1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6



      Ngụy Côn sửng sốt, ôm lấy thân thể nho của nàng, khiếp sợ hỏi: "Sao A La lại thế? Phu nhân sao có thể bán con ? Bà ấy phải mang con đến hộ quốc tự dâng hương sao, bà ấy đâu rồi?" xong nhìn chung quanh vòng, thấy được bóng dáng của Đỗ thị, mày cau lại chặt: "Sao chỉ có mình con trở lại?"

      Nha hoàn đưa Ngụy La đến phòng khách ngập ngừng : "Tứ tiểu thư được người thị vệ đưa về... Lúc ấy bên cạnh có người khác, chỉ có mình Tứ tiểu thư."

      Đỗ thị đưa nàng ra ngoài, nay lại chỉ có mình nàng trở về. Mặc kệ như thế nào, đều là Đỗ thị chăm sóc tốt Ngụy La. Sắc mặt Ngụy Côn tốt, A La còn thút thít rơi lệ, nước mắt thấm ướt áo ông, làm ông đau lòng thôi, ngồi xổm xuống ôm khuôn mặt nhắn của A La ôn nhu hỏi: "A La cho phụ thân biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tên hộ vệ kia là ai, phu nhân đâu?"

      Bên cạnh, sắc mặt của Ngụy Thường Hoằng cũng tốt, tỷ tỷ của khóc, nhưng lại biết chuyện gì. muốn bước lên an ủi nàng nhưng lại biết nên mở miệng từ đâu.

      chậm rãi nắm lấy bàn tay thả lỏng bên người của Ngụy La, càng nắm càng chặt, "A La..."

      Ngụy La khóc đáng thương, kịp thở, khuôn mặt nhắn xinh đẹp đỏ ửng, nàng vừa gạt lệ vừa ngừng: "Phu nhân mang con lên núi dâng hương, đường về vào khu rừng, trong rừng có hai người... Kim Lũ tỷ tỷ nghe được, phu nhân muốn đem con bán cho bọn họ..."

      Nàng đem chuyện xảy ra sáng nay kể lại hết, kể từng chuyện, đứa bé sáu tuổi, nhưng cách kể lưu loát, mỗi câu đều nhắm thẳng vào Đỗ thị. Đỗ thị có qua lại với bọn buôn người, Đỗ thị chuẩn bị mê dược làm bọn họ ngất xỉu, Đỗ thị nhào đến cướp nàng... Nàng càng khóc càng thương tâm, cuối cùng vừa bất an lại vừa sợ hãi hỏi Ngụy Côn: "Phụ thân, có phải A La làm sai chuyện gì? Cho nên phu nhân mới cần con, phụ thân cứ với A La , A La có thể thay đổi..."

      Sắc mặt của Ngụy Côn đen giống như đáy nồi, ngón cái lại ôn nhu lau nước mắt mặt nàng, giọng đầy thương : "A La hề làm sai chuyện gì, A La vẫn là nữ nhi bảo bối của cha."

      Vừa dứt lời, Ngụy Tranh đứng ở cửa nghe được từ đầu tới đuôi tức giận hô to: "Ngươi bậy! A nương ta hề làm như thế, a nương phải người xấu, ngươi lừa phụ thân!"

      Ngụy Tranh mặc dù năm tuổi, nhưng mơ hồ nghe hiểu được xảy ra chuyện gì, Ngụy La mách lẻo với phụ thân, Ngụy La a nương làm chuyện xấu. Nàng thấy phụ thân dường như rất tức giận, lát nữa nhất định trách phạt a nương, nàng theo bản năng biết bảo hộ nương của mình, thể để cho mưu kế của Ngụy La thực được.

      Chuyện này Ngụy Tranh đúng là biết, Đỗ thị giấu nàng, lén lút an bày xong tất cả. ngày trước khi lên đường, Ngụy Tranh vừa khóc vừa náo loạn muốn Đỗ thị mang theo nàng cùng đến Hộ quốc tự, còn Đỗ thị bất công, chỉ mang theo Ngụy La mang theo nàng. Đỗ thị bất đắc dĩ đành phải cho nàng rằng, chỉ cần nàng nghe lời, từ nay về sau là có thể còn được gặp lại Ngụy La, nàng suy nghĩ lâu, gật gật đầu đồng ý.

      Ngụy Tranh cùng Ngụy La từ trước đến nay hợp, tính tình của Ngụy Tranh rất giống Đỗ thị, tranh cường háo thắng, có làm cái gì cũng nhất định phải là số , phải xuất sắc hơn bất kì ai. Cho nên mỗi khi quốc công khích lệ Ngụy La, trong lòng nàng cho tới bây giờ đều phục.

      Ngụy La làm sao tốt hơn nàng? Vì sao tất cả mọi người thích nàng ta? A nương Ngụy La có nương, là đứa con hoang, nàng đem những lời này đều lặng lẽ nhớ ở trong lòng, cho nên nàng vẫn luôn cho rằng thân phận của Ngụy La thấp kém hơn nàng, nay gặp Ngụy Côn lại dỗ dành Ngụy La, càng thêm giận dữ.

      Ngụy Tranh tiến lên, chuẩn bị đem A La kéo ra khỏi vòng tay của Ngụy Côn, lớn tiếng : "Ngươi dối, ngươi là kẻ lừa đảo!"

      Nhưng mà nàng vẫn chưa kịp đụng tới xiêm y của Ngụy La, bị Thường Hoằng đẩy ra, lảo đảo hai cái đứng vững, bùm ngã ngồi dưới đất.

      Thường Hoằng vững vàng đứng che chở ở trước mặt Ngụy La, khuôn mặt nhắn cực kì nghiêm túc, mắt lộ ra ánh sáng lạnh: " được đụng vào Ngụy La!"

      Ngụy Tranh chưa từng gặp Thường Hoằng hung hãn như thế này, nàng bình thường luôn gọi là "Ngụy Thường Hoằng, Ngụy Thường Hoằng", chưa bao giờ kêu tiếng Lục ca ca. Bởi vì Ngụy Tranh chưa từng xem như ca ca, chứ đừng chi là tôn kính . Nhưng bây giờ, nàng nhìn gương mặt hung hãn của Thường Hoằng, trong lúc nhất thời lại có chút khiếp đảm. Tầm mắt vừa chuyển, gặp Ngụy Côn trấn an Ngụy La nức nở khóc kể, hoàn toàn hề chú ý đến tình trạng giờ của nàng ta, nàng ta cảm thấy mất mát, miệng bẹt ra, bật khóc inh tai.

      *

      Ngụy Côn vất vả mới đem Ngụy La dỗ yên, bảo nha hoàn Kim Các ôm nàng trở về phòng nằm trong chốc lát.

      Kim Các vừa đến gần nàng liền ôm chặt cổ Ngụy Côn buông tay: " cần nàng ta!"

      Kim Các cứng ở nguyên chỗ, hơi có chút luống cuống chân tay.

      Những việc mà Kim Từ và Kim Các làm ở kiếp trước rành rành trước mắt, chỉ cần vừa nhìn thấy các nàng, Ngụy La nhớ tới hình ảnh mình bị Đỗ thị siết chặt cổ. Nàng hận tất cả mọi người có mặt trong lúc đó, càng hận Kim Từ cùng Kim Các vẫn đứng im hề nhúc nhích. Lúc này bọn họ bị Đỗ Thị mua chuộc, nàng bao giờ tin tưởng bọn họ nữa, nhất định phải tìm cơ hội, cho hai người này bài học thích đáng.

      Nô tài trung với chủ, có giữ trong tay cũng vô dụng.

      Ngụy Côn nghĩ rằng bởi vì nàng quá sợ hãi, cho nên dám cho ai đến gần, vì thế cực kì chiều chuộng những cầu của nàng: "Được, được, cần nàng ấy, để phụ thân ôm con qua."

      Bên trong cánh cửa gỗ được chạm trỗ hoa văn tinh xảo, là chiếc trường kỷ dài bằng gỗ lim. Ngụy Côn đem nàng đặt nhàng lên giường, xoa đầu của nàng: "A La ngồi ở nơi này trong chốc lát, muốn ăn cái gì cứ với phụ thân, phụ thân cho người chuẩn bị."

      Ngụy La mệt mỏi suốt ngày, trừ bỏ buổi sáng ăn chén hoành thánh ra thực có gì trong bụng. Cả ngày hôm nay nàng mệt mỏi ít, bụng đương nhiên đói, nàng đưa mắt nhìn Thường Hoằng đến nay vẫn nhớ món ăn mà hai người đều thích: "Phụ thân, bánh chiên giòn, cá hấp."

      Ngụy Côn trong lòng có tâm , cười miễn cưỡng: "Được, được, cha cho người làm ngay."

      Sau khi ông rời , dặn dò nha hoàn đến phòng bếp chuẩn bị hai món ăn này, ngoài ra làm thêm món gà bát bảo, và tôm chiên đậu hủ, cùng với món canh cá trích và mấy món điểm tâm ngọt tráng miệng. Ông mới từ Hàn Lâm Viện trở về, kỳ lúc này cũng chưa kịp dùng cơm trưa, nhưng ông hề cảm thấy đói, thu xếp ổn thỏa hai hài tử trước, sau đó cho người đến Tùng viên, gọi hết tất cả những hạ nhân hầu hạ Đỗ thị gần đây nhất đến trước đại sảnh, quỳ hai hàng ngay ngắn chỉnh tề.

      Những người này từng hầu hạ trước mặt Đỗ thị, chắc chắn biết chuyện ít nhiều, nhưng bọn họ ngậm miệng , dung túng Đỗ thị làm như vậy. Nghĩ đến những người này hợp nhau hại A La, ông giận đến mức run tay.

      Nha hoàn bưng lên bình trà Bích Loa xuân mới pha, ông cầm chén trà lên ném mạnh trước mặt đám hạ nhân quỳ, trà nóng bắn tung tóe đầy đất, ông : " Mỗi người đánh hai mươi côn, đánh mạnh!"

      Bên dưới kêu rên dứt, bọn hạ nhân kêu khóc bảo mình bị oan, bọn họ biết gì hết.

      Bọn họ cũng quả biết, những chuyện Đỗ thị làm đều gạt bọn họ, chỉ có những ma ma và nha hoàn thân cận nhất mới biết chuyện. Nhưng Ngụy Côn cực kỳ giận dữ, hỏi nguyên do, thậm chí đợi Đỗ thị trở về hỏi cẩn thận, đem những hạ nhân ở Tùng viên phạt nặng.
      minhhanhng, Jin292, Sandra68 others thích bài này.

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      CHƯƠNG 006.2: Về sau phụ thân bảo vệ con
      Edit: tart_trứng​

      Ở trong phòng, Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng ngồi giường La Hán (1), nha hoàn dọn xong thức ăn liền đứng ở bên, hầu hạ hai đứa dùng bữa.

      Ngụy La gắp miếng bánh phù dung (2), ăn được nửa phát Thường Hoằng động đũa, chỉ yên lặng nhìn nàng. Ngụy La cũng vội ăn, buông đũa, chống má hỏi: “Thường Hoằng, sao đệ ăn? Nhìn tỷ có thể no bụng sao?”

      Thường Hoằng thấy đói bụng, lúc nãy nghe những lời A La , tâm tình càng thêm khiếp sợ. Ngụy Thường Hoằng trưởng thành sớm so với bạn cùng lứa, cho nên nghe xong cũng hiểu đại khái việc, cũng biết kẻ buôn người mang ý nghĩa gì. tuy thân cận với Đỗ thị, nhưng bình thường vẫn tôn kính bà, xem bà như trưởng bối, vạn lần ngờ bà ta hại A La như vậy!

      Thường Hoằng mím môi, trịnh trọng : “A La, về sau đệ bảo vệ tỷ!”

      Ngụy La gắp đồ ăn liền dừng lại, sững sờ ngẩng đầu nhìn Thường Hoằng. Những lời này trước kia nàng có cơ hội nghe được, mặc dù Thường Hoằng khiến nàng cảm động, nhưng mà Thường Hoằng cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi! Nàng tốt xấu gì cũng sống hơn mười mấy năm, nàng bảo vệ cũng sai đâu!

      A La sớm còn bộ dáng khóc lóc thảm thiết ôm lấy Ngụy Côn như lúc nãy, nàng gắp miếng gà hồ lô (3) đưa tới trước mặt Thường Hoằng, cười híp mắt: “Đệ còn hơn tỷ, làm sao bảo vệ tỷ đây?”

      Thường Hoằng nổi nóng, ngẩng đầu giải thích: “Chỉ hơn canh giờ!”

      Nha, cho dù vậy vẫn là hơn. A La so đo với , đôi đũa gắp thịt gà nãy giờ mỏi nhừ lung lay: “Đệ có ăn hay ? tỷ ăn hết!”.

      Thường Hoằng đương nhiên ăn, há miệng ngậm lấy, nhai nhai rồi nuốt xuống. Bỗng nhiên nhớ ra gì đó, : “Nha hoàn thị vệ đưa tỷ về, người đó là ai?”

      Chuyện này ngay cả Ngụy Côn cũng để ý, ngờ Thường Hoằng vẫn còn nhớ tới bây giờ.

      Ngụy La nghĩ nghĩ, giải thích cũng thể giải thích , vì thế nàng chỉ câu: “là người tốt bụng ngẫu nhiên qua, thuận tiện cứu tỷ về!”

      như vậy coi như cho Chu Cảnh cái tiện nghi, ta căn bản có cứu nàng, chẳng qua chỉ muốn đem nàng về cho chủ tử của xử lý thôi!

      Thường Hoằng nghe xong cũng hỏi nữa. Hai người ngồi giường La Hán ăn xong bữa cơm. Lúc nha hoàn tiến lên thu dọn chén đĩa, bên ngoài cũng đúng lúc truyền tới thanh thông báo Đỗ thị hồi phủ.

      Cuối cùng cũng về rồi.

      A La hứng trí bừng bừng nhảy xuống giường, chạy hai ba bước tới tấm bình phong đằng sau cửa, dán lỗ tai lên, bộ dáng thần bí vô cùng.

      Thường Hoằng nghi ngờ theo nàng: “Tỷ lại muốn làm gì?”

      A La quay đầu, ngón tay nho trắng mềm dán lên cánh môi, ra dấu hiệu tiếng: “Phu nhân về rồi…”

      *** *** ***​

      Đỗ thị sau khi hồi phủ vốn muốn trực tiếp Tùng Viên, có điều hạ nhân đứng chờ ở cửa với bà, Ngũ lão gia ở phòng khách chờ bà, Đỗ thị về tới phòng khách.

      Đỗ thị cũng đoán trước được ít nhiều, khẳng định là nha đầu Ngụy La kia sau khi về tố cáo với Ngụy Côn. Ngụy Côn luôn thương Ngụy La, nhất định tin lời nó, lúc này ông ấy chắc nổi giận muốn tìm bà để xử trí.

      Tay Đỗ thị trong tay áo nắm chặt, cố gắng làm bản thân trấn tĩnh, rồi ra dấu cho nha hoàn Ngưng Tuyết. Ngưng Tuyết hiểu ý, rất nhanh lặng lẽ rời , hướng hậu viên của Tam phòng - Lệ Viên mà .

      tới phòng khách cùng Đỗ thị còn có Kim Lũ và Diệp thị. Sau khi Ngụy La bị Chu Cảnh mang , hai người họ đuổi theo đoạn, sau đó đuổi kịp nữa. Đỗ thị vốn muốn giết người diệt khẩu, dù gì cũng ở nơi hoang vu, như vậy vừa có nhân chứng, lại còn diệt tâm phúc của Ngụy La, nhất cử lưỡng tiện. Đỗ thị nghĩ lại cảm thấy thỏa đáng, Kim Lũ và Diệp thị đều chết, càng chứng minh bà ta có tật giật mình, đến lúc đó thể nào việc được.

      Cho dù thế nào nữa, Đỗ thị cũng tuyệt thể thừa nhận mình có tâm tư hãm hại Ngụy La. Chỉ cần bà mực chắn chắn rằng Kim Lũ và Diệp thị bậy, Đỗ thị bà vẫn còn cơ hội cứu vãn!

      Cho dù suy nghĩ cặn kẽ, nhưng Đỗ thị vừa vòng qua khúc quanh dát đá ngọc bích, nhìn thấy hạ nhân quỳ đầy trước cửa phòng khách, chân bà ta lập tức mềm nhũn, có chút muốn rút lui.

      Xem ra lần này Ngụy Côn muốn xử trí mọi việc cho ra lẽ!

      Tính tình Ngụy Côn tuy ôn hòa, khoan dung, rất ít khi trừng phạt hạ nhân; nhưng tại người đám hạ nhân đều có vết thương, nhìn qua liền biết vừa mới chịu trừng phạt. Đỗ thị nắm chặt tay Đậu ma ma bên cạnh, hít sâu hơi: “Ma ma… sợ rằng hôm nay ta thể toàn thây trở ra…”

      Đậu ma ma là ma ma Đỗ thị mang từ nhà mẹ đẻ sang, từ chiếu cố bà, cũng đối với bà nghĩa trọng tình thâm. Có điều Đậu ma ma này là người hẹp hỏi, thích bạc lại xảo quyệt, việc Đỗ thị muốn bán Ngụy La , hơn nữa là chủ ý của người này. Ngô Chu và Vương thị cũng là do Đậu ma ma liên hệ.

      Đậu ma ma an ủi Đỗ thị: “Phu nhân đừng sợ, tốt xấu gì ngài và lão gia cũng có năm sáu năm phu thê…”

      xong, hai người tới phòng khách.

      Vẻ mặt Ngụy Côn lạnh lùng trồi ghế, thấy bà ta tiến vào, cũng gì cả.

      Đỗ thị bình ổn tinh thần, miễn cưỡng cười cái, muốn hỏi chuyện gì xảy ra; Đỗ thị còn chưa mở miệng, Ngụy Tranh được nha hoàn ôm ở bên khóc sướt mướt kêu: “A nương”. Nàng vẫy vẫy hai cái tay , muốn được Đỗ thị ôm: “A nương, người chạy mau. Phụ thân tức giận, phụ thân muốn phạt a nương…”

      Trong lòng Đỗ thị đau nhói: “Tranh tỷ nhi!”

      Đỗ thị muốn tiến lên ôm lấy Ngụy Tranh, nhưng Ngụy Côn lạnh giọng phân phó: “Ôm Ngũ tiểu thư xuống!”

      Nha hoàn nghe lệnh Ngụy Côn, lập tức ôm Ngụy Tranh ; khoảng xa rồi, tới tận hành lang có mái che bên ngoài, vẫn còn có thể nghe thấy tiếng khóc của Ngụy Tranh.

      Đỗ thị nghe thấy Ngụy Tranh khóc thương tâm, chỉ cảm thấy tâm đều nát vụ, quản Ngụy Côn muốn làm gì, bà nhịn được : “Lão gia sao có thể nhẫn tâm với Tranh tỷ nhi như vậy? Nó cũng là hài nhi của ông mà!”

      Ngụy Côn nhìn bà, cuối cùng nhịn được mà : “Còn dám hai chữ này sao? Tranh tỷ nhi là nữ nhi của ta, A La phải sao?” Ông dừng chút, hít hơi sâu, phẫn nộ : “Hôm nay bà mang A La đâu? Gặp ai?”

      ---------------------------------------------------------------------Tác giả có lời muốn -------------------------------------------------------

      Thường Hoằng: A La, về sau đệ bảo vệ tỷ.

      A La :Tốt nha!

      Triệu Giới: nam chủ còn lên tiếng, ngươi cướp đất diễn gì chứ??

      Thường Hoằng: … A La, là ai?

      A La: quen, hình như có chút quen mắt.

      Triệu Giới:….

      --------------------------------------------------------------------------

      Nhìn thấy mọi người thích A La, tâm tình A Nguyệt rất cao hứng. Bởi vì như vậy ai cùng ta cướp Thường Hoằng, ha ha ha (Chống nạnh cười to)

      (1) HÌnh dáng của nó tương tự như vậy, có thể để thêm gối hoặc lót thêm nệm ngồi.

      [​IMG]
      (2) Món này trong convert để là “Phù dung tô” (芙蓉酥). Theo baike nó là bánh phù dung. Bánh này gốm có bột mì, trứng, thịt, cà rốt, nấm, hành tây… Tên là bánh phù dung chứ có hoa phù dung trong đó @@

      Chữ “Tô” chỉ những món làm từ bột nhào với dầu, hoặc chỉ những món xốp và chóng nhừ.
      [​IMG]

      Còn đây là món Cá hạt thông (松子鱼): đây là món ăn Quảng Đông, chiên xù cá rồi tạo hình giống như cây thông. Ý nghĩa là xinh đẹp, thanh lịch, ngọt ngào và thơm ngon

      [​IMG]

      (3) Đây là món gà hồ lô (葫芦鸡). Gà bầu là món ăn truyền thống của Tây An ở Thiểm Tây, dùng ba phương pháp luộc, hấp, xào để làm. Thành phần gồm có hành tây, hoa hồi, gừng, quế, gà, rượu gạo...

      [​IMG]
      Last edited: 5/2/16
      Vinhan, Sandra, levuong68 others thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      hừ
      2 mẹ con mụ này quá độc ác
      mụ Đỗ thị này mà thoát được tác giả ràng là mẹ ghẻ rồi :052:
      lananhtran51, biu~biu~biu, Hale2054 others thích bài này.

    4. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 007: Gốc rễ sinh mạng

      Edit: tart_trứng​

      Hai người thành thân sáu năm, Ngụy Côn chưa bao giờ dùng giọng điệu này chất vấn bà.

      Tính nết của Ngụy Côn so với những lão gia ở Phủ Quốc Công tương đối ôn hòa, ông táo bạo giống Đại lão gia, xúc động giống Nhị lão gia; Ngụy Côn là người quân tử hiền hậu, nho nhã lại lễ độ. Đỗ thị bởi vì coi trọng tính này của Ngụy Côn, lúc trước cho dù biết trong lòng ông có Khương Diệu Lan cũng để ý lòng muốn gả vào Phủ Quốc Công.

      Sau khi thành thân, Đỗ Nguyệt Doanh dùng trăm cách lấy lòng Ngụy Côn, ngay cả chuyện phòng the cũng ngoại lệ; thậm chí có thời gian, bà suốt ngày vắt óc tính kế làm sao có thể khiến ông khoái hoạt. Đỗ thị cho rằng địa vị của mình trong lòng Ngụy Côn có thể dần dần thay thế Khương Diệu Lan, dù sao nữ nhân kia cũng rồi, mà bà có thể cùng ông trải qua nửa đời người sau này. Nhưng từ từ, Đỗ thị phát , bà mãi vẫn thể tiến vào lòng Ngụy Côn. Ông đối với bà tốt, nhưng lại vô cùng khách khí, phải xuất phát từ tình cảm. Bọn họ ban ngày tương kính như tân, ban đêm làm chuyện phòng the cũng giống như thực nghĩa vụ. Mỗi lần xong việc, ông lời tri kỷ nào, lật người liền ngủ.

      Lúc đầu Đỗ Nguyệt Doanh còn có thể chịu đựng; cho tới ngày bà phát dưới gối đầu của Ngụy Côn có túi thơm còn mới nữa.

      Túi thơm thêu hình uyên ương nghịch nước, đây là đồ án rất bình thường, đường may cũng tinh xảo, vừa nhìn liền biết là đồ do người học nữ hồng chưa lâu làm ra. Đỗ Nguyệt Doanh tưởng ông dùng túi thơm lâu rồi nên bị hư, cũng để bụng, dù sao cũng chỉ là đồ cũ; hơn nữa, túi thơm ở Phủ Quốc Công muốn dạng gì mà có, vì thế bà liền cho nha hoàn ném .

      Hôm đó Ngụy Côn trở về, phát thây túi thơm đâu; ông nổi giận, sắc mặt xanh mét, so với việc nổi giận còn khiến người khác thấy đáng sợ hơn. Ngụy Côn hỏi nha hoàn ném túi thơm ở đâu, nha hoàn ném ở hậu viện, ông cũng lời nào, mắt đỏ hồng hậu viện tìm.

      Gấp gáp như vậy, điên cuồng như vậy, giống như cái túi thơm đó là gốc rễ sinh mạng của ông; có túi thơm Ngụy Côn cũng sống nổi nữa.

      Sau này Đỗ Nguyệt Doanh mới biết được, túi thơm đó là do Khương Diệu Lan thêu. Lúc ấy Khương Diệu Lan có thai, mỗi ngày chỉ có thể thêu chút, túi thơm vừa thêu xong đứa cũng chào đời. Đây là món đồ cuối cùng nàng ta lưu lại cho Ngụy Côn, cũng là thứ duy nhất còn lại. Khó trách Ngụy Côn coi nó như bảo bối.

      Đó cũng là lần đầu tiên Đỗ thị nhận tức tầm quan trọng của Khương Diệu Lan trong lòng Ngụy Côn.

      Chuyện này giống như cái gai đâm vào lòng Đỗ thị, càng đâm càng sâu. Bà dần dần phát ra, khắp nơi trong cuộc sống đều có bóng dáng của Khương Diệu Lan. Giống như Ngụy Côn thường nhìn túi thơm mà xuất thần; lại giống như khi Ngụy Côn thấy Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng đều cười sung sướng; giống như Ngụy Côn đối với Ngụy La tốt hơn Ngụy Tranh…. Thời gian càng dài, Đỗ thị càng hận Khương Diệu Lan, hận thể đem hai đứa của nàng ta trừ bỏ; mắt thấy lòng phiền!

      Cho nên bà mới thầm lên kế hoạch như vậy!

      Chỉ có đem toàn bộ dấu viết còn lại của Khương Diệu Lan xóa bỏ, Ngụy Côn mới có thể nhìn thấy bà và Tranh tỷ nhi.

      Đỗ thị cứ nghĩ lần này chuẩn bị rất chu đáo, nhất định thất thủ. Ai biết được nha đầu Ngụy La kia ở đường bỗng nhiên gây , rồi đột nhiên giống như người khác, làm thay đổi kế hoạch của bà. Đỗ thị cắn chặt răng, muốn để lộ bộ dạng chột dạ; bà chậm rãi cười, ràng hỏi: “Lão gia làm sao có thể nỏi như vậy? Hôm nay thiếp mang A La Hộ Quốc tự dâng hương, trước khi ra khỏi nhà lão gia cũng biết. Chẳng lẽ lão gia quên rồi sao?”

      Chính là vì quên cho nên mới hỏi như vậy. Tay Ngụy Côn nắm chặt thành ghế, cố gắng khống chế cảm xúc bản thân: “Vậy vì sao A La về trước? A La theo bà ra ngoài, bà lại chăm sóc nó cho tốt, nếu A La xảy ra chuyện gì bà ăn với tôi thế nào, hả!”

      Đỗ thị bị Ngụy Côn răn dạy trước mặt hạ nhân, chỉ cảm thấy mặt mũi của mình cũng mất hết rồi. Bà theo bản năng biện giải cho mình: “A La bị thị vệ có võ công cao cường bắt , làm sao thiếp biết thị vệ đó có lai lịch gì…”

      Lời còn chưa xong, Kim Lũ rốt cuộc nhịn được, đẩy đám nha hoàn đứng hai bên ra, bùm tiếng quỳ xuống trước mặt Ngụy Côn: “Lão gia, nô tỳ đều nghe thấy tất cả. Cầu lão gia làm chủ cho tiểu thư!” Hốc mắt nàng phiếm hồng, lại phẫn nộ nhìn Đỗ thị, tiếp tục trần thuật: “Phu nhân từ Hộ Quốc tự ra trực tiếp về phủ mà mang Tứ tiểu thư vào trong rừng, Trong rừng có hai tên buôn người… Nô tỳ chính tai nghe thấy phu nhân muốn đem tiểu thư bán cho bọn họ, còn muốn họ đem tiểu thư càng xa càng tốt. Lão gia, nếu lão gia tin, có thể kêu người lục soát, hai tên buôn người kia nhất định còn ở gần đó!”

      Ngụy Côn nắm chặt tay, nhìn thẳng Đỗ thị: “Những gì nàng ta ?”

      Đỗ thị được Đậu ma ma đỡ, tập trung suy nghĩ lát, rồi cắn răng : “Tên nô tỳ này nhất định bậy! Thiếp căn bản biết hai người họ. Ngươi nghe được chúng ta chuyện, có chứng cớ ? Nếu có chứng cớ, đừng trách ta đối với hạ nhân khách khí!”

      ràng bà ta lúc ở trong rừng như vậy, lúc đó còn hai người kia là thợ săn. Vậy mà vừa về tới Phủ Quốc Công, liền biết hai người kia. Kim Lũ hận Đỗ thị độc ác, lúc này cũng quản chủ tớ khác biệt, hận thể dứng dậy vạch trần mặt nạ của người này ra: “Nô tỳ và Phó ma ma đều có thể làm chứng, lúc đó Tứ tiểu thư cũng có mặt. Phu nhân nếu tin, bằng gọi Tứ tiểu thư ra hỏi chút. Tiểu hài tử láo bao giờ!”

      Trước khi bọn họ trở về, Ngụy La vốn hết với Ngụy Côn rồi.

      Ngụy Côn lúc này thương tâm cho nữ nhi, muốn Ngụy La còn phải tham dự vào những chuyện như vậy, chỉ : “A La trở về khóc với ta, phu nhân cần nàng, phu nhân muốn đem nàng bán , còn hỏi ta nàng làm sai cái gì?” tới đây, hốc mắt Ngụy Côn đỏ hồng, ông trừng mắt nhìn Đỗ thị: “Ta cũng muốn hỏi bả. A La mới sau tuổi, nó làm gì để bà phải làm như thế?”

      Ánh mắt kia bao hàm phẫn nộ. lại xa lạ vô cùng, khiến chân tay Đỗ Nguyệt Doanh cũng mềm nhũn hết cả.

      Đỗ thị há miệng thở dốc, được tiếng nào.

      Bởi vì, bà thể chịu đựng đươc, hận thể làm cho tỷ đệ Ngụy La lập tức biến mất. Chỉ cần như vậy, thế giới của bà thanh tịnh; bà, Ngụy Côn và Tranh tỷ nhi chính là người nhà, hai đứa trẻ kia là gì cả!

      Hai đứa trẻ kia là gì mà dám ngăn cách bọn họ?

      Đậu ma ma nghe thấy lời Ngụy Côn , giống như tìm thấy cơ hội sống, bạo biện : “Lão gia mới tiểu thư về trước, nếu phu nhân muốn bán Tứ tiểu thư , sao lại dễ dàng buông tha nàng như vậy? Nhất định là người thị vệ kia xúi giục gì rồi. Tứ tiểu thư còn tuổi, hiểu chuyện, mới học mấy lời …”

      Ngụy Côn lạnh lùng nhìn: “Ngươi cho rằng Tứ tiểu thư là đồ ngốc, hay cho rằng ta là đồ ngốc?”

      câu đơn giản lại khiến Đậu ma ma thể gì được.

      Ngụy Côn lại : “Người thị vệ kia có quan hệ thế nào với các người? Vì sao muốn hãm hại các người? A La nếu phải được cứu ra, hôm nay còn có thể trở về sao!”

      Đậu ma ma thể gì, bỗng nhiên quỳ mặt đất, thất thanh khóc rống: “Lão gia nếu tin có thể cho người tới Hộ Quốc tự tìm xem. Chỗ đó làm sao có kẻ buôn người như nha hoàn này … nếu tìm được, cầu lão gia trả lại trong sạch cho phu nhân!”

      Đậu ma ma sở dĩ dám như vậy, là bởi vì trước đó chuẩn bị tốt rồi.

      Đỗ thị cho phu thê Ngô Chu số tiền , để bọn họ rời thành Thịnh Kinh, rời huyện Liễu Lâm, bao giờ trở về nữa. Thương vụ này Ngô Chu làm thành, lại bị A La rạch mặt, vốn là muốn từ bỏ, nhưng vừa nhìn thấy số bạc Đỗ thị đưa đủ cho bọn họ sống mà làm gì ba đến năm nam nên hùng hổ đồng ý. Bởi vậy Đậu ma ma mới có thể an tâm; lúc lâu như vậy, phu thê Ngô Chu khẳng định xa, Ngụy Côn cho dù muốn tìm cũng tìm được.

      “Được… Tốt!” Ngụy Côn phẫn nộ gật đầu, gọi tám gã thị vệ của Tùng Viên, lại chỉ Kim Lũ quỳ đất : “Các ngươi mang theo nàng ta Hộ Quốc tự, theo cầu của nàng ta tìm người. Nếu hôm nay tìm được cũng cần trở về!”

      Thị vệ của Phủ Quốc Công đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, mỗi người đều là tinh , làm việc rất có hiệu quả. Bọn họ nghe vậy nhất tề ứng thanh, theo Kim Lũ ra ngoài.

      *** *** ***​

      Bọn thị vệ vừa ra cửa, sau lưng liền có hai vị phụ nhân từ ngoài cửa vào.

      đằng trước là Tam phu nhân Liễu thị, tóc búi mây (1), hai bên dùng trâm vàng hình lá trúc và ve, tay đeo vòng ngọc xanh biếc. Nàng mặc sam tử đậm nét Phương Đông, ăn diện có vẻ hơi phô trương, nhưng lại thập phần ăn khớp với tính tình bản thân. Liễu thị vừa vào cửa liền kinh ngạc: “A” tiếng: “Chuyện gì vậy? Động tĩnh lớn như vậy, Ngũ đệ muội làm sai gì sao? Chuyện gì khiến Ngũ đệ tức giận như vậy?”

      phía sau Tam phu nhân là Tứ phu nhân Tần thị. So với Liễu thị, Tần thị đơn giản hơn nhiều, búi tóc chỉ dùng trâm hoa mai hồ điệp bằng vàng, xiêm y cũng chỉ dùng gấm Tô Châu thêu hoa mẫu đơn; dung mạo thanh tú, khí chất ôn hòa.

      Khi mới về phủ, Đỗ thị nháy mắt ra hiệu cho Ngưng Tuyết, chính là muốn nàng ta mời Tam phu nhân tới làm thuyết khách. Ngưng Tuyết đến Lệ Viên của Tam phòng, phát Tứ phu nhân cũng ở đây, cho nên liền mời hai người cùng tới.

      Phủ Quốc Công có 5 vị lão gia, ba nãi nãi. nãi nãi đều gả ra ngoài, ngày lễ tết mới có thể trở về. Còn lại 5 vị lão gia: Đại lão gia, Tam lão gia và Ngũ lão gia là đích tử, Nhị lão gia cùng Tứ lão gia là thứ tử. Quốc Công quyền cao chức trọng, cho dù Nhị lão gia và Tứ lão gia là thứ tử, thú nàng dâu vào cửa cũng thua kém. Nhà mẹ đẻ của Tứ phu nhân là Phủ An Lăng Hầu, nàng là đích ấu nữ (2); tiểu thư của Phủ An Lăng Hầu ở thành Thịnh Kinh nổi danh dịu dàng, hiền lương, khí chất thanh cao; mối hôn này Tứ lão gia coi như với cao.

      Sau khi thành thân, Tứ lão gia và Tứ phu nhân như chim liền cành, ngày ngày trôi qua viên mãn. Tần thị liên tục sinh ba nhi tử, vẫn luôn muốn có nữ hài, đáng tiếc đợi mãi vẫn thấy. Bởi vì Tứ lão gia Ngụy Yến và Ngụy Côn cùng giữ chức vụ ở Hàn Lâm Viện, hai phòng cũng vì thế mà thân thiết, cho nên Tần thị cũng thường qua thăm Ngụy La. Bà thích tiểu nương như Ngụy La, linh hoạt, cơ trí, xinh đẹp… Ngụy La là tiểu tiên nữ trời cũng đủ. Hơn nữa Ngụy La có mẹ ruột, Tần thị đối với nàng vì thế càng thêm thương.

      Trong Phủ Quốc Công này có vài vị phu nhân, cũng chỉ có Tứ phu nhân là toàn tâm toàn ý đối tốt với A La.

      Ngụy La giấu mặt ở vách ngăn, vừa nhìn thấy Tần thị tới, vội đẩy tấm bình phong ra, giang hay tay chạy tới trước mặt Tần thị, đôi tay bé kéo kéo áo, lại làm nũng: “Tứ bá mẫu, ôm con!”

      Tần thị cười ôm nàng vào lòng, lại chỉ chỉ cái mũi vểnh cao: “Sao A La cũng ở trong này? Thân thể con tốt hơn chưa? Hôm qua Tứ bá mẫu về nhà mẹ đẻ, thăm con được, con trách Tứ bá mẫu chứ?”

      A La ở hõm cổ nàng cọ cọ, quay đầu liền nhìn thấy Đỗ thị trừng mắt nhìn mình. Ngụy La chôn đầu, ở chỗ người khác thấy, khóe miệng khẽ cong, hai tay mảnh khảnh ôm Tần thị càng chặt hơn: “A La sao… Tứ bá mẫu, A La sợ!”

      Tần thị hiểu: “Sao vậy? A La sợ cái gì?”

      A La rầu rĩ, tiểu nương có chút nhát gan, dựa sát vào người Tần thị như cực kì bất an: “Sợ phu nhân…”

      Phu nhân?

      Tần thị nghi hoặc thấy Đỗ thị tức giận hét: “A La!”

      Tiểu nương trong ngực Tần thị co quắp lại, thân mình hơi run rẩy. Lúc này Tần thị mới biết “phu nhân” trong miệng Ngụy La là tới Ngũ phu nhân.

      A La trước kia phải kêu bà ta là mẫu thân sao? Sao lại sửa xưng hô?

      Tần thị nhìn Ngụy Côn, Ngụy Côn mặc dù muốn nhắc lại, nhưng vẫn đem chuyện hôm nay lại lần.

      Tần thị và Liễu thị mới biết có chuyện như vậy xảy ra; Tần thị có chút khiếp sợ, ánh mắt nhìn Đỗ thị cũng có thay đổi. Ngược lại, Liễu thị lúc này phát huy bản tính e sợ thiên hạ loạn của mình, cười : “Ngũ đệ sao có thể dễ dàng tin lời hạ nhân chứ! Vạn nhất nha hoàn kia rắp tâm bất lương, có ý định hãi hại Ngũ đệ muội sao?”

      Nhưng Kim Lũ chỉ là nha hoàn, nàng ta hãm hại Đỗ thị có gì tốt chứ?

      Ngụy Côn muốn nhiều lời, nhờ vả Tần thị ôm Ngụy La về phòng. Ông muốn Ngụy La ở đây nghe được mấy thứ dơ bẩn, muốn tâm linh của nàng bị vấy bẩn.

      Hai canh giờ sau, thị vệ ra ngoài tìm người trở về; hơn nữa còn mang theo phu thê Ngô Chu và Vương thị cùng về.

      Vừa nghe Ngô Chu và Vương thị bị dẫn về, thân mình Đậu ma ma mềm nhũn, nằm sấp đất, thể dậy nổi.

      phải bà cho họ tiền để rồi sao? Làm sao bọn thị vệ còn tìm thấy được?

      Ngụy Côn nhìn thấy phản ứng của Đậu ma ma, đại khái cũng đoán được mọi chuyện, trong lòng càng trở nên lạnh lẽo. Ông hỏi thị vệ; “Người đâu?”

      tên thị vệ quỳ gối, ôm quyền : “Bẩm lão gia, hai người kia ở ngoài viện, dám vào. Thuộc hạ lục soát người họ, phát ra vài thứ, thỉnh lão gia nhìn xem!”

      Ngụy Côn gật đầu, để mang tới.

      Đậu ma ma và Đỗ thị mơ hồ đoán được là vật gì, hai người liếc nhau, chỉ cảm thấy tân chân lạnh lẽo.

      ----------------------------------------------------------------------------------------------------

      (1) Các bạn có thể xem thêm số kiểu đầu của TQ xưa

      http://phonglinhcoc.com/cac-kieu-toc-trung-quoc-co-dai/

      (2) Thứ tử = con vợ lẻ

      Đích ấu nữ = con út của dòng chính (Con vợ cả)

      Tước vị chư hầu ngày xưa Vương (con/ em của vua) > Quốc công (phong cho những người có binh quyền lớn hoặc tế tử của các Vương) > Hầu (Phong cho những người có công lao hoặc danh vọng lớn, hoặc con trưởng của các quốc công)
      P/S: Tết năm nay mình về quê nên có thể tuần sau có chương mới cho mọi người. Trong tuần này mình cố gắng xong chương nào post chương đó liền!!!! Có gì sau tết mình bù cho mấy bạn... Thanks
      Last edited: 5/2/16
      Jin292, Vinhan, levuong67 others thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      he he :yoyo52: lần này khỏi chối nhóa nữa
      cố đăng sớm sớm nha @tart_trung :yoyo45:
      hóng chương mới của nàng lắm lắm

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :