1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 163: Ta mập sao?

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Lúc Ngụy La có thai hơn bốn tháng, bụng bắt đầu lộ ra, càng ngày càng lớn, như quả dưa hấu từ từ chín. Mỗi ngày niềm vui lớn nhất của Ngụy La chính là đứng trước gương đồng khắc những nhánh hoa quấn nhau, tỉ mỉ nhìn bụng mình, xem nó từng chút từng chút lớn lên. Duy nhất có chút hoàn mỹ là thân thể nàng ngày càng tròn ra.

      Cũng là Triệu Giới có bản lĩnh, mỗi ngày đều biến đổi phương pháp mang đồ ăn ngon tới cho nàng, hôm nay là vịt hầm rượu (1), ngày mai lại là bánh bơ xốp cuộn nhân quả thông (2), hoặc là bạch ngọc đè hoa (3) hay canh tuyết lê hầm (4), chỉ có thứ Ngụy La muốn ăn, có thứ Triệu Giới mang đến được. Cứ như vậy, chút thịt bị gầy của Ngụy La đợt trước rất nhanh liền trở lại.

      Ngụy La cúi đầu nhìn vòng eo phình ra của mình, mặc dù vẫn mảnh mai, nhưng đối với nương coi trọng cái đẹp hoàn mỹ như nàng mà rất vào mắt rồi. Nàng khỏi nhớ tới lúc Lương Ngọc Dung mang thai, khi đó đừng là eo, ngay cả mũi chân mình cũng nhìn thấy. Ngụy La nghĩ tới bản thân cũng biến thành như vậy, vừa có chút phiền muộn, lại có chút sợ hãi.

      Triệu Giới thấy nàng đứng trước gương lúc lâu, nhúc nhích, cái miệng vểnh lên biết suy nghĩ gì, để quyển sách tay xuống, cười : “Nhìn gì mà nhập thần như vậy?”

      Ngụy La trở về ngồi ở ghế bên cạnh ghế bằng gỗ hoa lê chạm khắc hoa hồng, dừng trước mặt Triệu Giới, rồi lượn vòng, phiền muộn hỏi: “Thiếp mập ?”

      Triệu Giới cười khẽ, lắc đầu.

      Ngụy La tin, cho rằng dỗ nàng. Nàng kéo tay Triệu Giới đặt ngang hông mình, lại tiếp: “Thắt lưng của thiếp to ra rồi”.

      Triệu Giới phối hợp sờ soạng dưới lần, ở đâu mà lớn chứ, vẫn giống như trước kia, mảnh mai tới mức chỉ cần tay có thể siết chặt. Chỉ có trước bụng nàng nhô ra đường cong, nho , ràng lắm. Triệu Giới an ủi tiểu nương của : “Nhi tử chúng ta ở trong bụng nàng, nếu lớn lên sau này làm sao sinh ra chứ?”

      Ngụy La suy nghĩ chút, cảm thấy lời rất có đạo lý, tâm tình cũng dần dần bình phục lại. Nhưng nghĩ lại, nàng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó đúng, nàng nhìn Triệu Giới : “Làm sao chàng biết là nhi tử? Vạn nhất phải sao?” Nàng phiền muộn chất vấn: “Có phải chàng chỉ thích nhi tử thôi đúng , thích nữ nhi đúng ? Nếu thiếp sinh nữ nhi, có phải chàng thương nó ?”

      Bát tự còn chưa có, nàng khẩn trương rồi. Triệu Giới cầm ngón tay chỉ chỉ khống chế được của nàng, cười : “Ai ta thích? A La, nàng biết ta hy vọng đứa này là nữ nhi hơn ai hết”.

      Triệu Giới thích nữ hài nhi, đúng hơn là thích nữ hài của Ngụy La. từng , nếu Ngụy La sinh nữ nhi với , nhất định là đứa trắng mềm đáng , là bé cưng phấn nộn. Tốt nhất là giống y đúc Ngụy La, mỗi ngày về nhà đều có thể thấy Ngụy La ôm tiểu hài tử nằm tháp mỹ nhân, y y nha nha học chữ, cuộc sống như vậy, chỉ cần nghỉ thôi thấy thỏa mãn.

      Ngụy La cố ý chọn lời của mà đâm vào: “Vậy nếu là nhi tử chàng liền thích?”

      Đây là nhiều sai nhiều, Triệu Giới cười cười, lựa chọn ngậm miệng đáp.

      Ngụy La cũng cảm thấy bản thân có chút đạo lý, cũng với về vấn đề này nữa. Dù sao, khi thời điểm đến, là nam hay nữ cũng tự có kết quả, cho dù là nhi tử hay nữ nhi nàng đều thích, thế nào cũng là khối thịt từ người mình lấy xuống, có mẫu thân nào thích hài tử của mình chứ.

      *** *** ***​

      Vừa qua mùa thu liền vào đông, thời tiết càng lúc càng lạnh lên.

      Hôm đó là thọ thần của Sùng Trinh Hoàng đế, trong cung cử hành thọ yến. Bởi vì Sùng Trinh Hoàng đế cầu giản lược mọi thứ, đại lễ này cũng làm lớn, chỉ mời vài vị đại thần trọng yếu và gia thế huân quý, cùng nhau ở Lân Đức Điện chúc thọ Hoàng đế.

      Triệu Giới và Ngụy La tất nhiên cũng phải . Triệu Giới kêu người tìm ở vùng khác tới chậu châu báu hình song long thọ tinh mạ vàng, làm lễ mừng thọ cho Sùng Trinh Hoàng đế. Thọ yến, chư vị đại thần cùng dâng tặng lễ vật cho Sùng Trinh Hoàng đế, dư Lân Đức Điện kéo dài dứt.

      Ngụy La ngồi bên cạnh Triệu Giới, đối diện là Ngũ hoàng tử Triệu Chương và hoàng tử phi Cao Uyển Nhi. Sùng Trinh Hoàng đế mới giải cấm cho Triệu Chương cách đây lâu, cho phép lộ mặt tham dự thọ yến này. Ngoài mặt có vẻ là tha thứ cho Ngũ hoàng tử, nhưng hoàng đế lại chưa từng an bài bất kỳ chính nào cho Triệu Chương. Ngay cả thọ yến hôm nay, lúc Ngũ hoàng tử và Ngũ hoàng tử phi lên chúc thọ, mặt Sùng Trinh Hoàng đế cũng có bao nhiêu tươi vui.

      Hai tháng trước Cao Uyển Nhi mới sinh hạ nhi tử, có lẽ là vì trong thời gian cấm túc, điều dưỡng tốt thân thể, sinh xong hài tử lại bị lạnh mấy ngày, khí sắc nàng ta lúc này bằng lúc trước. ràng là cùng tuổi với Ngụy La, nhưng nhìn qua lại lớn hơn Ngụy La vài tuổi. Ngụy La nhìn Cao Uyển Nhi, trong lòng thầm quyết tâm, sau khi sinh xong nhất định phải điều dưỡng thân cho tốt, khôi phục thân hình, tuyệt đối thể giống như Cao Uyển Nhi vậy.

      Cao Uyển Nhi quay đầu, báo trước nhìn Ngụy La.

      Ngụy La hơi ngẩng ra, sắc mặt liền cười cười như bình thường, xem như chào hỏi.

      Nhưng Cao Uyển Nhi cũng nhiệt tình như ngày trước, nàng ta chỉ nhìn nàng cái rồi trầm mặc dời mắt . Chắc là biết được nguyên nhân Triệu Chương bị cấm túc, lúc đối mặt với Ngụy La cũng thoải mái như trước kia.

      Ngụy La cũng để ý chút nào. Bên trái nàng là Cửu hoàng tử và Cửu hoàng tử phi, Cửu hoàng tử phi là nữ nhi nhà Thượng Thư, tên là Tôn Dung Dư, nương xinh đẹp hoạt bát, vừa ngồi xuống khách khí gọi Ngụy La tiếng: “Nhị hoàng tẩu”, lúc gọi Triệu Giới giọng cũng rất thản nhiên. Ngụy La cười đáp lại tiếng, Triệu Giới và Triệu Sâm ngẫu nhiên với nhau vài lời, nàng chẳng có việc gì làm, chờ ca múa xong, bắt đầu tiệc rượu liền cúi đầu ăn dĩa tôm giấm đường trước mặt mình.

      Ngụy La ăn hai miếng, lại thấy bóc tôm quá phiền phức, vì vậy lau lau tay ăn nữa.

      Nàng bớt chút thời gian nhìn đế hậu bên . Trần Hoàng hậu đoan trang ngồi bên cạnh Sùng Trinh Hoàng đế, môi ngậm ý cười, dáng vẻ uy nghi mười phần. Sùng Trinh Hoàng đế nghĩ thầm quan hệ cả hai hòa hoãn rồi, sai người rót ít rượu vào chén rượu lưu ly trước mặt Hoàng hậu, Trần Hoàng hậu từ chối nhã nhặn: “Đa tạ bệ hạ, thiếp thể uống rượu”.

      Hoàng đế kinh ngạc, tin được : “Trẫm còn nhớ trước kia nàng… có thể uống rượu”. Trước kia lúc ở trong quân doanh, tính tình Trần Như Phức câu nệ tiểu tiết, ngẫu nhiên cũng cùng nâng chén ăn mừng với các tướng sĩ, cũng phải giống như bà bây giờ, thể uống rượu.

      Trần Hoàng hậu rũ mắt, hồi lâu mới : “Dạ dày thần thiếp tốt, mười năm trước thái y khuyên nên uống rượu”.

      Sùng Trinh Hoàng đế kinh ngạc, nếu quả như lời bà , vậy những năm nay lúc cử hành tiệc, đều là cố nén khó chịu cùng xã giao với hạ thần sao? Bà lại chưa với ông bao giờ. Vậy lúc trở lại Điện Chiêu Dương, chính là mình yên lặng chịu đựng cơn đau?

      Sùng Trinh Hoàng đế nắm lấy tay Trần Hoàng hậu, cũng bất chấp có bao cặp mắt nhìn, giọng : “Vãn Vãn, những năm này là trẫm có lỗi với nàng, nàng có thể tha thứ cho ta lần ? Trẫm bảo đảm bù đắp tất cả những thiệt thòi của nàng…”

      Trần Hoàng hậu mặt biến sắc rút tay ra, nhìn bách quan bên dưới, : “Thọ yến chưa tan, bệ hạ đừng nên thất lễ”.

      quyền của Sùng Trinh Hoàng đế giống như đánh vải bông, ông bất đắc dĩ, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng bất lực.

      Vãn Vãn của ông hẳn là tha thứ cho ông. Trong lòng Hoàng đế thấy vắng vẻ, giống như bị ai đó cầm đao khoét khối thịt, sao bù lại được, cho dù uống rượu cũng cách nào giải được đau khổ này,

      *** *** ***​

      Ngụy La hồi thần lúc, liền thấy đĩa bằng men trắng khắc hoa mẫu đơn trước mặt đặt mấy con tôm giấm đường được bóc vỏ cẩn thận. Nàng ngạc nhiên nghiêng đầu, quả nhiên thấy Triệu Giới thong thả ung dung thay nàng bóc vỏ tôm, bóc xong liền để vào trong đĩa. cong khóe miệng, mắt nhìn thẳng hỏi: “Nhìn cái gì chứ?”

      Ngụy La mấp máy cánh môi, cảm động hỏi: “Làm sao chàng biết thiếp muốn ăn tôm?”

      Triệu Giới nghiêng đầu nhìn nàng cái, mắt phượng mỉm cười: “Nàng có chuyện gì mà ta biết chứ?”

      Ngụy La mở to miệng, biết gì.

      Chỉ lát sau, Triệu Giới bóc được nửa đĩa tôm giấm đường, dùng khăn lau tay, sau đó đẩy cái đĩa tới gần nàng: “Nàng ăn ”. Lúc nãy ràng là bộ dáng muốn ăn, nhưng chỉ bóc được hai ba con liền thấy phiền toái mà ăn nữa, nhưng ánh mắt nàng thi thoảng lại quét vòng quanh đĩa tôm, bộ dáng thèm ăn lộ ra ngoài.

      Cửu hoàng tử phi ngồi bên thấy như vậy liền tỏ vẻ hâm mộ, lại nhìn Cửu hoàng tử Triệu Sâm, trong mắt viết rất mấy chứ: “Chàng nhìn người ta rồi nhìn lại mình ”.

      Cửu hoàng tử bất đắc dĩ gãi gãi mũi, lại gắp miếng thịt kho tàu vào trong chén của Tôn Dung Dư, : “Nàng thích cái này, mau ăn ”.

      Tôn Dung Dư tức giận nhìn , trong lòng cũng biết lúc này tiện để nàng ấy phát cáu, liền bĩu môi thèm nháo với Triệu Sâm, ngoan ngoãn nuốt miếng thịt kho tàu kia vào bụng.

      Gần đây Ngụy La vẫn luôn nôn nghén, có lẽ là vì ngồi ở Lân Đức Điện thời gian dài, xung quanh lại quá mức ồn ào, nàng thấy trong bụng muốn buồn nôn, liền kêu Kim Lũ xin chỉ thị của Trần Hoàng hậu tiếng, rồi nhíu mày rời khỏi Điện. Ngoài điện, Ngụy La vịn vào cột đen sơn vàng khắc rồng nôn đống nước chua, tất cả những thứ mới ăn vào đều nôn ra, trong bụng trống rỗng, rất khó chịu.

      Hốc mắt Ngụy La hồng hồng, vất vả lắm mới đỡ nôn, Triệu Giới lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng: “Nếu nàng thoải mái, chúng ta về trước”.

      Ngụy La nhận lấy chén trà Kim Lũ đưa tới để súc miệng, rúc vào trong lòng Triệu Giới, lúc sau mới nhàng gật gật đầu.

      Triệu Giới kêu Chu Cảnh chuẩn bị xe ngựa, chính mình lại vào trong Điện cáo từ với Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng hậu. Ngụy La ở ngoài điện chờ, lúc nàng định ra ngoài, liền thấy có người từ bên hành lang phía đối diện tới. hành lang treo đèn cung đình hình bát giác, ánh sáng mờ nhạt, Ngụy La thấy đối phương mặc áo màu hồng cánh sen bằng gấm Tô châu thêu hoa văn bảo tướng, váy dài thêu bách điệp đua lượn tung bay theo từng bước của người đó, hóa ra là Cao Tình Dương.

      Cao Tình Dương chậm lại tới trước mặt Ngụy La, rất nhanh thu hồi vẻ mặt, hành lễ với nàng: “Bái kiến Vương phi”.

      Cho dù biểu của nàng ấy vô cùng tự nhiên, nhưng Ngụy La vẫn thấy chút giận dỗi trong mắt nàng ấy. Nàng cười tiếng, hàn huyên: “Sao Cao nương cũng ra ngoài này?”

      Cao Tình Dương mím môi, miễn cưỡng lộ ra chút vui vẻ: “Lúc nãy ở trong điện quá khó chịu, thần liền muốn ra ngoài này chút rồi lại vào”.

      Ngụy La cũng hỏi nhiều, chỉ khách khí vài câu liền để nàng ấy vào.

      Cao Tình Dương mới lâu, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu tím từ hành lang qua, thấy Ngụy La đứng mình chỗ này, nhịn được nhíu mày hỏi: “A La, sao chỉ có mình tỷ ở đây?”

      --------------------

      (1)Vịt hầm rượu (Nguyên văn: 酒釀鴨子 –Tửu nhưỡng áp tử)
      [​IMG] [​IMG]

      (2)bánh bơ xốp cuộn nhân quả thông (Nguyên văn: 油松瓤卷酥)

      [​IMG]

      (3)bạch ngọc đề hoa (Nguyên văn: 白玉蹄花) món chân giò hầm
      [​IMG]

      (4)canh tuyết lê hầm (Nguyên văn: 雪梨燉奶羹)

      [​IMG]

      -------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, Sandra, ly sắc34 others thích bài này.

    2. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Lâu lắm rồi ms gặp ed

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      lâu rồi mới gặp mà chị vẫncòn ngọt ê răng hơn xưa
      ta thắc mắc Ngụy Thường Hoằng lấy ai nha 8-) nam phụ được iu thích nhất (y)
      tart_trungChris thích bài này.

    4. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Hóng từng ngày...có khi ngày ta vào cung mấy lần ấy mà thấy editor đăng bài lại về.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 164: Chuyện tỷ thích, đệ làm.

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Thọ yến lần này Phủ Quốc Công tất nhiên nằm trong hàng ngũ được mời, lúc nãy Ngụy La chưa kịp chào hỏi với Quốc công, chỉ thấy Ngụy Thường Hoằng ngồi bên cạnh Ngụy Xương, ngồi chỗ đó bao lâu rời khỏi Lân Đức Điện, mãi chưa thấy trở lại. Ngụy La cho rằng về trước, nghĩ tới vẫn còn ở trong cung. Ngụy La chỉ chỉ bản thân, : “Thân thể tỷ thoải mái, Vương gia cáo từ với Phụ hoàng và mẫu hậu, chúng ta dự định hồi phủ”. xong, nàng hỏi: “Sao đệ ở chỗ này? Lúc nãy tỷ thấy đệ ra ngoài rồi”.

      Ngụy Thường Hoằng thấy sắc mặt nàng tốt nên cũng có chút lo lắng, vội vào bên trong mà đứng ngoài này với nàng, : “Thế tử Thụy Vương dụ ta dùng ngũ thạch tán, ta lấy cớ từ chối, lúc nãy mới ra ngoài chút”. Thế tử Thụy Vương ngồi ngay bên cạnh Ngụy Thường Hoằng. Thời thế nay, con cháu thế gia dùng ngũ thạch tán cũng phải chuyện hi hữu gì, phanh ngực lộ lưng cũng là chuyện thường gặp, thậm chí còn trở thành kiểu trào lưu thịnh hành, mỗi bữa tiệc gặp mặt đều phải có ngũ thạch tán trợ hứng. Nhưng mà những người dùng phần lớn đều là nhưng kẻ phóng đãng, con cái nhà giàu bất trị, phàm là thế gia công tử biết chế ngự bản thân đối với những thứ này đều là xin miễn cho kẻ bất tài.

      Ngụy Thường Hoằng biết Ngụy La vô cùng ghét những người hút ngũ thạch tán. vẫn còn nhớ trước kia lúc bọn họ cùng nhau ra ngoài, người tóc rối bù, áo ngực phanh ra tới chỗ bọn họ, Ngụy La căng thẳng nắm chặt tay , thân thể nàng khẽ run lên, ràng hoảng sợ và vô cùng chán ghét, nhưng vẫn nắm chặt tay mà che chở cho , rất sợ có chút dính dáng gì tới người đó. Ngụy Thường Hoằng biết có chuyện gì khiến Ngụy La ghét điều này như vậy, nhưng Thế tử Thụy Vương mời cùng hút, kiên định từ chối. Có điều khoảng cách hai người quá gần, vô ý hút vào chút bột phấn, toàn thân đều nóng lên, cho nên mới ra ngoài hưởng chút gió lạnh cho dịu bớt.

      Ngụy La nghe vậy liền căng thẳng nắm lấy tay của , ngẩng đầu : “Đệ hút rồi hả?”

      Ngụy Thường Hoằng lắc lắc đầu, nhếch môi: “ có, chỉ là cẩn thận hít phải ít, ra hóng gió liền sao rồi”. rũ mắt, nhìn cái bụng khẽ nhô ra của Ngụy La. Thời gian trước nghe nàng có thai, Ngụy Thường Hoằng từng qua thăm lần, Triệu Giới bảo vệ nàng như cái thùng sắt vậy, người được mời thể vào Phủ Tĩnh Vương. Lúc tới Ngụy La ngủ, đầu gối đùi Triệu Giới, gương mặt yên ổn. Thường Hoằng cũng đánh thức nàng, nhìn chút liền rời .

      Ngụy La vẫn yên tâm, lại nhìn trong ngoài hết lần, đảm bảo thân thể có tình trạng nóng lên rồi mới thở phào cái. Gương mặt của Ngụy La căng thẳng, nghiêm túc : “Sau này cho dù ai đưa ngũ thạch tán cho đệ, đệ cũng được hút”.

      Thường Hoằng suy sụp tinh thần của đời trước, nàng tuyệt đối muốn nhìn thấy nữa.

      Ngụy Thường Hoằng xoa xoa đầu nàng, cười : “Tỷ yên tâm . Chuyện tỷ thích, đệ làm”.

      xong, tầm mắt Ngụy Thường Hoằng rơi vào bụng Ngụy La, quan tâm : “Cháu trai của đệ gần đây thế nào?”

      Tay Ngụy La để bụng, mắt cười tủm tỉm, cong cong như trăng khuyết: “Đệ biết nó có bao nhiêu nghịch ngợm đâu, cả ngày đều làm ầm ĩ, khiến tỷ ăn ngon ngủ yên. Gần đây đỡ hơn chút, tháng trước tỷ ngay cả ăn cũng ăn vào”. Chợt nhớ tới chuyện gì đó, Ngụy La chớp mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Lúc nãy đệ ra ngoài có thấy Cao tiểu thư ? Tỷ thấy nàng ấy cũng từ bên đó qua, nhưng sắc mặt tốt lắm, biết có là có chuyện gì”.

      Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường: “Có nhìn thấy”.

      Trong mắt Ngụy La lóe lên tia sáng, nàng muốn hỏi thêm, lại thấy Triệu Giới từ Lân Đức Điện ra. tới bên cạnh nàng, khoác chặt áo choàng bằng lông hồ ly màu đỏ thẫm thêu hoa sơn trà cho nàng, nhìn thoáng qua Ngụy Thường Hoằng : “ Quốc Công tìm ngươi”. Rồi với Ngụy La: “Về thôi”.

      Ngụy La gật đầu, đành cáo biệt với Ngụy Thường Hoằng, theo Triệu Giới ra khỏi cung.

      *** *** ***​

      Ngụy La biết, Ngụy Thường Hoằng chỉ nhìn thấy Cao Tình Dương, mà còn với nàng ta vài câu.

      Lúc nãy đứng ở hành lang bên ngoài điện, thân thể hơi nóng lên nên đành đứng đầu gió cho bớt nóng. Cao Tình Dương thay đồ xong trở lại, vừa vặn nhìn thấy ở dưới mái ngói lưu ly, áo rộng đai lớn (1), gió thổi ống tay áo phất phơ, Ngụy Thường Hoằng gầy gò tuấn lãng đứng đó, cảnh tượng này biết sao lại có chút hương vị khiến người ta kiềm chế được. Cao Tình Dương tự chủ nhìn thêm vài lần, định rời thấy từ từ dựa vào lan can ngồi xuống, mi tâm cau lại, bộ dáng vô cùng thoải mái.

      Cao Tình Dương nhìn quanh, thấy mang theo thị vệ, suy nghĩ lát liền tiến lên dò hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ?”

      Ngụy Thường Hoằng trả lời, vẫn nhắm mắt như cũ. muốn chuyện, mặc dù nhiệt độ trong người giảm , nhưng vẫn có chút choáng váng đầu óc. nghe thấy bên cạnh có giọng , nhưng lại mở mắt, tiếp tục giả vờ ngủ.

      Cao Tình Dương cho rằng hôn mê, suy nghĩ chút liền với nha hoàn bên cạnh: “ mời thái y tới”.

      Nha hoàn kia đáp tiếng, xoay người muốn rời .

      cần”. Cuối cùng Ngụy Thường Hoằng mở mắt, đôi mắt đen láy đầy vẻ xa cách nhìn Cao Tình Dương, có lẽ phiền muộn vì nàng quấy rầy thanh tĩnh của , giọng có chút tốt: “ nương khó tránh quản quá nhiều chuyện rồi”.

      Ý tốt của Cao Tình Dương bị xem là tâm địa lương thiện, môi đào nhếch lên, nhìn Ngụy Thường Hoằng xem thường, mặt biến sắc phản bác: “Công tử ràng còn tỉnh, lại thèm đáp lại lời ta, giáo dưỡng cũng rất tốt đó”. Nàng gọi nha hoàn kia về, trước khi còn nhìn Ngụy Thường Hoằng cái “Nhiệt độ của ngũ thạch tán dễ giảm , công tử vẫn nên dùng ít hơn”.

      Phụ thân của Cao Tình Dương cũng dùng ngũ thạch tán, nàng rất quen thuộc với hương vị này. Lúc nãy Ngụy Thường Hoằng đứng ở đầu gió, nàng liền đoán được bảy tám phần. Cao Tình Dương biết là đệ đệ của Ngụy La, bởi vì gương mặt hai người hao hao nhau, có độ nhận biết rất lớn. Câu cuối cùng kia, cũng chỉ là nhắc nhở thiện ý mà thôi.

      Ngụy Thường Hoằng trả lời, lại lần nữa nhắm mắt lại, cũng biết có nghe lọt lời nàng .

      Đây cũng là lúc Cao Tình Dương gặp Ngụy La, sắc mặt Cao Tình Dương vui là vì vậy.

      Nha hoàn mặc váy màu lục bích oán hận : “Tiểu thư, người kia biết phân biệt tốt xấu”.

      Cao Tình Dương trở lại Lân Đức điện, ngồi ở bên cạnh Trấn Quốc Công phu nhân, gì cả. Nàng vốn dĩ phải là người thường biểu lộ nét mặt. Hai tiểu thư của phủ Trấn Quốc Công, tính tình lại có bất đồng rất lớn, Cao Đan Dương ngang ngược tùy hứng, Cao Tình Dương lại trầm lặng thanh tĩnh. Chuyện này khiến nàng tức giận lúc nhưng rất nhanh liền để ý đến nữa. Chỉ là qua chuyện này, lại khiến nàng nhớ lại lần thiết yến trong cung lúc nàng còn bé, ngày đó nàng xung đột với Ngụy La, nắm lấy vốc đậu phộng bàn muốn ném nàng ta. Khi đó Cao Tình Dương là đứa , lại bị người nhà sủng hư, chỉ cần vừa ý liền cáu kỉnh. Sau đó Ngụy Thường Hoằng vọt ra, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt đứng đắn : “ được phép”.

      Tuy rằng chuyện này qua lâu, đáng tới, nhưng cũng có thể thấy tính cách của nàng và Ngụy Thường Hoằng là có chút giống nhau.

      *** *** ***​

      Thọ yến của Sùng Trinh Hoàng đế qua lâu trận bão tuyết thổi xuống kinh thành. Những bông tuyết bay tán loạn, như chà xát lên mọi vật, bao trùm toàn bộ chỉ trong ngày đêm. Ngày kế tiếp, Ngụy La đẩy cửa lăng hoa ra ngoài, thấy trong sân chỉ còn là tầng tuyết dày đọng lại. Hoa mai trong viện cũng bị tuyết bám tới cong đầu cành, bọn hạ nhân băng qua sân, những đôi ủng vải giẫm tuyết, vang lên những tiếng rít rít.

      Ngụy La cầm lò sưởi hình hoa dưa chạm rỗng, đứng bên cửa, thở ra ngụm sương, thở dài : “Tuyết lớn”.

      Triệu Giới từ trong nhà ra, lấy áo choàng màu trắng ngà thêu hoa hải đường ra, khoác lên người nàng: “ mặc đồ tử tế được ra ngoài, nàng cũng sợ lạnh hỏng người?”

      Ngụy La đội nón áo choàng lên, ở trong viện dạo vòng, bởi vì thời tiết quá lạnh, Triệu Giới để nàng ở bên ngoài lâu, nén nhang sau liền dẫn nàng về phòng. Ngụy La hỏi Triệu Giới: “Hôm nay chàng Thần Cơ doanh sao?”

      Triệu Giới cầm que gắp than trong tay, gẩy gẩy hương tro trong lò than của Ngụy La: “ , mấy ngày nữa là giao thừa, ta ở nhà với nàng”.

      Ngụy La lấy khối hương hoa quế mới làm, bẻ thành hai viên bỏ vào trong lò sưởi cầm tay, trong chốc lát lúc than trong lò bùng cháy, mùi hoa quế này có thể phủ lên vị cháy của than. Nàng ngẩng gương mặt nho hai má hồng hồng lên, đôi mắt mỉm cười: “Chàng ở với ta cũng được, mấy ngày nay dưa hấu cũng ngoan hơn nhiều, làm khó thiếp, sau khi ăn cơm xong cũng rất ít khi nôn ra”.

      Ngụy La gọi nhi tử của bọn họ là “dưa hấu ”, vì nàng thấy bụng của mình phình ra, hệt như trái dưa hấu, gọi lâu dần thuận miệng.

      Ngụy La biết gần đây Triệu Giới rất bận rộn. Sùng Trinh Hoàng đế có ý định lập trữ, Triệu Giới là người duy nhất, cũng vô cùng xứng đáng. Nhưng trong triều có vài đại thần cật lực phản đối, bọn họ dâng tấu với hoàng đế, Triệu Giới trời sinh tính tình hung hăng, bạo ngược bất nhân, khó thể khiến kẻ dưới phục tùng. Nếu tương lai thiên hạ rơi tay , thủ đoạn lại tàn nhẫn, đánh là giết, sao có thể khiến người yên tâm? Tương lai dân chúng phải sống trong những ngày kinh hoàng, dầu sôi lửa bóng sao? Sùng Trinh Hoàng đế bị mấy vị quan này tới vướng bận, mỗi ngày đều phải nghe bọn họ dong dài bên tai, thể đem việc này tạm thời bỏ xuống, lại nghị luận sau.

      Ngụy La biết mấy ngày nay tâm tình Triệu Giới tốt, cả đêm lúc ngủ mày đều nhíu cả lại, nàng còn thay vuốt lại mày rất nhiều lần. Nhưng Triệu Giới biểu lộ ra trước mặt nàng, mỗi ngày vẫn cưng chiều nàng như trước, nếu phải nàng thường vào cung, chỉ sợ vẫn giấu nàng chuyện này.

      lần Trần Hoàng hậu lỡ miệng ra, tới chuyện triều chính, Ngụy La liền ghi tạc trong lòng. Sau đó nàng tìm Chu Cảnh hỏi, mới biết được tiền căn hậu quả.

      Ngụy La dựa vào vai Triệu Giới mà ngồi thẳng dậy, tranh thủ nhìn thẳng , nghiêm túc : “Cho dù bọn họ gì, thiếp đều tin là có đạo lý. Đại ca ca cần quan tâm người khác gì, bọn họ chàng tàn nhẫn, là vì chưa từng thấy qua bộ dáng dịu dàng của chàng thôi. Bọn họ cũng phải người sống với chàng suốt đời, sau này người cùng chàng tiếp là thiếp, thiếp biết chàng tốt bao nhiêu là đủ rồi”. Nàng cúi đầu, tựa vào trán Triệu Giới, đôi mắt đen trong suốt sáng ngời: “Dù sao, cho dù chàng làm gì, ta cũng ủng hộ”.

      Triệu Giới nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt đen càng thêm thâm thúy.

      Ngụy La bị nhìn tới sợ, hơi lui về sau chút: “Sao vậy, ta đúng sao?”

      Triệu Giới đứng dậy, đè Ngụy La dưới thân, hôn lên mặt nàng, đè nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng : “, A La rất đúng”.

      Môi Triệu Giới dời xuống, đụng phải môi nàng, ngậm lấy, nhàng mút hôn. Nụ hôn này dịu dàng lại triền miên, mang theo chút dục vọng nào, chỉ bởi vì muốn hôn nàng mà thôi. Triệu Giới nghĩ, đời này của hẳn là thể thả tiểu nương này ra.

      (1)Áo rộng đai lớn (Nguyên văn: 褒衣博帶 – Bao y bác đái):là trang phục của nhà nho thờ xưa, ý chỉ những nho sĩ phong lưu.

      ----------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, Sandra, ly sắc35 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :