1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 170: Phiên Ngoại – Lý Tụng (2)

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Lúc Lý Tụng lại mở mắt ra, tiểu nương trước mặt dùng bộ dáng khó hiểu nhìn .

      Lực đạo tay quá mạnh, bóp chặt lấy môi hồng của nàng chăm chú mà nhếch lên, đôi mắt đen láy trong suốt ánh lên vẻ bất an và kinh sợ. Lý Tụng chớp mắt, nhìn chằm chằm gương mặt trước mắt, mặc dù so với Ngụy La mà biết có chút khác biệt, nhưng lại là cùng người. há hốc miệng, muốn gì đó, cửa hông bên cạnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, bà tử mặc váy màu mật tới, đạp tới : “ phải bảo ngươi nhanh sao? Ngươi tưởng Phủ Quốc Công là chỗ nào, muốn đến đến, muốn vào liền vào? Ngươi cũng nhìn lại bộ dáng mình xem, Ngũ lão gia sao có thể đồng ý gặp ngươi?” Vừa bà ta vừa đạp lên mặt đất cái.

      Lý Tụng nhíu mày, tay nắm cổ tay Ngụy La nới lỏng. Trong nháy mắt, Ngụy La liền tránh thoát khỏi , quay người chạy vào trong ngõ sâu. Nàng chạy nhanh, lúc Lý Tụng lấy lại tinh thần, nàng biến mất ở ngõ cuối cùng.

      Lý Tụng chỉ cảm thấy lòng bàn tay buông lỏng, giống như thứ gì đó rời . quay đầu nhìn bà tử mặt đầy vẻ tức giận kia, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

      Vị bà tử kia là bà lão giữ cửa, năm ngoái mới vừa tới Phủ Quốc Công, thấy Ngụy La mặc đồ đơn sơ, liền cho rằng nàng muốn bấu víu quan hệ, nha đầu nghèo tới phủ làm tiền. Nàng hẳn là quen biết với nha hoàn hoặc bà tử nào đó trong phủ, vì thế mới muốn vào phủ gặp Ngũ lão gia. Bà tử biết thân phận Lý Tụng, sắc mặt lập tức chuyển biến, cười cười : “Lý thế tử biết rồi, nha đầu kia tới mầy lần, muốn tìm Ngũ lão gia, ngài xem, ngũ lão gia sao có thể để ai muốn gặp gặp chứ? Nô tỳ chuyện này với Ngũ thái thái, Ngũ thái thái cũng đặc biệt dặn dò nô tỳ, thể để nàng ta vào phủ…”

      Bà tử tràng, Lý Tụng càng nghe sắc mặt càng trầm xuống.

      Tới cuối cùng, gì, quay người theo hướng mà Ngụy La vừa rời . Lục thấy lên xe ngựa, bèn đuổi theo hỏi: “Thiếu gia, ngài chỗ nào? về phủ sao?”

      Lý Tụng trả lời ta, rất nhanh.

      Đáng tiếc tìm toàn bộ ngõ lần, vẫn như cũ tìm thấy bóng dáng Ngụy La. Cuối ngõ là đầu những con đường rộn ràng, nàng hẳn là chạy ra những chỗ này. Lý Tụng đứng ở cuối hẻm, nhìn người đến người , lại nhớ lại những gì bà tử vừa , qua lúc lâu, dùng sức nặng nề đập lên tường quyền.

      Lục nhìn thôi cũng thấy đau, vẻ mặt buồn bực của Lý Tụng hôm nay khác ngày thường, ta thận trọng : “Thiếu gia, ngài biết nương vừa rồi sao?”

      Lý Tụng trầm mặt lát, vẫn trả lời, chỉ : “Hồi phủ”.

      Lục sững sờ, vội vàng được, lại lệnh xe phu chạy xe ngựa tới chỗ này, cứ thế đầu đuôi về Phủ Nhữ Dương Vương.

      Sau khi về phủ Lý Tụng liền vào thư phòng, sai người lại điều tra chuyện năm đó Ngũ nương bị lừa bán.

      Lục mặc dù hiểu tại sao chủ tử ta lại để ý tới người ngoài như vậy, nhưng vẫn hoàng nhận mệnh điều tra lại.

      Tin tức lần này ta mang về cũng khác gì lần trước, thời gian trôi qua cũng lâu rồi, muốn triệt để điều tra ràng cũng dễ dàng. Lý Tụng lại nhớ lại lời bà tử kia , trầm tư lâu, với Lục : “Tìm mấy người lúc nào cũng theo dõi động tĩnh của Đỗ thị, có bất kỳ dị thường nào lập tức báo cho ta”.

      Lục gật đầu, trước khi nhịn nổi, hỏi: “Thế tử gia, tiểu nhân cả gan muốn hỏi câu, ngài có biết Ngũ tiểu thư kia ? việc qua lâu như vậy, Phủ Quốc Công đều mặc kệ, sao ngài còn muốn tra?”

      Lý Tụng dừng chút, : “Chính bởi vì người bên ngoài đều mặc kệ, ta mới muốn quản”.

      đời này cùng đời trước của có chút khác biệt, Ngụy La phải Ngũ nương Phủ Quốc Công, Ngụy Thường Hoằng đính hôn với Lý Tương, rốt cuộc xảy ra sai sót ở chỗ nào? muốn điều tra ràng, muốn hiểu chuyện gì xảy ra.

      Lục lúng ta lúng túng, cũng hỏi nhiều nữa.

      *** *** ***​

      Sau đó Lý Tụng lại tới Phủ Quốc Công hai lần, mỗi lần đều tận lực đứng từ xa nhìn cửa hông ngoài, nhưng gặp Ngụy La.

      Ngày hôm đó Lý Tụng và Cao Dương Trưởng Công Chúa cùng nhau tới Phủ Quốc Công, Cao Dương Trưởng Công chúa và Ngũ thái thái Đỗ thị vài câu, đại ý là hi vọng sau khi Lý Tương gả vào Phủ Quốc Công, Đỗ thị có thể đối xử với nàng ta khoan hậu chút, mẹ chồng nàng dâu ở chung hòa hợp. Đỗ thị tuy là ngoại thích của Phủ Bình Viễn Hầu, nhưng ở trước mặt Trưởng Công Chúa vẫn thua kém mấy phần, thái độ quả nhiên khiêm kính, ngữ khí cũng hòa ái hơn, tất nhiên phản bác lời của Trưởng Công chúa. Đợi Cao Dương Trưởng Công Chúa rời , bà ta cũng tự mình đưa công chúa tới cửa, toàn bộ hành trình đều mang gương mặt tươi cười.

      Đỗ Thị nhìn ra bên ngoài chẳng biết trời mưa từ lúc nào, bận bịu kêu nha hoàn mang ra hai cây dù, đưa tới trước mặt Cao Dương Trưởng Công Chúa.

      Cao Dương Trưởng Công chúa cảm ơn Đỗ thị, vịn tay nha hoàn lên xe ngựa, vừa quay đầu liền thây Lý Tụng vẫn đứng im chỗ cũ nhúc nhích, : “Tụng nhi, sao con ? Mưa này hẳn là lớn, mau lên đây, tránh để nhiễm phong hàn”.

      Lý Tụng lấy lại tâm trí, với Cao Dương Trưởng Công Chúa: “Nhi tử có hẹn với người ta, mẫu thân về trước , nhi tử trước”. xong, nhận lấy ô giấy dầu trong tay nha hoàn, chỉ dẫn theo mình Lục , theo hướng khác.

      Cao Dương Trưởng Công chúa ở phía sau gọi vài tiếng, làm như nghe thấy, tiếp tục tới, rất nhanh liền biến mất ở đầu ngõ.

      Cao Dương Trưởng Công chúa sốt ruột nhíu mày: “Đứa này’.

      Mưa rơi như kết tơ, mưa nương theo gió lạnh làm ướt bên tay áo của Lý Tụng. Bởi vì là cuối thu, mặc dù mưa lớn, nhưng lại lạnh tới thấu tim gan, mỗi bước đều cảm thấy từ đầu tới chân lại lạnh hơn phần. Sắc mặt Lý Tụng từ đầu tới cuối đều đổi, vào cửa hông Phủ Quốc Công, nơi đó đóng kín cửa, có bà tử hung thần sát ác lần trước, cũng có tiểu nương bị hoảng sợ nữa.

      Lý Tụng đứng trước cửa hông, đứng lặng hồi lâu, ô giấy dầu che mặt , chỉ lộ ra cái cằm cong cong hoàn mỹ, nhìn được biểu tình gì.

      Lục chờ lát, thấy Lý Tụng có bất kỳ hành động nào, lên tiếng hỏi: “Thế tử gia, ngài chờ ai?”

      Chốc lát sau, Lý Tụng rốt cuộc động đậy, nhanh chân tới trong ngõ cạnh cửa hông, dứt khoát: “Ngươi đứng chỗ này đợi, cần theo ta”.

      Lục như hòa thượng sờ mãi chẳng thấy tóc đâu, nhắm mắt đuổi theo sát Lý Tụng hai bước, lại thấy Lý Tụng tới quả quyết, Lục cũng chậm rãi dừng lại, nhìn bóng lưng càng lúc càng ràng của Lý Tụng.

      Lý Tụng tới chỗ ngõ lần trước Ngụy La biến mất, vài chục bước, ngõ càng lúc càng sâu, con đường cũng càng lúc càng chật hẹp. Nước mưa thuận theo mái hiên úp xuống, đáp đá xanh lát gạch bên , “leng keng” tiếng, vừa thanh thúy vừa yên tĩnh, chắc là có rất ít người qua lại, bốn phía đều lãnh tĩnh tới tưởng. Lý Tụng dần dần thả chậm bước chân, hướng ngõ khác vào, lần trước chỗ này mà trực tiếp ra khỏi hẻm, hôm nay chậm rãi nên mới thấy chỗ này còn hẻm nữa.

      Lý Tụng tầm mười bước, sau đó dừng lại ở mái hiên trước mặt, giơ dù, lẳng lặng nhìn chằm chằm chỗ.

      nương dưới mái hiên phát có người tới, chậm rãi ngẩng đầu lên khỏi đầu gối, đôi mắt hạnh đen nhánh chớp chớp, đầu tiên là sững sờ, môi phấn hồng có chút nhợt nhạt nhếch lên, nhìn Lý Tụng hồi, rồi lại chậm rãi cúi đầu. Tính tình nàng ngược lại có chút bướng bỉnh, lời nào, cũng lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng núp ở nơi hẻo lánh, rất giống con mèo con bị người vứt bỏ.

      Lần trước nàng tránh ở cửa hông Phủ Quốc Công bị phát , cho nên mới sợ hãi, bây giờ nàng lại làm gì cả.

      Hai người cứ như vậy, người đứng, người ngồi, ai cũng mở miệng, mãi tới khi mưa càng lúc càng lớn, vạt áo hai người đều bị nước mưa làm ướt.

      Ngụy La kéo kéo váy, lộ ra mũi giày màu hồng gấm thêu hoa, lại co co người dưới mái hiên. Xiêm y nàng tuy cũ kỹ, nhưng sạch , bẩn, chỉ có mặt vì quẹt vào ít bụi tường mà có vệt xám, nhìn rất tội nghiệp.

      Lần đầu tiên Lý Tụng nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của Ngụy La, ở kiếp trước, Ngụy La luôn kiêu ngạo lại bốc đồng, cho dù làm gì cũng coi như chuyện đương nhiên, kiêu ngạo khiến hận tới nghiến răng nghiến lợi, lại khiến kìm lòng được muốn tiếp cận nàng.

      Nàng chưa bao giờ có bộ dáng đơn nhu nhược như vậy.

      Lý Tụng nhìn hồi, bỗng nhiên mở to mắt, nhàng cười tiếng.

      cười lên trông đẹp mắt, vốn là gương mặt tuấn tú, khí chất hào sảng, chẳng qua vì thường ngày đều mang bộ dáng kiệt ngạo bất tuân, khiến người ta có chút phản cảm mà thôi.

      Ngụy La bị cười liền chẳng hiểu, nàng nhìn cái, lại thu tầm mắt tiếp tục nhìn chằm chằm mũi chân mình.

      Nàng vốn cho rằng chỉ cần tìm được Phủ Quốc Công có thể dễ dàng gặp được phụ thân, ngờ Phủ Quốc Công khó vào như vậy, nàng tới cũng năm sáu lần, nhưng đều bị đuổi ra. Gần đây càng thêm nghiêm trọng, bà tử kia tìm tôi tới trong phủ tới giáo huấn nàng, cũng may nàng chạy nhanh, nếu biết còn bị đánh thành dạng gì.

      Tâm tình Ngụy La sa sút, biết phải làm thế nào mới gặp được phụ thân Ngụy Côn.

      Lúc nàng suy tư, Ngụy La thoáng nhìn thấy người bên cạnh nhúc nhích.

      Lý Tụng lên, cho Ngụy La có cơ hội phản ứng, xoay người nắm lấy cổ tay Ngụy La, nhấc nàng lên khỏi mặt đất, xoay người bước .

      Ngụy La giật mình, bên lui về sau ý đồ đẩy tay Lý Tụng ra, mắt hạnh mở to : “Ngươi là ai? Ngươi muốn mang ta chỗ nào? Ngươi thả ta ra”.

      Rời khỏi mái hiên, nước mưa từ rơi xuống, liền đánh lên trán Ngụy La rất đau. Đôi mắt kia được nước mưa gột rửa càng thêm trong vắt, giống như được phủ thêm tầng hơi nước, phản chiếu bóng người. Lý Tụng buông tay ra, đem dù che lên đỉnh đầu nàng, tròng mắt nhìn thoáng qua cổ tay nàng, chỗ bị nắm lấy đỏ lên, dưới vết đỏ đó còn có màu xanh nhàn nhạt, hẳn là lần trước bị nắm nên bị thương, đến bây giờ còn chưa hết.

      nhớ bản thân lúc đó là dùng sức rất lớn.

      Bởi vì sợ nàng chạy mất.

      Lý Tụng rũ mắt, bên tay giật giật, nâng lên, nhàng đẩy tóc mái của nàng ra, vén tới sau tai, đôi mắt sáng rực nhìn nàng: “ theo ta”.

      Ngụy La nhìn thẳng ánh mắt , từ trong mắt thấy được vẻ cướp đoạt, nhưng nàng vẫn vô thức lắc đầu: “…”. xong nàng liền quay người chạy về, nàng tin bản thân biết người này, ta lại hết lần này tới lần khác tìm nàng, phải vì muốn lừa bán nàng chứ? Ngụy La nhớ tới chuyện khi còn bé, từ lòng bàn chân dâng lên cảm giác run rẩy, nàng thể cùng .

      Lý Tụng nắm lấy tay nàng, lúc này cũng dùng sức nắm chặt lấy cổ tay nàng, chỉ nắm chặt đầu ngón tay nàng, cho nàng : “Ngụy La, ta lại lần nữa, theo ta”.

      Ngụy La mở to mắt nhìn : “Ngươi là ai?”

      Lý Tụng giật mình, đời này nàng biết , làm sao có thể nguyện ý với . Cứ coi như nàng biết , lại theo trình độ chán ghét của nàng với ở kiếp trước, càng có khả năng ở chung chỗ với . Lý Tụng cứ như vậy gì nhìn Ngụy La, thấy trong lòng nàng càng thêm bất an, hồi lâu sau mới giọng : “Ta là Lý Tụng”. xong, nắm nắm tay, giống như cố gắng kiềm chế loại cảm xúc nào đó, tiếng càng lúc càng thấp: “Ta… ta tìm ngươi lâu”.

      Ngụy La kinh ngạc lại hoang mang: “Vì sao ngươi tìm ta?”

      Lý Tụng trừng mắt nhìn nàng, hàng mi có chút áp lực, ánh mắt nhàn nhạt rời .

      Lúc này Ngụy La mới phát bên dưới mắt phải cái bớt nhàn nhạt, hình dạng rất độc đáo, giống như con bướm, nghỉ ngơi dưới mắt , khiến gương mặt thêm mấy phần đặc biệt.

      Ngụy La nhìn chằm chằm cái bớt của tới xuất thần.

      Chốc lát sau, Lý Tụng nhìn nàng, hàng mi chau lại, hồi lâu mới : “Nàng phải muốn về Phủ Quốc Công nhận thân sao? Ta giúp nàng”.

      *** *** ***​

      Lục cầm xiêm y mới mua vào nhà, vẫn có chút giống như lọt trong sương mù. Thế tử gia ra ngoài chuyến liền mang nương về? Còn kêu đặc biệt ra ngoài mua xiêm y cho nữ nhi? Đây là chuyện gì, mỗi ngày ta đều theo thế tử gia, sao lại biết còn có người như vậy tồn tại?

      Huống gì thế tử lại trực tiếp mang nàng ta về Phủ Nhữ Dương Vương, mà lại dàn xếp ở lại biệt viện khác. Đây là viện tử trước kia Lý Tụng mua về, rất ít khi tới, chỉ có khi ngẫu nhiên uống say mới nghỉ lại đây chút. Bây giờ lại mang người tới, hẳn là muốn để Cao Dương Trưởng Công chúa và đại tiểu thư biết, nếu Phủ Nhữ Dương Vương hẳn là nháo tới lật trời. Giấu giếm như vậy, biết là quý giá tới nhường nào.

      Lục cầm xiêm y, gõ cửa, có nha hoàn ra mở hé góc , nhận lấy xiêm y rồi lại đóng cửa lại.

      Chỉ mới cơn mưa thu, thế tử gia lo lắng người ta cảm lạnh, còn đặc biệt để người ta tắm nước nóng trước.

      khâm phục, Lục nhìn cái cửa mà lắc đầu, ta chưa từng thấy thế tử gia quan tâm tới người nào như vậy.

      Lục trở lại thư phòng, ngẩng đầu nhìn Lý Tụng đứng trước cửa sổ.

      Lý Tụng đổi lại áo bào màu tím, phát giác Lục tới, cũng quay đầu lại, hỏi: “Đưa đồ qua chưa?”

      Lục gật đầu: “Bẩm thế tử gia, đưa qua”.

      Lý Tụng cũng hỏi nhiều nữa.

      Nhắm chừng khoảng nửa canh giờ, đứng dậy rời khỏi thư phòng, vào gian phòng để Ngụy La ở tạm. cho người thông truyền, trực tiếp đẩy cửa vào.

      Trong phòng có đốt hương, là mùi hương thanh nhã, là loại Lý Tụng từng dùng. dừng ở đồ trang trí bằng men, nhìn tiểu nương ngồi giường La Hán. Ngụy La vừa tắm xong, mặc xiêm y mà Lục mới mua về, tà váy màu hồng đào trải sau lưng, thắt lưng là đai lưng rộng, vòng eo đủ nắm tay. Nàng cúi đầu lau tóc, tóc đen rũ xuống bên, lộ ra cái cổ tuyết trắng thon dài, bên mặt tinh xảo đẹ mắt, hàng mi vừa dày vừa dài vểnh lên. Chỉ có những lúc như thế này, nàng mới nhu thuận, giống như búp bê phấn điêu ngọc trác.

      Lý Tụng yên lặng nhìn nàng, nhìn sao cũng thấy đủ.

      Ngụy La nhìn đôi giày màu mực thêu án văn vàng xuất trước mắt, nàng ngẩng đầu lên, đối mặt với đôi mắt sâu đen của Lý Tụng.

      Ngụy La bĩu môi, thả khăn trong tay ra, chậm rãi ngồi thẳng người lên, suy nghĩ lát rồi : “Lời ngươi vừa là có ý gì?”

      vừa mới giúp nàng về Phủ Quốc Công nhận thân, nhưng sao biết… Ngụy La xác định bọn họ chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy chuyện này là sao?

      Lý Tụng nhúc nhích, nhìn nàng : “Muội muội ta Lý Tương và Lục thiếu gia Phủ Quốc Công đính hôn”.

      đầu đuôi câu, khiến cái lưng thẳng tắp của Ngụy La cứng đờ. Lục Thiếu gia Phủ Quốc Công, nàng tất nhiên biết là ai, đó là đệ đệ của nàng Ngụy Thường Hoằng. Nàng đợi bên ngoài Phủ Quốc Công lâu như vậy, cũng chưa từng gặp lại lần nào, biết bây giờ trông thế nào rồi, bọn họ xa nhau mười năm, Thường Hoằng có còn nhớ tới người tỷ tỷ này ?

      Lý Tụng : “Lý Tương muốn gả cho Ngụy Thường Hoằng. Nếu muốn từ hôn cũng dễ, chỉ có thể ra tay với Đỗ Thị. Nếu phẩm chất Đổ Thị đoan, tâm địa độc ác, vậy Phủ Nhữ Dương Vương có thể dựa vào lý do này mà lui hôn”.

      Ngụy La ngốc, tuy nàng ở trong thôn cả mười năm, nhưng đầu óc vẫn còn linh hoạt: “Sao ngươi biết Đỗ Thị phẩm hạnh đoan? Sao lại biết chuyện của ta?”

      Lý Tụng trầm mặc chớp mắt cái, đôi mắt đen sâu thấy đáy nhìn nàng, trong mắt che dấu rất nhiều cảm xúc, cuối cùng chỉ câu: “Chuyện của ngươi, ta đều biết”.

      Ngụy La: “…”

      Nha hoàn vào, đưa tới bình dược cao có tác dụng thông máu trị bầm tím, cúi đầu đưa cho Lý Tụng liền ra. Lý Tụng chờ Ngụy La lau khô tóc rồi, ngồi đối diện nàng, chân gắp lên, nắm cổ tay nàng để lên đầu gối , lấy ít dược vào lòng bàn tay, xoa nóng, rồi đặt lên tay Ngụy La mà xoan nắn. Lần đầu tiên Lý Tụng sờ tay nàng, lúc này mới phát cổ tay nàng mảnh mai vô cùng, nếu so với , giống như chỉ cần bẻ cái liền gãy lìa. Thân thể này mảnh khảnh như vậy, lúc ấy biết khí lực từ đâu mà dùng trâm hung hăng đâm vào thân thể ?

      Lý Tụng nhìn chăm chú, thay nàng xoa thuốc xong, vẫn cầm cổ tay Ngụy La như cũ, buông tay.

      Ngụy La nhìn , thử kéo ra, nhưng được.

      Ngụy La mím môi, gọi : “Lý Tụng?” Vừa rồi hình như tự giới thiệu như vậy.

      tiếng “Lý Tụng” này gọi thần trí về, hơi ngẩng đầu nhìn. Bình thường Ngụy La kêu tên , phải mang theo vẻ chán ghét vứt bỏ, chính là mang theo vẻ căm hận, trong mắt nàng vĩnh viễn toát ra thần sắc căm ghét cùng cực. Bây giờ nàng ở trước mắt , ánh mắt sạch , thanh thanh triệt triệt, mang theo chút hiếu kì và nghi hoặc, có lẽ là vì nàng vừa tắm xong, gò má phấn hồng xốp giòn, toàn thân đều tản ra mùi thơm nhàn nhạt. Lý Tụng co co rụt rụt người, cầm tay nàng chặt hơn nữa.

      Ngụy La nhíu mày, nhắc nhở : “Tay của ta…” Mặc dù nàng cảm kích bôi thuốc cho nàng, nhưng cũng thể cầm mãi như vậy.

      Chỉ là nàng còn chưa gì, chớp mắt tiếp theo, Ngụy La bị Lý Tụng đè giường La Hán.

      tay Lý Tụng chống bên cạnh đầu nàng, tay dùng sức nắm lấy cổ tay nàng, trầm mặc : “Ngụy La”.

      Ngụy La ngẩng đầu nhìn người bên mình, mí mắt giật giật, đổi lại càng xiết chặt gông cùm nàng hơn. Nàng hỏi: “Ngươi làm gì? Thả ta ra”.

      Lý Tụng buông nàng ra, nhìn nàng chằm chằm hồi lâu, cúi người, chậm rãi khiến cả người nàng tiến vào cái ôm của , gương mặt cẩn thận từng li từng tí dán vào mặt nàng. quá khát vọng đụng chạm thân mật như vậy, đến mức cho dù nàng ở trong ngực, vẫn cảm thấy chân . kiều như vậy, như vậy, hóa ra đây là tư vị ôm nàng vào lòng. Lý Tụng cắn thùy tai nho của nàng, ngậm vào trong miệng, tinh tế liếm láp.

      Ngụy La bị liếm nửa người đều tê dại, nàng đưa tay đẩy ra, nhưng sao cũng đẩy ra được, khỏi có chút nổi nóng: “Ngươi thả ta ra”.

      Ai ngờ Lý Tụng lại cắn vào vành tai nàng, vừa mạnh vừa hung hăng. Ngụy La có chuẩn bị, giọng trầm thấp kêu đau tiếng, đau tới nước mắt cũng tuôn ra.

      Lý Tụng cắn xong, lại ngậm vào trong miệng nhàng liếm, giống như trấn an nàng, cũng giống như tự trấn an mình.

      Ngụy La chẳng dám động nữa, sợ lại bỗng nhiên nổi điên, bắt nàng lại cắn trận.

      Cánh tay Lý Tụng dần dần nắm chặt, buông dái tai nàng ra, cái trán dựa vào cần cổ nàng, chậm rãi : “Ta giúp nàng thu thập Đỗ thị, giúp nàng về Phủ Quốc Công… nàng… gả cho ta”.

      Ngụy La mở tròn mắt, có lẽ vì nàng cảm thấy người này có bệnh, tay chân luống cuống đẩy ra: “Ngươi… Ngươi gì? Vì sao?”

      Lý Tụng mặc cho nàng khước từ, quả chăm chú ôm lấy nàng, nhúc nhích : “ vì sao cả”.

      muống nàng, đặc biệt muốn, muốn trọn cả hai đời.

      Ngụy La sao có thể đồng ý với , sau khi nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn, đối với việc thành thân quả vô cùng sợ hãi. Huống gì, nàng căn bản biết người này, nào có người mới gặp lần đầu liền muốn gả cho người đó chứ? Ngụy La sợ đầu óc có vấn đề, nàng giãy dụa nửa ngày, cuối cùng cũng trốn ra khỏi người , trốn ở góc giường La hán phía xa xa, kéo áo chặt người, nhìn cảnh giác.

      Ngụy La cắn cắn môi : “Ta phải ”.

      Lý Tụng chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt chẳng có thay đổi nào. : “Nàng có thể đâu? Thịnh Kinh Thành này có chỗ nào cho nàng ở sao?” nhìn tiểu nương phía đối diện, thấy mặt nàng trắng bệch. Lý Tụng mềm lòng, : “Mấy ngày nay nàng ở lại đây, có chuyện gì với Lục , nghe lời nàng”. xong, ngồi lát rồi mới đứng dậy rời .

      *** *** ***

      Lý Tụng sai, Ngụy La quả còn chỗ nào để .

      Nàng trốn khỏi Long Thủ Thôn vào Kinh thành, số tiền ít ỏi trong người sớm dùng hết, mỗi ngày để bụng bị đói cũng tệ rồi, chứ đừng tới chỗ ở. Trước khi gặp phải Lý Tụng, nàng quả lâm vào cảnh màn trời chiếu đất. Mấy ngày nay, Ngụy La ở trong biệt viện của Lý Tụng, mỗi ngày đều có nha hoàn hầu hạ, buổi trưa có đồ ăn phong phú, ban đêm lại có nước nóng để tắm rửa, thoải mái đến khiến nàng có chút bất an.

      Mỗi ngày lúc yên tĩnh, nàng lại nhớ tới câu của Lý Tụng.

      Vì sao muốn nàng gả cho ? Nghe hạ nhân là thế tử Phủ Nhữ Dương Vương, vậy sao lại coi trọng nàng? Ngụy La quả nghĩ ra.

      Lý Tụng thường xuyên tới biệt viện, mặc dù gì, nhưng Ngụy La biết chờ đáp án của nàng… Có khi dùng đôi mắt đen láy thâm trầm kia nhìn nàng, ánh mắt ấy… khiến Ngụy La hiểu sao lại thấy thương cảm. Nàng được cảm giác của mình, tình của của dường như rất phức tạp, vừa vừa hận, nhưng hận kia so với , hiển nhiên chẳng có ý nghĩa gì. Ngụy La càng thêm hiểu, bọn họ trước sau chỉ gặp nhau có hai lần, cần thân thiết như vậy chứ?

      Ngụy La ở chỗ này bảy tám ngày, hôm đó dùng cơm trưa xong, Lý Tụng liền đến.

      Ngụy La muốn tìm , vừa vặn tới đây, nàng ngồi dậy khỏi giường La Hán, : “Ta… Ta có lời muốn với ngươi”.

      Lý Tụng cũng ngồi, nhìn nàng, hỏi: “Ngươi nghĩ kỹ rồi?”

      Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Ừ!”

      : “Muốn gả cho ta sao?”

      Mặt Ngụy La bỗng nhiên đỏ lên, nàng dời mắt : “Ta phải muốn chuyện này”.

      Lý Tụng trầm mặc.

      Ngụy La dừng chút, ra mấy lời ấp ủ trong lòng: “Những ngày qua đa tạ ngươi thu lưu ta, nhưng ta thể cứ ở đây mãi, nếu ngươi đồng ý, hôm nay ta liền rời . Quấy rầy ngươi nhiều ngày như vậy, nếu có gì khác, ngày khác ta chắc chắn tới cảm tạ ngươi”.

      Ngụy La xong hồi lâu, Lý Tụng cũng lời nào.

      Ngụy La giương mắt nhìn , lặp lại lần: “Ta phải ”.

      Thấy có phản ứng gì, Ngụy La đương nhiên cho rằng đồng ý. Nàng xuống khỏi giường La Hán, muốn vòng qua bên cạnh Lý Tụng, ngờ bỗng nhiên bị vươn tay giữ lấy eo nàng, thân thể nàng hơi nghiêng, liền bị đè ép xuống giường La Hán. Ngụy La chỉ kịp tiếng: “Ngươi…” Lý Tụng dùng sức chặn miệng nàng, ngậm lấy môi nàng mút hôn cắn xé, cho nàng cơ hội mở miệng, càng muốn thả nàng rời .

      Lý Tụng giống như chó săn đói bụng lâu, giữ lấy cánh môi Ngụy La mãi chịu buông, cường thế cạy mở hàm răng của nàng, mạnh mẽ đâm tới, cắn đầu lưỡi động loạn của nàng.

      Ngụy La căn bản có thế kháng cự, nàng vùng vẫy hồi lâu, dần dần ngã oặt trong ngực , nghẹn ngào đáng thương.

      Hồi lâu sau, cuối cùng Lý Tụng cũng dừng lại, nhưng buông nàng ra, chậm rãi, nhàng hôn lên khóe môi nàng, cằm nàng, buông tha bất kỳ chỗ nào mặt nàng. Hô hấp của Lý Tụng càng lúc càng nặng nề, khàn giọng : “Nàng lấy gì cảm ơn ta?”

      Ngụy La bị hôn tới mờ mắt, nàng thấy ngứa ngáy chút, sau đó rụt rụt người, tỉ mỉ ngẫm lại, nàng chẳng có gì để đền đáp cho .

      Lý Tụng : “Hử?”

      Ngụy La : “Ta Thiên Phật tự ngoài thành dâng hương, để Bồ tát phù hộ ngươi sống lâu trăm tuổi”.

      Lý Tụng nhếch mép cười tiếng, trầm thấp, giống như phát ra từ tâm tình vui vẻ. Nếu đổi lại là đời trước, Ngụy La chết cũng ra những lời đáng như vậy. tay giữ lấy cằm nàng, cười nhìn nàng: “Ta muốn những cái hư vô kia, Ngụy La, ngươi biết ta muốn gì”.

      Ánh mắt Ngụy La hoảng hốt: “Ta biết”.

      Lý Tụng cúi đầu hôn môi nàng chút: “Bây giờ sao?”

      Ngụy La che miệng, lườm nguýt cái, giận dữ mắng: “Đăng đồ tử!” Cuối cùng nàng cũng mắng ra câu này.

      Lý Tụng xem thường, sớm nghĩ muốn làm như vậy với nàng, chỉ hôn nàng, còn muốn làm rất nhiều việc. Lý Tụng từ người nàng ngồi dậy, ngồi ở bên, kéo kéo áo bào dưới hạ thân: “Rời khỏi chỗ này cái gì nàng cũng làm được, bằng cân nhắc điều kiện của ta, ta dốc toàn lực giúp nàng”.

      Ngụy La mím môi, trong miệng nàng toàn là hương vị của , nàng có chút tự nhiên: “Ta muốn gả cho ngươi”.

      Lý Tụng im lặng, giận tái mặt thêm lời nào.

      nén nhang sau, Lý Tụng rời khỏi phòng, còn cố ý dặn dò Lục , dặn trông chừng cho Ngụy La ra ngoài.

      Mấy ngày nay phải chẳng làm gì, sai người điều tra chuyện của Đỗ thị. Đỗ thị đúng là phái người tìm Ngụy La, khi Ngụy La bị người của Đỗ thị tìm được, bà ta nhất định bỏ qua cho nàng. những thế, Lý Tụng còn tra ra năm đó Ngụy La phải bị bọn buôn người lừa bán, mà do Đỗ Thị chủ động liên hệ với hai con buôn, chủ động bán Ngụy La cho bọn họ. Nhưng sau đó Ngụy La chạy trốn.

      Hóa ra đời này có ngày đêm khác biệt so với kiếp trước, chẳng trách có nhiều chuyện cũng giống như cũ.

      Lý Tụng với Lục : “Giữ hai nha hoàn kia lại, vẫn còn chỗ hữu dụng”.

      Hai nha hoàn kia người gọ là Kim Từ, gọi là Kim Các, là nha hoàn trước kia hầu hạ Ngụy La, cũng là họ trơ mắt nhìn Ngụy La bị Đỗ Thị bán cho bọn buôn người.

      Lục gật đầu nhận lệnh.

      Lý Tụng tạm thời về lại Phủ Nhữ Dương Vương, phải tính tốt việc hôn của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng. Nếu Ngụy La nhận tổ quy tông, vậy nàng chính là Ngũ tiểu thư của Phủ Quốc Công, nếu Lý Tương gả vào Phủ Quốc Công, gia tộc lớn chấp nhận việc hoán thân như vậy, vậy và Ngụy La liền thể nào rồi.

      Nhưng Lý Tụng nghĩ tới lần này rời , lúc về lại Ngụy La rồi.

      Nha hoàn hầu hạ Ngụy La quỳ đất, vội vàng biện hộ: “Thế tử gia thứ tội, nô tỳ sơ sẩy, nghĩ tới Ngụy tiểu thư thừa dịp đêm tối nô tỳ ngủ liền trốn …”

      Lý Tụng đứng đó để lộ cảm xúc gì, trầm mặc lâu, chỉ kêu tất cả nha hoàn ra ngoài, còn nằm lại trong phòng.

      nằm giường La Hán Ngụy La hay ngồi, ký ức mấy ngày nay cứ bay lượn trong đầu, giống như giấc mộng quá chân . Bây giờ Ngụy La rời , ngược lại khiến có chút cảm giác chân . Tiểu nương đáng giận này, cho dù lúc nào cũng chịu để đạt được ước muốn, càng cho bất kỳ cơ hội nào.

      Đời này có Triệu Giới, tìm được Ngụy La trước, cũng đẩy Ngụy Thường Hoằng xuống nước, cũng dùng tên bắn nàng, vì sao nàng chịu lưu lại?

      Lý Tụng nghĩ tới đau cả đầu, thời gian dần dần trôi qua, ngủ thiếp giường La Hán, lúc mở mắt, chính là sáng sớm ngày thứ hai.

      nằm hồi lâu thần trí mới thanh tỉnh. Lý Tụng rửa mặt thay đồ, kêu người Phủ Quốc Công tìm hiểu chuyện chuyến, biết được Ngụy La cũng về Phủ Quốc Công, tâm tình có chút phức tạp, biết là may mắn hay vẫn đáng lo. Nàng lẻ loi mình, người có gì, có thể đâu chứ?

      đường gặp phải nguy hiểm làm thế nào?

      Nghĩ tới đây, mắt Lý Tụng thoáng chốc trầm xuống. suýt quên mất, Đỗ thị cũng cho người tìm kiếm Ngụy La, tìm được rồi, có lẽ giết người diệt khẩu. Lý Tụng lập tức ra khỏi phòng, gọi Lục : “Lập tức triệu tập tất cả thị vệ, tìm kiếm Ngụy La về, đem toàn bộ Thịnh kinh thành đều tìm lần. Nhanh, tìm thấy cũng cần về gặp ta!” nghiêm túc , thần thái sốt ruột, vẫn là lần đầu tiên khẩn trương vì người như vậy.

      Lục há hốc mồm, muốn hỏi gì đó, nhưng cuối cùng vẫn hỏi ra, cuối cùng tiếng “vâng” liền nhận lệnh.

      Bọn thị vệ tìm ròng rã ngày, vì muốn kinh động tới bách tính đường, bọn họ chỉ có thể thầm tìm kiếm, hiệu quả quá , tới đêm rồi vẫn như cũ có tin tức của Ngụy La. Sắc mặt Lý Tụng càng thêm khó coi, đạp cước lên người đứng bên phải, : “Phế vật!”

      Lý Tụng mặc áo choàng, bước dài ra ngoài, muốn tự mình tìm nàng.

      Lý Tụng tìm khắp mấy ngõ quanh Phủ Quốc Công, lại phát bất kỳ dấu viết gì. Mắt đen lại, cũng biết tình hình của Ngụy La bây giờ ra sao. Lý Tụng cắn chặt hàm răng, nắm tay nắm lại bóp răng rắc: “Tiếp tục tìm”.

      Bọn thị vệ tản , đứng tại chỗ sâu trong ngõ, di chuyển.

      Chốc lát, người thị vệ vội vàng đến, : “Thế tử gia, tìm được rồi!”

      bỗng nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt đen kịt kia ra tơ máu, nhìn rất dọa người.

      *** *** ***​

      Lý Tụng dẫn thị vệ chạy tới, Ngụy La bị trói ghế bằng dây gai, thể động đậy.

      Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, Đỗ thị ngồi đối diện nàng trong ghế bát tiên, bọn họ đều từ cao nhìn uống nàng. Ngụy Tranh mặc váy gấm xòe màu xanh non, trong tay cầm thanh chủy thủ bén nhọn, chủy thủ lóe lên những tia sáng lạnh. Ngụy Tranh cầm dao quơ quơ trước mặt Ngụy La, cười châm chọc : “Chỉ bằng ngươi cũng muốn gặp phụ thân ta sao? Ngụy La, mười năm trước ngươi nên chết rồi, sống tới bây giờ cũng là vận may của ngươi, bây giờ còn dám trở về, quả nhiên rất can đảm”.

      Ngụy La tức giận trừng trừng nhìn nàng ta, : “Đó là nhà của ta, vì sao ta thể về?”

      “Nhà của ngươi?” Ngụy Tranh cười khanh khách, trong mắt đầy vẻ khinh miệt: “Nếu là nhà của ngươi, vì sao người trong Phủ Quốc Công đều nhận ra ngươi? Mẫu thân ngươi sớm mất rồi, phụ thân cũng cần ngươi, ngươi trở về còn ý nghĩa gì?”

      Ngụy La mím môi, .

      Ngụy Tranh có chút ghen tỵ, nhìn gương mặt Ngụy La, ràng là hài tử do nông phụ hạ đẳng nuôi lớn, lại xinh đẹp như vậy, cho dù mặc xiêm y thô sơ, cũng ngăn được vẻ xinh đẹp này. Ngụy Tranh nâng chủy thủ lên, dán lên mặt Ngụy La, ánh mắt lóe lên vẻ hung ác: “Nếu gương mặt này bị hủy, ngươi xem phụ thân có còn nhận ra ngươi ?”

      Ngụy La kinh ngạc mở to mắt, cuối cùng lộ ra vẻ sợ hãi.

      Ngụy Tranh vô cùng hài lòng, cổ tay nhàng chuyển cái, liền vạch tới mặt Ngụy La.

      Đúng lúc này, cửa gỗ bên ngoài bỗng nhiên bị phá, bóng người từ bên ngoài nhanh chân chạy đến, cướp chủy thủ trong tay Ngụy Tranh, dùng sức ném xa. Lý Tụng lạnh lùng nhìn Ngụy Tranh và Đỗ Thị, dặn dò: “Trông chừng hai người này”.

      Thị vệ tràn vào, cấp tốc vây lấy Ngụy Tranh và Đỗ Thị.

      Lý Tụng cởi bỏ dây trói cho Ngụy La, nhìn nàng, trong lúc nhất thời cũng biết phải gì, chỉ hỏi: “ bị sao chứ…”.

      Ngụy La bị chấn kinh , nàng cảm thấy như nằm mộng, biết bọn họ từ chỗ nào xông vào, qua nửa ngày nàng mới : “Sao ngươi biết ta ở chỗ này?”

      Lý Tụng dừng lại chút, : “Lo ngươi gặp nguy hiểm, liền ra ngoài tìm”.

      rất nhàng, ra mấy chục người ròng rã tìm nàng cả ngày.

      Ngụy La nhìn chằm chằm, gì, sau đó ánh mắt dời về phía hai người trong phòng – Ngụy tranh và Đỗ Thị.

      Lý Tụng nhìn theo ánh mắt nàng, mắt lạnh , nhặt chủy thủ mới bị ném lên, đưa tới trong tay người thị vệ : “Mới nãy bọn họ muốn làm gì, thấy chưa?”

      Thị vệ khẽ gật đầu.

      Lý Tụng tiếp tục : “Ta để ngươi làm lại mặt nàng ta, nếu ra tay đủ, vậy đổi lấy mệnh ngươi”.

      Ngụy Tranh bất ngờ trợn tròn mắt, lớn tiếng : “Các ngươi điên rồi? Ta là Lục tiểu thư Phủ Quốc Công, các ngươi dám làm vậy, sợ đắc tội Phủ Quốc Công sao?”

      Lý Tụng dẫn Ngụy La ra khỏi phòng, môi mỏng cong lên thành nửa đường cong hoàn mỹ: “Có gì phải sợ?”

      Ngụy Tranh yên lặng, trong nháy mắt đó, nàng ta hiểu sao lại cảm thấy người này vô cùng đáng sợ.

      Sau khi Ngụy La và Lý Tụng rời khỏi phòng, sau lưng họ rất nhanh cũng truyền tới tiếng kêu la đau đớn cùng với tiếng la khóc của Đỗ Thị.

      ra đến đầu ngõ, Lý Tụng trước, biết nàng thích tới gần, luôn duy trì khoảng cách ba bước với nàng. : “Chân tướng năm đó ta điều tra , ngày mai liền có thể đưa nhân chứng tới Phủ Quốc Công, nàng có thể lần nữa trở về làm Ngũ tiểu thư của Phủ Quốc Công. Hôn của Lý Tương và Ngụy Thường Hoằng cũng bị hủy, nàng phải lo lắng. Đỗ thị và Ngụy Tranh uy hiếp được nàng, theo như tính tình của Ngụy Côn, hẳn là trừng phạt hai người này nặng…” Lý Tụng liên miên lải nhải rất nhiều, cuối cùng còn gì để nữa, dừng bước, quay đầu lại nhìn Ngụy La: “Nàng còn có chuyện gì ?”

      Ngụy La nhìn , lắc lắc đầu : “ có”.

      Lý Tụng mím môi, suy nghĩ chút lại : “Đêm nay có chỗ nào để ở ?”

      Ngụy La vẫn lắc lắc đầu.

      : “Vậy trước tiên nàng cứ ở tại biệt viện, ngày mai ta cho ngươi đưa nàng về Phủ Quốc Công”.

      xong, Lý Tụng kêu Lục gọi xe ngựa tới đưa Ngụy La về.

      Lý Tụng nhìn nàng, mắt nhìn nơi khác: “ thôi”. Sau đó đợi Ngụy La ngồi lên xe ngựa, chính mình quay người rời .

      Ngụy La đứng trước xe ngựa, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lý Tụng. Chẳng biết tại sao, giờ khắc này nàng lại thấy bóng lưng có chút liêu.

      Lục thúc giục nàng: “Ngụy tiểu thư?”

      Ngụy La đáp lại, nàng chậm rãi bước tới, bước, dừng lại, sau đó chút do dự tới chỗ Lý Tụng.

      Lý Tụng nghe được loạt tiếng bước chân, quay đầu lại, liền thấy Ngụy La đứng chắp hai tay sau lưng, cách mấy bước.

      Ánh mắt trầm ngâm: “Ngụy La, nàng có ý gì?”

      Ngụy La mím môi: “Ngươi giúp ta những việc này, phải có điều kiện sao?”

      Lý Tụng hề chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, rất lâu sau, mới từng chữ từng chữ : “Nàng gì?”

      Ngụy La nghĩ nghĩ, : “Ta có thể đồng ý với ngươi”. Tuy có chút kỳ quái, cũng biết cách biểu đạt tâm tình của mình, nhưng Ngụy La nghĩ, nàng có thể thử tiếp nhận .

      Lý Tụng giật mình, lo lắng lúc, sau đó nhanh chân tới trước mặt Ngụy La, ôm nàng vào lòng, hai tay dùng sức siết chặt nàng, giữ lấy nàng. Ngụy La bị siết có chút đau, nàng giật giật người, lại chẳng buông lỏng chút nào. Lý Tụng cúi đầu, dán mặt lên mặt nàng, giống như tự vùng vẫy lúc lâu, mới khàn giọng , vô cùng uy hiếp: “Nàng biết mình ? Cho dù bây giờ nàng hối hận, cũng chậm rồi”.

      Ngụy La khẽ gật đầu cái, tất nhiên nàng biết.
      minhhanhng, Sandra, ly sắc27 others thích bài này.

    2. daikanhim

      daikanhim Well-Known Member

      Bài viết:
      271
      Được thích:
      359
      mừng cho Lý Tụng và Ngụy La ở đời này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      phá hỏng hôn Lý Tương với Thường Hoằng rồi
      Lý Tụng làm sao lấy được Ngụy La đây
      mà Lý Tụng lấy được Ngụy La rồi, còn Triệu Giới sao
      :yoyo30::yoyo30::yoyo30::yoyo30::yoyo30:
      Last edited: 14/1/19
      tart_trung thích bài này.

    4. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Đại ca ca đời này ế rồi!!!! Có lẽ vì thích Ngụy La và Triệu Giới kia hơn nên ta cứ có cảm giác bức bối trong lòng khi đọc 2 chương này.... Nhưng Lý Tụng có gì sai cả, tất cả cũng chỉ vì thôi...haizzz
      tart_trung thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Hóng chương tiếp theo quá . Kiếp này lý tụng có dc nguy la rồi, hy vọng đới xử tốt vs ngụy la.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :