1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      chung là tình cảm KDL dành cho ck cũ cũng chả ra cái mợ gì, lúc cần qtam k qtam, nghe lời ng ngoài, tỏ vẻ thanh cao, nghe chuyện xưa 2 ng này chỉ thấy hãm và khó chịu về cái nv bà mẹ này thôi. Cứ tưởng mưu oanh liệt ntn, khiến bà phải xa ck ca con ra cũng chỉ vậy thôi. Té nhanh!
      minhhanhng, Kemmut, Dao hoa 12 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Mình , nếu kDL quan tâm tới 2 con, cả chục năm trôi qua ít nhất cũng nghe ngóng tin tưc về 2 đứa lần. Thời bây giờ mà cảnh mẹ kế con chồng còn đầy ra chứ đừng thời sơ, đặc biệt là tiểu tam nữa, người mẹ nào có thể an tâm để 2 đứa con còn bú sữa lại cho những người là chưa chắc thương gì hai đứa .

      KDL luôn, chẳng thèm quan tâm, chẳng hỏi thăm tin tức, chẳng ngó ngàng đến con mình lần, nên mới dẫn đến thảm cảnh kiếp trước của cả 2 chị em. Hồi xưa mấy bạn xem có mấy người cha quản việc vợ cả dạy dỗ con cái thế nào, đối xử trong nhà thế nào, thậm chí giờ còn nhiều người có tư tưởng ôm cháu ko ôm con đấy.

      Đến kiếp này, dù về tới kinh thành rồi mà KDL còn có ý nghĩ là ko muốn nghe ngóng bất kỳ tin tức gì của PAQC mà, trong khi 2 đứa con mình ở trong đó, vậy có khác nào cũng bỏ mặc ko muốn quan tâm tới hai đứa ko. Giả sử mà ko tình cờ gặp liệu có nhận lại con ko hay kệ nó, ra sao ra???

      KDL có thể bỏ vì ko chấp nhận được cảnh chung chồng, có thể vì sức khỏe yếu ko có gì trong tay mà để con lại hy vọng nó sống tốt, nhưng bà ấy thậm chí còn ko thèm quan tâm tới tình hình con mình trong cả hơn chục năm, thế hoàn toàn ko xứng đáng làm mẹ, và cũng chẳng khác gì vứt bỏ con mình hết.
      ly sắc, hamaxink, Kemmut12 others thích bài này.

    3. ttc

      ttc New Member

      Bài viết:
      16
      Được thích:
      10
      Chac la KDL bi chung tram cam hau san nen bo con
      Parvarty thích bài này.

    4. Halie.hp

      Halie.hp Member

      Bài viết:
      70
      Được thích:
      95
      Cha A La đáng thương chút xíu, đáng trách nữa vì tự nguyện bị mưu nội trạch che mờ mắt, tính tình mềm yếu ko dứt khoát mạnh mẽ bảo vệ người của mình và đứt tơ tưởng của kẻ khác. Nhưng ko ai là hoàn hảo, cũng thương ông vì ít nhất ông cũng chân tình, thâm tình. Mẹ A La cũng đáng thương, nhưng cũng đáng trách. Trong suốt tgian ở cùng NC bà làm đúng, rời xa NC để lại 2 đứa con cũng đúng trong hoàn cảnh ấy, vì bà bệnh, ko có đk chăm lo cho con, ở lại cũng ko sống nổi. Nhưng khi rời rồi sức khỏe tốt lại sao bà chưa từng về tìm gặp con? Tìm về sớm hơn cũng sẽ ko dẫn đến kết cục thảm đời trước của A La. Bệnh j mà 15 năm ko về được, ko thể chấp nhận

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 118: Mùa hè áo bông, mùa đông quạt hương bồ

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Ngụy La hồi phủ bao lâu liền nhận được giày mẫu Triệu Giới đưa tới.

      Nha hoàn đưa đồ là nha đầu mới vào phủ, làm ở phòng trà nước, bộ dáng khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng người thanh tú, mặc xiêm y màu xanh, cười dịu dàng trông vô cùng đáng : “Nô tỳ tên Nguyệt Ly, sau này Tứ tiểu thư có gì dặn dò cứ trực tiếp gọi nô tỳ là được”.

      Ngụy La nghĩ Triệu Giới to gan như vậy, dám sắp xếp người của vào trong Phủ Quốc Công. trắng ra, tháng trước rời sắp xếp người truyền tin này, nếu có chuyện gì lập tức thông báo cho biết. Gan lớn mà! sợ bị người trong Phủ Quốc Công phát sao?

      May là lúc này trong phòng có người ngoài, chỉ có hai nha hoàn Kim Lũ và Bạch Lam, những người khác cũng dám tùy ý vào đây. Ngụy La nhìn chằm chằm giày mẫu nằm bàn sơn son khảm trai, sắc mặt coi như điềm tĩnh: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống ”. ra trong lòng nàng sớm hận đến thể cầm kim châm lên mặt Triệu Giới, đúng là được voi đòi tiên.

      Sau khi nha hoàn kia rời , Bạch Lam gấp gáp xoay người đóng cửa lại, đến bên cạnh Ngụy La : “Tiểu thư, sao Tĩnh Vương điện hạ lại đưa cho người thứ này? Nha đầu kia…”

      Đầu óc Kim Lũ coi như thông minh, cắt đứt lời Bạch Lam: “Nha đầu kia trông đơn giản, hẳn là người đáng tin”.

      Ngụy La đem giày xem như Triệu Giới, trừng hai mắt mà nhìn, với Kim Lũ và Bạch Lam: “Ta đồng ý làm cho đôi giày. Thu thứ này lại, được phép cho người khác biết chuyện hôm nay”.

      Kim Lũ và Bạch Lam đều là người biết suy nghĩ, loạn huyên thuyên với người khác. Dù sao Ngụy La và Triệu Giới cũng đính hôn, thay phu quân tương lai làm đôi giày cũng phải chuyện gì lớn, cho dù người khác biết cũng gì.
      Chuyện quá đáng là Triệu Giới lại sắp xếp người ở Phủ Quốc Công, việc này khiến Ngụy La cảm thấy mình bị quản quá chặt. Khó trách trong lòng Ngụy La mất hứng.

      Nếu nàng biết Triệu Giới còn từng dặn dò Dương Hạo theo dõi nàng tấc cũng rời, khẳng định trở mặt với Triệu Giới.

      Ngoài cửa sổ trời còn mưa, nhưng cũng tầm tã như lúc nãy. Nước mưa giọt tí tách đánh lên song cửa, văng lên từng chùm những hạt nước , rơi xuống mu bàn tay lạnh ngắt. Trong viện nước đọng lại thành từng vũng, hòa với bóng cây tạo nên khung cảnh hư hư. Bên chính phòng vẫn có động tĩnh, xem ra Ngụy Côn còn chưa về, nếu có người hầu ra cửa bung dù nghênh đón.

      “Tiểu thư vừa về lại bị mắc mưa, nên tắm nước nóng đuổi hàn khí , nếu hôm sau lại ngã bệnh”. Kim Lũ tiến lên đóng cánh cửa nặng nề lại.

      Ngụy La uống xong ly trà gừng táo đỏ, nhàng gật đầu.

      Trong thùng tắm có vài giọt tinh dầu hoa quế do Hàn Thị điều chế, hương vị thanh nhã dễ ngửi. Ngụy La tắm rửa xong ra, toàn thân đều nhàn nhạt mùi hoa quế dễ chịu. Nàng khoác lên mình kiện vân sa màu ngọc bích cùng với bồi tử làm bằng gấm Tô Châu viền hoa tròn , mái tóc dày đen nhánh, ướt nhẹp vén sau tai, ngồi giường cạnh cửa sổ phía nam, thuận miệng hỏi: “Phụ thân về chưa?”

      Kim Lũ tiến lên giúp nàng lau tóc, lại dùng lược bí nhàng chải tóc cho suôn: “Bẩm tiểu thư, tiểu thư vừa tắm lâu lão gia về…”

      Lúc trở về sắc mặt Ngụy Côn tốt lắm, so với sắc trời bên ngoài còn trầm hơn, hạ nhân trong Tùng Viên chưa từng thấy bộ dáng ông như vậy, cũng biết ai chọc ông giận tới vậy, mọi người đều nơm nớp lo sợ, dám gây ra chút lỗi lầm nào.
      Kim Lũ lặng lẽ liếc nhìn Ngụy La, kìm nén được hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi người đường…”

      Kim Lũ nghe được đoạn đối thoại của Ngụy La và Khương Diệu Lan, câu “Bé, ta là mẫu thân con” hù dọa nàng ấy và Bạch Lam , nhưng thấy Ngụy La có vẻ muốn nhắc tới, hai người cũng dám hỏi nhiều, chỉ giấu ở trong lòng mà suy đoán.

      Lúc này sắc mặt Ngụy La tốt hơn chút, Kim Lũ mới dám nhắc lại lần nữa.

      Ngụy La ôm gối, cằm đặt đầu gối, nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng : “Đừng hỏi quá nhiều, làm chuyện ngươi nên làm là được”.

      Kim Lũ biết mình quá giới hạn, gấp gáp : “Là nô tỳ nhiều chuyện”.

      *** *** ***​

      Chỉ chốc lát sau liền truyền tới động tĩnh ở chính phòng, Ngụy Côn gọi tam gia Ngụy Xương tới, biết hai người những gì, động tĩnh rất lớn, mơ hồ có thể nghe được thanh tức giận quát lớn của Ngụy Côn.

      Sau khi Ngụy La hong khô tóc, nàng đứng lên rời khỏi giường La Hán, giày màu hồng phấn thêu hoa trắng đính trân châu ra ngoài, đứng ở cửa, vừa vặn nghe thấy thanh Ngụy Côn truyền tới từ cửa sổ của chính phòng: “Vì sao ngươi lại với nàng những lời kia, vì sao lại lừa nàng ấy?”

      Nô tỳ đứng ngoài cửa cúi đầu thấp, thân thể cứng đờ thẳng tắp, ngay cả thở cũng dám thở mạnh.

      Ngụy La nghiêng đầu dựa lên cửa khắc thùy hoa, mí mắt nâng lên, nhưng hàng mi mệt mỏi vẫn rũ xuống, da thịt trắng muốt của nàng đánh nửa vòng bóng râm. Lúc nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào bằng lụa xanh ngọc tới trước mặt nàng hỏi: “Phụ thân gây gổ với ai, sao lại nổi giận lớn như vậy?”

      Ngụy La nghĩ Ngụy Thường Hoằng cũng nghe được gì đó, cho nên mới cố ý từ chỗ Tiết tiên sinh về sớm.

      Ngụy La ngẩng đầu, chậm rãi : “Phụ thân chuyện với Tam bá phụ”. Nàng nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, chớp mắt mấy cái lại hỏi: “Có thể làm cho phụ thân nổi giận lớn như vậy, đệ cho rằng có thể là ai?”

      Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, từ trong lời của Ngụy La nghe ra được chút gì đó.

      Ngụy Côn cầm trong tay thanh đoản kiếm có chuôi làm từ ngà voi nạm vàng, đem bên kiều đầu án khắc hoa sen sơn đen chặt xuống, kiên định : “Từ nay về sau tình cảm huynh đệ chúng ta, giống như cái bàn này, đao chặt đứt!”

      lâu sau, Ngụy Xương ra khỏi chính phòng, mặt ông nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng thổ huyết rồi.

      Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng yên lặng nhìn màn này, biết nên khuyên nhủ hay im lặng theo dõi diễn biến.

      Hiển nhiên Ngụy Côn còn chưa tan cơn giận, lại sai người kêu Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên tới. Đỗ Thị rất nhiều năm rồi chưa từng rời khỏi sân viện đó, bây giờ được bước ra ngoài, bà nhìn lại Phủ Quốc Công, cảm giác hoàn toàn xa lạ, rất nhiều chỗ còn bộ dáng như trước. Đỗ Thị mặc xiêm y màu xám bạc bằng vải thun, nhắm mắt theo đuôi hạ nhân, nhìn thấy ánh mắt của Ngụy La hành lang liền vội vàng rời , đâu còn bộ dáng đoan trang tự tin như lúc trước. Bà ta bây giờ giống như phụ nhân nhà bình thường, thậm chí còn bằng họ.

      Ban đầu Đỗ Thị biết Ngụy Côn gọi bà ta tới là vì chuyện gì, còn ôm tâm tư vui mừng vì Ngụy Côn còn có lương tâm muốn đón bà ta ra khỏi Ngân Hạnh Viên. Ai ngờ, câu của Ngụy Côn liền xua tan tất cả vui vẻ của bà: “Ông mới gì?”

      Ngụy Côn quay đầu, ngay cả liếc nhìn Đỗ Thị cái ông cũng cảm thấy dư thừa: “Kêu người chuẩn bị văn tự, ta muốn hưu ngươi”.

      Hưu thê ở Đại Lương phải là chuyện , nếu phụ nhân bị hưu về nhà, đó là hủy cả cuộc đời, chỉ khiến nhà mẹ đẻ mất mặt, còn liên lụy đến tất cả các nương chưa xuất giá ở nhà mẹ đẻ. Phụ nhân bị hưu về nhà cũng có những ngày tháng tốt, tuổi của Đỗ Thị tất nhiên thể tái giá, chỉ có thể về nhà làm nãi nãi, thời gian dài cũng khiến nhà mẹ đẻ thấy phiền chán.

      Huống gì sau khi Đỗ Thị về nhà lại càng có cơ hội gặp mặt Ngụy Thường Di. Ngụy Thường Di là thiếu gia của Tứ phòng, thể nào cùng bà ta về Phủ Trung Nghĩa Bá. Đỗ Thị ở Phủ Quốc Công, mỗi tháng còn có thể gặp Ngụy Thường Di lần, nếu bị hưu về Phủ Trung Nghĩa Bá, chính là đời này cũng đừng nghĩ gặp lại .

      Khó trách Đỗ Thị có phản ứng lớn như vậy.

      Nhưng Ngụy Côn quyết tâm muốn hưu bà ta, bút lông vừa cầm lên tay liền viết xuống hai chữ “HƯU THƯ” to lên giấy Tuyên Thành, mở đầu viết xuống Đỗ Thị “Tâm địa độc ác, hiểm ghen tị”, lấy thất xuất để hưu thê. Đây là tội danh cực kỳ nghiêm trọng, xem ra chút tình cảm Ngụy Côn cũng muốn giữ lại, lại có ý định cố kỵ quan hệ hai nhà, chỉ muốn trừng trị Đỗ Thị độc ác, giải tỏa mối hận trong lòng.

      Sắc mặt Đỗ Thị trắng bệch nhìn Ngụy Côn, chờ ông viết hưu thư xong, bà tuyệt vọng lắc lắc đầu: “Ngụy Côn, …”

      Ngụy Côn gấp thư bỏ vào trong vạt áo, cất bước ra khỏi phòng: “Ta về phòng chính với phụ mẫu tiếng, kêu người Phủ Trung Nghĩa Bá hôm nay liền tới đón ngươi về”.

      Đỗ Thị khôi phục thần trí, đuổi theo ông ra cửa: “Vậy ông trả Di ca nhi cho tôi, để tôi dẫn nó cùng !”

      Ngụy Côn quay đầu lại : “Di ca nhi là nhi tử của Tứ tẩu, ta làm chủ được”.

      Đỗ Thị thê lương : “Di ca nhi là của tôi, là tôi hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra nó. Ngụy Côn, ông đứng lại đó cho tôi!”
      Ngụy Côn càng càng xa, với gã sai vặt bên cạnh: “Trông trừng Đỗ Thị, đừng để bà ta làm loạn”.

      Gã sai vặt gật đầu, xoay người phân phó hạ nhân, lập tức có hai người cản Đỗ Thị lại, dẫn bà về lại phòng.

      *** *** ***​

      Cuối cùng Tùng Viên cũng khôi phục vẻ yên bình, sau cơn mưa trời lại sáng, trong sân lại yên tĩnh vô cùng.

      Ngụy La xem xong kịch rồi, dụi dụi mắt : “Thường Hoằng, đệ đoán xem hôm nay tỷ gặp ai?”

      Ngụy Thường Hoằng đứng bên cạnh nàng, sớm trưởng thành, bộ dáng chi lan ngọc thụ (1), ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Khương Diệu Lan?”

      Ngụy La kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt “Làm sao đệ biết?”

      “Lần trước ở Đại Từ Tự, tỷ ở Đại Hùng Bảo Điện cầu bùa bình an, đệ ở bên ngoài có nhìn thấy”. Ngụy Thường Hoằng từng nhìn thấy bức họa của Khương Diệu Lan, mặc dù Ngụy Côn đề phòng bọn họ, nhưng số lần ông lấy ra xem quá nhiều, muốn để người khác thấy cũng khó. Lần đầu tiên Ngụy Thường Hoằng nhìn thấy Khương Diệu Lan liền ngẩn người, vốn cho rằng chỉ là người giống người mà thôi, hôm nay nghe Ngụy La cố ý dò hỏi, lại nghĩ tới phản ứng của Ngụy Côn, cũng khó đoán ra có chuyện gì: “Người trở về sao? gì với tỷ?”

      Ngụy La bĩu môi, giống hệt như chuyện thời tiết thường ngày: “Người đó thành thân, cũng muốn trở lại Phủ Quốc Công” Ngụy La trừng mắt nhìn, rồi lại cười cười hỏi Thường Hoằng: “Thường Hoằng, đệ muốn mẫu thân sao? Có muốn để bà ấy trở lại ?”

      Ngụy Thường Hoằng thản nhiên : “Trước đây có nghĩ tới, bây giờ cần”.

      Ngụy La mỉm cười: “Tỷ cũng vậy”.

      Lúc Ngụy La bị Đỗ Thị lừa bán, Khương Diệu Lan có mặt; đời trước lúc Ngụy La chết, Khương Diệu Lan cũng chưa từng xuất ; lúc Thường Hoằng bị Lý Tụng và Lý Tương liên thủ phá hủy tiền đồ, Khương Diệu Lan cũng xuất ; nếu như vậy, sau này bà ta cũng cần xuất nữa.

      Mùa hè áo bông, mùa đông quạt lá, tình thương muộn màng của mẹ, những thứ này cũng là dư thừa cần đến.

      Trong ngày Phủ Quốc Công xảy ra hai chuyện lớn, là Ngũ lão gia hưu Đỗ Thị, gọi Phủ Trung Nghĩa Bá tới đón người về. việc khác là Tam lão gia đưa Tam phu nhân lên chùa miếu, là để Liễu Thị tĩnh tâm niệm Phật, kỳ người trong Phủ đều biết, Tam lão gia và Tam phu nhân ly thân, sống nỗi với nhau nữa, nếu phải vì Nha tỷ chưa xuất giá, còn phải tính chuyện hôn , chừng Ngụy Xương cũng muốn hưu thê.

      Đưa Đỗ Thị và Liễu Thị , Phủ Quốc Công cuối cùng cũng thanh tĩnh hơn ít.

      Trời dần vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Sáng sớm hôm sau, Ngụy La khoác áo gấm màu hồng thêu hoa mẫu đơn và viền áo bằng lông hồ ly, chân đứng thảm len, đẩy cửa sổ nhìn ra sân viện, bên ngoài là mảng trắng xóa, trận tuyết đầu tiên rơi rồi.

      Kim Lũ đẩy cửa phòng vào, thấy Ngụy La chân , nàng ấy ngạc nhiên lại gấp gáp : “Sao tiểu thư lại mang giày? Mặt đất rất lạnh, nếu bị lạnh tốt”.

      Ngụy La nghiêng đầu, cười dịu dàng lộ ra má lúm đồng tiền: “Trong phòng có đốt địa long, lại có nhiều chậu than như vậy, ta còn thấy nóng, sao mà lạnh được”.

      Cho dù như thế Kim Lũ vẫn yên lòng, đỡ nàng ngồi vào giường bên cửa sổ phía Nam, giúp Ngụy La mang giày sa tanh vào. Kim Lũ nhấc mắt, lơ đãng nhìn tới chiếc giày để bàn sơn son khảm trai, nhịn được trêu ghẹo: “ lâu như vậy, tiểu thư mới thêu xong nha? Xem ra đầu xuân sang năm Tĩnh Vương điện hạ có thể mang giày mới được rồi!”

      Ngụy La cầm đôi giày trong tay, nhìn nhìn, cố ý : “Vốn chính là định đầu xuân đưa cho , ta muốn làm giày mùa đông, dày như vậy, đầu ngón tay đều bị đâm hư rồi”.

      Kim Lũ bật cười, nàng ấy biết tiểu thư nhà mình yếu ớt, nếu Tĩnh Vương điện hạ biết được tiểu thư vì làm cho ngài ấy đôi giày, đầu ngón tay bị kim đâm mấy lỗ, chừng đau lòng lắm đây.

      -----------------------------
      Tác giả có lời muốn :

      Cuối chương Tĩnh cục cưng xuất rồi ~

      Vỗ tay hoan nghênh nam số 4 nào ~ (≧▽≦ )/~

      --------------------------
      (1) Chi lan ngọc thụ (芝兰玉树) Tạ An 謝安 đời Tấn 晉, có con em tài giỏi, thường "tử đệ như chi lan ngọc thụ"- ý chỉ ưu tú.

      --------------------------
      @song ngư @anhhai1997
      minhhanhng, Sandra, ly sắc53 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :