1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HHONGMINH

      HHONGMINH Well-Known Member

      Bài viết:
      835
      Được thích:
      793
      Hóa ra là người đại trách chi tư tưởng khác hẳn

    2. Iluvkiwi

      Iluvkiwi Well-Known Member

      Bài viết:
      240
      Được thích:
      266
      ra vs tư tưởng đại cũng k phải bà mẹ nào cũng sẵn sàng vứt bỏ con thơ ra , dù là vì ck bà ấy có ngủ vs con đàn bà khác. Có lẽ tác giả cho bà ấy k sinh nở đc nữa là báo ứng cho việc bỏ lại 2 đứa trẻ, nhưng bh quay về lm đc gì? Có ck mới, thân phận mới, con cái lớn hết mang theo nỗi hận k mẹ, ck cũ đau đớn giày vò. Đệt mợ cái tư tưởng đại, nếu xuyên cũng phải tỉnh táo xem đến cùng là ntn, cho con hồ ly cướp ck 1 bài học, cho thằng ck 1 vố nhớ đời, rồi đóng cửa trái tim mà nuôi con chứ. cho cùng là vì bà ấy bản thân và cái tôn ti của mình hơn tất cả, lấy cái việc tư tường đại làm lý do để sống vì mình. Ncl k thiếu cách để trả thù thằng ck lăng nhăng, nhưng lấy cách bỏ con k mẹ chăm để trả thù bà ấy k xứng lm mẹ
      ly sắc, hamaxink, lonkon956 others thích bài này.

    3. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      @Iluvkiwi Hoàn toàn đồng ý với ý kiến của bạn.

      Cho dù vì lý do gì nữa, việc bỏ hai đứa con còn đỏ hỏn lại mà ra là chuyện ko thể chấp nhận được. Giả như vì chồng ngủ với người khác mà bỏ , người khác đó lên làm chính thất có thể đối xử tốt với con bả ko, hay cảnh mẹ kế con chồng rồi 2 đứa chẳng sống tốt nổi.

      Thà như ngày xưa bả ôm hai đứa còn đỡ ức hơn.

      Mình thích cách suy nghĩ của NL về chuyện này, thà nghĩ mình ko có mẹ còn hơn nhận lại người mẹ như thế. là mình mình cũng ko nhận, ko còn hận tới mong bà ta chết luôn là tốt lắm rồi chứ đừng nhận lại mẹ.
      ly sắc, Sweet you, lananhtran518 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 117: Ta rất tốt.

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki
      Khương Diệu Lan vốn phải là người ở nơi này, nhưng nếu tới đây, nàng cũng muốn quên những chuyện quá khứ, lưu lại chốn này sống cho tốt.

      Khương Diệu Lan gặp Ngụy Côn vào tết Nguyên Tiêu, lúc đó nàng đứng trước sạp đoán đố đèn, đó là thứ nàng giỏi nhất lúc còn học đại học, có thể hơi đoán trúng mười mấy cái sai cái nào. Đèn lồng với ánh sáng rực rỡ vây quanh, ánh lên mặt nàng, phản chiếu lên gò má nghiêng nghiêng, lại khiến Ngụy Côn ngẫu nhiên qua chỉ nhìn cái liền trở nên ngây ngốc.

      Đôi mắt rạng rỡ, lấp lánh như sao, mũi ngọc tinh xảo, đôi mắt xinh đẹp, cánh môi đào hé mở vô cùng câu dẫn, toàn thân đều phát ra ánh hào quang khiến người hưng phấn. Càng khiến Ngụy Côn cảm thấy bất ngờ là, xiêm y của nàng vô cùng cũ nát, giống như miễn cưỡng lấy từ người người khác xuống, chẳng vừa người nàng chút nào, tay áo còn có miếng vá nổi bật. Bộ dáng Khương Diệu Lan chật vật, cùng với hoa lệ rực rỡ của đèn hoa đăng hợp nhau, nhưng lạ là nó lại ảnh hưởng tới nàng chút nào, nàng lại thắng thêm chiếc đèn hoa đăng, hai tay cầm hết, khiến tài tử giai nhân xung quanh nhịn được rối rít ghé mắt nhìn.

      Khương Diệu Lan hào hứng tới đây, vô cùng phấn khích, tay trái chỉ vào cái đố đèn viết: “Vạn lục tùng trung nhất điểm hồng, từ phi cách, vị thuốc Đông y - -“, nàng nghiêng đầu nhìn chủ quán đố đèn: “Ta đoán đáp án là chu sa, đúng ?”

      Chủ quán vừa buồn vừa vui, biểu tình mặt phong phú đa dạng: “Đúng, đúng…Có điều… nương có thể đến nơi khác được ? Hoa đăng của quán đều bị mình nương lấy , cũng có ý nghĩa…”

      Khương Diệu Lan nhận lấy lồng đèn thỏ ngọc chủ quán đưa cho, cười cười, gật đầu rời .

      Vào Tết Nguyên Tiêu, khắp nơi đều là chỗ đoán đố đèn, suốt cả đường , Khương Diệu Lan dễ dàng thắng được mười mấy cái đèn . Nàng coi như cũng có chút thông minh, đem hoa đăng bán cho mấy tiểu nha đầu hầu hạ tiểu thư quyền quý, đổi lấy ngân lượng, cũng đủ cho nàng sống vài ngày.

      Ngụy Côn ma xui quỷ khiến theo nàng đường, lúc tới đường tắt, Khương Diệu Lan báo trước xoay người lại, đuổi .

      Ngụy Côn sờ sờ mũi, : “Ta thấy nương đoán đèn rất lợi hại, có thể mời nương cùng tới trà lâu phía trước uống nước được ?”

      Cứ như vậy, hai người coi như quen biết.

      Ngụy Côn biết được Khương Diệu Lan là nhi, bình thường luôn hết sức chiếu cố nàng, thậm chí gạt phụ mẫu mua tòa nhà bên ngoài cho nàng ở. Lúc Ngụy Côn rảnh rỗi liền tới thăm Khương Diệu Lan, lúc này mới phát dưới xiêm y rách nát kia là nương tinh xảo yểu điệu. Đêm nguyên tiêu đó nhìn thoáng qua, mặt nàng vô cùng bẩn thỉu, còn tưởng nàng chỉ có đôi mắt đẹp, nghĩ tới lại óng ánh trong suốt mê người như vậy.

      Khương Diệu Lan có rất nhiều suy nghĩ cổ quái, ví dụ như bài tú, ví như dùng cánh hoa làm thành nước hoa; ví như ngâm rượu nho… Giọng hát của Khương Diệu Lan rất êm tai, ca khúc nàng hát Ngụy Côn chưa bao giờ nghe qua, đặc biệt uyển chuyển, khiến người ta như mê như say, Đối với Ngụy Côn, Khương Diệu Lan bảo bối, bảo bối có gì làm được.

      Hai người quen biết nhau năm, Ngụy Côn nhịn được thẳng thắn với gia đình, với Quốc Công và thái phu nhân ông muốn thành thân với nhi có xuất thân ràng.

      Cho dù thế nào, phu thê Quốc Công cũng đồng ý, vì thế Ngụy Côn liền quỳ ở cửa ba ngày ba đêm, khiến bọn họ thể gật đầu.

      Sau khi Khương Diệu Lan gả vào cũng được thái phu nhân La Thị chào đón, có điều nể mặt mũi Ngụy Côn, bà cũng gây khó dễ quá nhiều cho Khương Diệu Lan. Chỉ là mỗi sáng khi Khương Diệu Lan thỉnh an, La Thị rất ít khi chuyện.

      Khương Diệu Lan vào cửa ba tháng mang thai.

      Ngụy Côn mừng rỡ như điên, đối với nàng càng thêm ân cần.

      Ba tháng đầu rất tốt, đôi phu thê ân ân ái ái, như keo như sơn, phần ân ái đó khiến ai thấy cũng đều đỏ mặt.

      Chỉ là La Thị thủy chung vẫn thích người con dâu này, muốn nhân lúc Khương Diệu Lan mang thai thay Ngụy Côn tìm nha đầu hầu hạ, nha đầu kia chính là Đỗ Nguyệt Doanh của Phủ Trung Nghĩa Bá.

      Đỗ Nguyệt Doanh tuy cùng họ với Phủ Trung Nghĩa Bá nhưng khác chi, xuất thân được tốt lắm, phụ thân là thứ xuất, cho nàng ta làm thiếp của Ngụy Côn cũng tính là ủy khuất.

      La Thị vụng trộm hỏi ý kiến Đỗ Nguyệt Doanh, nàng ta đỏ mặt cúi đầu, đồng ý.

      Có điều lúc thái phu nhân chuyện này với Ngụy Côn, Ngụy Côn sống chết chịu, vì thế chuyện này liền giải quyết được gì.

      Mười tháng sau, Khương Diệu Lan sinh hạ đôi long phượng thai, trai khỏe mạnh, nhưng nàng lại vì lúc sanh xuất huyết nhiều mà thiếu chút nữa mất mạng. Khi đó đúng lúc Ngụy Côn thi tiến sĩ, chỉ kịp tới nhìn cái liền tham gia thi cử.

      Kết quả là Ngụy Côn phong độ thất thường, sau khi yết bảng xong, Ngụy Côn đậu Tiến Sĩ, cả Đồng Tiến Sĩ cũng đậu.

      Đó là đoạn thời gian tâm tình Ngụy Côn xuống thấp, lại nghe thân thể Khương Diệu Lan suy yếu, muốn đem tâm tình của mình lây sang cho nàng nên ông ngủ ngoài thư phòng. Lúc Ngụy Côn thăm Khương Diệu Lan, thường xuyên thấy nàng ngủ, cho dù ngủ, Khương Diệu Lan cũng có tâm tư chuyện, tất cả mọi chú ý đều dồn lên người hai đứa mới sinh.

      Lại thêm người bạn hữu đồng môn của Ngụy Côn đột nhiên qua đời, đối với ông đây quả là đả kích. Ông uống rượu, thường mình ở trong đình giữa hậu viện mà uống rượu giải sầu.

      Đỗ Nguyệt Doanh theo phu nhân Trung Nghĩa Bá đến Phủ Quốc Công uống rượu đầy tháng, liền nhìn thấy bộ dáng buồn bực thất bại này của Ngụy Côn.

      Lúc đó Đỗ Nguyệt Doanh cũng thông minh, hiểu được phải ra tay với Ngụy Côn ở điểm này. Ông buồn bực vui, bà ta liền bồi bên cạnh, tán thưởng, khích lệ, an ủi ông. Ngụy Côn đối với Đỗ Nguyệt Doanh tuy có cảm kích, nhưng vẫn bảo trì khoảng cách, làm ra chuyện gì khác.

      Đỗ Nguyệt Doanh lấy danh nghĩa làm bạn với thái phu nhân Quốc Công, ở Phủ Quốc Công gần tháng.

      Thời gian này đúng là khoảng thời gian Khương Diệu Lan dưỡng bệnh, có điều thân thể nàng biết bị làm sao, càng dưỡng càng tốt, cuối cùng ngay cả giường cũng xuống được. Mỗi ngày Ngụy Côn bỏ ra canh giờ làm bạn với nàng, Khương Diệu Lan biết ông bận, bận rộn chuyện thi cử, cho nên cho ông ở lâu, thường ông ngồi được nửa canh giờ kêu . Cho đến khi có lần, Ngụy Côn bồi Khương Diệu Lan mãi mới có chút tinh thần tản bộ trong hậu viện, liền gặp phải Đỗ Nguyệt Doanh bên hồ, Đỗ Nguyệt Doanh cẩn thận đạp trúng tảng đá, thân thể lảo đảo ngã ra sau.

      Ngụy Côn chút nghĩ ngợi, buông tay nắm Khương Diệu Lan ra, đỡ lấy Đỗ Nguyệt Doanh.

      Đó là lần đầu tiên Khương Diệu Lan nhìn thấy Đỗ Nguyệt Doanh.

      khi để tâm tới người nào đó, liền phát khắp nơi trong cuộc sống đều là dấu vết của người đó.

      Ví dụ như nha hoàn Quế Nhi của Khương Diệu Lan , Đỗ Nguyệt Doanh thường ra vào thư phòng của Ngụy Côn, bưng trà đưa điểm tâm, ngẫu nhiên còn có thể lấy chữ viết của mình thỉnh giáo Ngụy Côn. Mà chút chuyện này đều được thái phu nhân Quốc Công ngầm đồng ý. Thái phu nhân vốn chướng mắt xuất thân của Khương Diệu Lan, muốn vì Ngụy Côn tìm thê thử tốt, Phủ Trung Nghĩa Bá liền sai.

      Khương Diệu Lan nghe xong sắc mặt càng thêm trắng bệch, nàng gọi Ngụy Côn tới hỏi, có phải có chuyện này hay . Ngụy Côn lắc đầu phủ nhận, cầm tay nàng nghiêm túc hứa hẹn: “Lan nhi, đời này ta chỉ cần mình nàng”.

      Khương Diệu Lan lựa chọn tin tưởng ông.

      Tin tưởng đến ngày Ngụy Côn từ trong phòng nàng ra ngoài, đứng ở hành lang chuyện với Đỗ Nguyệt Doanh: “Sao muội lại tới đây? Thân thể muội tốt, phải hôm trước mới bị cảm sao. Trong phòng Lan nhi bệnh khí quá nặng, sợ lây cho muội, muội nên trở về ”.

      Trong phòng, Khương Diệu Lan nắm chặt chăn đệm dưới thân, ra tư vị trong lòng là gì. Nàng vẫn cho rằng bản thân nàng trong lòng Ngụy Côn là đặc biệt, sau mới phát phải vậy, ông đối với tất cả mọi người đều nhu hòa, đều kiên nhẫn, đều khoan dung. Giống như ông đối với Đỗ Nguyệt Doanh vậy.

      Tin tưởng cho tới ngày Đỗ Nguyệt Doanh vào phòng nàng, ngượng ngùng đặt tay lên bụng, với nàng: “Tỷ tỷ, muội mang thai đứa của Ngũ gia”.

      Ngũ lôi oanh tạc.

      Khương Diệu Lan nhắm mắt, nhìn như bình tĩnh, ra trong lòng như bị dao khoét.

      Nàng tin lời Đỗ Nguyệt Doanh , muốn hỏi cho ràng, nhưng đêm đó Ngụy Côn về nhà. Khương Diệu Lan kêu Quế Nhi hỏi thăm chút, biết được Ngụy Côn ra ngoài xã giao.

      Ngày hôm sau, Khương Diệu Lan bệnh nặng dậy nổi, mọi người đại phòng, nhị phòng đều tới thăm, khi đó tam gia Ngụy Xương còn chưa lấy vợ. Ngụy Xương nghĩ gì trong lòng, mọi người trong Phủ Quốc Công điều biết . Ngũ Phu nhân xinh đẹp những khiến Ngũ gia chung tình, ngay cả Tam gia cũng nhất kiến chung tình với nàng. Đáng tiếc Ngũ phu nhân và Ngũ gia chim cá tình thâm, có chỗ cho Tam gia dung thân.

      Ngụy Xương nhìn thấy bộ dạng này của Khương Diệu Lan, thừa dịp mọi người rời mới dám tới đầu giường nàng, hai mắt đỏ hồng hỏi: “Sao muội lại gầy như thế này? Có phải hạ nhân chăm sóc tốt cho muội ?”

      Khương Diệu Lan quay đầu ra, yếu ớt : “Đa tạ Tam bá quan tâm, muội rất tốt”.

      Ngụy Xương nhìn nàng, lời nào.

      Hồi lâu sau, Khương Diệu Lan mới lên tiếng, nhưng là hỏi chuyện khác: “Hôm qua… trong phủ có thỉnh đại phu hay ?”
      Nàng muốn hỏi cái gì, Ngụy Xương đương nhiên biết .

      Ngụy Xương nhớ tới những thủ đoạn của Đỗ Nguyệt Doanh và vị hôn thê Liễu Thị của mình, vì muốn đuổi nữ nhân này , hai người đàn bà đó cái gì cũng làm ra được. Nhưng ông ta cũng biết lúc đó bản thân nghĩ gì, vậy mà cho nàng biết, ngược lại thẳng: “Đỗ Thị mang thai, là đứa của Ngũ đệ…”

      Khương Diệu Lan rốt cục cũng mất chút khí lực chống đỡ cuối cùng của mình, giống như thời gian bị ai đó lấy , đầu óc nàng trống trơn, nghĩ được gì. Nàng ngồi ở đầu giường, nhắm mắt lại, tất cả sức lực của hai tháng này như cạn sạch, nàng chỉ cảm thấy như mình đến bước đường cùng, chỉ còn lại tiều tụy. Nếu như phải vì hai đứa bé, có lẽ nàng cũng chống đỡ nổi tới bây giờ.

      Lúc Ngụy Côn vào, thấy cảnh Khương Diệu Lan khóc, Ngụy Xương ngồi ở đầu giường thay nàng lau nước mắt.

      Ánh mắt Ngụy Côn trầm xuống, ông xông tới đánh nhau với Ngụy Xương, huynh đệ tình thâm như thể tay chân, cuối cùng vì nữ nhân mà trở mặt.

      Đây cũng giống như cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

      Ngụy Côn dưới cơn tức giận nỗi giận ầm ĩ với Khương Diệu Lan, ông vài câu khó nghe, sau đó ngay cả bản thân ông cũng nhớ được mình gì, chỉ nhớ sắc mặt Khương Diệu Lan trắng như giấy, trong mắt nhìn ra tức giận, chỉ lộ ra sắc xám tro chán chường.

      Tiếp theo sau đó, Ngụy Côn liền nhìn thấy Khương Diệu Lan nữa.

      Nàng rời rất sạch , nhân lúc đêm tối mà rời cùng nha hoàn Quế Nhi của nàng. Nếu phải trong phòng còn mùi thuốc nhè , Ngụy Côn cảm thấy tất cả mọi thứ phát sinh trong khoảng thời gian này đều là giấc mộng, có Khương Diệu Lan, có hai đứa

      Hài tử!

      Ngụy Côn chợt nhớ tới điều gì, vội vàng chạy tới thiên phòng bên cạnh. Ông nhìn thấy hai đứa trẻ sơ sinh nằm trong tã lót, mặt giống nhau như đúc, đứa tỉnh, đứa vẫn còn ngủ say. Ngụy La mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn ông, nắm tay mềm mềm trắng trắng làm hình quả đấm, hoàn toàn biết chuyện gì xảy ra, nhìn ông chằm chằm, thậm chí còn nhếch miệng cười khúc khích.

      Ngụy Côn quỳ bên cạnh nôi, nhịn được khóc rống thất thanh.

      Ông biết nguyên nhân Khương Diệu Lan rời , cũng vĩnh viễn biết chân tướng là gì. Ngụy Côn chạm vào Đỗ Nguyệt Doanh, chỉ là ông uống rượu say, coi Đỗ Nguyệt Doanh là Khương Diệu Lan, ôm bà ta hai câu mê sảng. Còn chuyện mang thai, là lời vô căn cứ. Cho dù Ngụy Côn có chạm vào bà ta, cũng dễ dàng mang thai như vậy, chỉ có Khương Diệu Lan vốn sớm cho rằng bọn họ cẩu thả, mới dễ dàng tin lời Đỗ Thị . Mục đích của bọn họ là bức tử Khương Diệu Lan, bây giờ tuy Khương Diệu Lan rời , nhưng nữ nhân có thể nơi nào? phải lưu lạc xóm đầu là chết, coi như đạt được mục đích.

      Ngụy Côn chẳng hay biết gì, lúc ấy từ bên ngoài trở lại vốn muốn giải thích hết với Khương Diệu Lan, nhưng khi nhìn thấy hành động thân mật của nàng và Ngụy Xương, lại nhớ tới tình ý của Ngụy Xương đối với nàng, ông nhất thời nổi máu ghen, bất an và phẫn nộ khiến đầu óc mụ mị mới có thể làm ra chuyện sai lầm.

      Nhưng chuyện Ngụy Côn chạm qua Đỗ Nguyệt Doanh là , cho dù tới bước cuối cùng, nhưng cũng tổn hại trong sạch của nương người ta. Ông tìm được Khương Diệu Lan, tâm như tro tàn, trở lại Thịnh Kinh Thành rồi, thể cưới Đỗ Thị.
      Dù tình đầu ý hợp thế nào cũng bù được duyên phận nông cạn.

      Cho nên Phủ Quốc Công mới có thể với bên ngoài là Khương Diệu Lan qua đời vì bệnh, dù sao tức phụ nhi bỏ nhà nếu truyền ra ngoài cũng là vụ tai tiếng.

      Sau khi Khương Diệu Lan rời khỏi Phủ Quốc Công, vốn cũng cho rằng mình sống được bao lâu, lại nghĩ gặp được Phó Hành Vân.

      Phó Hành Vân là đại phu, y thuật cao siêu, cứu nàng mạng.

      Chỉ là lúc trước ở Phủ Quốc Công thân thể nàng bị thương kéo dài quá lâu, đả thương căn cơ, sớm thể sinh nở.

      Khương Diệu Lan rời nhiều năm như vậy, lúc mới đầu cũng biết Ngụy La và Thường Hoằng nhận nàng, nàng cũng chuẩn bị tâm lý. Nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, lại kìm được xúc động, cho dù Ngụy La nhận nàng, nàng cũng muốn cho Ngụy La biết, nàng mà mẹ của nó.

      Khương Diệu Lan nhìn Ngụy Côn: “… Nghe ông cưới Đỗ Nguyệt Doanh, hai người sống tốt chứ?”

      Ngụy Côn che mặt, nên lời.

      Cũng ai biết vẻ mặt ông ấy lúc đó thế nào, chỉ có thể nhìn thấy thân thể ông run rẩy và thoát ra tràn thanh thống khổ.

      ---------------------------
      Tác giả có lời muốn :

      Chuyện xưa của phụ mẫu tới đây là hết, phần sau chính là ân ái nở hoa của A La và Tĩnh cục cưng ~

      -----------
      @song ngư @anhhai1997
      Sandra, ly sắc, levuong51 others thích bài này.

    5. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Mẹ nó ta méo hiểu mụ KDL nghĩ gì mà bỏ lại 2 đứa ở chỗ đó. Sao nghĩ bỏ nó lại nó có mẹ rồi làm sao sống. Nếu nghi ngờ NC có cẩu thả với con khác lo ẳm con chớ, có bò có lết cũng phải đem theo, để lại cho lũ khốn nạn nó làm thịt con cái mình hay gì. Xuyên xuyên, người địa sao, tư tưởng 1 vợ 1 chồng sao. chung bỏ con là chấp nhận được. Bây giờ bả sinh được nữa coi như quả báo.
      lan linh linh, Kemmut, Chris2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :