1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 035: Đừng lo lắng, làm tổn thương A La!

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ngụy La mặc áo hoa màu xanh lá cây, phía dưới là váy lụa trắng, bên ngoài khoác áo choàng hồ ly trắng, đầu búi tóc nụ hoa, từ xa nhìn lại giống như quả tuyết cầu trong suốt long lanh. Nàng từ Tùng Viên vào phòng khách, trong phòng ít nữ nhân, chủ yếu do Đại bá mẫu và Tứ bá mẫu tiếp đãi.

      Đại bá mẫu là phụ nữ nghiêm cẩn đoan trang, thân thể Thái phu nhân mấy năm nay tốt, liền đem sổ sách trong Phủ Quốc Công giao cho bà xử lý. Bà ấy thường ngày làm việc ràng ngay ngắn, thưởng phạt phân minh, hạ nhân trong phủ vì thế cũng hết sức phục tùng. Thái phu nhân đối với Đại bá mẫu rất hài lòng, gần đây còn đem hết các việc vặt trong phủ giao cho bà quản lý.

      Trong phòng có ít nữ quyến, Đại phu nhân thu xếp ổn thỏa chomọi người, lại lệnh nha hoàn dâng điểm tâm, rất chu đáo.

      Đằng sau tấm bình phong thêu trăm hoa, Tứ phu nhân Tần Thị ôm Lục thiếu gia Ngụy Thường Di cho mọi người nhìn mặt. Qua tháng nuôi dưỡng, Ngụy Thường Di so với lúc mới sinh dễ nhìn hơn nhiều, sau khi ngũ quan nẩy nở để lộ ra gương mặt xinh đẹp. Ánh mắt trông giống Đỗ Thị, mũi và miệng lại giống Ngụy Côn, coi như đẹp mắt, còn là con khỉ đầy nếp nhăn nữa. Tính cách xem ra cũng hoạt bát dũng cảm, nhìn thấy người lạ khóc nháo, chỉ biết tò mò nhìn chằm chằm người ta. Nhưng lại có ngoại lệ, chỉ cần Ngụy Tranh tới gần , nhịn được lớn tiếng khóc.

      Đại khái là lúc mới sinh Ngụy Tranh ôm qua , ôm đến khiến khó chịu, tới giờ còn nhớ , cho nên bây giờ vừa nhìn thấy Ngụy Tranh cảm thấy sợ hãi.

      Ngược lại, Ngụy Thường Di rất thích gần gũi Ngụy La. Cũng biết có sai chỗ nào , Ngụy Thường Di chỉ cần vừa nhìn thấy Ngụy La liền mặt mày hớn hở, mở hai tay y y nha nha gọi nàng, lại còn thích cầm ngón tay nàng nhét vào trong miệng. Ngụy La ghét bỏ , mỗi lần gặm ngón tay nàng xong nàng đều phải rửa nhiều lần, để gặm khóc lên. Tiểu hài tử đều đáng ghét như vậy sao? Hay bởi vì là nhi tử của Đỗ Thị, cho nên mới đặc biệt đáng ghét?

      Ngụy Thường Di biết suy nghĩ của nàng, từ trong lòng Tần Thị thò đầu ra, vừa nhìn thấy nàng, mắt liền sáng rực lên: “ê a” tiếng đưa tay ra.

      A La vô thức lùi về phía sau nửa bước, đem hai tay giấu ra đằng sau.

      Tần Thị thấy thế cười tiếng, đưa tay ra vẫy A La: “A La vài ngày rồi gặp Thường Di nhỉ? Đến nhìn đệ đệ chút…”

      Ngụy La lắc đầu như trống bỏi: “Cháu nhìn, nó ăn tay cháu”.

      Tần Thị cười giải thích: “Đó là bởi vì Thường Di thích cháu”.

      Nhưng tại sao thích nàng? Nàng chưa từng biểu tí thành ý nào ? Ngụy La nghĩ ra, cũng nghĩ nữa, đứng xa xa nhìn Ngụy Thường Di, cánh môi phấn hồng nhếch lên.

      Bởi vì hôm nay là tiệc đầy tháng của Ngụy Thường Di, chú ý của nữ quyến đều tập trung lên người . Mọi người đều biết đây là vị tiểu thiếu gia nhất của Phủ Quốc Công, là hài tử Ngũ phòng. Chỉ là tại sao lại để Tứ phu nhân ẵm bồng, thấy Ngũ phu nhân đâu?

      Tần Thị cũng giải thích sơ với mọi người: “Ngũ đệ muội sau khi sinh xong thân thể liền khỏe, đến bây giờ còn chưa thể xuống giường, phải ở lại hậu viện dưỡng bệnh, sợ thể tới gặp mọi người được”.

      Mọi người nghe vậy, rối rít bày tỏ cảm thông. Phụ nữ ở đây đa số đều sinh con, thậm chí còn ra chút phương pháp bảo dưỡng sau khi sinh, ra mọi người cùng chia sẻ.

      Tần Thị nghe rồi mỉm cười, cũng gì thêm.

      *** *** ***​

      Ngụy La bị Lương Ngọc Dung kéo tới đằng sau ghế hoa lê, Lương Ngọc Dung thần bí hỏi: “Đó là nhi tử của kế mẫu ngươi?”

      Nàng ấy theo Bình Viễn Hầu phu nhân tới, Bình Viễn Hầu phu nhân và Khương Diệu Lan năm đó là bạn khăn giao, cảm tình rất thân, hôm nay nếu phải là thọ yến của Quốc Công, chắc bà cũng tới. Chân Lan và Khương Diệu Lan có quan hệ tốt, tự nhiên muốn thấy hài tử Đỗ Thị sinh ra, lúc này bà ấy ngồi xa xa ghế gỗ hoa hồng, thờ ơ lạnh nhạt, sắc mặt mấy vui mừng.

      Ngụy La gật đầu, “Ừ” tiếng.

      Lương Ngọc Dung quay đầu liếc nhìn tiểu hài tử trong lòng Tần Thị, rồi lại thu hồi ánh mắt, trái lương tâm : “Lớn lên khó nhìn”.

      Lương Ngọc Dung mặc dù biết mấy việc Đỗ Thị làm, nhưng trong mắt tất cả hài tử, kế mẫu có gì tốt, tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Mấy lời của Lương Ngọc Dung, trong đó chứa đầy thành kiến.

      Ngụy La cũng phản bác, coi như đồng ý.

      Mỗi vị phu nhân thay nhau ôm Thường Di lần, đến phiên ai đó còn mấy lời cát lợi, còn lấy ra quà chuẩn bị tốt đưa lên. Nếu là hài tử do Tần Thị tạm thời nuôi dưỡng, những lễ vật này cũng do Tần Thị xử lý, nàng ta trước tiên kêu nha hoàn nhận lấy, lại ôm Ngụy Thường Di trở về, cười : “Ta trước thay Thường Di cảm tạ các vị phu nhân”.

      Đưa quà cho tiểu hài tử cần quá quý trọng, chỉ cần cho thấy tâm ý là được rồi. Những lễ vật đó phần nhiều là ngọc bội chúc phúc, khóa trường mệnh kỳ lân… Hoa cả mắt, liên miên bất tận.

      Bình Viễn Hầu phu nhân chuẩn bị lễ vật, cũng ôm Ngụy Thường Di, chỉ khách khí câu “Chúc mừng” liền xong rồi.

      Tần Thị nhìn bà ấy, trong mắt có trách cứ, hơn nữa cũng hiểu được.

      Cũng may ở đây nhiều người, cũng có mấy ai để ý tới việc nho này. lâu sau có người từ tiền viện tới thông báo, Quốc Công sai người chuẩn bị khai tịch, thỉnh các vị phu nhân tới phòng trước.

      Mọi người lục tục đứng dậy, theo Thái phu nhân và Đại phu nhân tới phòng trước.

      Tần Thị rời , Bình Viễn Hầu phu nhân cũng .

      Chân Lan vẫn ngồi ghế như cũ, khí chất trầm ổn, cử chỉ quý phái, xem ra có chuyện muốn với Tần Thị. Nhưng mà Tần Thị lúc này lại cách nào tiếp chuyện với bà, nghĩ làm sao khuyên bà ra ngoài, liền thấy có người dưới giúp đỡ của nha hoàn tới.

      Đỗ Thị qua cửa lăng hoa, người mặc bộ đồ sa tanh màu phấn, váy thêu tuyến trắng, mái tóc búi kiểu lăng vân kế, hiển nhiên là người biết cách ăn mặc. Cho dù là vậy, cũng che được vẻ thâm đen dưới mắt bà ta, cùng với vài sợi tóc mai bạc trắng. Đỗ Thị chăm chú nhìn tã lót trong tay Tần Thị, con mắt đỏ lên, vừa nghĩ tiến lên nhưng lại dám.

      Đây là lần đầu tiên Đỗ Thị thấy con mình, lại nằm trong lòng người khác, bộ dáng vừa an nhàn vừa thoải mái. Tim Đỗ Thị lúc này như bị dao cắt, giống như từng miếng thịt người bị người ta cứng rắn khoét , đau tới thở được.

      Hóa ra con bà ta dài như vậy, lông mày có chút nhạt, có mắt to, miệng có chút

      tháng này biết trải qua thế nào, mỗi ngày đều qua trong đau khổ, nhưng trong đau khổ lại có chút hi vọng. Bà ngừng tự với mình, lâu nữa liền có thể nhìn thấy Thường Di, có thể ôm nó cái, vì thế mới miễn cưỡng chống đỡ tới bây giờ.

      Bây giờ nhìn thấy rồi, liền cảm thấy chờ đợi của bà là đáng giá.

      Đỗ Thị báo trước chạy tới trước mặt Tần Thị, để ý ngăn trở của Tần Thị, cứng rắn đoạt đứa ! Đỗ Thị ôm Thường Di, đẩy tã lót ra xem lông mày của , con mắt, cái mũi… Nhìn chút nước mắt liền chảy xuống, bà run rẩy kêu lên: “Thường Di, ta là nương của con, con nhìn xem…”

      Ngụy Thường Di chưa bao giờ thấy Đỗ Thị, mới đầu có chút tò mò, mở to cặp mắt đen lúng liếng nhìn bà. Dần dần, cánh tay Đỗ Thị càng siết chặt, khiến bị đau, hơn nữa Đỗ Thị lại ngừng rơi lệ, nước mắt rơi vào gương mặt nhắn trắng mịn, bộ dáng điên cuồng khiến bị hù dọa, cái miệng liền oa khóc lớn.

      càng khóc, Đỗ Thị càng sợ, vừa ôm vừa dỗ lại vừa thân: “ khóc, Thường Di khóc… nương đau lòng…”

      Tất cả đều vô dụng, Ngụy Thường Di càng khóc càng to, giang hai cánh tay về phía Tần Thị, nghĩ muốn thoát khỏi ôm ấp của bà ta.

      Lúc này Tần Thị cũng bất chấp Bình Viễn Hầu phu nhân ở đây, tiến lên khuyên nhủ: “Ngũ đệ muội, Thường Di có chút xa lạ với muội, muội trước giao cho tỷ ”.

      Những lời này đại khái kích thích Đỗ Thị, bà ta lui nhanh về sau, ôm chặt đứa bé vào lòng: “Muội là nương của , sao có thể xa lạ với muội?” xong Đỗ Thị liền xoay người, lại kiên định : “Muội đem giao cho tỷ, nghĩ cũng cần nghĩ!”

      Bà ta vừa vừa lùi ra cửa, phảng phất như lúc nào cũng có thể ôm theo Ngụy Thường Di chạy trốn.

      Bà ta vốn dĩ với bản thân chỉ cần nhìn cái là được, bây giờ lại sinh ra tham niệm. Nhìn cái căn bản đủ, bà hối hận, muốn ôm Thường Di về chính mình nuôi dưỡng, muốn giao cho ai hết. Ngụy Thường Di trong lòng Đỗ Thị khóc tới ách giọng, đưa tay muốn tìm Tần Thị, bà ta nhìn thấy liền đau lòng, nhẫn tâm nhấn hai tay đứa trở vào, ngừng : “Thường Di, con nhìn cho , nương mới là mẹ ruột của con… Là nương sinh con ra, sinh cả ngày, sao con phải tìm bà ta?”
      Nhưng mà những lời này với đứa vừa tròn tháng làm sao nó hiểu được? Nó chỉ biết thoải mái hay thoải mái, sợ hãi hay sợ hãi, đến tột cùng ai sinh nó ra, điều đó quan trọng.

      Tần Thị dùng ánh mắt liếc nhìn bà tử bên ngoài, Đỗ Thị mới vừa quay người lại, bốn bà tử liền đồng loạt che trước mặt bà, ngăn cho bà ra!

      Ngụy Côn đoán được Đỗ Thị đổi ý, sớm có chuẩn bị, bốn người này chính là để đề phòng.

      Bốn bà tử đều là người luyện võ, sức lực lớn vô cùng, hai người trói buộc cánh tay của Đỗ Thị, hai người cướp Ngụy Thường Di trong tay bà ta.

      Đỗ Thị thể động đậy, trơ mắt nhìn Thường Di được trả về trong lòng Tần Thị, nước mắt tràn mi, cực kỳ bi thương: “Trả lại cho ta, trả lại…”

      Tần Thị ngoan tâm, làm như nghe thấy, dặn dò mấy bà tử: “Đưa Ngũ phu nhân về Ngân Hạnh Viên, đường , đừng để người nhìn thấy”. Dừng chút, lại với Đỗ Thị: “Nếu phải Ngũ đệ muội làm náo loạn, liền có thể vài ngày nhìn lần. Mà thôi, dù sao cũng gặp qua, muội liền an tâm . Tỷ được Ngũ thúc đích thân giao phó, nhất định dưỡng dục Thường Di tốt. Tuy con dưới gối của tỷ nhiều, nhưng nhất định bạc đãi , điểm này muội đừng lo”.

      Tần Thị xong, bà tử liền dẫn Đỗ Thị .

      Trước khi ánh mắt Đỗ Thị dừng lại người Ngụy Thường Di, nhìn thế nào cũng thấy đủ. Nhi tử của bà, bà nhìn trăm lần cũng đủ, huống gì bà chỉ mới nhìn được lần!

      Nhưng lần như vậy, lại càng khiến người ta thêm tuyệt vọng.

      Ngụy Thường Di nhìn thấy Tần Thị liền nín khóc, thậm chí còn cọ cọ trước ngực bà, tư thế thân mật, giống mẹ con ruột thịt. Càng làm Đỗ Thị thương tâm là, Ngụy Thường Di nắm chặt đầu ngón tay Ngụy La, thần thái an nhiên, hoàn toàn giống vẻ sợ hãi lúc ở trong lòng bà. Ngụy La đứng ở bên cạnh Tần Thị, nhìn bà mỉm cười, trong nụ cười đó có trào phúng, cũng có đáng tiếc, nhưng lại có chút thương cảm nào.

      Trong lòng Đỗ Thị thương tâm gần chết, trong cổ có chút ngai ngái.

      ràng gặp lại còn phải chia lìa, còn bằng để bà ta đừng thấy. Tư vị này, so với chết còn khó chịu hơn

      *** *** ***​

      Tứ bá mẫu và Bình Viễn Hầu phu nhân ở trong phòng khách chuyện, Ngụy La và Lương Ngọc Dung cùng ra ngoài, sóng vai hàng lang dẫn ra viện trước.

      Hai người đều thấy màn kia, Lương Ngọc Dung có chút tò mò, vì sao Ngũ phu nhân thể nuôi dưỡng con mình, lại phải giao cho Tứ phu nhân chăm sóc? Hơn nữa Ngũ phu nhân nhìn qua rất chán nản, trong ấn tượng của nàng, bà ta là nữ nhân có cái miệng cọp và gan thỏ, nghĩ mới có mấy ngày ngắn ngũi, liền biến thành bộ dáng này. Có điều đây là chuyện nhà của Ngụy La, nàng ấy phải nhẫn nhịn hỏi nhiều, từ trong tay áo lấy ra thứ đưa cho Ngụy La: “A La, xem, đây là túi thơm ca ca ta mua đường, huynh ấy mua hai cái, tặng ngươi cái”.

      Đó là túi thơm thêu kim, bên trong để cánh hoa phơi khô và hương liệu, hương vị trong thuần, mùi thơm dễ chịu. Lương Ngọc Dung vừa lòng nhìn A La treo eo, sau đó lùi lại hai bước, hài lòng : “ là đẹp mắt”.

      Ngụy La mỉm cười sờ sờ bên hông mấy cái, tiếng cảm ơn.

      Nàng ấy lại có gì, tiến lên dắt tay A La: “Chúng ta nhanh tới phía trước thôi, trễ tiệc đều tàn rồi”.

      A La gật đầu, theo nàng ra phía trước.

      Bên ngoài hành lang có bông tuyết rơi, tuyết lớn, rơi xuống từng chút , chưa tiếp xúc với mặt đất bị tan ra.

      tới hai bước, liền nhìn thấy thân ảnh mặc áo sam bạc ở phía trước, áo trắng hơn tuyết, dáng người đơn. Lương Ngọc Dung đột ngột nhìn lại, hướng bên đó nhìn theo: “A La, đây có phải đại ca của ngươi ?”

      Ngụy La nhìn theo, đúng là đại ca Ngụy Thường Dẫn. ngồi mình dưới tàng cây, nhìn chăm chú về phía trước, biết suy nghĩ cái gì. Bông tuyết sau lưng xoay quanh, ít rơi xuống đầu , vai, vậy mà cũng vội phủi . Ngụy Thường Dẫn cúi thấp đầu, gò má tinh xảo đẹp mắt, giống như bức tranh sơn thủy tĩnh lặng, lớn nhưng lại khắc sâu, cảnh đẹp ý vui.

      Ngụy La phải, còn chưa kịp ngăn cản, Lương Ngọc Dung liền bước nhanh tới đó.

      Nàng ấy tới trước mặt Ngụy Thường Dẫn, giòn giã gọi tiếng Đại ca ca, đánh vỡ hình ảnh yên tĩnh vừa rồi.

      Ngụy Thường Dẫn hoàn hồn, nghiêng đầu nhìn nàng ấy, mặt mày giãn ra, lộ ra vẻ tươi cười hòa nhã: “Có việc gì sao?”

      Gương mặt nhắn bị đông lạnh của Lương Ngọc Dung đỏ bừng, chỉ chỉ tóc : “Tuyết rơi, sao huynh lại ngồi chỗ này? đầu huynh toàn là tuyết, tiếp tục như vậy bị cảm lạnh”. Nàng ấy xong liền thấy ngồi xe lăn, gương mặt có phần tỉnh ngộ, lại có chút áy náy : “Có phải là vì có ai đẩy huynh ? Muội giúp huynh nhé, huynh cũng muốn tới tiền viện sao? Vừa vặn muội và A La cũng muốn ”.

      xong liền lại sau lưng Ngụy Thường Dẫn, tay nắm lấy tay vịn, dùng sức đẩy, vậy mà cũng .

      Xe lăn cồng kềnh, bằng sức của nàng ấy sao có thể khiến nó động đậy được chứ.

      Ngụy Thường Dẫn nhịn được cười lên, với nàng ấy tiếng cảm ơn, kêu nàng trước, lại đưa tay nhặt lấy mảnh bông tuyết dính đầu nàng: “Ta chờ người. Cảm ơn ý tốt của muội, muội tên gì?”

      Lương Ngọc Dung nhìn , hồ đồ lại lơ mơ : “Muội gọi là Lương Ngọc Dung, phụ thân là Bình Viễn Hầu”.

      vuốt cằm, liếc mắt nhìn Ngụy La đứng cách đó xa: “Muội là tiểu đồng bọn của Ngụy La?”

      Lương Ngọc Dung ừ tiếng khẳng định, suy nghĩ chút liền đính chính: “Là tỷ muội tốt”.

      Ngụy Thường Dẫn khẽ mỉm cười, gì nữa.

      Hành lang này , Ngụy La đứng nhìn hành động của họ, có chút ngũ vị tạp trần. Chính là vì nàng biết kết cục của họ sau này, vì thế mới hi vọng hai người quá thân cận. Ngụy La còn do dự có nên tiến lên ngăn cản, liền thấy người từ trung nhảy xuống, hề báo trước xuất trước mặt nàng!

      Người đó mặt áo vải xanh đen, bộ dáng lạ mặt, tuy là cách ăn mặc của thị vệ, nhưng cũng phải thị vệ của Phủ Quốc Công.

      Ngụy La vô thức lui về sau nửa bước, tiến lên, hai lời ôm lấy nàng, che miệng nàng kéo trong sân. Thị vệ trước khi liếc mắt nhìn Ngụy Thường Dẫn, gật đầu, ràng bọn họ biết nhau.

      Lương Ngọc Dung kinh ngạc nhìn: “A La…”

      Ngụy Thường Dẫn xoa đầu nàng ấy, trấn an : “Đừng lo lắng, làm tổn thương A La…”

      Người thị vệ kia qua khúc quanh khác, đây là tiểu viện của Phủ Quốc Công. Nơi này có khu rừng trúc, lối chốn vắng, bình thường ít có người qua lại. A La cũng thường tới nơi này. Nàng cảm thấy bất an, thị vệ đặt nàng mặt đất, nàng còn chuẩn bị gọi người cầu cứu, ngẩng đầu nhìn lên, trước mặt là người quen thuộc.

      Triệu Giới mặc áo bào đen mãng xà dệt kim quen thuộc, nhàn nhã ngồi ghế đá, lấy tay chỉ chỉ, nhanh chậm nhìn nàng.

      Trong mắt mỉm cười, ràng cho nàng thấy là sai thị vệ dẫn nàng tới.

      Cánh môi nhắn của Ngụy La khẽ nhếch, lộ vẻ kinh ngạc.

      ở nhà nàng ép buộc nàng? Có phải còn vương pháp nữa ? CÓ phải quá coi ai ra gì ? Nàng cũng mặc kệ tìm nàng có chuyện gì, quay đầu bước .
      Jin292, ly sắc, phuongtuhao62 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Ấy đừng mà, triệu giới có việc cần ns kìa
      lananhtran51gaubokki thích bài này.

    3. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      mong bạn n9 mau lớn.....:yoyo59::yoyo59:để phải đợi lâu....nhưng mà túm lại là truyện rất hay.....
      :yoyo14::yoyo14:
      lananhtran51, tart_trungtiji thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 036: Chỉ cần do A La đưa, bản vương đều thích!

      Edit: tart_trung

      Beta gaubokki​

      Thị vệ đúng lúc chắn trước mặt nàng, giải thích: “Tứ tiểu thư, Vương Gia có chuyện muốn với ngài”.

      Người này đúng là Dương Hạo, ta nấp ở Phủ Quốc Công gần ba tháng, sớm nắm tường tận địa hình ở đây. Thân thủ mạnh mẽ, võ công trác tuyệt, ba tháng này có ai phát ra hữu của . Ngay cả bản thân Ngụy La cũng biết nhất cử nhất động của mình đều bị người ta giám thị.

      Ngụy La đành phải dừng bước, quay đầu nhìn Triệu Giới, gương mặt nhắn kéo căng, tỏ vẻ nghiêm trọng: “Đại ca ca có gì muốn ? Tại sao phải dẫn muội tới đây, nếu có người phát thấy muội, phụ thân sốt ruột”.

      Triệu Giới đứng thẳng, kêu nàng tới bên cạnh: ”Nghe muội mọc răng, ta tới tặng muội phần lễ vật”.

      Ngụy La nháy mắt mấy cái, hiểu nhìn .

      Hôm nay Phủ Quốc Công thiết yến có hai lý do, là đại thọ sáu mươi của Quốc Công, hai là tiệc đầy tháng của Ngụy Thường Di. Cái nào cũng có quan hệ với nàng, tại sao phải đưa lễ vật? Hơn nữa còn lấy chuyện “mọc răng” làm lý do, Triệu Giới phải cố ý trêu chọc nàng chứ?

      Bất kể thế nào, có người tặng quà là chuyện tốt, Ngụy La ngẩng đầu, áo choàng làm bằng nhung và lông thỏ vây quanh để lộ ra gương mặt nhắn phấn điêu ngọc trác: “Lễ vật gì?”

      Triệu Giới cảm thấy có chút manh, đưa tay sờ sờ cái mũi nàng, “Muội muốn gì?”

      Ngụy La đảo mắt, đưa ra đáp án ai cũng thích: “Chỉ cần là do Tĩnh Vương ca ca đưa, A La đều thích!”

      đứa bé lanh lợi! Triệu Giới thấp giọng bật cười, từ trong tay áo lấy ra cái hà bao làm từ gấm Tô Châu, đưa tới trước mặt nàng: “Cầm lấy”.

      Ngụy La nhận lấy, sờ sờ, bên trong thô ráp, đoán ra là cái gì. Nàng tò mò hỏi: “Có thể mở ra xem chút ?”

      Triệu Giới vuốt cằm, tỏ vẻ có thể.

      Nàng cúi đầu mở sợi dây thừng đỏ, từ trong túi lấy ra ngọc bội tròn bằng hồng ngọc, toàn thân ngọc bội trong suốt, mượt mà sáng ngời, vừa nhìn liền biết chính là ngọc tốt. Nhưng là tại sao lại đưa ngọc bội cho nàng? A La nghiêng đầu, cầm trong lòng bàn tay lật lật hai cái: “Đại ca ca, đây là ngọc bội gì?”

      Triệu Giới nhận lấy, để nàng đứng trước mặt , bên giải thích, bên cúi xuống giúp nàng mang cổ: “Cái này gọi là hồng ngọc, mùa đông đeo để giữ ấm, cũng giúp muội dễ bị bệnh”.

      Ngụy La đứng im động, ngọc bội mới đeo cổ có chút lạnh, lát sau quả dần ấm lên, hết sức thoải mái. Ngụy La ngạc nhiên, mừng rỡ nhìn Triệu Giới, con mắt to tròn cong lên: “ có nhiệt”.

      Triệu Giới cúi người chỉnh lại ngọc bội dính sát người nàng, chỉnh xong rồi liền ngẩng đầu, đối diện với con ngươi trong sáng tinh nghịch. Triệu Giới khẽ cắn môi, thanh hòa hoãn: “Muội thích ?”

      Nàng gật đầu, nhìn : “Thích”.

      Thích là được rồi, cái ngọc bội này chính là bảo bối vạn kim khó cầu. Lúc trước bị điều Ô Nhung, mùa đông liền dùng ngọc bội này để sưởi ấm. Ô Nhung là vùng đất ở Tây Bắc, vừa đến mùa đông gió lạnh liền thổi, thường có người vì thế mà chết rét. Lúc đó đeo khối ngọc này, đeo lần liền là ba năm, bây giờ cho nàng, vậy mà cũng cảm thấy đau lòng.

      Thời gian này thường nghe Dương Hạo bẩm báo tình hình của Phủ Quốc Công, đại khái cũng biết chuyện gì xảy ra. Kế mẫu của nàng sinh hạ nhi tử, trước mắt giao cho Tứ phu nhân nuôi dưỡng, Ngụy Côn vô năng, thể cho nàng điều kiện an ổn để trưởng thành, đành phải thầm giúp đỡ tay. Đỗ Thị và Liễu Thị, trong mắt bất quá cũng chỉ là muối bỏ biển, giải quyết xong nhà mẹ đẻ Liễu Thị, tiếp theo là Phủ Trung Nghĩa Bá…

      Nhớ tới Phủ Trung Nghĩa Bá liền nhớ Tống Huy và Ngụy La đính hôn từ khi còn trong bụng mẹ, Triệu Giới trầm ngâm lát, biết tiểu gia hỏa này đến lúc đó có trách hay ? Có điều cần phải gấp, sau này nàng trưởng thành, lại có thể vì nàng tìm vị hôn phu tốt. Tống Huy tuy có điều kiện, nhưng lại tính là ưu tú.

      Cân nhắc phen, Triệu Giới nhìn gương mặt trắng nõn phía trước, như có điều cần suy nghĩ : “A La, mùng sáu tháng sau là sinh thần của bản vương”.

      Ngụy La có chút mơ hồ, cho nên là? Nàng nên sớm với câu “thọ tỷ nam sơn” sao?

      vuốt ve đỉnh đầu nàng: “Đến lúc đó bản vương đưa thiếp mời, muội biết cái gì gọi là trả lễ ?”

      cách khác, đưa lễ vật cho nàng, nàng cũng phải trả lễ lại?

      Ngụy La biết đời này có bữa ăn nào miễn phí, vòng lớn như vậy, cuối cùng lại dừng ở điểm này! Ngụy La non nớt “A” tiếng, nếu Triệu Giới mở miệng, nàng cũng thể cự tuyệt: “Đại ca ca muốn lễ vật gì? A La tặng huynh”.

      Triệu Giới dùng lại mấy lời vừa rồi nàng : “Chỉ cần là do A La tặng, bản vương đều thích”.

      Ngụy La “…”

      Được rồi, dù sao tuổi nàng còn , lễ vật cần quá quý trọng, tùy tiện chuẩn bị cái là được, cũng phải là chuyện khó khăn gì. Ngoại trừ chuyện này, còn có chuyện gì nữa sao?

      Triệu Giới giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, đứng lên : “ thôi, ngoài viện mở tiệc. Trễ canh giờ tốt”.

      Ngụy La cùng ra trúc viên, hướng hành lang nhìn nhìn. Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung thấy đâu, biết nơi nào. Những bông tuyết nho vẫn ngừng rơi, chỉ chốc lát mặt đất tích tầng băng mỏng, Ngụy La đạp lên, để lại dấu chân nho .

      lớn , hai dấu chân ngừng tới phía trước, cuối cùng dừng lại ở cửa tiền thính.

      Vừa lúc Ngụy Côn từ bên trong ra, thấy hai người liền thở phào: “Điện hạ, người đâu vậy? Mới vừa rồi hạ nhân tìm vòng cũng thấy người”. Lại cúi đầu hỏi Ngụy La: ‘A La, sao con lại ở cùng chỗ với Tĩnh Vương Điện hạ?”

      Triệu Giới cởi xuống áo khoác mãng xà đưa cho Dương Hạo ở sau lưng, giải thích: “Bản vương nghĩ muốn tùy ý vòng quanh lát mới vừa qua chỗ rẽ, lại bị vây trong trúc viện. May nhờ có A La, là nàng dẫn bổn vương ra ngoài”.

      Ngụy Côn sau khi nghe xong liền bừng tỉnh đại ngộ: “Chỗ trúc viên đó bỏ hoang lâu, thường có ai qua lại, lại khiến điện hạ ủy khuất”. xong, ông đưa tay vào trong cửa, làm tư thế xin mời: “Tiệc bắt đầu, thỉnh Điện hạ vào, gia phụ chờ ngài lâu”.

      Triệu Giới cất bước vào nhà, được hai bước, quay đầu nhìn Ngụy La ngoài cửa, nhếch môi khẽ cười, gì thêm, tiếp tục vào trong nhà.

      Nhưng Ngụy La xem hiểu ánh mắt của , ràng nhắc nhở nàng. Đừng quên “Trả lễ”.

      *** *** ***​

      Trải qua thọ yến hôm nay, Ngụy La nghĩ thông suốt việc.

      Đỗ Thị lúc bị người mang liền tuyệt vọng, điều này đến giờ nàng còn ấn tượng. Ngụy Thường Di thân cận với nàng, bà ta cảm thấy tuyệt vọng! Nếu như sau này Ngụy Thường Di chỉ nhận thức Tần Thị, nhận thức Đỗ Thị, bà ta có phải càng thêm tuyệt vọng ? Thân là người mẹ, đại để ai có thể chịu được loại đả kích này.

      Ngụy La nghĩ thông suốt, thái độ đối với Ngụy Thường Di coi như có chút thay đổi.

      Mặc dù nàng vẫn muốn gặp , nhưng đem vẻ chán ghét viết mặt. Dù sao bây giờ vẫn do Tứ bá mẫu nuôi nấng, nàng có thành kiến với , Tứ bá mẫu cũng khó xử. thời mỗi lần nàng nhìn thấy Ngụy Thường Di, cần nịnh nọt, tiểu gia hỏa kia cũng rất thích nàng. Nàng cự tuyệt, ngẫu nhiên sờ sờ bàn tay bé của , cũng cao hứng cười khanh khách.

      Nhìn như vậy, cũng đáng ghét như trước.

      Bởi vì quan hệ của Ngụy Thường Di và Ngụy La tốt, thế cho nên mỗi lần Ngụy Tranh thấy Ngụy Thường Di, đều chỉ dùng ánh mắt tức giận phẫn nộ.

      Đại khái là nàng ta cảm thấy tiểu phản đồ.

      Chẳng hạn như lúc mọi người tụ tập ăn cơm, Ngụy Thường Di được nhũ mẫu ôm, thỉnh thoảng lại nhìn Ngụy La chớp mắt, le lưỡi. Tiểu hài tử làm những thứ này cũng có dụng ý gì, vẻ mặt của là theo bản năng, ngay cả mình muốn gì cũng biết. Nhưng Ngụy Tranh lại cho rằng muốn thân cận với Ngụy La, mím môi nhìn Ngụy Thường Di, ánh mắt phẫn nộ, lại có ý tứ uy hiếp.

      Ngụy Thường Di bị ánh mắt của nàng dọa sợ, rụt mình trong lòng nhũ mẫu, lại mím môi khóc lên.

      Quan hệ của và Ngụy Tranh giống như quả cầu tuyết, càng ngày càng xấu , cho nên tại Ngụy Thường Di vừa nhìn thấy nàng ta liền sợ hãi, vô thức trốn tránh tiếp xúc với nàng ta. Ngụy Tranh cũng còn , trong lòng biết giao tiếp với tiểu hài tử như thế nào, chỉ cho rằng uy hiếp hữu dụng, nghĩ tới lại chữa lợn lành thành lợn què.

      Nhũ mẫu ôm Ngụy Thường Di tới sau bình phong trấn an , Ngụy Tranh ngồi ghế, nhếch môi, biết làm sao.

      Thời gian qua mỗi ngày nàng ta đều Ngân Hạnh Viên thăm Đỗ Thị, Đỗ Thị kể từ sau khi gặp Ngụy Thường Di, lúc nào cũng nhớ tới . Nhưng Ngụy Côn cho bà gặp mặt, cả người Đỗ Thị giống như có hồn phách, mỗi ngày đều mất hồn mất vía, ban đêm thường kêu tên Thường Di.

      Nhưng Thường Di sao? ở chung với Tần Thị và Ngụy La rất tốt, căn bản biết có người mẹ đẻ lúc nào cũng nhớ tới .

      Phụ thân sao có thể nhẫn tâm như vậy? Ngụy Tranh đặt đũa xuống, nén nước mắt : “Ta no rồi”. Xoay người chạy ra ngoài phòng, trốn dưới mái hiên, khổ sở khóc lên.

      *** *** ***​

      Rất nhanh liền tới cuối năm, Phủ Quốc Công treo đèn kết hoa, chuẩn bị lễ mừng năm mới.

      Giao thừa năm nay, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng ngồi cùng nhau ở bậc thang chính phòng đón giao thừa, ngồi mãi, hai người cũng bắt đầu buồn ngủ, cuối cùng vẫn là Ngụy Côn ôm bọn họ về phòng.

      Trước năm mới ba ngày, khí vô cùng náo nhiệt, Ngụy Côn mang theo ba đứa qua nhà Trung Nghĩa Bá, lại đến vài vị quan trong kinh thành, Ngụy La nhận được ít bao lì xì, mỗi tối nàng đều lấy ra đếm chút, giống bộ dáng của thần giữ của .

      Kim Lũ nhịn được chê cười nàng: “tiểu thư phải còn có vài rương trang sức của Tam phu nhân sao, còn để ý chút tiền này”.

      Nàng lắc lắc đầu, rất khó : “Cái này giống nhau. Những thứ đồ trang sức kia thể động tới, chờ ta lớn lên mới lấy ra, ăn mặc đồ của mình tốt. Số tiền này tuy , nhưng lúc nào cũng có thể tùy ý an bài, muốn mua cái gì mua cái đó”.

      Kim Lũ nén cười, lấy lệ: “tiểu thư có đạo lý”.

      Nàng bĩu môi, cũng giải thích nhiều. Hai ngày nữa chính là sinh thần của Triệu Giới, nàng tặng lễ vật gì? là đau đầu, vừa tốn bạc vừa tốn sức, sớm biết như thế, lúc trước nàng nên nhận cái ngọc bội kia.

      Ngụy La nằm lỳ giường nghĩ lát, hai chân nho lắc lư, nửa ngày cũng nghĩ ra chủ ý gì tốt.

      Ngày mùng sáu tháng sau, Tĩnh Vương thiết yến, khoản đãi chúng thần, Phủ Quốc Công cũng được mời.

      Phủ Quốc Công cũng bị xong, sáng sớm liền xuất phát Phủ Tĩnh Vương.

      Đây là sinh thần đầu tiên sau khi Tĩnh Vương trở về Thành Thịnh Kinh, mọi người vắt óc tìm kế nghĩ cách khiến Triệu Giới vui vẻ, mất nhiều công phu phô bày ở buổi tiệc. Mỗi người vào phủ đều phải đệ trình thiếp mời cùng lễ vật, lễ vật đa dạng chồng chất, vừa có ngọc thạch quan , cũng có họa cổ… quản gia Vương phủ vừa thu lại vừa ghi chép, đem những thứ này liệt kê trong danh sách, nhập vào khố phòng.

      Lúc này, Triệu Giới mặc thường phục màu xanh đen thêu như ý, ở trong thư phòng nhanh chậm luyện chữ.

      Thời điểm còn chưa tới, vội phòng trước, để mọi người đợi thêm lát nữa cũng phải là thể.

      lâu sau, quản gia tới trước cửa, gõ cửa, sắc mặt cổ quái : “Điện hạ…”

      Triệu Giới ngẩng đầu lên, hỏi: “Chuyện gì?”

      Trương quản gia : “ Quốc Công đưa tới phần đại lễ, muốn xin ngài giáp mặt mở quà trước… Thuộc hạ lo lắng có vấn đề, liền dám lập tức đáp ứng, đặc biệt muốn xin chỉ thị của ngài. Ngài xem nên làm sao bây giờ?”

      Triệu Giới ngừng bút, nghiêng đầu lại nhìn: “Phủ Quốc Công tặng?”

      Trương quản gia gật gật đầu.

      nhếch môi, nhớ tới lúc đó ở Trúc Viên với Ngụy La, phần đại lễ này chắc là chủ ý của tiểu nha đầu kia. Triệu Giới trầm ngâm chút: “Mang tới cho bản vương xem thử”.

      Trương quản gật đầu, lui xuống.

      Chỉ chốc lát sau, hai người thị vệ mang cái rương bằng gỗ tử đàn khắc hoa văn cao hơn nửa người lên, đặt xuống giữa thư phòng, khom mình hành lễ: “Mời điện hạ xem”

      Triệu Giới đứng dậy, chậm rãi tới cái rương.

      Đây đúng là phần đại lễ, biết tiểu nha đầu chuẩn bị cái gì trong này? dừng chân chút, chậm rãi cúi người, đưa tay mở cái rương ra. Xoạch tiếng, nắp rương mở ra.

      dừng chút, nhấc cái nắp lên…

      Bên trong có tiểu nương cuộn mình, mắt nàng khép hờ, lông mi dày rủ xuống, giống như cây quạt khéo léo. Đại khái là đường ngủ thiếp , lúc này còn chưa có tỉnh, gò má trằng trắng mềm mềm ửng hồng, cái miệng khẽ nhếch, nàng ngủ quá an ổn, đưa tay dụi mắt, giống như muốn tỉnh lại
      Last edited: 9/8/16
      Jin292, ly sắc, hamaxink66 others thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tặng quà cũng thông minh nha
      lananhtran51, tart_trungtiji thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :