1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Sweet you

      Sweet you Active Member

      Bài viết:
      221
      Được thích:
      211
      Giận hờn như vậy có phải A La có tin vui nhỉ?
      tart_trung thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 138: Thói hư tật xấu của nam nhân

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Khoảng cách từ thư phòng tới phòng ngủ xa, hơn nữa Ngụy La lại chạy nhanh, giống như làn khói vụt qua, đợi tới khi Triệu Giới đuổi theo, thấy Ngụy La chút lưu tình đóng cửa phòng “Rầm” tiếng. Triệu Giới bị từ chối, đẩy đẩy cửa, trực linh môn bị tiểu nương cài then cố định bên trong. bất đắc dĩ thở dài hơi: “A La, nàng mở cửa, có gì chúng ta từ từ ”.

      Trong phòng có thanh , hẳn còn tức giận.

      Ngược lại rất tức giận, Triệu Giới cười khổ.

      ra, Ngụy La phải chỉ tức giận, nàng vừa thất vọng lại vừa phẫn nộ. Hóa ra Triệu Giới cùng những nam nhân kia có gì khác nhau, trong lòng cũng nghĩ như vậy, lúc trước khi chiếm tiện nghi của nàng nghĩ thế nào? Có phải cũng giống như tên thư sinh kia, vừa cảm thấy nương này tùy tiện dễ lừa gạt, lại vừa hưởng thụ thân thể nương đó, làm chuyện cẩu thả?

      Mặt Ngụy La nóng đỏ, nàng quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn cửa lớn, lại hờ hững với giọng vang vọng bên ngoài cửa, lúc này nàng vô cùng chán ghét Triệu Giới.

      Ngụy La lo lắng Triệu Giới trèo từ cửa sổ vào, dù sao trước kia cũng từng làm loại chuyện này, nàng liền trước bước, đến bên cửa sổ, đóng cửa chặt. Nàng vòng trong phòng, đứng ngồi yên, cuối cùng ngồi xuống tháp mỹ nhân, ôm gối tơ vàng, với người ngoài cửa: “Chàng cần , ta muốn nghe. Đêm nay chúng ta tách ra ngủ, chàng , đừng tới tìm ta”.

      Giọng ngoài cửa dừng lại chút. Tay Triệu Giới đặt khung cửa, chậm rãi : “A La, ta biết nàng nghĩ như vậy, ta chưa bao giờ đối xử với nàng như thế”. thích nàng còn kịp, sao lại cam lòng để nàng bị chút ủy khuất nào chứ? Nhưng tiểu nương tức giận, cần giải thích tốt: “Trước khi chúng ta thành thân, là ngươi tình ta nguyện, trăng đến rằm tròn, dù sao nàng cũng là của ta, ta mới nhịn được sử dụng quyền lợi sớm chút. Ta phải tên thư sinh kia, đối xử bạc tình bạc nghĩa với nàng, nàng mở cửa ra, có mấy lời ta phải trước mặt nàng”.

      Hốc mắt Ngụy La hồng hồng, nằm tháp mỹ nhân, hai chân đạp đạp cởi giầy ra, cả người co lại thành cục: “ muốn chuyện với chàng, lúc nãy chàng như vậy”.

      Bây giờ lại sửa miệng, chẳng qua là muốn dỗ nàng thôi.

      Ngụy La càng nghĩ càng thấy Triệu Giới đáng giận, lúc chưa thành thân nghe tốt, thành thân rồi liền lộ nguyên hình, nam nhân đều có thói hư tật xấu giống nhau, trị cho tốt có thể tự cho mình là trời.

      Cho dù Triệu Giới đứng bên ngoài có thế nào, Ngụy La cũng thèm để ý. bao lâu, nàng dần dần cảm thấy mệt mỏi, nàng nhắm mắt lại, ngủ thiếp tháp mỹ nhân.

      Ước chừng qua nửa canh giờ, bên trong có động tĩnh gì.

      Kim Lũ và Bạch Lam nhìn Tĩnh Vương đứng ngoài cửa, tay chân có chút luống cuống. Vợ chồng son Vương phi và Vương gia cãi nhau, lúc đó bọn họ hầu hạ bên ngoài, căn bản biết là có chuyện gì, chỉ biết Vương phi nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài, sau đó liền tự nhốt mình trong phòng. Đây là như thế nào? Mấy ngày trước phải còn ân ân ái ái, dính nhau như keo sao, mới chớp mắt sao lại loạn lên như vậy?

      Chuyện giữa hai phu thê như vậy, Kim Lũ và Bạch Lam chỉ là nha hoàn, tiện khuyên can, chỉ có thể lặng im đứng bên, thay Vương gia mặc niệm.

      Tính tình của Ngụy La, các nàng là người nhất, trong mắt chứa được dù chỉ nửa hạt cát. Còn nhớ trước đây biết tại sao Ngụy La và Ngụy Côn nháo trận, Ngụy La liền đem mấy món đồ chơi Ngụy Côn tặng đốt hết, cháy sạch còn mảnh, thậm chí cả mấy ngày cũng thèm đếm xỉa tới Ngụy Côn. Sau đó vẫn là Ngụy Côn ăn khép nép dỗ dành hết mấy ngày mới dỗ nàng tốt lên.

      Bây giờ Vương phi náo loạn với gia, vừa nhìn liền biết phải tức giận nho đâu, biết gia phải dỗ dành bao nhiêu ngày…

      “Nương nương chắc ngủ thiếp rồi”. Kim Lũ khuyên “ bằng sáng mai Vương gia hãy tới? chừng sáng mai nương nương bớt giận”.

      Triệu Giới hề bị lay động, với Chu Cảnh bên cạnh: “Mở cửa”.

      Chu Cảnh nghe lời tiến lên, biết sử dụng cách thức ma tà đạo nào, chỉ thấy tay điểm lên cánh cửa, lại nhàng đẩy cái, cửa liền mở ra.

      Kim Lũ và Bạch Lam trợn mắt há hốc mồm mà nhìn.

      Triệu Giới đẩy cửa vào, những người còn lại đều chờ ngoài cửa, vào nội thất liền thấy tiểu nương nọ nằm ghế sau tấm bình phong vẽ mỹ nhân đàn, cả người đều co lại, nửa gương mặt giấu trong thảm đỏ thẫm thêu chim khách đậu cành, nàng ôm lấy gối dựa, gương mặt buồn ngủ. Triệu Giới tuy có nhiều bất mãn, nhưng nhìn thấy mặt của nàng còn vương nước mắt, chút bất mãn này cũng biến mất rồi. ngồi giường, vươn tay nhàng xoa xoa mặt nàng, vết nước mắt sớm khô đọng lại, ngón tay căn bản lau được, vừa bất đắc dĩ lại vừa đau lòng : “ nương ngốc”. Sao phải tức giận với như thế?

      Triệu Giới đứng dậy, lấy khăn để bên giá gỗ, chấm chấm chút nước, xoay người lại tỉ mỉ giúp Ngụy La lau mặt. Khăn có chút lạnh, Ngụy La vô thức rụt rụt người về sau, phát ra tiếng ừm . Triệu Giới cười tiếng, bỏ khăn qua bên, cọ cọ mũi nàng : “Yếu ớt như vậy, còn cho người khác ở bên hầu hạ, biết nghĩ thế nào?”

      Tất nhiên Ngụy La nghe được rồi.

      Làm xong mọi việc, Triệu Giới lại tìm bộ đồ ngủ màu tím hồng thay cho Ngụy La, lúc này mới ôm nàng về giường, đắp chăn cho nàng, thuận thế nằm bên cạnh nàng.

      *** *** ***​

      Hôm sau Ngụy La lúc tỉnh dậy Triệu Giới xuống núi rồi.

      Hôm nay là giai đoạn trọng yếu của việc xây dựng đường sông, Triệu Giới nhất định phải tự mình giám sát, cho dù chưa dỗ dành tốt tiểu nương ở nhà, cũng phải rời xử lý công việc trước.

      Sáng sớm, lúc chải đầu, Ngụy La hỏi: “Tối qua ai thay đồ ngủ cho ta?”

      Kim Lũ vừa giúp Ngụy La cài cây trâm hồ điệp làm bằng ngọc bích cùng tơ vàng, vừa chột dạ : “Là Vương gia”.

      Quả nhiên mà, Ngụy La cũng gì.

      Dùng xong điểm tâm, Ngụy La chuẩn bị dạo trong sơn trang, ngờ lại có từng mảnh từng mảnh bông tuyết bay trong trung. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, có lẽ vì đỉnh núi, nàng cảm thấy bầu trời gần, đưa tay ra liền có thể chạm tới. Bông tuyết óng ánh trong suốt, rơi rồi lại rơi, giống như mở ra tấm lưới dệt kim rậm rạp chằng chịt, bao lấy người bên trong nó. Trận tuyết này càng rơi càng lớn, thể dạo được, Ngụy La đành trở về phòng ôm lò sưởi , ngồi noãn tháp ngắm tuyết.

      Ở bên kia, trong thành Thông Châu, bởi vì đột nhiên có bão tuyết, đê điều đường sông thể xây dựng tiếp nữa, đành phải tạm thời dừng lại.

      Tri phủ Thông Châu Lâm Thu Đường đề nghị: “Trận tuyết này xem ra dừng lại ngay được, vừa vặn tệ phủ ở xa, mong Vương gia cùng hạ quan về phủ ngồi lát, cũng uống chén trà nóng giúp thân thể ấm áp”.

      Triệu Giới đứng dưới ô, nhìn những bông tuyết bay tá lả mặt sông, gật đầu : “Cũng được”.

      Lâm tri phủ kìm được vui mừng, vội vàng kêu người về phủ chuẩn bị trước, bản thân lại thận trọng thấp thỏm dẫn Triệu Giới lên xe ngựa ngồi: “Nghe Vương phi cũng cùng tới Thông Châu với Điện hạ, biết Vương phi ở đâu. Tệ phủ mặc dù lớn lắm, nhưng cũng có ít phòng, ở bên ngoài sợ là có chút bất tiện, bằng mời Vương phi tới ở trong phủ, còn có tiểu nữ làm bạn”.

      mặt Triệu Giới có biểu tình gì: “Nàng ấy thích tiếp xúc với người khác”. xong, mở mắt nhìn thẳng Lâm tri phủ: “Lâm đại nhân cần hao tâm”.

      Lâm Thu Đường nghĩ tới Triệu Giới lại từ chối dứt khoát như vậy, ngượng ngùng cười tiếng: “Là hạ quan lắm miệng”.

      Đến Lâm phủ, Lâm Thu Đường mời Triệu Giới tới phòng khách, lập tức có người bê trà lên. Đầu tiên, ông ta hỏi ý kiến Triệu Giới về việc xây dựng đường sông, có thể leo lên tới vị trí này, cũng là có chút bản lĩnh, cách nghĩ của Lâm Thu Đường cũng tương đối độc đáo, ít cái có thể sử dụng được. Vẻ mặt Triệu Giới tẻ nhạt, có chút thèm để ý tới.

      Nửa canh giờ trôi qua, trận tuyết bên ngoài chẳng những chấm dứt, ngược lại còn có xu thế càng lúc càng lớn, chỉ sợ trong lát thể dừng được. Triệu Giới nhớ tới Ngụy La còn ở núi, tiểu nương kia biết hết giận chưa, tuyết rơi lớn như vậy, nàng hẳn phải ngoan ngoãn ở trong phòng?

      đặt chén trà màu hồng phấn xuống, đứng lên : “Xem ra hôm nay tuyết ngừng được, chuyện xây dựng đường sông tạm dừng ngày, bản vương trước”.

      Lâm Tri Phủ ngờ Triệu Giới , có chút luống cuống, vội vàng đứng lên : “Vậy… Hạ quan tiễn Điện hạ”.

      Triệu Giới để trong lòng, cất bước ra ngoài.

      Mới vừa ra khỏi phòng khách, liền thấy bóng hình màu hồng bất chấp tuyết rơi mạnh chạy hành lang, trong ngực còn ôm cành mai vừa chiết, với Lâm Thu Đường: “Phụ thân là, tuyết lớn như vậy, người còn bắt con chiết mai cái gì chứ? Nha…”

      Lời còn chưa dứt, vừa ngẩng đầu nàng ta liền nhìn thấy Triệu Giới tuấn lãng đứng trước mặt, nhất thời được lời nào.

      nương này mặc áo choàng màu đỏ thẩm thêu hoa văn bảo tướng, đầu và vai đều còn đọng tuyết, gương mặt xinh như hoa, môi đỏ răng trắng, mặt trái xoan, má hồng đào, quả nhiên là tiểu thư được cưng chiều, xinh đẹp động lòng người. Có lẽ là vì trời quá lạnh, mũi nàng ta bị lạnh tới đỏ bừng, nhìn thấy Triệu Giới liền chớp chớp cái, đem tất cả oán hận đều nuốt vào bụng: “Phụ thân, vị này là?”

      Lâm Thu Đường cười ha ha lên trước, thay Triệu Giới giới thiệu: “Điện hạ, đây là tiểu nữ của hạ quan, khiến ngài chê cười rồi”. Ông ta chợt nghiêm mặt với nữ nhi: “Nhu nhi, còn mau thỉnh an Vương gia”.

      Vẻ mặt Lâm Nhu có chút ngượng ngùng, trước đó phụ thân có mời vương gia tới, nàng vốn tưởng rằng có thể có thân phận này, đều là lão già ba bốn mươi tuổi, nghĩ tới vị Tĩnh Vương này lại trẻ tuổi như vậy, bộ dáng lại tuấn mỹ vô song, nhất thời tim nàng ta liền nhộn nhạo. Lâm Nhu sợ hãi tiến lên, đỏ mặt : “Dân nữ thỉnh an Vương gia…”

      Lời còn chưa dứt, dưới chân nàng ta mất thăng bằng, thân thể lảo đảo ngã về phía trước.

      Triệu Giới nhíu mày, góc độ này của Lâm Nhu rất tốt, nhắm ngay lồng ngực mà tới, cho dù đỡ, cũng tránh được có chút tiếp xúc. Huống gì nương người ta ngã xuống trước mặt, đỡ tý là hợp tình hợp lý, ngay lúc mọi người đều cho rằng Triệu Giới đưa tay ra giúp, lại bước chéo qua bên cạnh bước, khó khăn tránh Lâm Nhu.

      Lâm Nhu kịp thu người lại, ngã mạnh xuống đất, chỉ cảm thấy cổ chân truyền tới cơn đau thấu tim, sợ là gãy rồi.

      Ánh mắt Triệu Giới băng lãnh nhìn nàng ta, cũng có chút rung động nào. lại nhìn lâm Thu Đường, khách khí biến thành cảnh cáo, lạnh lùng : “Nếu Lâm đại nhân lại tự cho là mình thông minh, làm ra chuyện ngu xuẩn lần nữa, đừng trách bản vương khách khí”.

      Lâm Thu Đường giữa mùa đông mà lại ra thân mồ hôi lạnh, lúc này ông mới biết những thủ đoạn này căn bản qua được mắt Triệu Giới, ông ta lập tức “Bịch” tiếng quỳ mặt đất: “Hạ quan biết sai, là hạ quan quá giới hạn, kính xin vương gia thứ tội”.

      Lâm Thu Đường từng nghe lời đồn về Triệu Giới, biết có tình người, lần này ông vốn ôm hy vọng may mắn, hy vọng nữ nhi nhà mình may mắn vừa ý . Nào biết người ta căn bản khinh thường để vào mắt, ông còn tưởng chọc thủng tâm tư của , đúng là mất mặt.

      Triệu Giới rũ mắt nhìn Lâm Thu Đường cái, nhàn nhạt : “Biết sai là được, vậy quỳ , sáng mai bản vương lại đến”.

      Ý này là, muốn ông ta quỳ tới sáng mai.

      Sắc mặt Lâm tri phủ trắng bệch.

      Triệu Giới cũng thèm quay đầu lại, ngồi lên xe ngựa, về hướng sơn trang.

      Lúc tới đỉnh núi mới qua giờ Mùi, trời còn chưa tối, chỉ là tuyết rơi quá lớn, che mất ánh mặt trời, khiến bầu trời mù mờ tối. Triệu Giới phủi phủi bông tuyết vai, vào hành lang , về hướng phòng ngủ. Nhưng đẩy cửa ra, liền thấy vô cùng thích hợp, trong phòng rất yên tĩnh, có chút tiếng động nào. Nếu Ngụy La ở đây, cho dù là giận nữa, cũng phải có chút thanh nào đó.

      Tầm mắt đảo qua lần: “A La?”

      có ai trả lời.

      Triệu Giới ra khỏi phòng, mặt đổi sắc hỏi Bạch Lam: “Vương phi đâu?”

      Bạch Lam run lẩy bẩy, bối rối quỳ xuống đất nhận sai: "Bẩm Vương gia, nương nương ra sau núi…”

      ---------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, Sandra, ly sắc43 others thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      tuyết rơi thế mà A La ra sau núi làm chi nha
      Tĩnh đại ca đủ lạnh, đủ tuyệt tình nha
      :yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      tart_trung thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 139: Ngàn sai vạn sai đều là ta sai!

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Qua buổi trưa bao lâu, Ngụy La dùng cơm trưa xong, muốn dạo sau núi, Kim Lũ và Bạch Lam cũng muốn theo nhưng bị nàng ngăn lại. Nàng : “Ta lát rồi về, các ngươi cần theo đâu. Thôn trang cũng lớn, bị lạc được, ta muốn ở mình lát”.

      Lúc đó tuyết cũng lớn như bây giờ, Kim Lũ và Bạch Lam khuyên được Ngụy La, chỉ có thể nghe theo lời nàng.

      Vốn tưởng Ngụy La nhanh quay về, nghĩ tới canh giờ sau vẫn thấy nàng đâu. Kim Lũ và Bạch Lam có chút sốt ruột, nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, bọn họ liền che dù ra sau hậu viện tìm kiếm, nhưng tìm khắp cả hậu viện cũng thấy Ngụy La đâu. Hai người giữa trời đông gấp đến độ cả người đầy mồ hôi, hỏi thăm nô bộc ở đây, người trong số họ có thấy Ngụy La về phía sau núi, nô bộc kia vốn muốn gọi Ngụy La lại, nhưng chớp mắt thấy người đâu rồi.

      Lúc này Kim Lũ Và Bạch Lam mới ý thức được việc nghiêm trọng. Nếu Ngụy La ra sau núi, theo như thời tiết bây giờ, cực kì dễ gặp chuyện may… Tiểu thư là, lúc này lại ra sau núi làm gì? Hai người định với quản , để quản kêu người ra sau núi tìm kiếm, nghĩ tới Triệu Giới trở về.

      Kim Lũ và Bạch Lam song song quỳ đất, biết mình có tội, nhưng bọn họ còn lo lắng cho an nguy của Ngụy La hơn: “Cầu xin vương gia cho người tới sau núi tìm nương nương, trời sắp tối rồi, sợ là nương nương gặp nguy hiểm… Đây đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ chăm sóc tốt cho nương nương, cam nguyện chịu phạt”.

      Hàng mi Triệu Giới nhíu lại, nắm chặt hai bên tay khắc hoa hồng của ghế dựa: “A La ra ngoài từ khi nào?”

      Kim Lũ : “ canh giờ rồi!”

      lâu như vậy! Triệu Giới đứng dậy, lệnh cho Chu Cảnh gọi quản và tất cả nô bộc trong sơn trang, tình huống chút, liền kêu phần lớn người trong sơn trang chia nhau ra sau núi tìm kiếm Ngụy La. Nô bộc biết Vương phi mất tích, dám xem , đám người xốc lại tinh thần, lại bắt đầu về phía sau núi. Còn Triệu Giới, gằn từng chữ : “Đem hai người này cùng tất cả nha hoàn hầu hạ Vương phi nhốt vào phòng chứa củi, nếu Vương phi có bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn, đều đánh chết hết”.

      Sắc mặt Kim Lũ và Bạch Lam trắng bệch, cả người nhất thời mềm nhũn.

      Nhưng họ cũng biết bản thân sai, khi có người mang bọn họ tới phòng chứa củi, hai người cũng giãy giụa.

      Triệu Giới ra khỏi nội thất, mặt đầy sương lạnh, nhận lấy cái ô Chu Cảnh đưa tới, mặc dù cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, nhưng vẫn thể che dấu được vẻ lo lắng: “Bản vương tự mình ra sau núi tìm, ngươi ở lại sơn trang, nếu có bất kỳ tin tức gì tới báo cho Bản vương”.

      Chu Cảnh kinh ngạc, vô thức : “Vương gia thân thể vạn kim, sao có thể mạo hiểm như vậy? Chi bằng để thuộc hạ …”

      Triệu Giới nhịn được cắt ngang lời : “Bản vương kêu ngươi ở lại, ngươi nghe hiểu sao?”

      thể trơ mắt nhìn Ngụy La gặp chuyện may, càng thể ngồi chờ vô ích trong phòng. Nếu chờ thấy cái tin xấu, hẳn cả đời này cũng thể tiếp nhận nỗi.

      Chu Cảnh dừng chút, quỳ gối : “Vâng, thuộc hạ cẩn tuân dặn dò của Vương gia”.

      Triệu Giới đáp lại, về hướng hậu viện. Hậu viện có con đường nối thẳng tới sau núi, nghe nô bộc Ngụy La chính là theo hướng này. Triệu Giới ra khỏi sơn trang, gió tuyết từ bốn phương tám hướng quét tới, trước mắt là mảng trắng xóa, khó có thể phân phương hướng. đón gió tuyết về phía trước hai bước, tuyết đọng che mất mắt cá chân, tình huống như vậy căn bản thể nhanh được, Ngụy La hẳn là quá xa. Lúc này Ngụy La vẫn chưa về, chỉ có hai khả năng, là nàng bị lạc đường ở chỗ nào đó gần đây, hai là gặp phải chuyện gì đó nguy hiểm…

      Triệu Giới dám nghĩ tới khả năng thứ hai, bây giờ hận tiểu nương này tới nghiến răng nghiến lợi, thời tiết thế này lại chịu yên ổn đợi ở trong phòng, còn muốn chạy tới chỗ này làm gì? Nếu tìm được nàng, nhất định đè nàng ra, dùng sức hung hăng đánh nàng trận.

      lúc lâu sau, tất cả người ra sau núi tìm đều tụ họp lại, có gì khác biệt, toàn bộ đều có bất kỳ tin tức gì của Ngụy La.

      Sắc mặt Triệu Giới vô cùng khói coi, ném chén trà nóng người hầu đưa tới xa, nước nóng bắn tung tóe đầy đất: “Tiếp tục tìm! Nếu đêm nay tìm thấy, ngày mai ai cũng đừng mong sống sót!”

      Lời này vừa ra, mọi người vì giữ cái đầu cổ, thể ra sức tìm kiếm.

      Xiêm y người Triệu Giới đều ướt đẫm, về phòng thay đổi quần áo, lại tiếp tục ra ngoài. Chu Cảnh quỳ trước mặt , khẩn thiết khuyên nhủ: “Vương gia, trời tối đen, ngài ở lại sơn trang chờ tin tức , ra ngoài lúc này e gặp nguy hiểm”.

      Triệu Giới để ngoài tai, trầm mặt lướt qua Chu Cảnh.

      Lúc này, gió tuyết bên ngoài ngừng, nhưng sắc trời dần dần tối mịt , lâu sau, ngay cả chút ánh sáng chiều tà đều bị ánh trăng nuốt hết. Ban đêm núi đến là đến, cơ hồ chưa từng dừng lại, mới khắc trước bầu trời vẫn sáng như ban ngày, chớp mắt tiếp theo tối đến chìa tay ra thể thấy năm ngón tay.

      Vùng núi này có sói, đến lúc này còn tìm được Ngụy La, vậy chỉ có thể là lành ít dữ nhiều.

      chỉ có Triệu Giới, ngay cả hạ nhân trong sơn trang cũng đều nặng lòng, dù sao bây giờ tính mạng bọn họ cũng cột chung chỗ với Vương phi. Nếu tìm thấy, theo tính tình bạo tàn của Triệu Giới, sáng mai người trong sơn trang ai cũng đừng mong còn sống.

      Trăng sáng càng lúc càng lên cao, người ở sơn trang lần thứ hai trở về từ sau núi, tâm như tro tàn, bọn họ quỳ thành vòng ở bên ngoài, chờ Triệu Giới xử phạt.

      Triệu Giới đứng ở cửa, sắc mặt nham hiểm độc ác nhìn đám hạ nhân tay phải nắm lại thành quyền, dùng sức đập lên bên khung cửa. Khung cửa chịu nỗi lực này, hõm sâu vào thành hình quả đấm. Lúc này còn tâm tư giáo huấn người khác, nhắm mắt lại, giọng khàn khàn trầm trầm: “Tiếp tục tìm”.

      Hạ nhân hai mặt nhìn nhau, lại với chủ nhân: “Vâng, Vương gia…”

      Vài ngày này bọn họ đều nhìn thấy được, Vương phi là khối thịt trong lòng Vương gia, là mũi nhọn ở trong lòng, ngày thường rời giường cũng nỡ đánh thức nàng dậy, nếu Vương phi đột nhiên còn, biết Vương gia trở nên thế nào.

      Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu , cả đỉnh núi họ cũng lật lên rồi, vẫn tìm thấy người, tám chín phần là xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Chỉ cần có thể tìm được người là tốt rồi, cũng coi như có câu trả lời thỏa đáng.

      Trong lòng mọi người đều ôm ý nghĩ này, chỉnh đốn lại lần, chuẩn bị xuất phát tìm lần nữa, chợt nghe thấy từ trong hành lang phía sau truyền tới giọng nghi ngờ - -

      “Mọi người tìm cái gì?”

      Giọng vô cùng tự nhiên.

      Mọi người đồng loạt nhìn lại, chỉ thấy Ngụy La đứng ở hành lang phía sau, người mặc áo choàng thạch lựu thêu hoa văn hình bướm vờn hoa được viền bằng lông hồ ly, bên dưới là váy dài màu ngà, người có dấu vết bị thương, nhưng đầu tóc có chút rối, ánh mắt có chút mờ mịt, giống như là mới vừa ngủ dậy.

      Ngụy La nhìn bọn hạ nhân, lại nhìn Triệu Giới đứng ở cửa, nhớ tới đoạn đối thoại nàng vừa nghe được, ngẫm ngẫm chút cũng mơ hồ hiểu được là có chuyện gì.

      Triệu Giới nhìn nàng chằm chằm, lời nào.

      Cho tới khi Ngụy La đến trước mặt , mới khàn giọng hỏi: “Nàng đâu vậy?”

      Ngụy La rũ mắt, vừa hay nhìn thấy nước bùn ủng , chắc là đường xa, chỉ lo thay y phục mà chưa kịp đổi giày, toàn bộ mũi giày đều ướt đẫm. Nàng khựng lại, chỉ chỉ hành lang sau lưng: “Tiếng gió trong phòng quá lớn, ta liền ra phía sau ngủ giấc, địa long chỗ đó cháy sạch, quá nóng, nghĩ là ngủ thẳng tới giờ”.

      xong, nàng ngoái đầu nhìn lại hạ nhân trong viện, nghĩ chút rồi : “Tất cả giải tán ”.

      Bọn hạ nhân như được đại xá, giống như tới gần vách núi rồi đột nhiên bị kéo lại cái, vô cùng cảm kích Ngụy La, có việc gì là tốt rồi, có việc gì là tốt rồi.

      Ngụy La về phòng, Triệu Giới nhìn theo bóng lưng của nàng, chốc lát, cũng theo.

      Ngụy La vòng qua bình phong, đầu tiên ngồi xuống trước gương đồng hoa văn kim điểu, tháo châu ngọc đầu xuống, lại vào trong đổi đồ ngủ màu hồng cánh sen. Kim Lũ và Bạch Lam ở trong phòng, nếu vừa rồi những người kia tìm nàng, khó tưởng tượng tình cảnh của hai nha đầu kia, nhất định là bị Triệu Giới giam lại rồi. Kim Lũ và Bạch Lam là tâm phúc của nàng, Triệu Giới hẳn cũng lập tức gây thương tổn gì cho bọn họ. Ngụy La về phía giường, cuối người chải chăn đệm ra, nhìn bộ dáng vẫn còn muốn ngủ. Nhưng nàng còn chưa nằm xuống, eo liền bị đôi tay giữ chặt lấy, sức lực tay lớn, dùng sức siết chặt lấy nàng, rồi đem nàng ôm chặt vào lồng ngực cứng rắn.

      “Ta tìm nàng lâu”. Triệu Giới , giọng khàn khàn, cánh tay vẫn còn chút run rẩy.

      Lúc nãy cho rằng nàng gặp nạn, thậm chí dám nghĩ cuộc sống sau này có nàng thế nào, loại tư vị đó, cũng muốn cảm nhận lần thứ hai.

      Ngụy La xoay người, đẩy tay ra. Nàng đứng lên, chân bước lùi phía sau bước, miễn cưỡng có thể nhìn thẳng , hỏi: “Chàng cho rằng ta rời nhà ra ngoài?”

      Lúc này Triệu Giới vô cùng nghe lời, có buông nàng ra, nhưng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, giống như nàng là trân bảo mất nay tìm lại được, nhìn thế nào cũng đủ.

      cần trả lời, đáp án hiển nhiên là thừa nhận.

      Ngụy La mím môi, có lẽ là muốn gì đó, nàng nhìn chút, lại lặng lẽ dời mắt : “Nhất mã quy nhất mã (1), ta cũng là người hiểu đạo lý. Cho dù sau này có tức giận với chàng, có gây gổ, cũng bỏ nhà ”. Y phục Triệu Giới thay ra còn vắt bình phong bằng gỗ tử đàn để ở góc phòng, ướt nhẹp, thậm chí còn nước xuống sàn, nàng hỏi: “Chàng trở về lúc nào, ra ngoài tìm ta bao lâu rồi?”

      Triệu Giới : “Giờ Thân về. bao lâu, khoảng hai canh giờ thôi”.

      Ngụy La còn nhớ lúc nàng trở về từ hậu viện, vừa đúng lúc tuyết rơi lớn, tuyết kia cũng ngừng ngay được, cho nên nàng mới về sớm, tiếp tục dạo nữa. Nô bộc kia nhìn thấy nàng, chắc là nhìn nhầm.

      lại bất chấp gió tuyết lớn mà tìm nàng? sợ gặp chuyện may sao?

      cảm động là giả, lần đầu tiên Ngụy La cảm thấy Triệu Giới ngốc, vậy mà bình thường còn nàng ngốc. Ngụy La kiềm chế cong cong khóe miệng, cố ý ra vẻ nghiêm túc hỏi: “Chàng biết mình sai ở chỗ nào rồi sao?”

      Triệu Giới gật gật đầu: “Tên thư sinh kia vong ân bội nghĩa, qua cầu rút ván, phẩm chất bại hoại, đúng là nên lóc từng miếng thịt”. Thấy vẻ mặt Ngụy La hài lòng, Triệu Giới được voi đòi tiên, bước lên bước, nhìn nàng : “A La, hôm qua là ta sai, ta chưa bao giờ đối với nàng như vậy, sau này càng như thế. Trước kia lúc chúng ta chưa thành thân, là ta quản được mình, ngàn sai vạn sai đều là lỗi của ta. Nàng tức giận với ta, chọc tức thân thể mình, chẳng phải là ta được tiện nghi sao?”

      Ngụy La nghiêng đầu, nhìn thẳng : “Chàng nghĩ như vậy sao?”

      Đôi mắt phượng đen láy của Triệu Giới nhìn nàng sâu: “!”

      Ngụy La nhìn chằm chằm lát, muốn tìm thử chút dấu vết dối mặt , đáng tiếc thành công.

      Hồi lâu, nàng chậm rãi giang hai tay mình ra, : “Tốt lắm, có thể ôm cái”.

      *** *** ***

      Tác giả có lời muốn

      Tối hôm đó, mọi người trong sơn trang đều viết trong nhật ký câu: hy vọng vương gia và vương phi trăm năm hảo hợp, càng được cãi nhau / (ㄒoㄒ )/~~

      Triệu Giới vung bàn tay lên, Đúng!

      ----------------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, Sandra, ly sắc46 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ta thích chương này
      A La làm mọi người lo gần chết
      Ybyrtart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :