1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 148: Phật tổ trừng phạt được ngươi, trẫm tới trừng phạt ngươi!

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Sắc mặt Ninh Quý phi hơi đổi, thấy ánh mắt mọi người nhìn bà, bà ta hơi cúi người, : “Sợ là tỷ tỷ quên, mười lăm tuổi muội vào cung, bây giờ cũng hai mươi năm rồi, ấn tượng đối với quê nhà cũng còn sâu sắc như xưa”.

      Trần Hoàng hậu cười như cười, ánh mắt giống như có thể nhìn thấu lòng người, từ từ ngưng lại thành tầng sương lạnh: “Phải ? Bản cung cũng biết là trí nhớ muội muội lại kém như vậy”.

      Lời này rất có thâm ý.

      Ba vị phi tần còn lại phát bầu khí thích hợp, tự giác đứng ở bên nhìn Trần Hoàng hậu và Ninh Quý phi ngươi câu ta câu. Trần Hoàng hậu vẫn còn ba phần lý trí, ở đây vạch trần bộ mặt của Ninh Quý Phi, chỉ thản nhiên liếc nhìn bà ta cái, : “Bản cung đây, các vị muội muội cứ ngồi ”.

      “Cung tiễn Hoàng hậu nương nương”.

      Ninh Quý phi nhìn bóng lưng Trần Hoàng hậu xa, sắc mặt dù có bao nhiêu biến hóa, nhưng móng tay lại khảm sâu trong lòng bàn tay, răng cắn chặt. Cho đến khi người khác kêu tên bà ta, bà ta mới phục hồi tinh thần, miễn cường cười lên, : “Thân thể ta thoải mái, chỉ sợ thể cùng các vị muội muội ngắm hoa. Ta về nghỉ ngơi trước, các muội cứ ngồi thêm lúc nữa”.

      Ba vị phi tần chỉ cho rằng bà ta bị Trần Hoàng hậu đâm vài câu, tâm tình thoải mái mới về, cũng để trong lòng, vài câu khách khí rồi thôi. Dù sao Hoàng hậu nương nương và Ninh Quý phi bất hòa cũng phải chuyện hiếm lạ gì.

      Trần Hoàng hậu và Ngụy La dạo nửa vòng bên bờ Thái Dịch Trì, lúc sau gió lớn dần mới trở lại Khánh Hi cung. Tuy trời vào xuân, nhưng vẫn có chút se lạnh, thể coi thường. Nhất là rét tháng ba mới vài ngày, cẩn thận liền nhiễm phong hàn.

      Triệu Lưu Ly đúng là như vậy, có lẽ là vì mấy ngày mừng năm mới nàng ấy để ý bị gió thổi nhiều, sau đó lại mệt mỏi, liền bệnh đến bảy tám ngày, nằm giường dậy nổi. Trần Hoàng hậu phái vài vị thái y tới coi bệnh cho Triệu Lưu Ly, mọi người đều thân thể công chúa có bệnh gì lớn, đáng ra nên sớm khỏe lại rồi mới phải, nhưng trong lòng có tâm , cơ thể thoải mái nên mới kéo tới bây giờ.

      Trần Hoàng hậu còn cách nào, đành kêu Ngụy La đến khuyên nàng. biết rốt cuộc là tâm bệnh gì khiến nàng ấy bệnh nặng tới như vậy.

      Ngụy La phụng mệnh tới Thần Hoa Điện, nghe cung nữ Công chúa ở noãn phòng, liền vào trong. Chỉ thấy Triệu Lưu Ly nửa nằm sạp mĩ nhân, người đắp chăn tím thêu chim xanh, đầu tóc nửa xõa ra vai, gương mặt hơi trắng, bộ dáng buồn bã ỉu xìu. Kể từ sau khi thân thể Triệu Lưu Ly tốt lên, rất lâu rồi nàng ấy bị bệnh, chứ đừng là lộ ra vẻ mặt đơn như vậy, khiến những người quan tâm nàng ấy cảm thấy đau lòng.

      “Lưu Ly, ngươi nhìn gì?” Ngụy La ngồi ghế đôn thêu làm bằng gỗ hoa lê đính hạt phát sáng lấp lánh bên cạnh.

      Triệu Lưu Ly bị giọng đột nhiên truyền tới làm sợ hết hồn, vội vàng ngẩng đầu lên, gương mặt nàng ấy gầy ít, đôi mắt ngập nước kia càng lúc càng lớn. Triệu Lưu Ly thấy người tới là Ngụy La liền thở phào nhõm: “A La, sao lại là ngươi?”

      Ngụy La cười cười: “Nếu còn có thể là ai? Hoàng hậu nương nương lo lắng cho thân thể ngươi, kêu ta tới xem chút”. xong nàng rũ mắt xuống, liền nhìn thấy tượng điêu khắc gỗ hình con thỏ. “Ngươi thấy khá hơn chút nào chưa? Đây là cái gì, cho ta xem chút?”

      Triệu Lưu Ly buông tay, khóe môi cong lên: “Đây là tượng gỗ khắc Dương Chẩn ca ca làm cho ta”.

      Ngụy La thu tay lại. Khó trách Triệu Lưu Ly lại nhìn mê mẩn như vậy, hóa ra là nghĩ tới Dương Chẩn. nương ngốc, quả nhiên chỉ biết nhìn hướng, nhận định ai rồi bao giờ thay đổi. Ngụy La nhịn được thở dài hơi: “Ta nhờ Triệu Giới thăm dò tin tức của Dương Chẩn, ngươi có muốn biết ?”

      Ánh mắt Triệu Lưu Ly sáng lên, chút chần chờ gật gật đầu.

      Ngụy La : “ theo quân nghênh chiến kẻ thù bên ngoài, lập công hai lần, bây giờ vinh quang trở thành Tham tướng, chắc lâu nữa về kinh”. Sau đó nàng lấy từ trong tay áo ra phong thư, đưa cho Triệu Lưu Ly, : “Đây là thư Dương Chẩn viết, bên ngoài thể đưa đồ vào cung, lá gan của cũng lớn, dám nhờ Tĩnh Vương ca ca giúp truyền tin”.

      Triệu Lưu Ly nhận thư, thèm đáp lại lời trêu chọc của Ngụy La, gấp gáp mở thư đọc lần.

      Thư dài, chỉ có vài câu ngắn ngủi. Dương Chẩn biết nhiều chữ lắm, toàn bộ là do Triệu Lưu Ly dạy . Trước đây mỗi lần Triệu Lưu Ly từ thượng thư phòng học về, liền kêu vào trong phòng, lén dạy viết chữ. Bây giờ nhìn nội dung trong thư, mắt Triệu Lưu Ly mở to, giọt nước mắt rơi xuống, trong chốc lát liền làm ướt giấy thư.

      Ngụy La lo lắng hỏi: “Sao vậy, trong thư gì?”

      Triệu Lưu Ly lau lau nước mắt, khàn khàn : “Dương Chẩn ca ca bị thương”.

      Ngụy La hỏi: “Nghiêm trọng ?”

      Triệu Lưu Ly lắc đầu: “ ”. Trong thư chỉ sơ qua, bị quân phản loạn bắn tên trúng lồng ngực, lại thương thế thế nào. Nhưng Triệu Lưu Ly biết , người này thích che dấu, chuyện gì cũng với nàng, lần này có lẽ là bị thương nghiêm trọng, nếu cũng nếu như về được, kêu nàng gả cho người khác.

      Thời gian này Trần Hoàng hậu càng lúc càng khẩn trương, Triệu Lưu Ly nghĩ cớ từ chối, tất cả đều bị bà cản lại.

      Nếu Dương Chẩn về được, nàng nên làm sao bây giờ?

      *** *** ***​

      Lúc này, trong tẩm điện Ninh Quý phi.

      Sắc mặt Ninh Quý Phi khó coi ngồi ghế khắc hoa hồng, lời nào.

      Dương ma ma hầu hạ bên người bà ta thấy thế, dịu dàng trấn an, : “Nương nương có gì phải tức giận? Hoàng hậu nương nương đâm chọc người, đó là vì bà ta được bệ hạ sủng ái, cũng phải chứng tỏ rằng người có địa vị quan trọng trong lòng Hoàng thượng sao? Theo ý của nô tỳ, trước vẫn là xin người bớt giận. phải đêm nay Bệ hạ tới chỗ người sao, người cần đem những chuyện phiền lòng này đặt qua bên, hầu hạ bệ hạ cho tốt quan trọng hơn”. Cười cười, bà ta lại : “Có sủng ái của Bệ hạ, người còn sợ cái gì?”

      Ninh Quý phi nắm lấy tay vịn, cũng phải bà vô cùng tức giận. Nhưng hôm nay đột nhiên Trần Hoàng hậu nhắc tới chuyện năm đó, khiến trong lòng bà có chút bất an, giống như, Trần Hoàng hậu biết được chuyện gì đó.

      Ninh Quý phi xua tay : “Được rồi, bưng ly trà đến, ta có chút khát”.

      Dương ma ma gật đầu lui xuống.

      lâu sau có tiếng bước chân truyền đến, ly trà được để bàn. Ninh Quý phi cho rằng là Dương ma ma, liền nghĩ nhiều, bưng chén trà bằng men màu vàng nhạt khắc hoa lan lên uống ngụm, nhíu mày bất mãn : “Sao lại lạnh như vậy?”

      người có vẻ già nua chậm rãi : “Nương nương bớt giận, nô tỳ đổi ly khác cho nương nương”.

      Ninh Quý phi phát giọng đúng, nghiêng đầu nhìn phía sau: “Giọng của ngươi sao vậy? Nghe giống với ngày thường…”

      Lời còn chưa dứt bỗng im bặt.

      Người trước mắt có nếp nhăn lớn, là phụ nhân thô bỉ đầu đầy tóc bạc, sao có thể là người từng hầu hạ bà ta: Dương ma ma?

      Ninh Quý Phi trợn tròn hai mắt, kinh hoàng hỏi: “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”

      xong bà muốn lớn tiếng gọi người, lão phụ nhân kia lại nhanh hơn bước quỳ tới trước mặt bà, ngước mặt lên hỏi: “Nương nương quên rồi sao? Nô tỳ là Thanh Phỉ - mười lăm năm trước từng hầu hạ người”.

      Thanh Phỉ, Thanh Phỉ đúng là nha hoàn cùng vào cung với bà ta… Ninh Quý Phi đột nhiên chấn động, ánh mắt kinh ngạc cách nào hình dung được, bà nắm chặt tay vịn ghế hoa hồng, hỏi: “Sao ngươi lại ở đây? phải ngươi xuất cung rồi sao?”

      Năm đó Thanh Phỉ biết ít chân tướng việc, Ninh Quý phi thấy giữ bà ta bên cạnh rất nguy hiểm, lại đành lòng giết bà ta, mới để bà ta xuất cung, gả xa.

      Lại nghĩ rằng còn có thể trở về.

      Thanh Phỉ cúi đầu : “Có chuyện nương nương biết, mặc dù mấy năm nay nô tỳ ở trong cung, nhưng vẫn tránh được khiển trách của lương tâm, ngày nào thấy áy náy với Thiên Cơ Công Chúa và Trần Hoàng hậu”.

      Ninh Quý Phi đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, chăm chú nhìn bà ta: “Ngươi những lời này làm gì? , ai đem ngươi vào cung?” Bà vẫn mãi nghĩ tới việc này, cẩn thận suy nghĩ chút, lại nghĩ tới những gì hôm nay Trần Hoàng hậu , nghiêm nghị hỏi: “Có phải Hoàng Hậu mua chuộc ngươi? Kêu ngươi tới với ta những lời này?”

      Thanh Phỉ lắc đầu: “ liên quan tới Công chúa và Hoàng hậu nương nương, là nô tỳ vẫn luôn muốn gặp nương nương… Lúc trước nô tỳ hại tiểu công chúa, bây giờ cháu của nô tỳ cũng khó giữ, đây nhất định là ông trời trừng phạt lỗi lầm của nô tỳ. Nô tỳ khẩn cầu nương nương, thay nô tỳ vài lời trước mặt Phật tổ, là ngài sai nô tỳ, nô tỳ chỉ phụng mệnh làm việc, cầu xin Phật tổ tha cho tiểu tôn của nô tỳ”.

      Ninh Quý Phi tức giận vô cùng, đầu óc cũng có chút hỗn loạn: “Ngươi hươu vượn cái gì? Mau cút khỏi cung cho ta, nếu đừng trách ta nể tình xưa”.

      Tính mạng cả nhà Thanh Phỉ đều nằm trong tay Triệu Giới, cho dù bà ta chết cũng được, chỉ cần những người khác trong nhà có thể sống là được, vì vậy cũng sợ Ninh Quý Phi uy hiếp, : “Nương nương cũng có hài tử của mình, cũng nên hiểu cho khó xử của người làm mẫu thân, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, trong lòng người cũng có chút áy náy nào sao?”

      Ninh Quý Phi đá bà ta cước, tức giận : “Người đâu, đem bà già điên khùng này dẫn cho ta”.

      Thanh Phỉ dùng sức níu lấy váy Ninh Quý Phi, lệ rơi đầy mặt : “Van cầu nương nương giúp nô tỳ lần, nô tỳ cùng đường rồi… Mỗi ngày nô tỳ đều sống trong hối hận, lúc trước vì sao lại hại tiểu công chúa tuổi kia, chẳng lẽ người sợ Phật tổ trừng phạt sao?”

      Bên ngoài có động tĩnh gì, cũng có ai lên mang Thanh Phỉ , cả tòa cung điện giống như chỉ có hai người Ninh Quý phi và Thanh Phỉ.

      Nhưng bây giờ Ninh Quý phi nổi nóng, căn bản chú ý tới khác thường này, chắc là bị lời của Thanh Phỉ kích động, bóp cằm bà ta : “Tại sao ta phải sợ? Ta cho ngươi biết, ta chưa bao giờ tin Phật tổ, độc kia hạ, Triệu Lưu Ly có thể sống tới ngày hôm nay là phúc khí của nàng ta. Nếu Phật tổ muốn trừng phạt ta sớm làm, cần gì kéo tới bây giờ?”

      Thanh Phỉ nửa quỳ mặt đất, tiếng nào.

      Trong điện rất lâu cũng có tiếng động, cây kim rơi xuống cũng nghe được tiếng. Lúc này Ninh Quý phi mới phát tình huống đúng, nếu là bình thường, trong điện có động tĩnh lớn như vậy, nhất định có cung nhân và Thị vệ vào tra xét, nhưng bây giờ bà ta kêu vài tiếng, người cũng có, Dương ma ma châm trà, sao lâu như vậy rồi vẫn chưa trở lại?

      Ninh Quý phi thấy trong lòng “lộp bộp”, dự cảm tốt ngừng dâng trào.

      “Phật tổ trừng phạt được ngươi, trẫm đến trừng phạt ngươi, được ?” giọng lạnh lùng tức giận từ ngoài cửa vang lên.

      Ninh Quý phi nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Sùng Trinh Hoàng đế mặc thường phục màu xanh lá thêu song long hí châu đứng ngoài cửa, nhìn bà chằm chằm đầy hung ác.

      -----------
      @anhhai1997 @song ngư

      Vẫn 20 likes và 10 comt mọi người nhé
      minhhanhng, Sandra, ly sắc50 others thích bài này.

    2. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Hừ. Trừng phạt cũng chẳng lấy lại được tâm của Hoàng hậu nữa đâu.
      tart_trung thích bài này.

    3. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Mong Dương Chẩn và công chúa có kết cục viên mãn...
      tart_trung thích bài này.

    4. Tiểu Lộc Hàm

      Tiểu Lộc Hàm Well-Known Member VIP Editor

      Bài viết:
      402
      Được thích:
      4,685
      Hóng chương tiếp để xem quý phi bị xử đẹp ntn
      tart_trung thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ít ra cũng phải vậy chứ. Coi ông Hoàng Thượng này xử trí ra sao. Thanks Nàng
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :