1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. KY_BIBG

      KY_BIBG Well-Known Member

      Bài viết:
      314
      Được thích:
      390
      Bộ này drop luôn rồi hả ta

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 167: Đại kết cục (trung)

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Khói đèn cuồn cuộn bốc lên Bảo Hòa Điện, ngoài điện là hàng người quỳ đất trống, Trữ công công dẫn dầu, vội vàng cất to giọng hô: “Bệ hạ”.

      Khi Trữ công công hoàn hồn liền kêu cung nhân và thị vệ sửng sốt đứng xung quanh: “Còn đứng đó làm cái gì? Mau mau dập lửa! Nếu Bệ hạ và nương nương xảy ra chuyện gì, các ngươi đảm đương nổi sao?”

      Thị vệ và cung nhân vội vàng xách thùng gỗ vội vàng dập lửa.

      Trữ công công quỳ gối trước Bảo Hòa Điện, chắp tay trước ngực, lầm bầm khẩn cầu bồ tát: “Quan thế bồ tát cứu khổ cứu nạn, cầu xin ngài phù hộ Bệ hạ và nương nương bình an, nô tài nguyện ý giảm thọ mười năm…”

      Ở bên kia, Triệu Giới ôm Ngụy La tới Điện Chiêu Dương gần đó, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, thái dương giật giật, vừa đến Điện Chiêu Dương liền lạnh lùng : “ truyền thái y!”

      Cung tỳ trong Điện Chiêu Dương tình, nhưng thấy Tĩnh Vương vội vàng như vậy, cũng dám hỏi nhiều, luống cuống tay chân chạy . Chỉ có Thu ma ma còn thanh tỉnh đầu óc, thấy vẻ mặt Ngụy La tốt, trong tâm bà loạn thất bát tao liền hiểu được Ngụy La muốn sinh rồi. Nếu là sinh con, truyền thái y có tác dụng gì chứ? Sợ là lúc này Tĩnh Vương quan tâm quá nên bị loạn, Thu ma ma vội vàng ra cửa ngăn lại, cản bọn cung tỳ truyền thái y, bảo bọn họ mời bà đỡ trong cung lại đây.

      Cung nữ liếc mắt nhìn vào trong điện, do dự : “Nhưng điện hạ …”

      Thu ma ma : “Điện hạ bị loạn, các ngươi cũng hồ đồ theo sau! Liền theo lời ta mà làm, nhanh !”

      Lúc này cung nữ mới tỉnh ngộ, nóng vội yên chạy tới chỗ bà đỡ.

      Bà đỡ ở Phủ Tĩnh Vương kịp tiến cung rồi, may là ở trong cung cũng có người chuyên đỡ đẻ cho phi tần. Những bà đỡ này được dưỡng ở trong cung, đều là đỡ đẻ cho vương tôn, hậu duệ quý tộc, rất có kinh nghiệm, cũng rất chu đáo, giúp Ngụy La đỡ đẻ cũng thành vấn đề gì.

      Ngụy La nằm giường bằng gỗ cây hoa lê khảm tử đàn của Trần Hoàng hậu, bởi vì quá căng thẳng, ngón tay nàng gắt gao nắm lấy tay áo màu xanh sẫm của Triệu Giới. Nàng đỏ mắt, mặc dù bây giờ cảm thấy đau đớn, nhưng vẫn áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Nếu bây giờ có Triệu Giới ở bên cạnh, có lẽ nàng cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Nhưng Thu ma ma đứng đối diện lại với Triệu Giới: “Điện hạ, phòng sinh có điềm xấu, kính xin ngài dời bước ra ngoài, chờ tin tức của Vương phi”.

      Ngụy La mím môi, đầu ngón tay khẽ run, tay nắm lấy tay áo của Triệu Giới càng thêm siết chặt. Nàng muốn Triệu Giới rời .

      Triệu Giới cảm nhận được Ngụy La sợ hãi, cầm lấy tay nàng, cho người khác có ý kiến: “ sao, bản vương chờ ở chỗ này”.

      “Cái này…” Thu ma ma khó xử nhíu mày, bà muốn khuyên nữa, thấy vẻ mặt Triệu Giới trang nghiêm, giống như đùa giỡn, cũng ngại dám nữa. Chỉ chốc lát sau, hai bà đỡ mặc quần áo màu đỏ tía vào, thấy Triệu Giới đoan chính ngồi ở đôn thượng bên cạnh giường, khỏi ngẩn ra, liền quỳ gối hành lễ: “Điện hạ…”

      Triệu Giới lòng dạ nào mà lo mấy cái này, phất tay bảo bọn họ đứng lên: “Mau tới đỡ đẻ cho Vương phi”.

      Hai bà đỡ còn chưa gặp qua tình huống này bao giờ, nam nhân nhìn nữ nhân sinh con chính là đại kỵ, là điềm xấu, nam tử có địa vị bình thường đều rất kiêng kỵ những thứ này. Mà vị Tĩnh Vương thân phận tôn quý này lại thèm để ý, chỉ quan tâm tới tình hình của Tĩnh Vương Phi. Bà đỡ dám hỏi nhiều, cũng may Triệu Giới ngồi ở bên, ảnh hưởng tới bọn họ đỡ đẻ, các bà vội vàng thu lại tâm tư của mình, tới trước giường kiểm tra tình hình của Ngụy La.

      Ngụy La căng thẳng muốn chết, hài tử còn chưa sinh ra, nàng tự hù mình sợ chết rồi. Đôi mắt nàng ướt át nhìn chằm chằm Triệu Giới, yên lòng “Chàng đừng ”.

      Triệu Giới xoa xoa mặt nàng, vén tóc mai lộn xộn ở hai bên tai nàng ra sau, : “Ta , ta ở đây với nàng”.

      Ngụy La nghe vậy mới yên tâm.

      Hai bà đỡ bị hù dọa . Nghe Tĩnh Vương tàn nhẫn, nhưng nhìn xem người này với người trong lời đồn có chỗ nào giống nhau chứ? Tĩnh Vương vậy mà chuyện rất dịu dàng đó? Nhìn xem, Tĩnh Vương nhất định vô cùng để tâm tới Tĩnh Vương Phi, bọn họ phải nâng cao tinh thần mới được, nếu Tĩnh Vương Phi có gì ngoài ý muốn, e là bọn họ cũng sống nổi.

      Hai bà đỡ cẩn thận chỉnh lại thân thể Ngụy La, trong tâm thầm chờ đợi bào thai trong bụng Ngụy La được thuận lợi sinh ra.

      *** *** ***​

      Bên ngoài Bảo Hòa Điện.

      ràng mới chỉ phút đồng hồ trôi qua, nhưng Trữ công công lại cảm thấy như trải qua nửa đời người vậy. Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu đều chưa ra ngoài, thế lửa mãnh liệt thiêu đốt mọi thứ xung quanh, vài tòa cung điện gần đó cũng may mắn thoát khỏi. Cũng may mấy tòa cung điện này trọng yếu lắm, sau này có thể tu sửa lại. Nhưng nếu đế hậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy cũng thể nào cứu vãn được…

      Trữ công công lệ rơi đầy mặt, nhiều lần dập đầu với Bảo Hòa Điện: “Bệ hạ, nương nương, các ngài mau mau ra ngoài…”

      Có lẽ phật tổ nghe thấy lời khấn cầu của Trữ công công, chỉ thấy từ trong ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, Hoàng đế chật vật ôm Hoàng hậu hôn mê ra ngoài. Triệu Chỉ Khanh mới vừa bước ra ngoài, cây cột phía sau lưng ông liền ầm ầm ngã xuống, nặng nề rơi mặt đất, suýt nữa đè cả hai người bọn họ bên dưới.

      Trữ công công vui mừng tới phát khóc: “Bệ hạ, nương nương!” xong liền vội vàng chạy tới nghênh đón, kiểm tra tình hình của hai người.

      vai Triệu Chỉ Khanh lộ vết bỏng lớn, tay và đùi ông cũng có những vết thương lớn . Lúc này, cánh thiện quan của ông nghiêng lệch, quần áo tơi tả, Đế vương vốn dĩ chú trọng dáng vẻ nay cũng chẳng thèm quan tâm hình tượng của mình, liều mạng dùng chút sức cuối cùng bế Trần Hoàng hậu để lên mặt đất, trước khi hôn mê còn khàn giọng : “Cứu Vãn Vãn”.

      Vãn Vãn của ông, thể chết được.

      Trữ công công kinh hãi, vội vàng bận rộn sai hạ nhân đưa Đế hậu tới Dưỡng Tâm Điện, lại mời tất cả thái y tới bắt mạch. Bận rộn trước sau tầm hai canh giờ, mọi thứ coi như mới ổn lại.

      Vết bỏng vai Sùng Trinh Hoàng đế nghiêm trọng nhất, da thịt và y phục dính vào nhau, xử lý rất phiền toái, sau đó còn phải dùng con dao cạo thịt vụn vết thương mới có thể cầm máu và băng bó. Lúc này Sùng Trinh Hoàng đế tỉnh, để ý thương thế của mình, bắt lấy tay của thái y trong số đó hỏi: “Vãn Vãn đâu?”

      Tay thái y kia run nhè , nơm nớp lo sợ : “Hồi bẩm Bệ hạ, Hoàng hậu nương nương hít vào quá nhiều khí đặc, lúc này vẫn còn hôn mê. Lúc nãy hạ quan kiểm tra qua cho nương nương, người nương nương có vết bỏng nặng, cần chút thời gian nữa liền có thể tỉnh”.

      Lúc này tay Sùng Trinh Hoàng đế mới buông lỏng, ông lại lần nữa nằm dựa lên gối lớn màu hồng, mặt mày cũng thả lỏng vài phần.

      Thái y bôi thuốc lên vết thương của Hoàng đế, lại dặn dò mấy ngày này thể đụng vào nước, sau đó mới lui ra.

      Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yên lát, rồi hỏi Trữ công công lẳng lặng đứng bên chờ sai khiến: “Hoàng hậu ở đâu?”

      Trữ công công từ lúc biết Đế hậu có việc gì biết cảm tạ phật tổ bao nhiêu lần, lúc này ông ta cũng bình tĩnh trở lại, : “Bẩm Bệ Hạ, Nương nương nằm ở Thiên Điện của Dưỡng Tâm Điện, nô tài an bài người hầu hạ rồi”.

      Sùng Trinh Hoàng đế suy nghĩ lát, vén chăn đệm lên, : “Trẫm qua xem chút”. Ông vẫn thấy yên lòng.

      “Bệ hạ, thái y ngài cần nằm giường nghỉ ngơi…” Trữ công công đồng tình với Hoàng đế, khó tránh cảm thấy có chút đau lòng.

      Nhưng Hoàng đế nghe, khăng khăng choàng áo bào màu đen lên, tập tễnh tới Thiên điện.

      Trữ công công nhìn theo bóng lưng Hoàng đế, chỉ đành theo. Ông ta còn tưởng Đế hậu cũng chỉ như những đôi phu thê bình thường khác, tương kính như tân, cử án tề mi, nhưng chuyện hôm nay khiến ông ta thay đổi hoàn toàn cái nhìn. Hoàng đế sao lại quan tâm Hoàng hậu chứ, này là quan tâm Hoàng hậu tới tận xương tủy, vì Hoàng hậu thậm chí ngay cả tính mạng cũng cần, thử hỏi đời này có bao nhiêu Hoàng đế có thể làm được như thế?

      Đừng là Đế vương, cho dù là dân chúng bình thường cũng khó có ai tình thâm ý trọng như vậy.

      Nghĩ như thế, hình tượng Sùng Trinh Hoàng đế trong lòng Trữ công công lại to lớn thêm vài phần.

      Ở Thiên điện, Sùng Trinh Hoàng đế tới đầu giường, nhìn về phía Trần Hoàng hậu vẫn còn chưa tỉnh lại. Bà được thay đổi xiêm y, nằm giường nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, tóc đen tán loạn phủ đệm giường màu đỏ như tảo biển. Nếu phải bà vẫn còn thở, chỉ sợ khiến cho người khác tưởng rằng bà còn nữa.

      Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tay Trần Hoàng hậu, để nó tựa vào trán ông, cổ họng giống như bị sỏi đá chặn ngang, nên lời. Ông nhớ tới cảnh tượng lúc xông vào đám cháy, Trần Hoàng hậu lẳng lặng ngồi bồ đoàn, cũng nhắm mắt lại như vậy, giống như hỏa hoạn xung quanh chẳng liên quan gì tới bà, bà đếm xỉa tới, có gì ràng buộc bà thế gian này. Thân thể Sùng Trinh Hoàng đế khẽ run, từ trong cổ họng tràn ra tiếng nghẹn ngào, vừa đau khổ vừa hối hận. Ông biết bà có suy nghĩ này từ bao giờ, trận hỏa hoạn này hẳn là dự tính từ rất lâu, bà sớm quyết định, là ông cưỡng chế đoạt lại bà từ Diêm Vương điện.

      Vãn Vãn, ông đáng để tha thứ đến vậy sao? Vì sao bà lại quyết tuyệt như vậy, chút tưởng niệm cũng lưu lại?

      Sùng Trinh Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn Trần Hoàng hậu vẫn chưa tỉnh, kìm lòng nổi đưa tay chạm vào mặt bà. Hoàng đế lẳng lặng nhìn bà, nhìn rất lâu, chậm rãi cúi đầu, vùi mặt vào trong tay Trần Hoàng hậu: “ xin lỗi…” Giọng ông khàn khàn, chắc vì hít phải ít khói bụi, “Vãn Vãn, trẫm có lỗi với nàng”.

      Hàng mi Trần Hoàng hậu run rẩy, vẫn tỉnh lại.

      Sùng Trinh Hoàng đế ngồi bên giường vài lời, chính ông cũng bị thương, tiện ngồi đây quá lâu, lâu sau liền bị Trữ công công khuyên về. Trước khi Hoàng đế vài lời, thần sắc nghiêm nghị dặn dò cung tỳ trong điện chăm sóc Hoàng hậu nương nương, được có bất kỳ sơ suất gì.

      Sùng Trinh Hoàng đế rời lâu, Trần Hoàng hậu nằm giường từ từ mở mắt.

      Từ lúc Triệu Chỉ Khanh ngồi ở đầu giường, bà tỉnh lại, nhưng có mở mắt, là vì biết đối diện với ông thế nào. Lúc Trần Hoàng hậu hôn mê cũng chưa từng mất ý thức, mơ hồ nhớ chuyện gì xảy ra, cũng biết là ai bất chấp nguy hiểm tính mạng mà cứu mình ra ngoài. Sùng Trinh Hoàng đế đích thân vào cứu bà, chuyện này đúng là ngoài dự đoán, bà vốn tưởng loại người như ông, chỉ để ý tới ngôi vị Hoàng đế và quyền thế, những người bên cạnh đều có cũng được mà có cũng chẳng sao. ngờ bản thân bà vẫn chiếm chỗ trong lòng ông. Chính vì như thế, Trần Hoàng hậu mới biết nên đối mặt với Sùng Trinh Hoàng đế thế nào.

      ngờ rằng nghe ông tiếng xin lỗi.

      Lúc Triệu Chỉ Khanh còn trẻ, kiêu căng ngạo mạn, hơn nữa còn có thân phận bày ra ở đó, muốn nghe ông câu xin lỗi còn khó hơn so với lên trời. Hôm nay ngờ bà giả bộ ngủ, lại có thể nghe được tiếng xin lỗi.

      Trần Hoàng hậu mở to hai mắt, nhìn ong bướm đuổi hoa màn, nhìn rất lâu mới hoàn hồn.

      Trần Hoàng hậu gọi cung nữ tới hỏi: “Tình hình trong cung bây giờ thế nào?”

      Động tĩnh trong cung lớn như vậy, dường như ai biết chuyện. Cung tỳ : “Bẩm Hoàng hậu nương nương, lúc Bảo Hòa Điện bốc cháy, tổn thất tương đối nghiêm trọng, ngay cả Điện Kim Thân gần đó cũng bị thiêu hủy…” Cung tỳ lại tiếp: “Tĩnh Vương Phi bị động thai khí, lúc này sinh nở ở Điện Chiêu Dương, Tĩnh Vương ở bên đó”.

      Trần Hoàng hậu kinh ngạc, vội vàng kêu lên: “A La muốn sinh?” Sau đó bà lại hỏi: “Tình hình ra sao rồi, hài tử ra đời chưa?”

      Cung nữ lắc đầu : “Còn chưa, nghe Tĩnh Vương Phi còn chưa sinh xong…”

      *** *** ***​

      Điện Chiêu Dương

      Hai canh giờ sau.

      Bên trong phòng lượn lờ khí lạnh, hai bà đỡ chia ra đứng ở đầu giường và cuối giường, khuyên dỗ Ngụy La dùng sức. Tóc mai của Ngụy La bị mồ hôi thấm ướt, gương mặt nhắn tái nhợt, lúc này chẳng còn sức lực, kêu ra tiếng, chỉ còn tiếng hít thở rất . Hàng mi dài của nàng rũ xuống, che đôi mắt đen láy, giống như con búp bê bị dày vò, ngay cả chút khí lực mở mắt cũng có.

      Ngụy La cảm thấy mệnh mình xui như vậy chứ, đau quá, nàng muốn sinh nữa. Nhưng nàng lại cảm thấy cam lòng, tới nước này rồi, chẳng lẽ còn có thể nghẹn trở về sao? Đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, chống lại ánh mắt của bà đỡ, giọng vì gào thét mà có chút khàn khàn: “Triệu Giới đâu?”

      Nàng đau tới mức ngay cả tên cũng gọi đầy đủ ra. Bà đỡ liếc nhìn Tĩnh Vương mặt xanh mét đứng bên, bà đút cho Ngụy La miếng nhân sâm để nàng ngậm, rồi : “Vương phi, ngài cắn miếng nhân sâm lấy sức, ngàn vạn lần thể để mình còn sức lực, hài tử vẫn còn ở trong bụng ngài…”

      Triệu Giới ngồi ở đầu giường ảnh hưởng tới bà đẻ, nên họ cả gan thỉnh đứng qua bên. Kể từ lúc Ngụy La khó sinh, vẻ mặt vẫn như vậy, khiến người trong phòng sinh càng thấy sợ hãi.

      Ngụy La đau tới rơi nước mắt, những giọt nước mắt to treo hàng mi dài, bộ dáng vừa đáng thương vừa khiến người khác đau lòng. Nàng : “Ngươi gọi đến đây”.

      Bà đỡ nghe vậy, muốn mở miệng gọi, Triệu Giới như cây đao lao tới ngồi ở đầu giường, gắt gao nắm tay Ngụy La. Triệu Giới đẩy tóc ướt của Ngụy La ra hai bên, gương mặt mới nãy còn hung ác bây giờ dịu dàng hơn: “A La, kiên trì chút nữa, hài tử liền sinh ra”.

      Ngụy La nghẹn ngào: “Đau quá, thiếp muốn sinh nữa”.

      Triệu Giới xoa xoa gương mặt nhắn của nàng, giọng có chút bất đắc dĩ: “Sao lại sinh được nửa rồi sinh nữa? Nàng ngoan, lại dùng thêm chút sức, ta ở đây với nàng, chỗ nào cũng ”.

      Ngụy La còn muốn gì đó, nhưng bụng truyền tới đau nhức kịch liệt, nàng kêu đau tiếng, nắm lấy tay Triệu Giới, cầm tay đưa lên miệng cắn.

      Bà đỡ thấy vậy vội vàng tới đầu giường, khích lệ Ngụy La dùng sức, hài từ liền có thể sinh ra.

      Ngụy La đau tới mức cắn chặt tay Triệu Giới, chắc là quyết định, hít hơi sâu, đem tất cả sức lực đều dồn xuống hạ thân, liều mạng đẩy hài tử trong bụng xuất thế ra ngoài. Trong miệng nàng nếm được mùi máu tươi, nhưng ngay cả mắt Triệu Giới cũng chẳng thèm chớp tý, chứ đừng kêu đau. Ngụy La xuất thần, chỉ cảm thấy thân thể buông lỏng, bà đỡ ngạc nhiên mừng rỡ kêu lên: “Sinh, sinh!”

      Ngụy La mệt mỏi từ từ nhắm mắt lại, nàng thầm nghĩ may là sinh ra, nếu ra nữa, nàng phải đau chết.

      Triệu Giới lấy khăn tay thay Ngụy La lau mồ hồi, đôi mắt vẫn rời khỏi nàng.

      Bà đỡ vỗ vỗ mông hài tử, hài tử khóc lên “ô oa” vang dội. Bà đỡ ôm đứa tới bên lau sạch, sau đó mới dùng tả lót bọc lại, ôm tới trước mặt Triệu Giới và Ngụy La: “Vương gia, Vương phi”.

      Cuối cùng Triệu Giới ngẩng đầu, hỏi: “Nhi tử hay là nữ nhi?”

      Bà đỡ cười : “Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, là tiểu thế tử”.

      trách được lại lăn qua lăn lại lâu như vậy, hóa ra là nhi tử. Ngụy La kêu bà đỡ ôm hài tử tới, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, kinh ngạc hỏi: “Sao lại xấu như vậy?”

      Bà đỡ sững sờ, sau đó cười : “Hài tử vừa ra đời, phần lớn là có bộ dạng này. Đợi mấy ngày nữa nảy nở dễ nhìn”. Mẫu thân ghét bỏ hài tử xấu, là lần đầu tiên bà được thấy đó.

      Triệu Giới nhận lấy tả lót từ trong tay bà đỡ, kêu bà ta lui xuống. đại nam nhân, ôm hài tử trông rất buồn cười, hóa ra đôi tay quen nắm đao kiếm cũng có thể dịu dàng ôm lấy nhi tử của mình. Triệu Giới cúi đầu nhìn tiểu tử, lại nhìn Ngụy La, sau đó cầm tay Ngụy La : “Giống nàng”.

      Khóe miệng Ngụy La cong xuống, thầm nghĩ nàng có xấu như vậy.

      Gương mặt đứa hồng hồng, nhiều nếp nhăn, hiển nhiên là con khỉ có lông. Nhưng Ngụy La ra lời, bởi vì nàng mệt mỏi tới ngất .
      minhhanhng, lonkon95, Sandra36 others thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Cuối cùng mọi cũng bình an
      tart_trung thích bài này.

    4. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Tiểu tử nghịch ngợm này làm ngta mệt mỏi. Chương sau Đại ca ca đăng cơ chắc rồi. 2 vị kia chắc lui về sau du sơn ngoạn thủy...
      tart_trungAChu thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 168.1: Đại kết cục (hạ)

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ngụy La ngủ mê man suốt ngày đêm.

      Ngày tiếp theo, khi tỉnh lại, thân thể của nàng được lau rửa sạch, xiêm y cũng đổi thành bộ đồ ngủ sạch . Tia nắng ban mai lấp ló ngoài cửa sổ, chân trời loáng tháng màu xanh, nàng lại dường như nghe được thanh cung tỳ qua lại. Ngụy La đảo tròn mắt, trong điện có cung nữ mặc đồ màu hồng phấn đóng cửa lại, nghe thấy động tĩnh của nàng vội vàng hành lễ : “Nương nương, ngài tỉnh rồi”.

      Ngụy La biết nàng ấy, hẳn là cung nữ hầu hạ trong Điện Chiêu Dương. Nàng hỏi: “Giờ gì rồi?”

      Cung nữ : “Vừa qua giờ Mẹo”. Nàng ta đóng hết cửa sổ, trong điện vô cùng yên tĩnh, cung nữ thấy Ngụy La đưa mắt nhìn quanh, hiểu ra nàng muốn tìm gì, liền giải thích: “Tĩnh Vương điện hạ ở bên cạnh ngài cả đêm, lúc nãy mới nhận được tin Hoàng hậu nương nương tỉnh lại, nên qua đó thăm chút, hẳn là sắp về rồi. Tiểu thế tử ngủ ở thiên điện, bên cạnh có nhũ mẫu chăm sóc, nếu Vương phi muốn nhìn Tiểu thế tử, nô tỳ liền ôm tới”.

      Ngụy La gật gật đầu: “Ôm tới cho ta xem”. Từ sau khi đứa sinh ra, nàng chỉ kịp nhìn nó chút, còn chưa kịp ngắm kỹ dáng vẻ dưa hấu thế nào đâu. Tuy là đứa xấu xí chút, nhưng cũng là nhi tử của nàng, nàng chê.

      Cung nữ tiến lên đỡ nàng dậy, đặt cái gối tựa lớn màu hồng viền vàng đỡ sau lưng nàng, lại : “Vương phí có đói bụng ? Ngài ăn trước chút gì nhé”.

      Ngụy La lắc đầu: “Ôm hài tử tới trước ”.

      Cung nữ dám làm trái lời nàng, đứng dậy tới Thiên điện ôm hài tử lại.

      Dưa hấu nằm trong tã lót màu đỏ thêu hoa sen, mới vừa uống sữa xong, lúc này còn chưa chìm vào giấc ngủ, mở to mắt nhìn quanh. Lúc cung nữ đặt bé vào lòng Ngụy La, Ngụy La nhàng “a” tiếng, sao mới có ngày mà còn xấu như hôm trước nữa. Ngụy La dùng ngón tay nhàng sờ lên má đứa , mềm, thịt vù vù, đứa bé như vậy hôm qua lại khiến nàng lăn qua lăn lại đến nghẹn.

      Dưa hấu nhìn theo ánh mắt nàng, mở cái miệng nhắn ra, i nha gọi tiếng. Khó trách Triệu Giới bé lớn lên giống nàng, đôi mắt này so với Ngụy La giống như cùng khuôn đúc ra, vừa đen vừa sáng, giống như đáy hồ trong suốt. Ngụy La vuốt ve hàng mi của bé, lại sờ sờ mũi và miệng bé, càng nhìn càng thấy vui vẻ, hóa ra đây là cảm giác có đứa của mình, bé ở trong bụng nàng chừng mười tháng đấy. Ngụy La : “Dưa hấu , ta là nương của con, nhớ kỹ chưa?”

      Dưa hấu chớp mắt mấy cái, tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàng lát, cái miệng nhắn mở ra, mũi nhíu nhíu lại, rồi ngáp cái.

      Ngụy La cảm thấy buồn cười, học bộ dáng Lương Ngọc Dung ôm đứa , vỗ vỗ sau lưng nó, dỗ đứa chìm vào giấc ngủ. Chỉ chốc lát sau tiểu hài tử liền ngủ mất, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mà co rút trong lòng Ngụy La, tuyệt khóc rống.

      Cung nữ tò mò nhìn lâu chút, hôm qua tiểu thế tử bị nhũ mẫu ôm , lúc đó khóc trận trông ủy khuất đáng thương, sao vừa vào trong lòng Vương phi liền khóc? Chẳng lẽ là có mẫu tử thần giao cách cảm sao? Cung nữ nhìn lát, khuyên nhủ: “Vương phi, ngài mới tỉnh dậy, nên quá sức. Để nô tỳ ôm tiểu thế tử về, ngài ăn chút ?”

      Ngụy La dịch dịch tã lót cho đứa , buông tay được, : “Ta ngắm nó thêm lát ”.

      Cung nữ khuyên được, đành khó xử ra ngoài, vừa định gọi người truyền tin cho Tĩnh Vương. Nhưng nàng ta mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, trước mặt liền có người mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn tối màu vào, nàng ta ngẩng đầu, đúng là Tĩnh Vương Triệu Giới.

      “Nô tỳ tham kiến Tĩnh Vương điện hạ”.

      Triệu Giới nhấc chân vào trong điện, phản ứng lại với cung nữ mà thẳng vào trong.

      Ngụy La ngồi ở đầu giường ôm hài tử, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của dưa hấu , lại đưa tay sờ sờ hàng mi của nó, giống như tiểu nương có được món đồ chơi mới, có chút thích nỡ buông tay. Triệu Giới vừa thấy màn này, bước chân dừng lại chút, đứng ở sau tấm bình phong tám phiến bằng gỗ tử đàn vẽ chim khách đậu cành, lặng yên ngắm nhìn. đứng lát, Ngụy La vẫn phát ra , lại tiếp tục trêu chọc hài tử trong lòng, bên môi cong cong thành nụ cười ngọt ngào, bộ dáng dịu dàng đầy thỏa mãn kia, trước kia Triệu Giới chưa từng thấy qua.

      Triệu Giới có chút ghen tị.

      “Khụ”. đưa tay che miệng, nhàng ho khan tiếng.

      Ngụy La ngẩng đầu, cuối cùng cũng phát ra tới rồi.

      Triệu Giới vào trong, nàng liên giơ ngón tay để lên môi, nhàng “Xuỵt” tiếng: “Chàng tiếng chút, dưa hấu vừa mới ngủ”.

      Triệu Giới: "..."

      Mới vừa có nhi tử, quên mất phu quân là đây.

      Triệu Giới ngồi ở đầu giường, liếc mắt nhìn tiểu tử ngủ say, hỏi: “Nghe cung nữ nàng tỉnh rồi nhưng vẫn chưa ăn gì? Sao lại ăn? Ta kêu người phòng bếp mang ít đồ lại đây, nàng ăn rồi nghỉ lát”.

      Ánh mắt Ngụy La cuối cùng cũng chịu dời khỏi dưa hấu , nhìn Triệu Giới: “Thiếp đói… Nghe chàng thăm mẫu hậu, sao rồi? Mẫu hậu có khỏe ?”

      Triệu Giới gật đầu, nhận lấy nhi tử từ trong tay nàng, đưa cho cung nữ bên cạnh: “Ôm về thiên điện”. nhìn Ngụy La, mặc dù mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng gì thêm. : “Mẫu hậu bị thương, nhưng thân thể có chút suy yếu, thái y điều dưỡng thêm vài ngày sao rồi. Ngược lại là nàng, mấy ngày nay ở lại Điện Chiêu Dương dưỡng thân cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta lại về Phủ Tĩnh Vương”.

      Ngụy La mới vừa sinh xong, tiện di chuyển. Trần Hoàng hậu nguyện ý nhường Chiêu Dương Điện cho nàng ở cữ, có thể thấy bà rất thương nàng. Ngụy La : “Vậy mẫu hậu ở đâu?” Cũng thể bởi vì nàng mà khiến Hoàng hậu nương nương có chỗ để ở.

      Triệu Giới dừng lại chút: “Ở Dưỡng Tâm điện”.

      Dưỡng tâm điện là tẩm cung của Hoàng đế, Trần Hoàng hậu ở đó ra cũng có gì ổn, chỉ sợ Sùng Trinh Hoàng đế cầu còn được nha.

      Ngụy La trầm mặc chút, chớp chớp mắt, sau đó bỗng “A” lên tiếng. Nàng nhớ tới trước khi nàng sinh, Sùng Trinh Hoàng đế màng tính mạng chạy vào trong đám lửa, khiến Ngụy La có chút khiếp sợ. Hoàng đế đem tính mệnh của Hoàng hậu coi trọng hơn mệnh của ông, vậy rốt cuộc tình cảm của ông dành cho Trần Hoàng hậu đến bao nhiêu? Nếu tình thâm ý trọng như vậy, lúc trước vì sao còn ruồng bỏ Trần Hoàng hậu, độc sủng Ninh Quý phi? Cũng biết Trần Hoàng hậu có chịu tha thứ hay . Ngụy La suy nghĩ rồi quyết định nghĩ lung tung nữa, : “Bảo Hòa Điện cháy thế nào rồi, có tra ra nguyên nhân ?”

      Triệu Giới : “Cung nữ và Thị vệ ngoài Điện đều bị mẫu hậu làm cho tránh . Thị vệ thầm bảo vệ dù bị bà phát , nhưng lửa trong điện quá nhanh, đợi bọn họ phát ra cũng quá chậm”.

      Ngụ ý là Trần Hoàng hậu lòng muốn chết, mình tìm mọi cách, có liên quan gì tới người khác.

      Cho dù là thế, Sùng Trinh Hoàng đế vẫn quyết định giết cung nữ và thị vệ trông coi điện, coi như là xả giận.

      Ngụy La dựa người vào ghế, lên tiếng.

      Cũng may cứu được Trần Hoàng hậu về, táng thân trong biển lửa như đời trước, ngay cả hài cốt cũng chẳng lưu lại.

      Lúc này, cung nữ bưng cái khay sơn son được khắc hình hoa hướng dương vào, để ở bàn vuông khảm xà cừ ở trước giường. Triệu Giới bưng chén canh bồ câu non hầm linh chi lên, múc muỗng, thổi nguội, rồi đưa tới bên miệng Ngụy La: “Tới đây, uống hớp”.

      Thịt bồ câu non có tác dụng giúp miệng vết thương mau lành, nấu canh uống càng có hiệu quả hơn. Ngụy La cũng muốn sớm dưỡng thân thể cho tốt, liền ngoan ngoãn uống canh. Uống canh xong lại ăn thêm vài món, tất cả đều do Triệu Giới đích thân đút cho nàng. Ngụy La ỷ vào mình là đại công thần, chẳng thấy thẹn chút nào, sau khi ăn xong liền thoải mái nằm giường, dám động đậy, vừa động hạ thân liền đau.

      lúc lâu sau, tròng mắt nàng xoay tròn, có chút giống như muốn lại thôi, đầu ngón tay đụng vào bàn tay Triệu Giới, gãi gãi lòng bàn tay .

      Triệu Giới mỉm cười, hỏi: “Sao rồi?”

      Ngụy La giọng : “Thiếp muốn…”

      Mọi người ai cũng đều có việc gấp, huống hồ cả đêm nàng chưa từng rời giường. Triệu Giới biết nàng muốn gì, lại cố ý giả bộ như biết, nhàng a lên tiếng rồi hỏi: “Nàng muốn gì?”

      Ngụy La bực mình đỏ mặt trừng , cũng chuyện, cứ mặt đối mặt như vậy.

      Triệu Giới cuối cùng cũng thấy trêu đùa đủ rồi, cúi đầu cười cười, ôm nàng từ giường xuống, về tịnh phòng đằng sau nội điện.

      Triệu Giới đặt nàng vào thùng gỗ, lại hỏi: “Có cần ta giúp nàng cởi quần ?”

      Ngụy La cắn môi : “ cần”. xong liền đẩy ra ngoài.

      Triệu Giới phản kháng, nghe lời ra chờ ngoài bình phong.

      Ba ngày đầu Ngụy La thể xuống giường, ăn uống đều ở giường, ngay cả tiểu thay xiêm y cũng là tay Triệu Giới lo liệu. Mới đầu da mặt nàng còn mỏng, vô cùng thẹn thùng, bị Triệu Giới chế nhạo vài lời còn đỏ bừng cả mặt. Nhưng tại chai lì rồi, Triệu Giới lời thô tục trêu chọc nàng, nàng còn có thể lấy mắt hạnh ngập nước trừng , hoặc là véo thịt hông : “ cho ”.

      Mấy ngày này Trần Hoàng hậu sang thăm nàng hai lần, kêu nàng cứ thanh thản ổn định mà ở cữ. Tâm tình Trần Hoàng hậu gần đây tốt, chỉ vài câu liền kêu cung nữ ôm Triệu Hi tới. Chỉ có lúc nhìn thấy Triệu Hi, mặt Trần Hoàng hậu mới có chút tươi cười.

      Triệu Hi được nuôi hơn mười ngày, sớm còn xấu nữa. những thế, tiểu tử này bây giờ lộ ra ngũ quan xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, làn da hồng hồng trắng nõn, giống như khối ngọc trong suốt óng ánh, khiến người ta vô cùng thích. Triệu Hi thích cười, cũng sợ người lạ, nếu có người trêu chọc bé, tiếng cười “khanh khách” có thể truyền xa, cung nhân từ xuống dưới, cho dù là cung nữ hay ma ma đều thích bé vô cùng.

      Trần Hoàng hậu coi bé như tâm can máu thịt, bình thường đều đối đãi vô cùng tốt. Cũng đúng thôi, bà trông mong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ôm được tôn tử, có thể thương sao?

      Đứa bé được mọi người thích như vậy, theo lý Triệu Giới phải vô cùng cao hứng mới đúng, nhưng tâm tình lại chẳng thể nào tốt được. Đó là bởi vì từ khi có Triệu Hi, toàn bộ chú ý của Ngụy La đều ở người quả dưa hấu kia, căn bản rảnh quan tâm tới , có khi Triệu Giới đứng ở trước mặt nàng, cả nửa ngày nàng cũng nhìn thấy , chỉ lo trêu chọc dưa hấu .

      Mặt Triệu Giới càng ngày càng thối.

      Tới ngày đầy tháng của tiểu Triệu Hi, Sùng Trinh Hoàng đế bố trí tiệc đầy tháng ở trong cung, cũng mời rất nhiều văn võ bá quan trong triều, cảnh tượng có chút long trọng. Tiểu Triệu Hi còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết dựa vào trong lòng Ngụy La, để Ngụy La ôm bé, ngẫu nhiên lại chớp mắt, le lưỡi, ngáp cái, vẻ mặt phong phú thú vị.

      Ngụy La ôm bé nỡ rời tay. Lúc tiệc tàn, mọi người về Điện Chiêu Dương, Ngụy La tự mình tắm rửa cho Triệu Hi, đặt bé ở giường La Hán bằng gỗ tử đàn, tỉ mỉ mặc tã lót cho bé. Thân thể Ngụy La khôi phục khá tốt, có lẽ là vì mỗi ngày nàng đều xuống giường lại, eo thon rất nhanh liền gầy , cũng khác mấy khi còn thiếu nữ chưa sinh con, nếu phải dưa hấu có bảy tám phần giống nàng, nhìn ra nàng là người mới sinh hài tử.

      Lúc này Ngụy La rũ mi, nàng còn chưa quen với chuyện thay tã lót, dưa hấu còn thành , lúc đá chân, lúc duỗi cánh tay, hồi lâu sau nàng vẫn chưa mặc được cho đứa . May là trong phòng có lò sưởi, tới mức khiến bé bị lạnh.

      Ngụy La thế nhưng cũng tức giận, nhàng điểm điểm cái mũi của Triệu Hi, : “ được nhúc nhích, cử động nữa nương tức giận”.

      Triệu Hi chớp chớp hàng mi dài, nhìn Ngụy La, giống như nghe hiểu lời nàng mà nằm im.

      Ngụy La rất nhanh mặc tã cho bé tốt, cúi đầu hôn lên trán đứa , tán dương: “ ngoan”.

      Triệu Giới đứng bên nhìn thấy vậy liền cười lạnh.

      Ngụy La vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Triệu Giới dài ra, khỏi sững sốt : “Chàng sao vậy?”

      Triệu Giới : “Ta thấy mẫu hậu cũng rất thích nó, bằng để mẫu hậu chăm sóc ”.

      Ngụy La nhất thời trợn tròn hai mắt, vô thức : “ được”. Nhi tử của nàng, nàng thương còn kịp, sao lại cam lòng giao cho người khác chứ?

      Triệu Giới nhìn nàng lời nào, vẻ mặt tốt chút nào.

      Cuối cùng Ngụy La cũng phát giác ra chuyện đúng, nàng để Triệu Hi lên giường La Hán, quỳ gối ngồi đối diện Triệu Giới: “Có phải chàng vui ?”

      Triệu Giới rũ mắt, liếc nàng cái. Hồi lâu sau mới : “Tự nàng , nàng vắng vẻ ta bao lâu rồi?”

      Này. Ngụy La lúng túng xoa bóp đầu ngón tay, cuối cùng cũng biết nguyên nhân chưng ra mặt thối như vậy. Nhưng nàng cũng phải muốn vắng vẻ nha, chỉ là tương đối thích dưa hấu mà thôi… Có mẫu thân nào mà thích nhi tử của mình chứ? Ngụy La cảm thấy nàng có chút oan ức, nhưng cũng biểu lộ ra, bởi vì lúc này Triệu Giới còn cần nàng an ủi. Nàng : “Thiếp có vắng vẻ chàng, chàng lớn hơn dưa hấu nhiều, có thể tự chăm sóc mình, nhưng dưa hấu như vậy, lúc nào cũng cần thiếp chăm sóc nó. Huống gì, cũng phải thiếp thích đứa , là vì đứa này là nhi tử của chúng ta, thiếp mới thích nó, lời này còn là do chàng đó. Bây giờ chàng thích dưa hấu sao? Ngay cả mà chàng cũng ăn dấm chua?”

      Mặt Triệu Giới chút thay đổi, đó viết mấy chữ sáng ngời: “Ta ghen tị”.

      Ngụy La vừa nhìn liền biết nam nhân kia lòng dạ hẹp hòi. Nàng khoác tay Triệu Giới, ngẩng đầu nhìn : “Vậy, làm sao chàng mới đem bé giao cho mẫu hậu? Dưa hấu là nhi tử của chúng ta, thiếp muốn tự mình nuôi”.

      Đôi mắt đen của Triệu Giới lay động, nhìn Ngụy La chằm chằm.

      Ngụy La bị nhìn tới phát run, chỉ còn kém kêu “Hảo ca ca” để van cầu. Cuối cùng cũng có chút động tĩnh, đưa tay, chỉ chỉ vào mặt mình, giọng trầm thấp dễ nghe: “Hôn ta”.

      Hóa ra vừa rồi Triệu Giới nhìn thấy Ngụy La hôn Triệu Hi, để hết cả vào mắt. Ngụy La mím môi, lại thể hôn , liền vô cùng thành ý mà ôm lấy cổ , cái miệng “bẹp” tiếng hôn lên mặt Triệu Giới. Vì nịnh nọt , Ngụy La hôn hết gò má tới hàng mi dài khẽ run, cánh môi lại chuyển qua môi Triệu Giới, duỗi lưỡi liếm liếm, cạy môi ra.

      Ngụy La giương mắt vụng trộm dò xét Triệu Giới cái, chỉ thấy rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh biến sắc.

      Ngụy La nhắm mắt lại, hạ quyết tâm xông vào miệng , bởi vì nàng còn mang theo ý nịnh nọt, nụ hôn này vì thế cũng rất triền miên.

      Chớp mắt tiếp theo, Triệu Giới xoay người áp đảo nàng, đoạt lại quyền chủ động, ở trong miệng nàng mà công thành đoạt đất.

      *** *** ***

      Rất lâu sau, Triệu Giới buông Ngụy La ra, mặt dán vào mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, cúi đầu : “Sau này được phép chỉ thương mình dưa hấu ”.

      Đầu lưỡi Ngụy La bị mút tới tê dại, đôi mắt ngập nước, nhàng thở dốc.

      Triệu Giới cắn cắn lỗ tai nàng, : “Cũng phải thương ta”.

      Mặt Ngụy La đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.

      *** *** ***​

      tháng sau, Ngụy La và Triệu Giới chuyển ra khỏi Điện Chiêu Dương, mang theo tiểu Triệu Hi cùng trở về Phủ Tĩnh Vương.

      Sau khi nhà ba người rời , Điện Chiêu Dương thoáng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Trần Hoàng hậu lần nữa lại về Điện Chiêu Dương. Sùng Trinh Hoàng đế có lý do lưu bà lại, những ngày qua cùng bà ở chung mái hiên, mặc dù chuyện nhiều, nhưng xem ra vẫn tốt hơn trước kia. Bây giờ Trần Hoàng hậu lại rời chẳng chút do dự, ông cảm thấy Dưỡng tâm điện to như vậy là trống trải, có chút quen.

      Năm ngày sau đó, Trần Hoàng hậu chủ động tới Ngự thư phòng tìm ông, khiến Sùng Trinh Hoàng đế có chút thụ sủng nhược kinh.

      Triệu Chỉ Khanh vì cứu hoàng hậu nên bị thương, nghỉ dưỡng mấy ngày, thương thế cũng tốt hơn. Sau đó, ông nhắc lại chuyện này, Trần Hoàng hậu cũng ngậm miệng , hai người đều rất ăn ý bàn tới, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Triệu Chỉ Khanh biết bản thân lừa mình dối người, nhưng vẫn dám mở miệng, sợ rồi, ngay cả chút hòa bình ngoài mặt này cũng thể duy trì được.

      Trần Hoàng hậu đứng trước đầu án bằng gỗ tử đàn, nhìn người ngồi ngay ngắn long ỷ, ông mặc long bào hoàng đế màu tím bầm thêu rồng, bà : “Thần thiếp có chuyện khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.

      Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, có dự cảm được tốt lắm, rất lâu sau mới : “Hoàng hậu cứ ”.

      Trần Hoàng hậu chắc hẳn hạ quyết tâm, nhanh chậm : “Thần thiếp muốn chuyển vào ở Thiện An tự, để tóc tu hành, khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.

      Sùng Trinh Hoàng đế cầm tấu chương bỗng trở nên căng thẳng, yên lặng nhìn nàng.

      Thiện an tự là chùa của hoàng thất, tọa lạc ở bên ngoài cung, xa lắm, lộ trình tầm khắc chung. Chỉ có ngày lễ tết thắp hương bái Phật tần phi trong cung mới tới đó, bây giờ Trần Hoàng hậu lại chủ động đề nghị qua đó ở, hơn nữa còn để tóc tu hành. Sùng Trinh Hoàng đế ngây ngốc lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.

      Trần Hoàng hậu lẳng lặng đứng ở dưới chờ ông gật đầu.

      Rất lâu sau, Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tấu chương trong tay, mở ra rồi lại đóng lại, giọng khàn khàn, mang theo chút vô lực: “Vãn Vãn, cơ hội trẫm cũng có sao?”

      Trần Hoàng hậu rũ mắt, nhìn đầu án vểnh lên bằng gỗ tử đàn đằng trước Hoàng đế, giọng vững vàng: “Bệ hạ đồng ý sao?”

      Sùng Trinh Hoàng đế ra khỏi bàn, dừng trước mặt Trần Hoàng hậu, cách hai bước nhưng lại giống như cách cả chân trời góc biển. hỏi lại: “Bảo Hòa Điện cháy, là nàng làm?”

      Trần Hoàng hậu trầm mặc lát, gật đầu : “Phải”.

      “Vì sao làm như vậy?” Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, câu hỏi nghẹn ở trong lòng hồi lâu cuối cùng cũng ra: “Nàng tuyệt vọng với trẫm như vậy sao?”

      Trần Hoàng hậu suy nghĩ chút, : “Bệ hạ cần như vậy. Bệ hạ cứu thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích. Nhưng trong cung này còn gì, thần thiếp tiếp tục ở lại đây chỉ e còn phạm nhiều sai lầm hơn”. Bà ngẩng đầu, nhìn nam nhân đối diện, nhoáng cái nhiều năm, bộ dáng hai người càng lúc càng trở nên xa lạ, còn bóng dàng của ngày trước nữa. “Bệ hạ cần bù đắp gì cả, chuyện năm đó cũng qua, ngài là đế vương, trách nhiệm nặng nề, tất nhiên phải gánh vác càng nhiều thứ hơn so với người thường, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Là vì lòng dạ thiếp hẹp hòi, thủy chung cở mở được mà thôi”.

      Sùng Trinh Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, khổ sở cười tiếng: “Nàng tha thứ cho trẫm”.

      Nếu là chuyện qua, sao lại chịu đối mặt với ông? Nhất định muốn bỏ Thiện An Tự? Ông đồng ý, tuyệt đồng ý.

      Trần Hoàng hậu im lặng lúc lâu, có lên tiếng.

      Triệu Chỉ Khanh kìm lòng đậu cầm tay bà, giọng trầm thấp mang theo chút cầu khẩn: “Vãn Vãn, trẫm biết mình sai rồi, lúc trước trẫm nên đối với nàng như vậy, càng nên chèn ép Trần gia. Đừng rời khỏi trẫm được ? Trẫm bù đắp cho nàng, sau này chỗ nào trẫm cũng , cần hậu cung, chỉ cần mình nàng mà thôi. Sau khi ta thoái vị, chúng ta liền thăm thú đại giang nam bắc, nàng phải thích nhất là phong cảnh của Ngô Quận sao? Chúng ta có thể định cư ở đó, chỉ cần nàng vui vẻ, chúng ta có thể cả đời về Thịnh kinh thành”.

      Trần Hoàng hậu nhìn Triệu Chỉ Khanh rất lâu, mặt biết sắc rút tay về: “Những lời này bệ hạ quá muộn rồi”. Bà vừa lại giống như nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt có chút thất thần, lại có chút tiếc nuối : “Lúc trước ta nghe lời ngươi , ngươi ở tẩm cung Ninh thị, người trong cung ai cũng ngươi chuyên sủng Ninh thị, thậm chí đồng ý cho nàng ta tất cả đặc quyền. Lúc đó mệnh của Lưu Ly mới vừa cứu được về, ta muốn điều tra kỹ hung thủ, ngươi trách ta thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Bây giờ Ninh thị chết, ta cũng còn sở cầu gì với Hoàng thượng, lời này vẫn mong Bệ hạ thu hồi . Bây giờ thần thiếp chỉ muốn yên tĩnh qua ngày, kính xin Bệ hạ ân chuẩn cho nguyện vọng duy nhất này của thần thiếp”.

      Cả người Sùng Trinh Hoàng đế cứng đờ, tâm tình ông bởi vì lời này của Trần Hoàng hậu mà như rơi vào đáy cốc, lọt vào cơn sóng dữ.

      Bà muốn thanh tĩnh, còn ông sao? Sau này ai cùng ông vượt qua nửa đời sau tịch mịch dài dằng dặc.

      Sùng Trinh Hoàng đế nghẹn giọng : “Vãn Vãn… Trẫm muốn ân chuẩn”.

      Trần Hoàng hậu ngẩn ra, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thần thiếp đành để tóc tu hành ở Điện Chiêu Dương, kính xin Bệ hạ trách tội”.

      Ngự thư phòng chìm trong yên tĩnh, bên ngoài nghe được tiếng động gì. Trữ công công ôm phất trần đứng ngoài Trực Linh Môn, nhìn bầu trời xanh thẳm Tử Cấm Thành, thầm nghĩ nếu Hoàng hậu nương nương có thể hòa hảo với Hoàng thượng tốt rồi, mấy ngày nay nương nương để ý tới hoàng thượng, Bệ hạ cũng dùng bữa ít hơn.

      Sùng Trinh Hoàng đế đưa tay che mắt, dùng sức xuống dưới, đôi mắt hồng hồng, giọng khàn khàn: “Được, trẫm đồng ý với nàng”.

      Trần Hoàng hậu liễm mắt : “Đa tạ bệ hạ”.

      Sau khi Trần Hoàng hậu rời , Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yên lúc lâu ở Ngự thư phòng, cả người như bị thời gian cuốn . Lúc Trữ công công vào đưa trà nước nhìn thấy cảnh này liền bị hù dọa , đặt ấm trà xuống kêu: “Bệ hạ, bệ hạ?”

      Sùng Trinh Hoàng đế hoàn hồn, nhìn nhìn xung quanh, Trần Hoàng hậu sớm rời . Ông thở dài hơi, giọng điệu bi thương: “Trữ công công”.

      Trữ công công : “Nô tài ở đây”.

      Sùng Trinh Hoàng đế nhắm mắt lại : “Trong lòng trẫm… quá khó chịu”.

      ----------------
      @anhhai1997 @song ngư
      lonkon95, Sandra, ly sắc25 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :