1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 140: Bị bệnh

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Trong phòng chứa củi, Kim Lũ và Bạch Lam được thả ra, hai người biết được tìm thấy Ngụy La rồi mới có thể thở phào nhõm.

      Sau đó lại nghe người khác , Ngụy La căn bản ra sau núi, nàng chỉ là ở dãy nhà phía sau ngủ hai canh giờ, vì ngủ thiếp nên mới nghe được động tĩnh lớn ở phía trước. Mà mọi người trong sơn trang đều cho rằng nàng ra sau núi, cũng có ai cẩn thận tìm lại trong trang, mới náo loạn ra trận ô long như vậy. Sau khi Kim Lũ và Bạch Lam nghe xong, trong lúc nhất thời biết nên cười hay nên khóc, nếu tiểu thư ngủ thêm chốc nữa thôi, chỉ sợ toàn bộ người trong sơn trang đều sống nổi. Bây giờ bọn họ nhớ tới bộ dáng như muốn ăn thịt người của Triệu Giới lúc đó, trong lòng vẫn còn thấy sợ hãi.

      Hai người xốc lại tinh thần, phòng bếp lấy nước nóng, khăn lược, rồi vào phòng ngủ chuẩn bị hầu hạ Ngụy La rửa mặt.

      “Nô tỳ hầu hạ chu toàn, thiếu chút nữa khiến nương nương chịu khổ, thỉnh nương nương trách phạt”.

      Trong phòng có thanh gì, Kim Lũ và Bạch Lam dè dặt ngẩng đầu lên, lại hy vọng bản thân chưa từng nhìn thấy màn như vậy.

      đầu Ngụy La chỉ cài cây trâm , mái tóc đen bóng chảy xuống như thác nước lả tả đầu vai, càng làm nổi bật lên gương mặt chỉ cỡ bàn tay của nàng, quả là tóc đen như gỗ mun, da trắng như tuyết, dung mạo xuất chúng hơn người. Triệu Giới áp vào người nàng, bức cả người nàng tới sát chân tường, nâng gương mặt của nàng lên, hôn xuống môi nàng, giống như người khát khô lại gặp được ốc đảo, lại giống như dã thú bị bỏ đói lâu gặp được dê con, chờ đợi được mà nhấm nháp mỹ vị, đem nàng ăn sạch, thề bỏ qua.

      Ngụy La chưa từng thấy Triệu Giới gấp gáp như vậy, mới biết hóa ra trước kia đều vì băn khoăn, sợ dọa nàng mới lộ ra bộ mặt . Bây giờ hẳn là vì vẫn chưa xua được nỗi sợ trong lòng, sợ thể nhìn thấy Ngụy La nữa, liền bất chấp mọi thứ, chỉ muốn cảm nhận được nàng.

      Triệu Giới vừa hôn môi, hôn lên cổ nàng, vừa khàn giọng nỉ non: “Sau này đừng náo loạn với ta nữa, bảo bối…”

      Sau lưng Ngụy La là vách tường, cả người bị vây quanh trong góc nho , nóng tới muốn tan chảy. Mắt nàng thoáng nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Kim Lũ và Bạch Lam, nắm đấm đấm lên lồng ngực Triệu Giới, đỏ mặt oán giận: “Ai náo loạn với chàng? Mau đứng lên, người chàng nóng như vậy, nhất định là cảm rồi, mau tắm nước nóng cho người ấm áp lại”.

      Lúc nãy nàng “có thể ôm cái”, chỉ đơn thuần là ôm mà thôi! Ai biết thoáng cái nhào tới, giống hệt như con chó lớn nhìn thấy cục xương, nâng mặt nàng lên mà hôn trận loạn xạ, Ngụy La thiếu nữa bị hôn tới thở được rồi.

      Xem ra lần này nàng quả dọa - Ngụy La thầm nghĩ.

      Lúc nãy nàng từ dãy nhà sau lên, xa xa thấy nét mặt của quả trầm tới dọa người. Đây là lần đầu tiên Ngụy La nhìn thấy bộ mặt dùng với người khác, khó trách ai cũng gọi là “người gian ác”, cũng phải là hư danh. Cũng may đối với nàng như vậy.

      Triệu Giới nhúc nhích, trán ghé vào cổ nàng, hơi thở nóng rực phun lên cổ Ngụy La, khiến nàng ngứa ngáy. Lúc trước bất chấp gió tuyết ra sau núi, lại khiến toàn thân ướt nhẹp, cả đêm cũng nghỉ ngơi chút nào, thân thể tất nhiên chịu nổi, vừa rồi ôm nàng, Ngụy La cũng cảm thấy Triệu Giới thích hợp. Nhưng mà lúc đó khí lực Triệu Giới rất lớn, Ngụy La tránh thoát, cũng ỡm ờ dựa vào . Bây giờ nha hoàn vào rồi, tất nhiên thể lại dính vào được.

      Triệu Giới siết chặt lấy eo nàng, giọng : “Nàng cùng tắm với ta”.

      Hồ tắm rất rộng, dư sức chứa hai người. Ngụy La nhìn bộ dáng hữu khí vô lực của , hẳn là tự mình tắm rửa được, nếu để cho nha hoàn tới hầu hạ, nàng lại cảm thấy thoải mái. Chần chờ lát, Ngụy La với Kim Lũ và Bạch Lam: “Đem xiêm y của Vương gia đưa vào tịnh phòng , để khăn lược và xà bông thơm lại, các ngươi ra ngoài ”. Nhớ tới chuyện hai người họ gặp phải, suy nghĩ lát, Ngụy La lại : “Chuyện hôm nay trách hai người, là ta tùy hứng, cũng trách phạt các ngươi. Cũng thả Vân Oa và Ngọc Toa ra ”.

      Kim Lũ và Bạch Lam liên tục gật đầu, quy củ cúi đầu, dám nhìn lên giường: “Nô tỳ làm ngay”.

      Ngụy La đỡ Triệu Giới vào tịnh phòng, đặt tháp bằng gỗ cây du bên cạnh hồ tắm, bắt đầu cởi vạt áo . , từ đến lớn Ngụy La còn chưa từng hầu hạ qua nam nhân nào, cho dù là Thường Hoằng, Ngụy La cũng chưa từng giúp tắm rửa qua. Mặc dù nàng và Triệu Giới thành thân nhiều ngày, cái gì nên làm cũng làm, nhưng trải nghiệm như vậy, đúng là lần đầu.

      Thoát hết xiêm y ra, cũng may Triệu Giới vẫn còn chút ý thức, lúc Ngụy La đỡ ra hồ tắm cũng tốn bao nhiêu sức lực. Có điều Triệu Giới vừa mới ngồi vào hồ tắm, cánh tay liền nhấc lên, kéo tay Ngụy La lôi nàng vào hồ!

      Ngụy La còn chưa kịp chuẩn bị, cả người còn mặc đồ bị ném vào trong hồ, cũng may cả người nàng ngã vào người Triệu Giới, có bị thương. Nàng vịnh vai mà ngồi dậy, thở phì phò tức giận: “Chàng làm gì đó? Xiêm y của thiếp đều ướt rồi”.

      Triệu Giới dựa lưng vào vách hồ, cúi mắt nhìn nàng cười: “Vừa rồi là nàng giúp ta cởi xiêm y, để trả lễ, bây giờ để ta giúp nàng”.

      Cái người này, cả người nóng thành như vậy, còn đứng đắn.

      Ngụy La hết cách với , đành phải thuận theo.

      Động tác Triệu Giới rất chậm, có lẽ là vì ngã bệnh, cả người nhạy bén như xưa. Ngụy La cách rất gần, phát lúc Triệu Giới bị bệnh ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Có lẽ vì mệt mỏi, đầu tựa lên vai nàng, hàng mi dài quét lên da Ngụy La, ngứa ngáy.

      Ngụy La thất thần, cái cổ bị dùng sức hôn lên, trong chốc lát nơi đó nổi lên dấu xanh xanh tím tím, nàng kinh ngạc, cúi đầu nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước, che lấy cổ cho lại hôn lần nữa: “Chàng bảo ngày mai làm sao thiếp dám gặp người khác?”

      Đầu óc Triệu Giới vẫn chưa hoàn toàn hồ đồ, cũng biết nghe lời phải trái: “Nếu còn biến mất, chúng ta liền ở trong phòng cả ngày”.

      Ngụy La tức giận liếc nhìn , biết chuyện thể nào làm được: “Chuyện xây dựng đường sông phải còn chưa tốt sao? Nếu chàng , vạn nhất có người dâng tấu chương tố cáo, Bệ hạ trách tội sao?”

      Triệu Giới lên tiếng, ra trong lòng nghĩ, cho dù đám quan viên Thông Châu có trăm lá gan cũng có ai dám tố cáo . Triệu Giới nắm tay Ngụy La, mặt dán lên mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, chậm rãi : “A La, ta có chút khó chịu”.

      Gương mặt của Ngụy La bị nước nóng hấp tới trắng nõn, nghe Triệu Giới vậy liền rút tay về, để lên trán : “Chàng bị bệnh, tất nhiên khó chịu”.

      Triệu Giới sau khi bị bệnh liền đặc biệt vô lại, da mặt vốn rất dày, bây giờ càng dày tới ai địch lại được. : “Nàng hôn cái vi phu liền khó chịu nữa”.

      Ngụy La dừng chút, cố gắng tìm lại từ ngữ: “Tắm rửa cho tốt !”

      Triệu Giới: "..."

      Sau cùng, Ngụy La nhìn thấy bộ dáng đáng thương cũng , đành cúi đầu hôn chút: “Được chưa?”

      Triệu Giới vốn còn tâm tư khác, nhưng nghĩ bản thân có thể lây bệnh phong hàn cho nàng, nghĩ tới thân thể của Ngụy La, đành bỏ tâm tư này. Tóm lại lần tắm rửa này muốn bao nhiêu triền miền liền có bấy nhiêu triền miên, sau khi hai người hòa hảo, lại giống như hợp thành người, nhìn ra còn ân ái hơn so với lúc chưa gây gổ chút. Đương nhiên, phần lớn thời điểm vẫn là Triệu Giới quấn quít lấy Ngụy La.

      Sau khi tắm xong, Ngụy La giúp Triệu Giới lau sạch người, cũng may đồ ngủ của Triệu Giới phức tạp, chỉ mặc bộ xiêm y trắng, choàng lên người là được. Có điều Triệu Giới cao quá, Ngụy La phải cố hết sức, nhón chân lên mới có thể với tới, lúc này thân thể nàng né được dán chặt lấy lồng ngực . Ngụy La chỉ mặc lớp xiêm y mỏng, ngăn được bao nhiêu, trong chốc lát liền cảm nhận được biến hóa cơ thể của Triệu Giới…

      Ngụy La trừng mắt nhìn : “Chàng!”

      Triệu Giới mỉm cười cắn cắn môi nàng, vô tội : “ trách ta được, là nàng mê hoặc ta”.

      Cưỡng từ đoạt lý! Ngụy La mặc kệ , xoay người ra ngoài: “Tự chàng mặc đồ ”.

      Kim Lũ và Bạch Lam truyền lời của Ngụy La, trong nội thất còn ai cả, mọi người đều thức thời đứng ở ngoài chờ nghe sai bảo. Các nàng tự biết , vương gia và vương phi hòa hảo như lúc ban đầu, nhất định hy vọng có người vướng bận trước mắt.

      Triệu Giới cột lại dây lụa màu xanh ngọc dệt kim hoa văn thị đế, tiến lên ôm ngang eo Ngụy La, bế nàng thả lên giường, ôm lấy nàng từ phía sau, lại yên tâm : “A La, sau này được tức giận với ta nữa”. Giọng có chút ủy khuất hiếm thấy.

      Ngụy La xoay người nhìn , cái miệng mím lại, : “Là chàng chọc giận ta”.

      Triệu Giới lập tức theo lời nàng mà : “Đều là ta tốt, nên mấy lời vô liêm sỉ kia. Cho nên phải lão thiên gia trừng phạt ta sao? Khiến ta tìm được nàng, còn bị cảm phong hàn”.

      Ngụy La lẩm bẩm : “Miệng lưỡi trơn tru”. Nhưng bộ dáng Ngụy La lại tức giận.

      Bởi vì Triệu Giới náo loạn phen, nàng đột nhiên nhớ ra, sờ sờ trán , lại sờ sờ trán mình: “Chàng cảm thấy khá hơn chút nào ? Trong sơn trang có đại phu ? Hoặc là có dược liệu sẵn? Để thiếp lấy”.

      Triệu Giới nắm lấy tay của nàng, mười ngón tay đan xen nhau, cười : “Chỉ là chút bệnh vặt thôi, ta yếu ớt như nàng, ngày mai tốt rồi”.

      Ngụy La bán tin bán nghi: “ ?”

      “Lừa nàng làm gì”. Vì để Ngụy La tin tưởng, Triệu Giới kéo chăn đáp lại cho cả hai, cằm tựa đỉnh đầu nàng, dịu dàng : “ còn sớm nữa, ngủ ”.

      Ngụy La thấy tắm xong sắc mặt cũng đỡ hơn nhiều, nhiệt độ cơ thể cũng nóng như lúc nãy, mới miễn cưỡng tin lời , nàng nằm trong lòng , nhắm mắt lại, chốc lát sau liền ngủ.

      Nhưng chứng minh, nam nhân là loài động vật giỏi thể nhất.

      Sáng sớm hôm sau, nhiệt độ cơ thể Triệu Giới chẳng những giảm xuống, mà còn nóng hơn nhiều so với hôm qua. Ngụy La ôm hệt như ôm lấy lò lửa, nàng sờ trán , đúng là nóng phỏng tay! Ngụy La vừa vội vừa hối hận, tối qua nàng nên nghe lời , bị phong hàn xem đại phu cũng uống thuốc sao có thể đỡ chứ? Nàng vội vàng kêu Kim Lũ báo với quản sơn trang, xuống núi thỉnh đại phu, còn bản thân nàng nhúng ướt khăn trong nước lạnh, lại đắp lên trán Triệu Giới.

      Triệu Giới từ từ mở mắt, nhếch miệng cười tiếng: “Trận bệnh này cũng đáng giá”.

      Ngụy La nhéo eo cái: “Đừng chuyện, nằm im xong, Ngụy La cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại uy hiếp : “Sau này chàng lại tự coi trọng thân thể mình, ta liền mặc kệ chàng”.

      Triệu Giới nắm lấy tay nàng, cười : “Nếu nàng quản ta, còn ai quản chứ?”

      Nàng biết điêu, nhiều người thèm quản lắm đấy, nhưng trong lòng Ngụy La vẫn rất hưởng thụ. lát sau, đại phu khẩn trương chạy tới, giúp Triệu Giới bắt mạch, lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể, viết phương thuốc, lưu lại đống dược liệu rồi : “Căn cơ vương gia tốt, người bình thường sốt tới độ này sớm thần chí rồi. Thỉnh Vương phi sai người dựa vào phương thuốc này mà sắc thuốc, uống bốn đến năm thang còn gì đáng ngại nữa. Hai ngày nay nhớ đừng để vương gia bị lạnh”.

      Ngụy La gật gật đầu, kêu Kim Lũ thanh toán gấp ba lần phí chữa bệnh, lại để Bạch Lam nấu thuốc, tự nàng đút cho Triệu Giới uống hết.

      Vì Triệu Giới bị bệnh, việc xây dựng đường sông liền dời lại hai ngày. Hơn nữa đợt này tuyết rơi quá lớn, làm trễ nãi tiến trình, vợ chồng son thể ở lại Thông Châu thêm nửa tháng. Đợi tới khi sửa chữa xong đường sông, lúc xuất phát trở về Thịnh Kinh Thành là cuối năm rồi.

      Lúc Ngụy La và Triệu Giới về tới Thịnh Kinh Thành đúng vào đêm ba mươi, Sùng Trinh Hoàng Đế cố ý bố trí gia yến trong cung, nghênh đón phu thê bọn họ
      minhhanhng, Sandra, ly sắc41 others thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chúc mừng năm mới @tart_trung
      năm mới lì xì thêm 1 chương nàng
      trang0307tart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 141: Nhóc con, tỉnh dậy

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Khắp kinh thành nơi nơi đều là khí vui mừng của lễ tết đón năm mới, trước cửa mỗi nhà đều treo đèn lồng đỏ, dán câu đối ăn mừng, vế : “Quốc thái dân an gặp thịnh thế”, vế dưới “Mưa thuận gió hòa tụng hoa niên”, với bức hoành: “Quốc thái dân an”. chiếc xe song mã nắp sơn son chạy đường cái, băng qua mấy hài tử mặc áo bông đỏ thẫm nghịch pháo trúc, sau khi đốt, cười hì hì ném dưới bánh xe ngựa.

      Pháo trúc còn chưa kịp nổ, liền bị hòn đá bắn tới dập tắt lửa.

      Mấy hài tử ngơ ngác nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng biết chuyện gì xảy ra.

      Ngụy La và Triệu Giới trở về Phủ Tĩnh Vương là giữa trưa, quản sắp xếp mọi việc trong phủ gọn gàng ngăn nắp, mặc dù hơn tháng có người ở, nhưng trong phòng vẫn được bọn hạ nhân dọn dẹp sạch như cũ, khác biệt gì so với lúc họ rời , bên trong bên ngoài đều sạch sáng sủa, chỉnh tề. Ngụy La và Triệu Giới dùng qua cơm trưa, Ngụy La tịnh phòng tắm rửa sạch , đổi y phục mới, vừa ngã đầu lên giường liền ngủ mất. Đoạn đường này xe rất vất vả, vì gấp gáp lên đường mà gần như được nghỉ ngơi, nàng mệt mỏi vô cùng, nhưng Ngụy La cũng chưa từng oán hận qua.

      Triệu Giới rửa mặt xong, thấy Ngụy La ngủ rồi, cúi người hôn lên trán nàng liền xoay người thư phòng. gọi Dương Hạo và Vương quản tới hỏi thăm mấy chuyện phát sinh trong Thịnh Kinh Thành, lại xử lý chút công việc, ngẩng đầu, nhìn sắc trời bên ngoài chút, tới giờ lên đèn rồi. Nên vào cung tham dự gia yến thôi.

      Triệu Giới về phòng, đánh thức Ngụy La: “Nhóc con, tỉnh dậy”.

      Ngụy La còn buồn ngủ, lúc này chút cũng muốn tỉnh dậy, tình nguyện ừ tiếng, đầu lại rút vào chăn, giống hệt con mèo làm nũng. Triệu Giới nhịn được cười lên, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng đáng thương như vậy của nàng, liền vén cái chăn mềm đỉnh đầu nàng xuống, cúi người ngậm lấy miệng của nàng, hôn rồi lại hôn. Ngụy La bị hôn khiến thể thở được, hai tay đẩy ra, lần này thần trí nàng hoàn toàn thanh tỉnh rồi, vừa tức lại đành chịu hỏi: “Chàng làm gì vậy?”

      Triệu Giới xoa bóp gương mặt nhắn của nàng, có cảm giác vô cùng tốt, vừa trơn vừa nộn: “Người nào đó làm nũng, chịu rời giường, vi phu gọi được nàng, đành phải dùng cách này”.

      Ngụy La từ từ ngồi dậy, gom lại mái tóc dài, thèm cùng hồ nháo: “Chàng gọi Kim Lũ và Bạch Lam vào đây”.

      Lúc này mới vừa qua giờ Dậu, cách cung yến còn khoảng canh giờ, tính là quá muộn. Ngụy La ngồi trước gương đồng chải đầu, nàng vừa mới tỉnh ngủ, tinh thần có chút tốt, liền dùng bông mềm vỗ lên mặt chút nước hoa lài tinh luyện với phấn trân châu, quả nhiên tinh thần và khí sắc đều tốt hơn nhiều. Nàng ra phía sau tấm bình phong đổi xiêm y, chuẩn bị xong hết qua nửa canh giờ, nàng quay người lại, thấy Triệu Giới nghiêng người dựa vào Trực Linh môn, hai tay vòng lại cười cười nhìn nàng.

      Ngụy La tới bên cạnh , mặt có chút tự nhiên, hỏi: “Chàng cười cái gì?”

      Triệu Giới cọ cọ mũi nàng, chợt nắm tay nàng ra ngoài: “Cười A La của ta càng ngày càng đẹp, ta cũng dám nhìn”.

      Ngụy La sau lưng , cảm thấy người này những lời âu yếm. Ngẫm lại, trước kia khi tỏ tâm ý của với nàng, quả thực bày ra bộ dáng vô cùng đứng đắn, vừa dẫn nàng hội đèn, vừa tặng nàng trang sức dây đeo hình con sóc, tại, tin tưởng thành thành sai đâu.

      Vào đến trong cung, bọn họ thẳng tới bờ Thái Dịch Trì.

      Gia yến được tổ chức tại Thắng Tuyết Lâu nằm giữa Thái Dịch Trì. Bởi vì là gia yến, nên có mở tiệc chiêu đãi trọng thần triều đình và gia quyến của họ, chỉ có hoàng tự và hoàng thân quốc thích. Ngụy La và Triệu Giới tới Cầu Cửu Khúc, từ đầu cầu bên này thấy xa xa Thắng Tuyết Lâu tráng lệ, đèn đuốc sáng trưng, cung nhân và cung tỳ bưng trái cây và đồ ăn bận rộn qua lại, có vài người chạm mặt bọn họ, liền hạ thấp người quy củ hành lễ: “Tham kiến Tĩnh Vương Điện Hạ, tham kiến Tĩnh Vương Phi nương nương”.

      vào trong Thắng Tuyết Lâu, bên trong ít người, ngoài vài vị Trưởng công chúa bên ngoài, còn có nhóm các hoàng tử công chúa, sắc mặt ai cũng đầy vẻ vui mừng, y phục lộng lẫy. Có lẽ là bị khí mừng năm mới lây nhiễm, mọi người cũng câu nệ như ngày thường, nhìn có vẻ rất cao hứng, có vài người da mặt dày bắt đầu đòi hồng bao của mấy vị Trưởng Công chúa, khiến khí nơi này có vài phần giống với bầu khí ăn mừng năm mới trong nhà người dân bình thường. Ngụy La vô thức nhìn nhìn, người tới tham dự gia yến chỉ có Bình Dương Trưởng Công chúa và An Dương Trưởng công chúa, nhưng thấy Cao Dương Trưởng Công chúa đâu. Ngẫm lại cũng có gì kỳ quái, trong nhà Triệu Huyên xảy ra chuyện như vậy, trượng phu mới bị xử trảm, cần để tang ba năm, tất nhiên thể tham dự các bữa tiệc như vậy.

      Cửu hoàng tử Triệu Sâm từ trong đám người nhìn thấy Triệu Giới và Ngụy La, mặt lộ vẻ mừng rỡ, ta chen ra ngoài, tới: “Hoàng huynh, hai người từ Thông Châu về khi nào? Đệ, Thất hoàng huynh và Bát hoàng huynh đánh cuộc, khẳng định hai người về kịp, nghĩ tới lại trở về vào giây phút cuối cùng này”. ta xoay người, đối mặt với Ngụy La liền thu lại bộ dáng cợt nhã, nho nhã lại lễ độ : “Nhị hoàng tẩu”.

      Ngụy La mỉm cười gật đầu: “Cửu đệ”.

      Trong những vị hoàng tử này, chỉ có Cửu hoàng tử là có quan hệ cực tốt với Triệu Giới, cũng chỉ có ta dám trêu đùa với Triệu Giới. Mấy vị hoàng tử khác hoặc nhiều hoặc ít có chút sợ Triệu Giới, chỉ tiến lên chào hỏi lễ phép, cũng dám đùa giỡn như Triệu Sâm.

      Lúc Ngụy La đến có chuẩn bị mấy cái hồng bao, để tặng cho vài vị hoàng tử chưa thành gia. Còn công chúa chưa xuất giá, Ngụy La cũng có chuẩn bị lễ vật. Mấy tiểu hoàng tử e ngại uy nghiêm của Triệu Giới, dám tới gần, thấy Ngụy La lúc cười lên lúm đồng tiền dịu dàng, nhịn được muốn thân cận với nàng, liền rón rén tiến lên nhận hồng bao, cười xán lạn : “Cảm ơn nhị hoàng tẩu!”

      Ngụy La xoa xoa đầu Thập nhị hoàng tử, đứa này mới tám tuổi, môi hồng răng trắng, thanh tú đáng , lúc cười rộ lên lộ ra hai chỗ răng cửa bị gãy, vừa tức cười vừa đáng . Ngụy La : “Đừng khách khí, đệ chơi ”.

      Kể từ đó, liền có nhiều người tới đòi hồng bao của Ngụy La. phải là hồng bao của nàng có gì đặc biệt, mà bởi vì cặp đôi này khiến mọi người cảm thấy hứng thú, bình thường bọn họ dám chọc ghẹo Triệu Giới, bây giờ có Ngụy La ở đây, liền giống như vậy, việc này vô cùng thỏa mãn cảm giác mới mẻ của bọn họ. Huống gì hôm hai người họ động phòng hoa chúc, tối đó Triệu Giới chút lưu tình đóng sập cửa, ngay cả cơ hội nháo động phòng bọn họ còn có, hôm nay là lễ mừng năm mới, cũng thích hợp để náo loạn.

      Chỉ chốc lát sau, hồng bao Ngụy La chuẩn bị liền phát hết còn cái.

      Vài vị hoàng tử hướng Ngụy La và Triệu Giới lời cảm tạ, bộ dáng kia, hẳn là cười nhiều lắm rồi. Hiếm khi Triệu Giới lộ ra chút ấm áp, nhàn nhạt : “ cần đa lễ”. xong, lại dẫn Ngụy La tới chỗ hai vị Trưởng công chúa hành lễ: “Nhị mẫu, tam mẫu”.

      Ngụy La đều gặp qua Bình Dương Trưởng công chúa và An Dương Trưởng công chúa, lúc này cũng thấy xa lạ, Ngụy La tiến lên với hai người vài câu, mỗi người lại tặng cho Ngụy La cái hồng bao. Sau đó Ngụy La gặp mấy vị công chúa, tặng lễ vật, liền thấy Triệu Lưu Ly đứng sau cột trụ sơn son chạm nổi hoa văn vân long hành lang vẫy vẫy tay với nàng. Ngụy La tìm cớ thoát thân, qua đó hỏi: “Sao lúc nãy thấy ngươi?”

      Hôm nay Triệu Lưu Ly mặc bộ gấm đỏ Tô Châu thiêu trăm bướm vờn hoa, bên dưới là váy mã diện dài màu xanh sẫm thêu hoa văn “ngọc nữ hiến thọ”, bên ngoài lại mặc áo choàng trắng, bộ dáng có chút ngượng ngùng. Chờ Ngụy La tới trước, nàng ấy mới giọng : “Lúc nãy Nhị mẫu và tam mẫu công khai nghị luận hôn của ta, còn cách nào khác, đành phải trốn ”.

      Ngụy La quay đầu nhìn thoáng qua, nghĩ tới hai vị Trưởng công chúa lại là người nhiệt tình đến vậy. Nàng quay đầu hỏi Lưu Ly: “Ngươi với Trần Hoàng Hậu sao? Dương Chẩn có gửi thư cho ngươi ?”

      Triệu Lưu Ly lắc đầu, hai hàng mi nhíu lại, xoay người nắm lấy lan can, chống cằm : “Ta tính đợi Dương Chẩn ca ca về rồi mới với mẫu hậu. ở trong quân thể viết thư, cho dù viết, cũng thể đưa vào cung, ta cũng biết bây giờ thế nào rồi”.

      Ngụy La suy nghĩ chút lại : “Lát nữa ta với ca ca ngươi tiếng, hỏi có cách nào liên lạc được với Dương Chẩn . Nếu có tin tức của Dương Chẩn, ta lại vào cung cho ngươi biết”.

      Triệu Lưu Ly vui mừng, vội ôm cánh tay Ngụy La cười hì hì: “Hoàng tẩu, tẩu đối với muội tốt”.

      đến chỗ này, Triệu Lưu Ly còn lớn hơn Ngụy La tuổi, tiếng “hoàng tẩu” này lại gọi thuận miệng.

      xong mấy chuyện này, Triệu Lưu Ly nhìn quanh, thấy bốn bề vắng lặng, mới ghé vào tai Ngụy La : “A La, ngươi biết chuyện của Lý Tương chưa?”

      Ngụy La chớp mắt mấy cái: “Nàng ta có thể có chuyện gì?”

      Những ngày qua nàng luôn ở sơn trang, đối với chuyện ở Thịnh Kinh Thành hiểu lắm. Bây giờ Triệu Lưu Ly hỏi như vậy, nàng quả đoán ra.

      Triệu Lưu Ly lại : “Nghe tháng trước nàng ta Đại Từ Tự dâng hương, ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người bắt vào trong núi, ở nơi rừng núi chờ cả đêm…” Dừng chút, giọng của Triệu Lưu Ly có hơi rợn tóc gáy: “Bị dã thú gặm mất nửa cái chân”.

      Ngụy La trợn tròn hai mắt: “?”

      Triệu Lưu Ly gật gật đầu, chỉ cần nghĩ tới hình ảnh đó cả người liền run rẩy: “Là mẫu hậu cho ta biết, nghe dọa người. Hôm nay phụ hoàng còn sai người đưa thuốc bổ tới an ủi, Cao Dương Trưởng công chúa cũng lộ diện, nghe là ở trong phòng chăm sóc Lý Tương. Lý Tương tìm chết cả tháng, vài ngày nay mới bình tĩnh lại”. Cho dù đưa thuốc bổ có tác dụng gì cơ chứ? Cái chân kia cũng tìm về được, từ nay về sau chính là phế nhân. Triệu Lưu Ly có chút đồng tình với nàng ta.

      Ngụy La nghe xong cũng có cảm giác gì quá lớn, cũng thương cảm nàng ta. Dù sao nàng và Lý Tương cũng có thù sâu nặng, nàng cũng phải người cao thượng như vậy, có thể lấy ơn báo oán. Nhưng nàng có chút hiếu kỳ, như những gì Triệu Lưu Ly , hình như có người cố ý hại Lý Tương? Đến cùng là ai có thù hận sâu nặng với nàng ta như vậy?

      Nàng còn suy nghĩ, Đế Hậu tới.

      Sùng Trinh Hoàng đế và Trần Hoàng Hậu sóng vai tới, lại nhìn kỹ, phía sau còn có Ninh Quý Phi. Hôm nay Trần Hoàng Hậu mặc áo tay dài màu hồng thêu bốn bộ vân văn như ý (1), đầu đội mũ song phượng dực long yến cư (2), cách ăn mặc vô cùng đoan trang thanh lịch, lại có loại phong thái mỹ vị. So với Trần Hoàng Hậu, Ninh Quý phi mặc xiêm y đỏ bừng thêu hoa văn bốn mùa liền có chút phóng khoáng.

      Mọi ngươi vội vàng quỳ gối hành lễ, Sùng Trinh hoàng đế và Trần Hoàng Hậu ngồi ở hai bên bàn dài cùng bằng gỗ tử đàn, vung tay lên : “Tất cả đứng lên . Đây là gia yến, cần chú ý nhiều lễ nghi phiền phức như vậy, giống như ngày thường là được”.

      Mọi người ngồi xuống theo thứ tự, Ngụy La ngồi bên cạnh Triệu Giới, bên cạnh là Tam Hoàng tử và Tam Hoàng Tử Phi.

      Gia yến vô cùng vui vẻ, Sùng Trinh Hoàng đế đề ra vài câu hỏi để coi thành quả học tập năm nay của các vị tiểu hoàng tử, lại hỏi Triệu Giới vài chuyện ở Thông Châu. Triệu Giới đáp ràng, Sùng Trinh Hoàng đế có vẻ rất hài lòng. Bữa tiệc được nửa, lúc khí vui vẻ, Ninh Quý Phi lại ngồi yên lặng gì, cùng với tiếng động nhốn nháo xung quanh quả phù hợp.

      Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà ta cái, hỏi: “Sao Ninh Phi lại ủ rũ như vậy? Có gì vui sao?”

      Ninh Quý Phi để chén rượu bằng vàng xuống, đứng lên, cuối người : “Thần thiếp quấy rầy nhã hứng của bệ hạ, là thần thiếp thất lễ”. xong, vành mắt bà ta hồng hồng, nữ nhân mới hơn ba mươi tuổi, bảo dưỡng thỏa đáng, nhìn vẫn giống như chỉ mới hai mấy. “Thần thiếp chỉ là nghĩ đến ở đây náo nhiệt như vậy, Chương nhi lại chỉ có thể ở mình trong phủ, có ai làm bạn, trong lòng liền thấy chua xót”.

      Sùng Trinh Hoàng đế cụp mắt xuống, nụ cười mặt thay đổi, chỉ có chút ý vị sâu xa hỏi: “Ninh Phi nhớ lão Ngũ?”

      Ninh Quý Phi thấy Bệ hạ tức giận, liền cả gan thỉnh cầu: “Lúc trước Bệ hạ muốn cấm túc Chương nhi ba tháng, bây giờ gần hai tháng rồi, biết có thể tha cho trước thời hạn ? Cũng để có thể có năm mới an an ổn ổn”.

      Sùng Trinh hoàng đế vẫn chưa đáp lời, có lẽ còn suy nghĩ thỉnh cầu của bà ta.

      Lúc này, Trần Hoàng Hậu mặt chút gợn sóng, đứng lên với Sùng Trinh Hoàng đế: “Thân thể thần khó chịu, sợ thể đón giao thừa với Bệ hạ. Bệ Hạ chậm rãi dùng cơm, thần xin cáo lui trước”.

      (1) Tứ hợp như ý vân (四合如意云)

      [​IMG]

      [​IMG]

      (2) Mũ song phượng dực long yến cư (双凤翊龙燕居冠)
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]

      -----------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, ly sắc, levuong39 others thích bài này.

    4. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Giới có cơ hội ăn đậu hũ ko phải ngại kiểu " ta cần ta cứ lấy"
      tart_trung thích bài này.

    5. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Mình thích quà lì xì này
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :