ thân cũng cùng được ? A La lâu cùng phụ thân ra ngoài chơi, A La muốn phụ thân cùng!”.

      Cho dù Đỗ thị nhìn thế nào, cũng tìm ra biểu tình vừa rồi, chẳng lẽ lúc nãy bà ta hoa mắt?

      Ngụy Côn tiếc nuối sờ sờ đầu nàng: “Bây giờ phụ thân phải Hàn Lâm viện, thể cùng con ra ngoài”.

      Ngụy Côn mấy năm trước thi đỗ trung tiến sĩ3, giờ là thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, mỗi ngày đều vội vàng học tập, chuẩn bị cho cuộc thi, thường xuyên ở nhà. Mấy ngày gần đây Ngụy Côn ở nhà thời gian dài là vì Ngụy La ngã bệnh, ông yên tâm, muốn ở nhà chăm sóc nàng.

      Đỗ thị ở bên thở phào nhõm.

      Ngụy La cười thầm trong lòng, cố ý ôm chặt Ngụy Côn: “Vậy phụ thân mang nữ nhi Hàn Lâm Viện !”

      Ngụy Côn cho rằng nàng luyến tiếc xa ông, vừa vui sướng vừa bất đắc dĩ: “Phụ thân làm chính , làm sao mang con theo? Ngoan ngoãn cùng mẫu thân ra ngoài, hai người Hộ Quốc tự dâng hương về phụ thân cũng về rồi!”

      Trở về? Nếu nàng ngoan ngoãn theo, còn có cơ hội trở về sao?

      Ngụy La nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ thị: “Kim Lũ tỷ tỷ , bệnh của con còn chưa khỏe, vẫn phải uống thuốc. Phương thuốc ở chỗ Phó mẫu, phu nhân, con có thể mang theo Kim Lũ tỷ tỷ và Phó mẫu cùng ?”

      Đỗ thị ngẩn người: “Con gọi ta là gì?”

      Ngụy La lặp lại lần nữa: “Phu nhân!”

      Đỗ thị luống cuống nhìn Ngụy Côn, bà chau mày: “Đứa này làm sao vậy? Trước kia đều gọi mẫu thân, hôm nay sao lại sửa miệng? Có phải mấy nha hoàn phía dưới năng lung tung gì ?”

      Ngụy Côn cũng hỏi Ngụy La có chuyện gì, nàng cái hiểu cái : “Tứ bá mẫu con có mẫu thân, phu nhân phải mẫu thân của con”. Nàng nắm lấy góc áo Ngụy Côn, ngẩng đầu ngây thơ hỏi: “Phụ thân, mẫu thân của con là ai?”

      Đỗ thị giống như bị người ta tát cái, nét mặt thong dong bình tĩnh cũng giữ được nữa.

      Bà biết trước khi gả cho Ngụy Côn, ông từng có chính thê. Bởi vì nhà mẹ đẻ là Phủ Trung Nghĩa Bá, bình thường ai dám ở trước mặt bà nhắc tới Khương Diệu Lan. Nay A La có chừng mực ra, thể , trong lòng Đỗ thị cảm thấy chán ghét vô cùng.

      Trong mắt Ngụy Côn chợt lóe vẻ đau xót, rồi rất nhanh khôi phục bình thường: “A La nghe lời, phu nhân chính là mẫu thân của con, sau này được hỏi lại vấn đề này nữa”.

      Có người mẫu thân nào đem nữ nhi còn sống sờ sờ bóp chết sao?

      Đuôi mắt A La lộ vẻ rét lạnh, nàng hạ quyết tâm, cho dù mẫu thân cần nàng và Thường Hoằng, nàng cũng bao giờ gọi Đỗ thị tiếng “mẫu thân”.

      *** *** ***​

      Ngã tư đường của Kinh thành Thịnh rất phồn vinh. Từ khi nhà Lương4 khai quốc tới nay, Sùng Trinh Hoàng Đế5 có cách cai trị, thưởng phạt phân minh, đem mấy quan lại trong Kinh thành Thịnh quản lý chặt chẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp, các nẻo đường ngày càng phồn hoa. Người ngồi trong xe ngựa đều có thể nghe thấy thanh thương khách tới lui, cùng với tiếng thét to của mấy tửu lầu hai bên đường.

      Ngụy La từ lúc theo Đỗ thị ra ngoài vẫn luôn ngồi bên khung cửa, nàng nhấc nửa bên mành thêu mờ hoa văn, mắt chuyển nhìn chằm chằm bên ngoài.

      Đỗ thị cho rằng Ngụy La nổi tính trẻ con, đối với phố phường nhộn nhịp cảm thấy tò mò cho nên cũng quản nàng. Bà ta chỉ cần nghĩ tới lát nữa thôi liền có thể bỏ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, trong lòng kìm được vui sướng, khóe miệng khẽ cong.

      Mấy năm nay, bà chán ghét nhất là Ngụy La và đệ đệ của nàng – Ngụy Thường Hoằng. Nhưng vì thanh danh hiền thê, bà thể giả bộ tươi cười, trăm y ngàn thuận đối xử tốt với bọn họ. Kỳ , bà sớm thấy phiền chán! Hai đứa này chính là nhắc cho bà nhớ, bà bất quá cũng chỉ là kế thất, điều này giống như cái gai đâm trong lòng, khiến bà ngủ cũng thấy thoải mái.

      Nhất là Ngụy La, Ngụy Côn đối với nàng thương vô cùng.

      Hơn nữa Ngụy La thông minh lanh lợi, lại khả ái, xinh đẹp; trước nay đều đoạt hết hào quang của Ngụy Tranh ở Phủ Quốc Công. Bà có thể ghen ghét sao? Tranh tỉ nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Ngụy La, vẫn là kém phần.

      Đỗ thị nghĩ tới lâu dài, vì để sau này Ngụy Tranh có thể thuận buồm xuôi gió, đính hôn với người môn đăng hậu đối, bà chỉ có thể loại bỏ Ngụy La, bán nàng ta càng xa càng tốt, để nàng về được. Về đứa nhóc Ngụy Thường Hoằng kia… Chờ bà sinh được con trai lại nghĩ biện pháp đối phó !

      Tác giả : Kết cục của chương trước có sửa chửa chút, có hứng thú mọi người có thể xem lại ~

      Kỳ cho tới bây giờ, người tôi mong đợi cho ra sân nhất phải nam chủ, mà là đệ đệ… Rất thích đệ đệ.

      Thường Hoằng (cười nhìn nam chủ): thắng!!!!!!!!!!!

      -----------------------

      1. Lễ Thượng Tị: lễ cầu mát ở nước Trịnh . Việt Nam mình gọi là Lễ Cầu Ngư, bắt đầu từ thời nhà Lê. Đỗ Phủ cũng có bài thơ về ngày này, tên là: “Thượng tị nhật ức Giang Nam hễ ” (ngày thượng tị nhớ lễ trừ ma ở Giang Nam)

      2. Tâm ngoan thủ lạt = thủ đoạn ngoan độc

      3. Tiến sĩ, dân gian gọi là ông Ngè, hay còn gọi là Thái học sinh, là những người trải qua ba kì thi Hương, thi Hội và thi Đình.

      Về Hàn Lâm Viện: Thời nhà Đường, năm 738, Đường Huyền Tông tuyển mộ các triều thần “văn hay chữ tốt” để soạn thảo các chiếu chỉ, mệnh lệnh, từ đó sinh ra chức quan Hàn lâm học sĩ và Hàn Lâm Viện. Tùy theo từng triều đại khác nhau sau này mà các quan trong Hàn Lâm Viện còn kiêm thêm các việc khác nhau như: quản thiên văn, thư nghệ, đồ họa, y dược, việc bếp núc trà rượu của triều đình, cơ quan ngoại giao, biên soạn quốc sử…

      4. Nhà Lương (Lương quốc): là nước chư hầu nhà Chu thời Xuân Thu, bị nước Tần tiêu diệt vào khoảng 641 TCN. (các bạn nhầm lẫn với nhà Nam Lương những năm sau CN)

      5. Sùng Trinh Hoàng đế (hay còn gọi Mẫn Đế) hoàng đế cuối cùng của thời nhà Minh, cai trị trong những năm 1627-1644. Tuy vậy, bối cảnh trong truyện lại là thời Xuân Thu (chưa có danh hiệu Hoàng đế + có vị nào có tên hiệu Sùng Trinh cả), nên biết tác giả bị nhầm lẫn thời đại, hay là bê đại cái tên vào @@

      P/S: những chú giải này chỉ qua tham khảo các tài liệu tìm được mạng, nếu có sai sót gì các bạn cứ comt bên dưới rồi mình sửa nhé <3
      Last edited: 5/2/16
      TieuLinh8359, phuongtuhao, levuong64 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :