1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 153: Dẫn lửa tự thiêu

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Xe ngựa dù sao cũng được huấn luyện để chạy tốc độ nhanh như chiến mã, chỉ chốc lát sau Dương Chẩn đuổi kịp xe ngựa phía trước.

      Dương Chẩn thúc ngựa chắn ngang phía trước mũi xe, nhìn thẳng vào màn che bằng lụa hoa văn thêu bằng tơ vàng.

      Phu xe vội vàng nắm chặt dây cương, hô “Xuy” tiếng.

      “Công chúa, người tới gặp ta sao?” Dương Chẩn hỏi cách rèm che, giọng rất thấp, giọng điệu gấp gáp nhưng từng chữ ra lại cực kỳ chậm.

      Lúc này Triệu Lưu Ly còn tức giận, nghe được câu của , nước mắt liền xoành xoạch rơi xuống. Nàng cũng biết mình tức giận cái gì, là tức giận Dương Chẩn và hai nữ tù binh kia, hay tức giận vì lời của vị Chu đại nhân đó. Tuy Dương Chẩn bắt được hai vị nương này về, nhưng Quảng Đông lâu như vậy, ai biết được có chạm vào nữ nhân khác hay ? Huống gì Chu đại nhân kia còn , các nương ở Quảng Đông đều rất xinh đẹp, lỡ như kiềm chế được, cùng nữ nhân khác làm bậy phải làm thế nào? Chỉ cần nghĩ tới những việc như vậy, Triệu Lưu Ly càng thêm khó chịu, nàng lấy tay lau nước mắt, cũng vén màn lên, với phu xe: “Ai kêu ngươi dừng lại? Tiếp tục , ta muốn hồi cung”.

      Phu xe dám theo, đành phải cầm dây cương thúc ngựa vượt qua Dương Chẩn, lại lần nữa lên đường.

      Nào biết xe ngựa vừa mới tới bên cạnh Dương Chẩn, nghiêng người cái, đoạt lấy dây cương trong tay phu xe, hơi dùng sức chút, xe ngựa liền vững vàng dừng lại ven đường.

      Triệu Lưu Ly ở trong xe lảo đảo cái, cuối cùng cũng chịu nhấc rèm vải lên, nhìn Dương Chẩn, : “Ta ta phải về cung”.

      Dương Chẩn nhúc nhích, ánh mắt dán chặt vào gương mặt nhắn tinh xảo của nàng, giống như nhìn thế nào cũng thấy đủ.

      Triệu Lưu Ly dù sao cũng là công chúa, phong thái tuyệt đối thua kém ai: “Bây giờ ngươi nghe lời ta nữa phải ?”

      Dương Chẩn nhìn nàng: “Công chúa tới gặp ta sao?” vô cùng chấp nhất vấn đề này.

      Đôi mắt Triệu Lưu Ly hồng hồng, xoay đầu , : “ phải, ta chỉ cùng A La ngang qua nơi này mà thôi”.

      Ai lại ngang qua cửa doanh ngũ mà có lý do chứ? Dương Chẩn im lặng , ngón tay nắm chặt lấy dây cương xe ngựa, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Lưu Ly. Vừa rồi lúc nhìn thấy nàng ở cửa sổ Phỉ Thúy Lâu, trong chớp mắt đáy lòng vốn dĩ bình lặng, tịch liêu của lại trở nên gợn sóng, ba tháng này giống như có cảm xúc gì, chỉ có ý niệm trong đầu, chính là giành được công lao trở về cầu hôn Lưu Ly. Cho nên biến bản thân trở thành lưỡi đao lạnh băng, ngủ nghỉ xuất binh bình định, cũng chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Chỉ đến lúc nhìn thấy Triệu Lưu Ly, mới cảm nhận được mình vẫn là con người, có hỉ nộ ái ố, có vướng bận triền miên, làm tất cả chỉ vì nàng.

      Triệu Lưu Ly thấy có phản ứng, nhìn thoáng dây cương còn bị nắm trong tay, ra lệnh: “Buông tay”.

      Lúc này Dương Chẩn nghe theo nàng, mà cúi người ôm lấy eo nàng, bá đạo tiến tới, ôm nàng lên yên ngựa.

      Triệu Lưu Ly ngạc nhiên hai mắt trợn tròn, muốn xuống: “Ngươi làm gì?”

      Dương Chẩn ôm chặt lấy eo nàng, để nàng nhúc nhích: “Ta có lời muốn với Công chúa”.

      xong vung dây cương, thúc ngựa chạy vào trong rừng.

      Từ đầu tới cuối Ngụy La ngồi xem kịch hay, lúc còn cân nhắc xem có nên vào rừng nhìn lén hay , nghe thấy bên ngoài truyền tới trận vó ngựa. Ngụy La vén rèm vải lên nhìn ra ngoài, chỉ thấy đoàn người ngựa chạy tới chỗ nàng, Triệu Giới trước dẫn đầu, kéo dây cương dừng lại trước mặt nàng.

      Ngụy La kinh ngạc hỏi: “Sao chàng lại tới đây?”

      Triệu Giới ôm nàng lên lưng ngựa, xoa bóp eo nàng, hỏi: “Ta còn muốn hỏi nàng, sao lại chạy tới đây?”

      Ngụy La ngồi lưng ngựa của Triệu Giới, sau lưng là mười mấy tướng sĩ mặc giáp bạc, bọn họ rốt rít xuống ngựa hành lễ với nàng.

      “Lưu Ly muốn tới thăm Dương Chẩn, thiếp liền cùng nàng ấy”. Ngụy La rụt người núp vào trong lòng Triệu Giới, hỏi: “Bọn họ là ai?”

      Triệu Giới : “Đều là người của Thần Cơ Doanh. Ta xử lý xong công vụ, nghe nàng đến quân doanh, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn mới dẫn ít người tới đây”.

      Ngụy La hiểu ra tình gật gật đầu, nhìn vào trong cánh rừng cách đó xa: “Đại ca ca, Lưu Ly xảy ra chuyện gì chứ?”

      Cánh rừng này nhìn qua bí mật, chắc là lâu rồi cũng có người vào.

      Triệu Giới hơi híp mắt, chuyện của Dương Chẩn và Triệu Lưu Ly biết , trước kia có thể nhắm mắt mở mắt, đó là bởi vì tin Dương Chẩn, chỉ cần thời gian nữa là có thể trở thành người tài. Nhưng ban ngày ban mặt lại ép buộc muội muội , lá gan cũng quá lớn rồi. phân phó hai người của Thần Cơ Doanh, : “Các ngươi trông coi chỗ này, nếu Dương Chẩn ra, liền áp giải tới gặp bổn vương”.

      Hai người cùng tuân mệnh.

      *** *** ***​

      Sâu trong cánh rừng.

      Triệu Lưu Ly chỉ cảm thấy bọn họ chạy rất xa, nhưng Dương Chẩn vẫn có ý định dừng lại. Cây cối xung quanh càng lúc càng trở nên rậm rạp, hỗn tạp, che khuất bầu trời, thanh vó ngựa dẫm lên mặt đất trở nên vô cùng ràng, nàng thậm chí còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách bên tai, giống như thế giới đột nhiên chỉ còn lại hai người họ, vạn vật đều trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại nàng và tiếng hít thở của Dương Chẩn.

      Nước mắt Triệu Lưu Ly đều được gió hung khô, cơn tức giận cũng tiêu tan nhiều, chỉ là gương mặt vẫn cố kéo căng lên, muốn chịu thua trước.

      Cuối cùng Dương Chẩn dừng lại bên cạnh bờ suối, dòng suối trong suốt, từ đỉnh núi uốn lượn chảy xuống, nước suối rung động nghe đinh đoong, sạch tới mức có thể nhìn thấy mặt mình phản chiếu trong nước. Dương Chẩn chậm rãi dọc theo bờ suối, trong lúc Triệu Lưu Ly lơ đãng cúi đầu, liền có thể nhìn thấy bóng hình hai người in mặt nước, nam nhân cao lớn oai hùng ôm lấy thân mình nhắn tinh tế của nương, cánh tay Dương Chẩn để ngang hông nàng, hai người dán chặt vào nhau, tư thế này vô cùng thân mật.

      Gò má Triệu Lưu Ly ửng hồng, nàng thu hồi ánh mắt, nhưng lại nhịn được nhìn trộm bóng hình Dương Chẩn. thay đổi nhiều, nếu trước kia là thiếu niên kiệm lời ít , bây giờ là nam nhân trầm mặc ổn trọng. Triệu Lưu Ly suy nghĩ tới xuất thần, bỗng nhiên nhớ tới màn vừa nhìn thấy khi nãy, nhịn được mím môi, hẳn là nếm được mùi vị của tiểu nương, cũng trở thành nam nhân rồi.

      Nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại thấy rất khó chịu.

      Dương Chẩn thấy nàng cúi đầu, cũng biết nàng suy nghĩ gì. chỉ nhìn chóp tóc nàng, cho tới bây giờ vẫn phải là người giỏi chuyện, lúc này lại suy nghĩ xem nên dụ dỗ nàng thế nào. Có điều còn chưa nghĩ ra, Triệu Lưu Ly thuận miệng : “Nếu Dương Chẩn ca ca ở Quảng Đông gặp được người mình thích, liền lấy nàng , dù sao, chúng ta cũng có duyên phận”.

      Cánh tay Dương Chẩn căng cứng, thân mình run , giọng khàn khàn: “Ta ở Quảng Đông có chạm qua bất kỳ nữ nhân nào”. càng muốn lấy nữ nhân nào khác, từ trước tới nay chỉ muốn lấy mình nàng.

      Triệu Lưu Ly vẫn nhìn , cúi đầu: “Lá thư lần trước ngươi viết, còn bảo ta gả cho người khác”.

      Triệu Lưu Ly nắm lấy bờm ngựa, giọng rầu rĩ: “ phải trong lòng ngươi có suy nghĩ mỗi người ngã sao? Ta gả cho người khác, ngươi lấy nương khác tốt rồi”. Nàng càng càng cảm thấy có thể lắm, liền nổi giận: “Như vậy cũng tốt, vừa vặn mẫu hậu chọn Phò mã cho ta, có vài người gia thế phẩm hạnh cũng tệ, nếu ta gật đầu, mẫu hậu rất nhanh thay ta an bàn hôn ”.

      Mỗi người ngã. Tuyển Phò mã!

      Dương Chẩn dừng ngựa lại, ôm lấy Triệu Lưu Ly, dùng sức ôm chặt nàng vào trong ngực mình, giọng chầm chậm, trầm khàn: “ được”.

      Triệu Lưu Ly cảm thấy eo mình bị nắm sắp gãy luôn rồi, Quảng Đông chuyến, lực tay trở nên lớn như vậy rồi? Tiểu công chúa chớp mắt mấy cái, nàng còn tức giận đó: “Sao lại được? Mới vừa rồi có người tặng cho ngươi hai tù binh, ta nhìn thấy rồi, rất xinh đẹp. Ngươi có nữ nhân khác, ta vì sao còn phải đợi ngươi chứ?”

      Dương Chẩn ngốc nghếch giải thích: “Ta muốn”.

      Triệu Lưu Ly nằm úp ngực , nghe thấy tiếng tim đập “Thình thịch thình thịch” kịch liệt, tuyệt đối hợp với gương mặt chút sợ hãi gợn sóng nào của . “Ngươi ở Quảng Đông có nữ nhân nào khác ?”

      Dương Chẩn như muốn đem nàng khảm vào trong cơ thể , : “ có”.

      Triệu Lưu Ly ngẩng đầu nhìn , lại chỉ có thể nhìn được cái cằm kiên nghị cùng đường nét sắc như dao khắc, nhìn thấy ánh mắt của : “Vậy ngươi có nhớ ta ?”

      Dương Chẩn ôm nàng lời nào, nhớ nhung nàng, căn bản có lời nào có thể diễn tả ràng được.

      dĩ nhiên muốn nàng, từng thời khắc đều nhớ nàng, vì nghĩ tới nàng nên mới cố gắng tiến tới.

      Có điều Triệu Lưu Ly đợi được câu trả lời của , tức giận đẩy ra, chuẩn bị nhảy xuống khỏi lưng ngựa: “ cần tính, ta phải về, ngươi thả ta ra”.

      Dương Chẩn sao có thể thả nàng , giữ lấy eo nàng, tránh cho nàng té xuống khỏi lưng ngựa: “Nhớ nàng”.

      Triệu Lưu Ly nhất quyết buông tha: “Nhớ bao nhiêu?”

      Dương Chẩn im lặng nhìn nàng, đôi mắt đen láy, giống như có gì đó nổi lên. đợi Triệu Lưu Ly phản ứng lại, nâng gương mặt của nàng lên, cúi đầu hôn liên tiếp. Răng môi gằng co, lúc này Dương Chẩn để ý cái gì là lễ nghĩa quân thần, cạy môi Triệu Lưu Ly, thể chờ đợi được mà xông vào. Có lẽ là quá lâu hưởng qua hương vị của nàng, chỉ cần nếm thử liền dừng lại được, Dương Chẩn hệt như sói hoang đói bụng lâu, bắt được tiểu bạch thỏ liền dùng sức gặm cắn, thanh lớn tới nỗi Triệu Lưu Ly nghe cũng đỏ mặt.

      Qua lúc, miệng và đầu lưỡi Triệu Lưu Ly đều tê rần, nước bọt trong suốt chảy xuống tới cằm. Dương Chẩn lại ở bên môi nàng trằn chọc triền miên lát nữa, sau đó mới cúi đầu xuống, đem nước bọt dính cằm liếm hết.

      Tay Dương Chẩn dùng sức đỡ lấy eo nàng, ghé vào tai nàng : “Nhớ nhiều như vậy”.

      Mặt Triệu Lưu Ly đỏ ửng, cắn cắn môi dưới, nhưng đều là hương vị của .

      Sóng mắt tiểu công chúa lưu chuyển, càng nhìn càng thấy tốt, bị ai đó dùng sức hôn trận lại thành hơn nhiều, cũng phải về cung.

      Dương Chẩn nhẫn cực độ mới có thể kiềm chế tay mình xâm phạm nàng. : “Lưu Ly, được gả cho người khác”.

      Triệu Lưu Ly ôm eo , gò má vùi vào trong lồng ngực cứng rắn của : “Ở thư ngươi viết như vậy”.

      Dương Chẩn ngập ngừng, sau đó : “Lúc ấy ta bị thương, tính mạng nguy hiểm”. ra viết xong thư rồi liền hối hận.

      Lúc này Triệu Lưu Ly mới nhớ tới có việc như vậy, nhớ tới lúc trước bị thương ở ngực, nàng vội vàng ngẩng đầu lên: “Bây giờ sao rồi? Vết thương đỡ chưa?”

      Dương Chẩn gật gật đầu, cầm tay nàng để lên ngực bên trái: “ ổn rồi, có gì đáng ngại”.

      Bởi vì muốn giấu giếm, liền lại với Triệu Lưu Ly tình huống lúc đó.

      Lúc quân đội bọn họ tấn công thủ lĩnh quân phản loạn, cả đám người đối phương vây lấy bọn Dương Chẩn, Dương Chẩn để ý, bị đối phương bắn trúng mũi tên. Mũi tên đó chỉ cách ngực Dương Chẩn nửa tấc, đầu mũi tên có tẩm kịch độc, Dương Chẩn hôn mê bất tỉnh, vài người đại phu chữa trị bên cạnh tới hai ngày hai đêm mới cứu được mạng của về. Lúc đó, cho rằng bản thân qua khỏi, vừa vặn Triệu Giới phái người thăm dò tung tích của , liền viết phong thư, từ đó mới có câu vừa rồi.

      Viết xong thư rồi liền hối hận, nỡ để Triệu Lưu Ly gả cho người khác. Vì vậy, Dương Chẩn dựa vào tâm trí cường đại, miễn cưỡng chống chọi, đến sáng sớm ngày thứ ba mới lui cơn sốt, mấy người đại phu đều có thể sống được đúng là kỳ tích.

      Thế cho nên tới tận bây giờ, miệng vết thương mặc dù hết dư độc, nhưng vẫn chưa hoàn toàn khép lại, chuyện này Dương Chẩn với Triệu Lưu Ly.

      qua loa, nhưng Triệu Lưu Ly biết lúc ấy nhất định rất khó chịu, nếu cũng ra những lời như vậy. “Để ta xem vết thương của ngươi”. Nàng yên tâm.

      Dương Chẩn cầm tay nàng, chỉ : “ có việc gì”.

      Triệu Lưu Ly nghe theo sao, hai người vừa xuống khỏi lưng ngựa, nàng đem ấn lên tảng đá bằng phẳng nhẵn bóng bên bờ suối, mở vạt áo muốn xem xét vết thương của thế nào.

      Dương Chẩn im lặng nhìn nàng, nhìn như bất đắc dĩ, nhưng trong mắt lại chứa niềm vui dễ phát .

      Triệu Lưu Ly liếc mắt nhìn vết sẹo đáng sợ kia, miệng vết thương vừa mới kết vảy, có lẽ là vì khử độc nên có chút tách ra, bên ngoài đan xen chồng chéo, khiến người nhìn có chút khiếp sợ. Nàng chạm vào chỗ thịt non vừa mới lành lại xung quanh, hỏi: “Đau ?”

      Dương Chẩn lắc lắc đầu.

      Trừ vết thương ở ngực ra, người Dương Chẩn còn có vài vết sẹo, sâu có, cạn có, mới có, cũ có. Triệu Lưu Ly bất mãn trừng mắt nhìn : “Dương Chẩn ca cười sao, ngươi nhìn mấy vết thương này xem, ngươi tự chăm sóc mình thế này sao? Ngươi cho rằng mệnh mình quan trọng sao?” Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thể trở lại, vậy nàng phải làm thế nào?

      Dương Chẩn kéo vạt áo lại, ôm nàng vào lòng: “Về sau ta chú ý”.

      Triệu Lưu Ly hít hít mũi, ngoan ngoãn dựa vào trong lòng . Nàng nghĩ, chỉ cần an ổn trở về kinh thành, sau này nàng có thể chăm sóc .

      *** *** ***​

      Ý xuân ấm áp vui vẻ, tường vi và mẫu đơn ở hậu viện cũng đều nở hoa rồi. Ngụy La muốn làm son phấn mới, liền gọi Kim Lũ và Bạch Lam, cầm theo hộp sơn đỏ hậu viện hái cánh hoa.

      Nửa giờ trước Dương Chẩn vừa tới, ở trong thư phòng chuyện với Triệu Giới.

      Ngụy La hái hơn nửa hộp hoa mẫu đơn, lại kêu Kim Lũ bưng chậu nước sạch tới, đem cánh hoa bỏ vào trong ống đồng, bắt đầu rửa sạch.

      Sau nửa canh giờ, Ngụy La rửa cánh hoa xong, chuẩn bị trải ra phơi nó dưới ánh mặt trời.

      Triệu Giới xong chuyện chính , sau khi trở về phòng thấy Ngụy La, biết được nàng phơi cánh hoa ở hậu viện, liền cất bước tới đó. Bên cạnh vườn hoa có trải chiếc chiếu làm bằng trúc, tiểu nương ngồi chồm hỗm đó, nàng cầm cánh hoa bỏ vào trong miệng, nếm nếm hương vị, con ngươi đen nhánh sáng ngời đảo vòng, với Kim Lũ: “Lại cầm chút mật ong và đá vân mẫu tới đây”.

      Kim Lũ nghe lệnh làm việc, nhìn thấy Triệu Giới liền vội vã hành lễ cái: “Vương gia”.

      Ngụy La nghe tiếng quay đầu lại, hỏi: “Chàng chuyện với Dương Chẩn xong rồi?”

      Triệu Giới tới bên cạnh nàng, cầm lấy cổ tay trắng của nàng, cúi đầu liếm ngón tay còn dính nước hoa của nàng, đáp mà hỏi ngược lại: “Cánh hoa ăn ngon ?”

      Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Hương vị trong veo”.

      “Vậy ta cũng nếm thử”. xong bàn tay để sau ót Ngụy La, để nàng kháng cự, trực tiếp hôn xuống.

      Chờ cạy môi và răng của Ngụy La ra, trong ngoài đều nếm hết lần, mới : “ ngon bằng canh trứng”.

      Ngụy La đẩy ra, mím môi : “Bạch Lam còn ở đây”.

      Nào biết nàng vừa quay đầu nhìn, Bạch Lam sớm thức thời ra ngoài với Kim Lũ rồi.
      minhhanhng, Sandra, ly sắc41 others thích bài này.

    2. Yêu_ nữ

      Yêu_ nữ Active Member

      Bài viết:
      98
      Được thích:
      102
      Đợi chương mới lâu a~. Hehe, Dương ca ca mạnh mẽ a~. Đúng là thuộc hạ của Đại ca ca ...
      tart_trung thích bài này.

    3. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Dương Chẩn ca ca về rồi và mạnh mẽ hơn xưa
      tart_trung thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Dương Chẩn về
      chuẩn bị đám cưới DC với LL thôi
      tart_trung thích bài này.

    5. Hiểu Mộng Hồ Điệp

      Hiểu Mộng Hồ Điệp Active Member

      Bài viết:
      117
      Được thích:
      109
      Ôi lại cặp siêu đáng nữa nè
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :