1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 171: Phiên ngoại: Triệu Giới và Ngụy La.

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Buổi trưa trời hơi nóng, gió thổi qua những song cửa sổ trong phòng, mang theo chút oi bức xâm nhập vào phòng. Triệu Giới nằm giường La Hán khắc rồng, hai tay của đặt lên nhau để bụng, mày kiếm nhíu lại, có lẽ là mơ gì đó, sắc mặt rất khó coi, hàng mi càng lúc càng nhíu chặt, hai tay nắm thành quyền, dùng sức nện lên ván giường: “A La!”

      giường phát ra tiếng kêu to, Triệu Giới cũng vì thế mà tỉnh lại.

      Trán đầm đìa mồ hôi, hai mắt tối lại, chậm rãi ngồi dậy, tay xoa xoa mi tâm, gọi: “Người đâu”.

      công công cầm phất trần màu xanh , nghe tiếng gọi liền nóng vội yên vào, hai tay cung kính hành lễ : “Bệ hạ”.

      Triệu Giới hỏi: “Hoàng hậu đâu?”

      Tiểu công công : “Bẩm bệ hạ, Hoàng hậu ở hoa viên chơi với Thái tử và tiểu công chúa”.

      Triệu Giới rũ mắt, thở ra hơi nặng nề. Hồi lâu sau, mới phất phất tay : “Lui ra ”.

      Tiểu công công xoay người ra. Triệu Giới nắm chặt tay buông, đôi mắt đen của trầm xuống, con ngươi gấp gáp nhìn quanh vòng, kìm lòng được mà nhớ lại chuyện trong mộng.

      Đối với Triệu Giới mà , đó là ác mộng.

      Trong mộng có Triệu Hi, có nữ nhi của và Ngụy La, thậm chí còn có chính . Triệu Giới thấy A La nho bị Đỗ thị bán cho kẻ buôn người, thấy nàng liều mạng chạy trốn, cuối cùng trốn tới nơi gọi là Long Thủ Thôn, thấy nàng bị dưỡng phụ dưỡng mẫu bức bách kết hôn, thấy nàng tập tễnh vào Thịnh kinh thành nhận thân… Sau đó nữa, Triệu Giới nắm chặt tay, tiếng xương cốt bị bóp kêu răng rắc, việc sau đó muốn nhớ lại. Từ đầu tới cuối có xuất , lời nào, cũng có bóng dáng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lý Tụng ở đó, Lý Tụng làm chuyện muốn làm, giúp A La bé đáng thương kia về nhà, cho nàng cẩm y ngọc thực, cho nàng vinh hoa phú quý, cuối cùng lấy nàng về.

      Triệu Giới nhắm hai mắt lại. Giấc mộng kia quá chân , tới mức khiến kích động đến mức cách nào bình tĩnh lại được.

      Cảm giác bất lực và tức giận trong mộng, tới bây giờ vẫn còn cảm thấy chân . Bảo bối của rơi vào trong tay người khác, cũng quá mức chân . Triệu Giới bước xuống khỏi long sàn, tiện tay lấy áo choàng màu tím thêu rồng và tường vân, gọi Chu Cảnh và Dương Hạo, đứng bên cửa sổ : “ điều tra hành tung của Lý Tụng, trẫm phải biết ta ở chỗ nào”.

      Chu Cảnh và Dương Hạo bây giờ là Ngự tiền thị vệ của Triệu Giới, phẩm cấp khá cao, bình thường có chuyện gì phụ cận hầu hạ, khi có chuyện cơ mật quan trọng, Triệu Giới giao cho bọn họ làm. Hai người nghe được lời dặn của Triệu Giới, lúc đầu hơi ngơ ngác chút, dù sao cái tên Lý Tụng này cũng lâu ai nhắc tới, có lẽ cũng sớm bị quên lãng, nếu phải Triệu Giới ra, bọn họ cũng sắp quên mất người này.

      Suy cho cùng Chu Cảnh và Dương Hạo cũng đảm nhiệm chức ám vệ, bọn họ chỉ nghi ngờ chút, rất nhanh liền gật đầu nhận lệnh.

      Triệu Giới quy định thời hạn tuần lễ rồi phất tay cho bọn họ lui , mình đứng lặng bên cửa sổ lát. nhớ tiểu công công Ngụy La và nữ nhi đều ở Hậu hoa viên, bản thân cũng muốn đứng đây mà nghĩ, liền nhanh chân tới đó. Lúc này muốn tới gặp Ngụy La, ôm tiểu nương vào lòng, xác định quả nàng ở trong lòng , mà phải Lý Tụng, thế mới có thể an tâm.

      *** *** ***​

      Tháng tám, Thịnh kinh thành có chút oi bức, nhưng cũng chỉ trong tầm buổi trưa mà thôi, qua khoảng thời gian này, trời chạng vạng tối mát mẻ hơn nhiều… Lúc Ngụy La ngủ trưa liền thích mang hai đứa tới Hậu hoa viên chơi, chỗ này có đu dây, cũng có giàn hoa, còn có dòng sông uốn lượn, Triệu Hi và Nhiễm Nhiễm đều thích tới đây chơi.

      Lúc Triệu Giới tới đó, Ngụy La ngồi hóng mát dưới giàn hoa Tử đằng, trong ngực là tiểu nữ oa phấn điêu ngọc trác, nữ oa mặc váy ngắn màu hồng thêu bách điệp, tóc chải thành hai búi , hai bên quấn dây màu vàng, ngẩng đầu y y nha nha học với Ngụy La. Đứa và Ngụy La khá giống nhau, đều là mắt to, mũi , môi đỏ, da trắng, nhưng bên là thiếu phụ mỹ mạo kiều mị, bên là tiểu nha đầu non nớt đáng .

      Bên chân Ngụy La còn có đứa ngồi. Triệu Hi cầm khóa Lỗ Ban trong tay, nghiêm túc hí ha hí hoáy, bên cạnh còn có vài cái khóa hình dạng khác nhau, có khóa hoa mai, có khóa bát giác, khóa hai bốn… Tiểu gia hỏa này chơi rất có thứ tự, dùng hai mươi bốn xong liền tháo khóa Lỗ Ban ra, sắp xếp gọn gàng lại. xếp xong rồi, ngẩng gương mặt tinh xảo tuấn tú lên, chớp chớp đôi mắt to đen nhánh, cười tiếng liền lộ ra hai lúm đồng tiền, giơ khóa Lỗ Ban lên trước mặt Ngụy La mà tranh công: “Mẫu thân, còn lắp xong rồi, con có lợi hại ?”

      Lúc Triệu Hi mới sinh ra trông có vẻ giống Ngụy La, nhưng bây giờ mặt bé chậm rãi nẩy nở, ngược lại giống Triệu Giới hơn mấy phần.

      Ngụy La nhìn khóa Lỗ Ban trong tay bé, hàng mi dài rũ xuống, mặc dù nàng tròn hai mươi tuổi, nhưng làn da vẫn như tiểu nương mười bốn mười lăm tuổi, trẻ trung thủy nộn, tinh tế tỉ mỉ, mềm mại. nàng xoa xoa mặt Triệu Hi, cười tán thưởng: “Lợi hại”.

      Mắt Triệu Hi sáng lên, gương mặt dần dần nở ra nụ cười tự hào, chờ đợi : “Có lợi hại hơn phụ hoàng ?”

      Trong mắt Triệu Hi ba tuổi rưỡi, phụ hoàng là người lợi hại nhất đời, cần động thủ, chỉ cần động mồm động mép, liền có vô số đại thần và bách tính nghe theo, phụ hoàng cái gì chính là cái đó, ai cũng dám cãi lời. Triệu Hi cho rằng, cho dù phụ hoàng muốn hô phong hoán vũ cũng có vấn đề gì.

      Ngụy La cười khẽ, dỗ bé : “Hi nhi và phụ hoàng lợi hại giống nhau. Hi nhi rất lợi hại, phụ hoàng cũng rất lợi hại, nhưng bây giờ Hi nhi còn , chờ con trưởng thành rồi, cũng với phụ hoàng tỷ thí lần, liền biết ai lợi hại hơn”.

      Triệu Hi lập tức ném khóa Lỗ ban , ghé vào đùi Ngụy La, tay nắm lấy tay béo múp của muội muội, tay nắm lấy tay mẫu thân, : “Chờ con trưởng thành rồi, lợi hại hơn cả phụ hoàng, mẫu thân có thể để con ôm muội muội sao?” Tuổi bé còn , sức lực đủ, Ngụy La sợ bé làm Nhiễm Nhiễm té, rất ít khi để bé bế muội muội, nhưng bé nhớ kỹ đấy, lòng suy nghĩ làm sao để ôm muội muội như ôm cục bột vậy.

      Ngụy La : “Tất nhiên có thể”.

      Triệu Hi vô cùng cao hứng, hai tiểu gia hỏa, ngồi đùi Ngụy La, ghé vào bên chân nàng, đối mặt, vô cùng phấn khởi mà chuyện với đối phương. Nhiễm Nhiễm vừa tròn tuổi, chỉ những từ đơn giản, tính tình vô cùng ngoan ngoãn, có chút ngại ngùng, thích chuyện với người lạ, nhưng ở trước mặt phụ mẫu và ca ca lại thích cười vô cùng. Triệu Hi ở trước mặt chơi với bé, đôi mắt hạnh ngập nước của bé con cong cong thành vành trăng khuyết, bé cắn môi dưới, cười khanh khách.

      Triệu Hi cầm tay Nhiễm Nhiễm, hỏi Ngụy La: “Mẫu thân, con có thể dẫn muội muội hái nho được ? Hái xong liền bóc vỏ cho muội muội ăn”.

      Nhiễm Nhiễm chưa thạo, chỉ khi nào có người lớn nắm tay, bé mới có thể lảo đảo được mấy bước. Phần lớn đều gần tới bổ nhào vào lòng Ngụy La. Ngụy La có chút yên lòng, suy nghĩ lát rồi : “Để Kim Lũ với các con nhé, cẩn thận chút, đừng để muội muội ngã”.

      năm trước Ngụy La làm chủ, gả Bạch Lam ra ngoài, nhưng Kim Lũ sống chết cũng chịu gả, vẫn muốn lưu lại bên cạnh hầu hạ Ngụy La. Bây giờ tuổi nàng ấy cũng lớn, Ngụy La muốn trễ nãi nàng ấy, gần đây kiếm cho nàng ấy mối hôn tốt. Ngụy La lưu ý chút, liền thấy mỗi khi Chu Cảnh với Triệu Giới, ánh mắt kiểu gì cũng hữu ý vô tình nhìn qua Kim Lũ, nhưng Kim Lũ lại cúi đầu làm bộ thấy ta, Ngụy La thu hết vào mắt, trong lòng cũng có ít chủ ý.

      Kim Lũ ôm lấy Nhiễm Nhiễm, Triệu Hi bên cạnh, tới chỗ giàn nho.

      chưa được bước, Triệu Hi ngẩng đầu cái liền nhìn thấy bên cây chuối tây đối diện có người đứng đấy. thu hồi nụ cười mặt, lập tức lộ ra vẻ quy củ, bước nhanh tới đối diện Triệu Giới, : “Phụ hoàng”.

      Mặc dù Triệu Hi nghịch ngợm hoạt bát, nhưng trong lòng vẫn rất kính sợ Triệu Giới, bé có thể ở trước mặt Ngụy La nũng nịu khoe mẽ, nhưng trước mặt Triệu Giới lại thu liễm tính tình, đổi lại là bộ dáng trung thực ổn trọng. Đồng thời lúc ở trước mặt Triệu Giới, Triệu Hi cũng dám quá dính với mẫu thân, bởi vì mỗi khi như vậy, Triệu Giới dùng đôi mắt rét căm căm nhìn , khiến bé có chút hiểu, cũng có chút e sợ. Sau đó Triệu Hi mới biết được, bởi vì lúc bé ra đời, mẫu thân vẫn luôn ôm bé, trong lòng trong mắt cũng có phụ thân, phụ hoàng là ăn dấm chua nồng nặc, mãi cho tới lúc này mới chậm rãi bớt , bởi vậy bây giờ thấy bé cũng còn lộ ra vẻ mặt đó nữa.

      Triệu Giới gật đầu, hỏi: “ đâu?”

      Triệu Hi chỉ chỉ giàn nho trước mặt: “Con dẫn muội muội hái nho, muội muội thích ăn nho…”

      Triệu Giới nhìn cục bột được Kim Lũ ôm, so sánh với Triệu Hi, thái độ của Triệu Giới với Nhiễm Nhiễm dịu dàng hơn nhiều, hơn phân nửa vì bé lớn lên giống Ngụy La, cũng thường ôm Nhiễm Nhiễm hơn. Bây giờ cũng vậy, Triệu Giới nhận lấy Nhiễm Nhiễm từ tay Kim Lũ, ôm bé vào phòng, chọt chọt cái mũi của nàng, cong môi mấy câu với Nhiễm Nhiễm. Tiểu Nhiễm Nhiễm nghe hiểu, chỉ mềm nhũn gọi tiếng “phụ thân”, thân toàn mùi sữa, hoàn tan nóng nảy và bất an trong lòng Triệu Giới, khiến tâm tình dần dần bình phục lại. Triệu Giới hỏi: “Nhiễm Nhiễm thích ăn nho sao?”

      Tiểu Nhiễm Nhiễm chớp mắt, môi hồng mũm mĩm lúng túng : “Vui… vui, ăn chút”.

      Triệu Giới cười , hôn lên gương mặt bé: “ giống mẫu thân con, đều là quỷ tham ăn”.

      Tiểu Nhiễm nhiễm khẽ “ừ” tiếng, chỉ nghe hiểu được hai chữ mẫu thân, thấy phụ thân cười, bé cũng cười theo, lộ ra hai cái răng thỏ như gạo nếp, mở hai tay ra, a ê học : “Mẫu thân… tham ăn…”

      Hai phụ tử chuyện hồi, Triệu Giới muốn giao Nhiễm Nhiễm lại cho Kim Lũ, cúi đầu nhìn xuống, vừa đúng lúc thấy đầu củ cải khác. Triệu Hi ngẩng gương mặt lên, mặc dù cái gì cũng , nhưng trong đôi mắt kia lại toát ra ý cười, miệng khẽ nhếch lộ ra ý vui, đại khái là vì thấy bộ dáng muội muội đáng , nên nhịn được cười theo. Triệu Hi vừa thấy ánh mắt Triệu Giới, ngẩn ngơ, gương mặt liền nghiêm túc lại, ngoan ngoãn gọi tiếng: “Phụ thân”.

      Động tác Triệu Giới hơi khựng lai, sau đó : “ chơi ”.

      Triệu Hi gật đầu, vâng tiếng, dẫn Kim Lũ và Nhiễm Nhiễm tới giàn nho. Cho dù tiểu gia hỏa che dấu rất khá, nhưng Triệu Giới vẫn bắt được khát vọng trong mắt bé. Hẳn là những năm nay cũng đối với nhi tử quá khắc nghiệt – Triệu Giới nghĩ.

      Triệu Hi được hai bước liền bị Triệu Giới gọi lại lần nữa, bé quay đầu, ba chân bốn cẳng chạy về bên cạnh Triệu Giới: “Phụ hoàng, người còn có chuyện gì?”

      Triệu Giới đưa tay xoa xoa đỉnh đầu bé, dặn dò: “Đừng ăn quá nhiều nho, coi chừng bị đau bụng”.

      Nhớ năm đó Ngụy La cũng là vì lần ăn nhiều nho, sau đó về nhà bị thượng thổ hạ tả, nằm vài ngày mới khỏe lên được.

      Trong mắt Triệu Hi lóe lên tia sáng, cái miệng cong cong, lộ ra hai lúm đồng tiền sâu, dùng sức gật đầu “Dạ!”

      Triệu Giới mỉm cười: “ ”.

      Tiểu gia hỏa hài lòng chạy , lúc bước chân còn mang theo gió. Triệu Giới nhìn nhìn bóng lưng Triệu Hi, cong cong môi, lúc này mới xoay người tới chỗ Ngụy La. Ngụy La ngồi dưới giàn tử đằng, nhìn màn vừa rồi vào mắt, tới khi Triệu Giới tới trước mặt nàng, nàng có chút đau lòng : “Chàng đừng quá nghiêm khắc với dưa hấu , bé còn đó. Chàng luôn ôm Nhiễm Nhiễm, lại ôm nhi tử, trong lòng nó dễ chịu đâu”.

      Triệu Giới ngồi bên cạnh nàng, ôm nàng lên đùi , tay lớn bao lấy tay , : “ là nam nhi, vốn nên nghiêm khắc chút”. Sau này mới có thể trở thành nam nhân xuất sắc.

      Ngụy La đồng ý, hai đứa đều là máu thịt của nàng, đứa nào nàng cũng vô cùng, Triệu Giới bất công như vậy khiến nàng nhịn được: “Vậy cũng được, bây giờ nhi tử mới chỉ bốn tuổi, cái gì cũng biết, có đôi khi chỉ muốn chàng ôm con cái thôi. Chàng bày ra mặt cho nhi tử nhìn, thiếp còn thấy ủy khuất thay cho Triệu Hi, nếu chàng còn như vậy, thiếp tức giận”. xong, nàng cân nhắc chút, lại : “Thiếp biết chàng muốn rèn cho Triệu Hi sớm độc lập, nhưng có phải sớm quá rồi ? Chờ nhi tử được mười tuổi được sao, huống gì bây giờ con quấn người, nhi tử chỉ nhiệt tình với Nhiễm Nhiễm chút thôi, tiểu Cẩm Nhi nhà Lưu Ly tìm con chơi, con cũng tự cao thèm đó…”

      Lưu Ly và Dương Chẩn hai năm trước mới sinh nữ nhi, nhũ danh là Cẩm Nhi, mỗi lần vào cung đều thích tìm Triệu Hi cùng chơi.

      Quan hệ của Triệu Hi và Cẩm Nhi nguyên bản tệ, nhưng biết vì lý do gì, hai đứa náo loạn khó chịu, vì thế hai tiểu gia hỏa vài ngày thèm chuyện với nhau, Cẩm nhi cũng nửa tháng chưa vào cung.

      Ngoài miệng Triệu Hi , nhưng Ngụy La nhìn ra đươc, bé hẳn là nhớ Cẩm Nhi, tuổi còn sĩ diện, mập mờ hỏi “Sao Cẩm Nhi vào cung”.

      Triệu Giới từ đằng sau ôm Ngụy La vào lòng, cằm dán lên gương mặt nàng, lười biếng ừ tiếng rồi bật cười: “Tất cả nghe nàng, A La cái gì là cái đó”.

      Ngụy La trừng mắt nhìn .

      Triệu Giới biết trong lòng nàng hẳn là lại nghĩ đứng đắn, thấp giọng cười cười, cọ cọ gương mặt nàng : “Còn phải vì khi đó nàng đối với con quá tốt, lạnh nhạt ta hơn nửa năm, vì thế trong lòng mới dễ chịu”.

      Ngụy La dùng cùi chỏ chọt chọt ngực , mỉm cười chế nhạo: “Sao đại ca ca lại lòng dạ hẹp hòi như vậy? nhiều năm rồi”.

      Triệu Giới cho ý kiến, nhớ tới chuyện khác, mắt phượng trầm xuống, chậm chạp : “Chuyện có liên quan tới nàng… Ta có khả năng hào phóng…”

      Ngụy La , nàng sớm quen với bộ dáng hẹp hòi của , khóe miệng cong cong, lại khẽ cười tiếng.

      Qua hồi lâu, Triệu Giới vẫn dùng tư thế đó ôm Ngụy La, cánh tay như thiết sắt, chặt chẽ ôm lấy Ngụy La buông. Nàng thoải mái uốn éo hai lần, kỳ quái : “Nóng. CHàng sao thế. Hôm nay có chút đúng?”

      Triệu Giới bất động, giọng trầm thấp: “A La, nếu có ta, nàng có gả cho Lý Tụng ?”

      Ngụy La động đậy, kinh ngạc mở to mắt, quay đầu nhìn Triệu Giới, đáng tiếc thân người nàng động được, chỉ : “Chàng cái gì đó?”

      Triệu Giới lời nào, cái trán dán vào cổ nàng, ràng đè nén cảm xúc, vòng tay ôm lấy nàng cũng càng lúc càng chặt.

      Ngụy La phát giác được khác thường của , lại hỏi lại lần nữa: “Sao chàng hỏi lại như vậy?”

      Triệu Giới trầm mặc chớp mắt cái, liền đem những chuyện thấy trong mộng kể lại lần cho Ngụy La nghe. Sau khi nàng nghe xong liền mở to mắt, có chút khó tin, nàng nghĩ tới Triệu Giới mơ thấy kiếp trước của nàng, ngoại trừ việc xảy ra sau khi nàng vào Thịnh kinh thành, những chuyện trước đó hoàn toàn trùng khớp. Ngẩng ngơ nửa ngày, Ngụy La mới hoàn hồn từ trong khiếp sợ, nắm lấy trọng điểm: “Cho nên, chàng mơ thấy thiếp và Lý Tụng sống với nhau?”

      Triệu Giới nhíu mày, ngay cả việc nghe tên của người kia cũng khiến thoải mái.

      Ngụy La trầm tư lát, nhịn được mà cười lớn tiếng, nàng quay người ôm lấy eo Triệu Giới, mặt dán lên lồng ngực cứng rắn của : “Thiếp từng mơ thấy giấc mơ, đại ca ca có muốn nghe ?”

      Triệu Giới hỏi: “Giấc mơ gì?”

      Ngụy La giọng : “Thiếp nằm mơ, cũng giống chàng, lúc sáu tuổi bị kế mẫu bán cho bọn buôn người, mười lăm tuổi trốn khỏi Long Thủ Thôn, sau đó vào Thịnh kinh thành…” Nàng nhớ tới kiếp trước, giống như chuyện xảy ra từ rất lâu rồi, bởi vì Triệu Giới mà gợi lại ký ức xưa, mọi thứ bỗng trở nên ràng: “Thế nhưng thiếp gặp được Lý Tụng, cũng gả cho . Thiếp mộng thấy Lý Tương vì muốn hủy hôn với Thường Hoằng, liền hủy hoại tiền đồ của nó. Sau đó thiếp cũng gặp được phụ thân, bị Ngụy Tranh và Đỗ Thị hủy dung, sau đó liền chết”.

      xong, nàng dừng chút, ngẩng đầu nhìn Triệu Giới: “Ở trong mộng có phải thiếp rất đáng thương ?”

      Triệu Giới trợn tròn mắt, tay nâng gương mặt của nàng lên: “Cho nên lúc bảy tuổi, nàng mới cầu ta dẫn nàng Long Thủ Thôn?”

      Ngụy La gật gật đầu, trong mắt tràn ngập tin tưởng: “Thiếp muốn chứng thực chút, nhìn xem có phải giống như trong mộng nghĩ tới lại là ”. Nàng lủi người vào lồng ngực Triệu Giới, vẫn quên an ủi : “Chuyện trong mộng sao có thể thành chứ? tại thiếp gả cho chàng, lại sinh cho chàng dưa hấu và tiểu Nhiễm Nhiễm, đời này theo chàng đó. gả cho người khác, ai cũng tốt bằng Đại ca ca”.

      Triệu Giới ôm nàng, xoay người lại, để nàng dạng chân ngồi người , trán của nàng và trán tựa vào nhau: “Kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, đều là của ta”.

      Ngụy La nhép môi khẽ cười, gật gật đầu.

      Triệu Giới hôn lên môi nàng, còn thấy chưa đủ nghiền, liền ngậm chặt miệng nàng, cạy mở hàm răng, hôn sâu.

      Ngụy La “A” lên tiếng, thoáng lui lại chút, hàng mi run rẩy : “Hi nhi và Nhiễm Nhiễm còn ở đây…”

      Triệu Giới khàn giọng: “Bọn nó thấy”.

      Tiếng kháng nghị của Ngụy La đều bị Triệu Giới nuốt vào, hai người hôn tới khó chia lìa, thân mật bên nhau, từ xa nhìn lại, cả hai giống như nhập thành .

      Triệu Hi ôm lấy hai chùm nho bự trong ngực chạy về, bé chuẩn bị đưa cho mẫu thân và phụ thân, chưa được mấy bước liền ngừng lại, Triệu Hi nhìn hai người triền miên cách đó xa, phụ thân cắn môi mẫu thân, nửa người đều đè lên người mẫu thân, giống như thưởng thức mỹ vị, ăn say sưa ngon lành. Còn mẫu thân, sắc mặt đỏ ửng, hai mắt mê ly, ngay cả bé về còn biết. Triệu Hi nhìn trong chốc lát, hàng lông mi dài chớp chớp, rất thức thời mà quay người chạy .

      HOÀN TRỌN BỘ
      lonkon95, Sandra, ly sắc22 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Triệu Hi đáng thương
      mới bây lớn phải hiểu chuyện như vậy rồi
      tart_trung thích bài này.

    3. Seen.173

      Seen.173 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      Hu huuuu thích Lý Tụng quá àaaaaa, lúc đầu ưa ảnh, nhưng giờ thấy ảnh tội quá nè:yoyo63:
      tart_trung thích bài này.

    4. Seen.173

      Seen.173 New Member

      Bài viết:
      8
      Được thích:
      11
      Tội nghiệp Lý Tụng quá hu huuuuuu:yoyo25:
      tart_trung thích bài này.

    5. Panh

      Panh New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      Huhu. Đọc đến đây sao tui ko thấy tội nghiệp cái thằng cha Lý Tụng chút nào vậy ??? Chỉ thấy hèn hèn thôi :-(( đúng là nồi nào úp vung nấy mà

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :