1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 156: Bình dấm chua

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Ngày hôm đó ra cửa, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vạn dặm mây.

      Hôm qua Ngụy La vừa tới nguyệt , tâm tình vô cùng tốt. Vốn nàng cũng để ý nhiều tới chuyện này, nàng cảm thấy, hài tử nên tới tới, căn bản cần sốt ruột gì. Nhưng gần đây nàng bị Trần Hoàng hậu và Tứ bá mẫu luân phiên hỏi thăm, vừa Triệu Giới tuổi cũng lớn, cần suy tính vấn đề con nối dòng; lại Lương Ngọc Dung có thai, sao nàng còn chưa có. Khiến cho Ngụy La lúc này vô cùng lo lắng, hơn nữa nguyệt vừa tới, sáng sớm tinh mơ nàng chẳng có sắc mặt gì tốt, thích hợp để dạy dỗ hạ nhân.

      Hôm nay Triệu Giới cố ý dành ngày rảnh để Đại Long Tự dâng hương với Ngụy La, biết tâm tình tiểu nương tốt, nên nhẫn nại dỗ nàng: “Ta sốt ruột, nàng gấp cái gì chứ? A La ngoan, ta lấy nàng là để thương nàng, nàng, phải để nàng giúp ta kéo dài hương khói. Nếu chỉ lấy nàng vì con nối dòng, lấy ai cũng được, hà tất phải nàng được chứ? Lời của mẫu hậu nàng cũng đừng để trong lòng, bà ấy muốn ôm tôn tử nên sốt ruột, nếu nàng cảm thấy áp lực quá lớn, ta liền với mẫu hậu tiếng, sau này giảm số lần nàng Điện Chiêu Dương thỉnh an”.

      Ngụy La ngồi đùi , cầm ngón tay của , đếm tới đếm lui: “Nhưng muội muốn có hài tử của hai chúng ta”.

      Triệu Giới hôn hôn đỉnh đầu nàng, hôn xong lại thấy chưa đủ, liền nâng gương mặt của nàng lên, để vành tai và tóc mai chạm nhau: “Từ từ có. Chúng ta sinh ba đứa , hai nam nữ, được ?”

      Ngụy La gật gật đầu, tâm tình lúc này mới tốt hơn nhiều.

      Đến chân núi Đại Long Tự, thế nhưng lại thấy xe ngựa Phủ Quốc Công. Ngụy La kêu Kim Lũ qua hỏi thăm, mới biết hôm nay đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cũng tới dâng hương, tiện đường mang theo nhị phòng Ngụy Bảo San cùng.

      Bây giờ Lương Ngọc Dung mới được chẩn đoán có thai hơn tháng, bụng còn chưa lộ ra, đại phu nhân vô cùng lo lắng, an bài bốn tới năm người hầu hạ, quả là đãi ngộ như sao vây quanh trăng vậy. Lương Ngọc Dung nhìn thấy Ngụy La vô cùng vui mừng, kéo Ngụy La lên bậc thang: “Sao vậy, vương gia nhà ngươi bỏ được ngươi sao, dâng hương cũng muốn cùng?”

      Ngụy La có chút ghen tị nhìn bụng Lương Ngọc Dung, nàng ấy mới thành thân hai tháng có thai, nàng gả nửa năm bụng vẫn có động tĩnh gì, công bằng: “Vậy còn ngươi, Thường Dẫn ca ca với ngươi sao?”

      Lương Ngọc Dung cho là đúng, cười cười: “Đến Đại Long Tự phải leo cầu thang, chân còn chưa khỏi hoàn toàn, là ta cho đến”.

      Nhìn chút , bộ dáng chẳng có gì hiếm lạ cả. Ngụy La cong cong môi, nghĩ thầm muốn cùng Lương Ngọc Dung vài chuyện tư mật chốn khuê phòng, nhưng Ngụy Bảo San lại tới chào hỏi nàng.

      Ngụy La có cảm tình gì với Ngụy Bảo San, năm ngoái ở ôn tuyền sơn trang nàng ta còn làm bộ làm mất khăn tay để câu dẫn Triệu Giới đó.

      Vậy nên nàng chỉ gật đầu, thái độ rất xa cách.

      Lương Ngọc Dung kéo Ngụy La qua hai bước, giọng : “Ngươi cách xa Ngụy Bảo San này ra chút”.

      Ngụy La đè nén hàng mi vểnh lên của mình, nàng còn tưởng chỉ mình nàng ưa nàng ta thôi: “Vì sao?”

      Lương Ngọc Dung : “Ngươi nhớ kỹ là được. Nghe nàng ta là người an phận, lần trước Bình Viễn Hầu làm khách còn muốn thông đồng với Tống thể tử, chỉ là người đó có phản ứng gì với nàng ta”.

      Tống Huy? Ngụy La có chút kinh ngạc, nghĩ tới Ngụy Bảo San quả rất an phận. Ngẫm lại cũng phải, Nhị bá mẫu có tâm chèn ép nàng ta, để cho nàng ta xuất giá, bây giờ nàng ta gần mười tám, thành lỡ , thân phận ở Phủ Quốc Công lại vô cùng lúng túng, nếu thành thân có thể chẳng ai muốn, đến lúc đó chỉ có thể làm vợ kế hoặc thiếp thất cho người khác.

      Ngụy La : “Ngươi yên tâm, ta có qua lại gì với nàng ta”.

      Đại Long Tự xây ở đỉnh núi, lúc leo đến giữa sườn núi, Ngụy La chẳng còn chút sức nào, cuối cùng vẫn là Triệu Giới cõng nàng lên. Lương Ngọc Dung nhìn thấy vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ Ngụy La vô cùng tốt số, trước khi thành thân có Ngụy Thường Hoằng cõng, sau khi thành thân có Tĩnh Vương cõng, nàng nhìn lại bản thân, càng nghĩ càng chua xót. Lương Ngọc Dung có thai, nên vận động quá mạnh, nàng chút lại dừng lại nghỉ chút, so với Ngụy La chậm hơn cả canh giờ mới đến được đỉnh núi.

      *** *** ***​

      Nếu là cầu tự, tất nhiên phải là hai ngươi cùng nhau thành tâm cầu xin. Ngụy La liền nắm tay Triệu Giới quỳ ở bồ đoàn, vái ba vái với Bồ tát, lại thắp ba cây hương, cắm vào trong lư đỉnh mới coi như xong.

      Lúc ra Bảo Điện, Triệu Giới gõ ót Ngụy La : “Bây giờ an tâm rồi sao?”

      Ngụy La xoa ót, muốn gì, nhấc mắt liền nhìn thấy có người đứng ở cửa.

      Ngụy Bảo San lui về sau bước, cúi đầu : “Tham kiến vương gia, tham kiến Vương phi”.

      Ngụy La khẽ nhíu mày, chẳng biết nàng ta xuất từ khi nào.

      Ngụy Bảo San giống như nhìn ra Ngụy La muốn gặp, dò xét nhìn Quan trong điện, : “Vương gia và vương phi tới cầu xin nhi tử sao?”

      Đuôi lông mày Ngụy La vểnh lên, hỏi đằng trả lời nẻo: “Thể lực Bảo San nương tốt, đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân còn đường, ngươi tới chỗ này rồi”.

      biết Ngụy Bảo San có nghe ra Ngụy La chế nhạo nàng ta , chỉ cười : “Vương phi quá khen, thân thể ta được chiều chuộng, chút này tính là gì”. Trong lời như là ám chỉ việc Triệu Giới cõng Ngụy La lên núi. Nàng ta lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nếu Vương gia và Vương phi tới xin nhi tử, chỗ ta có đồ vật rất tốt, là <Kỳ lân trăm đồ tử> do quê nhà thêu, nghe rất linh nghiệm, từng giúp nhiều đôi phu thê cầu được Lân nhi. Nếu Vương phi ghét bỏ, sau khi về liền đưa tới Phủ Tĩnh Vương”.

      Ngụy La thích người này, lúc này cũng chẳng lưu lại cho nàng ta chút mặt mũi nào, chỉ : “Phải ? Ta cần đâu, thứ lai lịch như vậy, Bảo San nương tự mình giữ ”.

      Sắc mặt Ngụy Bảo San thay đổi, nàng ta nhìn Triệu Giới dò xét, giống như hỏi ý kiến của .

      Triệu Giới tất nhiên lấy ý kiến của Ngụy La làm chính, cũng nhìn ra Ngụy La thích tiểu nương trước mặt này, liền nhàn nhạt : “Nếu A La muốn Kỳ Lân trăm tử đồ, sau khi về liền ngự thêu trong cung thêu cho nàng bức”.

      Lần này Ngụy Bảo San tự rước lấy nhục.

      Sắc mặt nàng ta hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, vô cùng đặc sắc.

      Ngụy La cao hứng nắm tay Triệu Giới tới phòng dành cho khách ở hậu viện: “Tốt lắm, thiếp muốn rộng mười thước cao sáu thước”.

      Triệu Giới cười được.

      Chỉ chốc lát sau Đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cùng nhau lên tới đỉnh núi, bái Bồ tát, dâng hương xong cũng tới phòng khách.

      Đại Long Tự ngoại trừ Bồ tát nổi tiếng linh nghiệm, còn có cơm chay ở chỗ này là nhất tuyệt, thường xuyên có nhiều khách hành hương hâm mộ tiếng tăm mà tới. Đến buổi trưa, Triệu Giới và Ngụy La dùng xong cơm chay, chuẩn bị trở về phủ. Đến cửa Đại Long Tự, bọn họ chuẩn bị xuống núi, Ngụy La tinh mắt, liếc mắt cái liền nhìn thấy bên hông Triệu Giới thiếu đồ: “Đại ca ca, túi thơm của chàng đâu?”

      Triệu Giới cúi đầu nhìn nhìn, quả có, chắc là lúc dùng bữa vô ý đánh rơi ở đâu mất. muốn kêu Chu Cảnh tìm, liền nhìn thấy Ngụy Bảo San từ đằng xa tới, thở hồng hộc dừng trước mặt Triệu Giới: “Vương gia chậm ”.

      Ngụy La nhìn thấy Ngụy Bảo San, lông mày liền dựng lên.

      Triệu Giới nhíu mày: “Chuyện gì?”

      Ngụy Bảo San lấy ra cái túi thơm màu xanh sẫm thêu hoa văn màu tối, dâng tới trước mặt Triệu Giới: “Mời Vương gia xem thử, đây có phải là túi thơm của ngài ?”

      Triệu Giới mở miệng, nhưng Ngụy La nhìn ra, đó quả là túi thơm của Triệu Giới. Triệu Giới thích hoa mai, túi thơm kia có thêu hai đóa lãnh mai, dạo này luôn mang túi thơm đó, xem ra rất thích.

      Ngụy Bảo San lại : “Lúc ta ở trong phòng khách dọn dẹp liền nhìn thấy, hình như vương gia có túi thơm tương tự như vậy, liền muốn hỏi chút. Nếu là của Vương gia, thỉnh cất kỹ, đừng để đánh mất lần nữa”.

      “Chu Cảnh”. Mặt Triệu Giới đổi .

      Chu Cảnh vội vàng ra: “Vương gia, có thuộc hạ”.

      Triệu Giới liếc mắt nhìn nhiều thêm lần nào, xoay người dặn dò: “Đốt túi thơm , đừng để bản vương trông thấy nữa”.

      Chu Cảnh sững sờ lát, rất nhanh hiểu ý, nhận lấy túi thơm trong tay Ngụy Bảo San, lấy từ trong ngực ra mồi lửa, đặt dưới túi thơm, gió thổi qua liền thiêu túi thơm thành tro tàn.

      Sắc mặt Ngụy Bảo San cứng ngắt, nàng ta tuyệt đối nghĩ tới Triệu Giới có phản ứng như vậy, lúc này chẳng được lời nào.

      Triệu Giới tới trước mặt Ngụy La, xoa xoa người ngây ngốc: “Đừng ngây người ra nữa, có muốn ta cõng nàng xuống chân núi ?”

      Ngụy La hoàn hồn, lắc lắc đầu. Xuống núi mệt bằng lên núi, nàng vẫn có thể tự được.

      Mãi tới lúc xuống tới chân núi, Ngụy La mới hỏi: “Túi thơm kia đốt có phải đáng tiếc ?”

      Triệu Giới hỏi ngược lại: “Có gì đáng tiếc chứ?”

      Ngụy La : “ phải chàng rất thích sao, thiếp thấy chàng thường đeo nó”.

      Triệu Giới cười cười, ôm nàng vào trong xe ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng : “Nếu ta nhận lấy, bình dấm chua này phải nháo ngất trời sao? Đừng cho là ta thấy, miệng nàng vểnh lên tới treo cả bình dầu cũng được”.

      Ngụy La đẩy tay ra, cho là vu oan nàng: “Thiếp phải bình dấm chua”. ràng là mới đúng.

      Triệu Giới vào xe ngựa, xốc rèm ngồi vào trong, trêu chọc nàng nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn so với lúc nãy: “Tâm Ngụy Bảo San thuần khiết, sau này nàng vẫn nên ít tiếp xúc tốt hơn”.

      Ngụy La nghĩ tới cũng phát , vô cùng hào hứng ngồi bên cạnh , hỏi: “Sao chàng thấy được?”

      Triệu Giới có chút buồn cười: “Nếu nàng thấy túi thơm của nam nhân làm rơi, cố ý đưa trả sao?”

      Ngụy La đương nhiên: “Tất nhiên , thiếp ném , sao lại phải xen vào việc của người khác”.

      Vậy là đủ rồi. Triệu Giới cần nhiều lời nữa, vốn cũng phải người thích nghị luận tính tình của người khác, nhưng thấy Ngụy La mất hứng mới thêm vài câu. Quả nhiên, tâm tư nàng thoải mái rồi, với chuyện khác: “Lúc nãy chàng thêu kỳ lân trăm tử đồ là sao?”

      Triệu Giới gật đầu: “Tất nhiên là ”.

      Đến ngày hôm sau Triệu Giới vào cung, tìm phòng ngự thêu chọn tú nương tốt nhất thêu bức đồ đó, thêu kỳ lân trăm tử cho Ngụy La. Trần Hoàng hậu trông ngóng tôn tử, nghe như vậy tất nhiên vô cùng ủng hộ, nghe Ngụy La và Triệu Giới còn Đại Long Tự cầu tự, bà còn gọi Ngụy La vào khen ngợi trận.

      *** *** ***​

      Trời càng lúc càng nóng, rất nhanh vào hè, mấy ngày nữa là thọ yến của lão phu nhân Phủ Quốc Công.

      Ngụy La vừa tới hè liền ỉu xìu ỉu xìu, cái gì cũng khơi dậy được hứng thú của nàng. Triệu Giới sai người mua xe băng, để ở trong phòng để hạ nhiệt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

      Đến ngày chúc thọ của lão phu nhân, Ngụy La mặc áo cánh ve mỏng, bên dưới là la quần màu đỏ tươi hợp với sắc xanh nhạt, nhàng khoan khoái. Triệu Giới mặc áo bào màu xanh đen thêu cây kim ngân, eo đeo đai ngọc, thân mình cao ngất, thần cốt tuấn tú.

      Đến Phủ Quốc Công, đưa thọ lễ xong, Triệu Giới và các nam nhân khác lưu lại tiền thính, Ngụy La khách phòng chuyện.

      Lúc này Tứ phu nhân gặp nàng cũng thúc giục hỏi han vấn đề con nối dòng, là vì bà nhìn ra được Ngụy La cũng muốn có hài tử, chỉ là chậm chạp chưa có mà thôi. Chuyện này nhiều lại tốt, Tứ phu nhân cũng muốn làm nàng khó xử, liền đàm luận chuyện này trước mặt nàng.

      Nhưng mà Tứ phu nhân , có nghĩa người khác .

      Ngụy La tán gẫu với Tứ phu nhân lát, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền muốn về khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá ngủ lát. Lúc ngang qua vườn hoa, khăn tay Ngụy La bị gió thổi tới sau núi giả, nàng liền dẫn Kim Lũ qua đó tìm. Vừa mới nhặt khăn lụa lên, liền nghe thấy bên ngoài hòn non bộ có người chuyện: “ nương, hình như nô tỳ vừa nhìn thấy Tĩnh Vương Phi qua chỗ này”.

      Giọng Ngụy Bảo San truyền tới: “Sao ta lại thấy? Chắc là ngươi nhìn nhầm rồi”.

      Nha hoàn kia nhìn xung quanh lát, cũng xác định được: “Kỳ lạ, sao lại thấy?”. xong, nàng ta lại : “Chắc chắn nô tỳ nhìn lầm, Tĩnh Vương Phi có qua đây mà, lúc nãy từ trong phòng ra, nô tỳ còn nhìn thấy, nô tỳ còn chưa thấy người nào đẹp mắt như vậy đâu”.

      Ngụy Bảo San tiếp.

      Tuổi nha hoàn kia chắc lớn lắm, chuyện vô cùng hoạt bát, tiếp tục lải nhải: “Nghe Tĩnh Vương rất sủng ái Tĩnh Vương Phi, lúc Tết nguyên tiêu còn tự mình làm trăm đèn hoa sen thả sông Hoài An chỉ để Tĩnh Vương Phi vui vẻ thôi”.

      Ngụy Bảo San im lặng chút, chậm rãi : “Phải ”.

      Tuy như thế, nhưng trong lòng nàng ta tin tưởng tám phần. Lần đó lúc Đại Long Tự dâng hương, từ mà biệt, thử hỏi trượng phu nhà ai chịu ở trước mặt người khác ngồi xổm xuống cõng phu nhân mình lên núi bái Phật chứ? Triệu Giới chỉ làm được, mặt cũng có chút bất mãn nào, quả nhiên là sủng Ngụy La tới tận xương tủy.

      Nha hoàn lại : “Tất nhiên là . Tĩnh Vương Phi khiến người ta hâm mộ, xuất thân tốt, còn được gả cho người tốt…”

      Ngụy Bảo San khẽ cười giễu, giọng có chút cho là đúng: “Có gì tốt mà hâm mộ? Gả tốt hơn thế nào, còn phải là con gà mẹ biết đẻ trứng”.

      Ngụy La đứng phía sau núi giả, ánh mắt lạnh lẽo.

      Kim Lũ tức giận đến run cả người, nắm đấm siết chặt: “Tiểu thư, Ngụy Bảo San này là quá đáng…”

      Ngụy La trả lời nàng ấy, khí định thần nhàn từ sau núi giả ra, vừa vặn ngăn cản đường Ngụy Bảo San.

      Ngụy Bảo San chắc hẳn đoán được nàng ở gần đó, sắc mặt nhất thời trắng nhợt, lại miễn cưỡng tỏ vẻ khiếp sợ, cắn môi dưới.

      Ngược lại nha hoàn mặc váy ngắn xanh biếc bên cạnh nàng ta, “Bịch” tiếng quỳ mặt đất, kinh hoàng : “Tham kiến vương phi nương nương…”

      Ngụy La để ý tới nha hoàn kia, chỉ nhìn Ngụy Bảo San : “Lần tới Bảo San nương đừng nghị luận sau lưng người khác, tốt nhất đừng quên còn có câu là “Tai vách mạch rừng”.

      Ngụy Bảo San mấp máy môi, cúi đầu lời nào.

      Ngụy La lạnh lùng : “Quỳ xuống”.

      Trong sân có nhiều hạ nhân lui tới, phát tình huống chỗ này ổn, khó tránh khỏi nhìn thêm nhiều lần. Ngụy Bảo San cho rằng Ngụy La chỉ là tiểu nương bị sủng sinh hư, dù sao trước kia lúc nàng ta tiếp xúc với Ngụy La, cũng phát nàng có gì khác biệt. Nhưng bây giờ, Ngụy La lệnh cho nàng ta quỳ xuống, giọng lạnh lùng nghiêm nghị cho người khác được phép cãi lại, miễn cưỡng có vài phần uy nghiêm.

      Nàng ta biết trước kia chẳng qua là Ngụy La thu thập nàng ta mà thôi, căn bản đem nàng ta để vào mắt.

      Bây giờ Ngụy Bảo San chạm vào nghịch lân của Ngụy La, tất nhiên nàng khách khí nữa.

      Ngụy Bảo San ở trong tầm mắt mọi người mà chậm rãi quỳ xuống, cố gắng giải thích: “Lời ta vừa cũng phải nhắm vào vương phi…”

      Ngụy La nhàng cười tiếng, xoay người tới trước mặt Ngụy Bảo San, nếu vừa rồi nàng còn có mấy phần tức giận, bây giờ nàng ta lộ ra bộ dáng sợ hãi càng khiến Ngụy La tự chủ mà thấy khinh miệt. Còn tưởng nàng ta có lá gan lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy. “ nhắm vào ta sao? Vậy ngươi nhắm vào ai? Ngụy Bảo San, phải tự mình chịu trách nhiệm, ngươi cho rằng ta là người ngu ngốc sao? Lúc này mới thấy sợ hãi, vậy lúc nãy sao quản cái miệng của mình cho tốt?”

      Hai mắt Ngụy La mỉm cười, bộ dáng nhìn qua vô cùng dễ chuyện, nhưng lời trong miệng lại như thế: “Con mắt biết tôn ti, vũ nhục hoàng thất. Chỉ bằng vào điểm này ta liền có thể trị tội ngươi. Kim Lũ, tới, phạt vả miệng nàng ta hai mươi cái, cái cũng thể thiếu”.

      Kim Lũ sớm nhịn được, bây giờ được Ngụy La phân phó, tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện. Nàng ấy tới trước mặt Ngụy Bảo San, vén tay áo, dùng sức ra tay.

      Chỉ nghe trong viện liên tục vang lên tiếng bạt tai, tiếng sau càng thanh thúy hơn tiếng trước.

      Chỉ chốc lát sau, mặt Ngụy Bảo San liền sưng lên như bánh bao, hoàn toàn thể nhìn vào mắt.

      Ngụy La nhìn nhìn, coi như hài lòng. Nàng nhếch môi hỏi Ngụy Bảo San: “Lúc này biết sai rồi sao?”

      Tay Ngụy Bảo San nắm chặt làn váy, khuất nhục gật gật đầu. Miệng chắc là thể mở ra để chuyện được rồi.

      Ngụy La rũ mắt nhìn nàng ta: “Nếu biết sai rồi, liền tới trước mặt Nhị bá mẫu tiếng , ngươi phạm sai lầm, ta sai người dạy dỗ ngươi. Nếu bị người khác nhìn thấy, còn tưởng có chuyện gì”. Nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ mỉm cười: “ ngay bây giờ”.

      Ngụy Bảo San bỗng mở to mắt, tin được nhìn Ngụy La.

      Nhị phu nhân ở phòng khách phía trước, chỗ đó tụ tập ít tân khách, nếu nàng ta qua lúc này, vậy bộ dáng chật vật này phải bị tất cả mọi người nhìn thấy sao?
      minhhanhng, Sandra, ly sắc42 others thích bài này.

    2. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      A La ngầu quá . Ngụy Bảo San kiểu này ế dài ế lâu đây
      tart_trung thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Tĩnh Vương phi siêu cool luôn
      tart_trung thích bài này.

    4. annie196

      annie196 Active Member

      Bài viết:
      101
      Được thích:
      114
      Thôi ế luôn cho đỡ làm khổ nhà khác
      tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 157: Tiểu nương của , nên tùy hứng yếu ớt, có lý cũng thành ba phần lý

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Hôm nay là thọ yến của Phu nhân Quốc Công, có ít mệnh phụ quý nữ tới đây, nếu Ngụy Bảo San dùng bộ dáng này tới phòng khách gặp mọi người, nhất định bị nhạo báng.

      Nếu phải vì như thế, Ngụy La còn bảo nàng ta đâu.

      phải nàng ta thích thấy người sang bắt quàng làm họ, muốn gả vào nhà tốt sao? Ngụy La muốn xem chút, phu nhân nhà ai lại để ý tới nàng ta.

      Lúc Ngụy Bảo San đến phòng khách, Nhị phu nhân cùng phu nhân Tín Dương Hầu chuyện, vô cùng vui vẻ. Nhị phu nhân lấy bình bích loa xuân, rót chén trà đưa tới trước mặt Tín Dương hầu phu nhân: “Nghe ngoài thành mới xây ngôi chùa mới, bằng ngày khác chúng ta lại tới quyên ít tiền dầu vừng .”

      Tín Dương hầu Phu nhân cầm chén trà lên, chuẩn bị gật đầu, bỗng nhiên nghe thấy thanh xôn xao xung quanh.

      Bà ta nghiêng đầu nhìn, Ngụy Bảo San với bộ dáng chật vật xuất ở cửa, gò má sưng đỏ, đầu tóc tán loạn, mắt đỏ hồng tới trước mặt Nhị phu nhân Tống Thị, quỳ gối gọi tiếng “Mẫu thân”.

      Sắc mặt Nhị phu nhân lúc trắng lúc xanh, khó coi vô cùng, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình bị nàng ta làm mất hết cả: “Ai kêu ngươi tới? Sao lại thành ra bộ dáng này!”

      Các phu nhân xung quanh xì xào bàn tán, ngay cả Tín Dương Hầu phu nhân cũng nhíu mày, chén trà mới vừa bưng lên lại đặt xuống.

      Nhị phu nhân Tống Thị tất nhiên nhìn thấy động tác này, khó khăn mới có thể khiến quan hệ của bà và Tín Dương hầu phu nhân gần lại, tất nhiên thể vì Ngụy Bảo San mà thất bại trong gang tấc. Tống Thị nghiêm mặt, quở trách nàng ta: “Bình thường dạy ngươi thế nào? Ngay cả chút quy củ này cũng học được sao? Nhìn xiêm y của ngươi , có thể ra ngoài gặp khách sao? Mặt lại bị sao?” xong, bà nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: “Chắc vị bên ngoài kia khi còn sống dạy quy củ cho ngươi, nhưng nếu ngươi vào cửa Phủ Quốc Công, liền phải tuân thủ quy củ trong Phủ, đừng ra ngoài ném thể diện của Phủ Quốc Công”.

      Các phu nhân khác nghe vậy liền hiểu ra việc, hóa ra là ngoại thất nữ, điểm này mọi người có chút hiểu tình huống rồi.

      Ngụy Bảo San cắn chặt môi dưới, thong thả : “Mẫu thân bớt giận, Bảo San là tới thỉnh tội với mẫu thân”.

      Tống Thị vô cùng thích nàng ta, bây giờ nghe thấy hai chữ “Thỉnh tội” liền vui: “Ngươi lại làm ra chuyện tốt gì?”

      Ngụy Bảo San : “Con…”

      “Nhị phu nhân”. Kim Lũ từ ngoài vào, khom người với Nhị phu nhân, rồi : “Bảo San nương năng lỗ mãng, mạo phạm Vương phi nhà nô tỳ, vương phi liền lệnh nô tỳ dạy dỗ Bảo San nương vài cái”.

      tới trước kia Ngụy La là Tứ tiểu thư Phủ Quốc Công, bây giờ nàng lại là đầu quả tim của Tĩnh Vương, luận địa vị biết cao hơn Ngụy Bảo San bao nhiêu. cái ngoại thất nữ như Ngụy Bảo San cũng dám động chạm Tĩnh Vương Phi? Nhị phu nhân tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Bảo San cái, bà phiền chán người này tới tận xương tủy. Nhị phu nhân hỏi Kim Lũ: “A La có việc gì ?”

      Kim Lũ liếc mắt nhìn Ngụy Bảo San, chậm rãi : “Vương phi bị Bảo San nương làm cho tức giận , nghỉ ngơi ở Tùng Viên”.

      Nhị phu nhân vội : “Đều là ta quản giáo nghiêm, khiến A La bị ủy khuất. Chờ ta dạy dỗ tiện nhân này, liền tới bồi tội với A La”.

      Kim Lũ nghe được kết quả liền nhún người lui ra ngoài.

      Nhị phu nhân bị Ngụy Bảo San làm tức giận, lại thể phát tác trước mặt những phu nhân khác, chỉ đành gắt giọng, tức giận : “Còn đứng lỳ ở đây làm gì? Về phòng cho ta”.

      Trong mắt Ngụy Bảo San mang theo nước mắt khuất nhục, cắn môi xoay người chạy ra ngoài.

      Lúc nàng ta chạy tới hành lang, liền đụng phải công tử mặc nam trang màu xanh ngọc thêu cành cúc, nàng ta vội vàng xin lỗi, mặt đầy nước mắt chạy ra ngoài.

      *** *** ***​

      Ngụy La quả ở Tùng Viên nghỉ ngơi, nhưng phải vì bị Ngụy Bảo San làm tức giận.

      Tâm tình lúc này của nàng tương đối tốt, chuyện với Lương Ngọc Dung. Gần đây Lương Ngọc Dung làm rất nhiều xiêm y cho trẻ , nam có, nữ có, áo , lại có cả áo bông nho , ngay cả tã cũng chuẩn bị đầy đủ. Ngụy La nhìn thấy trợn mắt há mồm, Lương Ngọc Dung vừa loay hoay với đống xiêm y vừa : “Ta tính chút, bé cưng vừa vặn sinh ra vào mùa đông, cần chuẩn bị nhiều xiêm y dày mới đúng”.

      Ngụy La cầm lấy cái áo màu đỏ thẫm thêu hoa, món đồ nho nhưng có thể hình dung ra bộ dáng của đứa khi mặc nó. Nàng lại thấy có chút hâm mộ, chua xót : “Làm sao ngươi biết được là nhi tử hay nữ nhi chứ? Ta nhìn phần lớn đều là xiêm y của nữ nhi, lỡ sinh ra bé trai, ngươi làm sao đây?”

      Lương Ngọc Dung lại để ý, cười cười : “Lỡ là nhi tử, cái này đều để dành cho nữ nhi sau này”. Bụng Lương Ngọc Dung lộ, lúc này ngồi giường La Hán ưỡn bụng, chuyện: “Thường Dẫn ca thích khuê nữ, những xiêm y này phần lớn do chuẩn bị. Cho dù lần này phải nữ nhi, cũng sao, sau này nhất định sinh đứa”.

      Ngụy La phồng má, đem áo bông tay nhét lại vào trong tay Lương Ngọc Dung: “Sinh nhiều như vậy, sợ mệt chết sao”.

      Lương Ngọc Dung biết Ngụy La là tâm bồ tát nhưng miệng dao găm, cũng chấp nàng. Nhìn hai bên chút, thấy có ai, liền ghé vào tai Ngụy La hỏi: “A La, ngươi…. Có nghĩ tới thỉnh đại phu xem chút ?”

      Động tác của Ngụy La dừng lại, nhớ tới câu “Gà mẹ biết đẻ trứng” của Ngụy Bảo San, sắc mặt tốt.

      Lương Ngọc Dung cho rằng Ngụy La tức giận, vội vàng giải thích: “Ngươi đừng nghĩ nhiều, ta có ý khác, chính là…” Cái vế sau này, nửa ngày cũng ra được. Nàng ấy liền cầm tay Ngụy La : “A La, ta là nghĩ cho ngươi nên mới như vậy. Ngươi nhìn chút , ngươi với Tĩnh Vương thành thân hơn nửa năm, hài tử còn chưa có. chừng phải là vấn đề của ngươi, là vấn đề của Tĩnh Vương sao?”

      Ngụy La cũng phải nghĩ tới vấn đề này, nhưng lại dám đối mặt, nhiều lần đều trốn tránh, cảm giác hài tử muốn đến đến, dù sao nàng và Triệu Giới cũng bình thường, cũng chẳng có vẻ gì là có bệnh. Nhưng bây giờ cả Lương Ngọc Dung cũng như vậy, lại khiến nàng thể đối diện.

      Chẳng lẽ thân thể nàng có vấn đề sao?

      Ngụy La lâm vào trầm tư, sau đó Lương Ngọc Dung còn gì nữa, nàng đều nghe vào tai.

      khắc đồng hồ sau đó, có nha hoàn mặc váy ngắn vào : “Đại thiếu phu nhân, đại thiếu gia tới đón ngài”.

      Nơi này là khuê phòng trước khi Ngụy La xuất giá, Ngụy Thường Dẫn tiện vào, nên đứng ngoài cửa chờ.

      Lương Ngọc Dung vội vàng đặt xiêm y trong tay xuống, ra ngoài.

      Ngụy La theo sau Lương Ngọc Dung, thấy nam tử tuấn nhã đứng ngoài cửa, nàng sững sờ chút. Ngụy Thường Dẫn khôi phục cũng khá tốt, đứng tự nhiên được rồi. đứng dưới táng cây hòe trong viện, hoa hòe rụng rơi lên đầu vai , Ngụy Thường Dẫn nhìn ngoài cửa, thấy ánh mắt Ngụy La liền khẽ mỉm cười, rồi nhìn Lương Ngọc Dung : “Hôm nay nàng ra ngoài cũng lâu rồi, nên về nghỉ ngơi”.

      Từ sau khi Lương Ngọc Dung mang thai, Ngụy Thường Dẫn liền trông coi nàng rất chặt. Lương Ngọc Dung là nương tính tình nóng nảy, khó trách khiến Ngụy Thường Dẫn yên tâm, mỗi ngày đều quy định thời gian ra ngoài, thời gian tới rồi liền phải về phòng nghỉ ngơi. Ngoài miệng Lương Ngọc Dung đều chê Ngụy Thường Dẫn quản nhiều, nhưng trong lòng lại vô cùng ngọt ngào, thử hỏi nữ nhân nào muốn được trượng phu quản như vậy chứ. quản càng nhiều, càng chứng minh lo lắng cho ngươi.

      Lương Ngọc Dung lên hai ba bước, ôm lấy cánh tay Ngụy Thường Dẫn : “Hôm nay A La tới đây, thiếp cũng thể cùng nàng ấy ở lâu chút sao?”

      Ngụy Thường Dẫn cong cong môi, dáng vẻ có chút thể làm gì được: “Hôm nay muộn hơn hôm qua nửa canh giờ rồi”. Ý là, thư thả rồi.

      Ngụy La để Ngụy Thường Dẫn khó xử, hòa giải : “Cũng đúng lúc ta phải về, ngày sau lại tới thăm Ngọc Dung”.

      Ngụy Thường Dẫn và Lương Ngọc Dung rời bao lâu, Ngụy Thường Hoằng liền về Tùng Viên.

      Lúc đó Ngụy La nằm dưới cây ngô đồng hóng mát, Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào màu tím tới trước mặt Ngụy La, chau mày hỏi: “A La, nghe Ngụy Bảo San đụng chạm tỷ?”

      Ngụy La mở mắt, thấy là Ngụy Thường Hoằng, liền ngồi dậy : “Sao đệ biết?”

      Ngụy Thường Hoằng : “Đệ nghe hạ nhân . Nhị bá mẫu muốn dạy dỗ Ngụy Bảo San, huyên náo tới mọi người trong phủ đều biết”.

      Tính tình Nhị bá mẫu vội vàng nóng nảy, vốn nhìn Ngụy Bảo San vừa mắt, bây giờ lại vì nàng ta mà mất mặt trước mặt người khác, tất nhiên bỏ qua cho nàng ta. Chỉ sợ lúc này nhị phòng chính là gà bay chó sủa. Ngụy La tuyệt đối thấy kỳ quái, dịch người qua bên cạnh, nhường nửa vị trí cho Thường Hoằng. “Miệng nàng ta bất kính, tỷ Kim Lũ giáo huấn nàng ta rồi”.

      Ngụy Thường Hoằng có ngồi xuống, suy nghĩ lát, xoay người ra ngoài: “Đệ với Nhị bá phụ, đuổi Ngụy Bảo San ra khỏi Phủ Quốc Công”.

      Ngụy La thể gọi lại, chỉ có thể nhìn ra ngoài. Nếu nhị bá phụ có thể dễ dàng bị khuyên nhủ như vậy, lúc trước Nhị bá mẫu cũng nháo tới nỗi quan hệ hai bên cứng ngắc như vậy. Nhị bá phụ này, bình thường nhìn có vẻ dễ chuyện, nhưng khi cố chấp lại cố chấp hết sức. Ngụy Thịnh đối với ngoại thất kia tình sâu nghĩa nặng, đối với nữ nhi do bà ta sinh ra cũng vô cùng coi trọng. Nếu muốn Ngụy Bảo San rời khỏi Phủ Quốc Công, chỉ có con đường duy nhất, chính là sớm gả nàng ta .

      Về việc gả cho người nào, chuyện này còn cần nghĩ nhiều nữa.

      *** *** ***​

      Triệu Giới cũng nghe tới việc Ngụy Bảo San đụng chạm tới Ngụy La, tới hỏi Ngụy La việc, mà trực tiếp tìm Nhị lão gia, bảo Nhị lão gia Ngụy Thịnh quản giáo nữ nhi mình cho tốt. Ngụy Thịnh bị khí thế của Triệu Giới làm sợ hãi, câu cũng phản bác lại được, chỉ liên tục gật đầu đảm bảo quản giáo Ngụy Bảo San tốt, còn muốn kéo nàng ta tới bồi tội xin lỗi Ngụy La.

      Triệu Giới trầm mặt mói: “ cần, A La muốn nhìn thấy nàng ta”.

      Ngụy Thịnh lại bồi tội trận. Tuy Triệu Giới lấy Ngụy La, tức là vãn bối của ông ta, nhưng ở trước mặt Triệu Giới ông ta chẳng lấy ra được chút dáng vẻ bề nào, lúc chuyện có thể run rẩy tệ.

      Trở lại Phủ Tĩnh Vương, Ngụy La luôn nghĩ tới lời Lương Ngọc Dung , ngay cả lúc dùng bữa tối cũng lơ đãng tập trung.

      Triệu Giới gắp miếng cá chiên sữa bỏ vào đĩa mẫu đơn bên tay nàng, lại gõ gõ lên ót nàng: “Nghĩ gì thế. Mấy ngày trước phải nàng muốn ăn cá chiên sữa sao, đây là ta cố ý kêu đầu bếp học làm, nếm thử ”.

      Ngụy La ăn miếng, xương cá được Triệu Giới lấy , thịt cá cho vào miệng mềm nát, trong vị cá còn mang theo vị sữa, khiến người ta ăn miếng liền muốn ăn thêm miếng thứ hai. Chỉ là lúc này Ngụy La lại có hào hứng gì, nàng chỉ ăn vài miếng liền để bát đũa xuống: “Thiếp ăn no, tắm rửa đây, đại ca ca ăn nhiều chút”.

      Triệu Giới ngừng đũa, nhìn bóng lưng Ngụy La.

      Trong tịnh phòng, Ngụy La ngồi trong bồn tắm, suy nghĩ lát xem làm thế nào để chuyện này với Triệu Giới. Hôm nay nhìn Lương Ngọc Dung chuẩn bị xiêm y cho hài tử, lần đầu tiên Ngụy La muốn có hài tử với Triệu Giới. Nàng thích đứa cho lắm, nghĩ rằng tiểu hài tử suốt ngày khóc sướt mướt quá ồn ào, lại thích chảy nước mũi, vô cùng bẩn thỉu. Nhưng nghĩ lại, nếu là hài tử của nàng và Triệu Giới, cho dù bẩn chút nàng cũng thích. Triệu Giới hẳn là cũng nghĩ như vậy, đến tuổi này, hẳn là càng muốn có con cháu nối dõi tông đường hơn cả nàng. Hôm nay trở về Phủ Quốc Công, Ngụy La để ý chút, thấy nam tử bằng tuổi Triệu Giới, phần lớn có ba bốn hài tử, chỉ có có.

      Ngụy La phiền muộn cau mày. Trần Hoàng hậu có đứa bé bên cạnh tốt, nhưng Ngụy La cho là vậy. Nàng thích Triệu Giới, tất nhiên muốn sinh hài tử cho , mà phải dùng đứa trói chặt , lại càng phải vì tìm cho mình chỗ dựa.

      Tắm rửa xong, Ngụy La lau sạch bọt nước người, mặc xiêm y màu phấn thêu bách điệp màu xanh, mang giày sa tanh thêu, vào trong phòng.

      Triệu Giới mặt lạnh ngồi giường, gương mặt bình tĩnh vẫy vẫy tay với nàng: “Lại đây”.

      Ngụy La thấy sắc mặt tốt, còn tưởng rằng trách nàng ăn cơm nhiều, liền vội vàng qua ôm eo : “Trưa nay thiếp ăn quá no, cho nên lúc nãy mới đói lắm”.

      Triệu Giới ôm vòng eo mềm mại của nàng, bế người lên sập, ngồi đối mặt nhau rồi, mới hỏi: “Ngụy Bảo San gì với nàng?”

      Ngụy La đoán được biết chuyện, ngập ngừng lát, nên lời: “ có gì”.

      Vẻ mặt này lại dám có gì? Ngụy La , Triệu Giới cũng có thể đoán được chút, nhất định là có liên quan tới đứa . Triệu Giới ôm Ngụy La vào lòng, mặt dán lên gương mặt mè nheo của nàng: “A La, đừng để trong lòng”.

      Giọng Ngụy La buồn bực, qua hồi lâu nàng mới chui ra khỏi lồng ngực , ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Triệu Giới: “Đại ca ca, chàng thỉnh đại phu cho thiếp ”.

      Môi mỏng của Triệu Giới mấp máy, lời nào.

      Ngụy La rướn người lên, tựa vào trán , giọng điệu thong thả: “Chàng thỉnh đại phu… xem xem, có phải thiếp thể…” thể sinh. Ngụy La càng nghĩ càng thấy uể oải, miệng mím lại, lại có chút muốn khóc. Nếu như vậy, nàng biết nên đối mặt với Trần Hoàng hậu thế nào, lại càng biết nên đối mặt với Triệu Giới như thế nào.

      Triệu Giới hôn lên môi nàng, chặn lại những lời sau đó. Hôn hồi, mới buông nàng ra : “Tiểu ngu ngốc, làm sao nàng biết vấn đề là ở nàng, có lẽ là do ta thể sao?”

      Đôi mắt Ngụy La hồng hồng nhìn , hồi lâu sau mới : “Vậy càng phải xem đại phu!”

      Triệu Giới thở dài hơi, lại kéo Ngụy La vào lòng. cũng có thỉnh đại phu hay , càng khiến trong lòng Ngụy La nắm chắc.

      *** *** ***​

      Ba năm ngày qua, Ngụy La chờ Triệu Giới từ Thần Cơ Doanh về, chạy hai ba bước tới bên cạnh : “Thiếp muốn ra ngoài”.

      Triệu Giới cúi đầu nhìn nàng, tiểu nương hẳn là đợi lâu rồi, gò má bị ánh mặt trời bên ngoài hấp cho hồng hồng, chóp mũi cũng có tầng mồ hôi mỏng, cũng biết đợi ở đây bao lâu. Triệu Giới lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho nàng, hỏi: “Ra ngoài làm gì? phải nàng rất ghét mùa hè sao, hôm nay còn nóng hơn bình thường, ngày khác rồi ”.

      Ngụy La lắc đầu , gương mặt căng thẳng, giống như hạ quyết tâm lớn: “Chàng đồng ý thỉnh đại phu cho ta, ta chỉ có thể tự mình y quán. Mặc kệ hôm nay chàng có đồng ý hay , thiếp cũng muốn ra ngoài”.

      Triệu Giới dừng tay lại, yên lặng nhìn Ngụy La.

      Ngụy La vòng qua , nghiêm túc : “Thiếp ”.

      Chỉ là chưa được hai bước, liền bị Triệu Giới chặn ngang lại ôm lấy, giữ lấy hai vai nàng. Ngụy La sợ hết hồn, gấp gáp bám vào thân thể Triệu Giới, cảm thấy đầu váng mắt hoa: “Chàng làm cái gì?”

      tay Triệu Giới cố định nàng, tay dùng sức vỗ xuống mông nàng, rất đau đầu : “Trời tối rồi, cho dù lúc này nàng ra ngoài y quán cũng đóng cửa. Thành chút, ngày mai ta thỉnh đại phu tới”.

      Ngụy La vô cùng ủy khuất, lặng yên lên tiếng.

      Triệu Giới bỏ nàng lên giường La Hán, nàng thoáng nhảy dựng lên, vì người dùng sức nên đập vào trán Triệu Giới “Ầm” tiếng. Như thế rất tốt, chỉ mông đau, mà ngay cả đầu cũng đau muốn chết!

      Dùng cơm tối xong, Triệu Giới làm ướt khăn đắp lên trán Ngụy La, mặt sáng ngời như viết: “Ai bảo nàng thành ”.

      Thân thể và tinh thần Ngụy La đều mệt mỏi, đưa tay nắm lấy tay áo Triệu Giới, đáng thương : “Đau”.

      Triệu Giới bất đắc dĩ thở dài, trán cũng hồng hồng khối, chỉ là yếu ớt như Ngụy La, đau chút liền chịu được: “Biết đau sao còn đột nhiên nhảy dựng lên?”

      Ngụy La tất nhiên phản bác lại: “Chàng đánh ta đau, sao có thể ngồi được chứ”.

      Vì bồi tội cho tiểu nương này, buổi tối Triệu Giới tự mình hầu hạ Ngụy La rửa mặt thay đồ, cuối cùng cũng dỗ nàng vui vẻ. Trước khi ngủ, Ngụy La làm ổ trong lòng Triệu Giới : “Chàng mới đồng ý, sáng mai nhớ thỉnh đại phu”.

      Triệu Giới thuận theo nàng: “Được, ngủ ”.

      Mấy ngày trước sỡ dĩ Triệu Giới đồng ý thỉnh đại phu, là vì trong tâm cũng có chút bất an. Nếu chẩn đoán ra được cái gì, muốn nhìn thấy Ngụy La thương tâm uể oải. Tiểu nương của , nên là thanh tao tùy hứng, chuyện gì cũng có thể ra ba phần lý lẽ.

      Buổi trưa hôm sau, quản dẫn tới đại phu, vào Chương Thai Viện.

      Vị đại phu này họ Tôn, nghe chuyên chữa bệnh cho nữ nhân, có nhiều nghiên cứu tìm tòi về khía cạnh này, cũng khá nổi danh. Tôn đại phu tới Vương phủ dám nhìn loạn, biết là xem bệnh cho Vương phi, khỏi cẩn thận hơn chút. Ông ta vào nội thất, Tôn đại phu nhìn tiểu nương vô hại giường, liền thở phào nhõm.

      Vốn tưởng nương có thể gả cho Tĩnh Vương nhất định là người hung hãn đanh đá, ngờ lại lung linh đáng như vậy, trái tim lơ lửng của ông ta để xuống, giọng : “ biết Vương Phi muốn lão phu xem bệnh gì?” Nhìn oa nhi như ngọc giường, ông ta sợ giọng hơi lớn chút có thể dọa hỏng nàng.

      Ngụy La cho nha hoàn lui, nhìn nhìn Triệu Giới đứng bên, ánh mắt lại lần nữa tập trung lên người Tôn đại phu: “Đại phu, ta gả cho vương gia hơn nửa năm, tới nay vẫn chưa có thai. Ông có thể giúp ta xem chút, có phải do ta dễ thụ thai ?”

      Triệu Giới nhìn chằm chằm Tôn đại phu, khiến đỉnh đầu ông ta cảm nhận được áp lực, ông ta cầm khối đệm tơ lụa để lên cổ tay Ngụy La, trấn an: “Chỉ mới nửa năm thôi, có những phu thê thành thân hơn ba năm mới có hài tử, Vương phi cần quá sốt ruột”.

      Xem xong mạch xong rồi, Tôn đại phu lại để cho Ngụy La nằm giường La Hán, nhàng đè tay lên vùng bụng Ngụy La, sắc mặt từ từ nghiêm trọng.
      minhhanhng, Sandra, ly sắc40 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :