1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 022: Người như yến, trò gian chồng chất

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Lúc Lương Ngọc Dung và Ngụy La ra ngoài chỉ mang theo hai ma ma lớn tuổi, ma ma cũng là lần đầu vào cung, trong khí trang nghiêm của chốn cung cấm, con đường ngoằn ngoèo bí hiểm dẫn tới cung, bước được vài bước họ thấy đầu óc choáng váng. ràng Tân Nhạn Lâu ở phía trước, cố tình họ thế nào cũng đến, vòng qua tản đá, liền trở lại chỗ cũ.

      Lúc này các cung nữ và thái giám đều bận việc ở phía trước, ai tới nơi này, cho dù muốn tìm người để hỏi đường cũng khó. Hai ma ma gấp rúttới mức trán đầy mồ hôi, vừa khéo trước mặt đột nhiên xuất đám ma ma cung nữ, vây quanh tiểu nương mặc y phục hoa lệ, về phía bên này.

      Có thể tùy ý lại trong cung, thậm chí còn bày ra thế trận lớn như vậy, chỉ sợ lai lịch của tiểu nương này đơn giản. Ma ma thầm phỏng đoán thân phận của Triệu Lưu Ly, cúi người lùi sang bên, chờ đối phương tự giới thiệu. Quả nhiên, trong đó có người có vẻ có chút thân phận , mặc y phục thêu hoa màu lam khói hướng mấyma ma hỏi: “Các ngươi là ai? Vì sao lại ở đây? Nhìn thấy công chúa sao còn hành lễ”.

      Vị này vậy mà lại là công chúa.

      Hai ma ma vội vã khom người hành lễ, hướng hai đứa Ngụy La và Lương Ngọc Dung nháy mắt ra hiệu rồi lại giọng nhắc nhở: “Tiểu tổ tông, mau cùng nô tỳ cùng nhau hành lễ”.

      tháng nay Ngụy La đến chỗ Hàn Thị học qua ít lễ nghi, do đó cũng ứng phó thuận buồm xuôi gió, đoan đoan chính chính hành lễ, sau đó thoải mái đánh giá Triệu Lưu Ly. Sùng Trinh Hoàng Đế có tất cả tám vị công chúa, năm người bên đều mười tuổi, Lục công chúa và Thất công chúa tuổi tác xấp xỉ nhau: người bảy tuổi, người sáu tuổi. Lục công chúa là do Trần Hoàng Hậu sinh ra, Thất công chúa là do Ninh Quý Phi sinh. Chỉ là biết vị trước mặt này là Lục hay là Thất?

      Ngụy La quan sát Triệu Lưu Ly, nàng ấy cũng tò mònhìn lại các nàng.

      Triệu Lưu Ly hàng năm đều ở trong cung, tiếp xúc nhiều nhất là với các ma ma, tuổi tác đều lớn hơn nàng rất nhiều, rất ít khi gặp được tiểu nương cùng tuổi. Trần Hoàng Hậu cho nàng và Thất muội Triệu Lâm Lang tiếp xúc, nàng mình ở trong cung rất tịch mịch, tuy rằng mẫu thân và ca ca đều thương nàng, nhưng Lưu Ly vẫn muốn có bạn chơi cùng hơn. Triệu Lâm Lang có rất nhiều bạn chơi cùng, mỗi lần nàng dạo hậu hoa viên, đều có thể nhìn thấy nàng ấy và mấy tiểu nương khác chuyện đùa giỡnvô cùng náo nhiệt. Mà nàng chỉ có thể đứng nhìn từ xa, trong lòng lại thầm hâm mộ. Thực ra Cao Tình Dương cũng khá tốt, nhưng nàng ấy lại thường vào cung, ngẫu nhiên đến cũng nguyện ý cùng nàng chơi đùa. Nếu thân thể của nàng khỏe mạnh tốt rồi, Triệu Lưu Ly nghĩ, nếu nàng nhiều bệnh như vậy, liền có thể cùng mấy nương cùng tuổi chơi đùa.

      Nhìn đối phương lát, Ngụy La nhìn thấy đối phương cũng trông ngóng nhìn mình, bộ dáng muốn lại gần lại ngại ngùng, khỏi cảm thấy buồn cười. Tâm tư nàng khẽ chuyển, con ngươi đảo vòng, nghiêng người về Tân Nhạn Lâu ở phía sau : “ biết chỗ đó là chỗ nào ? Chúng tôi muốn tới đó”.

      Triệu Lưu Ly mím môi, khẽ gật đầu cái.

      Ma ma đứng bên được Trần Hoàng Hậu dặn dò, lúc này thấy Ngụy La bắt chuyện với Thiên Cơ Công Chúa, cũng ngăn trở, trong bụng lại cảm thấy vui mừng.

      Ngụy La lòng muốn trở về Tân Nhạn Lâu, nàng và Lương Ngọc Dung ra ngoài lâu lắm rồi, ai với Tứ bá mẫu tiếng, lúc này chắc bá mẫu lo lắng. Nàng hỏi: “ có thể dẫn chúng tôi qua được ?”

      Triệu Lưu Ly vui mừng khôn xiết, gương mặt nhắn lộ ra tia kinh hỉ, gật gật đầu được. Nàng rất ít tiếp xúc với người ngoài, người khác lại ngại thân phận của nàng, chưa bao giờ dám chủ động đáp lời nàng, nhìn thấy nàng phải cung kính là xa cách. Nay có người đối với nàng tự nhiên, lại nhờ nàng dẫn đường, nàng tự nhiên cảm thấy cao hứng, đỏ mặt : “Ta vừa vặn cũng muốn tới đó”.

      *** *** ***​

      Thân thể Thiên Cơ Công Chúa yếu ớt, phải từ như vậy, mà là kết quả của tranh đấu chốn hậu cung.

      Nàng lúc tuổi bị người bên cạnh Thục Phi hạ độc, lúc ấy suýt cứu được, mười mấy thái y vây quanh, nghe cứu chữa suốt ngày đêm. Tuy rằng sau đó Thục Phi bị ban chết, nhưng thân thể của nàng cũng thể tốt lên được, từ đó ốm yếu nhiều bệnh, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Nàng thực rất chán ghét những thứ thuốc đắng kia, uống liên tục hơn sáu năm, nay vừa nghe thấy mùi đó liền muốn phun.

      Nhưng mà cũng chính vì mấy loại thuốc đó, mà nàng có thể sống tới bây giờ.

      Chưa được mấy bước, gương mặt nhắn của Triệu Lưu Ly liền tái lại, đỡ lấy cánh tay của Thu ma ma bên cạnh thở dốc: “Ma ma, ta hơi mệt…”

      Thần sắc Thu ma ma khẩn trương, cuống quít ôm nàng lên: “Công chúa làm sao vậy? Sao lại thở được?” Cuối cùng, bà hối hận: “Nhất định là vì sáng nay uống dược, đều là do nô tài, nên chiều theo ý ngài…”

      Lúc này, bà có gì Triệu Lưu Ly cũng nghe vào tai, cả người nàng co quắp, bộ dáng thống khổ.

      Cũng may nơi này cách Tân Nhạn Lâu xa, Thu ma ma vội vàng ôm nàng tới hướng lầu các, đường còn phân phó bọn cung nữ: “Mau, mau bưng dược của Lục công chúa lên”.

      Tầng Tân Nhạn Lâu có vài vị mệnh phụ đứng trò chuyện vui vẻ, vừa ngước mắt nhìn, liền thấy ma ma ôm tiểu nương vội vàng tới bên này, trong miệng còn lẩm bẩm: “Công chúa kiên trì chút nữa”. Các nàng cả kinh, vội vàng hành lễ, Thu ma ma cũng bất chấp chào hỏi, đặt Triệu Lưu Ly lên tháp , vuốt sau lưng nàng giúp nàng thuận khí: “Công chúa đỡ hơn chút nào chưa? Vẫn còn khó thở sao?”

      hồi lâu, sắc mặt Triệu Lưu Ly mới chuyển biến tốt, mặc dù gương mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng cũng dọa người như lúc nãy. Nàng nhàng gật đầu, lúc này mới chú ý tới bên cạnh có rất nhiều người vây quanh, mọi người đều cúi đầu nhìn về phía nàng. Ánh mắt họ có tò mò, cũng có thăm dò, càng nhiều hơn chính là đồng tình … Thân mình Triệu Lưu Ly co rụt lại, chui vào trong lòng Thu ma ma.

      Thu ma ma để ý đến tâm tình của nàng, bao lâu nha hoàn mặc sắc áo màu thu bưng chén thuốc qua: “Ma ma, dược của Lục công chúa bưng tới”.

      Thu ma ma tiếp nhận chiếc bát đồng tráng men lớn được đặt trong khay, nhàng nâng Triệu Lưu Ly dậy, để nàng dựa vào gối lưu ly, múc thìa dược lên cho nàng uống: “Công chúa, uống xong bát dược này cơ thể liền khó chịu nữa”.

      Dược vừa đắng mùi lại khó chịu, Triệu Lưu Ly uống năm sáu năm, tư vị của nó nàng ràng hơn người khác nhiều. Theo bản năng, Triệu Lưu Ly cảm thấy buồn nôn, cố chấp lắc đầu: “Ta uống, uống đắng!”

      xong liền ngậm chặt miệng, cho dù Thu ma ma gì cũng chịu mở miệng ra.

      Điều này làm Thu ma ma lo lắng, uống dược sao được? Vừa rồi bệnh tái phát lợi hại như vậy, chính là vì uống dược, giờ cũng chịu uống, lỡ lát nữa lại xảy ra chuyện gì, vậy bà biết phải làm sao bây giờ? Nhiều năm như vậy, cũng nhờ những bát dược này Triệu Lưu Ly mới có thể bảo trụ tính mạng của mình, nay nàng chịu uống thuốc, chính là nghĩ tới mạng sống của mình nữa sao? Thu ma ma nhớ tới mấy năm nay, Trần Hoàng Hậu hao tổn biết bao tâm sức vì nàng, liền nhịn được muốn rơi nước mắt.

      “Công chúa, van cầu ngài đem dược uống … Ngài uống dược, nương nương lại lo lắng…” Bà tận tình khuyên bảo, hận thể tự mình thay Triệu Lưu Ly uống bát dược này xuống.

      Đáng tiếc, cho dù bà thế nào, Triệu Lưu Ly chính là nghe, lắc đầu : “ uống, uống…” Thu ma ma liền đem dược đưa tới bên miệng nàng, Triệu Lưu Ly liền vung tay lên đem thìa dược đánh rớt, hốc mắt hồng hồng: “Ta uống, vì cái gì người khác đều phải uống, chỉ có ta phải uống? Ma ma, ta cũng muốn giống họ… Cũng muốn chơi thả diều, chơi đá cầu, ta muốn mỗi ngày đều phải uống dược…. đắng…” Nàng càng khóc càng lớn, cuối cùng khóc đến sốc hông, cả người co giật ngã vào trong ngực Thu ma ma.

      Thu ma ma nghe mấy lời nàng xong, lại càng thêm đau lòng, đem người năm đó xuống tay với nàng ở trong lòng hung hăng mắng: “Công chúa…”

      Hai người cảm xúc bi thương, mấy vị mệnh phụ phu nhân cuối cùng cũng biết được, đây chính là Thiên Cơ Công Chúa được Trần Hoàng Hậu sủng ái nhất, mang theo đủ loại tâm tư mà tiến lên khuyên giải, an ủi.

      Họ dược này uống tốt cho thân thể, lại công chúa đừng khóc đứng khóc… nhưng tất cả đều có tác dụng gì. Triệu Lưu Ly vẫn thương tâm như trước, lời ai cũng nghe.

      lúc cả đám người đều bó tay hết cách bỗng nghe được thanh thanh thúy ở bên ngoài vang lên: “ cái, hai cái, ba cái…”

      Mọi người bị thanh này hấp dẫn, nhất tề nhìn ra ngoài lầu các.

      Chỉ thấy nương mặc la quần màu khói, ở dưới hàng liễu rũ đá cầu, tiểu nương khác lại giúp nàng đếm đếm. Mệnh phụ phu nhân đều nhíu mày, cho rằng hai đứa này hiểu chuyện, thấy công chúa khóc rất thương tâm sao? Các nàng an ủi thôi, ngược lại còn chơi đá cầu, đúng là biết cấp bậc lễ nghĩa.

      Nhưng mà dần dần, mọi người bị tiểu nương đá cầu thu hút ánh nhìn. Người nàng như yến, cách đá đa dạng, nhấc chân nhảy lên, Giày thêu hoamàu đỏvững vàng tiếp được quả cầu rơi xuống, lại nhàng hất cái, đem quả cầu lần nữa tung lên trung, chờ quả cầu đụng tới chân kia của nàng, nàng lại dùng tư thế khác đáp được nó… Đan phi yến, song phi yến, uyên ương quải, song uyên ương quải, mỗi động tác đều nhàng linh hoạt, cảnh đẹp ý vui, khiến người ta muốn vỗ tay khen ngợi. Bất tri bất giác mọi người đều bị nàng thu hút, ngừng việc trong tay mà quan sát nàng, ngay của Thiên Cơ Công Chúa khóc đến mức thở được, lúc này cũng chăm chú nhìn nàng, vô cùng hâm mộ.

      đầu nàng buộc tơ lụa thành nụ hoa, đó còn gắn bốn cái chuông , mỗi lần nàng nhảy lên, chuông theo đó mà phát ra thanh thanh thúy.

      Cùng với thanh này, Ngụy La hoàn thành trăm lần đá cầu liền ngừng lại. Hai chân nàng mỏi nhừ còn cảm giác, lâu đá nhiều như vậy, bỗng nhiên làm liền trăm cái có chút chịu nổi. Đời trước nàng ở tiểu viện nhà nông, nhàn rỗi có gì làm liền cùng mấy tiểu nương trong xóm đá cầu, so xem ai đá được nhiều hơn, lúc nhiều nhất nàng có thể đá ba trăm cái.

      Nàng lúc ấy chắc cũng nghĩ tới, ngày kia mình dùng cái này đến dỗ tiểu nha đầubảy tuổi.

      Nàng nhặt quả cầu lên, về hướng lầu các, tới trước giường Bát bảo Lưu Ly, mỉm cười nhìn Triệu Lưu Ly: “Lục công chúa, vừa rồi thần đá tốt ?”

      Triệu Lưu Ly nhìn nàng ngây ngốc, rất nhanh hoàn hồn, ánh mắt nhìn nàng mang theo sùng kính, gật đầu như gà mổ thóc: “Tốt!”

      Đâu chỉ là tốt, quả là quá tốt. Triệu Lưu Ly còn chưa thấy qua ai đá tốt hơn nàng.

      Ngụy La mím chặt khóe môi, thanh non nớt kéo dài: “Công chúa có muốn học hay ?”

      Triệu Lưu Ly gật đầu càng lợi hại, đối với lời của nàng lập tức gần gũi hơn ít: “Muốn!” xong, nàng lại ngừng lát, xác định hỏi: “Ngươi dạy ta sao?”

      nha!” Ngụy La tươi cười khả ái, vừa rồi nàng đá cầu nhiều quá, chóp mũi còn vươn mồ hồi, dưới ánh mặt trời long lanh càng khiến gương mặt nhắn trở nên lóng lánh trong suốt. Nàng xong, thừa dịp Triệu Lưu Ly vui vẻ liền tiếp: “Bất quá nếu muốn đá cầu thân thể phải khỏe mạnh, nếu dễ gặp chuyện may. Nếu công chúa muốn học, trước hết phải dưỡng thân thể cho tốt , dưỡng tốt rồi về sau thần dạy người”.

      Ngụy La cũng biết tại sao mình muốn làm vậy, đại khái là thấy nàng ấy khóc đến đáng thương nên có chút đồng tình.

      Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên, túm lấy tay áo nàng hỏi: “Nếu như ta dưỡng thân thể tốt lên, ngươi có thể đem tất cả mấy loại lúc nãy dạy ta sao?”

      Ngụy La nghiêng đầu nhìn nàng, “Đương nhiên có thể”. xong nàng nháy mắt mấy cái, chỉ ngón tay về phía chén dược để chiếc bàn gỗ: “Bất quá công chúa phải đem dược uống hết ”.

      Triệu Lưu Ly tâm phục khẩu phục nàng, gì nghe nấy, vội vàng: “Ta uống, ta uống, ngươi cần đổi ý”.

      Ngụy La chống má nhìn nàng, nhàng cười tiếng, nhưng lên tiếng.

      Nàng đương nhiên đổi ý, bởi vì thân thể của nàng ấy dưỡng xong rồi. Kiếp trước Thiên Cơ Công Chúa nằm giường bệnh triền miên, thân thể suy yếu mười mấy năm, cuối cùng sống quá mười sáu tuổi. Nàng ấy tám năm nữa hương tiêu ngọc vẫn, điều này khiến Ngụy La nhớ lại chính mình, các nàng đều đáng thương giống nhau , thể hoàn chỉnh sống đời người. Cho nên Ngụy La mới có thể giúp nàng, nếu đời này nàng ấy uống thuốc tốt, biết có thể sống thêm vài năm hay ?

      Thu ma ma ở bên khóc vui mừng, cũng nhìn Ngụy La bằng cặp mắt khác, cảm kích được bằng lời: ”Dược nguội rồi, nô tỳ để người hâm nóng, công chúa chờ lát”.

      Triệu Lưu Ly được, kiên nhẫn chờ cung nữ đem dược nóng lên. Nàng cần Thu ma ma đút cho, bưng bát ngoan ngoãn ngồi uống từng ngụm từng ngụm.

      Tân Nhạn Lâu cuối cùng cũng khôi phục yên bình tĩnh, ánh mắt mọi người đều nhìn tiểu nương ngồi bên cạnh Triệu Lưu Ly với ánh mắt khác. Ngụy La phảng phất như thấy, chuẩn bị lên lầu tìm Tứ bá mẫu, liền thấy Tần Thị hoang mang rối loạn xuống, thần sắc sốt ruột.

      Ngụy La gọi bà:”Tứ bá mẫu!”

      Tần Thị nghiêng đầu nhìn, thấy là nàng, vội bước lên phía trước ôm lấy nàng, bất chấp hỏi nàng mới vừa nơi nào, vội vàng :”A La, mau tới. Mới vừa rồi có người Thường Hoằng và Thế tử Nhữ Dương Vương phát sinh xung đột, bị Thế tử Nhữ Dương Vương đẩy xuống Thái Dịch Trì…”

      Ý cười mặt Ngụy La ngưng lại, gương mặt nhắn trong chốc lát trở nên dễ coi.

      Tính tình Thường Hoằng như vậy, sao có thể phát sinh xung đột với người khác? Trừ phi người đó cố ý bới lông tìm vết.

      Nàng đối với Thế tử Nhữ Dương Vương Lý Tụng có ấn tượng sâu sắc, vì mà kiếp trước Thường Hoằng nghèo túng. Thậm chí có thể , là cùng mẹ con Ngụy Tranh liên thủ tạo nên.

      Đuôi mắt nàng lạnh lùng, hóa ra Lý Tụng xuất từ bây giờ. Bọn họ sao lại có tranh chấp? vậy mà dám đem Thường Hoằng đẩy xuống nước, nếu Thường Hoằng xảy ra chuyện gì may, nàng liền giết trăm lần.

      Ngụy La ôm cổ Tần Thị, đôi môi phấn hồng mím thành đường, biều tình lãnh. Nào ngờ nàng vừa ngẩng đầu, vừa vặn liền bắt gặp đôi mắt nhìn nàng.

      Ở lầu các đối diện, bên Thái Hồ, Triệu Giới đứng ở chỗ cây liễu vừa rồi nàng đá cầu, bên môi mang theo ý cười, thâm ý nhìn nàng.

      Tần Thị ôm nàng bước nhanh, đem người đứng đó ném xa. đứng dưới tán cây lát, rồi nhàn nhã lững thững tới.

      ------------------------------

      Tác giả có lời muốn .

      Cùng biên tập thương lượng chương này, A La ngày mai muốn ngập V ~ hôm đó tới vạn chữ, cũng cố gắng hai chương o(* ̄︶ ̄*)o

      Hi vọng mọi người ủng hộ nhiều hơn, cảm tạ độc giả, ta mỗi ngày đều tranh thủ viết tiểu kịch trường.
      Last edited: 2/5/16
      Jin292, ly sắc, hamaxink60 others thích bài này.

    2. anhtrantu2810

      anhtrantu2810 Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      48
      Bao giờ chị La mới lớn, Giới sắp già rồi :3

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 023.1: Nàng là cây ớt , phải hoa trong nhà kính

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Lúc đoàn người tới gần Thái Dịch Trì, chỗ đó ít người. Có quan trọng thần, cũng có công tử thế gia, còn có người hầu trong cung đến để cứu người… Ở xa xa Ngụy La thấy người nằm bờ, toàn thân ướt đẫm, nhúc nhích. Ngụy Côn ngồi xổm bên cạnh , càng ngừng ấn nhân trung và hổ khẩu (1) của , nhưng vẫn có phản ứng.

      Sắc mặt Ngụy La trắng nhợt, từ người Tần Thị bò xuống, chân ngắn vội vã chạy về hướng người nằm bờhồ: ”Thường Hoằng!”

      Lúc này là đầu hạ, nước hồ quá lạnh buốt, nhưng Thái Dịch Trì vốn dĩ rất sâu, nếu như bị chìm, lúc cứu lên tránh khỏi bị trễ nãi thời gian. Nếu cứu lên quá muộn… Ngụy La chỉ cảm thấy tim gan run sợ, nàng dám nghĩ nhiều, gắt gaonắm lấy cánh tay Thường Hoằng, kêu tên : “Thường Hoằng, đệ tỉnh…”

      Trong lòng Ngụy La sợ hãi, nàng biết lúc này đây Thường Hoằng chết, nhưng vẫn thể yên lòng. Dẫu sao nàng cũng là trùng sinh, ai biết có thể vì thế mà thay đổi số chuyện hay , vạn nhất xảy ra chuyện hay gì sao?

      ràng nàng phải bảo vệ Thường Hoằng, nhưng lại chăm sóc tốt, làm cho gặp chuyện may.

      Nghĩ tới đây, Ngụy La ngẩng đầu, đôi mắt hung dữ nhìn bé trai mặc áo bào xanh ngọc thêu hoa văn bảo tướng (2). Đứa bé trai này bảy tuổi, bộ dáng thanh tú, đôi mắt lại hết sức bướng bỉnh lại có chútbất tuân. Giờ phút này mím chặt môi, yên lặng nhìn về phía bên này, vừa nhìn thấy ánh mắt của Ngụy La, đầu tiên là sững sờ, sau đó khẽ hừ tiếng, nghiêng đầu nhìn nàng.

      Đây nhất định là con trai của Nhữ Dương Vương – Lý Tụng, cho dù bây giờ giống lắm với sau khi lớn lên, nhưng liếc mắt cái Ngụy La vẫn có thể nhận ra. Bởi vì mặt đặc điểm đặc biệt, đó là dưới mắt trái của cái bớt màu hồng nhạt, có hình đuôi chim én, cái bớt này ở mặt có chút bắt mắt. đứng bên cạnh Nhữ Dương Vương cao lớn vạm vỡ, Vương gia nghiêm mặtgiáo huấn , thanh rung trời, cơ hồcả nửa hoàng cung đều nghe thấy.

      Nhữ Dương Vương là võ tướng, thân cơ bắp, oai phong phi phàm, ông từng cùng Sùng Trinh Hoàng Đế vào sinh ra tử, gầy dựng giang sơn. Vì thế, Sùng Trinh Hoàng Đế vừa lên ngôi vua, liền phong vương phong tước cho , xem như huynh đệ. Người Nhữ Dương Vương lấy chính là muội muội của Sùng Trinh Hoàng Đế - Cao Dương Trưởng Công Chúa Triệu Huyên. Triệu Huyên là vị mỹ nhân danh chấn kinh thành mười mấy năm trước, thân như bồ liễu, mắt ngọc mày ngài, khí chất thanh tao. người là công chúa liễu yếu đào tơ, người là hán tử thô tục xuất thân từ quân doanh, như thế nào cũng thấy xứng đôi. Lúc đó, dân chúng Thành Thịnh Kinh cũng vừa mắt hôn này, Cao Dương Trưởng Công Chúa cũng ngoại lệ. Bà thích người vũ phu như Lý Tri Lương, bà thích thiếu niên ôn thuận, nhu hòa. Nghe Triệu Huyên từng phản kháng với Sùng Trinh Hoàng Đế, đáng tiếc hiệu quả lớn, cuối cùng vẫn phải theo lệnh gả .

      Có điều, sau khi thành thân, Lý Tri Lương đối đãi với bà cũng tốt, lại vô cùngsủng ái. lâu sau, bọn họ sinh hạ trai , Lý Tụng năm nay tám tuổi, nữ nhin Lý Tương năm nay năm tuổi.

      Đời trước Lý Tụng vì cái gì phá hủy Thường Hoằng? Vì sao phá hủy tiền đồ của , hại thân bại danh liệt?

      Ngụy La vậy mà lại biết nguyên nhân.

      Lúc đó Phủ Quốc Công và Phủ Nhữ Dương Vương phen thương nghị với nhau, rồi định ra hôn giữa Thường Hoằng và Lý Tương. Lý Tương mười bốn tuổi trong lòng có chủ kiến, nàng ta thích Thường Hoằng, nàng ta thích Võ trạng nguyên tư thế oai hùng lúc đó. Vì muốn lui bỏ hôn này mà phá hủy thanh danh của chính mình, Lý Tương năn nỉ ca ca mình là Lý Tụng nghĩ biện pháp làm danh tiếng Thường Hoằng bại hoại, đến lúc đó cần nàng ra mặt, phụ mẫu cũng tự động thoái hôn. Cho nên Lý Tụng dụ dỗ Thường Hoằng hút ngũ thạch tán, khiến cả ngày ngây ngô, thần chí , sống hoang đường qua ngày. Ngụy La nghĩ tới việc xấu huynh muội này làm liền hận tới nghiến răng nghiến lợi.

      Lý Tương tâm thuật bất chính, còn muốn dụ dỗ Thường Hoằng, vốn đâu có lỗi với nàng ta? Nàng ta minh bạch, lại muốn đem nước bẩn hắt hết lên người Thường Hoằng, là điển hình của việc kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, Ngụy La chưa từng thấy ai bỉ ổi như vậy.

      Vừa nghĩ tới những chuyện đó, toàn thân Ngụy La giận dữ tới phát run, bây giờ Thường Hoằng sinh tử , bọn họ dựa vào cái gì mà muốn sống tốt? Mạng của bọn họ đáng giá hơn Thường Hoằng sao?

      Ngụy La cúi đầu, bờ vai run rẩy kịch liệt, người ngoài có lẽ cho rằng nàng khóc, nhưng chỉ có mình nàng biết, nàng hận!

      Hận thể để bọn họ đều chết hết , hận thể cho bọn họ ngay lập tức gặp báo ứng.

      Ngụy La cắn môi, ý thức cắn đến chảy máu, cho dù vậy bản thân nàng cũng cảm thấy đau đớn. Giọt máu đỏ thẫm rơi vào mu bàn tay của Thường Hoằng, đỏđến chói mắt. Nàng dùng ngón cái nghiêm túc lau , cổ họng như bị chặn lại, mang theo tiếng khóc than, ký ức đời trước và đời này chồng chất lên nhau, nàng : “Thường Hoằng, được chết… đệ được chết”.

      Vừa mới dứt lời, Ngụy La liền bị đôi tay ôm lấy từ phía sau. Thanh Triệu Giới trấn định mà thong thả vang lên bên tai: “ chết, bản vương nhất định cứu !”

      xong, Chu Cảnh liền tiến lên, thay vào vị trí của Ngụy Côn, hai tay xếp lên lồng ngực của Thường Hoằng, đè xuống có quy luật. Triệu Giới bế Ngụy La qua bên, Ngụy La căn bản rảnh chú ý tới , mắt chớp nhìn chằm chằm động tĩnh ở bên kia, cho đến lát sau, Thường Hoằng sặc sụa nhổ nước hồ ra, cuộn thân mình ho khan.

      “Thường Hoằng!”

      Ngụy La vui mừng, tảng đá lớn trong lòng rớt xống, nhanh chân chạy tới bên kia lại bị cánh tay Triệu Giới đưa ra cản lại. Ngụy La kịp dừng lại, cả người nhào vào trong lòng Triệu Giới, cả thân thể đổ vào ngực , cái mũi đụng phải lồng ngực đau nhói. Triệu Giới cười ra tiếng, đem nàng từ lồng ngực mò ra, cúi người xoa xoa cái mũi của nàng: “Gấp cái gì? Người ở đằng kia, cũng chạy được!”.

      Ngụy La thấy Thường Hoằng ngồi dậy, Ngụy Côn ân cần hỏi thoải mái ở đâu, lắc đầu hai cái, mãi vẫn câu nào. Tính tình vốn quái gỡ, bây giờ lại bị người ta đẩy xuống nước, trong lòng chắc chắn dễ chịu chút nào, nhưng Thường Hoằng chưa bao giờ gì, cái gì cũng giấu ở trong lòng, giống y như cáihũ nútvậy.

      Ngụy La càng nghĩ càng thấy sốt ruột, đẩy tay Triệu Giới ra: “Ta muốn tìm đệ đệ…”

      Triệu Giới hạ quyết tâm để nàng qua, bọn họ lại vừa vặn đứng sau mọi người, người khác chú ý tới. Triệu Giới vươn tay vuốt ve cánh môi của nàng, đến lúc này Ngụy La mới cảm thấy đau, lông mày nhíu chặt hừ tiếng. Triệu Giới buông nàng ra, nhìn vết máu ngón tay cái, có chút đăm chiêuhỏi: “Vừa rồi muội hận ai?”

      Người ngoài có lẽ phát , nhưng Triệu Giới luôn chú ý tới hành động của nàng, hiển nhiên cũng thấy nhiều hơn người khác. Tiểu nha đầu này cật lực khắc chế bản thân, ánh mắt nàng nhìn Lý Tụng lạnh như băng, chứa hận ý lớn. Ngụy La lúc đó với Ngụy La biết giống nhau, nhưng lại có xung đột, loại cảm giác này rất kỳ quái, phảng phất như đây đều là việc bình thường – cho dù nàng hung hăng cắn , hay ngọt ngào gọi “Đại ca ca”, hay giãy dụa như bây giờ, mỗi hành động đều khiến cảm thấy mới mẻ. Nàng có rất nhiều mặt muốn người khác nhìn thấy, bây giờ lại bị dần dần phát .

      Ngụy La mím chặt môi, vết máu môi vì thế trở nên nổi bật, nàng lúc này giống tiểu dã thú bất khuất chờ chủ nhân từ từ thuần phục.

      Triệu Giới cười cười: “Để bản vương đoán chút, là Lý Tụng hay là Ngụy Côn?”

      Ngụy La ngừng lại chút, đôi mắt đen lóng lánh sáng ngời nhìn , thừa nhận cũng phản bác.

      Nàng hận cả hai người, hận Lý Tụng phá hủy Thường Hoằng, cũng hận Ngụy Côn bảo vệ tốt .

      Nhưng chuyện trước mắt xảy ra, nàng hận Lý Tụng nhiều hơn.

      Triệu Giới hiển nhiên cũng đoán được ý nghĩ của nàng, nhanh chậm hỏi: “Vì cái gì hận ? Bởi vì đem đệ đệ của muội đẩy xuống nước?”

      Ngụy La trầm mặc rất lâu rồi mới chậm rãi mở miệng: “ bắt nạt Thường Hoằng”.

      là như thế, Lý Tụng phải chính là bắt nạt Thường Hoằng sao? Ngụy La muốn để Triệu Giới biết quá nhiều, cũng muốn để phát mặt u tối khác của mình, bây giờ nàng chỉ cần giả dạng người bao che khuyết điểm là được rồi! Nàng thời chỉ là tiểu nương sáu tuổi, làm sao hiểu được thâm cừu đại hận là gì chứ?

      Triệu Giới cong môi, cũng có tin hay . nhìn nàng hồi lâu, vuốt đầu nàng hỏi: “Muội muốn bắt nạt trở lại sao?”

      Ngụy La kinh ngạc ngẩng đầu, nghênh tiếp tầm mắt của , hiểu tại sao lại hỏi vậy.

      có ý gì? phải như nàng nghĩ chứ?

      Gương mặt xinh đẹp nhắn của Ngụy La đầy vẻ phòng bị, trả lời câu hỏi của Triệu Giới.

      Cách đó xa, Ngụy Côn nhìn quanh bốn phía tìm thấy nàng, liền đẩy đám người bu quanh, nhìn thấy nàng và Triệu Giới chuyện, ông ôm quyền thi lễ hỏi: “Hạ quan tham kiến Tĩnh Vương điện hạ, biết điện hạ tìm tiểu nữ có chuyện gì?”

      Triệu Giới đứng thẳng, thu hồi ý cười mặt, lúc xoay người lại đối diện với Ngụy Côn đổi thành vẻ mặt bình tĩnh. : “Tứ tiểu thư mới khóc, bản vương chỉ là dỗ nàng chút”.

      Ngụy Côn chút nghi ngờ, giọng điệu có chút thành khẩn: “Đa tạ Vương gia lo lắng…”

      Bên kia, Ngụy La cuối cùng cũng thoát khỏi khống chế của Triệu Giới, cất bước chạy tới bên cạnh Ngụy Thường Hoằng. Thái y vừa rồi mới chạy tới chữa trị cho Thường Hoằng, lúc này còn đáng ngại. Thường Hoằng thấy nàng đến, cuối cùng cũng chịu mở miệng : “A La…”

      Chỉ là bộ dáng ỉu xìu như cũ, có chút cao hứng.

      Ngụy La nhấc tay áo, giúp lau bọt nước mặt, đáp tiếng. Sau đó nàng gì đó, người ngoài nghe được.

      Cho dù bọn họ nghe được hai người cái gì, nhưng cũng có thể cảm nhận được tình cảm tỷ đệ thân thiết của họ. Cũng khó trách, hai đứa có mẫu thân, chỉ có thể dựa vào nhau.

      Phần tư thái này rơi vào trong mắt người khác, khỏi khiến họ hâm mộ.

      Triệu Giới đứng chắp tay, mặt biến sắc nhìn cảnh tượng này, cũng biết suy nghĩ gì

      -------------------------------

      (1) Nhân trung: Phần dưới mũi, chạy tới môi

      Huyệt Hổ Khẩu: nằm giữa ngón trỏ và ngón cái

      (2) Hoa văn bảo tướng:

      [​IMG]
      [​IMG]
      Jin292, ly sắc, hamaxink57 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 023.2: Nàng là cây ớt , phải hoa trong nhà kính

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Trải qua phen truy hỏi của Ngụy La, Thường Hoằng mới cho nàng biết tại sao và Lý Tụng tranh chấp.

      Ngụy La và Thường Hoằng là thai long phượng, bộ dáng hai người cũng vì vậy mà giống nhau đến bảy tám phần, ngũ quang xinh đẹp, mặt mày tinh xảo. Chuyện này là chuyện tốt đối với Ngụy La, nhưng đối với Thường Hoằng lại mang lại phiền toái. lúc này còn , mặt mày còn chưa nảy nở, thoạt nhìn có điểm giống bé . Bình thường cũng có người nghị luận về dáng vẻ của Thường Hoằng, nhưng đều lặng lẽ, bí mật bàn luận, chưa từng có ai dám ra ngoài miệng; Nhữ Dương Vương Thế tử Lý Tụng là người đầu tiên.

      Lý Tụng chỉ nhạo báng Thường Hoằng giống nữ nhi, còn muốn Thường Hoằng học theo bộ dáng của tiểu nương, thậm chí biết lấy ở đâu được đóa hoa lụa (1) đầu cung nữ, nhất định muốn cài lên đầu Thường Hoằng. Ngụy Thường Hoằng hiển nhiên đồng ý, ít có nghĩa để mặt người ta bài bố. Lý Tụng thấy đồng ý, cũng buông tha, nhất định muốn Thường Hoằng cài hoa lên, hai người cứ như vậy xảy ra tranh chấp, thậm chí động tay động chân. Thường Hoằng hơn Lý Tụng hai tuổi, đánh cũng đánh lại, bụng chịu vài quyền của , sau cùng còn bị Lý Tụng xách cổ áo ném vào Thái Dịch Trì.

      Ngụy La nghe bụng bị thương, vội bảo nhấc y phục lên: “Để tỷ xem xem!”

      Đây là bên ngoài, xung quanh lại có nhiều người như vậy, Thường Hoằng đương nhiên chịu, nắm chặt y phục : “ có việc gì… đau!”

      đau mới là lạ! Lý Tụng có phụ thân là võ tướng, thân thủ chắc chắn kém hơn phụ thân là bao, Thường Hoằng bị đánh hai quyền, làm sao chịu nổi.

      Lại còn lừa gạt nàng đau.

      Ngụy La ngước lên trừng mắt nhìn Lý Tụng ở phía đối diện, ánh mắt lạnh băng như châm phóng tới, tuyệt che giấu phẫn nộ của mình. Lý Tụng lần đầu tiên bị tiểu nương nhìn như vậy, bị hù đến nhảy dựng, nhưng rất nhanh hoàn hồn, mạnh miệng : “Nhìn cái gì? Hai người các ngươi bộ dáng giống nhau như vậy, ngươi là nữ, là nam, ta làm sao phân biệt được? Trách được ta chơi đùa sai người!.

      Đúng là cưỡng từ đoạt lý. (2)

      Nhữ Dương Vương nghe thấy vậy, quát lớn tiếng: “Vô liêm sỉ!”, sau đótúmhắn tới trước mặt Thường Hoằng, hướng tầng tầng lớp lớp quan lại : “Ta dạy ngươi thế nào? Còn xin lỗi người ta”.

      Lý Tụng lảo đảo hai cái, khó khăn lắm mới đứng vững, con mắt nhìn Thường Hoằng, lại nhìn Ngụy La, chút thành ý nhận lỗi cũng có.

      Người xung quanh đều tản , chỉ để lại vài công công nội thị đứng đó cùng với người của Phủ Nhữ Dương Vương và Phủ Quốc Công. Lý Tri Lương chắp tay với Ngụy Côn, có chút hổ thẹn : “Đều do bản Vương có cách dạy con, đắc tội với tiểu thiếu gia, mong rằng Thịnh Minh huynh đại lượng, tha thứ cho tiểu nhi!”

      Lúc này xin lỗi có ích gì, huống chi ông ta còn tự xưng “Bản Vương”, Ngụy Côn có thể làm gì con ông ta chứ? Sắc mặt Ngụy Côn tốt, lại vẫn phải như cũ đáp lễ: “Tiểu hài tử nghịch ngợm, cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường, Vương gia cần tự trách!” Ông dừng chút, lại quay lại tính tình ôn hòa thường ngày: ‘Chỉ là Thường Hoằng chỉ có mệnh, chịu được giày vò, hy vọng có lần sau!”

      Nhữ Dương Vương cười, vội vàng : “Thịnh Minh huynh rất đúng, bản vương trở về nhất định hảo hảo quản giáo tiểu nhi!”

      Lý Tụng đứng bên kia chậm chạp chịu xin lỗi Thường Hoằng, cuối cùng Nhữ Dương Vương nắm tay thành quả đấm uy hiếp, mới bĩu môi, có chút thành ý xin lỗi: “Vừa rồi là ta đúng, nên ném ngươi xuống nước. Dù sao ngươi cũng sao, chuyện này coi như xong !”.

      Ngụy La bỗng nhiên bị chọc đến muốn cười, cái gì gọi là: “Dù sao cũng có chuyện gì?” Nếu có chuyện gì, chẳng phải tất cả đều muộn sao?

      Nhữ Dương Vương cũng cảm thấy lời này quá đáng, tức giận đến vung quyền muốn đánh : “Ngươi chuyện dễ nghe cho lão tử…”

      Ngụy La nhìn , trong mắt lóe lên tia gian xảo. Giọng của nàng phẫn nộ, mang theo bộ dáng ngang ngược của tiểu nương: “Ngươi đẩy đệ đệ ta xuống nước, nếu cũng để ta đẩy lần, chúng ta liền tha thứ cho ngươi!”

      Ngụy Côn la nàng: “A La!”

      Nhưng rồi ông ngừng lại, tiếp tục ngăn cản. Đây là chuyện của tiểu hài tử, có đôi khi người lớn bọn họ tiện nhúng tay. Hơn nữa Ngụy La là bé , tuổi lại , cho dù gì cũng trở thành: “Lời trẻ kiêng kỵ!”.

      Ngụy Côn nhìn Lý Tri Lương, Lý Tri Lương nhíu nhíu mày, tựa hồ cảm thấy cầu này có chút vô lý.

      Lý Tri Lương chưa kịp mở miệng. Lý Tụng lại cho là đúng cười tiếng, tự phụ đáp lại: “Đây có là gì? Đừng cho ngươi đẩy lần, chính là đẩy trăm lần cũng có vấn đề gì!”

      Lý Tụng ỷ vào bản thân có chút võ công, lại học bơi từ , căn bản đem lời Ngụy La để vào mắt, ngược lại còn cảm thấy chơi rất vui, sảng khoái đáp ứng. Coi như tắm rửa cái, lòng dạ rộng lượng, so đo với nàng!

      Lý Tri Lương có chút đồng ý, sợ tiểu nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng nghĩ tới mình ở bên trông chừng, cũng gì. Cũng nhân dịp này, vừa vặn tỏ mười phần thành ý bồi tội, bị người ta là ỷ thế hiếp người.

      Ngụy La tính trước chuyện Lý Tụng đồng ý, khẽ mím môi.

      Cười , thừa dịp còn cười được cứ cười.

      *** *** ***​

      Lúc này Sùng Trinh Hoàng Đế và Trần Hoàng Hậu vẫn chưa tới, nhưng nhìn thời gian cũng sắp rồi, lúc này mọi người đều đứng chờ trước Tân Nhạn Lâu và Lâm Giang Lâu, có mấy ai chú ý tới tình huống Ngụy La bên này.

      Mặt hồ bằng phẳng, thế lấy ngọc thạch, khoảng cách với mặt nước ước chừng nửa thước, mỗi chỗ đều có độ sâu giống nhau. Ngụy La đứng bờ, ngẩng đầu nhìn Lý Tụng: “Ta đem ngươi từ nơi này đẩy xuống, nếu ngươi có thể lên, chúng ta coi như thanh toán xong!”

      Nàng học theo lời của vừa rồi, nãi thanh nãi khí, ràng là bộ dáng con nít hiểu chuyện, hết lần này tới lần khác trưng ra gương mặt nhắn, lại giả bộ nghiêm túc. Lý Tụng cảm thấy buồn cười, căn bản để nàng vào mắt, gật đầu lung tung: “Được, ngươi mau động thủ, phải là…”

      còn chưa xong, Ngụy La liền đưa tay đặt vào lồng ngực , hung hăng đẩy xuống.

      Lý Tụng đứng bên bờ hồ, bất ngờ kịp chuẩn bị bị đẩy ngã về phía sau, hai mắt mở to, “Bịch” tiếng rơi vào trong nước!

      Nước hồ rất nhanh trùm lên đỉnh đầu , cũng may Lý Tụng biết bơi, rơi vào nước lúc liền điều chỉnh cơ thể xong. lấy khí, thậm chí nhởn nhơ tự đắc bơi lội vòng trong hồ, mới lần nữa nổi lên mặt nước, vẻ mặt dương dương tự đắc nhìn Ngụy La. Nhữ Dương Vương Lý Tri Lương đứng bên kia thở phào nhõm, kêu lên: “Nghịch tử, còn mau lên!”

      vạch hai tay bơi về phía trước, chuẩn bị từ chỗ vừa rồi bị đẩy xuống leo lại lên bờ, nhưng tay vừa mới bấu vào thạch bích, lại cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Ngụy La ngồi xổm trước mặt , gương mặt nhắn mỉm cười, nụ cười kia thế nào cũng cảm thấy cổ quái, làm cho Lý Tụng chẳng biết vì sao có cảm giác bị rơi vào bẫy. nhíu mày: “Tránh ra, để bản thế tử lên!”

      Hóa ra Ngụy La chọn chỗ này vì bờ rêu xanh bám đầy lên thạch bích trơn trượt, dễ dàng lên được. Nếu là trước kia mà , việc này đối với Lý Tụng phải việc khó, nhưng hôm nay Ngụy La lại ngồi xổm bờ, trong tay cầm cành cây, lưng đưa về phía mọi người, dùng cành cây đó hung hăng đè lên mu bàn tay của , mỉm cười nhìn bằng nửa con mắt: “Tiếp tục!”

      Lý Tụng ánh mắt biến đổi, nghiến răng nghiến lợi: “Ngươi dám…”

      chờ hết lời, Ngụy La liền dùng thêm sức, cành cây hung hăng cắm vào thịt , nàng còn cố tình cười hết sức ngây ngô: “Xuống hay xuống?”

      Lý Tụng đau đến gào lên, nhanh chóng rút tay về, phịch tiếng, lại rớt vào trong nước lần nữa.

      Người đứng bên bờ trông thấy tình huống của bọn họ, còn tưởng rằng Lý Tụng đứng vững lại té xuống, Lý Tri Lương cuối cùng vẫn xót con, vội vàng thị vệ: “Mau, mau cứu tiểu Thế tử lên!”

      Vừa dứt lời, giọng khác lên tiếng - -

      “Chậm !”

      Triệu Giới đứng ở bên kia, thú vị nhìn xem bóng dáng Ngụy La. Xem đủ rồi, nghiêng đầu với Lý Tri Lương: “Nhữ Dương Vương mới vừa rồi phải đáp ứng sao? Đây là chuyện của bọn tiểu hài tử, tiểu Thế tử nguyện ý rơi xuống nước, đương nhiên cũng muốn tự mình lên. Sao vậy, Nhữ Dương Vương tin tưởng nhi tử của mình sao?”

      lường trước được Tĩnh Vương lại nhúng tay vào chuyện này, Lý Tri Lương cứng đờ, miễn cưỡng cười tiếng : ”Cũng phải, chỉ là…”

      Triệu Giới cho ông ta cơ hội hết, ánh mắt liền dời : “Nếu phải, vậy chờ !”

      Lý Tri Lương đành phải tiếp tục chờ.

      Ở dưới nước, Lý Tụng vốn định từ chỗ khác leo lên bờ, nhưng bơi vòng liền nhịn được miệng chửi ầm lên. Tiểu nha đầu này khẳng định là cố ý? Nàng ta biết phía dưới này đều là cỏ và dòng nước quấn quanh nhau, căn bản cách nào tới gần, khi đến gần bị đám cỏ quấn lấy kéo xuống đáy hồ! Như vậy xem ra, chỉ có chỗ Ngụy La đứng là có thể leo lên, sinh khí, trong miệng chỉ còn sót lại chút khí, nước hồ ào ạt tràn vào mũi miệng, bị uống vài ngụm nước, lần nữa ló đầu lên, phẫn nộ trừng Ngụy La: “Ngươi cố ý!”

      Ngụy La đứng lên, miệng nở nụ cười ngọt ngào: “Cái gì cố ý chứ? Ngươi gì thế?”

      Có điều, nét mặt của nàng ràng viết: “Đúng vậy, ta chính là cố ý!”

      Lý Tụng chưa từng thấy tiểu nha đầu nào đáng giận như vậy, hận thể đem nàng ăn vào bụng: “Để cho ta lên!”

      Bọn họ, người bờ, người dưới nước, khí thế cũng cách nhau là mấy. Lý Tụng còn vẻ tự phụ cuồng vọng như lúc nãy, mơ hồ có chút nóng nãy, ở trong nước quá lâu, hoặc bởi vì lòng nóng vội, chân trái dần dần co rút đau đớn, chỉ sợ đây là điềm báo bị chuột rút.

      Nhưng lại muốn nhờ phụ thân giúp đỡ. Đến cùng cũng là bé trai, có tính sĩ diện, thua còn ra thể thống gì? Hơn nữa, tiểu nha đầu này còn hơn hai tuổi!

      Ngụy La ràng cười, ánh mắt vậy mà lại lộ ra băng lãnh: “Ta cản ngươi”.

      Lý Tụng cắn chặt răng, nàng cản , nhưng lại làm cho đường để ! Đây nương sáu tuổi sao? Nội tâm sao rắc rối như thế chứ!

      Hai người, ai cũng lùi bước, cùng nhìn nhau, xem xem ai chống đỡ đến cuối cùng.

      Cuối cùng, tự nhiên là Lý Tụng thua, chân trái bị chuột rút, càng lúc càng chịu nổi sức nặng cơ thể, từ từ chìm xuống dưới. Nước hồ lại lần nữa bao phủ đỉnh đầu , Ngụy La tiếng, qua lúc sau, người bờ cảm thấy thích hợp, Nhữ Dương Vương cởi áo khoác, tự mình nhảy xuống hồ vớt nhi tử lên: ‘Tụng nhi, tụng nhi!”

      Lý Tụng uống bụng nước, có điều người chưa chết, chỉ có thần trí ràng lắm. nghiêng đầu tìm kiếm thân ảnh của Ngụy La, chỉ tay về phía nàng :”ngươi” cả nửa ngày cũng ra được vế sau. Sau đó, nghẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

      *** *** ***​

      Chuyện này coi như huề nhau, Lý Tụng đẩy Thường Hoằng xuống nước, Ngụy La lại đẩy Lý Tụng xuống nước, ai cũng nợ ai, ai cũng có tư cách ai.

      Nhữ Dương Vương nghẹn bụng khí, biết làm thế nào, thế nhưng đối phương lại có Tĩnh Vương làm chỗ dựa, cũng thể cái gì, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt .

      Thọ yến năm nay cũng như mọi khi, sau khi chúc thọ Trần Hoàng Hậu, Sùng Trinh Hoàng Đế sai người lập sân khấu ở Thái Dịch Trì. khán đài, mấy phường hát quơ tay áo diễn tấu <Phượng trở về tổ>, thanh y y nha nha, từ khúc tăm tối khó hiểu. Trần Hoàng Hậu quen nghe loại hí khúc này, cố nén nhẫn nại nghe được nửa, liền đứng dậy cáo từ Sùng Trinh Hoàng Đế.

      Sùng Trinh Hoàng Đế đầu đội mũ Dực thiện (3) bằng lụa đen, người mặc long bào cổ tròn, tuổi hơn bốn mươi, tinh thần vẫn mạnh khỏe như trước, từ cặp lông mày có thể thấy được khí thế oai hùng của ông thời trẻ.Nghe Trần Hoàng Hậu muốn rời chỗ, đôi mắt Hoàng Đế thâm trầm, chợt ánh mắt mỉm cười, khôi phục bộ dáng nhu tình vô hạn như xưa: “ Hoàng Hậu cũng rời , mình trẫm ở lại đây làm gì? bằng cùng nhau trở về”.

      được, thần thiếp với Trường Sinh là được rồi, vừa vặn cũng có mấy lời cần với . Bệ hạ bận rộn chính vụ, khó có khi rảnh, bằng bồi các đại thần trò chuyện”. Trần Hoàng Hậu ngay trước mặt cự tuyệt Hoàng Đế, chậm chí đợi ông mở miệng, liền với Triệu Giới ngồi phía dưới: “Đến, đỡ mẫu hậu trở về!”.
      Trường Sinh là nhũ danh của Triệu Giới, tên đại biểu cho nguyện vọng, Trần Hoàng Hậu hy vọng hai đứa bé này sống lâu trăm tuổi, cả đời yên vui.

      Triệu Giới đứng dậy, với Sùng Trinh Hoàng Đế cáo lui, liền đỡ Trần Hoàng Hậu ly khai.

      Hoàng Đế ngồi long ỷ, rất lâu sau đó, mặt đều biểu lộ chút cảm xúc gì

      *** *** ***​

      Cung Khánh Hi, Điện Chiêu Dương.

      Trần Hoàng Hậu ngồi ngay ngắn ghế quý phi, nghe Thu ma ma đem chuyện hôm nay Ngụy La khuyên Thiên Cơ Công Chúa uống thuốc thế nào, giọng êm tai truyền tới: “… Công chúa liền lập tức muốn uống thuốc. Nương nương, Phủ Quốc Công Tứ tiểu thư có bản lĩnh”.

      Trần Hoàng Hậu dựa vào ghế quý phi đằng sau, tay nâng lọ thuốc hít bằng ngà voi, nghiêm túc . “ phải nàng mới sáu tuổi sao, lại lợi hại như vậy?”

      hai ba câu liền trị được Triệu Lưu Ly , để Triệu Lưu Ly tâm phục khẩu phục, nếu phải có Thu ma ma và các cung nữ khác đảm bảo, Hoàng Hậu còn tin được.

      Thu ma ma liên tục gật đầu, nhịn được lại : “ những như thế, Tứ tiểu thư kia đá cầu cũng đẹp…”.

      Triệu Giới ngồi ở ghế thái sư làm từ gỗ sưa (4) mặt biến sắc, đuôi mắt mỉm cười, nghe Thu ma ma tán dương Ngụy La, khỏi nhớ tới tình hình lúc ấy do chính chứng kiến. khăn lụa màu đỏ đầu tiểu nương phất phơ theo gió lướt mặt nàng, ánh mắt chuyên tâm, nàng nhìn chằm chằm quả cầu giữa trung, căn bản phát nhìn nàng.

      Cặp mắt kia sâu thẳm như đầm nước màu xuân, sáng lạn mênh mông, hào quang rạng rỡ. Đôi mắt biết , cũng biết gạt người. Nàng dùng đôi mắt thiên chân ngây thơ này nhìn ngươi lúc, chừng ở trong lòng nghĩ xem làm sao hành hạ ngươi… thú vị, Triệu Giới xoa xoa tay, nhớ tới tình cảnh Ngụy La bắt nạt Lý Tụng. sao có thể quên được? Nàng là quả ớt cầm trâm phá mặt người khác, mang theo bộ dáng kệch cỡm của bông hoa trong nhà kính, ai khi dễ nàng, cũng có kết cục tốt.

      Triệu Giới nhìn Trần Hoàng Hậu, nhếch môi hỏi: “Mẫu hậu, thư đồng của Triệu Lưu Ly quyết định chưa?”

      ------------------------------

      (1) Đóa hoa lụa: Coi Hoàng Châu Công Chúa để biết chi tiết ^^
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Cưỡng từ đoạt lý: đổi trắng thay đen, ngụy biện.
      (3) Mũ Dực Thiện hay còn gọi là mũ Xung Thiên: hình cánh chuồn là mũ của Vua thời Minh ở TQ
      [​IMG]
      [​IMG]
      (4) Nguyên văn: Hoàng hoa lê thái sư ỷ(黄花梨太师椅). Hoàng hoa lê là tên gọi khác của gỗ sưa
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 9/5/16
      Jin292, ly sắc, hamaxink57 others thích bài này.

    5. gaubokki

      gaubokki Active Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      104
      @tart_trung: có vài chỗ bị dính chữ, edit cách ra cho dễ nhìn a =D :3
      lananhtran51 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :