1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      A La có mưu kế gì đây
      hóng chương mới :yoyo14:
      càng đọc càng thấy thích Thường Hoằng nha, quá cơ :yoyo40:
      lananhtran51, milktruyenky, cacmons2 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 012: Tống Huy ca ca.

      Phủ Trung Nghĩa Bá so ra sang trọng, cầu kì như Phủ Quốc Công, nhưng cũng khá rộng rãi, điêu lương họa đống (1). Trước cửa có hai con sư tử đá oai phong lẫm liệt, cổng lớn sơn đỏ mở ra, thị vệ canh cửa nhìn thấy thiếu gia và tiểu thư Phủ Quốc Công tới, vội cười chạy ra nghênh đón.

      Ngụy Thường Huyền dắt con chó Sơn Đông của mình từ xe nhảy xuống, khí phách mười phần ở đằng trước, dạy con chó này thời gian dài rồi, tin lần này nhất định có thể thắng Tống Huy.

      Trước cửa Phủ Trung Nghĩa Bá, ngoài xe ngựa của Phủ Quốc Công còn có chiếc xe khác có mái màu xanh, thân xe sơn màu đỏ, quanh đó có những sợi lụa rủ xuống. Ngụy La tò mò nhìn sang, thị vệ gác cửa có tầm nhìn xa trông rộng lập tức giải thích: “Đây là xe ngựa của Phủ Bình Viễn Hầu, Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư cũng đến rồi, ở trong hoa viên ở hậu viện”.

      Mắt Ngụy La sáng rực lên.

      Bình Viễn Hầu Lương Tụng qua tam tuần, là người trung niên tuấn mĩ, ông ấy giữ mình trong sạch, trước nay tham dự việc tranh chấp của đảng phái, vô cùng được Hoàng Đế Sùng Trinh thích. Nhưng Ngụy La cao hứng phải vì mấy điều này, mà là vì nàng nghe thấy Bình Viễn Hầu thế tử và tiểu thư đều đến. Trước kia Bình Viễn Hầu phu nhân và Khương Diệu Lan kết nghĩa kim lan, sau này Khương Diệu Lan rồi, Bình Viễn Hầu phu nhân vẫn luôn chiếu cố hai tỷ đệ Ngụy La Ngụy Thường Hoằng. Bình Viễn Hầu chỉ có trai , vì thế người mà thị vệ gác cổng đến tất nhiên là thể tử Lương Dục và đại tiểu thư Lương Ngọc Dung. Tuổi tác của Lương Ngọc Dung và Ngụy La chênh nhau mấy, hai người từ là bạn, tính cách rất hợp, là bạn bè giao tay nha!

      Ngụy La lâu được gặp Lương Ngọc Dung, gần như muốn quên bộ dạng khi còn bé của nàng ấy. Đời trước nàng cũng có hỏi thăm chuyện của Ngọc Dung, đáng tiếc sau này nàng ấy sống tốt!

      Ngụy Thường Huyền phát bất thường của Ngụy La, biết được Tống Huy ở hậu viện, chờ kịp vội vàng dắt chó qua tìm người.

      Ngụy Trúc và Ngụy Tranh theo sau, Ngụy La và Thường Hoằng ở sau cùng. Lúc này A La luôn thất thần, mãi đến khi Thường Hoằng gọi tên nàng, A La mới giật mình hoàn hồn.

      “Tỷ nghĩ gì?”

      A La nháy mắt mấy cái, sắc mặt khi dối vẫn đổi, tim đập mạnh: “Tỷ nghĩ chó của Tam ca và Tống Huy ca ca, con nào thắng”.

      Thường Hoằng thích Tống Huy, vì thế liền nghĩ gì : “Đệ đoán là Tam ca thắng!”

      A La từ chối cho ý kiến, dắt tay theo mình, chỉ chốc lát sau hai người liền đến hồ sen ở hậu viện. Bây giờ là cuối xuân, hoa sen nằm những chiếc lá sen xanh ngắt, mùa này hoa còn chưa kết nụ, những bông hoa Hải Đường (2) ở bên hồ rũ xuống, những cánh hoa hồng nhạt đua nhau nở rộ, đẹp sao tả hết. Có nhánh cây chịu nổi trọng lượng của đó hoa, run rẩy làm rơi xuống vài phiến hoa. A La qua dưới tàng cây Hải Đường, cánh hoa vừa vặn dừng lại hàng mi của nàng. Ngụy La khẽ chớp mắt, cánh hoa dán da thịt trắng nõn rơi xuống, nàng ngước mắt nhìn liền thấy thiếu niên tao nhã, lịch , mảnh khánh đứng đình bát giác ở phía xa.

      Tuổi của lớn, năm nay vừa tròn mười hai, vóc người tương đối cao. mặc trường bào màu đỏ tía, thêu lá trúc màu vàng, bên hông có khối dương chi ngọc bội (3), quả là mặt mày sáng láng, đẹp như khắc ngọc.

      Người này chính là Tống Huy.

      Bộ dáng Tống Huy quả dẹp mắt, A La thấy nhiều nam tử như vậy rồi, chỉ có bộ dạng của chút tì vết cũng có, giống như khối ngọc tuyệt đẹp được tỉ mỉ chạm khắc, có chút tật xấu. Chẳng những như vậy, khí chất của Tống Huy cũng bất phàm, giống như tại, chỉ cần tùy tiện đứng đó liền có thể hấp dẫn Ngụy Tranh và Ngụy Trúc qua.

      Đời trước A La chính là vẻ ngoài hoàn mĩ của , mặc dù tuổi nàng còn , hiểu tình nam nữ, nhưng cũng biết phân chia xấu đẹp.

      thể , mối hôn này Khương Diệu Lan định cho nàng tốt. Chẳng qua, Ngụy La vừa nghĩ tới đời trước Tống Huy và Ngụy Tranh định thân, trong lòng nàng liền cảm thấy chán ghét, cho nên chút hứng thú với việc của Tống Huy cũng có.

      *** *** ***​

      Ở trong đình bát giác, ngoại trừ Tống Huy còn có muội muội của Tống Như Vi, cùng với Lương Dục và Lương Ngọc Dung.

      Tống Như Vi năm nay tám tuổi, bộ dáng tốt bằng ca ca mình, nhưng cũng là tiểu nương mi thanh mục tú. Nàng ta là biểu tỷ của Ngụy Tranh, tự nhiên quan hệ với Ngụy Tranh gần gũi hơn chút. Tống Như Vi thấy Ngụy Tranh lại, tiếp đón từ xa: “A Tranh muội muội!”

      tiếng gọi đem chú ý của những người trong đình hấp dẫn lại. Ngụy Tranh gọi tiếng “Biểu tỷ” liền vui sướng chạy qua.

      Ngụy Tranh chỉ có khi ở Phủ Trung Nghĩa Bá mới tự tại chút, đại khái là vì nơi này thân thiết với nàng ta, nàng ta còn thích ở đây hơn cả ở nhà.

      Ngụy La đối với Tống Như Vi xem , lưu tâm, cúi đầu phủi mấy cánh hoa Hải Đường, thong thả lên đình.

      Tống Huy đứng ở thềm đá đình, chào hỏi với Ngụy Tranh tiếng, liền đưa ánh mắt lên người Ngụy La. Chờ Ngụy La tới trước mặt, ta đưa tay gỡ cánh hoa còn dính đỉnh đầu nàng, cười : “ người người khác cánh hoa cũng có, sao mỗi A La muội muội là dính nhiều hoa thế này. Đây là vì có duyên với hoa Hải Đường nhà huynh sao?”

      Từ lúc sáu tuổi biết mình được định thân, lúc đó còn lý giải được cưới nàng dâu có nghĩa gì, chỉ biết về sau trong sinh mệnh có thêm tiểu oa nhi. Lúc ấy A La còn quấn tả, còn ôm nàng mấy lần, nàng như vậy, gương mặt tròn tròn phấn nộn, lại thích cắn đầu ngón tay , miệng lưỡi ràng gọi “Ca Ca”. Sau này dần dần trưởng thành, mới hiểu định thân nghĩa là gì, tiểu nương này là thuộc về , về sau ở bên cạnh cả đời, cho nên đối với A La cũng rất đặc thù, để ý nàng nhiều hơn so với các tiểu nương khác.

      Ánh mắt đen láy của Ngụy La nhìn , đón lấy cánh hoa Hải Đường trong tay , lại trịnh trọng bỏ vào tay lần nữa, thanh điềm nhiên :”Đưa cho Tống Huy ca ca”.

      Tống Huy mỉm cười, phối hợp bỏ cánh hoa vào khăn, bọc lại, lại bỏ vào trong tay áo

      Lương Dục ngồi ở phía bên kia bàn đá kêu lên, rồi đứng lên hỏi: “Đừng nhảm nữa, còn so tài? Ta hôm nay đặc biệt xin tiên sinh nghỉ để tới đây ngày, mấy người tính cứ để nó trôi qua thế sao? Tống Huy, chó của ngươi đâu? Mau dắt ra cho chúng ta nhìn xem”.

      Lương Dục năm nay mười tuổi, mặc trường bào màu xanh ngọc, mày kiếm rậm rạp, gương mặt tuấn mĩ, giống Bình Viễn Hầu đến bảy tám phần. từ tập võ, tuy rằng hơn Tống Huy tuổi, nhưng lại cao bằng Tống Huy, thậm chí so với Tống Huy, trông Lương Dục còn khỏe mạnh hơn chút. Người ở bên tay trái của , mặc yếm màu phấn hồng cùng với váy màu lam thêu trăm bướm – chính là Lương Ngọc Dung. Lương Ngọc Dung vẫy tay với A La, ý bảo nàng qua ngồi.

      Ngụy La tới bên cạnh nàng ấy, ngồi xuống.

      Lần trước hai người gặp mặt là lúc cung yến hồi đầu năm, cách nay cũng hơn tháng. Lương Ngọc Dung ghé vào tai nàng chuyện thầm: “Chó của ca ca bị phụ thân kêu hạ nhân đem nấu thịt, vì thế nên ca ca mới thoải mái…”

      A La nhịn được, bật cười ra tiếng.

      Cũng may mấy lời này Lương Dục nghe thấy, nếu chắc buồn cũng xấu hổ nổi giận.

      Tống Huy lệnh cho hạ nhân dắt con chó Thiểm Tây lại, con chó kia đại khái cũng thuận theo chủ nhân, bộ dáng cao ngạo, lại có quý khí, đường cũng oai phong hơn so với mấy con chó bình thường. Đấu chó kỳ cũng phải là việc gì mới lạ, phàm là trong nhà có chút căn cơ, trưởng bối đều đồng ý việc nuôi chó, bọn họ cho rằng đây chính là mê muội, làm mất ý chí, phải việc đáng hoàng. Cho nên ra Bình Viễn Hầu kêu người nấu chó của Lương Dục cũng là có nguyên nhân.

      Còn về phần Ngụy Thường Huyền và Tống Huy, người trước là tiểu bá vương, người sau lại quá mức ưu tú, trong nhà đều quản thúc được… Chỉ cần vì thú vui mà chậm trễ việc học tập, mọi việc đều có thể suy xét.

      Hai con chó đánh nhau đối với hai vị tiểu thư Ngụy La và Lương Ngọc Dung mà , phải chuyện gì đẹp mắt. Nhưng đối với Lương Dục, chuyện này có ý nghĩa hơn, thể tham dự, liền khuyến khích Thường Hoằng cùng A La đánh cược, chính bản thân cũng bỏ ra trăm lượng bạc.

      người A La mang theo tiền, túi tiền của nàng đều là Kim Lũ và Phó mẫu quản lý, vì thế nàng tùy tay lấy khóa Trường mệnh màu bạc điểm mấy con bướm màu xanh, đưa cho Lương Dục: “Đây là khóa Trường mệnh (4) của muội, cho huynh nhé!”

      Lương Ngọc Dung bỏ khối ngọc bội, Tống Như Vi bỏ mười lượng bạc, Ngụy Tranh và Ngụy Trúc cũng mang theo ngân, nên người bỏ túi thơm còn người bỏ vòng tay phỉ thúy. Thường Hoằng tất nhiên tham dự, cái gì cũng bỏ vào.

      Năm người chỉ có người cược Ngụy Thường Huyền thắng, người đó chính là Ngụy La.

      Nếu là trước kia, Ngụy La khẳng định đặt cho Tống Huy, bất quá lần này nàng thay đổi chủ ý. Sau khi Tống Huy biết được, quay đầu nhìn nàng nghi ngờ, ánh mắt có chút thất lạc.

      A La lại làm như thấy gì, với Ngụy Thường Huyền: “Tam ca, ca nhất định phải thắng đó!”

      Trong lòng Ngụy Thường Huyền rất hân hoan, ngoài miệng lại : “ phải là Tam ca của muội thắng, mà là chó của Tam ca thắng. A La, muội nhìn , Tam ca nhất định giúp muội thắng lại khóa Trường mệnh!”

      A La dạ tiếng, dùng sức gật đầu

      *** *** ***​

      Hai con chó đại chiến quấn lấy nhau, cắn nhau đến vết thương đầm đìa, tiếng chó sửa in ỏi khiến toàn Phủ Trung Nghĩa Bá đều có thể nghe thấy. Bởi vì khung cảnh quá tàn nhẫn, mấy tiểu nương như Lương Ngọc Dung và Tống Như Vi bắt đầu sợ hãi, tránh chỗ xa. A La cũng theo họ tới bên hồ sen, dưới tán cây Hải Đường.

      Tống Như Vi đề nghị muốn chơi trốn tìm, nàng ta lấy ra khăn tay thêu hoa mẫu đơn che mắt lại, ai bị bắt thua. A La vốn muốn chơi, nhưng nàng bây giờ chỉ là tiểu nương sáu tuổi, biểu quá cũng thích hợp, khiến người khác hoài nghi, vì thế khi Lương Ngọc Dung gật đầu đồng ý, A La cũng đồng ý chơi.

      Vòng đầu tiên là rút thăm xem ai phụ trách bắt người, A La rút được que dài nhất, vòng thứ nhất nàng là người bắt.

      Khăn phủ lên, tầm mắt lập tức tối xuống, cái gì cũng thấy, chỉ có thể dựa vào tiếng động xung quanh và tiếng chó sủa mà bước lung tung. Nàng vươn tay ra, hai tay sờ soạng phía trước, lại tiến lên vài bước nhưng sờ được ai ngược lại sờ tới cây Hải Đường.

      Lương Ngọc Dung ở phía sau nàng chê cười: “Sai rồi, sai rồi, phải là cái đó!”

      Ngụy La đành thay đổi phương hướng tiếp tục sờ soạng, cách đó xa tiếng chó kêu bỗng nhiên mãnh liệt, vang vọng tới tận bên này, khiến nàng thể phân phương hướng, biết nên hướng nào mới tốt. Phía trước có người bẻ gãy nhánh Hải Đường, nhàng chọc chọc vào vai nàng, dụ dỗ nàng về phía trước.

      A La về phía trước hai bước, liền ngừng lát. Nàng nhớ cây Hải Đường được trồng bên cạnh hồ sen, càng về phía trước tức là càng gần với hồ sen, vừa rồi thanh của Lương Ngọc Dung cũng là ở phía sau, nếu phía sau phải hồ nước, như vậy phương hướng nàng chính là... Ngụy La cong môi cười chút, đại khái biết ai muốn dẫn nàng qua đó, nhưng nàng toạc ra, cố ý về phía trước hai bước.

      Ngụy Tranh đứng trước mặt nàng, ném cành hoa Hài Đường xuống, khiêu khích: “Ngụy La, ngươi tới bắt ta nha!”

      A La a lên tiếng: “Ngụy Tranh?”

      xong, nàng cất bước tiến về phía trước, khiến cả nàng và Ngụy Tranh đều đứng ở bên mép hồ, chỉ cần tiến thêm bước nữa rơi vào trong hồ. Tuy là mùa xuân, nhưng nước hồ vẫn rất lạnh, rơi vào trong nước lát liền lạnh cóng. Tuổi Ngụy Tranh lớn lắm, tầm nhìn cũng , cố ý đem Ngụy La dẫn về phía hồ sen, chính là muốn nhìn bộ dáng nàng rơi vào trong hồ.

      Đáng tiếc Ngụy La mắc mưu, nàng đưa tay chuẩn bị nắm lấy áo Ngụy Tranh, tay thầm dùng sức, đẩy Ngụy Tranh về phía sau: “Bắt được rồi!”

      Ngụy Tranh đứng vững, lảo đảo cái liền ngã về phía sau. Bởi vì hoảng sợ, nàng ta theo bản năng nắm lấy tay Ngụy La, muốn đem nàng cùng ngã vào hồ sen.

      bên khác, cuộc đấu chó cuối cùng cũng có kết quả, Ngụy Thường Hoằng ngoài ý muốn thua Tống Huy, vì thế cả đám người về phía này. Từ xa, Tống Huy nhìn thấy hai tiểu nương đứng bên hồ, vừa định bảo họ cẩn thận chút, liền nhìn thấy Ngụy Tranh đứng vững muốn ngã xuống hồ, Ngụy La bị bịt mắt, thấy tình hình, tay quơ quào ở phía trước, vừa vặn bị Ngụy Tranh kéo lại. Mắt thấy hai người chuẩn bị cùng ngã vào hồ, nhanh chóng chạy lên, ôm eo Ngụy La, bế nàng dậy!

      Tống Huy chạy tới chỉ kịp cứu người, cứu Ngụy La, Ngụy Tranh liền “Bùm” tiếng rơi xuống hồ sen, nước rất nhanh ngập đỉnh đầu nàng ta
      --------------------------------------------------------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Mấy chương sau phải tranh thủ lôi nam chủ ra…

      Dù sao Tống Huy ca ca cũng ra trận rồi, Triệu Giới ca ca thể xuống, đúng . (*ˉ︶ˉ*) Nam chủ ngạo kiều, đại gia náo nhiệt chút, hoan nghênh mị hoặc của .

      Nam chủ vừa mướn được: ha hả
      -----------------------------------------------------------------------

      (1) Điêu lương họa đống (nghĩa là rường cột chạm trổ): là 1 thành ngữ chỉ đề cập tới việc trang trí nhà cửa công phu, thường được dùng để những tòa nhà tráng lệ và được trang trí kỹ càng, công phu.

      Đây là vài kiểu sơn, khắc các cột nhà, xà nhà ngày xưa:
      [​IMG]

      (2) Cây Thu Hải Đường (海棠) hay còn gọi là Rosaceae. Tên gọi khác: Chi mộc qua. Đây là giống cây bụi rụng lá, có thể cao tới 7 mét, cây có gia, cành hình trị màu tím hoặc màu vàng. Hoa nở vào tháng tư, kết quả từ tháng 9 tới tháng 10, cánh hoa màu đỏ hoặc màu trắng. Cây này có nguồn tốc ở Trung Quốc (Sơn Đông, Hà Nam, Thiểm Tây, An Huy…), Việt nam cũng có thể trồng được. Cây chủ yếu được dùng làm dầu hạt, có tác dụng giảm đau, hoặc làm gỗ cứng đóng cột, ngày nay Trung Quốc chủ yếu trồng cây này để cho đẹp thành phố
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      (3) Đây là vài kiểu “dương chi ngọc bội” (羊脂玉佩), bạn nào hay chơi game ra cũng có vài món thế này… ( ra mình ràng lắm kiểu ngọc bội thế nào gọi như vậy @@)

      [​IMG]
      [​IMG]
      (4) Khóa Trường Mệnh chủ yếu được làm từ kim loại rắn (chủ yếu là bạc), là đồ trang trí được treo cổ những đứa . Theo quan niệm dân gian, những chiếc khóa này có thể khóa thiên tai tội ác, rất nhiều đứa trẻ đeo nó từ khi sinh ra (thường là từ trăm ngày tuổi) cho tới khi lớn lên
      [​IMG]
      [​IMG]
      [​IMG]
      Vinhan, levuong, lananhtran5155 others thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Ôi truyện hay quá ko bik chung nào moi có chương mới đây?

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 13: Dấu răng
      Ngụy La xốc khăn che trước mắt lên, kinh ngạc kêu: “A Tranh?”

      Tiểu hài nhi với đôi mắt trong trẻo, bộ dạng ngây thơ luống cuống có chút giả vờ nào. Có vẻ nàng bị chuyện trước mặt dọa sợ, tay nắm chặt lấy góc áo của Tống Huy, dựa sát vào ngực , ngăn cản cho cứu Ngụy Tranh: “Tống Huy ca, muội sợ! Sao A Tranh lại rơi xuống nước? Muội biết muội ấy đứng ở mép hồ, muội chỉ là muốn bắt muội ấy…”

      Tống Huy nhàng vỗ sau lưng nàng hòng trấn an, bên Lương Dục xuống cứu người, bên ôm Ngụy La tới chỗ an toàn, cách xa hồ nước: “Đừng sợ, đừng sợ, có gì! Chỗ kia có nước nên trơn ướt, cẩn thận rơi vào trong hồ. Đều trách ca vừa rồi với bọn muội…”

      Lương Dục tập võ từ , thân thể cường kiện, am hiểu bơi lội, xuống hồ bao lâu liền vớt được Ngụy Tranh từ dưới nước lên bờ. Có điều qua lúc lâu, Ngụy Tranh cũng uống ít nước hồ, nàng ta bị dọa sợ hãi, bị Lương Dục đặt xuống đất cả lúc lâu vẫn hồi phục tinh thần, hai cánh tay khoanh lại ngừng run rẩy.

      Nàng ta vốn dĩ định hại Ngụy La, nghĩ lại hại chính mình… Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, vừa bị ủy khuất liền nhịn được mà khóc lên, nàng khóc lớn, nước mắt từ hốc mắt tuôn trào, vừa khóc vừa ngừng dụi mắt. Ngụy Tranh lúc rơi vào hồ sen mũi bị đụng phải gì đó, máu đỏ tươi từ trong lỗ mũi chảy ra, nay nàng ta lại dụi mặt, máu mũi cơ hồ dính đầy mặt, nhìn rất đáng sợ.

      Mấy người bên cạnh cũng bị bộ dạng này của Ngụy Tranh dọa sợ, Tống Như Vi phản ứng đầu tiên, vội vàng cởi xiêm y của nha hoàn khoác lên người Ngụy Tranh, lấy khăn lụa giúp nàng ta lau vết máu mặt: “Mau ngẩng cằm lên, đừng cúi đầu, cúi đầu máu còn chảy nhiều hơn nữa… A Tranh muội thấy sao rồi? Ngoài chỗ này ra còn chỗ nào bị thương ?”

      Mãi Ngụy Tranh mới ngừng khóc, thút tha thút thít : ", có..."

      Tống Như Vi thấy nàng ta như vậy, có chút đau lòng, nhịn được quay qua hỏi Ngụy La: "A Tranh rơi vào nước, ngươi thân là tỷ tỷ mà kéo muội ấy lại? Hai người các ngươi đều đứng bên bờ, sao lại chỉ có ngươi là sao?"

      Lời này ra có chút đạo lý nào! A La và Ngụy Tranh lúc ấy đúng là đều đứng bên bờ hồ, có điều mọi người đều biết A La bị bịt mắt! Hơn nữa lúc ấy Ngụy Tranh dẫn đường cho Ngụy La, sau đó xảy ra chuyện, là do Tống Huy đuổi tới kịp cho nên Ngụy La mới may mắn bị rơi xuống nước.

      Tống Như Vi như vậy ràng rất bất công.

      Lương Ngọc Dung nghe vậy liền tức giận, đứng lên phản bác: " như vậy Như Vi tỷ tỷ là muốn trách cứ A La? A La lúc ấy bị bịt mắt, chỉ có theo tiếng của Ngụy Tranh, là bản thân nàng ta muốn tới bên hồ, bây giờ xảy ra chuyện còn muốn trách người khác, đây là đạo lý gì chứ? Nếu phải Tống Huy ca cứu A La kịp lúc, A La có thể an toàn sao? Hay tỷ cảm thấy Tống Huy ca là nên cứu Ngụy Tranh, nên cứu A La?"

      Tống Như Vi bị Lương Ngọc Dung tràng chỉ có thể cong môi phục, nửa ngày cũng được gì thêm.

      Từ xưa tới nay Lương Ngọc Dung và Ngụy La đều có chung đức tính, chính là trời sinh có cái miệng nhanh nhẹn, cãi nhau với người ta xưa nay chưa thua bao giờ, nếu vì thế sao có thể trở thành bạn trao khăn chứ? Dù sao vật họp theo loài, con người cũng ngoại lệ.

      Tống Như Vi hấp háy, hít hít khí, mãi mới cam lòng phản bác : "Tỷ là ..."

      "Vi Vi". Tống Huy kêu tên nàng ta, biểu tình lộ vẻ đồng ý: "Nước hồ rất lạnh, muội mau dẫn A Tranh muội muội thay xiêm y, đừng ở chỗ này thêm nữa!"

      Ngữ khí như vậy, ràng Tống Huy cũng cảm thấy nàng ta cố tình gây .

      Tống Như Vi còn muốn đọ khí thế gỡ hòa màn thua lúc nãy, trong lòng tình nguyện, nhưng cũng dám làm trái lời huynh trưởng, đành rầu rĩ : "Dạ!", sau đó nha hoàn bả tử phía sau: "Mau dẫn A Tranh muội về phòng ta, lấy xiêm y của ta cho nàng thay!"

      Ngụy Tranh còn chảy máu mũi, chỉ là gương mặt nhắn bị đông lạnh, trắng bệch, lúc bị bà vú ôm vẫn ngừng run lẩy bẩy.

      Cái này cũng coi như dạy cho nàng ta bài học?

      Đầu của Ngụy La từ trong lòng Tống Huy ló ra, nhìn theo phương hướng Ngụy Tranh rời , trong mắt lóe lên chút khinh miệt. Nàng cũng hy vọng qua chuyện lần này Ngụy Tranh có thể thông minh lên chút, nếu chỉ với chút thủ đoạn thấp kém này của nàng ta mà muốn đấu với nàng, nàng thấy nhàm chán; đến lúc đó, Ngụy La nàng kiên nhẫn chơi với nàng ta đâu!

      Bả vai bỗng nhiên nặng hơn, có hơi ấm của người khác bao phủ lấy nàng. A La nhìn lại, phát Tống Huy đem ngoại bào của mình cởi ra phủ lên người nàng, xoa xoa đầu nàng : "Xiêm y A La cũng ướt rồi, có muốn đổi xiêm y mới sạch ?"

      Lúc nãy Ngụy Tranh bị rơi vào nước, nước hồ bắn tung tóe lên , làm ướt mảng lớn quần áo, đến bây giờ cũng chưa có khô.

      Ngụy La lắc đầu, ngữ điệu thoải mái: "Tý nữa là khô rồi, có gì đáng ngại". xong, nàng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Tống Huy cảm kích: "Cảm ơn Tống Huy ca cứu muội!"

      Tống Huy bất đắc dĩ cười cười, định cái gì đó, cuối cùng vẫn : "Cảm ơn gì chứ! Đây là việc ca nên làm".

      Tống Huy cứu A La, nhưng lại cứu A Tranh, đây phải là chuyện gì đáng cảm ơn. Tình huống lúc đó ràng Ngụy Tranh gặp nguy hiểm nhiều hơn, nhưng vì sao cứu Ngụy Tranh?

      Tống Huy nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có thể bởi vì ở gần A La hơn, nên theo bản năng cứu nàng, căn bản suy nghĩ nhiều như vậy.

      Tống Huy cúi đầu, nhìn vào đôi mắt to đen lúng liếng lại ngập nước của nàng, nhịn được trong lòng cũng trở nên mềm nhũn, từ trong tay áo lấy ra vật, đúng là khóa Trường Thọ có điểm con bướm xanh mà lúc nãy Ngụy La tháo xuống. Tống Huy lần nữa giúp nàng mang lại lên cổ, bộ dáng có chút bất đắc dĩ: "Khóa trường mệnh này là năm muội sinh thần năm tuổi, ca tặng cho muội, sao lại lấy ra làm tiền đặt cược? Lấy đặt cược cũng sao, sao lại đặt ca thắng, A La có lòng tin với Tống Huy ca như vậy sao?"

      Đôi mắt mê man của Ngụy La trừng to, nàng hoàn toàn quên lai lịch của khóa trường mệnh này rồi. Hàng năm, vào sinh thần, nàng đều nhận được rất nhiều lễ vật, mỗi thứ đều hiếm có, lại hoa mắt, sao nàng có thể nhớ kỹ từng món chứ? Hơn nữa Tống Huy là quà sinh thần năm năm tuổi, tức là năm ngoái, nhưng với trí nhớ của nàng khoảng cách đó cũng rất lâu rồi, nàng căn bản nhớ . Hôm nay ra ngoài, người nàng cũng chỉ có cái khóa này là đáng giá, nếu phải Tống Huy nhắc tới, nàng nhớ.

      Ngụy La sờ sờ khóa trường mệnh cổ, giải thích ràng: "Muội biết Tống Huy ca thắng mà, cho nên mới đặt cho Tam ca. Nếu ngay cả muội cũng đặt cho Tống Huy ca, ai tin tưởng Tam ca thắng, Tam ca nhất định đau lòng lắm!"

      Tống Huy nghĩ nàng lo lắng chu đáo như vậy, kìm lòng đậu mà cười, vui mừng : " ra là thế, ca còn cho rằng A La còn đâu".

      Chút mất mát nãy giờ trong lòng Tống Huy coi như tan thành mây khói. cảm thấy mình có chút vấn đề, cùng tiểu hài nhi sáu tuổi so đo nhiều như vậy làm gì, cái gì nàng ấy cũng biết mà!

      Tống Huy nhéo nhéo mũi của nàng, dặn dò: “ Cái khóa trường mệnh này muội mang cho tốt, sau này thể tùy tiện lại lấy xuống nữa, nếu Tống Huy ca biết được tức giận”.

      Ngụy La cái hiểu cái à tiếng, cố ý hỏi: “Tắm rửa cũng thể tháo xuống sao?”

      Tống Huy cười ha ha, tiếng cười ngân vang lại dễ nghe vô cùng: “Đương nhiên có thể. A La ngốc, mang nó làm sao mà tắm rửa?”

      Ngụy La mới ngốc, nàng chẳng qua cũng chỉ muốn nhìn thử phản ứng của thôi, kết quả còn cho rằng nàng chỉ là tiểu hài sáu tuổi. Ngụy La cúi đầu ngắm nhìn khóa trường mệnh cổ mình, nàng tại chính là đứa sáu tuổi, sao có thể mang bộ dáng của đứa sáu tuổi chứ? Bây giờ Tống Huy chiếm tiện nghi của nàng, sau này nàng đòi lại hết.

      *** *** ***​

      Ngụy Tranh bị lạnh, lại bị va đập vào mũi, nên bọn họ lưu lại lâu ở Phủ Trung Nghĩa Bá, đoàn người dùng xong cơm trưa liền chuẩn bị hồi phủ.

      Trước khi Tống Huy đưa cho Ngụy La gói bọc bởi giấy dầu, bên trong căng phồng, còn chưa tới gần ngửi thấy hương vị ngọt ngào.

      Ngụy La nhận đồ, tò mò hỏi: “Đây là gì?”

      Tống Huy cười : “Đây là dâu tằm khô phụ thân mang từ phương Nam về, cũng có bao nhiêu, ca nghĩ A La thích ăn đồ ngọt, nên đặc biệt để lại cho muội ít”.

      Dâu tằm là loại trái cây chỉ có ở phương Nam, tình hình chung là thể vận chuyển tới phương Bắc, cho dù chuyển tới cũng còn tươi ngon nữa. Vì thế người ta nghĩ ra biện pháp thông minh, đem thịt dâu tằm ngâm với đường, đựng trong vại, sau đó phơi khô làm thành mứt, vừa có thể bảo quản trong thời gian dài, lại có thể thỏa mãn ham muốn ăn dâu tằm của người phương Bắc, mà bị mất vị ngọt vốn có của nó. Bởi vì quá trình làm phức tạp, hơn nữa lại vận chuyển ngàn dặm xa xôi, giá dâu tằm khô cũng hề rẻ. Tống Huy đưa nàng gói , cũng đủ để mua cái khóa trường mệnh A La đeo cổ. Dù vậy, thành Thịnh Kinh cũng có rất nhiều nhiều tiểu thư khuê các thích ăn loại dâu tằm khô này, những thanh ngọt, còn có thể ích khí bổ huyết, vô cùng hiệu quả.

      A La cầm quả bỏ vào trong miệng, vị dâu tằm ngọt lịm rất nhanh ngập tràn khoang miệng, mứt dâu tằm còn lưu lại ít chất lỏng, nàng dùng răng cắn cái, chất lỏng theo khe hở tràn ra, ngọt đến khiến nàng nheo mắt lại. Chỗ tốt nhất của ăn dâu tằm khô chính là cần bóc vỏ, cần phun hạt, A La nhai xong, nuốt xuống, thanh cũng trở nên ngọt hơn: “Cảm ơn Tống Huy ca, A La rất thích”.

      Tống Huy hơi cong môi: “Thích là tốt. Nhưng muội cũng đừng ăn nhiều, ăn nhiều rất dễ bị nóng”.

      Ngụy Tranh đứng ở bên nhìn đỏ mắt, dẫu môi than thở: “Sao biểu ca lại chỉ cho Ngụy La, cho muội… Muội cũng muốn ăn dâu tằm khô, biểu ca bất công”.

      Tống Huy thân thiết sờ sờ đầu Ngụy Tranh, giải thích: “A Tranh vừa mới chảy máu mũi, thể ăn dâu tằm, ăn vào máu chảy càng nhiều”.

      Ngụy Tranh ngóng trông nhìn gói dâu tằm Ngụy La cầm, đối với lời của Tống Huy nửa tin nửa ngờ, sắc mặt ngược lại hòa hoãn rất nhiều, còn vẻ căm giận bất bình lúc nãy.

      Đây chính là bản lĩnh của Tống Huy, cũng là chỗ tốt duy nhất của . Ngụy La lại cầm miếng dâu tằm bỏ vào miệng, chút để ý, Tống Huy đối với ai cũng là bộ dạng ôn nhu thân thiết, hiểu cách từ chối người khác; đức tính này khi còn sao, đến khi trưởng thành tạo thành hiểu lầm. Người nào biết tính của thôi, nhưng người biết phong lưu đa tình, đối với ai cũng tốt, cho nên Ngụy Tranh mới cùng nháo, khắp nơi lưu tình, khiến người yên tâm. ra ôn nhu đó đều là do tính cách của , chưa chắc gì thích ngươi.

      Đối với loại người có tính chiếm hữu như A La, tính cách như vậy tốt. Nếu nàng gả cho người, mà người đó dám đối tốt với nương khác, nàng nhất định đánh gãy chân , nhốt ở trong phòng, làm cho chỉ có thể đối tốt với nàng, ai khác cũng đều được.

      *** *** ***​

      Trở về Phủ Quốc Công, Ngụy La và Thường Hoằng trực tiếp trở về Tùng Viên, Ngụy Tranh đến nửa đường thay đổi phương hướng, về hướng Ngân Hạnh Viên, chắc là tới chỗ Đỗ thị tố khổ.

      Hôm nay nàng ta cũng đáng thương, rơi vào trong nước thôi , còn đụng hỏng mũi, biết Đỗ thị nhìn thấy đau lòng như thế nào!

      Hai tay Ngụy La chống cằm, nghĩ tới bộ dáng tức giận của Đỗ thị, nàng nhịn được cười lên, tiến vào liền thấy Kim Lũ đứng tiếp đón: “Kim Lũ tỷ tỷ, phụ thân đâu?”

      Kim Lũ lấy khăn ướt lau tay cho nàng, lại : “Ngũ lão gia mới từ bên ngoài về, còn dẫn theo vị khách, mọi người ở tiền viện tiếp khách. Tiểu thư muốn gặp lão gia sao?”

      Ngụy La lắc đầu, thành thực ; “Hôm nay Phủ Trung Nghĩa Bá, Ngụy Tranh cẩn thận rơi xuống nước. Nàng ta tìm phu nhân tố khổ rồi, chốc nữa kiểu gì phu nhân cũng muốn gặp phụ thân. Gần đây tâm tình phụ thân mới tốt hơn chút, Kim Lũ tỷ tỷ, ta muốn để phụ thân gặp phu nhân. Hơn nữa, Ngụy Tranh ở Phủ Trung Nghĩa Bá cũng coi qua, có gì đáng ngại, phụ thân hai ngày nay mới vui lên chút, có thể đừng để phu nhân làm ảnh hưởng tâm tình của phụ thân ?”

      Lời của nàng vô cùng hợp tình hợp lý, vì thế Kim Lũ gật gật đầu: “Tiểu thư thương lão gia, lão gia biết chắc chắn rất vui mừng. Tiểu thư yên tâm, để nô tỳ tới Ngân Hạnh Viên chuyến, nếu có người ở trong đó ra muốn tìm Ngũ lão gia, nô tỳ liền Ngũ lão gia tiếp khách, tiện gặp phu nhân”.

      Ngụy La cong mắt, thầm nghĩ Kim Lũ thông minh, nàng chỉ cần chút liền hiểu rồi!a

      Hơn nữa, Ngụy La đúng ở tiền viện tiếp khách nha, lời này chẳng có chút dối trá nào cả.

      Quả nhiên, Đỗ thị nghe Ngụy Tranh khóc lóc kể lể, trái tim đau đớn, nhất thời liền muốn gặp Ngụy Côn. Bây giờ bà ta ở bên cạnh Ngụy Tranh, thể lúc nào cũng chăm sóc nàng t, lúc này mới có mấy ngày xảy ra chuyện, về sau còn có thể tốt sao? Tranh tỷ nhi còn có đường sống sao? Bà ta muốn mượn cơ hội này thuyết phục Ngụy Côn cho bà ta chuyển về Tùng Viên, đáng tiếc nha hoàn bốn năm lần lều trả lời rằng Ngụy Côn tiếp khách, thể tới gặp bà ta.

      Đỗ thị vừa tức vừa vô vọng, muốn xông ra ngoài, khổ nỗi trước cửa Ngân Hạnh Viên có hai thị vệ canh gác, bà ta vừa lại gần cửa, thị vệ ngăn cản cho ra.

      Hai tên thị vệ này nặng gì cũng chịu, gì cũng thông, đúng là tức chết người !

      Đỗ thị hận, vừa nghĩ tới bản thân có mang, thích hợp động thai khí, liền buộc bản thân phải tỉnh táo lại. Đáng tiếc làm sao cũng có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, càng nghĩ càng giận.

      Ở Tùng Viên, Ngụy La chuẩn bị bài mà ngày mai Tiết tiên sinh giảng, nha hoàn tên Kim Ốc tiến vào : “Tứ tiểu thư, Ngũ lão gia mời tiểu thư qua tiền sảnh lát”.

      Ngụy La nhảy từ đôn (1) làm từ gỗ hoa lê xuống, vỗ vỗ bìa sách đầy tro bụi : “Gọi ta tới? Có chuyện gì sao?”

      Kim Ốc lắc đầu: “nô tỳ cũng , có vẻ lão gia muốn cho tiểu thư gặp người”.

      Gặp người? Ai chứ?

      Ngụy La cho lắm, nhưng cũng đem quyển sách <tăng quảng hiền văn> (2) bỏ lên bàn gỗ, thanh non nớt : “Vậy được rồi, ta qua xem”.

      Kim Ốc phía trước dẫn đường, xuyên qua hành lang khúc khuỷa, từ phòng ngoài tới tiền sảnh, lại tới hành lang có mái che, A La vẫn suy nghĩ rốt cuộc Ngụy Côn muốn nàng gặp ai.. Mãi cho đến khi thấy bóng người đứng ở tiền sảnh, Ngụy La mới tỉnh ngộ ---

      Đó phải vị thị vệ ngày đó mang nàng sao, Chu Cảnh?

      Người ở bên trong…

      Ngụy La dường như đoán được đó là ai rồi.

      Quả nhiên, nàng vừa vào tiền sảnh, liền nhìn thấy thiếu niên đội mũ quan ngồi ghế tựa (3). Thiếu niên mặt áo bào bằng gấm màu thiên thanh, thêu mãng xà màu vàng, thắt lưng chiếc quạt xếp có tay cầm bằng ngà voi và ngọc bội màu trắng khắc hình rồng và hổ, mấy thứ này đeo trền người mang tới vẻ tinh mĩ, càng tôn lên quý khí, phong thái đĩnh đạc. phải loại người ôn nhu mĩ mạo như Tống Huy, nhưng so với Tống Huy, người này sắc bén hơn ba phần, cao ngạo hơn ba phần, so về dung mạo, khí chất người càng hấp dẫn người khác.

      chống cằm, thấy A La vào cửa, mắt phượng thong dong nhìn qua, trong mắt lộ ra chút ý cười đùa bỡn.

      Tiền sảnh có ít người ngồi, có Quốc Công Ngụy Trường Xuân, còn có vài vị bá phụ của A La. Ngụy Trường Xuân vậy mà tự nguyện ngồi ở phía dưới, đem thượng vị nhường cho thiếu niên này, xem ra thân phận của đơn giản

      Ngụy La oán thầm trong lòng, chạy tới chỗ Ngụy Côn: “Phụ thân…”

      Ngụy Côn tiếp được thân thể nho của nàng, cười ha hả : A La, mau tới gặp Tĩnh Vương gia. Lần trước là thị vệ của Tĩnh Vương gia cứu con, hôm nay phụ thân cố tình mời Tĩnh Vương gia tới, để con cảm tạ người”.

      Ngụy La ngẩng ra, nhìn Triệu Giới.

      Nàng đoán được thân phận của tôn quý, nghĩ lại tôn quý tới như vậy!

      A La chưa thấy qua mặt mũi Tĩnh Vương gia, nhưng cũng nghe tin đồn về . ngay sau là người rất ghê rợn, sau khi Hoàng Đế Sùng Trinh thoái vị, đem hoàng vị truyền cho đệ đệ Triệu Chương, nhưng Triệu Chương hơn bảy tuổi, quyền lợi bị giành , trở thành hoàng đế bù nhìn đầu tiên của Đại Lương. Tĩnh Vương gia thuận thế thành chương trở thành nhiếp chính vương, đại thần trong triều cũng chỉ nghe theo lệnh mà làm việc, lại là người có thù tất báo, tâm cơ thâm trầm, là nhân vật vừa bảo thủ vừa hung ác!

      A La nhìn chằm chằm cổ tay áo thêu hóa văn màu vàng của , cổ tay áo trượt xuống, lộ ra dấu răng sâu.

      ràng hai ba ngày trôi qua, dấu răng kia chút cũng mờ , ngược lại càng thêm ràng.
      ----------------------------------------------------

      Tác giả có lời muốn :

      Triệu Giới: bây giờ biết sợ rồi sao? Lúc trước thời điểm cắn người ta tới thống khoái như vậy sao hả?

      A La:…. Cắn đều cắn rồi, muốn thế nào chứ?

      Triệu Giới: lại đây, để ta cắn lại.

      A La:…

      A La:… này này, ngô, ngươi có phải cắn lộn chỗ rồi ?

      Triệu Giới: Sai lầm chỗ nào? Cắn miệng nàng dâu phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?

      A La: ( cái tát qua), ta mới sáu tuổi, ngươi biến thái!!!!!!

      -----------------------------------

      Cảm ơn các bảo bối ngóng đợi, gõ cảm tạ, mọi người (*  ̄3)(ε ̄ *)

      Nam chủ ra (⊙v⊙) đừng sợ hãi , chỉ ác với người khác, với nàng dâu rất nghe lời ~ nghe lời A La đánh gãy chân ~

      Hoan nghênh mọi người nhắn lại với , nếu như nhắn ít, ngày mai A Nguyệt đem đá cái, lại tiếp tục lôi vào cất giữ.

      ------------------------

      (1) Cái đôn: đây là vật dụng truyền thống của người Trung Quốc. phình to ở bụng, ở hai đầu, có hình dáng giống như cái trống.

      [​IMG]

      (2) “tăng quảng hiền văn”. Đây là cuốn sách được viết từ các châm ngôn, tục ngữ khác nhau của Trung Quốc. Sau này được bổ sung, cập nhật bởi các học giả triều Minh và triều Thanh.

      Quyển sách này về bản chất của con người, đạo giáo như là điều kiện tiên quyết để hiểu biết cuộc sống, gia đình bị hoen ố bởi tiền bạc, hệ thống cấp bậc xác định bằng tiền. Sách này tới 4 nội dung chính: về con người và các mối quan hệ, hai là số phận co người, thứ ba là Làm thế nào để sống, và thứ tư thể quan điểm. Trong cuốn sách này mô tả mọi người đều đạo đức giả, là người ích kỷ, những kẻ cầm quyền làm cho thế giới đầy cạm bẫy và khủng hoảng. Cuốn sách có nhiều điều nhấn mạnh về số phận và trả thù: tất cả mọi thứ đều do số phận con người, mọi người nếu làm tốt, có may mắn.

      (3) Loại ghế này hay đặt ở phòng khách. ( biết mô tả thế nào nhưng mấy bạn hay coi film Trung cổ đại chắc biết tính năng công dụng của nó nhỉ @@)
      [​IMG]
      [​IMG]
      Last edited: 3/3/16
      Jin292, Vinhan, phuongtuhao56 others thích bài này.

    5. Sô Cô la Đắng

      Sô Cô la Đắng Member

      Bài viết:
      81
      Được thích:
      86
      Các "bảo buối" cũng cám ơn nàng á :yoyo45:
      lananhtran51, dhtttart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :