1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[TS] Sổ tay sử dụng sủng phi - Phong Hà Du Nguyệt (Đại thúc, sủng) (HOÀN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 094: Trúc lam múc nước, công dã tràng

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Tống Huy bước chậm lại, cho là mình nghe lầm

      Ngụy Tranh muốn gặp bây giờ?

      Đầu vô cùng choáng váng, cũng chưa từng buông thả bản thân uống nhiều rượu như vậy, chỉ cảm thấy cả người thoải mái, mãi lúc lâu mới hiểu được nha hoàn cái gì. Tống Huy xoa xoa mi tâm, thanh trầm khàn: “A Tranh muội muội tìm ta có việc gì?”

      Ngân Lâu liếc mắt cái nhìn qua đình giữa hồ, người bên trong vẫn còn nâng ly cạn chén, căn bản ai chú ý tới tình huống bên này. Bên cạnh Tống Huy cũng có người hầu, nàng ta liền đánh bạo tiến lên dìu : “Tiểu thư , nhưng hình như có việc rất gấp. Tống thế tử theo nô tỳ qua lát…”

      Mặc dù Tống Huy uống nhiều rượu, nhưng tới mức nổi. phất tay đẩy nha hoàn ra, lảo đảo hai bước, miễn cưỡng đứng vững. cúi đầu, lấy lại chút tỉnh táo : “Dẫn ta qua đó”.

      Trong mắt Ngân Lâu lóe lên chút vui mừng khó nhận ra, quy củ dẫn đường : “Mời thế tử gia theo nô tỳ”.

      Tống Huy gì, cất bước sau lưng nàng ta.

      Khắp Tử Ngự Sơn Trang đều được thắp đèn lồng, cứ mỗi trăm bước lại có cột đá, cột đá có cánh tay khổng lồ cầm đèn chiếu sáng, làm cả sân sáng bừng lên, ngay cả đá cuội lát đường cũng nhìn thấy . Kim Đài Viện cách đình giữa hồ đoạn đường, bởi vì là chỗ dành cho các tiểu thư, nên cũng được bố trí khá xa. qua con đường đá cuội , lại xuyên qua hành lang gấp khúc dài, ngay phía trước là vườn hoa mẫu đơn muôn hoa thi nhau khoe sắc, sau vườn hoa này chính là Kim Đài Viện.

      qua đoạn đường như vậy, thần trí Tống Huy cũng thanh tỉnh ít nhiều, nhưng vẫn tỉnh rượu.

      cúi thấp đầu, đôi mắt vốn lúc nào cũng mỉm cười ôn nhu, khiến người như tắm gió xuân, giờ chỉ còn lại tịch mịch và mất mát. nhớ tới những lời ban nãy Ngụy La , khóe môi thoáng chút cười khổ.

      và Ngụy La vốn có hôn ước từ , từ lúc sáu tuổi biết có tiểu oa nhi như thế, sau khi nàng lớn lên được gả cho , làm vợ của , cùng tay nắm tay trọn đời, đầu bạc răng long. Khi đó vẫn còn chưa hiểu hết ý nghĩa của việc thành thân, chỉ biết sau này được bỏ rơi nàng, sinh tử hoạn nạn đều ở cùng chỗ. Đây là cái đuôi của , phải chăm sóc nàng tốt, để nàng chịu bất cứ ủy khuất nào. Về sau, chăm sóc thành thói quen, dần dần cam tâm tình nguyện, trong lòng chỉ có mình nàng, người khác thể nào lọt được vào mắt .

      tâm ý mãn nguyện mong đợi ngày thành thân, nhưng ngày kia nàng bỗng nhiên lại muốn gả cho , nàng chưa bao giờ có tình nam nữ với .

      Nàng có người nàng thích…

      Người đó lại phải là Tống Huy .

      Tống Huy vốn cho rằng chỉ cần đồng ý, chỉ cần thú nàng vào cửa, sau này thương nàng nhiều, liền có thể khiến nàng cảm động. Đáng tiếc, nghĩ quá tốt rồi, có duyên phận chung quy vẫn là có duyên phận, ngay cả cơ hội làm nàng cảm động cũng có, hôn tan thành bọt nước, chỉ còn mình độc như trước. Tất cả đều là công dã tràng, đều là tự mình đa tình.

      Cả đoạn đường Tống Huy đều tập trung, trong lòng đều là Ngụy La, lúc này cũng nghĩ được gì khác. Thế nên lúc nghe Ngụy Tranh muốn gặp , cũng nghĩ nhiều liền theo.

      Ngân Lâu dẫn vào Kim Đài Viện, dừng lại trước gốc đa lớn. Dưới tàng cây có ai, thấy Ngụy Tranh đâu cả. Nàng ta : “Tiểu thư còn chưa tới, thế tử đứng đây chờ lát, tiểu thư lập tức tới ngay”.

      Tống Huy nghĩ được gì, đầu càng lúc càng đau, lộ ra mấy phần mệt mỏi. đứng dựa vào thân cây phía sau, hai mắt nhắm nghiền, lời nào.

      Ngân Lâu đứng bên lặng lẽ quan sát , dò xét hỏi: “Lúc nãy thế tử gia uống rượu sao?”

      Tống Huy có tâm tình trả lời, chỉ ừ tiếng.

      Đúng là người ôn nhu như nước, khó trách cả Ngũ tiểu thư và Tứ tiểu thư đều thích, Ngũ tiểu thư thậm chí còn tình nguyện để ý danh dự cũng phải gả cho người này… Ngân Lâu thầm nghĩ trong lòng, nếu đêm nay Ngũ tiểu thư ra tay thành công gả cho Tống Huy, về sau nàng ta nhất định cũng là nha hoàn hồi môn. Nha hoàn hồi môn những có địa vị cao, chừng còn có thể hầu hạ bên cạnh Tống Huy, nếu may mắn được nhìn trúng, thu vào phòng, vậy nàng ta chính là di nương rồi… Lại , tư sắc nàng ta cũng kém, biết có thể lọt vào mắt Tống Huy hay ? Trong lòng Ngân Lâu cong cong quẹo quẹo, chốc lát liền nghĩ xa.

      Rất nhanh, Ngân Lâu liền hoàn hồn, trước mắt phải giúp Ngũ tiểu thư hoàn thành việc này , Ngũ tiểu thư thành công rồi, mới tới phiên nàng ta nha. Ngân Lâu thấy Tống Huy lời nào, nhớ lại những gì Ngụy Tranh dặn, cố làm ra vẻ sốt ruột : “Sao tiểu thư còn chưa tới… Có lẽ là vì xa quá, nên đường có chút chậm trễ. Tiểu thư Ngụy Tranh ở gian phòng phía đông, thế tử đứng chỗ này đợi chút, nô tỳ xem sao”. xong, như chợt nhớ ra gì đó, nàng ta vỗ trán, ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ: “Hôm nay Tứ tiểu thư từ sau núi trở về, hình như thân thể khỏe, tiểu thư nô tỳ thăm, chắc vì vậy nên lúc này mới tới trễ”.

      Thân thể Tống Huy cứng đờ, tự chủ hỏi: “A La bị bệnh?”

      Ngân Lâu gật gật đầu : “Có lẽ là sau núi có vật gì đó sạch , nghe lúc Tứ tiểu thư về liền thấy khỏe, sắc mặt cũng tốt lắm”.

      xong, nàng ta lại lặng lẽ quan sát Tống Huy, thấy vô cùng lo lắng, chỉ thầm than trong lòng Thế tử gia quả nhiên quan tâm Tứ tiểu thư. Lúc nãy nàng ta Ngũ tiểu thư có việc gấp, mặt cũng tỏ vẻ gì, bây giờ nghe thân thể Tứ tiểu thư khỏe, lập tức liền khẩn trương.

      Nàng ta cũng biết rốt cuộc Tứ tiểu thư có bị bệnh hay , nhưng sau khi Ngụy La từ sau núi trở về, sắc mặt tốt, là do nàng ta tận mắt nhìn thấy.

      Ngân Lâu liền chỉ vào gian phòng : “Đèn trong phòng Tứ tiểu thư tắt từ sớm, chắc là thân thể thoải mái, cho nên nghỉ rồi”.

      xong, Ngân Lâu cũng nhiều lời nữa, cất bước tới sương phòng phía đông: “Nô tỳ xem Ngũ tiểu thư lát, thế tử gia chờ chút”.

      Tống Huy đứng dưới tàng cây đa, nhìn về gian phòng của Ngụy La, bất động lâu.

      Nàng ngã bệnh? Lúc chiều thấy nàng còn tốt lắm, sao đột nhiên tối đến liền ngã bệnh? Có nghiêm trọng ? Có cần mời đại phu tới xem chút ? Tống Huy ràng muốn, nhưng lại tự chủ được mà quan tâm Ngụy La, chỉ cần nhớ tới gương mặt nhắn xinh đẹp kia có chút khỏe, lộ ra bộ dáng tội nghiệp với “Muội khó chịu”, liền nhịn được mà mềm lòng.

      Cuối cùng vẫn là bỏ được nàng, mấy năm nay, quan tâm nàng sớm thành thói quen, giống như máu thịt hòa vào thân thể, chẳng thể dứt bỏ được. Làm sao có thể sớm chiều liền buông xuống được.

      Tống Huy đợi vài phút, lại thấy Ngân Lâu trở lại. do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn tới phòng Ngụy La.

      hàng lang treo đèn lồng bát giác, ánh đèn mập mờ hiểu lý lẽ, trận gió thổi tới, thổi khiến ánh sáng đong đưa lắc lư, đến cả bóng của cũng đung đưa theo. Tống Huy đứng ở Trực Linh Môn, đưa tay chuẩn bị gõ cửa.

      Tay giơ lên nửa, rồi lại đột nhiên tỉnh táo, ngừng lại.

      Tống Huy làm gì? Đây là khuê phòng của nàng, đêm hôm khuya khoắt xông vào, là muốn hại nàng sao?

      Nếu lo lắng cho bệnh tình của nàng, sáng sớm mai lại đến thăm phải là được rồi sao?

      Huống gì ban ngày bọn họ rất ràng, nếu còn hôn ước, ở lập trường nào mà quan tâm nàng? Bây giờ tiến vào có thể thế nào, có thể vãn hồi điều gì chứ? Nàng có người mình thích, giờ khắc này nhất định hy vọng nhìn thấy , nên khiến nàng khó xử.

      Tống Huy đứng trước cửa rất lâu, cũng làm ra hành động gì tiếp theo.

      giơ tay lâu đến tê cứng, mãi mới để xuống, xoay người ra về.

      Ngụy La chỉ coi là huynh trưởng, đâu có vị huynh trưởng nào nửa đêm tự tiện xông vào khuê phòng muội muội. Nếu có duyên phận, cần tự cho mình hi vọng, nhất đao lưỡng đoạn cắt đứt tình cảm cũng tốt.

      Sau này còn có thể quan tâm nàng sao? Tống Huy nghĩ tới vấn đề này, bước chân dừng chút, chợt cười , tiếp tục về phía trước. đại khái chỉ có thể thầm quan tâm, người có thể danh chính ngôn thuận quan tâm nàng, bao giờ có thể là nữa.

      *** *** ***​

      Sau khi Tống Huy rời , Kim Đài Viện lại chìm vào yên tĩnh.

      lâu sau, dưới gốc đa có người chậm rãi bước ra.

      ta mặc bộ cẩm bào xanh đen thêu hoa văn bảo tướng bao bọc lấy thân hình cao ngất tuấn lãng. Ánh trăng từ đỉnh đầu chiếu xuống bên mặt tinh xảo của , cái bớt nho nơi khóe mắt lại lên trắng muốt, nổi bật lên vẻ đẹp rực rỡ. Mày kiếm, mắt sáng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên, phảng phất có chút bướng bỉnh bất tuân.

      Đúng là Lý Tụng.

      Lý Tụng vẫn đứng trong chỗ tối, vẫn bị ai phát .

      Mới vừa rồi đứng dựa vào vách tường, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của Tống Huy và nha hoàn, biết được Ngụy La bị bệnh.

      tới sương phòng chìm trong đêm đen cách đó xa, suy nghĩ lâu, cuối cùng cũng tiến lên phía trước.

      có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng, ví như nàng và Tống Huy hủy bỏ hôn ước sao? Có phải nàng và Triệu Giới rất tốt ? Hai người rốt cuộc đến đâu rồi, có cùng chung chăn gối sao? Càng nghĩ, trong lòng càng thấy khó chịu và giận dữ, ràng là người có tư cách để hỏi điều này nhất, dù sao hai người bọn họ cũng vừa mắt nhau, nàng tốt với ai, cũng có chút quan hệ nào với . Nhưng Lý Tụng nhịn được, cho dù hai người vừa nhìn thấy nhau giương cung bạt kiếm, cũng muốn nhìn nàng nhiều hơn chút, muốn với nàng nhiều hơn câu.

      Lý Tụng nắm chặt kim trâm phỉ thúy trong tay, từng bước tới cửa phòng Ngụy La. định tối nay trả lại vật này cho nàng, về sau liền còn vướng bận gì nữa. Mỗi khi nhìn thấy vật này, đều nhịn được nghĩ tới nàng, ý muốn chiếm hữu nàng càng lúc càng mãnh liệt.

      Lý Tụng đứng ở Trực Linh Môn, đưa tay lên gõ cửa, bên trong có ai đáp lại.

      Ngủ thiếp rồi sao?

      Lý Tụng chần chờ lát, đưa tay đẩy cửa, vào trong phòng.

      Bên trong phòng là mảnh tối mù, lại có vị ngọt ngấy xộc vào mũi. Trong phòng có lấy nha hoàn trực đêm, chỉ có bóng đêm tĩnh lặng, im hơi lặng tiếng. phải Ngụy La bị bệnh sao, sao lại có ai chăm sóc? Lý Tụng cau mày, vào nội thất, vòng qua bình phong vẽ tranh sơn thủy, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, miễn cưỡng có thể thấy khung cảnh giường.

      người nằm giường, tóc đen xõa ra, lưng đưa về phía . Thân ảnh nho , thoạt nhìn vô cùng yếu ớt, khiến Lý Tụng dừng bước.

      Lúc này nàng trông ngoan ngoãn biết điều, có ánh mắt chán ghét lúc nhìn , nhu nhược khéo léo khiến run sợ.

      Người giường đắp chăn mỏng màu xanh, có lẽ bị động vào làm tỉnh giấc, còn cho rằng đó là nha hoàn của mình, ho khan tiếng, lẩm bẩm : “Nước… nước…”

      Lần đầu tiên Lý Tụng xông vào phòng nương, quả có kinh nghiệm gì. vốn có chút khẩn trương, nghe được giọng này lại ngẩn người, thanh này mặc dù mềm mại dễ nghe, nhưng vẫn có chút khác so với Ngụy La. Giọng của Ngụy La mềm mại hơn, mềm tới mức thấm vào xương tủy, phải như bây giờ, nghe ra có chút cố sức. Lý Tụng vốn suy nghĩ, người giường lại ho khan tiếng, giọng dồn dập hơn so với lúc nãy: “Kim Lũ, rót cho ta cốc nước…”

      Lý Tụng biết Ngụy La có nha hoàn tên Kim Lũ.

      Chắc là bởi vì bị bệnh nên thanh mới thay đổi.

      Lý Tụng lập tức rời , chăm chú nhìn chằm chằm thân ảnh giường hồi lâu, ma xui quỷ khiến thế nào lại tới bên bàn rót chén nước. tới bên giường, ôm nàng dậy, đưa nước tới bên miệng nàng: “Uống ”.

      Lý Tụng cảm giác bản thân cũng bệnh , phải là tới trả cây trâm sao? Vì sao lại ở lại chăm sóc nàng?

      Nàng khát nước hay , liên quan gì tới chứ?

      Nghĩ vậy, Lý Tụng nhíu mày, chuẩn bị đẩy nàng ra rời . Thân thể mềm mại báo trước dán lên người , cánh tay quấn lấy eo , để .

      Nàng mặc rất ít, chỉ mỗi áo trong và quần lụa mỏng, giống như mặc gì. Thế nên Lý Tụng có thể cảm nhận được rất đường cong thiếu nữ, khéo léo mềm mại, giống như trong đêm nguyên tiêu kia, khi đè nàng vào chân tường.

      Tiểu nương ôm chặt, gò má thậm chí còn cọ xát trong lòng , đáng thương làm nũng: “Muội lạnh quá…”

      Thân thể Lý Tụng cứng đờ, chỉ cảm thấy bụng dưới có luồng khí nóng dâng lên, toàn thân nóng ran.
      ----------------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, ly sắc, levuong53 others thích bài này.

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Quá hờ cho Lý Tung. Thanks Nang
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      khônggggggggggggggggg
      tuy Lý Tụng đáng ghét
      nhưng rơi vào bẫy Ngụy Tranh uổng quá

    4. Halinh0814

      Halinh0814 Member

      Bài viết:
      85
      Được thích:
      94
      Xong đời ư NguỵTranh
      lananhtran51tart_trung thích bài này.

    5. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 095: Ngụy La, ta muốn ngươi!

      Edit: tart_trung

      Beta: gaubokki​

      Huân hương lượn lờ trong phòng, từ từ truyền tới mùi thơm ngọt tới phát ngấy.

      Lý Tụng chỉ cảm thấy bụng dưới như bị lửa đốt, đem toàn thân đốt đến cháy sạch, muốn làm gì đó để giải nhiệt. Hôm nay cũng có uống rượu, nhưng tửu lượng của từ trước đến nay vốn tệ, mấy chén rượu kia căn bản đủ khiến say. Nhưng vừa bước vào phòng, nhìn thấy thân thể của Ngụy La, liền tự chủ được trở nên kỳ quái.

      Thân thể mềm mại xương của nàng quấn lên người , ghé vào bên tai phát ra thanh nũng nịu, khiến khống chế được ôm chặt nàng, sít sao kề sát.

      Ngụy La, Ngụy La… gọi cái tên này biết bao nhiêu lần, vừa vừa hận. Nàng làm ra nhiều chuyện quá đáng với như vậy, hết lần này tới lần khác, lại thể chân chính chán ghét nàng. Có đôi khi thấy hận nàng, ra lại càng hận chính mình nhiều hơn, nhiều nữ nhân như vậy, vì sao lại động tâm với nàng?

      Lý Tụng nghĩ được tại sao hôm nay Ngụy La lại thay đổi thái độ với , đại khái là vì quá khát khao nàng cười với , làm nũng với , thế nên chỉ cần nàng đáng thương câu: “Ta lạnh quá”, liền kìm lòng được mà ôm chặt nàng hơn. Hôm nay là nàng tới trêu chọc , cho dù lát nữa nàng hối hận, cũng dừng tay!

      Lý Tụng xoay người đè nàng dưới thân, hung hăng gặm cắn môi nàng, giống như lang sói chờ đợi được cắn nuốt con mồi, cùng nàng hòa thành thể. Thân thể mềm mại dưới thân ngừng run rẩy, nhưng lại muốn đối với nàng ôn nhu, càng lúc càng dùng sức, như vậy nàng mới thể quên … Lúc này Lý Tụng thể nghĩ được gì khác, chỉ muốn bắt nạt nàng, hung hăng khi dễ nàng, để nàng ở trong lòng khóc thút thít cầu xin tha thứ.

      Màn đầu giường rơi xuống, che khuất cảnh xuân bên trong.

      Chỉ có thể nghe thấy tiếng thở dốc vội vàng xao động của nam nhân và tiếng than kiều của nữ nhân, thanh sột soạt, lâu sau liền có xiêm y từ bên trong ném ra, lộn xộn rơi đầy đất. quá , tiếng kêu có vài phần quá sức. Tiếng ưm kiều mỵ truyền tới bên cửa rồi dần tiêu tán trong khí.

      đêm xuân tình, hai người dị mộng.

      Giờ dần ngày hôm sau, chân trời thoáng chút ánh sáng, những tia nắng ban mai dần hé lộ nơi chân trời. con chim sẻ đậu lên hành lang , ríu rít kêu, rồi vỗ cánh phành phạch bay mất. Lúc này, các vị tiểu thư còn chưa thức giấc, chỉ có vài nha hoàn vội vã hành lang, vội vội vàng vàng chuẩn bị nước nóng và khăn mặt cho tiểu thư nhà mình.

      Ngân Lâu đứng trước cửa gian phòng Ngụy Tranh, ban đầu nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng, mãi lúc nghe được thanh gì, mới dám gõ cửa vào.

      Nàng ta bưng thau đồng tiến vào, vòng qua bình phong bốn phiến họa cảnh sơn thủy, tới bên giường.

      Dưới đất đầu giường là y phục tán loạn, nàng ta che miệng cười ái muội, vòng qua bên, nhấc màn thêu lên. Ngân Lâu chuẩn bị gọi người bên trong dậy, nhưng lúc nhìn thấy nam nhân nằm giường, hai mắt trợn tròn, sợ tới mức lùi về sau mấy bước. Thau đồng đựng nước rơi xuống đất, phát ra tiếng “đông” chói tai, nước nóng lập tức đổ lênh láng.

      Nam nhân bị tiếng “đông” này đánh thức, nhíu mày, mở mắt.

      Đầu Lý Tụng đau như muốn nứt ra, thường ngày uống rượu say cũng bị như vậy, hôm nay biết tại sao lại đau đầu kịch liệt, giống như bị ai đó cầm đồ đục não mở nó ra. ngồi dậy nửa người, nhớ lại hình ảnh tối qua, đôi mắt đen láy tự chủ ôn hòa hơn nhiều. Tối qua cực lực khi dễ Ngụy La, nàng như vậy, căn bản chịu nổi . Nhưng vẫn dừng lại, nhẫn tâm tiến vào chỗ sâu nhất… biết bây giờ nàng có còn đau hay ?

      Lý Tụng nghĩ, nếu Ngụy La là người của , cho dù trước kia bọn họ có bao nhiêu thâm thù đại hận, đều nguyện ý bỏ hết hiềm khích lúc trước, chịu trách nhiệm với nàng, để nàng bị ủy khuất. Sau khi trở về liền chuyện này với phụ mẫu, tới Phủ Quốc Công cầu hôn… Lý Tụng cúi đầu, nhìn tiểu nương trong lòng, vẻ mặt vui vẻ bỗng nhiên đông cứng lại.

      Sắc mặt Lý Tụng từ từ thay đổi, ánh mắt hung ác nham hiểm đến đáng sợ, trong chớp mắt liền kết thành tầng băng!

      Bởi vì người trong ngực phải Ngụy La, mà là muội muội của nàng – Ngụy Tranh!

      phải Ngụy La, vậy người tối qua thương là…

      Lý Tụng nắm chặt quả đấm, gân xanh mu bàn tay nổi cả lên, ngước mắt nhìn nha hoàn đứng đầu giường, qua kẽ răng rít gào câu: “Chuyện gì xảy ra?”

      Ngân Lâu bị ánh mắt Lý Tụng dọa sợ, há miệng, run rẩy đứng tại chỗ, câu đầy đủ cũng được.

      Làm sao nàng ta biết có chuyện gì chứ? Bản thân nàng ta cũng muốn hỏi, phải là Tống Huy thiếu gia vào sao? Tại sao lại biến thành người này?

      Ngân Lâu biết phải làm sao, ngay cả chậu đồng cũng quên nhặt lên. ở Thịnh Kinh Thành ai mà biết Lý Tụng nổi tiếng là tiểu bá vương, ương bướng phản nghịch, ngang ngược vô lý, trêu chọc tới cũng đừng nghĩ sống tốt. Tiểu thư vậy mà lại cùng ta nằm chung giường, sắc mặt còn khó coi như vậy, lúc này nên làm cái gì bây giờ…

      Ngụy Tranh bị động tĩnh của hai người đánh thức, gò má cọ cọ gối, khẽ ừm tiếng. Hai gò má nàng phiếm hồng, người ngập tràn dấu vết thương tối qua, có chỗ vẫn còn đau, nhất là ở giữa hai chân… Nhưng mà nàng vui vẻ chịu đựng, chỉ cần là Tống Huy ca ca, nàng liền oán hối. Tối hôm qua Tống Huy ca ca cũng mạnh mẽ, nghĩ tới người thoạt nhìn ôn hòa nho nhã như vậy, lúc làm chuyện đó lại kịch liệt đến thế, nàng cơ hồ bị đụng tới hư luôn.

      Ngụy Tranh nghĩ sẵn trong đầu lý do tốt, chuẩn bị chỉ cần mở mắt liền làm ra vẻ mặt khiếp sợ kinh ngạc, chỉ là nghĩ tới, căn bản cần chuẩn bị - -

      Người trước mặt phải là Tống Huy, mà là thế tử Nhữ Dương Vương – Lý Tụng.

      Ngụy Tranh bỗng nhiên cứng đờ người, nhìn ánh mắt thâm trầm dọa người của Lý Tụng, nàng chỉ cảm thấy máu huyết toàn thân đều sôi sục, khiếp sợ vô cùng: “Ngươi… tại sao là ngươi…?”

      Lý Tụng cũng muốn hỏi câu này.

      Tại sao là nàng ta?

      Cùng hoan hảo, phải là Ngụy La?

      nhớ ngày hôm qua nha hoàn đây là phòng của Ngụy La, còn có hương hoa mai lượn lờ như có như trong phòng, đưa tay ra bóp cổ Ngụy Tranh, năm ngón tay khép chặt, độc ác hỏi: “Có phải ngươi thiết kế ?”

      Nàng ta cố ý giả làm Ngụy La, khiến hiểu lầm, còn bỏ thêm huân hương thúc tình trong phòng! Lý Tụng hận thể chưởng đánh chết nàng ta, xong hết mọi chuyện.

      Ngụy Tranh muốn đẩy tay ra, nhưng khí lực nam nữ vốn dĩ cách biệt, nàng căn bản lay chuyển được ta. Nàng thở nổi, gần như trợn tròn mắt: “Thả ta ra…”

      Giờ khắc này, tâm nàng như tro tàn, trong đầu chỉ có hai chữ - - xong rồi.

      *** *** ***​

      Ngụy La ngủ rất ngon, vùng núi mát mẻ, buổi tối lại có gió lùa qua cửa sổ, quả thoải mái khoan khoái hơn ở nhà nhiều.

      Nàng tỉnh giấc từ sáng sớm, chọn bộ xiêm y đỏ nhạt thêu phù dung bằng kim sa, lại mặc váy lụa trắng, ngồi trước gương đồng bắt đầu chải tóc, rồi tới chậu đồng rửa mặt. Ngụy La mới vừa lau mặt xong, còn chưa kịp dùng điểm tâm, nha hoàn từ bên ngoài vào, ấp úng với nàng: “Tứ tiểu thư, xin ngài… xin ngài qua chuyến…”

      Đúng là nha hoàn Ngân Lâu của Ngụy Tranh.

      Ngụy La cầm khăn lau lau bọt nước mặt, bình tĩnh hỏi: “Có việc gì?”

      Ngân Lâu khó xử gật đầu, nhìn xung quanh chút, đại khái là muốn ra, chỉ giọng : “Cầu xin Tứ tiểu thư cùng nô tỳ”.

      Ngụy La khó mà tưởng tượng được Ngụy Tranh lại tìm nàng có việc, nàng đặt khăn xuống, nhanh chậm tới: “Có việc gì? cho ”.

      Ngân Lâu tất nhiên mở miệng được, sốt ruột tới mức muốn khóc, nàng ta “bịch” tiếng, quỳ xuống trước mặt Ngụy La.

      Việc liên quan tới danh dự của Ngụy Tranh, nếu Ngụy Tranh xảy ra chuyện gì, đứa nô tỳ như nàng ta cũng có gì tốt.

      Ngụy La kinh ngạc nhướng mày, hiếu kỳ rốt cuộc chuyện gì có thể khiến nô tỳ này sợ tới như vậy, liền đáp ứng cùng nàng ta chuyến. Ngân Lâu đường dẫn Ngụy La tới trước cửa phòng Ngụy Tranh, gian phòng đóng chặt, Ngụy La đẩy cửa vào, bên trong lạnh ngắt như tờ. Ngụy La vào trong, bên ngoài cũng có gì lạ thường, vừa vào nội thất, lúc nhìn thấy hai người bên trong, nàng nhất thời dừng bước.

      Ngụy Tranh mặc xiêm y màu vàng nhạt thêu hoa mai, mang giầy vải bồi ngồi giường, nàng ta cúi đầu, hai tay nắm chặt chăn giường, đầu ngón tay nắm tới trắng bệch.

      Bên kia, Lý Tụng đứng cạnh cửa sổ, vẫn mặc cẩm bào xanh đen hôm qua, sắc mặt trầm, quanh người bao phủ cỗ khí lạnh lẽo khiến người sợ hãi.

      Ngụy La tái mặt, liếc mắt liền thấy vết hồng hồng ứ đọng cổ Ngụy Tranh, lại nghe được vẻ ái muội kiều diễm trong khí, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra. Nàng nhíu mày, cái gì cũng hỏi, xoay người muốn ra ngoài.

      Ngân Lâu gấp gáp ngăn nàng lại: “Tứ tiểu thư, ngài hãy làm chủ cho tiểu thư nô tỳ… cầu xin ngài đừng !”

      Ngụy La quay đầu liếc nhìn Ngân Lâu cái, ngữ khí có gì thay đổi, nhưng lời lại rất tàn nhẫn: “Nàng ta đắm mình, làm nhục bản thân, ta có thể giúp gì? Có liên quan gì tới ta sao?”

      Ngân Lâu phản bác được, nghẹn được lời nào.

      Ngụy Tranh ở phía sau nghe vậy, oán hận nhìn chằm chằm bóng lưng Ngụy La, hốc mắt phiếm hồng, cố ý cắn răn : “Sao liên quan tới ngươi? coi ta thành ngươi, mới đối với ta…”

      Ngụy La quả dừng bước, xoay người nhìn Ngụy Tranh, lại nhìn Lý Tụng đứng bên cửa sổ. Ánh mắt nàng lộ vẻ chán ghét chút che giấu, khiến tâm Lý Tụng như rơi xuống đáy cốc, đau nhức vô cùng, nhưng lại muốn biểu ra trước mặt nàng. cong môi trào phúng cười: “Là vì ta nhận sai người, hay là vì có người dùng tâm thuật bất chính? Đường đường là nương Phủ Quốc Công, lại dùng thủ đoạn bỉ ổi đó để bắt người, sợ ta ra sao?”

      Sắc mặt Ngụy Tranh trắng nhợt, trừng mắt nhìn Lý Tụng: “Ngươi hươu vượn cái gì? ràng là ngươi…”

      Lý Tụng tới bên cạnh Ngụy Tranh, giơ tay lên. Ngụy Tranh cho rằng lại muốn bóp chết nàng như lúc nãy, vô thức trốn sang bên cạnh. Nhưng chỉ cúi người xuống, tìm bình sứ trắng ở dưới gối, cầm tay xoay xoay, vừa chán ghét vừa khinh miệt nhìn Ngụy Tranh: “Đây là cái gì? Ngươi phải là biết chứ?”

      Ngụy Tranh cắn chặt răng, trả lời.

      Lý Tụng lùi về sau, nắm chặt bình sứ , thiếu chút nữa bóp nát nó. Nhưng làm vậy, ném bình sứ xuống dưới chân Ngụy La, cái gì cũng .

      Ngụy La khom lưng nhặt bình sứ lên, cầm trong tay nhìn nhìn, dưới đáy bình có ghi chữ “Xuân”, nàng liền biết là chuyện gì. nghĩ tới Ngụy Tranh làm ra chuyện như vậy, nàng ta thể nào lại thích Lý Tụng, vậy vật này vốn dùng cho ai? Tống Huy sao? Nhìn kết quả bây giờ, rất có thể là Tống Huy rời , Lý Tụng biết tại sao lại tới, trong lúc vô tình mắc bẫy của nàng ta, mới tạo thành cục diện này.

      Ngụy Tranh khiến cho nàng mở rộng tầm mắt. Vốn cho rằng nàng ta chỉ ngu xuẩn, ngờ còn bỉ ối hạ lưu như vậy.

      Ngụy La chậm rãi : “Ta đem việc này cho phụ thân cùng tổ phụ tổ mẫu, bọn họ muốn xử trí ngươi như thế nào… Liền xem ý họ vậy”.

      xong, nàng xoay người ra khỏi phòng, quả nhiên cái liếc mắt cũng muốn nhìn lại.

      Ngụy La vừa vừa dặn Kim Lũ: “Lập tức chuẩn bị xe ngựa, ta muốn xuống núi hồi phủ”.

      Kim Lũ vội vàng vâng dạ.

      Ngụy Tranh ngây ngốc ngồi giường, nghĩ tới phản ứng của Ngụy Côn và tổ phụ tổ mẫu khi biết chuyện này, nàng ta chỉ cảm thấy tay chân lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch.

      Lý Tụng đứng im lặng rất lâu, cho tới khi người kia xa, mới sải bước theo sau. Ngụy La cũng nhanh lắm, rất nhanh ở hành lang liền đuổi kịp, cản trước mặt nàng: “Chờ chút”.

      Ngụy La lui về sau nửa bước, mở mắt nhìn , lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì?”

      Lý Tụng cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt kia đen nhánh thâm trầm, đem tất cả kiêu ngạo và bất tuân giấu . Rất lâu mới thong thả cười, gần như tự mình cam chịu hỏi: “Ngươi hỏi tại sao ta lại ở trong gian phòng đó?”

      Ngụy La nhìn , lời nào.

      khàn giọng : “Ta nghe ngươi bị bệnh, cho rằng đó là phòng của ngươi, nên mới vào thăm…”

      nhìn nàng, từng chữ từng chữ, tàn nhẫn : “Ngụy La, người ta muốn là ngươi”.

      Sắc mặt Ngụy La liền thay đổi, cắn chặt môi phấn hồng, đưa tay lên dùng sức tát cho cái.

      -------------------
      @anhhai1997 @song ngư
      minhhanhng, ly sắc, hamaxink61 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :