1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yoororo

      Yoororo Active Member

      Bài viết:
      172
      Được thích:
      198
      Ôi ôi đợi cảnh động phòng thôi :)))
      tart_trung thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      A La àh, muội k cần phải xem, k cần phải tưởng tượng, chuyện đêm mai tất cả có a Giới lo. A Giới vô tự thông, nhìn qua là nhớ nên muội cứ yên tâm nhé.

      Ngày mai đại hôn. Tung bông ah.
      Thanks editor nhé
      Hiểu Mộng Hồ Điệptart_trung thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 123: Chăm sóc thê tử

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Đêm qua Ngụy La ngủ được ngon lắm, mơ mơ màng màng, giống như có người tới, giường còn vương mùi hoa mai nhàn nhạt, giống như mùi hương của túi thơm lần trước nàng may cho Triệu Giới. Sau đó còn có người nắm lấy mũi nàng, cho nàng thở, lại có gì đó mềm mềm bò lên đầu lưỡi nàng, Ngụy La cho rằng bản thân nằm mơ, nhưng cảm xúc trong mộng cũng quá chân rồi.

      Mãi tới sáng hôm sau tỉnh lại, Ngụy La cũng tối qua có phải có người tới hay .

      Có điều nàng có thời gian nghĩ nhiều, Ngụy La vừa mở mắt ra, Kim Lũ và Bạch Lam bưng chậu đồng từ bên ngoài vào, làm ướt khăn giúp nàng lau tay: “Sao tiểu thư dậy sớm vậy? Thái phu nhân và vài vị phu nhân khác chốc nữa mới tới, ngài còn có thể ngủ tiếp nửa canh giờ nữa”.

      Ngụy La lắc lắc đầu : “Ta ngủ được, bây giờ là giờ nào rồi?”

      Kim Lũ : “Bẩm tiểu thư, giờ Mẹo khắc”.

      Ngụy La liếc mắt nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, có chút tia nắng ban mai lộ ra, lấp ló dưới bóng mây, mặt trời vẫn chưa lên, chỉ lộ ra chút ánh sáng le lói. Lúc này nàng ngủ được, dứt khoát đeo giày mềm màu hoa lê rồi ngồi dậy, để Kim Lũ và Bạch Lam hầu hạ nàng rửa mặt.

      Kim Lũ lấy bình sứ ngũ sắc ra, đổ vào trong chậu đồng chút bột trân châu, dùng tay khuấy đều: “Tiểu thư, có thể rửa mặt rồi”.

      Bột trân châu tán nhuyễn là tự Ngụy La làm, có thể giúp da thêm trắng nõn, cũng giúp màu da thêm bóng loáng, so với ngọc dung tán Hàn Thị làm ra còn dễ dùng hơn. Hàn Thị khen Ngụy La ở phương diện này đúng là trò giỏi hơn thầy. Sau khi Ngụy La rửa mặt xong, dùng chút muối đánh răng, ngậm trong miệng lá bạc hà, ngồi ở giường phía Nam cạnh cửa sổ trang điểm. Đồ thoa mặt là mật hoa hải đường cũng do tự nàng làm, dùng hoa hải đường trộn với chén mật lớn, nghiền cánh hoa nát, phơi nắng mười lần liền có thể dùng, mỗi sáng sớm bôi lần, có thể làm cho sắc mặt thêm tươi, dung nhan tỏa sáng, mùa đông còn có thể giúp da tránh bị nứt nẻ do giá rét, dùng vô cùng tốt.

      Ngụy La vừa thoa hết mặt, đem mật hải đường rửa sạch Tứ phu nhân Tần Thị và Đại phu nhân Lý thị cũng vừa tới.

      Theo sau hai người họ là hai bà tử mặc đồ đỏ, hẳn là tới làm tục chải tóc cho Ngụy La.

      Đại phu nhân cười : “Sắc mặt A La rất tốt, hôm qua ngủ ngon ? Nhìn gương mặt nhắn này xem, còn cần phải dùng tới phấn son tô điểm sao, trắng nộn giống như đậu phụ vậy”.

      Mấy lời của Đại phu nhân coi như đùa, cho dù có xinh đẹp hơn nữa, lúc thành thân cũng thể để mặt mộc. Có điều sắc mặt Ngụy La quả rất tốt, đại khái chắc là vì mới đắp mật hải đường, vẻ mặt giống như người ngủ ngon.

      Triệu Giới đỡ Ngụy La ngồi ghế bồ đào trước gương quả nho viền phượng hoàng, cười : “A La nhà chúng ta vốn xinh đẹp, hôm nay nhất định là tân nương tử xinh đẹp nhất Thịnh Kinh Thành”.

      Ngụy La lần đầu nghe được từ “tân nương tử”, lúc này nàng mới cảm thấy bản thân phải xuất giá rồi, trong lúc nhất thời kinh ngạc, nàng ngồi tú đôn, cũng lời nào.

      Hai bà tử mặc đồ đỏ tiến lên, nhìn nhìn Ngụy La, lúc này bọn họ còn cho rằng lời của Tần Thị quá mức khoa trương, bây giờ nhìn thấy cũng nhịn được thầm gật đầu. Hai bà tử bọn họ gặp qua rất nhiều tân nương tử xuất giá, xinh đẹp như Ngụy La phải có, chỉ là người họ có khí chất này, vừa nhìn liền biết là nương được dưỡng dục kỹ lưỡng, có loại hàm súc ra được, khiến người ta nghĩ muốn giữ lấy, lại lo lắng thân phận mình xứng với nàng.

      Hai bà tử khen từ tận đáy lòng: “Tân nương tử xinh đẹp, gia tương lai có phúc…”

      Tần Thị nghe vậy tất nhiên vui mừng, xưa nay bà vốn coi Ngụy La như con ruột của mình, bây giờ Ngụy La phải xuất giá, nhìn ngôi nhà này trong ngoài đều treo đèn lồng và chữ đỏ, lại miễn cưỡng có chút vui. Chỉ có điều bây giờ phải lúc để khóc gả, Tần Thị liền nhịn xuống, bà : “Nhờ bà tử làm tục chải đầu cho tân nương”.

      Hai bà tử tới trước mặt Ngụy La, mỗi người bên, cầm lấy dây ngũ sắc xoắn lên mặt nàng. Ngụy La còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy gò má đau nhói, nàng kêu lên tiếng.

      Bà tử an ủi: “ nương chịu đựng chút, mặt ngài còn lông tơ, lập tức liền xong”. xong lại nhanh chóng xoắn dây, còn cười : “ nương biết hôm trước tôi làm tục chải tóc cho nương tử nhà khác, lông tơ kia mới gọi là nhiều, phải làm hơn nửa canh giờ, sau đó nương tử kia nhìn thấy tôi thấy đau mặt”.

      Chuyện này chỉ chọc Ngụy La cười, ngày cả Đại phu nhân và Tứ phu nhân đứng bên cạnh cũng nhịn được bật cười, khí lúc này mới thoải mái hơn.

      Se mặt xong, liền bắt đầu chải đầu.

      Ngụy La quy củ ngồi trước gương đồng, tùy ý hai bà tử lăn qua lăn lại, Kim Lũ và Bạch Lam ở bên hỗ trợ. lúc lâu sau, Ngụy La ngồi tới đau lưng mới xem như ổn rồi. Nàng nhìn người trong gương chút, thiếu chút nữa nhận ra mình. Nếu trước kia Ngụy La là bức thủy đồ nhàng thoải mái, bây giờ nàng chính là bức tranh sơn thủy đậm màu, mi thẳng đậm, đôi môi đỏ mọng khẽ chu, mi tâm dán thêm hoa điền vẩy cá bốn cánh, quả nhiên là dung mạo xinh đẹp, thanh kiều.

      Kim Lũ và Bạch Lam đỡ Ngụy La tới sau bình phong thay giá y, lúc Ngụy La ra, thái phu nhân dẫn Nhị phu nhân và đám người Ngụy Nha tới.

      Thái phu nhân tiến lên nhìn dưới Ngụy La lần, hài lòng cười : “A La nhà chúng ta mặc giá y càng đẹp mắt”.

      Ngụy La đỏ mặt kêu tiếng: “Tổ mẫu”.

      Ngụy La tuy xinh xắn lanh lợi, nhưng so với các nương cùng lứa được tính là cao, miễn cưỡng coi như vóc dáng trung bình. Đồ cưới này là làm theo thân mình nàng, những đường may tỉ mỉ, xiêm y dày như vậy mặc lên người khiến Ngụy La giống như đứa mặc trộm đồ của người lớn, mà ngược lại hết sức hợp với nàng, ngây thơ lại mất vẻ đoan trang, lộ ra được ba phần khí chất.

      Sau lưng thái phu nhân có ba vị phu nhân, người là phu nhân Phủ Định Quốc Công, người là phu nhân Phủ Bình Viễn Hầu, còn người dĩ nhiên là Bình Dương Trưởng Công Chúa – Triệu Hân. Vị trưởng công chúa này xưa nay rất thanh cao, rất hiếm khi có mặt cùng quý nữ, ngay cả cung yến cũng hiếm khi mới tham gia lần. Nghe phẩm tính và giáo dưỡng của bà ấy rất tốt, tầm mắt cũng cực kỳ cao, rất hiếm quý nữ có thể lọt vào mắt xanh của bà ấy. Ngụy La cũng chỉ gặp qua lần lúc cung yến mà thôi. nghĩ tới hôm nay bà ấy lại tới đây, nhìn tình hình này, hẳn là tới làm phúc phu nhân cho nàng, mặc dù Ngụy La kinh ngạc, nhưng vẫn theo thứ tự chào hỏi.

      Bình Dương Trưởng Công Chúa nhìn nàng, giống người khác những lời rập khuôn, bà ấy vỗ vỗ tay Ngụy La : “Trông xinh đẹp, cùng với Trường Sinh đúng là trai tài sắc, là cặp đôi ông trời tác hợp”.

      Sở dĩ Bình Dương Trưởng Công Chúa ở đây, là vì Triệu Giới bí mật tới nhờ bà. Bình Dương Trưởng Công Chúa thường ra mặt, cũng hiếm khi chất nhi tới cầu xin lần, bà tất nhiên từ chối. Huống gì bà cũng muốn nhìn chút xem nương mà Triệu Giới để ý như thế nào, từ tầm mắt Triệu Giới vốn cao, cái gì hợp ý , cứng rắn hay kín đáo đưa cho cũng cần, rất hiếm khi thấy để tâm tới chuyện gì. Bây giờ nghe vì Tĩnh Vương Phi chưa nhập môn, ngay cả Phủ Tĩnh Vương cũng sửa chữa lại lần, tân phòng bố trí vô cùng lộng lẫy, hạ nhân trong viện cũng đổi lượt, có thể thấy được quan tâm tới tiểu nương này như thế nào.

      Ngụy La đoán được Bình Dương Trưởng Công Chúa vậy mà lại khen nàng, nàng khẽ cười, lại cảm thấy xấu hổ, gì tiếp.
      Căn phòng của Ngụy La thoáng chốc có rất nhiều người, có chút chứa nổi, vì thế thái phu nhân liền dẫn các vị phúc phu nhân và Đại phu nhân, Nhị phu nhân về nhà chính chờ Tĩnh Vương tới phủ đón dâu. Tứ phu nhân và mấy tiểu bối lưu lại chuyện với Ngụy La.

      Bạch Lam cầm đôi giày hỉ bằng gấm hồng thêu trăm tử ngàn tôn tới để xuống bên chân Ngụy La, cởi giày của nàng xuống, thay giày mới: “Kiệu hoa sắp tới rồi, tiểu thư đổi giày mới ”.

      Ngụy Nha đứng bên thấy thế, hiếm khi : “Nghe hỉ phục và hỉ hài của A La đều là Tú Xuân Cư may? Mỗi năm Tú Xuân Cư chỉ làm năm bộ xiêm y, lễ mừng năm mới muội cũng để nha hoàn tới đặt, lại tới phiên muội, sao tỷ lại có được?”

      Ngụy La đương nhiên khó mà là ý của Triệu Giới, nàng mím môi, đôi mắt đen lúng liếng khẽ chuyển, cũng chuyện.
      Ngược lại Tứ phu nhân Tần Thị thay nàng giải vây: “Còn phải Tĩnh Vương điện hạ có tâm, cái gì cũng thay A La chuẩn bị xong, ngay cả giá y cũng cần nàng quan tâm”.

      Ngụy Nha nghe vậy, mặt lộ ra vẻ hâm mộ.

      Mọi người chuyện, bên ngoài có nha hoàn vào bẩm báo: “Phu nhân, tiểu thư, Lục thiếu gia tới”.

      Ngụy Thường Hoằng từ ngoài cửa vào, hôm nay mặc cẩm phục màu tím nho, so với bình thường trang trọng hơn nhiều. vào trong, ánh mắt rơi vào người Ngụy La ngồi giường gỗ tử đàn khắc điểu, rất lâu sau mới há hốc miệng : “Phụ thân để đệ tới xem tỷ chút, có gì chưa chuẩn bị xong ”.

      tới đây, Ngụy La và Thường Hoằng ba ngày gặp nhau. Những ngày qua Ngụy La ở nội viện, Thường Hoằng ở ngoài viện giúp đỡ Ngụy Côn chủ trì công việc, buổi tối cũng trực tiếp nghỉ ngơi ở ngoại viện, cũng chưa về nội viện. Đây là lần đầu Ngụy La thấy trong ba ngày, mắt hạnh cong lên cười với : “Đều tốt lắm, đệ yên tâm ”.

      Ngụy Thường Hoằng gật đầu, nhưng chậm chạp rời . Ánh mắt của dính lên người Ngụy La, để ý thái phu nhân và đám người Ngụy Nha gì đó, : “A La, nếu Triệu Giới dám bắt nạt tỷ, tỷ liền với đệ, đệ giúp tỷ”.

      Cánh môi cong lên của Ngụy La còn chưa kịp thu hồi, cũng biết những lời này chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng nàng, hốc mắt thoáng cái liền ướt. Dù sao cũng phải khóc gả, Ngụy La cũng chịu đựng, nước mắt ào ào rơi xuống, đưa tay níu lấy áo Thường Hoằng, ngẩng đầu : “Thường Hoằng, ta bỏ được đệ”.

      Ngụy Thường Hoằng sao cam lòng gả nàng ? Có điều dù sao Ngụy La cũng phải xuất giá, thể vì ham muốn của riêng bản thân mà giữ nàng lại, Thường Hoằng sờ sờ đầu nàng : “Đừng khóc, khóc làm lem hết trang điểm, khó coi”.

      Càng như vậy, Ngụy La lại càng nhịn được, hàng mi dài như cái quạt chớp chớp, chớp cái lại giọt nước mắt rơi xuống.

      Thường Hoằng nhận lấy khăn lụa Tứ phu nhân đưa tới, tỉ mỉ ôn nhu giúp Ngụy La lau nước mắt: “A La, đệ cũng bỏ được tỷ, vậy tỷ có thể gả sao?”

      Tứ phu nhân Tần Thị kinh ngạc: “Thường Hoằng, cháu gì vậy?”

      Ngụy La tưởng , suy nghĩ chút, đến bước này rồi, nàng tất nhiên thể gả. Huống gì nàng cũng muốn làm tức phụ nhi của Triệu Giới, vì vậy Ngụy La lắc đầu.

      Thường Hoằng tươi cười, giống như lời vừa rồi chỉ là câu giỡn, : “Đệ kêu người tới trang điểm lại cho tỷ, tỷ khóc thành con mèo rồi”.

      xong nhéo má Ngụy La, lại : “Đừng khóc”.

      Lúc này Ngụy La mới từ từ ngừng khóc.

      Bà tử lại tới giúp Ngụy La trang điểm lại lần nữa, cũng may nàng khóc quá mãnh liệt, lớp trang điểm cũng quá dày, lát liền chỉnh trang tốt. Sau nén nhang, đội ngũ đón dâu của Phủ Tĩnh Vương tới Phủ Quốc Công, tiếng chiêng trống liên tục truyền tới nội viện, hòa với tiếng diễn sáo, náo nhiệt vô cùng.

      Phủ Tĩnh Vương ở ngoài cửa thúc giục, giục lần rồi lần hai, tới lần thứ ba liền giấu được tân nương tử nữa. Ngụy La nhà chính chào từ biệt thái phu nhân, lại chào mấy vị thẩm thẩm, lúc này mới để Ngụy Thường Hoằng cõng ra kiệu hoa.

      đầu Ngụy La là khăn cưới trùm đầu, khiến nàng thấy quang cảnh xung quanh, chỉ biết bản thân ngồi lên kiệu hoa, còn chưa kịp với Thường Hoằng câu sau cùng, cỗ kiệu lắc lư nâng lên, về hướng Phủ Tĩnh Vương.

      Ngụy La ngồi trong kiệu, thấy khung cảnh, chỉ có thể nghe được thanh ở bốn phương tám hướng. Tiếng kèn, tiếng chiêng trống, cùng tiếng hài đồng hoan hô… tất cả đều lọt vào tai nàng, đường đều nghe thấy, tâm trạng Ngụy La cũng buông lỏng đôi chút, cỗ kiệu lung la lung lay, cuối cùng dừng lại trước cửa Phủ Tĩnh Vương.

      Triệu Giới mặc hỉ bào đỏ thẫm thêu hoa văn kim liên, cùng với hoa văn hỉ phục của Ngụy La giống nhau y đúc, xoay người xuống ngựa, động tác lưu loát tự nhiên. nhận lấy cung khảm sừng trong tay gã sai vặt, giương cung bắn lên đầu cỗ kiệu mũi tên, lúc này mới nhận lấy dải lụa đỏ kết đồng tâm từ trong tay Bình Dương Trưởng Công Chúa, dắt Ngụy La từ kiệu hoa xuống.

      Ngụy La nhìn thấy đường, Triệu Giới cũng nhanh, đường dẫn nàng qua bật cửa, vượt qua chậu than, bái thiên địa, vào động phòng…

      Ngụy La bị đám người vây quanh đưa vào động phòng, cho tới khi ngồi lên giường hỉ đỏ thẫm, nàng mới thở phào nhõm trong lòng.

      Cuối cùng cũng lăn qua lăn lại xong rồi.

      Tân phòng của Ngụy La và Triệu Giới nằm ở trung tâm Phủ Tĩnh Vương, sân tên Chương Thải Viện, trong viện được bố trí còn hơn cả Phủ Quốc Công. Khắp nơi đều đỏ hồng tới chói mắt, nến đỏ, đèn lồng đỏ, lụa đỏ, màn che đỏ, trong khung cảnh như vậy, dường như khiến mặt mỗi người đều là màu đỏ vui mừng.

      Triệu Giới nhận gậy như ý từ trong tay hỉ nương, từ từ nhấc lên góc khăn đầu Ngụy La.

      Ngụy La giương mắt, lúc nãy nàng nắm lụa đỏ theo Triệu Giới cả đường, bây giờ cuối cùng cũng có thể nhìn thấy . Nửa năm gặp, Triệu Giới hình như gầy chút, chỉ là mặt mày càng thêm góc cạnh, khí bức người, bên môi thoáng nụ cười làm say lòng người, hòa tan vẻ lãnh đạm đuôi lông mày, khiến gương mặt thêm chút hương vị khói lửa nhân gian.

      Trong phòng còn có người khác, Ngụy La có ý tứ nhìn nhiều, rất nhanh liền rũ mắt.

      Ngược lại có vị phụ nhân trêu ghẹo : "Tân lang nhìn thấy tân nương tử rất xinh đẹp, tròng mắt cũng chuyển nha!”

      Ngụy La: "..."

      mặt Triệu Giới khó có khi lộ vẻ tự nhiên, rất nhanh cười cười, cũng phản bác.

      Hỉ nương dẫn hai nha hoàn tung đậu phộng, hạt sen v.v… lên người Ngụy La và Triệu Giới, tượng trưng cho hoa nở phú quý, sớm sinh quý tử. Sau cùng lại đưa lên hai chén rượu hợp cẩn, Ngụy La và Triệu Giới mặt đối mặt uống rượu, lúc này hỉ nương mới chịu dẫn bọn nha hoàn ra ngoài.

      Triệu Giới còn muốn ngoại viện mời tân khách, uống rượu xong liền rời , lưu lại Ngụy La và vài vị phu nhân.

      Những người này đều là trưởng bối của Triệu Giới, có người Ngụy La gặp qua, có người nàng chưa từng thấy, nàng tiện mở miệng hỏi, liền ngồi giường hỉ thêu long phượng, nghiêng tai nghe mọi người chuyện.

      Ngụy La có chút đói bụng, thể nghe lọt lời của bọn họ, chỉ cúi đầu lộ ra dáng vẻ tươi cười ngượng ngùng vừa đúng.

      Dì của Triệu Giới – Tuy Dương Hầu phu nhân là người nhiệt tình, thay Ngụy La giới thiệu mọi người trong phòng, Ngụy La liền chào hỏi từng người, lúc này mới phát Triệu Giới có ít dì.

      Trong đó còn có vài đại nương lớn hơn Ngụy La bao nhiêu, bởi vì quá quen thuộc, Ngụy La và bọn họ cũng gì.

      Cũng may các nàng ngồi bao lâu liền rời , Ngụy La cuối cùng có thể nghỉ ngơi chút.

      Kim Lũ tới hỏi: “Tiểu thư, ngài có muốn thay xiêm y , còn rửa mặt?”

      Ngụy La chỉ cảm thấy đồ trang sức đầu và xiêm y người nặng cỡ hai mươi cân, khiến cổ nàng đều nhanh mỏi. Nàng nghe lời Kim Lũ , tịnh phòng tắm rửa gội đầu, lại đổi lại bộ đồ khác.

      Vừa lúc Bạch Lam mang theo hộp cơm gỗ sơn đen vào, vừa bày chén vừa : “Trong phòng bếp có nhiều đồ, nô tỳ có lấy vài món tiểu thư thích mang tới, tiểu thư chịu khó chút, cả ngày nay người đều chưa ăn gì”.

      bàn tử đàn khắc sư tử có để đĩa bánh ngọt mật ong (1), đĩa bánh dừa thơm (2), chén gạch cua đậu phụ (3) và chén nước dừa táo đỏ hầm tuyết sò cách thủy (4), cũng tầm hai ba món. Ngụy La ngồi bàn tròn, mới vừa uống xong bát táo đỏ hầm, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng chuyện, Bạch Lam ra xem, trở lại bẩm báo: “Là Vương gia ạ!”

      theo Triệu Giới về còn có vài ba thế gia công tử và con nối dòng của hoàng thất, đều nghĩ muốn nhìn xem bảo bối được Triệu Giới nâng trong lòng bàn tay trông thế nào. Chỉ tiếc còn chưa thấy người, Triệu Giới vừa vào trong liền đóng cửa, với bọn họ: “Tất cả giải tán ”.

      Cửu Hoàng Tử tất nhiên hài lòng, duỗi tay ra cản trở: “Nhị ca, người phúc hậu, để cho bọn đệ nhìn Nhị tẩu chút!”

      Triệu Giới bên ngoài cười cười nhưng trong lòng : “Tức phụ nhi của bản vương sao phải cho đệ xem? Đệ có tức phụ sao, về nhà tự mà xem”.

      tới đây, Cửu hoàng tử thành thân được nửa năm, Triệu Giới thân là nhị ca lại mới vừa thành thân, cũng dễ dàng.

      Những người khác cũng rất là bất mãn, rối rít kháng nghị, biết làm thế nào Triệu Giới cũng thèm nể mặt, bịch tiếng đóng cửa phòng lại.

      Triệu Giới xoay người, thấy Ngụy La đứng phía sau , đầu tóc khoác ở bên, hai tóc mai dùng kẹp hồ điệp bằng vàng mỏng cố định, người mặc áo hồng đào thêu hoa văn cùng váy ngắn đồng màu, bộ dáng kiều, mắt hạnh nhìn , vừa tiến lên, cũng chuyện. Nếu phải mặt nàng ửng hồng, Triệu Giới còn cho rằng nàng sợ hãi.

      Triệu Giới nhìn nhìn thức ăn bàn, cười hỏi: “Đói bụng?”

      Ngụy La gật gật đầu, lại nhớ tới gì đó: “Huynh uống rượu, để ta kêu người chuẩn bị canh giải rượu”. xong Ngụy La liền kêu Kim Lũ nấu chén canh giải rượu bưng lên.

      Ngụy La vẫn còn chưa quen việc quan hệ hai người đột nhiên thay đổi, Triệu Giới ràng là Triệu Giới, nhưng từ nay về sau còn là Đại ca ca của nàng nữa, mà là phu quân của nàng. Thế nên tại Ngụy La cũng biết nên gọi thế nào.

      ra Triệu Giới say, tửu lượng của rất tốt, tuy hôm nay uống nhiều rượu, nhưng còn nhiều tới mức khiến thần chí ràng. Chỉ là thấy Ngụy La căng thẳng, nên cũng từ chối, phối hợp ngồi xuống đối diện nàng: “Canh giải rượu phải lát mới nấu xong, muội ăn trước chút gì , chỉ sợ nàng cả ngày hôm nay cũng chưa được ăn gì?”

      Ngụy La ngồi xuống theo, vùi đầu tiếp tục uống chén canh hầm mới nãy: “Buổi sáng ăn quả táo”. Trong giọng có chút đáng thương.

      Hai mắt Triệu Giới cong cong, lúc mới mở khăn vì ngại có nhiều người, nhìn nàng nhiều, bây giờ chỉ có hai người bọn họ, liền kiêng nể gì nhìn nàng chằm chằm. Ngụy La bị nhìn như vậy toàn thân đều tự nhiên, ngẩng đầu hỏi: “Huynh nhìn gì?”

      Triệu Giới lấy tay chỉ chỉ, chậm rãi : “Nhìn phu nhân của ta”.

      Mặt Ngụy Là thoáng hồng, kiểu này còn kêu người ta ăn cơm thế nào? Ngụy Là muốn trừng Kim Lũ bừng chén canh giải rượu tới, dè dặt đặt trước mặt Triệu Giới: “Vương gia”.

      Triệu Giới gật đầu: “Đều lui ra ”.

      Lời này hàm nghĩa rất ràng, chính là vương gia vương phi cần nha hoàn hầu hạ, tất cả mọi người trong phòng đều lui ra ngoài.

      Kim Lũ nhìn Ngụy La cái, khom người dẫn Bạch Lam và các nha hoàn khác trong phòng ra ngoài.

      Trong phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người Ngụy La và Triệu Giới, Ngụy La đâu còn nuốt trôi cơm, ngốc tử cũng biết Triệu Giới muốn cái gì. Nhưng nàng còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đành phải cúi đầu tiếp tục uống cháo, hy vọng có thể kéo dài thời gian thêm chút.

      Triệu Giới ra cũng sốt ruột, uống xong canh giải rượu liền ngồi bên cạnh đợi nàng.

      Cho tới giờ Ngụy La còn chưa bao giờ cảm thấy ăn bữa cơm lại gian nan tới vậy, nàng cố sức ăn, nghiêm chỉnh ăn hết đĩa bánh ngọt mật ong, bụng cũng còn chỗ chứa nữa. ra Ngụy La nuốt trôi, nhưng hết lần này tới lần khác Triệu Giới còn cố ý đem đĩa bánh dừa nướng tới trước mặt nàng: “A La, cái này còn chưa ăn hết đâu”.

      Ngụy La: “…”

      Ngụy La ngẩng đầu, trừng mắt liếc cái, ánh mắt đó, giống con sóc thẹn quá hóa giận, quai hàm phình lên, vừa tức cười vừa đáng .

      Triệu Giới nhịn được cười lên, ghé vào người nàng, nhéo má nàng : “Ăn no chưa?”

      Ngụy La nuốt ngụm bánh ngọt mật ong cuối cùng xuống, đàng hoàng thừa nhận: “Ăn quá no”.

      Triệu Giới để tay lên bụng nàng: “Để ta sờ sờ xem có tròn ”.

      Ngụy La đẩy tay ra: “ cho phép sờ”.

      Triệu Giới là loại người nào, ngươi cho sờ liền động vào sao? Sức lực của Ngụy La căn bản đáng kể, xoa xoa bụng Ngụy La, cười : “Để xem lần tới muội còn dám ăn no như vậy ? Ta là mãnh thú sao, mắt muội đều dính lên bàn, cũng thèm nhìn ta cái”.

      Ngụy La nghĩ cũng biết: “Muội nhìn huynh”. Nàng bổ sung: “hai mắt đều nhìn”.

      Triệu Giới cười khẽ, ôm nàng lên đùi, tay nhàng xoa bụng nàng, tay bóp bàn tay của nàng: “ đủ, quá ít, muội phải thời thời khắc khắc đều nhìn vi phu”.

      Vi phu…

      cứ thế tự nhiên xưng hô như vậy!

      Ngụy La mới có da mặt dày như , Ngụy La dụi dụi vào ngực , hai tay duỗi ra ôm cổ Triệu Giới, đầu vùi vào cổ lẩm bẩm : “Muội thẹn thùng”.

      Giờ khắc này, tâm Triệu Giới bỗng nhiên mềm nhũn, ôm cánh tay nàng chặt, giống như muốn khảm nàng vào lòng.

      Dừng chút, Triệu Giới ôm Ngụy La về phía giường lớn bằng gỗ hoa lê khắc những đám mây cuộn, nhấc lên màn thêu đỏ thẳm, đặt Ngụy La lên giường, trong giọng kìm được khàn khàn: “A La, muội biết ta chờ ngày này bao lâu đâu?”

      Ngụy La nghiêng người lăn vào trong giường, đưa lưng về phía : “Muội biết”.

      Triệu Giới ngậm cười, chân áp chế giường, cúi người cầm lấy nhánh tóc trơn mượt đen láy của nàng, đặt ở chóp mũi hít hà: “Muội biết quan trọng, chốc nữa ta có thể cho muội biết”.

      Lần này ngay cả lỗ tai Ngụy La cũng ửng hồng, nàng đương nhiên khờ dại cho rằng Triệu Giới chỉ miệng, là dùng miệng “ cho biết” đơn giản như vậy.

      Trong phòng tắt đèn, chỉ còn lại đôi đèn cầy khổng lồ cháy, ánh nến chiếu sáng góc, cũng chiếu vào cảnh sắc duy nhất trong giường.

      Ngụy La còn xiêm y, mặt ửng đó, khẩn cầu với Triệu Giới: “ được như vậy…”

      Triệu Giới ngẩng đầu, cúi người, ghé vào tai nàng, khàn giọng : “ người A La đều là hương, chỉ người, trong miệng cũng vậy, ngay cả ở đây cũng…”

      Ngụy La thấp giọng sụt sùi khóc: “ cần”.

      Triệu Giới hôn từng cái từng cái lên mặt nàng, nhàng, trán lại lấm tấm mồ hôi: “Ta chỉ muốn khiến muội dễ chịu hơn chút, lát nữa đỡ đau hơn. Bảo bối, muội thích sao?”

      Ngụy La nghiêng đầu, đôi mắt như dòng nước, sóng nước mênh mang, nàng khẽ thở dốc, căn bản nghĩ tới việc trả lời câu hỏi của .

      đêm này, trong đầu Ngụy La chỉ có suy nghĩ.

      Chính là nghiền nát.

      Nàng cảm thấy mình giống như nghiên mực đoan khê (5) bị nghiền nát, mực trong nghiên bị mài ra, lúc lúc nặng, cuối cùng nghiên mực ra nước, ở áo ngủ bằng gấm đỏ thẫm thêu long phượng để lại bức họa khó coi.

      --------------------
      (1) Bánh ngọt mật ong (蜜汁蜂窝糕)
      [​IMG]
      [​IMG]
      (2) Bánh dừa thơm (椰香糯米 糍)
      [​IMG]
      (3) Gạch cua đậu phụ (蟹黄豆腐)
      [​IMG]
      [​IMG]
      (4) Nước dừa táo đỏ hầm tuyết sò cách thủy (椰汁红枣炖雪蛤)
      [​IMG]
      (5) Nghiên mực đoan khê (端砚)
      [​IMG]

      -----------------------------
      @song ngư @anhhai1997
      ly sắc, levuong, hamaxink49 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Cuối cùng 2 bợn trẻ cũng rước nhau về nhà rồi... :ex10::ex10::ex10:

      Chuyện cũng được 2/3 quãng đường rồi, chỉ tầm vài chục chương nữa là kết cục rồi, mọi người comt cho bạn có động lực chiến tiếp
      minhhanhng, levuong, Phong Vũ Yên8 others thích bài này.

    5. anhhai1997

      anhhai1997 Active Member

      Bài viết:
      135
      Được thích:
      143
      mong đợi cảnh động phòng mà..... :yoyo2::yoyo2:
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :